1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3



      Tỉnh dậy trái tim vẫn đầy đau đớn và tuyệt vọng, tuy nhiên, đôi mắt đục ngầu lại vương nét vui mừng đầy bi thảm. Ngài lập tức tìm bút vẽ thư án, vừa định hạ bút vẽ phát đầu bút mực khô, nghiên mực cũng cạn.

      Hình ảnh trong tâm trí dần dần biến mất, chỉ chốc lát sau, ngài lại quên hết những gì nhớ.

      Hàng lông mày già dặn khó giấu vẻ mất mát. Hộ quốc tướng quân khiến bao người kính sợ giờ lộ vẻ bất lực như đứa trẻ.

      Ngài thở dài, mệt mỏi tựa lưng vào ghế bành. Tối qua ngài cũng nằm nhoài ra thư án mà ngủ. Vân Thịnh cười khổ. Đúng là càng già càng vô dụng. Vừa ngước mắt lên, trong lúc lơ đãng, ánh mặt trời chiếu vào mắt, trước thư án vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Nàng cúi đầu, mắt khép hờ, bộ áo đỏ, tựa như khuôn mặt Khuynh Thế lúc khép hờ đôi mắt trong giấc mộng. Vân Thịnh chợt bừng tỉnh.

      biết làm sao chạm tới thân hình đứng trước mặt, ngài đưa bàn tay già cỗi, dường như xuyên qua thời gian, lần nữa chạm tới khuôn trăng tươi tắn ngày nào, xinh đẹp tới mức ngài dám nhìn lâu.

      “Khuynh Thế.”

      cái tên đơn giản mà khiến ngài cầm lòng đặng, rưng rưng nước mắt. trong ký ức ngước mắt nhìn ngài: “Vân Thịnh, huynh thích ta đúng ?”

      Phải, ta thích nàng.

      Nhưng câu này ngài mãi mãi thể nào ra, nàng cũng bao giờ nghe thấy được nữa.

      Khanh Thời chau mày, chầm chậm mở mắt ra, khuôn mặt già dặn gần trong gang tấc khiến nàng thất kinh. Nàng hít hơi khí lạnh, vung tay gạt tay Vân Thịnh, lấy sức đẩy ngài cái. Vân Thịnh chẳng chút phòng bị, bị nàng đẩy lui về phía sau mấy bước rồi đụng phải thư án. Khanh Thời cũng mềm nhũn chân tay, ngã ngồi xuống đất. Nàng kinh hãi nhìn Vân Thịnh, chỉ thấy Hộ quốc tướng quân ôm lưng thở dốc. sau phút hoảng hốt, nàng tái mặt nhận ra… Nàng … đả thương Hộ quốc tướng quân sao?

      Bọn nô bộc đứng ngoài nghe động chạy vào, thấy cảnh tượng trong phòng, có kẻ hét: “To gan…”

      “Được rồi.” Chưa dứt câu bị Vân Thịnh ngắt lời. “Thu xếp ổn thỏa cho nàng.” Bấy nhiêu đủ cho tất cả mọi người hiểu thái độ của Tướng quân.

      Khanh Thời ở lại phủ Tướng quân, Vân Thịnh chưa từng chạm vào nàng. Ngài chỉ thích nàng mặc áo đỏ, chỉ ngắm nàng ngồi yên lặng, nhưng ngài đối xử với nàng tốt hơn bất cứ người nào. Bên ngoài đồn đại Hộ quốc tướng quân bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Khanh Thời tuy gì, nhưng trong lòng khó giấu nỗi vui mừng.

      Lại ngày nắng đẹp, có lẽ tâm trạng Vân Thịnh rất vui vẻ. Ngài cùng ngồi dùng bữa với Khuynh Thế, nhưng bữa trưa hôm nay đơn giản hơn mọi hôm rất nhiều.

      “Tuy đơn sơ nhưng đều là những món ta tự nấu đó, nàng ăn thấy ngon ?”

      Khanh Thời ngẩn người. Hộ quốc tướng quân vì nàng mà xuống bếp… Nàng đỏ mặt, khẽ khàng gật đầu.

      “Hôm nay là sinh nhật nàng, ta cũng chẳng biết nên tặng gì cho nàng ngoài nấu những món nàng thích”. – Vân Thịnh hồi hộp , giống như đứa trẻ muốn lấy lòng người khác. –“ ngon cứ mắng ta.”

      Khanh Thời đờ đẫn. Hôm nay phải sinh nhật nàng… Câu lên tới đầu lưỡi rồi lại bị nuốt ngược vào trong. Nàng nhìn lượt những món ăn bàn, rất nhiều món trong số đó phải món nàng thích ăn. Như chợt hiểu ra điều gì, Khanh Thời sững sờ nhìn Vân Thịnh. Ngài nhìn nàng đầy dịu dàng ấm áp, nhưng trong mắt ngài lại có nàng. Dường như ngài…

      kiếm tìm người nào đó, nhưng người đó, lại chẳng phải nàng.
      trthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4



      Sau lễ cập kê, chưa kịp trút bỏ lễ phục cầu kì phức tạp, Khuynh Thế ngồi trong viện ngắm trăng sáng tỏ. Khóe miệng phẳng lì chứng tó nàng vui.

      Vân Thịnh sắp xếp bố trí thị vệ xong, vừa ngang cửa viện Công chúa thấy nàng lại đóng cửa mà ngồi ở trong. Khuôn mặt nàng phảng phất ánh trăng, thanh thoát mà lạnh lùng. Vân Thịnh chau mày, nàng lại vui sao? Tại sao lại thế?

      Nhưng cho dù chàng có muốn làm nàng vui vẻ tới đâu, chàng cũng thể vào trong được nữa. Công chúa thành niên rồi, là nương trưởng thành rồi. Bọn họ nam nữ khác biệt, tôn ti khác biệt.

      Vân Thịnh cúi đầu, nhớ tới hình bóng Khuynh Thế ở lễ cập kê. Chàng chưa bao giờ thấy khoảng cách giữa hai người họ như vậy. Nàng là thiên chi kiều nữ, là sao sáng trời. Chàng dù có ngẩng đầu nhìn lên, có nhón gót chân tới cỡ nào cũng đừng mong với tới.

      Nắm chặt lòng bàn tay, Vân Thịnh lui bước, canh giữ bên ngoài viện. Chợt nghe phía trong có tiếng sứ vỡ, Vân Thịnh cả kinh, quay đầu nhìn Khuynh Thế ngồi trong viện. Chỉ thấy nàng đứng phắt dậy, tức tối nhìn chàng. Vân Thịnh chẳng hiểu ất giáp gì. Khuynh Thế quát: “Vào đây!”

      Vân Thịnh ngoan ngoãn bước vào trong. Khuynh Thế nhìn chàng hồi lâu, thấy chàng từ đầu tới cuối chẳng tiếng nào, cuối cùng nhịn được lớn tiếng : “Quà đâu?” – Nàng giơ bàn tay mảnh khảnh trước mặt như muốn ăn cướp: “Quà của ta đâu?”

      Chiếc trâm cài tóc được chế tác tinh xảo đỉnh đầu nàng phản chiếu ánh trăng làm Vân Thịnh chói mắt. Chàng lại căng thẳng giấu biến món đồ trong tay áo. Chàng cúi đầu: “Xin lỗi, ta… ti chức có…”

      Khuynh Thế càng giận hơn: “ dối! ràng mấy hôm trước ta…” Nàng cắn môi, kìm lại câu định , bàn tay vẫn cố chấp giơ trước mặt Vân Thịnh nhưng bắt đầu nhè run rẩy. Nàng cụp mắt, viền mắt bắt đầu ửng đỏ.

      ra, làm sao mà Khuynh Thế hiểu điều mà Vân Thịnh e ngại. Nàng biết khoảng khắc nàng bước lên đài cao hành lễ, ánh mắt nam nhân ấy nhìn nàng đầy tràn nỗi độc. Bao nhiêu năm bầu bạn, nàng cảm thấy hai người càng lớn càng xa cách nhau. Chàng tự xưng là ti chức, hành lễ với nàng, cung kính với nàng… Khuynh Thế sợ, ngày cuộc chuyện giữa hai người trở thành màn ra lệnh tuân lệnh đáng thương.

      Nhìn cúi đầu, trái tim Vân Thịnh mềm nhũn. Lòng đau nhói nén hết mọi nỗi niềm, chàng từ từ trong tay áo ra chiếc trâm cài tóc, thấp giọng : “Ta làm đẹp lắm.”

      Khuynh Thế ngẩn người nhìn chiếc trâm cài trong lòng bàn tay. Tai Vân Thịnh đỏ ửng: “Mài tới mài lui thành ra vậy đó, tuy đẹp nhưng cũng có thể dùng để phòng thân.” Ánh mắt chàng đảo tứ phía rồi rớt xuống cây lê bên cạnh, chẳng dám nhìn nàng, “ thích cứ mắng ta.”

      Cầm chiếc trâm, Khuynh Thế trân trọng ôm vào lòng, mọi giận hờn và bất an trước đó đều tan biến hết. Nàng nhu mì gật đầu: “Ừm.” Nụ cười dần ra nơi khóe miệng: “Ta thích lắm”. Đôi mắt nàng cong cong, ánh trăng soi tỏa khuôn mặt nàng mỉm cười ngước nhìn chàng: “Ta thích lắm.”

      Vân Thịnh lặng lẽ xoay cặp mắt, nhưng nhìn thấy nụ cười khuôn mặt Khuynh Thế, mọi nỗi niềm rắc rối trong lòng đều lắng dịu. Trong lúc ngẩn ngơ chàng nhớ lại lý do mình ở lại bên cạnh nàng, chẳng phải chính là vì nụ cười rực rỡ này sao, chẳng phải chính là vì … muốn nhìn thấy nàng vui vẻ sao?

      “Nhưng mà…” Khuynh Thế giả vờ khổ não. “Cây trâm này hình như có đất dụng võ.”

      Vân Thịnh ngẩn người.

      “Bởi vì, huynh luôn luôn bảo vệ ta, phải sao?”

      Trái tim tan chảy từ tận đáy lòng, suýt chút nữa chàng vượt quá khoảng cách thân phận mà chạm vào má nàng. Công chúa của chàng đúng là gian xảo, lúc này mà đòi cam kết. Vân Thịnh bất đắc dĩ cười khì, trịnh trọng gật đầu. Chàng luôn che chở nàng, bảo vệ nàng…

      Tiếng vó ngựa kịch liệt biết từ đâu vọng đến phá vỡ khí yên bình. Ánh trăng đẹp như mộng ảo vỡ tan, khuôn mặt Khuynh Thế tan biến trước mặt chàng. Thư cấp báo về triều như sấm dội bên tai Vân Thịnh. Chàng vẫn còn nhớ, đó là năm sau khi Khuynh Thế đến nước Việt, tin từ biên thùy truyền về…

      Nước Việt nội chiến, Hoàng hậu gả từ nước Đại Tề bị phản quân đánh chết.

      “Chàng mãi mãi che chở cho ta.”

      Nụ cười của nàng giống như ánh mặt trời rực rỡ khuynh đảo thế giới của chàng, vậy mà, chàng thể nào gặp lại, cũng thể nào nhớ lại nữa rồi…

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5



      Ngủ trưa tỉnh dậy, Vân Thịnh nằm mở mắt giường nhưng thần trí dường như vẫn còn dạo chơi trong cõi mộng. Ngài ngơ ngẩn ngồi dậy, những thứ lọt vào tầm mắt ngài hư ảo tựa như trăng trong nước, hình trong gương. Ngài cảm thấy nơi đây mới chính là giấc mộng. Vân Thịnh thực chỉ sống trong mộng, chỉ tồn tại trong quá khứ.

      Chàng vẫn còn nhớ đầu mùa hạ năm ấy, Hoàng đế Việt quốc bị phản quân đánh cho còn manh giáp chạy tới Đại Tề cầu cứu. Hoàng đế đồng ý viện binh, Việt quốc hứa sau khi trấn áp được quân phản loạn cắt 10 tòa thành dâng cho Đại Tề. Đó cũng là lúc Vân Thịnh làm chuyện vọng động nhất đời ngài. Vân Thịnh đánh Hoàng đế Việt quốc sang chạy nạn trận trước mặt nhà vua và bá quan văn võ.

      Chàng hét khản cả giọng: “Tại sao ngươi có thể trốn thoát được? Công chúa đâu? Công chúa của Đại Tề ta đâu? Ta…” Khuynh Thế quý nhất đời của ta đâu? Ta giao nàng cho đấng nhất quốc chi quân, nàng đáng để kẻ này vì nàng mà khuynh quốc, nhưng kẻ ấy lại để nàng bị loạn tặc đánh chết!

      ngoài dự liệu, sau khi bùng cháy lửa giận, chàng bị nhốt vào thiên lao. Ba ngày sao Hoàng đế đích thân tới thăm chàng: “Ngươi có muốn sang nước Việt dẹp loạn tặc, đoái công chuộc tội hay ?”

      Chàng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng, dẹp phản tặc rồi có thể đưa di thể của Công chúa trở về Đại Tề ? Khuynh Thế… chắc chắn hẳn rất muốn về nhà.”

      Hoàng đế trầm mặc, nhè thở dài: “Nếu tìm thấy Công chúa, hãy đưa nó trở về.”

      Vân Thịnh khoác chiến bào chút do dự, tiến về nước Việt. chiến trường, Vân Thịnh tựa như máy chém, kẻ phản tặc nào rơi vào tay chàng cũng có kết cục tốt. Ngày ngày chém giết, lòng chàng nặng nề tội lỗi. Ban đêm chàng thể ngủ yên, nỗi đau khó xoa dịu trong lòng trở thành nỗi hận khó phai mờ ngày đêm thiêu đốt chàng, tựa như giòi bọ cắn nuốt từng tấc người chàng.

      Lòng ngài lại xúc động, ngờ bao nhiêu năm trôi qua, nhớ lại chuyện năm xưa, lòng ngài vẫn thể yên ổn.

      Phòng ngoài “lạch cạch” mấy tiếng, Vân Thịnh khoác áo bước ra, thấy Khanh Thời ngồi bên thư án. Nàng ngắm mấy bức tranh ngài vẽ, nhưng Vân Thịnh ra, Khanh Thời cả kinh cúi người hành lễ: “Tướng quân.”

      Vân Thịnh gật đầu, lại nhìn nàng hồi: “Sao mặc áo đỏ?”

      Khanh Thời cụp mắt: “Áo… dính bẩn rồi.” Nàng nhàng đáp lời, ngón tay vuốt giấy tuyên thư án, “Tướng quân, những bức tranh này, sao có mặt?” Nàng có thể thấy, người trong tranh kia có điểm khác nàng. Mà bức tranh nào cũng có mặc, dường như có linh hồn nào khác trong đó.

      Vân Thịnh bước lên phía trước, lặng lẽ cuộn tranh lại: “Khuôn mặt ta quên rồi.” Ngài nhàng đáp, pha chút thở dài.

      Ngài từng cho rằng mình ghi nhớ nét mặt của Khuynh Thế mãi mãi, cho dù tương lai có ra sao nữa. Song lương lai kéo dài tới lúc nào? Qua những tháng năm dài dằng dặc, dài hơn cả ký ức, ngài dần quên giọng của nàng, dần quên khuôn mặt của nàng. Thời gian còn vô tình hơn đao kiếm, xé tan hình ảnh Khuynh Thế trong tâm trí ngài đến mức thể nào chắp vá lại được nữa.

      Quên rồi sao? Khanh Thời lặng yên nhìn Vân Thịnh, bao nhiêu câu hỏi xuất trong đầu nàng, người con trong bức họa rốt cuộc là ai? Ngài coi nàng là ai? Tại sao lại quên khuôn mặt? Thế nhưng Khanh Thời biết thân biết phận, nàng có tư cách hỏi.

      Khanh Thời cười: “Hôm nay tướng quân ngủ trưa lâu, tôi nấu cho ngài bát cháo giải mệt.”

      Vân Thịnh gật đầu, nhìn Khanh Thời bưng bát cháo thư án dâng cho mình. Ngài đón lấy bát cháo, hơi ngẩn ra, ánh mắt rớt xuống khuôn mặt Khanh Thời, thấy nàng khẽ mỉm cười, đôi mày cong cong, mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nàng rực rỡ. Vân Thịnh lại thất thần trong thoáng chốc.

      Cháo đưa lên miệng, mùi thơm thanh đạm lan tỏa. Vân Thịnh mỉm cười, ngửa cổ uống hết rồi vươn tay, nhè vỗ đầu Khanh Thời.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6



      Đêm nay Vân Thịnh mơ thấy Khuynh Thế khi còn rất . Nàng vẫn còn là tiểu nha đầu tròn vo như viên thịt. Năm đó nhà chàng sa sút, bị bán cho phủ Công chúa làm nô tài. Chàng gặp Khuynh Thế lần đầu vào buổi tối, tiểu Công chúa lén chạy ra bờ hồ bắt đom đóm, nàng chụp cả ngày cũng chả bắt được con nào, chàng đưa tay bắt cho nàng con. Tiểu nha đầu mặt bầu bĩnh mở to mắt nhìn tiểu nô tài, khuôn mặt nhắn kêu “ơ, ơ” đầy vẻ kinh ngạc.

      “Đại ca ca lợi hại quá.”

      Nhà tiểu nô tài xưa kia cũng có của ăn của để, lúc đó nó chẳng cảm thấy mình có chỗ nào bằng người ta. Nó : “Đom đóm bay đầy trời, bắt dễ ẹt.”

      Thịt viên Công chúa cầm đom đóm trong tay tủi thân lẩn bẩm: “Khuynh Thế bắt được.”

      Tim nó mềm nhũn, nó xoa đầu Công chúa: “Để ta giúp ngươi.”

      Cầm cả túi đom đóm, Khuynh Thế vui mừng cười khanh khách. Sau này Vân Thịnh nhớ lại, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, chàng thể kháng lại nụ cười của nàng.

      Sau khi nộ bộc hầu hạ Khuynh Thế tìm ra, chưa phân đúng sai mắng Vân Thịnh chặp. Nó tuổi còn , tức đỏ mặt tía tai. Khuynh Thế cắn người kia cái, loạng choạng chạy tới ôm tay nó: “Ngươi mắng ta đây này! Khuynh Thế làm sai mắng Khuynh Thế! được bắt nạt đại ca ca!”

      Từ đó, Vân Thịnh trở thành thị vệ của Công chúa. Khuynh Thế đối xử với chàng giống những người khác. Chàng cũng dốc lòng hồi đáp tâm ý của nàng, tuy nhiên, dù chàng có hồi đáp thế nào nữa, cuối cùng chàng vẫn nợ nàng, thể nào bù đắp được.

      Trời sáng, Khanh Thời lại nấu cháo cho Vân Thịnh. Ngài lẳng lặng ăn.

      Vân Thịnh muốn dùng tất cả những gì mình co để bù đắp vào khoảng trống kia, cho dù, thứ mà ngài bù đắp chỉ liên quan tới Khuynh Thế ít ỏi cách đáng thương, nhưng đối với ngài mà , thà có còn hơn .

      Xuân thu lại đến, Hộ quốc tướng quân lâm trọng bệnh nằm liệt giường.

      Hoàng đế lo lắng phái Ngự y trong cung tới thăm bệnh mấy lần, lần nào cũng giống nhau, cơ thể suy nhược, ai cũng Hộ quốc tướng quân Vân Thịnh sắp đến điểm cuối của cuộc đời rồi. Vân Thịnh cảm thấy chẳng có gì là tốt. Thời gian ngài ngủ mỗi ngày dài thêm, những giấc mộng về Khuynh Thế cũng ngày nhiều thêm. Dù đó là những hồi ức đau đớn, nhưng so với Vân Thịnh đầu óc trống rỗng sau khi tỉnh dậy điều đó cũng coi như là hạnh phúc.

      Khanh Thời ngày ngày túc trực hầu hạ bên giường ngài. Mỗi ngày hoa quế rơi thơm lựng, Vân Thịnh ngủ say tựa như gặp phải ác mộng, ngài trở miệng, miếng líu ríu mơ, Khanh Thời nghiêng người nghe, lờ mờ cảm giác ngài gọi tên mình: “Khanh Thời…Khanh Thời…”, tựa như muốn khắc hai chữ này vào cốt tủy, có chết cũng thể nào quên.

      Khanh Thời ngẩn người, lúc lơ đãng nàng nhìn thấy chiếc hộp gỗ dẹp dưới gối của Vân Thịnh. Xưa nay ngài chưa từng chung chăn gối với nàng, vậy nên nàng chưa từng phát chiếc hộp này. Nàng căng thẳng, cuối cùng nàng hiếu kì rút chiếc hộp ra.

      Mặt ngoài hộp gỗ trơn bóng, tựa như được người vuốt ve trăm lần vạn lần. Nàng mở chiếc khóa , bên trong là dải lụa màu đỏ sẫm, bên đặt vẻn vẹn mười lọn tóc dài, được người trân trọng cuốn thành túm, lấy dây đỏ buộc lại.

      Khanh Thời bất giác vươn tay, nhàng vuốt ve lọn tóc dài kia. Hình như qua rất nhiều năm, những lọn tóc đen dài hơi khô lại, nhưng Khanh Thời có thể tưởng tượng ra, những lọn tóc này năm xưa ắt hẳn rất đẹp.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7



      “Khụ.” – Vân Thịnh ho khan tiếng. Ngài cần tỉnh giấc, nhưng khi thấy chiếc hộp gỗ nằm trong tay Khanh Thời, mặt Vân Thịnh biến sắc, ánh mắt ngau lập tức như muốn ăn tươi nuốt sống: “Đưa đây.” Giọng ngài yếu ớt khản đặc nhưng lại tỏa sát khí bừng bừng khiến Khanh Thời hoảng kinh, đánh rơi chiếc hộp xuống giường. Những lọn tóc được cuốn túm rơi ra ngoài.

      Vân Thịnh ngồi hẳn dậy, nhặt những sợi tóc bỏ lại vào hộp, ánh mắt sắc lạnh nhìn Khanh Thời: “Có những thứ tốt nhất ngươi đừng có động vào.” Dứt lời, ngài lại ho khan, “Nấu cháo cũng được, tư thông Việt quốc cũng được, tiết lộ bản đồ Tướng quân phủ ra ngoài cũng được, ta đều có thể tha thứ cho ngươi, nhưng đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của ta.”

      Khanh Thời kinh hoảng: “Ngài…”

      “Ra ngoài.”

      Ngài biết hết cả. Khanh Thời nhất thời run rẩy thôi. Người này chuyện gì cũng biết, nhưng ngài chưa từng ra, thậm chí còn chẳng chỉ trích gì nàng. Tại sao… Chỉ vì ngài sủng ái nàng sao? Hay là, vì ngài muôn thuở nhớ nhung nữ nhân nào khác?

      Sau khi Khanh Thời rời , Vân Thịnh mệt mỏi nhắm mắt.

      Chiến công của ngài lót bằng xương cốt của người Việt quốc, nhiều khi ngài cũng nhớ ra kiếp này mình tội nghiệt trầm trọng, nhưng làm sao ngài có thể hận người Việt quốc cho được. Nhớ lại giấc mộng khi nãy, lông mày Vân Thịnh nhíu lại.

      Năm ấy rét đậm, chàng tấn công thủ phủ Việt quốc, kéo quân vào Hoàng cung, giúp Hoàng đế Việt quốc đoạt lại hoàng vị. Thế nhưng, khi chàng muốn đem thi thể Khuynh Thế Công chúa về kẻ nào dám lên tiếng. Tra hỏi hồi, chàng mới biết, họn người Việt quốc hỏa táng thi thể Khuynh Thế, đem rải ở ngọn núi hoang phía sau Hoàng thành.

      Vân Thịnh choáng váng, dường như đứng còn vững: “Ở đâu?”

      Những người sống sót qua cuộc phản loạn đưa chàng , ngọn núi hoang chỉ còn lại cỏ dại, chẳng có cây cối gì. “Các ngươi… Ngay cả nơi để tránh nắng cũng chịu tìm cho Khuynh Thế.” Vân Thịnh nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ hận người Việt quốc đến tận xương tủy. Song cung nhân đứng phía sau lên tiếng: “Đây là nơi nương nương chọn.”

      Vân Thịnh chết lặng. Cung nhân : “Lúc nương nương bị trọng thương dặn chúng nô tì rằng, nếu nương nương chết , hãy thiêu xác nương nương và rải tro xuống nơi này. Nương nương , gió ở đây đưa nương nương về nhà.”

      Gió núi gào rít, thổi tung mái tóc Vân Thịnh. Chàng nhìn xa xăm, những sợi tóc lất phất bay về hướng Đại Tề. Ruột gan chàng dương nhu xoắn lại, đau thấu xương. Chàng khom lưng ôm ngực, cổ họng tanh mùi máu tươi sắp trào.

      Nàng muốn về nhà, lúc nào nàng cũng muốn về nhà. Lời hứa bảo vệ nàng chàng thể thực được, gặp mặt lần cuối cùng cũng được, thậm chí đưa hài cốt nàng về nhà chàng cũng cách nào làm được… Chàng… đúng là vô dụng.

      “Vân Thịnh, nếu ta muốn trốn , huynh có nguyện đưa ta ?”

      Câu hỏi ngày đó bỗng lại lóe sáng từ sâu trong tâm trí khiến chàng sững sờ. Nếu được quay trở lại, chàng bất chấp tất cả để đưa nàng . Nhưng, có hối hận cũng vô ích, có tiếc nuối cũng thể nào bù đắp được nữa…

      Khanh Thời còn nấu cháo cho Vân Thịnh nữa. Vân Thịnh cũng chẳng hỏi, chỉ tiết lộ chút tin tức cho Hoàng đế biết. Đây là nước của Khuynh Thế, nhà của Khuynh Thế, dù làm gì, ngài cũng thể để nước nhà gánh chịu hậu quả.

      Nhưng dù còn ăn cháo nữa, sức khỏe Vân Thịnh cũng ngày suy yếu dần. Thời gian ngài ngủ ngày càng dài, những giấc mộng cũng trở nên kỳ quái, có lúc ở trong ký ức, có lúc ở ngoài ký ức, thực và cõi mộng cũng chẳng còn phân biệt nổi nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :