1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9


      Tại sao lại giết chết Tưởng Thanh Thanh, chính bản thân Tô Mặc cũng thể nào giải thích được, những ngày tháng trước khi gặp lại Tuyết Thảo, giống như người bị bệnh, ăn thấy ngon, ngủ an giấc, ngày qua ngày bệnh càng trầm trọng, ngày qua ngày tinh thần càng thêm suy sụp...

      Hôm đó khi về nhà Tuyết Thảo liền chẳng muốn nhìn thấy Tô Mặc, Tô Mặc cũng miễn cưỡng nàng, mãi đến ba ngày sau, cuối cùng Tuyết Thảo nhịn được nên khi ngồi ăn cơm nàng với Tô Mặc: “Ngươi ." Từ đầu đến cuối nàng và Tô Mặc hoàn toàn khác biệt, "Trước kia ngươi cứu ta, dẫn ta đến Thanh Lạc môn, lần này đến lượt ta cứu lại ngươi, trả lại cho ngươi ân tình ngày trước, chúng ta ai thiếu nợ ai nữa."

      Tô Mặc vừa ăn cơm vừa bình thản trả lời " ."

      Tuyết Thảo nghĩ nghĩ, dù gì bây giờ nàng cũng thể đánh lại được Tô Mặc, nàng cũng chẳng còn cách nào cả. Vì thế nàng tiếp tục vùi đầu ăn cơm, "Tô Mặc, ngày nào đó ta bị ngươi hại chết đấy."

      Tô Mặc híp mắt cười , "Trước lúc đó, ta cứu nàng.”

      Tựa như trời cao muốn Tô Mặc thực lời cam kết, nửa tháng sau, sát thủ lại tìm đến, nhưng mà người cầm đầu lần này cư nhiên lại là Minh chủ võ lâm Tưởng Phương. Tưởng Phương là người ngoan độc lại giỏi tính kế, đến đây nhất định là nắm chắc mười phần có thể giết chết được Tô Mặc...

      nhóm bọn họ hơn mười người liền xông vào tiểu viện trong núi, đánh đổ hết dược liệu, lục tung và phá nát hết tất cả vật dụng trong nhà.

      Tô Mặc dẫn theo Tuyết Thảo núp trốn trong bụi cây đồi, Tuyết Thảo nhìn bọn họ, xiết chặt nắm tay...

      Tô Mặc vỗ vỗ lưng Tuyết Thảo, bỗng nhiên "Tuyết Thảo à, ta vẫn chưa muốn chết đâu." cười khe khẽ, ánh mắt lạnh lẽo giống như ba năm trước khi ra tay đẩy nàng xuống vách núi, “Mục tiêu của bọn là ta, Tuyết Thảo giúp ta dụ bọn họ rời có được hay ? Cho dù chỉ dụ nửa, ta cũng giải quyết được số người còn lại.”

      Tuyết Thảo im lặng nhìn Tô Mặc lâu, thình lình bật cười “Lần trước ta rồi mà, ngày nào đó ta bị ngươi hại chết." Ánh mắt chán nản, giọng hơi khàn "Tô Mặc, điều ta hối hận nhất cuộc đời là gặp được ngươi.”

      buông bỏ được, cũng chẳng thể cắt đứt, hết lần này đến lần khác bị tổn thương, nhưng nàng vẫn ngốc ngếch đâm đầu vào ...

      Tuyết Thảo đứng lên, hề liếc mắt nhìn Tô Mặc, nàng dựa theo địa hình quá đỗi quen thuộc mà quay người chạy xuống núi. Tồ Mặc híp mắt cười, Tuyết Thảo cũng ngoái đầu nhìn lại, dần dần xa khuất, Tô Mặc nghĩ, trái ngược nàng, điều khiến hạnh phúc nhất cuộc đời là gặp được Tuyết Thảo, gặp nàng năm mười sáu tuổi, nhặt nàng về nhà ...Khi hai mươi sáu tuổi gặp lại nàng nhưng lần này lại là nàng nhặt về nhà...

      Cũng chỉ là... lần gặp nhau rồi ở bên nhau, lần xa nhau rồi gặp lại nhau, kết cục cũng có gì thay đổi...

      Người Tuyết Thảo ma sát với các nhánh cây phát ra thanh sột soạt liền khiến bọn sát thủ phát giác " ở bên kia!", "Đuổi theo!" Hai gã sát thủ muốn đuổi theo đột nhiên bị hai nhánh cây cắm phập vào đầu gối ...

      Tô Mặc từ trong bụi cây đứng dậy, nhạt nhẽo cười, thần sắc thê lương...

      Tuyết Thảo quả nhiên vẫn còn ngốc nghếch và tâm tư quá đỗi hiền lành. Nàng hẳn biết tính toán, trước đây cứu nàng lần, nhưng cũng giết nàng lần, Tuyết Thảo cứu lần cũng nên giết lần mới đúng, nhưng biết Tuyết Thảo mềm lòng, thể nào xuống tay được, vậy nên chủ động đem mạng của mình hoàn trá lại cho nàng, đây mới xác thực là hai bên thiếu nợ nhau nữa...

      Tưởng Phương nhìn thấy Tô Mặc lập tức giận dữ: "Tiểu tử nạp mạng !"

      Tô Mặc lại dõi nhìn theo hướng Tuyết Thảo khuất dạng, xoay người thi triển khinh công chạy lên núi…

      Hôm nay mạng khó bảo toàn, hãy để khiến nàng hận, để khiến nàng chặt đứt nỗi nhớ nhung, có nhớ nhung mong chờ chẳng còn đau khổ.
      B.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10


      Hôm sau Tuyết Thảo lại trở về nhà, trong nhà vắng vẻ lạnh lẽo, cảnh sân trước bừa bãi nhắc nàng ở đây xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đâu rồi nhỉ? Tốt nhất là chết . Tuyết Thảo lạnh lùng cười, sắc mặt chút thay đổi. Nàng bắt tay dọn dẹp nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt thảo dược lên rồi phân loại ràng.

      Mãi cho đến lúc chạng vạng, căn nhà mới trở lại y như trước đây...

      Tối đến, Tuyết Thảo muốn tắm rửa cho sạch , nàng đun sôi nước, lúc cởi quần áo cây trâm gỗ chợt rơi xuống đất. Tuyết Thảo cầm trâm gỗ lên nhìn, kiểu dáng cực kì đơn giản, đuôi trâm khắc tinh xảo bốn chữ "Tô Mặc Tuyết Thảo", chữ nhưng cũng đẹp, người nọ nhất định dùng hết lòng mình để khắc...

      Tuyết Thảo khẽ ngây ngốc, suy nghĩ trong đầu chợt bừng sáng tỏ, nàng đột nhiên hiểu rất nhiều việc, giật mình nhận ra rằng Tô Mặc thể nào quay trở về được...

      Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn lên núi nhặt củi hái thuốc như trước, rồi về nhà bổ củi nấu cơm, nàng lại xúc hai chén cơm theo thói quen cũ, bưng vào nhà đặt lên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, cắm lên hai đôi đũa, cho mình và đưa cho người đối diện nhưng ai tiếp nhận…

      Tuyết Thảo ngây người lâu, giương mắt nhìn, trong ánh sáng mặt trời phản chiếu hình như có ai đó ngồi xuống, sung sướng hạnh phúc cười với nàng, nhưng khi nàng chớp mắt, người đó còn nữa…

      Tuyết Thảo cắm đôi đũa vào bát cơm tựa như dựng tấm bia. Nàng vùi đầu ăn cơm, nhưng lại nếm được vị chua xót của những giọt nước từ trong mắt trào ra. Càng lúc càng chua xót hơn thêm, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như vậy, mặc dù ba năm trước đây đẩy nàng xuống vách núi, nhưng khi đó nàng chưa từng hận

      Tô Mặc quả có bản lĩnh, những nơi qua đều để lại dấu tích, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, tất cả đều trở thành hồi ức. Vì sao để nàng gặp lại , vì sao trong nhà nàng luôn hiển hình ảnh ở khắp mọi nơi, nếu như từ lúc đầu hai người hoàn toàn xa lạ, tốt biết bao…

      có khởi đầu chẳng có kết thúc, cũng chẳng có đớn đau…

      Trời cao lại nhân từ đối với Tô Mặc, nhưng lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo…

      Gió thu ngoài cửa thổi vào, lướt qua khi vườn hoang vắng, phớt qua khuôn mặt thê lương của nàng…

      ra, mùa thu thình lình đến. Tuyết Thảo ngẩng đầu, lắng nghe tiếng lá cây tịch sột soạt, năm tháng sau này tựa như người mất hôm qua, thể nào quay trở lại được...

      ==Hết==​
      B.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Thiên Hiểu


      Chương 1


      Trăng mồng khuyết tựa lưỡi câu, ánh vàng bàng bạc mỏng manh xuyên qua lỗ tròn nóc nhà giam truyền xuống địa lao u. người mặc bộ quần áo vải thô cuộn mình ngồi ở góc tường, ánh mắt vô thần nhìn chăm chăm vệt sáng bàng bạc mặt đất, hình như có gió thổi từ bên ngoài vào, cánh hoa hồng nhạt bồng bềnh đung đưa khẽ khàng đáp xuống, phác họa nên bức tranh ấm áp tuyệt đẹp nơi phòng giam lạnh lẽo này.

      Bên ngoài... mùa xuân ư?

      Đôi ngươi cứng đờ chậm chạp chuyển động, ngước nhìn cái lỗ tròn nóc cao, thanh sắt kiên cố hé mở cắt vỡ ánh trăng non in trong phòng giam u tối, bất chợt thanh "lộp bộp” vang lên phá tan tĩnh mịch hằng mấy năm ở nơi này, cánh cửa phòng giam từ từ mở rộng, cuối cùng cũng nhìn thấy hết mảnh trăng cong treo lơ lửng bầu trời đêm kia.

      Thiên Hiểu thất thần nhìn chòng chọc nơi cửa, từ từ đứng dậy, cửa mở? được thả ra ngoài sao? khó khăn cất bước chậm chạp về hướng đấy, nhưng bất thình lình bóng đen bị ném mạnh vào địa lao này chút lưu tình, cánh cửa sắt lại lạnh lùng khép chặt, tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc mỗi xa hơn...

      Thiên Hiểu sững sờ nhìn nữ tử toàn thân mặc bộ quần áo màu đen nằm mặt đất, lồng ngực nàng phập phồng, vẫn còn sống...

      rất lâu nhìn thấy người sống, nửa sững sờ nửa tò mò ngồi xổm xuống bên cạnh nữ tử này. Dường như nàng bị thương rất nặng, mặc dù nhìn thấy máu bộ quàn áo đen, nhưng máu người nàng từ từ chảy loang lỗ mặt đất, Thiên Hiểu vươn bàn tay gầy gò trắng xanh của mình ra, còn chưa kịp chạm vào nàng nữ tử bỗng nhiên chộp lấy bàn tay , bất ngờ lết tới gượng dậy, Thiên Hiểu chỉ cảm thấy có sức mạnh đẩy ngã xuống nền đất, người nặng trịch, nữ tử ngồi lưng khống chế hai tay . Ngay lập tức cảm nhận được lạnh lẽo nơi cổ, thanh chủy thủ kề cổ , chỉ cần nàng dùng chút lực liền bỏ mạng tại nơi này.

      Thiên Hiểu ngơ ngác nhìn nàng, dáng người nàng quá đỗi gầy yếu, ánh trăng chiếu rọi bóng lưng nàng in lên bên khuôn mặt , với góc độ nhìn, nữ tử này tựa như thần nữ được thờ cúng trong thần điện, suy nghĩ trong đầu chợt lóe sáng, giật tay muốn chạm vào mặt nữ tử, nhưng lập tức bị nữ tử này kìm chặt lại, nàng bật ho tiếng khiến máu trào ra khỏi khóe miệng, rơi xuống bên má , vẽ nên vòng tròn đỏ tươi gương mặt tái nhợt của , trông ghê người ...

      “Ai?”

      Hơi thở nặng nề của nữ tử phà mặt , mang theo mùi hương đặc trưng của nữ giới khiến Thiên Hiểu khẽ rối loạn, vẫn còn nhớ nhiều năm trước đây, trong hoàng cung hỗn loạn, Mẫu hậu cũng toàn thân máu tươi ôm trong lòng che chở, dỗ dành : "Thiên Hiểu đừng sợ!"

      Ký ức trôi qua quá lâu, nếu hôm nay gặp nàng, e là mình quên mất việc này rồi.

      “Thái tử tiền triều," Lâu lắm rồi chuyện nên thanh của Thiên Hiểu bị khàn , “Thiên Hiểu."

      Đến khi tên mình ra thân thể nữ tử bỗng dưng mềm nhũn, nặng nề đè người , hơi thở mang theo mùi máu tanh nồng phà vào tai , nàng hôn mê bất tỉnh rồi. Thiên Hiểu ngây ngốc nhìn ánh trăng qua lỗ tròn đỉnh, thời gian từng chút từng chút qua , vùng vẫy cũng chẳng động đậy, để mặc nữ tử đè người . Máu nóng từ người nàng thấm ướt chiếc áo thô của , nhiệt độ cơ thể nàng tựa như tấm chăn vô cùng ấm áp đắp người ...

      Biết bao lâu rồi chưa từng ấm áp như vậy,,.

      Thiên Hiểu từ từ nhắm mắt lại, cánh hoa hồng nhạt nhàng rơi xuống phủ lên mắt . nghĩ, sắc xuân bên ngoài ắt hẳn tươi đẹp đến động lòng người...
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2


      Giữa trưa hôm sau, người đưa cơm dùng dây thừng từ cái lỗ tròn hạ xuống chút thức ăn và nước uống, tiếng vang kinh động đến nữ tử nằm người Thiên Hiểu, nàng bừng mắt rồi khẽ chớp, sát khí trong mắt lặp tức lóe lên, tay nắm chủy thủ lại xiết chặt...

      Thiên Hiểu cũng sợ hãi nữa, nhàng “Nàng tỉnh rồi."

      Ánh mắt nữ tử rơi mặt Thiên Hiểu, lúc này nàng mới phát giác tư thế họ có bao nhiêu kỳ quặc. Nàng húng hắng ho, lật người, nằm sang bên. Thiên Hiểu bị nàng đè cả đêm, thân thể khỏi tê mỏi, nhưng hề than lấy câu, lấy thức ăn vừa được đưa xuống ban nãy bắt đầu ăn, giống như thường ngày...

      Khi ăn no xong, mới phát giác nữ tử nằm mặt đất bình tĩnh quan sát , Thiên Hiểu nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng ắt hẳn đói bụng rồi, nhưng lại thể cử động được. đem phần cơm canh của nàng bưng qua đấy, im lặng gắp thức ăn đặt vào miệng nàng, ý muốn đút thức ăn cho nàng dùng...

      Nữ tử ngẩn ra, cũng có ý định từ chối ý tốt của , há mồm nuốt thức ăn, người lẳng lặng lời nào đút thức ăn cho người lặng im gì cả, nhưng tình cảnh ấy lại vô vàn ấm áp, sau khi ăn xong nữ tử cũng chẳng hề tiếng cảm ơn . Thiên Hiểu nhìn lại chiếc bát trống rỗng giật mình thất thần lúc lâu, rồi sau đó đột nhiên bật cười, lâu lắm rồi chẳng cười, nên nụ cười tươi khuôn mặt có chút cứng ngắc run rẩy, nhưng thần sắc trong đôi mắt lại làm cho nữ tử nhìn đến ngẩn ngây.

      "Cười cái gì hả?"

      Thiên Hiểu đáp lời nàng mà đưa đầu ngón tay nhàng sờ khóe miệng nàng, rồi thừa dịp này xoa nơi ấy, nữ tử nhướng mày, dường như nàng rất ghét người khác chạm vào mình, lập tức đánh mạnh vào mu bàn tay , chỉ động tác này thôi khiến huyết khí trong ngực nàng trào dâng dữ dội, nàng hổn hển thở, lâu sau mới được "Đừng chạm vào ta."

      Mu bàn tay bị đánh sưng đỏ, nhưng dường như Thiên Hiểu cảm giác đau chút nào, cười : "Nên cử động". Nữ tử nhíu mi, liền lặp lại "Nàng nên cử động."

      đếm được bao nhiêu ngày tháng trôi qua rồi, nơi này lúc nào cũng tĩnh mịch như vậy, lúc đầu còn cảm thấy bồn chồn lo sợ, về sau trở nên lãnh cảm, tĩnh mịch của nơi này tựa như rể cây cắm sâu vào lòng , khiến cho cũng tịch mịch theo, mở miệng bất kì lời nào, vẫn còn sống, nhưng quên mất mình sống vì điều gì. Giờ phút này nhìn thấy nàng, tựa như trời cao chứng minh với rằng còn sống, có thể làm được việc gì đó, như có thể cứu giúp tính mệnh người khác, cho dù chỉ là việc bé , cũng khiến vui vẻ.

      "Nàng tên gì?" Thiên Hiểu nhàng hỏi, quên mất việc ban nãy người này đánh mình.

      Nữ tử nhắm mắt lại, thờ ơ như trả lời ...

      Thiên Hiểu cũng tức giận, ôm chân ngồi bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy lồng ngực nàng còn phập phồng khiến muốn kiểm tra xem nàng thế nào, nhưng đau đớn mu bàn tay khiến dám tùy tiện chạm vào nàng nữa, lại mở miệng hỏi "Sao nàng lại bị thương?"

      nhận được câu trả lời nào, nhưng Thiên Hiểu lại giống như người lắm mồm bị điểm trúng huyệt câm rồi hôm nay lại được giải huyệt, liên tục đặt câu hỏi: "Nàng là người ở nơi nao?” "Vì sao bị nhốt ở nơi này?" "Miệng vết thương của nàng có sao ?" Hết câu này đến câu khác, đến tận khi nữ tử trừng mắt hung dữ nhìn .

      Thiên Hiểu lại chẳng chút sợ hãi nhìn vào đôi mắt giận dữ của nàng, đáy mắt trong veo lóng lánh, khiến đáy lòng nữ tử trở nên mềm nhũn, "Câm miệng."

      Biết nữ tử này thích nghe mình chuyện, ánh mắt Thiên Hiểu khẽ tối , nhìn thấy bờ vai nàng vì lúc nãy động đậy mà khiến miệng vết thương nứt ra, ngón tay động đậy, lặng lẽ dịch chuyển lại gần nàng, dè dặt nắm góc tay áo của nàng "Vết thương của nàng lại chảy máu đấy."

      Ngón tay cứng ngắc nhợt nhạt nổi bật sắc đen của bộ quần áo nữ tử, nữ tử thể nhịn được nữa bật ngồi dậy, động tác của nàng quá nhanh dọa Thiên Hiểu sợ hãi lập tức rút ngón tay về, ôm tay mình lại, tựa như sợ nàng lại đánh lần nữa...

      Nữ tử nhìn chăm chú hồi, gắng gượng đứng dậy tới góc sáng ngồi tựa vào tường, giống như nàng dựng lên bức tường lạnh lẽo chắn trước mặt mình, cho phép kẻ nào đến gần mình. Thiên Hiểu bị bỏ rơi, ngây ngốc ngồi chỗ lâu, rồi lại chầm chậm lết tới trước mặt nữ tử, bó chân ngồi nhìn nàng chòng chọc.

      Tiếng hít thở hai người hòa quyện vào nhau trong nhà giam tối tăm tĩnh mịch, khóe miệng Thiên Hiểu lại cong lên, rồi lát sau lại bật cười ngây ngốc.

      "Rốc cục ngươi muốn gì đây hả?" Nữ tử thể nhịn nổi nữa bực mình quát...

      "Nàng tên gì?"

      “Dục Dao."

      “Dục Dao, nàng chảy máu kìa.”

      Gân xanh trán Dục Dao nổi cộm: "Ta biết rồi.”

      Các ngón tay của Thiên Hiểu bất giác đan lại với nhau: "Ta có thể giúp nàng cầm máu. Ta biết cách trị thương cho người khác."

      Thái tử tiền triều bị nhốt ở nơi này lại biết y thuật? Hiểu biết này khiến cho Dục Dao khỏi hơi kinh ngạc, nhưng nàng cũng muốn hỏi nhiều, đối với nàng mà , Thái tử này trãi qua cuộc sống như thế nào có dính dáng tới nàng, nàng chỉ cần sống sót, sau đó làm việc mình phải làm là được.
      B.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3




      Nàng cho phép Thiên Hiểu giúp nàng trị thương, Thiên Hiểu vui vẻ cười tươi, quỳ gối bên cạnh Dục Dao, cởi áo nàng tuột xuống dưới vai, nhìn thấy thân người trần trụi của nữ tử cũng chút ngượng ngùng, mà lại tò mò chọc chọc vài cái bờ vai của nàng, thấy Dục Dao vui trợn mắt nhìn , tức thời ngừng lại, nhìn chăm chú miệng vết thương vai...

      "Chảy rất nhiều máu…", khe khẽ thào, như bị hoảng sợ. Dục Dao muốn nếu trị được vết thương cho nàng hãy cút ra xa , chẳng dè Thiên Hiểu đột nhiên xích lại gần hơn nữa, há miệng ngậm chặt miệng vết thương đầy máu vai nàng!

      Đôi bờ môi ấm áp nhàng mút vết thương, có chút đau đớn và cảm giác tê dại kỳ quái trào dâng trong lòng, Dục Dao cả kinh mở to mắt, sau khi giật mình kinh ngạc lại giận dữ đến thể kiềm chế, nàng lấy tay đẩy ra, nhưng do dùng sức nên miệng vết thương bờ vai nàng lại chảy máu nhiều hơn, sắc mặt nàng lạnh lẽo: "Ngươi rất muốn chết hả?"

      "Ta giúp nàng trị thương mà." Thiên Hiểu bị đẩy ngã ngồi mặt đất, ấm ức "Khi còn ta cẩn thận bị đứt tay, Mẫu hậu làm như vậy để trị thương cho ta đó"

      Dục Dao tức giận đến thể được, nhưng mà nghĩ thấy cũng đúng, khi tiền triều vong quốc Thái tử này chắc cũng chỉ vài tuổi, chỉ mới biết thôi bị nhốt vào đại lao rồi, nên tâm tính y như đứa trẻ, đâu biết trị thương như thế nào.

      "Đừng đến gần ta nữa, nếu đừng trách ta độc ác."

      Thiên Hiểu gật gật đầu, ngồi ôm chân, nhưng ánh mắt vẫn ngây ngốc rơi người nàng. Dục Dao coi như chẳng thấy gì, kéo áo lên, tiếp tục nhắm mắt ngủ...

      Đêm đến, cơ thể Dục Dao thoắt lạnh rồi nóng, trán nàng nóng tựa như bị lửa thiêu đốt. Thiên Hiểu vốn ôm chân cuộn người nằm ngủ đất rồi, nhưng nửa đêm có cơn gíó lạnh thổi vào địa lao, mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa dụi mắt nhìn thấy mồ hôi lạnh mặt Dục Dao rơi xuống, hơi thở nặng nề tựa như người kéo vật rất nặng...

      "Dọc Đao" cất tiếng gọi, nghe thấy tiếng trả lời, lưỡng lự xích đến bên nàng "Nàng sao vậy?"

      " được… chạm vào ta."Dục Dao khàn giọng thào, nhưng nàng còn chút khí lực nào để đẩy Thiên Hiểu ra nữa. Trong lòng Thiên Hiểu cảm thấy bất an, liền cũng chẳng màng gì nữa, mở áo Dục Dao kéo xuống bả vai, nhìn thấy vết thương vai nàng bị nhiễm trùng rồi, trong lòng hoảng hốt: "Nàng muốn chết sao?" Giống như Mẫu hậu vậy...

      Hô hấp Dục Dao thổi bay những sợi tóc mai của , Thiên Hiểu cắn răng cái, mặc kệ nàng đánh hay đánh , liền há miệng ra cạp vào vai nàng, nửa mút nửa liếm, dùng nước miếng của mình rửa sạch vết thương ấy. Cảm xúc kỳ lạ vai khiến Dục Dao tỉnh lại, nàng quay đầu lại nhìn cái đầu to vùi vai mình, gắng sức thào: "Đồ háo sắc..."

      Nhưng mà liều mạng cứu nạng, nếu lỡ như miệng vết thương có độc... Dục Dao hiểu tại sao Thái tử này lại đối xử với nàng tốt như vậy, cũng như nàng hiểu được nỗi sợ hãi đơn tịch mịch trong lòng sâu đến mức nào, khi sống ở nơi này mười mấy năm qua.

      Hôm sau, cả người Dục Dao cũng có tí sức lực nào, nhưng giảm sốt được ít, thần trí cũng tỉnh táo hơn, chỉ vừa mở mắt nàng thấy đôi ngươi đầy tơ máu nhìn mình, cho dù nàng là người có bình tĩnh thế nào cũng giật mình há hốc miệng.

      "Nàng đỡ hơn chưa?" Giọng của Thiên Hiểu khàn khàn mệt mỏi, đêm qua thức trắng ngủ, suốt đêm mở to mắt quan sát Dục Dao. sợ chỉ cần mình sơ ý chút thôi nữ tử này tỉnh lại được nữa...

      Bờ vai Dục Dao vẫn để trần, vì áo nàng bẩn quá nên Thiên Hiểu mặc lại cho nàng, giờ đây nghe Thiên Hiểu hỏi, nàng nhớ lại cảm xức ấm áp bờ vai mình vào tối hôm qua, trong phút chốc đôi má nàng liền bừng đỏ, nàng ngẩng đầu nhìn cái lỗ tròn phía bên , lạnh lùng trả lời "ừm."

      Địa lao trở lại tình lặng lâu, Dục Dao như cố hết sức mình nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng "Cám ơn...” Nhưng chờ lâu lại thấy Thiên Hiểu gì, nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Thiên Hiểu nằm co quắp ngủ nền đất.

      Nam nhân này... Vô cùng giống đứa trẻ mà...
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :