1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4




      Dục Dao rạch những đường thắng vách tường trước mặt để đếm ngày tháng trôi qua tại đây, năm ngày rồi mười ngày, nàng lẳng lặng tin tưởng chờ đợi, chờ người đến cứu mình...

      Nhưng trong mấy ngày trải qua ở đây, Thiên Hiểu tự cho là hai người thân thiết với nhau, mỗi buổi tối đều nằm sát cạnh nàng khi ngủ, là sưởi ấm cho nhau, hàng ngày hỏi vô số câu hỏi với nàng, đủ mọi vấn đề hỏi hoài chẳng hết, lúc mới đầu Dục Dao vì quá rảnh rỗi sinh nhàm chán nên trả lời đôi câu, nhưng hơn phân nửa thời gian là Thiên Hiểu tự lầm bầm mình, nhưng rồi vài ngày sau, Dục Dao cảm thấy mình khiến chịu nhiều uất ức, vì thế khi Thiên Hiểu hỏi nàng chăm chú lắng nghe, hỏi câu nào nàng trả lời câu đó...

      Họ bầu bạn cùng nhau cho qua những ngày dài ở nơi nhà giam này.

      Tối đến, Thiên Hiểu tò mò hỏi Dục Dao: "Vì sao nàng lại bị nhốt vào nơi này?"

      "Bởi vì nhiệm vụ.”

      "Nhiệm vụ gì?"

      "Giết người." Giọng nàng lạnh lẽo khiến cho Thiên Hiểu sợ tới mức khẽ run lên, do dự lúc mới hỏi "Nàng bị thất bại rồi bị bắt sao?”

      ".” Thiên Hiểu có ảnh hưởng gì đến lợi ích của nàng nên nàng cũng có ý định giấu diếm , “Ta tới làm con mồi, bạn ta làm xong nhiệm vụ tự nhiên đến cứu ta: Nhưng vừa dứt lời, Thiên Hiểu ngồi cách nàng hai bước lập tức chồm tới nắm chặt lấy cổ tay nàng hỏi “Nàng sao?”

      Giọng bi ai, tựa như sắp sửa bật khóc...

      Dục Dao sửng sốt chớp mắt, còn chưa kịp trả lời , từ song sắt chắn cái lỗ tròn nóc địa lao bỗng nhiên truyền xuống thanh “cộp cộp ", hai người ngước nhìn lên, đúng là song sắt chắn cái lỗ nóc nhà giam được mở ra từ bên ngoài. “Dục Dao, đì mau.” Nam tử bên lạnh nhạt .

      nghĩ bọn họ đến nhanh như vậy, lại vừa đúng lúc này, mắt nàng khẽ động, nhìn về phía Thiên Hiểu ngây ngốc, đáy lòng nàng bỗng trỗi hoang mang, nàng… rồi như thế nào đây? Do nàng chần chừ làm trễ thời gian, bên lại truyền xuống giọng nữ hỏi “Dục Dao, làm gì đó, mau lên!” xong nàng ta liền thò đầu nhìn xuống “Ơ, chỉ mới đây mà ngươi tìm được tiểu tình nhân ở đâu ra vậy?”

      Thiên Hiểu càng hoảng sợ hơn, túm chặt lấy cánh tay nàng, những khớp ngón tay vốn trắng xanh giờ còn tái nhạt hơn thêm.

      Dục Dao nhúc nhích, tại vết thương nàng chưa hoàn toàn bình phục, nhưng mà muốn bỏ lại Thiên Hiểu là điều dễ dàng, nhưng nàng lại ra tay được... đành lòng ra tay...

      Thiên Hiểu ở chỗ này mười mấy năm nên đần độn, muốn nghe nàng kể về cuộc sống bên ngoài, nhưng nàng lại chẳng cho biết. Trong lòng Dục Dao bỗng dậy lên kích động, nàng hỏi: “Ngươi có muốn ra ngoài ?" Giọng vẫn trong trẻo và lạnh lùng.

      Nữ tử thò đầu xuống cả kinh : "Ngươi điên hả? Mang người lai lịch theo, nếu phát sinh chuyện ai chịu trách nhiệm đây?"

      Dục Dao chút do dự gật đầu, "Ta chịu trách nhiệm." Nàng nhìn chằm chằm Thiên Hiểu đứng bất động, "Ngươi muốn ?"

      Có thể ra ngoài sao... Thiên Hiểu ngước nhìn lên cái lỗ tròn cao, mặc dù bây giờ bị cái đầu của nữ tử kia che khuất, nhưng ánh trăng bên ngoài vẫn lọt qua kẽ hở chiếu rọi xuống, có thể ra ngoài ư? quay đầu nhìn Dục Dao: "Ta muốn ra ngoài."

      "Được." Dục Dao nắm tay Thiên Hiểu đến dưới cái lỗ tròn, với nữ tử kia: "Tố Văn, kéo lên trước ."

      Tố Văn ngây ngốc: "Ngươi sao!" Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh ở phía :

      "Thanh Giác, ngươi , làm sao bây giờ hả?"

      Phía im lặng hồi, nam tử tên Thanh Giác ràng "Nghe theo nàng ta ."

      Thiên Hiểu được Tố Văn kéo lên khỏi địa lao ra ngoài, đứng mặt đất, ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn trời, thần sắc có chút hoảng hốt. Ba người Dục Dao thu dọn xong chuẩn bị rời , nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại thấy Thiên Hiểu thất thần ngửa đầu nhìn trăng, sắc mặt tái nhợt hiểu sao có mảng hồng, Dục Dao nhíu mày: “Sao vậy?"

      Thiên Hiểu quay đầu lại, đôi ngươi đen nhánh tỏa ra ánh sáng lóng lánh mà Dục Dao chưa bao giờ nhìn thấy, ngây ngốc nhếch môi cười rộ, tựa như hài tử được cho kẹo ngọt "Dục Dao à, ánh trăng gần quá."

      Dục Dao ngẩn ra, trong lòng có chút chua xót khó hiểu "Ừ...m"
      B.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5




      Chạy mạch suốt đêm ra khỏi Hoàng cung, bốn người ngồi bên đống lửa với bốn tâm trạng khác nhau. Thanh Giác dửng dưng châm củi vào lửa, Thiên Hiểu nhìn ngọn lửa ngừng nhảy nhót thỉnh thoảng cất tiếng ngợi khen, Dục Dao cố nén đến nổi gân xanh trán dày cộm, Tố Văn trừng mắt chán ghét nhìn Thiên Hiểu: "Giờ thế nào đây? Ngươi muốn mang theo nữa hay sao?”

      Thanh Giác cướp lời : "Bỏ lại." ngẩng lên, liếc mắt cảnh cáo Dục Giao, "Mang ra ngoài là ngoại lệ, thể mang theo chúng ta trở về được."

      "Ừ, ta biết" Dục Dao cúi đầu, "Nhưng ngày mai ta thể theo các ngươi trở về, ta muốn đến miền Nam trước ."

      Tiền triều diệt vong, những người thuộc gia tộc Hoàng thất còn lại của tiền triều lưu vong xuống miền Nam, họ chiếm cứ phương Nam, dựng cờ hiệu phục quốc, thu nhận những người trung thành với tiền triều, chống đối triều đình mới, nghiễm nhiên trở thành quốc gia . Thái tử tiền triều này bị giam trong đại lao Hoàng cung là thủ đoạn của Hoàng đế đương triều nhằm ngăn chặn những người phục quốc này...

      Hai người nghe Dục Dao ngẩn ra, Thanh Giác tán thành nhíu mày nhìn nàng, Tố Văn : "Ngươi muốn đưa đến triều đình ở phương Nam sao? cho ngươi uống mê dược gì mà ngươi đối với tốt như vậy?”

      Dục Dao lắc đầu: " phải ta cố tình muốn đưa , ta còn có nhiệm vụ cũ vẫn chưa làm xong, ta muốn đuổi theo người đó để giết chết sau đó mới về phục mệnh với môn chủ."

      Người Phong Tuyết môn nhận nhiệm vụ mới xuất môn, nếu chưa xong nhiệm vụ thể nào trở về, lần này Dục Dao xuất môn là vì nhận nhiệm vụ giết người, nhưng ám sát lần mà thất bại, người này bỏ chạy xuống miền Nam.

      Dục Dao vừa hay lại gặp được Thanh Giác và Tố Văn, hai người này cần nàng trợ giúp nên mới vào cung làm mồi. ngờ được lúc ra ngoài lại mang theo phiền phức này...

      Nghe Dục Dao như thế, hai người kia cùng tiện hỏi nhiều nữa...

      Nàng xoay đầu nhìn thấy Thiên Hiểu vẫn còn nhìn chằm chằm đống lửa cháy mà tán thưởng, Tố Văn than khẽ: "Ngươi muốn cùng đến phương Nam sao?"

      Đương nhiên... !

      Dục Dao thể nhịn được nữa đẩy tay Thiên Hiểu ra, lạnh lùng : "Từ bây giờ bắt đầu chia hai đường, ngươi bên trái, ta bên phải, ngươi xuống phương Nam tìm nhóm người phục quốc kia, ta làm nhiệm vụ, ngươi đừng bám theo ta nữa."

      Sáng hôm sau, sau khi cùng Thanh Giác và Tố Mân chia tay, Dục Dao cùng Thiên Hiểu về phương Nam, chỉ mới bắt đầu được nửa buổi thôi, Dục Dao liền chịu nổi tính tình của Thiên Hiểu. gặp bất cứ gì cũng đều thốt lên khen ngợi, hoa dại ấy đẹp quá, cây to kia đẹp quá, con đường này uốn lượn đẹp quá, trời xanh mây trắng trong mắt tựa như phong cảnh độc đáo lắm, nhìn con sông chảy cũng nhìn rất lâu. Nhưng đáng giận nhất là, luôn nắm tay Dục Dao, gì cũng chịu buông, nhưng mà Dục Dao đâu có nhiều thời gian đế nhởn nhơ với đâu...

      Đứng con đường lớn có đôi ngã rẽ, Dục Dao chẳng thèm liếc nhìn Thiên Hiểu cái nào, xoay người bỏ . Nhưng nàng chỉ mới được hai bước, tiếng bước chân lẹp xẹp giẫm đá lại vẳng tới...

      Vì Thiên Hiểu mười mấy năm qua chỉ quanh quẩn lại ở chỗ, nên giờ lại rất chậm chạp, nhưng hề than phiền tí nào, vội vội vàng vàng đuổi theo Dục Dao. vừa mới bị nàng mắng xong, cảm thấy tủi thân, nhưng dám gì nhiều nữa cũng dám đuổi theo nắm tay nàng nữa, chỉ lẽo đẽo đáng thương ở phía sau, buồn bã nhìn chằm chằm nàng...

      Dục Dao dừng lại, hít hơi sâu, định đạo lý ràng với Thiên Hiểu để cho đừng theo nàng nữa, nhưng khi nàng vừa xoay người, Thiên Hiểu lập tức : "Ta sai rồi, nàng đừng giận."

      Bản thân là sát thủ nên ai quan tâm đến cảm giác của nàng, nàng cũng biết được quan tâm săn sóc là như thế nào, nhưng giờ phút này dường như nàng hiểu được vì sao Thiên Hiểu lại sợ hãi, đối với , tất cả những thứ thế gian này giống như người bạn thân cách xa mình hơn mười năm, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài thể lạ lẫm cảm xúc, nhưng mà sợ nàng vui, càng sợ nàng... bỏ rơi ...

      Hai bàn tay Thiên Hiểu đan vào nhau, : "Nàng đừng ghét ta, cũng đừng bỏ rơi ta."

      Xưa nay Dục Dao vốn thờ ơ lạnh lùng, nhưng lúc này lại mềm lòng đến mức thể nào lời bỏ ở lại.

      Thôi vậy, Dục Dao nghĩ, dù sao nàng cũng xuống phương Nam, cùng chung đoạn đường cũng tệ...
      B.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6

      Cuối mùa xuân, càng gần đến phương Nam thời tiết càng nóng hơn, lác đác vài trận mưa đầu hạ, khiến độ ẩm khí càng lúc càng tăng.

      Ở quán trà ven đường núi, Thiên Hiểu ôm chén trà uống ừng ực rồi há miệng chép, rồi lại nhấp từng ngụm trong lúc vui vẻ uống trà, Dục Dao lại nhíu mày trầm mặt, dỏng tai cố gắng nghe nhưng người ở bàn bên cạnh thầm: "Hơn mười ngày trước đây nghe nóị có trọng phạm bỏ trốn khỏi Hoàng cung."

      "Đúng vậy đó, ngày hôm sau cấm quân lục soát hết toàn thành, nghe đâu Hoàng đế hạ thánh chỉ ra lệnh cho các châu huyện truy nã tầm người. Các ngươi xem kẻ đó là ai?"

      "Ai biết được đâu, dù sao triều đình phương Bắc quản nổi việc ở phương Nam, có những người đó ở chổ này, làm sao Hoàng đế có thể tùy tiện ra tạy được..."

      Dục Dao nhàng nhấp ngụm trà, trong đầu cân nhắc, triều đình đương nhiên thể làm việc gì rầm rộ ở phương Nam, nhưng nếu chỉ là người, phái số cấm quân đại nội hoạt động bí mật ở gần đó ra tay là được. Bây giờ võ công nàng chỉ khôi phục bảy tám phần, nếu gặp phải cao thủ đại nội thắng được cũng dễ, xem ra đêm nay phải đổi sang tiểu lộ mà ...

      “Dục Dao." Thiên Hiểu gọi nàng, Dục Dao vừa mới ngước mặt, Thiên Hiểu dùng đầu ngón tay xoa mi tâm nàng: "Nàng lại nhíu mày nữa rồi."

      Ở cùng nhau nhiều ngày qua, Dục Dao quen thuộc với việc Thiên Hiểu chạm vào mình, nàng để mặc xoa mi tâm mình, sau đó : "Nghỉ đủ chưa? Chúng ta cần phải rồi."

      Thiên Hiểu gật đầu nhưng ngồi bất động, nhìn chăm chú Dục Dao hồi : "Chúng ta đến phương Nam rồi sao?" Thấy Dục Dao gật đầu, lại : "Vậy nàng sắp làm nhiệm vụ sao?" đợi Dục Dao trả lời, lập tức túm chặt tay nàng khẩn trương : “Cho ta với nàng nhé? Nàng đừng nghĩ đưa ta đến nơi khác có được , ta thích ai cả, ta chỉ thích mình nàng."

      câu thổ lộ bất ngờ giống như mũi tên cắm phập vào tim nàng, dường như nàng nghe được tiếng con tim minh đập, hai má nàng đỏ bừng, nàng ho húng hắng, đôi ngươi khẽ động, liền bắt gặp tiểu nhị dọn tách trà ở bàn bên cạnh nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ.

      “Ôi, tướng công nhà này quả thương tiểu nương tử a, tiểu nương tử sao đưa tướng công mình cùng a.”

      Nghe người bên ngoài hỏi như vậy, tủi thân đè nén trong lòng Thiên Hiểu bỗng bộc phát. “Ừm, nàng đừng bỏ ta! Ta muốn rời xa nàng, cũng muốn phục quốc gì đó..." rất nhanh, khiến Dục Dao muốn cản cũng kịp. Tiểu nhị bàn bên nghe xong lời này, ánh mắt liền lóe lên sát khí, Dục Dao lập tức trừng mắt nhìn , nhanh như chớp rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe sáng ngay lập tức, chỉ nghe "keng" tiếng, kiếm trong tay nàng cùng chủy thủ trong tay tiểu nhị va chạm nhau phát ra ánh chớp...

      Thiên Hiểu giật mình, Dục Dao cước đá ngã lăn cái bàn, nắm chặt tay Thiên Hiểu chạy: "Ngươi định ngồi đần độn ở đây chờ chết sao!”

      Tiểu nhị thét lớn: "Chính là bọn họ."

      Những người nằm vùng còn lại trong quán trà lập tức nhảy ra, còn các khách nhân bỏ chạy tứ tán. Dục Dao mang theo Thiên Hiểu chậm chạp, nàng tức giận mắng : "Ngươi đúng là nam nhân vô dụng mà!”

      Thiên Hiểu bị mắng nhưng lời nào, biết mình là gánh nặng, mười mấy năm trước loạn binh đánh vào cung đình, bây giờ lại bị người ta đuổi giết... Nhưng bây giờ muốn mình vô dụng như thế, muốn bảo vệ nàng. Bỗng nhiên Thiên Hiểu : "Dục Dao, ta theo bọn họ trở về thôi." vừa chạy vừa thở hồng hộc : "Như vậy bọn họ đuổi theo nàng nữa."

      sai, bỏ lại Thiên Hiểu là biện pháp tốt nhất, Thiên Hiểu cùng nàng chẳng quen biết cũng thân thuộc, đường mang rất nhiều phiền toái đến cho nàng, ví như đổi lại trước đây, nàng sớm bỏ ở lại, nhưng bây giờ Dục Dao làm được, nàng biết vì sao mình làm như vậy được, trong lòng nàng như thầm , được bỏ lại Thiên Hiểu, nàng phải cứu ...

      Bởi vì... biết bắt đầu từ lức nào, nàng nỡ nhìn thấy chịu uất ức nữa...
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7


      Chạy vào khu rừng rậm rạp, Dục Dao kéo Thiên Hiểu trốn vào bụi cây um tùm, đối phương nhiều người, Thiên Hiểu lại chạy chậm, nếu liều mạng chạy tiếp cuối cùng cũng bị bắt lại, bằng trốn ở nơi bí mật, chờ thời cơ mà hành động…

      Ngồi trong lùm cây lẳng lặng đợi hồi, tiếng bước chân mỗi lúc gần, trong lòng Dục Dao nảy sinh mưu kế, nàng thầm với Thiên Hiểu, "Ngươi trốn ở đây đừng có nhúc nhích, ta dụ bọn họ rời ..." đợi nàng xong, Thiên Hiểu túm chặt tay nàng, " được."

      Dục Dao gở tay ra, "Mang theo ngươi chạy chậm, mặc dù võ công bọn họ cao, nhưng khinh công nhất định bằng ta, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta nhất định quay lại tìm ngươi."

      Thiên Hiểu vẫn nhìn chằm chằm Dục Dao như cũ, Dục Dao như lập lời thề: "Nếu như ta lừa ngươi, nhất định chết tử tế." Lúc này Thiên Hiểu mới nhàng buông tay nàng ra, Dục Dao vừa định , lại bỗng nhiên gắng hết sức mình ghì chặt nàng, kề sát mặt mình vào mặt Dục Dao, lè lưỡi liếm môi nàng, : "Ta hủy trong sạch của nàng, địa lao lần, bây giờ lần nữa, sau này nàng chỉ có thể làm phi tử của ta! Nàng nhất định phải trở về tìm ta! Nếu ... Nếu ...” nghĩ cả nửa buổi: "Nếu ta cưới nàng!"

      Dục Dao ngây ngốc lâu, nghe được tiếng bước chân nơi xa đến gần, nàng cắn răng, đáp lại : "Được." Rồi nhón người nhảy ra ngoài.

      Nhưng nàng chưa từng nghĩ qua vừa mới nhảy ra ngoài bước, mũi tên nhọn xé khí lao đến, Dục Dao xoay người trung, khó khăn lắm mới tránh được mũi tên này, chưa kịp đứng vững vàng, chật vật né tránh, mặt bị xây xát rướm máu nhiều đường, sắc mặt Thiên Hiểu trắng bệch, tựa như là bị tên đâm trúng vậy, hẳn nhảy dựng lên, cuống quýt chạy về hương Dục Dao…

      Mũi tên thứ ba bay thẳng tới từ phía sau nàng, lúc nàng phát Thiên Hiểu chạy tới sau lưng nàng, tiếng mũi tên cắm phập như cắm sâu vào trong tận xương tủy, Thiên Hiểu nằm mặt đất rên tiếng nào, mũi tên gần như xuyên thấu ngực . Dục Dao xoay người nhìn lại, chỉ cảm thấy đáy lòng mình lạnh tựa băng.

      Vì sao...

      Từ đầu đến cuối nàng nào có đối xử tốt với đâu, đâu đáng để đối với nàng như vậy?

      ràng là nàng vẫn luôn muốn bỏ ở lại, nàng cũng tốt với bao nhiêu, vì sao...

      Dục Dao ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương Thiên Hiểu, bi thương rất sâu, phải nhanh chóng trị liệu, nhưng mà... Tiếng bước chân bỗng nhiên vọng đến từ khắp bốn phía trong khu rừng, từ các góc xung quanh vẳng đến, đáy lòng Dục Dao thầm nghĩ cho dù có liều mạng cũng thể nào trốn thoát được... Trong hoàn cảnh nguy hiểm khó khăn này, bỗng nhiên vang lên tiếng huýt sáo to, phía xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập ...

      Chỉ chốc lát sau, thanh chém giết nổi lên khắp bốn phía, Dục Dao ôm Thiên Hiểu ngất ở lại chờ đợi kết quả, bởi vì nàng biết bây giờ ngoài chờ đợi ra chẳng thể làm được điều gì ...

      Càng về sau càng có nhiều người, vả lại rất quen thuộc địa hình nơi này, chém giết kịch liệt duy trì được bao lâu trở lại yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, nam tử mặc khinh giáp xuất , với người phía sau: “Mau đưa đại nhân đến đây xem."

      Tiếng bước chân lộp cộp từ từ đến gần, mấy trăm nam tử thân mặc khinh giáp vây xung quanh họ, biết người nào đó hô lên: "Đại nhân tới!" Mọi người tự giác tránh sang bên để nhường đường, lão giả thân mặc áo lam, bước chân loạng choạng tiến tới, vừa vội vàng vừa xiêu vẹo, lão dừng lại nhìn Thiên Hiểu trong lòng Dục Dao, nước mắt nhất thời tuôn xuống như mưa, khàn giọng : "Thái tử! Thái tử nước ta a!" Lão quỳ xuống cúi đầu hành lễ, "Là ý trời! Thái tử trở về! Rất may! Phục quốc có hy vọng! Phục quốc có hy vọng!"

      Lão vừa hô, mấy trăm binh lính mặc khinh giáp kia đều cúi đầu quỳ xuống, đồng thanh hô to: "Cung nghênh Thái tử! Phục quốc có hy vọng!"

      Dục Dao sững sờ nhìn vòng những người chung quanh, ánh mắt rơi khuôn mặt Thiên Hiểu, nàng biết, nam tử trước mặt nàng còn là Thiên Hiểu giống như tiểu hài tử nữa…
      B.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8


      Tố Văn đuổi theo phía sau lưng nàng hỏi, "Cho nên ngươi cứ như vậy mà đem tiểu tử ngốc đó trả lại cho bọn họ sao, sau đó ảo não trở về mình?"

      "Làm như vậy đối với ta và đều là lựa chọn tốt nhất" Dục Dao nhíu mày: "Người nào mặt mày ảo não trở về hả?"

      "Ngươi ngốc đó nha, chịu nhiều vất vả khổ sở để cứu Thái tử bọn họ, sao ngoan độc lấy của bọn họ khoản tiền?"

      "Ta trao đổi với bọn họ, bọn họ phái người giúp ta thực nhiệm vụ kia ” Dục Dao muốn nhiều lời với Tố Văn, xoay người trở về phòng.

      Căn phòng trống trơn, rất đỗi yên tình, bỗng dưng nàng vô cùng nhớ giọng lải nhải dông dài của Thiên Hiểu luôn vẳng bên tai nàng những ngày trước đây.

      Nàng chau mày, buồn bực mở cửa sổ ra, vừa hay nhìn thấy búp sen nhọn mới trỗi lên bên trong hồ nước, nàng lại thất thần nhớ đến Thiên Hiểu, nếu nhìn thấy cảnh này biết có biểu tình gì nữa, đôi mắt đẹp của nhất định mở rất to, cũng luôn miệng tán thưởng ngớt...

      Dục Dao cụp mắt, cảm thấy mình giống như bệnh gì đó. Từ khi chia tay Thiên Hiểu rồi trở về Phong Tuyết môn cũng tháng rồi, nhưng trong cả tháng trời này, nàng nhìn gì trong đầu cũng luôn lên khuôn mặt Thiên Hiểu lúc vui vẻ, phấn khởi, tủi thân, liến thoắng, và bộ dáng của khi thích... nàng...

      Nàng hoảng sợ, lấy tay đè lên lồng ngực mình, nàng bị gì vậy? Lo lắng biết ở phương Nam có tốt hay , sợ bị người ta khi dễ. Đến khi trị thương xong, biết nàng bỏ rơi , biết có khóc hay ? Có đau khổ hay ?

      Nàng nhớ biết bao ...

      Nhưng mà bây giờ Thái tử chân chính, chỉ sợ là muốn cưới nàng làm thê tử nữa mà thôi. Dục Dao bất giác lại nhớ đến lúc hai người đường xuống phương Nam, Thiên Hiểu muốn cùng nàng sau này ngắm muôn sắc hoa khi Xuân đến, ngắm những cơn mưa khi Hạ về, ngắm lá Thu rơi và những bông tuyết mùa Đông tuy lúc ấy nàng dửng dưng hời hợt thèm để ý, nhưng ra trong lòng nàng cũng rất muốn cùng , nàng muốn cùng với Thiên Hiểu ngắm những cảnh ấy... Bỗng nhiên Dục Dao tự cười giễu mình, nàng ảo tường gì thế này. ..

      Cuộc đời này, nàng và còn gặp lại nhau nữa...

      "Dục Dao, môn chủ gọi ngươi, hình như có nhiệm vụ," Ngoài cửa có nữ đệ tử đến đưa tin, Dục Dao đáp lại, nàng đè nén lại cảm xúc rồi đến đại sảnh của Phong Tuyết môn...

      Sau nghi nghe nhiệm vụ được giao, Dục Dao ngây ngốc lâu, nàng buột miệng hỏi: "Vì sao?"

      sát thủ nàng được phép hỏi vấn đề này, môn chủ xếp đặt nhiệm vụ cũng cần phải trả lời câu hỏi của nàng, nam tử che mặt ngồi ghế cao mở miệng đáp: "Tuy rằng người ủy thác tiết lộ bất kỳ điều gì, nhưng có thể phỏng đoán được, người muốn giết ngoại trừ đương kim Hoàng đế còn có Tĩnh Nam vương. Bởi vì cản đường Tĩnh Nam vương." Tĩnh Nam vương là Vương gia tiền triều, là thúc phụ của Thiên Hiểu, Thiên Hiểu lấy thân phận Thái tử đến phương Nam, có lẽ ông ta cực kỳ đau đầu với vấn đề này...

      Cho nên... Mới nhờ đến Phong Tuyết môn ám sát Thiên Hiểu sao ...

      Dục Dao cụp mắt "Vì sao muốn ta ?" Nàng lại hỏi vấn đề nên hỏi...

      Môn chủ im lặng lúc rồi : "Bởi vì ngươi động tình, Dục Dao, đây là điều sát thủ nên có, ta muốn ngươi tự tay cắt đứt nó."

      Dục Dao cúi đầu lặng im. Nàng nhận nhiệm vụ rồi rời khỏi Phong Tuyết môn...
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :