1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8



      Thủ lãnh phản quân Việt quốc kể tội Hoàng đế Việt quốc, kể tội luôn cả sai lầm của Đại Tề. Bọn chúng trói Khuynh Thế lại để dân chúng thấy nàng trong tỉnh cảnh thảm hại. Bọn chúng muốn với dân chúng rằng cao quý như Công chúa Tề quốc, Hoàng hậu Việt quốc cũng bị bón chúng giẫm dưới chân.

      Khuynh Thế thần thần nhìn xa xăm, như con rối mất linh hồn. Mắt nàng chằm chằm nhìn về hướng, ánh mắt như xuyên qua lớp người đông đúc, như xuyên qua tường gạch cao dày, bay tới Kinh thành Đại Tề cách xa ngàn dặm. Ở đó, có đường cái hẻm quen thuộc, có phủ Công chúa, có Vân Thịnh đứng ngoài cửa, và có hoa lê nở trắng vườn.

      nam tử nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng nhất. Nàng qua thiên sơn vạn thủy chỉ vì muốn dừng lại bên cạnh chàng.

      Bọn chúng lấy roi quất nàng, theo lời bọn chúng, chúng đánh Đại Tề, đánh vào thể diện hoàng gia Việt quốc. Nhưng đối với Vân Thịnh, nàng chỉ là … Khuynh Thế thích nhất là bắt đom đóm vào đêm mùa hạ, nâng niu nhất là cây trâm hỏng chàng tặng, thường nhất là…

      “Vân Thịnh.”

      Nàng chỉ là người con như thế thôi.

      Dưới đài dân chúng cao giọng hoan hô, người đài chỉ quay đầu nhìn về hướng mờ mịt phía xa, cho tới khi nàng bao giờ có thể ngẩng đầu lên nữa, còn được lời nào nữa, nàng nhàng khép mắt, nàng thầm lời cuối cùng: “Vân Thịnh…”

      Chàng , chàng che chở nàng suốt đời.

      Nhưng cuối cùng, nàng đợi được nữa.

      Nàng bị tra tấn đến chết.

      Tỉnh khỏi cơn ác mộng, người Vân Thịnh toát đầy mồ hôi lạnh. Ngài ôm lấy trái tim co thắt ngừng, đau quặn cả người. Ở nơi chiến trường dù có bị thương nặng tới đâu, ngài cũng chưa từng tỏ ra yếu đuối, nhưng giờ phút này đôi mắt trắng đục của Vân Thịnh trở nên mơ hồ. Khuynh Thế, Khuynh Thế, nàng khuynh đão trọn kiếp ngài.

      Vật vã lâu ngày giường, hôm sau tinh thần ngài lại cưc kì tốt. Ngài muốn tới Kì Thiên đài dạo. ai dám cản ngài, tam triều nguyên lão, Hộ quốc đại tướng. Ngài thong thả tản bộ lên Kì Thiên đài. Đây là nơi mà ngày trước ngài coi như chốn linh thiêng bất khả xâm phạm.

      Ngài đứng giữa Kì Thiên đài, ngước nhìn trời cao, nhớ lại ngày xưa Khuynh Thế cũng đứng ở chỗ này, có phải cũng đương nhìn mảnh trời mà ngài đương thấy, tâm trạng của nàng, có phải cũng giống như tâm trạng của ngài giờ đây hay … Đau mà bất đắc dĩ. mà tiếc nuối.

      Ngài cúi người nhìn Kì Thiên Đài lượt, rồi sau đó khất đầu tam bái: “Nguyện xã tắc trường tồn, nguyện tổ quốc trường an.” Giọng ngài khản đặc, trán áp xuống mặt đất, lâu lâu vẫn chưa đứng lên.

      Gió thổi nhè Kì Thiên Đài, Vân Thịnh run rẩy đứng lên, ngài ngắm nhìn chung quanh, mảnh trống . Vân Thịnh chợt cười, bỗng cảm thấy mình bây giờ quá hồ đồ, làm như vậy ích gì chứ? Làm như làm thế có thể gọi hồn Khuynh Thế về vậy.

      Ngài lắc đầu, bước xuống Kì Thiên Đài, bước qua vị trí ngài đứng năm xưa khi còn làm thị vệ. Ngài dừng bước, gió ấm áp vờn sau lưng. Ngài lơ đãng quay đầu, có lẽ là do ánh mặt trời chiếu nhầm, ngài nhìn thấy hoa lê tung bay trắng trời, Khuynh Thế công chúa mặc áo đỏ đứng giữa Kì Thiên đài, mắt ánh lên ba phần khiêu khích, ba phần thê lương, đọng lại tình cảm hướng về ngài.

      Thời gian dường như quay về mấy mươi năm trước, nơi này vẫn là lễ tế trời năm xưa, nhà vua và bá quan tham dự lễ.

      Đồng tử Vân Thịnh co lại, ngài mặc bộ áo giáp cũ của phủ Công chúa, bước về phía trước, giơ tay ra, và quên tất cả: “Khuynh Thế, ta đưa nàng .”

      “Chúng ta… về nhà.”

      Ánh mắt lạnh lùng của Công chúa tức mềm nhũn, nàng cong khóe miệng, cong cong đôi mắt: “Ừ.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Hậu Ký



      Hộ quốc tướng quân Vân Thịnh mất.

      Khanh Thời lấy chiếc hộp gỗ dưới gối Vân Thịnh, quan sát cẩn thận mới thấy bên nắp hộo gỗ có khắc tên người, nàng líu ríu đọc thành tiếng, bỗng ngớ người nhận ra. Nàng lặng lẽ đóng hộp gỗ, quay người ra cửa, ném hộp gỗ vào đống lửa khổng lồ trong đình viện.

      Đồ vật trong đó nàng đốt cho Vân Thịnh.

      Đại Tề Khuynh Thế công chúa sau khi qua đời ở Việt quốc, có nam nhân cũng còn sống nữa. Chàng dùng cả đời mình để tưởng nhớ nàng.

      == Hết==​
      Hằng Lê thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Đào



      Giới Thiệu



      kẻ là môn chủ Cùng Quỷ phái, chưa chết hẳn bị kẻ thuộc hạ ngu đần chôn cất. kẻ là tinh hoa đào sống ngàn năm sắp bị chết khô nhưng tiền tài như nước.

      tình bất ngờ.

      Họ gặp nhau, xa nhau, rồi trùng phùng.​
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1



      Cuối tháng tư, hương xuân vừa hết, bước lên đài cao, bên dưới kẻ người vây chặt.

      Giết giáo chủ Ma giáo làm loạn giang hồ ba năm, người trong võ lâm ai dán mắt vào . Thanh kiếm Lăng Tiêu trong tay loáng đỏ máu tươi. đứng hàng vạn người, phóng xa tầm mắt, ai tỏ vẻ cảm kích.

      Giơ đường kiếm lạnh hướng thẳng trời xanh, ngước mặt lên trời hô to: “Ma giáo tận!” Giọng trầm mạnh như sấm rền, như muốn trời cao cũng phải nghe thấy.

      Vô số người đứng dưới đài hò reo hưởng ứng, vui mừng tới mức kẻ khóc, kẻ ngước mắt lên trời cười to, kẻ sững sờ thảng thốt.

      Ba năm trước, Ma giáo xâm chiếm Trung Nguyên. Những người có mặt ở đây, hầu hết đều bị chọn chúng làm cho tan cửa nát nhà. Từ lúc đó, cuộc đời họ lúc nào cũng chỉ còn nung nấu hai chữ báo thù, bao gồm cả Thượng Quan Kỳ Hoa.

      Tuy nhiên, đúng là đau đớn thù hận , nung nấu báo thù cũng là , nhưng bâ giờ, chỉ muốn vứt bỏ thnah kiếm đẫm máu trong tay, rời khỏi cái đài cao này…

      Đôi mắt sâu thẳm lướt ra xa đám người đứng bên dưới, bay tới cây dương cách đo xa, ở đó có nữ nhân áo hồng đứng lặng lẽ. Thấy nhìn, nàng nhoẻn miệng cười, giơ ngón tay cái vẫy. Dù nghe thấy cũng biết nàng : “Tuyệt lắm, hổ danh là nam nhân của muội.”

      Hăn thu kiếm, chỉ cảm thấy ánh nắng chói chang ấm áp bị máu tóe lạnh ngắt: “A Chước.”

      Tiếng bỗng chưa kịp theo gió bay xa, nụ cười môi nữ nhân áo hồng dưới gốc dương xanh bỗng trở nên hoảng hốt. Gió tháng tư vừa lướt qua, vờn đám lá non rơi lả tả. Phút chốc, tay áo hồng như mây khói theo gió tan .

      Tan ?

      Nét cười môi còn chưa tan, con ngươi chợt ngừng co thắt. Kẻ được đám đông vây quanh bỗng nhiên trắng bệcnh nét mặt. thi triển khinh công, đạp lên bả vai mọi người, phi thân về hướng cây dương kia.

      nền cỏ xanh còn vương lại vài cánh hoa đào vốn thuộc về thời tiết này, tựa như muốn với rằng lúc nãy vị nương kia có mặt ở đây.

      “A Chước.”

      A Chước của

      Tháng tư năm Nguyên Vũ thứ tám, Nam Cương Ma giáo gây tai họa cho võ lâm suốt ba năm tận diệt, đúng lúc quần hùng võ lâm Trung Nguyên có người đứng đầu, mọi người bèn tôn Thượng Quan Kỳ Hoa lên làm minh chủ. Thượng Quan từ chối. Đêm hôm đó, quy sơn lâm. Đến nay, vẫn ai biết hành tung của .

      Cậu chuyện về được người đời truyền miệng thành truyền thuyết.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Tìm nàng trong đám đông



      Tháng sau năm Nguyên Vũ thứ tám.

      Chân núi Lạc Đà. Quán trà ven đường.

      Ông cụ bán trà mời nam nhân đội nón ngồi, rót cho chén trà lớn rồi hỏi: “Chàng trai đường chắc mệt rồi phải ? Có muốn ăn thêm gì ?”

      .”

      Giọng kẻ kia khàn khàn, nghe có vẻ như lâu rồi mở miệng tiếng nào. Nghĩ cũng đúng, mình ngựa đường, làm gì có ai để mà . Ông cụ nhớ tới đứa con trai làm ăn xa đầu tắt mặt tối, bất giác thấy lòng chua xót: “Con trai muốn tới dốc Bách Lý phải ?”

      “Vâng.” ầm ừ, nghĩ ông lão lại hỏi thăm mình. Nhìn có vẻ như bình thường giỏi giao tiếp với người khác.

      “Nhìn con ăn mặc như người lưu lạc chốn giang hồ, chắc con có nghe tới Thượng Quan Kỳ Hoa, người thống lĩnh quân binh tiêu diệt Ma Giáo tháng trước phải ?”

      Nam nhân khẽ gật đầu, hờ hững “vâng” tiếng, hề hé lộ thân phận của mình.

      Thượng Quan Kỳ Hoa lạnh lẽo đáp trả, nhưng ông lão vẫn mất hứng chuyện. Những người qua con đường này nhiều, người có thể nhẫn nại nghe ông kể chuyện càng ít hơn. Hôm nay gặp kẻ kiệm lời, ông cũng cần biết có thích hay , ông kể tất tần tật cho nghe.

      “Chắc con biết Thượng Quan Kỳ Hoa kia ngày xưa chỉ là thiếu môn chủ của La Phù Môn, môn phái trong giang hồ, ở núi Lạc Đà. Ba năm trước, Ma giáo xâm chiếm võ lâm Trung Nguyên, La Phù Môn cũng thoát khỏi kiếp nạn, nhưng may mà có hai thuộc hạ trung thành cứu thiếu môn chủ của họ ra ngoài, trốn ở dóc Bách Lý đằng kia.”

      Trung thành ư… Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn còn nhớ A Chước chằm chằm nhìn khi đó chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra nền đất mà : “Chậc, nhìn hai tên thuộc hạ ngu như heo của ngươi kìa. Người chưa chết mà đem chôn. Nhưng mà sao, như vậy càng hợp ý ta. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đó mà làm phân bón cho ta nhé.”

      Thượng Quan chưa kịp nhớ thêm điều gì bị tiếng của ông lão cắt ngang: “Nghe Thượng Quan Kỳ Hoa gặp được tiên nhân ở dốc Bách lý, ở đó suốt năm, lúc ra ngoài những tiền của đầy người mà còn học được rất nhiều tuyêt thế võ công. Giang hồ ai cũng đồn thổi như vậy, nhưng điều mà rất nhiều người hề biết đó là khi Thượng Quan Kỳ Hoa bước ra khỏi dốc Bách Lý, lão tận mắt nhìn thấy.”

      “Lúc đó con trai lão xa kiếm sống, lão ở nhà rảnh rỗi buồn chân nên thay nó trong nom quán trà. Lão còn nhớ hôm đó là ngày đầu tiên lão trông quán, thấy hai người trẻ tuổi từ đám cỏ dại trong dốc Bách Lý ra, người là Thượng Quan, người kia là nương rất xinh đẹp mặc áo hồng. Có vẻ quan hệ của nương ấy với Thượng Quan Kỳ Hoa hề đơn giản. nương ấy gọi tên , lại còn la lối rằng cái gì mà cây bộ được, được, phải cõng. Cuối cùng Thượng Quan Kỳ Hoa cũng ngoan ngoãn cõng nương ấy lên lưng. Chắc con biết đâu, hóa ra Thượng Quan Kỳ Hoa nương tử lắm. Mà nương đó đúng là rất đẹp, giống như đào xuân chớm nở vậy.”

      Đúng.

      Thượng Quan vẫn còn nhớ, khoảng khắc mở to mắt nhìn A Chước khi bị chôn dưới đất, nắng mai tỏa sáng người nàng, chiếu vào tâm trí bóng hình mà bao giờ quên được.

      “Kẻ kia, làm phân bón cho ta .”

      Nàng , chẳng hề kiêng kị chút gì.

      A Chước chút giấu giếm, kể hết tình cảnh sa91p chết khô của mình cho Thượng Quan nghe, rồi luôn miệng mắng thuộc hạ của ngu ngốc, rồi lại bĩu môi khinh thường bọn Ma giáo nhát gan. Cuối cùng, nàng bảo rằng số trời định bị chôn sống ở chỗ này, dùng làm phân bón tình là do bất đắc dĩ mà thôi…

      A Chước liếng thoắng, giống như muốn che giấu tâm của mình, mà cũng giống như tự nhủ mình phải nhẫn tâm hơn nữa.

      Thượng Quan biết, tuy nàng là quái nhưng lại rất lương thiện, hề có tâm địa độc ác hại người.

      “Ta có cách khác có thể giúp nương.” Thượng Quan Kỳ Hoa muốn chết. phải báo mối thù diệt môn. thể chết ở đây cách lãng nhách như vậy được.

      A Chước chớp mắt nhìn hồi lâu: “ thử xem.”

      “Đại… đại tiện…” Dù xấu hổ, cũng cắn răng ra, “Phân bón đó rất tốt, chỉ cần ta còn sống lấy cạn, xài hết…”

      A Chước nheo mắt quan sát hồi: “Ngươi được trốn đâu đấy.”

      “Trước khi chân thân của nương bình phục, ta chạy trốn.”

      A Chước hào sảng khoát tay: “Được thôi, ngươi tự trèo ra khỏi mả mình .”

      Thượng Quan cứng người: “Tay chân ta bị đất nén chặt, làm sao mà tự trèo ra được.”

      A Chước buông thõng tay: “Vậy ta đành bó tay, bây giờ ngay cả chiếc lá ta cũng cầm nổi.” Chân thân suy yếu khiến A Chước chỉ có thể hình người cách mơ hồ chứ thể kết lại thành thực thể, tay nàng xuyên qua cây cỏ mặt đất, “Ngươi nhìn nè… À đúng rồi”. Bỗng nhiên A Chước reo lên như nhớ lại điều gì. “Ta có thể hút dương khí của ngươi.”

      Vừa , nàng vừa nhanh nhảu cúi đầu xuống, hôn lên môi Thượng Quan Kỳ Hoa.

      trợn mắt, quai hàm cứng đời, thân người cứng ngắt, mặt mày đờ đẫn.

      A Chước được dịp đưa lưỡi sâu hơn vào miệng , từ từ hút dương khí của . Thân thể trong suốt của nàng dần dần ràng ra, đầu lưỡi trong miệng Thượng Quan mang lại cảm giác lớn.

      chất dịch nóng nóng chảy ra giữa miệng hai người.

      A Chước lùi lại, lau vết máu mặt mình, chỉ mũi Thượng Quan mà : “Chậc, nhìn mặt ngươi kìa. Ta sống cả ngàn năm, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có nam nhân chảy máu mũi lúc hôn đó.”

      Bản tính Thượng Quan vốn hiền lành chất phác mà lúc đó cũng đỏ mặt tía tai: “Đây là… lần đầu tiên…”

      A Chước cau mày nhìn : “Lần đầu sao? Đây cũng là lần đầu của ta đó.”

      Thượng Quan cụp mắt quay đầu: “… thắng rồi!”

      A Chước xắn tay áo đào đất quanh người , vừa đào vừa : “Lần này ngươi đừng hòng chạy nhé. Ta hút dương khí của ngươi, còn uống máu của ngươi nữa, ngươi đâu ta cũng tìm được ngươi hết. Từ nay trở ngươi là người làm vườn của ta. Hằng ngày chăm chỉ bón phân, nhổ cỏ, bắt sâu nhé! Ngươi mà dám lười biếng , hừm, bây giờ ta có chút xíu lực, đủ để đối phó kẻ khác nhưng đối với ngươi quá thừa.”

      Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn còn nhớ khóe miệng cong cong và nét mặt hớn hở của A Chước những lời đó. Dù chân thân héo khô, nàng vẫn thong dong tự tại.

      Rực rỡ như hoa đào…

      Khuôn mặt dưới chiếc nỏn rộng vành thoáng vẻ dịu dàng hiếm hoi. nhấp ngụm trà đắng: “Ừm, rất đẹp”. Giọng bình thản, nhưng đắng chát.

      Uống trà xong, Thượng Quan từ biệt ông lão, cầm Lăng Tiêu kiếm về phía dốc Bách Lý, phải đường mòn, mà là xuyên qua vùng cỏ hoang, theo trí nhớ lần mò ra nơi mình cần .

      Dốc Bách Lý xưa kia là bãi tha ma, tương truyền nơi đó toàn là ma quỷ, nhưng Thượng Quan biết chỉ có tiểu thỉnh thoảng xuất dọa người chứ chẳng có ma quỷ nào cả.

      Về lại chốn xưa, Thượng Quan nhìn cảnh vật trước mặt, chầm chậm hạ mũ xuống.

      Cỏ hoang um tùm mọc, còn cây đào sắp chết khô ngày xưa giờ còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      hoảng hốt. A Chước là đào hoa , cây đào là chân thân của nàng, nếu như chân thân còn nữa…

      Tim như bị ai bóp chặt, mặt trời đỉnh đầu làm lóa mắt, Thượng Quan hít sâu hơi rồi bước tiếp. Thanh kiếm Lăng Tiêu nức tiếng giang hồ bị làm liềm cắt cỏ, cắt trụi hết vùng cỏ dại.

      Bỗng nhiên trong đám cỏ hoang có khúc gỗ khô chắn ngang tầm mắt Thượng Quan Kỳ Hoa. sững người, đứng phắt dậy nhìn tứ phía. Cảnh vật xung quanh ba năm về trước trong trí nhớ của . Gió tháng sáu nóng hổi thổi qua tai , tiếng gió nhè thổi biến thành tiếng gọi của nàng.

      Thượng Quan Kỳ Hoa…Thượng Quan Kỳ Hoa… Dường như bao giờ dứt.

      Cũng như tháng sáu năm xưa…

      giữ lời hứa bón phân cho A Chước, nhưng hằng ngày ngoài thời gian bón phân, còn dư quá nhiều giờ. A Chước là con nhiều chuyện, ngày nào miệng cũng liến thoắng đợi liền da non. Nàng thích kể chuyện ma quỷ lưu truyền ngàn năm nay ở dốc Bách Lý, thích kể những câu chuyện mà những người qua dốc Bách Lý suốt ngàn năm kể lại, mà thích nhất là kể chuyện của chính mình ngàn năm trước.

      A Chước xưa kia được con trai thổ hào mới phất trồng. Nàng về việc mình sinh ra như thế này: “Kẻ trồng ta xuống bị tật lắp. Năm đầu tiên ta nở hoa, cha dạy đọc Kinh thi, thế là nhìn ta mà “Chước, chước” hồi lâu, rốt cuộc cũng chẳng đọc xong câu thơ kia, nhưng mà ta cũng lấy đó làm tên mình. A Chước quay đầu nhìn ,”Nghĩ nghĩ lại, cũng rất rất hợp với ta. Thượng Quan Kỳ Hoa, chước chước kỳ hoa.”

      Lời của nàng nhàng lướt qua tai Thượng Quan khiến đỏ ửng cả mặt.

      Bỗng nhiên A Chước quay mặt sang, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của , nghiêm mặt : “Đừng là cha ngươi chính là con trai của tên thở hào kia đấy.”

      Nghe vậy, Thượng Quan nản hết cả người, nhưng mặt xưa nay lạnh như tiền, cho dù có bực bội cũng rỏ ra mặt. Thượng Quan cũng nghiêm chỉnh nhìn A Chước hồi lâu rồi : “A Chước, thổ hào phải là đồ tạp chủng, có sống lâu như nương được đâu.”

      A Chước gật đầu, buông ra, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Lúc nãy ngươi chửi ta à?”

      “Đâu có.”

      A Chước nghiêng đầu suy nghĩ hôi rồi quên béng chuyện vừa nãy, hào hứng kể tiếp chuyện khác cho nghe.

      Thượng Quan cụp mắt lắng nghe, nhưng trong lòng nghĩ, đào hoa sống ngàn năm này ra chỉ là nương ngốc nghếch mà thôi.

      ra Thượng Quan biết, hai tháng trước, từ khi hai người bắt đầu ở bên nhau, A Chước dần dần đề phòng nữa. Ban đầu tuy uy hiếp bón phân cho mình, nhưng sau đó hoàn toàn nghĩ ngợi gì tới chuyện này nữa mà lòng đối xử tốt với . Thỉnh thoảng, nàng còn móc bạc ra đưa cho xuống quán trà của hai vợ chồng ở dưới dốc Bách Lý mua chút đồ ăn.

      Thượng Quan bỏ trốn, vì hứa giúp chân thân của A Chước bình phục, còn A Chước mảy may lo lắng, vì nàng quên béng rằng lúc đầu chính nàng bắt người ta ở lại…

      A Chước : “Ngàn năm nay, ngươi là người đầu tiên nghe ta nhiều như vậy. Ta thích ngươi.” Nàng đơn giản, chút che giấu gì.

      Nhưng Thượng Quan thể, vai nặng thù nhà, tâm trí ảm ảnh thảm cảnh người của môn phái chết thảm thương, hai chữ báo thù nay thành vết cắt sâu hoắm trong tim .

      Mãi tới hôm, chân thân của A Chước mọc ra cái chồi. Nàng mừng rỡ tới mức tóm lấy Thượng Quan xoay người cả chục vòng, âu yếm nhìn bàn tọa của mỉm cười hồi lâu, thiếu điều muốn cắt lấy mà ôm, đem lên bàn thờ cắm ba cây nhang mà cúng.

      cũng vui lây, mặt cũng thoáng nụ cười nhạt.

      Nhá nhen hôm đó, vị khách mời phá vỡ bầu khí vui vẻ của A Chước. biết con quạ từ đâu bay tới tấn công A Chước, đòi ăn thịt nàng.

      Con quái đó còn rất yếu, chưa thể hóa thành người. Nếu A Chước có được nửa phần lực, chỉ hai chưởng là có thể diệt gọn con , nhưng lực của nàng giờ thậm chí còn đủ để đuổi nó .

      A Chước tuy rằng giờ sức yếu, nhưng nội đan của nàng dù gì cũng tu luyện ngàn năm. Con quạ này muốn cướp nội đan, cứ nhằm phần bụng của A Chước mà mổ tới tắp. người quạ dùng thứ pháp thuật vụng về đánh nhau thừa sống thiếu chết.

      Thượng Quan đứng bên mà lòng như lửa đốt, nhưng chỉ là môn chủ môn phái , võ vẽ tới đâu, làm sao đủ sức mà xông vào trận chiến giữa hai con chứ. nhặt ba hòn đá ném vào hết hai hòn rớt vào đầu A Chước.

      A Chước tức giận mắng: “Tranh ra tránh ra! Rách việc!”

      Thượng Quan ngẩn người, quay lưng , mất hút trong bóng đêm dần dần bao trùm lấy dốc Bách Lý.

      Thấy rồi, A Chước ngây người, quạ thừa cơ mổ nhát vào bụng nàng, lòi ra mẩu thịt đỏ hỏn. A Chước đau đớn toát mồ hôi lạnh, choáng váng ngã sóng soài xuống đất. Quạ vội nhào tới, A Chước dốc toàn lực tạo kết giới bảo vệ mình.

      Thượng Quan nếu như muốn bỏ trốn trốn từ đời kiếp nào rồi. Lần này … chính là vì con chó mực mà hai vợ chồng ở quán trà nuôi.

      ra dòm ngó thịt con chó mực đó từ lâu, nhưng vì hai vợ chồng người chủ rất tốt bụng nên vẫn tiện ra tay, còn bây giờ, cảm thấy rất may mắn vì mình ra tay sớm hơn…

      Giết chó xong, hứng chậu máu chó quay về, đúng lúc thấy kết giới của A Chước bị quạ đen tấn công, Thượng Quan chỉ thấy đầu mình kêu ù ù, nghĩ ngợi được gì, xông lên đạp bay con rồi tưới máu chó đẫm cả mình nó.

      Con quạ bị phen bất ngờ, thấy lông lá mình nhớp nháp bẩn thịu lửa giận xung thiên, giũ tung lông lá người, xông về phía Thượng Quan. Thượng Quan chỉ nhớ đứng trợn mắt nhìn con quả mổ thẳng vào tim mình… Máu tươi vọt ra, đau thấu trời. nghĩ chuyến này coi như mình chết chắc rồi. Rồi sau đó, mắt tối lại, còn biết gì nữa.

      Khi tỉnh lại, A Chước mặt mày tái mét ngồi bên cạnh , thấy mở mắt, nước mắt nàng rơi lã chã. Giọng nàng khản đặc; “Ta cứ tưởng ngươi cần ta nữa.”

      “Ta tìm máu chó mực…”

      A Chước lắc đầu. Thượng Quan tưởng nàng tin, nóng ruột nhưng vốn ăn vụng về, biết phải giải thích thế nào mới thuyết phục được nàng.

      A Chước càng khóc dữ dội hơn. Nàng nức nở: “Ta cứ tưởng ngươi rồi, ta cứ tưởng ngươi rồi…” Thượng Quan mặt mày đỏ ửng, vội vàng ngồi dậy lau nước mắt cho nàng, bứt rứt hồi lâu rồi rốt cuộc cũng nặn ra được câu: “A Chước, đừng khóc, ta đâu hết.” lại cũng chỉ được có mấy chữ này.

      “Thượng Quan Kỳ Hoa…” – A Chước đưa tay ôm lấy cổ , nghẹn ngào: “Thượng Quan Kỳ Hoa, Thượng Quan Kỳ Hoa…”

      Dưới gốc đào khô, Thượng Quan Kỳ Hoa nghe nàng nghẹn ngào gọi tên , lòng đau như đao cắt. Trái tim co thắt đẩy máu chảy khắp toàn thân sưởi ấm cho .

      Hôm đó cũng là ngày quang đãng như hômnay.

      Nhưng bây giờ, cảnh vật thay đổi nhiều, có điều, chỉ còn lại khúc gỗ khô…

      Tim như bị ai bóp chặt, Thượng Quan Kỳ Hoa hít sâu mấy hơi cho bình tĩnh lại. buông Lăng Tiêu kiếm, tay vuốt ve khúc gỗ, tay ôm lấy ngực.

      Chuyện con quạ rất kỳ lạ. Thượng Quan nhớ ràng con đó mổ thẳng vào tim mình, nhưng hiểu sao khi tình dậy lại chẳng hề hấn gì. A Chước bảo nhớ lộn rồi, nhưng vết rách áo và vũng máu đất cũng nhớ lộn sao?

      Cũng từ hôm đó trở , thân thể của hiểu tại sao lại mạnh mẽ hơn, mạnh tới mức ngoài sức tưởng tượng của , tựa như chỉ qua đêm, tăng thêm nội lực mấy chục năm… hoặc có thể là nhiều hơn nữa.

      hỏi A Chước, nhưng nàng luôn né tránh, chịu trả lời.

      Mãi tới bây giờ, vẫn hiểu tại sao…

      con rắn lục trườn nhanh đất. Thượng Quan nhìn theo hướng bò của con rắn, mắt ánh lên. Đó chính là nơi tiếp theo muốn tới – địa cung của Trần quốc cở từ ngàn năm trước.

      Sở dĩ biết nơi này là vì trong khoảng thời gian năm đó, Thượng Quan chăm sóc cây đào rất tốt, A Chước cũng hồi phục rất nhiều, tính ham chơi vì thế mà cũng trỗi dậy, nàng hỏi có mong muốn gì .

      lặng thinh hồi lâu rồi đáp: “Báo thù.”

      Thế là A Chước mới đưa vào địa cung, bới ra biết bao nhiêu của cải châu báu, rồi trộm luôn thanh Lăng Tiêu kiếm này.

      Lúc đó Thượng Quan Kỳ Hoa mới biết, “thổ hào mới phất” mà A Chước chính là quốc vương Trần quốc, còn tên con trai thổ hào chính là Trần quốc Thái tử.

      Thượng Quan lần mò trong trí nhớ con đường A Chước từng dẫn , bước vào địa cung. hết lối hẹp, cung điện mênh mông ra trước mắt . Nghe A Chước , Trần quốc Thái tử kia bị lắp bẩm sinh, các đại thần đều thích, vì vậy mà sinh lòng phản nghịch, học vấn chính thống chẳng học được bao nhiêu nhưng lại rất tinh thông huyền học bát quái.

      Địa cung này được xây dựng theo phong thủy mà Thái tử muốn, cả ngàn năm nay chưa hề sứt mẻ viên gạch miếng ngói nào.

      Ở tận cùng địa cung có hai cái hầm lớn, bên trong chứa những bảo vật mà lúc sinh thời Thái tử Trần quốc rất ưa thích, ở giữa có đặt cái giường hàn ngọc, bên quàn thi thể của Thái tử, nhưng lần trước Thượng Quan cùng A Chước bước vào thấy thi thể của Thái tử đâu. Thượng Quan có phần sợ hãi, nhưng A Chước chẳng thèm để ý: “Tên đó lúc còn sống cứ hay léo nhéo, chết rồi vẫn vùng dậy được, chẳng có gì to tát đâu.”

      Lần này…

      tới hết địa cung, Thượng Quan ngẩn người, lần này… ngay cả giường hàn ngọc cũng còn nữa…

      Trong đầu Thượng Quan bỗng nảy ra ý nghĩ. vội vàng chạy tới hai bên địa cung, nhìn vào hầm, ngọc ngà châu báu đều vẫn còn đầy đủ. có người ngaoi2 vào đây, Thượng Quan nghĩ thầm, người ngoài vào đây ắt trộm số châu báu này trước, ai lại đụng vào cái giường nặng trịch đó.

      lại bước tới chỗ ngày xưa đặt chiếc giường, tìm thất vét vật nặng ma sát với mặt đất, vết này vẫn cón rất mới, chắc là mới được chuyển chưa lâu…

      “A Chước…” – Nỗi vui mừng bất chợt khiến giọng run rậy.

      Nàng vẫn còn sống. gì tốt đẹp hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :