1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 62: Mỉm cười đón chào ngày mới


      Nửa đêm, Vô Ảnh - trưởng phòng 208 mắc tiểu, mơ màng mò ra nhà vệ sinh nhìn thấy đèn ở góc tường vẫn sáng. A Hoành gục chồng sách lí thuyết y học dày cộp, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm.

      Vô Ảnh liền cười, rón rén tới, chỉ nghe thấy tiếng đọc khẽ: “Bột năng, đường mạch nha, tuyến mang tai, tuyến dưới hàm, tuyến dưới lưỡi, cổ họng, thực quản, dạ dày, ruột non, ruột già, cặn bã, phân…”

      liền bịt mắt A Hoành lại. A Hoành khịt mũi, phát hương thơm quen thuộc người Vô Ảnh, liền mỉm cười khẽ ôm hôn bạn và : “Chị cả, rơi từ tầng xuống, có tiếng gió, có tự do, cũng có vẻ đẹp, chỉ có phân tuôn ra, não bắn tứ tung…”

      Vô Ảnh liền hỏi A Hoành: “Học nhiều nên tẩu hoả nhập ma rồi hả?”

      A Hoành đáp: “Hôm nay DJ Yan khuyên có ý định nhảy lầu, tớ chỉ muốn rằng, DJ Yan, nếu nắm được các kiến thức về y học chắc chắn chẳng phải nhiều như thế. Cậu biết chứ lưỡi chàng như líu lại hết.”

      Vô Ảnh thở dài. “Cậu đừng có theo con năm, ngày nào cũng ôm radio, làm fan hâm mộ cho thiên hạ nữa, gia nhập các fan club này chỉ tổ mù quáng, não tàn đến cực đoan. đấy, suốt ngày làm điếm truyền hình, phát thanh, chỉ thích xuất trước mặt thiên hạ ngả ngớn.”

      A Hoành gật đầu hưởng ứng. “Chị cả tổng kết quá chuẩn, dường như chàng đó bỏ qua bất kì cơ hội nào để thể mình. Lần trước là quảng cáo cho loại băng vệ sinh mà con chúng ta vẫn hay dùng, nhìn mà phát tởm. Chúng tớ làm fan cũng cảm thấy mất mặt quá!”

      Vô Ảnh : “Thế tại sao hai đứa suốt ngày canh bên radio, nhìn cũng phát ớn.”

      A Hoành vừa ngáp vừa giọng đáp: “ chúng tớ là fan của chàng này rồi mà.”

      Vô Ảnh cười. “Cái này mâu thuẫn quá, có ai suốt ngày mình thích trêu người khác đâu.”

      A Hoành gấp cuốn sách lại và nằm vật xuống giường, gục đầu vào gối, ậm ờ đáp: “Tớ là loại fan trước mặt người khác giả vờ biết DJ Yan, nhưng bất luận ta làm gì tớ cũng biết, sau đó tỏ ra rất coi thường ta.”

      Vô Ảnh hỏi: “Cậu dám chắc cậu phải là kẻ thù của ta đấy chứ?”

      A Hoành liền vênh mặt lên: “Sai, tớ ấy, người tớ nhất thế gian này là ấy.”

      Vô Ảnh gãi đầu, trèo lên giường, với vẻ coi thường: “Thôi , hôm qua học còn nhất đảng của mình, chỉ trong nháy mắt thay lòng đổi dạ, đảng mà biết buồn biết bao.”

      A Hoành: “…”

      Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở đều đều cất lên cùng với tiếng ve kêu ra rả ngoài cửa sổ. Đêm đẹp, hề có giấc mơ.

      Cuối thàng Chín, có rất đông học sinh cấp ba thường xuyên đứng ngoài cổng học viện nhìn bọn họ với mắt ngưỡng mộ, tự nhiên A Hoành cảm thấy lẻ loi. Sau đó, nhớ lại năm ngoái, dường như mình cũng vậy, bám theo mọi người như đèn cù rồi đổ vào sân trường chạy chạy lại, đông vui náo nhiệt vô cùng.

      Hồi đó cũng giống như bây giờ, mây chiều lãng đãng, gần như cảm nhận được cơn gió nào.

      cười, : “Phi Bạch, dạo này hiểu sao tự nhiên em hay thấy buồn.”

      Hai người sánh vai nhau con đường dài và rộng thênh thang, mỗi ngày sau bữa tối, đây là địa điểm giúp tiêu hoá đồ ăn tốt nhất.

      Cố Phi Bạch nhìn nhưng gì, tay đút túi quần, những ngón tay thon dài, trắng trẻo. Sực nhớ ra điều gì đó, bình thản : “ chuyển tiền đóng học phí vào thẻ của em rồi, em nên suy nghĩ quá nặng nề về việc này nữa.”

      A Hoành lí nhí đáp: “Em sắp góp đủ học phí rồi…”

      thấy hơi chán nản, hiểu sao thể tỏ ra hùng dũng, hiên ngang trước mặt chàng này được, ngay cả đó chỉ là chuyện dính dáng đến tiền bạc.

      Cố Phi Bạch bình thản : “ phải tiền của mà đó là ý của bác trai. Em có gì cứ với bác.” Giọng điệu vô cùng lí trí.

      A Hoành là người thông minh nên tự động im lặng. Bầu khí vẫn khá ngại ngùng. lúc sau, A Hoành bấm lên cùi trỏ Cố Phi Bạch, hỏi : “Cố Phi Bạch, tại sao lúc nào cũng như thế? Có ai trêu chọc gì đâu mà chỉ câu của cũng có thể chặn được họng người ta.”

      Cố Phi Bạch lạnh lùng liếc , mặt cảm xúc.

      A Hoành ngẩng lên, ý cười trong đáy mắt. “Đừng giận nữa, mà còn giận nữa em gọi là Tiểu Bạch đấy.”

      Cố Phi Bạch gỡ tay ra, tiếp tục bước với vẻ mặt vô cảm.

      A Hoành liền giấu tay ra sau lưng rồi rón rén vòng lên trước mặt , nét mặt vô cùng tội nghiệp. “Tiểu Bạch à, Tiểu Bạch, Tiểu… Bạch.”

      Cố Phi Bạch bước vòng qua người , vờ như nghe thấy gì và tiếp tục rảo bước.

      A Hoành liền chạy theo sau, khẽ cau mày, : “Cố Tiểu Bạch, được đà lấn tới nhá… Á, cười rồi, dám cười lén hả… xấu hổ quá!”

      Cố Phi Bạch liền nắm lấy tay , miệng cười cười. “Em là ai mà cho phép người khác cười chứ?”

      A Hoành mỉm cười, ánh mắt dịu lại. “Vợ của người họ Bạch, sáu năm nữa thôi, được chưa?”

      chuẩn bị đợi tốt nghiệp xong là kết hôn với Cố Phi Bạch. Học ở Học viện Y bảy năm, năm nay mới là năm thứ nhất.

      Cố Phi Bạch ưỡn thẳng lưng lên, khuôn mặt trắng ngần đỏ ửng, rồi gật đầu, : “Chuẩn.”

      Ngôn Hi nhận case của tập đoàn họ Lục, trước là quay chính thức phải có bộ catalog quảng cáo. Người diễn cặp với chàng trai bằng tuổi, tướng mạo quá được biệt nhưng khuôn mặt khá ưa nhìn.
      Ngôn Hi thấy rất quen, nghĩ lát, đúng rồi, hôm ở Cutting Diamond, chính là cậu nhân viên mới vào làm việc còn bị Tiểu Châu quát cho trận.

      Nhìn thấy Ngôn Hi, cậu ta có vẻ sợ sệt, cúi đầu chào: “Cậu Ngôn.”

      Ngôn Hi bình thản : “Ở đây có cậu Ngôn, cứ gọi tôi là DJ Yan hay Ngôn Hi là được.”

      chàng kia khẽ gật đầu, dáng vẻ có phần rụt rè, rồi cậu ta cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. “Xin chào DJ Yan, tôi là Trần Vãn.”

      Ngôn Hi cởi áo khoác ra, thờ ơ hỏi: “Ai chọn cậu vậy?”

      Trần Vãn cười, : “Cậu Lục ạ. Cậu ấy bảo DJ Yan cần người làm nền.”

      Ngôn Hi liền cởi cúc áo ra, cúi đầu làm tóc mái xoã xuống, lúc sau, : “Ra ngoài .”

      Trần Vãn sững lại. “Gì ạ?”

      Ngôn Hi nhếch mép: “Tôi thay quần áo, cậu còn muốn xem tiếp ư?” Dưới chiếc áo sơ mi trắng là làn da trắng ngần, mịn màng.

      Trần Vãn đỏ mặt, vội đóng cửa lại.

      Nghe nhiếp ảnh gia được mời là người rất nổi tiếng ở quốc đảo láng giềng, suốt ngày nọ kia, đâu cũng đưa phiên dịch theo cùng.

      Ông Lijima thao thao bất tuyệt.

      Ngôn Hi: “Ông tiếng người được ?”

      Ông Lijima lại thao thao bất tuyệt.

      Người phiên dịch liền nhắc: “Ông Lijima bảo các biểu gợi cảm hơn chút nữa.”

      Ngôn Hi thắc mắc: “Mẹ kiếp, còn gợi cảm như thế nào nữa? Áo sơ mi của lão tử bị ta cởi chỉ còn mỗi cái cúc.”

      Ông Lijima giậm chân, thao thao bất tuyệt nhiều hơn.

      Người phiên dịch : “Ông Lijima , nét mặt Ngôn Hi cứng quá.”

      Ngôn Hi lườm lườm đáp: “Lão tử có phải là thằng làm điếm bán nụ cười mua vui đâu.”

      Ông Lijima hậm hực kéo rèm và ra sức giẫm chân lên, mồm liên tục.

      Người phiên dịch: “Hừ, chưa bao giờ gặp model nào thiếu chuyên nghiệp như thế này!”

      Người dàn dựng chương trình đứng bên cạnh như muốn phát điên, đưa tay quệt mồ hôi trán. “Haizz, đại thiếu gia của tôi, cậu Ngôn của tôi ơi, hãy nể mặt vị người Nhật này mà thể gợi cảm hơn chút được ? Cảnh này của ta tốn mất hơn mười cuộn phim rồi, cậu Ngôn cố gắng chút , nếu boss cho tôi nghỉ việc mất.”

      Ngôn Hi cau mày, đưa tay ra hiệu tạm dừng. “Ông ấy bảo tôi cởi cúc áo là tôi cởi cúc áo, bảo tôi dẩu môi là tôi dẩu môi, bảo tôi liếc mắt là tôi liếc mắt, mẹ kiếp, ông còn muốn tôi làm thế nào nữa!”

      Ngôn Hi liền tháo đôi găng tay trắng ra, quát: “Hôm nay lão tử đình công, có việc gì cứ bảo Lục Lưu trực tiếp với tôi, các ông cố gắng phục vụ lão người Nhật này .” rồi, bèn thẳng vào phòng thay đồ.

      Trần Vãn cầm hộp cơm trong tay, cúi đầu theo Ngôn Hi.

      Ngôn Hi cười khẩy, hỏi: “Cậu theo tôi làm gì?!”

      Trần Vãn đỏ mặt, : “Ngôn Hi, cả ngày chưa ăn gì rồi.”

      Ngôn Hi khựng lại, quay đầu nheo mắt nhìn cậu ta. “Rồi sao?”

      Trần Vãn khẽ hắng giọng: “Trước khi đến, tôi có nấu ít cơm, có muốn ăn lót dạ ?”

      Ngôn Hi đón lấy hộp cơm, hộp cơm rất bình thường. mở hộp ra, là cơm trắng bình thường, cái duy nhất thu hút người ra chính là mấy miếng sườn vàng óng, thơm phức.

      cươi, gật đầu : “Cảm ơn.” Sau đó, cầm đũa gắp miếng sườn lên gặm.

      Vị sườn ngấy, ngọt mặn, quan trọng đó là loại sườn ngon, mỗi miếng chỉ có cái xương.

      Vị sườn mà ăn thành quen.

      Trần Vãn mỉm cười, hỏi: “Hương vị thế nào ạ?”

      Ngôn Hi đáp: “Rất ngon, cậu vất vả quá!” nở nụ cười vô cùng trẻ con, mắt híp lại. “Hay là ngày nào cậu cũng nấu ít nhé?”
      Iluvkiwi, AELITAlinh doan thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 63: Diện mạo vốn có của cuộc sống



      Bình thường, vào sáng thứ Ba hằng tuần, sinh viên năm thứ hai Học viện Y trường Đại học Z học môn nguyên kí y học bốn tiết liền. Giảng viên là Giáo sư Lý nổi tiếng nghiêm nhất học viện, mặc dù là phụ nữ nhưng trình độ của Giáo sư Lý rất cao, đủ để tất cả mọi người trong học viện đều phải cung kính gọi hai tiếng “tiên sinh”.

      Số sinh viên lọt vào mắt Giáo sư Lý nhiều, hầu hết trong số đấy đều trở thành những bác sĩ giỏi. Còn có người chưa tốt nghiệp, chính là sinh viên tài năng Cố Phi Bạch được trường Đại học Z công nhận.

      Giáo sư Lý Cố Phi Bạch hoàn toàn có đủ khả năng hoàn thành khoá học kéo dài bảy năm liên tiếp vào năm hai mươi tuổi, kết quả năm ngoái Cố Phi Bạch vốn định xin tốt nghiệp trước nhưng biết vì lí do gì mà ở lại.

      Sau thời gian bàn tán xôn xao, sinh viên Học viện Y vẫn liếc về phía A Hoành với ánh mắt đầy ý. Chắc hẳn là nàng lo xa, sợ vị hôn phu trẻ trung, khôi ngô tuấn tú bị các nàng trong bệnh viện túm mất nên kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Dù gì số người muốn công phá tàu Titanic hào hoa, lạnh lùng cũng phải là ít.

      Giáo sư Lý biết chuyện này cũng có vài lời chỉ trích đối với cậu học trò cưng của mình, trong giờ học cũng để ý đến A Hoành nhiều hơn, cảm thấy chỉ là sinh viên bình thường, trong lòng càng thất vọng, nhưng vì Cố Phi Bạch nên cũng có ý định tạo điều kiện cho A Hoành, vì vậy mà cầu dành cho rất cao. Nhưng A Hoành vốn là người thích thoải mái, tự do, cách làm này khiến cảm thấy vô cùng áp lực.

      Hôm nay, A Hoành lại trả lời được câu hỏi Giáo sư đưa ra trong giờ học.

      Giáo sư Lý chỉ gọi lên văn phòng rồi than: “Phi Bạch thường với tôi rằng, ngày trước kiến thức về dược lí của em sâu tới mức cậu ấy cũng muốn so tài với em. Nhưng những biểu của em ngày hôm nay giảng đường khiến tôi cảm thấy đó chỉ là chuyện đùa hơn kém. Chẳng lẽ con khi thông minh, lớn lên lại chỉ có thể trở thành nhân vật thường thường bậc trung thôi ư?”

      A Hoành thấy môi khô khốc nhưng vẫn phải cố gượng cười, : “Thưa Giáo sư, em muốn vệ sinh ạ.”

      “Thôi em , từ sau tôi làm khó em giảng đường nữa.” Giáo sư Lý thở dài, xua tay ra hiệu cho ra ngoài với vẻ mặt khó coi.

      Về đến phòng, A Hoành lặng lẽ kéo chiếc va li da từ dưới gầm giường ra, sau đó vào nhà vệ sinh, chốt cửa, ngồi bồn cầu rất lâu. Lúc chui ra, lại tiếp tục mỉm cười.

      Chị hai nhìn chiếc va li của , hỏi: “Trong đó có của quý gì mà thấy cậu giấu giấu giếm giếm hơn năm rồi?”

      Chị ba cũng tò mò. “Đúng đấy, rốt cuộc là cái gì, cho các chị ngó với.”

      A Hoành mỉm cười, đáp: “Thứ tớ dùng khoản tiền lương làm thêm đầu đời để đổi lấy.”

      Chị tư vốn ít , đọc sách cũng phải ngẩng đầu lên, hào hứng hỏi: “Cái gì vậy?”

      A Hoành liền ngồi xuống, đẩy chiếc va li vào trong, bình thản đáp: “ có gì cả, tấm vé, bộ quần áo và… bức tượng gỗ.”

      Chị năm ngồi giường rung chân. “Tổ hợp này cũng lạ nhỉ. Vé tàu, quần áo, tượng gỗ, hoàn toàn phù hợp với phong cách mà kiểu tư duy cục sắt như cậu nghĩ ra được.”

      Chị cả Vô Ảnh liền cười. “Lần đầu tiên A Hoành làm thuê việc gì?”

      A Hoành dựa lưng vào bức tường lạnh cóng, cười cười đáp: “Mọi người có biết những người khóc thuê trong đám ma , con cháu khóc được liền nhờ vài người khoác hộ áo tang và rơi nước mắt hộ, khóc giờ được năm mươi đồng, đắt giá lắm!”

      “Dư nước mắt đến vậy hả?” Bọn họ tò mò.

      A Hoành liền đáp: “Thế nên khóc chán rồi, kiếp này chắc chỉ còn cười được thôi.”

      quỳ trước linh cữu của cha người khác, khóc nức nở, lúc người ta khiêng linh cữu, còn ôm chặt lấy chịu cho khiêng , con cháu nhà kia liền kéo , nhắc: “Quá đà rồi, ê, quá rồi!”

      liền buông tay ra, mười ngón tat đều dính cái gì đỏ đỏ au. Mắt sưng húp, nhìn loáng thoáng hình như là sơn đỏ.

      Lúc mua vé tàu, nhân viên bán vé nhận tiền mà giật bắn mình: “ bé này vừa giết người về à?”

      ngơ ngác lúc, kiếm tra mới thấy tay đỏ choét. Sau đó, ôm chiếc va li duy nhất nhìn đám đông, run rẩy : “ ơi, cho cháu tấm vé, cháu cầu xin đấy.”

      Thực đây là lần cuối cùng ngửa tay xin người khác. Vì mất cái gọi là lòng tự trọng nên còn lựa chọn nào khác.

      Và thế là, có ai còn nhớ đến chàng đẹp trai, có ai còn mong muốn bước vào trái tim chàng đó nữa . thời phong hoa tuyết nguyệt, cuối cùng chẳng đem lại kết quả gì.

      Ngày hôm đó, ánh nắng gay gắt, ga tàu xơ xác, tồi tàn hơn rất nhiều so với ba năm về trước.

      cuống cuồng bỏ trốn.

      Người dàn dựng chương trình : “Cậu Lục của chúng tôi bảo những tấm ảnh thể gợi cảm được chụp cuối cùng.”

      Sau đó, nhiếp ảnh gia Lijima gì nữa.

      Thực tế chứng minh, những kẻ có tiền nghiễm nhiên được làm cả.

      Thực ra nửa dân số Trung Quốc đều có tâm lí thù hằn giàu có, ngày ngày đặt câu hỏi tại sao chàng họ Lục ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị chết đuối, lái xe gặp tai nạn. Và thế là ngoài phái BG trung thành trong tác phẩm này, kẻ thù của cậu Lục vẫn nhiều đếm xuể.

      Còn cậu Ngôn của chúng ta sao, cũng là như vậy thôi, sở dĩ cậu có thể nấp dưới chiêu bài DJ Yan lừa đảo khắp nơi mà ai phát ra tám đời tổ tông nhà cậu, chủ yếu là do cha cậu, ông cậu mặc dù nổi đình nổi đám như cậu, nhưng cái gọi là Ngôn đảng vẫn nhiều kể xiết, dúi tiền cho toà soạn, đài phát thanh biết mệt mỏi.

      Scandal chứ còn gì nữa.

      Con cháu của các nhân vật nổi tiếng suốt ngày xuất đài phát thanh khuyên người ta đừng tự tử, đừng li hôn, ngày ngày uống hai cốc nước pha mật ông bị táo bón, đây là hiệu quả gì vậy?

      Chú Lý gọi điện thoại cảnh cáo Ngôn thiếu gia, Ngôn thiếu gia : “Thôi thế này vậy, muốn để cháu bị mất mặt nữa mọi người cho cháu năm triệu nhân dân tệ để cháu mở công ty, khi cháu có tiền, có vợ, nổi tiếng rồi đối đầu với Lục Lưu, đảm bảo làm mất mặt nhà họ Ngôn đâu, thế có được ?”

      Chú Lý xót ruột, bịt điện thoại, ngoái đầu lại : “Thủ trưởng thấy con cháu nhà mình có tội kìa, ghen tị với nhà họ Lục.”

      Cụ Ngôn : “Ta là quan liêm khiết, có quyền cũng chẳng có tiền.”

      Ngôn Hi: “…”
      Cúp máy điện thoại công cộng, Ngôn Hi quay ra vỗ vai Trần Vãn, : “Tiền xu tôi mượn cậu, mai tôi trả nhé.”

      Hôm nay quả là may, điện thoại lại hết pin.

      Trần Vãn nhìn Ngôn Hi, hỏi: “Cậu Ngôn tin tưởng em quá, sợ em tiết lộ với báo chí thân phận của của cậu ư?”

      Ngôn Hi hỏi: “Cậu có làm thế ?”

      Trần Vãn liền lắc đầu: “Đương nhiên là ạ.”

      Ngôn Hi cười cười, : “Đúng là em bé ngoan, xem ra các em bé ngoan đều có dáng vẻ rất giống nhau.”

      Trần Vãn : “Có phải cậu thấy em quê mùa lắm ?”

      Ngôn Hi so vai bước , đáp: “Đâu có, lão tử thích nhất là những em bé ngoan, đòi hỏi, ý kiến, cái gì tin cái đó, ngoan lắm.”

      Trần Vãn sững lại lát rồi chuyển sang chủ đề khác: “Đừng cho Tiểu Khôi ăn quá nhiều xương, dễ mắc chứng khó tiêu.”

      Ngôn Hi bước về phía chiếc xe Ferrari màu vàng chát ngoài bãi đỗ, đưa chiếc giỏ đựng Tiểu Khôi cho Trần Vãn rồi cười lớn.

      “Thôi, giao cho em bé ngoan nuôi nhé. Chúng ta phải hợp tác trong ba tháng đúng nhỉ, sau ba tháng trả lại khổ chủ nhé!”

      Trần Vãn ngẩn tò te.

      “Cậu tin tưởng em như vậy ư?”

      Ngôn Hi cười cười, hỏi: “Tôi có lí do gì để tin ?”

      Sau đó, Ngôn Hi mở cửa, cởi chiếc áo com lê màu lam, vứt ra ghế sau, nhấn ga, xoay vô lăng, bật nhạc Rock rồi cho xe lao vút .

      Ngày mai gặp nhé!

      Tiểu Khôi nước mắt thành sông.

      Mẹ kiếp, bán là bán, đứa trẻ có mẹ chỉ là rơm là rác!

      Trong buổi công bố mùa thu của tập đoàn họ Lục, lúc trình diễn sàn, MC duyên dáng Sở Vân bị nhà đài đẩy ra cướp diễn đàn, nhìn thấy Ngôn Hi liền che miệng cười lén.

      Ngôn Hi mặc com lê, tranh thủ lúc giải lao liền ngồi xổm sàn catwalk, tròn mắt nhìn phía dưới.

      “Ê, Sở Vân, em cười gì vậy?”

      liền đáp: “Ngôn Hi, may mà em biết bình thường là người thế nào, nếu thực chỉ muốn cướp về nhà.”

      Ngôn Hi: “Thôi nàng, đến cơm còn biết nấu, cướp lão tử về nhà để lão tử chết đói à?”

      Sở Vân và Ngôn Hi quen nhau khi làm chương trình phỏng vấn, Sở Vân mấy câu khách sáo khen Ngôn Hi rằng: “ bất ngời, trông DI Yan như chàng Đông Gioăng được tạo ra từ photoshop.” Ngôn Hi nhướng mày, : “MC Sở Vân vui tính đấy, em có thể dùng photoshop để tạo ra người đẹp trai như ?”

      Sở Vận hậm hức nghiến răng ken két, nhưng hai người trông rất đẹp đôi, thường xuyên làm chương trình với nhau nên dần dần cũng gần gũi hơn.

      Mấy hôm trước, Ngôn Hi đến nhà Sở Vân lấy cuốn lời thoại, bị đám phóng viên chụp được và đưa lên trang nhất.

      chàng trẻ tuổi nhang nhác DJ Yan ra vào nhà Sở Vân, tin sốt dẻo!

      MC xinh đẹp, mộy DJ quý tộc. Đúng thời điểm hai người nổi như cồn.

      nằm ngoài dự đoán, fan hâm mộ của hai người kẻ la người rủa, chỉ trong nháy mắt máu chảy thành dòng internet.

      Ngôn Hi lên sóng phát thanh giải thích: “Tôi và Sở Vân chỉ là bạn bè.”

      Trong lúc làm chương trình, Sở Vân cười giải thích: “Tôi và Ngôn Hi chỉ là bạn thân.”

      Vì lời khai thống nhất nên mạng lại nổi cơn cuồng phong, cuối cùng, vì Ngôn Hi nhận lời case của tập đoàn họ Lục nên mới đánh lạc hướng được công chúng.

      Lúc này, hai người chuyện với nhau, đám phóng viên đứng xung quanh đều dỏng tai lên nghe.

      may, Lục Lưu bước lên, cười bình thản và với Sở Vân: “ Sở là khách quý của tôi, cố gắng đóng góp nhiều ý kiến nhé!”

      Sở Vân liền cười: “ dám, dám, từ trước đến giờ lễ công bố của tập đoàn họ Lục luôn luôn hoàn mĩ mà, hôm nay có DJ Yan hỗ trợ càng tuyệt vời hơn.”

      Lục Lưu đưa tay kéo Ngôn Hi đứng dậy, vỗ vai , động tác rất tự nhiên, gần gũi. “Đúng là DJ Yan rất ổn, nhưng thực tế lần này người được chúng tôi chú tâm giới thiệu phải là cậu ấy mà là model hỗ trợ Trần Vãn.”

      Sau đó, Lục Lưu mỉm cười bình thản, : “DJ Yan ngạo mạn quá, bình thường thích đào tạo nời mới, lần này tôi phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được cậu ấy đào tạo Trần Vãn.”

      Trần Vãn đứng cách đó xa, ánh mắt ấm áp, ôn hoà, rất ra dáng chàng Đông Gioăng có phong cách nhàng.

      Dưới sân khấu, đám đông phóng viên ồ lên xôn xao.
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 64: Điều không thể thiếu trong cuộc đời

      Trường Đại học Z.

      gì có thể ngăn cản.” Chị hai cùng phòng - Đỗ Thanh vừa ngáp vừa ngồi ban công, mái tóc xoăn để xoã trong nắng chiều, cảm giác vô cùng ấm áp.

      “Gì cơ?” A Hoành đóng cửa sổ rồi cẩn thận gập cuốn nhật kí lại, đặt ghế để nắng chiếu vào.

      “Cậu và Cố Phi Bạch chứ gì nữa.”

      Đỗ Thanh liền cười, để lộ má núm đồng tiền nho . “ người ở thành phố B, người ở thành phố H, cách nghìn sáu trăm sáu mươi kilômét mà vẫn đến được với nhau, đúng là mối lương duyên trời định, chẳng gì có thể ngăn cản.”

      A Hoành đỏ mặt : “Việc này chủ yếu liên quan tới cha tớ. Hè năm lớp mười hai, ông đưa tớ đến thành phố H chơi, được cha mẹ và bác Phi Bạch tiếp đón. Sau đó họ tính toán ngày sinh giờ sinh, ông thầy bói bảo tớ và Phi Bạch là mối nhân duyên trời định. Sau đó, hai nhà liền nhắc đến chuyện hôn nhân, ờ, Phi Bạch cũng có ý kiến gì, thế là chuyện này… thành.”

      Đỗ Thanh gục đầu xuống đầu gối, : “Lão ấy còn ý kiến gì nữa chứ, kể cả lão ấy vắt óc và mất bao công sức cũng bói đâu ra được tuyệt vời như em sáu nhà mình.”

      A Hoành nhìn bạn, hỏi : “Cậu làm sao vậy, cãi nhau hay sao mà tinh thần bải hoải thế?”

      Đỗ Thanh xinh xắn nên có nhiều theo đuổi, nhưng vì tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo nên hầu như nào cũng chỉ được nửa học kì là chán. Hỏi ấy nắm tay tim có đập, ôm nhau chân có run, hôn nhau có thấy rung động gì hay đều bảo là có. Và thế là mọi người đều bảo thôi toi rồi, chắc chắn là mắc chứng lãnh cảm.

      Đỗ Thanh liền vặn lại: “Người quan trọng như vậy ư?”

      A Hoành đáp: “Nhiều lúc thực ra cũng chẳng quan trọng, mặc dù ta có thể đẹp trai, nhìn thấy no, nhưng cậu có cắn ta hai miếng cũng chẳng làm cho no bụng được.”

      Đỗ Thanh liền cười ngặt nghẽo, : “Tầm thường, quá tầm thường, tớ nghi ngờ cậu chẳng có gì để khi ở bên Cố Phi Bạch đấy.”

      A Hoành liền ôm cuốn nhật kí áp lên má, cười : “Điều đó quan trọng lắm ư? Tụi này ở bên nhau được mãi mãi, bao giờ cách xa là đủ rồi.”

      Đỗ Thanh liền hỏi: “Cái mãi mãi của cậu được đến bao giờ?”

      A Hoành đáp: “Mãi mãi cho đến ngày kia, ông ấy với tớ rằng, Ôn Hoành, thực thể chịu đựng em thêm ngày nào nữa.”

      Đỗ Thanh : “Cậu hùng hồn đó nhỉ, nhưng ta rất thích cậu. Có thể có những lúc, thích đồng nghĩa với việc phản bội, phản bội đồng nghĩa với việc cậu có thể chịu đựng, cậu có thể chịu đựng cũng đồng nghĩa với việc ta có thể chịu đựng chịu đựng của cậu.”

      A Hoành khẽ ngẩng đầu lên, dưới nắng chiều, khuôn mặt Đỗ Thanh bên lạnh, bên ấm, bên tối, bên sáng.

      Đột nhiên, điện thoại di động của Đỗ Thanh bật sáng, có tiếng chuông, chỉ có tiếng rung. Đỗ Thanh thích đặt các kiểu chuông khác nhau cho những người bạn khác nhau, ngoài số điện thoại lạ, rất ít khi thấy để rung.

      A Hoành có điện thoại di động mà thường dùng điện thoại phòng để gọi. Kiểu chuông mà Đỗ Thanh đặt cho điện thoại phòng là nhạc bài Đồ ngốc, : “Em sáu nhà mình vừa ngốc vừa đần, là ngốc nghếch của ta.”

      Đỗ Thanh cầm điện thoại lên, chiếc Nokia màu hồng, nó với chiếc Nokia màu đen là cặp dành riêng cho các đôi nhau, biết nào tặng, chắc chắn phải có cảm tình lắm nên mới dùng đến bây giờ.

      “A lô.” Khuôn mặt Đỗ Thanh chìm hẳn trong bóng tối nên nhìn nét mặt.

      có quyền gì mà hỏi em ở đâu? Em theo dõi ta đúng đấy, em theo dõi, sao nào? Bạn em đều , Đỗ Thanh, sao cậu lại thua người như thế được nhỉ? Em cũng thấy ngượng cả mặt.”

      “Em nghĩ tốt hả, chẳng ra gì, nếu ra gì bị người ta chỉ vào mặt, cười vào mũi trong buổi họp lớp.”

      sợ ta nghe thấy hả? Yên tâm, ta nghe thấy đâu. Kể cả nghe thấy cũng có sao, có còn nhớ năm xưa với em thế nào ? “Người đẹp ngày ấy, tựa ngọc tựa ngà.” Nhìn con người ta tại, biết em có còn liên tưởng được đến tám chữ đó nữa .”

      “Hơ, cười em? Em nghiêm túc cho biết nhé, chỉ cần có người như thế ở bên em, đừng , số người cười em phải là ít đâu.”

      sao có thể chịu nổi con người tựa ngọc tựa ngà như thế?”

      Tiếng Đỗ Thanh lanh lảnh, nghe rất chói tai.

      A Hoành lặng lẽ lắng nghe, thấy lãng nhách quá, liền khẽ mở cửa sổ ra, gió thổi làm bay chiếc cỏ bốn lá kẹp ở trang đầu tiên của cuốn nhật kí – phải mất rất nhiều công mới tìm thấy trong bãi cỏ.

      Ngày hôm đó là cuối tháng Mười, gió thổi mạnh.

      Trong buổi họp báo, Ngôn Hi : “Trần Vãn học rất nhanh, chuyện có duyên, nấu ăn cũng rất ngon, đấy, tôi chưa bao giờ được ăn món sườn ngon như thế, các bạn cố gắng ủng hộ.”

      Tân Đạt Di ngồi dưới lẩm bẩm: “Sao câu này nghe quen thế nhỉ?”

      Trần Quyện: “ phải chỉ mình cậu thấy quen.”

      Đám phóng viên liền cười ồ lên: “DJ Yan với Trần Vãn thân thiết quá nhỉ, rất ít khi thấy khen ai như vậy.”

      Ngôn Hi liền nhún vai. “Tôi cũng ít xuất trước mặt mọi người mà.”

      Trần Vãn cúi đầu cười, dưới bộ com lê là làn da săn chắc, dáng vẻ dịu dàng. Chỉ có điều, ánh mắt nhìn Ngôn Hi sáng dần lên.

      Từ trước đến nay, phong cách thiết kế trang phục của tập đoàn họ Lục luôn đơn giản, gọn mắt, chú trọng chi tiết, gian, ánh sáng, đều là những nét đặc sắc khó có thể diễn tả thành lời, do đó việc lựa chọn ngời mẫu luôn là bài toán rất khó.

      Lục Lưu rồi, Trần Vãn là nhân vật chính, thế nên nhân viên hoá trang thấy rất đau đầu, Ngôn Hi là người có tướng mạo xuất chúng, phải làm thế nào mới có thể để người với các nét tạm gọi là thanh tú như Trần Vãn áp đảo được.
      Ngôn Hi : “ sao đâu, mọi người cứ trang điểm khuôn mặt tôi bằng màu tối, màu sô la với nền nâu theo tỉ lệ 3:7 thử xem sao. Còn Trần Vãn thích trang điểm thế nào cho nổi bật cứ thoải mái.”

      Phần đầu Ngôn Hi trình diễn là áo sơ mi trắng, găng tay đen, bốt đen, tóc xoã ngang vai màu hạt dẻ, hơi xoăn, che phần mắt, chỉ còn lại phần dưới của mũi và môi. Trông như pho tượng, xa cách và gợi cảm, mỗi bước mà đôi bốt da của giẫm lên nền đá hoa cương tựa như nghe thấy tiếng bước chân lá khô giữa ngày thu.

      Các model khác cùng nhóm cũng có phong cách đó, trắng, xám, đen, cà phê là gam màu chủ đạo, tạo cảm giác khoẻ khoắn, nam tính, cơ bắp săn chắc nhưng lại gợi lên cảm giác lạnh lùng.

      Các ngồi dưới gì nhưng mặt lại đỏ bừng, tim đập thình thịch.

      Nhan sắc đàn ông là cái có thể khiến thần kinh bạn căng như dây đàn, nhưng lại cảm thấy ta vẫn ở chân trời góc bể, đôi lúc dường như có điểm rất giống với trinh tiết của con .

      Phần hai, Trần Vãn đóng chính, hoàn toàn trái ngược với phần , chiếc áo khoác đen hai hàng cúc, dây chuyền màu bạc, găng tay trắng, bốt trắng, khuôn mặt tì vết, đôi môi mỏng cánh sen, dưới mái tóc đen là vầng trán trơn bóng, trong sáng mà bí , phong thái như cha xứ xuất màn hình điện tử.

      Những người mẫu cùng diễn cùng đều được trang điểm trắng toát, tóc trắng môi trắng, tất cả tựa như những bức tượng được điêu khắc bằng băng nhưng vẫn toát lên được vẻ dịu dàng, nhiệt tình.

      Đám phòng viên ngồi dưới gật đầu lia lịa. “Nhân vật mới này đúng là đem lại cảm giác rất mới mẻ, nhưng so với DJ Yan vẫn hơi non, khoác thêm đôi cánh giả làm thiên thần là màn kịch cũ rồi.”

      Phần ba, tiết tấu nhanh hơn, bước chân dồn dập, ngắt quãng, Ngôn Hi và Trần Vãn dẫn đầu hai hàng khác nhau, vạt áo tung bay, ánh mắt sáng quắc nhìn nhau, khán giả phía dưới nhìn chớp mắt, có điều toàn là những người mẫu dáng chuẩn, phân biệt được ai với ai, chỉ có thể dựa vào trang phục để nhận ra Ngôn Hi và Trần Vãn.

      Lục Lưu khoanh tay trước ngực, đứng ở đằng xa mỉm cười.

      Người đàn ông mặc com lê, đeo kính, dáng vẻ thư sinh hỏi : “Cậu Lục, xem ra buổi công bố ngày hôm nay sắp thành công rồi.”

      Lục Lưu bình thản : “Thư kí Trần, xuất mạo muội quá. nên biết trước mặt Ngôn Hi, tôi đảm bảo cho nữa đâu.”

      Người đàn ông kia liếc sân khấu cái rồi khẽ cúi người ra.

      Đột nhiên, dàn người mẫu khiến khán giả hoa mắt dừng hết lại, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại yên tĩnh và lạnh lùng, tất cả đều như những bức tượng.

      Ngôn Hi và Trần Vãn quay mặt về hai phía và đứng ở hai bên.

      Ngôn Hi bình thản : “Quay lại.”

      Trần Vãn hơi khựng lại rồi từ từ quay đầu, người đàn ông đó tựa như đoá hoa nở rộ biển từ từ bước tới.

      Khán giả phía dưới nín thở, mãi cho đến khi chiếc áo gió trắng của Ngôn Hi chạm vào Trần Vãn. Cự li gần đến mức như chạm được vào mũi. Cậu chưa bao giờ nhìn Ngôn Hi ở khoảng cách gần đến thế, kể cả khuôn mặt được tô trát kĩ như thế nào.

      Nhưng đôi mắt đó mất vẻ dịu dàng, tinh tế, chỉ còn lại vẻ sắc sảo đơn thuần. Cho dù có đẹp đến mức nào nữa đây cũng là đôi mắt chỉ đàn ông mới có.

      Ngôn Hi cởi phăng chiếc găng tay đen ra, năm ngón tay trắng ngần lướt mặt Trần Vãn, sau đó, quỳ chân xuống sàn như tư thế cầu nguyện, hai tay ôm lấy cổ Trần Vãn và đè xuống, những ngón tay lành lạnh nhàng áp lên khuôn mặt tì vết đó.

      Sau đó, đứng dậy rồi quay lưng, kéo chiếc áo trắng liền mũ và lặng lẽ ra.

      Tiếng bốt xa dần.

      Rời xa sân khấu này.

      Tiếng nhạc nổi lên, các người mẫu nam đứng im lìm như những pho tượng khôi phục lại động tác của mình, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn vẻ lạnh lùng, thờ ơ.

      Trần Vãn bước đến giữa sàn chữ T, lúc ngẩng mặt lên còn mang vẻ thiên thần như lúc trước nữa. Vẻ ôn hoà, nhút nhát của người đàn ông này biến mất, chỉ còn lại vẻ sắc sảo và mê hoặc.

      Chủ đề của lễ công bố mùa thu của tập đoàn họ Lục.

      Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.

      Sau khi kết thúc.

      Lục Lưu vứt cuộn phim được chụp , bình thản ra lệnh: “Bảo nhà đài đẩy lùi lịch chiếu, phần cuối cùng cắt diễn lại.”

      Vị trợ lí dạ dạ vâng vâng rồi thông báo cho Ngôn Hi.

      Ngôn Hi liền cười, : “OK, cậu là boss, cậu trả tiền, chỉ cần bắn tiền vào tài khoản của tôi diễn kiểu gì cũng được.”

      Lục Lưu day chân mày, : “Ngôn Hi, đừng dùng thiên tài của cậu vào hoạt động thương mại, điều này phù hợp với cậu.”

      Ngôn Hi : “Cậu cảm thấy như thế nào là phù hợp với tôi?”

      Lục Lưu ngửa đầu dựa vào thành ghế, bên ngoài trời xanh vô cùng. “Tự do, nồng nhiệt, tín ngưỡng, sinh mệnh, ngông cuồng, ngây thơi, e sợ. Điểm nào cũng tuyệt, đấy!”

      Ngôn Hi : “Những cái đó được trưng bày ở viện bảo tàng Van Gogh tại Amsterdam, chỉ cần tấm vé là có thể tham quan thoải mái.”

      Lục Lưu nhìn lên bầu trời, cười : “Cái tôi mất bảy năm dành cho cậu trong vòng ba năm bị người ta móc sạch. Ngôn Hi, cậu ngờ nghệch lắm.”

      Ngôn Hi : “Lục Lưu, hồi cậu thực rất đáng , nhìn thấy cậu là tôi chỉ muốn cười.”

      Chàng trai mặc bộ com lê màu xanh lam từ từ ngồi thẳng người lên, chậm rãi : “Ba tháng, chỉ có ba tháng thôi. Ngôn Hi, tôi cho cậu cơ hội nhìn kĩ lại mình.”
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 65: Chỉ là con đường đã qua


      Trường Đại học Z.

      A Hoành thường dạo với người đàn ông được gọi là chồng chưa cưới của .

      Cố Phi Bạch nhìn từng đôi trai bên kia đường, thành gạch cao vỉa hè, tay nắm chặt tay người , tư thế như sắp ngả sang bên, hoàn toàn dựa vào người bên cạnh.

      : “Làm thế an toàn. Đứng góc độ sinh lí, nếu có chướng ngại vật bay đến, theo phản xạ, con người phải tránh.”

      A Hoành mỉm cười, : “Chướng ngại vật, cái gì mới được gọi là chướng ngại vật?”

      Cố Phi Bạch bình thản : “Em có thể thử xem sao?”

      A Hoành sững lại rồi : “Nếu em là chướng ngại vật của , sau đó chẳng để ý đến em, em tàn tật sao?”

      Cố Phi Bạch khom người, giơ tay đo ước lượng, cười : “ thử thôi, đúng là hơi cao .”

      A Hoành cười khúc khích, nhìn Cố Phi Bạch, thở dài. “Haizz, em đúng là…”

      đôi giày bệt màu trắng, đứng thành vỉa hè, dang tay ra, mỉm cười nhìn bằng ánh mắt dịu dàng.

      chàng lạnh lùng này vẫn còn trẻ con quá, luôn ở trong tâm trạng thấp thỏm bất an giữa và được . Tưởng tượng về dục vọng mạnh mẽ nhưng cuối cùng đều bị lí trí khống chế.

      : “Phi Bạch, coi này, em có thể rất vững.”

      Đúng vậy, bước nào cũng dựa vào . Nhưng em dám , thể quan tâm đến em.

      dúi bàn tay mình vào lòng bàn tay , sau đó nhìn lá phong rơi lả tả ở phía xa. Lòng bàn tay Cố Phi Bạch ướt dần.

      cười: “ đúng là rất sợ coi em là chướng ngại vật nhỉ?”

      Cố Phi Bạch nhìn , ánh mắt có phần nỡ, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén cảm xúc.

      chỉ nhìn xuống dưới chân.

      Cố Phi Bạch ngoẹo đầu, thở dài, : “Khả năng giữ thăng bằng của em rất giỏi.”

      A Hoành bất lực đáp: “Đây cũng chỉ là ban năng thôi, trong hoàn cảnh nguy hiểm, con người luôn có bản năng giữ an toàn cho mình.”

      lặng lẽ nhìn , : “ có nên quy kết điều này vào việc chúng mình tin tưởng nhau nhỉ?”

      A Hoành rụt tay về, dang cánh tay ra, khịt mũi : “Thế có biết nếu nắm tay em em còn giữ thăng bằng giỏi hơn

      Những cái em cho , mãi mãi bao giờ nhìn thấy. Những cái muốn lại là cái em thể cho .

      Những chiếc xe đạp ngược xuôi dưới cây phong, trời cũng tối dần, còn nhìn cảnh vật nữa.

      : “Suốt đời đều thế này ư? Em nghe hùng hồn đấy, em, , chúng mình…”

      A Hoành : “ muốn vì tình mà trở thành triết gia ? Phi Bạch, mơ ước của là trở thành bác sĩ ngoại khoa hàng đầu thế giới.”

      Cố Phi Bạch nhìn lên trời, lưng ưỡn thẳng, lạnh lùng : “Ôn Hoành, chẳng qua em có đủ can đảm trở thành lực cản duy nhất trong cuộc đời .”

      Sau đó, trong đầu lên rất nhiều hình ảnh, ngọt ngào, ấm áp, giày vò con tim, đều là những kí ức đau đớn. gần như cảm nhận đưược nhịp thở của mình, tay chân lạnh giá. “Phi Bạch, em thể trở thành lực cản của , biết là điều này thể được mà.”

      quay , thở dài rồi bế xuống, ôm vào lòng và bình thản : “Ôn Hoành, sớm muộn gì cũng ném em lên cầu bộ hành cao, bao giờ nhìn em nữa, sớm muộn gì cũng có ngày đó.”

      Hồi mới vào đại học, mới đến thành phố H, rất hay lạc đường, gọi điện thoại cho Cố Phi Bạch luôn : “Em cứ đứng cầu bộ hành cao chứ đừng đâu cả, em nhớ chưa, cầu bộ hành cao.”

      Ờ, cầu bộ hành cao.

      Sau đó, đứng cầu bộ hành, ngoan ngoãn chờ đến.

      Lúc ấy, cầm ô, lần đầu tiên nhìn , cười : “Sao khác nhiều so với những gì nghĩ thế nhỉ?”

      Ôn Hoành trong trí tưởng tượng của là thế nào?

      A Hoành nhớ lại chuyện cũ, cũng ngượng ngùng cúi đầu cười.

      : “Cố Phi Bạch, đe doạ em đó hả?”

      Cố Phi Bạch : “ doạ em bao nhiêu lần, để em nhớ lại lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, em vẫn có thay đổi gì đâu.”

      A Hoành liền hắng giọng: “Tiểu Bạch à, Tiểu Bạch, thực còn là như thời là Tiểu Bạch ư?”

      Cố Phi Bạch ôm chặt hơn, dịu dàng đáp: “Thực phải mà.”

      Tân Đạt Di chửi đổng: “Mẹ kiếp, cứ đến mùa đông là tớ lại muốn thò mặt ra ngoài đường.”

      Trần Quyện thủng thẳng : “Giời mới là giữa tháng Mười , cậu đừng có quá như vậy được , mặc hẳn áo khoác lông vũ rồi chứ có phải đâu.”

      Trần Quyện sụt sịt, hất hàm về phía Ngôn hi cúi đầu bước cách đó xa. “Sao cậu mĩ nhân kia kìa, chậc chậc, áo len, áo giữ nhiệt, khăn, mũ, người mà biết lại tưởng là thành viên đội thám hiểm Nam Cực cơ đấy.”

      Ngôn Hi ngoảnh lại, tay cầm cốc cà phê nóng, phì cười, : “Đó là vợ cậu xót cậu, sợ cậu ngốt chết chứ liên quan gì đến tôi.”

      Bà mợ ngượng quá liền quặc lại: “Cậu về Rose ư? là kẻ thù của tôi, lại là thằng gay, làm sao là vợ tôi được?”

      Trần Vãn cúi đầu cười.

      Tân Đạt Di sầm mặt : “Ngôn Hi, đây là đồng chí nào vậy, chưa gặp bao giờ.”

      Cậu gặp Trần Vãn trong buổi lễ công bố, nhưng cảm thấy ngán ngẩm về cuộc đấu đá này nên cố tình hỏi Ngôn Hi để thay đổi chủ đề.

      Ngôn Hi bình thản đáp: “À, Trần Vãn, đây là người em của tôi Tân Đạt Di, kia là em dâu tôi Rose Mary, đến từ Vienna, cùng họ với cậu.”

      Sắc mặt Tân Đạt Di và Trần Quyện lại lần nữa tái .

      “Chào các , tôi là Trần Vãn.” Trần Vãn chào hỏi rất lịch , giọng khá , cười cũng rất bẽn lẽn.

      Tân Đạt Di nhưỡng mày, cười khẩy. “Trần Vãn đúng nhỉ, tôi cho cậu biết nhé, điểm nào của cậu cũng giống, chỉ có điều cách năng chưa được, cậu phải thế này này: “Chào, các , tôi là, Trần Vãn.” Như kiểu lắp ấy, xong chắc chắn Ngôn Hi nhìn cậu với ánh mắt hoàn toàn khác. Là Lục Lưu hay Ôn Tư Hoán dạy cho cậu vậy, chẳng chuyên nghiệp chút nào.”
      Sắc mặt Trần Vãn lập tức trắng bệch.

      Trần Quyện cũng cười, : “Nét mặt của cậu cũng chưa đạt cầu, nhân vật mà cậu mô phỏng lúc nào cũng phải cười dịu dàng. Chỉ khi những người bên cạnh bắt nạt người nọ, chỉ cần chút thôi, lúc đó mới trở mặt, cậu hiểu chưa? Phải dùng giọng Bắc Kinh đặc sệt để chửi người ta. Cậu phải có giác ngộ này mới được.”

      Nét mặt Trần Vãn trông càng khó coi hơn, cậu chỉ mực cúi đầu và gì.

      Ngôn Hi đút tay vào túi quần, bình thản : “Các cậu có thôi , tôi đứng ra mời Trần Vãn, có gì hài lòng cứ trút thẳng lên đầu tôi.”

      Trần Quyện cười. “Người do Lục Lưu đào tạo, hiểu dễ tính từ bao giờ ấy nhỉ? Ngôn Hi, cậu vô tâm vô tính làm mọi người thất vọng quá. Chỉ vì chút đơn…”

      Mắt Ngôn Hi có vẻ lời đờ, uể oải : “Case hôm nay kết thúc, tôi chỉ mời các cậu ra ăn bữa cơm, nếu cảm thấy ăn được nữa biến.”

      Tân Đạt Di : “Ngôn Hi, chỉ cần lấp đầy được nỗi đơn cho cậu kiếm ai cũng được phải ? Trước đây là A Hoành, bây giờ là…”

      Ngôn Hi đợi Tân Đạt Di hết, liền ném thẳng cốc cà phê vào chàng, mặt lạnh tanh, cười gằn, : “Đúng vậy, ai cũng được, chỉ cần lão tử nhìn ưng, thế đủ chưa?”

      Cà phê dính vào ngực áo, vào tóc, vào mặt, thậm chí vào cằm của Tân Đạt Di, bộ dạng cậu ta trông vô cùng thảm hại.

      Tân Đạt Di tức tái mặt, nghiến răng ken két, : “Ngôn Hi, tôi là em của cậu mà cậu lại dám vì tên có lai lịch mà đối xử với tôi như thế ư!”

      Trần Quyện cũng bực. “Từ trước đến nay cậu Ngôn tính tình thẳng thắn, chúng tôi là người nhà quê, đủ tư cách thưởng thức tính cách của cậu.” rồi chàng kéo người Tân Đạt Di ra ngoài.

      Khuôn mặt Ngôn Hi biểu lộ cảm xúc gì mà tiếp tục bước . Trần Vãn liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tất cả đều tại em, em nghĩ lại ra nông nỗi này. Em rất xin lỗi.”

      Ngôn Hi vẫn tiếp tục bước đáp lời, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, liền quay lại hỏi: “Cậu thích ăn tôm rồng , đám Tân Đạt Di đều thích ăn.”

      Trần Vãn liền khựng lại. “ đâu ăn ạ?”

      Ngôn Hi : “Avone nhé, phong cảnh khá ổn.”

      Trần Vãn liền cười. “Em lại cứ tưởng cậu đưa em ăn món sườn cơ.”

      Ngôn Hi bèn lắc đầu, cười : “Đó chỉ là sở thích cá nhân của tôi, thể bắt ép người khác.”

      Avone vẫn như ngày trước, ông chủ nhà hàng Liszt vẫn phong độ, lịch thiệp như các quý tộc Đức ngày xưa, nhiệt tình, niềm nở, liếc Trần Vãn mấy lần, nét mặt có vẻ mất tự nhiên.

      Ngôn Hi đưa thực đơn cho Trần Vãn rồi với ông Liszt: “Của tôi vẫn như cũ nhé!”

      Trần Vãn mỉm cười, bẽn lẽn : “Có phải em gọi cái gì cũng được ạ?”

      Ngôn Hi sững lại rồi gật đầu, mỉm cười : “Đúng vậy, cái gì cũng được.”

      Ông Liszt cúi mình hỏi Ngôn Hi: “Cậu Ngôn, cậu chọn chai bia nào à?”

      Ngôn Hi liếc ông ta cái rồi : “ cần, đằng nào chắc chắc Fleeting Time cũng bị ông chủ trẻ của các ông uống rồi, cậu ta về đưược bao lâu rồi kia mà.”

      Ông Liszt có vẻ ngại ngùng.

      Trần Vãn cười tủm tỉm, : “Tôi vẫn muốn nếm thử món sườn ở đây để học hỏi kinh nghiệm.”

      Ngôn Hi liền gàn: “ cần đâu, món sườn ở đây làm ngon bằng cậu làm.”

      Sau đó bình thản với ông Liszt: “Cho cậu ấy suất tôm rán sữa tươi, suất ốc sên Pháp, mì bạc hà cho ít cay thôi, rồi cho thêm chai rượu vang năm 70 nữa. Thế thôi.”

      Ông Liszt liền gật đầu, trước khi ra ngoài còn liếc Trần Vãn cái.

      Trần Vãn cười, : “Cậu thích ăn món sườn em làm là tốt rồi.”

      Ngôn Hi gật đầu, : “Thích, vô cùng thích. Từ đến lớn tôi ăn rất nhiều sườn, chưa có ai nấy ngon như cậu.”

      Chàng trai dịu dàng kia liền nhàng : “Ngôn Hi, em thích cậu.”

      “Hả?” Ngôn Hi chưa nghe .

      Trần Vãn : “Ngôn Hi, em là em thích cậu.”

      Ngôn Hi liền nheo mắt, cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra, vắt lên vai rồi bình thản hỏi: “Sau đó sao?”

      Trần Vãn sững lại, dường như nghĩ Ngôn Hi lại phản ứng như thế, đành bấm bụng tiếp: “Ngôn Hi, em có thể chăm sóc cậu hằng ngày, nấu món sườn mà cậu thích ăn nhất.”

      Ngôn Hi liền cười lớn. “Thế rồi sao? Cậu muốn làm đầu bếp của tôi? Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi là người làm công ăn lương, còn học đại học, thế nên sorry vì có tiền mời cậu.”

      Nét mặt Trần Vãn lộ vẻ tin, cậu : “Cậu rất thích ăn món sườn em nấu. Em cần danh phận, chỉ cần được ở bên cậu là tốt rồi. ràng là cậu thích em, cậu giúp em bao nhiêu việc như thế, đến mức còn đóng cả vai phụ cho em sàn catwalk, chẳng lẽ điều này đối với cậu chưa được coi là thích ư?”

      “Nếu như cậu tôi nghĩ tôi chỉ thích món sườn của cậu và tiền của Lục Lưu.”

      Đầu óc Trần Vãn rối bời, cảm giác như vừa phải chịu đựng cú sốc lớn, bất ngời cậu buông câu: “Sao lại như thế được, đến Tiểu Khôi còn quý em nữa là.”

      Ngôn Hi cười gằn. “Nó chỉ là con súc sinh, có hiểu gì đâu.”

      Rồi rút từ trong ví ra xấp tiền và đưa cho Trần Vãn. “Cảm ơn cậu chăm sóc Tiểu Khôi trong thời gian qua, ba tháng đúng nhỉ, mai tôi lái xe đến đón nó về.”

      Trần Vãn hậm hực đẩy trả lại tiền. “Ngôn Hi, em chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy tiền của cậu. Em chỉ thích cậu, cậu có hiểu thế nào là thích người hay ?”

      Ngôn Hi hề tỏ ra rung động. “Ờ, cậu muốn lấy tiền của Lục Lưu ư? Thế bọn mình cùng hội cùng thuyền rồi, nên làm ảnh hưởng đến hoà khí.” Rồi cười và tiếp: “Còn về chuyện thích người, sorry, tại vẫn trống vai đó.”

      Trần Vãn sầm mặt, : “Đúng là cậu Lục tính sai phải. Cậu ấy bảo nếu bảy năm của cậu ấy được tính thành ba năm chỉ cần dùng ba tháng là đánh đổ được ba năm của người đó.”

      Ngôn Hi : “Chẳng qua cậu ta muốn để tôi ý thức được rằng, bất luận là hay trai, Ngôn Hi muốn gạt bỏ quá khứ để bắt đầu cuộc tình mời là điều dễ dàng biết bao.”

      Trần Vãn cười buồn, : “Nhưng thực em rất thích cậu, em nấu món sườn mà cậu thích ăn, chăm sóc con chó mà cậu quý, cho cậu chỗ dựa, khiến cậu phải mềm lòng.”

      Ngôn Hi bình thản nhìn cậu ta, : “Cậu thiếu rồi, còn cả khuôn mặt này khiến tôi cảm thấy sao mà giống thế biết.”

      Trần Vãn : “Em thua rồi, em chỉ là nước cờ thừa mà thôi, chỉ cần có tiền là cậu Lục có thể tạo ra con cờ thứ hai, con cờ thứ ba giống như em.”

      Ngôn Hi rút di động ra, bấm số rồi đưa cho Trần Vãn : “Thực cảm ơn cậu nấu món sườn ngon cho tôi ăn trong thời gian vừa qua, và cả chăm sóc Tiểu Khôi nữa. Nhờ cậu với Lục Lưu rằng, nếu cậu ra thực có khả năng làm hết mọi việc tôi xin cậu ấy, phiền cậu ấy tìm hộ tôi người về có được ?”

      “Nếu thể hãy dừng lại tất cả, người biến mất cho dù sống hay chết cũng còn liên quan tới em nữa.”

      PS: muốn kéo dài bắt mọi người phải chờ thế này đâu. Nhưng thời gian bận rộn, bản thân bệnh, mạng mất. Đen đủ đường mà.
      Iluvkiwi thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 66: Tưởng gần mà lại hóa xa



      Trường đại học Z.

      Chị tư trong phòng hỏi: “A Hoành, nếu người cậu có bồ cậu làm gì?”

      Chị tư liền cười. “Thôi , cậu đừng kể chuyện cười nữa, với khuôn mặt của ông Cố Phi Bạch, nhiều đứa muốn biếu rồi các thêm tiền nữa đấy. Hôm trước, hoa khôi trường mình còn dò la về ông ấy đấy, nhan sắc như cậu mà cũng tự tin nhỉ?”

      A Hoành đáp: “Thôi được, tớ giả vờ như biết gì rồi bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ ngay giường, túm được bọn họ liền cắn cho mấy cái rồi gầm lên, tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như thế? Trời ơi, có ai cho tôi biết rốt cuộc tôi làm sai gì ?”

      Chị cả Vô Ảnh liền lườm rồi : “Người như cậu mà bắt gặp bọn nó tằng tịu giường chắc chả dám làm gì chứ đừng tới chuyện túm cổ rồi gào thét, hảo tâm đóng cửa cho bọn họ là tốt lắm rồi.”

      A Hoành liền : “Chị cả đừng trù ẻo em, nghe khủng bố quá nhỉ!”

      Chị năm gào lên: “A Hoành, tớ sống nổi nữa, chàng nhà mình Sở Vân rồi! Bà nó chứ, 36D(*) có gì là ghê gớm? Em biết bao, kể từ khi quảng cáo cho băng vệ sinh Yue Yue Shu, em có dùng loại nào khác nữa đâu, tại sao lại nỡ bỏ với con khác chứ!”

      (*): 32,34,36 là các chỉ số thể kích thước áo ngực của phụ nữ. Người mang size 36D là có vòng rất lớn.

      A Hoành liền hỏi: “Sao cậu biết, thấy bảo đó chỉ là tin đồn thôi cơ mà!”

      Chị năm liền nhảy lên giường, ôm chặt thân hình mảnh dẻ của A Hoành ra sức lắc. “Làm gì có! Tớ vừa nắm được thông tin từ nhân vật có tiếng trong làng giải trí, bảo hai người đó cặp với nhau gần nửa tháng rồi, bị báo chí chộp được mấy lần, lần nào cũng ôm hôn nhau thắm thiết, đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai, khắp thành phố B. Hu hu hu, tớ thiết sống nữa, con bé đó làm sao bằng em được!”

      A Hoành : “Cậu bình tĩnh lại , chắc bọn họ chỉ là bạn bè thôi.”

      Chị năm liền bẹo má . “Ê, cậu có thôi , bình tĩnh lại , khóc gì chứ?”

      A Hoành lấy ống tay áo quệt nước mắt. “Ai khóc, ai thèm khóc chứ?”

      Chị năm tiếp tục gào lên: “Giỏi, cậu giỏi lắm, cậu khóc, tớ khóc được chưa? Người của em ơi, chàng thiếu tình của mẹ lắm hay sao mà phải tìm đứa 36D…”

      A Hoành : “Cậu nên chúc phúc cho ấy, Sở Vân ổn mà, xinh đẹp, miệng , mũi cao, mắt to. Thôi, đừng trợn mắt với tớ nữa, mặc dù to bằng mắt ấy nhưng Sở Vân cũng có cái mà ấy có.”

      Nước mắt chị năm rơi lã chã, giọng đầy đau khổ: “Đúng vậy, chàng có 36D.”

      Đỗ Thanh khoác áo ngoài vào, cúi đầu giày cao gót rồi hỏi A Hoành: “Sáu, tên cửa hàng bánh mì cậu làm thêm là gì ấy nhỉ?”

      A Hoành cố thò đầu ra khỏi vòng tay của chị năm và nhại lại lời quảng cáo: “Tiệm bánh ngọt Hân Hân, thợ làm bánh hàng đầu, đảm bảo về chất lượng cho bạn. Mời các bạn ghé thăm.”

      Đỗ Thanh liền cười. “Gì mà loạn xì ngậu lên vậy”

      rồi nàng ra và đóng của lại.

      Cố Phi Bạch bận làm thí nghiệm suốt cả ngày nên A Hoành ăn tối mình. sang tháng Mười hai rồi, ngay cả miền Nam vốn ấm áp, nhiệt độ cũng vẫn giảm mạnh.

      Nghe thành phố B có tuyết. Nghe thành phố B lạnh căm căm. Nghe người thành phố B ngày nào cũng ở nhà ăn thịt dê chứ ai chịu ra ngoài, chỉ có kẻ ngốc mới mò ra ngoài lúc đêm hôm để chạy xe hóng mát.

      biết chiếc xe mui trần chở Sở Vân kia có đóng mui lại hay ? Bị cảm có ai nhòm ngó ?

      : “ hứa với em, mãi mãi bao giờ ốm.”

      A Hoành phì cười, phả ra toàn hơi lạnh. sụt sịt mũi, mặt úp xuống chiếc áo len cao cổ, đường.

      Thôi vậy, cuối cùng em vẫn quay lại chủ đè về .

      Nhưng là ai, em…sắp quên mất rồi.

      Cuối cùng vẫn lựa chọn cách thô bạo nhất để đối xử với những kỉ ức mơ hồ.

      đường giữa mùa đông lạnh giá, bao ân oán thù hận đều biến thành cơn gió lạnh chui ca vào bụng, đến tiệm bánh liền hắt hơi cái to mới ổn.

      Trước tiệm bánh có cái thang dài, tấm biển hiệu cũ tả tơi như sắp rơi đến nơi, tấm biển hiệu mới đặt dưới cửa sổ kính phía đằng xa. nhớ là mình từng với bà chủ rằng biển hiệu cũ quá rồi, phải thay biển mới.

      : “ ơi, sao thay luôn ? Biển cũ treo lơ lửng như thế, rơi xuống là chết người đó ạ.”

      Bà chủ : “ cũng đâu muốn để thế, mấy thi công ăn tối rồi, bảo lát nữa quay lại thay.”

      A Hoành liền cười. “ đợi lát, cháu đưa dụng cụ lên hỗ trợ tay.”

      Bà chủ : “ được, cháu phải phục vụ khách chứ. Vừa nãy có đôi trai đến, haizz, cháu được gặp, đúng là nam thanh nữ tú, gọi hai ốc cà phê, nhìn mắt lắm.”

      A Hoành thò đầu ra ngoài thấy bóng người với chiếc áo len trắng, bên cạnh là tóc xoăn xinh xắn đứng quay lưng lại.

      Quen thuộc biết bao.

      đó rất thích ăn ngọt, chiếc bánh pudding để cho cháu cũng bị bé mua mất.” Bà chủ cười rồi bước ra phía đằng xa lau tấm biển hiệu mới.

      A Hoành gì mà lặng lẽ đứng sau tấm kính trong suốt.

      Dường như nhìn thấy , mỉm cười nhướng mày, đôi mắt đẹ đó toát lên vẻ khiêu khích. ghé sát vào mặt chàng quay lưng về phía A Hoành.

      Dẩu môi mũng nịu: “ phải đút cho em, em ứ ăn đâu.”

      Hai tay A Hoành ép chặt vào tấm kính, lạnh ngắt và nhợt nhạt.

      chàng kia liền đưa tay ra, chiếc thìa trong suốt múc ít sô la đen, chậm rãi đưa vào miệng .

      kiễng chân ghé sát vào miệng chàng hôn rồi cười rất nghịch ngợm, nhưng ánh mắt liếc về phía sắc hơn dao.

      Bất ngờ nên chàng ngả người về phía sau và gọi: “Khanh Khanh!” Giọng lạnh lùng nhưng vẫn mang vẻ cưng chiều, dịu dàng.

      Khanh Khanh, Đỗ Khanh Khanh.

      Mới vào học, Đỗ Thanh : “Chào mọi người, mình tên là Đỗ Thanh, tên thường gọi là Khanh Khanh.”

      A Hoành ngơ ngác, đột nhiên sực nhớ rất lâu về trước, cũng có người xòe bàn tay đó ra và : “Hai chữ Ôn Hoành từ họ tới tên đều là của .”

      Nhưng Khanh Khanh, Khanh Khanh sao?

      Khanh Khanh là của ai?

      Đột nhiên A Hoành quay đầu lại, với vẻ đau khổ: “ ơi, bảo để lại bánh pudding cho cháu cơ mà, hôm qua thế mà.”

      Rất giống với đứa trẻ ngờ nghệch.

      Cố Phi Bạch thích mặc áo trắng vì mắc chứng ưa sạch , lúc nào cũng ưỡn thẳng lưng. lại nhớ đến người, ngay cả bản thân nhìn từ đằng sau cũng muốn ôm chặt, có thời từng rằng: “Ôn Hoành, em phải đâu, bắt đầu từ giây tiếp theo, hai mươi hai giờ tám phút ba giây, em cũng muộn tròn ba năm rồi.”

      Đó là câu vào tối mùa thu năm ngoái, có uống ít rượu rồi tự nhiên rất nhiều, trong đó câu này là nhất.

      Những điều trăn trở trong lòng là những cái vắt óc để suy nghĩ mà vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.

      nhìn hai người kia, bất chợt cảm thấy mình nhoi, đau khổ. Bất ngờ bà chủ dừng tay lại, nét mặt tỏ ra vô cùng hoảng hốt. “Cẩn thận!”

      A Hoành nhìn bà chủ, hỏi: “Cái gì ạ? Cẩn thận gì ạ?”

      Ngước mắt lên thấy tấm biển hiệu cũ rơi xuống. Sau đó, chỉ thấy bụi và gỉ sắt văng ra.

      lấy tay đỡ nhưng chỉ ngửi thấy mùi tanh của máu, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy. Gục trong vũng máu, đầu óc A Hoành nửa tỉnh nửa mê. Mở mắt ra thấy bầu trời dâu nữa.

      nghĩ, mình độc mồm độc miệng quá!

      nghĩ, biết có phải mình chết vì bị tấm biển vẽ hình chiếc bánh ngọt lớn rơi trúng đầu hay .

      Đột nhiên, rất muốn khóc, còn nhớ Cố Phi Bạch, còn nhớ chị cả mà hét lên như điên: “ ơi, ơi, đưa điện thoại cho cháu, cháu muốn gọi điện thoại!”

      Tiếng hét xé họng.

      Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cảm thấy linh hồn mình tách ra khỏi cơ thể, chui qua tấm biển bằng kim loại đen sì và thoát hẳn ra ngoài.
      Khi mọi gánh nặng biến mất, đôi mắt của Cố Phi Bạch lại xuất . Khuôn mặt cứng đờ, chiếc áo khoác trắng của kê ở vết thương sau gáy . nhìn thấy máu tươi mặt mình trong mắt , máu dính bết cả vào tóc.

      Đáng sợ biết bao!

      Nét mặt Cố Phi Bạch biểu lộ cảm xúc, : “Em cố gắng nhé, chưa đến mức phải chết đâu.”

      Chết dễ dàng như vậy đâu.

      Cố Phi Bạch rút di động ra, ba con số 120 xa vời như thế kỉ.

      run lẩy bẩy.

      A Hoành nhìn đồ vật trong tay mà ứa nước mắt.

      Rất muốn cái gì đó.

      Biết gì đây.

      Hồi cấp ba, giáo tiếng phone là thanh ở đằng xa. Hồi đấy ngồi học trong lớp mà thu mình lại, điện thoại ghé sát vào tai, thầm: “ ngoan nhé, nhớ nghe lời, em về ngay thôi, nhớ chơi vòng, đừng bế Tiểu Khôi lại bị ngứa đấy, nhớ chưa?”

      Đầu bên kia chỉ im lặng, im lặng vô tận.

      Thế nên, thanh ở đằng xa xa vời biết bao.

      Đột nhiên nỗi nhớ ùa về, khóc nức nở và túm chặt lấy chiếc áo len trắng của Cố Phi Bạch.

      : “Đưa điện thoại cho em được , sau đó, Phi Bạch, em dám buồn nữa, được ?”

      Cố Phi Bạch hít hơi sâu rồi ho sặc sụa, người lạnh cóng. hỏi: “Tại sao, hiểu em gì?”

      nhìn , ánh mắt bất lực, thậm chí là tuyệt vọng.

      nheo mắt nhìn xe cấp cứu chạy tới và biểu lộ cảm xúc gì. : “Cuối cùng em cũng trở thành cái gai trong mắt .”

      Sâu biết bao và đau biết bao.

      khẽ đặt điện thoại di động vào lòng bàn tay , là lạnh hay nóng, xuân ấm hoa nở hay đông lạnh căm căm. Chỉ còn lại số điện thoại với mười chữ số quay cuồng trong đầu . biết bấm hay chưa, hoàn toàn biết.

      Để rồi, vở kich vai được công chiếu, vở hài kịch màu đen.

      Nực cười biết bao!

      Thời gian chỉ là lớp giấy với các nét chữ nhạt nhòa.

      Ngước mắt lên nhìn Cố Phi Bạch, nhàng buông tay ra, có cái gì đó rơi xuống đất.

      : “Thôi vậy.”

      Thôi vậy!

      nằm co tròn dưới đất như đứa trẻ, cuối cùng biết gì đến xung quanh nữa.

      Thành phố B.

      Đêm Noel.

      Tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ.

      Mỗi dịp đến ngày lễ lớn hay ngày tết, nhà đài đều làm số chương trình mới mẻ thể phong cách hoàn toàn khác với bình thường.

      Chương trình Sometime của DJ Yan cũng có những cải tiến, từ người trả lời điện thoại thính giả gọi đến biến thành hai người chuyện tự do, khán thính giả muốn hỏi gì có thể nhắn tin gửi cho biên tập viên.

      Ngôn Hi nhìn Sở Vân bằng ánh mắt bất lực.

      “Sao lại là em nhỉ? Lão tử làm chương trình ở đâu cũng gặp cái mặt này, có xin đổi người được ?”

      Sở Vân liền nghiến răng. “Ngôn Hi, hơi đề cao mình rồi đấy, nếu giám đốc đài bảo muốn chương trình năm nay đạt kỉ lục cao về tỉ lệ theo dõi chương trình đừng tưởng em muốn nhìn thấy .”

      Ngôn Hi nhìn cây thông Noel được trang trí rất đẹp mắt trong phòng quay và bóng bay đủ màu, ngẩng đầu lấy tay che mắt, : “Mẹ kiếp, đây có phải là địa bàn của lão tử nữa ? Rubbish!”

      Sở Vân liền cười. “ đúng là con quái vật quái đản, sống được đến bây giờ cũng là kì tích của tạo hóa rồi.”

      Ngôn Hi cũng cười, : “Quay xong uống gì đó nhé, mời em.”

      Sở Vân nghiêng đầu hỏi: “ sợ đám phóng viên chụp linh tinh à?”

      Ngôn Hi liền cười lớn. “ tự do, thà là chết.”

      Sở Vân lắc ngón tay rồi đặt lên đôi môi hồng. “Ngôn tiên sinh, thứ lỗi vì tôi thẳng, tự do của quá đà rồi. Chúng ta là nhân vật của công chúng, bí vẫn là yếu tố cơ bản cần gìn giữ.”

      Đạo diễn đứng từ xa lắc ống kính. “Hai sao, bắt đầu rồi nhé!”

      Ready? Action!

      Ngôn Hi quen làm chương trình mình, hôm nay tự nhiên có thêm người, còn thường xuyên cướp lời của mình, tiết lộ thói xấu của mình nên cũng thấy ấm ức. Người đó chọc giận rồi tỏ vẻ ngây thơ. “Bạn à, bạn giận đúng ? Xin lỗi nhé, mình hề cố tình.”

      đành day day hàng lông mày, cố gắng giữ phong độ lịch lãm, cười cho qua chuyện.

      Có khán giả nhắn tin rằng: “ chị tình cảm quá!” Kết thúc là nụ cười ranh mãnh màn hình điện tử.

      Ngôn Hi bật cười và bình luận về tin nhắn này: “Em à, em hiểu nhầm rồi.”

      Sau đó lại có tin nhắn: “DJ Yan, em thích vô cùng, tại sao lại có quan hệ mờ ám với 36D chứ? bạn trong phòng em bạn ấy nhất thế gian này, chỉ vì và 36D đến với nhau mà bạn ấy sốc, kết quả là bị tấm biển của tiệm bánh rơi vào người, gãy mấy cái xương liền, thảm vô cùng!”

      Sở Vân ngượng ngùng lẩm bẩm: “36D, phải em đó chứ?”

      Ngôn Hi mỉm cười, đáp: “Người tôi nhất thế gian chắc chắn phải ấy. Người bạn với số đuôi điện thoại 4770 hãy khuyên người bạn cùng phòng cố gắng trị liệu vết thương nhé.”

      Sở Vân liền cười. “Sao dám quả quyết thế nhỉ?”

      Ngôn Hi liền cúi đầu điều chỉnh micro phone và bình thản đáp: “Đó phải là người tự ti đến mức nhu nhược, mãi mãi bao giờ dám nhất thế gian này.”

      Sở Vân sững lại, hồi lâu mỉm cười, : “Nghe giọng cứ như có người như thế .”

      Ngôn Hi : “Em bao giờ được nghe câu chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa có người khổng lồ cao lớn vô cùng, người ông ta có thể che kín cả thành phố, vô tình đem lòng nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần.”

      Sở Vân tỏ vẻ tin. “Có phải người khổng lồ đó thực ra là chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú bị mụ phù thủy gán cho lời nguyền, đợi giải cứu của nàng công chúa, sau đó DJ Yan chỉ dùng người khổng lồ để ví với bản thân đúng ?”

      Ngôn Hi khẽ đáp: “Sorry, phải, người khổng lồ bẩm sinh như thế. Em thể phủ nhận thế gian này có trường hợp ngoại lệ như vậy. Thực tế là ta công chúa tha thiết nhưng thể lấy được nàng nên đành nuốt công chúa vào bụng mình.”

      Sở Vân bắt đầu hào hứng. “Sau đó sao?”

      Giọng Ngôn Hi bắt đầu tỏ vẻ giễu cợt: “Sau đó công chúa “ở đây tối quá”, người khổng lồ liền nuốt mặt trời vào bụng mình. Công chúa “trong này lạnh quá”, người khổng lồ liền nhét cả thành quách vào bụng mình. Công chúa “ta buồn quá”, người khổng lồ liền nuốt hoa tươi, sông hồ, chú thỏ non…vào bụng mình. Mỗi ngày, công chúa đều đưa ra những cầu khác nhau, người khổng lồ luôn luôn đáp ứng nàng.”

      “Nhưng nàng công chúa đó là người bao giờ biết thỏa mãn, nàng : “Gã xấu xí này định giam cầm ta suốt đời ư?”

      Người khổng lồ là đứa trẻ ngốc nghếch, ông ta rằng: “Nàng ở trong bụng ta ấm như thế, ta lại rất nàng, chúng ta được ở bên nhau suốt đời tuyệt ư?”

      “Nàng công chúa liền quát lớn: “Ngươi ích kỉ, thế gian này đâu phải chỉ có mình ngươi thích ta.”

      “Người khổng lồ rất buồn, ông ta cảm thấy mình làm sai, bèn mổ bụng mình để thả công chúa ra.”

      Sở Vân hỏi: “Hả? Thế công chúa sao?”

      Ngôn Hi cười khẩy, đáp: “Thực ra đây chỉ là nàng công chúa đơn tự mơ giấc mơ đẹp. Đến khi tỉnh dậy thấy thế gian này vừa có người khổng lồ như thế, cũng có tình sâu nặng, trong sáng như thế.”
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :