1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4



      Nhìn thấy thức ăn bàn nguội lạnh, Tuyết Thảo hơi kinh ngạc, xem chừng, ắt hẳn nấu những món này từ tối hôm qua. Tô Mặc vậy mà xuống bếp nấu cơm chiều cho nàng sao? Tuyết Thảo nhịn được xoay đầu nhìn xung quanh, xem có phải mặt trời mọc ở đằng Tây hay ...

      người khốn kiếp như vậy...

      Tuy nhiên, quả Tô Mặc bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều...

      Rất nhiều...

      Nhưng mà, Tô Mặc đâu rồi?

      Tuyết Thảo khắp nhà cũng nhìn thấy , nàng suy nghĩ có phải sáng nay lên núi hái thuốc hay , bất chợt nhìn thấy Tô Mặc đứng ở sân ngoài. Người lấm lem bùn đất, mặt đầy bụi bẩn, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, tóc rối bời, râu mọc phúng phình cằm ...

      "Ngươi đâu vậy hả?"

      "Nàng đâu vậy hả?"

      Hai ngươi cùng đồng thanh hỏi, nhưng khác biệt là câu hỏi Tuyết Thảo mang theo kinh ngạc, còn Tô Mặc lại chứa nín nhịn giận dữ, lo lắng, sợ hãi, cả đêm phập phồng bất an, cả đêm mỏi mòn chờ đợi, sợ nàng gặp chuyện may, sợ nàng quay về nữa, sợ nàng bỏ rơi , mặc dù bây giờ Tuyết Thảo hề che giấu chán ghét ...

      Tuyết Thảo nghĩ tới việc Tô Mặc tức giận, nàng giật mình, đáp "Ta ở lại trong thành đêm.”

      "Nàng về sao lại về? Nếu về được sao kêu người báo với ta?" Tô Mặc dường như rất giận dữ, bước vài bước đến bên cạnh Tuyết Thảo, bóp chặt cằm nàng, khiến cho Tuyết Thảo phải ngước mặt lên nhìn “Chỉ mới vài năm thôi, nàng học được thái độ thất tín mà vẫn bình thản ung dung rồi hả!"

      Đối mặt với lửa giận của Tô Mặc, Tuyết Thảo cảm thấy chẳng hiểu gì cả, nhưng sau khi nghe Tô Mặc vậy, nàng lạnh lùng cười "Tô công tử là người trọng chữ tín ư?" Nàng đẩy tay Tô Mặc ra, "Tuyết Thảo cũng phải là nhân vật trọng đại nào, ta có quyền sai người đến thông báo cho ngươi những việc vặt đó. Hơn nữa, Tô công tử đừng dùng giọng điệu này để với ta, đừng để ta nghĩ nhầm là ngươi lo lắng cho ta đó."

      "Ta lo lắng cho nàng." Tô Mặc thản nhiên đáp.

      Tuyết Thảo cười khẩy xoay người vào nhà, "Lo lắng à? Tuyết Thảo sao có thể sánh cùng với quý công tử, cái mạng thấp bé này ai mà coi trọng đây?"

      Mấy ngày liền Tuyết Thảo luôn hằn học đáp trả , Tô Mặc chưa hề tức giận, nhưng hôm nay câu này khiến sa sầm nét mặt, "Nàng coi trọng nhưng ta coi trọng."

      Bước chân Tuyết Thảo khựng lại, khẽ hơi nghiêng, khóe môi chẳng hề cong, "Tô Mặc, ngươi quý trọng sinh mạng mà ba năm trước ngươi giết qua lần rồi sao?"

      Sắc mặt Tô Mặc trắng bệch, tựa như bị người ta tát mạnh cái, bụng lửa giận chưa gì bị dập tắt, nỗi đau đớn dằn vặt, trống trãi và hối hận trong lòng luôn quấy nhiễu , "Thực xin lỗi." Trong ba năm này, vô số lần nhận lỗi với Tuyết Thảo trong những giấc mộng đêm khuya, nhưng mỗi lần tỉnh lại, vẫn lẻ loi mình trong căn phòng lạnh ngắt, hành hạ mù mờ đó giày vò đủ rồi, vì thế tối hôm qua đợi mãi mà thấy Tuyết Thảo về mới sợ hãi như vậy, vì thế mới áp chế nổi giận dữ, thực ra ...

      Chỉ là quá sợ hãi mà thôi...

      Tuyết Thảo hề để ý đến , nàng vào phòng, đóng cửa lại, đơn trong căn phòng quạnh quẽ...

      Tô Mặc lặng yên đứng ở ngoài phòng hồi, sau đó vào nhà lẳng lặng dọn dẹp thức ăn nguội lạnh bàn.

      Tuyết Thảo hề hay biết bắt đầu hì hục làm những món ăn này vào ngày hôm qua khi nàng mới vừa xuống núi, từng là người cao cao tại thượng, chưa bao giờ xuống bếp nấu cơm, chỉ việc nhóm bếp dễ dàng thôi, mà khiến người luôn bình tĩnh như Tô Mặc lại trở nên luống cuống tay chân, mất hết ngày mới làm được những món ăn đó, coi như bảo bối nâng niu đặt ở bàn, chờ đợi rồi đợi chờ, đến tận khi thức ăn lạnh ngắt vẫn thấy bóng dáng nàng đâu...

      Tô Mặc dọn dẹp bàn ăn bất chợt dừng lại, cụp mắt xuống...

      ra cảm giác bị người ta phụ tâm ý là buồn bã đau đớn thế này. Ắt hẳn đây là, báo ứng kiếp này của .
      B.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5


      Vai Tô Mặc bị thương, lại ở bên ngoài tìm kiếm Tuyết Thảo đêm nên bây giờ bị đau trở lại, tay trái hoàn toàn nhấc lên nổi. Sau khi thức dậy càng đau nhiều hơn, do vậy sáng hôm sau thể búi tóc, để mặc đầu tóc rối bời đến bàn ăn điểm tâm sáng.

      Tuyết Thảo ngồi đối diện thản nhiên "Ngươi trở về phòng búi tóc, bộ dạng này của ngươi thể lên núi hái thuốc được."

      Tô Mặc bất đắc dĩ cười đáp "Đau vai, nhấc tay lên được." dừng lại, mang theo chút mong mỏi tiếp " bằng, nàng giúp ta búi tóc nhé?"

      Tuyết Thảo buông đũa xuống, chòng chọc nhìn Tô Mặc, muốn mượn ánh mắt này để thức tỉnh hãy tự hiểu lấy, nhưng dường như, nàng xem độ dày da mặt của rồi, cười tít mắt xoay người vào buồng trong, ngồi trước gương trang điểm, dịu dàng gọi Tuyết Thảo, "Hãy giúp ta vấn lại búi tóc như trước kia được ? Ta bao giờ tự mình làm được."

      Tuyết Thảo ở ngoài lặng im lâu, Tô Mặc ở bên trong xiết chặt nắm tay hoang mang chờ đợi, có thể nàng vào, "Trước kia" có lẽ là điều mà Tuyết Thảo muốn quên nhanh nhất.

      Cũng lâu như dự đoán, cuối cùng Tuyết Thảo cũng vào, nàng liếc mắt, đến cầm chiếc lược bàn trang điểm, chải vài cái qua loa mái tóc rối bời của , kéo mạnh đến nỗi như muốn tróc cả da đầu Tô Mặc, cười khổ: "Tuyết Thảo à, thừa dịp trả thù tốt đâu."

      "Ngươi biết à, từ trước đến nay ta luôn là người thừa nước đục thả câu đó." Nàng chanh chua , nhưng sức lực tay rất nhiều. Mái tóc dài trong tay nàng vẫn mềm mại như trước đây, khiến nàng ngẩn ngơ nhớ tới căn phòng vấn vít hương thơm năm đó, lúc Tô Mặc là môn chủ luôn cười hiền lành, còn nàng là nha đầu thân cận duy nhất mà nhặt về...

      Tuyết Thảo chớp mắt khôi phục tâm tình, nàng nhìn thấy vài sợi tóc bạc trong mớ tóc đen óng rối bời tay, ... chắc là mấy năm nay cũng gặp ít khó khăn...

      Nàng cố gắng xua tan những suy nghĩ dấy lên trong lòng, chải qua loa hai cái, rồi tùy tiện dùng trâm cài chặt lại búi tóc. Tô Mặc hơi bị thất vọng " giống búi tóc năm đó."

      "Ngươi cứ tháo ra rồi búi lại ." Tuyết Thảo gắt gỏng , "Mau chuẩn bị chu đáo rồi cùng ta lên núi."

      Nàng xoay người định , lại bị Tô Mặc nắm tay nài nỉ, "Hôm nay nàng búi tóc được chặt lắm, có qua có lại, ta búi tóc cho nàng lần nhé?"

      Tuyết Thảo muốn cự tuyệt dứt khoát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tô Mặc, biết vì sao nàng lại thể những lời cay đắng nữa, bởi vì luôn cười đến ngây ngô, chưa bao giờ lộ ra nét khổ sở đến thế này, tựa như nếu nàng từ chối khóc vậy.

      Tuyết Thảo ngồi xuống, buông mái tóc ra...

      Tô Mặc đứng ở sau lưng nàng, chuyên chú chải từng sợi tóc, so với động tác của , động tác của Tuyết Thảo lúc nãy như thể giết gà.

      Đây là lần đầu tiên, khi hai người ở cạnh nhau, Tuyết Thảo ngồi còn đứng. Tuyết Thảo lơ đễnh nghĩ, có lẽ tình cảnh bây giờ giống như ---- Hai người như đôi vợ chồng bình thường, cùng nhau trãi qua những năm tháng bình yên như những đôi vợ chồng bình thường khác...

      "Tóc nàng xấu quá." Tô Mặc nâng niu cầm lọn tóc của Tuyết Thảo dù có chút thích "Sao lại bị cháy thế này, nàng ăn uống đầy đủ à?"

      Đương nhiên là thể giống như Tô đại công tử được... Tuyết Thảo vốn định châm biếm như thế, nhưng những lời này cứ ấp úng trong miệng, nàng đành nuốt xuống, đáp lại hiền hòa hơn chút "Tóc đẹp để làm gì, thể ăn thay cơm được."

      Tô Mặc cười, rồi cúi đầu xuống, khẽ khàng đặt môi mình lên mái tóc nàng, dịu dàng hôn: "Có thể cho ta ăn thay cơm ?"

      Đây là...trêu chọc lộ liễu mà...

      Mang tai Tuyết Thảo ửng đỏ, nàng vội vàng lấy lại tóc mình, giận dữ trừng mắt nhìn Tô Mặc. Khuôn mặt đỏ bừng của nàng lại chẳng giống như tức giận, mà tựa như bộ dáng thẹn thùng của nương. Tô Mặc cười gian trá, nhưng chưa kịp đắc ý ánh mắt chợt rơi xuống sau gáy Tuyết Thảo...

      Nơi này hằn sâu vết sẹo màu nâu xấu xí, kéo dài xuống lưng nàng...

      Tô Mặc bỗng thất thần, bất giác lấy tay sờ vào, Tuyết Thảo lập tức phản ứng mạnh mẽ, nghiêng người né tránh, lấy tay che sau gáy mình, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Tô Mặc, bộ dáng còn thẹn thùng như lúc ban nãy nữa ...

      Tô Mặc khó khăn mới thốt được thành lời: "Đó là... Do đâu vậy?"
      B.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6


      Tuyết Thảo im lặng, nàng giật cây lược trong tay Tô Mặc nhưng thành "Để tự ta làm, phiền ngươi nữa."

      "Nơi đó vì sao bị thương?"

      "Đưa lược cho ta"

      "Nơi đó sao lại bị thương như vậy?"

      Hai người giằng co qua lại, sau khi im lặng lâu, Tuyết Thảo...chợt nhếch môi, tựa mỉa mai tựa đau đớn "Vì sao bị thương, ngươi còn biết hay sao?"

      Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Mặc trắng bệch.

      Tuyết Thảo nhắm mắt, dẹp bỏ cảm xúc u ám trong lòng, "Ba năm trước, ngươi vì thỏa mãn tâm ý của con Minh chủ, ra tay đẩy ta xuống vách núi." Nàng trầm mặc bình tình nhìn mình trong gương đồng, thản nhiên như kể chuyện của ai đó: "Ta bị nước sông dưới núi cuốn , những mỏm đá gồ ghề trong lòng sông cắt sâu vào da thịt tạo ra vô số vết thương, ta bị cuốn trôi đến tận vùng hạ lưu của con sông ấy, sau đó được các nông phụ ở nơi này cứu lên."

      Tô Mặc xiết chặt nắm tay, im lặng.

      "Xương đùi ta bị chặt đứt, đại phu ở vùng núi đó bó buộc chặt, nên chân ta lại bị đứt lần nữa, khắp người đều bị thương, đại phu nam nữ cách biệt nên từ chối các nông phụ giúp ta bôi thuốc, mà các nàng ấy lại quá mềm lòng, mỗi lần bôi thuốc đều xuống tay mạnh được, da thịt ta bị xé rách phải băng bó và bôi thuốc toàn thân. Suốt năm trời ròng rã, ta sống mà như chết rồi” Tuyết Thảo nhìn ánh mắt Tô Mặc trong gương, nặng nề :

      "Tô Mặc, ta cố gắng để sống tiếp, phải để bị ngươi phá hủy lần nữa.”

      Cho nên, xin đừng lại quyến rũ nàng, bởi vì, nàng vốn có sức kháng cự đối với người tên Tô Mặc này...

      Trong phòng tĩnh lặng, Tô Mặc chạm vào vết sẹo sau gáy Tuyết Thảo, lúc này Tuyết Thảo tránh né nữa. Tô Mặc dùng đầu ngón tay nhàng vuốt ve vết sẹo ấy, "Đau lắm phải ?” Tuyết Thảo trầm tĩnh nhìn trong gương, Tô Mặc cũng mặc kệ nàng trả lời, im lặng hồi, rồi cầm lọn tóc của nàng lên, từ từ chải...

      Cho đến khi chải xong mái tóc nàng, Tô Mặc mới "Thực xin lỗi nàng."

      có cách nào giải thích, vì rành rành như vậy...

      "Bây giờ giải thích gì cũng đều vô nghĩa."

      Tuyết Thảo đứng dậy ra khỏi phòng, nàng đeo giỏ trúc lên lưng để lên núi hái thuốc. phải nàng muốn nghe Tô Mặc xin lỗi, bởi vì lời xin lỗi ấy thể xóa nhòa được vết thương hằn sâu trong lòng nàng. Nàng vốn tưởng rằng mình muốn nhìn thấy tột cùng đau khổ của Tô Mặc, muốn nhìn thấy ăn năn hối hận khôn nguôi, nhưng mà, dường như bây giờ nàng chẳng còn chờ đợi những điều mong muốn ấy đến nữa…

      Nàng giữ Tô Mặc ở lại, ngày ngày nhìn thấy , đến tận cùng nàng cũng biết mình chờ mong điều gì từ ...

      Có thể là, nàng chẳng hề chờ mong điều gì hết...

      Thời gian chậm chạp trôi, tháng bảy tới, gữa mùa hè nên thảo dược núi mọc nhiều hơn, Tuyết Thảo thích đến những nơi hoang vu để tìm được nhiều thảo dược quý, Tô Mặc ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau. Từ đấy, Tuyết Thảo chợt phát , từ đầu mùa hè đến nay, bàn cơm của hai người càng ngày càng có thêm nhiều thịt thú rừng...

      “Ngươi quả nhiên vẫn là người lợi hại mặc dù còn võ công nữa” Tuyết Thảo cảm khái thốt lên khi đường hai người lên núi, nhìn thấy Tô Mặc dùng nhành cây đánh ngất con thỏ hoang rồi bỏ vào giỏ trúc.

      Trước dè bỉu của Tuyết Thảo, Tô Mặc chỉ khẽ khàng cười "Nàng xem thường ta cũng chẳng hề gì đâu."

      Nếu như ba năm trước đây nàng nghe được như thế, nhất định nàng cười rất vui vẻ, nhưng mà bây giờ… Nàng là người phải sợ nhất đời, lần bị rắn cắn, nàng sao có thể hết lòng tin tưởng được nữa. Tuyết Thảo im lặng, nàng xoay người nhìn thấy cây linh chi to sườn dốc đá, trong lòng ngập tràn hớn hở, vội vàng tính trèo lên đấy…

      Tô Mặc quan sát nàng từ phía sau, phát giác chân Tuyết Thảo sắp giẫm vào vũng bùn lầy lội, còn chưa kịp kêu lên “Cẩn thận“ Tuyết Thảo kinh hãi thét to, chân kia của nàng bất ngờ bị trượt, cả người đổ nhào, Tô Mặc chẳng kịp suy nghĩ gì chồm tới phía trước, giơ tay kéo Tuyết Thảo ôm vào lòng, hai người cùng nhau lăn xuống dốc tựa như quả cầu.

      May là giữa mùa hè, cỏ cây rậm rạp núi làm giảm bớt tốc độ. Lăn mạch khoảng bốn năm trượng, lưng Tô Mặc va vào bụi cây to, lúc này hai người mới dừng lại được.
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7


      Chim chóc trong rừng líu lo ríu rít ngừng, hồi lâu sau Tô Mặc mới có thể hỏi Tuỵết Thảo "Nàng có bị thương ?"

      Tuyết Thảo được Tô Mặc ôm chặt trong lòng nên chẳng hề bị thương, nhưng mà Tô Mặc bị thương hề . Nàng dịch ra chút, quan sát lượt, thấy cả người lấm lem bùn đất, vết sướt tèm lem mặt, cánh tay còn lại bị chảy máu, cổ tay chẳng còn sức nữa, nhất định là bị trật rồi. Tim Tuyết Thảo như bị vật gì đâm vào sâu đau đến tê dại, chờ nàng trả lời, Tô Mặc tự chế giễu bản thân mình, "Giống như lời nàng vậy, mạng ta lớn."

      Cổ họng Tuyết Thảo nghèn nghẹn, Tô Mặc tiếp "Nhưng mà có thể bảo vệ nàng thêm lần là tốt rồi."

      "Tô Mặc, ngươi muốn bù đắp sao?"

      " phải, ta chỉ muốn đối với nàng tốt.”

      Trước Tô Mặc như vậy, Tuyết Thảo quá rất khó hung dữ nữa...

      Nàng đỡ cổ tay , rồi dìu đứng dậy, nhìn thấy máu thịt lẫn lộn lưng cánh tay nàng cứng đờ, bởi vì nàng biết bị thương như vậy đau đến dường nào. Tô Mặc xoay mặt nhìn Tuyết Thảo, giáo huấn nàng; "Có còn muốn hái những dược liệu đó nữa ?"

      Tuyết Thảo ngây ra rồi lại quả quyết "Muốn. Ngày mai hái, hái được tự tẩm bổ cho mình.”

      Khi giúp Tô Mặc băng bó vết thương, Tuyết Thảo phát thiếu chút đồ dùng cần thiết trong nhà, nàng suy nghĩ, giật mình nhớ rằng hơn tháng qua rồi nàng xuống núi, ở cùng với Tô Mặc khiến cho nàng dễ dàng quên mất thời gian…

      Sau khi băng bó vết thương cho Tô Mặc, Tuyết Thảo vừa thu dọn các vật lỉnh kỉnh vừa "Ta xuống núi ngày, đêm nay về kịp, sáng mai ta trở về."

      Tô Mặc mặc kệ vết thương đau đớn người, lập tức ngồi dậy hỏi "Nàng muốn xuống núi à, phải sao? Ta cùng nàng."

      ra Tô Mặc cùng Tuyết Thảo xuống núi vài lần rồi, sau lần đầu tiên chẳng bao giờ để nàng mình xuống núi nữa, Tuyết Thảo đoán biết phản ứng như vậy, nàng lườm "Ngươi ở nhà dưỡng thương, ta mình là được.”

      Tô Mặc còn định tiếp, nhưng Tuyết Thảo cắt ngang: "Ta có bị lạc đường đâu" xong đeo giỏ dược thảo khô lưng rồi xuống núi…

      Vẫn y như các lần trước, đầu tiên nàng tới thành Nam, sau đó đến tiệm thuốc bắc để bán dược liệu, rồi mang dược liệu đến cho những người cần dùng, nhưng hôm nay nàng xuống núi trễ, khi hoàn tất những việc này cửa thành cũng đóng, Tuyết Thảo sớm dự trù nên tìm khách điếm để trọ qua đêm, khi nàng sắp sửa ngủ tiếng đập cửa dồn dập vang lên...

      Tuyết Thảo mở cửa, cả người Tô Mặc quấn băng vải đứng ở cửa, sắc mặt hơi tái nhợt nhìn nàng cười: “Ta đến tìm nàng."

      Tuyết Thảo nhìn rất lâu, lại nghe Tô Mặc "Ta biết mình nàng cũng làm tốt mọi việc, nhưng mà, ta lo lắng cho nàng." cụp mắt, tựa như đứa con nít, Ta sợ buổi tối chỉ còn lại mình mình."

      Nàng biết tức giận như thế nào đối với Tô Mặc như vậy, hai người đứng ở cửa hồi, sắc nến dịu dàng trong phòng khiến cho thần sắc Tuyết Thảo còn lãnh đạm nữa, tựa như nàng hóa lại Tuyết Thảo ngày nào, đứng ở cửa, dịu dàng cười với , Tô Mặc nén nổi xôn xao trong lòng, giơ tay lên chạm khẽ vào đôi má nàng “Tuyết Thảo à, cho ta ôm nàng nhé."

      chờ Tuyết Thảo đồng ý, liền nhàng ôm nàng vào lòng. dám ôm quá chặt, cũng chẳng dám lỏng tay, tựa như nâng niu vật quý giá bị mất rồi tìm lại được.
      B.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8


      Thời gian tựa như ngừng trôi, Tuyết Thảo ngây ngốc trong vòng tay Tô Mặc rất lâu mới chợt hồi phục tâm tình, nàng đẩy tay ra, ho húng hắng: “Ngươi vào trước .”

      Đóng cửa phòng lại, Tuyết Thảo vừa sắp xếp chăn gối vừa hỏi “Cửa thành khóa, sao ngươi có thể vào thành được?”

      “Ta vào thành trước khi cửa thành đóng, nhưng vì mãi tìm nàng.

      biết nàng trọ ở khách điếm nào, nên lần lượt đến từng khách điếm trong thành để hỏi...Tuyết Thảo ngừng sắp xếp gối chăn, xoay đầu nhìn Tô Mặc, dường như thắc mắc bấy lâu đè nén trong lòng bùng lên kiềm chế nổi, Tuyết Thảo mở miệng hỏi: "Vì sao bây giờ ngươi lại đối với ta tốt vậy? Ba năm trước đây...” Vì sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng xuống núi...

      Tuyết Thảo bỏ lửng câu hỏi, nhưng Tô Mặc lại hiểu hết những gì nàng muốn ...

      Ba năm trước đây, vì khát khao tham vọng quyền lực, nên cưới Tưởng Thanh Thanh, con của võ lâm minh chủ làm vợ, Tưởng Thanh Thanh vốn thích Tuyết Thảo, ép buộc ra tay đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi. Khi đó lòng bừng bừng tham vọng quyền lực thể buông bỏ được, cũng khi đó cho rằng buông bỏ Tuyết Thảo tựa như bỏ viên cờ, nhưng ngờ rằng hằng đêm sau đó, luôn giật mình thức giấc giữa đêm khuya, con tim giá buốt, đau khổ tột cùng...

      Bấy giờ Tô Mặc mới biết tình là như thế nào, mối tương tư khắc vào tận xương cốt ra sao. tìm nàng, nhưng biết tìm nàng ở đâu, Tô Mặc hận thể tự chặt tay mình, hận thể quay ngược thời gian để giết chết Tô Mặc ngày đó...

      Nhưng năm tháng vẫn mãi trôi chẳng thể nào quay trở lại, giá như biết trước thế này làm, nhưng cũng chỉ giá như mà thôi...

      Bây giờ trời xanh như bỗng nhân từ với , khiến cho gặp lại được Tuyết Thảo, sao có thể để tuột mất bảo vật trong tay mình.

      “Ắt hẳn nàng biết cảm giác mất rồi tìm lại được mà." Tô Mặc cụp mắt, thầm "Ta chỉ sợ lại mất nàng lần nữa."

      Tuyết Thảo nhìn thấy thần sắc Tô Mặc như vậy đành ngó lơ, có hỏi đến cùng cũng chẳng còn ý nghĩa, đáp án cho việc lúc đó mù mờ, dù bây giờ ràng cũng chỉ vậy, hơn nữa cuộc đời người, có bao nhiêu chuyện có thể giải thích được ràng, giống như bây giờ, nàng cũng biết mình với Tô Mặc ở chung với nhau kết quả như thế nào nữa...

      Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc cùng với Tuyết Thảo vào chợ mua các đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Khi ra khỏi cửa thành vừa mới lên núi, Tô Mặc bỗng nhiên gọi Tuyết Thảo dừng lại: "Búi tóc nàng sắp bung rồi đấy." nghiêng người, đưa tay sờ tóc nàng...

      Trong nháy mắt ấy, Tuyết Thảo cảm giác búi tóc đầu bị bung ra, Tô Mặc rút cây mộc trâm đầu nàng xuống, phóng thẳng về phía. Chỉ nghe vang lên tiếng thét thê thảm, gã mặt áo xanh từ cây rơi xuống đất. Tuyết Thảo kinh hãi ngoái đầu nhìn, cây trâm Tô Mặc vừa rút khỏi búi tóc nàng cắm phập vào mi tâm của gã nọ, tắt thở luôn...

      Tuyết Thảo xoay người lại, thấy Tô Mặc nhìn nàng híp mắt cười khẽ y như cũ, "Nàng đừng sợ, chỉ là hai gã sát thủ bám đuôi thôi." vuốt mái tóc Tuyết Thảo, an ủi nàng: "Trở về ta khắc cho nàng cây trâm cài tóc khác."

      vẫn là môn chủ tàn nhẫn của Thanh Lạc môn, khi cần phải giết người chẳng hề nương tay. Chỉ là khỉ nhìn thấy Tô Mặc như vậy nàng nén được nỗi sợ hãi khiến cả người run rẩy ngừng...

      Nàng thào hỏi "Ngươi khôi phục võ công từ khi nào?"

      "Chưa hề mất .”

      Tuyết Thảo xiết chặt nắm tay, lại hỏi “Vì sao sát thủ lại muốn giết ngươi?”

      Tô Mặc giật mình, im lặng hồi, đáp “Tưởng Thanh Thanh bị ta giết chết."

      Tuyết Thảo dám tin trợn to mắt ngước nhìn , như vậy , sát thủ đuổi giết Tô Mặc chính là người của võ lâm Minh chủ, Thanh Lạc môn bị hủy diệt ắt hẳn cũng là do ông ta ra tay. cưới Tưởng Thanh Thanh, Thanh Lạc môn lại lớn mạnh, ràng sắp đạt được chức vị Minh chủ võ lâm, vì sao...

      Vì sao ... giết vợ mình?

      Tô Mặc chẳng hề gì, chỉ lắc lắc đầu, nắm chặt tay Tuyết Thảo “Chúng ta về nhà .”

      Được ở chung với Tuyết Thảo tựa như dùng toàn bộ hạnh phúc kiếp sau của mình đổi lấy những ngày tháng này, muốn lãng phí thời gian quý báu này vào bất cứ việc nào khác.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :