Chương 7.2:
Editor: Lin
“Vậy tại sao chú tra được ba con? Rốt cuộc ba con là ai?” Tang Tuấn đau lòng biết làm sao, vốn cho rằng Thi Gia Phong có thể giúp được mình, nhưng vẫn được.
Thi Gia Phong thiếu chút nữa ra chuyện mình có thể là ba cậu, lúc này giọng của Tang Văn Nhi lại vang lên phía sau. “ tìm người điều tra em?”
Lòng Thi Gia Phong dừng lại mấy giây, lập tức quay đầu về phía Tang Văn Nhi. “Văn Nhi…”
“Em nghe hết rồi!” Tang Văn Nhi tức giận nhìn Thi Gia Phong, vừa về phòng chuẩn bị, muốn ra cửa mua đồ, ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này của hai người.
“Văn Nhi…”
“Mẹ…”
Lửa giận của Tang văn Nhi cao thêm mấy phần. “Tại sao lại muốn điều tra em?”
Thi Gia Phong chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tức giận của , giống lúc bình thường, xem ra mình giẫm lên địa lôi rồi.
“Mẹ, là vì con muốn chú Gia Phong giúp con điều tra chuyện của ba, con muốn biết ba con là ai!”Tang Tuấn cũng rất sợ bộ dạng tức giận của Tang Văn Nhi, nhưng vẫn muốn giải thích giúp Thi Gia Phong.
Sau khi Tang Văn Nhi trừng mắt liếc Tang Tuấn, lại nhìn về phía Thi Gia Phong. “Dù là Tiểu Tuấn cầu xin , cũng nhất định phải điều tra sao? Chẳng lẽ biết mỗi người đều có bí mật sao? Chẳng lẽ em thể có bí mật?”
“Tang Tuấn có quyền biết chuyện này, em thể tước đoạt khát khao đó của nó.” Thi Gia Phong cảm thấy mình làm sai.
“Vậy sao? Em vẫn muốn nó biết.” Tang Văn Nhi hiểu, tại sao Thi Gia Phong nhất định phải biết chuyện này, mặc dù là người trong cuộc, nhưng hi vọng chuyện mà mình giấu bị bất kỳ người nào biết.
Thi Gia Phong cảm thấy đáng giá thay Tang tuấn. “Em cho rằng chuyện này có thể lừa gạt được bao lâu? Chẳng lẽ ai biết sao?”
Tang Văn Nhi chắc chắn có người biết. “Ngoại trừ em ra, có ai biết, thể tra ra được!”
sao? Chẳng lẽ muốn vĩnh viễn giấu chuyện này . “ hiểu, tại sao em nhất định phải giấu chuyện này? Cũng vì ba của Tiểu Tuấn ở bên cạnh, nó bị người ta bắt nạt, em có biết ? Nó bị người ta là con hoang, em biết ? Nó sợ em đau lòng, dám cho em biết, chẳng lẽ em thể chính miệng cho nó biết, ba nó là ai sao?”d
Tang Văn Nhi sững sờ, Tang Tuấn bị người ta bắt nạt? nhìn sang Tang Tuấn, trong ánh mắt có thêm tia khổ sở.
“Văn Nhi, Tiểu Tuấn vẫn luôn bị người ta bắt nạt, chẳng lẽ thể giúp nó sao?” Thi Gia Phong biết thái độ dần mềm xuống rồi.
Tang Văn Nhi khóc, thể cha giấu được đau lòng. “Em biết, em biết ta là ai!”
thể , nhưng cũng sai, trước khi gặp được Thi Gia Phong, biết là ai.
gì? biết là ai? Nếu biết đó là ai, tại sao lại đau lòng như vậy?
“Em có ý gì?” Thi gIa Phong tức giận .
Đôi mắt Tang Văn Nhi đẫm lệ nhìn . “Em em biết!” Bước nhanh chạy về phòng mình, muốn trốn khỏi những câu hỏi của .
Thi Gia Phong nhìn chằm chằm bóng lưng , biết trốn tránh vấn đề của mình, chuyện này thể câu biết là có thể giải quyết, nhất định tra được chân tướng.
Thi Gia Phong ngòi o xe, đây là bản báo cáo xét nghiệm AND nhận được từ bác sĩ, Tang Tuấn quả nhiên là con trai , bản báo cáo này đủ chứng minh tang Văn Nhi dối, muốn che giấu , tại lại bị đâm thủng, nhưng rất vui vì Tang Văn Nhi là người phụ nữ năm đó, tại có chứng cứ, Tang Tuấn chính là kết tinh của hai người sau đêm hôm đó.
Những năm này, mình tang văn Nhi chăm sóc đứa bé, nhất định rất vất vả? Tại sao lại ra? Nếu như phải mẹ chứa chấp , cuộc sống của có thể cực khổ hon.
Thi Gia Phong cười nhìn tập tài liệu trong tay, xem ra phải chuẩn bị chút, mình biết thôi , tại biết rồi, phải nghĩ cách đưa người vào trong lòng mình. “Tang Văn Nhi, đừng tưởng em cho biết biết.”
lập tức lái xe về nhà, tính toán dẫn Tang Tuấn ra ngoài, chuyện này với Tang Tuấn, vì những ngày này bộ dạng cậu hình như rất khổ sở.
Mọi đứa trẻ đều thích vào tiệm ăn nhanh, Thi Gia Phong vẫn nhìn Tang Tuấn, phát dáng vẻ ăn đồ của cậu, quả nhiên có điểm giống mình, xem ra hai người quả nhiên là cha con trời sinh.
“Tiểu Tuấn, sau đó mẹ con có mắng con ?” Sau khi uống hớp cà phê, Thi Gia Phong mới hỏi.
Tang Tuấn lắc đầu, từ ánh mắt vẫn có thể nhìn ra tâm tình cậu vẫn khá kém. “ xin lỗi, chí Gia Phong, vì chuyện của con mà chú bị mẹ hiểu lầm, khiến mẹ tức giận với chú.”
Thi Gia Phong cười vuốt cái đầu của cậu, . “ sao, mẹ con tha thứ cho chú, chỉ phải cố gắng chút mà thôi.”
“Có ?” Tang Tuấn tin, vì nhìn Tang Văn Nhi giống như tức giận, hơn nữa buổi tối còn khóc vì chuyện này.
“Ừ, Tiểu Tuấn cần để ý chuyện này!” Đối với chuyện này, Thi Gia Phong lựa chọn thái độ lạc quan.
Tang Tuấn gật đầu, tiếp tục ăn Hamburg.
Thi Gia Phong suy nghĩ chút, nghĩ tới mình phải mở miệng thế nào với Tang Tuấn mới tốt. “Tiểu Tuấn, con cảm thấy chú thế nào?”
Mặc dù Tang Tuấn cảm thấy rất kỳ lạ tại sao Thi Gia Phong lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời. “Rất tốt! Trước kia, chú Gia Diệp vẫn rất ít khi chuyện với con, nhưng chú lại đối xử với con rất tốt! Con vô cùng thích chú!”
Thi Gia Phong vô cùng hài lòng với đáp án này. “Có ?”
Tang Tuấn nghiêm túc gật đầu. “Ưm! Mặc dù trước đây con cảm thấy chú giống thích con, nhưng sau đó chú lại chơi trò chơi với con, dạy con làm bài tập, còn dạy con rất nhiều chuyện, cho nên con vô cùng thích chú!”
Cái miệng Thi Gia Phong xẹp lại. “ ra trước đây Tang Tuấn thích chú?”
“ phải! phải!” Tang Tuấn vội vàng muốn giải thích, lúc đó cậu hiểu mà!
Thi Gia
Phong bị phản ứng của Tang Tuấn chọc cho tức cười, "Yên tâm, chú có ý trách con!"
Tang Tuấn thả lỏng thở dài hơi.
"Nếu như chú là ba con, con cảm thấy thế nào?" Thi Gia Phong với Tằng Tuấn.
Vì Tằng Tuấn cúi đầu ăn mấy thứ linh tinh, cho nên chú ý đến nét mặt của Thi Gia Phong. "Rất tốt! Con cũng hi vọng chú có thể là ba con!" Cậu thích Thi Gia Phong, nếu như chú Gia Phong có thể trở thành ba cậu tốt, nhưng vẫn thể! Thi Gia Phong sao có thể là ba cậu được?
Mặt mày Thi Gia Phong hớn hở, "Tiểu Tuấn, chú cho con biết tin tức tốt!"
"Tin tức tốt gì?" Tang Tuấn nghiêng đầu .
"Chú tìm được ba con!"
Tang Tuấn trừng to mắt nhìn Thi Gia Phong, nét mặt đó rất giống với Tang Văn Nhi, muốn cho rằng hai người phải là mẹ con cũng được.
"Có ? Là ai?" Nhiệt tình Tang Tuấn dâng cao, nhưng sau đó lại rũ đầu xuống, "Nhưng vẫn hay hơn, con sợ mẹ tức giận."
"Vậy cũng được, vì chú nhất định phải cho con biết!" tại, Thi Gia Phong cũng quản ai ngăn cản, chỉ muốn cho Tang Tuấn biết chuyện này.
"Nhưng...." Tang Tuấn do dự, ra cậu cũng muốn hiểu rốt cuộc ba mình là ai, nhưng lại sợ phản ứng của mẹ.
Thi Gia Phong nhìn Tang Tuấn, ra cậu nên tin tưởng có thể xử lý tốt chuyện này, "Yên tâm tiểu Tuấn, sao đâu, về sau có chuyện gì, ba giúp cho con!"
"Nhưng ba lại ở bên cạnh, làm sao có thể giúp đây?" Tang Tuấn đồng ý với cách của Thi Gia Phong.
Thi Gia Phong nhíu mày, rất uy nghiêm : "Ai ba ở bên cạnh? Chú chính là ba con!"
Rất dễ nhìn ra, Tang Tuấn bị hù sợ, Thi Gia Phong là ba cậu? thể nào! Cậu tự an ủi mình! Sau hồi, cậu mới hồi phục lại bình thường. "Chú Gia Phong, cảm ơn chú, con rất cảm ơn chú giúp con, nhưng con vẫn cảm thấy làm phiền chú, ra con cảm thấy chỉ có mẹ cũng tốt vô cùng."
Thi Gia Phong muốn đánh vào cái mông cậu, Tang Tuấn tin lời của , "Chú , chú chính là ba con! Là ba ruột!"
Tang Tuấn nhìn THI Gia Phong như nhìn thấy quái vật, lâu sau, vẫn thêm lời nào.
"Tiểu Tuấn, chú , mấy ngày trước phải chú muốn sợi tóc của con sao? Khi đó chú cầm xét nghiệm AND, vừa rồi chú nhận được báo cáo, chú ba con!" Lần đầu tiên Thi Gia Phong phát , để giải thích cho đứa bé nghe hiểu, là chuyện khó khăn thế nào.
Tang Tuấn hiểu, "Trước kia chú có quen biết mẹ ?"
Thi Gia Phong suy nghĩ chút, cái vấn đề này đúng là rất khó giải thích, thể những điều xấu hổ với nó!
"Tiểu Tuấn, nguyên nhân trong này ba rất khó giải thích, ba nhớ mẹ con, có điều mẹ lại sớm biết ba là ba con, nhưng ấy lại cho ba, gần đây vì ba nhờ người giúp đỡ điều tra mới phát ra chuyện này!"
Tang Tuấn có chút hiểu lời của Thi Gia Phong, ra mẹ muốn giấu giếm mọi chuyện, nhưng cậu nên tin lời của Thi Gia Phong sao?
"Chú là ba con?"
"Ừm! Là ba con!" Thi Gia Phong khẳng định.
Sau khi Tang Tuấn suy nghĩ chút, lập tức che giấu được nụ cười, "Chú đúng là ba con! Con có ba!"
Bộ dạng tươi cười của đứa này đáng .
"Lại đây, con trai của ba!" Thi Gia Phong đột nhiên thấy cảm động, mình lại có đứa con gần mười tuổi, quan trọng hơn, Tang Văn Nhi còn nuôi dạy nó rất tốt.
Tang Tuấn hai lời, lập tức nhào vào trong ngực Thi Gia Phong, ngừng khóc, mà trong mắt của Thi Gia Phong cũng lóe ánh nước.
"Ba! Ba! Ba!"
"Ngoan! Tiểu Tuấn!"
Sau khi hai người chơi đùa với nhau, mới yên tĩnh lại.
Thi Gia Phong nghiêm túc với Tang Tuấn, "Tiểu Tuấn, về chuyện chúng ta là ba con này, trước nên cho mẹ con biết."
"Tại sao?" Chú ràng là ba cậu, tại sao lại thể để cho mẹ biết?
Thi Gia Phong vuốt cái đầu của cậu "Mẹ muốn cho người khác biết chuyện này, vậy trước đó chúng ta phải giả vờ biết, chờ ba dụ dỗ mẹ xong, chúng ta có thể ra mà!"
Tang Tuấn suy nghĩ chút, cũng cảm thấy Thi Gia Phong rất đúng, vì lúc trước khi cậu nhắc tới ba, Tang Văn Nhi luôn rất buồn, hơn nữa còn khóc, cho nên trước đó đừng , chờ Thi Gia Phong giải quyết xong chuyện Tang Văn Nhi, với !
"Được, con nghe ba!"
Thi Gia Phong cười tủm tỉm : "Ừm! Cái này là bí mật giữa đàn ông chúng ta, thể để cho phụ nữ biết, hiểu ? Đên bà nội cũng được ."
Tang Tuấn gật đầu đáp ứng.
Thi Gia Phong giảo họa nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện này nhất định phải xử lý cho tốt mới được, ngàn vạn lần được để Tang Tuấn thất vọng, mà Tang Văn Nhi, em hãy chờ mà tiếp chiêu ! gạt chuyện này, biết rồi, nên vì chuyện này mà phải trả giá chút, mà vẻ mặt gian trá của đều thu vào trong mắt Tang Tuấn.
Last edited by a moderator: 8/1/15