1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 47-2

      Người đàn ông đó cười và với rằng: “A Hoành, thời gian vừa qua, cháu vất vả vì Ngôn Hi quá!”

      A Hoành nhìn ông ta, trong lòng cảm thấy vô cùng trống trải. “Chú cười trông rất giống Ngôn Hi ạ.”

      Ông nội nhìn , gì nhưng sắc mặt ông rất u ám.

      Ngôn Hi nấp sau lưng , đôi mắt to tròn lén nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó lại cúi xuống nghịch chiếc vòng màu bạc tay.

      Đây là đồ chơi A Hoành mới mua cho . Mục đích là thu hút chú ý của để dỗ đưa cho biển số nhà. chỉ vào phần trống trước cửa, nòi với rằng: “Ngôn Hi, nhà mình chẳng có số nhà, nhìn xấu lắm, nhà ai chẳng có số nhà, chỉ có nhà mình là có, nếu dẫn đường, em nhìn thấy số nhà, lạc đường làm thế nào?”

      nhìn bằng ánh mắt ngơ ngác, nghĩ hồi lâu rồi lưỡng lự đưa biển số nhà cho , sau đó cúi đầu dụi mũi, tỏ vẻ đau đớn vô cùng.

      Tân Đạt Di lườm cái rồi lẩm bẩm: “Lừa trẻ con là hay tí nào đâu nhé Ôn Hoành, nhưng cũng chỉ có cậu mới có thể làm cho Ngôn Hi...”

      Phần sau cậu ta ra nữa.

      Chỉ có A Hoành mới có thể làm cho Ngôn Hi phá lệ, cho dù là trước khi bệnh tình tái phát và sau khị bệnh tình tái phát? Hai người mang hai họ khác nha, so với khoảng cách lớn nhấn thế gian này cách nhau bao xa...

      Cha Ngôn Hi tên là Ngôn Định Bang, hơi hơi giống tên của cha Ôn Hoành. Có lẽ, ngày trước hai nhà dã bàn với nhau rồi mới đặt tên cho con cũng chưa biết chừng. Có lẽ là muốn họ làm em của nhau, cũng có lẽ còn muốn làm thông gia của nhau. Nhưng điều này lên được cái gì?

      Cha Ngôn Hi nhìn vào mắt A Hoành rồi khẽ thở dài, cười gượng, : “A Hoành là tốt bụng, cháu chơi thân với Ngôn Hi, chú rất mừng vì điều đó.”

      Cụ Ôn thêm vào: “Đúng vậy, bọn trẻ thân với nhau là điều tốt.”

      “Chỉ có điều...” Cha Ngôn Hi . “Bây giờ Ngôn Hi bị bệnh như thế này, mỗi lần tinh thần kích động, e rằng làm A Hoành bị thương, cháu muốn...”

      Giọng A Hoành cao hẳn lên: “ đâu ạ, Ngôn Hi làm ai bị thương bao giờ!”

      Ba Ngôn Hi tiu nghỉu, biết gì, đành nhàng xoa đầu Ngôn Hi.

      Ngôn Hi có vẻ khá chịu, đẩy tay ông ra rồi lại nép vào sau A Hoành, mắt mở to tròn, trông vừa xa cách vừa ngây ngô.

      Trước mặt nhà họ Ôn, bà Ngôn ngại nên cũng chuyện gì thêm mà chỉ vài câu khách sáo rồi ra về.

      Cụ Ôn lại gọi A Hoành vào phòng làm việc.

      A Hoành dặn Ngôn Hi ngồi chơi vòng xô pha.

      Sắc mặt cụ Ôn có vẻ khó coi. “A Hoành à, ông biết chúa và Ngôn Hi chơi với nhau rất thân, ông cũng hiểu suy nghĩ của cháu. Có điều chúng ta là người ngoài, nên can thiệp vào việc nhà của người khác, cháu có hiểu ?”

      A Hoành cúi đầu đáp: “Ông ơi, cháu chăm sóc Ngôn Hi để ấy phải vào bệnh viện tâm thần được ạ?”

      Cụ Ôn giận dữ quát: “Lộn xộn! Nó ốm đau như thế, cháu còn phải học, có bao nhiêu sức lực để hầu hạ nó? Cháu của ông tương lai tươi sáng như thế, sao có thể để người khác hủy hoại tương lai của cháu được! Huống chi trông nó èo uột như thế, lại mắc bệnh điên thế này, vừa sinh ra suýt lấy mạng của mẹ nó, chắc chắn nó sinh ra để đòi nợ nhà họ Ngôn! Từ trước đến nay, nhà họ Ôn chúng ta chưa làm điều gì có lỗi với nhà họ Ngôn cả, mặc dù nhà họ từng là ân nhân của ta, nhưng bao nhiêu năm qua, có gì cần báo đáp báo đáp hết rồi. Giờ cháu còn muốn gì nữa?”

      Lần đầu tiên ông nội bày tỏ ý kiến dứt khoát và cho cơ hội thương lượng như vậy.

      Đẹp trai, vô phúc, gây họa cho cha mẹ, Ngôn Hi... tội thể cứu được nữa ư?

      A Hoành thể cười, càng thể khóc, chủi đứng trân trân ở đó, trước mtắ là màn đen tối mịt.
      ra khỏi nhà thấy Ngôn Hi đứng ở cổng, chiếc vòng rơi xuống đất. A Hoành cúi xuống nhặt chiếc vòng, nước mắt bất ngờ rơi lã chã.

      nhìn đôi giày đỏ dưới chân Ngôn Hi và nhặt chiếc vòng lên cách khó khăn rồi đứng dậy, gượng cời, đưa cho . “Sao lại đứng ở đây?”

      trả lời mà chỉ cầm chiếc vọng, ngn1 tay mềm mại chạm lên mắt A Hoành, rụt rè : “Nước.”

      A Hoành nhìn vào mắt , ánh mắt ngây thơ ấy vừa như vô cảm, ừa như thắc mắc điều gì đó.

      liền cười, trách: “Ngốc thế, đấy là nước mắt phải nước đâu.”

      liền bắt chước , vừa cố gắng nuốt nước mắt vừa mỉm cười, giống hệt như .

      liền thở dài, : “Ngôn Hi, muốn học khóc như em ư? Ngốc quá, mắt đau đấy.”

      Hơn nữa, có biết gì đâu mà bắt chước được?

      Đó là nước mắt em khóc vì .

      vì ai, tại sao phải khóc?

      Ngôn Hi nhìn và vẫn mỉm cười, bắt chước điệu bộ đó, nhìn rất buồn cười, muốn khóc mà vẫn cố nhịn, dần dần, nước mắt lại rơi lã chã.

      vô cùng sửng sốt nhưng vẫn cười, dịu dàng khen: “Giống quá!”

      cũng cười, bắt chước thành nghiện.

      chỉ biết rằng, người mắc chứng cuồng loạn bắt chước rất giỏi. Nhưng hề biết rằng, người mắc chứng cuồng loạn, thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh táo.

      Cha Ngôn Hi chỉ xin nghỉ phép, xem ra có ý định ở nhà dài ngày.

      A Hoành chuyện với cha Ngôn Hi, giọng như gió thoảng: “Ngôn Hi tấn công cháu hoặc người khác đâu bác ạ. Bác hãy tin cháu, kể cả bác đưa ấy sang Mỹ cũng đừng cho ấy vào viện, bệnh của ấy chưa nặng đến mức đó đâu, đó là... nơi thích hợp với Ngôn Hi đâu ạ.”

      Giọng vô cùng khẩn thiết, ông Ngôn gì.

      Nhà có chậu xương rồng xanh tốt đặt trước cửa sổ, bình thường đều là A Hoành chăm sóc.

      Ngôn Hi lại đứng trước chậu xương rồng nghịch chiếc vòng. Đột nhiên, hét lên thất thanh, tinh thần có vẻ vô cùng kích động.

      A Hoành, cha Ngôn Hi bước đến, thấy Ngôn Hi nhổ bật cả gốc cây xương rồng lên. Gai xương rồng vừa dày vừa cứng đâm vào tay , bàn tay tóe máu. túm cây xương rồng, nhìn A Hoành với nét mặt bi thương rồi ném thẳng vào .

      A Hoành sững sờ nhìn Ngôn Hi mà quên cả né tránh, cây xương rồng rơi trúng vào gấu quần .

      , Ngôn hi nhà mình rất ngoan, tấn công ai, đặc biệt là .

      , bác Ngôn hãy tin cháu, đừng đưa Ngôn Hi vào viện.

      Và thế là, phá vỡ lời thề của .
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 48
      Câu chuyện vĩnh hằng

      Ngôn Hi , tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó lao vút . đến nơi liên quan gì đến , còn muốn biết nữa.

      Cuối cùng, đến cả cũng bỏ rơi .

      Ngôn Hi, đây là điều muốn đúng ? Em cho làm điều đó, có vui ?

      Khi tiễn ông Ngôn Định Bang quay lại Mỹ, cười và với người đàn ông đó: "Bác Ngôn, bác cứ về Mỹ ạ, sau khi chuyển đồ đạc xong, cháu gửi chìa khoá qua đường bưu điện."

      Ông Ngôn nhìn , ánh mắt trịu nặng và có chút gì đó nỡ.

      Còn người đàn bà kia quay lưng vào tất cả mọi người, thầm với : "Ôn Hoành, cảm ơn cháu giúp việc lớn." Hoa mai thơm ngát, đồ trang sức lấp lánh, nụ cười đó dịu dàng vô cùng.

      A Hoành mỉm cười bình thản, : " đừng quên trong tay cháu còn có cái gì nhé?"

      Bà Lâm Nhược Mai mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ hiền từ. "Nếu món đồ mà cháu cầm đáng giá xu trước mặt nhà họ Lục, cháu có tin ?"

      Trái tim A Hoành như bị ai đâm đau nhói, đáp: "Mặc kệ thôi."

      Tất cả mọi thứ đều mặc kệ thôi.

      kiên trì và quyết đoán của tựa như chuyện cười.

      Từ quá khứ tới tại là cười cho người khác nghe. Từ tại quay trở về quá khứ là cười cho mình nghe.

      Chỉ là trò đùa hơn kém.

      Tư Hoán thu dọn đồ đạc giúp , người nhà họ Ôn sống ở nhà họ Ngôn coi là gì nhỉ?

      Sau khi biết được thông tin, Tân Đạt Di lao ngay đến. Cậu ta túm chặt cổ tay A Hoành, mắt đỏ hoe, răng nghiến ken két, dáng vẻ như muốn giết người đến nơi.

      "Tại sao?"

      A Hoành biểu lộ cảm xúc, bình tĩnh nhìn cậu ta, gần như muốn bật cười. "Tại sao gì chứ?"

      Mặc dù chàng này từ trước đến nay luôn bộp chộp, nhưng đối với bạn chí thân của mình luôn hết sức nhường nhịn. Cậu ta quen với việc trân trọng tình bạn, thế nên, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, cậu ta bao giờ câu nặng lời với bạn bè. Nhưng bây giờ, cậu ta giận , cậu ta túm chặt cổ tay A Hoành và rít lên: "A Hoành, cậu chẳng xứng đáng làm bạn gì cả! Đó là Ngôn Hi, Ngôn Hi, cậu hiểu ? Đó phải là con chó hay con mèo, phải thứ cậu thích trêu đùa , hai ngày, thích quẳng ra ngoài cửa, đó là người sống sờ sờ, cậu hiểu chưa?"

      Tư Hoán cau mày, : "Đạt Di, cậu lảm nhảm gì vậy?"

      Lông mày Tân Đạt Di cau tít lại. "Mẹ kiếp, cậu là thằng có tư cách chuyện nhất, cậu cút ngay! Cậu cứ ôm cái họ Ôn và sống nhàn tản suốt đời !" Cậu ta hơi phổi bò, nhưng phổi bò có nghĩa là đầu óc có suy nghĩ."

      Sắc mặt Tư Hoán hết đỏ lại tái, nhưng vì đuợc dạy bảo đến nơi đến chốn nên đac kiềm chế được.

      A Hoành hất tay Tân Đạt Di ra, mỉm cười, : "Tân Đạt Di, cậu đừng có gây chuyện nữa, tớ rất bận, cậu về trước , có chuyện gì hôm nào sau."

      Tân Đạt Di cười mỉa mai. "Hay lắm! Đây chính là người Ngôn Hi cưng như trứng mỏng. Cậu giỏi lắm, ngậm miệng ăn tiền, cao sang lịch !"

      A Hoành mỉm cười, tiếp: "Tân Đạt Di, cậu tốt bụng như thế, sao cậu ngăn cha Ngôn Hi lại? Giữ ấy ở lại là hợp cậu quá riồi, cả làng cùng vui mà?”

      Tân Đạt Di sững lại.
      Tại sao hai năm trước thể, hai năm sau vẫn khong thể? như thế chẳng khác nào cậu ta là người quyết định việc này, cậu ta quyết định thế nào phải như thế.

      lúc sau, mắt Tân Đạt Di đỏ hoe. “Lão tử cũng muốn chứ! Nhưng ngoài cậu ra, người khác dù tốt thế nào nữa cũng làm được gì?”

      Đồ đạc của được chuyển tương đối.

      Phòng ở tầng hai, ngoài cửa sổ có bóng cây che, nhiều ánh nắng nhất.

      Tư Hoán nhìn phòng , với vẻ áy náy: “A Hoành, em phải chịu khổ rồi, nhớ em ghét nhất là phòng có nhiều ánh nắng.”

      A Hoành chỉ mỉm cười mà gì.

      Ngày hôm đó, có người cười rất ấm áp và : “A Hoành, em thích ánh nắng, thích màu đen, màu trắng, màu lạnh đúng ?”

      Chuyện từ lâu lắm rồi, lâu đến mức gần như nhớ nữa.

      Tư Hoán khẽ vỗ vai , cười để lộ má lúm đồng tiền. “Ở nhà mẹ sắp xếp phòng ốc cho em và đợi em về rồi. Còn lại ít đồ lặt vặt, mấy hôm nữa đến dọn nốt.”

      A Hoành nhìn lên tường, hình người tí hon với đôi tai thỏ mờ từ lâu, rồi mỉm cười, quay sang Tư Hoán, : “Về... thôi.”

      Trước đây, luôn cảm giác rằng căn phòng này rất nhiều đồ đạc, rất ồn ào, bây giờ nhìn lại, hóa ra chỉ là ảo giác.

      về, mẹ rất vui vì điều đó, bà nắm tay , đủ mọi chuyện. cảm thấy từ trước đến giờ mình luôn hiếu thảo với mẹ, biết cách phụ họa những điều mẹ , nên mẹ chuyện trò rất rôm rả.

      Sắc mặt Tư Nhĩ rất khó coi, ấy mấy lần đưa mắt lườm .

      Cách đây lâu, cũng nhìn mẹ và Tư Nhĩ với ánh mắt đầy ghen tị như vậy.

      Trước đó, hồi còn ở Ô Thủy, luôn nghĩ mình rất chín chắn, rất người lớn, giúp cha mẹ được nhiều việc, chăm sóc được Tại Tại. Thế mà mấy năm ở đây, lại chẳng thấy mình lớn hơn được chút nào so với ngày trước.

      nhìn Tư Nhĩ và cũng học được cách cầm tay Tư Nhĩ đầy vẻ thân thiện trước mặt mẹ. Tuy nhiên, sau lưng lại học được cách buông tay.

      Ôn Tư Nhĩ chỉ làm được nửa, còn làm là phải đủ các bước.

      Ôn Tư Nhĩ mỉa mai: “Ôn Hoành, cậu giả vờ khéo nhỉ, cậu thấy giả tạo à?”

      A Hoành cười rất bình thản. “Đúng vậy, tớ giả vờ khéo để đuổi cậu ra khỏi nhà họ Ôn làm sao yên tâm được?”

      Tư Nhĩ sầm mặt, “hứ” tiếng rồi chui vào phòng Ôn Tư Hoán.

      A Hoành vẫn tủm tỉm cười.

      Ôn Tư Nhĩ vừa biết chơi piano vừa múa ba lê giỏi, vừa được lòng mọi người trong nhà họ Ôn, Ôn Hoành làm được điều đó. Tuy nhiên, năm nào Ôn Hoành cũng lọt vào top 3 học sinh xuất sắc nhất khối, tính tình hiền hòa, mang trong người dòng máu của nhà họ Ôn, Ôn Tư Nhĩ làm sao làm được điều đó?

      Cùng mang họ Ôn, ai kém ai bao nhiêu?

      biết so đó của mình lúc này từ đâu mà ra, giống như việc biết vì sao lại có cam phận ngày trước?

      Con người luôn luôn thay đổi.

      Lại ba tháng nữa trôi qua. Tiết trời tháng Tám vô cùng ngột ngạt.

      Tư Hoán luôn nhìn sắc mặt và nhắc đến người đó với vẻ ngại ngùng, giọng tỏ ý thăm dò, khi nào rảnh sang thăm người đó, sau đó hỏi khéo rằng: “A Hoành, em có muốn đến Bệnh viện Thiên Vũ ?”

      Cha Ngôn Hi sợ đưa sang Mỹ cụ Ngôn chịu được cú sốc này nên vẫn đến ở lại Bệnh viện Thiên Vũ.

      A Hoành vừa cười cười vừa làm bài tập vừa hỏi: “Đợi lâu nên chán hả?”

      Tép sắp thi vào cấp ba, lần nào cũng ngân ngấn nước mắt hỏi người đó ở đâu. A Hoành chỉ bình thản đáp: “Bị điên, sau đó biết chết hay chưa. Muốn tìm ấy trước hết phải làm cho mình bị điên rồi hãy tính.”

      Cu Tép lập tức cúng họng, lại cúi đầu miệt mài làm bài tập.

      Tân Đạt Di chuyện với bằng mũi, hứ hứ lại. Trần Quyện vừa đấm vừa đá cậu ta nhưng chẳng ăn thua, chỉ tiu nghỉu : “A Hoành, tớ biết cậu có nỗi khổ riêng của cậu.”

      Trong chuyện bỏ rơi Ngôn Hi đó.

      Dĩ nhiên là ra câu này, mặc dù trong mắt , là như thế.

      A Hoành chỉ cười. có nỗi khổ gì nhỉ, tại sao đến bản thân cũng biết?

      Terên thế gian này có ai là ấm ức, khổ sổ đâu. Trong mắt Phật tổ, chúng sinh đều có tội, đều rất tội nghiệp. Thiện tai, thiện tai, như vậy phải có nỗi khổ .

      Bạn bè trong lớp trêu : “Ôn Hoành chuẩn bị thành Phật à?”

      A Hoành cũng cười và lắc đầu. “ được, thời nay tăng ni ăn mặn, ngày nào có món sườn hậm hực lắm.”

      Tân Đạt Di dỏng tai lên, độ nháy bén về thần kinh ai sánh bằng.

      Mắt Trần Quyện cũng sáng lên. “Dạo này cậu ăn nhiều sườn hả?”

      A Hoành cười tủm tỉm, đáp: “Chứ sao nữa, ngấy đến tận cổ đây, đợi vài hôm nữa chắc sợ đến phát mửa, kiếp này chắc bao giờ dám động đến nữa.”

      A Hoành lượng lữ suốt ba tháng trời và vẫn chưa gửi chìa khóa sang Mỹ. Tuần này, sang lau nhà, lấy , hai món đồ về. Tuần sau, sang lau bàn, và lại phát ra mấy thứ của mình, thực rất vui.

      Tư Hoán vốn rất hay ngại, hỏi ba tháng rồi, định bao giờ mới gửi trả chìa khóa.

      A Hoành nheo mắt, : “Cụ Ngôn sốt ruột lắm ạ? Thôi, để em gọi điện thoại xin phép vậy.”

      Tư Hoán cười buồn, đâu dám để cụ Ngôn biết, ông cụ mà biết chắc bóp cổ bác Ngôn chết mất. Chuyện lớn thế này, mặc dù là vì lòng hiếu thảo, sợ ông cụ sốc nặng, nhưng trong mắt cụ Ngôn, tôi của cha Ngôn Hi chắc chắn thể tha thứ. Thái thượng hoàng mà nổi trận lôi đình chắc chắn ốm liệt giường, như thế gia đình tan nát hết.

      A Hoành cười tủm tỉm : “Thế nên cứ để em thu dọn từ từ .”

      Tư Hoán thắc mắc lắm, kiểu chầy cối thế này khá giống với ai đó thỉ phải, rồi sực nhớ đến lời các cụ, vợ chồng có nét giống nhau, ý nghĩ đó chẳng khác gì tiếng sét giữa ban ngày làm choáng váng.

      lưỡng lự hồi lâu rồi cân nhắc từng từ, hỏi: “Em muốn thăm Ngôn Hi hả? giờ cậu ấy gầy lắm, chỉ còn da bọc xương thôi, ăn cũng chẳng được, toàn nôn...”

      đến đây, tiếp được nữa, mắt đỏ hoe.

      A Hoành nhìn , bình thản hỏi: “ muốn khóc ư? Chịu đựng bao nhiêu lâu như thế mà thấy khổ sở ư?”

      O6n Tư Hoán mãi mãi là người nhẫn tâm và nặng tình nhất.

      Biết bao thủ đoạn, có tốt, có xấu, chỉ vì người.

      Lúc đầu, cướp Lâm Loan Loan từ tay người đó, sau đó lại làm như có chuyện gì xảy ra, để người đó phát . Do nể tình em, chắc chắn người đó từ bỏ chuyện này, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai, giữ mối liên hệ với Lục Lưu, thi thoảng giả vờ vô tình nhắc đến chuyện người đó quý bạn , dĩ nhiên bạn đó tốt nhất là Ôn Hoành, phòng trước cho chắc. Điều thứ ba, nếu đoán nhầm có thể còn có ý định tiện thể để người đó ở bệnh viện, và cũng là để người đó ở bên suốt đời.

      Những tủ đoạn này, nếu Tân Đạt Di chơi với Tư Hoán lâu ngày, đoán ra được vấn đề người ngờ nghệc như thể đoán ra được.Tư Hoán : “ hối hận.”

      A Hoành cười tươi, nhàng : “Như thế là tốt nhất.”

      Chiếc đàn piano cũ vẫn bị bao phủ bởi lớp bụi dày ở tầng dưới, nhìn khá tồi tàn, lần nào dọn nhà cũng thấy chướng mắt.

      “Tư Hoán, phụ em tay khiêng cái đàn này lên tầng nhé.”

      Tư Hoán nhìn cây đàn, sửng sốt hỏi: “Cái đàn này mua từ hồi Ngôn Hi mới học piano, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn giữ hả, đem bán phế liệu từ lâu rồi chứ?”

      Đúng vậy, những bán mà còn chơi được những bài đơn giản, chỉ tiếc là giai điệu còn chuẩn nữa.

      A Hoành rất ít khi lên tầng vì đồ đạc quá bừa bộn, chủ yếu là đồ chơi của Ngôn Hi hồi , robot, ô tô, xe ba bánh và những “tác phẩm” mà chàng là bản vẽ thất bại.

      Để đưa cây đàn lên tầng, chắc chắnphải dọn dẹp cho gọn, nếu có chỗ mà để. Mà dọn dẹp bụi bặm, báo hại A Hoành, Tư Hoán ho khù khụ.

      cúi xuống thu dọn đám tranh ảnh, tấm bị kẹt dưới chiếc xe ba bánh, khó khăn lắm mới kéo được chiếc xe ba bánh ra, đằng sau lại có bức tranh được che bằng tấm vải đen.

      Giấu kĩ , hổ là ổ chuột của chàng. Nếu thu dọn cẩn thận chắc chắn thể ngờ được căn phòng gác cũng có nhiều ngõ ngách như thế.

      Lật tấm vải đen ra, cảm thấy mắt mình đau nhói.

      nửa là ánh sáng, nửa là bóng tối.

      nửa sáng rực rỡ, nửa còn lại tối đen như mực.

      nửa là mặt trời buổi sớm, nửa là trăng tàn.

      đôi bàn tay trong nắng sớm, mềm mại, ấm áp, các khớp ngón tay mồn , vài vết chai nổi lên, mười ngón tay xòe ra, lòng bàn tay áp vào bóng tối. Trong bóng tối cũng có bàn tay, to hơn, lạnh hơn bàn tay kia, hơi sương u ám biến mất, nhưng lại cố nắm lấy bàn tay ấm áp kia, chờ đợi, áp sát dần dần, chỉ cách quãng rất ngắn nữa mà thôi.

      Ddưới góc phải là nét chữ rất đỗi thân quen: Ánh bình minh.

      Bên dưới có hàng chữ : Nếu Van Gogh Ngôn và A Hoành cùng ăn miếng bánh cuối cùng, cùng chết đói cũng tự sát.

      Sau đó lâu, cụ Ôn nhận được lá thư với nội dung như sau:

      Ông ạ!

      Đây là lần đâu tiên cháu viết thư cho ông, cầu trời phù hộ đây cũng là lần cuối cùng.

      Thời gian vừa qua, cháu luôn cố gắng làm thành viên trong nhà họ Ôn như những gì ông dặn, trước mặt mọi người đại lượng, sau lưng mọi người ích kỉ, trước mặt mọi người mạnh mẽ, sau lưng mọi người yếu đuối, trước mặt mọi người chịu thiệt, sau lưng mọi người lấy cái thiệt về, trước mặt mọi người thông minh, sau lưng mọi người... vẫn thông minh.

      Cháu ngớ ngẩn, mất hơn ba tháng mà vẫn chưa lí giải được hàm nghĩa trong đó, cháu tự cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Trong cuộc đời mình, người mà ông ghét nhất là Ngôn Hi. Dường như ấy hủy hoại Tư Hoán – người được ông dày công dạy dỗ, rất may là Ngôn Hi xa. Tuy nhiên tại, cháu theo dõi Tư Hoán và thấy hề có ý định xa rời Ngôn Hi, điều này thực phụ công ông. Cháu là đứa cháu bất hiếu của nhà họ Ôn, vì muốn tốt cho trai, cháu xin phép được đưa Ngôn Hi , để ấy tránh được tội danh “đẹp trai, vô phúc, gây tai ương cho cha mẹ.”

      Tướng mạo Ngôn Hi khác người, còn cháu dung nhanh bình thường, ở bên ấy bù trừ. Từ Ngôn Hi được cha mẹ thương, mười lăm tuổi bị người khác làm hại, có ai để trút bầu tâm , hai lần mắc chứng cuồng loạn, có thuốc chữa, thực vô phúc, còn cháu từ có cha mẹ nuôi thương, lớn lên lại được cha mẹ đẻ chiều, mọi chuyện trong cuộc sống đều suôn sẻ, đúng là người có phúc, có lẽ vì thế cháu nên san sẻ cho ấy vài phần. Khi Ngôn Hi chào đời, mẹ khó sih, phải cấp cứu mấy lần mới giữ được tính mạng, đúng là mối tai ương lớn cho cha mẹ, nhưng lần này cháu đưa Ngôn Hi lại có lợi cho nhà họ Ngôn, dám là đem lại phúc lớn cho cha mẹ, nhưng cũng được coi bù trừ vài phần tội nghiệt cho Ngôn Hi. biết ông nghĩ thế nào ạ?

      Từ nay trở , ông phải mất công tìm kiếm nữa, cháu xin nghỉ học. Nếu tương lai sáng ngời ở ngoài cháu cũng dám tự xưng là con cháu nhà họ Ôn, làm tổn hại đến thanh danh của ông, ông cứ yên tâm ạ.

      Bệnh của Ngôn Hi ngày nào chưa khỏi ngày đó cháu thể về nhà. Cháu kém cỏi, thể tập trung làm lúc nhiều việc, thế nên chỉ có thể làm việc này.

      Có thể việc kiếm kế sinh nhai rất khó khăn, ngày nào đó thể duy trì cuộc sống, cháu và Ngôn Hi cùng chết đói, lúc đó chắc chắn cũng làm ảnh hưởng đến mọi người.
      Tôm Thỏ, Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 49

      Thế có nghĩa là gì?

      Lúc A Hoành đón Ngôn Hi bị ông nội bắt tận tay.

      Ông cụ hằm hằm trừng mắt với , đứng ở cổng bệnh viện chờ mãi. Cơn giận bốc lên đầu, ông chỉ muốn ném ngay lá thư vào A Hoành, gằn giọng :” Đây là đứa cháu ngoan mà ta dạy bảo đây!”

      Tư Hoán đứng bên cạnh đưa mắt ra hiệu với .

      A Hoành mím môi, mỉm cười, :”Ông ơi, ông giận cháu ạ?”

      Cụ Ôn liếc Tư Hoán, trong lòng cũng thấy bực bội. A Hoành ngoan như vậy mà lại viết lá thư tuyệt tình hăm họa như thế, chắc chắn là có liên quan đến thằng nhóc này.

      Bản thân ông cũng có chút tư tâm, muốn tách Ngôn Hi và Tư Hoán ra xa chút, nhưng ông có ý ác. Thế mà trong mắt cháu , ông lại biến thành con người tồi tệ như thế.

      Trẻ con suy nghĩ đơn giản, được người lớn gợi mở, hiểu sai việc, đó phải là bản ý của ông. Huống chi trong thư, con bé đến nước đó...

      “Cháu về nhà trước .” Ông cụ nghĩ lát rồi ra lệnh cho Tư Hoán.

      Tư Hoán tiu nghỉu, gãi gãi sống mũi, nhìn A Hoành với vẻ lo lắng rồi ngoan ngoãn ra về.

      “Cháu định đùa với ông, đưa Ngôn Hi bỏ nhà ư?” Thấy Tư Hoán xa, ông cụ thở dài nhìn cháu có nhiều nét giống với người vợ khuất của mình, giọng cũng dịu .

      Nét mặt A Hoành đầy suy tư, trề môi, :”Ông ơi, đằng nào ông cũng chỉ thương Tư Hoán, thương cháu. Cháu làm bạn với Ngôn Hi cũng đỡ vướng mắt ông.” Đây là lần đầu tiên với ông nội mình bằng giọng giận dỗi, trẻ con như thế.

      Dù sao cũng là cốt nhục của mình, và lại là bậc cháu, ông cụ nghe mà chỉ muốn bật cười, rồi ông cũng bật cười , vừa cười vừa mắng:”Nếu ông thương mày, mày làm sao dọa được ông bằng lá thư đó!”

      A Hoành mỉm cười, lựa lời nịnh ông cụ:”Cháu đâu có ý định dọa ông, cháu muốn đưa Ngôn Hi mà.”

      Ông cụ “hừ” tiếng:”Mày hiếu thảo đấy!”

      A Hoành mỉm cười, gật đầu với vẻ ngượng ngùng.

      viết lá thư đó với mong muốntạo ra cục diện cả hai bên cùng thắng. Mặc dù cũng có giây phút nghĩ đến việc cùng Ngôn Hi chia sẻ miếng bánh mì cuối cùng, chết đói cũng chẳng sao. Tuy nhiên, chịu được cảnh khổ đó, còn Ngôn Hi từ được cưng như trứng mỏng, làm sao mà chịu nổi.

      “Thôi thôi, các ông già chúng tôi chịu thua.” Cụ Ôn thở dài. “Lát nữa ông tìm người làm thủ tục xuất viện cho Ngôn Hi, việc bên nhà họ Ngôn cứ để ông , cháu đón nó về nhà .”

      Mắt A Hoành sáng rực.

      Ông cụ vừa cười vẻ bất lực, vừa xoa đầu cháu , : “Cháu cầm chìa khó nhà họ Ngôn ba tháng trời trả, cháu tưởng ông già rồi lẩm cẩm hả?”

      A Hoành mỉm cười, vẻ ngượng ngùng khuôn mặt trắng ngần.

      Cụ Ôn nghiêm mặt với cháu : “Cháu lựa chọn con đường này rồi, đến khi hối hận cũng có đường lùi đâu, cháu hiểu chưa?”

      Lúc đón Ngôn Hi, trước mắt là màu trắng toát khiến mắt đau nhói.

      Ba tháng phải là quãng thời gian ngắn ngủi. Chiến dịch của phải kiên trì ba tháng trời, cuối cùng đại phá thành công.

      đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Ngôn Hi nằm giường bệnh trắng toát, tất cả đều mềm mại và sạch , nằm co ro và ngủ rất say. Tay trái vẫn cầm chiếc vòng bạc lấp lánh đó.

      gần như nhìn thấy hết mái tóc đen rối bời trong nắng phía sau gáy .

      A Hoành vào, phía đầu giường có đặt cốc nước và ít viên thuốc, màu trắng, màu đen, màu xám. Đây toàn là những gam màu Ngôn Hi thích, biết bình thường có chịu uống . thở rất , từng nhịp đều đều.

      nắm bàn tay phải của Ngôn Hi, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, sau đó, mười ngón tay đan vào nhau rất chặt.

      Ngôn Hi gầy rất nhiều.

      Vết sẹo cây xương rồng để lại mờ khá nhiều nhưng trông vẫn đáng sợ, có vẻ phù hợp với bức tranh của Van Gogh Ngôn.

      A Hoành lặng lẽ nhìn với vẻ mệt mói. có ban ngày và ban đêm, liên tục tiêm thuốc, truyền nước, ngủ li bì, đến nằm mơ cũng có.

      Ngôn Hi, có... nghĩ đến A Hoành lúc nào ...

      khẽ lay người . Do tác dụng của thuốc nên vẫn ngủ li bì.

      nhàng đỡ dậy, để tựa vào người mình, hai tay ôm lấy , khe khẽ vỗ lên mái tóc bù xù, dịu dàng gọi: “Ngôn Hi, tỉnh dậy , mình về nhà thôi.”

      Ngày nọ tháng nọ năm nọ, kẻ nọ cũng nhìn bằng ánh mắt ghen tị như thế này khi dịu dàng dỗ dành con búp bê ngủ nước, rằng: “Baby, dậy thôi, phải đí nhà trẻ chứ!”

      Còn thụi thẳng tay vào con búp bê. “Á, dậy rồi phải ! Đến lão tử còn chẳng được ngộ tốt như thế!”

      cười. Ngốc , người ta cũng từng chiều chuộng mình như thế, nhưng mình đâu có nhớ?

      Lúc tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân vô cùng ấm áp, mở mắt ra loáng thoáng thấy người.

      Ánh mắt vô cùng dịu dàng, kèm theo chút mệt mỏi, dường như lâu lắm rồi có ai nhìn như thế. dụi mắt rồi mở to mắt nhìn hồi lâu. Sau đó, ngẩng đầu, khẻ đặt nụ hôn lên bờ mi .

      Nụ hôn khiến có cảm giác ngưa ngứa. Sau đó, cười nắc nẻ như đứa trè rồi thoát ra khỏi lòng với vẻ ngây thơ, bẽn lẽn.

      A Hoành khựng lại nhưng cũng chấp với . Vì ba tháng tôi qua đủ khiến quên cả nghìn lần, dù có giáo huấn thế nào chăng nưa cũng bằng .

      Sau đó, có đoán rằng chắc chắn coi là thiên thần gieo hạt giống tình , coi việc hôn nhiệm vụ.

      liền cười rồi cầm tay , : “Ngôn Hi, mình về nhà thôi!”

      nhìn lát rồi lại cúi đầu nghịch chuỗi vòng của mình và chìm trong thế giới riêng tư.

      Dáng vẻ vẫn như ngày trước.

      Khi ngước mắt lên, thấy ông nội và bác sĩ Trịnh đứng trước phòng bệnh.

      kéo tay Ngôn Hi, ngoan ngoãn theo nhưng vẫn chăm chú nghịch chuỗi vòng của mình.

      Mắt bác sĩ Trịnh sáng lên. “Hiềm khi thấy Ngôn Hi ngoan như hôm nay. Bình thường tỉnh dậy bao giờ cũng khóc lóc, gây chuyện hồi.”

      A Hoành cau mày hỏi: “Ngôn bị đau ạ?” biết các thủ đoạn Bệnh viện Thiên Vũ dùng để đối phó với bệnh nhân, nếu nghe lời bị trói và tiêm thuốc an thần.

      Bác sĩ Trịnh có vẻ cụt hứng. “ bị chảy máu.”

      A Hoành vén gốc tay áo của Ngôn Hi lên, cánh tay trắng trẻo, gầy guộc toàn là những vết tím bầm do bị trói bằng dây thừng. A Hoành cảm thấy tim mình đau nhói, mặt sầm lại, lịch thêm vài câu nữa nhưng thái độ lạnh lùng hẳn. Bình thường Ngôn Hi sứt sát chỗ nọ hỗ kia, mặc dù miệng mắng hậu đâu nhưng vẫn rủa thầm đồ vật làm đau vài chục lần.

      A Hoành tạm biệt bác sĩ Trịnh rồi bảo đợi ông ở bên ngoài, sau đó cúi đầu, vừa thầm nguyền rủa bác sĩ Trịnh vừa kéo tay Ngôn Hi ra ngoài.

      Cụ Ôn cười, sao cụ lại nhận ra thái độ của A Hoành chứ.” Trịnh à, con ở nhà được chiều sinh hư, đừng chấp nhé.”

      Bác sĩ Trịnh nhìn theo hướng hai người vừa rời khỏi, mìm cười, : “Nếu là làm sao cháu trách được ạ. Cụ có biết mỗi lần Ngôn Hi khóc lóc đều ạ?”

      Ông cụ lắc đầu. Bệnh nhân tính tình thất thường như vậy, làm sao ông đoán ra được.

      “Đừng quên, đừng quên, A Hoành, A Hoành, A Hoành...” Bác sĩ trịnh bắt chước giọng điệu của Ngôn Hi.

      đưa tay ôm đầu, ánh mắt lờ đờ, trông có vẻ rất lưu luyến. A Hoành quên , nhưng cuối cùng dần dần cũng quen với bộ dạng này của .

      quên cách chuyện, thế nên, làm thế nào mới có thể thốt ra cái tên A Hoành.

      A Hoành dạy Ngôn Hi tập . nhìn , chỉ cười, ánh mắt trong veo, vô tội.

      xúc cơm cho ăn, chỉ vào món sườn, : “Sườn, sườn, Ngôn Hi, đây là món sườn mà thích ăn nhất, đọc theo em, sườn... sườn...”

      Ngôn Hi ngoẹo đầu mà chỉ há miệng ngậm chiếc thìa đựng miếng sườn đưa.

      A Hoành cầm cốc sữa, có tình đưa cho Ngôn Hi. “Ngôn Hi, đây là sữa sô la, sữa, đây là sữa, đọc em mới cho uống.”

      Ngôn Hi nhìn rồi lơ ngơ giật ngay cốc sữa, uống ừng ực hơi.

      Khóe miệng A Hoành giật giât, phải thanh đó. nghĩ lát rồi nhàng dạy : “Ngôn Hi, Ngôn Hi, Ngôn Hi, đây là tên của , biết , Ngôn... Hi...”

      kéo dài giọng, đọc ràng, dễ nghe và chú ý quan sát nét mặt .

      Ngôn Hi có phần ngơ ngác, rồi suy nghĩ miên man, ngoan ngoãn đưa cho nửa cốc sữa còn lại với vẻ lưu luyến. Trong lòng , sữa và Ngôn Hi là hai khái niệm tương đương, tưởng A Hoành định uống sữa của .

      A Hoành chán nản lắm, nhưng vẫn hỏi: “A Hoành đâu?”

      Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì đó, tỏ vẻ hiểu vấn đề, cười để lộ má lúm đồng tiền, vỗ tay như trẻ con rồi cúi đầu nhàng hôn lên mi mắt .

      Cảm giác lành lạnh, ngưa ngứa.

      A Hoành đồng nghĩa với việc hôn ư?

      A Hoành thể đưa Ngôn Hi học vì Ngôn Hi bắt đầu sợ những nơi đông người.

      Trong năm, ngoài mấy buổi biểu diễn cố định, bà Uẩn bận lắm, thế nên những lúc A Hoành học, bà đón Ngôn Hi về nhà chăm sóc. Bà còn mua cho A Hoành chiếc điện thoại di động, nếu Ngôn Hi khóc lóc, quậy phá, bà gọi điện ngay cho .

      Bà Uẩn lúc nào cũng vui cười, cứ như lại phải nuôi con mọn.

      Tư Nhĩ bĩu môi, lấy đâu ra đứa trẻ nào to như thế.

      Tư Hoán sực nhớ ra điều gì, nhìn A Hoành với vẻ buồn buồn.

      A Hoành vô cùng cảm kích trước tấm lòng của mẹ, bà Uẩn lại cười, lắc đầu : “Mười bảy năm mà đọ được với hai năm, thằng Ngôn Hi đúng là vô ơn.”

      A Hoành dạy Ngôn Hi tập theo hướng dẫn của , nhưng Ngôn Hi chẳng đếm xỉa gì đến mà cứ ngồi bên máy điện thoại, nhìn chằm chằm vào đó.

      Điện thoại đổ chuông, cười tít mắt rồi tranh nghe máy, nhưng toàn là giọng lạ, thế là liền ném ống nghe xuống, bĩu môi quay , nét mặt hậm hực, đầy ai oán.

      Bà Uẩn liền cười. "Baby à, phải A Hoành con cũng được ném điện thoại nhé!"

      lúc hứng khởi, bà dạy Ngôn Hi nhớ số điện thoại của A Hoành: "136XXXX6196, con nhớ chưa?"

      Bà Uẩn nhắc lại lần nữa, nghe thấy tiếng bà Trương đứng trong bếp gọi, bèn dừng lại và vào trong bếp.

      Lúc quay lại, Ngôn Hi cầm điện thoại, cười hớn hở.

      Trong điện thoại có tiếng léo nhéo: "A lô, mẹ ạ? A lô, tín hiệu chán thế nhỉ? Mẹ à, Ngôn Hi nghe lời mẹ ạ?" Giọng dịu dàng ở đầu bên kia là của A Hoành.

      Bà Uẩn sững lại, nhìn vẻ hớn hở của Ngôn Hi, người ở đầu bên kia điện thoại vừa gần lại vừa xa, tự nhiên nước mắt lăn dài gò má bà.

      ", thằng bé nghe lời lắm. Lúc nào cũng nghĩ đến con, mặc dù biết gọi tên con thế nào."
      Tôm Thỏ, Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 50

      Thấm thoắt sang ngày đông lạnh

      Tháng Bảy, kì thi đại học của Tư Hoán diễn ra hết sức thuận lợi, đỗ vào trường Đại học Q, nghành tài chính, trong số các con em xung quanh đó, có thể coi là xuất sắc nhất. Nhà học Ôn vô cùng tự hào, vì thế ánh mắt mọi người nhìn A Hoành cũng thân thiện, nhiệt tình hơn rất nhiều.

      Lúc đầu A Hoành tưởng rằng, kể cả vào đại học, Tư Hoán cũng xa nhà, vì ở đây có Ngôn Hi. Tuy nhiên, thu dọn đồ đạc, vào ở trong kítúc xá của trường.

      Hôm Tư Hoán , Ngôn Hi vẫn nấp sau lưng , nhìn Tư Hoán bằng đôi mắt to tròn. Tư Hoán đưa tay ra định vuốt tóc Ngôn Hi nhưng né tránh và lùi ra sau bước.

      Tư Hoán mỉm cười, đôi lúm đồng tiền khá duyên, ánh mắt rạng rỡ, bước lên trướcmột bước, bất chấp giãy giụa của Ngôn Hi, vẫn ôm chặt lấy chàng. Sau đó Tư Hoán buông tay ra, để chàng với đôi mắt to kia thu mình vào vỏ ốc của mình.

      Tư Hoán :" A Hoành, muốn thử cai nghiện xem sao."

      A Hoành ngước mắt nhìn . Tư Hoán cũng muốn buông tay rồi.

      Tư Hoán mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ xót xa. "A Hoành, năm nay em mười tám rồi đúng ?"

      A Hoành gật đầu với vẻ thận trọng.

      "Năm sau em mười chín, năm sau nữa hai mươi, sau đó sang tuổi ba mươi, phải lấy chồng, sinh con, phải có gia đình hoàn chỉnh, có công việc ổn định. Đến năm bốn mươi tuổi, em phải lo lắng về chuyện trưởng thành của con cái, cảm thấy mệt mỏi trong công việc, thỉnh thoảng em dạo với người chồng cũng có công việc bận như em. Đến năm năm mươi tuổi, con cái trưởng thành và dần dần xa nhà, em và chồng phải nương tựa vào nhau. Sáu mươi tuổi có cháu bồng, tận hưởng niềm vui của tuổi già. Bảy mươi tuổi, ngồi ghế bành, hồi tưởng về cuộc đời mình, có thể khi nhắm mắt lại, cuộc đời này kết thúc."

      Giọng Tư Hoán đều đều, rồi bình thản nhìn Ngôn Hi, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ đau khổ và đấu tranh.

      A Hoành mím môi, trong lòng giấu nổi lo lắng, mặc dù biết những điều Tư Hoán là niềm hạnh phúc mà mong đợi, nhưng cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó. buột miệng hỏi: "Còn Ngôn Hi sao?"

      "Khi em mười tám cậu ấy mười bảy. Khi em mười chín, cậu ấy vẫn mười bảy. Có lẽ kiếp này cậu ấy lớn thêm được nữa, còn em vẫn phải già . Em bảo Ngôn Hi còn ở đâu nữa?"

      lùi lại bước, mỉm cười dắt tay Ngôn Hi, khẽ : "Dù gì ấy vẫn còn sống, đúng ?"

      Tư Hoán mỉm cười, nhìn hai chiếc bóng dưới gốc cây đa. "A Hoành, bây giờ thử rời xa Ngôn Hi xem mình có thể sống nổi . ngày nào đó, em cảm thấy mệt, hoặc Ngôn Hi dựa dẫm vào em nữa, em gửi gắm cậu ấy cho , được ?"

      Tép được vào trường Tây Lâm đúng như nguyện vọng, sức khoẻ của cụ Hà vốn tốt, nhưng tin vui này khiến cụ đỡ hơn rất nhiều.

      Trần Quyện kháy: "Bày đặt chăm chỉ, cậu tưởng bò được đưa đến núi Tây Sơn còn là bò nữa hả?"

      Đạt Di vỗ bàn cái rầm, xắn tay áo lên, : " Quách ạ, em muốn ngồi với tên gay chết tiệt này nữa, làm ảnh hưởng đến việc học của em, có định xử lí đây!!"

      Quách hắng giọng, vờ như nghe . "Tân Đạt Di, trong lớp được mất trật tự!"

      Đám con trai đều hùa vào: "Bà mợ kia, cậu đừng có được voi đòi tiên, tám đời tích đức mới được ngồi cùng bàn với Mary hai năm đấy!"

      Tân Đạt Di gạt nước mắt, chỉ tay : "Sớm muộn gì tôi cũng vạch trần giới tính của cậu, cậu hãy đời đấy!"

      Trần Quyện cười gằn. "Đợi cái gì? Đợi cậu tuyên truyền bà mợ thầm gã gay thành nên cam tâm tình nguyện làm bị thịt cho gã gay xả stress ư?"

      Tân Đạt Di phẫn nộ : "Mẹ kiếp, đừng có được thế già mồm!"

      A Hoành nhịn cười cách khổ sở.
      “Cuối cùng cũng cười rồi à?” Trần Quyện đưa tay vuốt đuôi mắt, thấy A Hoành cười cũng cười rạng rỡ. biết gã Tư Hoán gì với A Hoành mà cả ngày nàng tỏ ra rầu rĩ, chẳng thấy cười lúc nào cả.

      A Hoành mỉm cười, : “Mary, năm bảy mươi tuổi, thực tớ rất muốn ngả lưng ghế bành và nghĩ chuyện gì cả.”

      Trần Quyện ngớ người hỏi: “Thế có nghĩa là sao?”

      A Hoành nhắm mắt lại, cười cười, đáp: “Từ lâu tớ luôn khát khao có gia đình hoàn chỉnh chỉ thuộc về riêng mình. Bên cạnh có chồng tớ và con tớ, họ là những người thân nhất của tớ. Tớ học cách làm người vợ đảm, người mẹ hiền. Khi họ vui, tớ chia sẻ niềm vui với họ. Khi họ buồn, tớ tìm cách làm cho họ vui lên. Còn khi tớ vất vả, thất bại, nhìn thấy họ, tớ cảm thấy mình sở hữu cả thế giới. Gia đình ấy là niềm mơ ước của tớ.”

      Tân Đạt Di quay sang nhìn chằm chằm, nhướng mày : “Như thế tốt mà.”

      A Hoành đột ngột mở mắt, ánh mắt sắc sảo nhưng vô cùng bình tĩnh. “Kể cả trong lòng các cậu có nhiều điều hài lòng nhưng cũng thể đặt dấu hỏi về cuộc đời như thế ư? Chỉ vì đây là lựa chon của tớ nên thể và cũng lực bất tòng tâm ư?”

      Tân Đạt Di sững lại. “Chẳng lẽ phải như vậy ư? Cuộc đời của cậu, làm sao người khác dám quyết định thay cậu được.”

      Trời mỗi ngày lạnh, dường như mùa đông đến gần hơn. Tư Hoán vào đại học khá lâu mà chưa về nhà nghỉ ngày nào.

      Nghe Trần Quyện , Tư Hoán chia tay với Lâm Loan Loan, bạn đó làm ầm ĩ lên, thậm chí còn chạy đến nhà gây chuyện, khi nhìn thấy Ngôn Hi ngồi cạnh mẹ Tư Hoán ởphòng khách mặt mày ỉu xìu, chẳng chẳng rằng mà bỏ ngay.

      A Hoành tiễn khách ra cửa, Lâm Loan Loan nhìn , nét mặt đầy vẻ thắc mắc. “Em sợ cậu ấy à?”

      Cậu ấy? Ý muốn tới Ngôn Hi ư?

      A Hoành liền cười, hỏi: “Sợ ấy cái gì?”

      Lâm Loan Loan hậm hực : “Ôn Hoành, chị cảnh cáo em tránh xa Ngôn Hi ra chút rồi cơ mà? Em mà dính phải cậu ta đời tàn thôi.”

      A Hoành có vẻ suy tư. “Lâm Loan Loan, chị thích Tư Hoán ư?”

      Sắc mặt Lâm Loan Loan càng nhợt nhạt hơn. “Tư Hoán đẹp trai, nhàng, quan tâm, lại giỏi giang như thế...”

      A Hoành liền cười. “Nếu ở bên cạnh ấy, suốt đời phải gặp trắc trở gì nữa, đúng ?” rồi nụ cười môi tắt ngấm, lạnh lùng . “Lâm tiểu thư à, tạm biệt, à , bao giờ gặp lại nữa.”

      Bà Uẩn Nghi lắc đầu. “Con con đứa ngang nhiên chạy đến nhà người ta, chẳng giống con nhà có giáo dục gì cả. Sau này con và Tư Nhĩ mà thế này mẹ mắng đấy.”

      A Hoành nắm lấy tay mẹ, mỉm cười, : “Mẹ, hôm qua con đưa Ngôn Hi đến viện kiểm tra, bác sĩ trịnh bảo có thể ấy phục hồi trong tích tắc, nhưng cũng có thể suốt đời thế này.”

      Bà Uẩn thở dài, buồn bã : “A Hoành, sau này con phải như trai con, học trường đại học tốt nhất.”

      A Hoành gật đầu, khẽ đáp: “Vâng ạ.”

      Bà Uẩn nhìn hồi lâu rồi lại đưa mắt nhìn Ngôn Hi ngồi xô pha. “Có nhà họ Ôn rồi sau này con muốn tìm công việc nào cũng được.”

      A Hoành mỉm cười, đáp: “Con biết ạ.”

      Thấy vậy mặc dù rất xót xa nhưng bà Uẩn vẫn hạ quyết tâm thẳng: “Lớn thêm chút nữa, mẹ và cha tìm cho con người có phẩm chất đạo đức, tướng mạo tương đương, con thấy thế nào?”

      A Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối, bèn đứng dậy, nắm chặt tay Ngôn Hi. cười với , nét mặt vô cùng ngây thơ.

      "Mẹ ơi, trời tối rồi, bọn con phải về thôi."

      Bà Uẩn lắc đầu, đồng tình với thái độ né tránh của . "A Hoành, đây là vấn đề con buộc phải đối mặt, trừ phi con cũng như Ngôn Hi, bị thời gian giữ chân, mãi mãi lớn lên được."

      A Hoành quay , ngân ngấn nước mắt, đáp: "Mẹ, thế sau này lớn lên, con lấy Ngôn Hi, có được ạ? Con cần con trai, cần con có được ? Con cần ghế bành có được ?"

      Như thế có được ?

      Ngôn Hi lấy tay bịt chặt mắt , đôi mắt to tròn đen láy kia lộ vẻ thắc mắc.

      Có chất lỏng nong nóng dính vào lòng bàn tay , ướt sũng. vội rụt tay lại.

      Đau quá, phải đau mũi, phải đau tay, phải đau chân, phải đau mắt, thế đau ở nhỉ? Tại sao lại đau như vậy? Tại sao con rối lại biết đau?

      khóc nức nở, biết vì vui hay buồn. “Ngôn Hi, đợi em trưởng thành rồi bọn mình làm đám cưới nhé?”

      Năm ngoái thành phố B có tuyết. Năm nay vừa vào tháng Mười hai, nhiệt độ giảm rệt.

      Tư Hoán gọi điện thoại về nhà, cười : “Dự báo thời tiết mấy ngày tới nhiệt độ giảm mạnh, ngày kia có tuyết rơi, mọi người phải mặc ấm vào.”

      A Hoành mỉm cười nhìn Ngôn Hi bị tân trang thành chú gấu , hồ hởi đáp: “ yên tâm, năm nay chắc chắn Ngôn Hi bị cảm. Trước đây ấy chịu nghe lời, mặc ấm mới hay bị cảm chứ.”

      Tư Hoán im lặng, hồi lâu mới đáp: “Thế tốt rồi.”

      muốn cúp máy nên cứ quanh quẩn chuyện nọ chuyện kia. A Hoành cười rồi kéo chú gấu phục phịch lại gần, đặt ống nghe lên tai .

      Ngôn Hi cứ nhìn thấy điện thoại là cao hứng, vừa cầm điện thoại vừa cười. chỉ nghe thấy đầu dây bên kia lạo xạo nhưng hiểu gì, chỉ ra sức kéo khăn quàng cố. Chật quá, khó chịu quá... vụng về kéo chiếc khăn in hình hoa hướng dương như đứa trẻ con.

      A Hoành vờ như nhìn thấy, để bị lạnh, mới phải quấn khăn nhiều vòng như thế, với chỉ số IQ của Ngôn Hi giờ thực khó có thể cởi ra. Ngôn Hi đỏ mặt tía tai mà vẫn cởi được ra, rồi bắt đầu dùng răng cắn...

      A Hoành liền la lớn: “Á, Ngôn Hi, được bắt chước con Tiểu Khôi!”

      biết có khứu giác giống con tiểu Khôi từ bao giờ, ngày nào cũng lăn qu lan8 lại dưới thảm, người dính đấy lông chó, may mà bị dị ứng.

      Lúc đầu, Tư Hoán định dặn dò Ngôn Hi “cậu ở nhà ngoan, mặc đủ quần áo, nghe lời nhé”< bất ngờ giật nẩy mình trước tiếng quát của A Hoành nên run tay, điện thoại di động rơi xuống đất.

      Cuộc chuyện bị ngắt giữa chừng.

      A Hoành thắc mắc, tại sao Tư Hoán gì mà cúp máy rồi nhưng cuối cùng chú ý của dồn cả vào đám nước dãi xuống khăn quàng cổ của Ngôn Hi. xị mặt, lấy giấy ăn thấm nước dãi cho . Cho dù có ốm hay từ xưa đến giờ, chàng này vẫn nhiễu dãi dớt.

      Nhiều năm sau đó, còn mặt dày trêu baby: “Ê ê, vợ ơi, em nhìn này, nó lại chảy dãi rồi này, biết giống ai ma nhiều dãi thế...”

      A Hoành bó tay, đúng vậy, biết là gen tốt của ai, thằng bé ngày nào cũng tốn rất nhiều khăn lau chùi vì quá nhiều dãi.

      nhớ tên , dạy hàng nghìn lần “Ngôn Hi, A Hoành” mà vẫn thốt được ra thành tiếng, giống như kí hiệu, chiếm vị trí thể thay thế trong lòng .

      A Hoành quen với cảnh tượng này, xác định suốt đời thế này, kể cả Tư Hoán có đến cũng giao phó Ngôn Hi cho Tư Hoán.

      Ngôn Hi là báu vật, kể cả lớn được nữa cũng chỉ là báu vật của .Ước mơ làm mẹ hiền, vợ đảm của dường như lại xa vời hơn chút.

      A Hoành bị cảm, đầu nặng trĩu, bèn đưa Ngôn Hi về nhà họ Ôn. Nếu để lây gay.

      cười tủm tỉm, vỗ vỗ bàn tay . “Ngôn Hi, ở đây vài ngày, ngoan nhé, đợi em hết cảm đế đón về.”

      Ngôn Hi cũng bắt chước cười tủm tỉm.

      Bà Uẩn dặn dò chịu khó nghỉ ngơi, uống thuốc bằng nước ấm. Trước mặt A Hoành, bà ngày càng giống người mẹ thực thụ.

      A Hoành khịt mũi, đầu óc vẫn nặng trịch, nhìn mẹ, mỉm cười. “Mẹ ơi, nếu ốm con rất muốn ôm mẹ.” Rồi vẫy tay, ra về trong gió lạnh.

      Ngôn Hi ý thức được điều gì đó nên bật khóc, định chạy đuổi theo A Hoành.

      Bà Uẩn liền kéo lại, ôm trong lòng dỗ dành: “Ngoan, con ngoan lắm, A Hoành bị ốm, con mà bám theo bệnh của A Hoành càng nặng hơn.” Sau đó, nhớ lại câu của con ban nãy, khóe mắt bà Uẩn lại ươn ướt, rồi bà ôm chặt Ngôn Hi vào lòng.

      A Hoành, mẹ ôm Ngôn Hi - người mà con thích như thế này có thể coi là ôm con ?

      A Hoành, như thế này, liệu con có cảm thấy đỡ vất vả hơn ...

      nằm ngủ li bì, mơ màng ho khù khụ, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh, thoải mái, hề muốn tỉnh dậy. muốn ngủ giấc ngon, kể cả xảy ra bão lớn cũng muốn tỉnh dậy. thực rất mệt, người có cảm giác như mây, bồng bềnh, lơ lửng...

      Đó là người xác định cùng với mình đến hết cuộc đời, vì từ bỏ chiếc ghế bành mà mình thích nhất. chưa bao giờ kì vọng rằng nhớ lại được thiếu nữ là ngày nào, chỉ mong đừng để mất chàng trai như thế...

      Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy người ngồi ở đầu giường, dáng người mảnh khảnh, mặc áo len tím, mái tóc đen lòa xòa trước trán, ánh mắt bình thản.

      Người đó là Ngôn Hi.

      Ngôn Hi nhìn , ánh mắt vẫn trong veo, hút hồn như ngày trước nhưng cứ có cảm giác là lạ.

      A Hoành khẽ kéo tay phát đeo găng tay, ngón tay lạnh cóng. liền kéo tay vào chăn và dọa: “Lại quàng khăn, đeo găng tay, lạnh ốm là phải uống thuốc đắng ngắt, rồi bị tiêm bằng mũi kim to từng này này!”

      giơ tay làm động tác cho Ngôn Hi thấy mũi kinm to bằng ngần nào, nhưng nụ cười dịu dàng lại đôi môi .

      A Hoành dụi mắt, tưởng mắt mình hoa, nhưng Ngôn Hi lại rụt rè ôm lấy .

      Kéo rèm cửa sổ ra, hơi ngước đọng cửa kính, bên ngoài là thế giới trắng xóa. Những bông tuyết trắng mong manh rơi xuống, đó là dư cuối cùng của năm.

      Tuyết đầu mùa.

      A Hoành cười, ngồi trong lòng Ngôn Hi mà vẫn có cảm giác thấp thỏm yên. ngẩng đầu lên nhưng người kia lại cúi xuống, áp bờ má lành lạnh vào mặt , dần dần, nước mắt nhạt nhòa cả khuôn mặt.

      Hồi lâu mà gì, mãi sau, mới cất giọng khàn khàn: “A Hoành, về rồi.”

      A Hoành, về rồi.

      giữ lời hứa, người đầu tiên muốn gặp là em.
      Tôm Thỏ, Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 51

      Chưa từng xảy ra chuyện gì

      A Hoành thẫn thờ hồi lâu mới trở về với thực tại, tim đập thình thịch, cảm giác như nghẹt thở, rồi bắt đầu ho khù khụ.

      Ngôn Hi buông ra, lấy cốc nước ấm đưa cho , kèm thao nụ cười tươi tắn.

      A Hoành như người nằm mơ, đưa tay véo má mình rồi lẩm bẩm: “ đau, chắc là nằm mơ .”

      biết mình cảm nặng, nghĩ mình mơ đến Ngôn Hi, nhìn thấy cũng cảm thấy xao xuyến. kéo tay Ngôn Hi rồi vuốt bờ má mềm mại của .

      A Hoành mỉm cười, trong lòng có bao điều muốn biết phải bắt đầu từ đâu, đành nhìn chăm chú và mỉm cười dịu dàng.

      Ngôn Hi nhìn rất lâu.

      A Hoành khẽ thở dài, : “Haizz, có thể thấy là em thực rất nhớ , Ngôn Hi ạ. “Rồi cúi đầu mắt đỏ hoe.

      Ngôn Hi luống cuống hồi lâu, cuối cùng gọi: “A Hoành?”

      A Hoành dụi dụi mắt, cười : “Ngôn Hi, đừng gọi tên em như thế, tỉnh dậy... em quen đâu.”

      Mặc dù thực rất muốn nghe thấy gọi tên nhưng thà là nghe thấy còn hơn.

      cố gắng nghĩ đến chuyện làm sao cho đứa trẻ Ngôn Hi kia được bình an, vui vẻ suốt đời, đâu dám mơ tưởng đến chuyện Ngôn Hi đích thân gọi được tiếng A Hoành, kể cả tham lam nằm mơ như thế cũng bị trời phạt.

      A Hoành nghĩ vậy rồi đẩy Ngôn Hi ra, nhắm mắt lại, thái độ rất bình thản. “... ngay , từ sau, đừng vào giấc mơ của em nữa.”

      Khóe miệng đăng đắng, vị thuốc bắc uống hồi , bây giờ nghĩ lại thấy khó uống .

      Hơi thở của Ngôn Hi vẫn đều đều bên cạnh, mang thao hơi lạnh ngoài cửa sổ.

      mở mắt ra. vừa nhìn vừa lùi ra sau và đứng ở phía xa, ánh mắt mơ màng.

      “A Hoành, muốn gọi tên em như thế.”

      A Hoành, muốn gọi tên em như thế. Bao nhiêu năm qua luôn muốn được gọi em như thế. trở lại rồi. Có lẽ lúc đầu ý nguyện của chỉ là muốn với em rằng, khi em nhớ về Ngôn Hi Ngôn Hi cũng nhớ em cồn cào.

      Thái độ của rất bình thản.

      bật khóc nức nở. “Ngôn Hi...” đưa tay ra, cắn mạnh, cánh tay rớm máu, cảm giác đau tê tái.

      Hóa ra phải nằm mơ.

      bước đến trước mặt rồi xô mạnh xuống thảm trải sàn, cằm dụi vào cổ , bao nỗi ấm ức, tủi thân ùa về.

      Ngôn Hi biết làm thế nào, tự nhiên bị tấn công như vậy, thấy lưng hơi đau, nhưng khi nghe trái tim của hai người cùng hòa chung nhịp, cảm thấy người mình như tê dại, hai tay buông thõng, lặng lẽ nhìn trần nhà. Nước mắt lăn dài xuống má. Thậm chí còn biết tại sao mình lại khóc, chỉ thấy trong ngực có cảm giác nóng bỏng khó diễn tả thành lời.

      “Ngôn Hi, em ghét lắm.” A Hoành ngửi mùi sữa thoang thoảng người mà chỉ muốn rơi nước mắt.

      Thân hình gầy guộc của Ngôn Hi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn gì.

      “Lần sau mà còn dám ốm nữa hãy biến đâu xa, xa, đừng để em tìm thấy nữa.”

      sững lại, mắt nhắm nghiền, cười đáp: “ làm như thế.”

      “Sao là từ nay trở ốm nữa!” A Hoành nghiến răng.
      liền ôm chặt. “Ừ, từ nay bao giờ ốm nữa.”Giọng rất bình thản. A Hoành nghẹn ngào: “Nếu dối sao?” Dứt lời, mới cảm thấy câu hỏi của mình ổn, giọng điệu này thân mật, nũng nịu quá.

      Ngôn Hi liền cười. “A Hoành, chẳng mấy khi dối đâu.”

      A Hoành liền gật đầu. “Đúng rồi, chẳng mấy khi lừa nhưng lừa đơn giản.”

      bị cảm nặng, cả người mệt mỏi, uể oải, thế mà ban nãy còn đẩy được Ngôn Hi ngã, thể tưởng tượng được.

      “Ngôn Hi, bị đau lưng chứ...” Mặt đỏ bừng.

      Ngôn Hi cười vẻ ranh mãnh. “Con à, để ta đẩy thử con cái xem con có cảm giác gì nhé.”

      A Hoành vừa ho vừa nghiêm mặt : “Em ốm, em là bệnh nhân, phải thông cảm chứ!”

      Ngôn Hi cười cười nhìn , trêu: “Lúc ốm, cũng ngang ngạnh như thế này hả?”

      A Hoành nheo mắt nhìn . “ nhớ lúc ốm như thế nào hả?”

      Ngôn Hi chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, ậm ờ đáp: “Ngoài số chi tiết hầu như còn nhớ gì nữa.”

      Hóa ra... còn nhớ nữa.

      “Vậy hả?” A Hoành đứng dậy, kéo đứng lên, : “ nhớ cũng tốt.”

      Nếu còn nhớ hiểu lời thề: “ cần con trai, cần con , cần ghế bành, cần cả thế giới, chỉ cần người” của khiến phải ngượng thế nào.

      Dường nhú mọi thứ lại quay về năm trước.

      Có lẽ chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Tóm lại, Ngôn Hi à, mừng trở về nhà!

      Bác sĩ Trịnh kết luận, Ngôn Hi khỏi hẳn. Bác sĩ vừa cười vừa vỗ vai Ngôn Hi. “Chắc hẳn là rất vất vả khi phải lột xác nhỉ?”

      Ngôn Hi nheo mắt,đáp: “Việc đó vất vả, chỉ thấy khổ sở mỗi khi bị trói, giãy giụa thôi.”

      Bác sĩ Trịnh sửng sốt hỏi: “Sao A Hoành lại là cậu gần như quên hết mọi chuyện rồi?”

      Ngôn Hi liền xua tay. “ hiểu tại sao em lại nhớ cái đoạn đó thế chứ!”

      Bác sĩ Trịnh: ”...”

      Tân Đạt Di nhìn thấy Ngôn Hi, liền cười: “Mĩ nhân, chứ!”

      Ngôn HI lườm chàng cái rồi gọi: “Bà mợ.”

      Tân Đạt Di liền xông tới, rơm rớm nước mắt, : “Mẹ kiếp, gọi hay quá! Gọi vài câu nữa nghe coi!”

      Ngôn Hi miệng mắng “cậu lại điên rồi đấy, mười tám tuổi rồi mà vẫn như thằng ngố vậy” nhưng ánh mắt đầy vẻ dịu dàng và dung túng.

      Tân Đạt Di chỉ cười toe toét, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô.

      Mắt Ngôn Hi đỏ hoe. “Tân Đạt Di, cậu biến ra đằng kia , lão tử vừa mất chậu nước muối với con , cậu đừng có chọc lão tử nữa.”Sau lưng, Trần Quyện cười tủm tỉm, dang hai tay ôm chặt hai người, : “Ngôn Hi, hoan nghênh cậu trở về!”

      Mặc dù nếu cậu về mặt trời vẫn mọc từ phía đông, trái đất vẫn quay như thường, nhưng đúng là bọn tôi thấy hơi buồn .

      Ngôn Hi cười, ánh mắt vô cùng ấm áp, phong độ cũng rạng ngời. "À, tôi biết rồi, thiếu tôi, các cậu thể sống được đúng . có bản thiếu gia sao trời chẳng sáng được cơ mà."

      Như sực nhớ ra điều gì, Ngôn Hi nhướng mày, hỏi: "Đạt Di, Rose, hôm nay hai cậu mời tôi ăn cơm nhé!"

      Đạt Di cau mày, đáp: "Vì sao chứ, đợt cậu ốm, bọn tôi phải lo lắng cho cậu rất nhiều, bây giờ cậu mời em bọn tôi mới phải chứ!"

      Ngôn Hi cười gằn. "Tôi còn chưa động đến chuyện lúc tôi ốm đau, bọn cậu ngày nào cũng bắt nạt con tôi đâu! Tôi cho cậu biết nhé, lão tử trở về rồi, tính sổ hết chuyện cũ."

      Trần Quyện vuốt đuôi mắt phượng, ỏn ẻn : "Chuyện này có liên quan gì đến tớ? Tớ xử rất tốt với A Hoành, ngày nào cũng chuyện trò hỏi han."

      Ngôn Hi đập bàn, nước miếng văng tứ tung. "Cậu tranh thủ lúc tôi bệnh, dụ dỗ con tôi mà còn dám làm gì sai à?"

      Khoé miệng Trần Quyện giật giật. " giai giả vờ ốm đó chứ?"

      Chuyện nào cũng nhớ kĩ như vậy, tại sao A Hoành lại chàng còn nhớ chuyện hồi bị ốm nữa? ràng là người trong cuộc đầu óc lú lẫn. Ốm chứ có phải mất trí nhớ đâu, xem ra nàng A Hoành này ngớ ngẩn quá.

      Nhà họ Ôn thấy Ngôn Hi khỏi bệnh mà mừng phát khóc, đốt mấy dãy pháo cho nhà cửa xua tan hết khí độc.

      Tư Hoán nghỉ đông về nhà, đứng ngoài cửa mà sợ toát mồ hôi.

      đến tết đâu chứ!

      ngước mắt lên, khói pháo mù mịt, có mĩ nhân tựa bên khung cửa nhìn ra xa, ánh mắt chăm chú và dịu dàng vô cùng.

      sững lại, nhìn theo ánh mắt người đó thấy với mái tóc đen và đôi mắt huyền bịt chặt tai. Tư Hoán chột dạ, túi hành lí trượt khỏi tay, rơi bịch xuống đất.

      Chàng trai tựa bên khung cửa nhìn thấy liền cười, hỏi: "Tư Hoán, cậu về rồi à?" Suốt năm trời, gọi tên Tư Hoán lần nào.

      Tư Hoán bước lên bậc tam cấp, nhìn Ngôn Hi trân trân. Vẫn dáng người mảnh khảnh, cao ngạo đó, vẫn vẻ hoạt bát ngày nào.

      "Ngôn Hi hả?" ngần ngừ gọi tên Ngôn Hi mà toàn thân run rẩy, đôi mắt nhoè , nhưng trong lòng giấu nổi thắc mắc, cũng hiểu tại sao mình lại nỡ rời xa Ngôn Hi.

      Ngôn Hi đứng thẳng người lên, cười : " Uẩn suốt ngày nhắc sao cậu chưa chịu về."

      ràng là đứng rất gần mà Tư Hoán cảm thấy Ngôn Hi như người xa lạ. Tư Hoán bước lên bước, Ngôn Hi nhướng mày nhìn chăm chú.

      A Hoành đứng ở đằng xa nheo mắt, giữa làn khói pháo mịt mù, hai người đó đứng cạnh nhau rất đẹp. thở dài, cảm thấy mình vẫn lăn tăn chuyện được mất, vẫn nghĩ về những chuyện mình thể kiểm soát.

      Tư Hoán thích Ngôn Hi hay , là người quyết định được ư? Trước đây thích, tại thích, tương lai có thể tiếp tục thích, nghĩ nhiều như thế giải quyết được gì?

      Chẳng lẽ lại đừng thích Ngôn Hi có được , là con trai, làm sao hợp với ấy?

      với Tư Hoán như thế thà tự với mình còn hơn.
      Ôn Hoành, mày đừng thích Ngôn Hi nữa, mày là con sao, chẳng lẽ mày là con có thể xứng đôi với ấy ư?

      Dường như Tư Hoán có rất nhiều điều muốn nhưng biết bắt đầu từ đâu mà chỉ trân trân nhìn Ngôn Hi.

      Nét mặt Ngôn Hi dịu lại, vỗ vai Tư Hoán, hỏi: "Học đại học vui ? Nhiều em xinh ?"

      Tư Hoán đáp lấy lệ: "Ờ."

      Ngôn Hi vân vê cằm, hỏi: "Boy, có nào mà cậu thích ?"

      Tư Hoán lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đẹp của Ngôn Hi nhưng nghe hỏi. "Có."

      Ngôn Hi cười ranh mãnh, trêu: "Cậu dám trả lời thế à, cẩn thận Lâm Loan Loan cho cậu ra bã đấy."

      Tư Hoán cười, cúi đầu đút tay vào túi áo, bình thản đáp: "Bọn tôi chia tay lâu rồi."

      Ngôn Hi sững lại, trong đầu ra bức tranh toàn những mảnh vỡ, sợ chạm vào nỗi đau của cậu bạn nối khố, bèn hắng giọng, : "Ờ, trời đất này thiếu gì hoa thơm quả ngọt nhỉ?"

      Tư Hoán hỏi : "Cậu gì vậy, tôi nghe ?"

      Tư Hoán ngẩng lên, ánh mắt ấm áp, hai má lúm đồng tiền bên má. " có gì cả, tôi bảo cậu vào học Đại học Q với tôi nhé!"

      Ngôn Hi tiếp tục mỉm cười. "Cậu thừa biết điểm của tôi, lỡ mất năm, chắc chắn thể vào trường Q được."

      Tư Hoán cau mày, : "Việc gì cậu phải thi năm nay? Sao để thư thư , dù gì cũng nhiều kiến thức lắm mà..."

      Ngôn Hi để hai tay ra sau gáy, ậm ờ đáp: "Vắng mặt mấy người quen, học cũng thấy buồn nhỉ, bà mợ, Rose, tên mập, Đại Mao..."

      Tư Hoán lẩm bẩm, Đạt Di, Trần Quyện, đều nhắc đến rồi, chỉ quên duy nhất cái tên.

      Do có gì quan trọng nên nhớ hay vì quá quan trọng nên cố tình nhắc đến?

      Tư Hoán nheo mắt, hỏi: "Ngôn Hi, bệnh của cậu sao tự nhiên lại khỏi vậy?"

      Ngôn Hi định cởi chiếc khăn cổ ra, nhưng lại bị người đứng đằng xa trừng mắt, tiu nghỉu bỏ tay xuống. "Bất ngờ lắm hả? Tôi vẫn luôn cố gắng đấu tranh với Pinocchio mà."

      Ngôn Hi ngẫm nghĩ lát rồi càng càng hăng: "Thằng đó lúc nào cũng kêu đau mũi, phá hoại hình ảnh nho nhã, đẹp trai của bản thiếu gia, bản thiếu gia vốn muốn nhường "nó", kết quả "nó" yếu quá, đủ sức đọ, mọi người lại nhiệt tình kêu gọi bản thiếu gia quay về, thế là tôi mới quay về."

      Mọi người là ai? Rốt cuộc là ai ngày ngày đều gọi "Ngôn Hi, Ngôn Hi" mệt mỏi, đến trong mơ cũng quên, lúc nào cũng ân cần, chăm chút tỉ mỉ?

      đó bao phen bận rộn đến mức kiệt sức, trong mơ cũng gọi tên Ngôn Hi.

      Ngôn Hi, Ngôn Hi, Ngôn Hi, Ngôn Hi...

      Sau đó, tận mắt nhìn thấy chàng suốt ngày cầm chuỗi vòng kia quên chuỗi vòng của mình, nhàng quỳ xuống bên cạnh , mỉm cười rất tươi rồi ngoẹo đầu, đặt nụ hôn chân thành lên bờ mi .

      còn tận mắt nhìn thấy chàng đó tay chống cằm, miệng mấp máy mãi mà phát ra được thành tiếng nhưng vẫn rất kiên trì luyện tập để thốt ra được hai chữ: A Hoành.
      Tôm Thỏ, Iluvkiwilinh doan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :