1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 4

      Có quả bom tên là Tư Nhĩ

      Đôi lúc, A Hoành nghĩ cuộc sống giống như vở kịch, trong lúc mình chưa hiểu tại sao mình mang họ Vân bị khoác thêm họ Ôn rồi.

      Theo lời bà Trương, khi mẹ sinh ra, nằm ở phòng dành cho trẻ sơ sinh đột nhiên mất tích, cha mẹ lo lắng đến phát điên. Nhưng chỉ nửa tháng sau, ông nội bế về và bảo đó chính là Tư Nhĩ.

      Trong lúc Vân Hoành sống cuộc sống thanh bần, nghèo khổ ở ngôi làng bốn bề sông nước và luôn bị ám ảnh bởi căn bệnh tim bẩm sinh của cậu em trai bé đó thay thế và trở thành Ôn Tư Nhĩ.

      Họ Ôn đồng nghĩa với điều gì? Cha A Hoành là sĩ quan hải quân nổi tiếng, mẹ là nghệ sĩ dương cầm lão luyện, ông nội lại là chính khách. Con gia đình như thế hoàn toàn có đủ tư cách để làm tiểu thư đài các.

      Và Ôn Tư Nhĩ - chiếm mất cái tên của A Hoành - chính là được nuông chiều như thế.

      Tư Nhĩ rất giỏi giang, biết múa ba lê, biết chơi đàn piano, lại có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, đáng quý hơn là, tính tình ấy lại hết sức dễ thương, tinh nghịch, cả nhà họ Ôn đều coi ấy như viên ngọc quý. Ngay cả ông nội vốn nghiêm nghị, cứng rắn là vậy, thế mà khi nhắc đến bé trước mặt mọi người, bao giờ ông cũng cười rất vui vẻ, hãnh diện.

      "Chỉ tiếc đứa trẻ ngoan như thế mà..." Khi đến chuyện này, nét mặt bà Trương lúc nào cũng lộ vẻ buồn rầu.

      Ở nhà họ Ôn, chắc chỉ có bà Trương là người duy nhất A Hoành có thể chuyện cùng. Bà Trương làm ở nhà họ Ôn kể từ khi bà nội về làm dâu Ôn gia, là người chăm chỉ thà nên được mọi người hết sức kính trọng.

      Sở dĩ A Hoànhnói chuyện được với bà Trương là vì có tài nấu ăn.

      Trong thôn, bà Vân là người nổi tiếng khéo léo, nấu ăn rất giỏi, hầm canh rất ngon. Từ , A Hoành học hòi được nhiều bí quyết từ mẹ nên cũng nấu ăn ngon kém.

      Thỉnh thoảng bà Trương bận nấu đồ ăn nên làm cơm bị cháy, A Hoành cuống quá, nhìn thấy bàn có nửa quả cam liền vắt nước cho vào nồi cơm, sau đó cắm ít lá hành vào, bắc lên bếp đun lửa.

      Bà Trương cỏn chưa hết thắc mắc lút sau ngửi thấy mùi cơm thơm phức bốc lên, còn mùi khê nữa. Dần dần bà Trương cũng có thiên cảm với bé này, lúc rảnh rỗi vần thường cùng nấu nướng, dạy cho biết ncách nấu các món ăn miền Bắc.

      “Lật ba lần, cẩn thận đấy!”

      A Hoành lấy xẻng chiên lật hai lần, động tác hết sức nhàng.

      “Sai rồi, ba lần cơ mà.” Bà Trương khăng khăng chỉ đạo, nắm tay A Hoành rồi lại lật thêm lần nữa.

      “Hai lần được ạ?” A Hoành cười.

      “Dĩ nhiên được rồi, người miền Bắc khi lạt đều lật ba lần.” Nét mặt bà Trương tỉnh bơ như .

      “Miền Bắc ba lần, mièn Nam hai lần ạ?” A Hoành lẩm bẩm

      “Cái con này!” Bà Trương ngoái đầu cười, tiện tay lau mồ hôi trán cho A Hoành.

      “A bà!” A Hoành với giọng đặc sệt miền Nam.

      Bà Trương hơi sững lại, hình như chưa hiểu gì nên lại quay sang xào thịt gà.

      “Bà.” A Hoành đành chuyển sang tiếng phổ thông, tiếng “bà” nghe mới chân thành và ấm áp làm sao.

      Bà Trương tiếp tục xào thịt gà, sau đó dừng tay trong giây lát rồi khẽ thở dài.

      “Cái con này, nếu hư hơn chút có phải tốt ?”

      A Hoành gì chỉ khịt khịt mũi rồi cười.

      Mỗi lần đến bữa tối, phòng ăn lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng nhai cơm cững nghe thấy. A Hoành chậm rãi ăn từng miếng mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng từ thích yên tĩnh nên cũng thấy có gì là bất thường,

      Nhà họ Ôn rất gia giáo, tối kị chuyện trò trong bữa ăn. Nhưng Tư Hoán và Tư Nhĩ trong bữa ăn lại rất thích cười đùa, mặc dù ông cụ từng nhắc nhở mấy lần nhưng ăn thua, chỉ cần Tư Nhĩ làm nũng là ông lại mặc kệ.

      Bây giờ A Hoàng đến rồi, bé là người ít , thích ngồi yên lặng, ông cụ lại thấy quen.

      "Cha..." Bà Uẩn khẽ đặt chiếc thìa xuống, ngập ngùng như muốn điều gì đó.

      " Uẩn Nghi có chuyện gì vậy?" Ông cụ cau mày nhìn con dâu.

      "Cha có thể... cho Nhĩ Nhĩ về nhà được ạ?" Bà Uẩn vốn là người quý phái, lúc này lại có vẻ rụt rè, e ngại.

      "Cha tìm được người chăm sóc cho Tư Nhĩ rồi, con phải lo lắng gì hết." Ông cụ có vẻ vui, mắt lại liếc về phía A Hoành.

      Tư Hoàn vẫn nhai cơm, nhưng đầu mày khẽ cau lại.

      "Cha, trước đây cha thương Nhĩ Nhĩ nhất cơ mà." Bà Uẩn ngập ngừng, nhìn thẳng vào mắt bố chồng.

      "Đủ rồi!" Ông cụ ném mạnh chiếc thìa xuống bàn.
      Tư Hoán ngước mắt nhìn ông cụ với vẻ ai oán. Bà Uẩn gì nữa.

      Xung quanh lặng ngắt như tờ, A Hoành đàn ngậm miếng canh trong miệng liền ngượng ngùng nuốt xuống.

      "Uẩn Nghi, có thời gian thà con mua ít quần áo cho A Hoành còn hơn." Ông cụ thở dài rồi lại cầm chiếc thìa lên.

      A Hoành nhìn bộ quần áo đồng phục có phần lấm lem của mình, bất giác cảm thấy ngượng ngùng, bất an.

      phải trong tủ có quần áo, có điều những bộ quần áo đó là của người khác, trông khá đắt tiền, cảm thấy mình mặc hợp lắm. Còn những bộ quần áo mang đều hợp với thời tiết này nên chỉ có hai bộ đồng phục mặc thay đổi. Đúng hôm nay lại có giờ thể dục nên quần áo khá bẩn và bị ông cụ phát ra.

      "Con biết rồi ạ." Bà Uẩn đưa mắt nhìn A Hoành, thể nhìn thấu bà nghĩ gì. A Hoành cúi đầu,chậm rãi nuốt miếng canh trong miệng mà cảm giác như có xương cá mắc trong cổ họng.

      Thực ra quần áo đồng phục cũng tốt mà. A Hoành định lên tiếng nhưng lại thấy ổn, rồi lén liếc sang Tư Hoán, thấy có biểu gì đặc biệt mới tạm yên tâm hơn. Tư Hoán đối xử rất tốt với Tư Nhĩ, hôm đó ở cổng trường, được chứng kiến điều này.

      “A Hoành, cháu có bắt kịp được với chương trình học ở trường ?” Giọng cụ Ôn dịu lại, nhìn cháu nội bình dị trước mặt mà thấy đáng tiếc vô cùng. Ông làm lỡ dở cuộc đời của đứa trẻ này.

      “Dạ, được ạ.” A Hoành hơi giật mình nhưng rồi lại ngoan ngoãn gật đầu ngay.

      “Có gì hiểu bảo... trai cháu chỉ cho.” Khi nhắc đến hai chữa “ trai”, ông cụ cố ý nhấn mạnh hơn.

      Trong tích tắc, sắc mặt bà Uẩn và Tư Hoán đều tái .

      trai.

      A Hoành cảm thấy cổ họng hơi ngưa ngứa, mở miệng nhưng lại được điều gì, đành khẽ gật đầu.

      Bàn tay cầm đôi đũa của Tư Hoán run lên, lát sau đứng dậy, lịch rời ghế. “Cháu ăn đủ rồi ạ.” quay mà cảm thấy tim đau nhói, như thể bị ai bóp nghẹt, đương nhiên cũng chẳng kịp quan tâm đến cảm nhận của người bên cạnh.

      “Ngôn Hi.” Tư Hoán quay về phòng mình, đặt micro lên tai, im lặng hồi lâu mới lên tiếng.

      “Hả?” Giọng đối phương khá mơ hồ, kèm theo chút uể oải.

      “Tớ nhớ Nhĩ Nhĩ rồi.” Tư Hoán nắm chặt chiếc micro.

      “Ờ.” Đối phương lười biếng đáp lại từ.

      “A Hi, tớ là tớ nhớ Nhĩ Nhĩ!” Tư Hoán to hơn, kìm nổi ấm ức, mắt bắt đầu đỏ hoe.

      “Gào lên như thế làm gì chứ? Cậu điên à?” Ngôi Hi nghiêm nghị quát.

      “A Hi...” Tư Hoán có vẻ rất ấm ức.

      “Gọi hồn à?” Ngôn Hi cười gằn, vẻ rất bực bội.

      “Sao lần nào chuyện cậu cũng gắt như mắm thối vậy?” Giọng Tư Hoán , kèm theo chút giận dỗi của trẻ con và chút bất lực.

      “Lão tử ngần này tuổi rồi dịu dàng với ai bao giờ đâu!” Giọng Ngôn Hi rất trong trẻo, nhưng khi ra những câu cục cằn đó lại mang phong thái khác.

      “Thế... Lục Lưu sao?” Tư Hoán ngập ngừng rồi rụt rè hỏi.

      “Bụp!” Đối phương liền dập máy.

      Nghe thấy tiếng “tút tút’ trong điện thoại, Tư Hoán biết mình giẫm phải đuôi mèo, bất giác cười khổ.

      A Hi... vẫn chưa quên được ư?

      hiểu tại sao, khi nhớ đến Nhĩ Nhĩ,histrong ảnh Ngôn Hi trong đầu Tư Hoán lại càng cao ngạo, lạnh lùng hơn, đến khuôn mặt đẹp trai cũng trở thành bộ mặt già.

      Đương nhiên nhiều năm sau, nhìn kết cục này, ngoài việc cười khổ ra, còn có bốn chữ như mũi tên cắm thẳng vào đầu - ông trời trêu ngươi.

      Còn A Hoành, sau lần gặp tình cờ, vội vã ở bãi đậu xe ngày hôm đó còn gặp lại Tư Nhĩ lần nào nữa.

      Trong lớp, mọi người dần phát ra điều gì đó từ cách ăn mặc quá đỗi giản dị của A Hoành, cộng với tiếng phổ thông của A Hoành thực khó nghe, câu nào cũng lắp bắp, buồn cười, số học sinh trong lớp bắt đầu tỏ ra khó chịu với , mỗi lần nghe chuyện là lại nở nụ cười mỉa mai, giả vờ biết gì rồi đưa mắt nhìn người bên cạnh, tỏ vẻ mỉa mai.

      có quần áo đẹp, vì nghèo nên đáng được thương hại. Vì tiếng phổ thông sõi, vì chất giọng quê mùa nên đáng xấu hổ.

      Lúc đầu, A Hoành còn chuyện với mọi người, lâu dần im lặng tuyệt đối, chỉ ngồi nhìn bạn bè cười đùa.

      Mặc dù Tân Đạt Di đồng tình với thái độ của các bạn nhưng vì chuyện của Tư Nhĩ mà trong lonè tự nhiên cũng có ác cảm với A Hoành. Sau khi cân nhắc, cậu ta thấy tốt nhất là nên quan tâm, coi Ôn Hoành như người xa lạ, thế nhưng trong lòng lại mong Ôn Hoành khóc lóc hoặc chửi rủa trận, như thế cậu ta có cái cớ nghiễm nhiên để hận A Hoành thay Tư Nhĩ.

      Chỉ tiếc rằng, từ đầu đến cuối, Ôn Hoành chưa bao giờ tiếc nụ cười, dùng dịu dàng, chịu đựng của mình để bao dung tất cả.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 5

      Hoa đào lưa thưa trong

      mộng hoa đào

      Thu sang, tiết trời mỗi ngày lạnh, mặc dùn bà Uẩn mua cho A Hoành khá nhiều quần áo, nhưng ông cụ Ôn vẫn chưa thấy mặc lần nào, trong lòng cũng có nhiều thắc mắc.

      "A Hoành sao cháu vẫn mặc đồng phục vậy ?" Ông cụ cau đôi mày rậm, nhìn cháu .

      "Trường mới phát ông ạ, cháu rất thích." A Hoành lắp bắp , lí nhí đáp.

      " nay cháu ở nhà họ Ôn, phải nhà họ Vân." Đầu mày ông cụ mỗi lúc cau chặt hơn, ông bắt đầu tỏ ra bực bội.

      Con bé này đối đầu với họ theo cách này ư? Con nhà họ Ôn, mang họ Ôn rồi có bao giờ bị đối xử tệ bạc đâu? Tại sao nó lại tự hành hạ mình như thế chứ!

      A Hoành túm chặt gấu áo, cúi đầu đáp: "Dạ vâng ạ. "

      Nghe giọng đặc sệt chất Giang Nam của bé, ông cụ mới giật mình vì quá lời, nghĩ lại bao chuyện xảy ra trong quá khứ, lại cảm thấy áy náy. " Nếu cháu thích mặc đồng phục cứ mặc." Rồi ông cụ thở dài, hỏi tiếp : " Có điều mặc có ấm ?"

      "Ấm lắm ông ạ." A Hoành vội đáp lời bằng chất giọng của vùng sông núi Ô Thủy,rồi lại ngượng ngùng nhắc lại bằng tiếng phổ thông lơ lớ của mình , bàn tay lật sang lớp lót của chiếc áo khoác, nhìn có vẻ khá dày dặn.

      "Ấm là được rồi." Đầu mày của ông cụ dãn ra , ánh mắt vốn sắc như dao cũng ấm áp trở lại.

      "Ông nghe hiểu tiếng Ô Thủy, cháu phải đổi giọng đâu."

      A Hoành vô cùng sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười, ánh mắt rạng ngời , ấm áp.

      “Năm mười tám tuổi, ông có đóng quân ở Ô Thủy mấy tháng.” Giọng ông cụ còn nghiêm nghiệ như ngày thường mà ngàng hơn rất nhiều ông nhìn A Hoành, ánh mắt nghiêm nghị cũng trở nên trìu mến hơn.

      “A Hoành, cháu có đôi mắt rất giống bà nội.”

      Dần dần, A Hoành nhớ đường học nên cũng quen với việc bộ mình hoặc xe buýt.

      ra cũng lạ, ràng là cùng gia đình mà trong ngày, A Hoành rất ít gặp Tư Hoán, chỉ khi ăn tối mới thấy mặt .

      Mặc dù rất muốn chuyện với Tư Hoán nhưng nghĩ tới vốn tiếng phổ thông ngượng ngịu của mình, lại thôi.

      Còn bà Uẩn luôn bận rộn với các buổi diễn piano nên cũng rất ít gặp.

      Ở lớp, A Hoành là người rất dễ tính, kể cả mọi người mỉa mai thẳng vào mặt, cũng chẳng bao giờ giận mà chỉ mỉm cười hiền lành. Dần dần, đối phương cũng thấy mất hứng, thôi chế giễu nữa.

      thời gian sau, mọi người phát tính cách của A Hoành cũng khá hay. Ai muốn trực nhật, chỉ cần gọi A Hoành tiếng, câu trả lời có được luôn là: “Tới biết rồi.” Sau đó, lớp học được quét dọn rất sạch , gọn gàng.

      thế gian này đáng sợ nhất là thói quen, và thói quen được hoan nghênh nhất là tiện lợi.

      A Hoành chính là tiện lợi khủng khiếp được tạo ra từ thói quen này. Nếu là người khác, kể cả ông bụt cũng phải ức chế đến mức nổi trận lôi đình, nhưng A Hoành lại nghĩ, đôi khi thiệt thòi cũng là cái phúc, hơn nữa những chuyện nhặt này thực chẳng nhằm nhò gì.

      Hôm nay, quét dọn lớp học xong xuôi trời tối, phải đợi nửa tiếng nữa mới có chuyến xe buýt cuối cùng. A Hoành quyết định bộ về nhà.

      quen dọc con ngõ đó, ánh đèn đường màu vàng nhạt, khá tối nhưng lại tạo cho người ta cảm giác ấm áp vô cùng.

      Lúc tới cuối con ngõ , A Hoành dừng chân lại. nhìn thấy hai bóng người quấn vào nhau trong tư thế rất mờ ám.

      Sáng, tối, da diết, say đắm và nóng bỏng.

      Chàng trai đó mặc chiếc áo len cổ thấp màu tím, bờ vai trái là chùm hoa được móc bằng len đen, nét móc rất tinh tế, mềm mại, trải sang tận phía sau bóng lưng, rực rỡ dưới bóng tối mờ ảo.

      Chàng trai đứng dưới ánh đèn, nhìn sau lưng khá gầy nhưng lại mang dáng vẻ cao ngạo, quật cường, đầu hơi cúi xuống, hai tay ôm chặt với mái tóc dài nhưng nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn, hai người dành cho nhau nụ hôn say đắm.

      Với người sống kín đáo, đứng đắn như A Hoành, bình thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng lúc này, quên cả việc tránh , trân trân đứng nhìn chàng trai đó...

      Ngôn Hi.

      A Hoành khẽ mấp máy môi nhưng phát ra được tiếng nào.

      ràng chưa bao giờ nhìn tướng mạo của chàng trai đó, chưa bao giờ chuyện với nhưng trong lòng lại có ấn tượng hết sức sâu sắc.
      Trong khoảnh khắc mơ màng đó, chàng trai như phát ra ánh mắt sau lưng mình, bèn buông tay ôm eo ra, quay đầu lại, lặng lẽ nhìn kẻ ngó trộm vô tình bắt gặp kia.

      A Hoành giật bắn trước vô lễ của mình, trân trân nhìn vào đôi mắt chàng trai.

      Bất chợt bên tai vang lên tiếng nổ rền.

      A Hoành nhìn Ngôn Hi lát, đôi mắt đen như mực, xen lẫn chút rực rỡ của hoa đào và những đốm sao lạnh lấp lánh trong làn nước, ánh mắt chiếu thẳng vào cách lạnh lùng, cao ngạo và thờ ơ.

      A Hoành vội cúi đầu, bím tóc dài quất vào bên má, luống cuống tìm đường bỏ .

      A Hoành về đến nhà trong trạng thái như người mất hồn, trời tối hẳn, bà Trương vẫn đợi từ sáng đến giờ.

      chạy mạch về nhà mà đầu óc như mây, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, vội bê cốc nước trà bàn lên uống ừng ực, cuối cùng nước sặc lên mũi, ho sù sụ.

      Đúng lúc Tư Hoán xuống tầng, thấy A Hoành đỏ mặt tía tai ho dồn dập vỗ lưng cho , lúc sau, A Hoành mới dứt cơn ho, quay lại thấy Tư Hoán.

      “Sặc à?” Tư Hoán mỉm cười hỏi.

      A Hoành gật đầu, từ trước tới nay, khi đứng trước người nhà học Ôn, rất ngại lên tiếng, nếu bắt buộc phải , cũng chỉ dùng những từ đơn giản nhất mà mình có thể phát được ràng.

      “Đợi ...” Mấy ngày hôm nay A Hoành có tâm , mặc dù ngại nhưng vẫn gọi Tư Hoán lại.

      “Hả?” Tư Hoán liền quay đầu lại.

      A Hoanh lên lầu, lát sau kéo chiếc va li xuống.

      “Cái gì vậy?” Tư Hoán thắc mắc.

      “Quần áo của bạn ấy... ở đây.” A Hoành chỉ vào chiếc va li rồi nhàng giải thích.

      “Bạn ấy?” Nụ cười môi Tư Hoán dần tắt ngấm, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn.

      “Quần áo, phải mặc.” A Hoành biết Tư Hoán hiểu lầm ý mình nhưng vì năng lắp bắp nên biết giải thích thế nào.

      “Em cần phải như thế.” Tư Hoán biết là A Hoành về Nhĩ Nhĩ, nét mặt trở nên lạnh lùng hơn.

      Mặc dù và A Hoành là em ruột nhưng vì Nhĩ Nhĩ mà trong lòng bài xích A Hoành, có điều thấy bé chưa bao giờ nhắc đến Nhĩ Nhĩ nên dần dần cũng thấy yên tâm hơn.

      Bây giờ, A Hoành bỗng nhiên lôi Nhĩ Nhĩ ra, Tư Hoán khỏi cảm thấy đó là giễu cợt ác ý.

      A Hoành xách chiếc va li đến trước mặt Tư Hoán, nhìn với ánh mắt dịu dàng, ra hiệu cho mở ra.

      Tư Hoán liền tỏ ra bực bội, mặt lạnh như băng, gạt tay ra, chiếc va li bật mở và rơi xuống đất.

      Bà Trương đun lại cháo trong bếp, nghe thấy tiếng động lớn liền chạy vội ra phòng khách, nhìn đống quần áo vương vãi dưới đất, toàn bộ đều là đồ mà thu mới mua chưa mặc đến.

      “Sao vậy? A Hoành, cháu mang quần áo mẹ cháu mới mua cho cháu xuống đây làm gì?” Bà Trương nhìn đống quần áo Uẩn Nghi mới mua cho A Hoành gần đây bằng ánh mắt thắc mắc. Mặc dù lúc đó con bé gì nhưng xem ra có vẻ rất vui, lạ điều là sau đó thấy nó mặc lần nào.

      Tư Hoán vô cùng sửng sốt, đứng chôn chân tại chỗ, lát sau mới lặng lẽ nhặt chiếc áo len lên xem, lật phần mác ra, quả nhiên là kích cỡ của Tư Nhĩ, ngẩng lên thấy khuôn mặt bình tĩnh của A Hoành mà vô cùng áy náy.

      “Mẹ...” Tư Hoán định gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm vào bộ đòng phục quá đỗi giản dị, ống tay sờn của A Hoành, lại thốt ra được lời nào.

      Sao mẹ lại biết A Hoành cao hơn Nhĩ Nhĩ nhiều nhỉ?

      Bà cố tình làm như thế để thể bất mãn đối với ông nội ư?

      Lần đầu tiên Tư Hoán phát ra bất công của mình và mẹ.

      Mẹ trút bỏ nỗi đau của mình lên đầu A Hoành cách vô tình hay hữu ý.

      Còn mim cười và trợ giúp tay.

      bé này nhận ra hết vấn đề nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười đón nhận.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 6

      Chú vẹt Thịt Kho Tộ

      Sau ngày hôm đó, Tư Hoán luôn cố giữ khoảng với Ôn Hoành, giống với thái độ nửa thờ ơ nửa vồn vã như đợt trước, lúc này có vẻ như cố tình chạy trốn.

      Mấy ngày sau, bà Trương đưa A Hoành mua quần áo mùa thu, còn Tư Hoán dặn như vậy.

      A Hoành cau mày, với bà Trương: "Bà à, cháu..."

      Bà Trương sống già nửa đời người đời người rồi nên có cái gì che mắt được bà đâu, bà vỗ vỗ tay A Hoành, an ủi: "Bà biết cháu có ý đối địch với Tư Nhĩ, chỉ là cháu chưa hiểu được điểm tốt của con bé."

      A Hoành nhìn nét mặt pha chút bất lực của bà Trương rồi đành im lặng.

      Chắc chắc Tư Nhĩ rất tốt, rất tốt.

      A Hoành nghĩ ngợi mà lòng nặng trĩu, tựa như có tảng đá chặn ngay trong tim, khiến ngạt thở.

      và thế giới này bị cánh cửa tên là “Ôn Tư Nhĩ” ngăn cách.

      Có điều vẫn phải tiếp tục sống thôi. Có ai quy định khởi đầu của sai lầm ắt phải tới kết cục của sai lầm đâu?

      A Hoành hít hơi sâu rồi cố nén nỗi buồn xuống đáy lòng.

      Trong mắt , thế giới bên ngoài làng Ô Thủy là cuộc sống hoàn toàn khác, mang theo kì vọng của mình, nhưng do bị thực bài xích mà rơi vào hoàn cảnh nực cười thế này. đơn, lẻ loi nhưng buộc phải có lí do hòa nhập với niềm hi vọng.

      Thông thường, quá trình theo đuổi cũng chính là quá trình “sinh tồn”.

      Những hạt mưa mùa thu bắt đầu rơi xuống cùng lá đỏ, làm ướt hết các tòa nhà kiểu Tây màu trắng. Trời bắt đầu tạnh ráo, nắng lên, bầu khí lành lạnh xen lẫn trong lành vừa được gột rửa ùa vào cửa sổ.

      A Hoành ngồi trong phòng vùi đầu làm bài tập vật lí, thấy đầu óc nặng chĩu, bèn đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài. Bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió thu.

      A Hoành chống khuỷu tay xuống bậc cửa sổ, nhìn xa xăm, chợt giật bắn mình vì tiếng kêu "chích chích" đỉnh đầu.

      Ngước mắt lên thấy chú vẹt với bộ lông màu xanh lam pha xanh lá cây đấu mái nhà màu trắng, móng vuốt xinh cong cong, bên có vết máu lốm đốm, đôi mắt xinh đen láy, nhìn trân trân vào A Hoành với vẻ tội nghiệp.

      A Hoành nhìn chú vẹt, biết chắc chắn nó bị thương và bị lạc mái nhà, liền vịn tay vào cửa sổ, kiễn chân, tay cố vươn ra xa, nhưng phát còn đoạn ngắn nữa mới tới.

      "Ngoan nhé, đợi tao lát!" A Hoành thấy do dự, tự hỏi biết chim chóc ở thành phố B chỉ nghe hiểu tiếng Bắc Kinh hay .

      Thế nhưng đột nhiên chú vẹt kêu lớn: "Thịt Kho Tộ! Thịt Kho Tộ!"

      Thịt Kho Tộ!

      A Hoành vô cùng sửng sốt rồi bật cười, nhìn đôi mắt long lanh của nó rồi quay , chạy nhanh ra ngoài.

      Tư Hoán nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bèn vừa dụi mắt vừa ra mở cửa. Nhìn thấy A Hoành, lúc đầu tỏ ra khá ngượng nghịu, sau đó mặt đỏ rần lên, nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      A Hoành chỉ : “Thịt Kho Tộ, bị thương, mái nhà, xuống được.”

      Tư Hoán cố gắng phân tích lời , sau đó trợn tròn mắt. “Thịt Kho Tộ bị thương, bị kẹt mái nhà, xuống được đúng ?”

      Trán A Hoành lấm tấm mồ hôi, nhưng khi nhìn thấy Tư Hoán cố gắng phân tích lời mình, liền cười khúc khích.

      Nỗi buồn bực trong lòng cũng tiêu tan. kéo gấu áo Tư Hoán, lôi về phòng mình, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn chú chim non tội nghiệp đứng mái nhà.

      “Thịt Kho Tộ! Thịt Kho Tộ!” Chú vẹt nhìn thấy Tư Hoán, bèn gọi lớn, đôi mắt sáng ngân ngấn nước mắt vẻ ấm ức.

      “À! Thịt Kho Tô!” Tư Hoán buộc miệng. Lúc đầu còn tỏ ra ngần ngừ, nhưng sau khi nhìn thấy chú vẹt , liền cởi dép, trèo lên thành cửa sổ.

      “A Hoành, đỡ hộ tay.” Tư Hoán cau mày rồi cúi người, men từng bước thành cửa sổ đến chỗ chú vẹt, tuy nhiên, tư thế này khá khó đứng, nếu thò tay ra bắt chú chim người biết dựa đâu.

      A Hoành vội bước đến, hai tay ôm chặt chân Tư Hoán rồi ngẩng đầu lên nhìn chớp mắt, trong lòng cũng thấy run run.

      Chú vẹt ngoan ngoãn nhảy từng bước vào lòng bàn tay Tư Hoán.

      quay lại, sửng sốt nhìn A Hoành ôm chặt chân mình, trông bộ dạng cứ như muốn bế xuống vậy. liền bật cười rồi nhàng nhảy xuống.

      A Hoành cũng cười, đưa tay đón lấy chú vẹt, đôi mắt đượm buồn vẫn có nét ngây thơ.
      , quen nó hả?” A Hoành kiếm ít bông lau vết máu cho chú vẹt, chú vẹt tội nghiệp miệng kêu yếu ớt, vẻ như nũng nịu.

      “Quen.” Tư Hoán gật đầu, móc điện thoại ra, định bếm số dưới nhà vang lên từng hồi chuông dài.

      “Hơ, chủ nhân của nó đến rồi.” Tư Hoán cười để lộ hàm răng trắng tăm tắp.

      A Hoành nhàng vuốt ve chú vẹt, nhìn nó bằng ánh mắt cưng nựng, nghĩ chú ta tội nghiệp, chắc chắn là chủ nhân của nó phải vô tâm lắm mới để nó sổ lòng và bị thương.

      Tư Hoán xuống tầng đón khách. Nửa phút sau, A Hoành liền nghe thấy tiếng chạy huỳnh huỵch lên tầng và tiếng cười đùa thoải mái.

      Làn gió mát thổi tới, ngẩng đầu, liền nhìn thấy chàng Đông Gioăng đó.

      "?" A Hoành thốt lên.

      "Em là..." Giọng chàng trai uể oải nhưng đậm chất đàn ông.

      còn nhớ A Hoành nữa.

      "A Hoành." Tư Hoán liếm môi lên tiếng.

      "À." Ngôn Hi gật đầu rồi thờ ơ liếc A Hoành cái, nở nụ cười cho phải phép.

      Nhìn thấy chú vẹt tay A Hoành, ánh mắt Ngôn Hi liền sáng lên, ngón tay thon dài, trắng trẻo chỉ vào đầu chú vẹt, : "Tại mày chạy lung tung mới ra nông nỗi này. Chậc chậc, chân còn bị thương nữa kìa, đáng đời!"

      Chú vẹt rất khôn, nhìn Ngôn Hi chăm chú vẻ đáng thương, đôi cánh ôm lấy đầu, đôimắt đen lay láy ngân ngấn nước.

      Ngôn Hi liền bật cười, đôi mày tuấn tú khẽ nhướng lên, nhìn rất bá đạo, ngang ngạnh, rồi lại mắng tiếp: "Đừng có giả vờ tội nghiệp trước mặt thiếu gia, dám bỉ nhà , chắc tưởng ta đây đủ lông đủ cánh tự kiếm ăn được rồi đúng ?" Ngay sau đó, túm lấy đôi cánh của chú vẹt, định túm chú nhấc lên.

      A Hoành thấy thương quá bèn ôm chú vẹt lùi ra sau bước, khiến Ngôn Hi bị hụt.

      “Đau!” A Hoành nhìn càng trai với dáng người dong dỏng, ôm chú vẹt, .

      Ngôn Hi ngẩn người rồi cũng lùi ra sau bước, gật đầu và đá nh5 vào Ôn Tư Hoán đứng bên cạnh.

      Tư Hoán gãi gãi chóp mũi, nhàng với A Hoành: “Con vẹt này là của Ngôn Hi nuôi, cậu ta thương nó nhất nên làm nó đau đâu.”

      Ngôn Hi cười khẩy, đá vào mông Tư Hoán. “Còn lâu thiếu gia mới thương nó! Chăm nó béo lên rồi cho nó vào hầm canh thập toàn đại bổ nhé!”

      Vừa nghe thấy vậy, chú vẹt nằm trong lòng A Hoành bèn xù hết lông, móng vuốt gồng lên, quệt nước mắt với vẻ tuyệt vọng giả vờ chết.

      A Hoành hiểu ý Tư Hoán, biết mình lo lắng hơi thừa, bèn ngượng ngùng buông tay ra, trà lại chú vẹt cho Ngôn Hi.

      Ngôn Hi đón lấy chú vẹt, cười đắc ý. “Đồ chết tiệt, về nhà tao dùng gia pháp để hỏi tội mày.”

      A Hoành liền nhích đến gần Tư Hoán, hỏi : “Gia pháp?”

      Tư Hoán cười cười rồi đáp : “Chắc Ngôn Hi nhét bông vào tai mình rồi chơi đàn violin cho con vẹt nghe.”

      A Hoành “ồ” lên, nhìn Tư Hoán, lộ ý cười.

      Tư Hoán biết nghĩ đến điều gì, mặt đỏ rần lên rồi hắng giọng chuyển sang chủ đề khác: “A Hi, bao giờ cậu mua chuồng chim đấy? Thịt Kho Tộ chay lung tung, cẩn thận dễ bị thương lắm.”

      A Hoành hiểu tại sao người thành phố B nuôi chim lại sắm lòng chim nhỉ?

      mua.” Ngôn Hi nở nụ cười uể oải. “Người được tự do chim cũng phải được tự do chứ. Lão tử ngoài việc cho nó mấy bữa cơm ăn nước uống ra có làm gì đâu, sao có thể tước đoạt tự do của nó?”

      Tư Hoán trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

      Ngôn Hi liếc cái, vẻ rất hùng hổ.

      A Hoành mỉm cười, phát ra trước mặt Ngôn Hi, Tư Hoán rất dễ trở nên mềm yếu, lần đầu tiên gặp cũng như thế. Hôm nay cũng thế.

      Sau này mới biết, thế gian này có cụm từ gọi là “vầng hào quang”.

      Và cụm từ này sinh ra là để miêu tả Ngôn Hi.
      Tôm Thỏ, Sweet you, AELITA2 others thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 7



      Thiếu gia Ngôn Hi coi trời bằng vung


      Kể từ hôm chú vẹt tên Thịt Kho Tộ bị Ngôn Hi mang , A Hoành và Tư Hoán thân thiết nhau hơn chút. Thỉnh thoảng Tư Hoán lại xoa đầu và đùa với hoặc mỉm cười hiền lành.

      Đây là... cảm giác có trai ư?

      A Hoành xác định được, nhưng mơ hồ này lại rất ấm áp nên muốn so đo gì nữa, vì như thế rất mệt.

      muốn được sống thoải mái, sống chân thành, hi sinh cách từ từ và cũng được báo đáp từ từ.

      Đây là tham vọng, tham vọng với tâm trạng thấp thỏm, bất an.

      Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi như dòng nước chảy xiết con sông thời gian. Lá thu rụng hết, mùa đông lạnh lẽo đến.

      còn ai nhắc đến Nhĩ Nhĩ trước mặt A Hoành nữa, người nhà họ Ôn như thống nhất chung, họ cố gắng đón nhận A Hoành. Nhưng A Hoành lại có cảm giác họ cố gắng chịu đựng, mà chịu đựng thường rất khổ sở, sớm muộn có ngày bộc phát.

      Thế nên, trước khi quả khí cầu có tên “Nhĩ Nhĩ” đó phát nổ, chỉ còn cách bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi cuộc sống ban tặng cho cơ hội thay đổi quý giá hoặc niềm vui bất ngờ.

      Nhĩ Nhĩ là tồn tại khách quan, A Hoành là cái tên chủ quan.

      Khách quan chủ quan, duy học biện chứng, đây là những kiến thức mà giáo chính trị truyền thụ lại cho .

      Học hành vẫn luôn mang lại mệt mỏi, đây là chân lý mà khách quan chủ quan đều phủ định được.

      Mặc dù A Hoành oán trách nhưng khi nghe giáo viên “giảng thêm mấy phút” nữa cách mệt mỏi, lại cảm thấy bụng dạ ầm ĩ biểu tình vì đói.

      Vừa hết giờ, học sinh lao về phía căng tin như ong vỡ tổ.

      “Ặc! Lão tử lấy nhầm bánh mì rồi! Vị dâu tây này ăn chán chết được!” Tân Đạt Di vừa xoa cái đầu đầu bù xù vừa kêu ầm ĩ, cầu thang cũng run lên bần bật.

      Cậu bạn mà Tân Đạt Di gọi là Tiểu Biến kia có tên Vệ Húc, trông khá đẹp trai, ăn , thích chơi nhảy dây, đá cầu với con . Tân Đạt Di nhàn cư vi bất thiện, đặt cho cậu ta biệt danh Tiểu Biến Thái hay gọi tắt là “Tiểu Biến”.

      Mặc dù Vệ Húc tính tình bẽn lẽn, nhàng như con , nhưng dù gì cũng là chàng trai, nghe thấy Tân Đạt Di gào lên như vậy, sắc mặt liền tái , “hừ” tiếng rồi lắc lư cái hông, mang chiếc bánh mì ruốc lừ lừ bỏ .

      “Úi cha cha, chọc tức bạn Tiểu Biến rồi, cẩn thận hôm nay bạn ấy lại dẫn hết bọn con trong lớp đến hỏi tội cậu đấy!” Cậu bạn bên cạnh cười ngặt nghẽo.

      “Biến ! Còn lâu đây mới sợ tụi nó!” Tân Đạt Di bĩu môi tỏ vẻ thèm chấp. “Đồng chí nào có bánh mì ruốc đổi cho lão tử cái?”

      Tụi con trai đầu thích ăn đồ ngọt nên Tân Đạt Di vậy vẫn vờ như hề hay biết.

      A Hoành nhìn chiếc bánh mì ruốc tay mình, ngần ngừ giây lát rồi chạy đến chỗ cậu ta, mỉm cười đưa chiếc bánh mì ra, : “Đổi!”

      Mắt Tân Đạt Di sáng lên, nhưng khi nhìn thấy A Hoành, lại trở nên sầm xuống, cậu ta cầm chiếc bánh mị vị dâu tây trong tay rồi ngại ngùng : “Tớ đói!”

      Sau đó đường parabol tuyệt đẹp xuất , chiếc bánh mì vị dâu tây bị ném ngay vào thùng rác rồi Tân Đạt Di bỏ .

      A Hoành sững lại, nhìn chiếc bánh mì nằm chỏng chơ trong thùng rác, thở dài rồi nhặt lên, vỗ vỗ bụi dính chiếc bánh mì, lẩm bẩm bằng giọng vùng sông nước Giang Nam: “ tệ tám hào đấy.”

      “A Hoành?” Bỗng có người gọi .

      A Hoành quay lại nhìn thấy Tư Hoán, mặc dù biết hiểu tiếng Ô Thủy nhưng vẫn có chút ngại ngùng.

      “Em mua hai cái bánh mì à? Cho cái, đói quá!” Tư Hoán vừa cười vừa đưa tay ra, bàn tay rất sạch , các ngón tay thon dài, nhìn A Hoành rồi ca thán: “Hôm nay Hội học sinh có cuộc họp, bận đến giờ mới tan. Bụng đói mà đến căng tin bánh mì bị bán hết rồi.”

      A Hoành thấy có chút cảm động, bèn đưa chiếc bánh mì ruốc cho Tư Hoán.

      " muốn ăn vị dâu tây." Tư Hoán cười, để lộ đôi má lúm đồng tiền sâu hoắm khiến các qua lại cầu thang nhìn mà tim đập thình thịch.

      A Hoành cười rồi lắc đầu. "Bẩn rồi."

      Tư Hoán mỉm cười tỏ ý sao, nhưng A Hoành lại giấu tay ra sau lưng rồi cười rất tươi tắn

      cầm chiếc bánh mì vị dâu tây, mở giấy gói ra rồi cắn mộ miếng .

      A Hoành phân biệt được khác nhau giữa bánh mì ruốc và bánh mì dâu tây, chỉ cảm thấy bánh mì dâu tây có vị ngọt át hết vị chua, giống với vị dâu tây từng ăn, nhưng nếu gọi là bánh mì dâu tây phù hợp lắm nên thấy rất lạ. Tuy nhiên ăn cũng rất ngon.

      Ngày lập đông, trời mưa rả rích. Bà Trương dặn dặn lại rằng tan học đến nhà họ Ngôn vì cụ Ngôn mời cả nhà họ Ôn đến ăn sủi cảo.

      Cụ Ngôn là em từng vào sinh ra tử chiến trường của ông nội A Hoành. Trước đây, nhuòi là đoàn trưởng, nguòi là chính ủy, văn võ, thân nhau như con chấy cắn đôi. Lúc đầu hai cụ giao keo với nhau là làm thông gia, kết quả hai nhà đều sinh con trai nên đành phải từ bỏ giao kèo này.

      Lúc đầu Tư Hoán bảo tan học cùng A Hoành đến nhà họ Ngôn, nhưng cuối cùng lại vướng chuyện của Hội học sinh nên tan muộn. A Hoành ngồi đợi ở văn phòng nửa tiếng, Tư Hoán thấy áy náy bèn lấy cớ có việc bận, xin về trước.

      "Lạnh ?" Tư Hoán cầm ô hỏi A Hoành, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

      A Hoành đội mũ áo khoác lên rồi lắc đầu.

      Hai người lặng lẽ dưới ô, người bên trái, người bên phải, cách nhau sải tay.

      Gió lạnh thấu xương, mưa vẫn rơi rả rích, con ngõ nhiều năm chưa được sửa sang, bùn đất khá dày.

      Hai người vừa vừa giậm chân cho đỡ dính bùn, nhưng "ghét của nào trời cho của ấy", giờ tan tầm mọi người đạp xe qua lại nhiều làm đất bắn hết lên người. Hai người liền lấy khăn tay luống cuống lau chùi, được chỗ nọ lại bẩn chỗ kia, quần áo cũng ướt già nửa.

      "Chạy thôi!" Tư Hoán cười, giục: "Đằng nào quần áo cũng ướt hết rồi."

      A Hoành lớn lên ở vùng sông nước, hồi nghịch ngợm, suốt ngày dầm nước bắt cá nên khôg quen che ô. Thấy Tư Hoán đề nghị như thế liền gật đầu đồng ý và lao giữa làn mưa.

      A Hoành chạy giữa làn mưa nhưng cản thấy mưa ở đây hoàn toàn khác so với mưa ở làng Ô Thuỷ. Mưa ở Ô Thuỷ dịu dàng ướt áo, mưa ở chốn này lạnh thấu tim gan, hai cảm giác hoàn toàn trái ngược, trời và đất khiến nỗi nhớ quê càng thêm da diết.

      Tư Hoán rảo bước dưới mưa, lặng lẽ nhìn theo bóng A Hoành. Những giọt mưa lạnh ngắt lăn xuống mặt , mắt cũng ướt nhoè vì mưa, cuốn phim cũ mơ hồ của ký ức cũng dần trở nên sắc nét hơn.

      từng xem bộ phim đen trắng. Có từng tinh ngịch vứt chiếc ô trong tay rồi nắm chặt tay chạy dưới màn mưa giăng. quen với việc chạy phía sau đó, quen với việc có bàn tay nhắn dúi vào bàn tay mình, quen với việc dõi theo chiếc bóng của ấy ngày lớn hơn trong mưa, quen với việc gọi là “Nhĩ Nhĩ”.

      Nhĩ Nhĩ của , giữa cơn mưa mùa đông, tiếng cười giòn tan đó rất giống với chim én gọi bầy giữa những ngảy tháng Tư.

      trai của Nhĩ Nhĩ, hồi trước những tưởng là trai ruột, nhưng chỉ trong đêm, và người em thân nhất lại trở thành hai người xa lạ.

      Nhiều lúc thấy giận ông nội lắm. Nếu biết , biết Nhĩ Nhĩ phải em giá ruột của tại sao lại để mặc cho bọn họ thân nhau như vậy? Cứ để mặc dòng máu của họ ngấm vào cơ thể nhau mới cho biết người thân nhất mà từng vui đùa sớm tối đó có mối liên hệ gì với .

      A Hoành trước vẫy tay mỉm cười với , nhưng lại thể mỉm cười với , đến giả vờ cũng làm được.

      Cỏ thơm tháng Tư lụi tàn, hoa đào nở rộ từng chùm, nhưng còn rực rỡ như ngày trước.

      Sau khi về đến nhà, trong nhà chẳng còn ai, cụ Ôn để lại mẩu giấy đến nhà họ Ngôn trước, bảo bọn họ tan học đến đó ngay.

      A Hoành và Tư Hoán vội vã thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

      Lúc này mưa tạnh.

      “Nhàn Ngôn Hi ở đâu?” A Hoành tò mò hỏi.

      “Em thấy rồi mà.” Tư Hoán cười rồi dẫn A Hoành vòng qua vườn hoa, men theo con đường rải đá khúc khuỷu đến khu nhà kiểu Tây màu trắng phía sau cây cổ thụ.

      “Đến rồi, đây là nhà Ngôn Hi.” Tư Hoán cười rồi chỉ tay về phía khu nhà.

      “Hay nhỉ, ông Ngôn, họ Ngôn.” A Hoành lẩm bẩm.

      Tư Hoán tỏ ra rất thoải mái, cười, đôi mắt sáng ngời.

      Có gì mà hay? Ông Ngôn mang họ Ngôn chẳng lẽ mang họ Ôn như bọn họ ư?

      “Ông Ôn, cháu giá ông vui tính thế!” tiếng cười sảng khoái và giọng sang sảng cất lên.

      A Hoành định thần nhìn lại mới phát ra cửa mở, Ngôn Hi và mọi người đứng ở đó, mặt liền đỏ bừng.

      Ông nội nhìn , ý cười trong đáy mắt, bên trái là bà Uẩn Nghi, bên phải là cụ già dáng dấp cao to, tóc bạc, lông mày rậm, ánh mắt sáng ngời, trông rất uy nghiêm.

      Ngôn Hi rất đẹp trai, tướng mạo khác hẳn với ông cụ, nhưng ánh mắt lại rất giống ông, cũng kiêu ngạo, có hồn như thế.

      “Cháu chào ông Ngôn.” Tư Hoán cúi đầu lễ phép chào hỏi rồi đứng cạnh Ngôn Hi, hai chàng bắt đầu chuyện trò với nhau.
      “A Hoành chào ông Ngôn con.” Bà Uẩn Nghi nhìn A Hoành, nở nụ cười hiếm hoi, chắc cũng thấy buồn cười trước câu của con .

      Kể từ khi A Hoành đến nhà họ Ôn, hôm nay là lần đầu tiên bà Uẩn Nghi nhìn thẳng vào con .

      Bà là người phụ nữ nặng tình, bao tình cảm sâu nặng dành cho đứa con nuôi lấy lại được nên đành tiếp tục vậy. Còn bé trước mặt, trái tim bà ràng có rung động nhưng dám lại gần.

      “Cháu chào ông Ngôn ạ.” Tiếng phổ thông của A Hoành vẫn lơ lớ như vậy, nhưng tư thế cúi người trông rất lễ phép.

      “A Hoành, Ôn Hoành, hay! Tên rất hay!” Ông cụ cười, nhìn A Hoành mà càng thấy tội nghiệp. Chuyện năm xưa là do ông tay sắp đặt, ông cảm thấy áy náy và thương bé này.

      “Ngôn Soái, ông thử xem cái tên này hay ở đâu?” Ông Ôn cười tủm tỉm.

      “Hay tức là hay thôi, tôi bảo hay là hay!” Ông Ngôn Soái liếc ông Ôn cái, hàng lông mày rậm cau lại, có nét gì đó khá trẻ con.

      “Chẳng có thiên địa vương pháp gì cả!” Ông Ôn cười giễu.

      “Cháu à, cháu đừng có khom lưng mãi như thế. Lão là kẻ quê mùa, cả đời cầm súng chứ có cầm bút bao giờ đâu.” Ông Ngôn trợn mắt, giọng cũng oanh oang.

      “Chữ Hoành lấy trong cuốn Hành Phi Tử - Dương quyền, nằm trong câu “Hoành bất đồng vu khing trọng”. Thế giới muôn màu, biết bao thăng trầm, thị thị phi phi, chọn hay chọn nặng, tất cả đều phải dựa vào cái cân. Cháu nhà ta chính là người có cân bằng.” Ông Ôn nhìn đứa cháu mà ánh mắt lộ rạng ngời, tinh .

      Ông Ngôn Soái liền cười ha hả. “Ông Ôn già nên lẩn thẩn rồi, ai lại ví cháu mình với cái cân hả?”

      Ông Ôn lắc đầu rồi thở dài.

      Nhưng ánh mắt A Hoành lại sáng lên.

      Hồi , cha nuôi đặt têncho là “Hằng”, có nghĩa là “vĩnh hằng”, với tên Tại, có nghĩa là “vĩnh hằng bên nhau”, mong hai chị em trường thọ, có cuộc sống đủ đầy. Có điều sau này, khi vào tên hộ khẩu, công an hộ tịch lại viết sai chữ nên mới dùng chữ “Hoành” này, thực ra phải như lời ông Ôn là mược tên trong sách cổ.

      Tuy nhiên, câu của ông gần như khiến mọi ấm ức chất chứa trong lòng tiêu tan, ánh mắt nhìn ông cũng rạng rỡ hẳn lên.

      “Bao giờ ăn sủi cảo đấy ông, cháu đói rồi!” Trước đó Ngôn Hi chỉ nghe người lớn chuyện chứ xen vào, đến lúc này mới tranh thủ nhắc nhở câu. Mắt sáng long lanh nhìn ông nội, bộ dáng rất ngoan hiền, giọng cũng rất dễ thương.

      “Thằng chết tiệt này! Cháu gào cái gì chứ!” Ông Ngôn Soái bực mình, mắng .

      Ngôn Hi liền nhanh nhẹn trốn ra sau lưng bà Uẩn Nghi và làm mặt hề, trông rất ngây thơ vô tội.

      A Hoành thấy hoàn toàn khác với vẻ cao ngạo, coi trời bằng vung ngày thường khúc khích cười.

      “Cháu xem, em cũng cười cháu rồi kia kìa, chẳng hiểu chuyện gì cả!” Bà Uẩn Nghi cười, vỗ vỗ vào bàn tay thon dài của Ngôn Hi rồi quay sang với ông Ngôn Soái: “Bác Ngôn đừng giận, Tiểu Hi tính còn trẻ con, nghịch ngợm, bác nỡ lòng nào đánh nó?”

      “Nể mặt Ôn Hoành, hôm nay ông tha cho mày đấy!” Ông Ngôn Soái trợn mắt .

      “Lão Ngôn chỉ được cái cho sướng cái miệng thôi!” Ông Ôn cười trêu.

      Trong mấy ông bạn già chơi với nhau, ông Ngôn nổi tiếng là người chiều cháu.

      Từ Ngôn Hi nghịch ngợm, quấy phá, ông bực lắm, giơ tay lên định đánh, nhưng chưa kịp hạ tay xuống, cậu bé gào lên khóc ầm ĩ, vừa khóc vừa hát: “Bắp cải trắng, đất khô cằn, ba tuổi mồ côi cha, năm tuổi mồ côi mẹ,...” Hàng xóm láng giềng nghe mà rớt nước mắt, chỉ thẳng vào ông Ngôn trách ông nhẫn tâm, nhà ông phải thắp biết bao nhiêu tuần hương mới có được đứa cháu này, nếu có mệnh hệ nào ông còn mặt mũi đâu mà nhìn tổ tiên nữa!

      Ông Ngôn nhìn thằng cháu ngân ngấn nước mắt, càng nhìn càng thấy nỡ, rồi : "Chứ sao nữa, có nhà ai cõ cháu đẹp như cháu tôi ?" Nhà ông Ôn, nhà ông Lục, nhà ông Tân cộng lại cũng thể bằng!"

      Ai ngờ, câu này lan ra ngoài, ông Tân chịu. Các thủ trưởng thường mang hai ông ra so sánh, hai người vốn ưa nhau, quân hàm lại càng lớn càng có nhiều cái để so sánh. Lấy vợ so sánh, đẻ con so sánh, có cháu lại càng phải so sánh.

      Ông Tân liền bế cháu nội Tân Đạt Di sang gặp ông Ngôn để lí luận: "Ông già lẩm cẩm kia! Dựa vào đâu mà ông thằng Tân Đạt Di nhà tôi xinh xắn bằng thằng Ngôn Hi nhà ông! Ông thử nhìn thằng cháu nhà ông xem, miệng , ăn mì còn khó, chẳng khác gì con , chẳng có tướng đàn ông tí nào cả! Thế mà ông còn mặt mũi cháu mình đẹp nhất, tôi đến ngượng thay cho ông!"

      Ông Ngôn liền vỗ tay đánh đét cái, cáu: Có bà nội ông mới lẩm cẩm ấy! Thằng Tân Đạt Di nhà ông mà xinh xắn hả? Tóc tai chổng ngược lên, người nào biết lại tưởng ông bế con khỉ! Khỉ thôi đành chấp nhận, lại còn câm nữa, là bạn bè chơi với nhau lâu nên tôi ngại chưa với ông đấy thôi!”

      Hồi ấy, Tân Đạt Di gần lên ba rồi mà vẫn chưa biết . Còn Ngôn Hi hai tuồi chạy lăng xăng khắp nơi, nịnh “chú đẹp trai, xinh ” để noi kẹo ăn rồi.

      Đây là nỗi đau thầm kín của ông Tân, thế nên ngày ngày ông đều bế Tân Đạt Di chửi rủa ông cháu nhà họ Ngôn, Tân Đạt Di cũng chăm chú lắng nghe.

      Cuối cùng, ba tuổi ba tháng ba ngày, cậu chàng mới cất lời vàng, câu đầu tiên mà cậu thốt ra chính là: “Ngôn Hi, cái thằng lẩm cẩm kia!”

      Câu này khiến già trẻ trai trong khu nhà cười đau bụng mấy tháng liền.

      Lòng tự trọng của Ngôn Hi bị tổn thương, chạy khắp sân đuổi Tân Đạt Di, bắt được liền chửi: “Cha thằng Tân Đạt Di lẩm cẩm, mẹ thằng Tân Đạt Di lẩm cẩm, ông nội thằng Tân Đạt Di lẩm cẩm, bà nội thằng Tân Đạt Di, cả nhà thằng Tân Đạt Di lẩm cẩm!”

      Vả thế là trở thành bài vè kinh điển, réo réo lại quanh năm suốt tháng.

      Ngôn Hi vốn là cậu bé coi trời bằng vung, từ có tính thù dai. Người ta bắt nạt phần, nhất định phải đòi lại mười phần, hôm nay thiếu phần ngày mai phải bù lại cho bằng được.

      Chính vì thế ông Ôn quý Ngôn Hi, nhưng vì nể mặt bạn cũ nên vẫn coi như cháu trong nhà. Điều ông lo lắng nhất là Tư Hoán thân Ngôn Hi quá sinh hư.

      “Chỉ có là thương cháu.” chàng này như diễn kịch sân khấu, còn quỳ chân xuống, nắm lấy tay bà Uẩn Nghi, cười rất ranh ma rồi liến thoắng: “ ơi, tốt với cháu như thế chắc là cháu lắm nhỉ? Ui da, cháu thấy xấu hổ quá. Hay là bỏ chú Ôn rồi lấy cháu nhé!”

      “Lớn bằng ngần này rồi mà còn lấc cấc vậy, để chú Ôn nghe thấy mày lại ăn đòn!” Bà Uẩn Nghi cười vẻ thân thiết.

      “Chú ấy có nhà đâu!” Ngôn Hi thèm để tâm, mắt liếc xéo Tư Hoán. Tư Hoán khóc dở mếu dở. Ngôn Hi chỉ hơn nửa tuổi, hồi bắt gọi là nhưng chịu, biết bị tiểu bá vương họ Ngôn kia đánh bao nhiêu lần.

      Cuối cùng tiểu bá vương họ Ngôn tuyên bố thẳng thừng: “Cậu gọi tôi là , tôi cũng chẳng cần! Đợi khi nào tôi lấy Uẩn Nghi, cậu phải gọi tôi là cha!”

      Và thế là vắt óc hơn chục năm trời để được làm cha dưỡng của Tư Hoán.

      Tư Hoán mấp máy, mắt chữ A mồm chữ O nhìn Ngôn Hi. Tại sao tên lưu manh này lại ăn như thế chứ! Chẳng biết phép tắc gì cả!

      “Thằng nhóc này, đừng có ăn linh tinh!” Ông Ngôn Soái tức đến tái mặt, kéo cổ áo Ngôn Hi đến trước mặt A Hoành, nghiến răng ken két, : “Cháu với em A Hoành , cháu tên là gì?”

      Ông Ngôn Soái biết rằng A Hoành và Ngôn Hin gặp nhau trước đó.

      Hai chữ “Ngôn” và “Hi” để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng thể xóa mờ.

      “Ngôn Hi.” liếc A Hoành cái.

      “Ôn Hoành.” cười, ánh mắt trong veo, năng rụt rè.

      Cuối cùng cũng có thể gọi tên cách danh chính ngôn thuận.

      Sau nhiều lần gặp gỡ tình cờ, cuối cùng họ chính thức quen nhau.

      Cả hai đều lưu tâm đến tương ngộ này.

      người mười lăm, người mười bảy, đều là độ tuổi trăng rằm.

      Thế rồi, oan gia ngõ hẹp, vở kịch hay ra đời.
      AELITA, linh doanIluvkiwi thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 8

      Người khác cũng là người

      Tháng Mười hai phải dùng lò sưởi, phòng ốc rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với bên ngoài. A Hoành vừa bước vào nhà, lập tức cảm thấy luồn khí nóng bốc lên.

      Nét đặc sắc trong cách bài trí của nhà họ Ngôn là các bức ảnh bài trí tường, từng bức như tranh rất sắc nét, nổi bật. Lạ là, những con người và cảnh vật hình tựa như được phú chi linh hồn mới, vừa ấm áp vừa lạnh lùng.

      “Của gã Ngôn Hi đấy.” Tư Hoán nhìn theo ánh mắt . “Ngôn Hi có năng khiếu nghệ thuật bẩm sinh, rảnh rỗi là lại lang thang vẽ tranh, chụp ảnh, trò nào cũng giỏi.”

      “Bức ảnh ở góc tường kia chụp khi bọn chơi vào năm ngoái.” Tư Hoán chỉ vào bức ảnh ở góc tường rồi hỏi. “Em đoán xem chụp ở đâu?”

      A Hoành nhìn chăm chú, càng nhìn càng thắc mắc. ràng là có nước và khói bốc lên nghi ngút, giống như mây, nhưng tự nhiên lại có mấy viên đá kết nâu, hình thù rất kì dị.

      liền lắc đầu.

      Ngôn Hi chỉ vỗ vai Tư Hoán cái rồi vào bếp.

      “Dưới suối tắm nước nóng, cậu ấy quỳ ở đó rồi chụp,” Tư Hoán nhìn tấm ảnh rồi cười. “Gã này luôn nghĩ ra được những trò quỷ quái.”

      A Hoành cũng cười, nhìn bức ảnh rồi tần ngần lại gần, sờ lên vân khói, đá kết nâu, lòng đầy ngưỡng mộ.

      “Lần sau cho em với nhé?” nhìn Tư Hoán, rụt rè đề nghị.

      Cha từng dạy rằng, đọc ngàn cuốn sách bằng ngàn dặm đường, khi còn trẻ hãy cố gắng làm người có chí. khát khao ấm áp nhưng cũng khát cọng phiêu bạt. phiêu bạt này là lý tưởng táo bạo chứ phải nổi loạn tuổi dây .

      Cho dù là Vân Hoành hay Ôn Hoành vẫn luôn chín chắn, điềm đạm. Tuy nhiên, tự do là bẩm tính của thiếu niên, muốn thỉnh thoảng được đâu đó để thay đổi khí.

      Dĩ nhiên, nhìn ánh mắt của Tư Hoán đủ hiểu cầu của làm khó cho .

      “Ok.” Sau lưng có tiếng đáp ậm ờ.

      A Hoành liền quay lại, thấy Ngôn Hi ở gần đó, khéo léo bê chiếc bát sứ, đựng đầy sủi cảo, đôi mắt bị mái tóc lòa xòa che mất, còn đôi môi rất đỏ và mềm mại.

      “Cám ơn .” Lòng bàn tay rịnh đầy mồ hôi, cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân.

      “Ờ.” Ngôn Hi có thời gian để tâm đến .

      Tư Hoán nhìn Ngôn Hi với ánh mắt sửng sốt nhưng vẫn cười. Ngôn Hi quyết định như vậy, cũng chẳng phản đối làm gì.

      “Ăn sủi cảo thôi các con!” người đàn ông trung niên khá mập và thấp, đeo tạp dề và bưng sủi cảo ra, cười híp mắt nhìn đám thanh niên trong nhà.

      “Tiểu Hi, mang ra phòng ăn mà ăn, lom khom ở đây còn ra thể thống gì nữa!” Người đó nhìn Ngôn Hi và đá cái.

      “Á, chú Lý, lại bắt chú phải bê ra tận đây, ngại quá.” Tư Hoán bước đến và lịch đón lấy đĩa sủi cảo.

      “S9ây là A Hoành có phải nhỉ?” Người đó chăm chú nhìn A Hoành.

      “A Hoành, đây là chú Lý, trợ lí của ông Ngôn.” Tư Hoán với A Hoành.

      “Cháu chào chú Lý!” A Hoành giọng chào.

      “Chào cháu!” Người đó gật đầu, nét mặt lộ phấn khởi, nước mắt như muốn trào ra. Sau đó, ông bước đến trước mặt A Hoành rồi vuốt tóc , nhàng : “Con ngoan, về được nhà là tốt rồi, chắc con phải chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ.”

      A Hoành hơi sững lại, Tư Hoán cũng sững sờ, chỉ có Ngôn Hi tiếp tục cúi đầu chiến đấu với bát sủi cảo.

      “A nh Lý đâu nhỉ.” Tiếng ông Ngôn Soái sang sảng từ bàn ăn vọng ra.

      “Có mặt!” Chú Lý giơ tay chào theo kiểu nhà binh, giọng cũng rất dứt khoát.

      “A Hoành, ăn nhiều lên.” Bà Trương nhìn nhắc nhở.

      “Bà và chú Lý làm đấy, thơm lắm!”

      A Hoành gật đầu lia lịa.

      “Mọi người có đoán ra loại nhân nào ?” Chú Lý cười tủm tỉm, từ trước đến giờ chú luôn là hoạt náo viên của cả nhà.

      “Có tôm nõn, thịt lớn, hải sâm.” Tư Hoán lấy răng miết phần nhân ở đầu lưỡi, đôi má lúm đồng tiền trông rất duyên.

      “Bí xanh, măng.” Cụ Ôn lên tiếng.

      “Bột gừng, hành băm, mì chính, nước xương hầm.” Bà Uẩn Nghi nếm phần nước rồi lên tiếng.

      “Vẫn còn thiếu.” Chú Lý cười.

      Mọi người cố gắng nhai kĩ rồi đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc. Còn cái gì nữa nhỉ? Những người có mặt ở đây, người nào chẳng ăn đẻ sơn hào hải vị rồi, người đón được đành, chẳng lẽ tất cả đều đoán được.

      “Cháu giá thử xem.” Ông Ngôn Soái nhìn A Hoành hồi lâu, thấy chỉ ngồi lặng lẽ, bbèn thử trêu bé.

      A Hoành liền ngẩng lên, lí nhí : “Vỏ quýt ạ.”

      Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía chú Lý. Chú Lý cười càng hiền từ hơn, các nếp nhăn ở đuôi mắt cũng . “A Hoành đúng rồi. Thịt lợn mua ôm nay hơi mỡ, tôi sợ cậu Ngôn Hi kén ăn nên băm ít vỏ quýt vào, vừa giảm độ ngậy vừa đõ tanh, nhất cử lưỡng tiện.”

      “Á! Mẹ Lý, mẹ biết là con ăn được thịt mỡ mà còn hành con thế ư! Con phải trừ lương của mẹ mới được! Trừ ngay! Trừ ngay lập tức!” Ngôn Hi trề môi, trêu chú Lý, vẫn thường trêu chọc, gọi chú là mẹ Lý như vậy.

      “Ồ, thiếu gia phải lo, lương của tôi phải do thiếu gia quản.” Chú Lý vui vẻ .

      Vì thời chiến tranh chú lập được công lao to lớn nên được nhập trợ cấp đặc biệt của Quốc vụ viện, đến nhà họ Ngôn làm giúp việc hoàn toàn là nể mặt lãnh đạo cũ của mình mà thôi.

      Ngôn Hi cảm thấy hiếu thuận với “bảo mẫu” trong nhà là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa nên đành im miệng.

      A Hoành no, nhưng ông Ngôn nhiệt tình mởi nên đành bắt chước Tư Hoán, ăn từng miếng , vừa lịch vừa giết thời gian.

      Qua làn khói nghi ngút, nhìn thấy Ngôn Hi ngoẹo đầu xô pha xem ti vi, mái tóc đen che trước trán, chiếc áo đỏ mềm mại trông bắt mắt vô cùng.

      A Hoành chưa từng gặp cha mẹ Ngôn Hi. Lúc đầu còn tưởng họ bận công chuyện, về sau nghe ông nội và mẹ chuyện với nhau, dần dần hiểu ra vấn đề.

      Hóa ra cha mẹ Ngôn Hi đều là tham tán sứ ở Mỹ, khi Ngôn Hi chưa đầy tuổi, họ ra nước ngoài.

      Trước đó, ông nội với mẹ thế này: “Tiểu Hi khá tự do, vô tổ chức, lại có cha mẹ ở bên, Ngôn Soái cũng phải là người biết cách nuôi dạy trẻ, được như thế cũng là tốt rồi. Tư Hoán nhà mình chơi với nó, tốt tốt đấy nhưng nên học cái tính đó của nó.”

      hiểu tại sao A Hoành nghe mà cũng thấy hơi khó chịu. lặng lẽ lên phòng, miệt mài làm đề Tiếng . ra cũng buồn cười, A Hoành tiếng phồ thông sỏi nhưng tiếng lại đọc khá lưu loát, như lời Tư Hoán là “rất có tiềm năng bán nước”.

      Tư Hoán có người bạn chơi thân từ , họ Lục, du học ở Vienna, khi gọi điện thoại, hai người thường dùng tiếng để chuyện, tranh thủ luyện speaking luôn.

      lần, khi điện thoại đổ chuông, đúng lúc Tư Hoán bận việc nên thể nhấc máy, bèn nhờ A Hoành nghe hộ. A Hoành ấp úng hồi lâu mà được từ “xin chào”, đối phương lại hỏi: “Siwan?”

      “Siwan has something at hand, this is his sister, please wait a minute” (*)

      (*): Có nghĩa là: “ ạ, Siwan bận chút việc, tôi là em ấy, xin chờ giây lát.”

      A Hoành khá xúc động, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên năng gãy gọn như vậy kể từ khi đặt chân đến thành phố B.

      Tư Hoán nhìn thấy vẻ mặt đó của A Hoành liền cười rũ rượi.

      “Nhĩ Nhĩ à?” Đầu bên kia vang lên tiếng phổ thông bằng giọng rất ấm.

      A Hoành im lặng, hồi lâu mới trả lời đối phương: “Another, another...”

      Tư Hoán nghe rồi ngẩn tò te nhìn . lát sau, lại nhìn A Hoành, mỉm cười.

      Ờ, người khác ư?

      Hình như hẳn là hoàn toàn thể chấp nhận.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :