1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 83
      Trong suốt thời gian nghỉ hè, A Hoành chỉ về nhà họ Ôn có ba lần.

      Lần thứ nhất về thăm, ông nội, mẹ, trai, Ôn Tư Nhĩ đều rất ổn. Lần thứ hai là do Tư Hoán thông báo chậu xương rồng của sắp chết khô rồi, phải về nhà cứu vãn tình hình. Lần thứ ba là mẹ ốm, mẹ gọi cho , nghiến răng :'' Con về nhà nhận xác mẹ mau.'' A Hoành vội vàng quay về, biết bà chỉ là do ăn nhiều mà bị rối loạn tiêu hóa. nhìn bà uống hết thuốc rồi pha cho bà cốc sữa, :'' Mẹ, con về đây.'' Ra đến cửa, ngập ngừng lát rồi khéo:'' Mẹ, ra lần sau mẹ có thể ăn ít thịt lợn hơn chút.''

      Bà Uẩn rất đổi ngạc nhiên, nhìn cứ thế mà ra được lời nào.

      lần nọ dự tiệc, tiểu thư ngồi tám với nhau:'' Chị Uẩn Nghi, chị biết , con trai tham mưu trưởng Trương bị ca sĩ trẻ hớp hồn đấy, suốt ngày thấy ở nhà, cậu ta còn tặng hẳn cho ca sĩ đó bộ váy làm bằng ngọc trai, sợ , mấy trăm nghìn tệ, Tham mưu trưởng tức gần chết.''

      Bà Uẩn vuốt tóc, cười vẻ quý phái và tỏ ra quan tâm.'' biết đó là ca sĩ nào nhỉ, chắc phải xinh xắn lắm.''

      vị phu nhân liền vân vê cằm :'' Hình như là họ Ngôn, có tên, nhưng họ này hiếm, cùng họ với ông Ngôn Soái nên tôi nhớ được.''

      Mặt bà Uẩn liền sầm hẳn xuống, bà nghiến răng :'' Chắc hẳn phải là tiểu hồ ly tinh rồi.''

      Đúng lúc đó, Ngôn Hi hắt xì cái mạnh, :'' A Hoành, em cho nhiều hạt tiêu vào món sườn quá.''

      A Hoành đứng trong bếp thò đầu ra, mỉm cười :'' Hôm trước em xem phỏng vấn, thấy bảo Sở Vân nấu món sườn ngon lắm.''

      Ngôn Hi cười :'' Món sườn này cho tiêu, cay cay, thơm thơm, vừa mềm vừa ngon, ăn rất vừa miệng.'' giật thột, cúi đầu ngoan ngoãn gặm sườn, mặc dù cay chảy nước mắt.

      A Hoành rửa tay, tháo tạp dề rồi quay vào bàn ăn, đĩa sườn chẳng còn sót lại miếng nào. ngẩn người hỏi:'' Sao ... ăn nhanh thế?''

      Ngôn Hi ho sặc sụa, đỏ mặt tía tai :'' Lần sau em đừng cho hạt tiêu nhé, mặc dù ăn cay được, nhưng đừng cho nhiều quá.''

      A Hoành chống tay lên trán than:'' Ai bảo ăn hết, trong bếp còn đĩa cay mà, em chỉ...''

      cười híp mắt, giọng rất trẻ con:'' Món sườn mà A Hoành nhà mình nấu, chỉ người có phúc mới được ăn thôi.''

      chỉ cảm thấy như có vật gì chặn trước ngực, lắp bắp :'' là đồ ngốc, đồ ngốc...'' mà được gì hơn.

      Ngôn Hi và A Hoành nhận được thiệp mời, người bạn thời cấp ba chuẩn bị tổ chức đám cưới. Cả hai quá bất ngờ, liền dắt nhau mua quà cưới tặng bạn

      Chọn món quà nào A Hoành cũng cảm thấy phù hợp, cau mày hồi lâu. Ngôn Hi hay là cứ tặng phong bì, họ thích mua gì mua.

      A Hoành dở khóc dở mếu.''Thiếu gia ơi là thiếu gia, mỗi người chỉ cưới lần trong đời thôi, phải chọn cẩn thận chứ!''

      vân vê cằm, lẩm bẩm:'' Tiền cũng tốt mà.''

      :'' Tặng tiền, tặng cả quà nữa. Tiền là tiền mình ăn cỗ, quà là thể tấm lòng với bạn bè.''

      Ngôn Hi nữa, hai người loanh quanh hồi lâu, chọn mua được bức bình phong phỏng cổ, mặt là vải lụa, thêu cảnh sơn thủy. bạn cùng lớp chuẩn bị cưới đó vốn văn thơ, chắc chắn thích.

      Hôm đám cưới, Ngôn Hi hỏi:'' nên mặc gì nhỉ?''

      A Hoành kiểng chân thắt cà vạt cho cười :'' Sao mặc gì mà long trọng vậy, có bắt làm chú rể đâu.''

      '' biết mà làm chú rể thế nào nhỉ?'' lẩm bẩm rồi khoác chiếc áo khoác màu xanh lam vào.

      A Hoành ngẩng lên ngắm rồi nheo mắt :'' Ê, Ngôn Hi, hình như già phải.''

      áp trán vào trán :'' Thế nên em thấy mình là đứa trẻ con đúng ?''

      A Hoành mím môi cười khúc khích, vẻ rất đắc ý.'' Dù gì vẫn trẻ hơn .''

      cúi đầu thầm:'' Thế em được chết trước đâu đấy. Em mà chết trước, nhìn thấy mộ em lần nào là giẫm vào lần đó.''

      A Hoành:'' Biến, em sống đủ đâu!''

      Họ nắm tay nhau dự đám cưới, người com lê xanh, người váy trắng, cao ngạo, dịu dàng, vô cùng đẹp đôi

      Ngôn Hi :'' Thực ra...đồng chí ấy là girlfriend của tôi.''

      A Hoành :'' Thực ra...đồng chí ấy là boyfriend của tôi.''

      Cả đám bạn liền cười lớn.'' Sao hai người này chẳng thành chút nào nhỉ? Chưa có người thôi, em chơi với các cậu bao nhiêu năm rồi có cười gì các cậu đâu, sao phải bảo thủ vậy?''

      A Hoành đưa mắt nhìn Ngôn Hi.

      Ngôn Hi liền thanh minh:'' Ờ, bọn tôi nhau mà, lòng đấy!''

      Cả đám vờ như nghe thấy, quay sang tán gẫu uống trà, đợi dâu, chú rể xuất .

      A Hoành bi phẫn :'' Từ trước đến nay em luôn là người giữ uy tín trước mặt mọi người, chắc chắn là người ra gì nên mọi người mới tin tưởng.''

      Ngôn Hi hậm hực đáp:'' Sao lại là chứ?''

      Cách đó xa có hai người tới, chính là Trần Quyện và Tân Đạt Di

      A Hoành liền cười hỏi:'' Cuối cùng cũng túm được hai cậu, cả mùa hè chẳng thấy bóng dáng đâu.''

      Tân Đạt Di nấp sau lưng Trần Quyện, túm gấu áo cậu ta tỏ vẻ tội nghiệp, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt sợ sệt.

      A Hoành thầm thắc mắc, sao cậu ta lại đắc tội với Ngôn Hi nhỉ? Ngôn Hi phì cười :''Trông bộ dáng của cậu kìa, thế mà tự xưng là ông chủ lớn cơ đấy.''

      Giọng cậu ta lí nhí như muỗi kêu:'' Ngôn Hi, em có tội.''

      A Hoành phì cười, nước trà phụt hết ra ngoài. Mặt trời mọc ở đằng tây rồi ư? Tân Đạt Di lại gọi Ngôn Hi là , bình thường cậu ta chỉ gọi là mỹ nhân hay Ngôn Hi gì gì đó thôi mà.

      Ngôn Hi miệng hơi cười cười nhưng đôi mắt ráo hoảnh.'' Ngài đừng có cải lương như thế được , tôi mà trách ngài ngài có còn nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay nữa ?''

      Trần Quyện tiu nghỉu đáp:'' Đạt Di nhà mình đâu có yếu đuối như thế.''
      A Hoành lại phụt thêm ngụm trà nữa, Đạt Di nhà mình cơ đấy, bọn họ thân nhau từ bao giờ ấy nhỉ?

      liền thắc mắc:'' Lúc em ở nhà, và Đạt Di có chuyện gì à?''

      Tân Đạt Di mặt mày rầu rĩ, Ngôn Hi liền mỉm cười :'' có gì, chuyện thôi, tiền cho ta vay bị lõm mất ít.'' Sau đó, đứng dậy, ghé vào tai Tân Đạt Di, mấy câu.

      Cậu ta đứng thẳng người lên nhưng mặt mày vẫn rầu rĩ, khổ sở.

      A Hoành vỗ vai cậu ta an ủi:'' ấy bảo trách cậu nữa rồi mà, đừng suy nghĩ nhiều nữa.''

      Tân Đạt Di rơm rớm nước mắt, biết là do cảm động hay thế nào, mà cậu ta nắm chặt bàn tay A Hoành, run rẩy :''A Hoành, kiếp này tớ chưa từng năn nỉ cậu làm việc gì, chỉ mong sau này cậu đừng lấy dao chém tớ là được rồi.''

      mỉm cười rồi liếc cậu ta đáp:'' Tính sau.''

      dâu,chú rể trong bộ váy cưới, com lê trắng tinh đứng đối diện nhau trước mặt mục sư, mỉm cười làm lễ.

      A Hoành ngắm nghía dâu, tay đeo chiếc nhẫn xinh xắn, lấp lánh dưới ánh mặt trời, cảm giác vô cùng ấm áp.

      Thời cấp ba, bạn này từng cầm cuốn Thơ Đường toàn tập, bước đến trước mặt , tinh nghịch :'' A Hoành, hôm qua tớ đọc được câu thơ, cậu xem có hay nhé?''

      '' Câu nào?''

      bạn đó liền cất giọng ngâm:'' Nhân phi mộc thạch giai hữu tình, bất như ngộ bất - khuynh - thành - sắc.''

      Lúc đó, A Hoành đỏ bừng mặt, hơi bất ngờ vì bị người khác nhìn thấu, chi khẽ đáp:''Hay lắm!'' Cách đó xa, Ngôn Hi nhắm mắt, tựa người vào cửa sổ lớp học học từ mới tiếng .

      Hôm đó cũng là ngày nắng ấm vàng rực rỡ như thế này,khiến lòng người tràn đầy hy vọng. Hôm nay, bạn ngày xưa dâu của người khác, còn và '' khuynh thành sắc '' của vẫn miệt mài đấu trí với nhau.

      khẽ nắm chặt bàn tay Ngôn Hi, nghĩ mình có đủ kiên trì, mặc dù tính tình bộp chộp, nhưng rồi ngày thắng được .

      Ngôn Hi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay mình bị A Hoành nắm chặt, sau đó liền đưa bàn tay kia nắm chặt bàn tay , miệng cười tủm tỉm.

      dâu cười rạng rỡ, cầm bó hoa chuẩn bị tung xuống dưới, các chưa chồng ngồi ở dưới đều hồi hộp, dâu lại nhìn A Hoành,chớp mắt vẻ ranh mãnh rồi tung bó hoa về phía .

      A Hoành đưa tay đón lấy, hương hoa thơm ngát, tựa như đường parabol hạnh phúc dưới ánh mặt trời.

      Rất gần, chỉ còn trong gan tất.

      Nhưng ngay lập tức,các đứng cách đó xa lại ùa tới, đẩy ra bên rồi đua nhau đưa tay ra đón bó hoa.

      A Hoành nhìn bàn tay trống của mình mà hụt hẫng vô cùng.

      Nhanh như cắt, đôi tay trắng trẻo lại đưa ra đỡ lấy bó hoa, cười tươi :'' Xin lỗi các vị,lần sau cố gắng sớm hơn nhé!''

      Các kia đồng thanh biểu tình:'' là đàn ông, tranh cái này làm gì, định lấy chồng à?''

      chàng liền quệt nước mắt đáp:''A Hoành nhà tôi ngố như thế, tôi làm cha, sớm chuẩn bị cho nó làm sao nó lấy được chồng?''

      Cả đám tức hộc máu:'' Ngôn Hi, cậu vì con cậu như vậy, đúng là thiên hạ vô địch rồi đấy!''

      cười hớn hở rồi nheo mắt cảm ơn bốn phía với vẻ rất khách sáo, sau đó nhàng đặt bó hoa vào lòng A Hoành, còn dịu dàng vuốt hàng lông mày và dặn dò ân cần:'' Lần sau muốn lấy cái gìthì phải chủ động hơn nhé!''

      A Hoành gật đầu đáp:'' Vâng,em cố gắng."

      ôm bó hoa mà hai má đỏ bừng, mừng kể siết.

      Ăn tiệc xong xuôi, bọn họ ra về, bạn vừa kéo gấu váy cưới vừa gọi với ra sau lưng:''A Hoành, gặp được rồi, kể cả là gỗ đá cũng phải dạy cho được khai thông nhé!''

      A Hoành cười khúc khích,ngoái lại vẫy tay.'' Tớ biết rồi.''

      hôm, Tư Hoán gọi điện thoại đến nhà họ Ngôn bảo tìm Ngôn Hi.

      Sau khi nghe máy, sắc mặt Ngôn Hi khá khó coi, ngồi vẽ tranh trong phòng cả buổi chiều mà vẽ được cái gì ra hồn. Đến tối lại bảo phải ra ngoài lúc, dặn A Hoành đừng nấu cơm cho .

      A Hoành khá bất ngờ, kể từ hôm về nhà nghỉ hè, chưa bao giờ ra ngoài ăn cơm, lúc nào cũng lăm lăm chiếc bát sứ ngồi đợi trước bàn ăn và cười như đứa trẻ.

      Nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá nhiều, A Hoành nhắc mang theo chiếc áo khoác tím.

      Ngôn Hi về đến nhà là lúc sáng sớm, người nồng nặc mùi rượu, dường như nhìn thấy A Hoành là thể gượng được nữa, gục xuống vai , áo khoác cũng dính đầy vết rượu, biết uống bao nhiêu. nấu canh giải rượu cho , nôn mấy lần liền, đến canh giải rượu cũng ăn được cuối cùng nôn ra sạch sành sanh mới ngủ thiếp . Mấy ngày liền đều như thế, sáu, bảy giờ tối ra khỏi nhà, đến sáng sớm mới về, lần nào cũng say túy lúy, nôn ra cả mật xanh mật vàng.

      A Hoành hỏi đâu, nhưng chỉ mực im lặng, lần này bàn chuyện làm ăn.

      thắc mắc:'' làm ăn từ bao giờ vậy?''

      bình thản đáp:'' Của Lục Lưu, bọn họ đủ người nên làm đỡ tay.''

      cau mày nhưng gì thêm.

      Ngôn Hi vẫn chứng nào tật nấy, nửa đêm khuya mới mò về nhà. thức đợi mở cửa cho , nhưng tự lấy chìa khóa mở cửa,bám vào thành cầu thang, tự lần mò lên tầng hai, mặt đỏ gay, chân nam đá chân chiêu.

      vờ như nhìn thấy A Hoành. Nửa đêm, mặc dù nôn mửa, nhưng bước chân của vẫn rất . A Hoành mặc dù nhắm mắt nhưng cả đêm chẳng ngủ được phút nào.

      Ban ngày, vẫn cười với như bình thường, đưa đến khắp các ngõ ngách của thành cổ, dẫn ăn đủ các món. Tất cả đều mang dấu ấn của hồi , tất cả đều rất gần gũi thân thương.

      A Hoành chống tay lên cằm, bình thản :'' Ngôn Hi, rốt cuộc coi em là gì chứ?''

      Ngôn Hi giật thột, đáp:'' Dĩ nhiên là người rồi.''

      A Hoành lại :'' Vậy từ giờ trở , đừng dính dáng gì đến Lục Lưu nữa. Em thích ta mà phải như thế.''
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 84

      Chiếc cốc trong tay Ngôn Hi rung lên,nước trà sánh cả ra ngoài. nhìn , ánh mắt hề giấu giếm.''A Hoành, còn em sao? Em nghĩ thế nào về ? Trong mắt em, là kẻ đồng tính luyến ái ư?''

      Ngôn Hi bình thản ra bốn chữ đó. mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt.

      Chiếc cốc sứ trong tay rơi xuống nền nhà, vỡ tan.

      cúi đầu, khựng lại, '' đồng tính luyến ái '' ư, tại sao có thể tùy tiện ra mấy chữ đó, rồi chợt nghĩ, làm vỡ cốc chắc phải là điềm lành.

      Ông chủ rất chiều khách, ân cần bước đến thay cốc. Ngôn Hi nhìn lên nền trời ngoài cửa sổ :'' cần đâu.'' rồi rút từ trong ví ra mấy tờ tiền mới cóng đưa cho ông ta, sau đó nắm tay A Hoành, rời quán giữa chiều hoàng hôn

      sải bước rất nhanh. Gấu tay áo A Hoành bị kéo rúm ró cả lại, :'' Ngôn Hi, buông tay ra,buông ngay ra, em giận đó nhé.''

      Dưới nắng chiều, chàng trai với cần cổ trắng ngần đó kéo chạy miệt mài. Nếu đổi sang hoàn cảnh khác, với tính cách coi trời bằng vung củaNgôn Hi, chắc chắn bế bổng họ Ôn lên và quả quyết tuyên bố rằng:'' Lục Lưu là cái quái gì,lão tử có buồn để mắt đến đâu, thế gian này là lão tử nhất baby nhà mình.'' Đổi sang giả thuyết khác có thể đau khổ thốt lên rằng:''A Hoành, ... thể quên được Lục Lưu.'' Dĩ nhiên, họ Ôn thầm rơi nước mắt và :'' Em chúc hạnh phúc.''

      Haizz, chỉ tiếc rằng cả hai giả thuyết đều xảy ra.

      Thực ra, Ngôn Hi gì cả, chỉ nắm tay A Hoành... à , nắm tay áo và chạy thục mạng. Dưới nắng chiều, hai người thở hổn hển. Mãi đến khi tới trước cổng trường cấp ba, mới buông ra.

      A Hoành cảm thấy chân mình như sắp gãy đến nơi, vừa thở dốc vừa chỉ vào .'' điên rồi à, có ai đâu, em chỉ bảo em thích Lục Lưu thôi mà. Sao vậy, chọc vào chỗ đau của à?'' Giọng đầy vẻ ghen tuông

      Ngôn Hi lại cúi đầu, buông gấu tay áo ra, cười :'' loanh quanh với lát, muốn tìm lại cảm giác ngày xưa.''

      A Hoành tần ngần nhìn tấm biển trường lấp lánh ở cổng Tây, nỗi bực dọc trong người vơi hơn nửa, gật đầu:"Vâng, lâu lắm về trường rồi.''

      Khu lớp học yên tĩnh trong ánh hoàng hôn, gió thổi hiu hiu, thảm cỏ xanh rờn. sân bóng rổ cách đó xa có mấy cậu học sinh chơi, cơ bắp, mồ hôi, tiếng la hét, vỗ tay dồn dập, bóng vào rổ, ba điểm.

      Ngôn Hi nằm dang tay dang chân cỏ, nhắm mắt, nở nụ cười hài lòng.

      A Hoành đứng nhìn ,bất giác mỉm cười.

      :''Đêm qua nằm mơ.''

      '' mơ thấy gì?''

      '' cưới em và chúng mình sinh được đứa con. Em đặt cho nó cái tên rất hay, chỉ tiếc là nhớ được. Sau đó, ba người nhà mình ở trong ngôi nhà có lò sưởi kiểu Tây và thảm trải sàn Ba Tư. Cu con nhà mình còn rất bé, ngồi thảm chơi đồ chơi, bọn mình gọi nó ra ăn cơm, gọi thế nào nó cũng nghe thấy. Sau đó, tỉnh giấc mất.''

      A Hoành chống tay lên cằm, cười :'' Haizz, sao em lại xui xẻo thế nhỉ, chưa đến việc suốt đời nằm trong tay , lại còn đẻ thằng con bị điếc mới khổ.''

      Ngôn Hi mở mắt, nhìn mây trôi lững lờ bầu trời, :'' Nhưng em có nhìn thấy đâu, thằng xinh xắn lắm, mắt giống , miệng giống em.''

      A Hoành đỏ bừng mặt, cảm thấy hổ là mặt trời mùa hạ, chiều tối rồi mà vẫn còn nóng rực như quả cầu lửa

      Ngôn Hi đứng dậy, vỗ những cọng cỏ sau lưng, sân bóng rổ đằng xa có tiếng ném lệch bóng, bóng lăn về phía họ.

      nhướng mày, nhặt bóng lên, bước về phía sân, nheo mắt nhìn về phía cột rổ, tư thế đó,phong cách đó, nhanh nhẹn như vị thần đột ngột xuất , rồi nhàng ném bóng vào rổ. Ánh vàng lấp lánh, như cảm thấy mình tỏa ra ánh vàng.

      Sau đó...hơ, bóng đập vào thành rổ.

      Ngôn Hi che mặt, thể lí giải, tại sao lại trúng... sao có thể...

      Tiếng cười rộ lên sân bóng.

      A Hoành:''...''

      Ngôn Hi hắng giọng:'' Nghe trường mới xây thư viện, bọn mình xem , hình như ở đó còn có ảnh của em.''

      thắc mắc:'' Tại sao lại có ảnh em?''

      cười đáp:'' Thủ khoa khóa nào cũng có ảnh, từ khi thành lập trường cho đến nay.''

      bán tín bán nghi xem, quả nhiên ở ô thứ hai từ dưới lên trong tủ kính có ảnh của .''A, tấm này.'' nhìn tấm ảnh, cau mày, có vẻ ngại ngùng.

      Đó là ngày mùa đông của năm lớp mười hai, đợt ấy vừa mới khỏi bệnh, mua củ khoai nướng, trước đó bao giờ ăn đồ ngọt, hôm ấy hiểu tại sao lại đòi ăn cùng cho bằng được. ăn dở chủ nhiệm phải chụp ảnh để lưu giữ thông tin, chưa ăn xong khoai chụp, ảnh rửa ra, miệng hai người đều có vòng đen như mọc thêm râu.

      chỉ vào tấm ảnh cười lớn:'' A Hoành, em coi này, thực ra tấm này là mình chụp chung đó chứ.''

      A Hoành nheo mắt nhìn, sau lưng bóng người mặc đồng phục, tuy nhưng vẫn nhìn thấy được củ khoai vàng chưa ăn hết còn cầm tay

      cúi xuống, ra sức lấy tay lau mặt kính, cho đến khi khuôn mặt ngờ nghệch của kia sắc nét hơn. ngắm nghía hồi lâu như ngắm báu vật mà mình vô cùng quý, sau đó cười :'' A Hoành, hồi ấy em phải ngố bình thường đâu, người khác gì, chỉ cần giọng Bắc Kinh trôi chảy hơn em chút là em đều tin.''

      thường trêu bằng những câu xoắn lưỡi, kiểu như '' con cá mòi béo để gốc quéo cho mèo đói ăn '','' buổi trưa bán bưởi chua ''...

      nàng ngờ nghệch sống ở miền Nam từ , bằng trắc bất phân, cuối cùng ngửa mặt lên trời sai hết thảy.

      A Hoành thở dài vẻ bất lực :'' Ngôn Hi, đừng kì vọng em giận ...''

      chưa dứt lời hôn lên bức ảnh của ngờ nghệch đó.

      hôn lên trán , cầu nguyện thiên trường địa cửu. véo mũi người trong hình :'' Ngốc ạ.''

      A Hoành lặng lẽ nhìn , trong lòng có gì đó xót xa. muốn :''Ngôn Hi, tại sao luôn nhìn về phía sau vậy?''

      Lúc có A Hoành buông được Lục Lưu, lúc có Lục Lưu buông được A Hoành. Lúc có A Hoành ở tại buông được A Hoành trong ký ức.

      Nhưng thế gian có bao giờ vẹn cả đôi đường được đâu.

      Lại đến ngày giỗ của cha Ôn Hoành.

      A Hoành ngủ toàn gặp phải ác mộng, tiếng ù ù của máy bay cất cánh ngày hơn, vụt qua khí lưu, bay tới thiên đường.

      ''Cha đừng máy bay, mẹ cho đâu. Về mẹ mắng con đấy, cha...''

      '' Mai là sinh nhật mẹ con, bao nhiêu năm rồi cha chưa tổ chức sinh nhật được cho mẹ. Năm nay kiểu gì cũng phải về sớm, tặng cho mẹ con niềm vui bất ngờ. Hơn nữa con ngốc quá, con , cha làm sao mà mẹ con biết được?''

      '' Mẹ bảo tuyệt đối được cha ạ.''

      '' Ngày mai là sinh nhật mẹ con.''

      ''Mẹ bảo...''

      ' Được, hai cha con mình về, ai mà làm lộ bí mật trước bị phạt, à, phạt hai năm được bước vào cửa nhà.''

      '' Hê, thôi được, ngoắc tay nhé cha.''
      '' Trò trẻ con, cha con đầu đội trời, chân đạp đất, giữ lời, ngoắc tay gì chứ. Ha ha, điều bất ngờ lớn như thế, chắc chắn mẹ con rất vui.''

      Lúc A Hoành mở mắt ra, nắng sớm vô cùng rực rỡ. Tiếng ù ù của máy bay biến mất, sờ lên trán, thấy ướt sũng mồ hôi.

      đánh răng, thấy Ngôn Hi ôm đôi mắt thâm quầng bước vào. Mặc kệ cho giận dỗi, lại uống rượu đến gần sáng mới về.

      A Hoành buồn lắm, nhưng dù cho ghét Lục Lưu cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu. Từ trước tới nay, nở ép điều gì, chỉ xem mình chiếm vị trí gì trong lòng mà thôi.

      A Hoành :'' Ngôn Hi, đừng uống rượu nữa, tốt cho sức khỏe đâu.''

      vốc nước lên rửa mặt.'' Ngôn Hi uống rượu chẳng ai quan tâm, cháu nội cụ Ngôn Soái uống rượu mới có người xem.'' Trong tiếng nước chảy, giọng khá lạnh lùng.'' Em là con , đừng quản những việc này.''

      đáp:'' Em vốn cũng định quản, nhưng mấy hôm trước xem tivi, thấy bảo số người nghiện rượu chết vì viêm gan lại tăng bao nhiêu phần trăm đó, em sợ chết sớm.''

      cúi đầu, nước tóc tong tong, cười :'' Hôm qua...lúc về, nhìn thấy đường có người bán hồ lô tẩm đường,liền mua cho em xiên, cắm trong chiếc cốc bàn đấy, em ăn .''

      A Hoành chạy ra, trời nóng, đường tan và chảy hết xuống bàn như những giọt nước mắt màu đỏ. thầm than, chàng ngốc này chẳng khéo léo tí nào cả, muốn thương người khác mà cũng biết cách. cắn miếng, răng tê vì chua.

      Ngôn Hi cau mày hỏi:'' ăn được nữa hả? Thôi vứt .''

      lắc đầu :''Mấy khi tặng em cái gì đâu.''

      Bàn tay cầm khăn mặt của khựng lại, quay mặt , ánh mắt thể điều gì khác mà thấy được. :''Hôm nay là ngày giỗ cha em, về nhà ới nhé.''

      A Hoành ngậm quả sơn tra trong miệng, chua đến cả rơi nước mắt.

      vừa cầm khăn vừa ôm vào lòng :'' Khóc gì chứ, bọn họ thích em là bọn họ dở hơi,chú Ôn là người thấu tình đạt lý, trong số mấy em, người cha em thương nhất là em.''

      Nước mắt A Hoành rơi lã chã, lí nhí:'' Nhưng người thương em nhất lại bị em hại chết.''

      cười :'' Em thà quá, tòa chưa hỏi cung em tự khai hết rồi.''

      buông ra, nhìn vào mắt :'' máy bay,bệnh tim của cha em tái phát, sao em có thể trở thành hung thủ giết cha được? Chẳng lẽ em là phi công lái máy bay à?''

      A Hoành thổn thức.'' Đáng lẽ em phải khuyên cha em và cho ông ấy máy bay mới phải.''

      Đôi mắt to tròn của Ngôn Hi rất sáng:'' Chú Ôn là người có trình độ,em lại là con , chẳng lẽ em quản được đôi chân của cha mình ư? Nếu như em khi mẹ sinh , suýt mất mạng, cũng phải tự sát để tạ tội sao, logic của họ rất hay, thảo nào mà mẹ thích .''

      hiểu suy nghĩ của , quay về nhà họ Ôn phải vì sợ mẹ trách mắng, phải vì em xa cách, mà vì lương tâm bị cắn rứt,giày vò, nhìn thấy bài vị của cha lại đau khổ ân hận.

      vỗ lưng , cười để lộ hàm răng trắng :'' Em thể chạy trốn suốt đời, cũng thể giả vờ mạnh mẽ. Em phải sống cho tốt, làm A Hoành trước mặt họ, làm A Hoành như nay trước mặt Ngôn Hi, cũng cố gắng, thế có được ?''

      mỉm cười gật đầu nhưng được lời nào. Đối với ,những lời an ủi này còn quý giá hơn vàng.

      Sắc mặt trắng bệch.'' xin lỗi vì thể đưa em đối đầu với toàn thế giới.' trao cho được tình như thế, để có đủ dũng cảm để tâm đến nhà họ Ôn nữa

      A Hoành nhìn , cau mày :'' Em cứ có cảm giác khác rất nhiều so với ngày xưa.''

      Mặc dù vẫn là tướng mạo đó, nhưng cứ có cảm giác giống như đóa hoa hướng dương rực rỡ dần dần lụi tàn, mất luồng sinh khí vàniềm tự hào của ngày trước.

      '' Ờ, giống.. Ngôn Hi nữa.'' bật cười hỏi:'' Đẹp trai hơn ngày xưa hả?''.

      mím môi cười khúc khích đáp:'' Mất vẻ trong sáng của ngày trước,em vẫn thích ngày đó hơn, coi trời bằng vung, chẳng câu nệ gì.''

      ôm chặt lấy , nhắm mắt thầm:'' quan tâm, chỉ cần em vẫn tồn tại thế giới này chẳng quan tâm bất kì điều gì cả.''

      '' làm sao vậy?'' cảm thấy điều gì đó bất thường.

      nắm tay ,mỉm cười đáp:'' Lát nữa đến nhà họ Ôn, cái gì em cứ hùa theo là được, chuyện ổn thỏa rồi mới tính đến chuyện tình cảm. Họ nhớ em, cảm thấy có lỗ với em, phần nào hiểu được suy nghĩ của Tư Hoán và mẹ em.''

      Lúc này ở nhà họ Ôn,mẹ A Hoành và bà Trương thu dọn vàng mã để đưa lên xe. Cụ Ôn ngồi sôfa mái tóc bạc phơ, tay cầm chiếc kẹo đút cho chú chim trong chuồng nhưng tinh thần mấy tập trung.

      Tư Hoán và Tư Nhĩ mặc bộ quần áo tối màu đơn giản đứng trước cầu thang, hiểu tranh cãi chuyện gì. cau mày nhìn Tư Nhĩ, vẻ bực bội và bất lực

      Lúc quay lại nhìn thấy Ngôn Hi và A Hoành liền cười :'' Về rồi hả?''

      A Hoành giật bắn mình, trong như hồi còn chưa có ác cảm đối với .

      Tư Nhỉ '' hứ '' tiếng rồi bước ra cửa, lúc đến gần chỗ Ngôn Hi liền mỉa mai câu:'' uống ít thôi,bạt mạng như thế biết ai thương xót đâu.''

      Nét mặt bà Uẩn cũng có phần gượng gạo, bà vẫn đến trước mặt :'' Cuối cùng cũng biết về thăm bà già này rồi hả, cậu định bán con tôi đến tận chân trời ư?''

      Ngôn Hi liền cười lớn đáp:'' ơi, mà là bà già Củng Lợi, Trương Mạn Ngọc đâu về đâu?''

      Bà gí tay lên trán nhưng giấu được nụ cười.'' Ngay từ cái miệng này bép mép rồi.''

      đưa mắt nhìn A Hoành, liền hùa theo:'' ấy đúng đó mẹ, mẹ còn trẻ, đâu có già.'' đưa tay lên gãi mũi, nghĩ được thêm câu nào, lại thà bổ sung:'' đấy!''

      Bà liền cười, véo mũi , dịu dàng :'' được rồi, con tôi từ xưa đến nay thà, có muốn học theo cái miệng dẻo quẹo kia cũng được.''

      A Hoành cúi đầu :''Mẹ,mẹ giận con nữa ạ?''

      Bà nhìn , nụ cười của con bé này mới ngây thơ làm sao, trong lòng bà chợt thấy xót xa, biết sớm thế này...

      Bà lắc đầu, ôm khóc nấc lên.'' Mẹ giận con, mẹ sai rồi, mẹ nên đánh con, nên cấm con về nhà. Mẹ chưa bao giờ trách con về chuyện cha con, có điều cha con chỉ mong con và con trai nhà họ Cố được đến với nhau, mẹ chỉ muốn hoàn thành di nguyện của cha con thôi.''

      Bà chỉ ra phần nguyên nhân và giữ lại những cái tối tăm, dơ bẩn, rối rắm mà bà vẫn chưa hiểu hết, những chuyện giữa cánh đàn ông, sao phải để con chịu trận. phải bà oán hận khi con ruột của mình bị bế cho người khác, nhưng dù có oán hận cũng có giải quyết được gì đâu. Để bảo toàn cho gia đình, ngoài việc thương Tư Nhĩ, bà còn cách nào khác?

      Từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, tính ra, A Hoành ở bên bà chưa đến ba trăm sáu mươi lăm ngày. Lúc chào đời, cổ tay phải của con bé có nốt ruồi đỏ, bà nhớ như in, khi bố chồng thông báo tìm thấy con mất tích, mang về bà lại thấy nốt ruồi đó đâu nữa. Bà từng hoài nghi, từng muốn khóc trận cho nguôi ngoai nỗi đau, muốn truy tìm nguyên nhân, nhưng đứng trước ánh mắt năn nỉ của mẹ chồng và nét mặt buồn khổ của chồng mình, bà còn làm được gì?

      Năm đó, bà cũng nghe người đàn bà được mệnh danh hồ ly tinh gây chuyện tai tiếng nhà họ Ngôn qua đời vì sinh khó, để lại đứa con còn đỏ hỏn.

      Bố chồng nhìn bà bằng ánh mắt sắc lạnh :'' Uẩn Nghi, con phải cười lên, cuối cùng nhà họ Ôn ta gửi được chút máu mủ.''

      Trái tim bà rỏ máu hằng đêm, đêm nào bà cũng mất ngủ, vừa đưa nôi cho Tư Nhĩ vừa tự với mình hàng nghìn lần rằng:'' Đây là con của mình.''

      Mười lăm năm sau, A Hoành bé của bà mang theo nốt ruồi đỏ bên cổ tay phải quay trở về bên bà, tuy nhiên từ lâu, trong thâm tâm bà, bà chỉ có đứa con là Tư Nhĩ. Nghĩ lại mới thấy đúng là bà và A Hoành có duyên làm mẹ con.

      Lúc đốt tiền vàng cho chồng, bà chắp tay cầu khẩn:'' An Quốc, mong phù hộ độ trì.''

      Sau lưng, con trai, con bà cũng chắp tay cầu nguyện.
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 85

      Lần thứ hai gặp tình địch nặng ký đó dưới ánh nắng, trái tim A Hoành khẽ run lên. Nhìn dung nhan tựa ngọc và vẻ quý phái đó, liền liên tưởng đến hai chữ:ngưỡng mộ.

      kéo Ngôn Hi, thẫn thờ :'' Cùng làm quạ đen với em nhé!'' Rồi năn nỉ:'' Đừng làm phượng hoàng được ?''

      Nếu vẫn muốn làm phượng hoàng cặp với Lục Lưu ...rất đẹp đôi đấy

      Ngôn Hi vừa cắn quả táo vừa đáp:'' làm con công thôi.''

      Lục Lưu chạy buổi sáng nhìn thấy Ngôn Hi mặt ngái ngủ, loạng choạng bên cạnh nhìn khá giống Ôn Tư Hoán. Buồn cười quá, ta liền dừng lại, lấy chiếc khăn bông vắt cổ ra lau mồ hôi.'' Ngôn Hi, sao cậu dậy sớm vậy?''

      Ngôn Hi nhằn vỏ quả táo trong miệng nên kịp đáp

      A Hoành khách sáo đáp:''Bọn em ra siêu thị lát, hết kem đánh răng rồi.''

      Ngôn Hi gật đầu và tiếp tục ăn táo.

      Lục Lưu mặc bộ quần áo thể thao màu xanh pha trắng, lấy từ trong túi quần ra ống xịt và đưa cho Ngôn Hi, cười :'' Súc miệng , chưa đánh răng mà dám ăn táo.''

      Ngôn Hi:'' Thôi, ăn mãi rồi, có vi khuẩn sớm chui vào bụng rồi.''

      A Hoành đỏ bừng mặt, sáng ra mới sực nhớ là quên mua kem đánh răng, Ngôn Hi lại cứ đòi theo đến siêu thị nên tự cảm thấy mất mặt với Lục Lưu vì chăm sóc Ngôn Hi chu đáo.

      Lục Lưu mỉm cười đầy ý.'' Ngôn Hi may mà lần này có cậu nên case ở thành phố S mới thành công.''

      Ngôn Hi ngáp dài, thờ ơ đáp:'' Đơn giản thôi, chủ tịch Lý là người quen của ông nội tôi, em chơi với nhau, giúp được là giúp.''

      Lục Lưu nhìn A Hoành, với các nét thanh tú, nhớ lại lời báo cáo của thư kí Trần trước đó, bèn cười.'' Tính ra Ôn Hoành cũng là bạn thâm giao của tôi đó nhỉ? trai em làm ở tập đoàn họ Lục thường được các cụ trong nhà khen ngợi, tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau, bọn mình phải gần gũi nhau hơn mới phải. Hôm nào có thời gian ăn bữa cơm với nhau nhé!''

      A Hoành liền đáp:'' Dạ được, hôm nào Lục sang nhà Ngôn Hi chơi, em nấu cơm mời nhé!''

      mỉm cười thân thiện, Lục Lưu biểu lộ cảm xúc gì, nụ cười môi cũng tắt ngúm. Nhìn thấy mặt trời lên cao, bèn vỗ vai Ngôn Hi :'' Ok, có thời gian tôi đến, chúng mình uống với nhau trận, có điều cậu phải chuẩn bị cho tôi phòng ngủ riêng, cậu ngủ rất hay chen người khác, tôi ngủ cùng cậu đâu.''

      A Hoành có cảm giác gân xanh trán mình nổi giật giật, nhìn Lục Lưu chạy xa, bình thản :'' Ngôn, ngủ hay chen người khác lắm hả, thế mà em biết.'',

      Ngôn Hi dở khóc dở mếu,nghĩ bụng hai người đấu khẩu với nhau liên quan quái gì đến ta, nhưng ngoài miệng lại chỉ dám :'' Chuyện hồ ấy mà.''

      Hai người vào siêu thị mua kem đánh răng, qua quầy bán đồ ăn vặt, thấy loại bim bim mới, A Hoành liền nhặt túi lên. Bao bìa là mặtnạ Tào Tháo trong Kinh kịch nhớ đến khuôn mặt trắng ngần như ngọc của người kia, bèn chỉ vào túi bim bim, hát khe khẽ:'' Mặt trắng là gian thần!''

      Ngôn Hi:''..."

      Về đến nhà Ngôn Hi lập tức gọi cho Lục Lưu:'' Ê, tạm thời đừng đến nhà tôi vội nhé. Sân sau xảy ra hỏa hoạn rồi, tiểu đệ năng lực có hạn, xử lí được.''

      Lục Lưu bận kí giấy tờ liền dừng tay lại, lạnh lùng đáp:'' Thiên kim nhà họ Ôn quá nặng kí, phải ai muốn cưới cũng được đâu. Dĩ nhiên nếu tôi muốn ok thôi, còn cậu Ngôn mà muốn, e là hơi khó.''

      Ngôn Hi nhếch mép :'' Cậu Lục, cậu muốn cũng được thôi. Có điều đừng tưởng tôi hiền lành thà, tôi mà ghen lên cũng mệt đấy, kiểm soát nổi đâu. ngày nào đó cậu có chết vì bị đầu độc chắc chắn đệ đây mang vòng hoa đến.''

      Hai người '' hòn bất ném , hòn chì ném lại '' nhưng vẫn vương vấn tình cảm thuở , khiến người nghe mà chỉ biết khóc dở mếu dở

      Lục Lưu đặt bút xuống, day đầu mày, với vẻ mệt mỏi:''Thôi, Ngôn Hi, cậu đừng bẻm mép với tôi nữa, tôi có hứng thú gì với Ôn Hoành đâu, việc giải quyết xong rồi sớm quay về thôi.''

      Cuối cùng còn bổ sung thêm câu:'' Tôi cần cậu.''

      Năm mười lăm tuổi, A Hoành quay trở lại nhà họ Ôn, sau đó sang nhà họ Ngôn sống trong thời gian dài, tham gia đủ các bữa tiệc sang trọng, gặp gỡ ít những nhân vật tầm cỡ. Hầu hết đều là những gương mặt thường xuyên xuất tivi hoặc được đăng trang nhất các tờ báo. Lúc đầu có vẻ rụt rè, sợ sệt, nhưng sau này quen dần lại thấy bình thường. Cũng may bạn bè cùng trang lứa xung quanh mặc dù gia thế hiển hách nhưng ỷ lại vào điều đó mà o ép người khác, đều là người có giáo dục cả nên cũng dần quen với cuộc sống ở khu nhà vốn khá bí trong mắt người khác này.

      Trần Quyện cười giễu cợt trước ngây thơ của .'' Cậu bảo Ngôn mỹ nhân là người dễ gần ư, cậu thử xem những người mà ta chơi, có tên nào có cha làm quan to mà dám léng phéng trước mặt ?''

      A Hoành nghiêm mặt :'' Ngôn Hi nhà tớ là cậu bé rất trong sáng, chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi những tư tưởng tối tăm, các cậu đừng có linh tinh.'

      Tân Đạt Di lắc đầu:'' Đó là do cậu đứng ở trong núi, biết núi sâu mà thôi.''

      A Hoành bất lực, bỏ sản phẩm thủ công làm dở xuống, dạo này ở nhà chẳng ó việc gì làm, liền tìm sách học đan lát cho khuây khỏa. :'' Kể cả là các cậu thảo luận vấn đề này với tớ giải quyết được gì nào. Để chứng minh bọn tớ xứng đôi hả?''

      Hai người kia suýt sặc nước miếng, tiu nghỉu đáp:'' Làm gì có chuyện đó, bọn tớ chỉ sợ sau này cùng Ngôn Hi tham dự những bữa tiệc lớn, cậu lại thấy hụt hẫng hơn thôi, kiểu gì cũng phải có chuẩn bị về mặt tinh thần chứ?''

      A Hoành cười khúc khích, cảm ơn rồi tiếp:'' Tân Đạt Di, cậu nên bớt chút thời gian về thăm cụ Tân, tối qua ông cụ còn kéo ông tớ sang uống rượu giải sầu, nửa đêm mà vẫn chửi đổng.'''

      Từ lâu, cụ Tân vẫn đồng ý cho cháu nội làm ăn, là vào cơ quan nhà nước hay quân đội tùy, còn làm cái khác hãy đợi đấy! Tham tiền mờ mắt. Đương nhiên cậu ta xin được đồng vốn nào từ ông. Từ cậu ta được cưng chiều như trứng mỏng, bực quá liền vớ mấy bộ quần áo rồi bỏ sang nhà Trần Quyện ở.

      Lúc đầu Tân Đạt Di định lấy mấy món đồ trong nhà cầm cố ít tiền, nhưng lại sợ mất mặt nhà họ tân nên mới đến tìm Ngôn Hi để vay tiền. Mặc dù bề ngoài Ngôn Hi cũng gây khó dễ cho cậu nhưng tiền cho vay thoải mái, khiến cậu càng buồn chán hơn. Mặc dù là em nhưng dù gì người ta cũng mang họ Tân, còn cho vay thoải mái như thế, ông là ông nội của chú sao lại chịu ủng hộ cho cháu? Và thế là cậu ta dỗi ông nội, càng muốn về nhà nữa.

      A Hoành cụ Tân chửi đổng vẫn là khéo, nguyên văn cụ chửi là:'' Mẹ nó chứ, lão tử đời hùng, tại sao lại sinh ra cái thằng chó bất hiếu như thế!.''

      Tân Đạt di mặc dù sợ ông nhưng vẫn cứng miệng, ngoẹo đầu :'' Tớ mà là chó về để ăn chửi à!''

      Trần Quyện gì, chỉ nhìn cốc trà tay với vẻ tư lự.

      A Hoành nhàng :'' Tuần sau mừng thọ bảy mươi tuổi của cụ Tân tớ báo rồi đấy, cậu cứ liệu mà tính.''

      Cứ theo đà này đến hôm mừng thọ cụ Tân bảy mươi tuổi, kể cả có xảy ra chuyện gì cũng chỉ là chuyện ông cụ túm lấy thằng cháu, xả trận cho hả dạ. Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của A Hoành, liên quan đến vụ ầm ĩ này phải là nhà chủ mà lại là người ngoài - người ngoài có liên quan đến nhà họ Ngôn

      Hôm đó, Ngôn Hi chuẩn bị quà cáp, cầm theo giấy mời rồi cùng A Hoành dự tiệc. đường hai người nghĩ ra rất nhiều chiêu trò để giúp hai ông cháu nhà họ Tân làm lành với nhau. Ngôn Hi thậm chí còn gọi điện thoại cho cậu ta ra lệnh, nếu cậu ta mà chịu xuống nước trước, tẩn cho cậu ta thừa sống thiếu chết.

      Tân Đạt Di giật thột, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ăn mặc chỉnh tề về nhà, đứng ngoài cửa ngoan ngoãn làm hiếu tử hiền tôn, tiếp đãi khách khứa.

      Cụ Tân nhìn thấy cháu nội liền '' hừ '' tiếng, đả động gì đến cậu ta nhưng cũng nổi cáu.

      A Hoành, Ngôn Hi thở phào, cười hớn hở những lời may mắn theo các cụ. Ngôn Hi ngồi cùng bạn mấy người bạn quen bên phía dành cho khách nam, A Hoành ngồi bên mâm khách nữ cùng mẹ.

      Lục Lưu đến mang theo chữ '' thọ'' được khắc tấm biển vàng dát ngọc cao hai mét,cung kính chúc thọ cụ Tân. Cụ Tân tỏ thái độ gì, mọi người xung quanh xuýt xoa với vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

      Mười phút trước khi vào tiệc, bà Uẩn ngồi chuyện với các vị phu nhân ngồi cùng bàn cứ khen A Hoành như tiên nữ giáng trần và để ý đến Tư Nhĩ ngồi bên cạnh.

      A Hoành đỏ mặt, cười khúc khích hỏi :'' Cháu xinh như vậy ạ?''

      Các vị phu nhân khác liền cười trêu:'' Mộng Vân, A Hoành hiền lành như thế xin về làm dâu nhà chị .''

      Vị phu nhân tên Mộng Vân đó liền biến sắc mặt, sầm mặt :'' Tôi cũng nghĩ như thế, có điều Trương Nhược có phúc phận như Tiểu Hi.''

      A Hoành hiểu cơn giận đó từ đâu mà ra, bèn khẽ hỏi mẹ.

      Bà Uẩn chỉ mỉm cười chứ gì thêm

      Vị phu nhân này chính là vợ của vị Tham mưu trưởng Trương, hồi trẻ bà là ca sĩ, xinh đẹp, hát hay nhưng từ ngày lấy ông Trương - khi đó còn là sư đoàn trưởng, bà rút khỏi showbiz. Bà thích người khác nhắc lại chuyện này, tại bà rất chững chạc trong phong thái phu nhân. Còn tham mưu trưởng do tay ông nội Ngôn Hi đề bạt nên cũng coi là có quan hệ gần gũi.
      Hai vợ chồng tham mưu trưởng Trương chỉ có cậu con trai là Trương Nhược. Từ , cậu ta rất thông minh, cậu ta chê Ngôn Hi là kẻ con ông cháu cha, ăn chơi trác tán nên gần gũi với Lục Lưu hơn. Ông Trương có tính toán khác trong đầu nên cũng phớt lờ cho qua chuyện.

      Có điều, thời gian trước Trương Nhược say mê ca sĩ họ Ngôn như điếu đổ. Mẹ cậu ta khuyên nhủ mấy lần đều ăn thua, cuối cùng Trương Nhược bực quá :'' Con mắc tật này là do di truyền.'' khiến mẹ cậu ta tức suýt xỉu, nghiến răng ken két và :'' Đừng có để mẹ mày nhìn thấy con hồ ly tinh đó, nếu mẹ mày lột da nó đấy!''

      Nhưng đôi khi những chuyện mà người ta thể ngờ tới lại xảy ra, trước khi bắt đầu vào tiệc mừng thọ của cụ Tân, Lục Lưu với Trương Nhược rằng muốn gặp em dâu tương lai. Trương Nhược nghĩ trước mặt cụ Tân và mọi người, mẹ cậu ta chắc hẳn dám làm gì quá đà nên mạnh dạn đưa người ca sĩ đến dự tiệc.

      Vừa nhìn thấy con trai và ca sĩ mặc đồ tây kia vào, huyết áp của bà Mộng Vân vụt lên con số hai trăm.

      Thực ra, nếu phẩm chất đạo đức của ca sĩ này ổn cũng có gì, nhưng trước đó bà có nhờ người dò la, mười người có đến tám chín người bảo nàng này hay cặp kè với đại gia, tiếng tăm chẳng ra gì trong làng giải trí.

      Trương Nhược cầm quà đến đưa cho Tân Đạt Di, lúc đầu cậu định dẫn người đến tìm Lục Lưu ngay, nhưng lúc này nam nữ ngồi riêng nên biết nhét người vào đâu, bèn bấm bụng dẫn đến trước mặt mẹ.'' Mẹ ơi, mẹ xem...'’

      Lúc đầu bà nghĩ bụng, thôi nể mặt con trai, ngờ nàng kia lại thẽ thọt :''Ứ, người ta muốn ngồi với cơ, bàn này toàn người cao tuổi, em chẳng biết chuyện gì với mọi người cả.''

      Huyết áp của các vị phu nhân cũng lập tức tăng lên vùn vụt.

      Hồi cấp ba, A Hoành và Trương Nhược cũng cùng học chung trường, A Hoành bèn mỉm cười :'' Chị ngồi gần chỗ em .''

      ca sĩ liền dẫu môi :'' Chị là fan của tôi hả, trước là hôm nay tôi cho chữ kí đâu, à cũng cho chụp ảnh chung luôn đấy.''

      A Hoành mỉm cười, nhàng đáp tiếng rồi kéo tay ta ngồi xuống.

      Bà Mộng Vân nghĩ đến nhà họ Ngôn rồi lại nghĩ đến nhà mình, cảm thấy càng mất mặt hơn. Đúng là con nhà có giáo dục, hơn hẳn hạng đào hát này, tất nhiên bà cũng tự động bỏ qua việc bà cũng từng là thành viên trong nhóm đào hát mà bà đến.

      Trương Nhược biết A Hoành là vợ tương lai của Ngôn Hi, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó khác lạ, nhưng cũng chỉ nhìn rồi cảm ơn tiếng, sau đó vào tai ca sĩ điều gì đó rồi sang bàn của Lục Lưu, Ngôn Hi

      Trương Nhược giống Tôn Bằng, mặc dù cậu ta và Ngôn Hi lần nào gặp cũng cãi nhau nhưng tình cảm giữa hai người quá tệ. Còn Trương Nhược chẳng buồn chuyện với Ngôn Hi câu, tỏ vẻ hết sức lạnh nhạt, thờ ơ.

      Ngôn Hi nghĩ đơn giản cùng đường việc gì phải đếm xỉa đến nữa.

      Trương Nhược cười cười, với Lục Lưu, chỉ về phía người ngồi cách đó xa Lục Lưu mỉm cười ổn đấy. Ngôn Hi ba hoa với Tư Hoán, Tôn Bằng ngồi cùng bàn nhưng mỗi người quan tâm chuyện, ngoài Lục Lưu liên tục gắp thức ăn cho Ngôn Hi ngồi bên cạnh ra, hai bên Sở Hán phân cách, bầu khí khá gượng gạo.

      Phía bên nam còn đỡ, phía bên nữ tệ hại hơn rất nhiều. Từ lúc ca sĩ kia vào bàn, các vị phu nhân còn chẳng buồn chuyện, ngoài tiếng rỉ tai thầm,còn lại đều là tiếng đặt đũa và tiếng li bát chạm nhau leng keng.

      A Hoành chưa bao giờ tiếp xúc với giới văn nghệ sĩ, nhưng Ngôn Hi từng có thời gian làm việc trong showbiz nên cũng khá tò mò, bèn hỏi ca sĩ bên cạnh vài câu. Nhưng nàng này lại mắc bệnh sao, trước đó Trương Nhược cũng dặn dò phải thân mật với bất kì ai nên chẳng buồn đếm xỉa đến A Hoành.

      A Hoành gãi gãi sống mũi rồi cười cho qua chuyện, sau đó tập trung gắp thức ăn cho mẹ.'' Mẹ thử ăn món này , trứng phù dung nhân tôm đấy, giống với mình nấu ở nhà, ngon lắm!''

      A Hoành cười tủm tỉm, thấy mẹ có vẻ ăn ngon bèn gắp thêm thức ăn cho mẹ.

      Tư Nhĩ biết bà Uẩn rầu vì chuyện gì, nghĩ bụng hôm nay bản nương cũng rộng lượng phen, bèn hùa theo:'' A Hoành đúng đấy mẹ, ngon lắm, mẹ ăn thêm nữa !''

      Bà cười đáp lại, rồi vỗ vào tay hai con . Bà Mông Vân liền lên tiếng với vẻ ngưỡng mộ: '' Đúng là chị Uẩn Nghi có phúc lớn, trai đầy đủ.''

      Các phu nhân khác cũng ức chế gần chết, thấy vậy vội hùa theo, chủ đề câu chuyện hết chuyển từ con cái sang quần áo, ăn uống, dưỡng sinh, cuối cùng bầu khí cũng bớt gượng gạo hơn, mọi người lại chuyện trò rôm rả.

      ca sĩ kia cũng là người hay , mọi người ta cũng chen vào, để cho ai lên tiếng nữa. Đến cuối, vị phu nhân chịu được nữa, bèn với bà Mộng Vân:'' Mộng Vân, sau này chị cũng có phúc lớn, có con dâu những hát hay mà còn chuyện gì cũng tỏ tường.''

      Bà Mộng Vân tức run người.

      ca sĩ kia cũng cố tình kiếm cố sinh , biết trở ngại lớn nhất ngăn cản mình vào cửa nhà họ Trương chính là bà Mộng Vân, bèn nhướng cao cặp mày lá liễu:'' Mẹ, sau này con và Nhược kết hôn rồi, mẹ cứ giao việc quản gia cho con, mọi chuyện lớn trong nhà, mẹ phải lo liệu gì hết!''

      Bà Mộng Vân hận quá, gầm lên:'' Con hồ ly tinh này, ai là mẹ mày! Cái miệng biết xấu hổ!''

      Cả bàn lập tức im bặt.

      Trương Nhược ngồi cách đó xa cũng nghe thấy, biết mẹ và người hục hằn với nhau, mặt mày cậu ta lập tức tái dại.

      ca sĩ lại ngoác cái miệng với đôi môi đỏ chót, trợn mắt nhìn bà :'' Mẹ, mẹ như thế là đúng, con gọi tiếng ''mẹ'' là vì tôn trọng mẹ, sau này con và Nhược lấy nhau, cháu trai gọi '' bà '' mới là ngại.''

      Cơn giận của bà Mộng Vân lên tới đỉnh điểm, bà vừa chửi vừa giơ tay định tát ta.

      ta liền tránh ngay, nhớ đến lời Trương Nhược, bèn đẩy luôn A Hoành cái. A Hoành chưa kịp phản ứng gì bị ăn ngay cái tát như trời giáng, khuôn mặt trắng ngần đỏ hằn năm ngón tay.

      Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều sững sờ. Bà Mộng Vân mặt cắt còn hột máu, lúc sau càng điên tiết, bèn xông vào cào cấu nàng kia.

      A Hoành bị bỏ rơi bên, vừa nảy bà ta lấy hết sức bình sinh để tát khiến ôm mặt mà mắt nổ đom đóm. Ngôn Hi mãi gắp thức ăn, chưa kịp phản ứng, đôi đũa trong tay lơ lửng , chỉ nghe thấy tiếng động lớn, quay sang thấy mẹ Trương Nhược và ca sĩ kia đánh nhau, định thần nhìn lại thấy A Hoành ôm mặt,nước mắt giàn giụa. Ngôn Hi biến sắc, quắc mắt lên, ném ngay đôi đũa vào người Trương Nhược.

      Tất cả diễn ra chỉ trong chưa đầy phút.

      Trương Nhược phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết người bị đánh là A Hoành nhưng trong lòng cũng chẳng buồn để tâm, cảm thấy vài năm trở lại đây nhà họ Ôn còn lớn mạnh như trước, có bị đánh cũng chẳng sao, tiện thể chọc tức Ngôn Hi.

      Ngôn Hi dù ngang ngạnh đến đâu cũng muốn vì vợ chưa cưới mà đắc tội nhà họ Trương, nhưng việc đến nước này quá lắm rồi, cười khẩy :'' Trương Nhược à, cậu là đàn ông mà cũng quản được người mình ư?''

      Trương Nhược bèn đốp lại:'' Người tôi, tôi thích quản, thích thôi!''

      Lục Lưu lặng lẽ nhìn hai người. Tư Hoán thấy em bị làm nhục, tay siết chặt thành nắm đấm. Tôn Bằng đảo mắt, tỏ vẻ hào hứng vì được xem kịch vui.

      Ngôn Hi thở hắt ra rồi đứng cúi mình trước cụ Tân ngồi ở bàn bên kia :'' Ông ơi, sau này cháu tổ chức lại tiệc mừng thọ cho ông.''

      Ông cụ chưa kịp phản ứng Ngôn Hi vung tay lật đổ cả bàn ăn. Sau đó, chỉ thẳng tay vào Trương Nhược quát:'' Chuyện của người cậu, lão tử thèm quan tâm, có điều người cậu tại sao lại bắt nạt người tôi? Hôm nay cậu mà cho tôi câu trả lời ràng tôi để cho cậu yên thân đâu.''

      Trương Nhược đứng như trời trồng.

      Bà Mộng Vân và ca sĩ kia đầu tóc rũ rượi cũng dừng lại và đứng im như tượng.

      Cậu Tân bỗng cười ha ha, chỉ vào Tân Đạt Di và xách tai cậu lên:'' Thấy chưa, đấy gọi là khí phách, cố mà học! Suốt ngày chỉ ru rú ra oai trong nhà giải quyết được gì, giỏi sau này cháu bảo vệ ông nội và em của cháu như vậy xem nào!''

      Tân Đạt Di trề môi, nghĩ bụng: Thôi , Ngôn Hi mà nhìn thấy đám em của bị bắt nạt, tung chưởng tẩn thêm cho trận là tốt bụng lắm rồi, chỉ có A Hoành mới bên chằm chặp như thế thôi!

      Lục Lưu có vẻ vui:''Ngôn Hi, cậu quá đà rồi đấy!''

      Ngôn Hi bật cười, nheo mắt :'' Cậu Lục, nhà họ Ngôn chúng tôi chưa bại đâu, việc nhà tôi chưa cần cậu phải nhúng tay vào!''

      Câu này vừa là cho Lục Lưu nghe, vừa là cho những người khác nghe, dĩ nhiên là Trương Nhược và vị tham mưu họ Trương kia.

      Ông Trương mặt biến sắc, từ nảy đến giờ vẫn giữ thái độ bàng quan, lúc này Ngôn Hi vừa dứt lời liền hằm hằm quát chửi vợ con.

      Trương Nhược phục, nghiến răng ken két, chỉ thẳng vào Ngôn hi :'' Mày là cái thá gì chứ, vì nhà họ Ôn mà đe dọa tao!''

      Ngôn Hi chưa kịp lên tiếng Tư Hoán đứng bật dậy lạnh lùng :'' Ngôn Hi chẳng là gì cả, dĩ nhiên nhà họ Ôn cũng chẳng là gì, thôi để tôi với cậu chuyện riêng với nhau vậy.''

      Tư Nhĩ đứng bên cạnh tát cho ca sĩ kia cái đau.'' Đồ đê tiện, đánh chỉ tổ làm bẩn tay nhà họ Ôn ta!''

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 86

      Mấy ngày sau bữa tiệc chúc thọ của cụ Tân, cụ Ngôn gọi điện về quạt cho Ngôn Hi trận.

      Chắc hẳn nhà họ Trương thêm mắm dặm muối mách tội Ngôn Hi, tiện thể cam đoan lòng trung thành của mình, rằng nhà họ Trương và nhà họ Lục tuyệt đối có gì riêng tư.

      Cụ Ngôn :'' Cháu hồ đồ quá, để người ta túm được điểm yếu, cháu có để cho mình đường lui nữa hay ? Sau này cháu cứ hành như thế, ta chết rồi cháu dựa vào ai nữa?''

      Ngôn Hi cười hềnh hệch đáp:'' Ông, ai dám hung hăng cả đời được.''

      Cụ Ngôn liền đáp:'' Cháu hiểu như thế là được, tương lai của nhà họ Ngôn chờ đợi cháu đấy...''

      Ngôn Hi lại hạ giọng:'' Ông ạ, nếu sau này cháu làm ông thất vọng ông cứ coi như chưa từng có thằng cháu này .''

      Cụ Ngôn lắc đầu thắc mắc:'' Thằng ngốc, đừng có ngớ ngẩn, ông nuôi mày từ bé đến lớn, mày sai ông đánh ông chửi, chứ làm sao ông bỏ mày được. Sau này mày và A Hoành làm đám cưới, tranh thủ lúc ông còn khỏe, sinh cho ông đứa chắt, mày có tin là ông còn có thể chăm nó cho tới lớn ?''

      Ngôn Hi nắm chặt tay, im lặng lúc rồi cười đáp:'' Vâng.''

      Cúp máy rồi, xoay tròn tấm card visit, bên là nét bút bi nguệch ngoạc, rất tệ. bấm số điện thoại đó, đầu bên kia vang lên tiếng đàn ông, vừa vừa ngáp liên hồi, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:'' Nếu là mẹ, xin mời trong vòng ba mươi giây.Là cha hai mươi giây. Phạm vi những người nhà họ Vân, mười giây. Những người phải nhà họ Vân, xin mời tự động cúp máy.''

      Ngôn Hi bật cười, nhướng mày :'' Tiền tôi gửi, cậu nhận được chưa?''

      Người kia lập tức đáp:'' Nhận được rồi.Đăng ký trường đại học z đúng , giấy gọi nằm dưới mông, nệm zafu* tôi ngồi.''

      *Zafu là vòng ghế nệm thường được sử dụng trong thiền định.

      Ngôn Hi nhìn lên trời, :'' Cậu vẫn giả danh tiểu tăng lừa đảo hả?''

      Người đó liền cười, bàn tay trắng ngần nâng bông sen lên, tiện thể nheo mắt nhìn các nữ tín đồ qua lại, thở dài :'' Thí chủ, mấy năm nay kiếm tiền đâu có dễ dàng gì!''

      Ngôn Hi:'' Ba trăm nghìn tệ tôi đưa chưa đủ cho cậu tiêu xài mấy năm ư?''

      Người kia :'' Người ta vẫn sông có khúc, người có lúc, tôi phải giữ ít tiền bảo mệnh cho tôi chứ?''

      Ngôn Hi cười vẻ bất lực.'' Trước khi vào học đừng quên nuôi tóc, nhớ ăn mặc cho gọn gàng vào đấy. Có phải cậu đóng vai con nhà lành rất giỏi ?''

      Người kia uể oải kéo quần lên, tay chống cằm hỏi:''Tôi đóng vai cho ai xem?''

      Ngôn Hi :'' Tôi tưởng cậu rất nhớ nàng.''

      Tay trái người kia lần đều tràng hạt, sau đó đột nhiên bật cười, hoa xuân rực rỡ nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, biểu lộ cảm xúc.'' Nhớ, từ này có vẻ hơi nghiêm trọng. Bao nhiêu năm như thế, chỉ là có chút tình cảm mà thôi.'

      A Hoành nhìn vườn hoa trơ trọi, lúc đầu cũng định trồng nhiều loại hoa, nhưng có thời gian nên đành gác đến mùa xuân năm sau.

      Bà Uẩn sắp vào năm học mới, A Hoành nên về nhà ở mấy ngày. Và thế là A Hoành thu dọn hành lý đơn giản, Tư Hoán đón ở dưới tầng.

      Ngôn Hi ngồi đọc báo sôfa trong phòng khách, thấy chạy xuống liền gọi giật lại, lấy chậu xương rồng ngoài ban công, tiện thể xách cả chiếc giỏ đựng Tiểu Khôi đưa cho , bảo mang về nhà chăm.

      A Hoành :'' Sao lười thế!''

      Ngôn Hi nhún vai đáp:'' mà chăm chúng ra hồn, sau này em lại tìm đến để tính sổ có phải thiệt ?''

      A Hoành hậm hực đáp:'' Thôi, đưa luôn con Khô Tộ cho em .''

      Ngôn Hi liền cười:'' Dạo này nó sắp bay được vì nặng quá, cho ở nhà giảm béo luôn thể.''

      A Hoành nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, kiểu như '' của , của em '' phân chia rất rạch ròi vậy.

      Tư Hoán đứng bên cạnh cười.'' Chỉ có mấy bước thôi mà, đừng cãi nhau nữa, ai nuôi mà chẳng được.'' xong liền đón lấy túi hành lí tay A Hoành, với Ngôn Hi mấy câu rồi đưa A Hoành ra ngoài.

      Ngôn Hi nhìn theo bóng , quăng cuốn tạp chí tay xuống sôfa và lên tầng, chưa được mấy bước liền dừng lại, ngoái đầu lại thấy cánh cửa ấy khép chặt. biết phải gì, làm gì khi chỉ có mình.

      ra này của là hết sức bình thường. Tuy nhiên, kể từ ngày hôm ấy, nếu nhắc có ai biết chốn này từng là nhà của họ đâu.

      Sau khi chuyển về nhà, A Hoành cảm thấy mọi người trong nhà rất lạ, họ nỗ lực bằng mọi cách để thích nghi với cuộc sống ở nhà họ Ôn. Mẹ còn tỏ ra xa lánh hoặc thận trọng trước nữa, thái độ của bà đối với giống hệt Tư Nhĩ, chiều chuộng, thương nhưng dung túng.

      Tư Hoán thường đạp xe chở đến thư viện đọc sách, hai em thường tranh luận với nhau số vấn đề, nhưng bây giờ học được cách chăm chú lắng nghe mọi ý kiến của , sau đó, đưa đến gặp những người bạn giỏi giang của mình, vô cùng tự hào giới thiệu với họ rằng:'' Đây là em tôi.''

      Tư Nhĩ chưa chịu để ý đến lắm, nhưng nếu có mua mấy món đồ của con , kiểu như sơn móng tay hay nước hoa gì đấy, nàng cũng chia sẻ cho . a Hoành luôn mỉm cười, thỉnh thoảng cũng chui lên giường nằm cùng Tư Nhĩ để chuyện trò, tâm .

      Cụ Ôn hai năm trở lại đây gần như nghĩ hưu hẳn, suốt ngày quanh quẩn bên chú họa mi và trìu mến gọi nó là bảo bối, đối với ai ông cũng có thái độ giống nhau: quan tâm, hỏi han. Tư Hoán thường xuyên phải vào phòng nghe ông dạy dỗ, lúc ra mặt méo xệch, dường như ông ngày càng thích nhiều.

      Hằng ngày A Hoành sống rất vui vẻ, ít khi nhớ đến Ngôn Hi, chỉ có lúc nửa đêm trằn trọc ngủ được lại gọi điện cho . Nghe thấy giọng ngái ngủ của , liền báo cáo ngay rằng hôm nay ăn gì, chơi gì, hôm nay có khỏe , sau đó chúc ngủ ngon rồi cúp máy cái rụp.

      Chúc ngủ ngon!

      Em , ...

      Sau đó, lăn ra ngủ mất, lần đầu tiên trong đời có giấc mơ lãng đãng, vô lo, vô nghĩ, trong giấc mơ có rất nhiều người, dường như thiếu ai cả.

      Chỉ tiếc là chưa vào giấc mơ của lần nào.

      rất ít gặp Ngôn Hi, chỉ có khi nào sang nhà ăn chực bữa cơm, hai người mới có cơ hội gặp nhau. thường ngồi cách mấy ghế, gì nhiều mà chỉ mỉm cười, chăm chú nhìn .

      Tôm thường đến tìm , kể lể đủ điều rằng có rất nhiều bạn thầm thích cậu, cậu chàng có vẻ rất tự hào. A Hoành liền cười trêu:'' Thế sau này em định tìm người như thế nào?''

      Cậu liền bấm ngón tay :'' Em tìm người giống như chị ấy, nấu ăn ngon, chuyện nhàng, chẳng mắng ai bao giờ.''

      Tư Nhĩ qua buông câu:'' Đó là do chưa bao giờ nhìn thấy Ngôn Hi bị mắng thế nào thôi, chậc chậc.''

      A Hoành đỏ bừng mặt.'' Haizz, tìm người như chị ổn đâu, chị hơn em hai tuổi cơ mà.''
      Cậu cười khì khì :'' Giờ mốt tình chị em mà, chị xem Vương Phi với Tạ Đình Phong kìa.''

      A Hoành chỉnh lại chiếc mũ cho cậu rồi hỏi:'' Nhưng cũng chia tay rồi mà?''

      Cậu nhìn A Hoành lát, đột nhiên hỏi:'' Chị ơi, đồng tính luyến ái là gì?''

      Bàn tay A Hoành khựng lại, nhìn cậu lúc rồi hỏi:'' Sao tự nhiên em lại hỏi cái này?''

      Cậu gãi đầu đáp:'' Hôm qua em ra bể tắm, có gã cứ nhìn trộm em, bạn em bảo dạng người đó là đồng tính luyến ái. Đồng tính luyến ái kinh tởm chị nhỉ?''

      A Hoành cau mày đáp:'' Bạn em linh tinh, người như thế phải đồng tính luyến ái mà chỉ là bọn lưu manh thôi.''

      Cậu tròn mắt nhìn .'' Thế như thế nào mới gọi là đồng tính luyến ái ạ?''

      nghĩ lát rồi nghiêm mặt đáp:'' Trẻ con chưa cần biết những chuyện này. Lần sau mà gặp những kẻ lưu manh như thế cứ đánh cho nó trận.''

      Cậu đáp tiếng nhưng vẫn lơ mơ, cậu nhìn A Hoành, chưa bao giờ thấy tức giận như vậy.

      Đầu tháng chín, trường đại học Z khai giảng năm học mới như thường lệ, A Hoành lên năm ba, chương trình học khá nặng nên quyết định quay lại trường vào cuối tháng tám.

      Bà Uẩn đưa trở lại trường.

      Tư Hoán học luật, vào năm học mới, trường tổ chức buổi xét xử mô phỏng, là người biện hộ cho nguyên cáo nên có thời gian đến thành phố H, nên chỉ tiễn A Hoành đoạn rồi quay trở lại trường.

      Đó là năm thứ năm và Tư Hoán làm em. Trong vòng mười năm, nó chiếm nửa, tính ra có vẻ rất dài. Nhưng khi chưa đến điểm cuối cùng, vẫn có cảm giác năm năm còn lại xa vời như cuộc đời. Những năm sau này, vẫn thường , đó là mười năm của Tư Hoán chứ phải của . dùng năm năm để người, sau đó chỉ bỏ ra hai năm để quên người này

      Bọn trẻ cười, hỏi rằng:'' Bà lâu như thế mà chỉ hai năm quên mất người ta, có phải là do tình chưa đủ sâu sắc ?''

      nghĩ lát rồi nắm bàn tay đầy vết đồi mồi của người đàn ông nằm ngủ thiếp bên lò sưởi, cười :'' Có lẽ là như thế?''

      Hồi trẻ, thường có duyên phận, nếu có định nghĩa chính xác hơn thậm chí còn muốn gọi giai đoạn đó là tình .

      Sau khi giảng, sinh viên mới vào trường bắt đầu học quân , các sinh viên năm thứ hai rỗi rãi có việc gì làm, thường mò ra sân bóng ngắm soái ca, khi quay về ai cũng vỗ bàn, đập ghế, cuối cùng bỏ phiếu bầu chọn chàng Đông Gioăng đẹp trai nhất khóa mới.

      Đến chị ba, chị năm cũng theo các em năm hai ngó mấy lần, quay về mắt mơ màng, mặt đỏ gay như lợn sữa quay, nằm vật xuống giường, khiến A Hoành, Vô Ảnh và chị tư giật bắn mình, sờ trán mới biết hai người cảm nắng.

      Vô Ảnh ''xí'' tiếng rồi :'' Người nào biết lại tưởng các cậu mò mẫm ở đâu về đấy!''

      Chị ba uống cốc nước mới tỉnh lại được, vừa lau miệng vừa :'' Chị cả biết đó thôi, chất lượng năm nay, đồng chí đó...''

      Chị năm đứng bật dậy, cướp lời:'' phải tốt bình thường đâu! Lão nương đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được chân mệnh thiên tử rồi.''

      A Hoành buồn cười quá :''Cậu ít thôi, con con đứa mà biết xấu hổ, đứng ở sân bóng cả buổi chiều, người ta tập quân say, các cậu say cả nút.''

      Chị năm lắc chiếc máy ảnh màu vàng trong tay :'' Thôi bọn tớ nữa, các cậu mà ngó, dáng dấp, mọi thứ có thể sánh với Ngôn Hi luôn đấy.''

      Chị tư liền cầm máy ảnh lật qua lật lại hồi rồi '' xí'' tiếng, ảnh chụp mờ quá, ai mà biết được là xấu hay đẹp? A Hoành ngó qua, đúng là khá mờ, chỉ nhìn thấy bóng người mặc đồ rằn ri, cao gầy, lưng hơi cong, có nét gì đó... rất quen. A Hoành dụi mắt, nghĩ biết có phải mình bị hoa mắt hay , hình như từng gặp người này ở đâu đó rồi.

      Chị ba cúi đầu, rầu rĩ đáp:'' Chỉ tại năm, bảo nó chụp ảnh mà tay run như cắt tiết gà.''

      Chị năm lấy tay phẩy cho mát.'' Cậu run, đứng đằng sau mà suýt kéo tụt cả quần tớ. chụp trộm được thế này là tốt lắm rồi!''

      Vô Ảnh hỏi:'' Học viện nào vậy?''

      Chị ba liền uống ừng ực cốc nước tay A Hoành rồi đáp:'' Học viện tin học. Năm nay học viện mình coi như tèo rồi, thôi cứ ngắm Phi Bạch để dưỡng mắt thôi.''

      A Hoành nheo mắt hỏi người này tên là gì.

      Hai người đều lắc đầu.''Chưa tìm hiểu được, nhưng nghe điểm số của cậu ta rất cao, cao nhất khối mới vào trường. Chắc chắn buổi khai giảng ngày kia cậu ta lên phát biểu, lúc đó ắt biết.''

      A Hoành im lặng, tay cầm cốc trà, lặng lẽ đứng trong phòng nhìn chiếc máy ảnh, nhưng tâm hồn lại bay rất xa. vẫn nhớ những ngày trong mùa mưa đó, có người rất thích hỏi rằng:'' Chị, nếu em chết, chị có khóc ?''

      Người đó thường tỏ vẻ tiếc rẻ.'' Chị, em chưa bao giờ nhìn thấy chị khóc trước mặt em cả.''

      A Hoành luôn nghiêm mặt :'' Đừng hỏi linh tinh.''

      Cậu vẫn cười tủm tỉm :'' Chị, mùa đông năm nay làm bánh hoa mai nhé.''

      Giọng đó xa vời mà trong sáng biết bao. Nhưng tới mùa đông lại đến nhà họ Ôn, cách cậu và món bánh hoa mai của cậu trăm núi, ngàn khe.

      Gần tối, gọi điện cho Ngôn Hi :'' Hình như em gặp Tại Tại rồi đấy.''

      cầm điện thoại, cảm nhận rất niềm vui của . Ý cười dịu dàng lên môi, hỏi:'' Baby, có vậy , em nhìn nhầm chứ?''

      Làm sao nhận ra được chứ.

      Ngôn Hi :'' Nếu là cậu ấy em cứ đối xử với cậu ấy lòng là được, cần phải né tránh, phía bên nhà họ Ôn để lo.'' Mỗi câu của đều rất chắc chắn, lưới được giăng ra, chỉ chờ thu về nữa mà thôi.

      Lệ khai giảng năm học mới.

      Chàng trai tóc đen mặc chiếc áo thô ngủ gật bị người bên cạnh lay dậy.'' Vân Tại, đến lượt cậu phát biểu rồi đấy.''

      Cậu ta '' ờ'' tiếng rồi dụi mắt, đứng sân khấu cầm tờ phát biểu đọc. sân khấu mọi người vừa nghe vừa ngủ gật, dưới sân khấu đám con la lói liên hồi. Cuối cùng, lời cảm ơn xong, phía dưới vỗ tay ầm ầm, cậu lại thản nhiên đứng nguyên sân khấu chịu xuống.

      Hiệu trưởng hắng giọng:'' Em Vân Tại.''

      Vân Tại ấp úng :'' Còn cậu cuối cùng.'' Rồi cậu nhìn xuống khu ghế dành cho học viện Y, đếm lát, cười tủm tỉm :'' Xin mời bạn Ôn Hoành ngồi ở hàng thứ 3, ghế số 18 đứng dậy, tôi thích cậu.''
      Iluvkiwi thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 87: Mây trên núi cao trăng đang sáng

      A Hoành có cảm giác như hàng ngàn chú chim bồ câu đột nhiên ùa ra và reo lớn '' tớ thích cậu'', chú chim nào cũng có đôi mắt giống Tại Tại.

      nhớ đến hình ảnh cậu bé nọ miệng đầy nước dãi nhìn thay tã cho cậu. nhớ đến hình ảnh cậu bò, vừa kéo tấm ga trải giường, cậu liền tụt ra đằng sau. nhớ đến hình ảnh cậu mọc răng, cứ lấy ngón tay cọ sát vào vì ngứa. Thế mà bây giờ cu cậu lại dám '' tôi thích cậu '' với .

      A Hoành nhìn người đứng sân khấu. Dáng vẻ cậu chàng rất tự tin, kiểu như ta đây là thanh niên đẹp trai, giỏi giang, đám con , con trai xung quanh huýt sáo, vỗ tay rầm rầm khiến đầu đau như búa bổ. A Hoành hít hơi sâu, đây là em mình, kiểu gì cũng phải nể mặt cậu ta chút xíu, và thế là nở nụ cười bí , rằng, để mặc mọi người đoán già, đoán non

      May mà bài phát biểu của chàng là bài phát biểu cuối cùng, lãnh đạo nhà trường hít hơi sâu, nghĩ bụng trường mình là trường nổi tiếng, kiểu gì cũng phải đuổi kịp trường Q, vượt lên trường B, thế nên đành vờ nghe thấy, phủi mông đứng dậy ra về. Những người còn lại kẻ cắn hạt dưa, người ăn lạc, đổ dồn về phía A Hoành với vẻ hồ nghi.

      A Hoành bi phẫn, thầm gào trong lòng: Cụ hiệu trưởng ơi, cụ cho cháu cùng với, lúc ngẩng đầu lên thấy cậu chàng kia chậm rãi tiến về phía . A Hoành có cảm giác như mình mắc chứng tâm thần phân liệt, vừa muốn kéo cậu chửi cho trận, vừa kiềm được lòng mình, nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy thương.

      Đấu tranh tư tưởng.

      Vân Tại bước đến chỗ rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.

      chỉ tay vào cậu ta :'' Em...''

      Cậu ta liền ngáp cái dài, mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, lẩm bẩm câu:'' A Hoành, Tại mệt rồi.'' Sau đó, cậu ta ôm eo và gục trước ngực ...ngủ mất.

      Cả hội trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều sững sờ.

      A Hoành nghiến răng, chỉ muốn đập cậu ta trận, nhưng sau đó lại xoa mái tóc mềm mại của cậu ta, kéo cậu ta sát vào lòng, bình thản :'' Cậu ta ngủ rồi, đấy.''

      '' Các cậu có chuyện gì, đợi cậu ta tỉnh dậy rồi tính sau.''

      '' Ờ, liên quan gì đến tớ, các cậu...hãy tìm cậu ta.''

      A Hoành cảm thấy thực khó tin. Người nằm trong lòng chính xác là em , nhưng cậu ta lại ngủ rất ngon lành, khiến cảm thấy năm năm vừa qua ngắn hơn cả năm tiếng đồng hồ. Thậm chí cậu ta còn cao hơn năm mười ba tuổi nửa cái đầu, tướng mạo cũng khác hẳn hồi , chỉ có tật hay ngủ gật là sửa được. Hồi sức khỏe cậu ta được tốt, mùa đông trời lại lạnh, thành ra tạo cho cậu ta thói quen xấu, chui vào lòng ngủ được.

      A Hoành mỉm cười nhìn khuôn mặt cậu, sinh viên trong hội trường ra về từ lâu, chỉ còn lại gió thu xào xạc. lấy chiếc báo blu trắng vắt tay vịn ghế đắp cho cậu, ánh mắt càng dịu dàng hơn. Cúi đầu, mắt đỏ hoe, thậm chí còn muốn lời cảm tạ tới các vị thần đưa cậu về bên , trước khi biết đây là kế hoạch của Ngôn Hi phải mất rất nhiều công sức để sắp đặt.

      Cậu cười, ánh mắt dịu dàng như mây đáp:'' Vâng!''

      A Hoành nhìn cậu lát từ đầu đến chân rồi hỏi khẽ:'' Trước đó chị có hỏi bệnh viện, họ bảo em mổ xong gần như hồi phục như hoàn toàn. tại sức khỏe của em thế nào, có bị thở dốc nữa ?''

      Cậu cau mày :'' Thỉnh thoảng.''

      Ánh mắt tối sầm lại, nắm chặt tay cậu và gì nữa.

      '' Cậu Vân Tại là em trai cậu, cậu ta nhìn thấy cậu nên quá xúc động, chỉ đùa vậy thôi ư?'' Chị năm gãi đầu lẩm bẩm.'' Sao gã nào đẹp trai cũng toàn là của cậu vậy?''

      Chị tư bình thản :'' Đùa hơi quá phải.''

      Chị ba gật đầu.'' A Hoành giờ nổi tiếng rồi, nếu dự đoán cách bảo thủ chủ đề này làm cậu hot ít nhất là ba tháng.''

      Chị Cả Vô Ảnh nghĩ lát rồi :'' Nếu phải là em trai cũng đẹp đôi với A Hoành đó chứ nhỉ?''

      Chị năm uể oải đáp:'' Lúc đầu tớ còn tưởng được xem trận quyết đấu giữa Ngôn Hi và cậu ta cơ, cuối cùng lại là em trai cậu.''

      Chị tư :'' Cậu chắc chắn cậu ta là Tại Tại mà cậu đó chứ?''

      Mọi người trong phòng đều biết thân thế của A Hoành, thế nên Vân Tại trong suy nghĩ của họ luôn có vẻ ngây thơ, đáng - đều là những lời A Hoành miêu tả, bây giờ nhìn thấy cậu ta hoàn toàn giống với chàng từng xuất sân khấu đó.

      A Hoành thắc mắc:'' Sao vậy, chính là Tại Tại mà.''

      Chị tư liền cười.'' sao cả, lớn lên giống với hồi cũng là chuyện đương nhiên.''

      Trong mắt A Hoành, cậu vẫn là Tại Tại hồi còn , có điều hiểu tại sao chị tư lại như vậy.

      A Hoành gọi điện thoại cho Ngôn Hi :'' Người trong ảnh chính là Tại Tại, hôm nay em gặp cậu ấy rồi.''

      Đầu bên Ngôn Hi khá ồn ào, lấy tay che điện thoại và :'' Em đợi chút.''

      Dường như nghe thấy tiếng Lục Lưu. Mặc dù mới chỉ gặp ta ba lần, nhưng hiểu tại sao, giọng của người này cứ như, tảng đá sâu trong lòng . vẫn nhớ chiếc nhẫn Tiffany lấp lánh - món quà tặng trong lần gặp gỡ đầu tiên đó.

      Ngôn Hi ra ngoài. Bên ngoài khá lạnh, hôm nay là cuối tuần, Lục Lưu, Tư Hoán cùng ra ngoài quán bar bàn chuyện làm ăn. Đối phương là gã gay, tính tình khá lập dị, cứ đòi đến quán bar Đồng Chí nổi tiếng thành phố B vừa chơi vừa bàn chuyện công việc.

      hỏi:'' A Hoành, em vừa gì vậy?''

      A Hoành nhìn xuống chân, khẽ đáp:'' có gì.''
      '' Em gặp Vân Tại chưa?''

      '' ừm '' tiếng.

      Ngôn Hi uống khá nhiều, cởi cúc cổ áo ra, tựa người vào cột điện dán đầy giấy quảng cáo. nhắm nghiền mắt hỏi:'' A Hoành, em có vui ?''

      A Hoành nghĩ dường như ba phần tư nỗi buồn và niềm vui trong đời đều liên quan đến người này, nhớ từng chi tiết khuôn mặt , khẽ đáp:'' Em vui.''

      Em vui vì vẫn ở bên em.

      nghe thấy câu này nhưng vẫn mỉm cười, :'' A Hoành, cam đoan là kiếp này Vân Tại rời xa em nữa, thế nên baby, em hãy mãi mãi ghi nhớ giây phút hạnh phúc này, mãi mãi là như vậy.''

      Nghe thấy gọi mình là baby, tự nhiên trong lòng cảm thấy bất an. hỏi:'' Ngôn Hi, các đôi trai nhau đều gọi nhau là baby như mình ư?''

      biết hôn nhau, biết ham muốn về thể xác, ngoài nhớ nhung ra chỉ còn lại chiều chuộng thôi ư?

      Cũng như chúng mình? dịu dàng hỏi với vẻ trẻ con, buồn buồn, lại tủm tỉm cười :'' Đúng vậy, đều như thế cả, đấy, baby, em tin .'' là người quen với việc đóng kịch.

      cúp máy, đưa tay quẹt lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt. quay vào quán bar, Lục Lưu đứng dưới ngọn đèn đường, khuôn mặt nửa sáng nửa tối nhìn .

      Lỗ Bình - cậu sinh viên khoa Tin khóa 03 xuống lầu ăn nhìn thấy mặc áo blu trắng với mái tóc dịu dàng, đen nhánh như bức tranh thủy mặc. Cậu nghĩ lát, ồ, là mà bạn cùng phòng Vân Tại tỏ tình hôm trước, sinh viên học viện Y cậu hai khóa, hình như tên là Ôn Hoành gì đó.

      Cậu lại gần gọi:'' Chào chị, chị đợi Vân Tại ạ?'' Mọi người xung quanh đều dỏng tai lên nghe.

      A Hoành cười đáp:'' Đúng rồi.'' Sau đó giơ hộp đồ ăn sáng còn ấm lên, :'' Tiện thể mang cho cậu ấy đồ ăn sáng.''

      Cậu ta '' ồ '' tiếng rồi gãi đầu đáp:'' Lúc em ra khỏi phòng, cậu ấy vẫn chưa dậy, hay là em lên gọi cậu ấy nhé?''

      A Hoành mỉm cười :'' cần đâu, sức khỏe cậu ấy được tốt lắm, cứ để cậu ấy ngủ thêm lát nữa .''

      Cậu ta nhảy lên xe đạp, nghĩ thế nào rồi lại :'' Chị và Vân Tại...'' Mấy người đường dỏng tai lên nghe càng chậm hơn.

      A Hoành mỉm cười đáp:'' Chị là chị của cậu ấy.''

      '' Cậu ấy họ Vân, chị họ Ôn, làm sao...''

      mỉm cười, kiên nhẫn giải thích.'' Cha mẹ cậu ấy là cha mẹ chị mà.''

      Đám đông gật đầu, ờ, cũng có thể người theo họ cha, người theo họ mẹ.

      Tối về đến phòng cậu ta kể lại chuyện này với Vân Tại rồi cười :'' Vận Tại, cậu chơi khâm quá, giữa hội trường lớn mà đùa kiểu đó, may mà chị cậu dễ tính.''

      Vân Tại ngồi đọc sách dưới ánh đèn, nghe thấy câu này liền ngẩng đầu lên, mặt lạnh như tiền đáp:''Ai với cậu đó là chị tôi?''

      Lỗ Bình thấy cậu mặt cậu ta biến sắc bèn ngơ ngác đáp:'' Chị cậu chứ còn ai.''

      Vân Tại nheo mắt cười:'' nàng hay dối lắm, lừa cậu đó.''

      Lỗ Bình liền tặc lưỡi.'' Thế tức là người của cậu hả? Tên này giỏi , ngày đầu tiên tỏ tình, ngày thứ hai người ta mang đồ ăn sáng đến tận nơi.'' Sau đó chàng huýt cậu cái hỏi:'' Hôm nay mấy giờ cậu xuống lầu, lúc tôi xuống dưới là bảy rưỡi rồi.''

      Vân Tại vừa đọc sách vừa đáp:'' Mười giờ.''

      Lỗ Bình liền :'' Muộn thế à, thế người về từ đời nào rồi chứ?''

      Vân Tại chỉ mỉm cười mà gì.

      Lúc đầu Lỗ Bình cứ tưởng A Hoành đợi mãi thấy Vân Tại về, nhưng khi thấy nàng hết lần này đến lần khác đều như thế, cậu chàng chịu được nữa bèn đá Vân Tại nằm cuộn tròn trong chăn giường cái :'' Cậu là heo hay sao mà suốt ngày ngủ vậy, lần nào cũng để người ta phải đợi. Đợi mãi như thế, tôi thấy nàng sắp biến thành cây nấm rồi đấy! Tôi nhắc nhở cậu nhé bây giờ là tháng mười hai, hôm qua mới có tuyết đấy!''

      Nhớ lại cảnh tượng vừa gặp Ôn Hoành ở dưới, tự nhiên cậu thấy bực bội vô cùng. Tiết trời độ, vậy mà lại có đứng co ro, lạnh đến nổi liên tục phải giậm chân, trong áo khoác còn có mấy cái bánh bao nóng và sữa đậu nành.

      Bị Lỗ Bình đá, cậu tỉnh giấc nhưng gì, chỉ ngáp rồi uể oải mặc quần áo. Xuống lầu, cậu thấy A Hoành vẫn đứng đó. mũi đỏ ửng vì lạnh, bàn tay lạnh cóng rút ra từ chiếc áo khoác thức ăn được ủ và đưa cho cậu, đồ ăn vẫn còn ấm.

      A Hoành cau mày theo thói quen đáp:'' Chị lên lớp , em ăn xong rồi hãy lên nhé.'' Sau đó, nhìn bộ quần áo cậu mặc rồi lắc đầu.'' được mặc phong phanh thế này, về mặc thêm quần áo vào, ngoan nhé.'' xong, vội vã quay .

      Vân Tại nhìn túi giấy trong tay rồi túm gấu áo :'' A Hoành, mai em muốn ăn bánh bao đâu, đừng mang đến nữa.''

      A Hoành thở dài, cậu lớn, còn ngoan ngoãn như hồi nữa. hỏi:'' Thế em muốn ăn gì?''

      Vân Tại im lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt và đáp:'' Tại muốn ăn cơm A Hoành nấu, chúng mình chuyển ra ngoài ở .''
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :