1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      5

      Lúc Quy Ngôn tỉnh lại, thấy mình nơi vô cùng quen thuộc - dốc Bách Lý.

      Có điều cảnh vật ở đây so với những gì biết trước kia thay đổi rất nhiều. Bốn bề cỏ dại phủ đầy như muốn nhấn chìm hết tất cả mọi người vào trong.

      bóp bóp bả vai, ngồi dậy quay đầu nhìn thấy bên cạnh mình còn người nửa ngủ. trố mắt nhìn hồi rồi vui sướng đánh thức nàng: "Nương tử xinh đẹp! May quá, nàng cũng ở đây!"

      Nhẫn Đông bị Quy Ngôn đụng vào lập tức mở to cặp mắt. Theo bản năng nàng vặn ngược cánh tay của Quy Ngôn, lật mình ngồi lên người . tay bịt miệng, bên khóa tay . Quy Ngôn tru tréo liên tục: "Là ta đây! Nương tử à, tướng công của nàng đây!”

      Nghe giọng ấy, Nhân Đông liền buông tuy thả ra. Nàng chỉ lạnh lùng tiếng: "Xin lỗi.” Nếu là lúc thường, tiếng xin lỗi nàng cũng chẳng thèm đâu.

      Quy Ngôn vẫn vừa rên rỉ vừa xoa tay. Nhẫn Đông liếc mấy cái: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

      "Là tướng công của nàng.” - tức tối .

      Nhẫn Đông nhìn lúc lâu: "Ngươi có biết mình bị trúng tên ?"

      Quy Ngôn dừng tay; " biết" - Giọng vẫn nhõm như thường ngày. "Bởi vì ta biết đau.”

      Nhẫn Đông nữa. Nàng cẩn thận dò xét Quy Ngôn. Nàng ôm nhảy xuống dòng sông chảy xiết, rồi bị dòng nước cuốn đến đây. Nàng cứ tưởng vết thương của Quy Ngôn sưng tấy lở loét, thậm chí tước mất tính mạng của ta. ngờ sau khi leo lên bờ, nhổ mũi tên ra, chẳng có giọt máu nào chảy ra. Nàng tận mắt chứng kiến da thịt lành lại với tốc độ thể nào có ở người bình thường.

      “Rốt cuộc ngươi là ai?” – Nàng lại hỏi.

      Quy Ngôn cười. chơi đùa với mấy cọng cỏ vừa nhổ trong tay: “Nơi này từng là nhà của ta, ngàn năm trước gọi là Hoàng cung Trần quốc.”

      Trần quốc… cổ.

      Nhẫn Đồng kinh ngạc.

      "Ta là con trai của Hoàng đế, khi chết được quàn trong quan tài bằng hàn ngọc. ai ngờ được cỗ quan tài đó có khả năng cải tử hoàn sinh, nhưng chỉ biến ta thành cương thi." Cọng cỏ dại cứa đứt ngón tay nhưng giọt máu nào chảy ra, vết thương cũng nhanh chóng liền lại. cười: " chảy máu, lành lặn nhanh chóng, sống được, mà chết cũng chả xong. Cơ thể này đáng ghê tởm, phải ?"

      ngẩng lên nhìn Nhẫn Đông, nghĩ bụng chắc nàng sợ tái xanh mặt mày hoặc là hoảng sợ chạy . ngờ nàng vẫn lạnh lẽo nhìn , tỉnh táo hỏi: "Nhìn ngươi chưa quá hai mươi, chắc lúc chết cũng khoảng hai mươi. Thái tử nước sao lại chết sớm như vậy?"

      "Ta bị kẻ khác hạ độc." bứt ngọn cỏ, điềm nhiên như , “Lúc còn sống ta bị cà lăm, có người nghĩ ta làm vua nổi nên hạ độc ta bằng Vãng Sinh Cưu."

      Nhẫn Đông sửng sốt.

      "Ừ, chính là loại độc mà giáo chủ các người trúng. Tuy nhiên ta tốt số như ông ta, chống đỡ chẳng được bao lâu chết, nhanh tới nỗi ta có cơ hội chữa trị cho mình. với nàng chuyến này, coi như là thực ước nguyện của mình."

      Nhẫn Đông động đậy khóe môi, Quy Ngôn thoáng thấy, liền cười rạng rỡ:”Nhưng mà bây giờ, ta còn muốn giáo chủ của nàng cho ta lấy nàng về làm nương tử nữa kia.”

      “Tại sao lại là… ta?”

      Quy Ngôn thắt cọng cỏ trong tay thành châu chấu. đưa cho Nhẫn Đông rồi : "Bởi vì ta chết rồi nhưng bộ dạng vẫn y như người sống, còn nàng sống mà lạnh lẽo hơn cả người chết. Ta tâm thiện, chừng nào còn sống, chừng đó muốn cứu thêm người."

      "Nếu làm gì hết ngàn năm trôi qua lãng phí biết chừng nào." - đứng dậy, bước lại cây khô ở gần đó, vừa sờ thân cây vừa : "Đây là cây đào ta trồng ngàn năm trước, sau này nó biến thành tinh. Ngày nào nó cũng chê cười ta là đồ cà lăm. ngờ bao nhiêu năm trôi qua, ta còn cà lăm nữa, còn nó là quái, mà cũng chết rồi."

      Giờ phút này, Nhẫn Đông cảm thấy ánh mặt trời rọi xuống người Quy Ngôn lạnh lẽo đến buốt giá tâm can.

      người thân mình sống ngàn năm, bất cứ ai cũng là khách qua đường trong cuộc đời , còn , cũng chỉ có thể trở thành khách qua đường trong cuộc đời những kẻ kia.

      Ngàn năm độc, khó mà rứt xé quăng ném được.

      Giống như ma xui quỷ khiến, Nhẫn Đông đưa tay nắm lấy hai ngón tay của Quy Ngôn.

      Hơi ấm truyền qua đầu ngón tay, Quy Ngôn ngẩn người nhìn Nhẫn Đông. Nàng cũng ngạc nhiên vì hành động của mình. Lặng im hồi lâu, nàng giơ con châu chấu trong tay mình lên: "Cái này...làm cũng đẹp đó.”

      Quy Ngôn híp mắt cười: "Đương nhiên rồi.”
      B.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      6

      Chuyện biết được thân phận của Quy Ngôn hề ảnh hưởng đến hành trình của họ, có điều Nhẫn Đông có phần nhường nhịn Quy Ngôn hơn.

      Nhẫn Đông từ từ phát , mỗi lần Quy Ngôn đột ngột đòi đổi đường những kẻ truy sát xuất ở những con đường đáng lẽ họ sắp phải . Nàng nghĩ chuyến này nếu như có Quy Ngôn thay đổi lộ trình như vậy e rằng nàng sức cùng lực kiệt khi đến đây.

      Càng về hướng Nam, sát thủ Trung Nguyên càng ít lại, Nhẫn Đông dự tính khoảng ba ngày tới bản doanh Vu giáo.

      Mới sáng sớm, Quý Ngôn đánh thức Nhẫn Đông dậy: “Chúng ta ngắm hoa đào .”

      Nhẫn Đông quen khi Quy Ngôn làm thế. Nàng lập tức thu dọn đồ đạc, cứ ngỡ lại thêm lần vội vã chạy trốn sát thủ, dè đâu lần này Quy Ngôn muốn đưa Nhẫn Đông ngắm hoa đào.

      cùng nàng thong thả bước con đường trồng toàn hoa đào, điềm đạm mỉm cười. bảo Nhẫn Đông đến bên cây đào, đẩy khẽ cái, những bông hoa màu hồng phấn cây lả tả rơi xuống, bồng bềnh rơi người Nhẫn Đông.

      Nhẫn Đông thích ứng kịp. Nàng phủi những cánh hoa yếu ớt người xuống đất. Người nàng quen đẫm máu tươi, nàng quen với những thứ mềm mại đẹp đẽ như vậy.

      "Nương tử xinh đẹp! Ta múa hát cho nàng xem nhé.” - Quy Ngôn đứng cách nàng ba bước. bẻ cành đào cầm tay vừa múa vừa hát "Đào ơi đào, đào ơi đào, đào ơi đào ơi đào ơi, ơi ơi..."

      Bài hát đầu Ngô, điệu múa mình Sở khiến Nhẫn Đông kiềm được nhoẻn miệng cười.

      "Nương tử, nàng thấy ta có đẹp hay ?" - Quy Ngôn cài cành hoa lên tóc, tung tăng chạy lại khoe mẽ. Nắng xuân rực rỡ tưới lên hoa đào, tưới lên khuôn mặt cũng rạng rỡ của Quy Ngôn. Nhẫn Đô nhìn tủm tỉm cười, đưa tay vén tóc mai rơi loà xòa trán .

      "Tuyệt đẹp."

      Hai chữ này vừa thốt ra, chỉ Quy Ngôn ngẩn ngơ mà Nhẫn Đông cũng ngẩn người. Chỉ khác ở chỗ, Quy Ngôn lập tức nở nụ cười rộng toét: “A ha ha ha, bổn công tử đương nhiên là thiên hạ vô song, đẹp trai nhất đời!” - Còn Nhẫn Đông ngừng nghĩ thầm trong bụng hai chữ:

      Chết rồi...

      Đẹp như vậy...Nàng bắt đầu thể cự tuyệt được nữa rồi.

      Chập choạng tối, bọn họ bước vào vùng Vu giáo cai quản. Vừa bước qua ranh giới, có người báo cho Nhẫn Đông biết rằng giáo chủ lâm nguy, bảo nàng phải nhanh chóng ra roi thúc ngựa quay về.

      Sập tối hôm sau, bọn họ về tới Vu giáo. kịp nghỉ ngơi phút nào, Quy Ngôn lập tức bị giáo chủ mời tới.

      Nhẫn Đông đứng dưới nhà sàn trúc nhìn hồi lâu, chịu rời .

      Mãi đến sáng ngày hôm sau, Quy Ngôn từ trong nghênh ngang bước ra. cười "Vãng Sinh Cưu rốt cuộc cũng chả có gì gọi là ghê gớm. Nếu như năm xưa ta khỏe mạnh hơn chút, chống chọi thêm vài ngày nữa, giải độc dễ như bỡn.” vỗ vai Nhẫn Đông: "Nương tử, bắt đầu từ hôm nay trở , nàng là người của ta rồi. với ta.” Dứt lời, kéo Nhẫn Đông ra ngoài.

      Nhẫn Đông ngơ ngác bước theo mấy bước, chưa kịp phản ứng gì, bỗng nghe thấy tiếng của Tả hộ pháp phía sau: “Thần y xin dừng bước."

      Quy Ngôn vẫn nắm chặt Nhẫn Đông chịu buông tay: "Độc giải xong rồi mà? Cứ uống thuốc theo đơn vài ba ngày là khỏi thôi."

      " phải chuyện đó. Thần y cũng biết Nhẫn Đông là người của Vu giáo bọn ta. Nàng ta từ lớn lên ở Vu giao, giáo chủ có mấy lời muốn căn dặn nàng."

      Quy Ngôn cong môi, bực bội thả tay Nhẫn Đông ra. nhìn Nhẫn Đông bước theo Tả hộ pháp vào căn nhà trúc tối đen, rồi bỗng cao giọng la lớn: "Nương tử xinh đẹp đừng sợ! Nếu bọn họ dám làm gì nàng, ta hạ độc toàn Vu giáo!"

      Tả hộ pháp vừa bước vào cửa tím mặt trừng mắt nhìn Nhẫn Đông. Nàng cụp mắt, thẳng lên lầu, lòng khỏi cười thầm.
      B.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      3. Nơi bình yên nhất là nhà

      7

      Phòng ốc lầu tối đen như mực, chưa kịp lên tới là thấy hơi lạnh thấu xương.

      "Tên đại phu này rất thích ngươi."

      Nhẫn Đông bước lên bậc thang cuối cùng, chợt người nửa nằm nửa ngồi phía sau mành trúc lên tiếng, giọng giễu cợt: "Đáng tiếc..." Giọng của chẳng biết là của nam hay nữ, kẻ nghe được chỉ thấy lạnh thấu tận tim.

      Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua bức mành trúc, rơi xuống mặt đất. Nhẫn Đông cung kính quỳ gối, ánh nắng nhấp nhô theo thân hình nàng.

      "Diện kiến giáo chủ."

      "Ừ, lâu rồi gặp, chắc còn nhớ mình là người của Vu giáo chứ hả?"

      Sống lưng lạnh toát, Nhẫn Đông cụp mắt lặng thinh.

      "Lúc nãy đại phu kia đòi ta gả ngươi cho . Ta đồng ý.” từ tốn , nhưng lại khiến người ta cảm thấy như bị lăng trì, "Nhưng chắtc ngươi cũng biết, xưa nay chưa có kẻ nào bước ra khỏi Vu giáo mà còn sống sót.

      Lông mi dài che khuất cảm xúc biểu lộ trong đôi mắt Nhẫn Đông. Nhìn nàng giờ đây như con rối vô hồn.

      “Niệm tình đại phu cứu mạng ta, ta đồng ý thả ngươi . Nhưng mà...”

      tia nắng bỗng chốc xuyên qua khe hở của mành trúc, phá vỡ làn khói xanh dâng lên từ lư hương trong phòng, chiếu thẳng vào giữa hai đầu lông mày Nhẫn Đông.

      Nàng rên lên tiếng, bủn rủn cả tay chân, nằm liệt dưới đất, tay ôm chặt lồng ngực nhói lên từng cơn, càng ngày càng đau dữ dội như bị kim đâm vào. Lúc đầu Nhẫn Đông cắn răng liều mạng chịu đựng, nhưng sau đó , nàng đau đớn tới mức cử động cũng là đòi hỏi khó mà đáp ứng.

      “Bùa cắn tim ta phát, sau này, đêm đêm con sâu độc cắn vào tim ngươi. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng ta cho ngươi thuốc giải, trả tự do cho ngươi.”

      Nhẫn Đông nghĩ, nếu như lần này moi được tim mình ra hay biết mấy. Như vậy, nàng cần phải chịu đau đớn vì bùa ngải, cần phải làm chuyện trái với lương tâm, bị mất tự do, bị kẻ nào thao túng.

      “Lúc nãy tên đại phu đó nhìn thấy mặt ta khi bắt mạch. thế , ta thể để coơ sống. Ta biết phải người thường, người ngoài giết hán ắt hề dễ dàng, nhưng rất coi trọng ngươi, hề đề phòng ngươi. Người như vậy, trái tim là nhược điểm lớn nhất. Giết . Đem đầu về đây."

      Thế giới của Nhẫn Đông giờ đây chỉ còn vang vọng giọng dương khó phân biệt kia. đau đớn dần biến mất, Nhẫn Đông ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Nàng biết, nam nhân tính tình như trè nít kia bây giờ ắt hẳn lo sốt vó.

      Ánh nắng bên ngoài chiếu thẳng vào mắt Nhẫn Đông làm nàng chói mắt.

      Nàng nhắm mắt lại, giọng khàn khàn khó lẫn vào đâu được.

      "Nhẫn Đông lãnh mệnh."
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      8

      "Nương tử xinh đẹp, bọn chúng có ăn hiếp nàng ?" - Vừa ra khỏi nhà trúc, Quy Ngôn nóng ruột nắm tay Nhẫn Dông, nhìn nàng lượt từ xuống dưới. Nhẫn Đông thẫn thờ để chọc ghẹo hồi, rồi đột nhiên, nàng nắm chặt lấy tay Quy Ngôn.

      Quy Ngôn mất hồn, thấy Nhẫn Đông tái mét, nhưng đôi mắt lại lấp lánh nắng mai, khóe miệng nhoẻn lên thành nụ cười: "Quy Ngôn, rời khỏi đây, chàng lấy ta chứ?"

      Đây là lần đầu tiên thấy Nhẫn Đông mỉm cười lặng lẽ như thiếu nữ bình thường, và cũng là lần đầu tiên phát , hóa ra lúc Nhẫn Đông cười, má nàng lúng liếng hai lúm đồng tiền xinh xắn. ngây người gật đầu.

      “Vậy ta là Thái tử phi của Trần quốc cổ đại.”- Nhẫn Đông cụp mắt, nàng giọng, là vui hay buồn. "Oai quá."

      Nhẫn Đông : "Quy Ngôn, ta lấy chàng phải theo chàng trở về. Ta thấy ngôi nhà ở Lạc Dương cũng tệ. Chúng ta về nhà thôi.”

      Quy Ngôn thích nhất là khi Nhẫn Đông chữ "nhà" vừa ấp ủ kỳ vọng, vừa mang ý hướng về, lại mang ý gì đó mà tạm thời chưa kịp nghĩ ra, khiến cảm thấy mình tướng công , có nương tử , có trách nhiệm .

      Dù lúc ban đầu, hai chữ "nương tử" cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi. Nhưng bây giờ, biết từ khi nào, cũng lún sâu vào trò chơi này, thoát ra được nữa.

      Bọn họ trở về Lạc Dương an toàn. Cả hai người đều có bạn bè thân hữu gì. Ngày thành thân, hai người mắt to mắt ngồi trong nhà nhìn nhau. Cuối cùng, nhá nhem hôm đó họ ra ngoài mua vài món ăn và mấy cây đèn cầy, về nhà bày biện lên bàn, cắm vào màn thầu rồi cùng nhau bái lạy, coi như thành thân xong.

      Nghi thức đơn giản, lúc về phòng ngủ, Nhẫn Đông cắn răng nhào vào lòng Quy Ngôn, ôm chặt lấy Quy Ngôn thất kinh hồn vía. Lúc thả ra, Nhẫn Đông nóị: "Chúng ta như thế là coi như đụng chạm xác thịt, thành phu thê rồi."

      Quy Ngôn còn ngớ người ra Nhẫn Đông kiễng chân lên hôn vào môi .

      "Nương tử ai cũng tướng công của mình hết."

      Dứt lời, nàng quay người chạy , bỏ lại mình Quy Ngôn ngơ ngẩn sờ lên môi mình.
      B.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      9

      Cuộc sống cứ yên bình trôi . Điều này làm cho hai con người phải chạy trốn khắp nơi từ lúc mới gặp cảm thấy quen. Thế nhưng, lần đầu tiên Nhẫn Đông cảm thấy mình sống như con người, nụ cườị cũng nở mặt nàng thường xuyên hơn. Tuy nhiên, nàng chưa từng ngủ chung giường với Quy Ngôn đêm nào, thậm chí có lúc, nàng hề có mặt ở nhà.

      Nhẫn Đông , Quy Ngôn coi như biết. Hai người sống với nhau rất hòa thuận vui vẻ. Ai cũng tình cảm giữa họ thắm thiết vô cùng. Song, hiểu tại sao, nụ cười của Quy Ngôn thấm thoát ít dần .

      Cho đến đêm, Quy Ngôn nghe ngoài sân có tiếng nôn mửa. cũng vờ ngủ được nữa.

      bước xuống giường, vừa bước ra ngoài thấy Nhẫn Đông ói máu tươi đỏ cả góc sân.

      "Về Nam Cương .”

      Nhẫn Đông hoảng hốt lau miệng, sửng sốt nhìn Quy Ngôn.

      “Chàng..."

      " muốn gì nàng cứ cho cái đó." Quy Ngôn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ.

      Nhẫn Đông ôm ngực lắc đầu: "Thiếp lấy chàng đây là nhà của thiếp. Thiếp đâu hết"

      "Ta đuổi nàng về. Nàng về Nam Cương ."

      Nhẫn Đông vẫn lắc đầu. Quy Ngôn nổi giận: "Ta tốt ở chỗ nào? Ta làm gì mà đáng để nàng quên mình vì ta?”

      "Chàng cứu thiếp." Có lẽ Quy Ngôn bao biết tất cả những gì làm với nàng, đối với tử sĩ Vu giáo như nàng mà , là ân huệ lớn đến nhường nào, khiến nàng cảm động đến mức nào.

      "Ta chưa từng cứu nàng. Lần đầu tiên là do nhất thời nổi hứng, lần thứ hai hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.*

      Nhẫn Đông im lặng . Nàng biết, dù chuyện cứu nàng là giả, nhưng che chở cho nàng là lòng. Đưa nàng ngắm hoa đào, cưới nàng về nhà, bây giờ lại đuổi nàng , chuyện gì làm cũng là muốn tốt cho nàng.

      Quy Ngôn thấy Nhẫn Đông cụp mắt, đứng vô hồn trong góc, lẻ loi đến độ dường như sắp bị bóng đêm nuốt mất, khóe miệng còn vương vết máu chưa lau sạch. Lúc đó, tim đau nhói.

      "Phải làm sao mới bằng lòng giải bùa cho nàng?"

      Nhẫn Đông đáp.

      " muốn gì?”

      “Đầu của chàng."

      Quy Ngôn nhíu mày. ngoác miệng rủa: “Tên này bệnh à!”

      Trong tình cảnh này, Nhẫn Đông cũng bật cười vì câu rủa của Quy Ngôn: “Ừ, bị bệnh đó.”

      Nhưng Quy Ngôn cười nổi. dán mắt vào Nhẫn Đông, tựa như muốn nhìn xuyên qua nàng. Nhìn khuôn mặt bình thản ấy, lần đầu tiên Quy Ngôn cảm thấy trái tim mình vừa đập, vừa đau.

      “Từ , thiếp được nuôi dạy như tử sĩ, có tự do, có tôn nghiêm, chỉ là công cụ. Thiếp biết rồi ngày nào đó thiếp chết vì người khác, có lẽ… chỉ vài giây nữa thôi… Nhưng ai cũng thế, biết mình sắp chết, nhưng vẫn muốn sống tiếp. Thiếp cũng vậy… Cho dù chỉ có thể sống thêm trong chốc lát, thiếp cũng nguyện vì những phút giây ngắn ngủi đó mà dốc hết toàn lực… Ít ra trước kia, thiếp cũng từng nghĩ như vậy.” Nhẫn Đông . “Nhưng Quy Ngôn chàng ơi, gặp chàng, thiếp mới thấy xưa nay mình chưa từng sống cách đàng hoàng. Như chàng , thiếp sống, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả người chết.”

      “Giáo chủ bắt thiếp giết chàng. Thiếp nghĩ, nếu như thiếp làm thế sau này cho dù thiếp sống thêm hàng trăm hàng ngàn năm nữa cũng chẳng còn gì vui vẻ. Nhưng, bây giờ, dù thiếp thổ huyết, ngực đau như cắt, nhưng thiếp lại cảm thấy cuộc đời vui vẻ hơn bao giờ hết. Quy Ngôn à, hạnh phúc phải là sống lâu…”

      Yếu hầu Quy Ngôn khẽ giật. Làm sao mà hiểu điều đó chứ. Từ lâu biết thân thể của Nhẫn Đông bị sâu độc đục khoét nặng nề rồi, cho dù có được giải độc cũng thể nào hồi phục. Vậy nên mới im lặng để cho Nhẫn Đông theo về.

      Sống ngàn năm, biết mình lòng dạ sắt đá hơn bất cứ ai. cứ tưởng có thể bình tĩnh nhìn Nhẫn Đông đau đớn từng đêm, cũng như từng nhìn biết bao người đau đớn, rồi sau đó thản nhiên cùng nàng sinh ly tử biệt.

      Nhưng, đánh giá cao bản thân, và đánh giá thấp Nhẫn Đông.

      biết tự lúc nào, mang sắc mặt lạnh lùng này còn đơn giản chỉ là “khách qua đường" trong cuộc đời .

      ra sức khỏe của thiếp như thế nào, Quy Ngôn chàng hơn ai hết. Chẳng phải chàng định đoạt thay thiếp rồi sao? Tại sao bây giờ lại muốn đuổi thiếp ...”

      ''Nàng tưởng…" - Quy Ngôn nhíu mày, mở miệng cách khó khăn - "Rằng ta biết đau sao?”

      Quan tâm tắc loạn. Cuối cùng cũng động Iòng.

      Nhẫn Đông sững người. Trái tim dồn nén dòng máu vừa đau đớn vừa ấm áp chảy khắp cơ thể nàng. Nàng cúi đầu, cười như mếu: "Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, thiếp vẫn ở lại bên chàng."

      Yết hầu của Quy Ngôn khẽ giật: "Tùy nàng vậy…”

      "Quy Ngôn...Xin lỗi."
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :