1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 77: Rất nhiều kí ức muốn lãng quên

      Trong lúc dọn dẹp ngăn kéo đựng đồ lặt vặt, A Hoành vô tình nhìn thấy hai tấm vé vào cổng công viên Tử Trúc Viện, ngày hết hạn là mười lăm lịch. Còn hai ngày nữa.

      Nghe hỏi, mặt Ngôn Hi hơi biến sắc, là do đài phát thanh thưởng tết rất nhiều thứ linh tinh, ngoài băng vệ sinh, đường cát các loại vé vào cổng công viên khá nhiều.

      còn ai mà chẳng biết vào cổng công viên Tử Trúc Viện mất tiền, thế mà bọn họ còn bày trò phát vé lừa người khác.

      "" A Hoành, chẳng có gì hay ho đâu, toàn trúc là trúc, em thích đâu, mấy hôm nữa rỗi rãi đưa em ."

      A Hoành nhìn thấy sắc mặt Ngôn Hi vô cùng khó coi, đôi mày thanh tú cau lại rất tò mò, cười :"" phải phiền đâu, ở thành phố B lâu rồi mà em chưa chơi lần nào, ngày mai có gì gọi Tôm cùng. Năm nay nó thi đại học, suốt ngày ngồi ở nhà cũng căng thẳng.""

      Tôm biết quay về cũng nước mắt ngắn, nước mắt dài :"" Chị bỏ ai bỏ chứ đừng bỏ em, ai chẳng biết người chị quý nhất là em, thế nên phải chị cố tình bỏ nhà đúng ?"" A Hoành cười, gật đầu :"" Chị quý Tôm nhất mà.""

      Cậu bé liền bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra, mắt sáng lên, cười rất ngây thơ.

      Trước tết, Ngôn Hi bỏ ra ít tiền giúp hai ông cháu Tôm mở cửa hàng tạp hóa, thu nhập khá hẳn lên, có điều sức khỏe của cụ Hà ổn định, ăn ở, sinh hoạt đều cần người chăm sóc. May mà Tôm trở thành chàng thanh niên, cu cậu thường phồng mồm, trợn mắt, lên gân lên cốt với vẻ đắc ý cho A Hoành và Ngôn Hi xem, ý muốn rằng cậu trưởng thành, hai người phải lo lắng nữa.

      Lúc A Hoành đến tìm cậu, trong đầu vẫn nghĩ cậu là đứa trẻ, nhưng thấm thoát, đứa trẻ đó cao hơn cái đầu.

      Tôm kéo , :"" Chị ơi, chị có ăn hồ lô bọc đường , ông Trương trước nhà có bán, sơn tra to bọc đường ngon lắm.""

      A Hoành cười :"" Có."" Thế nhưng gần xiên rưỡi hồ lô bọc đường chui vào bụng cậu, rồi còn lấy chiếc khăn mùi soa của A Hoành để lau.

      Cậu :"" Chị ơi, kiếp sau chị làm chị ruột của em nhé, vì chị cũng có em trai ruột mà.""

      A Hoành liền khẽ giọng đáp:"" Chị có người em trai tầm tuổi em.""

      Cậu hiểu ra vấn đề."" Có phải người em trai khi chị còn ở nhà họ Vân , bây giờ cậu ấy ở đâu?""

      đáp:"" Nhà họ Ôn thích chị liên lạc với họ, chị chỉ hay gọi điện cho bệnh viện, biết cậu ấy được mổ, năm ngoái ra viện rồi.""

      Cậu với vẻ ông cụ non:"" Thế tốt quá, tốt quá!"" Cậu nhìn thấy vẻ buồn buồn trong ánh mắt A Hoành, nhưng biết phải an ủi thế nào."" Thế tốt quá! "" nhưng biết tốt ở đâu. Mặc dù người đó khỏi bệnh, nhưng lại gặp được người thân thiết nhất của mình nữa. Cái giá phải trả này quá lớn.

      Cậu rụt rè nhìn A Hoành, lại cười :"" Haizz, thế gian này ai làm chị mà chẳng thế, luôn mong các em mình được sống bình an.""

      Cậu nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của A Hoành bật cười:"" Chắc chắn là cậu ấy nhớ chị, giống như em vậy, em hiểu cậu ấy mà.""

      A Hoành vỗ vai cậu nhưng gì, rồi mỉm cười, kéo tay cậu về phía công viên Tử Trúc Viện.

      Tương truyền trong đây có hơn năm ngàn cây trúc, cả rừng trúc bạt ngàn,rất dễ khiến người ta liên tưởng đến tích trúc lâm thất hiền (*), mặc dù hai vấn đề này có mối liên hệ gì với nhau

      * Trúc lâm thất hiền là tên dân gian gọi nhóm bảy tu sĩ Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn gồm: Nguyễn Tịch (210- 263), Kê Khang (223 -263), Lưu Linh ( 221 - 300), Sơn Đào ( 205-283), Hướng Tú (221 -300), Vương Nhung ( 234 -305) và Nguyễn Hàm (?).

      Cậu hỏi:"" Chị có biết truyền thuyết về Tử Trúc Viện ?""

      A Hoành vuốt phần thân thẳng tắp, lành lạnh và nhẵn bóng của cây trúc, tưởng tượng ra tiếng sáo du dương rồi ngoảnh sang hỏi cậu:"" Truyền thuyết nào?""

      Tôm đáp với vẻ đầy bí :"" Truyền thuyết kể rằng hai người mà dắt tay nhau qua đây, bất luận có phải là tình nhân hay , kiếp này chắc chắn trở thành hai người xa lạ.""

      A Hoành cười khúc khích tỏ vẻ tin. Đột nhiên sau lưng có tiếng vọng lại:"" Tốt nhất là nên tin.""

      A Hoành quay đầu thấy người đàn ông mặc áo gió dài ngồi chiếc ghế đá, tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khuôn mặt cân đối. nhìn ta thấy rất quen nhưng nhớ là gặp ở đâu.

      Người đó mỉm cười, lấy từ trong túi áo ra chiếc kính gọng vàng đeo lên và gật đầu với .

      Ánh mắt A Hoành đột nhiên sắc lạnh. Đây chính là thư ký của bà Lâm Nhược Mai, tên là "" Tiểu Trần "", ta chính là người chụp ảnh của Ngôn Hi năm xưa.

      Hai năm trước quyền lực của bà ta bị Lục Lưu soán ngôi, nay họ Lục nắm mọi quyền lực trong tập đoàn họ Lục. Còn nhà họ Ôn, mặc dù có cổ phần nhưng biết chiếm được bao nhiêu phần trăm.

      Người đó dường như để ý đến vẻ mặt của mà lịch chào hỏi: ""Chào Ôn, hôm nay may đấy, nếu tiện, tôi muốn chuyện với lát được ?""

      A Hoành đáp:"" Xin lỗi, tôi muốn chuyện với .""

      Thư kí Trần cười."" Đằng nào sớm muộn gì cũng biết. Đây là mệnh lệnh bắt buộc mà boss giao cho tôi, chuyện năm xưa bất luận bằng cách nào cũng để cho biết số chi tiết, thể nhúng tay vào được đâu”

      A Hoành im lặng lát rồi bảo Tôm tự loanh quanh lát, sau đó mới hỏi đầy vẻ cảnh giác:"" Rốt cuộc boss của là ai, ta muốn gì với tôi? Ngoài ra, tên họ của là gì?"" ta mỉm cười đáp:"" Tôi có tên, hồi tôi sống ở nhi viện, chỉ biết mình mang họ Trần, sau đó được nhà họ Lục đưa về nuôi, mọi người đều gọi tôi là Tiểu Trần."".

      "" Thế trong hộ khẩu...""

      ta cười :"" hộ khẩu là cái tên mà cậu Lục đặt đại hồi , mọi người bao giờ gọi tôi bằng cái tên đó.""

      Nét mặt A Hoành dịu hơn."" Vậy xin hỏi thư ký Trần, muốn với tôi điều gì?""

      ta châm điếu thuốc rồi đáp:"" Trước hết tôi phải làm với Ôn hai điểm.Thứ nhất, chuyện cậu Ngôn bị làm nhục năm xưa, mặc dù tôi chụp những bức ảnh đó, nhưng cũng là để cho sếp Lâm yên tâm, như thế cậu ấy mới có thể nhanh chóng kết thúc nỗi sĩ nhục đó, thế nên cần thiết phải vắt óc suy nghĩ ra cách dùng xiên kẹo đó để đập chết tôi đâu. Thứ hai, tôi phải là người của bà Lâm Nhược Mai, từ trước đến nay đều phải.""

      A Hoành cau mà hỏi:"" Vậy là người của Lục Lưu ư?""

      ta mỉm cười :"" Hoặc có thể là người của nhà họ Lục. thực tế, tôi là người chứng kiến Ngôn Hi và Lục Lưu trưởng thành, trước khi xảy ra việc kia, mối quan hệ của chúng tôi rất thân mật."" Đôi mắt ta nhìn về phía xa, điếu thuốc cầm tay lốm đốm lửa tàn.

      Trong bầu khí giá lạnh, ta thở hắt ra hơi rồi tiếp:"" Chuyện này tôi biết phải kể thế nào. Năm mười tuổi, vì trả lời đúng được mấy câu đố trí tuệ mà tôi được nhà họ lục đưa từ nhi viện về nhà nuôi. Lúc đầu tôi những tưởng gia đình hoàn chỉnh, nhưng thực tế lại bị huấn luyện như quân cờ.

      biết quân cờ là gì đúng , lúc bình thường là trợ lực, trong thời khắc quan trọng sẵn sàng chịu hy sinh. Tôi được đưa đến ngôi trường tốt nhất để học hành, ngoài tôi ra, còn có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi nữa, bọn họ và tôi cùng tồn tại chỉ vì cậu con trai duy nhất của hà họ Lục, Lục Lưu. Cậu ta cần bàn cờ vững chắc, có nhiều lúc, điều này còn quan trọng hơn cả trái tim cứng rắn.""

      Giọng của ta rất khẽ như quay về với những kí ức vui vẻ:"" Còn tôi, vì có thành tích học tập xuất sắc mà được đưa lên làm người hộ tống Lục Lưu, nhắc nhở cậu ấy các vấn đề học tập và sinh hoạt hằng ngày. Hồi còn , cậu ấy là đứa rất ngoan hiền và tốt bụng, cảm giác khá giống , trắng trẻo, mũm mĩm, thường được các bậc tiền bối gọi là "" Lục Tiểu Bồ Tát ""

      Tôi phải kín đáo quan sát cậu ấy, biết đấy, động cơ khiến tôi đến bên cạnh cậu ấy hề đơn giản. Tôi phải báo cáo với cụ Lục nhất cử nhất động của cậu ấy, đề phòng cậu ấy chỉ biết được vẻ tươi đẹp của thế giới này, hay như thân mật quá mức với người. Có điều cậu ấy luôn nhìn tôi, với vẻ tội nghiệp:"" ơi, cho em chơi với Ngôn Hi lát nhé, bọn em đánh quái thú xong làm bài tập ngay."" Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nhắc đến tên Ngôn Hi.""

      A Hoành nghe đến đây liền ngắt lời ta:"" Hồi , Ngôn Hi có sắc sảo như bây giờ ?"" Tiểu Trần xua tay và chìm trong hồi ức."" , hoàn toàn giống như bây giờ. tôi chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào hay cười như thế, khuôn mặt mũm mĩm, để đầu búp bê, đôi mắt to tròn, miệng cười chúm chím hình trái tim. Mỗi lần gặp, tôi đều thấy cậu ấy đôi dép hình chú heo và chạy lạch bạch, miệng còn ngậm túi sữa, vừa chạy theo Lục Lưu vừa uống ừng ực.
      Cậu ấy và Lục Lưu lớn lên cùng nhau, vì cả hai cùng... đơn nên rất thân nhau. À, có cụm từ miêu tả khá chính xác là "" như hình với bóng"".

      Tôi thường nhìn thấy hai cậu ấy ngồi thảm sàn chơi đánh nhau, chơi rôbot, có lúc lại ngon lành ngủ thiếp . À, đúng rồi, hồi Ngôn Hi ngủ còn có thói quen mút ngón tay trái, chắc là do hồi được sống gần mẹ.Tôi thường nhìn hai cậu ấy và cảm thấy cuộc sống dường như quá đổi bình yên, như thể tìm được hơi ấm cuối cùng dành cho mình.

      Và thế là tôi lựa chọn im lặng, tích cực báo cáo tình hình với cụ Lục nữa mà chỉ dạy Lục Lưu số kỹ xảo thương mại vào những lúc thích hợp, đưa cậu ấy ăn những đồ ăn rẻ tiền nhất nhưng ngon nhất mà tôi từng ăn hồi , bảo cậu ấy rằng thế giới này tuyệt vời biết bao. Lục Lưu phát triển theo hướng mà tôi kì vọng - có bạn bè thân thiết và trái tim hiền lành. Nhưng đây phải là điều mà cụ Lục có thể chấp nhận. Ông cụ nổi trận lôi đình, đòi lại tất cả những gì thuộc về tôi, bao gồm cả thân phận được ở bên cạnh đứa trẻ đó.

      Lục Lưu khóc và cầu xin ông cụ, bảo ông đừng đuổi tôi , sau này cậu ấy dám làm như thế nữa.Kể từ đó trở , cậu ấy thay đổi rất nhiều, biết kiềm chế, nhẫn nại hơn, cũng ít hơn. Cậu ấy ngày càng lệ thuộc vào tôi và xa lánh Ngôn Hi.

      Còn Ngôn Hi lúc đó lên lớp tám và bắt đầu ngang ngạnh.Để tóc dài, tết tóc, mang dụng cụ vẽ khắp nơi để vẽ các đồ vật khác nhau, cái đẹp, cái bẩn thỉu, chỉ cần đó là cái mà cậu ấy nhìn trúng. Cậu ấy từng vẽ chiếc vòng tay màu bạc bày sạp hàng bên vệ đường, vẽ buổi chiều hoàng hôn sau mưa, chép tranh nàng MonaLisa, cậu ấy vẽ cả bức tường nhem nhuốc, vẽ chú chó hoang đánh nhau vì mũ bánh mì, thậm chí vẽ cảnh đôi trai giao hợp trong rạp chiếu phim tối tăm - bộ phim về Van Gogh.

      Tôi thể tưởng tượng nổi đứa trẻ gầy gò mặc chiếc áo len hình cầu vồng đặt chân tới bao nhiêu khu vực tối tăm, bạo lực.Dường như cậu ấy tìm kiếm điều gì đó, tôi và cả cậu Lục Lưu đều thể hiểu.Còn cậu Ôn Tư Hoán, Tân Đạt Di dù chơi với Ngôn Hi, Lục Lưu nhưng cũng đều hề biết đến tồn tại của tôi.

      Ngôn Hi còn thích cười nữa, thường chạy tới những chỗ mà tôi và Lục Lưu từng ăn, quay về với chúng tôi rằng:"" Em ăn những món mà các ăn rồi, ngọt quá, chua quá, đắng quá, ngon chút nào, đấy!""

      Lục Lưu nhìn cậu ấy, lúc nào cũng mỉm cười, tỏ vẻ chấp tính trẻ con của Ngôn Hi.Cậu ấy thường với tôi rằng:"" ơi, Ngôn Hi còn trẻ con quá, đúng ?"" Cậu ấy muốn tỏ ra rằng mình lớn, muốn dạy tôi cách ăn bữa cơm thịnh soạn kiểu Tây hơn là bộc lộ điểm yếu của mình bằng cách ôm tôi và khóc hu hu.

      Tuy nhiên, cậu ấy và Ngôn Hi có điểm giống nhau đến kì lạ, thậm chí nhiều lúc người này giống như chiếc bóng của người kia. ai vui khi mất chiếc bóng của mình cả. Đúng vậy, Ngôn Hi lúc nào cũng lặng lẽ ít , Lục Lưu cũng rất thất thường.

      Cậu ấy giấu tôi làm những việc gì đó, cậu ấy bảo muốn giúp Ngôn Hi trở nên mạnh mẽ hơn, như thế các cậu ấy có thể làm đôi bạn thân nhất thế gian này lần nữa, đến ông nội cậu ấy cũng thể chia cắt được.

      Hồi ấy, Tử Trúc Viện có truyền thuyết rằng, hai người chơi thân với nhau đến đâu, nếu qua rừng trúc cũng mỗi người ngả. Ngôn Hi để tâm đến điều đó, cầm tay Lục Lưu chạy đến rừng trúc rồi cười vang cả góc rừng.

      Còn tôi vẫn mãi miết nhìn theo họ, nhìn họ lấy lại được nụ cười ngây thơ hồi , trong lòng vừa vui vừa lẻ loi.Có lẽ dần dần hai cậu ấy cần tôi nữa.

      Lục Lưu lại lén với tôi rằng:"" ơi, với em bao giờ đến rừng trúc đó nữa, chắc chắn bao giờ.""

      Sau đó, tôi tưởng tôi và Ngôn Hi chiếm vị trí khác nhau trong tim cậu ấy, cậu ấy coi trọng Ngôn Hi nhưng dám đưa ra lời hứa gì. Nhưng bao nhiêu năm qua, đến giờ tôi mới hiểu được điểm giống nhau nằm ở đâu, tôi cảm thấy dương dương tự đắc của mình hồi đó nực cười.

      Năm 1997, biết có nghe báo chí về chuyện phía Nam thành phố B từng xảy ra vụ nổ do bắn pháo hoa trong quán bar, chết mất ba mươi ba người .""

      A Hoành cố gắng nhớ lại vụ nổ thảm khốc này. Lửa cháy rừng rực và lan ra rất rộng, tiếng khóc, tiếng gào vô cùng thảm thương, năm đó còn nhìn thấy những bức ảnh bi thương được đăng lên báo.

      Thư kí Trần rít hơi thuốc dài rồi nhìn lên trời bằng ánh mắt mệt mỏi."" Lúc ấy, tôi, Lục Lưu, Ngôn Hi đều có mặt. Tôi và Ngôn Hi uống hơi nhiều, nhìn pháo hoa trong phòng, trước đó còn thấy rất đẹp, nhưng ngay sau đó nghe thấy tiếng khóc thảm thiết khi gió thổi mỗi lúc to hơn."" ta hít sâu hơi rồi mới tiếp:"" Lục Lưu chỉ lựa chọn người.""

      A Hoành sững lại, nước mắt lăn dài, nhìn ta với ánh mắt thể tin nổi, tim đau thắt, cuối cùng đẩy ta ngã xuống đất như người điên lên cơn. khóc nức nở và gào lên:"" Tại sao các người lại có thể dễ dàng bỏ rơi ấy như thế!""

      Ánh mắt ta ngay dại, đưa tay quệt vết máu khóe miệng."" Tôi túm chặt tay Lục Lưu, chỉ muốn được sống, cậu ấy với tôi rằng:"" Đừng quay lại, đừng quay lại."" Lúc đó tôi biết rằng, đây chỉ là mưu mà Lục Lưu nghĩ ra để huấn luyện Ngôn Hi.

      Tuyệt vọng...tuyệt vọng... thực tuyệt vọng.

      ta :"" Tôi thể thoát khỏi nỗi ám ảnh này, gần như đêm nào cũng gặp ác mộng.Lục Lưu muốn đối mặt với Ngôn Hi, lấy cớ du học và sang Vienna.""

      A Hoành :"" Thượng đế rủ lòng thương nên Ngôn tiên sinh của tôi còn sống."" Rồi buông tay ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, lau khô nước mắt và :"" Các người bị lương tâm dằn vặt suốt cả đời!""

      mượn điện thoại của người qua đường, gọi tới số."" Ngôn Hi, em lạc đường rồi."" Sau đó lặng lẽ chờ Ngôn tiên sinh của xuất .

      Ngôn Hi mồ hôi nhễ nhại chạy đến, đứng ngó xung quanh rừng trúc bạt ngàn và gọi A Hoành, nhưng tiếng gọi của bị thanh kẽo kẹt trong rừng trúc nuốt chửng.

      vừa nghe vừa nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.

      tìm thấy , thở phào, chống tay lên thân trúc, cười lớn."" Ê, đồ ngốc, đến đón em về nhà đây.""

      bước đến trước mặt , ôm chặt, như thể lại sợ lại vuột mất khỏi vòng tay mình. luống cuống như đứa trẻ, vỗ vai , :"" sao, A Hoành, đến rồi mà, ổn rồi.""

      Giọng run rẩy:"" Thậm chí em tìm được lí do để với bọn họ rằng, chàng trai mà bọn họ bỏ rơi năm 1997 đó cũng trở thành báu vật của người khác vào năm 2003! Thậm chí họ còn suýt nữa chà đạp lên báu vật của người khác.""

      Ngôn Hi sững lại nhìn hồi lâu, cuối cùng xác nhận nỗi buồn và nỗi đau trong mắt khắc sâu vào tâm khảm, gì có thể sâu hơn.Gần như trong tích tắc, hiểu ra điều vừa .

      nở nụ cười yếu ớt."" Baby, nếu tự cứu được mình cần gì phải để người khác cứu. có phải là người đơn giản đâu, cần bọn họ cứu , cần bất kì ai cứu.""

      nhắc nhắc lại câu đó:"" cần bất kì ai cứu...""

      lại kéo tay :"" Bọn mình cùng qua lời nguyền đó nhé.""

      Nhưng sắc mặt lại trắng bệch, nhìn rồi buông tay ra và lùi về phía sau.

      A Hoành nghẹn ngào :"" Ngôn Hi, cùng em được ?""

      Ngôn Hi lại mực lùi bước, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu, nước mắt lăn dài gò má, nhìn được gì.

      bước đến nắm chặt tay và chỉ vào mình."" chia cắt, xa lạ, có gì cả.""

      Ánh mắt lộ vẻ bi thương và sợ hãi.

      Con đường hun hút dẫn vào rừng trúc.

      nắm tay , bàn tay lành lạnh, chậm rãi về phía lời nguyền thảm khốc, tin tưởng vào niềm tin son sắt cả hai mãi mãi ở bên nhau, bảo vệ nhau.

      Đó là năm 2003 - năm họ quen nhau được năm năm.

      Ngôn Hi như người được lột xác, như trút được gánh nặng ngàn cân, ôm siết lấy A Hoành và khóc nức nở, tựa như con trai nhả ngọc, trút hết mọi nỗi ấm ức bị bỏ rơi, bị đối xử bất công, bị làm tổn thương sâu sắc.

      mỉm cười :"" Ngôn Hi, trừ phi phải trở về với cát bụi, em ở bên trăm năm.""

      thể quay đầu được nữa.
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 78: Có những nỗi buồn vương vấn

      Những lúc rỗi rãi, A Hoành thường loanh quanh trong vườn hoa, nhổ cỏ dại, giúp đất tơi xốp hơn sau đợt tuyết rơi.

      Ngôn Hi đứng cửa sổ tầng hai nhìn , trong tay cầm chiếc hộp xinh xắn, mở ra rồi đóng lại, miệng ngâm nga bài hát gì đó rất vui vẻ.

      Chiếc hộp đó lấp lánh dưới ánh mặt trời. mở chiếc hộp ra, hỏi:"" A Hoành, ăn kẹo ?"" Rồi lấy ra chiếc kẹo và ném xuống khoảng đất A Hoành vừa xới xong.

      A Hoành nhặt lên, bóc lớp vẻ ra rồi bỏ vào miệng, suýt tọt vào cổ họng. cau mày hỏi:"" Sao mà ngọt khé cổ thế?""

      Trò chơi khăm của Ngôn Hi thành công, cười lớn :"" vừa bỏ vào hộp đường lúc lâu đấy.""

      A Hoành gì, cúi xuống vơ nắm tuyết ném lên cao.

      Ngôn Hi kịp đề phòng, bị ném trúng ngay mặt. Nhìn vẻ thảm hại của chàng, A Hoành liền bật cười khúc khích.

      Ngôn Hi đưa tay quệt mặt với vẻ bất lực rồi lẩm bẩm:"" Con nít nhen quá!"" Rồi lại lấy từ trong hộp ra vật khác, :"" Bắt này!""

      Khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng lên, Ngôn Hi quay vào rồi thò tay ra kéo rèm cửa để thấy người đứng ở dưới.

      đường parabol lấp lánh trong nắng. vật màu bạc rơi xuống chân , quay tròn rồi nằm yên.

      A Hoành ngồi thụp xuống, nheo mắt nhìn hồi lâu, dưới ánh nắng chói chang, tự nhiên lại chảy nước mắt. Bàn tay lấm lem nhặt vật hình tròn đó lên.

      chiếc nhẫn xinh xắn.

      Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón út. thử từng ngón , hoặc rộng hoặc chật. Chỉ còn lại ngón đeo nhẫn. nắm chặt trong lòng bàn tay và dám thử nữa.

      ngẩng đầu lên nhìn rèm cửa sáng màu được khép kín tầng hai và mỉm cười, sau đó lấy khăn mùi soa bọc chiếc nhẫn lại rồi cho vào túi.

      Thế rồi, ngày nọ, chiếc nhẫn này đột nhiên biến mất.

      A Hoành thản nhiên biết vứt ở đâu, Ngôn hi hậm hực giậm chân đấm ngực :"" Chẳng lẽ em nghĩ đây là tín vật đính ước ư?""

      Ôn Hoành đáp:"" , em cứ tưởng đó là đồ chơi. Ờ, có khác gì chiếc khăn đâu, cũng vứt đại ở đâu đó thôi.""

      Ngôn Hi muốn khóc mà có nước mắt.

      Thế nên ai dám hai cậu này nhau, tình cẩu huyết như thế, lãng nhách và...khó hiểu như thế.

      Trước khi A Hoành quay lại trường, Ôn Tư Hoán tìm đủ mọi lời lẽ khuyên nhủ rằng Ngôn Hi phải là người bạn đời lý tưởng.

      A Hoành ngơ ngác."" Việc này có liên quan gì đến em?""

      Tư Hoán cau mày, ai oán :"" Em và cậu ta, cậu ta và em, rốt cuộc... hai đứa... có quan hệ gì?""

      A Hoành đáp:"" Cũng chẳng có quan hệ gì cả, xem bộ phim Mèo và Chuột rồi đúng , em là chuột, ấy là mèo.""

      Tư Hoán:"" Chẳng lẽ bọn em...chỉ vì bất đắc dĩ mà phải sống chung dưới mái nhà, thực ra từ lâu Ngôn Hi rất hận em, thực ra bọn em luôn coi nhau là kẻ thù...""

      A Hoành nhìn , mỉm cười và :"" Đúng vậy, đúng vậy, bọn em là kẻ thù.""

      Nhiều năm trở về sau, hai bé sinh đôi nhà họ Ôn bám riết lấy cha đòi nghe kể chuyện, Tư Hoán liền kể về chuyện hai kẻ thù mèo và chuột bằng giọng đầy bi thương.

      Vợ liền nhổ thẳng hạt nho vào mặt , :"" Sao em cảm thấy chuyện em được chứng kiến và chuyện của cùng phiên bản nhỉ?""

      Tư Hoán :"" Sao lại cùng phiên bản, hồi có xem qua, là Tom và Jerry chứ gì, lúc nào cũng coi nhau như nước với lửa...""

      Vợ Tư Hoán liền :"" Hồi em cũng xem nhiều, chỉ biết có con chuột suốt ngày đòi đuổi con mèo, đuổi hoài biết chán, rất là...""

      Rất là...bi thương ư?

      Bọn họ đóng kịch, chúng mình là người xem kịch, ai bi thương, bi thương gì chứ?

      Hôm A Hoành quay trở lại trường, bà Uẩn nhất quyết đòi đưa về trường.

      Ngôn Hi :"" Tối có buổi họp báo nên về tiễn em được.""

      A Hoành :"" Vâng, trong tủ lạnh có ít sườn đủ cho người ăn, tối hâm nóng bằng lò vi sóng rồi ăn nhé.""

      Ngôn Hi đánh răng, miệng dính đầy bọt, gật đầu.

      Lúc rửa mặt ra khỏi nhà. chúc mọi việc thuận lợi, A Hoành liền lời cảm ơn

      Con Thịt Kho Tộ phi lại rối rít gọi:"" A Hoành, A Hoành.""

      Ngôn Hi cười :"" Mày biết A Hoành là ai mà gọi, Trước đây Lục Lưu dạy mày gọi tên , bàn ghế, bồn cầu cũng biến thành Lục Lưu hết.""

      Sau tết, Ngôn Hi vô cùng bận rộn, như lời Tân Đạt Di là:"" Lão tử chưa kịp định thần nhìn biến mất.""

      Ngôn Hi liền nhún vai vẻ vô tội."" Buổi sáng tôi phải chủ trì hai vụ, buổi chiều phải hoàn thành việc chụp ảnh bìa, tối còn Sometime, wow, phải thích chơi với chú, mà thực có thời gian.""
      Tân Đạt di liền nhào tới ôm chặt chân , nước mắt lưng tròng :"" Ngôn Hi, cậu thể vô tâm như thế, kiếp này tôi chỉ xin cậu lần này thôi.""

      Ngôn Hi:"" Bỏ tay ra.Tháng trước tôi nghe thấy câu này của cậu rồi.""

      Tân Đạt Di :"" Lần trước ông cụ tôi sống chết cho tôi vốn làm ăn, bị dồn vào đường cùng mới phải vay cậu mà.""

      Ngôn Hi lườm chàng rồi :"" Ai bảo cậu ngày nào cũng vỗ ngực kêu, nào là ông đây nhất định vào cơ quan lớn, ông đây nhất định làm rạng danh tổ tiên. Tôi mà là ông nội cậu tẩn cậu chết từ lâu rồi, năng biết suy nghĩ!""

      Tân Đạt Di tiu nghỉu:"" toàn là thằng gay đó khuyên tôi, bảo vài năm gần đây công ty kiến trúc kiếm bộn tiền.Đằng nào bọn tôi cũng học ngành này, làm tốt kiếm được tiền, rồi nổi tiếng, khỏi phải sống trong cảnh tháng tháng kiếm vài đồng lương hẻo rồi phải chiều người khác, đúng !""

      Ngôn Hi liền đá cậu ta."" Tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện đó của bọn cậu. ra, đừng có kéo quần tôi nữa, có gì toẹt ra , hiểu cậu biến thành đàn bà như thằng Trần Quyện lúc nào nữa.""

      Mắt cậu ta sáng lên như đèn pha, nhìn Ngôn Hi mà tưởng đó là Thượng đế, giọng vô cùng thành khẩn:"" Mỹ nhân, cậu làm quảng có cho tôi được ? Tháng sau công ty khai trương rồi.""

      Ngôn Hi:"" Cậu bắt tôi đội mũ, mặc quần áo bảo hộ màu vàng và quảng cáo cho công ty kiến trúc của cậu ư? Mẹ kiếp, sau đó cậu có cần tôi uống rượu tiếp đãi người ta luôn ?""

      Tân Đạt Di :"" Hê, tôi là hạng người đó ư? chỉ là muốn dựa vào tiếng tăm của cậu để kéo ít khách hàng ruột mà thôi. Cậu đừng lúc nào cũng nghĩ tôi là thằng giảo hoạt như Lục Lưu hay Ôn Tư Hoán nhé!""

      Ngôn Hi liền tặc lưỡi."" Cậu đề cao mình quá nhỉ, thế chẳng mấy chốc mà phát lên hàng tỉ phú, cậu với bọn họ là đẳng cấp ư?""

      Tân Đạt Di gãi đầu,cười hềnh hệch."" Thế có nghĩa là cậu chịu giúp rồi hả?""

      Ngôn Hi cười ranh mãnh."" Còn phải xem tâm trạng, xem thời gian, xem thù lao thế nào .""

      Tân Đạt Di liền móc điện thoại ra gọi:"" A Hoành à, tớ có chuyện này muốn với cậu...""

      Ngôn Hi hắng giọng:"" Chiều mai, sáng ngày kia, tôi chỉ có hai khoảng thời gian đấy thôi.""

      Tân Đạt Di mừng rỡ :"" Ồ, là chị ba chứ phải A Hoành, chị ba tiếng Thiên Tân dễ nghe đấy, chị hỏi em tìm A Hoành có chuyện gì ạ? Hê hê, cũng chẳng có việc gì, chỉ là em nhớ cậu ấy thôi. Đúng rồi, em là Tân Đạt Di - người em của cậu ấy, bọn em từng chat với nhau MSN, đúng rồi, thôi để dịp khác nhé.""

      Ngôn Hi nghiến răng :"" Hừ, bỉ ổi đến nước này, coi như cậu giỏi!""

      Từ lâu, A Hoành quen với việc gọi điện cho Ngôn Hi ở bốt điện thoại công cộng của trường. Thực ra, thông thường đều là Ngôn Hi lan man đủ mọi chuyện, A Hoành chỉ phụ họa theo.Nhiều lúc, hầu như nhớ những gì, lúc quay về chỉ còn lại tiếng tiền xu liên tục bỏ vào bốt điện thoại.

      Ngôn Hi :"" nhớ em!""

      Đúng lúc A Hoành nhìn thấy Cố Phi Bạch và Đỗ Thanh nhàn tản bộ sân trường, thầm nghĩ hóa ra câu "" cảnh vẫn còn đây, người đổi thay "" có ý nghĩa như thế. ngửa mặt lên với người ở đầu dây bên kia:"" Em nhớ .""

      "" nhớ mà suốt ngày gọi điện thoại, em thấy chán à?""

      Trời ấm hơn rất nhiều, cảnh sắc của vùng sông nước Giang Nam tươi xanh trở lại, hoa nở, chim hót rộn ràng.

      Mấy ngày gọi được cho Ngôn Hi, tính nhẩm thời gian hình như làm case cho công ty của Tân Đạt Di nên có thời gian để ý đến . Thế nhưng ràng trước đó, dù làm bất cứ việc gì cũng đều nghe máy, cảm thấy có cái gì đó là lạ.

      gọi cho Tân Đạt Di, tổng cộng bốn lần, ba lần đầu cậu ta nhấc máy, đến lần thứ tư liên lạc được, hỏi cậu ta có gặp Ngôn Hi cậu ta ấp a ấp úng hồi lâu, Ngôn Hi bị sốt. Sau đó, nghe thấy tiếng sột soạt, hình như có người vừa cướp lấy điện thoại.

      Là Ngôn Hi.

      Giọng vẫn ổn, có điều giấu nổi vẻ mệt mỏi, :"" A Hoành, sao, chỉ hơi sốt thôi, hai ngày nay mang điện thoại theo.""

      A Hoành hỏi :"" chỉ bị sốt thôi ư?""

      đáp ""ừ "" rồi :"" khỏi rồi, chỉ hơi buồn ngủ, giờ phải ngủ bù , mai gọi lại cho em nhé.""

      thở phào :"" Vâng, thôi nghỉ .""

      Sau khi cúp máy, cầm tờ đơn đăng kí chạy lên văn phòng của giáo sư Lý:"" ơi, em muốn đăng kí tham gia nhóm tình nguyện.""

      Hồi ấy có loại virus gây bệnh truyền nhiễm mới xuất phạm vi toàn cầu, tổ chức y tế thế giới còn chưa đặt được cho nó cái tên phù hợp. Loại virus này bắt đầu lan rộng ở phương Tây, thời điểm đó cũng bắt đầu xuất ở miền Nam Trung Quốc.

      Với tư cách là lực lượng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu ở miền Nam, giáo sư Lý của học viện Y trường Đại học Z xin thành lập nhóm nghiên cứu chuyên nghiên cứu về loại virus này, dự định đưa sinh viên đến phòng bệnh có bệnh nhân để quan sát. Trong học viện có rất nhiều người đăng ký, họ đơn giản chỉ muốn được vào sinh ra tử với vị giáo sư đáng kính này, sau này học tiến sĩ, kiếm suất du học nước ngoài dễ dàng hơn.

      A Hoành tiến bộ vượt bậc, điểm thi cuối kì lại đứng đầu khối, cũng được coi là có tư cách.Có điều giáo sư Lý nhìn thấy mực lắc đầu, than:"" Haizz, sao bây giờ bọn trẻ thực dụng thế nhỉ!"" Bà vẫn có ấn tượng xấu về , may mà cậu học trò cưng Cố Phi Bạch lầm đường lạc lối.

      A Hoành ngước đôi mắt trong veo lên hỏi:"" Thưa , có phải mình chăm sóc những người mắc chứng viêm phổi vì sốt ạ?""

      Lý cau mày :"" chỉ có vậy, trọng điểm là nghiên cứu virus.""

      ngại ngùng :"" Thưa , đúng là mục đích của em được trong sáng cho lắm, và em cũng thực có ý định nghiên cứu loại virus đó. Em chỉ muốn được chăm sóc những người bệnh đó mà thôi, biết có được hay ?""

      Giáo sư Lý khựng lại, nét mặt cũng dịu hơn:"" Tại sao?""

      gãi gãi sống mũi, đáp:"" Em cũng hiểu tại sao, chỉ là tự nhiên muốn làm công việc này thôi ạ.""

      Bà liền cười:"" Chắc chắn là có căn nguyên."" rồi, bà nhận lá đơn, xua tay ra hiệu cho ra về. Sau đó, A Hoành thầm nghĩ, mong muốn này của là khó lí giải.

      Ngôn Hi bị sốt, ở xa thể chăm sóc nên muốn được chăm sóc những bệnh nhân như , cứ như là tận tình chăm sóc người khác, người khác cũng tận tình chăm sóc Ngôn tiên sinh của .

      Chỉ mong người khác cũng có những suy nghĩ như thế.
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 80: Người đã nằm mơ sợ tỉnh mộng

      A Hoành theo nhóm nghiên cứu của giáo sư Lý vào bệnh viện là vào ngày thứ bảy sau hôm nộp đơn đăng ký.

      Lúc đầu hứa giữa tháng ba về thành phố B, bây giờ lịch trình khá dày nên thực được nữa. Trước khi lên đường, đành gọi điện thoại xin lỗi Ngôn Hi.

      Giọng có vẽ khỏe hơn hôm trước, bảo cứ yên tâm mà , cố gắng đừng để bị lây nhiễm chéo. Nếu tranh thủ được thời gian, về thành phố H thăm .

      A Hoành liền cười, trong lúc cúp máy, tranh thủ xung quanh có ai, liền hôn trộm ống nghe cái rồi giấu khuôn mặt đỏ bừng vào màn đêm.

      Trong phòng chỉ có mình A Hoành , chị năm thu dọn hành lí hộ , đột nhiên hỏi:"" Có phải Ngôn Hi định xin rời khỏi showbiz ?""

      A Hoành liền dừng tay hỏi:"" Ai bảo thế?""

      Chị năm :"" Dạo này công việc của Ngôn Hi đều do người mới thay, các chương trình trước đó của ấy cũng bỏ gần hết, mọi người bàn luận chuyện này.""

      A Hoành đáp:"" Tớ cũng lắm, chàng này tính tình ngang ngạnh, thất thường, nhưng đến khi quyết định rồi ai lay chuyển được.""Rồi lắc đầu, thở dài, sau đó nở nụ cười tươi. "" Mọi người cho ấy thời gian suy nghĩ nhé.""

      Tóm lại hãy cho Ngôn Hi thời gian suy nghĩ, nếu quý lòng hãy độ lượng nhiều hơn.

      Lúc đến bệnh viện chỉ là lấy mẫu virus làm thí nghiệm, ngờ dịch bệnh rơi vào tình trạng thể kiểm soát.

      Trong phòng bệnh nặng, bệnh nhân đeo ống thở đầy vật vã và đau đớn, gân xanh nổi hết lên và liên tục thở dốc, bệnh viện chỉ có thể dùng thuốc an thần và kháng sinh bình thường để tiêm vào tĩnh mạch cho bệnh nhân.Bác sĩ cảm thấy bất lực trước việc ngày càng có nhiều bệnh nhân nhập viện.

      Lúc mới đến, cả đội nghiên cứu có mười tám người, kiên trì đến phút cuối chỉ còn lại năm người, bao gồm giáo sư Lý và bốn sinh viên.

      A Hoành ở lại đó, nhớ tại sao ình lại ở lại đó và lạnh lùng nhìn bạn bè ra về.

      Có ai mà sợ chết? Nhưng khi bế bệnh nhân tuổi đó, nhìn em ho rũ rượi, liên tục thở dốc, vật vã trong vòng tay , còn khóc lóc đòi tìm mẹ mà lòng thấy buồn vô hạn.

      Cậu bé đó tên gọi ở nhà là Tiếu Tiếu,giáo sư Lý giao cho nhiệm vụ chăm sóc cậu bé. Cậu bé còn rất , vừa mới bập bẹ biết mắc phải căn bệnh này, thậm chí còn bị cách li, được ở trong vòng tay người mẹ mà trước nay cậu chưa rời xa bao giờ.

      Mẹ cậu bé khóc mà chỉ nhờ chăm sóc đứa trẻ, đưa rất nhiều kẹo sôcôla nhờ gửi cho thằng bé.

      A Hoành biết cậu bé mắc chứng viêm phổi, được ăn những đồ ăn có tính kích thích nhưng nở lòng từ chối, vừa bế Tiếu Tiếu, vừa lấy sôcôla ra dỗ dành cậu.Cậu bé rất quấy, lúc nào cũng thò tay ra kéo chiếc khẩu trang mặt ,cậu chưa nhìn thấy A Hoành lần nào mà chỉ bập bẹ gọi:""Chi ơi.""

      A Hoành liền cười, bé cậu bé lên để bón cơm cho cậu và :""Sai rồi, phải gọi là chị mới đúng, Tiếu Tiếu nhớ chưa?""

      Cậu bé liền cười khanh khách:"" Chi ơi, chi ơi...chi.""

      Chiếc đầu xinh ngoẹo qua bên, mái tóc mềm như bông, trông rất đáng .

      Cố Phi Bạch cũng ở lại, thấy vậy liền cau mày cảnh cáo:"" nên tiếp xúc quá gần, mặc dù là trẻ con nhưng vẫn là bệnh nhân.""

      A Hoành liền :"" Là bệnh nhân nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con. thấy như thế có thuận hơn ?""

      chàng liếc rồi ngạo mạn bỏ .

      Lúc đầu triệu chứng của Tiếu Tiếu chưa nặng lắm, nhưng sau đó đột nhiên bị sốt về đêm. Trẻ được tiêm liều nặng, cậu bé mãi giảm sốt, các biện pháp như chườm lạnh,lau người bằng cồn, dùng chăn hạ nhiệt đều thử qua hết nhưng đem lại kết quả gì.

      Bác sĩ điều trị :"" Em bé ổn rồi, thông báo cho người nhà thôi.""

      A Hoành bế cậu bé cả đêm, trán áp sát vào trán cậu và liên tục thay khăn lau người cho cậu như cái máy rồi :"" Tiếu Tiếu, em đợi nhé, mẹ em đến nhanh thôi, rất nhanh thôi!""

      Nhưng cậu bé lại ngủ rất say, bàn tay nhắn nắm chặt lấy thanh sôcôla, đến gần sáng mới buông ra. Cơ thể cậu bé vẫn rất mềm, nhưng rồi chuyển sang lạnh dần.

      Vừa đến phòng,mẹ Tiếu Tiếu liền giằng ngay cậu bé ra khỏi vòng tay và gào khóc thảm thiết.Chị vừa gào khóc vừa đấm A Hoành thùm thụp:"" trả Tiếu Tiếu lại cho tôi, Tiếu Tiếu, tiếu Tiếu của tôi...""

      A Hoành nhìn chị ta rồi cởi khẩu trang ra, cúi đầu lời xin lỗi.Quay ra chỉ thấy hành lang sâu hun hút của bệnh viện, có ánh nắng, có ánh đèn mà tối ôm,lạnh cóng.

      Sau lưng có tiếng gọi của Cố Phi Bạch.""Ôn Hoành.""

      ngoảnh lại, đôi vai mãnh khãnh trong chiếc áo blu khẽ rung lên. hai tháng nay, liên lạc với bất kì ai,ngày đêm ở trong bệnh viện.

      cầm điện thoại công cộng ở hành lang bệnh viện và :"" Ngôn Hi, có biết , bệnh nhân đầu tiên của em qua đời rồi. biết đó là đứa trẻ đáng thế nào đâu, ngày nào nó cũng cười, tựa như chú mèo con ngoan ngoãn. Nó thích ăn sôcôla, vì còn rất nên đêm vẫn tè dầm, dụi mắt tìm em. Nhưng từ đầu đến cuối em toàn đeo khẩu trang...thậm chí cậu bé còn biết...em trông như thế nào..."" rồi gục xuống và bật khóc nức nở

      "" Ngôn Hi,em phải làm gì đây, em rất buồn, hãy cho em lời khuyên nên làm gì...""

      ""Ngôn Hi..."" gọi tên người đó, khi cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung vì yếu đuối, lại muốn tìm chỗ dựa cho riêng mình.

      Cách đó xa, có người đàn ông với dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng đứng nhìn theo bóng mà mắt đỏ hoe.

      Chiếc điện thoại này hỏng từ lâu,làm sao gọi đâu được

      Chỉ là dựa dẫm về tinh thần mà thôi.

      Sao có thể nỡ lòng để người đó lo lắng cho mình.

      Thậm chí ta còn chưa được gặp chàng Ngôn Hi mà nhắc đến, mặc dù từng nghe thấy giọng ta trong điện thoại, mặc dù lần nào người đó cũng cung kính rằng:"" Cảm ơn chăm sóc A Hoành, cảm ơn .""

      A Hoành thậm chí còn biết rằng,ngày đó, khi từ thành phố B tới thành phố H, có người đàn ông cùng đường với , còn đưa đến bên Cố Phi Bạch cách an toàn.

      Suốt hai mùa thu, người đàn ông đó đều :"" Trời lạnh rồi, có thể ở bên ấy nhiều hơn ?""

      Có thể mua cho ấy thêm ít đồ ngọt ?

      Có thể đưa ấy đến khu giải trí chơi lần ?

      Có thể ngày ngày với ấy rằng:"" Baby, em rất giỏi "" ?

      Có thể...cho ấy mái nhà ấm áp ?

      Có thể hay ?

      có thể thân mật nắm tay nhau, nhưng lại biết sợ đơn, sợ bị phủ định, thích ăn đồ ngọt, ước mơ lớn nhất của là được làm vợ hiền mẹ đảm.

      Thậm chí ngày ra khỏi nhà, chàng trai hào hoa thường xuất màn hình tivi đó còn hỏi rằng:"" Có thể câu "" Happy birthday to you "" vào ngày mùng mười tháng dương lịch hay ?""

      đáng buồn biết bao, tự cho rằng mình này vô cùng sâu sắc, khắc cốt ghi tâm, vậy mà lại biết ngày sinh nhật của .

      thường lạnh lùng hỏi chàng trai gọi điện thoại đó rằng:"" chuyện với tôi với tư cách gì?""

      Người đàn ông tên Ngôn Hi đó giữ được vẻ lanh lợi, hoạt ngôn như hình ảnh của ta các phương tiện truyền thông, mà thường tỏ ra luống cuống, buồn bã trả lời rằng:"" Xin lỗi , có thể coi tôi là cha hoặc là của ấy, người có con hay em lấy chồng đều có suy nghĩ đó, mong lượng thứ.""

      Tuy nhiên, có người cha, người nào làm được như thế , đến khi lên sóng phát thanh, lên truyền hình đều về thành phố H với giọng đầy tự hào, thành phố H tuyệt vời biết bao, cảnh sắc nên thơ, sau này già trở về với cát bụi tôi cũng muốn được an táng ở đó.

      Đó là vùng đất tuyệt vời vì có A Hoành của năm xưa, có người vợ tương lai của tôi và người mẹ hiền tương lai của những đứa con của tôi.

      Tất cả như mây trôi nước chảy. Cố Phi Bạch nghĩ, chỉ xiêu lòng trước thiếu nữ mặc chiếc áo len mềm đứng bên cạnh chàng trai đó, khi chiếc mặt nạ bị bỏ ra, mỉm cười và xin lỗi. "" Xin lỗi, em phải người mà muốn tìm.""

      Đó là năm 1999.

      Năm 2003, đưa tay ra và kéo yếu đuối trong chiếc áo blu trắng đó lên rồi :"" Ngốc ạ, đừng khóc nữa em!"

      cười dù mắt đỏ hoe, đưa điện thoại di động cho :"" Chỉ là nhớ nhung mà thôi, chuyện này khó khăn mà.""

      Giáo sư Lý đưa sinh viên trở lại trường vào tháng sáu.

      Lúc ấy, toàn trường bị đóng cửa. mệnh lệnh được đưa ra, sinh viên toàn trường được phép tùy tiện rời khỏi trường, nếu bị đuổi học.
      A Hoành vừa mới về kí túc xá mấy ngày khu nhà ở liên tục có người bị sốt, bị đưa và bệnh viện trường cách li.Sau đó, có hai trường hợp bị bệnh viện trường xác nhận là mắc bệnh.

      Và thế là họ bị cách li theo dõi nửa tháng trong kí túc xá.

      Chị năm vô cùng buồn khổ, suốt ngày gào lên:"" Ôi chàng của em, khó khăn lắm chàng mới đến thành phố H lần, biết em có cơ hội gặp mặt hay !""

      A Hoành nghe thấy vậy liền lắp bắp :""Chị năm... Ngôn Hi Hi cơ?""

      Chị năm lườm cái rồi :"" Đồ vô lương tâm, chỉ biết hớn hở với gã Cố Phi Bạch trong bệnh viện.Mấy hôm trước Ngôn Hi công bố, sau khi chủ trì chương trình từ thiện phạm vi toàn quốc, ấy tạm biệt showbiz. Hội trường lớn của thành phố H là trạm dừng chân cuối cùng của ấy.""

      A Hoành tần ngần hỏi:"" ấy có gì với tớ đâu, để tớ gọi điện cho ấy, sao ấy gì nhỉ...""

      Chị năm hỏi:"" Thế thường các cậu những chuyện gì?""

      "" Tớ bảo tớ vẫn còn sống khỏe, nhưng dạo này cả trường đều bị cách li nên lâu lắm rồi tớ có kẹo để ăn. ấy bảo ấy cũng vẫn sống khỏe, trường ấy bị cách li nhưng vì ấy thích ăn đồ ngọt nên cũng lâu lắm rồi ăn kẹo...""

      Chị năm tức hộc máu, cố gắng kiềm chế ý định tẩn cả hai người, sau đó nhìn , thở dài :"" Bây giờ cậu biết là Ngôn Hi đến rồi chứ?""

      A Hoành hỏi:"" Bao giờ?""

      ""Năm ngày nữa.""

      A Hoành rớt nước mắt."" Lúc đó bọn mình vẫn bị cách li...""

      Chị năm liền gật đầu."" Sao mà ngố thế chứ! Tớ nhờ ông bạn nào đó giúp tay, bọn mình ở tầng hai, chắc chắn vượt qua được!""

      A Hoành rầu rĩ đáp:"" kể cả có đông người như thế, chưa chắc nhìn thấy ấy.""

      Chị năm siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két :"" Buổi cuối cùng Ngôn Hi chủ trì, bọn mình đến chiếm chỗ hội trường lớn từ trưa! Tớ tin là nhìn được.""

      Sau đó, trải qua muôn vànkhó khăn, cuối cùng hai nàng vượt qua được bức tường của trường. Nhưng sau đó, đột nhiên nhớ ra mình có vé, bi kịch toàn tập...

      Chị năm tức hộc máu :"" Trăm phương ngàn kế, cuối cùng bà lại quên mất chuyện vé.""

      Nhìn bàn tay lấm lem đất cát vì trèo tường, A Hoành ngân ngấn nước mắt :""Chị năm, cậu bảo chắc chắn là gặp được Ngôn Hi rồi nhé, ba tháng nay tớ gặp được ấy rồi, Ngôn Hi...""

      Chị năm cười."" Hay là bọn mình đứng ngoài nghe tiếng thôi, ấy to lắm!""

      A Hoành khóc tiếp rồi đập cửa hội trường lớn:"" Ngôn Hi ơi...""

      Nhớ nhung là thế, nhớ đến cồn cào ruột gan, nhớ đến day dứt tâm can. Nhưng quan trọng là có cơ hội,khó khăn lắm người trong mộng mới xuất , nhưng lại bị cánh cửa chết tiệt này chặn ở bên ngoài.

      người đàn ông đeo kính, dáng vẻ như là trợ lí bước đến, đẩy gọng kính lên sống mũi, tay cầm ảnh so sánh hồi lâu rồi kéo bím tóc của A Hoành hỏi:"" Chào em, có đúng nhỉ, em là Ôn Hoành đúng ?""

      A Hoành buồn rầu quay đầu lại hỏi:"" Ai hả?""

      Người đàn ông đeo kính cười :"" Sao trông gầy và đen hơn trong ảnh nhiều nhỉ?""

      A Hoành hỏi:"" là ai nhỉ?""

      ta :"" À, tôi quên chưa giới thiệu, tôi là trợ lí của Ngôn Hi, ấy bảo tôi đưa vào hàng ghế vip.""

      Trong tích tắc, thế giới lập tức sáng bừng, bốn mùa như xuân, chim ca líu lo, hoa tươi sắc thắm.

      Mắt chị năm sáng như đèn pha, kéo tuột A Hoành vào trong, tay cầm gậy phát sáng, giữa hội trường lớn chật kín, bọn ngồi ngay hàng ghế đầu tiên với vẻ đầy tự hào.

      Hơ, bên trái là chủ nhiệm phòng giáo vụ, bên phải là... phó củ nhiệm phòng giáo vụ. Vừa giơ gậy phát sáng hô "" DJ Yan,em như chuột gạo "" có người ngồi sau chọc :"" Bạn này trật tự nào.""

      Chị năm ngoái đầu lại, ơ, ông cụ mặt hiền từ này nhìn quen thế nhỉ, chẳng phải... chẳng phải...là thầy hiệu trưởng đó ư? Nước mắt lưng tròng, nhìn lên sân khấu,mẹ ơi, chàng sắp xếp khéo thế.

      Lúc Ngôn Hi giới thiệu chương trình A Hoành và chị năm bước vào, mỉm cười rồi tiếp tục chuyên tâm vào công việc của mình.

      A Hoành ngồi dưới sân khấu nhìn chăm chú.

      giống...ngày thường lắm. Dường như toàn thân phát ra luồng sáng lấp lánh như chú đom đóm trong ngày hạ, dịu dàng, tuyệt đẹp nhưng mờ ảo.

      Chị năm nhìn list giới thiệu chương trình và lớn tiếng reo:"" A Hoành, lát nữa Ngôn Hi còn hát bài gì nữa đấy, tên là Biển mùa thu gì đó.""

      A Hoành hít hơi sâu rồi hỏi:"" ấy hát hả?""

      ""Sao?"" Chị năm hỏi lại.

      A Hoành tần ngần :"" Cậu phải tìm bông nhét vào tai trước , lát nữa tai bị điếc đừng có trách tớ.""

      Chị năm xúc động :"" Gì cơ, cậu biết ấy hát bài My Prayer hay thế nào đâu, ngày ba bữa của tớ sống vào việc nghe bài đó đấy. cho cậu biết nhé, cậu đừng có ỷ lại là sống chung mái nhà với chàng rồi xấu chàng nhé."

      A Hoành hậm hực đáp:"" Tớ xấu ấy ư, thôi , ngũ có ra gì đâu...""

      Sau đó, nhớ là tiết mục thứ tư hay thứ năm từ dưới lên, cầm micro đứng giữa sân khấu. Dường như chàng trai đó hát bằng cả sinh mệnh của mình.

      Nửa đêm tỉnh giấc giữa nỗi đơn thường suy nghĩ mông lung

      Nếu mở cửa ra và nhìn thấy biển cả

      Lúc bị lãng quên,nó có tồn tại hay

      Người ấy lựa chọn ra , cũng phủ định tình

      Kể từ ngày hôm đó, phát ra bản thân mình

      phần nào chết, còn muốn có tương lai

      Biển cả hiểu rằng, sóng đánh vào bờ cát

      Mùa hạ qua, có bao giờ trở lại

      Tựa vết chân trần bờ cát, quyến luyến mãi thôi

      Đợi thời gian vùi lấp

      tài nào lí giải, tình bị thay thế

      còn dám đưa tay với tình

      Tâm trạng đầy u ám, nhớ mùa hạ cháy bỏng

      Biển mùa thu...

      vừa hát câu "" thời khắc bị lãng quên, có tồn tại hay "" vừa bước đến trước sân khấu, cúi xuống, lấy từ trong túi áo com lê ra chiếc kẹo màu lam trong suốt và nhìn A Hoành đắm đuối, đưa vào miệng . nở nụ cười đầy vẻ chiều rồi xoa đầu . Sau đó, ngửa đầu ra phía sau,vầng trán sáng ngời, tay cầm micro, hát ca khúc làm điên đảo tâm hồn giữa biển người mênh mông.

      hát, lựa chọn ra , cũng phủ định tình .

      , tài nào lí giải, tình bị thay thế.

      Biển cả chưa bao giờ hiểu, nhưng em ơi, em có hiểu hay ?
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 81

      Ngôn Hi :'' Em có việc gì rất muốn làm cùng ?''

      '' Tại sao lại hỏi như thế?''

      Ngôn Hi liền cười, vừa tẩy trang vừa quay đầu lại, khẽ véo cằm A Hoành, cau mày :'' Hình như gầy phải.''

      Sau lưng chiếc gương, trong gương bóng hai người đứng rất sát nhau, tựa như dựa vào nhau vậy.

      Miệng A Hoành vẫn thoang thoảng mùi hương của chiếc kẹo vị quả, nghĩ lát rồi cúi đầu hỏi :'' Hè năm nay, xem phim cùng em được ?''

      Ngôn Hi vừa soi gương vừa lau vết son cuối cùng môi, cau mày :'' Đây là việc em muốn làm cùng sao? Bắt buộc phải là hả?''

      A Hoành nhìn lên trần nhà, :'' Cũng hẳn là như thế, có điều lâu lắm rồi em xem phim.Nhưng nếu là người khác cũng được, dù sao cũng phải là người dư dả thời gian mà.''

      Ngôn Hi :'' nghĩ có lẽ thời gian của được tính bằng đồng USD.''

      A Hoành cười tủm tỉm :'' Thế trước buổi tối ngày hôm nay là DJ Yan dát vàng, dát ngọc, sau buổi tối hôm nay, chỉ là người qua đường bình thường, mặc dù rất có thể ngày nào đó đeo kính râm đứng xe buýt và được trẻ nào đó gọi là '' chàng đông Gioăng''.''

      Ngôn Hi :'' Cảm ơn em dành cho lời đánh giá cao như vậy.''

      cười lớn:''Ha ha, đừng khách sáo.''

      nhìn với ánh mắt say đắm và nghiêm nghị:'' Thực có gì muốn làm cùng ư?''

      liền đáp:'' Có chứ, bọn mình cót hể cùng sang Châu Phi đào vàng hoặc sang Ấn Độ biểu diễn, sau đó kiếm được rất nhiều tiền, nửa quyên góp cho chính phủ, giữ lại nửa mua nồi niêu xoong chảo bằng inox và tấm thảm giữ nhiệt dùng trong mùa đông mà có thể chân trần lên thảm.''

      đặt tay lên chiếc ghế xoay, cười lớn:'' tại cũng có thể mua bộ nồi niêu xoong chảo bằng inox và tấm thảm giữ nhiệt cho em mà.''

      A Hoành mím môi, khuôn mặt trắng ngần đỏ ửng.

      nhìn với ánh mắt trìu mến rồi ôm vào lòng như ôm đứa trẻ, dịu dàng vuốt lông mày của . '' Ngốc ạ, em vẫn thích Ngôn Hi như hai năm về trước ư?''

      A Hoành ngẩn người.

      nhớ mình từng thích người này, liền giật thột rồi giả vờ để ý.'' Ngôn Hi, dạo này trường có ai bị cách li ?''

      vuốt tóc rồi với vẻ bất lực:'' Ê,Ôn Hoành, bọn mình nhau .''

      ''...''

      thích chàng này, ở ột mức độ nào đó có thể là thích đến mức nghiện, nắm tay, ôm hôn, ngủ cùng nhau, việc gì cũng làm rồi. Thế nên, có cần phải lên xe trước rồi bổ sung vé sau như vậy ?

      Hơ, thực ra ý là mấy năm nữa, tuổi lớn hơn, thái độ của mẹ và ông dịu , cứ sống như thế, cần phải hai năm mười làm gì, đăng kí thế là xong...

      chàng kia tiu nghỉu đáp:'' Cũng phải, cũng thân mật rồi mà...''

      A Hoành kéo áo , ánh mắt dịu dàng nhìn khắp nơi, chỉ nhìn thẳng vào mắt , mặt đỏ bừng :'' Ờ, thế cứ thử xem sao.''

      '' Hả?''

      '' Việc nhau mà ấy. Đằng nào kể cả bọn mình hợp, cũng thể...chia tay được đúng ?''

      Từ trước đến nay luôn ở hai cực khác nhau, tựa như kiếp trước gây nghiệp chướng, kiếp này hành hạ nhau.

      Ánh mắt Ngôn Hi vô cùng dịu dàng, :'' Nhưng có thể tình khiến cho chúng mình trở nên khó tính hơn. còn cưng chìu, nhường nhịn baby của như bình thường nữa, em cũng khoan dung, dịu dàng với Ngôn tiên sinh của em như trước nữa.''

      A Hoành cúi đầu, mỉm cười :'' Em cũng nghe là ba phần tư cuộc đời mỗi người dành cho người xa lạ, phần tư còn lại là dành cho mối tình bất chính. Hay muốn làm ba phần tư hay phần tư.?''

      :''Em chỉ có phần tư tiềm lực,còn có ba phần tư,gộp lại thành cả cuộc đời

      .''

      A Hoành gì, thầm nghĩ, cách tính này có vẻ chuẩn lắm, nhưng chuẩn ở chỗ nào lại nghĩ ra được.

      chúng mình nhau nhé, sau đó ở hai đầu nỗi nhớ, hai người hỏi thăm nhau, ăn cơm chưa, ngủ chưa, có khỏe ...

      than thở, cơm ở nhà ăn của trường càng ngày càng tệ, trường tổ chức thi hùng biện, ngồi ở ghế khán giả. dạo này học viện có đôi nọ đôi kia nhau rồi lại chia tay, tỏ ý đồng tình rồi tiện thể nhắc, dạo này mới phát , thực ra trường có rất nhiều xinh. :''Chú ý phạm quy đó nhé, bọn mình nhau rồi như người ta vẫn là em phải nỗi cáu với .'' :'' Ờ, biết rồi.''

      Sau đó, hai người chìm trong im lặng.

      :'' Hôm nay trời đẹp nhỉ?''

      ngửa mặt lên nhìn bầu trời.'' Ở đây vừa mới mưa to xong.''

      liền túm ngay chủ đề này.'' nhớ mặc đủ áo ấm đấy.''

      ''ờ'' tiếng rồi nhìn lên trời, bên tay có tiếng mưa rơi lộp bộp.

      '' Thôi...cúp máy nhé?!''

      ''Vâng...''

      Chị năm vớ ngay cái gối ném vào , :''Các cậu thế mà gọi là đương hả, có khác gì ngày trước đâu?''

      cười, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong chăn.'' Khác chứ, chị năm, khác chứ.''

      Mặc dù hàng ngày chuyện với nhau quá mười phút, nhưng trước đây '' Ngôn Hi là của tôi '' bên cạnh có hàng tá người lườm nguýt, Michael Jackson cũng là của tôi. tại '' Ngôn Hi là của tôi '' ít nhất ai dám phản đối.

      Thế nên, hỡi Chúa Giê Su và Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, con chuẩn bị xong xuôi, xin các ngài đừng lăn tăn nữa mà hãy trút hạnh phúc xuống đầu con .

      Ngôn Hi được nghĩ hè sớm hơn A Hoành mấy ngày, bước sang tháng bảy, trời vô cùng nóng nực, muốn A Hoành phải chịu cảnh nóng bức, chật chội đường, nên hẹn lái xe đưa về nhà.

      Sau khi A Hoành thi xong môn cuối cùng là môn giải phẫu học, giáo sư Lý cử mấy sinh viên dọn dẹp phòng thí nghiệm, rất bất hạnh là A Hoành lại nằm trong đó.

      Cùng nằm trong danh sách còn có Đỗ Thanh, lâu lắm rồi và Đỗ Thanh chuyện với nhau, phải cố tình mà dường như có cơ hội.

      Nghe Đỗ Thanh và Cố Phi Bạch đính hôn, tiệc mời rất nhiều nhân vật vip ở miền Nam, ai cũng khen đó là cặp đôi do ông trời tác hợp, cả học viện đều được ăn kẹo mừng

      Phòng A Hoành nhận được cả hộp kẹo, mọi người ngại ăn trước mặt , A Hoành lại chỉ thấy buồn cười, cầm bút viết hai chữ '' cung hỉ'' thanh thoát, mềm mại tờ giấy đỏ đính kim tuyến, kí tên Ôn Hoành, rồi nhờ bạn trong học viện gửi chúc mừng đôi trai .

      Có điều Đỗ Thanh vẫn nhìn về với vẻ được tự nhiên cho lắm. Mấy sinh viên cầm giẻ lau bàn thí nghiệm, nàng cũng đứng ở vị trí cách xa A Hoành nhất.

      Ngoài cửa sổ, nắng yếu dần, trời cũng đỡ ngột ngạt hơn rất nhiều, gió thổi dìu dịu, tiếng ve kêu râm ran. mỉm cười nhìn hàng cây xanh trước cửa sổ, đoán chắc Ngôn Hi cũng sắp đến, bèn làm nhanh tay hơn.

      Hành lang trước phòng thí nghiệm có tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa, là Cố Phi Bạch với xinh xắn.

      Đỗ Thanh mừng rỡ bước đến chào họ.
      A Hoành nhìn bên cạnh chàng, thấy rất quen, nghĩ lát mới nhớ ra là con người bạn thân của cha Cố Phi Bạch, từng gặp lần nhưng có ấn tượng gì nhiều, chỉ biết ấy họ Trương.

      Cố Phi Bạch cau mày hỏi còn bao lâu nữa xong. Đỗ Thanh cười :''Sắp xong rồi, hai người đợi lâu quá bực rồi đúng ?''

      họ Trương :'' Buổi liên hoan tối nay chỉ còn thiếu tiểu thư họ Đỗ nữa thôi. Sao mà chậm thế, tìm người làm giúp được à, việc gì tiểu thư phải nhúng tay vào.''

      và Đỗ Thanh có vẻ khá thân thiết, hai người cười đùa với nhau lúc lâu.

      bàn thí nghiệm cuối cùng có lọ axit HCL, biết ai làm thí nghiệm xong đậy nắp nên bốc hơi già nửa. A Hoành tìm mãi thấy nắp lọ đâu.

      '' Tủ chứa đồ phía sau có nắp dự phòng đấy.'' Cố Phi Bạch đứng từ xa nhìn , bình thản .

      A Hoành mỉm cười gật đầu cảm ơn, lục tìm góc tủ thấy có cái nắp cũ, rửa xong liền đậy lại.

      Thế nhưng khi nhìn lại thấy vẻ mặt Đỗ Thanh khá khó coi.

      Khi A Hoành và mấy người bạn khác tạm biệt nhau ra đến cửa, nhìn thấy ba người Cố Phi Bạch hơi ngập ngừng lát rồi gật đầu mỉm cười :'' Nghỉ hè vui vẻ nhé!''

      Đỗ Thanh '' cảm ơn '', còn Cố Phi Bạch chỉ im lặng nhìn , ánh mắt có gì đó buồn buồn.

      họ Trương kia liền cười khẩy, nhướng mày kháy:'' À, chị là Ôn Hoành nhỉ, trước đây từng gặp nhau rồi.'' Sau đó ta khoác tay Đỗ Thanh :'' Tôi là bạn thân của Đỗ Thanh, có gì mong chị chỉ giáo nhé.''

      A Hoành đáp lại rồi tạm biệt, mấy để tâm, chạy ngay xuống tầng dưới, nghĩ sắp được gặp Ngôn Hi rồi nhìn ai cũng thấy dễ thương.

      kéo vali hành lí ra tới cổng trường nhìn thấy chiếc xe đỏ chói của đậu ở đó. Qua tấm cửa kính tối màu, thấy có ai ngồi bên trong.

      khỏi thắc mắc, ngồi xổm xuống gần chiếc xe, nhìn từng chiếc ô tô gia đình ra về, được lúc, lại nhặt cành cây lên đếm kiến.

      Hồi vẫn thường cùng Tại Tại đốt tổ kiến để bắt kiến, sau đó mang vào lớp chơi. Hồi ấy còn nên chỉ cần bỏ mấy con kiến vào chiếc chai nhựa là có thể cầm chơi cả ngày được.

      Sau đó, đầu bỗng nhiên xuất bóng người, đôi tay lành lạnh áp lên má .

      ngoảnh đầu lên, người đó lại bật cười. vỗ vào má :'' Ui da, baby gấu đấy, huấn luyện được cả kiến dây thép nữa cơ à?''

      giũ hết chỗ kiến cây :'' đâu vậy, em đợi lâu rồi đấy.''

      mặc chiếc áo phông cổ rộng màu cà phê kết hợp cùng quần bò xanh, trông đơn giản, mát mẻ, mà vẫn rất sang. Mấy năm vào làng showbiz, cũng có phong cách ăn mặc của riêng mình.

      lắc chiếc túi cầm tay trái :''Em chưa ăn gì, lát nữa mình phải lên đường cao tốc nên mua cho em ít đồ ăn này.''

      '' vâng '' rồi bảo:'' kéo em lên với, ngồi lâu quá tê hết cả chân rồi.''

      khom lưng véo mũi :'' Càng ngày càng thích làm nũng như trẻ con, thế mà còn đòi làm mẹ hiền vợ đảm nữa cơ đấy.'' Vừa cười, chàng vừa đưa tay ra kéo đứng dậy.

      Mặt A Hoành đỏ bừng, cố chống chế:'' ai làm nũng chứ?''

      Ngôn Hi cười, bấm chìa khóa mở cửa để lên xe.

      Cách đó xa có nhóm ba người vừa vừa cười đùa, A Hoành quay sang thấy là ba người mới gặp khi nãy.

      '' Khéo quá, lại gặp chị rồi!'' nàng họ Trương kia liếc Ngôn Hi từ đầu tới chân và chiếc Ferrari của , hỏi mỉa A Hoành:'' Chị chuẩn bị về nhà hay định tìm ông chồng chưa cưới nữa để được bao nuôi vậy?''

      Từ trước đến nay, ta luôn coi thường A Hoành vì luôn được nghe cha mẹ rằng, cha A Hoành ỷ vào quan hệ với bác của Cố Phi Bạch mà cố nhét A Hoành cho . Sau đó, cha A Hoành mất, sợ Cố Phi Bạch nữa nên tự mò đến đây, đúng là biết xấu hổ.

      Ngôn Hi liền phì cười, nắm tay A Hoành, nhướng mày hỏi:'' này là bạn học của A Hoành nhà tôi ư?''

      Cố Phi Bạch đứng chếch với phía Ngôn Hi, nhìn lượt từ đầu xuống chân, rồi lại thấy A Hoành bẽn lẽn, dịu dàng đứng bên cạnh , trong lòng cũng hiểu ra đây là ai, bất giác nét mặt khó coi thêm vài phần, nhìn hai người bằng ánh mắt vô cảm.

      nàng họ Trương liền mát:'' Tôi chẳng có người bạn học nào vô duyên như vậy, tham gia tiệc đính hôn thôi, lại còn bày đặt viết mấy chữ lãng nhách để tặng. Ai thèm để tâm đến cái đó của !''

      Ngôn Hi mở cửa xe :'' A Hoành, em lên xe trước .''

      A Hoành:'' định làm gì vậy, đừng có đánh phụ nữ nhé.''

      Ngôn Hi hậm hực trợn mắt nhìn :'' Em nghĩ là hạng người đó à?''

      A Hoành khịt mũi, thành gật đầu.'' Vâng.''

      Ngôn Hi:''...''

      quay , thở dài, rồi lấy tấm séc ra, đưa cho Cố Phi Bạch, bình thản :'' xem và điền vào nhé, cụ Ôn rồi, chi phí sinh hoạt, ăn ở của cháu cụ trong hai năm, hết bao nhiêu tiền của nhà họ Cố các cứ ghi từng đó, mặc dù nhà họ Ôn phải gia vọng tộc gì nhưng cũng bao giờ muốn nhận ơn huệ của người khác.''

      nàng họ Trương nhìn thấy tấm séc có vẻ giật thột, nhưng vẫn cứng giọng:'' Nhà họ Ôn nào?''

      Ngôn Hi cười khẩy :'' Ít nhất kiếp này cũng thể vào nhà họ Ôn được. Cố Phi Bạch, biết năm xưa, khi và Ôn Hoành đính ước, biết bác gì nhỉ?''

      Cố Phỉ Bạch siết chặt nắm đấm, mặt lạnh như tiền, nghiến răng :'' Vốn dám trèo cao, chỉ vì bạn thân có tấm thịnh tình!''

      Hai nàng đứng bên nghe thấy vậy, mặt đều tái nhợt .

      Tiếng tăm của nhà họ Cố ở vùng Giang Nam lớn như thế, phần lớn là dựa vào quyền thế của bác Cố Phi Bạch trong quân đội. Bác của Cố Phi Bạch ra hai chữ '' trèo cao '', chứng tỏ nhà Ôn Hoành thực đơn giản chút nào.

      Ngôn Hi nhìn hai nàng kia, bình thản :'' Từ trước đến nay,Ôn hoành luôn là hòn ngọc của gia tộc. Tôi khuyên chân tình là từ sau các vụ nên làm những việc liên lụy đến tương lai của cha mẹ và em mình.''

      Sau đó,vẻ mặt Ngôn Hi cũng dịu hơn, lịch gật đầu với Cố Phi Bạch rồi lên xe, nhấn ga, quay vô lăng và cho xe chạy mất.

      A Hoành vừa cắn miếng bánh mì bơ vừa :'' bốc phét giỏi đấy, em là viên ngọc của gia tộc từ bao giờ nhỉ?''

      lườm :'' Sao lại phải viên ngọc. Ở nhà, chỉ muốn được công kênh em đỉnh đầu thôi.''

      liền cắn tiếp miếng bánh mì, nghĩ bụng, mặc dù ở nhà họ Ngôn được sủng ái, nhưng ít nhất cũng được nắm quyền tài chính.

      Lên đường cao tốc, bắt đầu thấy buồn ngủ, nhưng sợ lái xe mình dễ ngủ gật nên cố gắng kiềm chế để chuyện với . Nhưng sau ngày thi cử, rất mệt, cuối cùng chịu được nữa, đành nghiêng đầu ngủ thiếp .

      Ngôn Hi cười, đóng trần xe lại và lấy chiếc áo khoác để sau lưng ra để lên người rồi bật rađiô.

      DJ với chất giọng ngọt ngào dẫn chương trình gửi tặng ca khúc cho người mình thương, ngoài cửa xe, trời tối dần, đèn phản quang đường cao tốc lướt qua vùn vụt như nước chảy.

      DJ :'' Bạn có số điện thoại với số đuôi 6238 ấy muốn tặng ca khúc cho bé lọ lem và người mẹ kế của , bà mợ và Rose đều mong muốn mẹ kế của bé lọ lem dũng cảm hơn, biến thành hoàng tử và cùng bỏ trốn!''

      Ngôn Hi nhìn về phía trước, mắt chợt nhạt nhòa.

      đó nghiêng đầu bên cửa sổ và ngủ ngon lành như bao năm về trước.

      đưa tay khẽ vuốt tóc , dịu dàng và run rẩy.

      Mọi thứ xung quanh tĩnh lặng như tờ.
      Tôm ThỏIluvkiwi thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 82

      Hè năm nay, tiết trời nóng cách bất thường.

      Lúc sẩm tối, người lớn, trẻ con xách ghế gấp ra ngồi dưới gốc cây, các cụ già phe phẩy chiếc quạt nan,kể chuyện ma quỷ thần tiên, nhìn bầu trời đầy sao, dường như tháng ngày cũng trôi qua nhanh hơn.

      Rất nhiều người còn dám vào khách sạn, nhà hàng để chè chén, uống nước nữa. Năm đó dịch SARS hoành hành từ đầu năm tới giữa mùa hạ. Chương trình thời ngày nào cũng đưa tin thế giới lại có thêm bao nhiêu người thiệt mạng, rất nhiều người phát bệnh cách khó hiểu, vậy nên tử vong còn là tin tức độc quyền của các quốc gia nghèo.

      Sau khi xin nghĩ việc ở đài phát thanh, Ngôn Hi rãnh rang hơn rất nhiều nên thường dành nhiều thời gian cho A Hoành.

      chợ mua thức ăn, sau kén chọn nọ kia. Ông cụ bán xương sườn vui, cầm dao chặt mạnh dẻ sườn thớt, đứng sau lưng A Hoành làm mặt hề.

      A Hoành thắc mắc:'' sợ nhất là chợ bẩn cơ mà?''

      đếm từng đồng tiền lẻ ông cụ bán hàng vừa trả lại, ngẩng đầu lên mà :'' Thú vị hơn ngồi ở đài phát thanh.''

      A Hoành liền cười, khẽ:'' Từ nay trở tập trung vào học hành, tốt nghiệp xong tìm công việc nào đàng hoàng ấy. Lúc đó em cũng quay về rồi.''

      tính nhẩm thời gian, học y, kể cả có đăng ký xin tốt nghiệp sớm từ giờ tới lúc đó cũng còn hơn bốn năm nữa. Còn học luật, nếu học cao học để thi lấy bằng của kì thi Tư pháp quốc gia chỉ hai năm nữa là làm.

      Như thế, họ phải xa nhau hai năm

      đón lấy giỏ thức ăn từ tay , đòi hỏi:'' Hôm nay muốn ăn sườn sốt chua ngọt, sườn nướng, sườn rán, sườn luộc, sườn hầm.''

      A Hoành hậm hực :''Em khuyên thành nhé, kiếm vợ xương sườn mà sống trọn đời luôn .''

      chàng thành đáp:'' A Hoành, sườn có thể dùng tiền mua suốt đời, vợ được, có tiền cũng chẳng mua nổi.''

      A Hoành sầm mặt nghĩ bụng, ông định mang tiền ra để mua ai chứ, nhưng miệng vẫn cười :'' Hồi em còn ở Ô Thủy, nhiều nhà có con trai đến tuổi trưởng thành đều cho con trai tiền để tranh thủ lúc trời tối, bắt con nhà người ta về làm vợ. Nếu có nhiều tiền chọn được xinh nhất.''

      cười thầm, :'' Thế có phải em có ai lấy nên mới có cơ hội đến thành phố B ?

      nghiến răng :'' Thiếu gì người muốn lấy em. Có điều vừa nhét tiền cho ba em bị Tại Tại vác ấm thuốc ra đuổi. Nếu là chắc chắn thằng bé cũng như vậy thôi.''

      vê cằm :'' Ê, em chiều cậu em trai quá đấy, có phải cậu ta mắc chứng chị rồi ?''

      A Hoành đáp:'' Biến! Tại Tại nhà em ngoan lắm, từ hiểu chuyện, chăm ngoan, nghe lời, đấy!''

      Ngôn Hi liếc :'' Em nghĩ nhà mình nuôi thiên thần đúng ? cho em biết nhé, người nào trông càng ngây thơ, trong sáng trái tim lại đen tối như hũ nút. Đến lúc đó em biết mình rơi vào bẫy như thế nào đâu.''

      nhìn lên trời :'' Do ghen tị với cậu ấy mà thôi.''

      đứng lại soi mình trước tấm kính cửa cửa hàng ngoài chợ :'' Cậu đó có đẹp trai như ?''

      nghĩ bụng, đó là cậu em do mình chăm sóc từ đến lớn cơ mà, thế là kiên định :'' Nó đẹp trai hơn nhiều.''

      Ngôn Hi:'' Hừ, em cậu bé đó đấy!''

      cười tủ tỉm đáp:'' Em đấy, sao nào?''

      phì cười:'' Em nhiều thứ đấy. Mấy hôm trước đó chơi vườn bách thú, lúc dụ dỗ con tinh tinh đấm ngực cho em xem, em gì nhỉ?''

      A Hoành:'' Ta ngươi nhất, Hắc tinh tinh. Nhưng điều này đồng nghĩa với việc em Tại Tại nhà em.''

      cười:'' Tình của em giống như túi kẹo lớn có thể chia .''

      A Hoành:'' Sao dạo này em hiểu những điều nhỉ?"

      Ngôn Hi đẩy cửa xoay của cửa hàng rồi :'' Có ai cầu em phải hiểu đâu.''

      liền gọi với theo:'' Ê, vào đó làm gì, về nhà thôi.''

      bèn đáp:'' Đồ dùng trong nhà cũ, đến lúc phải thay rồi.''

      Đây là lần đầu tiên hai người mua sắm với nhau, cảm giác rất mới mẻ. Phần lớn bọn họ đều trò chuyện với nhau ở nhà, trong cùng gian phòng, tận hưởng cùng gian.

      A Hoành dừng chân trước bộ ghế trúc bằng gỗ hồng được điêu khắc rất tinh xảo, ngắm với vẻ thích thú.

      Ngôn Hi liền ghé vào hỏi:'' Em thích bộ này hả?''

      nhìn giá, hít hơi sâu rồi lắc đầu.

      cười tủm tỉm :'' Khi nào em kết hôn, tặng em.''

      nghĩ bụng, bở đấy, lấy chàng mà còn phải chịu ơn nữa, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.'' Ok, nhớ tặng nhé, nếu em gửi thiệp mời cho đâu.''

      mân mê những đường gỗ các món đồ gia dụng, mùi gỗ rất thơm.'' rồi đó nhé!''

      Mắt dán chặt vào các món đồ gia dụng kiểu Âu cách đó xa,liền đáp:'' Vâng ''

      Đúng hôm McDonald tặng phiếu giảm giá, :'' Em đợi lát, ra mua kem cho.''

      Mặc dù đội mũ nhưng lúc quay lại vẫn bị nhóm nữ sinh cấp ba nhận ra và bao vây lấy, đành phải kí tên mỏi nhừ cả tay.

      A Hoành đợi lâu thấy quay lại bèn tìm, đứng ngoài nhìn cười.

      bỏ mũ ra rồi vẫy gọi .

      Mấy bé kia liền hỏi:'' Ngôn Hi, đó là ai đấy ạ?”

      cúi đầu cười đáp:'' Chị ấylà người muốn quen biết nhất.''

      bé liền lấy tay ch miệng:'' Hê, là kẻ thù.''

      đặt tay lên ngực trái và thấy đau nhói:'' , là người thân nhất của .''

      được gọi là fan trung thành nhất của và Sở Vân tỏ vẻ vô cùng thất vọng.'' ơi, chị ấy là người thân nhất của , thế chị Sở Vân như thế nào?''

      liền cười lớn:'' ấy chịu trách nghiệm với hạnh phúc của mình, các em chỉ cần lo cho mình trưởng thành tốt là đủ rồi.''

      xong, về phía A Hoành.

      Kem chảy khá nhiều. cúi đầu mút cây kem ốc quế như đứa trẻ. A Hoành cười, nhìn với mắt tò mò, tựa như nhìn người xa lạ.

      vừa ăn kem vừa hỏi:'' Em sao vậy?''

      A Hoành:'' chàng trẻ con, lãng nhách, ngông cuồng, bá đạo như hóa ra cũng được nhiều người thích nhỉ? Em tưởng DJ Yan được nhiều người hâm mộ chỉ vì chất giọng hay thôi.''

      Ngôn Hi trợn mắt:'' Cảm ơn nha, em ngày càng hiểm hóc, biết...''

      A Hoành hắng giọng:'' Đều do dạy cả.''

      Ngôn Hi im bặt, cúi xuống, lưng khòm khòm bước .

      nhìn bóng , cảm thấy có gì đó gần gũi, bất giác nở nụ cười dịu dàng. Rồi rảo bước nhanh, đến ôm từ phía sau. quàng tay ôm chặt , thể chiếm hữu.

      Ngôn Hi sững sốt ngoái đầu lại hỏi:'' Sao vậy?''

      A Hoành gì, lúc lâu sau mới khẽ đáp:'' Ngôn Hi, em chỉ muốn hoàn thành hành động ôm cách đơn thuần mà thôi.''

      Vì người đó là nên cái ôm này mới thực có ý nghĩa.

      A Hoành vào forum của trường,liên tiếp có người thể tâm trạng buồn thương vì tử vong. Mọi người trò chuyện rồi nhắc lại lời đồn đại năm xưa: Năm 2000, Trái đất bị hủy diệt.

      A Hoành quay lại, Ngôn Hi vừa tấm xong, ngồi bên cạnh lau đầu.

      cau mày hỏi:'' Ngôn Hi, bọn mình làm gì vào ngày cuối cùng của năm 1999 nhỉ?''

      Bàn tay Ngôn Hi khựng lại rồi tiếp tục lau đầu, đáp:'' Em quên rồi à, lúc đó bọn mình... ở gần nhau.''

      Năm đó, ở Vienna, còn ở Trung Quốc.

      A hoành cố gắng né tránh giai đoạn bị ốm, than thở:'' Nếu như lúc đó Trái đất bị hủy diệt bọn mình gặp nhau lần cuối nhỉ?''

      nửa đùa nửa :'' Ê, lúc đó với em có thân nhau nhỉ, chết cũng muốn được chết cùng nhau ư?''

      A Hoành định phản bác:'' Sao lại thân? Ngày nào em cũng nấu món sườn, mua sữa cho , người khác bắt nạt em tức giận, sau đó còn em là người nhà của nữa mà.'' Nhưng cuối cùng lại ra.

      Vì lúc đó làm sao mà biết được trong đầu luôn có suy nghĩ mình thay Ôn Tư Nhĩ trả hết món nợ ân tình cho . Còn cũng biết, trái tim từ lâu .

      May mà năm 2000, thế giới bị hủy diệt.

      Để chúng ta còn có cơ hội thân nhau hơn.

      Ngôn Hi thường ngồi thần người nhìn giấy vẽ cho đến khi A Hoành gọi xuống ăn cơm.

      Hồi học vẽ, thầy giáo thường hay cầu phác họa hình dạng của hạnh phúc, nhìn Lục Lưu rồi lấy bút chì ra. Nhưng vì rất bận nên ta có thời gian để tâm đến , nên bức tranh này cũng vì thế mà bị gác lại

      cười buồn rồi đặt bút vẽ sang bên, rữa tay ăn cơm.

      Màu sắc của thức ăn vẫn là màu thích, này ngày càng đáng sợ, luôn biết cách túm chặt lấy dạ dày của .

      Ngôn Hi cắn đũa hồi lâu rồi cúi đầu gặm sườn, :'' Sau này già, gặm được sườn nữa làm thế nào nhỉ?''

      A Hoành cười đáp:'' Có thể thích món khác để thay thế.''

      ngẫm nghĩ lát, cũng có thể là như vậy. Năm tám tuổi, từng lên núi hai ngày để hái quả quải cho ông nội, kết quả bị ông đánh cho trận nhớ đời và nhốt trong thư phòng dưới tầng , cả ngày được ăn cơm, vô cùng ấm ức. Cuối cùng, Lục Lưu lẻn mang đồ ăn đến cửa sổ, kiễng chân đưa cho .

      còn nhớ lúc đó mắt nhòe vì trong hộp cơm đó có món sườn.

      Lục Lưu bò bên bậu cửa sổ, thở dài, :'' Ngôn Hi, cậu trẻ con quá!''

      Lục Lưu bằng tuổi , thế mà lúc đó lại ra câu đó.

      thường nghĩ, lớn nhanh để làm gì? Mình còn chưa được đến khu giải trí chơi đủ rôbot, đủ trò đấu sĩ, nghe người lớn mà chơi những trò đó bị cười cho thối mũi.

      Trong khoảnh khắc quán bar phát nổ, lửa cháy rừng rực,người toàn đất, mong muốn tìm kiếm cơ hội để lớn nhanh.

      Khi phải nằm viện, :'' Lục Lưu, tôi hận cậu đâu. Tôi muốn đứng trước mặt cậu, cho dù chỉ sống nhiều hơn cậu chỉ ngày thôi, tôi cũng muốn cậu phải tận mắt chứng kiến tôi được sống.''

      Lục Lưu vẫn bình thản mỉm cười.''Tốt thôi, bất luận người khác thế nào, cậu cũng phải nhớ rằng, bỏ rơi cậu là lựa chọn đúng đắn nhất của tôi trong cuộc đời này. Ngôn Hi mà tôi cần phải là đứa trẻ chỉ biết khóc lóc kêu nhớ mẹ.''

      Ngôn Hi thầm nghĩ, có lẽ, mình có chết Lục Lưu cũng rơi lấy giọt nước mắt.

      từ kí ức trở về với thực tại, ngước mắt nhìn A Hoành cười :'' Ngốc, mép dính cơm kìa.''

      Tối đến, hai người cùng xem tivi, A Hoành ngồi chiếc ghế con. Đó là thói quen từ nhiều năm nay, lúc đầu là do muốn bị Ngôn Hi đá từ sôfa xuống, sau đó giống như chú chó con tiểu để chiếm địa bàn, lúc nào cũng nghĩ sôfa là của , ghế con là của em, mỗi người chỗ.

      Họ xem phim Thám tử Sherlock Homels. Đến phần cao trào hồn ma bị tàn phá dung nhan xuất , hỏi:'' Em có sợ ?''

      định sợ nhưng đưa tay kéo ngồi lên đùi của .

      Người cứng đờ, lại làm như có chuyện gì, vòng tay qua eo :'' nghĩ người này phải là hung thủ.''

      ngọ nguậy đầu...hóa ra cũng giả vờ tỉnh bơ chứ mặt đỏ như trái dưa chín.

      cười khúc khích :'' Đúng thế, em cũng nghĩ phải là ta.''

      Sau đó, hai người tập trung xem tivi, gió lạnh mùa hạ thổi tới khiến những bông cẩm tú rụng đầy bậu cửa sổ.

      ngồi trong lòng , ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, đột nhiên cảm giác là lạ ập tới.

      Gần hết phim, quay đầu, gục vào cổ , ấm áp, mềm mại, ướt sũng mồ hôi.

      sững lại, sau đó đưa tay vuốt tóc .''Sao vậy, baby?''

      gì, ghé sát vào tay , thầm:'' Ngôn Hi, em thích .'

      Lần đầu tiên bày tỏ lòng mình với .

      phải vận dụng trí não, chủ động buông súng đầu hàng.

      Em thích !

      Ôn Hoành... thích... Ngôn Hi cơ đấy.

      Ngôn Hi nhìn ngơ ngác, mỉm cười rồi hỏi :'' Em cái gì? nghe chưa .''

      Trái tim bất ngờ lạnh hẳn , ngoảnh mặt mỉm cười.'' Muộn rồi, nghĩ sớm .'''
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :