1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1

      Chủ nhật, hai vợ chồng Trần tiên sinh cùng nhau xem phim ở rạp chiếu bóng, khi bước ra khỏi rạp, gặp người. Trình Y Nhiên tiểu thư trong nháy mắt trở nên hơi lúng túng, mà Trần Hữu Lâm tiên sinh trong nháy mắt ấy lại hừng hực dấy lên ngọn lửa bừng bừng ý chí chiến đấu, híp mắt mỉm cười, khách sáo chào hỏi cho xong chuyện.

      "Dịch tiên sinh, lâu gặp.”

      Dịch Nam là bạn trai Trình Y Nhiên ba năm hồl đại học, trước kia Trình tiểu thư ta rất sâu đậm, sâu đến tại Trần tiên sinh vẫn cảm thấy bất an và bị uy hiếp y như trước đây...

      Dịch Nam lịch bắt tay Trần Hữu Lâm, sau đó cùng Trình Y Nhiên hàn huyên vài câu, rồi bèn cáo biệt. Trình tiểu thư nom theo bóng dáng lẻ loi lẩn khuất của Dịch Nam. Quay đầu lại liền chạm phải ánh nhìn soi mói của Trần tiên sinh

      "Sao vậy?”

      "Lần trước là ai báo quỳ bàn giặt, hôm nay về ai đó cũng phải bị quỳ!”

      Trình tiểu thư giơ hai ngón tay, “Câu này sai hai chỗ, thứ nhất, lần trước là do tự mua bàn giặt về quỳ, thứ hai, nỡ để cho em quỳ à?”

      Trần tiên sinh hổn hển thở, trợn mắt nhìn bà xã mình mấy lần, lại thấy nét mặt đắc ý của , gắng gượng nín nhịn ấm ức, hai người cùng nhau ăn.

      Ngồi trong phòng ăn, Trình tiểu thư gọi bò bít-tết, thần kinh Trần tiên sinh liền giật giật "Trước đây em thích ăn bít-tết mà, hôm nay sao lại muốn ăn hả?"

      Trình tiểu thư khó hiểu nhìn , "Đột nhiên em muốn nếm thử chút, có vấn đề gì à?"

      " có gì." Trần tiên sinh chúi đầu nhìn vào mặt sau của thực đơn, nhìn chốc bỗng nhiên lại "Nghe là Dịch Nam đó rất thích ăn bò bít-tết"

      "Ồ, vậy à...chờ chút." Trình tiểu thư giật tấm thực đơn che mặt Trần tiên sinh, nghiêm tức nhìn chầm chầm "Em này Trần Hữu Lâm, từ ban nãy đến giờ ra vẻ khó chịu gì vậy chuyện này qua bao lâu rồi, vẫn còn so đo với ấy để làm chi."

      Em thèm so đo bởi vì em và ta cùng tranh giành ! Những lời này dạo vòng nơi khóe miệng Trần tiên sinh, thức thời nuốt vào trong bụng, " để ý mà, chỉ câu đơn giản vậy thôi, Trình Y Nhiên, em phản ứng thái quá như vậy làm gì?" Vẻ mặt nghiêm nghị với người bồi bàn bên cạnh "Cho tôi phần cải trắng trộn dấm."

      Khóe miệng người bồi bàn liền co rút " à, xin lỗi, nơi này là nhà hàng Tây."

      Trình Y Nhiên tiếp lời "Cho ấy phần mỳ Ý trộn dấm, hoặc bò bít-tết trộn dấm là được, cứ thấy chua là được."

      Cơm nước xong về nhà, Trần Hữu Lâm vẫn luôn lải nhải nhắc tới Dịch Nam, khiến cho Y Nhiên cảm thấỵ phiền phức, bực bội: " thầm ta à! Em còn số điện thoại của ta này, có muốn gọi điện thoại tỏ tình với ta hay !"

      “Em còn số điện thoại của ta!" Trần tiên sinh lạc giọng.

      Trình tiểu thư bực mình quát "Mấu chốt phải ở đây!"

      "Mấu chốt là ở đây! Vợ tôi vẫn còn lưu giữ số điện thoại của bạn trai cũ!"

      “Chẳng qua là do ta đổi số, còn em lười xóa mà thôi."

      Trần Hữu Lâm ôm đầu, bộ dáng như trời sắp sụp xuống "Xong rồi, xong rồi, khủng hoảng cấp lần đầu tiên sau khi kết hôn, chuyện trước nay chưa từng có, vợ gây chiến với chồng! Tôi phải bình tĩnh dũng cảm chống địch, vợ là của tôi, vợ là của tôi, vợ là của tôi…”

      Gân xanh trán Trình tiểu thư co rút, liếc mắt khinh bỉ, quay đầu bước . Trần tiên sinh gấp rút chạy đuổi theo “Em muốn chạy trốn à?”

      “Trần Hữu Lâm đủ rồi nha, còn lải nhải việc này nữa là em tức giận đấy, em mà tức giận tối nay đừng hòng vào được phòng ngủ.”

      Trần tiên sinh mấp máy môi, cuối cùng cũng đem đống lời muốn tràn đến mép miệng nuốt hết xuống bụng. Im lặng bỏ hai bước, giọng yếu ớt vọng lại tới tai Trình tiểu thư ở phía sau: “Em có số điện thoại của ta, nhưng chưa bao giờ liên lạc ta phải ?”

      Trình tiểu thư dừng lại.

      “Chưa từng liên lạc phải ?”

      “Tối nay đừng hòng vào phòng ngủ nữa!”
      B.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2




      Trần tiên sinh đứng thẳng đờ ở cửa. níu kéo thể diện, chỉ đành lớn tiếng rống to: “Em định tức giận tới bao giờ hả!” Nhưng trong câu này có chút xíu xiu oai phong nào cả, mà tràn đầy uất ức và cho mình thêm chút can đảm vờ vịt…

      Trình tiểu thư nổi nóng, chẳng muốn cũng chẳng thèm quát , giật cái gối đập lên người : "Cút cho em!”

      "Có phải hay nếu lăn ra em tức giận nữa?" Trần tiên sinh vẫn thở hồng hộc y như cũ.

      "Cút!" Trình tiểu thư lười phải nhiều lời, giật chăn định ngủ, nhưng chưa kịp nằm xuống, chăn người liền bị lôi mất. Gân xanh trán Trình tiểu thư nổi cộm, ánh mắt giận dữ như muốn mắng người rồi xé xác ra, nhưng chợt nhìn thấy Trần tiên sinh trãi chăn ra đất, nằm xuống, lăn vòng nền nhà, rồi ngồi dậy vừa tức vừa gào to " lăn rồi đấy!"

      Trình tiểu thư thể thừa nhận bị chiêu này khiến cho quá đỗi kinh hãi, đương lúc còn bối rối, Trần tiên sinh lại gào: " lăn bao nhiêu vòng em mới tức giận nữa!"

      Trình tiểu thư tóm luôn cái gối còn lại duy nhất giường, nện vào trong ngực Trần tiên sinh: “ lập tức lăn ra phòng khách ngay cho em, cùng tranh giành chỗ ngủ với Thịt Viên !"

      "Như vậy em phải hứa sáng mai thức dậy rồi được tức giận nữa đó!"

      Trình tiểu thư chòng chọc nhìn lời nào. Trần tiên sinh đặt trả lại chiếc gối lên giường, tự mình kéo chăn ôm gối vừa tức tối vừa tủi thân ra phòng khách. vài bước, bất chợt quay đầu lại to "Trong tủ quần áo còn có chăn đó, em lấy ra đắp kín cho ! Hừ! than lạnh với em đâu, vợ mà ngã bệnh thèm đau lòng tí nào đâu..."

      bĩu môi lầm bầm thầm ra ngoài, tiếng lải nhải lẫn lộn trong tiếng sủa inh ỏi của Thịt Viên, chú cún con tựa như ghét bỏ ông chủ của mình, lại tựa như cười nhạo ...

      Trình tiểu thư úp mặt thở dài, đối mặt với chồng như thế này, sao có thế tức giận được chứ!

      Trở mình hơn nửa giờ giường, từ đầu đến cuối Trình tiểu thư ngủ yên được, đến cuối cùng khoác thêm áo, rón rén bước ra ngoài, nhìn thấy chồng bọc chăn cuộn thành cục tròn vo nằm sàn nhà, lòng Trình tiểu thư mềm nhũn ra, ngồi xổm xuống, thở dài "Đúng là chồng trẻ con mà." xong lại chọc chọc lên mặt bảo " là chó à, cứ phải giả bộ lấy lòng hoài vậy?"

      Thịt Viên bên cạnh mở mắt ra, nhìn Trình tiểu thư khe khẽ "ăng...ẳng". Trình tiểu thư vội đưa ngón trỏ lên miệng "Suỵt" khẽ, bảo Thịt Viên yên lặng. Khi còn chưa kịp buông tay xuống, bị ai đó nắm bắt chặt, Trần tiên sinh nằm nền nhà, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn , "Vợ ơi, em em đau lòng à, em hãy cho vào phòng ngủ mà."

      Mắt Trình Y Nhiên đảo tròn, " phải chúng ta là sớm mai mới nguôi giận sao?"

      Trần tiên sinh níu góc áo của " sai rồi, sau này dám tin em nữa."

      "Ừ."

      "Sau này cũng dám hét to với em nữa."

      "Ờ."

      "Vậy chúng ta về phòng nhé em?" đợi Trình tiểu thư đồng ý, Trần tiên sinh vừa thở dài vừa "Nếu như vậy mà em vẫn bằng lòng, vậy chúng ta ở luôn phòng khách nha.”

      Trình tiểu thư nhíu mày nhìn " muốn làm gì?"

      Trần tiên sinh nhếch miệng cười, tay dùng sức kéo Trình tiểu thư đặt dưới thân mình: "Phục vụ vợ.”

      "Á, chờ chút ...Trần Hữu Lam, chờ chút!Trở về phòng, trở về phòng a ... khốn kiếp! Thịt Viên ...Thịt Viên nhìn kìa..."

      "Hừ, đừng tưởng rằng biết, nó ở ngoài cùng con chó khác làm qua rất nhiều chuyện rồi. mặc kệ nó, nó cũng đừng để ý !"

      Cuối cùng Trần tiên sinh ma mãnh vì nôn nóng hay vì cho Trình tiểu thư về phòng, mà hai người trực tiếp hành ghế sô pha, đến lúc cao trào, Trần tiên sinh lần rồi thêm lần gọi tên của vợ, dường như muốn hai người họp lại thành .

      "Y Nhiên, Y Nhiên, em."

      Gặp em, thích em, em, kết hôn với em, trãi qua thời gian dài như vậy, vẫn em như lúc ban đầu, đến khi tóc bạc trắng xóa vẫn em...

      bị lạc trong kích tình của , ôm chầm lấy cổ , môi dán sát tai phả ra hơi thở dồn dập, dùng tiếng vỡ vụn với câu hoàn chỉnh: "Em cũng như vậy."

      Tình nguyện đối mặt với những lo toan còn chưa trãi nghiệm trong cuộc sống, bước vào hôn nhân, từ bỏ hoàn toàn thói quen trong quá khứ, tiếp nhận người khác bước vào cuộc đời của mình, rồi bầu bạn với nhau, mãi mãi cùng nhau đến cuối cuộc đời, dùng tất cả can đảm của mình, tất cả niềm tin của mình để đổi lấy , người mà nhất.
      B.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.3


      Trần tiên sinh nổi ghen cũng phải là có nguyên do.

      đến quá trình theo đuổi Trình tiểu thư, Trần tiên sinh có thể thao thao bất tuyệt suốt ba ngày ba đêm, kèm theo ca nước mắt tủi thân đổ mãi chẳng hết. Bởi vì, đơn giản là Trần tiên sinh hơn Trình tiểu thư tuổi, hồi học đại học hai người cùng học chung trường, chung khoa, chung chuyên ngành, điểm khác biệt duy nhất chính là Trần tiên sinh học dưới Trình tiểu thư khóa.

      ra ngay từ lúc mới nhập học Trần Hữu Lâm thầm mến Trình tiểu thư, chẳng qua lúc ấy Trình tiểu thư là bạn của người ta. Bắt đầu từ năm thứ nhất đại học, mỗi đêm Trần tiên sinh đều tự dằn vặt lòng mình rằng nhớ nhung vợ người ta là việc rất đáng xấu hổ, nhưng mà khi ấy trái tim càng bị dằn vặt khiến nó càng trở nên cường tráng hơn thêm.

      Cuối cùng—tim tan chảy.

      Dựa nguyên tắc vĩ đại là muốn đạt được hạnh phúc phải đấu tranh mới có, muốn có vợ đẹp phải tranh giành, vào năm thứ tư Trình Y Nhiên tiểu thư sắp tốt nghiệp đại học, cũng nắm bắt được cơ hội...

      Khi đó Trình Y Nhiên thường cùng bạn trai mình là Dịch Nam cãi nhau, bởi vì ai cũng nôn nóng tìm kiếm cho riêng mình con đường tương lai trong thời gian sắp tới, có tranh cãi to cũng xảy ra tranh cãi . Đúng lúc Trần tiên sinh trãi qua ba năm kháng chiến, cùng Trình tiểu thư trở thành "Bạn tốt", con đường phía trước rộng thênh thang.

      Vào ngày thứ hai nào đó, Trần tiên sinh lấy lý do mình thực tập, mời Trình tiểu thư ăn cơm, ăn xong lại thuận đường nên cùng nhau dạo con đường dài quanh khuôn viên trường dưới ánh đèn điện tờ mờ, vừa hay đúng lúc nhìn thấy Dịch Nam tiên sinh và nữ đồng nghiệp ở bên cạnh nhau. Sắc mặt Trình tiểu thư nhất thời biến đổi, muốn xông đến để hỏi cho ràng, Trần tiên sinh ra sức thuyết phục ngăn cản, tỏ vẻ bí mật bảo: "Chị như vậy hay đâu, đàn ông dù sao nữa cũng cần chút thể diện."

      Trình tiểu thư suy nghĩ cảm thấy có lý, gọi điện thoại để chất vấn " ở đâu?"

      Dịch Nam sững sờ: "À, ở bên ngoài."

      " mình?"

      "Ờ."

      "Dịch Nam, chúng ta chia tay ." Trình tiểu thư cúp điện thoại, bật khóc òa lên "Oa".

      Trần tiên sinh kịp thời nắm chắc cơ hội, dịu dàng dìu Trình tiểu thư đau khổ vào công viên, mua bia để bên cạnh, cho Trình tiểu thư mượn bờ vai mình để lau nước mắt.

      Trình Y Nhiên vừa uống bia vừa khóc, cuối cùng nghĩ ra chút việc, chọc chọc đầu Trần Hữu Lâm hỏi “Tại sao hôm nay cậu lại mời tôi ra ngoài ăn cơm, tại sao hôm nay lại rủ tôi dạo a! Nếu tôi nhìn thấy tốt biết bao, nếu tôi nhìn thấy tốt biết bao!"

      Trần Hữu Lâm bị đấm mấy cái, thành thú nhận: "Ừ, tôi thừa nhận khi nhìn thấy cảnh đó, tôi rất vui sướng."

      "Cậu biến thái à? Thích nhìn phụ nữ khóc lắm sao?"

      "Tôi muốn nhìn thấy em thất tình.”Trần Hữu tâm gãi gãi đầu,"Vì như vậy, tôi mới có cơ hội!"

      Trình Y Nhiên sững sờ hồi, ngây người lúc lâu mới phun nước bọt hỏi: "Cậu ... phải là cậu có ý gì ...gì kia chứ?"

      Trần Hữu Lâm hít hơi sâu, ạnh hét "Trình Y Nhiên, thích em!"

      Trong nháy mắt Trình Y Nhiên trở nên đần độn, nước mũi chảy xuống thành giọt cũng quên chùi, ngờ Trần Hữu Lâm nhìn được, lấy tay áo lau mũi cho , cụp đầu : "Tôi nhịn mấy năm rồi...hôm nay rốt cục cũng bày tỏ được, em mà muốn đánh, đánh chút."

      Dĩ nhiên Trình Y Nhiên có đánh chỉ mập mờ mắng "Đàn ông các người ai cũng khốn kiếp, tên hai tên đều khốn kiếp như nhau."

      lâu sau đó Trình Y Nhiên biết, Dịch Nam đánh Trần Hữu Lâm trận tơi bời.

      Ân oán giữa hai người đàn ông tranh giành phụ nữ chúng ta kể nhiều cho mệt, chỉ là từ đó có thể thấy được, tình cảm của Trần tiên sinh đối với Trình tiểu thư ngay từ lúc bắt đầu cực kì gian nan khổ cực, nên khi phát Trình tiểu thư có chút gì đó bất thường, liền làm nũng, ra sức lăn lộn, từng bước lấy lòng, thẳng đến khi Trình tiểu thư ngoan ngoãn đầu hàng...

      Thực tế kết quả cuối cùng của việc Trần tiên sinh gặp phải mối tình đầu của vợ là - Trần tiên sinh được ăn no nê sung sướng, Trình phu nhân thỏa mãn ngủ ngon, và Trần tiên sinh bị bệnh rất nghiêm trọng.

      Đúng vậy, kẻ dốc sức bán thân ấy trãi qua đêm vận động quá mức... bị bệnh...

      Theo y như lời của vợ : " là người vô dụng!"
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1


      Trình Y Nhiên đo nhiệt độ cho Trần Hữu Lâm, 38.6 độ, Trần tiên sinh ngừng ồn ào: “Vợ ơi vợ à, đưa bệnh viện , sắp chết rồi, bị đốt nóng đến u mê rồi, sau này ai nấu cơm cho em nữa, quỳ bàn giặt quần áo cho em nữa rồi.” Trình Y Nhiên nổi điên cấu vào tay Trần tiên sinh; “ nặn từ bùn nhão à? Bị đốt tan chảy hả?"

      Trần tiên sinh rưng rưng nước mắt nhìn vợ: " là chocolate, dễ bị tan chảy lắm…”

      Trình tiểu thư thở dài, “ chính là Lâm Đại Ngọc à, Lâm Đại Ngọc, nhưng mà nhà chúng ta lại phải nhà họ Giả kia để tiêu xài hoang phí, bệnh viện gì chứ, bây giờ bệnh viện là nơi để người bình thường vào sao? Em xuống mua cho hai viên thuốc hạ sốt, uống tạm , hạ sốt truyền dịch.”

      Trần tiên sinh níu góc áo của vợ “Em rồi về nhanh nhé."

      Trình tiểu thư mạnh miệng đau lòng, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng liền nhanh chóng chạy vội. Trần tiên sinh thấy vợ mình vừa mới ra khỏi cửa, liền lập tức thôi rên rỉ nữa, ngoan ngoãn nằm giường, im lặng dưỡng bệnh ...

      Nằm được chút, Trần tiên sinh bắt đầu ngứa tay, gọi điện cho vợ, sau khi rên rỉ hồi mới "Vợ ơi vợ à, muốn ăn sườn hầm cà chua."

      Người ở đầu đây bên kia đồng ý, Trần tiên sinh cúp máy. Nhưng mà chỉ được mấy phút đồng hồ, Trần tiên sinh lại ngứa tay, gọi điện lần nữa cho vợ: "Vơ ơi vợ à, muốn ăn sườn sốt chua ngọt"

      Người ở đầu dây bên kia cũng đồng ý luôn, Trần tiên sinh thỏa mãn cúp máy. Lại qua mấy phút đồng hồ, Trần tiên sinh lại gọi điện lần thứ ba cho vợ, còn chưa kịp mở miệng liền bị mắng tơi tả, mắng xong rồi, Trình tiểu thư vẫn còn thở hồng hộc hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa?”

      "...vừa nhìn thấy ví của em còn đặt bàn ở phòng khách, em có mang theo tiền người chứ?"

      Người ở đầu dây bên kia im lặng hồi, rồi ... Trần tiên sinh lại bị mắng tả tơi hơn nữa.

      Cơ thế Trần tiên sinh tốt, uống thuốc lâu sau hạ sốt, vào ban đêm Trình tiểu thư sờ trán thấy nhiệt độ khôi phục lai bình thường, thở phào nhõm, vò tóc Trần tiên sinh : “Lần sau nếu em ốm, cật lực giày vò trận, bắt trả nợ em."

      Trần tiên sinh dụi đầu vào tay vợ, híp mắt cười đáp “Được, em cật lực giày vò càng tốt, thích được em giày vò, cả đời quấn quýt giày vò mãi mãi.”

      Mặc dù kết hôn lâu rồi, nhưng khi Trình tiểu thư nghe những lời như vậy khỏi đỏ mặt, ho húng hắng, xoay chuyển đề tài "Trần Hữu Lâm, sau này có bị hói đầu a?" Trình tiểu thư chọt chọt đỉnh đầu Trần tiên sinh "Tóc bên trái rất dài, trơn bóng và dày hơn tóc bên phải."

      "Em ghét bỏ ư?"

      Trình tiểu thư im lặng nghĩ suy hồi "Có thể ghét bỏ, em lấy tóc của em làm tóc giả cho , chỉ cần em bị hói cũng bị hói đâu."

      "Vợ à, rất cảm động! Cho hôn cái nào!"

      "Tránh ra, trong người có vi khuẩn, đừng có mà đụng em!"
      B.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2


      Trình tiểu thư kiểm tra giỏ hàng của mình, kinh ngạc phát đồ bên trong ấy còn cái nào, sững sờ trong chốc lát, bất giác nhớ ra từng xem Weibo, có người chồng mua tất cả đồ trong giỏ hàng làm quà tặng cho vợ mình nhân kỉ niệm ngày kết hôn của họ, Trình tiểu thư đỏ mặt... Chẳng lẽ cuối cùng đầu óc Trần Hữu Lâm cũng mở mang, trở nên biết lãng mạn hay sao?

      Nhưng vừa chớp mắt, nhìn thấy chồng to xác nhà mình nằm banh chân hình chữ Đại giường ngáy khò khò, nhất thời cảm thấy ý tưởng kia thể nào trở thành thực được. Trình tiểu thư nheo mắt, suy nghĩ: chẳng lẽ người này vừa ý mình mua đồ nhiều quá, nên xóa hết tất cả rồi?

      Nghĩ như thế, Trình tiểu thư thể yên lòng, nằm sấp giường, nhéo mạnh vào mông Trần tiên sinh: "Trần Hữu Lâm, có phải làm chuyện xấu gì hay ?"

      Cảm giác đau kéo đến chậm hơn cơn buồn ngủ dữ dội, Trần tiên sinh trở mình, mơ mơ màng màng đáp lại " là người tốt."

      Trình tiểu thư tiếp tục nhéo mông chồng: "Đồ của em mua trong giỏ hàng sao còn cái nào hết! Có phải xóa hết rồi hay !”

      "..." Trần tiên sinh nóng nảy dụi đầu vào gối, tránh né bàn tay của vợ " mua rồi!"

      Trình tiểu thư ngẩn ra: "Cái gì?"

      " mua, ờ..."

      Trình tiểu thư im lặng hồi lâu, lẳng lặng nằm sát bên cạnh Trần tiên sinh, dán người vào lưng cảm động "Bên trong đấy có nhiều món em chỉ muốn ngắm nhìn thôi à, mua làm gì, lãng phí tiền" lát sau, lại dụi dụi vào lưng chồng, nở nụ cười ngọt lịm chết người " khó khiến có chút lãng mạn, em hối hận ban đầu gả cho ."

      Qua mấy ngày sau, người giao hàng đưa đồ tới, Trình tiểu thư sung sướng hớn hở mở ra, sau đó lập tức sa sầm mặt lại "Những thứ này là cái gì vậy hả?"

      Trần tiên sinh dang ngồi co quắp ghế sô pha xem ti vi, lười biếng liếc nhìn, trả lời "Đồ của em mua lúc trước trong giỏ hàng đó.”

      Trình tiểu thư lấy ra từng cái từng cái, cà vạt, quần áo, giày da, tất cả đều là đồ của đàn ông, gấp gáp hỏi "Nhưng tại sao tất cả đều là đồ của ? Quần áo em đâu? Giày em đâu?"

      Trần tiên sinh vừa gặm thịt bò khô vừa lơ mơ đáp, biết phụ nữ tụi em rất thích ngắm đồ đẹp, chẳng qua chỉ thích ngắm mà thôi chứ cũng chẳng muốn mua, em gom đồ trong xe nhiều như vậy nên chọn những thứ cần dùng để mua, vợ tốt với nhất, chọn nhiều đồ cho như vậy, tốt lắm."

      Trình tiểu thư xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần tiên sinh, "Nhưng tại sao lại chắc chắn những món đồ này đều cần dùng, mà phải là em chỉ muốn ngắm thôi?"

      "Bởi vì vợ nhất mà!"

      " chết ." Trình tiểu thư nổi điên ném đống quần áo cầm lên người Trần tiên sinh, "Tối nay ngủ với Thịt Viên !"

      "Haiz, sao em lại tức giận, vợ ơi, lăn cho em xem nha? diễn trò cho em xem nè!"

      "A...a, Sao ban đầu tôi lại lấy người đáng ghét như chứ!”
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :