1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mùa xuân thoáng qua ấy - Minh Khai Dạ Hợp

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Ăn khuya

      Edit: Tịnh Hảo

      Năm giờ rưỡi tan học, tiếng chuông báo hiệu hết tiết học cuối cùng vang lên, giáo viên vừa rời khỏi, phòng học lập tức nhốn nháo.

      Đám Vạn Tử Lâm bọn họ vây quanh lại.

      “A Huỳnh, phố cổ (*) ăn gì ?”

      (*) Nguyên văn là 文化街, là nơi tập trung buôn bán, tranh chữ, đồ thủ công mỹ nghệ, đồ dùng quanh khu vực phố, giống như xưởng Lưu Ly (琉璃厂) ở Bắc Kinh.

      Xoay ngược ghế lại, lưng ghế dựa vào vách tường, chân ghế tạo với mặt đất thành góc bốn mươi lăm độ, Phương Huỳnh cứ dựa như vậy, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, “Trong nhà có việc.”

      lâu rồi cậu chưa chơi với tụi tớ.”

      Phương Huỳnh mỉm cười, đưa tay nhéo mặt Vạn Tử Lâm, “Nhớ mình đến vậy à?”

      Vạn Tử Lâm gạt tay ra, “Ơ, buồn nôn quá.”

      Khổng Trinh Trinh ở bên cạnh cầm di động do dự chốc lát, hắng giọng, “Tưởng Tây Trì.”

      Động tác thu dọn cặp sách của Tưởng Tây Trì hề dừng lại.

      Khổng Trinh Trinh: “… phố cổ ăn gì đó với bọn mình ? Ở bên Đại học Khoa học Kỹ thuật, rất gần đấy…”

      .”

      Khổng Trinh Trinh sờ mũi, “Vậy…cậu có điện thoại , có thể…”

      dùng tới.”

      Khổng Trinh Trinh mất mặt, có chút nén được giận, cắn môi.

      Ngụy Minh nhìn nổi, “Cậu nể mặt quá đó?”

      Tưởng Tây Trì nhét quyển sách cuối cùng vào cặp da, vác lên vai, muốn về phía trước.

      Ngụy Minh bỗng cản đường .

      Tưởng Tây Trì khẽ cụp mắt, nhìn Ngụy Minh.

      có gương mặt quá mức ưa nhìn, ngay cả lúc vẻ mặt tức giận cũng rất đẹp

      Phương Huỳnh: “Ngụy Minh, đừng ép buộc người khác.”

      Ngụy Minh khẽ hừ tiếng, phục.

      “Thiên tài đều có chút kiêu ngạo, các cậu kiên nhẫn chút.”

      Những lời này ràng khích lệ Khổng Trinh Trinh, vội vàng gật đầu theo, như thể chuẩn bị ‘càng thất vọng càng dũng cảm’.

      Chờ đến khi trong lớp còn lại mấy người, Phương Huỳnh mới bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc.

      Ra bãi đậu xe lấy xe, muốn nhìn thấy người ra từ trong ký túc xá đối diện, bèn gạt chân chống xuống, chờ đợi.

      Tưởng Tây Trì miệt mài suy nghĩ, nghe thấy Phương Huỳnh gọi , khẽ giật mình.

      “Cậu còn chưa sao?”

      Tưởng Tây Trì tìm thấy xe đạp của mình, “Thầy tìm tớ.”

      Phương Huỳnh lập tức nở nụ cười, liếc nhìn cái, “ phải tố cáo đấy chứ?”

      Tưởng Tây Trì: “…”

      Hai xe cùng rời khỏi trường.

      Phương Huỳnh ngang hàng với sau tầm mét, đường, chiếc xe phía sau luôn kêu “cót két”.

      Qua giao lộ, bỗng nhiên tiếng “cót két” kia biến mất.

      Tưởng Tây Trì vội quay đầu nhìn lại, thấy Phương Huỳnh quẹo sang hướng khác, đạp đến đường Đông Nam.

      Sắc trời dần tối, ánh sáng màu cam dường như biến mất hoàn toàn.

      Tưởng Tây Trì nán lại đợi lát, ma xui quỷ khiến quay đầu xe, rẽ vào cua quẹo, theo sau.

      Đường Đông Nam sát khu trung tâm triển lãm, khá sầm uất, dọc đường đều là khách sạn, tiệm cơm và quán bar.

      Tưởng Tây Trì cố ý giữ khoảng cách, để Phương Huỳnh luôn nằm trong tầm mắt của mình, nhưng đến mức phát ra mình.

      Rất nhanh, lại rẽ vào khúc ngoặt đằng trước, vào con hẻm chật hẹp. Bên ngoài hẻm có kênh rạch thoát nước, mùi hôi thối ập vào mặt.

      Tưởng Tây Trì dám quá gần.

      lát sau, Phương Huỳnh dừng xe, lấy chìa khóa trong cặp da ra, khóa xe lại, đẩy cửa vào.

      Tưởng Tây Trì dừng xe đạp, giẫm lên hàng gạch như bọc lớp mỡ ở trong hẻm, tới chỗ Phương Huỳnh dừng xe.

      Đó là quán bar.

      Những ngày sau đó, Phương Huỳnh vẫn tìm đủ loại lý do để tan học cùng với Vạn Tử Lâm bọn họ, khi người khác đều gần hết, mình lặng lẽ đạp xe đến quán bar.

      lần, chờ Phương Huỳnh vào từ cửa sau chừng mười phút, dựa xe vào tường. Mặt đất dính mỡ gần như có chỗ để đặt chân, mùi hôi thối và mùi chua từ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Dị ứng

      Edit: Tịnh Hảo

      Hôm nay là sinh nhật của Vạn Tử Lâm, từ buổi sáng bắt đầu ồn ào, nghỉ giữa tiết lát bèn tìm Khổng Trinh Trinh, chốc lát đến tìm Phương Huỳnh, phải hỏi váy này đẹp , cũng hỏi tóc này làm đẹp .

      Phương Huỳnh cười hỏi: “Bươm bướm kia, bay có mệt ?”

      Vạn Tử Lâm chu môi: “Buổi tối Thiện mời chúng ta ăn cơm, tớ nhất định phải trang điểm cho đẹp.”

      cần trang điểm, rất đẹp rồi.”

      Vạn Tử Lâm chớp mắt, “ vậy sao?”

      Phương Huỳnh nhìn về phía Khổng Trinh Trinh, “Chụp cho cậu ấy tấm.”

      Khổng Trinh Trinh giơ điện thoại Nokia lên, chụp ‘rắc rắc’.

      Vạn Tử Lâm nhìn chằm chằm điện thoại trong tay ấy, di chuyển mắt, “Trinh Trinh, có phải điện thoại này chụp hình vô cùng tốt ?”

      “Cũng tạm thôi.” Khổng Trinh Trinh đưa di động cho Vạn Tử Lâm xem ảnh chụp, lần đầu tiên mình có can đảm mời Tưởng Tây Trì.

      Tưởng Tây Trì buông bút, xoay người lại.

      “Hôm nay là sinh nhật của Vạn Tử Lâm, ăn cùng với tụi tớ nhé?”

      Tưởng Tây Trì liếc mắt nhìn Phương Huỳnh rồi nhắm mắt lại, “Được.”

      Khổng Trinh Trinh sợ ngây người.

      Sau khi tan học, Tưởng Tây Trì đạp xe, ngang hàng với Phương Huỳnh theo phía sau đám Vạn Tử Lâm.

      Thiện là người như thế nào?”

      “Là ông chủ của quán bar.” Phương Huỳnh nhìn Vạn Tử Lâm, “Vạn Tử Lâm rất thân với ấy, tớ chỉ gặp có hai lần.”

      Tưởng Tây Trì nhìn , muốn lại thôi.

      Khổng Trinh Trinh ở phía trước quay đầu lại, “Các cậu nhanh lên chút! Chậm muốn chết!!”

      Phương Huỳnh hơi cúi người, tăng tốc độ, cười với Tưởng Tây Trì: “Đua nào!”

      Tưởng Tây Trì “Ừ” tiếng, nhưng chỉ là đạp tí, vẫn chạy ngang hàng với Phương Huỳnh.

      Chỗ ăn cơm là quán ăn gần quán bar.

      Thiện” tên là Triệu Thiện, hai mươi bốn tuổi, mặc áo T-shirt ngắn tay, đầu cua, làn da ngăm đen, cánh tay in hình con rồng, cổ đeo dây vòng vàng.

      Vạn Tử Lâm vừa vào phòng ngồi xuống kế bên ta, bắt lấy tay của ta, kinh ngạc : “ Thiện, lại đổi đồng hồ mới à!”

      tay của Triệu Thiện khoác lên ghế dựa, “Ừm” tiếng cho có lệ, ánh mắt chuyển về phía Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì, “Hai bạn học này là?”

      Ngụy Minh nhanh chóng giới thiệu : “Là Phương Huỳnh, Thiện, chắc gặp cậu ấy hai lần rồi; Tưởng Tây Trì, là bạn học cùng lớp của tụi em.”

      “Ồ.” Triệu Thiện làm vẻ như bừng tỉnh, nhìn Phương Huỳnh, “Là Phương Huỳnh à, hèn chi nhìn quen mắt đến thế. Viên Tử mời em tới quán bar chơi, vẫn luôn từ chối, có phải hay ?”

      Vạn Tử Lâm ủy khuất : “Cũng phải thế sao, A Huỳnh khó mời lắm.”

      Triệu Thiện cười : “ nghe Viên Tử , trước đây em cùng bốn nam sinh đánh nhau, nhưng cũng thua kém đúng ? ghê quá đấy…”

      Phương Huỳnh bình thản “Vâng” tiếng.

      Đồ ăn gọi trước đó, bưng lên rất nhanh.

      Triệu Thiện nạy mở ba chai bia, rót đầy cho vài người.

      Phương Huỳnh đẩy đẩy cái ly, “Em uống bia, em bị dị ứng.”
      Ánh mắt của Triệu Thiện quét tới, “Sinh nhật của Viên Tử, em nể mặt sao? phải tụi em là bạn tốt sao?”

      Vạn Tử Lâm cũng nhìn về phía Phương Huỳnh, giọng mang vẻ làm nũng: “A Huỳnh, uống chút thôi.”

      Triệu Thiện nhìn thái độ của Phương Huỳnh dường như có chút buông lỏng, vội : “Đến đến đến, chúng ta nâng ly trước. Tụi
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Mâu thuẫn

      Edit: Tịnh Hảo

      Phương Huỳnh trì độn thong thả “Ừm” tiếng.

      lát, Tưởng Tây Trì thấy chậm rãi nâng mặt lên, dưới vành nón là lông mày chau lại.

      “Tôi thấy lá gan của em càng ngày càng lớn! Giờ học của chủ nhiệm lớp mà còn ngang nhiên ngủ! Đứng lên cho tôi!”

      Phương Huỳnh dừng lát, câu cũng , vuốt mặt, lắc lư đứng lên.

      cãi lại, Trương Quân sửng sốt lát, cũng gì, tiếp tục tiết học bị gián đoạn.

      Nhưng mà điều tốt đẹp tồn tại mãi.

      “Cách giải phép cộng và trừ của số chắc mọi người nắm được rồi? Chúng ta đến vài đề tính nhẩm.” Trương Quân nhìn vào danh sách ở bàn, “Vạn Tử Lâm, 3-(- 3), bằng bao nhiêu?”

      Vạn Tử Lâm cuống quít đứng lên, cầm cuốn sách lật trước sau hai cái, lại cầu xin giúp đỡ nhìn bạn học xung quanh.

      Trương Quân nhíu mày, “Em vừa mới cúi đầu chơi cái gì?”

      có...”

      có?” Trương Quân đặt phấn và thước xuống, xuống bục giảng.

      Ngón tay của Vạn Tử Lâm bấu chặt vào mặt bàn.

      Trương Quân đến trước mặt ấy, “Lấy đồ ra.”

      “Thầy Trương...”

      “Lấy ra!” Trương Quân đưa tay đẩy ấy về phía sau, bàn tay tiến vào hộc bàn sờ tìm.

      chiếc điện thoại di động Nokia mới tinh.

      Trương Quân phất tay áo, trở lại bục giảng, ném di động lên mặt bàn, “Tiết học này, chúng ta học, chúng ta về vấn đề kỷ luật chút. Khai giảng tuần rồi, tôi phát các em có số bạn học, còn chưa điều chỉnh tốt bổn phận của mình, làm mình học tập là vì cái gì… chuyện, nghịch điện thoại, xem sách ngoài giờ! Các em cho rằng học là vì tôi sao? Tôi cho các em biết, nếu các em thi nổi đại học, kết quả là gì? Sau này chính là cặn bã của xã hội!”

      Mặt bàn bỗng nhiên rung lên.

      Vạn Tử Lâm cũng chấn động theo, chốc lát sợ đến mức gương mặt trắng bệch.

      Trương Quân bị cắt ngang, liếc mắt nhìn điện thoại bàn, khựng lại, “… Tin nhắn này có chút thú vị, các em nghe chút…”

      Vạn Tử Lâm cầu xin: “Thầy Trương!”

      Trương Quân lắc đầu, làm như vô cùng đau đớn, “Chậc chậc, thành tích tốt, ngược lại rất am hiểu mấy chuyện nam đạo nữ xương (*)… Còn tuổi , sao biết xấu hổ như thế? Vạn Tử Lâm, tôi ném ở đây…”

      (*) Đàn ông làm kẻ trộm, phụ nữ làm mại dâm, được mô tả như người xấu, mô tả mức độ đạo đức cực kỳ thấp của xã hội, dùng để mắng người.

      tiếng gào to: “Câm miệng!”

      Chốc lát, trong phòng học an tĩnh.

      Trương Quân nâng cằm, “Phương Huỳnh, em có vấn đề gì?”

      Phương Huỳnh kéo ống tay áo che tay, đè mũ xuống, câu cũng , bước lên bục giảng, lập tức đoạt lấy di động trong tay ông.

      “Em làm gì hả!”

      tay Phương Huỳnh nắm chặt di động, tay cấu vào gan tay của ông, xuống tay ngay chỗ hiểm, suýt chút nữa cấu rớt thịt chỗ gan tay xuống.

      Trương Quân “á” tiếng, buông tay.

      Phương Huỳnh chộp lấy, mở nắp pin, lấy sim ra, lại ráp trở về.

      Đập di động lên bàn, giương mắt, nhìn Trương Quân chằm chằm, gằn từng tiếng, “Thầy mới là cặn bã.”

      Xoay người, đến trước bàn Vạn Tử Lâm, để sim xuống, sau đó đứng trước bảng đen, tự phạt đứng.

      Trương Quân: “...”

      Phương Huỳnh ngẩng cao đầu, nhìn ông đầy khiêu khích.

      Nhất thời, trong phòng học ai dám lên tiếng.

      “Reng reng reng!”

      Đúng lúc tiếng chuông hết tiết học vang lên giải vây.

      “Phương Huỳnh, Vạn Tử Lâm, buổi chiều kêu phụ huynh các em đến đây!”

      “Bọn họ đến.”

      “...” Trương Quân sắp giận đến ngất, mặt méo xẹo, nâng tay chỉ vào Phương Huỳnh, “Em, em cùng tôi gặp chủ
      [​IMG]
      ChrisM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Chọn bài hát

      Edit: Tịnh Hảo

      Sau khi Nguyễn Học Văn mua được kính viễn vọng mới ôm cả ngày trong tay buông.

      Khi Tưởng Tây Trì về đến nhà, ông cầm khăn mềm, nhè lau sạch ống kính. Phòng bếp truyền đến hương thơm, Ngô Ứng Dung chưng bánh bắp. Tưởng Tây Trì rửa tay vào phòng bếp, giúp Ngô Ứng Dung bưng thức ăn ra.

      “Ôi, cháu cần dọn ra đâu, đến bàn ăn ngồi là được rồi.”

      Tưởng Tây Trì bưng bát cháo cải to lên, lấy ba bộ bát đũa, ngồi xuống bàn ăn.

      Bánh bắp được chưng xong, những cái bánh giống nhau được bưng lên, nóng hổi, mùi thơm xông vào mũi.

      Ngô Ứng Dung gắp cho mỗi người cái, “Ăn lúc còn nóng, vô cùng ngon đấy.”

      Tưởng Tây Trì mở lớp lá ngô đồng ở bên ngoài ra, lấy đũa xiên vào miếng , đưa vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt của Ngô Ứng Dung chờ đợi nhìn , vội , “Ngon lắm ạ.”

      “Ngon ăn hai cái , bây giờ cháu lúc lớn, vóc người phát triển, nếu dinh dưỡng đủ tốt đâu…”

      Ngô Ứng Dung lải nhải hai câu, Nguyễn Học Văn hỏi từ ngày khai giảng tới nay học hành có quen .

      “Tốt lắm ạ.”

      Ngô Ứng Dung cười ha ha ngừng, “Thằng nhóc cháu cần người lớn lo lắng đấy— À, suýt nữa quên, hôm nay cháu gọi điện, hỏi cháu có thích ứng , ở trường học có thiếu cái gì …”

      thiếu ạ.” Tưởng Tây Trì đáp rất nhanh, lát, ý thức được giọng điệu của mình dường như có chút cứng ngắc, vội bổ sung , “Đồ đạc đều đủ dùng.”

      “Người này rất quan tâm đến cháu, bà thấy mấy năm nay, cha cháu hề lo lắng cho cháu, tất cả đều do người này của cháu thu xếp mọi thứ. Còn nữa, cháu chuyển qua đây, ngay cả bóng dáng của cha cháu cũng thấy…”

      Tưởng Tây Trì tựa như nghe nhưng hề nghe thấy, sau lúc lâu, chuyển sang chủ đề khác.

      Sáng sớm, Tưởng Tây Trì đến đầu cầu giống thời gian thường ngày.

      Bánh trái cây đường và bánh quẩy lật chuyển 180 độ ở trong chảo dầu, tấm thớt gỗ là hành băm và bột mì được nhào nặn thành viên tròn, mở nắp nồi hấp nóng hừng hực ra, bánh bao hấp nằm ở bên trong…

      Trong khí có chứa hơi nước và đủ loại mùi hương của các món ăn, kích thích vị giác.

      lượn lờ quanh các sạp bán đồ ăn sáng, người đợi chưa tới.

      Mua sáu bánh bao hấp , đưa vào trong miệng cái, giương mắt nhìn đầu cầu phía bên kia, ngừng chút, leo lên xe, đạp .

      mình đạp xe đạp đến trường học, đẩy cửa phòng học ra, mới phát Phương Huỳnh đến.

      nhoài người ra dãy cửa sổ cuối cùng, cơ thể ló ra bên ngoài, giống như cả người đều sắp ngã ra bên ngoài.

      Tưởng Tây Trì dừng bước lát, trở về vị trí của mình.

      lát, nghe thấy thanh đóng cửa sổ, tiếng động tựa như kéo ghế, còn có loạt tiếng sột soạt.

      lấy cuốn sách số học từ trong cặp da ra, làm bài.

      Câu chỉnh Trương Quân của Ngụy Minh, đúng phải là tùy tiện , mà vốn là định hành động .

      Sau giờ học, cậu ta chạy đến Phương Huỳnh bên này báo cáo ý tưởng kỳ diệu mà mình vừa mới nghĩ ra ở trong lớp học, lại còn cố ý nâng giọng lên, giống như sợ Tưởng Tây Trì nghe thấy, “Phương Huỳnh, tớ nghĩ ra được cách, tuyệt đối làm cho Trương Quân sau này phải xấu hổ— chúng ta dùng điện thoại di động của thầy ấy gửi tin xấu cho toàn bộ giáo viên nữ.”

      Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Di động đâu? Cậu định làm sao có được điện thoại của Trương Quân? Trộm? Lừa?”

      Ngụy Minh gãi đầu, “Ách...”

      “Nghĩ tiếp.”

      Nghỉ giữa tiết tiếp theo, Ngụy Minh tiếp tục qua đây báo cáo, lúc này đủ loại ý tưởng, từ việc rắc đinh ở ghế làm việc, đến trộn mù tạc trong cốc nước, lén cắt quần thành lỗ, chắn đường ở ngoài đường trùm bao bố đánh trận… vân vân.

      Cuối cùng đều bị Phương Huỳnh bác bỏ.

      Ngụy Minh mất hứng, “Có phải cậu muốn bao che cho Trương Quân …”

      Phương Huỳnh trợn trắng mắt: “Là do biện pháp cậu nghĩ ra rất thối nát…”

      lát, Vạn Tử Lâm đến. ấy bị mời phụ huynh, lại bị mất điện thoại di động, tâm trạng sa sút, qua đây chào hỏi Phương Huỳnh giống như thường ngày, chỉ đứng xa câu “Buổi sáng tốt lành”.

      Cả ngày, Tưởng Tây Trì đều có chút thoải mái, cảm giác thoải mái này còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm bài của .

      Tan học, giáo viên tiếng Mã gọi đến văn phòng.

      Mã bảo ngồi xuống trước, đứng dậy đến máy lọc nước bên kia rót nước. Trước bàn làm việc còn có nữ sinh, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt rất to.

      Mã bưng hai ly nước tới, “Ngồi , đây là bạn ở lớp học khác mà dạy, Cố Vũ La.”

      Cố Vũ La nhìn Tưởng Tây Trì, khẽ cười, “Chào bạn.”

      Mã cười , “Chắc cần giới thiệu em ấy nhỉ? Học sinh đại diện - Tưởng Tây Trì.”

      Cố Vũ La gật gật đầu, “Em biết ạ.”

      Mã cũng nhiều, giới thiệu quy tắc thi khẩu ngữ cho bọn họ, “… Ngoại trừ tự diễn thuyết và phát huy mệnh đề (1) ra, còn cần biểu diễn tài nghệ. Cố Vũ La, nhớ em từng học khiêu vũ phải , biểu diễn tài nghệ chính là cái này, sao hả?”

      (1) Mệnh đề là nhóm từ có chứa động từ chia và chủ từ của nó. Động từ chia là động từ hòa hợp với chủ từ của nó về ngôi và số. This is the man Mary saw yesterday.

      Cố Vũ La: “Em có vấn đề gì ạ, Mã.”

      Mã nhìn về phía Tưởng Tây Trì, “Còn em, có ý tưởng gì ?”

      Tưởng Tây Trì: “... Em có thể tham gia ?”

      Mã sửng sốt chút, “ đăng ký cho em rồi.”

      Tưởng Tây Trì có biểu cảm gì, sau lúc lâu, mới : “Ca hát.”

      Rời khỏi văn phòng, Tưởng Tây Trì nhanh chóng về phía phòng học, phía sau truyền đến giọng của Cố Vũ La: “Tưởng Tây Trì.”

      Tưởng Tây Trì ngừng chút, “Chuyện gì?”

      Cố Vũ La cười : “Mỗi ngày tan học cậu có rảnh ? Chúng ta luyện tập khẩu ngữ lát nhé?”

      rảnh.”

      Dứt khoát từ chối, cũng nể mặt Cố Vũ La, vẫn cười , “Vậy được.”

      Tưởng Tây Trì lướt qua bóng cây nhãn cao lớn, về phía phòng học.

      Ở trước lầu thí nghiệm, Vạn Tử Lâm và Khổng Trinh Trinh cùng trực nhật, quét dọn khu vực công cộng.

      Cây chổi bị Vân Tử Lâm vung mạnh hai cái như hả giận, “Tớ sắp bị mẹ mắng chết rồi… Nếu phải Phương Huỳnh nhiều chuyện, tớ cũng bị mời mẹ đến trường học…”

      Khổng Trinh Trinh: “Sao lại như vậy, A Huỳnh giúp cậu đấy, nếu cậu bị thầy ấy đọc tin nhắn trước toàn lớp rồi?”

      Vạn Tử Lâm nghẹn lời, lát còn : “Cậu có biết cậu ấy tặng quà sinh nhật gì cho tớ ? Quả cầu thủy tinh, bên trong còn có bông tuyết … Bây giờ ai còn tặng cái này hả?”

      Khổng Trinh Trinh trả lời, liếc mắt ra hiệu với Vạn Tử Lâm.

      Vạn Tử Lâm lập tức ngẩng đầu, lúc này mới phát Tưởng Tây Trì đứng ở chỗ xa. ấy hoảng hốt, há mồm tính chút gì đó.

      Tưởng Tây Trì chưa từng nhìn ấy cái, lập tức về lớp học.

      Phương Huỳnh lau cửa thủy tinh, cảm thấy có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cúi xuống, quăng khăn lau về trong thùng nhựa rửa sạch.

      Tưởng Tây Trì tới, đứng trước mặt . cao hơn cái đầu, có chút cảm giác áp bách.

      Phương Huỳnh nhanh chóng ngồi dậy, hiểu: “Sao vậy?”

      Tưởng Tây Trì mở miệng.

      Phương Huỳnh vắt khô khăn lau, ném từ tay này sang tay kia, nhìn gương mặt Tưởng Tây Trì rối rắm, muốn lại thôi, “Có cái gì muốn với tớ à?”

      “... Lau xong hết chưa?”

      Phương Huỳnh sửng sốt chút, giơ tay chỉ chỉ phía hành lang, “Bên kia còn chưa lau.”

      Tưởng Tây Trì xắn tay áo lên, giật lấy giẻ lau trong tay .

      “Này! Tớ dùng cái gì hả?”

      Tưởng Tây Trì để ý đến .

      Phương Huỳnh đến phía dưới ngăn tủ bục giảng, lấy giẻ lau ra, bỏ vào trong thùng nước vắt khăn, đến hành lang, lau cánh cửa sổ thủy tinh.

      Người trong trường học sắp về hết rồi, yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân.

      Phương Huỳnh nâng mắt nhìn, cách lớp thủy tinh.

      Tưởng Tây Trì lau cửa thủy tinh rất tỉ mỉ, nghiêm mặt, lấy khăn lau từ xuống dưới từ trái sang phải, ngay cả góc cũng buông tha.

      Trong mắt Phương Huỳnh mang chút ý cười, “Tưởng Tây Trì, cậu là người rất kỳ quái.”

      Động tác của Tưởng Tây Trì dừng lại, nhìn Phương Huỳnh vẫn đội mũ mang khẩu trang, “, cậu mới kỳ quái.”

      Phương Huỳnh cười ha ha, quan tâm nhún nhún vai, “ có gì là ổn cả.”

      Lau cửa thủy tinh lát, Tưởng Tây Trì hỏi : “ lát cậu có rảnh ?”

      “Ừ.” Phương Huỳnh quơ giẻ lau, nhảy lên lau nửa phần phía , “Có thể rảnh, cậu muốn làm gì?”

      “Tớ phải tham gia cuộc thi khẩu ngữ tiếng , cần biểu diễn tài nghệ.”

      “Oa.” Phương Huỳnh tán thưởng tiếng, “Ca hát?”

      Tưởng Tây Trì gật đầu.

      Phương Huỳnh hiểu ý của , động tác mau lẹ nhanh hơn, “Vậy lau nhanh lên, tớ dẫn cậu .”

      Studio kia nằm trong con hẻm , dễ tìm, cửa tiệm lớn, nhưng đồ dùng đủ, phân nửa là khu cho thuê, phân nửa là khu ra giá mua.

      Hiển nhiên Phương Huỳnh là khách quen ở nơi này, vừa vào cửa lên tiếng chào hỏi với ông chủ trước, giải thích mục đích đến.

      Ông chủ là người mập mạp, sau khi ngồi phịch xuống ghế ở quầy thu ngân, chiếm hết cả gian, ta mở máy tính ra, gõ lạch cạch lên bàn phím, “Vậy hát bài của Westlife , bài hát của họ rất hay, hát tốt.” ta click vào con chuột, giọng hát truyền ra từ loa.

      Chỉ nghe khúc nhạc dạo, Phương Huỳnh liền xua tay, “Đừng lấy bài《My Love》, bài này quá lạc hậu (2) rồi.”

      (2) Từ tiếng Trung là 烂大街: 烂: là thối nát, hỏng. 大街: là đường phố. Ý chỉ đồ vật tầm thường, thô bỉ, lạc hậu.

      “Ha, em cũng biết được từ lạc hậu à, Châu Kiệt Luân em thích nhất có phải lạc hậu ?”

      Phương Huỳnh: “Muốn chết sao.”

      Ông chủ cười ha ha, lại mở bài khác:

      “I remember all my life, raining down as cold as ice...”

      Phương Huỳnh: “Bài này dễ nghe!”

      “《Mandy》.” Ông chủ chỉ chỉ cái giá sau lưng, “ Bài đó ở trong album《Turn a round》, tự tìm nhé.”

      Tưởng Tây Trì nhìn Phương Huỳnh ra phía sau, hỏi ông chủ, “Có thể tải bài hát ở nơi này ạ?”

      “Đưa MP3 cho , tải giúp em.”

      “Lần sau em đến.” Tưởng Tây Trì quay đầu liếc nhìn Phương Huỳnh, đứng trước giá tìm, “Phương Huỳnh thường xuyên tới sao?”

      “Nơi này của tốt, có người quấy rầy, em ấy thường xuyên tới đây nghe nhạc và đọc sách.”

      “Đọc sách gì thế?”

      “Cái gì cũng xem, chủ yếu là tiểu thuyết nhỉ? Lúc nghỉ hè em ấy ở chỗ này của , xem hết giá sách tiểu thuyết võ hiệp rồi.” Ông chủ chỉ chỉ giá sách bên khu cho thuê, ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì, hề hề nở nụ cười, “Haizz, hai đứa phải bạn học sao? Sao em lại hỏi ? Cảm thấy hứng thú đối với em ấy à? Có phải em thích em ấy ? Bây giờ mấy đứa các em quá lợi hại rồi, lúc này mới có mấy tuổi…”

      có.”

      “Còn ngượng ngùng ...”

      có.”

      Ánh mắt của Tưởng Tây Trì nhìn về phía hình bóng của Phương Huỳnh lần nữa.

      Cảm thấy đơn.

      Giống như vậy.
      ChrisM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Thi đấu

      Edit: Tịnh Hảo

      Cuộc thi khẩu ngữ tiếng do ba trường liên kết diễn ra vào cuối tháng mười, năm nay vừa đúng đến phiên trường Thanh Dạ làm phía tổ chức. Buổi chiều trước khi vào học, Phạm Chi Dương nhận lệnh của giáo viên tiếng , muốn tuyển vài người tình nguyện trong lớp hỗ trợ bố trí trận đấu trong hội trường.

      Khai giảng hơn hai tháng, mọi người còn dè dặt như lúc ban đầu, tính cách của mỗi người đều lộ ra hết. Cấp hai giống tiểu học, mọi người đều trong thời kỳ trưởng thành, đều phải đến chút “cá tính”, hề có loại cá tính chịu làm tình nguyện, có ai muốn tham gia.

      Phạm Chi Dương đứng bục giảng vận động nửa ngày, mọi người chỉ ngồi làm bài tập, nghe nhạc, hoàn toàn xem người như cậu tồn tại.

      Phạm Chi Dương vừa gấp vừa tức, cầm lấy khăn lau bảng đập xuống bàn, “Yên lặng!”

      Tiếng chuyện của mọi người ở phía dưới hơi chút, lát, vẫn như cũ thay đổi.

      Ghế của Ngụy Minh cách bàn rất xa, liếc nhìn Phạm Chi Dương ở bục giảng, “Cậu gấp cái gì? Lại muốn lập công ở trước mặt giáo viên sao?”

      Phạm Chi Dương: “Tớ... Tớ có...”

      Lúc này mọi người đều yên lặng, rất hứng thú nhìn Ngụy Minh oán trách Phạm Chi Dương.

      “Tớ nghe , cậu thường xuyên mách lẻo về tụi tớ ở trước mặt Trương Quân…”

      Phạm Chi Dương gấp đến sắp khóc, “Tớ có mách lẻo…”

      “Cậu làm chính là làm sao? Lớp trưởng nào mà mách lẻo chứ…”

      Giọng trầm xuống, Phương Huỳnh vẫn luôn lười biếng nằm sấp ngủ, chợt đứng lên từ chỗ ngồi.

      Mặt của Phạm Chi Dương trắng còn giọt máu, nếu “phần tử xấu” nhất của lớp cũng giúp đỡ Ngụy Minh, vậy hôm nay cậu…

      Phương Huỳnh: “ đâu hỗ trợ?”

      Phạm Chi Dương sửng sốt, Ngụy Minh cũng sửng sốt.

      Hai tay Phương Huỳnh đặt trong túi, “Hỏi cậu đấy? đâu hỗ trợ?”

      “Báo báo...”

      Nghe qua giống như “Ôm ôm” (trong tiếng Trung từ “ôm” và từ “báo” đồng ), mọi người lập tức cười vang.

      Phương Huỳnh chộp lấy sách vỗ lên bàn, giọng nghiêm nghị: “Cười cái gì mà cười?”

      Phòng học nhất thời yên lặng, người bật bài hát cũng luống cuống tay chân nhấn nút tắt.

      Phương Huỳnh: “Sảnh báo cáo?”

      Phạm Chi Dương đỏ mặt gật gật đầu.

      Phương Huỳnh rời khỏi chỗ ngồi, chợt nghe phía sau có tiếng động kéo ghế, nhìn lại, là bạn cùng bàn.

      Bạn ngồi cùng bàn là Mẫn Thắng Nam, vóc dáng gầy, lúc nào cũng mặc đồng phục giống nhau, đeo kính mắt lỗi thời, luôn làm Phương Huỳnh quên mình còn có người bạn cùng bạn như vậy.

      Mẫn Thắng Nam cũng dám nhìn , giọng : “Tớ... Tớ hỗ trợ.”

      lát, Khổng Trinh Trinh cất di động vào trong túi, cũng đứng lên theo. ấy nhìn thoáng qua Vạn Tử Lâm ở chỗ kia, Vạn Tử Lâm lật tạp chí giải trí, dường như quan tâm đến động tĩnh bên này.

      Thêm Phạm Chi Dương nữa, cuối cùng cũng đủ bốn người, có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ với Mã.

      Phạm Chi Dương dẫn ba người tới hội trường, người từ trong tổ chuẩn bị có nhiệm vụ quan trọng, nhiệm vụ của Phương Huỳnh và Mẫn Thắng Nam là bơm bong bóng.

      bàn là bịch xốp bong bóng còn chưa mở bao bì, bên cạnh đặt ống bơm hơi. Phương Huỳnh cứ bơm và bơm, đến bước buộc bong bóng lúng túng, làm hồi lâu cũng buộc được, buộc được, khí bay ra ngoài hơn phân nửa.

      “Cái kia...” Mẫn Thắng Nam dám nhìn Phương Huỳnh, lúc bơm, để lại đuôi dài chút, cần phải bơm cho hết…” ấy làm mẫu, “Sau đó như vậy… vòng, liền buộc được rồi.”

      Dựa theo lời của Mẫn Thắng Nam, Phương Huỳnh thử hai lần, thành công, liền cảm ơn với Mẫn Thắng Năm.

      Dường như Mẫn Thắng Nam bị dọa, mặt kìm nén đến đỏ bừng.

      Đến ba giờ, toàn bộ trận đấu được bố trí xong. Bốn giờ trận đấu bắt đầu, nhưng Tưởng Tây Trì bọn họ ở hậu trường để chuẩn bị.

      Phương Huỳnh về lớp học, vòng qua tấm màn màu đỏ che hậu trường. Tưởng Tây Trì ngồi mình ở
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :