1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 52

      Chăm chút và vất vả

      Thoắt cái đến tết năm 2001.

      Sau khi bệnh tình của Ngôn Hi khỏi hẳn, A Hoành giục gọi điện sang Mỹ báo tin vui.

      Ngôn Hi cười hềnh hệch. "Báo gì chứ, chuyện này có gì ghê gớm đâu, người nhớ nhung mình sống yên ổn ở bờ bên kia."

      A Hoành nghĩ lát rồi gật đầu, đúng là như vậy. Mặc dù Ngôn Hi được ông nội quý mến nhưng lại là cục vàng của cụ Ngôn, từ đến lớn đều do tay ông nuôi dạy. suốt ngày ộng nội lo lắng Ngôn Hi làm hư Tư Hoán, nhưng có khi trong lòng cụ Ngôn còn rủa Tư Hoán suốt ngày bám riết lấy Ngôn Hi chưa biết chừng. Đúng là con cháu ai người ấy xót.

      A Hoành liền cười. “Ngôn Hi, thực ra rất hạnh phúc đấy!”

      Ngôn Hi ngân ngấn nước mắt, xổ luôn ra bài vè biết kiếm ở đâu: ”Tiểu thư hãy nghe tiểu nhân , năm lên bốn tuổi nhà có tiền, có nhiều trò chơi vui vô biên. Ai ngờ bà mợ đó ngang nhiên, cấu kết người lớn phổng tay , cướp hết đồ chơi của tiểu nhân. Tiểu nhân hận quá mách giáo, ông nội mắng đoàn kết, bạn bè chơi cùng mà chia rẽ, rồi còn bị ăn mấy cái roi. Mẹ Lý mắng tiểu nhân lươn lẹo, đem tiền tiêu vặt cho gã kia, giấu sau ti vi, giấu dưới gối, mất nữa năm trời ki cóp cơ, chẳng chừa lại viên kẹo mốc. Cuối cùng tiểu nhân quyết ra tay, tuyệt thực ba ngày hoa hết mắt! Rồi gã Tư Hoán nhà họ Ôn, học hành giỏi mà ngu ngơ, năm ba trăm sáu mươi lăm ngày ngày, bám riết lấy ta rời nửa bước, tè cũng phải theo sát nút. giáo phát tặng phiếu bé ngoan, có ta về ông đánh, ông đánh! Tại sao tiểu thư lại ta hạnh phúc, suốt ngày bị o ép đó thôi...!”

      A Hoành uống trà mà cũng phả phì cười, chỉ tay vào Ngôn Hi, “, , ” gồi lâu mà ra lời, bệnh cảm cúm chưa khỏi hẳn nên vẫn bị ngạt mũi, suýt cười đến đứt hơi.

      bằng giọng ngạt mũi: “Sorry, sorry, lúc đầu em cũng tưởng em có lòng thương người hơn những gì tưởng tượng cơ.”

      Ngôn Hi nheo mắt, hàng mi đen và dày rung , rồi đưa thuốc cảm cho . “Con , chuyện kể trước giờ ngủ hết, đến giờ uống thuốc rồi.”

      A Hoành cười tủm tỉm, bỏ mấy viên thuốc vào miệng, ngửa cổ nuốt cái ực.

      Ngôn Hi tặc lưỡi. “ đắng à?”

      A Hoành nhìn cốc nước tay Ngôn Hi, ánh mắt dịu dàng hẳn lên. “ đắng. Ai như , uống thuốc mà cứ như bị hành hình vậy.”

      Đợt mắc chứng cuồng loạn, mỗi lần uống thuốc, đều bỏ chạy. A Hoành đuổi đằng sau. Ngày nào cũng phải chạy mấy vòng quanh sân để ép uống thuốc.

      Ngôn Hi mắt tròn mắt dẹt nhìn A Hoành với vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

      A Hoành liền cười, thấy hơi mệt nên dựa vào thành giường, nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng, thấy Ngôn Hi khẽ khàng đắp chăn cho , chợt nhớ ra điều gì, bèn nắm chặt tay Ngôn Hi, có kìm cơn buồn ngủ, mở mắt ra, : “Ngôn Hi, mang sách vật lý ra đây, hôm nay chưa ôn bài đấy.”

      Ngôn Hi trợn mắt cự nự. “Hả! Ôn bài gì chứ, đợi em ngủ dậy rồi tính sau. ốm mà còn ôm đồm nhiều việc như thế cẩn thận tuổi còn trẻ mà có tóc bạc đấy. Già và xấu chẳng có ai lấy, em chẳng được làm mẹ hiền vợ đảm đâu, hiểu chưa?”

      Ngôn Hi biết mục tiêu của A Hoành - mẹ hiền vợ đảm, chỉ bốn chữ đó thôi.

      A Hoành cố nhịn cười, nghiêm mặt : “Ai bảo chẳng ai lấy, hôm qua ở lớp bên cạnh có người sang tỏ tình với em đấy.”

      Lớp bên cạnh có cậu bạn, điểm số luôn đứng thứ tư của khối, lúc nào cũng kém A Hoành vài điểm. Hôm qua, cậu bạn đó mặt đỏ bừng dúi cho lá thư thơm nức, nét chữ gọn gàng. Trong thư, cậu ta xinh xắn, dịu dàng, học giỏi, ngỏ lời quý mến từ lâu, hẹn ngày mai xem phim.

      Ngôn Hi cười gằn, : “Mai em cứ ngoan ngoãn nghỉ ở nhà, ta đến rạp phim đâu.”

      A Hoành liền thắc mắc: “Hả?”

      Mặc dù lúc đó khéo léo từ chối, ngày mai cũng có ý định , nhưng tại sao Ngôn Hi lại biết chuyện rạp chiếu phim, gì với đâu.

      Thế nhưng thực tế, cảnh tượng lúc đó như sau: chàng nọ ngượng ngùng ấp úng tỏ tình, A Hoành mỉm cười, vừa kiên trì lắng nghe vừa liếc đồng hồ đeo tay, cách đó xa còn có hai vị lén lút nấp ở góc tường.

      vị là Tân Đạt Di, vị là Trần Quyện, vị tường thuật, vị gọi điện thoại.

      “Mĩ nhân, tôi cho cậu biết chuyện, ngay lúc này cách lão tử xa có sinh vật nguồn gốc đe dọa con cậu ngày mai phải xem phim cùng , nếu tìm xã hội đen để xử lí cậu. Con cậu sợ xanh mắt và khóc lóc, đúng rồi, mĩ nhân, cậu định tính thế nào đây. Chính cậu là người bảo tôi theo dõi, đừng có quên bữa vịt quay cậu hứa từ trước đấy nhé. Gì cơ? Cậu bắt xe đến hả, còn mang cả dao nữa à? nghiêm trọng như thế đâu, hơ hơ, ờ, thôi tôi cúp máy nhé..."

      Sau đó, hai vị nọ lỉnh mất.

      Say khi từ chối cậu bạn kia, A Hoành rời khỏi trường. Cậu bạ tần ngần nhìn theo chiếc bóng mất hút từ lâu của A Hoành và thầm rơi nước mắt trong gió.

      Sau đó, cách đấy xa, mĩ nhân cầm dao tới, vừa cười khẩy vừa liếc xéo cậu bạn kia. "Xem phim hay sống, vị công tử này chọn ..."
      Mĩ nhân thở hổn hển, trán còn lấm tấm mồ hôi nhưng dung nhan đó vẫn khiến cậu bạn kia hoa mắt.

      Chói mắt quá...

      "Ờ, tớ có được lựa chọn xem phim cùng cậu ?"

      "Hừ, hoá ra vị công tử này muốn sống nữa rồi."

      Năm nào đón tết, nhà họ Ngôn cũng đều đốt pháo hoa, từ trước đến giờ, Tư Hoán , A Hoành đều khá chín chắn, chỉ thể vui vẻ, rôm rả trước người lớn. Còn Ngôn Hi, Tân Đạt Di khác, từ quậy phá, thích chơi pháo, đốt pháo.

      Tư Nhĩ cười lạnh lùng, : ""Ngần này tuổi rồi..."

      A Hoành nghiêm mặt : "Già nhưng tinh thần già." Rồi thầm nghĩ, thoắt cái mình chuẩn bị đón sinh nhật lần thứ mười tám rồi, thời gian trôi nhanh , mà cũng hiểu tại sao thế gian luôn có người thích giả vờ là thỏ non?

      Tân Đạt Di vờ như như nghe thấy, mặt dính đầy thuốc pháo nhưng vẫn cười tươi như hoa.

      Tư Hoán sực nhớ ra điều gì, vừa cau mày vừa cắn móng tay, : "Bọn mình có nên mời Trân Quyện đến nhà ăn tết , ăn tết mình cũng khổ thân..."

      Tư Hoán có tật cắn móng tay, thói quen rất trẻ con. Hành động này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh chín chắn, điềm đạm của chàng, nhưng cũng được coi là đáng .

      Tân Đạt Di ho sặc sụa, : "Ôn Tư Hoán, có phải cậu cố tình chọc gậy bánh xe ? Khó khăn lắm tôi mới được nghỉ học, phải đối mặt với gã gay chết tiệt kia nữa."

      A Hoành mỉm cười, : "Mấy ngày hôm trước bọn cậu còn ăn vịt quay rất thân mật cơ mà?"

      Tân Đạt Di chột dạ, chắc chắn là A Hoành biết cậu ta và Trần Quyện theo dõi , nhưng sau hồi ngẫm nghĩ, liền bất bình : “Tôi có việc phải trước đây.”

      Tư Hoán cay mày, : “Mấy ngày nay chẳng mấy khi thấy cậu ở nhà, cậu đâu vậy?”

      Ngôn Hi quay lại, chỉ giơ tay chứ đáp rồi thản nhiên bỏ .

      Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía A Hoành, liển mỉm cười, : “Đừng có nhìn tớ như thế, tớ với đồng chí ấy cón quen biết gì nhiều đâu.”

      Thế nên làm sao tớ biết ta đâu được.

      Cả đám: Biến!

      A Hoành mỉm cười, hề dối.

      Cứ đến buổi chiều là thấy bóng dáng Ngôn Hi đâu, bảy, tám giờ tối mới về, người thơm nức, sà vào bàn ăn như hổ đói, no căng bụng ngẩng đầu.

      hỏi đâu, dù gì Trung Hoa cũng là quốc gia dân chủ, chúng ta tôn trọng quyền riêng tư của công dân mà. Có điều tối đến ngồi vào học, Ngôn Hi luôn miệng ca thán sao nội dung bài vở nhiều gấp đôi ngày trước.

      A Hoành mỉm cười, vờ như nghe thấy. Đây là trừng phạt đối với bắt phải trả giá bằng việc đề phòng trước người khác.

      Làm xong bài tập, Ngôn Hi nằm vật xuống giường. Sau đó, sực nhớ ra điều gì, mặt mày nhăn lại, tay chống cằm, uể oải :

      “A Hoành, em lấy dáy tai hộ với, hôm nay sao ngứa thế biết.”

      A Hoành tìm bông ngoáy tai rồi đá ngồi dậy, lại gối đầu lên đùi , để hở bên tai phải, nhắm mắt vờ chết.

      A Hoành gì, định lấy dáy tai cho nhìn thấy bên tai phải có vết màu hồng. lấy tay di thấy dinh dính, lại có mùi thơm thơm, là màu son dưỡng.

      A Hoành giật thột, vừa mừng vừa lo. Mừng là vì may mà Ngôn Hi thích con trai, lo là vì Tư Hoán thất tình, biết day dứt thế nào.

      Mặt A Hoành thoắt đỏ thoắt tái, trong lòng đan xen bao cảm xúc, mải để ý, tai Ngôn Hi bị bóp mạnh đến đỏ ửng.

      Ngôn Hi đau quá liền mở mắt ra, thấy nét mặt tần ngần của A Hoành, bất giác mỉm cười.

      A Hoành liền trở về với thực tại, ngại ngùng cười, : “Ngôn Hi, mấy hôm nữa là mùng Mười tháng rồi đấy, chuẩn bị gì chưa?”

      Sinh nhật Tư Nhĩ.

      Ngôn Hi nhìn với vẻ là lạ rồi lắc đầu. “Ờ, mấy ngày nay làm thêm, đợi có tiền lương rồi chuẩn bị sau.”

      A Hoành sửng sốt hỏi: “Đợt này làm thêm hả? Ở nhà có thiếu tiền đâu?”

      Ngôn Hi ngồi dậy, chu miệng : “Tiền của nhà là tiền của nhà, mười tám tuổi là thành người lớn rồi.”

      A Hoành cúi đầu gì. Hồi lâu, cười, bảo. “Nhĩ Nhĩ mà biết chắc rất vui.”

      Sắp tết, Trần Quyện sống mình quen nên nhận lời mời của Tư Hoán, chỉ kéo A Hoành sắm ít đồ tết với cậu ta.

      Đường phố nhộn nhịp người qua kẻ lại, hiếm có năm nào được như năm nay, tuyết to báo hiệu nhiều điều may mắn, năm thái bình, nhà nhà bệnh tật, tai ương.

      A Hoành rất vui, nhìn dòng người qua lại, khẽ hỏi Trần Quyện: “Mary, tại sao sang ăn tết với bọn tớ?”

      Trần Quyện liền cười. “Đêm Giao thừa tớ còn phải đợi cuộc điện thoại.”

      A Hoành gật đầu. “Gia đình Trần Quyện ở Vienna, chắc chắn gọi điện thoại về rồi.

      Ánh mắt Trần Quyện lúng liếng, nụ cười cũng rạng rỡ hẳn lên. “Cậu đừng nghĩ linh tinh. Cha mẹ tớ li hôn từ năm tớ mười tuổi, giờ hai người đều có gia đình riêng, mấy đứa con riêng của họ lớn hết cả rồi, đêm Giao thừa sao có thể gọi điện cho tớ được, rỗi hơi đâu.”

      A Hoành sửng sốt nhìn Trần Quyện rồi cúi đầu, đá lớp tuyết dưới chân nhưng gì.

      Trần Quyện lại vuốt đuôi mắt, với giọng buồn buồn: “Người ấy... Giao thừa năm nào cũng gọi điện thoại về hỏi thăm.”

      A Hoành khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ buồn bã trong mắt Trần Quyện, liền mỉm cười, vỗ vai cậu ta. “Năm nay thử nghe máy xem sao? Có thể quên được cậu ấy chuyện rồi cũng qua.”

      Trần Quyện cười, liếc , hỏi: “Cậu biết người đó là ai đúng .”

      A Hoành dừng chân, gật đầu, đáp: “Ừ.”

      Trần Quyện chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nghiêm mặt tiếp: “Hổi còn ở Vienna, tớ tìm thám tử điều tra Ngôn Hi đấy.”

      A Hoành sầm mặt, đúng là trắng trợn .

      “Này, cậu sinh sau năm 85 hả?”

      Trần Quyện thắ mắc, đáp: “Hả, ờ.”

      A Hoành liền kháy: “Tốt lắm, rất tốt, rất mạnh mẽ.”

      “Cậu có biết trong bản báo cáo, người mà Ngôn Hi coi trọng nhất là ai ?”

      “Người đó hả?” A Hoành buồn nghĩ mà đáp luôn. Trần Quyện rỏ ra rất vui mừng trước điều đó. “Sai bét, Ôn Tư Nhĩ mới đúng.”

      A Hoành tư lự đáp: “Cậu này cũng hẳn là có cơ sở.”

      Thấy vẫn bình thản như thường, Trần Quyện rất bất ngờ. “Cậu buồn, thắc mắc hả? Chẳng phải cậu thích...”

      A Hoành chẳng chẳng rằng, Trần Quyện đành ngoan ngoãn im lặng.

      “A Di Đà Phật, thí chủ đừng hủy hoại thanh danh của tiểu tăng, thiện tai thiện tai. Theo quan sát của tiểu tăng, dạo này Ngôn thí chủ gặp vận đào hoa, chuyện vui sắp đến, thí chủ cẩn thận trọng trong phát ngôn.”“Hả? thích gã đực rựa khác hả?”

      A Hoành thủng thẳng đáp: “Con , phải con trai.”

      Trần Quyện nhìn ra phía xa, ánh mắt có vẻ là lạ. “Ờ, hình như là con .”

      A Hoành quay đầu nhìn theo ánh mắt Trần Quyện.

      Cách đó xa, mộ chàng trai mặc áo cánh dơi màu vàng nhạt, cổ quàng khăn, phía dưới là chiếc quần bò màu xanh nhạt, chân bốt vàng, tóc đen mắt to, trông rất nổi bật và đẹp trai. bên cạnh chàng trai là xinh đẹp mặc váy rất tây,dáng chuẩn, cao gần bằng chàng kia, nụ cười vô cùng ngọt ngào. Chàng trai cúi đầu nghe gì đó, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, thỉnh thoảng lại gật đầu. ta cầm chiếc cốc giấy, cách đó xa là máy bán cà phê tự động.

      Chàng trai đó là Ngôn Hi.

      A Hoành đưa tay lên xem đồng hồ, ba giờ chiều. làm thêm mà hẹn hò ư? Trời lạnh thế này mà ăn mặc phong phanh như vậy...

      Ngôn Hi phát ra A Hoành và Trần Quyện, uống vội cốc cà phê rồi sang đường đối diện. kia theo sau, sắc mặt hồng hào, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt lấp lánh.

      Trần Quyện len lén quan sát sắc mặt của A Hoành nhưng nhận ra vui hay buồn, mọi thứ vẫn bình thường, ánh mắt vô cùng bình thản.

      “Ê, bọn mình bám theo xem sao .” Trần Quyện ra những suy nghĩ trong lòng A Hoành mà chỉ kéo đí theo Ngôn Hi và kia.

      A Hoành theo cậu ta, bước chân được tự nhiên cho lắm, nhưng từ đầu đến cuốc hề gì, bảo “ừ” cũng chẳng phản đối.

      Sang đến đường bên kia thấy bóng dáng hai người ấy đâu nữa. Phía trước có đám đông xúm lại, có máy quay, hình như có đoàn làm phim quay phim. Hai hôm trước tuyết vừa rơi, lớp tuyết vẫn rất dày, chắc là quay cảnh tuyết.

      Trần Quyện kéo A Hoành xúm lại, người xem rất động, có điều vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng vài người trong đó.

      “Cảnh quay thứ ba, chuẩn bị xong chưa, quay nghiêng. Ready? Action!”

      “Tách, tách!”

      “Nữ bước đến hôn má nam.”

      “Nhân viên hóa trang đến, tóc nhân vật nam chưa nhiều tuyết lắm, cho thêm ít nữa.”

      Tất cả lại cuống lên.

      Đằng trước có than: “Đúng là hành hạ con nhà người ta, tôi đứng ở đây xem lúc mà thằng bé bị giội mấy chai nước rồi, đẹp trai như thế, trời lại lạnh thế này, biết con cái nhà ai mà xót nhỉ?”

      Đám đông liền phụ họa: “Đúng vậy đấy, đám người này thất đức quá, nhìn kìa, cậu kia cón đến nỗi mội tím tái hết rồi.”

      Cũng có người mỉa mai: “Có gì mà phải xót, người ta hứng vì kiếm được nhiều tiển thôi”

      Đám đông rất ồn ào. A Hoành vừa nghe vừa cau mày.

      Trần Quyện cao nên nhìn tình hình, lát sau tiu nghỉu quay lại, : “A Hoành, biết có phải tớ hoa mắt mà sao tớ nhìn thằng cha người đầy tuyết vụn, sắp đứt hơi kia giống cha mĩ nhân nhà mình quá nhỉ?”

      A Hoành thấy đầu ong ong, có gắng chui vào thấy giữa trường ngập tràn băng tuyết có người đứng, gần như nhìn các mạch máu. Đầu, mắt, quần áo, tay đều đóng băng, tựa như pho tượng được điêu khắc bằng băng.

      Mái tóc đen và đôi mắt đen láy, giữa băng tuyết càng nổi bật hơn.

      đứng trân trân nhìn .

      mỉm cười, cảm thấy ấm áp như nhìn thấy tia nắng mặt trời, mấp máy môi với : "A Hoành, chỗ khác , đừng nhìn ."
      Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 53

      Lời ước thành

      A Hoành sững sờ nhìn đôi môi mấp máy của Ngôn Hi và khẽ gật đầu, rồi quay sang mỉm cười với Trần Quyện. "Mary, bọn mình về thôi."

      Trần Quyện chần chừ chưa chịu mà đưa mắt nhìn Ngôn Hi, sau đó lại nhìn vào đôi mắt có chút mệt mỏi của A Hoành, rồi cũng giấu những thắc mắc trong lòng theo A Hoành ra.

      "Cậu xem ta làm sao à?" Nụ cười của Trần Quyện khá khó hiểu. "Tớ tưởng cậu kéo về như trước kia?"

      A Hoành bao giờ muốn Ngôn Hi phải ấm ức, từ trước đến giờ, Ngôn Hi hiểu điều này hơn ai hết.

      A Hoành bình thản lắc đầu. ", Ngôn Hi khi quyết định người khác can thiệp được, làm thế hay."

      Trần Quyện biết phải gì mà hỉ lẩm bẩm: "Bọn cậu cãi nhau à?"

      A Hoành cười, hỏi: "Sao cậu lại thế?"

      Trần Quyện thắc mắc: "Trước đây, nếu thấy Ngôn Hi hành hạ mình như thế cậu đến cho trận từ lâu rồi."

      A Hoành cau mày nghĩ ngợi hồi lâu.

      Trần Quyện cười rất hả hê, nghĩ chắc hôm tới có khi Ngôn Hi lại mời cậu ta ăn vịt quay chứ chẳng chơi. "Hiểu ra rồi chứ?"

      A Hoành lắc đầu, bình thản đáp: "Ừ, hiểu ra rồi. Có lẽ ngày trước tớ thất lễ với Ngôn Hi quá."

      Trần Quyện véo má , khóc dở mếu dở. "Haizz, biết bà nào nhập hồn vào A Hoành nhà chúng tôi mà báo trước tiếng."

      A Hoành chẳng chẳng rằng, chỉ nghênh mặt lên.

      Trần Quyện biết dỗi vì chuyện ban nãy bèn than: "Theo tớ đoán, Ngôn Hi muốn cậu chứng kiến ta trong bộ dáng như thế, sợ cậu xót nên mới bảo cậu ."

      A Hoành gì mà chỉ tay vào cửa hàng đằng trước, : "Đến hàng quẩy Quý Phát Tường cậu nhắc rồi kìa."

      Trần Quyện tính tình trẻ con nên cũng để ý đến chuyện A Hoành chuyển sang chủ đề khác mà hào hứng kéo vào cửa hàng. Món quẩy thơm nức, Trần Quyện nhìn mà muốn chảy nước miếng.

      "A Hoành, nghe mũi cậu thính như mũi khuyển ấy!"

      Trần Quyện định làm hoà: "Ok, ok, tớ mũi thính như mũi khuyển, mời tiểu thư ngửi giùm bằng mũi xịn ."

      A Hoành phì cười, khịt khịt mũi rồi lấy tay lật các loại quẩy, ngửi mùi thơm rồi cười : "Nhân thập cẩm, bên trong có thanh mai, số quả cứng, đường, ngọt cũng ngấy, chắc chắn là cậu ăn được."

      bán hàng gật đầu. "Bạn này tinh đấy, đúng là nhân thập cẩm có các vị như thế."

      Mọi người trong khu đều biết mũi A Hoành rất thính.

      Trần Quyện mắt sáng lên, cười khoái chí, tâng bốc. "A Hoành hổ danh là thần tượng, tớ cứ tưởng tên khỉ đột Ngôn Hi kia bốc phét cơ."

      tóc xoăn bên cạnh vừa nghe thấy hai chữ "Ngôn Hi" liền giật bắn mình, làm rơi hộp quẩy xuống đất.

      Nghe thấy bên cạnh có tiếng động, A Hoành liền quay sang thấy xinh xắn với mái tóc xoăn đứng bên cạnh.

      Hoá ra là Lâm Loan Loan.

      "Ôn Hoành." Thấy tránh được, Lâm Loan Loan lạnh lùng chào.

      A Hoành mỉm cười. "Chào Lâm tiểu thư."

      Nghe thấy cách xưng hô này, Lâm Loan Loan vừa bực vừa ngượng, biết phải đáp trả thế nào, chợt nhìn thấy Trần Quyện, bèn cười gằn, : "Sao diễn vở kịch buồn thảm nữa à, tưởng Ngôn Hi bị bệnh, làm con có hiếu trước giường bệnh cơ mà?"

      Thấy giọng điệu của nàng được thiện chí, Trần Quyện liền hỏi A Hoành đây là ai. A Hoành đáp khẽ hao chữ "Tư Hoán".
      Trần Quyện "ồ" tiếng, hiểu ra ý nghĩa của cụm từ Lâm tiểu thư A Hoành vừa , rồi cười với vẻ đầy ý.

      Nghe Lâm Loan Loan vậy, A Hoành cũng bực, : "Ngôn Hi khỏi bệnh lâu rồi, Lâm tiểu thư biết à?"

      thể diễn tả nổi cảm xúc khuôn mặt Lâm Loan Loan lúc này, vừa thất vọng vừa bực bội và cũng có phần mừng rỡ. "Khỏi hẳn rồi à, bác sĩ thế nào?" xong lại thấy mình sốt sắng quá nên nét mặt ta lại có chút ngại ngùng.

      A Hoành mỉm cười. "Khỏi hẳn rồi, Lâm tiểu thư cần phải lo lắng nữa."

      Trần Quyện càng nghe càng thắc mắc, nàng này là người cũ của Tư Hoán, Tư Hoán sống dở chết dở đó ư? Tại sao cứ như là có tình cũ với Ngôn Hi vậy.

      A Hoành kéo Trần Quyện chọn mấy hộp quẩy ngọt, định ra về bị Lâm Loan Loan gọi giật lại: "Ôn Hoành, nhắn giùm tôi mấy câu được ? Rằng năm xưa tôi cố tình. Tôi tưởng bệnh của cậu ấy khỏi được. biết lúc cậu ấy phát bệnh thế nào đâu... Tôi và Tư Hoán đứng chuyện trước cửa phòng cậu ấy, tưởng cậu ấy còn ngủ say, đột nhiên cậu ấy làm vỡ lọ hoa... rồi giẫm vào... chân toàn máu là máu... cậu ấy nhìn tôi... trông đáng sợ vô cùng, tôi thực cố ý." Lâm Loan Loan bắt đầu cuống.

      A Hoành hiểu Lâm Loan Loan gì, Trần Quyện nắm được trọng tâm vấn đề, cười gằn, hỏi: “Bà chị gì với Tư Hoán để Ngôn Hi phải lườm bà chị? Bà chị bảo cố tình, thế mà là cố tình ư?”

      Lâm Loan Loan luống cuống nhưng nghĩ đến việc và Tư Hoán cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp, bèn nghiến răng : “Tư Hoán hỏi tôi nếu Ngôn Hi thích tôi tôi làm thế nào.

      Lúc đó tôi rất sợ, vì trước đó nghe người ta Ngôn Hi bị bọn xấu hãm hiếp nên mới thành ra như thế, liền hỏi Tư Hoán có thế . Sau đó, Ngôn Hi liền ra, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, chân đầy máu, sau đó nét mặt cậu ấy rất bình tĩnh, hề giống như người ốm. Giọng cậu ấy rất ràng, , cậu ấy rất thích tôi, thích tôi từ lâu rồi. Từ đợt thi trước đó khá lâu, tôi chia cho cậu ấy nửa cục tẩy của mình là cậu ấy thích tôi, hỏi tôi có thể thử cậu ấy . Lúc ấy tôi tưởng cậu ấy nhảm, sau đó cậu ấy túm áo tôi, tay bê bết máu, tôi rất sợ, vừa khóc vừa xin cậu ấy buông ra. Cậu ấy gì mà chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt vô cùng buồn bã. Các cậu chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó nên hiểu đâu, ánh mắt có sức sống, đầy tuyệt vọng đó rất đáng sợ. Tôi phải lấy hết sức mới đẩy được cậu ấy ra, nhưng ngờ Ngôn Hi lại ngã từ cầu thang xuống. Lúc ấy tôi rất sợ, tôi cũng biết..."

      Lâm Loan Loan lấy tay túm chặt tóc, mắt ngân ngấn nước, nét mặt vô cùng đau khổ. "Tôi muốn... tôi chỉ... tôi thích Ngôn Hi, đấy..."

      Lần đầu tiên A Hoành được nghe kể cề những việc này, trước đây, Ngôn Hi chỉ kể vài câu ngắn ngủi, thậm chí cong ra sức trêu Tư Hoán và Lâm Loan Loan.

      ấy mệt ư?

      Mặc dù Ngôn Hi thấy mệt nhưng A Hoành lại nhìn Lâm Loan Loan bằng ánh mắt khó diễn tả bằng lời.

      Nhìn Lâm Loan Loan như thể phải vì tóc nàng rất xoăn, đôi mắt cong cong, phải vì nàng tên là Lâm Loan Loan. nhìn bởi đây là Lâm Loan Loan mà Ngôn Hi quý mến.

      Vì quý mến Ngôn Hi nên A Hoành phải dốc toàn bộ sức lực, lúc này mới hiểu rằng, phải là người con như thế nào mới có thể khiến Ngôn Hi rung động.

      có điểm nào giống với .

      Lâm Loan Loan ngồi thụp xuống, nước mắt lăn dài gò má, giọng có phần chua chát: " tháng sau, Ngôn Hi học trở lại, may mà vết thương nặng lắm. Có điều lúc đó tôi mới biết thực ta Ngôn Hi hoàn toàn tỉnh táo, lúc đó cậu ấy khỏi bệnh rồi. Sau đó, Tư Hoán tỏ tình với tôi, tôi biết thể thay đổi được cục diện, lại sợ nhà họ Ngôn trả thù, dù gì tôi cũng là người đẩy Ngôn Hi từ cầu thang xuống, báo hại cậu ấy phải nằm chỗ cả tháng, sau đó mọi người biết rồi đấy, tôi và Tư Hoán bắt đầu đến với nhau."

      Trần Quyện liền chửi đổng: "Bà chị à, bà trình bày để xin mĩ nhân nhà tôi tha thứ, nếu là tôi tôi đá bà chị xuống mười tám tầng địa ngục rồi, bà chị về nhà tắm rửa rồi đánh giấc , đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa."

      Sắc mặt Lâm Loan Loan tái nhợt.

      A Hoành nhắm mắt lại , : "Lâm tiểu thư, chuyện chị nhờ, tôi giúp được." rồi kéo Trần Quyện vẫn chưa hả giận ra.

      Trần Quyện hậm hực trách: "Sao cậu để tớ tiếp? Mẹ kiếp, thảo nào Ngôn Hi sợ đàn bà, nếu là tớ, tớ cũng sợ! Đúng là thời buổi này chẳng có đứa con nào ra hồn cả!"

      A Hoành gì.

      Trần Quyện thèm liếc mà hùng hồn bổ sung. "Ngoài mẹ tớ và bạn Ôn Hoành ra!"

      Tối, Ngôn Hi, về nhà, vẫn bộ quần áo buổi sáng mà A Hoành chuẩn bị cho , khăn quàng cổ, găng tay, áo khoác, đều đủ cả.

      cởi áo khoác, giũ những bông tuyết còn dính áo ra, bước vào thư phòng mới phát A Hoành luyện chữ.

      Coi trước mặt ngồi ngay ngắn, nét mặt đoan trang, bím tóc rủ xuống chiếc áo len xám.

      nhàng bước đến trước mặt , thấy viết mấy câu trong bài thơ Đường, nét chữ gọn gàng nhưng dường như trong quá trình viết suy tư gì đó nên nét chữ hơi gượng gạo.

      Ngôn Hi cúi xuống, nắm chặt bàn tay phải của A Hoành.

      A Hoành giật bắn mình nhưng ngẩng đầu lên mà chỉ mím môi cười. Đợi đến khi bàn tay trắng ngần đó hoàn thành chữ cuối cùng trong bài thơ, mới ngẩng đầu lên cười, : "Sao tay lạnh thế?"

      Ngôn Hi cầm tờ giấy lên nhìn kĩ ba chữ cuối "khuynh thành sắc" trong bài thơ rồi : "Bài này tặng nhé. Em đừng hỏi chuyện hôm nay, đợi mấy ngày nữa thôi, em đừng lo."

      đưa cho cốc sữa sô la ấm, mỉm cười, đáp: "Vâng."

      Ngôn Hi nhìn cốc sữa, sực nhớ ra điều gì bèn cười tủm tỉm, hỏi: "A Hoành, lúc trừng mắt trông sợ lắm hả?"

      Vừa , chàng vừa cố tình trừng mắt to hơn, A Hoành nhìn , đáp: "Vâng , trông hãi lắm." Thực ra là trông rất có hồn. Người khác nhìn thấy, hồn phách điên đảo, chỉ muốn nhìn tiếp, thế nên mới đôi mắt đó đáng sợ để che giấu mất hồn của bản thân.

      Ngôn Hicười, cúi đầu đáp với vẻ hụt hẫng: “Hóa ra là , thảo nào, trước đây có ... ờ... còn tin, hôm nay, rất nhiều người cũng bảo như thế.”

      A Hoành thấy tim mình đau nhói. Trước đây, ý muốn chỉ Lâm Loan Loan ư?”

      Ngôn Hi gối hai tay ra sau gáy, dựa vào xô pha, nhắm nghiền mắt lạ và lẩm bẩm: “Hê, chẳng lẽ là do mắt của bản thiếu gia đẹp quá nên tất cả mọi người đều ghen tị ư?”

      A Hoành cười khúc khích. “Chí lí, em rất ghen tị với . Đẹp trai như thế làm nhiều người áp lực lắm, có biết ?”

      lại mắng: “Ngôn Hi, sao tưởng bở thế? Cứ ngồi đó mà tưởng tượng.” Dường như hiểu ra vến đề rồi từ đầu đến cuối chưa bao giờ thuộc về cũng còn làm quá buồn nữa.

      Bởi vì, đây vốn chỉ là phụ thuộc vào trời đất và người đó chứ chẳng quyết định được gì.

      Ngày mùng Mười tháng , bà Uẩn chuận bị tiệc sinh nhật lần thứ mười tám cho Tư Nhĩ, vì là mốc đánh dấu trưởng thành của nên bữa tiệc được tổ chức long trọng hơn, bà đặt mấy bàn ở khách sạn và mời số bạn bè.

      Năm ngoái, sinh nhật Tư Hoán cũng như thế, chắc đây là thông lệ của nhà họ đối với con cái.

      Bà Uẩn : “A Hoành, con và Tư Nhĩ cách nhau mấy ngày. Vài hôm nữa mới đến sinh nhật lần thứ mười tám của con, đến lúc đó mình lại làm vài mâm nữa...”

      A Hoành nhìn mẹ, dường như bà lại quên điều gì đó. Nhưng mạ nhìn , nét mặt vừa xót xa vừa có phần áy náy, A Hoành liền mỉm cười gật đầu.

      Sáng hôm ấy vừa tỉnh giấc, nhìn thấy đôi mắt to tròn của Ngôn Hi, A Hoành liền giật bắn mình, vừa dụi mắt vừa hỏi: “ đến lúc nào vậy?”

      Ngôn Hi đỡ càm A Hoành, chu miệng trách: “Con , sao bây giờ mới tỉnh hả, ta đợi lâu lắm rồi, mắt cay sè lên đây, xem này, lông mi rụng mấy sợi liền.”

      chìa ngón tay trỏ ra, quả nhiên có mấy sợi lông mi bám đầu ngón tay.

      A Hoành hậm hực: “Sao vô duyên thế, sáng ra gây , bực chết được!” tiên tay vớ ngay chiếc gối ném vào mặt chàng.

      Ngôn Hi ngân ngấn nước mắt, ấm ức như chú cún bị bỏ rơi. “Vừa dậy, Tư Nhĩ trang điểm rồi.”

      A Hoành ngáp dài, hỏi: “ có liên quan gì đến em?”

      Ngôn Hi hậm hực nhìn mái tóc đen chưa hề chải chuốt của A Hoành. “Ít nhất em cũng phải chải đầu chứ.”

      A Hoành vừa tỉnh giấc, chưa hiểu đầu đuôi thế nào. “Gì cơ?”

      Ngôn Hi bất lực,vỗ lên đầu , : “Ra đây, ngồi đây.” kéo chiếc ghế đến trước gương.

      A Hoành vừa ngồi xuống ghế vừa thắc mắc: “Làm gì vậy?”

      Ngôn Hi liền lấy lược rồi móc từ trong túi áo ra chiếc cặp tóc bằng pha lê rất đep, cười tủm tỉm, : “Chắc đẹp như ngoài salon, nhưng theo học mấy ngày rồi, chắc quá tệ.”

      lật ngược bàn tay rồi úp chiếc kẹp tóc vào lòng bàn tay A Hoành, cảm giác mềm mại, lành lạnh ập tới.

      A Hoành cúi đầu, chiếc cặp pha lê màu hồng phấn ánh lên màu trắng và tím nhạt, khóc dở mếu dở, : “Ê, Ngôn Hi, bắt em cặp cái này hả?”

      Ngôn Hi cự nự: “Em là con biết à? Con ai cũng thích những thứ này cả! tự chọn đấy!” Rồi túm tóc lên, chải , miệng tủm tỉm cười, động tác hết sức chăm chú như khi tranh vậy.
      Ngôn H cúi đầu, rẽ ngôi giữa cho , các ngón tay thon dài di chuyển rất linh hoạt, sau đó dùng cặp pha lê cố định tóc lại. Chiếc cặp pha lê xinh xắn lấp lánh giữa mái tóc đen, tựa như chú bướm xinh đẹp thoắt thoắt .

      A Hoành nhìn vào gương, chỉ thấy bàn tay Ngôn Hi vắt qua vắt lạithoăn thoắt, dáng vẻ rất tập trung. Sau đó, đứng yên bên cạnh , ngắm hồi.

      thể giấu nổi cảm xúc của mình, khoé mắt ươn ướt. cứ nổi hứng đối tốt với như vậy, khiến bị nghiện làm thế nào?

      Ngôn Hi thở phào như vừa hoàn thành tác phẩm tuyệt vời, nhìn chăm chú với vẻ rất hài lòng. cười, : "A Hoành, hôm nay em nhất định phải ngoan ngoãn ở bên , đừng để người khác dụ mất nhé."

      A Hoành vô cùng sửng sốt, hiểu Ngôn Hi lấy đâu ra cái hộp vuông có thắt nơ, mỉm cười, : "Ngôn Hi, cũng biết là em quen với việc đóng vai bé Lọ Lem mà."

      Đó là chiếc váy dài trắng đính đá lấp lánh, nhìn rất sang trọng.

      Ngôn Hi cười, uể oải : " cũng quen với việc làm thần tiên, cùng lắm chỉ là mẹ kế của bé Lọ Lem thôi, vì con mình mà phải bôn ba vất vả."

      A Hoành nheo mắt nhìn , Ngôn Hi lại nhìn đồng hồ. "Còn tiếng nữa là đến mười giờ ba mươi lăm phút."

      dặn A Hoành thay quần áo, còn mình chạy huỳnh huỵch xuống tầng.

      Chiếc váy rất vừa với , thướt tha xuống tận mắt cá chân, nhìn từ xa cảm thấy vô cùng cao quý, thánh thiện, A Hoành mỉm cười điềm đạm.

      xuống tầng thấy Ngôn Hi đâu nữa, đúng lúc điện thoại đổ chuông, Tư Hoán gọi hỏi họ bao giờ xuất phát.

      A Hoành định trả lời bàn tay trắng trẻo, thon dài cướp máy, trả lời với giọng bình thản: "Mọi người cứ trước , lát nữa tôi và A Hoành bắt taxi . Ừ, dở việc quan trọng."

      xong liền cúp máy.

      A Hoành ngẩng đầu, hỏi: "Chuyện gì quan trọng vậy?"

      Ngôn Hi ngắm chăm chú nhưng trả lời, rồi khẽ vỗ đầu , ánh mắt sáng ngời, : "Biết ngay là cái váy này hợp với em mà, đúng là con bản thiếu gia có khác, tồi, tồi."

      Mặt A Hoành đỏ rần, rồi hắng giọng, hỏi khẽ: "Mấy giờ bọn mình ."

      Ngôn Hi vào bếp bê ra bát gì đó, : "Em ăn cái này trước rồi bọn mình ." Đó là bát mì, bên quả trứng ốp lết, sườn, những sợi mì tròn trĩnh, trắng ngần.

      A Hoành hỏi: " nấu hả?"

      Ngôn Hi lắc đầu, đảo mắt : "Làm gì có, vừa mua đó chứ. Bản thiếu gia có bao giờ vào bếp đâu, sao có thể nấu được bát mì cực phẩm nhìn phát thèm này?" hào hứng khen bát mì đến nỗi văng cả nước miếng.

      A Hoành phì cười, liếc thấy tay Ngôn vẫn còn vết đỏ, lòng cũng hiểu vài phần, vừa tủm tỉm cười vừa ăn mì. “Đúng là... cực phẩm .”

      Đúng là cực phẩm phải ai cũng có thể thưởng thức.

      Đôi mắt Ngôn Hi lộ vẻ chờ đợi. “Có ngon ?”

      A Hoành mỉm cười, đáp: “Ngon ngoài sức tưởng tượng của em.”

      Ngôn Hi hắng giọng, sao cứ cảm thấy được ngon cho lắm. “Để nếm thử xem nào.”

      A Hoành lắc đầu, từ chối ngay tức khắc. “ được, đây là mì của em.” rồi lại cặm cụi chiến đấu với bát mì bốc khói nghi ngút, mồ hôi túa ra, vừa ăn vừa chảy nước mắt.

      Ngôn Hi vừa cười tủm tỉm vừa nhìn ăn mì, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Ngôn Hi, bát mì cay quá, hiểu cho bao nhiêu ớt, coi, nước mắt em chảy ra hết rồi đây này.

      Ngôn Hi rụt rè ngước mắt lên. Đồng hồ treo tường chỉ đúng vào mười giờ ba mươi lăm phút.
      Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 54

      Trái đất này có em

      Lúc xuống taxi, Ngôn Hi vẫn càm ràm: “Tại sao phải mặc thế này chứ?”

      chàng mặc bộ com lê trắng rất gọn gàng, vốn là trang phục nghiêm túc, chính thức, nhưng tai lại đeo chụp tai, cổ quàng khăn, tay đeo găng, hoàn toàn bôi nhọ hình ảnh quý phái, sang trọng.

      A Hoành liếc chàng, : “Lát nữa vào có lò sưởi, cởi ra là xong thôi mà.”

      Ngôn Hi lén lút liếc vào khách sạn, thấy ai cùng lứa tuổi ở trong sảnh lớn hoa lệ nên cũng yên tâm hơn. Bộ dạng này mà để mấy thằng nhóc đó nhìn thấy chẳng bị cười cho thối mũi à.

      Bình thường A Hoành chỉ chơi thân với Ngôn Hi và Tân Đạt Di, nhưng thực tế, số kẻ con ông cháu cha được gọi là quen, gặp gỡ chào hỏi vài câu lại phải là ít, rất nhiều nhà gia thế ngang ngửa với nhà họ Ôn, đồng nghĩa với việc số nhà hơn nhà họ Ngôn là tương đối nhiều.

      Đám con ông cháu cha đó chủ yếu là con trai, mối quan hệ của Ngôn Hi với bọn họ mặc dù thân thiết bằng Tư Hoán và Tân Đạt Di, nhưng cũng có thể là bạn bè. Hồi ấy, Ngôn Hi ốm, số người đến thăm cũng ít.

      Ngôn Hi vừa cởi khăn vừa cười , chuyện trò với A Hoành rồi bước vào trong. Tiệc được tổ chức tầng bảy, đây là khu vực VIP sang trọng nhất của nhà hàng này, chia thành sảnh nam và sảnh bắc, bình thường đặt tiệc phải đặt trước ba ngày.

      Lúc đặt tiệc, nhà hộ Ôn tỏ ra rất thận trọng, là tổ chức hai bữa tiệc vào ngày mùng Mười tháng dương lịch và ngày Hai mươi tám tháng Mười hai lịch. Giam đốc khách sạn sực nhớ đến lệ thành niên của con em nhà họ Ôn, biết hai con nhà họ đều đến tuổi nên rất hiểu ý, từ giấy mời đến thực đơn đều hết sức cẩn trọng.

      Bác Tôn nhìn Ngôn Hi, cười trêu: “Tiểu Hi đưa vợ đến đó hả?”

      A Hoành đỏ bừng mặt. biết những lời đồn đó từ đâu mà ra, tóm lại mọi người trong khu đều coi và Ngôn Hi là đôi. Bình thường, các bà trong khu vẫn hay nhắc lại chuyện xưa, bảo nhà họ Ôn vừa chào đời có lời hẹn ước với con trai nhà họ Ngôn rồi.

      Sau đó xảy ra chuyện kia, mọi người biết nhà họ Ngôn ưng nào, nhưng khi A Hoành đến nhà họ Ngôn ở, mọi người liền cho rằng nhà đó chọn Ôn Hoành. Và thế là ai nấy đều hiểu ý, thỉnh thoáng lại trêu hai đứa trẻ.

      Ngôn Hi vốn là người mặt dày nên có phản ứng gì, A Hoành bị trêu mặt lúc nào cũng đỏ gay, các bà các cười càng khoái chí hơn.

      A Hoành đau đầu lắm, chuyện có gì đâu, trong nhà cũng chẳng có ai nhắc đến, tại sao mọi người cứ như thể nắm được hết ngọn ngành, chỉ có mỗi hiểu gì vậy.

      Ngôn Hi lại đáp “vâng”, giọng điềm nhiên như .

      Bác Tôn lo Ngôn Hi ốm, việc học lại dở dang, bèn hỏi tiến độ học hành của , Ngôn Hi thấy người lớn trêu với A Hoành nữa nên thở phào và trả lời rất lễ phép.

      Tôn Bằng - thiếu gia nhà họ Tôn, bằng tuổi với Ngôn Hi, từ thông minh, lanh lợi nhưng lại mải chơi, nghịch ngợm, cũng thi đỗ vào trường đại học có tiếng như Tư Hoán. Tôn Bằng có quan hệ khá thân với Tân Đạt Di nhưng với Ngôn Hi được mặn mà lắm.

      Chuyện xảy ra cũng lâu rồi, hai chàng này có hiềm khích là vì Tư Nhĩ. Hồi ấy, Tư Nhĩ là bé duy nhất trong khu, năng dễ thương lại xinh xắn, mọi người trong khu đều coi là báu vật. Tôn Bằng và đám con trai khác rất quý mến, thích túm bím tóc của bé. Mỗi lần túm là Tư Nhĩ khóc ầm ĩ. Thấy vậy, Tôn Bằng luống cuống như gà mắc tóc, chưa kịp phản ứng Ngon Hi xông phi cưỡi lên người Tôn Bằng và đấm bùm bụp.

      Từ , Tôn Bằng được cưng như trứng mỏng, sao có thể chịu được nỗi ấm ức này, hai cậu chàng liền vật nhau ra đất. Sau đó, mỗi cậu về nhà bị ăn cái roi, hậm hực mà làm được gì. Tôn Bằng ấm ức vì chuyện mình chẳng làm gì, sao lại bị đánh. Ngôn Hi ấm ức nhin thấy Tư Nhĩ bị bắt nạt nên mới đánh Tôn Bằng, tại sao ông nội lại đánh mình! Sau đó, mỗi lần gặp là hai chàng lại choảng nhau. Hai năm trở lại đây lớn rồi nên vật lộn với nhau nữa mà chuyển sang đấu võ mồm, hễ gặp là khích bác, đểu nhau vài câu, khiến cả hai cùng ngủ yên.

      Tôn Bằng thấy Ngôn Hi đóng vai thỏ non trước mắt cha mình cười gằn, quay sang liền thấy A Hoành mím môi cười với cậu, hiền thục vô cùng. Cậu ngây người ra lát, sau đó ghé sát vào tai Ngôn Hi, trêu: “Ngôn thiếu gia, hôm nay rốt cuộc là sinh nhật thê hay thiếp của cậu vậy?”

      Ngôn Hi vẫn cười cung kính đáp lời cha Ngôn Bằng nhưng rồi lén đưa chân giẫm lên chân chàng cái đau điếng rồi nhếch mép đáp: “Cậu thử xem?”

      Dứt lời, cửa thang máy mở ra, Ngôn Hi mỉm cười, gật đầu rồi dắt tay A Hoành bước ra, để lại nhà họ Tôn còn ngần ngừ bên trong.

      “Cha, mình vào sảnh bắc hay sảnh nam?”

      tay Tôn Bằng là hai tấm thiệp mời do khách sạn gửi. tấm thiệp mang phong cách cổ điển, sang trọng, ghế ngồi nằm ở sảnh bắc.
      Tấm thiệp còn lại đặc biệt hơn, hình như được thiết kế riêng, màu tím nhạt, diềm trắng như tuyết, đường nét đơn giản nhưng hài hòa, nhưng ghế ngồi lại ở sảnh nam.

      Cha Tôn Bằng cũng thắc mắc: “Chắc là gửi thừa, sang bên nào chẳng như nhau!”

      Mẹ Tôn Bằng cẩn thận hơn, chỉ vào tấm thiệp màu tím nhạt, diềm trắng đó và : “Tấm này có kí tên.”

      Đúng là tại góc gần diềm trắng có in dòng chữ tiếng : M-Y-H-E-N-G

      Myheng.

      Tôn Bằng lại gần đọc và ngẫm nghĩ lúc, sau đó hiểu ra vấn đề, cười đầy ý: “Cha, mình sang sảnh nam . Con chưa bao giờ thấy tên đó tốn công như thế này bao giờ.”

      Tư Nhĩ cùng mẹ và Tư Hoán đón khách ở sảnh bắc, mặc bộ váy hồng nhạt, gấu váy xếp thành hình bông hoa, tóc búi cao sau gáy, trang điểm nhàng, giữa trán còn có bông hoa màu hồng phấn, trông kiều diễm, sang trọng vô cùng. Khách khứa nhìn thấy Tư Nhĩ đều nức nở khen xinh đẹp, lễ phép.

      Bà Uẩn rất vui, nhưng nghĩ đến A Hoành lại có phần băn khoăn. “Tư Hoán, gọi A Hoành và Tiểu Hi chưa, sao chưa thấy hai đứa đến nhỉ?”

      Tư Hoán cũng nhìn khách khứa gần như tề tựu đông đủ và đáp: “Chắc là sắp đến rồi mẹ ạ.”

      Đúng lúc này, vị giám đốc điều hành khách sạn hớt hải chạy tới, vào tai Tư Hoán điều gì đó.

      Sắc mặt Tư Hoán tái . “ gì cơ?” Sảnh nam bị người ta đặt rồi sao?’

      Vị giám đốc điều hành đáp với vẻ rất khó xử: “ Lúc đàu tôi tưởng nhà với nhà vị đó là , thế nên nhường phần thiết kế cho ta, ngờ ta lại là mối quan hệ giữa ta với nhà họ Ôn mặc dù tốt nhưng hai tiêc khác nhau.”

      Sắc mặt Tư Hoán tối sầm.

      chàng giám đốc điều hành mặc com lê cà vạt chỉnh tề liếc trộm Tư Hoán, mồ hồi túa ra trán, vội giải thích: “Tôi với vị đó là nhà họ Ôn đặt bàn trước rồi, nhưng vị đó kiên quyết nhượng sảnh nam.”

      Tư Hoán hít hơi sau rồi bình thản : “Vị mà nghe như có quan hệ thâm giao với chúng tôi nhỉ, rốt cuộc là ai mà đến giám đốc Trương cũng dám đắc tội vậy?”

      Giám đốc Trương rên rỉ, ta hiểu Tư Hoán nghĩ rằng ta coi nhà họ Ôn ra gì. ta đâu dám to gan đắc tội với nhà họ Ôn như thế, chỉ có điều nah ta cũng dám đắc tội với vị kia.

      Giám đốc Trương cười khổ : “Cậu Ôn, phải tôi hết lòng, có điều chuyện này…”

      Tư Hoán bực bôi hỏi: “Rốt cuộc là ai chứ?”

      Tư Hoán vừa dứt lời Ngôn Hi đưa A Hoành vào.

      Hai người đều ăn mặt rất lịch , A Hoành đứng bên cạnh Ngôn Hi, dịu dàng trong sáng, chú bướm pha lê thoắt thoắt đỉnh đầu, khuôn mặt trắng ngần, thánh thiện, nhìn tươi tắn hơn rất nhiều so với ngày thường.

      Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hai người và muốn nhìn ra chỗ khác.

      Tư Hoán miễn cưỡng mỉm cười, hỏi Ngôn Hi: “Sao bây giờ mới đến?”

      Bà Uẩn chưa biết chuyện vừa xảy ra, liền kéo tay A Hoành cười : “Còn đợi mỗi hai đứa nữa thôi, sảnh bắc và sảnh nam tương đối đông đủ rồi.”Câu của bà Uẩn đánh thức Tư Hoán, cười : “Giám đốc Trương, tôi cũng muốn nhường sảnh nam cho vị mà , nhưng cũng biết đấy, khách khứa nhà tôi đến đông đủ rồi, khách sạn có thói quen đuổi khách đó chứ?”

      Giám đốc Trương nhìn Ngôn Hi với vẻ đầy khó xử. Ngôn Hi cười cười, đáp: “ sao đâu, khách mời hai bên giống hệt nhau.”

      Tư Hoán gượng gạo hỏi: “Ngôn Hi, cậu gì vậy?”

      Ngôn hi nheo mắt, đáp: “ hiểu hả? Tôi ảnh hưởng gì, khách nhà họ Ôn mời cũng là khách tôi mời.” Thời gian qua, phải tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được khoản tiền tương đối, đâu dễ gì nhượng bộ.

      A Hoành nhìn hai người, cảm thấy bầu khí có gì đó bất thường nên có vẻ thắc mắc, nhưng nhìn sắc mặt Tư Hoán, cũng hỏi gì.

      Tư Hoán bước đền gần Ngôn Hi, chỉ đủ hai người nghe thấy: “Cậu nghĩ cái gì vậy?”

      Ngôn Hi lại cười: “Tôi nghĩ, thời gian trôi nhanh , thoắt cái A Hoành mười tám tuổi rồi. lần đầu tiên gặp, con bé còn và ngờ nghệch đến nỗi câu: “Sau trùng hợp thế, Ngôn Hi và cụ Ngôn lại cùng họ”.”

      Rồi quay sang nhìn A Hoành, cười híp mắt, thể vẻ dịu dàng, chiều chuộng.

      A Hoành cũng ngại ngùng cười với .

      Tư Hoán có vẻ bực. “Cậu nhìn được thêm vài ngày ư, sao cứ phải bon chen tranh ngày hôm nay với Nhĩ Nhĩ? lên hết chương trình rồi, mấy ngày nữa thôi. Hai mươi tám lịch tổ chức sinh nhật cho A Hoành.”

      Ngôn Hi nhìn Tư Hoán với ánh mắt sắc lạnh. “Ôn Tư Hoán, cả nhà cậu biết ngày Mười tháng dương lịch mới là ngày sinh nhật A Hoành, còn sinh nhật Tư Nhĩ, e là đến bác Ôn cũng chẳng biết!”

      Tư Hoán cau mày, cố gắng kìm nén tức giận. “Chính vì quen với việc tổ chức sinh nhật cho Nhĩ Nhĩ vào ngày mùng Mười tháng dương lịch, A Hoành cũng quen vào ngày Hai mươi tám, nên mẹ tôi mới sắp xếp như thế. Dù gì việc thay đổi cũng khiến cả Nhĩ Nhĩ và A Hoành cảm thấy quen.”

      Ngôn Hi cười khẩy, : “Ôn Tư Hoán, cậu biết trong mắt mọi người, người trước, người sau có nghĩa gì, có cần phải để tôi ra suy nghĩ đó của mẹ cậu và cậu ?”

      Sinh nhật Ôn Tư Nhĩ đường đường chính chính được tổ chức vào mười giờ ba mươi lắm phút trưa ngày mùng Mười tháng dương lịch, còn sinh nhật A Hoành chỉ chốt vào ngày Hai mươi tám tháng Mười hai lịch, có ngày dương, có thời gian cụ thể. Ở nhà họ Ôn, ai là tiểu thư chính thức, ai được cưng chiều hơn, người ngoài nhìn vào thấy ngay.

      Tư Hoán có vẻ khó xử, chỉ mực im lặng.

      Ngôn Hi bật cười, hỏi: “ ràng có thể lựa chọn cùng lúc tổ chức cho hai người, tại sao chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Tư Nhĩ mà bỏ quên A Hoành?”

      Đến mày Tư Hoán cau chặt hơn. “Ngôn Hi, sao cậu ăn cực đoan vậy? Tôi chỉ nghĩ rằng có thể A Hoành quen với việc tổ chức sinh nhật vào ngày hai mươi tám tháng mười hai lịch hơn.”

      Ngôn Hi cười lớn, giống như nghe thấy chuyện gì đó rất nực cười. “Quen là bởi tâm sáng. Nhưng Ôn Tư Hoán à, nếu tôi cho cậu biết rằng A Hoành hề thích sinh nhật vào ngày Hai mươi tám tháng Mười hai lịch, tất cả là do mọi người nghĩ vậy mà thôi, cậu nghĩ sao? Đừng quên là mười tám năm về trước, ngày Hai mươi tám tháng mười hai lịch chính là ngày A Hoành bị gia đình cậu bỏ rơi!”

      Ngôn Hi nắm tay A Hoành, dắt vào sảnh phía nam, giữa sảnh có chiếc bánh gato ba tầng cỡ đại. A Hoành nhìn rồi nhoẻn miệng cười.

      “Ngôn Hi, thấy bánh gato có đẹp ?” thầm với vẻ vô cùng ngưỡng mộ. “Từ , em chưa bao giờ ăn bánh gato trong ngày sinh nhật mình.”

      Sực nhớ ra điều gì đó, khịt mũi rồi khẽ chọc Ngôn Hi. “Ê, hôm tới sinh nhật em, định tặng em quà gì? tặng là em buồn đó nha, đấy!”

      vừa thấy tặng Tư Nhĩ hộp quà xinh xắn, nhìn có vẻ rất đắt tiền.

      Ngôn Hi ngẩn người nhìn rồi gật đầu.

      A Hoành cười. “Đừng mua gì cả, mua cho em chiếc bánh sinh nhật, em muốn được ăn bánh gato của chính mình trong ngày sinh nhật.”Mặc dù ngày này là sinh nhật của , nhưng nó phải là sinh nhật mà có quyền được chi phối, điều khiển.

      Ngôn Hi hiều ý , bàn tay nắm tay siết chặt hơn. Đột nhiên, nở nụ cười ranh mãnh. “ mua bánh gato cho em, em ăn hết sao?”

      A Hoành chu miệng đáp: “Ăn hết đút túi mang về.”

      Ngôn Hi nhìn chiếc bánh gato khổng lồ cao gần bằng đầu người, vui vẻ : “ đoán em phải mang về đấy!”

      Món khai vị được mang lên, bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, mọi người đều nhìn chiếc bánh gato khổng lồ và với dẫn chương trình: “Mời chủ xị ra cắt bánh thôi, mọi người đợi hát bài Happy birthday dài cả cổ rồi.”

      Ngôn Hi kéo A Hoành đến gần chiếc bánh.

      A Hoành giật bắn mình. “Ngôn Hi, làm gì vậy?”

      Ngôn Hi cầm microphone, mỉm cười, : “A Hoành, happy birthday to you!” chậm rãi từng từ.

      A Hoành, happy birthday to you!

      Khách khứa ngồi dưới cười ồ lên, mọi người đều có mối thâm giao với nhà họ Ngôn và nhà họ Ôn, biết mối nhân duyên của hai nhà nên nhìn thấy đôi trẻ tình cảm như vậy ồ lên trêu.

      Ánh mắt A Hoành khá lạnh lùng. “Ngôn Hi, hôm nay phải là sinh nhật của em.”

      Khách khứa nghe thấy câu này của A Hoành đều tỏ ra ngại ngùng, nhớ lại lúc nãy bà Uẩn ra đón khách, Ôn Tư Nhĩ đứng bên cạnh, ăn mặc, trang điểm rất chỉnh tề, ai cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng biết bất thường ở đâu.

      phải ai biết gì về chuyện cũa của nhà họ Ôn, trước đó nhìn thấy bà Uẩn dẫn Tư Nhĩ chứ phải con ruột ra đón khách, mọi người cảm thấy nhà họ Ôn cư xử được ổn thỏa, bây giờ Ngôn Hi diễn vở kịch này, lấy lại vị thế cho vợ tương lai của mình nên ai nấy đuề tỏ ra hả hê.

      Ngôn Hi cứ lờ , mỉm cười nhắc lại: “A Hoành, happy birthday to you!”

      A Hoành có vẻ bực bội, nhắc lại từng chữ: “Sinh nhật em là ngày Hai mương tám tháng Mười hai lịch, phải hôm nay.”

      “Hôm đó là ngày A Hoành tìm được đường về nhà chứ phải ngày A Hoành chào đời.” Ngôn Hi cườ rồi ôm chặt A Hoành, dịu dàng : “A Hoành, happy birthday to you!”

      muốn được tồn tại cách đường đường chính chính thế gian này, tồn tại cách đầy tự hào.

      Mười giờ ba mươi lăm phút ngày mùng tháng dương lịch mới là phút đầu tiên trái tim đập nhịp đầu tiên thế gian này.

      muốn phải khốn khổ khi tưởng tượng ra cảnh sáng ngày Hai mươi tám tháng Mười hai lịch bị bỏ rơi thế nào mỗi khi đến ngày sinh nhật của mình.

      phải bữa tiệc sang trọng cũng được diễn ra ở tầng bảy của khách sạn sang trọng này có thể bù đắp những điều nuối tiếc đó. phải đãi ngộ giống Ôn Tư Nhĩ có thể giảm bớt được nỗi đau. chỉ muốn với rằng, vô cùng biết ơn vì em có mặt trái đấy này.

      Myheng.

      My Heng

      Hoành của .
      Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 55

      Ba phần tỉnh, bảy phần say

      Sinh nhật vui vẻ nhé A Hoành!

      Câu của khiến cảm nhận được kiên trì, né tránh là điều nông nổi, nực cười. Như thể, nếu trong cuộc đời nồng nhiệt này, đốt cháy cả mình và người khác thành tro tàn, làm cho lâm li bi đát quyết chịu thôi. ràng chỉ là sinh nhật bình thường, kể cả mọi người thế gian này biết hoặc có cách nào để biết chẳng lẽ việc đó làm ảnh hưởng đến tồn tại của và lặng lẽ dựng tấm bia cho ư?

      Ngôn Hi cắm nến lên lớp kem mềm mại, tươi ngon của chiếc bánh, cởi áo vest ra, cười : “A Hoành, em ước !”

      đếm số nến bánh, mười tám ngọn lửa , muốn điều gì đó, trong giây phút mơ màng, mẹ và Tư Hoán bước đến.

      Họ thể tư thái của người trong nhà, mỉm cười hôm nay là sinh nhật của con nhà họ Ôn, cảm ơn mọi người đến chia vui, rồi cầm tay cắt bánh gato. Mọi người hồ hởi hát bài Happy birthday to you.

      Họ muốn trở mặt với nhà họ Ngôn để Ngôn Hi mất vui, nhưng họ hề quan tâm đến việc ước hay chưa. Có phải trong đầu họ nghĩ rằng nhại lại giọng cũ để rằng: “Ước gì ông nội, cha mẹ, Tư Hoán, Tư Nhĩ, A Hoành mãi bên nhau, mạnh khỏe, bình an vô .”

      Ngôn Hi nhìn họ đóng kịch, năng khiêm nhường, ra vào hợp lí, nâng A Hoành thành nhân vật chính tuyệt đối, cười để lộ điều gì bất ổn, đúng là phong thái quý phái đích thực của bậc đại gia.

      Tư Hoán đưa tay lên day đầu mày, trong lòng rất bực bội. “Ngôn Hi, sao bây giờ chuyện với cậu tôi lại mệt mỏi thế nhỉ?”

      Ngôn Hi liếc xéo chàng, cười khinh khỉnh. “Có vẻ cậu mệt rồi, trong ngày sinh nhật em ruột mà cũng được uống thoải mái, đúng là thất lễ. Huống chi những điều tôi vừa nó bình thường ngày nào cậu chẳng nghe rát cả tai? Ai là kẻ xu nịnh, ai là kẻ cố tình, ai là người chính trực, ai là kẻ lá mặt lá trái mà cậu biết ư? Ôn Tư Hoán, đừng cười nữa.”

      Giọng Tu Hoán cũng lạnh lùng hẳn, tranh thủ lúc cụ Ôn và bà Uẩn hàn huyên với nhà họ Tôn, nắm chặt cổ tay Ngôn Hi, : “Ngôn Hi, bây giờ cậu coi tôi là kẻ thù ư?”

      Ngôn Hi lại cười, siết chặt nắm đấm, vùng ra khỏi tay Tư Hoán. “Tư Hoán, cậu phải biết tôi cho cậu bao nhiêu thời gian chứ?”

      Tư Hoán nhướng mày. “Thế nên, cậu phải nhịn đến đỉnh điểm, vì A Hoành mà muốn nhịn nữa ư?”

      Ngôn Hi liền cười, đút tay vào túi quần, : “Câu này sai rồi, chỉ cần cậu ra tôi có thể nhịn cậu suốt đời. Cậu là cậu, tôi là tôi, chẳngliên quan gì đến A Hoành cả.”

      Tư Hoán cười buồn, nét mặt bình thản, ánh mắt có chút vô hồn, : “Ngôn Hi, sớm muộn gì cậu cũng dồn tôi đến mức phát điên thôi!”

      Ngôn Hi lại cười tươi như hoa, : “Tư Hoán, ông nội cậu bắt tôi mang tội danh nhưng tôi chịu. Nếu cậu mà điên đó là tội lớn của tôi. Huống chi vương quốc tuyệt vời như nhà họ Ôn, quyền thế danh lợi nằm trong lòng bàn tay cậu, làm sao cậu chịu cảnh điên được? Cậu tưởng tôi ngờ nghệch như A Hoành hả?

      Ngón tay Tư Hoán lướt khóe môi Ngôn Hi, với giọng mỉa mai: “Ngôn HI, cho dù thế nào chỉ cần nhắc đến A Hoành, cậu cũng cười trông rất chán đời.”

      Ngôn Hi gườm gườm, để lộ hàm răng trắng muốt. “Bản thiếu gia là thế đấy. Trước có Lâm Loan Loan, Lục Lưu, thêm A Hoành nữa lại càng có nhiều điểm yếu để túm hơn. Bản thiếu gia chịu được hết, tổ chức bữa tiệc sinh nhật như hôm nay cho A Hoành chưa là gì, kể cả bảo bản thiếu gia huy động tài sản nhà họ Ngôn, tâng A Hoành lên tận trời cũng là việc mà tôi thích được làm!”

      Tư Hoán nghiến răng ken két. “Cậu...!”

      Đúng lúc này, Tôn Bằng, Tân Đạt Di liền tới, cả hai đều mặc com lê, người điềm đạm, người “gấu biển” hơn.

      Tân Đạt Di ào tới với vẻ sốt sắng. “Hai cậu trốn trong xó thầm gì vậy, tìm mãi thấy đâu!”

      Tôn Bằng liền cười khoái chí. “Mạnh lão gia truyền thánh chỉ, ra lệnh cho hai vị vào hội kiến ngay!”

      Ngôn Hi và Tư Hoán vốn tỏ thái độ đối địch và đề phòng lẫn nhau, ngh thấy thế liền mặt mày méo xệch, đồng thanh hỏi: “Hả?”

      Nhà họ Mạnh là thông gia với nhà họ Lục, cụ Mạnh làm việc rất hợp tâm ý cấp nên được coi là đối tượng để các nhà lấy lòng thăng quan tiến chức. Năm xưa, của Lục Lưu lấy cậu con trai độc nhất của cụ Mạnh.

      Việc này có gì rắc rối, rắc rối là ở cháu độc nhất của cụ Mạnh- Mạnh Lê Mội.

      này có cái tên đậm chất thơ, nhưng người chẳng có tí chất thơ nào, là được nuông chiều quá mức nên sinh hư, nhìn ai cũng cảm thấy khó chịu. Lúc chê quần áo con nhà A ăn mặc có thẩm mĩ, lúc lại chê con nhà B trang điểm quá cầu kì. Vân vân và vân vân, đại loại là như thế.

      Cụ Mạnh cũng phát rầu, cháu ruột của mình khó chịu như thế, gặp ai cũng chê, sau này làm sao lấy được chồng?

      Sau đó, ngày nọ tháng nọ năm nọ, tại bữa tiệc nọ,mắt liền sáng lên. “Ông ơi, này được đấy!”

      Mắt ông cụ sáng như đèn pha ô tô, nhìn sang hóa ra là cháu trai độc nhất nhà họ Ôn, được đấy, con trai duy nhất trong nhà, sau này phải chia tài sản cho ai cả.

      Ông cụ càng nhìn càng ưng ý, cảm thấy cậu này mà làm cháu rể ổn, định khen cháu có mắt tinh tường con bé lại gào lên: “Ông ơi, kia tuyệt hơn kìa!”

      Ông cụ giật bắn mình, suýt nhồi máu cơ tim, quay sang đúng là thanh niên đẹp trai ngời ngời, ờ, gia cảnh khá ổn, cháu trai nhà họ Ngôn. Haizz, được, được, nhà nó còn đứa , sau này vẫn phải chia tài sản. Và thế là, ông cụ liền chỉ ra những cái lợi cái hại cho cháu . cháu liền ngượng ngùng : “Ông ơi, liệu cháu có thể ăn ở nhà họ Ôn, ngủ ở nhà họ Ngôn, lấy hai chồng được ạ?

      Ông cụ suýt nữa ngất xỉu.

      Từ đó trở , mỗi lần nhìn thấy Tư Hoán, Ngôn Hi, hai ông cháu nhà họ Mạnh đều túm lấy mọi người xung quanh hỏi về gia cảnh của hai cậu, có dấu hiệu phá sản hay , em ghê gớm , cậu em trai Ngôn Hi có phải là người hiểu biết .

      Tư Hoán thắc mắc, ai là em nhà ? Ngôn Hi nhướng mày, em trai tôi có hiểu biết hay liên quan gì đến ?

      Tuy nhiên, những câu này làm cho ngọn lửa tình mãnh liệt của Mạnh Lê Mội tắt ngấm. Thêm việc có mặt cụ Mạnh quyền cao chức trọng ở đó, Tư Hoán, Ngôn Hi dù bực bội nhưng cũng dám làm mất mặt ông cụ nên đành cố chịu, cảm giác như bị nội thương đến nơi. Thế nên vừa nghe thấy cụ Mạnh có lệnh gặp, mặt mày hai chàng đều biến sắc.

      Ngôn Hi run run hỏi Tôn Bằng: “Hồ ly đến chưa?”

      Tôn Bằng ngoác miệng, Tân Đạt Di gật đầu.

      Ngôn Hi ôm đầu đau khổ. “Ờ, tôi vừa uống hai li rượu nên hơi tây tây, phải ra ngoài lát cho thoáng Tôn Điều. Hơ hơ.”

      Tôn Điểu là biệt hiệu của Tôn Bằng, hồi ấy Ngôn Hi còn chưa học, phải mất ba ngày mới nghĩ ra được biệt hiệu này.

      Tôn Bằng liền cười khẩy. “Cậu cứ . Đằng nào Ôn Hoành cũng bị nàng tiểu thư kia chê bai đủ điều.”

      Ngôn Hi ngà ngà say lập tức tỉnh như sáo, xắn tay áo lên, hùng hổ : “Đồ hồ ly chết tiệt, lão từ quyết phen sống mái với ngươi!”
      Tân Đạt Di liền kháy: “Đúng là kẻ thù đội trời chung! Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng!”

      Tư Hoán thở dài bất lực theo sau.

      Lúc này, Lê Mội nhìn A Hoành với ánh mắt chê bai. “Ôn Hoành, nể cậu là em cùa Tư Hoán, sau này có thể bọn mình là người nhà, tớ cũng muốn với cậu đâu, nhưng cậu coi cậu mà xem, chẳng trang điểm tí nào, nhan sắc ra gì mà biết che khuyết điểm của mình, bộ váy này đắp lên người chẳng hợp với cậu gì cả, phí cả tiền. Người ngoài nhìn biết lại tưởng nhà họ Ôn nuôi dạy con chẳng ra gì!” Vừa nãy, nàng nhìn thấy vẻ thân mật của Ngôn Hi dành cho A Hoành, trong lòng bực bội nên cố tình gây .

      A Hoành mỉm cười gì, bà Uẩn thấy Lê Mội liên tục mỉa mai con tức tái mặt, biết con nhà ai mà vô duyên như thế!

      Mặc dù bực bội trước việc Ngôn Hi tự chủ trương tổ chức vụ này, nhưng dù gì A Hoành cũng là con ruột, nghĩ mình cũng có lỗi nên nỡ trách móc, bà Uẩn bèn bàn với bố chồng, phía bên Tư Nhĩ để ông quán xuyến, còn bên này bà và Tư Hoán lo liệu, để Ngôn Hi và A Hoành phải chạnh lòng.

      nắm tay con chuyện với bạn bè thân hữu, ngờ ở đâu lại mọc ra con bé vô duyên. Mặc dù rất lạ nhưng thấy con bé đó năng linh tinh, bà cũng chịu được nữa.

      Từ đầu đến cuối, A Hoành nửa lời mà chỉ mỉm cười, chậm rãi đáp lễ, lấy lùi làm tiến, đợi mẹ nổi trận lôi đình.

      nàng kia cũng đơn giản, người tính tình nhàng như bà Uẩn mà cũng bị nàng chọc giận.

      Chỉ tiếc là bà Uẩn chưa kịp nổi trận lôi đình Ngôn Hi và Tư Hoán tới. Mặt Ngôn Hi đỏ gay, chắc là khá vội, chàng liếc con nhà họ Mạnh cái rồi bình thản ngắt lời nàng: “Mạnh Lê Mội.”

      Mạnh Lê Mội thao thao bất tuyệt vội quay lại, ngượng ngùng e ấp, giọng cũng nhàng hẳn: “ Ngôn Hi, Tư Hoán, ông nội em bảo các ra chuyện và uống với ông li rượu.”

      Tư Hoán thấy mẹ sầm mặt xuống, bèn cười thầm. Mấy hôm trước, ông Mạnh còn đến gặp ông nội , khéo về tâm ý của Mạnh Lê Mội, ông nội đống ý nhưng mẹ rất hào hứng, muốn xem cháu nhà họ Mạnh trông thế nào.

      Tư Hoán liền cười, giới thiệu: “Mẹ ơi, đây chính là em Mạnh Lê Mội mà trước đó con có kể với mẹ, cháu của ông Mạnh đấy mẹ.”

      Sắc mặt bà Uẩn lập tức tái nhợt, đành miễn cưỡng : “Cụ Mạnh bảo mấy đứa ra uống rượu với cụ mà, ở dãy A, ra xem thế nào. Tiểu Hi tửu lượng kém đừng uống nhiều nhé.”

      Ngôn Hi cười cười gật đầu bảo vâng rồi cùng Tư Hoán, Mạnh Lê Mội sang phía bên đó, từ đầu đến cuối nhìn A Hoành giây nào.

      Nét mặt A Hoành biểu lộ thái độ gì, chỉ mỉm cười nhìn theo bóng họ.

      Sắc mặt của bà Uẩn cũng dịu hơn, bà dẫn A Hoành mời rượu mọi người. A Hoành uống được vài chén, mặc dù khách khứa cũng quen nhau nhiều nhưng chuyện rất phải đạo nên bầu khí trong bữa tiệc này vui vẻ.”

      Bà Uẩn có vẻ tán đồng việc này nên với con : “Con ra gọi Tư Hoán uống hộ con ít, con còn phải ôn thi, uống nhiểu tốt đâu.”

      A Hoành nhìn sang dãy A thấy Tư Hoán mời rượu cụ già, Ngôn Hi gục xuống bàn, dáng vẻ như ngà ngà say.

      A Hoành định bảo vâng li rượu với lời chúc mừng sinh nhật khác lại xuất .

      Đầu khi uống xong, mấy câu khách sáo đáp lễ, quay sang thấy bóng dáng Tư Hoán, Ngôn Hi đâu, A Hoành sợ bọn họ uống nhiều, chạy lung tung liền ra ngoài tìm, nhưng ra cầu thang, hành lang đều thấy đâu. nhân viên nhà hàng bận phục vụ trong sảnh, hỏi thỉ đều bảo nhìn thấy hai người. A Hoành nhìn ra cửa sổ, nền trời khá tối, dự báo thời tiết chiều có tuyết.

      Hay hai người họ ra nhà vệ sinh nôn chăng? A Hoành nghĩ vậy rồi vào trong. Càng càng xa, càng càng thấy yên tĩnh. Ngoài cửa sồ, nền trời tối dần, trận tuyết lớn sắp xuất , tất cả như bị bao phủ bởi màn đêm dày đặc, khác hẳn với cảnh tượng ồn ào, náo nhiệt ở đằng xa. Bước chân A Hoành ngập ngừng. đứng trước nhà vệ sinh mà nghe thấy tiếng động nào.

      Hình như bên trong có người.

      A Hoành lưỡng lự biết có nên vào trong ngó hay , rồi cũng tiến thêm bước, đèn sáng bỗng vụt tắt.

      Có người bấm công tắc.

      “Ngôn Hi, Tư Hoán hả?” A Hoành hỏi , nghĩ chắc là hai người trêu .

      Vừa quay lại bi ai đó ôm chặt vào lòng. Trong bóng tối có người đứng, nhìn , chỉ thấy đôi mắt lờ đờ say.

      ta quờ tay lên mặt , từng chút, từng chút, lông mày, mắt, mũi, mà, ngón tay mềm mại thoáng mùi rượu và lạnh đến thấu xương.

      A Hoành rùng mình định giãy ra nhưng ta ôm chặt hơn. gần như nghẹt thở , chỉ nghe được nhịp đậm của trái tim ta, từng nhịp từng nhịp.

      ta bình thản hỏi: “Ai đó?”

      A Hoành đáp, biết người này say nên thể kiểm soát hành vi của bản thân.

      ta quờ lên tóc rồi lẩm bẩm: “Con à?”

      A Hoành khóc dở mếu dở.

      Sau đó, ta gục đầu vào tóc , hít hơi sâu rồi lẩm bẩm: “Sao giống hệt mùi của A Hoành nhỉ?”

      A Hoành định : “Ngôn Hi, đừng đùa nữa, say rượu nằm ngoan chỗ, đừng đùa giỡn linh tinh, hiểu chưa?” Chưa kịp chàng đưa tay ra sau gáy , bắt ngẩng đầu rồi cúi xuống, hôn tới tấp.

      chưa kịp phản ứng gì chàng liếm láp môi , hơi thở phả ra toàn mùi rượu.

      A Hoành ngược ngùng, dám la lớn, sợ làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của Ngôn Hi nên đành ra sức đẩy .

      chàng cười, nheo mắt lại, sau đó lại cúi đầu hôn tiếp.

      A Hoành toát hết mồ hôi. Tay Ngôn Hi đặt eo , mỗi lúc siết chặt gan lì chịu buông ra. Trong lòng như quả cầu lửa, có ham muốn nóng bỏng mà cách nào xả ra. Tay phải của đặt đầu , mái tóc mềm mại như lụa và có chú bướm dang cánh.

      Lành lạnh, pha lê.

      Đó là búi tóc mà tự tay búi cho A Hoành.

      liền buông tay ra, sắc mặt tái nhợt.
      Tôm Thỏ, Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 56

      Mọi nguyên nhân đều dẫn

      đến kết quả

      A Hoành biết Ngôn Hi tỉnh táo trở lại, nhớ đến tính trẻ con của , chắc chắn thắc mắc đủ điều, nghĩ vậy liền túm ngay ống tay áo của Ngôn Hi trong lúc lùi ra sau và kiễng chân lên, hôn đáp trả.

      Toàn thân Ngôn Hi cứng đờ, tựa lưng vào bồn rửa tay, mắt mở trừng trừng nhìn định hỏi. A Hoành liền hạ quyết tâm giữ chặt gáy và hôn quyết liệt hơn.

      có đườnglùi, đâm lao phải theo lao. Vừa nãy có uống mấy chén, đầu óc bắt đầu quay cuồng. khẽ nhắm mắt lại rồi bất ngờ đẩy Ngôn Hi ra. Trong bóng tối, loạng choạng chạy đến bồn rửa tay, giả vờ nôn ọe to rồi đưa tay móc họng, nôn ngay ra số rươu vừa uống ban nãy.

      Ngôn Hi bật đèn lên nhìn thấy A Hoành nôn thốc nôn tháo, mặt mũi đỏ gay, mùi rượu trong nhà vệ sinh sặc sụa. bước đến vỗ lưng cho , lại bị sặc và ho dữ hơn.

      Ngôn Hi đỡ dậy nhưng người vẫn mềm nhũn, hai mắt lờ đờ, mặt đỏ gay như người say bất tỉnh nhân . vặn vòi nước, lấy tay vốc vốc nước lên, thở dài, : “A Hoành, há miệng ra.”

      A Hoành mơ màng nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng uống nước tay Ngôn Hi.

      “Em xúc miệng rồi nhà ra.” Ngôn Hi vỗ lưng , dỗ dành xúc miệng, sau đó lấy giấy ăn lau miệng cho .

      A Hoành đảo mắt rồi lại cúi đầu, miệng vẫn lảm nhảm giả vờ say.

      Ngôn Hi cảm thấy buồn vui lẫn lộn, biết A Hoành say , nếu người bình thường lạnh lùng như thế bao giờ chủ động hôn . Nhưng vẫn cảm thấy hành động ban nãy của mình, kể cả trong lúc say cũng thể tha thứ.

      Đây là A Hoành chứ phải người khác, phải dùng bốn chứ “say rượu làm càn” là có thể khái quát mọi vấn đề, phải cứtrải qua giai đoạn đương là có thể hôn cách quang minh chính đại.

      Nếu lúc đó A Hoành say, biết cố tình hôn , với tính cách của chắc chắn kiếp này giữ khoảng cách với .

      Có khi tìm cơ hội để gây chuyện rồi từ đó hai người chẳng bao giờ ngó ngàng đến nhau nữa. Tự nhiên lại thấy may vì say. Ngôn Hi vô cùng thấp thỏm, lúc đầu định chơi xấu A Hoành, loanh quanh hồi, ngờ lại cũng bị A Hoành chơi xấu.

      "Ngôn Hi, sao chứ, nôn chưa?" Tư Hoán đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, hỏi vọng vào.

      "Tôi sao, A Hoành say rồi!" Ngôn Hi dìu A Hoành ra ngoài, Tư Hoán tròn mắt nhìn với vẻ sửng sốt.

      "Sao lại say mèm thế này? A Hoành uống tốt lắm cơ mà?"

      Ngôn Hi liền lắc đầu. " biết, chắc là uống quá chén. Tôi đưa A Hoành về nhà trước, cậu với và ông câu nhé."

      Tư Hoán nhìn ra cửa sổ, : "Tuyết rơi, say thế này rất dễ cảm. Cậu dìu A Hoành vào trong phòng nghỉ lát, đợi con bé tỉnh rồi hãy về. A Hoành vừa nôn phải , nôn xong người và tỉnh ngay thôi."

      Ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng muốt bay lất phất. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như có cái gì đó thay đổi.

      Ngôn Hi bực bội trong lòng nhưng vẫn thể ra mặt mà chỉ bình thản gật đầu rồi dìu A Hoành vài sảnh.

      Tư Hoán định giúp nhưng Ngôn Hi khẽ cau mày rồi dìu A Hoành đu nhanh hơn. Tư Hoán mỉm cười, ánh mắt lại dịu dàng như lúc bình thường, như thể chàng tranh cãi với Ngôn Hi lúc trước hề tồn tại.

      A Hoành nhắm mắt, cố vắt óc nghĩ xem lúc nào tỉnh lại phù hợp. Ngôn Hi gầy như thế, sợ mình kéo Ngôn Hi ngã mệt.

      Quay trở lại với đám đông ồn ào, bầu khí trong bữa tiệc hết sức náo nhiệt, thoải mái, dù mở mắt ra nhưng A Hoành vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.

      Ngôn Hi giao cho mẹ, mẹ nắm chặt tay , bàn tay bà rất ấm. Rồi bà cằn nhằn: "Sao con lại say ra nông nỗi này, biết sớm cho con uống. Tư Hoán cũng tệ , chỉ ngồi uống với ông Mạnh, biết đỡ cho em lúc."

      Tư Hoán khóc dở mếu dở. "Mẹ bảo con sang uống với ông Mạnh, A Hoành say, mẹ lại trách con?"

      Bà Uẩn cũng bực. "Sao mình lại đẻ ra hai đứa ngang như cua thế nhỉ, bảo con sang uống lấy lệ thôi, con lại uống từ đầu đến cuối! A Hoành cũng chẳng đâu vào đâu cả, hết li này đến li khác, ai mời cũng đứng ra hứng đòn!"

      A Hoành nghe thấy vậy liền cười, khoác tay lên cổ mẹ làm nũng rồi gục đầu vào gáy bà. "Mẹ ơi, mẹ ơi..."

      Bà Uẩn cành xót xa hơn. "Uống say thế này đây. A Hoành, có phải con thấy bụng khó chịu lắm , cứ để mẹ xoa cho."

      A Hoành liền cười, mắt ngân ngấn lệ. "Mẹ, con khó chịu lắm, mẹ ôm là hết khó chịu ngay."

      Bà Uẩn sững lại, lồng ngực đau nhói, tựa như có người khoét trái tim bà rồi trả lại, vết thương mãi mãi thể lành.

      Bà liền cười dịu dàng, : "Ừ, để mẹ ôm xem nào, ôm A Hoành bé bỏng của mẹ." Trong tích tắc, dường như con bà lại quay về với thời còn đỏ hỏn, chăm sóc của bà thể sinh tồn. Lần đầu tiên, bà cảm thấy mình thực tàn nhẫn.

      Bà Tôn ngồi cùng mâm xuýt xoa với vẻ ngưỡng mộ. "Chị Uẩn Nghi có phúc đấy, nhà có con vẫn tình cảm nhất."

      Mắt bà Uẩn đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào: "A Hoành nhà chị rất ngoan, nhưng chị chăm sóc con bé chưa được chu đáo."

      Bà Tôn sững lại lát rồi cười. "Sao chị lại như thế, người trong nhà làm gì có chuyện tốt với ai, tốt với ai, chị làm mẹ, đối xử công bằng với các con là được rồi."

      Bà Uẩn càng nghĩ càng thấy áy náy, ánh mắt nhìn con lại thêm vài phần thương.

      Nhân viên phục vụ bê cốc trà giải rượu đến, bà Uẩn cho A Hoành uống. A Hoành thừa cơ phát huy nhanh hiệu quả thần kì của trà giải rượu, lát tỉnh như thường.

      Bà Tôn vốn hay cười, nhìn Ngôn Hi cùng cậu con trai của mình hoạt náo cả bàn ăn rồi quay sang A Hoành, với vẻ mờ ám. "Chị Uẩn Nghi, chị còn buồn gì nữa, con trai giỏi giang, con rể xuất sắc, chỉ việc ngồi hưởng phúc thôi."

      Mặt A Hoành đỏ rần, nhớ lại hành động hoang đường của Ngôn Hi lúc nãy mà môi như tê dại.

      Ngồi cùng bạn còn có chơi khá thân với nhà họ Mạnh, lắc đầu với vẻ đắc ý: "Chị Uẩn Nghi, em thấy tốt nhất chị nên để A Hoành chơi với Ngôn Hi nhiều, con nhà họ Mạnh để mắt tới cậu này rồi. Từ trước đến giờ, cụ Mạnh chiều cháu hết mình, chắc chắn ông ủng hộ con bé, đến lúc đó nhà chị lại khó xử đấy."

      Bà Uẩn và bà Tôn đều sầm mặt, nghe giọng đó cứ như mọi người đều sợ ông Mạnh vậy. Nhà họ Ôn và nhà họ Tôn là hàng xóm của nhau, từ lâu có quan hệ thân thiết, bà Tôn lại quen với những kiểu bợ đỡ thế này nên cười khẩy, : “Câu này nghe lọt tai chút nào. Việc gì cũng phải có trước có sau, từ Tiểu Hi có đính ước với A Hoành, con bé nhà họ mạnh đó chui ra từ lúc nào vậy? Hơn nữa cụ Ôn với cụ Ngôn có quan hệ thế nào, rồi với ộng Mạnh có quan hệ thế nào, ai thân ai sơ biết quá rồi còn gì!”

      Cụ Ôn và cụ Ngôn thân nhau như em ruột, cụ Mạnh lại xuất thân từ quan văn, bình thường hai vị quan võ kia đều ưa.

      kia biết những điều bà Tôn nên đành tiu nghỉu lảng sang chủ đề khác.

      Tục ngữ ba người đàn bà họp thành cái chợ, N người đàn bà họp thành vở kịch truyền hình. Đặc biệt khi những người đàn bà này đều là các vị có học thức, có trình độ, vở kịch này lại càng có chiều sâu hơn. A Hoành lại nhớ đến chú Thành hàng xóm chuyên hát vè ngày trước.

      Mọi người vốn chuyện trò khá vui vẻ, tự nhiên lại xuất nhân tố khá vướng mắt. Chính là nàng Mạnh lâ Mội. A Hoành vô cùng thắc mắc, hiểu sao nàng này thiêng , vừa nhắc đến xuất .

      ta chỉ và A Hoành, hỏi với vẻ hậm hực: “Ôn Hoành, rốt cuộc cậu và Ngôn Hi có quan hệ gì mà mọi người đều hai người có gian tình?”

      A Hoành phun ngụm nước vừa uống ra, từ “gian tình” được dùng như thế ư?

      Tôn Bằng cười tủm tỉm, kéo Ngôn Hi băn khoăn với vấn đề luân lí “lão tử lại hôn con mình, như thế có bị coi là loạn luân hay ”, hỏi: “Ngôn Hi, vợ bé cậu thách thức quyền uy của bà vợ cả, cậu định bảo vệ tôn nghiêm cho bà vợ cả hay kiên quyết bỏ cũ kiếm mới?”

      Ngôn Hi nhìn ra đằng xa mà tức nổ đom đóm mắt, tung cước đá Tôn Bằng. “Tôn Đại Điểu, cậu nhàn rỗi nên rửng mop74 hả, lão tử cho cậu tàn đời đấy.”

      Tôn Bằng: “Tôi cũng hiểu tại sao, cứ nhìn cậu cười là tôi lại thấy khó chịu.”

      Ngôn Hi quặc lại: “Bản thiếu gia cười lúc nào?”

      Tôn Bằng liền đưa tay lên bóp má mình rồi cười, đáp: “Vừa nãy cậu đỏ mặt cười như thằng ngố lâu, cậu tưởng tôi đui chắc?”

      Ngôn Hi đánh bật tay chàng ra. “Mẹ kiếp, sao tạy cậu vẫn thối, chẳng khá hơn hồi chút nào!”

      Sau khi lườm nguýt hồi, quay và bước nhanh về bàn A Hoành.

      Bên đó, cháu nhà họ Mạnh với vẻ rất chân tình: “ à, cậu tỉnh lại , cậu xứng với Ngôn Hi đâu. mặc dù Tư Hoán với Ngôn Hi là bạn thân nhưng cậu cũng khnog6 thể dựa vào điều này để dụ dỗ Ngôn Hi. Cậu nghe lời tớ đây, hạnh phúc có được từ dụ dỗ phải là hạnh phúc đích thực.”

      A Hoành mỉm cười, với nàng họ Mạnh: “Mạnh tiểu thư, chị có khát nước , nhiều rồi mà.” Rồi chậm rãi đưa cho nàng cốc nước.

      nàng họ Mạnh bê cốc nước uống ừng ực, sau đó tiếp: “Rốt cuộc cậu có hiểu lời tớ ? từ nãy đến giờ rồi, đầu cậu làm bằng gỗ gì mà khó tiếp thu thế nhỉ?”

      A Hoành liền cười. “Mạnh tiểu thư, chị rất đáng , cũng giống Nhôn Hi, hai người rất đẹp đôi đấy.”

      A Hoành cảm thấy hơi lành lạnh, sau lưng có giọng ai oán: “A Hoành, nàng có giống gì đâu...”

      Quay lại hóa ra là Ngôn Hi.

      A Hoành cười khúc khích, : “Uống nước cũng phát ra tiếng, điểm này rất giống.”

      Ngôn Hi giật thột, dám nhìn A Hoành nhưng vẫn rụt rè nắm tay A Hoành dưới gầm bàn. “Em tỉnh rượu rồi à?”

      A Hoành cảm thấy ngón tay lạnh ngắt, do tay Ngôn Hi lạnh, khẽ cau mày rồi nắm tay lại. “ lại vừa uống rượu hả?”

      Bàn tay ấm áp và mềm mại biết bao.

      Ngôn Hi cảm thấy hình như mình có thói quen thích sờ tay A Hoành, từ lâu lắm rồi, luôn cảm thấy bị bàn tay A Hoành hớp hồn. Bàn tay quá đẹp nhưng ngón tay thon dài, khi nắm lại, các vết chai cọ vào lòng bàn tay nhưng ấm vô cùng.

      Các bác nhìn thấy thế đều cười cười, nét mặt tỏ ra vô cùng tò mò. A Hoành hắng giọng rồi kéo chiếc khăn mùi soa trắng che tay hai người .

      nàng họ Mạnh ngồi yên được nữa. “Ôn Hoành, sao ... ... lại thô lỗ với tay Ngôn Hi như vậy!”

      A Hoành biết gì, đành rụt tay lại.

      Mấy bác liền lườm, vợ chồng trẻ ngườ ta lãng mạn, hiểu con bé kia ở đâu ra mà vô duyên thế!

      Ngôn Hi liền dằn mặt nàng: “Hình như cụ Mạnh uống hơi nhiều rồi đấy, đồng chí có phải về đó ?”

      Mạnh Lê Mội liền ngẩng cao đầu, : “ cần, ông em sai em đến gặp Ôn Hoành hỏi nàng có quen hệ gì, hỏi cho ra lẽ em về đâu.” Rồi nàng nghĩ lát, ngượng nghịu tiếp: “ bảo em cũng được, nhưng cũng phải dắt tay em.”

      Sắc mặt Ngôn Hi tái hẳn.

      A Hoành ôm chặt đầu. Thấy vậy, mẹ liền hỏi: “A Hoành làm gì vậy con?”

      A Hoành định “mẹ phải có biện pháp đề phòng trước đống nước bọt của Ngôn Hi đấy”, chưa kịp cất lời Ngôn thiếu gia nổi trận lôi đình. “Mạnh hồ ly, mẹ kiếp, tưởng là ai mà đòi lão tử dắt tay ? tưởng mình ghê gớm lắm hả? có tin lão tử chỉ cần cú đá là bay luôn sang bờ bên kia của địa cầu, cho gã răng trắng da đen châu Phi nắm tay ?

      Hồ ly hậm hực đáp: “Thế tại sao lại nắm tay Ôn Hoành?”

      Và rồi, câu gầm của Ngôn Hi khiến các bá quan văn võ coi là chuyện cười lúc trà dư tửu hậu sau này: “Xí! Lão tử nắm tay vợ mà còn phải bàn với nhà ư!”

      A Hoành giận tái mặt.

      Ngôn Hi vội thanh minh: “Vợ, à, con , ta cố tình đâu, tha lỗi cho ta nhé, mọi ngườ đầu bảo em là vợ , nghe quen rồi nên lỡ mồm theo phản xạ có điều kiện thôi mà...”

      A Hoành tiếp tục tức tái mặt.

      Ngôn Hi liền gào lên: “A Hoành, thực chưa bao giờ nghĩ đến chuyện loạn luân mà, em tin !”

      A Hoành ngừng lại và giây rồi ngất xỉu.

      Sau đó rất lâu, chàng kia cười rất giảo hoạt, ngây thơ. “A Hoành, em biết hôm đó say và hôn em à?”

      A Hoành, đó là nụ hôn đầu đời của , phải lần đầu tiên hôn, mà là nụ hôn đầu đời giấu cho phu nhân tương lai.

      Thế nên, nếu em tìm chàng hoàng tử khác, ta bằng em làm gì?

      Mà nếu ta hơn ... phải làm gì?
      Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :