1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mười Năm Không Xa - Cửu Lộ Phi Hương(10 truyện ngắn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Kết Thúc


      Trường Ca năm thứ mười, Hoàng đế bệnh nặng, lập Tự Thân Vương Thái Hạo làm thái tử.

      Nhìn những thuật sĩ ở bên cạnh chàng thần bí lẩm nhẩm chú văn học thuộc, ta chỉ muốn phát cáu trận, hận thể nguyên hình để hù chết hết đám đạo sĩ giả thần giả quỷ này.

      Chàng ốm rất lâu, thân hình cực kỳ gầy yếu, mở mắt cũng nặng nề, nhưng mỗi khi đám đạo sĩ xướng niệm, chàng vẫn cố tập trung tinh thần, nhìn bọn họ hoàn tất các nghi thức quái lạ.

      Chính trao toàn quyền cho thái tử. Cho đến tại, Tử Vụ vẫn chưa nạp phi tử nào, có con nối dòng, chàng tự tiện lập con trai của huynh đệ mình làm thái tử. May mắn là thái tử đối với chàng thập phần tôn kính.

      Nghi thức kỳ quái cuối cùng cũng xong, những thuật sĩ lui ra. Chàng mệt mỏi cùng cực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Ta ngồi bên cạnh giường chàng nằm, lẳng lặng nhìn khuôn mặt chàng, trong lòng nhịn nổi xót xa...

      Tử Vụ à Tử Vụ, chàng hà tất phải tự làm khổ mình như vậy?

      Tang Ca quả vô cùng may mắn, có thể được chàng nhớ mong đến tận bây giờ...

      "Hoàng thượng!" Thái giám bên cạnh khẽ khàng gọi "Hoàng thượng, thái tử đến."

      Chàng hơi hé mở mắt, gật gật đầu. Thái giám truyền thái tử vào.

      "Hoàng thúc phụ, thân thể có tốt hơn ?"

      Tử Vụ lắc đầu, bất đắc dĩ cười đáp "Vẫn cứ như vậy, chính thế nào?"

      "Toàn bộ đều tốt ạ. Hôm nay Hạo nhi tới là có tin tốt muốn báo cho thúc phụ." Tử Vụ chợt hưng phấn, giương mắt nhìn , Thái Hạo vui vẻ "Trước đây lâu, Thượng thư Tiêu Dật du xuân ở vùng ngoại ô Kinh thành gặp được Thái Hư chân nhân. Tiêu Dật thuận tiện mời chân nhân vào trong phủ làm khách. Người này là huyền học Tông sư, nếu thỉnh ông ta đến, thúc phụ người..."

      Tử Vụ khoát tay cười "Cái gì là chân nhân, tông sư. Mấy năm nay trong cung thiếu chân nhân và tông sư sao? Chẳng qua chỉ là danh hiệu, giả thần giả quỷ thôi. Hạo nhi thể tin được."

      Thái Hạo ngẩn người "Nhưng mà phải thúc phụ vẫn tin sao?"

      "Tin?" Tử Vụ cười nhưng lại kèm theo cơn ho khan kịch liệt, người hầu chung quanh vội vàng bón cho chàng uống nước, lâu rồi chàng mới tốt như hôm nay, chàng nhìn ngoài cửa sổ "Chỉ là chấp niệm suốt đời bỏ xuống được. Chỉ sợ đến khi xuống dưới ấy, nàng lại chịu đợi ta. Điều mong muốn duy nhất bây giờ là ta có thể thấy nàng lần cuối, mới có thể an tâm mà ."

      Thái Hạo chần chừ "Vậy Thái Hư chân nhân, thỉnh hay thỉnh?"

      Tử Vụ im lặng rồi đáp "Thỉnh."

      Hôm sau, ta liền gặp được Thái Hư chân nhân kia. Cốt cách tiên nhân, quan trọng là ta cảm giác người ông ta có luồng khí tức kì quái, khiến cho ta có chút sợ hãi dám đến gần. Ông ta vừa vào điện, ta cảm giác bị sức mạnh ép đến thở nổi, đành phải núp ở ngoài phòng, nhìn họ qua cửa sổ.

      Thái Hư chân nhân nhìn thấy Tử Vụ vẫn hành lễ, chỉ nhàng gật gật đầu. Tử Vụ cũng để ý tới, cho thái giám và các thị nữ lui hết ra ngoài điện...

      "Lão đạo nghe Hoàng thượng trầm mê đạo thuật nhiều năm."

      Tử Vụ mấp máy đôi môi bạc trắng; "Chỉ là chấp niệm người."

      Chân nhân vuốt chòm râu bạc dài của mình; "Hoàng hậu?" Đôi mắt Tử Vụ sáng lên, bình tĩnh quan sát ông ta. Chân nhân cười "Nếu là Hoàng hậu, nàng ta ở tại nơi này." xong ông cười tủm tỉm, nhìn về hướng ta.

      Trong lòng ta căng thẳng, nhìn thấy Tử Vụ khẩn trương vội vàng nom tìm kiếm ta xung quanh, nhưng chàng vẫn nhìn thấy ta.

      "Ngươi nhìn thấy nàng? Ngươi nhìn thấy nàng?" Tử Vụ liên tục hỏi, "Nàng có tốt ? Đúng là nàng vẫn còn chờ ta sao? Nàng ... Nàng ..." gấp gáp đến thành lời ...

      Mắt ta khỏi căng phồng đau đớn, nếu như còn có thể khóc, ta bật khóc...

      Lão đạo suy tính hồi "Hoàng hậu vì chấp niệm, thành quỷ. Nếu siêu độ đầu thai, e là về sau cùng, hóa thành lệ quỷ."

      Chấp niệm ư?

      Ta nào có chấp niệm điều gì? Liếc mắt nhìn Tử Vụ ta mới bừng tỉnh nhận ra, ra phải ta có chấp niệm, mà bởi vì chấp niệm quá sâu nên quên mất bản thân. Ta cố chấp chờ đợi An Tử Vụ, chờ chàng đợi chàng, hết năm này sang năm khác, theo sau chàng, bảo vệ chàng.

      Tử Vụ nghe Thái Hư chân nhân , ngẩn ra, hỏi "Siêu độ như thế nào?"

      " có chấp niệm cần siêu độ, sau đó có thể đầu thai.*

      “Tang Ca chấp niệm điều gì?”

      “Điều này phải hỏi chính Hoàng thượng.”

      Tử Vụ lại ngẩn ra, miệng khe khẽ nhẩm hai chữ chấp niệm, phút chốc chàng ngây người: "Nàng đợi ta, quả nhiên nàng vẫn đợi ta."

      Thái Hư chân nhân cười rồi rời .

      Màn đêm buông xuống, tẩm điện của Tử Vụ ai canh giữ, ta đứng bên gốc cây đào trong viện, ngước nhìn ánh trăng lung linh huyền ảo.

      Nghe được tiếng hô hấp nặng nề của người ở trong điện, ta quay đầu nhìn lại, chàng nghiêng người tựa vào cửa sổ, vẫn nụ cười nồng ấm, vẫn ánh mắt dịu dàng, giống như lần đầu gặp nhau giữa mưa bụi mịt mờ Giang Nam năm đó.

      Ta là ca nữ phiêu bạt, chàng là hầu gia phong lưu, lần đầu gặp nhau đẹp như mộng ảo.

      Hoa đào phía sau đúng lúc bừng nở, cánh hoa rơi rụng nhuộm hồng những bông tuyết trắng phau.

      “Tang Ca.” Chàng : "Ta trở về."

      Tháng ba, Trường Ca năm thứ mười, Hoàng đế hăng hà.

      ==HẾT==​
      B.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Tuyết Thảo


      Tiết tử


      Tuyết Thảo gặp lại Tô Mặc dưới tán cây già trong rừng núi hoang vu sâu thẳm.

      Bạch y người thấm đẫm máu tươi, đầu gục xuống, tóc phủ tán loạn bờ vai. Tuyết Thảo ung đung tiêu sái bước đến, chút khách khí đá hai chân , thân thể Tô Mặc bị đá nên lệch sang bên, lộ ra hai mắt nhắm chặt và đôi gò má trắng bệch —xem ra giống như là chết rồi...

      Tuyết Thảo hả hê cười: "Ngươi cũng có ngày hôm nay.”

      Nàng liền quay đầu, tiếp tục vào trong núi tìm kiếm thảo dược. Cho đến khi hoàng hôn mới trở về nhà, lại ngang qua gốc cây già ấy, Tô Mặc vẫn ngồi chỗ đấy như cũ, máu mặt đông cứng lại, đủ loại côn trùng lượn lờ quanh người , Tô Mặc cao cao tại thượng, chưa bao giờ thảm hại như lúc này.

      Bước đến bên cạnh rồi dừng lại, Tuyết Thảo nhìn thấy khuất sau những sợi tóc rối bời, khóe môi Tô Mặc vẫn khẽ cong cong, xem ra, chết rất thỏa mãn. Nghĩ đến việc người này chết mà cũng sung sướng như vậy, trong lòng Tuyết Thảo cảm thấy đáng ghét vô cùng.

      Nàng xách áo lên, thô bạo kéo về nhà như thể kéo xác chết. Tuyết Thảo cảm thấy nên để người như chết cách sung sướng được, nên chết thảm chút...

      Thảm hơn chút nữa...

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1




      Tiếng chim hót ngân nga, hương thức ăn vấn vương khứu giác.

      Tô Mặc nghĩ tới mình còn có thể sống, càng nghĩ tới cuộc đời này có thể được gặp lại Tuyết Thảo, mộng ư, xuống suối vàng rồi sao? Sao ở địa phủ lại có ánh mặt trời rạng rỡ, sao thể có chăn bông ấm áp thế này. Có phải là mộng ...

      Tuyết Thảo rất vui, vừa ngâm nga dân ca vừa ăn những hạt cơm thơm ngào ngạt, ánh nắng rực rỡ giữa trưa chiếu rọi bên khuôn mặt nàng toát lên ấm áp và bình yên, Tô Mặc bất giác nheo mắt lại ngây ngốc...

      Nếu đây là mộng, quả tồi...

      Có lẽ do ánh nhìn của quá nóng bỏng, Tuyết Thảo xới cơm chợt khẽ dừng, xoay đầu nhìn lại, bốn mắt giao nhau, hai người đều sững sờ lúc, Tuyết Thảo nuốt thức ăn trong miệng xuống, mỉa mai cười: " may là mạng của ngươi lớn .”

      lâu lắm rồi mới lại được nghe giọng này, Tô Mặc chợt thất thần, tay ở trong chăn thầm véo mình cái, Tô Mặc bật cười than: " phải là mộng..."

      Tuyết Thảo cầm cái chén , múc cơm, gắp mấy đũa rau xanh bên cạnh, rồi cắm thẳng đũa vào trong bát tựa như dựng lên tấm bia bưng qua chu Tô Mặc, “Tỉnh dậy rồi ăn ." Nàng đặt bát bên cạnh giường, liền xoay người , Tô Mặc mở lời gọi:

      Tuyết Thảo.”

      Thanh trầm thấp này tựa như ác mộng hằng đêm khiến nàng bừng tỉnh, trong mộng cũng khàn khàn như vậy "Tuyết Thảo, kiếp này Tô Mặc phụ nàng, xin lỗi." Lời này còn lạnh hơn những mảnh vụn băng cấm vào lòng người. Nhưng bây giờ, nàng còn đau lòng vì nữa.

      Tuyết Thảo hừ lạnh; "Tô công tử còn nhớ tên tiểu nữ tử, là vinh hạnh."

      Tô Mặc híp mắt cười cười, hàng mi dài che khuất đôi ngươi “Cả đời này của ta, điều duy nhất thể quên, dám quên đó là Tuyết Thảo."

      “Á". Tuyết Thảo xoay người lại, khoanh tay, dõi mắt xuống nhìn , "Ba năm gặp, miệng của Tô công tử càng thể phun ra ngà voi được, xin cho tiểu nữ hỏi câu, ngươi lời này, vậy thê tử bản lĩnh to như trời kia của ngươi đâu rồi?"

      “Nàng ta chết." Tô Mặc dửng dưng đáp.

      “Môn phái cùng bọn sát thủ của ngươi đâu?"

      “Tòan bộ chết."

      Tuyết Thảo nhìn hồi, nàng muốn truy hỏi thêm nữa, biết được kết quả này khiến nàng vui vẻ cười "Mấy tin tức này khiến người ta mừng khôn xiết đó nha."

      Tô Mặc nhìn nàng cười, khóe môi liền cong lên, biết là do vui vẻ hay tự cười giễu mình. Nhưng mặc kệ cười như thế nào, Tuyết Thảo muốn nhìn thấy cười chút nào: "Tô Mặc, bây giờ ngươi vẫn cười được sao?"

      "Nàng vẫn còn ở nơi này, ta được gặp lại nàng, quá tốt." thản nhiên , tựa như nàng vẫn là Tuyết Thảo ngốc nghếch lòng ở bên cạnh trước kia, tựa như chưa bao giờ ra tay đẩy nàng xuống vách núi, tựa như nàng chưa từng bị cắt đứt tay chân, sống bằng chết trong suốt năm trời ròng rã.

      Tuyết Thảo thôi cười, cúi người, lạnh lùng đặt tay lên miệng vết thương vai , sau đó dốc sức ấn mạnh xuống, cho đến khi máu tươi thấm ướt vải bông, dính ướt ngón tay nàng, sắc mặt Tô Mặc trắng xanh, nhưng độ cong khóe môi hề giảm, nhìn Tuyết Thảo, nghe tiếng nàng lạnh lẽo "Tô Mặc, ta nghĩ ngươi biết rằng, bây giờ ta ở nơi này, chính là để nhìn thấy ngươi khóc."

      Tô Mặc im lặng nhìn Tuyết Thảo lúc, "Ta tận lực thỏa mãn nàng."
      B.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2


      Tô Mặc bao giờ khóc...

      Nam nhân này có tâm địa lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu, Tuyết Thảo ràng hơn ai hết. Môn chủ Thanh Lạc môn, con rể võ lâm minh chủ, cùng với nhạc phụ khống chế toàn bộ võ lâm giang hồ. Bây giờ xem ra, thế bên ngoài đảo lộn rồi...

      Mặc kệ Tô Mặc trở nên thảm hại cỡ nào, Tuyết Thảo cũng thể cảnh giác , đợi vết thương người tốt hơn chút, Tuyết Thảo liền lấy ra viên thuốc đen, cương quyết nhét vào miệng Tô Mặc. Người như Tô Mặc vậy, cho đù ai có đổ gì vào miệng , cũng có cách nhổ ra, nhưng lần này, ngoan ngoãn nuốt viên thuốc đó, còn cười : “ ngon chút nào."

      Tuyết Thảo lạnh nhạt, “Thuốc phế võ công, ngươi muốn ngon thế nào hả?"

      Nghe Tuyết Thảo , Tô Mặc cũng chẳng có phản ứng gì thêm, vẫn bình thản nhìn nàng như cũ, giống như chỉ cần chớp mắt cái, tự dưng Tuyết Thảo biến mất. Chốc lát sau, gân xanh Tô Mặc lồi ra, hô hấp bắt đầu khó khăn, dường như ngầm chịu đựng đau đớn cực kì, cuối cùng nhắm mắt lại, cắn chặt răng...

      Tuyết Thảo thờ ơ nhìn cả nửa buổi trời, tay nắm thành quyền, xoay người ra khỏi phòng.

      Cửa đóng lại, hơi thở nặng nề của người ở trong vẫn truyền ra ràng, Tuyết Thảo lãnh cảm nhìn bàn tay yếu ớt của mình, rồi cụp mắt lặng yên.

      có võ công, Tô Mặc cách nào điều chỉnh nội tức, miệng vết thương vừa khép lại từ từ rách ra, nhưng Tuyết Thảo dường như vẫn thèm để ý đến , bắt Tô Mặc mang giỏ trúc lưng lên núi hái thuốc với nàng, nhặt củi, bổ củi, rửa bát, tất cả công việc vụn vặt đều ném cho Tô Mặc, từ sáng đến tối, vết thương người Tô Mặc phải rách ra vài lần.

      Tuyết Thảo hành hạ , nàng nghĩ ra tất cả biện pháp để hành hạ , nhưng Tô Mặc vẫn hề tức giận. Trong suy nghĩ tại của Tuyết Thảo, Tô Mặc dùng vẻ ngoài ôn hòa để che giấu nội tâm hung ác tàn nhẫn, cực kì căm ghét cảm giác bị người ta khống chế trong tay, mà lúc này...

      Thấy Tô Mặc vừa mới bổ củi xong, đầu đầy mồ hôi, mặt lấm lem ngồi ở bàn ăn đối diện, sắc mặt Tuyết Thảo tối lại. Tô Mặc sung sướng cầm bát xúc hai phần cơm to, thèm gắp thức ăn, dường như rất đói...

      Lửa giận trong lòng của Tuyết Thảo biết ở đâu trào ra, chộp bẻ đôi đũa trong tay Tô Mặc, khó chịu nhìn chằm chằm vào ánh mắt mờ mịt của Tô Mặc. Tuyết Thảo lạnh lùng : "Xem ra, ngươi rất thích ứng với việc ngày ngày bị hành hạ thế này."

      Tô Mặc giật mình, dường như nhìn thấu lòng Tuyết Thảo, sau khi im lặng lúc lâu, bật cười “Nàng vẫn ngây thơ như vậy. Nếu như những việc vặt thế này gọi là hành hạ, ta ngại nàng hành hạ ta mãi đâu." Tô Mặc dừng chút, tựa như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, nhìn Tuyết Thảo, nheo mắt cười “Trái lại mấy ngày nay ta cảm thấy chúng ta giống như đôi vợ chồng bình thường..."

      Tuyết Thảo lập tức cắt ngang lời : "Tô công tử đừng cất nhắc Tuyết Thảo như vậy. Thiên kim minh chủ há sao có thể so sánh với bậc tiện tì như ta."

      Tô Mặc lẳng lặng nhìn Tuyết Thảo hồi, trầm giọng "Có thể so sánh."

      Nếu như vậy, vì sao ba năm trước ngươi...Tuyết Thảo nín nhịn, nuốt hết những lời định , nếu hỏi những lời này chẳng khác nào nàng vẫn còn để ý , giống như nàng chịu thua vậy... "Vợ chồng bình thường à?" Tuyết Thảo xoay chuyển câu hỏi, châm chọc “Ngươi có bao giờ thấy qua, thê tử nhà nào đối đãi với trượng phu mình như vậy ?"

      Tô Mặc thở dài, cúi người nhặt đôi đũa bị gãy, hứng thú ra vẻ đáng thương "Chưa thấy qua, cho nên, Tuyết Thảo à, sau này nàng phải đối xử với ta tốt chút đó."

      "A", Tuyết Thảo cười khẩy, "Bây giờ mà ngươi còn có thể vậy, biết xấu hổ mà."

      "Ta thích nàng là đủ rồi."

      Thanh bùi tai, Tuyết Thảo đứng dậy, vẻ mặt khó đoán "Lời này, nghe là châm chọc.”
      B.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3


      Nước lạnh rét thấu xương, khiến người ta ngạt thở tuyệt vọng, nàng chìm nổi trong dòng nước chảy xiết, thân thể bị những mỏm đá lỏm chỏm giữa dòng cắt đứt xương thịt, nàng tựa như tấm vải rách, bị nước lũ cuồn cuộn cuốn trôi, nước tràn vào môi miệng khiến nàng ngừng sặc sụa, muốn hít thở lại bị nước tràn vào, khiến nàng sợ hãi nước sông.

      Tô Mặc ...Tô Mặc...

      Nàng dựa vào Tô Mặc tựa như nàng cần khí để hít thở vậy, nhưng chính lại đoạt mất hết khí của nàng...

      Ngạt thở cũng giống như chết rồi...

      Tuyết Thảo?”

      Giọng Tô Mặc vang bên tai, Tuyết Thảo kinh hoàng mở mắt ra, nhìn thấy Tô Mặc đốt ngọn đèn ngồi bên mép giường nàng, nhíu mày, trong mắt ngập tràn lo lắng: “Gặp ác mộng sao?” khe khẽ hỏi, như sợ rằng mình làm nàng sợ...

      Trong đầu Tuyết Thảo, hình ảnh trong mơ và thực giống như , nàng hốt hoảng bật đậy, đẩy mạnh Tô Mặc ra, mạnh đến nỗi suýt nữa khiến Tô Mặc ngã nhào xuống đất. Tuyết Thảo lấy tay che mắt, co mình lại ở góc tường: "Đừng đến gần ta!" Giọng run rẩy, khó nén nỗi hoảng sợ trong lòng.

      Chỉ câu này thôi khiến Tô Mặc đứng thẳng đờ bên giường, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cũng đủ để cho thấy mu bàn chân trần của Tuyết Thảo vết sẹo dài ngoằn ngoèo kéo lên đến bắp chân. Trong lòng Tô Mặc đau đớn từng chút từng chút , giống như miếng thịt bị chiếc dao cùn xẻ cắt. biết vết thương này do đâu mà có, là do cơ thể ma xát với các vật gồ ghề, khoét sâu vào máu thịt rồi để lại vết sẹo như vậy, cũng biết vết sẹo dài ấy có từ lúc nào,..

      Tô Mặc gục đầu xuống, xiết chặt nắm tay, lặng im chẳng biết gì...

      Đêm khuya, trong phòng yên ắng đến mức chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích, biết qua bao lâu, cuối cùng Tuyết Thảo rầu rĩ "Ngươi ra ngoài ."

      Tô Mặc đành xoay người rời khỏi, bước được hai bước, khàn giọng "Tuyết Thảo...Thực xin lỗi*

      "Bây giờ ngươi xin lỗi, ngươi biết là giả tạo ghê tởm lắm sao?"

      Sáng hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như ngày thường, làm xong điểm tâm đặt lên bàn, nàng đeo giỏ dược liệu khô sau lưng, chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Tô Mặc đứng yên lặng bên cạnh mình, nhàng hỏi "Nàng muốn đâu đấy?”

      "Ta lên trấn , ngươi giúp ta lên núi hái thuốc, được lười biếng đó, trở về bổ củi, phơi khô quần áo, nếu được giúp ta nấu bữa cơm chiều, trưa nay ta về."

      "Ta cùng nàng."

      " cần" Tuyết Thảo lập tức cự tuyệt "Hôm nay ta muốn nhìn thấy ngươi.”

      Tô Mặc im lặng cúi đầu xuống. Mãi đến khi Tuyết Thảo sắp rời khỏi sân, Tô Mặc mới cong môi cười cười “Ta bỗng cảm thấy, ta như chăm sóc cho nàng dâu ...Giống thế này, tốt lắm."

      Tuyết Thảo liếc mắt nhìn , "Chỉ tiếc, tiểu nữ có phúc phận đó."

      Hàng tháng Tuyết Thảo đều xuống núi lần, trước hết nàng đến ngôi miếu đổ nát ở thành Nam, nơi đó có rất nhiều người nghèo, các đại phu thường coi khinh họ vì có tiền mua nổi thuốc, mỗi tháng Tuyết Thảo xem bệnh giúp họ, sau đó đến tiệm thuốc bắc bán những thảo dược quý giá mà chỉ núi mới có được, đổi lấy ít bạc và các thứ thuốc thường dùng đem đến cho những người ở thành Nam này, sau đó nàng ở lại trấn mua các đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, rồi trở về nhà.

      Lần xuống núi này cách lần trước chỉ có mười ngày, những người trong ngôi miếu đổ nát nhìn thấy Tuyết Thảo hân hoan hớn hở, bởi vì thời tiết mùa này thoắt lạnh rồi nóng, khiến ít người ngã bệnh. Tuyết Thảo bắt mạch cho họ tốn ít thời gian, đổi lấy dược liệu cũng tốn thêm ít thời gian nữa, mãi đến khi xong việc sắc trời nhá nhem tối, cửa thành khóa, Tuyết Thảo đành phải ở lại trong thành, sáng sớm hôm sau mua các vật phẩm rồi mới chạy về nhà.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :