1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5



      Cốc Ngôn vẫn thường xuyên xem mắt, nhưng còn tiết lộ thời gian và địa điểm để cho Khúc Tích tới làm náo loạn nữa. Dường như hạ quyết tâm để Khúc Tích xuất gian riêng tư của mình nữa.

      Khúc Tích án binh bất động quan sát thời gian, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lén chui vào xe của Cốc Ngôn. Mai phục cả ngày trời ở trong đó, muốn đợi tới khi Cốc Ngôn mình chuyện ràng, dè đâu lại ngủ quên dưới gầm xe.

      Cốc Ngôn ăn tối cùng xem mắt xong, định lái xe chở ấy về. được đoạn tới khúc đường vắng, Khúc Tích tỉnh dậy. nửa tỉnh nửa mê từ ghế sau nhổm dậy.

      ngồi ở ghế lái phụ nhìn thấy trong gương chiếu hậu có người đầu tóc rối bù nhổm lên trong xe, hết hồn hét toáng lên. Cốc Ngôn vội vàng dừng xe. Sau tiếng phanh gấp chói tai, mọi thứ lại trở nên im lặng lạ lùng.

      xem mắt Cốc Ngôn nhát như cấy, xỉu luôn rồi, còn tức giận nhìn Khúc Tích trừng trừng nên lời.

      Mặt Khúc Tích đập vào lưng dựa vào ghế lái phụ, đau điếng người. xoa xoa mũi tội nghiệp: “Chú Ngôn, lái xe phải cận thận chứ.”

      Tuy thường ngày Cốc Ngôn vô cùng lạnh lùng nhưng bâ giờ mặt cũng nổi hết cả gân xanh lên. xuống xe, mở cửa sau ô tô lôi Khúc Tích ra. quát: “Cháu muốn gì?”

      “Tới phá buổi xem mắt của chú.” cứng. Thế là Cốc Ngôn lại nhíu mày. Khúc Tích lớn giọng: ”Chú thích tôi, cũng thích đối tượng xem mắt của chú, nhưng tại sao bọn họ được hẹn hò với chú còn tôi ?”

      Cốc Ngôn ngẩn người, trả lời như cái máy: “Cháu còn quá.”

      Khúc Tích moi chứng minh thư ra, chỉ ngày tháng đó rồi : “Năm nay tôi hai mươi hai tuổi, tuổi mụ là hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, có thể kết hôn sinh con, lại thích chú, có chỗ nào chưa ổn?”

      Cốc Ngôn cứng họng trước lời trách móc của Khúc Tích. lặng im nhìn , lòng dậy sóng. Dường như cảm thấy mười năm phải là khoảng cách thể nào vượt qua như tưởng tượng.

      Khúc Tích kiên trì theo đuổi như vậy, mà bây giờ cũng…

      cũng… Cốc Ngôn kinh ngạc khi nghĩ tới điều đó.

      “Chú Ngôn.” Khúc Tích kéo tay áo năn nỉ: “Chú thử cho tôi cơ hội .”

      Cốc Ngôn hiểu nổi sau mỗi lần lạnh lùng từ chối , rốt cuộc Khúc Tích làm gì để lấy lại dũng khí để lại với câu này, vứt bỏ hết mọi niềm kiêu hãnh con , gần như trở nên tầm thường. Giờ đây lòng đầy hỗn loạn, biết rốt cuộc có tình cảm gì với Khúc Tích. vô tình giằng tay Khúc Tích ra, nhưng lần này kiên quyết nhìn chằm chằm, nhất định chịu buông tay.

      hoảng sợ ngất xỉu trong xe tỉnh lại. nhìn trước nhìn sau, thấy Cốc Ngôn đứng ngoài chuyện với người khác bèn tò mò bước xuống xe thấy co ban nãy nhổm dậy từ ghế sau túm chặt lấy Cốc Ngôn, có vẻ vui: “ Cốc Ngôn.”

      Tiếng gọi đó dường như đánh thức tâm trí của Cốc Ngôn. gỡ từng ngón tay của Khúc Tích ra, như chạy về xe.

      ngơ ngác nhìn Khúc Tích lúc rồi cũng quay trở vào xe. Cửa xe khóa lại, Khúc Tích nghe kia : “ ấy là ai vậy?”

      “Nhân viên trong công tử hồn.”

      Khúc Tích khẽ run rẩy. chần chừ lát rồi lấy hết dũng khí cuối cùng, gõ cửa kính ô tô: “Chú Ngôn, đừng bỏ rơi tôi.”

      Giọng xíu, cách lớp cửa kính, Cốc Ngôn chẳng nghe thấy gì. Chiếc xe bóng lộn lao vút vào đêm.

      Khúc Tích đứng bên vệ đường, gió khuya lạnh ngắt thổi vào mắt cay xè. hết nhìn lòng bàn tay trống trơn, rồi lại nhìn con đường vắng hoe bóng người: “Tôi sợ bóng tối lắm. Cho dù chỉ là nhân viên trong công ty cũng đừng có bỏ lại như vậy chứ. Mà…”

      Mà, tôi thích chú có gì sai…

      Bỗng dưng Khúc Tích nghĩ, tại sao cứ mực Cốc Ngôn chứ? ràng tình phải là thứ có thể đạt được chỉ bằng cố gắng.

      Cốc Ngôn đưa kia về nhà rồi mới chợt nhớ lại đoạn đường mà thả Khúc Tích xuống rất ít người qua kẻ lại. Đêm hôm khuya khoắt, ở đó khó mà đón xe. bé thân mình làm sao mà về nhà được đây? Lúc nãy bị câu hỏi của Khúc Tích làm cho rối hết cả tâm trí, hoàn toàn chẳng nhớ tới chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, nóng ruột lo lắng cho , mặt Cốc Ngôn trắng bệch.

      Khi lái xe quay lại, Khúc Tích vẫn ngồi xổm bên vệ đường giống như chú cún bị bỏ rơi.

      Cốc Ngôn tiến lại dìu đứng dậy, sờ thấy tay lạnh ngắt như đá, lòng bỗng dậy lên thứ cảm giác khó gọi tên, vừa như chán ghét chính bản thân mình, vừa như dao cứa vào tim. dìu Khúc Tích lên xe. lặng im chẳng câu nào, chỉ ngoan ngoãn thắt dây an toàn rồi ngẩn ngơ nhìn bàn tay trống rỗng.

      “Ở đâu?” Lái xe hồi lâu, Cốc Ngôn mới nghĩ ra câu nên hỏi.

      Khúc Tích im lặng lâu, cuối cùng trả lời câu chẳng liên quan chút nào: “Chú Ngôn, sau này tôi bám theo chú nữa đâu.”

      Tự nhiên nghe câu này, Cốc Ngôn cảm thấy cằm co rút lại. trả lời, để câu vừa rồi của Khúc Tích như hòn đá rơi tõm xuống biển sâu, chẳng để lại dấu vết gì.

      “Chú dừng đại ở trạm xe bus nào đó .” Khúc Tích . “ phải chỉ có thể dựa vào chú tôi mới về nhà được.”

      Cốc Ngôn vẫn hoàn toàn lặng thinh, nhưng sắc mặt tái nhợt. Khúc Tích xuống xe. khom lưng cúi chào rồi quay người bỏ , tiếng chào tạm biệt cũng .

      Hôm sau, Cốc Ngôn làm chẳng thấy Khúc Tích đâu, hỏi mới biết nghỉ việc rồi.

      Đêm hôm đó, lại làm thêm giờ như bình thường nhưng chín giờ chẳng nghe tiếng gõ cửa nữa, cũng chẳng thấy hương trà nóng lan tỏa làm tỉnh táo trí óc có phần mơ màng của . Khoảng khắc đó, Cốc Ngôn buông bút, thất thần nhìn bàn làm việc toàn giấy là giấy.
      trthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6



      Giữa tháng tư, Cốc Ngôn nhận được thư mời từ trường học cũ, mời đến diễn thuyết nhân dịp kỷ niệm 100 năm thành lập trường. Dĩ nhiên là vui vẻ nhận lời.

      Đứng bục giảng, Cốc Ngôn lướt mắt nhìn những khuôn mặt nét xuân phơi phới, lòng chợt nhớ đến từng dự hết những buổi diễn thuyết của . Có lẽ lần nào cũng đứng ở góc nào đó dưới sân khấu, nuối từng câu từng chữ thốt ra từ miệng cách đầy ngưỡng mộ.

      Vậy còn hôm nay sao? ấy có đến

      Nhiều người như vậy, Cốc Ngôn làm sao có thể tìm thấy hình bóng của , nhưng Khúc Tích đến. Đứng ở hang sau cùng, dõi theo bóng dáng vẫn phong độ như ngày nào của .

      Trường học này những là trường cũ của Cốc Ngôn, mà cũng là trường cũ của Khúc Tích. tiếp bước Cốc Ngôn ăn học ở đây suốt bốn năm. Cuối cùng bây giờ cũng phát có những mục tiêu có lẽ mai chỉ là mục tiêu mà thôi.

      Ngắm nhìn Cốc Ngôn dường như trở thành thói xấu của Khúc Tích. nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày quên được Cốc Ngôn, nhưng ngày đó phải là hôm nay. Vậy nên vẫn đến.

      Lúc buổi diễn thuyết sắp kết thúc, Khúc Tích lặng lẽ bỏ . chào hỏi các giảng viên cũ trong trường. gặp thầy cũ của mình trong văn phòng. Hai người chuyện rất vui vẻ. Giáo sư Trịnh quan tâm hỏi về công việc giờ của . Khúc Tích im lặng hồi lâu rồi chỉ mình vừa mới từ chức.

      “Thanh niên phải biết ném mật nằm gai mới trưởng thành được.” Giáo sư Trịnh vậy, Khúc Tích cũng chẳng buồn thanh minh. Ngồi thêm lát, Khúc Tích đứng dậy xin phép ra về, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người bước vào. sững người.

      Cốc Ngôn cũng nghĩ mình gặp Khúc Tích ở nơi này. cũng ngớ người, lòng dậy lên niềm vui sướng khó gọi tên, khóe miệng khẽ xong lên thành nụ cười, nhưng nó xep xuống khi thấy vẻ mặt lạnh băng của Khúc Tích.

      muốn gắp sao… Cốc Ngôn tức tối nghĩ thầm. Mới xa cách chẳng bao lâu mà ngay cả nhìn cái cũng thèm sao?

      Hai người đều từng là học trò cưng của giáo sư Trịnh. Người thầy già mừng rỡ giới thiệu hai người với nhau rồi với Cốc Ngôn: “Con bé này là fan của em đó, vừa nhập học ngày đầu tiên tuyên bố là trở thành người như Cốc Ngôn.”

      “Thầy ơi.” Khúc Tích đột ngột lên tiếng.”Bây giờ em còn nghĩ như thế nữa.”

      Cốc Ngôn ngẩn người, mắt lạnh lẽo nhìn .

      thấy, đôi mắt còn vẻ hoạt bát như ngày xưa nữa. Cốc Ngôn thấy lòng đau nhói lạ lùng, giống như cảm giác ngày đó nhìn Khúc Tích bước xuống xe bỏ , mình lẻ loi ngồi xe bus.

      Giáo sư Trịnh cũng ngơ ngác. Đúng lúc đó có sinh viên đến tìm ông, ông cùng học trò ra ngoài, văn phòng chỉ còn lại Cốc Ngôn và Khúc Tích. khí trở nên nặng nề và bối rối.

      biết hai người ngồi như vậy bao lâu. Khúc Tích đứng dậy như thấy ai trong phòng, rằng xoay người thẳng.

      Cốc Ngôn cảm thấy đau đớn hay tức giận. Trước khi ý thức được mình làm gì, tay của Khúc Tích bị nắm chặt lại rồi. Khúc Tích cúi đầu : “Chú Cốc, chú định làm gì đây?”

      Cốc Ngôn cũng biết mình định làm gì, trong bụng rủa thầm bản thân ngu ngốc, nhưng mặt mũi vẫn giả vờ màu lạnh ngắt. kẻ cả hỏi : “Từ chức? Cháu tưởng đây là trò chơi dành cho con nít hả? Công việc mà có thể dễ dàng bỏ bê như vậy à?”

      Khúc Tích im lặng rất lâu. Cuối cùng ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Cốc Ngôn: “Tôi thích chú sáu năm, coi chú là mục tiêu để phấn đấu, nhưng cuối cùng tôi phát , thứ tôi theo đuổi là ngôi sao mà tôi có kiễng chân, có giơ hết cả hai tay cũng thể nào chạm tới được. Chú Ngôn… Chú Cốc, tôi dễ dàng từ bỏ công việc, chỉ có điều, chú biết chú quan trọng với tôi đến mức nào.”

      Cốc Ngôn sững sờ. Khúc Tích lại : “Chú Cốc, chú thích tôi đừng có kéo tay tôi như vậy.” . “Tôi hiểu lầm đó.” Giọng bình thản nhưng khó mà che giấu nỗi uất ức của .

      Khúc Tích gỡ từng ngón tay Cốc Ngôn ra. Lúc đó mới biết trước kia mình làm nhiều điều khiến cho đau đớn tới mức nào.

      Nhìn Khúc Tích chầm chậm bước , Cốc Ngôn cảm thấy lòng mình trống rỗng. giọng lẩm bẩm: “Tôi thích em… ra tôi bắt đầu thích em rồi…”

      Nhưng em lại bỏ cuộc mất rồi.

      Đứng lặng trong phòng lúc lâu, Cốc Ngôn bực bội vò đầu bứt tai rồi cuối cùng cũng bước ra ngoài.

      Khi tới ngã rẽ, thấy mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi nhìn .

      Tim Cốc Ngôn đập mạnh.

      Khúc Tích : “Chú… chú theo đuổi tôi, tôi suy nghĩ lại.”

      “Tôi theo đuổi em.”

      ==Hết==​
      Nhi Đặng, B.Cattrthuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Khuynh Thế

      Giới Thiệu


      Xiêm y màu đỏ của tân nương phất phơ bay trong gió, Công chúa đứng Kỳ Thiên Đài, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua tấm rèm châu che mặt thêu tơ vàng rực rỡ, nhìn bá quan cúi đầu. Ánh mắt nàng di chuyển, rồi rơi xuống thị vệ đứng bên phải Kỳ Thiên Đài. Thị vệ đó, khác với những người khác, mặc giáp bạc giày đen, bên hông đeo miếng ngọc bội màu xanh đặc trưng của phủ Công chúa.

      Đó là thị vệ trưởng của phủ Công chúa, là người …nàng .

      Thị tỳ đứng bên cạnh dâng cho Công chúa ba chén thánh tửu. Nàng chẳng động đến mà chỉ cúi đầu, thần sắc cao ngạo, chằm chằm dán mắt vào người kia. Trong tình cảnh ấy, ai dám hối thúc nàng, tuy nhiên lễ tế trời mãi mà chưa bắt đầu ầm ĩ huyên náo cả lên.

      Những thanh đó cuối cùng cũng kinh động tới vị thị vệ trưởng nhìn như khúc gỗ kia. Chàng quay đầu lại, ánh mắt chạm phải Công chúa. Công chúa của chàng mặc mão phụng long bào, xinh đẹp hơn bất kỳ nữ nhi nào thế gian này. Nhưng Công chúa của chàng, mãi mãi chàng thể chạm tới được, chỉ nhìn thôi cũng phạm thương rồi.

      Bàn tay Vân Thịnh co lại thành hai nắm đấm, khuôn mặt vô cảm quay , cắt đứt khoảng khắc hai mắt chạm nhau, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn cảnh tượng dưới đài.

      Khóe miệng dưới bức rèm châu cong lên như cánh cung, tựa như khổ, tựa như đau, tựa như chấp nhận số phận đầy cay đắng. tay áo Công chúa phất qua chiếc khay chạm trổ long phụng, nàng nâng chén rượu thứ nhất, vị quốc sư đứng phía sau cất cao giọng hô: “Bái trời!” Nàng nâng chén rượu cao quá đầu, vẩy rượu lên trời xanh. Giọng nàng điềm tĩnh, tràn đầy hào khí nam tử:

      “Từ biệt đất nước.”

      “Bái đất!”

      “Từ biệt nhân dân.”

      “Bái tổ!”

      “Từ biệt gia đình.”

      Nghi lễ hoàn thành, Vĩnh Minh Công chúa của nước Đại Tề ngồi lên kiệu hoa khởi giá về đất Việt ở phương Nam. Từ nay, Khuynh Thế Công chúa của Đại Tề khó lòng trở về tổ quốc.

      Tì nữ đứng kề bên muốn tới dìu nàng, Khuynh Thế lại phất ống tay áo, để tì nữ lui sang bên, nàng tiện tay tháo mão phượng tơ vàng đầu xuống ném thẳng, chiếc mão vàng rơi thẳng xuống chân Vân Thịnh. Người thị vệ giật mình ngẩng đầu lên thấy Khuynh Thế rút từ mái tóc ra chiếc trâm cài đầu, kì thực là lưỡi dao mỏng chàng tự mài đem tặng ngày nào nàng tuổi mười lăm, để khi gặp nguy hiểm, nàng có thể lấy ra tự vệ. Từ đó đến giờ, nàng giữ gìn cận thận như vật báu, ngờ lần đầu dùng đến lại ở trong tình cảnh này…

      Vân Thịnh ngỡ là Khuynh Thế muốn làm điều dại dột, nóng hết cả ruột gan, còn chưa đến được bên nàng thấy nàng xõa tóc xuống, dùng dao mỏng cắt phăng mái tóc dài như suối, tiện tay tung lên, tóc đen như tơ bay khắp trời.

      Bá quan thất kinh, Hoàng đế ngồi dự lễ suốt buổi cũng đứng phắt dậy, thị vệ nô bộc Kỳ Thiên Đài quỳ kín đất, chỉ độc mỗi Vân Thịnh ngẩn ngơ đứng nhìn, mắt ngơ ngẩn nhìn vào mắt Khuynh Thế, thể nào thoát khỏi đôi mắt ấy được. Chàng nghe thấy tiếng yếu ớt của nàng: “Khuynh Thế Công chúa, từ đây xin bái biệt… cùng chàng.”

      Lời đó như gông cùm xiềng xích cả cuộc đời Vân Thịnh.

      Khuynh Thế dứt khoát quay người lại, cúi lạy Hoàng đế: “Khuynh Thế chuyến này còn dịp trở về nữa, xin nguyện lấy tóc thay người lưu lại Đại Tề! Xin nguyện cho xã tắc trường tồn, cho tổ quốc trường an!” Nàng dập đầu ba lần, dường như chấn động cả ba ngàn dặm quốc thổ Đại Tề.

      Bá quan lặng thinh, Hoàng đế lặng lẽ.

      Khuynh Thế đứng dậy, thẳng lưng, ánh mắt còn do dự, dứt khoát bước về phía kiệu hoa dưới Kỳ Thiên Đài. còn chút lưu luyến.

      Xiêm y nàng vì khấu bái mà bám bụi, tóc tai nàng xốc xếch, thậm chí trán nàng còn chảy máu tươi, nhưng trong mắt Vân Thịnh, đó mới là Khuynh Thế khuynh quốc khuynh thế . Thế gian này còn người con nào như nàng nữa, bao giờ nữa…
      trthuy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1


      Đêm. Phủ Hộ quốc tướng quân. Các quan khách tiệc tùng linh đình, vũ nữ áo đỏ bắt đầu uyển chuyện lả lướt múa.

      ai để ý, vị ngồi ở vị trí chủ trì đờ đẫn cả người vào khoảng khắc nhìn thấy nàng vũ nữ kia.

      Nàng vũ nữ ấy biết ngày hôn nay là đại thọ ngũ tuần của Hộ quốc Đại tướng quân, trong lúc này, nàng thể bước sai… bước trượt ngã, thân thể sóng soài, nàng đột nhiên té xuống đất, thanh ồn ào xung quanh dần dần im bặt.

      “Đỡ nàng ấy dậy.”

      Giọng trầm ấm đượm buồn vừa dứt, lập tức có hai người tới dìu nàng đứng dậy. Nàng ngẩng lên nhìn, người vừa hẳn là Đại tướng quân Vân Thịnh, tuy ngũ tuần nhưng Hộ quốc tướng quân vẫn lộ nét già. Năm tháng trôi qua, nét buồn thương đọng lại trong mắt ngàu càng khiến tâm hồn người khác thêm rung động. Ngài hỏi: “Ngươi tên gì?”

      “Nô tì… Khang Thời.”

      Vân Thịnh ngẩn người, miệng khẽ lẩm bẩm tên của người vũ nữ. hồi lâu sau ngài chợt mở miệng: “Có muốn vào phủ Hộ quốc tướng quân ta ?”

      khí yên bặt. Quan khách quan sát nàng vũ nữ cách đầy khó hiểu, chỉ vì Hô quốc tướng quân cả đời chưa lập thê nạp thiếp bao giờ, cầu như vậy mới là lần đầu. Khanh Thời chợt lạnh nguồi, khấu đầu phục mệnh, ánh mắt ảm đạm: “Tạ tướng quân.”

      Bọn nô bộc rửa mặt rồi khoác áo sa mỏng lên người nàng, sau đó đưa vào phòng Tướng quân. biết đợi bao lâu, yến tiệc ngoài kia cuối cùng cũng kết thúc, Khanh thời nắm chặt hai tay, cả người nàng lạnh phát run.

      Cửa phòng bật mở, Vân Thịnh bước vào phòng, vừa bước vào giường trong, thấy Khuynh Thời run rẩy ngừng, ngài ngẩn người, rồi lại lắc đầu bật cười: “Bọn nô tài lại tự tung tự tác rồi!” Ngài bước ra ngoài cao giọng: “Người đâu, mau đem bộ y phục màu đỏ của nàng tới đây.”

      Vân Thịnh đứng ngoài bức bình phong chờ Khanh Thời thay quần áo. Nhìn ánh đèn cầy hắt bóng hình cao ngất của ngài lên bình phong, lòng Khanh Thời dâng đầy nghi hoặc. Nàng nghe người ta kể về Vân Thịnh như huyền thoại, từ thị vệ bước lên đến Hộ quốc tướng quân, đời xuất chúng, trải qua ba triều đế vương mà suy yếu. Trái ngược với công danh nghiệp, ngài có hậu duệ, có thê tử, có vẻ như ngài quyết sống độc tới già, cớ gì hôm nay ngài lại để mắt tới nàng?

      Khanh Thời mặc xong áo, nàng chầm chậm bước ra. Ánh mắt Vân Thịnh thoáng lưu luyến nơi nàng. Ngài gật đầu: “Ừ, nàng đứng ở đó .” Dứt lời, ngài bước tới thư án, nhấc bút chấm mực, ngọn bút ngập ngừng mặt giấy hồi lâu, mãi đến khi mực giọt lên giấy tuyên, tiếng mực rơi vang lên kéo hồn ngài trở về. Vân Thịnh lại ngắm Khanh Thời rồi mới đặt bút vẽ nét lên giấy, nhưng hồi lâu sau vẫn chưa vẽ thêm được nét nào nữa.

      Ngài khẽ chau mày, thần sắc có vẻ ngẩn ngơ, đôi mắt ánh lên vẻ đau thương khó giấu.

      Vai, eo, váy áo. Vân Thịnh phác họa hình dáng thiếu nữ cách khó khăn, nhưng khi ngài ngước đầu lên nhìn Khanh Thời, lại cúi đầu nhìn bức vẽ, thể nào vẽ được khuôn mặt. Rốt cuộc khuôn mặt ấy mang hình dáng gì đây? Bóng hình lưu lại trong ký ức mơ hồ quá. Ngài nhắm mắt cố nhớ lại, lại càng hình dung được, rốt cuộc, nàng mang dáng hình như thế nào…

      Vân Thịnh gác bút, chán nản nhìn thân hình giấy, đôi mắt khiến bao kẻ khiếp sợ lộ ba phần bất lực, bảy phần vô vọng.

      Tại sao… lại nhớ nổi chứ?
      trthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2



      Ngài chìm vào giấc mộng, nhìn thấy thân hình hồng y nữ tử uyển chuyển múa cùng bộ giá y năm xưa hợp vào nhau. Ngài lại nhìn thấy hoa lê trắng như tuyết rơi trong sân, tì nữ giúp nàng mặc giá y… đây là lần chỉnh sửa giá y cuối cùng. Nàng được trang điểm lộng lẫy, để xuất giá về với quân vương nước khác ngay cả mặt mũi cũng chẳng .

      Cửa sổ đóng, ánh mắt Khuynh Thế lướt qua gương đồng, rơi xuống bóng nam nhân đứng ngoài viện. Chẳng thèm để tâm tì nữ sau lưng còn sửa sang cái gì, nàng đứng dậy, khiến tì nữ cả kinh: “Công chúa?”

      “Ra ngoài hết .” Nàng lạnh lùng . Đám tì nữ tuy hiểu tại sao nhưng cũng dám trái lời Công chúa. Chúng ngang làm kinh động tới chàng. Chàng quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua sân chạm phải nàng. Hoa lê tuôn rơi trong viện, gió hây hây mơn man mái tóc buông dài của Khuynh Thế. Nàng chậm rãi bước ra khỏi phòng, đứng trong sân hô lớn: “Vân Thịnh.”

      Nam nhân bước vào sân, gối quỳ xuống đất: “Có ti chức.”

      “Năm Minh Quang thứ 10, phụ hoàng muốn phong huynh làm trưởng Cấm vệ quân, sao huynh ?” Khuynh Thế đột nhiên hỏi làm Vân Thịnh ngớ người. Chàng vẫn chưa trả lời, Khuynh Thế lại hỏi tiếp: “Năm Quang Bảo thứ nhất, Phiêu Kỵ tướng quân muốn tuyển huynh làm tướng, tại sao huynh lại từ chối?”

      Tại sao… Vân Thịnh cười khổ trong bụng. Còn sao nữa. Chàng im lặng cúi đầu, đợi Khuynh Thế tiếp.

      Yên lặng lát, Khuynh Thế thản nhiên thẳng: “Huynh thích ta chứ gì.”

      Mối tình này giấu kín trong tim, Vân Thịnh chưa từng ra, cũng chẳng dám nhìn thẳng, bỗng nhiên nghe Khuynh Thế toạc chân tình của kẻ hèn mọn như mình, Vân Thịnh ngẩn người ngước lên nhìn Công chúa, quên cả lễ nghi phép tắc.

      Khuynh Thế cúi đầu nhìn Vân Thịnh, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của chàng, tựa như ngày còn thơ ấu, chàng và nàng cùng nhau bắt dế trong bụi cỏ, hai đứa bé mặt mũi lấm len, ngẩng đầu lên là đụng phải trán nhau, rồi nhìn nhau cười ngốc nghếch. ràng là họ rất gần nhau.

      “Huynh thích ta đúng ?”

      Nếu như lời khi nãy còn phảng phất nét nghi ngờ, lời này khẳng định chắc như đinh đóng cột. Khuynh Thế nhìn chăm chăm Vân Thịnh, chỉ đợi chàng gật đầu thừa nhận.

      Ánh mắt lưu luyến hồi lâu, cuối cùng Vân Thịnh lại cúi thấp đầu: “Công chúa, ngày mai người xuất giá về nơi xa, xin người hãy nghỉ ngơi .”

      chạm được ánh mắt của Vân Thịnh, đau lòng chính là dối lòng. Ánh mắt Khuynh Thế cũng rớt xuống đất, nhìn bàn tay thô ráp do khổ luyện võ công từ . Chính đôi bàn tay đó luôn che chở nàng, bầu bạn cùng nàng, chưa từng phút rời xa.

      “Ta chỉ hỏi lần thôi.” – Khuynh Thế đột ngột .

      “Nếu như ta muốn trốn , huynh có nguyện đưa ta ?”

      Nàng trút bỏ thân phận Công chúa Tề quốc, trút bỏ trách nhiệm, trút bỏ con dân Tề quốc, ôm niềm hy vọng đáng thương, gần như còn tôn nghiêm mà hỏi chàng.

      Có nguyện đưa nàng hay ?

      Vân Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn Khuynh Thế, dám tin rằng nàng hỏi câu này. Nhưng nhìn sắc mặt nàng gợn chút đùa cợt, Vân Thịnh nắm chặt nắm tay, quỳ cả hai chân xuống đất, khấu đầu mà lạy, giọng khàn đặc: “Ti chức… thể.”

      phải muốn, phải tình nguyện, nhưng, chàng thể. Vân Thịnh… chàng lúc nào cũng thà.

      Khuynh Thế khẽ nhếch khóe môi, khẽ tới mức Vân Thịnh thể nhìn thấy, đôi mắt nàng bắt đầu ươn ướt nỗi tuyệt vọng vô bờ, nhưng nàng cũng cố đáp lại: “Ta biết chứ, ta biết… Nhưng mà… Ta thích huynh.”

      Nàng quay trở về phòng, ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ mân mê những món trang sức trong hộp nữ trang. Cửa sổ vẫn chưa cài then, Vân Thịnh vẫn tiếp tục canh gác ở bên ngoài, vẫn ở góc độ đó, Khuynh Thế khẽ liếc mắt là có thể nhìn thấy hình bóng chàng, nàng gọi: “Vân Thịnh.” Nam nhân quay đầu lại. Khuynh Thế cụp mắt nhìn món trang sức đeo tay. Từ chỗ Vân Thịnh đứng nhìn vào, nàng giống như nhắm mắt ngủ say. Trong sân hoa lê lả tả bay, tựa như trâm cài của Vương Mẫu, tạo giữa hai người họ khoảng cách thể vượt qua.

      “Ngày mai huynh cần theo ta rời kinh.”

      Vân Thịnh cả kinh, đầu óc chàng thoắt trống rỗng.

      “Sau khi ta rời kinh, huynh còn là thị vệ của ta nữa.”

      Có nghĩa là, nàng… cần chàng nữa rồi sao? Nàng còn muốn gặp chàng nữa sao?

      Hai tay nắm chặt, Vân Thịnh gật đầu, thấp giọng dạ vâng.
      trthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :