1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.3


      Hôm nay Trình tiểu thư bị bắt nạt ở công ty, ôm bụng ấm ức về nhà, Trần tiên sinh vẫn chưa về, liền bắt tay dọn dẹp nhà và làm cơm tối.

      "Vợ ơi", Trần tiên sinh còn chưa kịp cởi giày đứng ở cửa la to "Có chuyện này vui lắm em ơi”

      Trình tiểu thư đeo tạp dề, cầm cái sạn ra khỏi bếp, dửng dưng hỏi "Chuyện gì, nhặt được vàng à?”

      '"Tầm thường quá." Trần tiên sinh hớn hở nhiệt tình giơ tờ bướm quảng cáo tay, "Tiệm chụp ảnh ở tiểu khu bên cạnh có khuyến mãi đấy.”

      Trình tiểu thư nhạt nhẽo đáp "Vậy à, chụp hình nghệ thuật cho chó lấy tiền sao? Đưa Thịt Viên nhà mình đến đó kiếm hời .”

      Trần tiên sinh bị tổn thương, bực bội ném chiếc cặp lên ghế sô pha, dọa cho Thịt Viên nằm run lẩy bẩy, sợ hãi nhìn ông chủ nhà mình, ông chủ có tiền đồ nhà nó tức giận thở hổn hển "Trong mắt em chỉ có Thịt Viên thôi.”

      Trình tiểu thư nhíu mày, "Nếu , lăn lộn đất diễn trò thử xem? À, suýt chút nữa em quên, làm được mà.” xong, thản nhiên vào bếp.

      Trần tiên sinh tức giận xanh mặt, giận dỗi ngồi ghế hồi lâu, thấy ai đó vẫn tới dỗ ngọt mình, bèn tự mình thay đổi tâm trạng, lắc mông chạy vào phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của Trình tiểu thư, hờn dỗi "Em thương , dỗ ngọt nữa."

      Trình tiểu thư chẳng thèm quay đầu, hời hợt đáp "Em , dọn bàn , thức ăn xong hết cả rồi.”

      Trần tiên sinh bị thái độ thờ ơ của Trình tiểu thư tổn thương trầm trọng tới dán sát vào lưng vợ, bất mãn nũng nịu: "Em thương , cũng quan tâm đến nữa."

      " lộn xộn đủ rồi đấy, mau ra ngoài bày bát đĩa và lau bàn ."

      "Em thờ ơ với ! Em đối xử lạnh nhạt với !" Môi Trần tiên sinh run run "Trình Y Nhiên, em bỏ rơi ."

      Trình tiểu thư bực mình vì ồn ào, tắt lửa, xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình tiên sinh " có tin em cho Thịt Viên liếm hết thức ăn vòng rồi mới cho ăn ."

      Trần Hữu Lâm liếc mắt nhìn đĩa thịt xào ớt xanh nóng hôi hổi, hít hơi thèm thuồng xoay người rút chén đũa mang ra, bước vội ra khỏi phòng bếp rồi ngoan ngoãn "Vợ ơi, dọn bàn xong rồi, em mau lên chút, đói quá thôi."

      Ăn được lưng lửng bụng, Tràn tiên sinh cầm phiếu ưu đãi khách hàng của tiệm chụp hình đặt lên bàn, chỉ vào loại hình dịch vụ trong đó cho Trình tiểu thư xem.

      “Gì vậy? Tìm về hồi ức kiếp trước." Trình tiểu thư dẩu môi "Kiếp trước chúng ta biết nhau sao, sao em nhớ gì được hết vậy?”

      “Đúng đó đúng đó, cho nên em phải tìm lại hồi ức kiếp trước." Trần tiên sinh bừng bừng hăng hái “Họ bảo trước khi chụp ảnh nghệ thuật, có biên kịch hướng dẫn chúng ta làm theo kịch bản dành cho và em, sau đó chúng ta có thể quay phim, có thể chụp hình, có phải trò này hấp dẫn lắm ?"

      Trình tiểu thư vùi đầu ăn cơm " , rảnh."

      " đăng kí rồi.”

      “Được lắm, Trần Hữu Lâm lại lãng phí tiền!"

      “…”

      Trần tiên sinh nín thinh hồi, ấm ức vò thẻ khách hàng, "Sắp đến ngày kỉ niệm hai năm kết hôn, gần đây em rất bận rộn, cũng khó khăn mới sắp xếp được thời gian em nghỉ ngơi, em …Em coi như xong, mình tìm hồi ức của kiếp trước, năm mươi năm sau, khi và em cùng nhau ngồi xem hình cũ, chỉ có hình mình đơn lẻ loi... chỉ có mình ..."

      Trình tiểu thư day day thái dương: "Được rồi, được rồi, làm theo lời , nghe vậy."
      B.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.4


      Đến ngày chụp hình nghệ thuật, Trình tiểu thư mặc đồ theo kiểu học sinh ở thập niên 80, như chẳng còn gì để nữa: “Trần Hữu Lâm, có thể chỉ cho em thấy chút gì của kiếp trước ở đây hay ?"

      Trần tiên sinh đồng ý đáp "Bộ quàn áo này đẹp đấy chứ, rất hợp với và em mà."

      "Mấu chốt phải là ở bộ quần áo này! Nếu như chúng ta ở thập niên 80, hoặc chúng ta được vài năm là chết . Hai chúng ta phải ở độ tuổi của cha mẹ mình. Nếu chết sớm như vậy, vậy kiếp trước và em chết vì tình, hay ghen tuông mà đâm chết người mình ..."

      Ánh mắt Trần tiên sinh xa xăm, “Hoặc là chúng ta có câu chuyện tình rất sâu sắc và đẹp đẽ."

      "...Quên ." Trình tiểu thư bất lực cúi đầu nhìn kịch bản, nhưng chỉ chốc lát sau nét mặt lại co giật, “Cái này...là do biên kịch viết chỉ dành riêng cho em và hay sao?"

      "Đúng vậy, đúng vậy."

      "Câu chuyện tình giữa công tử nhà giàu ở thập niên 80 và tiểu thư đài các ở thời đại phong kiến? có chắc khi đó Trung Quốc vừa mới mở cửa và bắt đầu cải cách? có chắc khi đó vẫn còn tiểu thư khuê các thời đại phong kiến? có chắc đầu óc của biên kịch này..." Trình Y Nhiên dừng lại chút, giọng trở nên mềm mại nhàng hơn “Chưa từng bị cửa kẹp qua?"

      Trần tiên sinh mực bình tĩnh, “So với kịch bản phim truyền hình hay hơn đúng dù sao cũng chỉ quay phim vài phút thôi, thời gian còn lại là chụp hình, sao đâu, sao đâu."

      Trình tiểu thư thở dài, Trần tiên sinh nắm tay , khẽ nhéo má vợ : "Cười cái em, những chuyện khác quan trọng, chuyện quan trọng nhất hôm nay là khiến em vui vẻ, nếu em vui tất cả những sắp xếp của hoàn toàn lãng phí rồi."

      Trình Y Nhiên im lặng hồi, dường như cảm động.

      Quay phim chỉ có ba phút để giải thích bối cảnh chuyện xưa, thời gian còn lại là chụp hình. Lúc bắt đầu ghi hình, Trần tiên sinh đưa lưng về phía Trình tiểu thư bày ra điệu bộ lạnh lùng vô tình: “Chúng ta chia tay ."

      Đương lúc Trình tiểu thư vẫn chưa nhập tâm diễn, nheo mắt lại “ gì đấy?"

      Trần tiên sính duy trì điệu bộ lạnh lùng vô tình: “Chúng ta chia tay "

      Trình tiểu thư khoanh tay đáp: "Được, về nhà dọn đồ mình ."

      Trần tiên sinh ngạc nhiên: "Đợi tí, vợ ơi là vợ, kịch bản phải diễn như vậy mà! Còn nữa, chia tay em, sao em lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ, có chút lưu luyến nào, hợp lý!"

      Trình tiểu thư cả giận "Sao nhìn xem kịch bản này viết gì hả! hợp lý à, khi và em nhau, dám hai chữ chia tay sao Trần Hữu Lâm?"

      "Đây là chuyện kiếp trước, biết chừng dám sao!"

      dám!" Trình tiểu thư trợn tròn mắt

      Trần tiên sinh cúi đầu đáp: "... dám."

      Người ở tiệm chụp ảnh thấy tình cảnh ổn, tới khuyên rối rít, Trình tiểu thư gãi đầu muốn nghỉ ngơi chút, tới bãi cỏ ở gốc cây đa to ngồi mình dưới tán cây, lơ đãng ngắm trời xanh mây trắng. Trần tiên sinh trề môi uất ức nhìn bóng dáng Trình tiểu thư, cũng gãi đầu rón rén bước tới đó.

      "Vợ ơi... em thích chụp chúng ta về nhà nhé?" xong ngồi xuống bên cạnh Trình tiểu thư, nom thấy mắt Trình tiểu thư khép lại, đầu gật gù chúi về phía trước, hẳn là nhịn nổi nên ngủ rồi.

      Trần tiên sinh nhìn thấy bọng mắt vợ hơi thâm, khẽ đau lòng, những ngày qua Trình tiểu thư luôn bận rộn công việc nên có thời gian ngủ ngon, biết tâm tình tốt nên mang ra ngoài chơi cho khuây khỏa, lại quên rằng điều cần nhất bây giờ chỉ là giấc ngủ ngon.

      Trần Hữu Lâm lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh vợ, sau đó ngả đầu Trình Y Nhiên lên bờ vai mình, để cho dựa vào vai , ngủ cho ngon...

      Cuối cùng, bộ ảnh tìm kiếm hồi ức kiếp trước chỉ có duy nhất tấm ảnh Trình tiểu thư tựa đầu vào vai Trần tiên sinh ngủ ngon lành, nhưng mà rất nhiều năm sau đó, Trần tiên sinh vẫn nhớ như in ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua tán cây ngày đó rất ấm áp, phía sau lưng trời rất xanh và mây rất trắng, bờ vai trầm xuống khiến đáy lòng bình an, ngập tràn hạnh phúc.

      Trần tiên sinh cảm thấy, tìm kiếm hạnh phúc "kiếp trước" quá xa xôi, bất kể có tốn công phí sức bao nhiêu cũng thể nào kéo lại, nhưng hạnh phúc "tương lai" với tay là có thể chạm được, bởi vì biết, chỉ cần nắm chắc tại, những tháng ngày sau này luôn có hạnh phúc kề bên.

      Thấm thoát năm trôi qua, đêm 30, Trình tiểu thư và Trần tiên sinh cùng nhau dán lên trước cửa nhà mình câu đối chẳng đâu vào đâu do hai vợ chồng tự tay viết:

      Vế : Chua, ngọt, đắng, cay, vui, giận, buồn

      Vế dưới: Rau, gạo, dầu, muối, tương giấm, trà

      Hoành phi: Thiếu thứ còn là cuộc sống nữa.

      Hai người nhìn đôi liễn cười ngây ngô nửa ngày. "Lại năm nữa tới rồi."

      “Ừ.”

      Lại thêm năm, có em bên , hạnh phúc mỹ mãn.

      ==Hết==​
      B.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Tang Ca


      Chương 1 - Công thành




      Ánh lửa đốt đỏ góc trời Hoàng Thành, mây đen chầm chậm bao phủ mảnh trăng tàn nơi phía xa xăm kia.

      Ta kéo theo làn váy dài lê thê chậm rãi bước lên từng bậc đá xanh tường thành, cố hết sức bước từng bước. Từ trước đến nay ta vốn thích những xiêm y phức tạp thế này, tới lúc càn thiết tuyệt nhiên mặc những xiêm y lộng lẫy như vậy, mà cho dù có mặc vào, các tỳ nữ theo phía sau cũng nâng làn váy lên giúp ta.

      Nhưng hôm nay, có.

      Có chăng chỉ là những binh lính vận áo giáp nặng nề, bọn họ giương trường mâu lạnh như băng dính đầy máu tươi, sắc mặt lạnh lùng áp giải ta lên thành lâu.

      Chiến kỳ thành lâu tung bay phần phật, còn chưa lên đến nơi có thể nghe thấy tiếng phụ nữ và trẻ con gào khóc. Ta đạp lên thi thể nằm rời rạc của quý phụ nhân tứ chi cương cứng lạnh ngắt, quyết tiệt lạnh lùng tiêu sái bước lên đỉnh cao nhất của thành lâu.

      Xa xa ánh sao chớp lóe, mây đen vần vũ. trận mưa to sắp bắt đầu trút xuống.

      Dưới thành lâu, ba mươi vạn đại quân vây quanh Hoàng cung trùng trùng lớp lớp, khe hở.

      Nhiều người như vậy, ngoại trừ chiến mã sốt ruột hí vang, ta nghe được tiếng vang nào khác. Gió đêm mang theo máu tanh và hơi thở lạnh như băng đập vào mặt ta, ta buông làn váy phức tạp trong tay, mặc nó tung bay theo gió. Ta nghĩ, ngoại trừ sắc máu tươi màu đỏ tươi của giá y trong đêm nay là sắc màu diễm lệ nhất.

      người đặt thanh kiếm lạnh hôi tanh ở cổ ta, sát khí giáp trụ của phía sau lưng khiến lông tơ ta khẽ dựng đứng. khàn giọng rống to:

      "Trường Dạ Hầu An Tử Vụ."

      Ba mươi vạn tướng sĩ dưới thành lâu đều im lặng. Ta cụp mắt che kín thần sắc đôi ngươi, tựa như tượng thần có cảm giác.

      "An Tử Vụ!" Nam tử phía sau lưng ta tức giận đùng đùng, "Trẫm mệnh cho ngươi mau xuất , trễ khắc ta liền khoét con mắt của phu nhân ngươi, trễ thêm khắc ta biến ả thành "Người lợn".

      Người lợn, chặt bỏ tứ chi, khoét mắt xẻo tai, cắt mũi lưỡi, đó chính là hình phạt mà vị Quân vương ở phía sau lưng ta thích nhất.

      Ta vẫn cụp mắt, hé lộ chút thần tình nào cả.

      Đại quân dưới thành lâu có chút xao động, bọn họ đa phần là bộ hạ cũ dưới trướng của phu quân ta - Trường Dạ hầu, rất nhiều tướng lĩnh quen biết với ta. Giết tàn nhẫn nữ nhân cũng phải là việc nghiêm trọng, nhưng mà trong tình huống này đây, giết nữ nhân của chủ soái quân phản loạn chính là uy hiếp.

      Hơn nữa tường thành này còn có đông đảo gia quyến của các binh lính tướng lĩnh, họ gào khóc tang thương. Lúc này mà giết ta, chính là biểu thị, lâu lắm nữa các nàng cũng bị sát hại tàn nhẫn như vậy. Các tướng sĩ bên ngoài hành quân lâu, nỗi nhớ nhung duy nhất trong lòng chính là vợ con và mẹ già trong nhà, nếu giết những phụ nữ và trẻ con này...

      Quân vương tâm kế quá mức tàn nhẫn...

      Tiếng vó ngựa lộc cộc từ dưới thành vọng đến. ra thanh này vốn vô cùng , nhưng ta lại có thể nghe thấy. Ta nghe được bởi vì ta từng làm mấy năm ca cơ, tương đối nhạy cảm đối với thanh, hoặc ta nghe được bởi vì chàng cưỡi ngựa "Long Mai", con ngựa mà ta cùng chàng chọn.

      Đại quân rẽ sang hai bên tạo ra con đường, nam tử tay nắm dây cương ngồi lưng ngựa, nhanh chậm xuất xuất trước tầm mắt mọi người.

      Ánh đuốc lập lòe trong màn đêm tối tăm mờ mịt khiến ta thể nhìn thấy diện mạo của chàng. Chỉ thấy được dáng lưng chàng thẳng tắp, ngân giáp bọc quanh thân hình hoàn mỹ. Đây phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ chàng vận chiến bào, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ chàng vận chiến bào sa trường.

      Bớt phần hiền hòa, thêm phần mạnh mẽ.

      Khóe môi ta tự chủ được khẽ giương cong. Đây là phu quân ta - Trường Dạ hầu, An Tử Vụ. Giờ phút này là chủ soái của phản quân, sắp lật đổ—trở thành người chủ mới của giang sơn này.

      Nhìn thấy An Tử Vụ ra, Hoàng đế sau lưng ta có chút cao hứng. Vì mọi người khắp kinh thành đều biết tình cảm của ta và chàng khắng khít thâm sâu. Tất cả đều tin tưởng ta với chàng là đôi sinh tử cùng nhau.

      Sinh tử cùng nhau.

      Chỉ có mình ta biết, chẳng qua chàng muốn cho mọi người nhìn thấy mặt ấy mà thôi.

      "Trường Dạ hầu, nếu như ngươi nguyện lui quân, trẫm bỏ qua cho phu nhân ngươi, để ý đến hiềm khích trước kia, tiếp tục cho ngươi vào triều làm quan, thuần phục Đại Tề ta."

      Chiến kỳ tường thành tung bay phần phật trong làn gió đêm ẩm ướt cuồn cuộn, nhưng người ngồi lưng ngựa vẫn thong thả từng bước, hề có chút nào nao núng.

      Chàng vẫn chưa trả lời, nhưng ta biết được đáp án của chàng.

      Chàng trầm mặc, để cho mấy mươi vạn đại quân chờ mong đáp án.

      Ta nhắm mắt chặt, đủ rồi, chỉ cần chút trầm mặc này thôi là đủ rồi. Cũng uổng phí tâm tư ta mặc giá y ngày hôm nay. Phút cuối cùng của cuộc đời, Tang Ca có thể đổi được do dự trong chớp mắt của An Tử Vụ…

      Ta nghĩ: Trường Dạ hầu, chàng khát vọng ngàn dặm giang sơn này, chỉ còn bước cuối cùng nữa mà thôi, hãy để cho ta trợ giúp chàng lần. Để thành toàn tham vọng của chàng, cũng tránh để cho chàng mang lưng tiếng xấu lạnh lùng tàn nhẫn.

      "Trong lúc Triệu đế tại vị, thiên tai ngừng, nhưng lại nghĩ cách an ủi thiên hạ chúng sinh, ngược lại còn bổ nhiệm quan tham ô lại, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, khiến dân chúng lầm than cơ cực. Vĩnh Nghiệp năm thứ ba, bạo quân Tiêu Thừa vì thú vui của mình mà đem mấy trăm cung nga biến thành người lợn. Vĩnh nghiệp năm thứ năm, đem mười mấy vị đại thần trung nghĩa dùng hình phạt bào lạc* để giết chết họ. Vĩnh nghiệp năm thứ tám, tàn sát ba thành ở Giang Nam, khiến Giang Nam ba năm nghe thấy tiếng người, quạnh quẽ đìu hiu. Tội ác vô số kể! Hôm nay, Trường Dạ hầu thay trời hành đạo, trừ bỏ bạo quân, đem lại thái bình cho thiên hạ. Hỡi ba mươi vạn đại quân bao vây Hoàng thành, thời đại Triệu đế Tiêu Thừa chấm dứt, cần e ngại!"

      *Bào lạc: công cụ chuyên hành hình các quan thần, đó là ống đồng to rỗng ruột, bên dưới là miệng lò dùng để chụm than củi vào, hành hình bằng cách chất củi nung cho cột đồng nóng đỏ rồi đưa nạn nhân đến dí nguyên người nạn nhân vào ống đồng cho thịt da cháy khét, nạn nhân giãy chết rất thê lương.

      "Câm miệng!" Kiếm của Tiêu Thừa cắt sâu vào cổ ta bắn ra tia máu. trừng mắt với ta, hận đến khóe mắt muốn nứt ra, nhưng lại e ngại An Tử Vụ nên dám giết ta .

      Tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con tường thành dần dần lại, đa phần các nàng từng chịu qua giáo dưỡng của nữ nhi khuê các, bây giờ ta lại đem đạo lý tiểu dân phường chợ của bản thân để , có lẽ các nàng hoàn toàn hiểu hết, nhưng cũng có chút lay động...

      Giọt mưa trời chậm rãi rơi xuống, ta ngẩng đầu lên ngước nhìn trời cao vời vợi, cất cao giọng "Phu quân ở bên ngoài ngày đêm hành quân mệt nhọc, vì bảo vệ quốc gia dân chúng, bất chấp tính mạng, để được đến ngày hôm nay vượt qua biết bao khó khăn. Nữ tử chúng ta, mặc dù thể thay trượng phu tòng quân ra trận, trừ bạo quân, cũng nhất quyết để liên lụy đến các người!"

      Phụ nữ và trẻ con tường thành bất chợt im lặng.

      "Bạo quân..."

      "Câm miệng!"

      Ta còn định tiếp, tiếng gầm thét cắt đứt lời ta, mà thanh ấy rất đỗi quen thuộc. Mỗi lần trong giấc mộng đêm khuya, ta đều nghe thấy tiếng chàng nỉ non gọi tên ta: "Tang Ca.Tang Ca.” Quả còn trầm bỗng dịu dàng hơn cả tiếng ca.

      Ta vọng nhìn chàng đứng dưới thành lâu, người ngựa đứng giữa màn mưa mờ mịt, trước mặt chàng là tường thành chín tầng cao và sinh mạng của ta, sau lưng chàng là ba mươi vạn tướng sĩ cùng chàng vào sinh ra tử từ trước đến nay.

      Ta nhìn thấy mặt chàng, nhưng trong thanh của chàng ta nghe được phẫn nộ và sợ hãi.

      Chàng lo lắng cho ta?

      Ta cười, Tử Vụ à, điều này còn quan trọng nữa rồi...

      Từ khi gả cho chàng, ta rất hiếm khi làm trái ý chàng, càng chưa bao giờ khiến chàng tức giận. Nhưng hôm nay ta muốn nghe theo lời chàng, mà ta càng cất cao giọng hơn nữa, lần này phải là vạch trần tội trạng Hoàng đế — mà là thể tài nghệ của mình - Ca hát

      "Khi nào mặt trời còn nữa, ta cùng chàng mất..."

      câu hát chưa xong, Hoàng đế giận dữ, bổ nhát lên người ta.

      Ta chỉ thấy cánh tay mình và ống tay áo hoa lệ đỏ tươi bị văng ra ngoài, vẽ nên đường cong trong trung rồi rơi xuống mặt đất lầy lội...

      Cánh tay của ta...

      Lúc đó ta còn chưa cảm nhân được đau đớn, dùng cánh tay còn lại bịt nơi máu tươi tuôn trào ngừng, tiếp tục cất cao giọng hát. Máu cùng mưa thấm ướt đẫm giá y người ta.

      "Câm miệng!"

      "!"

      Chàng cùng Hoàng đế đồng thanh rống ta, Triệu đế như điên loạn lại bổ kiếm vào người ta.

      Trong cơn đau đến mơ hồ, dường như ta nghe được tiếng rống vang của An Tử Vụ: "Tiêu Thừa! Nếu như ngươi dám tổn thương nàng lần nữa..." Lời còn chưa hết, Triệu đế chợt biến đổi lạ kì, khẽ bên tai ta: "Nếu Trường Dạ hầu muốn đoạt giang sơn của trẫm, trẫm liền cho biết nếu có đạt được cũng dằn vặt suốt đời."

      túm lấy tóc ta, kéo ta đến đập đầu vào tường đá xanh của thành lâu. Lúc này đây ta đâu còn để ý đến điều gì nữa, cánh tay còn lại cào loạn mặt . Trong lúc hoảng hốt, ta bỗng nhiên cảm giác đầu ngón tay mình nong nóng ẩm ướt.

      Liền sau đó là tiếng thét lớn của Tiêu Thừa: "Mắt của ta! Mắt của ta!"

      Thừa dịp hoảng loạn, ta khàn giọng to: "Trường Dạ hầu, trừ bạo quân trấn an thiên hạ, Tang Ca được làm vợ của chàng, cuộc đời này quả uổng phí, tuyệt hối hận."

      xong, ta dốc hết toàn lực, lao nhanh tới đâm đầu vào bụng Hoàng đế. Y phục bay tán loạn, ta mang theo Hoàng đế cả đời bạo ngược, cùng nhau ngã xuống tường thành.

      Trước khi chết, thời gian dường như trôi chậm chạp hơn bao giờ hết.

      Ta nhìn thấy trong màn mưa đêm mù mịt, mấy mươi vạn tướng sĩ đồng thời nức nở. Ta nhìn thấy bóng tối mờ dần và "Long Mai" phóng đến nhanh như tia chớp. Giây phút cuối cùng ta nhìn thấy ngân giáp chàng thấm đẫm máu tươi cùng ánh mắt bi thương thảm thiết.

      "Tang Ca!"

      Ta trông chờ tiếng chàng gọi tên ta nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng nghe được. đường đến Hoàng tuyền, ta nghe được tiếng chàng gọi tên ta, tiếng chàng thét to hòa trong tiếng mưa tuôn xối xả.

      Tử Vụ, chàng có còn nhớ, lần đầu chúng ta gặp nhau, trời cũng mưa mịt mù thế này.

      Lần đầu chúng ta gặp nhau trong mưa, tựa như hình ảnh trong bài thơ. Giang Nam liễu rủ đôi bờ, nhà nhà ngói xanh, tầng tầng mưa phùn mờ mịt. Lúc đó thiếp chỉ là ca cơ chút danh tiếng, còn chàng là hầu gia phong lưu nhàn hạ.

      Gặp nhau trong mưa, quấn quýt cả đời.

      Bây giờ, cuối cùng ta cũng được giải thoát.
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2 – Hoa Đăng


      Tề diệt, Vệ lập, Trường Dạ Hầu An Tử Vụ trở thành Hoàng đế, cải niên hiệu thành Trường Ca.

      Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chớp mắt đến đêm Thất tịch. Ta đứng lặng lẽ bên bờ, dõi mắt ngóng nhìn yến hội được tổ chức tưng bừng chiếc thuyền lớn giữa sông.

      Đúng vậy, ta chết rồi. Chết vào đêm hôm đó, khi Hoàng cung Tề quốc bị công hãm, nhưng mà ta lại chưa xuống Hoàng tuyền. phải ta muốn xuống, mà quỷ câu hồn đến dẫn đường ta, ta lại biết đường xuống dưới ấy, nên hồn phách đành chơi vơi ở nhân gian. Gọi là —

      Quỷ...

      Làm con quỷ, phải mang trong mình chấp niệm mạnh mẽ. Ta cân nhắc lâu, quả thế gian có nơi nào để ta lưu luyến. Ta biết đâu về đâu, nhưng may mắn là ta còn có thể ở bên cạnh phu quân của mình.

      Ta nhìn chàng đăng cơ, lên làm Hoàng đế, dọn dẹp trong ngoài Hoàng thành đâu đâu cũng lênh láng máu tươi, sau đó làm lễ an táng ta long trọng, vừa theo lễ tiết của Hoàng hậu, vừa theo tang lễ của người vì nước hy sinh.

      Ta biết, chàng làm như vậy để bù đắp cho ta.

      may mắn là ta có thể nhìn thấy được.

      Ta luôn theo chàng, mỗi lúc vào triều, mỗi lúc dùng bữa, mỗi lúc ngủ. Thậm chí ta cảm thấy khoảng thời gian này ta còn gần gũi chàng nhiều hơn khi ta còn sống bên cạnh chàng. ai thấy được ta, ta tự do lại như con thoi ở bên cạnh chàng bất cứ lúc nào.

      Nhưng hôm nay ta muốn ở bên cạnh chàng. Bởi vì trong những yến hội như hôm nay, bên cạnh chàng nhất định có vô số oanh ca yến hót, hoa thơm ong bướm. Cho dù ta có là người độ lượng bao dung, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Vì vậy tốt hơn nên trốn xa chút, nhắm mắt làm ngơ.

      Đèn đóm chiếc thuyền xa hoa dần tắt. Yến hội tựa hồ kết khúc. Nghĩ đến người chàng còn vương mùi hương son phấn, ta muốn trở về.

      Nhưng ta ngờ, chỉ chốc lát sau, nhóm người mặc trang phục thường dân từ trong thuyền hoa ra. Người đầu tiên ở xa tít kia chính là phu quân ta khi còn sống, An Tử Vụ.

      Hoàng đế cải trang sao...

      theo bên cạnh chàng đều là những người thân tín, ta tò mò đuổi theo họ.

      Chàng đến chợ đêm ở thị trấn, đêm thất tịch như tối hơn bất kì đêm nào, đèn đóm ở thị trấn chiếu sáng khắp nơi, các cửa hàng hai bên đường bán đầy hoa đăng, xung quanh là các đôi tình nhân nắm tay nhau dạo. Chàng lững thững ở phía trước đến nơi mọi người tụ tập náo nhiệt, quản các hộ vệ phía sau sốt ruột như kiến bò chảo nóng.

      An Tử Vụ chàng là người tự do phóng khoáng như vậy. Làm Hoàng đế rồi cũng tùy hứng như vậy.

      Ta lặng lẽ theo chàng. Chàng tựa hồ cố ý bỏ lại các hộ vệ phía sau, ở nơi náo nhiệt quẹo rẽ mấy vòng, sau đấy lại mua cái mặt nạ mặt quỷ đeo vào, rồi mua thêm chiếc hoa đăng, hệt như trang nam tử tìm kiếm ý trung nhân của lòng mình.

      Ta khỏi bật cười.

      Ánh sáng lung linh lướt qua vùn vụt bên ta, những người đường lướt qua ta mặt đều ấm áp nụ cười, xuyên qua phố thị là con sông tràn ngập hoa đăng, mang theo phần tình cảm thâm sâu mặn nồng hoặc mong manh nhạt nhẽo bồng bềnh sóng nước.

      Chàng chậm rãi bước lên cầu Bạch Thạch qua sông, tay chàng cầm hoa đăng, tay nắm lại. Đám trẻ con vui đùa ầm ĩ chạy vụt qua bên người chàng, chàng nghiêng người né tránh, huơ tay ra tìm kiếm, ta mơ hồ cảm giác rằng dường như chàng dắt tay người nào đó.

      Sau khi đám trẻ con chạy vụt qua rồi chàng bỗng đứng lại sững sờ rất lâu, rồi đột nhiên nhếch môi lên cười, nụ cười môi chàng chứa đựng trào phúng, còn ánh mắt chàng chất chứa nỗi bi ai mịt mờ vô tận.

      Biểu tình ấy dừng lại biết bao lâu gương mặt chàng, chàng bước xuống cầu đến bờ sông, vén tay áo dài, đem chiếc hoa đăng được đốt sáng thả trôi sông...

      Ta ở bờ đối diện nhìn tình cảnh này, khỏi nhớ lại đêm Thất tịch ở Giang Nam vào rất nhiều năm trước, dưới ánh trăng tròn bàng bạc mông lung, ta với chàng, "An Tử Vụ, thiếp thả hoa đăng cho chàng rồi đấy."

      "Phiền nàng rồi." Chàng thờ ơ nhìn về phía chợ náo nhiệt đáp.

      Ta giúp chàng khẽ vuốt những sợi tóc bị gió thổi rối bời, xoay mặt chàng lại nhìn vào mắt ta, "Trước mặt mọi người chàng bày ra bộ dáng ăn chơi trác táng, nhưng thiếp biết chàng là người có tham vọng cao ngất, tuyệt bao giờ muốn làm Hầu gia nhàn hạ. ngày nào đó chàng rời khỏi phủ Hầu gia ở vùng Giang Nam mờ mịt sương mù này."

      Ánh mắt chàng rơi người ta, khẽ động.

      "Ở quê của thiếp, "Đăng" cùng "Chờ" đồng với nhau, thả đăng nghĩa là chờ đợi. Cuộc đời này Tang Ca được làm thê tử của chàng, cho dù chàng đối với thiếp là chân tình hay giả tạo, thiếp mãi mãi là thê tử của chàng. Thiếp chắc chắn chờ chàng, cho dù chờ đến hết cuộc đời này."

      Chàng cụp mắt, trầm mặc hồi, "Vậy chờ xem."

      Sau này ta vẫn luôn chờ chàng. Trường Dạ hầu phủ từ Giang Nam chuyển đến Kinh Thành, ta ngày ngày chờ chàng hạ triều. Chàng biên cương xa xôi bình định Hung Nô, ta hằng đêm chờ chàng chiến thắng trở về. Chàng dùng kế để Triệu đế thả chàng rời kinh, ta ở lại làm con tin lúc nào cũng mong chàng trở về gặp mặt.

      Rồi chàng trở về, ta vẫn chờ đợi... Chúng ta lướt qua nhau ...

      Đột nhiên ánh sáng rực rỡ vụt lên trong mắt ta, kèm theo là tiếng nổ to cắt ngang suy nghĩ của ta. Ta ngước mắt nhìn, biết nhà giàu nào ở trấn kia đốt pháo hoa nữa. Ánh sáng lung linh tỏa rực rỡ mảnh trời đêm cao vời vợi.

      Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, tiếng hoan hô dậy lên ngừng.

      Ta khỏi cong môi nở nụ cười. Mỗi khi Hoàng cung tổ chức yến hội, tất nhiên có pháo hoa, luôn long trọng và xa hoa, nhưng luôn khiến người ta cảm giác lạnh lẽo, hoàn toàn có chút cảm giác ấm áp chan hòa như ở nơi này.

      Chắc hẳn An Tử Vụ cũng cảm giác được như vậy.

      Ta quay đầu nhìn chàng, thấy mặt chàng bất chợt tràn ngập ý cười, chàng cứng đờ nom về phía ta, từ từ tháo mặt nạ xuống.

      Ta bỗng có suy nghĩ vớ vẫn trong chớp mắt, có lẽ chàng nhìn thấy ta rồi. Ta đứng yên ở bờ sông bên này, nhìn chàng ở bên bờ đối diện, khóe môi chàng cong lên nở rộ nụ cười. Nếu phải sóng giữa dòng sông dập dềnh những chiếc hoa đăng và pháo hoa rực rỡ mỹ lệ tỏa sáng bầu trời, ta cho rằng thời gian dừng lại.

      "Tang Ca!"

      Chàng dịu dàng gọi tên ta ... bước bước xuống lòng sông.

      Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, chàng bất chợt bước xuống lòng sông, về phía ta.

      Các hộ vệ nhìn thấy lập tức hốt hoảng, ở bờ ngừng gào to "Gia!", "Gia! Cẩn thận!" Chàng biết bơi, nhưng may là con sông này sâu, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới ngực chàng...

      Chàng chằm chằm nhìn ta, bước từng bước tới gần. Mỗi lúc mỗi gần hơn, ánh mắt chàng hiển ràng nét vui mừng tả xiết.

      Trái tim ta chua xót, tan chảy, ta suýt cười nổi nữa.

      Đột nhiên, chàng bỗng trượt chân, ngã nhào vào lòng sông. Ta theo bản năng bước vội về phía trước kéo chàng lại, nhưng ta cảm giác dòng nước lạnh xuyên thấu qua người ta, chân chậm chạp bước theo dòng chảy, làm gì được...

      Lúc này các hộ vệ màng gì nữa, nhảy "bùm, bùm" mấy cái liên tục, vội vội vàng vàng kéo chàng lên bờ. Chàng ở trong nước vùng vẫy hai lần rồi vững vàng đứng dậy, ánh mắt hoảng loạn nom bờ đối diện tìm kiếm, sắc mặt chàng trong phút chốc trở nên trắng bệch...

      “Tang Ca!" Chàng hốt hoảng gọi tên ta, đẩy các hộ vệ dìu chàng ra, loạng choạng chạy lên bờ, lúng ta lúng túng như đứa trẻ bị lạc đường, "Tang Ca! Tang ca..."

      Tựa như ngoài hai tiếng ấy ra chàng thể được tiếng gì...

      Ta lẳng lặng ở bên cạnh nghe tiếng chàng gọi ta, tìm kiếm xung quanh. Toàn thân chàng ướt sũng trông vô cùng chật vật.

      An Tử Vụ, chưa từng chật vật như thế này...

      Ta cụp mắt, thốt khẽ "vâng"... nhưng ai nghe thấy...

      Chàng được đưa về hành cung, thần sắc tối tăm mờ mịt, dọa các quan dám thở mạnh, lời nào...

      Đêm đó chàng sốt cao, mê man, miệng vẫn gọi thào, thái giám đánh bạo đến kề sát tai nghe, lờ mờ nghe ra “…Ca…”

      Hoàng đế muốn nghe hát. Vì bệnh nên phải tránh gió, vì thế các ca cơ bị nhốt ở ngoài, mặc kệ gió đêm lạnh buốt, xướng cả đêm.

      Ta ngồi cạnh bên giường, si ngốc nhìn chàng. Chỉ có ta biết, phải chàng muốn nghe xướng ca, mà chàng gọi tên ta. Chỉ có ta biết, lúc này chàng muốn nghe xướng ca, mà là yên lặng, để có giấc ngủ ngon.

      Mà ta biết làm thế nào để với mọi người điều chàng muốn.

      Nửa đêm, trong tiếng ca khàn giọng của các ca cơ, bỗng nhiên chàng mở mắt ra, ánh mắt bi ai, khàn giọng thào:

      "Tang Ca, ta thả hoa đăng cho nàng rồi đấy."

      xong, chàng lại mơ màng ngủ...

      Ta nhìn chàng, biết gì nữa...

      Thân thể của An Tử Vụ vốn rất tốt, cũng chưa khi nào sinh bệnh, nhưng trận bệnh này đổ ập tới, nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều. Phải mất tháng chàng mới từ từ hồi phục. Chờ đến khi chàng khỏi bệnh hoàn toàn đến Trung Thu. Trong cung chuẩn bị đãi tiệc để chiêu đãi Nam Việt Vương vào ngày lễ Trung Thu này. Nghe lần này Nam Việt Vương mang theo con đến, nàng ta có dung mạo khuynh thành. Ý đồ trong đấy hiển ràng.

      Từ khi lập quốc tới nay, ngôi vị Hoàng hậu vẫn để trống, hậu cung bóng phi tần. Các đại thần nhiều lần dâng sớ muốn tuyển tú nạp phi, đều bị chàng lấy cớ bận rộn quốc chối bỏ...

      Nhưng lần này, có lẽ đây là nữ nhân đầu tiên mà Hoàng đế muốn cưới...

      Nữ nhân của chàng...

      Ngón tay ta nhàng vuốt ve từng đường nét khuôn mặt chàng, rồi dừng lại môi chàng. Ta nghĩ khi chàng cưới con của Nam Việt Vương làm Hoàng hậu, ta bỏ nơi khác. Bởi vì chàng nữ nhân khác bầu bạn và chờ đợi...

      Đêm Trung Thu, trăng tròn vành vạnh treo giữa trời đềm, yến hội trong cung ồn ào náo nhiệt.

      Nam Việt Vương ngồi ở cao bên trái, giơ chén rượu đầu cất tiếng "Hoàng Thượng, tiểu nữ có điệu vũ mong muốn dâng tặng Hoàng thượng."

      Tử Vụ nhàn nhạt cười "Trẫm nghe Nam Việt công chúa dung mạo vô song, nhưng lại biết công chúa còn múa giỏi. Bây giờ trẫm cũng muốn xem qua lần."

      Nam Việt Vương cười đắc ý, vỗ tay hai cái, nữ tử mang khăn che mặt, quần áo màu trắng mỏng manh nhanh nhẹn bước ra chính giữa sân khấu, dáng người tuyệt đẹp, chưa lộ dung mạo mà khiến mọi người vỗ tay tán thưởng, nàng ta hướng về phía An Tử Vụ nhàng cúi đầu: "Tô Nhi tài mọn."

      Thanh này... Ta thoáng chốc giật mình, sau khi phục hồi tinh thần bất chợt cười khổ. Ta biết là thiên ý hay do Nam Việt Vương an bài, chỉ là, nếu Tử Vụ có còn chút gì đó tưởng nhớ đến ta, chàng cưới nàng Tô Nhi này...

      Nàng ta múa xuất sắc, nhưng bóng dáng tuyệt mỹ đủ để cuốn hút tất cả tầm mắt chúng nhân.

      Ở điệu múa cuối cùng, Tô Nhi xoay người vòng, nàng ta vốn muốn hành lễ với Tử Vụ, cuối cùng lại trượt chân "Ai nha" tiếng té ngã đất. Khăn lụa mặt bay xuống, quả dung mạo vô song.

      Bốn phía nhất thời dậy lên tiếng kinh hô tán thưởng...

      Thị nữ tiến lên đỡ nàng ta đứng dậy, hai mắt nàng ta long lanh sợ hãi liếc nhìn An Tử Vụ, lộ ra vẻ luyến lưu. Bộ dáng mỏng manh yếu đuối khiến cho người ta chỉ muốn tiến lên ôm chặt vào lòng thương che chở.

      Nam Việt Vương nhanh chóng hồi phục tinh thần, vội vàng đứng dậy hành lễ với An Tử Vụ "Tiểu nữ tốt, khiến cho Hoàng thượng chê cười."

      Tử Vụ đáp , chỉ thản nhiên nhìn Tô Nhi, thần sắc trong mắt . Nam Việt Vương nhìn thái độ chàng như thế nhưng hề tức giận, ngược lại còn cười to "Tiểu Vương nghe từ khi Hoàng thượng lập quốc tới nay chưa từng nạp phi, mà quốc gia xã tắc lại thể nào vắng bóng nữ chủ tử..."

      Lần này đợi xong, Tử Vụ đột nhiên nhàn nhạt cất giọng "Nam Việt Vương biết Hoàng hậu của trẫm?"

      "Tiên Hoàng hậu hy sinh vì nước, chính là kỳ nữ đương thời, tiểu nhân đương nhiên biết."

      "Kiến quốc tới nay, trẫm vẫn luôn nhớ tới Hoàng hậu, mỗi ngày đều trằn trọc lâu mới có thể vào giấc ngủ. Nếu như công chúa vào hậu cung, chỉ sợ là ủy khuất công chúa." Chàng lời này để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, vài vị đại thần quá quen thuộc với Tử Vụ lúc này chỉ lo vùi đầu uống rượu, hề liếc mắt lên tới khán đài cái nào cả.

      Nam Việt Vương tưởng rằng Hoàng đế ngầm đồng ý, vội vàng quay đầu nhìn Tô Nhi cao giọng hỏi “Ngươi có cảm thấy ủy khuất ?”

      Tô Nhi e thẹn liếc nhìn An Tử Vụ, đôi má đỏ bừng, nàng ta giọng đáp “Tô Nhi... Tô Nhi thấy ủy khuất" Nam Việt Vương cười nhìn An Tử Vụ, thấy sắc mặt chàng lãnh đạm buông chén rượu, đáp:

      "Nhưng trẫm sợ ủy khuất Hoàng hậu."

      Lời vừa ra, Nam Việt Vương và những người theo đều biến đổi sắc mặt. Thân thể Tô Nhi mềm nhũn ngã vào trong lòng của thị nữ, sắc mặt trắng bệch nhìn Hoàng đế...

      Trong lòng ta vô cùng kinh ngạc, Nam Việt liên tục xảy ra chống đối phản loạn, mà nay Nam Việt Vương mang theo nữ nhi tới muốn hòa thân, nếu Tử Vụ đồng ý, sau này phía Nam Việt trở nên ổn định hơn. Ấy vậy mà ...

      "Long ỷ này là do Hoàng hậu dùng mệnh nàng đổi lấy, trẫm ngồi Long ỷ mỗi ngày đều là ân tình của Hoàng hậu." Giọng điệu chàng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lời ra khiến sắc mặt tất cả mọi người đều xanh mét "Miễn còn Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng hậu là Tang Ca. Nếu người nào muốn vào hậu cung, dựa theo quy cũ của Hoàng gia, trước tiên phải hỏi xem Hoàng hậu có đồng ý ."

      Yến hội Trung Thu, Nam Việt Vương phẩy tay áo bỏ đì, chúng đại thần câm như hến. Hoàng đế mình ngắm trăng trong chốc lát rồi kêu mọi người giải tán.

      Các đại thần từ từ rời , các nội thị bắt tay dọn dẹp yến hội. Có nội thị khuyên Hoàng đế trở về nghỉ ngơi, Hoàng đế lại hỏi: "Nam Việt công chúa kia có phải đẹp lắm ?"

      Nội thị cả kinh, cuống quýt quỳ xuống. biết vì sao Hoàng đế lại hỏi như vậy, nên dám trả lời.

      Hoàng đế thở dài, thào lẩm bẩm: "Là cực đẹp, nhưng có chút điểm nào giống nàng. Nàng có kiêu ngạo quật cường của riêng mình, tuyệt đối có bộ dáng yếu đuối sợ sệt như vậy."

      Ta bước lên sân khấu bóng người, bàn tay đè mạnh lồng ngực mình, trăng treo lơ lửng gần. Con tim tĩnh lặng lâu bỗng nhiên rung động. An Tử Vụ , chàng nạp phi vì sợ ủy khuất ta...

      Chàng , miễn còn Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng hậu là Tang Ca.. .

      Ta đè chặt lồng ngực mình, tiếng tim ta đập vang như sấm rền...

      Đêm hôm đó, An Tử Vụ triệu kiến vài vị trọng thần. Hôm sau chúng đại thần thay nhau ngự tấu, Vĩnh Nghĩa Hoàng hậu vì nước hy sinh, Hoàng đế luôn cảm động và nhớ nhung, vĩnh viễn tái lập Hoàng hậu. tờ sớ tấu hoang đường, vậy mà Hoàng đế lại vui vẻ đồng ý, thậm chí còn trọng thưởng vị đại thần đó.

      Đến nước này, còn người nào dám đề xuất chuyện tuyển tú với Hoàng đế nữa...
      B.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3 - Nhập Mộng


      Chớp mắt lại đến tháng Chạp, Hoàng thành bao phủ màu trắng.

      Xử lý xong chính , Tử Vụ trở lại tẩm điện, ta lại lẽo đẽo theo phía sau chàng. Báo cáo từ phương Nam gửi về nhiều ngày, nạn tuyết ở nơi đó ngày càng nguy hiểm, chàng vô cùng lo lắng, nhiều ngày qua chưa hề chợp mắt, bọng mắt thâm đen thành vòng.

      Chàng nhìn tấu thư, nhịn nổi cơn buồn ngủ nên đầu gục xuống bàn, ngủ thiếp hề hay biết. Ta muốn đắp chăn cho chàng nhưng cũng chỉ muốn mà thể nào làm được.

      Bông tuyết rơi ngập tràn bên ngoài cửa sổ, thanh khẽ khàng như vậy lại khiến chàng giật mình thức giấc. Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, khoác thêm áo rồi bước ra ngoài. cho Thái giám theo sau, chàng mình mang dù cầm đèn lững thững bước . Chàng chậm chạp, tựa như biết đến nơi nào...

      có ánh trăng khắp nơi bông tuyết rơi đầy trời, trong ngoài Hoàng cung đều là màu trắng đơn thuần, ánh đèn tay chàng tựa hồ là sắc màu duy nhất thế gian này.

      Ta lại bám theo đuôi chàng, người quỷ.

      Ta cứ muốn như thế này mãi mãi, năm này rồi qua năm khác cứ vẫn mãi như vậy.

      biết tới bao lâu, bỗng nhiên chàng dừng lại, đứng yên trước tiểu viện. Ta cũng liền dừng theo, vừa ngẩng đầu nhìn khỏi thất thần.

      Lục Vân các.

      Tiền triều Triệu đế Tiêu Thừa sạu khi biết tin An Tử Vụ phản loạn liền đem ta giam lỏng ở trong cung. Ta ở đây khi còn sống, cho đến ngày cuối cùng hôm đó, suốt cả năm. Trước đây, nơi này khiến ta đau đến chết sống lại, bây giờ nhớ lại rất mơ hồ, chỉ cảm thấy nặng nề, muốn nhớ nữa.

      Tiêu Thừa vô cùng thường xuyên đem cuộc sống của ta ở trong cung chiêu cáo thiên hạ, muốn dùng thống khổ của ta khiến An Tử Vụ buông bỏ tất cả. Nhưng nghĩ tới, nam tử cháy bỏng tham vọng há sao có thể vì nữ nhân mà buông bỏ khát vọng thiên hạ của mình...

      Tử Vụ đẩy cánh cửa nặng nề ra, bước từng bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trong viện chàng khẽ giật mình. Nơi này chưa từng có người dọn dẹp qua, lọt vào tầm mắt chàng là căn phòng bừa bãi lộn xộn, thời gian tựa hồ dừng lại trước đêm ta mất...

      Trong Hoàng cung có rất nhiều phòng ốc, chàng làm Hoàng đế rất hiếm khi bước tới hậu cung. Ngày thường cũng quan tâm nhiều đến những chuyện trong cung, những cung nhân thường ngày chỉ dọn dẹp sạch những nơi mà chàng qua, sao họ có thể dọn sạch nơi này được...

      Tuyết ở trong viện này tích lớp dày, mỗi bước chân của chàng qua đều để lại dấu chân sâu, để được cũng hơi khó.

      Khi đến giữa sân, chàng chợt đứng im lặng rồi lại bỗng nhiên gọi:

      “Tang Ca!"

      Ta theo bản năng muốn đáp lời chàng nhưng chợt nhận ra, sao chàng lại có thể nghe được tiếng ta nữa...

      Chàng thầm khe khẽ “Nàng có từng gọi tên ta ?"

      Đương nhiên là có, khi Tiêu Thừa còn sống, mỗi lần chiến thất bại đều thích trút giận lên ta. Mỗi lần miệng vết thương người đau khiến ta chịu nổi, ta liền gọi tên chàng, nhớ tới Giang Nam mịt mù mưa bụi và Trường Dạ hầu phủ, đau đớn bỗng dịu rất nhiều...

      Chàng đẩy cửa vào phòng, giơ cao ngọn đèn lên soi khắp xung quanh, bên trong dày đặc bụi bặm, ghế ngã, nến rơi, cốc sứ vỡ nát hiển tình cảnh hoảng loạn ngày ấy...

      Ta còn nhớ , ngày ấy mọi người trong cung ai cũng sợ hãi, ta sớm thay giá y, ngồi ở trước gương, để cho tùy nữ thân cận run lẩy bẩy búi tóc cho mình, y hệt bộ dáng ngày ta xuất giá…

      Rồi sau đó binh lính ập vào, dùng loạn côn đánh chết thị nữ hầu hạ ta cả đời, áp giải ta lên thành lâu.

      Chàng ngồi chiếc giường phủ đầy bụi, tay mân mê tấm chăn lạnh cứng như sắt, đầu ngón tay run rẩy, mơ màng “Mỗi lần thắng trận, ta đều nhận được tin nàng bị giày vò. Tiêu Thừa quả làm được, mỗi lần xuất chinh đánh trận, điều đầu tiên ta nghĩ tới phải là thắng lợi, mà là nàng bị hành hạ như thế nào.”

      Lòng ta mềm nhũn run rẩy. Ta đành lòng nhìn sắc mặt chàng như thế này...

      "Nhưng đâu còn đường nào lui nữa, chiến hỏa dấy lên, nếu tiếp tục mới còn có tia hy vọng, mà nếu như buông bỏ, tia hy vọng cũng còn.” Thanh chàng vô cùng bức bối, chàng khàn giọng như bi thống:

      “Tang Ca, nàng lại bướng bỉnh cho ta cơ hội nào để cứu nàng.”

      Ta cụp mắt đứng yên ở cửa, đáy lòng như nước lắng đọng chợt khẽ nhấp nhô gợn sóng, vừa chua chát lại vừa ấm áp, đáng ghét biết bao.

      Chàng ngồi ở giường, từ từ ngủ thiếp . Ta bước đến, ngồi xổm bên cạnh chàng, hết lần này đến lần khác nhìn kỹ diện mạo chàng, Chàng già ít, mái tóc đen điểm vài sợi bạc, khóe mắt cũng hằn lên nếp nhăn, nhưng ta lại thấy chàng vẫn đẹp như ngày nào...

      Ta lặng yên ngắm nhìn chàng, mãi mãi bao giờ đủ...

      Mãi đến tận khi ánh nắng ban mai bên ngoài xuyên thấu qua người ta, chiếu rọi gương mặt chàng.

      Chàng nhíu mày, khẽ hừ tiếng, ta bật cười khi nhìn thấy động tác giận dỗi như trẻ con đấy của chàng, bỗng nhiên trong lúc đó, chàng mở mắt ra, thần sắc mơ màng mờ mịt: "Tang ca!?

      "Vâng!"

      Chàng lập tức bừng tỉnh, bình tĩnh nhìn chằm chằm ta, thần sắc trong đôi ngươi đen bóng biến đổi sáng tối, khiến ta thể nhìn ra suy nghĩ của chàng: "Tang Ca!"

      "Thiếp ở đây."

      Hô hấp chàng trở nên tênh, như là sợ thổi bay ta vậy, sắc mặt vô cùng dịu dàng "Đêm thất tịch năm nay ta thả hoa đăng cho nàng rồi đấy."

      Ta gật đầu mỉm cười "Thiếp thấy rồi."

      "Tang Ca, dẫn ta ." Lời này khiến ta dở khóc dở cười, ngay cả chính bản thân ta cũng biết đâu về đâu, có thể nào dẫn chàng được.

      Từng chữ trong câu như xóa bỏ hết tất cả suy tư của ta, ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhìn thấy nét mặt chàng lúc này đây, ta cảm giác hốc mắt mình đau đớn tựa như ta lại có thể rơi lệ vì chàng...

      Ta lắc đầu…

      Chàng vẫn tiếp tục kiên trì, thanh bối rối “Đúng là nàng vẫn còn giận ta để nàng ở lại kinh thành mình? Nàng hận ta sớm cứu nàng? Ngày ấy thành lâu, ta..."

      "Két..." cửa sân bị đẩy ra, ta theo bản năng xoay người nhìn lại, ánh sáng ban mai người ta lay động, bên tai ta chợt nghe thanh chàng ngã xuống giường cùng tiếng gọi "Tang Ca!"

      Thanh vẫn bối rối.

      Chàng vội vàng bổ nhào về phía người ta, cánh tay xuyên qua cơ thể ta, chộp vào khí

      " được ."

      "Đừng ..."

      Ta xoay đầu nhìn chàng, nhìn thấy hốc mắt chàng đỏ, sắc mặt trắng bệch.

      Ta khẽ thở dài, nhắm mắt lại, đành lòng nhìn chàng suy sụp như thế này...

      Thái giám đứng ngoài cửa, dường như bị tiếng kêu to của chàng hù sợ, đợi rất lâu mời dám run rẩy bước vào "Hoàng thượng...nên lâm triều…”

      Chàng đột nhiên ngẩng đầu, sát khí trong mắt lạnh thấu xương "Mới vừa rồi là ai mở cửa?"

      Ba thái giám đồng thời liền quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng. Ánh mắt Tử Vụ sắc lạnh tột cùng "Người nào?”

      Cuối cùng có thái giám, khàn cổ họng, tuyệt vọng "Là ... là nô tài" Chàng gì, đứng dậy đến bên cạnh cửa, thái giám kia thở phào nhõm, bỗng nghe bên ngoài truyền vào thanh lạnh lẽo:

      "Lăng trì”.

      Thái giám kia toàn thân mềm nhũn, co quắp ngã xuống nền đất.

      Ta khẽ thở dài, thiên ý luôn luôn trêu người. Ta cùng chàng cách xa nhau bởi đôi bờ sinh tử, rành rành thể chạm vào nhau, vì sao chàng lại thể buông bỏ...

      Vì sao chàng lại muốn đau khổ thêm lần nữa...

      Trường Ca năm thứ ba, Hoàng đế rầm rộ đạo pháp thuật, thuật sĩ trong thiên hạ đều tụ tập trong cung, ý muốn chiêu hồn Vĩnh Nghĩa Hoàng hậu.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :