1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Ngọn đuốc lụi tàn



      Tại sao nàng lại bỏ ? Mà nàng đâu?

      Hai câu hỏi đó cứ quấn lấy tâm trí Thượng Quan Kỳ Hoa. hay biết gì, chỉ tìm kiếm trong vô vọng. Trước kia từng hỏi A Chước tại sao lại giúp báo thù, nàng cười : “Con người các ngươi ai sống cũng phái có tâm nguyện, quái cũng vậy.”

      Tuy nhiên mãi mà vẫn biết rốt cuộc tâm nguyện của A Chước là gì.

      Sau khi rời khỏi dốc Bách Lý, Thượng Quan Kỳ Hoa thân mình trở lại những nơi xưa kia cùng A Chước qua, từng gốc cây ngọn cỏ bình thường giờ chan chứa kỷ niệm, vương vấn khó quên.

      qua rừng rậm non cao, nhớ A Chước từng vui vẻ khỏa nước dưới con suối . Nằm mình ngoài miếu hoang, nghe ngoài hiên tuyết rơi sột soạt, nhớ A Chước ngồu bên kia đống lửa liến thoắng kể vô số chuyện nàng cho là thú vị hằng ngày. Băng giá mờ mịt xâm chiếm trái tim, ướt lạnh những mảnh ký ức xưa cũ. qua lầu xanh kỹ viện, nghe phảng phất tiếng ca nữ ngâm nga, lại nhớ A Chước nghêu ngao hát “Thấu cốt tương tư gian…”

      A Chước lúc đó chắc chắn biết rốt cuộc cũng có ngày Thượng Quan Kỳ Hoa ngây ngô kia ngày ngày chìm đắm trong nỗi nhớ thấu tim tim gan.

      Ngày ngày, càng hy vọng lại càng thất vọng.

      Tháng chạp năm Nguyên Vũ thứ tám, Thượng Quan Kỳ Hoa tới Thiếu Lâm tự bái kiến trụ trì Thiếu Lâm. Vị hòa thượng vẫn bình thản như xưa. hỏi ông có gặp nương áo hồng ngày xưa từng cùng tới tham gia Trừ Ma hội .

      Hòa thượng hờ hững lắc đầu.

      Thượng Quan Kỳ Hoa cụp mắt: “Ta có thể xem lại võ đài diệt Ma ngày xưa ?”

      “Thượng Quan thí chủ xin cứ tự nhiên.”

      Hai năm trước, Thượng Quan Kỳ Hoa và A Chước rời khỏi dốc Bách Lý. lòng vạch kế hoạch báo thù. có tiền, có võ công, nhưng ngoài A Chước ra, có ai theo ủng hộ. Thượng Quan muốn đầy thanh thế uy phong cho mình, để sau này tiện bề chiêu binh mãi mã, nhưng lai lịch của đủ sức thuyết phục. Ngay lúc bí bách đó, Thiếu Lâm đứng ra tập hợp võ lâm hào kiệt thành Trừ Ma hội, cùng nhau bàn đại diệt Ma.

      Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn chưa nghĩ ra cách gì A Chước kéo tay : “, chúng ta cũng .”

      Thượng Quan hơi hoảng: “Ta đâu phải là hào kiệt…”

      Tin ta , bây giờ ngươi có thể quét sạch võ lâm.” – A Chước vỗ vai – “ , chúng ta mua y phục cho ngươi trước .”

      Rồi sau đó, theo lời A Chước khoác lên người bộ y phục trắng bồng bềnh. Khi đại hội Trừ Ma diễn ra được phân nửa, đột ngột xuất giữa võ đài, khuôn mặt vẫn hiền lành điềm đạm, mắt nhìn tứ phía, thấy toàn những vị đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy, uy chấn phương. Nghĩ tới chuyện sắp phải thể trước mặt những người này, tự nhiên muốn rút lui cho rồi.

      Đúng lúc đó, A Chước dẫn tới tên đệ tử Ma giáo, thẳng tay ném xuống võ đài, cao giọng nòi: “Đây là đường chủ của Ma giáo Ngự Phong đường, là lễ vật ra mắt chư vị của công tử nhà ta.”

      Đúng là tên đường chủ này bị Thượng Quan Kỳ Hoa bắt được. chỉ làm theo lời A Chước , tiến lên, vỗ đầu cái, thế là tên đường chũ lăn quay ra bất tỉnh. Thượng Quan hề biết người của Ma giáo lại yếu ớt như vậy. Hoặc có thể là, đó là do nguồn sức mạnh bí trong cơ thể bấy lâu nay…

      A Chước vừa dứt lời, cả đại hội xôn xao.

      Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là trụ trì Thiếu Lâm tự: “Dám hỏi đại danh của thiếp hiệp?”

      từ tốn đáp: “Thượng Quan Kỳ Hoa.”

      Người ở đây chẳng mấy ai biết tới môn chủ của môn phái , ai cũng châu đầu ghẻ tai nhau đầy nghi hoặc. Thấy ai nhận ra , sư trụ trì lại hỏi: “Dám hỏi thiếu hiệp kế thừa môn phái nào?”

      A Chước đứng kế bên vuốt vuốt khóe miệng, Thượng Quan vận nội công, miệng bật tiếng cười nhạt: “Hừ.”

      Chỉ tiết ngắn gọn nhưng lại khiến cho mọi người có mặt cảm thấy bất mãn. A Chước trợn mắt bịa: “Công tử nhà ta xưa nay thích kẻ khác tra hỏi gia thế.”

      Có tài ắt có tật. A Chước như vậy.

      Trụ trì lại : “Dám hỏi hôm nay thiếu hiệp tới đây là vì điều gì?”

      Thượng Quan Kỳ Hoa ngắn gọn: “Chiêu binh mãi mã, diệt Ma giáo.” “diệt”, phải là “đẩy lui”, cũng phải “trục xuất”. A Chước im lặng thản nhiên nhìn .

      “Tiểu tử ngông cuồng”. nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay nắm đại đao, đứng phắt dậy lớn giọng : “Tại sao mọi người ở đây phải làm binh mã cho ngươi?”

      A Chước đứng kế bên nhướng mày. Thượng Quan Kỳ Hoa hất mặt: “Hm?” Giọng cao vút lên, đầy vẻ khinh miệt, đầy vẻ khiêu khích.

      A Chước lạnh lùng : “Nếu ngươi thấy bất mãn sao lên so tài với công tử nhà ta phen?” Thượng Quan thấy đối phương cầm đại đao chạm rồng xanh, mắt ánh lên vẻ e ngại.

      Người kia nghe vậy, nhún người phóng ngay lên võ đài. Thượng Quan bất giác lui người ra sau, A Chước đứng phía sau tay đỡ lại rồi đanh đá bậm môi. Thượng Quan bị đẩy vào tình thế trâu bắt chó cày, da đầu căng cứng, vận nội lực cười lạnh tiếng: “Hừ!”

      Đối phương bỗng chấn động cả người. im lặng quan sát Thượng Quan, rồi chợt cười lớn: “Quả đúng là tuổi trẻ tài cao! Đại đao vương ta cam tâm tình nguyện làm thuộc hả của ngươi!”

      Thượng Quan ngẩn người nhìn đối phương, rồi lại quay đầu nhìn A Chước. Nàng vênh váo ngước mặt lên trời, ngịch ngợm lè lưỡi trêu .

      Thiếu niên bí Thượng Quan Kỳ Hoa bước thành danh ở đại hội Trừ Ma.

      Từ đó, tên họ trở thành bốn chữ Ma giáo e sợ nhất.

      Có điều người đời hề biết, sau Trừ Ma đại hội, bị nàng “thị nữ” mắng cho trận nên thân: “Ngươi giỏi nhỉ? Đại hiệp cái nỗi gì? Có đại hiệp nào mà lên võ đài run như cầy sấy ? Ngươi sợ cái gì?”

      “A Chước.” Lúc đó Thượng Quan chỉ nhìn nàng, biết phải gì. “Ta vui lắm”. đưa tay ôm lấy A Chước, dụi đầu vào vai nàng, ngớt gọi tên “A Chước”.

      A Chước thở dài tiếng: “Ngươi giống con chó đòi chủ vuốt ve quá .” đoạn, nàng cũng ôm lấy , hơi thở đều đặn phả vào tai .

      Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn nhớ, đôi bàn tay hôm đó vỗ về mềm mại tới mức làm đắm say.

      Hôm nay, hai năm sau ngày hôm đó, lại lần nữa đứng võ đài này, còn nặng lòng báo thù, còn hoảng hốt vì bị mọi người săm soi, chỉ còn ánh nắng ngày đông cùng gió lạnh rát mặt.

      “A Chước.” lẩm bẩm võ đài vắng lặng bóng người. Lần đầu tiên, đem thương nhớ đè nén sâu trong đáy lòng nữa: “Ta nhớ nàng lắm.”

      Rời khỏi miếu Thiếu Lâm, Thượng Quan Kỳ Hoa nhất thời biết mình nên đâu về đâu. Trong ký ức của , dường như từ khi thành danh, ít còn thời gian ở riêng bên A Chước như trước. bận báo thù, bận diệt Ma giáo, lần nào quay đầu lại cũng thấy có hình bóng áo hồng đứng phía sau, lặng im nhìn mỉm cười rạng rỡ.

      Dần dần, coi chuyện đó là điều dĩ nhiên.

      Dù thế nào nữa, A Chước vẫn ở bên cạnh .

      Bây giờ chợt nhớ lại, Thượng Quan Kỳ Hoa mới giật mình, của khi đó chẳng cho A Chước được gì.

      Tâm can rối loạn như cỏ dại mọc lan, cách nào dừng lại được.

      chưa từng tặng cho A Chước thứ gì, đến cây tâm cài đầu cũng chẳng có. hề để lại cho A Chước thứ gì gợi nhớ tới . Nếu thế , chắc nàng nhanh chóng quên mất .

      Thượng Quan nắm chặt Lăng Tiêu kiếm, đôi mày nhíu chặt, nửa đau đớn, nửa hối hận.

      ngốc nghếch, thà, chậm chạp, đáng bị lãng quên lắm, chứ thông minh như A Chước, từ lâu nàng vẽ vòng xung quanh , giam hãm sinh mạng , để lại dấu vết của nàng ở mọi nơi, từ chuyện như Lăng Tiêu kiếm này, tới chuyện lớn như giúp báo thù diệt môn, thậm chí ngay cả từng hơi thở cũng bị tiếng cười của nàng xâm chiếm.

      Thương nàng đứt ruột đứt gan. Thượng Quan nghĩ, đau khổ tới đâu cũng là đáng đời.

      Năm Nguyên Vũ thứ chín, nhà nhà phấn khởi đón xuân.

      Tuyết vừa trải dày những con đường ngõ hẻm thành Lạc Dương, khiến cho những ngõ hẻm con đường ấy trông như những dải lụa trắng muốt. nam nhân đội nón rộng tay cầm thanh kiếm sắc lạnh rảo bước con đường vắng lặng buổi sớm mai. Trong bầu khí đoàn viên, ai nhìn thấy cũng ngớt đoán già đoán non xem bóng dáng đơn độc kia gặp phải cảnh ngộ gì.

      “Thôi chết rồi, chết rồi!” – nam nhân áo lam đâm đầu chạy tới, trong lúc cuống cuồng va trúng vai Thượng Quan Kỳ Hoa, đồ đạc trong tay rơi xuống đất hết cả: “Ai da trời ơi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!” cuống cuồng khom lưng xuống nhặt nhạnh đồ đạc.

      Thượng Quan cũng khom người xuống nhặt giúp. Lúc nãy cũng để hồn bay mất, chứ cũng dễ dàng để người khác đụng phải mình như vậy. Lúc cúi xuống, Thượng Quan bỗng sững người, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén dừng người nam nhân nhặt nhạnh đồ đạc.

      Hương hoa đào, trong thời tiết này ở Lạc Dương, làm sao có hương hoa đào được…

      Nam nhân áo lam nhặt xong đồ đạc, thèm quay lưng nhìn Thượng Quan cái nào, vội vàng chạy mất hút.

      Thượng Quan chần chừ giây nào, lập tức đuổi theo người áo lam kia.

      Nam nhân kia hoàn toàn biết đằng sau có người bám theo. quẹo vào vài con hẻm, rồi bước vào ngôi nhà dân bình thường.

      Thượng Quan do dự lát rồi lẻn vào tiếng động. chọc thủng lỗ cửa sổ dán giấy rồi ghé mắt nhìn vào, bên trong đồ đạc thiếu thứ gì nhưng tuyệt nhiên bóng người. thầm kinh ngạc, chần chừ lát rồi cũng đẩy cửa bước vào.

      Giống như lúc nhìn từ ngoài cửa sổ, trong nhà bóng người. qua phòng lớn, vào tới nhà trong, ngẩn người khi thấy miếng gỗ lớn giường toác rộng ra, bên trong là cầu thang sâu hút, biết dẫn tới nơi nào.

      Trong tim Thượng Quan chợt le lói tia hy vọng. cẩn thận bước từng bước xuống cầu thang.

      Bên dưới là mật đạo rất dài, hành lang thăm thẳm giống như ở đại cung Trần quốc khiến Thượng Quan thấy hơi sờ sợ. Càng bước về phía trước, Thượng Quan lại càng hy vọng hơn. Tới cuối mật đạo, cảnh tượng mở ra trước mắt khiến Thượng Quan nghe thấy tim mình như đánh trống nhịp. thấy chiếc giường hàn ngọc nằm yên ở giữa căn phòng, bên rải lớp đất mỏng, cắm cành hoa đào yếu ớt.

      “A…A Chước.” Dù biết hơn ai hết, mình phải giữ im lặng, nhưng thể nào kìm nén tiếng gọi A Chước.

      “Ôi dào.” Nam nhân lúi húi bên chiếc giường ngọc đột nhiên thò đầu ra, nhìn thấy Thượng Quan, hoảng hồn: “Ngươi theo ta vào đây à?”

      Thượng Quan đưa mắt nhìn quanh mật thất, có bóng hình kiếm tìm bấy lâu nay, lúc đó mới nhìn nam tử kia. Kẻ kia cười hì hì: “Hân hạnh được gặp. A Chước từng nhắc tới ngươi với ta. Ta là Thái tử Trần quốc.”

      Thượng Quan Kỳ Hoa lẩm bẩm: “Con trai bị lắp của thổ hào?”

      Nụ cười mặt Thái tử đông cứng. cúi đầu rủa vài câu, lúc ngẩng đầu lên mặt vẫn tươi roi rói: “Từ lúc biến thành cương thi, ta còn bị cà lăm nữa nhưng quen thói từ hai lần thôi.”

      “A Chước đâu?” – Thượng Quan chẳng thèm quan tâm là người như thế nào.

      Thái tử khoát tay đáp: “Vừa mới đánh ta trận, là muốn tìm ngươi, giờ chạy mất tiêu rồi.”

      Thượng Quan ngớ người, hiểu ý của Thái tử là gì.

      Thái tử vò đầu bứt tai: “ tình mà , cũng tại ta hết, tại ta hết. Hồi đó nghe giáo chủ Ma giáo bị giết, ta tò mò chạy xem thử, rốt cuộc gặp đào ta trồng ngàn năm trước. Nó còn nội đan, sắp chết tới nơi, nên mới tốt bụng đem nó về trồng trong nhà. Khổ lắm, vì nó mà ta phải tận tay lấy chân thân của nó, tận tay chuyển giường hàn ngọc của ta về đây. Ai ngờ hao công tốn sức bồi dưỡng cho nó hồi phục rồi nó lại mắng ta trận, tới lúc đó ta mới biết quan hệ của ngươi và nó. Chưa hết đâu, nó vừa mới lại được mấy hôm nay, chưa gì làm ầm ĩ lên đòi tìm ngươi. Ta cho… Lúc nãy nó đánh ta trận rồi chuồn mất.”

      Thượng Quan nghe đoạn cũng thông được ít nhưng vẫn còn đôi ba chỗ hoang mang: “Nội đan gì? Sao mà sắp chết?”

      “Ngươi vẫn chưa biết à?” – Thái tử nhướng mày. – “Đáng lẽ ra ngươi chết từ đời kiếp nào rồi.” – Thái tử bước tới chỉ vào tim Thượng Quan. – “Trái tim của ngươi bị quạ xuyên thủng. Chính A Chước dùng nội đan tu luyện ngàn năm của nó để vá tim cho ngươi, mới cứu sống ngươi.”

      Thượng Quan như thấy sét đánh ngang tai. Khuôn mặt phút chốc bỗng trở nên thất thần.

      “Nhưng quái có nội đan chẳng sống được bao lâu. Nó cùng ngươi bôn ba khắp chốn suốt hai năm trời là có bản lĩnh, bản lĩnh lớn lắm đó. Nếu gặp ta…” – Thái tử lại bắt đầu vênh mặt lên khoe mẽ.

      Nhưng lời của Thái tử chẳng lọt vào tau Thượng Quan nữa.

      Nội đan… Cho nên mới mạnh lên gấp vạn lần chỉ trong vòng đêm như vậy, cho nên A Chước mới đột nhiên đòi giúp báo thù, bởi vì nàng biết mình sống được bao lâu nữa, cho nên khi còn sống nàng muốn thấy đạt được nguyện vọng sao?

      Đúng là nương ngốc.

      Thượng Quan đứt ruột đứt gan, đưa tay ôm ngực, chợt cảm thấy hận bản thân vô bờ.

      “A Chước ở đâu?”

      “Ai mà biết, nhưng mà tối nay là Tết Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu á, trong thành có hội hoa đăng, con a đầu đó thích chốn náo nhiệt…”

      đợi Thái tử hết câu, Thượng Quan Kỳ Hoa quay người mất.

      “Hừ, đúng là bọn, bọn vong ân bội nghĩa y hệt nhau”.- Thái tử đứng sau giậm chân tức tối.

      Hội hoa đăng Tết Nguyên Tiêu kéo dài suốt dãy phố, như thắp sáng cả bầu trời đêm. Mọi người ai ai cũng tươi roi rói.

      bỏ nón, toàn thân áo trắng màu, vì A Chước từng y phục màu trắng dễ gây chú ý nhất. bước giữa biển người, ánh mắt lo âu đảo quanh tìm kiếm.

      Bỗng nhiên giật mình, ở quầy bán đèn lồng bên đường, bóng dáng màu hồng thu hút toàn bộ tâm trí . Giờ phút này, hồi hộp căng thẳng như tân nương sắp xuất giá về nhà chồng: “A Chước!” như chạy, vội vàng kéo tay nươn kia, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm đó, nụ cười vui sướng mặt tắt phụt.

      “Xin…”

      “Thượng Quan Kỳ Hoa!”

      tiếng hét lớn đập vào tai . Nghe giọng đó, cứng người, nhất thời dám quay đầu lại.

      “Ngươi muốn tự chặt tay mình hay đợi ta chặt giùm?” Giọng lạnh lùng giấu nổi tức tối và ganh tị. Thượng Quan mím môi, cuối cùng cũng buông tay nương ngỡ ngàng kia ra.

      Thượng Quan hắng giọng, giống như đứa trẻ nhát gan, rụt rè quay đầu lại. Giây phút nhìn thấy khuôn mặt người ấy, đèn lồng lặng yên xung quanh như trở thành vô vàn đốm sáng lung linh vụt qua như gió, chỉ còn hình bóng nương ấy phản chiếu trong đáy mắt .

      “A Chước…”

      “Đừng có gọi ta!” A Chước tức tối quay người chạy. Thượng Quan hoảng lên, vội vàng đuổi theo, mạnh tay kéo nàng ôm chầm vào lòng.

      Thượng Quan thở dồn, cứng họng biết thế nào cho phải, bao nhiêu thương nhớ dồn nén bấy lâu nay rốt cuộc chỉ phụt ra được mỗi câu: “Ta tìm nàng lâu lắm rồi.”

      A Chước ngơ ngác: “Ta chỉ ngủ có giấc thôi mà ngươi chạy đâu tìm ta vậy?”

      “Ta tìm nàng lâu lắm rồi.”

      Lâu đến nỗi quên luôn cả bản thân mình.

      Tuy A Chước hiểu lắm nhưng nàng cũng vỗ vai Thượng Quan an ủi: “Thoải mái . Ta ở đây nè. Sau này ta biến mất nữa là được chứ gì.”

      Thượng Quan chỉ im lặng. nghĩ, nếu lúc nào quay đầu cũng nhìn thấy A Chước phía sau, bây giờ có lẽ vẫn chưa nhận ra mắc nợ nàng nhiều tới mức nào.

      Ôm nhau giữa đám đông lúc lâu, người qua đường hiếu kì đứng lại xem cũng ngày càng nhiều, ngay cả thể loại mặt dày như A Chước mà cũng khỏi đỏ mặt. Nàng nghĩ ngợi lát rồi phán: “Thượng Quan Kỳ Hoa, ngươi nỡ rời xa ta như vậy lấy ta .”

      Thượng Quan ngớ người.

      Cảm giác ấy, giống như nụ hôn của A Chước trong lần đầu tiên họ gặp nhau, khiến cho tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

      A Chước thấy Thượng Quan đực mặt ra, nàng nổi cáu: “Chúng ta ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm chứ gì?”

      “… có.” – đỏ mặt, khẽ .

      Hay đúng hơn, là cầu còn được.

      ==Hết==​
      B.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Nhẫn Đông

      Giới thiệu


      là cương thi ngàn năm bất tử, là tử sĩ Ma giáo chẳng biết khi nào mình ra .

      Câu chuyện của kẻ sống và kẻ chết.

      Câu chuyện của Thái tử Trần quốc trong "Đào ".​

      1. Cứu ta, ta lấy ngươi!
      1

      Đêm trăng. Khu rừng ngoại thành Lạc Dương.

      áo đen phi qua ngọn cây nhanh như chớp, thân pháp xuất quỷ nhập thần. Kẻ địch đuổi sau lưng nàng dần dần bị bỏ xa. Bỗng nhiên, từ rừng cây trùng trùng điệp điệp trước mặt xuất mấy bóng người xông thẳng về hướng nàng.

      Nhẫn Đông nhíu mày, quay đầu chạy về hướng Đông. ngờ nàng vừa mới quay người lại cái ám khí phóng tới, Nàng nghiêng đầu tránh được, nhưng vẫn bị xước ở má, chiếc mạng đen che mặt rơi xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú dưới ánh trăng.

      Nàng sờ lên vết thương má. Bao năm lăn lộn liếm máu lưỡi dao, nàng biết ám khí có độc, lần này chỉ còn nước liều mạng, giết hết kẻ địch đuổi theo rồi vận khí kìm độc may ra còn mạng mà quay về.

      Kẻ địch áp sát phía sau. Mắt Nhẫn Đông lóe lên, nàng tuốt kiếm khỏi vỏ. Nàng ra tay nhanh gọn mà tàn nhẫn, đường kiếm lạnh lùng đẫm ánh trăng sáng, tóe hoa máu đỏ tươi, chớp mắt lấy mất sinh mạng hai con người. Lại thêm nhiều người sột soạt kéo ra, Nhẫn Đông lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn chúng, khuôn mặt đẫm máu tươi khiến nàng trông như địa ngục tu la.

      Khoảng mười kẻ vừa xuất bao vây xung quanh nàng. Có kẻ : "Ả trúng độc, đợi khi độc phát chúng ta dễ dàng tước mạng ả !"

      Đầu ngón tay của Nhẫn Đông bắt đầu tê dại. Nàng lạnh lùng chế giễu: “Bọn chuột nhắt."

      Những kẻ có mặt ở đó toàn là nam nhi sức lực tràn trề, làm sao có thể cam tâm để cho nữ nhân mỉa mai như vậy. kẻ : "Nam Cương Ma giáo tàn hại bá tánh Trung Nguyên, tội ác tày trời! Bọn các ngươi mới chính là hạng chuột chạy qua đường, người người căm ghét muốn giết!"

      Nhẫn Đông lạnh lùng nhếch môi cười: "Ngày xưa mấy vạn tên phế vật trong võ lâm Trung Nguyên mà đánh lại mấy trăm người giáo ta. Hôm nay mấy trăm người các người cũng thể ngăn cản ta đến Lạc Dương tìm người. Bọn Trung Nguyên bệnh tật ốm yếu các ngươi đúng là người người hô giết nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi."

      Nàng dứt lời, tất cả bọn họ đều tức giận đến mất cả lý trí, thét lớn tiếng, thề phải ngàn mảnh phanh thây nữ tử Ma giáo kia mới hả giận.

      Nhẫn Đông cười thầm trong bụng. Nàng đạt được mục đích tốc chiến tốc thắng, dù đây là trận chiến dữ đội nhất đời Nhẫn Đông trong suốt bao năm qua, dữ dội hơn cả việc thuở bị nhốt trong chuồng chó sói chém giết lẫn nhau, chất độc trong người nàng vì vận khí nên lại càng phát tác nhanh hơn.

      Cuối cùng, nàng dùng chính răng nanh của mình cắn đứt cổ đối thủ cuối cùng. Nàng nuốt đầy bụng máu. Dòng máu tươi còn nóng chầm chậm xoa dịu tứ chi lạnh cứng, mùi máu tanh còn vương khắp miệng cũng khiến thần trí nàng dần tỉnh táo hơn.

      Nàng đẩy thân thể bất động của đối phương ra, mệt mỏi nhặt lại kiếm của mình, lảo đảo bước khỏi khu rừng hỗn loạn chém giết suốt cả đêm.

      Bình minh xua tan màn sương, ánh nắng sớm mai đằng chân trời chiếu rọi khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

      Nàng cảm thấy lần này mình thể sống nổi nữa. Mất máu, trọng thương, thân trúng kịch độc, phía sau kẻ địch truy sát. Bất cứ điều gì cùng có thể tước mạng nàng. Nhẫn Đông gắng gượng đứng vững, mơ màng chân bước lảo đảo về phía trước dù nàng cũng chẳng biết mình như thế này còn được đến đâu.

      Bỗng nhiên, nàng vấp ngã. Thế gian xoạ vòng trong im lặng, trời xanh mây trắng trong mắt nàng dần dần hóa vào hư . Trước khi đôi mắt khép lại nàng mơ màng nhìn thấy thư sinh vê cằm, tò mò dò xét nàng.

      Nàng mơ hồ nhớ lại, ngày xưa có tên tú tài nghèo vừa già vừa xấu cứ sầu khổ niệm niệm lại mỗi câu bên tai nàng: “Thư sinh khố rách áo ôm chẳng bao giờ lấy được nương tử đâu.”

      biết sức lực từ đâu ra, nàng tóm lấy áo của người thư sinh kia: “Cứu ta, ta lấy ngươi, tiền biếu mười lượng.”

      Thư sinh ngớ người, mắt nhíu lại suy nghĩ hồi: “Ta chỉ lấy vàng thôi.”
      Last edited: 27/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      2

      Giang hồ đồn rằng trong thành Lạc Dương có vị thần y có thể chữa bá bệnh, cải tử hoàn sinh, cải lão hoàn đồng.

      Lúc tỉnh lại, Nhẫn Đông thấy mình nằm trong căn phòng sạch . Chốn lạ khiến nàng lập tức cảnh giác ngồi bật dậy, vết thương ngựời đau nhói làm nàng nhớ ra tại sao mình lại ở nơi này.

      Nàng ...cầu hôn thư sinh.

      Xem ra chính tên thư sinh đó cứu nàng về. Nhẫn Đông sờ vào những miếng vải được băng bó kĩ càng người, lòng thầm nghĩ, đợi khi gặp tên thư sinh đó, cám ơn tiếng rồi giết luôn cho gọn. giờ, thêm kẻ biết hành tung của nàng là thêm phần nguy hiểm, mà điều nàng ưa nhất chính là mạo hiểm bằng mạng sống của chính mình.

      Ngoài sân vọng vào tiếng bước chân bình bịch, giống như có ai đó vội vã trong sân. Nhẫn Đông lắng nghe hồi, tiếng bước chân của kẻ ngoài kia vừa nặng nề vừa chậm chạp, chắc hẳn hề luyện võ công. Thế là, nàng yên tâm tay đẩy cửa bước ra ngoài.

      Ánh nắng xô cửa rọi vào khiến nàng khẽ chau mày. Mất lát nàng mới nhìn quang cảnh bên ngoài.

      Đây chỉ là ngôi nhà của thôn dân bình thường. Góc sân trồng rất nhiều thảo dược, nam nhân áo xanh ngồi xổm ở đó, vừa chổng mông ngâm nga vừa xới đất cho cây: "Đào ơi đào, đào ơi đào ơi đào ơi, ơi , lửa đốt lửa thiêu..."

      Nghe ngân nga, kẻ lạnh lùng như Nhẫn Đông cũng khẽ nhếch khóe miệng. Nàng ho khẽ tiếng làm nam nhân chú ý.

      “Á! - Nam nhân hết hồn nhảy nhổm ra xa. té lăn ra đất, trợn mắt ôm ngực nhìn sững Nhẫn Đông hồi lâu rồi mới đầy oán trách: " nương ơi là nương, đứng cũng phải phát ra tiếng mới giống người sống chứ, sau này chết rồi muốn phát ra tiếng động cũng được nữa đâu.”

      Nhẫn Đông lạnh lẽo nhìn: “Ngươi cứu ta?"

      phủi mông đứng dậy, hất mặt : "Ngoài bổn công tử đây còn ai cứu nổi nương chứ?”

      Nhẫn Đông gật đầu: "Đa tạ." Mấy đầu ngón tay nàng vận khí, định bụng khi nam nhân lại gần bẻ gãy cổ . Song, lúc nàng sắp ra tay, nam nhân :”Chỉ cần uống thêm mấy thang thuốc của bổn công tử mấy thứ độc dược lộn xộn trong người nương tiêu tán hết.”

      Nội lực ở mấy đầu ngón tay bỗng nhiên tiêu tan hết. Giọng xưa nay lạnh lùng giấu nổi nét gấp gáp: "Ngươi có thể giải hết độc chất trong ngươi ta?”

      Nam nhân cười đắc ý: “ đời này có loại độc nào làm khó được ta cả." Mắt Nhẫn Đông sáng rỡ, cánh môi run khẽ, nhưng nam nhân tiếp: "Nhưng ta chỉ giải được độc chứ giải được bùa. Ngươi trúng bùa cắn tim, trừ phi người bỏ bùa đích thân giải bùa, còn bản lĩnh bằng trời cũng chẳng cứu được."

      Nhẫn Đông sững sờ, lạnh lùng cười giễu cợt: "Còn đâu tham vọng được tự do..."

      khi vào Nam Cương Ma giáo, trừ khi chết , chưa kẻ nào có được tự do. Nàng…chẳng qua cũng chỉ muốn được sống mà thôi.

      Nam nhân nghiêng đầu nhìn nàng. Nét mặt ý vị đó chỉ dừng lại mặt Nhẫn Đông trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nàng lại lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi có thể giải độc Vãng Sinh Cưu?"

      "Độc đó hả? Trước kia biết, nhưng bây giờ biết có . Thử biết.”

      Nhẫn Đông quan sát hồi lâu: “Ngươi chính là vị thần y trong truyền thuyết?”

      “Chắc vậy đó.” Nam nhân bóp trán đầy đau khổ: “Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập. ràng ta rất cẩn thận che giấu tài hoa kinh thế của mình nhưng vẫn bị phát , ta phải làm sao, phải làm sao???”

      Nhẫn Đông ấn cơ quan trong tay áo, ám tiễn giấu trong tay áo nhất tề lộ ra. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, chĩa thẳng đầu mũi tên vào họng nam nhân: “Nhẫn Đông sứ giả Nam Cương vu giáo, phụng mệnh giáo chủ mời thần y Nam tiến.”

      Nam nhân dường như nhìn thấy đầu tiễn sắc lạnh chĩa vào cổ họng mình. lẩm bẩm: “Nhẫn Đông? Hoa kim ngân?” Hẳn đảo mắt khắp người Nhẫn Đông, cười : "Người xưa có câu, lụt chết hoa màu, hạn chết cỏ, lạnh chết thạch lựu, nắng hại dưa, còn hoa kim ngân chẳng bị ảnh hưởng gì. Ta thấy kiểu gì cũng chết nổi đâu. Thú vị, thú vị,"

      Nhẫn Đông lạnh lùng : “Mời thần y Nam tiến.''

      chứ, ta đâu có ." - Nam nhân vui vẻ . “Nếu ta là , ta đối xử với đại phu như vậy đâu."

      cung kính chắp tay thi lễ, khom lưng cúi chào Nhẫn Đông. Nàng vội thu tiễn lại, sợ nếu đâm phải còn ai có thể giải được độc của giáo chủ. Giáo chủ mà xảy ra chuyện bùa cắn tim trong người nàng cũng còn thuốc nào áp chế được. Lúc đó, nàng chết thảm thương.

      “Tiểu sinh là Hoán Quy Ngôn.”

      Lúc khom mình, hương thuốc an thần phảng phất bay qua đầu mũi khiến Nhẫn Đông thất thần trong chốc lát. Ngước mắt nhìn nụ cười tỏa nắng của nam nhân trước mặt, nàng như bị ánh nắng tháng hai làm hoa cả mắt.
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      3

      đường, Nhẫn Đông muốn kiếm chỗ nào đó bỏ Quy Ngôn lại cho rồi. Nàng hiểu làm sao Thượng đế có thể để tên công tử bột thân mình sống tới tận bây giờ. được mới nửa tiếng đòi nghỉ chân, nước sông phải nấu sôi để nguội mới chịu uống, hay chui vào những nơi khuất nẻo để tìm thảo dược rồi bất cẩn lộn nhào xuống dốc núi, hoặc bị dính bẫy mà thợ săn để lại, ra vẻ đáng thương cầu cứu nàng.

      mà Nhẫn Đông phải lòng vòng, nhưng cũng chính vì vậy mà đường về Vu giáo còn gặp bao nhiêu kẻ đuổi giết nữa.

      Ban đêm, lại lần nữa vì Quy Ngôn dây dưa mà hai người kịp vào thôn, chỉ còn nước ngủ bụi ở ngoài.

      Nhẫn Đông tức điên người. Đốt lửa xong, nàng chẳng chẳng rằng bỏ săn. Quy Ngôn ngồi bó gối bên đống lửa, vừa run lập cập vừa xoa hai tay, vừa ré lên the thé: "Vừa lạnh vừa đói, tiểu thơ xinh đẹp, về nhanh , chứ thần y nhà ngoẻo liền đó “

      Ngoẻo ngoẻo luôn . Nhân Đông nghĩ.

      Khi nàng xách hai con thỏ hoang về, Quy Ngôn ngồi xếp bằng bên đống lửa, tay cầm chiếc túi gấm màu lam đếm ngân lượng, vẻ mặt đau khổ. ngẩng đầu nhìn Nhẫn Đông từ từ bước lại, khuôn mặt lập tức ánh lên nét cười: "Tiểu thơ xinh đẹp mau lại đây cho ấm nào, đêm lạnh quá mất."

      Nhẫn Đông ngẩn người, ánh mắt cũng dịu lại hơn. người như vậy...có lẽ lúc nào cũng sống vui vẻ.

      Nàng ngồi xuống, chẳng chẳng rằng lột da thỏ. Quy Ngôn ngồi kế bên cứ luôn miệng tụng tội con thỏ quá, lòng dạ độc ác phải xuống địa ngục gì đó, nhưng khi Nhẫn Đông nướng chín, ta ăn vô cùng sung sướng.

      "Tiểu thơ xinh đẹp, khám bệnh cho giáo chủ nhà ô tiền bạc tính sao đây?" - Ăn uống no nê, Quy Ngôn ngồi bệt bên gốc cây, vừa hỏi vừa che cái túi gấm màu lam.

      “Ngươi muốn bao nhiêu?”

      "Mười lượng vàng."

      Nhẫn Đông gật đầu, đến đây, nàng bỗng nhớ lại điều kiện mà nàng đưa ra để cứu nàng. Nàng liếc nhìn Quy Ngôn thấy cũng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng rực. Nhẫn Đông quay đầu thêm củi vào đống lửa: “Nhìn cái gì?”

      "Tiểu thơ xinh đẹp, ta khám bệnh cho giáo chủ nhà xong chúng ta thành thân à?”

      Ánh lửa bập bùng lách tách, tựa như nhịp tim đập trong lòng Nhẫn Đông bây giờ. Nàng nhếch miệng, nhìn Quy Ngôn: "Ngươi cái gì?”

      Quy Ngôn vội vàng xáp lại, nhìn nàng đầy vẻ đáng thương: “ nương muốn xỏ lá hả? Hôm đó chính miệng mà. Ta cứu , lấy ta, cộng thêm mười lượng vàng." - , “Ta là người độ lượng, ta cần tiền của nương tử, nhưng mà...nhưng mà cần tiền vẫn cần nương tử.”

      Nhẫn Đông thản nhiên quay , chọc chọc vào đống lửa: "Ta cho ngươi hai mươi lạng vàng để ngươi mua vợ."

      Quy Ngôn rưng rưng nước mắt: “Tiểu nương tử xinh đẹp..."

      Gân xanh ở thái dương của Nhẫn Đông giật giật. Nàng kìm nén cảm giác muốn đánh người. Quy Ngônở bên cạnh la lết dò xét vẻ mặt của nàng, khiến Nhẫn Đông chịu thấu đưa tay đẩy , ngờ giơ tay lên bị Quy Ngôn chộp lấy: “Nương tử đẹp, tay của nàng bị thương nhiều quá."

      Những vết thương lỗ chỗ vì bị gai đâm đường đối với Nhẫn Đông mà chẳng đau đớn gì. Nàng định rút tay về, song Quy Ngôn lại cương quyết ngậm tay nàng vào miệng.

      Đầu lưỡi ấm áp liếm qua vết thương ngón trỏ của Nhẫn Đông, khiến nàng nghẹn , mặt đỏ bừng.

      “Ngón tay bị thương ngậm thế này hết đau và mau khỏi."

      Nhẫn Đông đứng dậy đánh "soạt", bước lùi hai bước, nhìn như thể nhìn mãnh thú: "Ngươi, ngươi...”

      Quy Ngôn cười hì hì: “Tiểu nương tử xinh đẹp xấu hổ kìa." Chưa dứt lời, mắt bỗng sáng rỡ, khuôn mặt dịu dàng lại. ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao: “Nghe đêm đầy sao, ở nơi có nước, mọc lên loại hoa thảo dược vô cùng kỳ diệu, chúng ta hái vài đóa ."

      Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến Nhẫn Đông nhất thời phản ửng lại kịp. Nàng lặng lúc rồi mới : “Con sông gần nhất cách đây đến mười dặm. Xa lắm."

      “A, ta nhớ ra rồi, để giải độc Vãng Sinh Cưu hình như phải dùng đến loại thảo dược này.”

      Nhẫn Đông mím môi : “Nếu ngày nào đó ta phát ngươi bỡn cợt ta...Ta nhất định chặt hết tay chân nhà ngươi.”

      Quy Ngôn cười hiền lành, quay lưng dập lửa: "Chúng ta mau thôi, loại hoa đó nở trong thời gian cực ngắn, nếu bỏ lỡ rồi rất khó kiếm lại được.”
      B.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      2. Thái tử Trần Quốc

      4

      Đêm tháng hai, trời vẫn còn rất lạnh, bốn bề vắng vẻ tịch.

      Nhẫn Đông bịt miệng Quy Ngôn, trốn trong đám lau sậy.

      Khi họ vừa dập lửa, chuẩn bị , Nhẫn Đông chợt nghe thấy tiếng bước chân sột soạt trong rừng rậm. Nàng miệng thốt "chết rồi!” nhưng vẫn kéo Quy Ngôn chạv về phía bờ sông. Song, nàng ngờ bọn người được phái truy sát nàng lần này lên tới hàng trăm. Chẳng lâu sau, bọn chúng cũng kéo tới bờ sông, Nhẫn Đông chỉ còn nước tìm bụi lau sậy để lánh .

      Nhẫn Đông liếc mắt nhìn Quy Ngôn, lòng thầm nghĩ, nàng chưa khỏi vết thương, lại phải dắt theo kẻ phiền toái chỉ biết gây rối, nếu như liều mạng mở đường máu chắc chắn thể được. Kế sách duy nhất giờ là núp trốn, đợi kẻ địch bỏ rồi tính sau.

      Ánh mắt nàng sắc lẻm nhìn chằm chằm bọn người áo đen tay cầm đuốc sục tìm tứ phía. Kẻ đứng gần bọn họ nhất chỉ cách nửa trượng. Giờ phút này nếu như có màn đêm che khuất, e rằng bọn họ bị phát ngay.

      Kẻ truy sát đuổi tới đám lau sậy múa đao loạn xạ, chém đứt mảng lau sậy lớn. Nhẫn Đông thân càng ngày càng khó khăn. Nàng nắm chặt mũi tên trong tay áo, chờ thời cơ ra tay giết trong im lặng.

      Bỗng nhiên, tên áo đen kia run rẩy rồi ngã sóng soài. Nhẫn Đông sửng sốt. Quy Ngôn nhìn nàng cười, huơ chiếc túi trong tay, thầm : "Ta sợ kẻ khác trộm ngân lượng của ta nên ta bỏ bột phấn vào túi, người bình thường hít phải đổ gục ngay."

      Nhẫn Đông khẽ nhếch mép... Tên trộm nào xui xẻo lắm mới trộm được đồ của .

      "Ai đó!" - tên áo đen đột nhiên rống to lên. Liền sau đó mấy cây đuốc bị ném thẳng tới, đốt cháy mảng lau sậy.

      Lửa bùng lên. trốn được nữa.

      "Đưa chiếc túi của ngươi cho ta!” Nhẫn Đông tay giật chiếc túi của Quy Ngôn, tay kéo cổ áo nhảy ra khỏi bụi cỏ lau. Nàng giũ tung chiếc túi của , bạc cùng bột bay tứ tán, vô số bóng đen đứng phía dưới nàng nhũn chân kịp kêu tiếng.

      Vừa tiếp đất, Nhẫn Đông phành phạch phủi tay, trả lại túi cho Quy Ngôn, còn mắt ngấn nước, vội vàng chạy tới lượm bạc, miệng còn tru tréo: “Ôi ngân lượng của ta! Trời ơi nương tử ơi là nương tử!” quay đầu, trầm giọng lên án: “Nương tử! Sao nàng phá gia vậy hả!”

      "Ghét đừng có lấy nữa!"

      Thế là Quy Ngôn cắn môi im bặt, nhìn Nhẫn Đông uất ức, tới khi nhìn thấy té ra Nhẫn Đông cũng hơi chột dạ, mới quay đầu nhặt số ngân lượng còn vương vãi: "Nương tử xinh đẹp, lần sau được thế nữa nhé…”

      Chưa dứt lời, vấp phải hòn đá, loạng choạng té sấp. Nhẫn Đông hoàn toàn để ý tới Quy Ngôn, bị ôm chầm lấy eo, ngã sóng soài dưới đất. Vừa lúc đó hai đường kiếm lạnh lẽo xẹt ngang tai Nhẫn Đông, bên tai nàng có tiếng mũi tên cắm vào da thịt.

      Nàng ngơ ngác hồi lâu, chẳng cảm thấy đau đớn chút nào. Nàng cụp mắt nhìn xuống, chỉ thấy lưng Quy Ngôn là mũi tên dài cắm lông trắng, còn nằm bất động trong lòng nàng.

      … cứu nàng sao?

      Nhẫn Đông hoảng hốt mở to mắt, kinh ngạc nhìn Quy Ngôn ngất lịm từ lúc nào.

      Quen biết nhau chưa được mấy ngày, cứu nàng đến hai lần, mà lần này lại còn liều mình ứng cứu. Nàng nghẹn : "Tại sao..."

      Tại sao lại vì kẻ như nàng mà ra nông nỗi này?

      ra nếu bây giờ Quy Ngôn vẫn còn tỉnh, rằng chỉ vì vấp cục đá mà thôi, đúng lúc đó lại chộp trúng Nhẫn Đông. lòng chẳng vĩ đại đến mức xả thân cứu người.

      Nàng nhìn nước sông chảy xiết dưới chân, rồi ôm chặt lấy Quy Ngôn.

      Cứ cược lần thử xem!!
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :