1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân của hot girl thỏ - Thư Đích Hạ Thiên (Full 38c. Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 37: Đại Hắc à, phải bình tĩnh
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Hắc Thương Kình là sau đó biết được làm được chuyện đó, mặc dù có chút tiếc nuối mình có mặt ở đó, nhưng lần này cũng quá cố chấp. Hơn nữa, còn có chuyện quan trọng hơn cần đối mặt, dắt Bạch Mão Mão đến nhà để xe của mình, lái chiếc xe mới mua, là chiếc Maybach 62S màu đen.

      "Hắc đại nhân, muốn ra ngoài ăn cơm à?" Từ sau khi ở cùng nhau, hai người cứ có thời gian ăn ở nhà, cho nên Bạch Mão Mão hiểu được hành động này của Hắc Thương Kình.

      "Ừ, dẫn em gặp người." Xe rời khỏi Hành Long uyển, Hắc Thương Kình giảm tốc độ, gọi cuộc điện thoại, "Tử Hiên, ông lão ở đâu?"

      ". . . . . . nhà hàng Cửu Lầu." ở đầu dây bên kia, Tử Hiên chịu trách nhiệm theo dõi lão đầu có chút khó xử trầm mặc mấy giây nhưng cuối cùng vẫn trả lời.

      "Địa bàn của Hắc Xích Ngạn à?" Suy nghĩ chút, Hắc Thương Kình tay cầm tay lái, giọng chỉ hơi dừng lại, liền dứt khoát vòng xe đổi hướng, lái về phía khu vực Triệu Long xa hoa nhất thành phố Vĩ Bạc, nhà hàng Cửu Lầu chiếm cứ nửa mặt bằng cho thuê của tòa nhà Hoàng Kim chín tầng.

      "Lão đại, nhất định phải làm như vậy sao? Ông cụ có thể điên mất hay ?" Nghe được câu trả lời của Hắc Thương Kình, Tử Hiên khó nén lo lắng.

      " biết." Nếu tâm lý lão đầu kia yếu ớt đến thế mới là kỳ lạ, "Cúp đây, có chuyện gì liên lạc sau."

      Thấy Hắc Thương Kình cúp điện thoại, Bạch Mão Mão theo bản năng hỏi: "Ông lão là ai ?"
      "Ông nội ." Lướt mắt nhìn qua vẻ mặt mờ mịt của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Lưu mím môi.

      "Ừm. . . . . . chúng ta sắp ăn cơm với ông của à?" Nếu như có nhớ lầm, lần trước ở nhà tổ Hắc gia, ông cụ bị dọa chạy mất. . . . . .

      "Em cũng nên gọi ông nội như ." Hắc Thương Kình nghĩ nhiều mà chỉ sửa chữa chút cách xưng hô của .

      ". . . . . ." đây đâu phải là trọng điểm đâu đại nhân? Nghiêng người nhìn về phía Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão vẫn còn rối rắm, " phải sợ em hù dọa ông nội ư?"

      "Chỉ bằng em sao?" còn chưa biết là ai hù ai đâu.

      Được lắm, trong giọng của Hắc đại nhân toàn chứa ý coi thường và châm chọc , nếu sợ, sợ cọng lông gì chứ? Sau khi suy nghĩ ràng, Bạch Mão Mão rốt cuộc có thể chuyên tâm thưởng thức gương mặt của mỹ nam bên cạnh, hình ảnh vui tai vui mắt như thế, nhìn là lãng phí.

      "Nhà hàng Cửu Lầu cũng là sản nghiệp của Hắc gia, nghĩ tới đấy. Chỉ là, vì sao nơi cao cấp như thế lại lấy cái tên bình thường vậy?" Người ta luôn sản nghiệp của Hắc gia trải rộng mọi ngành nghề và khắp nơi ở thành phố Vĩ Bạc này, hoặc ngoài sáng hoặc trong tối, nắm mạch máu kinh tế của thành phố Vĩ Bạc trong tay, xem ra cũng hẳn là có lý do.

      "Bởi vì, " hơi ngừng chút, Hắc Thương Kình hình như rất là khinh thường xì khẽ chút, "Hắc Xích Ngạn , mối tình đầu của kết thúc ở phòng ăn số 9 của trường đại học. Nên lấy cái tên này, là vì muốn tưởng nhớ lại."

      "Hắc đại nhân, tin lý do của người ta ư?"

      Kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch Mão Mão, chỉ cần nghe giọng điệu của mà có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng ư? Xem ra cũng hẳn là tiểu bạch, "Hắc Xích Ngạn là tên ngựa đực nổi tiếng trong Hắc thị, từ lúc còn học mẫu giáo biết cách đùa giỡn con người ta."

      "Cho nên, tin người ta đến đại học mới kết thúc tình đầu tiên ư?" ra là, danh tiết đối với đàn ông mà cũng quan trọng vậy a, Bạch Mão Mão im lặng thở dài.

      "Em tin ?" Quẹo qua con đường khác, Hắc Thương Kình thuận miệng hỏi.

      "Tin."

      Tay cầm tay lái của dường như cứng lại lúc, Hắc Thương Kình dùng cặp mắt đen lạnh lùng hề gợn sóng nhìn Bạch Mão Mão cười rạng rỡ, "Tại sao?"

      "Bởi vì đối với người đàn ông còn danh tiết, ta cần phải dối nữa." ra Hắc đại nhân phán quyết như thần cũng có lúc hồ đồ như thế, Bạch Mão Mão trả lời vừa to vừa ràng.

      Hình như, đúng là bộ dáng như vậy. Đối với tự hài lòng của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình khó được lần phản bác lại.

      "Em đúng rồi phải ?" trầm mặc của Hắc Thương Kình như cổ vũ cho , cười càng thêm lớn lối.

      có thể khiến cho lãng tử Hắc Xích Ngạn vốn luôn dạo chơi ở nhân gian lấy tên nhà hàng cao nhất để nhớ lại hẳn phải là khiến cậu ta muốn kết hôn. Xem ra, cần phải tra được đó là ai rồi đem giấu ở địa khu Biên Viễn, nếu để Hắc Thương Lam tìm thấy hay ho rồi.

      "Hắc đại nhân, suy nghĩ gì thế?" Nhìn Hắc Thương Kình vẫn còn trầm tư, Bạch Mão Mão si mê dứt, sao lại có người lớn lên với gương mặt có đường cong hoàn mỹ thế này chứ? Nhất là góc cạnh cánh môi ràng, mặc dù khẽ mím môi, nhưng vẫn có mùi vị hấp dẫn chết người, đến giờ nghĩ lại, vẫn có cảm giác giống như nằm mơ, bọn họ, từng thân mật qua như vậy. . . . . .

      Quay tầm mắt, thấy mảng trắng bệch khả nghi khóe miệng ai đó, Hắc Thương Kình khẽ nghẹn, theo bản năng, né tránh cái nhìn đầy ý đồ của , trong lòng ảo não với cử động trong tiềm thức của mình, xe bỗng tăng tốc lý do, Bạch Mão Mão bị dọa đến mức dám nhìn mỹ nam nữa, vội vàng kéo dây an toàn cài vào.

      "Sau này cho phép nhìn chằm chằm chảy nước miếng." vẫn ảo não, trực tiếp ra lệnh.

      "Vậy cứ dứt khoát đeo mặt nạ, đừng để cho em xem." Rất mạnh miệng, Bạch Mão Mão rất biết được voi đòi tiên mà .

      Xem ra, người nào đó cần được dạy dỗ rồi. Ánh mắt lạnh lùng chợt tối lại, Hắc Thương Kình lái xe dừng ở ven đường, nghiêng người, nhìn chăm chú vào Bạch Mão Mão còn chưa hết phách lối, "Sao cơ? Lặp lại lần nữa?"

      Đừng có tự nhiên dùng khí thế đáng sợ như thế đe dọa chứ! Nhìn cặp mắt giận dữ tối đen của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão rơi lệ, được rồi, luôn luôn thấy cương nhu, việc này có gì phải xấu hổ. . . . . .

      "Hiểu rồi, Hắc đại nhân, sau này em cố gắng nhìn là được." Hu hu, cúi đầu, Bạch Mão Mão im lặng khóc thảm, sao lại tướt đoạt quyền lợi ngắm cái đẹp của chứ, nhân đạo chút nào, nhân đạo mà.

      Hình như, đây cũng phải là đáp án muốn. Đôi mắt đen trầm, ngón tay dài nâng lên cằm Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình bất mãn với cảm xúc rối rắm trong lòng mình, vì vậy, dứt khoát tuân theo bản năng ——

      Con ngươi khẩn trương co rúc lại, Bạch Mão Mão nhìn chằm chằm gương mặt tuấn gần trong gang tấc, đôi mắt đen mang chút tà khí, như có thể cuốn vào đầm sâu ấy —— theo bản năng muốn né tránh, lại bị Hắc Thương Kình nắm được cằm, muốn tránh cũng được, chỉ có thể dần dần trầm luân khi mút hôn cánh môi mình. . . . . .

      Như là dùng răng cắn, ngậm cánh môi tươi sáng của Bạch Mão Mão, đáy mắt vốn lạnh lùng của Hắc Thương Kình lại lóe ra tia nóng bỏng. khi tâm thể bình tĩnh vì cho phép trốn, lại càng cho phép chỉ lưu luyến si mê sắc đẹp của , nếu là si mê cứ lấy ra tấm lòng chân của mình đổi lấy ánh mắt xanh của .

      ràng là người đàng ông khí thế lạnh lẽo, tại sao môi lưỡi lại nóng bỏng thế này? Bị buộc ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của , nhìn thấy nơi đáy mắt ý muốn chiếm đoạt, đôi mắt Bạch Mão Mão từ từ trở nên mơ hồ, lấp đầy sương mù, hình như, chỉ chiếc lưỡi của bị cuốn lấy mà còn có lòng của nữa. . . . . .

      Cực kỳ lâu về sau, Bạch Mão Mão vẫn luôn nghĩ ra, mê luyến và say đắm liệu có từng có giới hạn. chỉ biết, vào giờ phút này, ở trong vòng tay , quên mất tất cả, bao gồm bản thân mình. . . . . .

      ——— ———— ——— —————
      Lúc đến nhà hàng Cửu Lầu, cả hai người đềm im lặng.

      xe cùng Hắc đại nhân hôn nhau kịch liệt như thế, giữa ban ngày ban mặt còn suýt nữa lau súng cướp cò, điều này khiến cho trái tim tiểu bạch thỏ Bạch Mão Mão chịu nổi. Lần đầu tiên trong đời, muốn tránh né mỹ nam, nhưng mà tay lại bị nắm chặt, thể nào tránh thoát, muốn tránh cũng được.

      Vì vậy, chỉ có thể cúi thấp đầu, lại cúi đầu, cố gắng bình

      phục đáy lòng hỗn loạn và rung động, nhưng ngón tay hơi run rẩy lại đem hốt hoảng của truyền đạt cho Hắc Thương Kình.

      Thỏa mãn liếm liếm khóe môi, tròng mắt Hắc Thương kình trong như cũ, lại đè nén được chút ấm áp. Hiểu được hỗn loạn của Bạch Mão Mão giờ phút này cũng làm khó , nhìn xung quanh nhà hàng rộng lớn nằm ở tầng này, tím kiếm ông lão trong nhà của .

      Nhà hàng Cửu Lầu có nghĩa như tên, tổng cộng có chín tầng, từ tầng đến tầng ba là kiểu nhà hàng cởi mở bình thường, chứa 999 bán ghế , tầng thứ tư tới tầng thứ sáu có 99 gian phòng, tầng bảy và tám có 9 căn phòng trang nhã, mà tầng chín lại chỉ có bộ bàn ghế. Trừ người nhà Hắc gia, chưa có ai từng đến tầng thứ chín này, lại càng thấy được gian rộng lớn như thế, chỉ có ít bộ bàn ghế mà gian lại khổng lồ như vậy, nhưng chuyện này cũng hề ảnh hưởng đến thịnh vượng của nhà hàng Cửu.

      Thứ chín phòng ăn có "Môn Hạm thấp, lên lầu khó khăn" mỹ dự. Cụ thể chút mà , từ tầng đến tầng chín đều cung cấp món ăn với giá cả và chất lượng như nhau, chỉ cần có tiền đều có thể thưởng thức, nhưng cứ lên tầng có những người rất giàu mới có thể chịu được chi phí đó. Dù vậy, vẫn có vô số người tranh giành để lên tầng cao hơn dùng bữa, dường như chỉ có như thế mới có thể biểu thị được thân phận cao quý hơn người của bọn họ.

      Cho nên, thay vì nhà hàng Cửu Lầu bán đồ ăn, chi bằng họ bán là so sánh ganh đua về tiền của và phong cách.

      Bạch Mão Mão cũng tới nơi này, nhưng đều chỉ ăn cơm ở tầng thứ nhất, vẫn luôn khâm phục kế hoạch kinh doanh đa dạng của nhà hàng Cửu Lầu, Kiếm Tẩu Thiên Phong, thỏa mãn tâm trạng thích khoe khoang và hư vinh của người có tiền để kiếm lấy tiền, mà chỉ thỏa mãn miệng lưỡi của họ, có thể coi là thiên tài rồi.

      "Hắc đại nhân, ngờ vị họ củ cải đường hoa tâm của còn là thiên tài kinh doanh nha, nhà hàng Cửu Lầu chính là nhà hàng có doanh thu cao nhất thành phố này đó." Bạch Mão Mão ca ngợi tự đáy lòng, mặc dù là người chỉ có miệng lưỡi, mà có quá nhiều lòng hư vinh, nhưng lại là người nhiều tâm hư vinh hơn, đây cũng là loại nhu cầu thị trường.

      "Phương án kinh doanh của nhà hàng Cửu Lầu là cho Hắc Xích Ngạn." Có nghĩa là nếu muốn sùng bái hay sùng bái , còn những tên đàn ông khác bỏ .

      "....." Sao lại hiểu ngụ ý của nhỉ? Mặc dù mắt cùng miệng mực lảng sang chuyện khác, Bạch Mão Mão lại hiểu ý Hắc Thương Kình ràng, điều này khiến biết phải theo ai.

      chần chừ, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cái bóng dáng quen thuộc hôm nào còn cầm khay chạy tới chạy lui gắp thức ăn, lâu đến thế nào rồi!

      "Đại Hắc!"

      Vốn cầm tay dẫn Bạch Mão Mão về phía kia tìm người, suýt nữa ngã nhào, Hắc Thương Kình kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão, lại cảm thấy cực kỳ khó tin, nhìn về phía bóng lưng cứng ngắc kia.

      , đây nhất định phải .

      Bạch Mão Mão lại thừa dịp sững sờ, tránh thoát khỏi tay , vội vã chạy về phía người bạn già của mình.

      Nhìn ông lão chịu quay lại nhìn mình, hung hăng vỗ cái vào bờ vai của ông, hưng phấn : "Đại Hắc, lâu gặp a! Ông gần đây lại trốn đâu à?" Lúc trước dù đâu kiếm ăn, cũng thường có thể hẹn mà gặp, nay lại khó gặp như vậy, là kỳ lạ.

      Nghe thấy lời Bạch Mão Mão , bóng lưng vốn kiên quyết xoay người kia bắt đầu run rẩy --

      Hắc Thương Kình tới, mặc dù hơi nghiêng mặt, còn dùng tay che môi, nhưng vẫn giấu được nụ cười mà cố dằn xuống. cầm tay Bạch Mão Mão, nín cười mở miệng: "Đại Hắc?"

      Vì vậy, bóng lưng người nào đó bắt đầu điên cuồng giơ chân!

      Trực tiếp nhảy đến trước mặt Hắc Thương Kình, Hắc Dật níu cổ áo , co quắp mà rống lên: "Đại Hắc là tên mà cháu nên gọi sao?!"

      "Đung là nên gọi ông như thế, cháu chỉ nhớ con chó ngao Tây Tạng nhà mình mới gọi là Đại Hắc thôi."

      "Cháu mắng lão tử là chó?" Hắc Dật nhất thời nổi trận lôi đình.

      "Là ông tự mình nhận." Lạnh lùng ngăn lại tay Hắc Dật, Hắc Thương Kình hờ hững trả lời.

      "Hu hu, cháu được cười, cháu muốn tức chết ông mà?!" Hắc Dật hận thể đào lỗ sàn nhà, sau đó đem cái tên cháu trai biêt cười này chôn vào đó. Mà Bạch Mão Mão đứng bên cũng ngây ra như phỗng.

      Xem tình hình trước mắt Đại Hắc chính là ông của Hắc Thương Kình? Là phú thương mình sau bức rèm của thành phố ư?

      Chuyện này.....Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?!
      Last edited: 24/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Phan Bắc Bắc Có thai—— bé ngốc của tôi…
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Phan Bắc Bắc gần đây rất là rầu rĩ, thế giới này, còn có chuyện nào lại vừa hạnh phúc cũng lại vừa bết bát như cái chuyện mang thai sao?

      Mặc dù ông xã đại nhân nhà dốc hết sức ra giữ gìn, bọn họ thành công trì hoãn năm, tràn đầy năm thế giới của hai người, nhưng trốn được mùng trốn được mười lăm, cha mẹ hai bên cùng người thân năm lần bảy lượt thúc giục, vẫn phải mang thai sinh con, thế nhưng mà, có ai cho biết, mang thai sinh con lại là chuyện giày vò người như vậy!

      Lần thứ N nhốt Tử Thánh Trạch ở ngoài cửa toilet, Phan Bắc Bắc vịn lấy bồn rửa mặt, ói đến trời đất u ám.

      "Bắc Bắc, mở cửa, để vào !" Ngoài cửa truyền đến giọng lo lắng của Tử Thánh Trạch, Phan Bắc Bắc lại ói đến nước mắt nước mũi giàn giụa, rảnh rỗi bận tâm.

      "Bắc Bắc! Bắc Bắc!" Thanh trầm thấp dần dần trở nên khàn khàn, thanh Tử Thánh Trạch đập cửa càng lúc càng lớn, ói đến thần trí mê man, lại nghe được dùng đồ để đập cửa, Phan Bắc Bắc chợt ngẩng đầu, chật vật hét lên: " nếu như dám dùng vũ lực xông vào, em liền tuyệt giao với !"

      "Bắc Bắc, em cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?" Lấy lưng chống đỡ cửa toilet, khuôn mặt tuấn tú vô cùng quý khí của Tử Thánh Trạch giờ phút này lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng đau lòng.

      Cơ hồ đến cả mật cũng đều đem ói hết ra, dạ dày sôi trào lên mới có chút dịu lại, Phan Bắc Bắc súc miệng, lại rửa mặt, sửa sang lại dung nhan xong, mới mở cửa đối diện với lão công của mình, "Em muốn thấy bộ dạng em xấu xí như vậy."

      "..." Yên lặng nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của Phan Bắc Bắc, thương trong tim Tử Thánh Trạch cơ hồ như cỏ dại lan tràn, hồi lâu, lại chỉ có thể thâm trầm cảm thán ra câu: " nàng ngốc của ."

      Phan Bắc Bắc từ khi mang thai hơn tháng liền bắt đầu nôn nghén, mà lúc này cục cưng cũng được năm tháng rồi, mỗi ngày đều ăn rồi ói, ói rồi lại ăn, trong trạng thái ăn-ói nối tiếp nhau mà sống qua ngày. Tử Thánh Trạch sau khi biết có thai liền ngừng lại mọi chức vụ của , tại cũng rất ít đến công ty, mỗi ngày đều ở bên cạnh làm bạn với , tìm tòi trong phạm vi toàn thế giới những sách dạy nấu ăn có thể để cho phụ nữ mang thai ăn mà sinh ra cảm giác muốn ói.

      Mặc dù Tử Thánh Trạch buông xuống mọi công việc để ở bên cạnh , nhưng Phan Bắc
      Bắc lại cố chấp mỗi lần nôn nghén đều kiên quyết tránh thoát . phải là chưa từng nghĩ tới việc đập hết mọi ổ khóa của tất cả các toilet trong nhà ra, xem còn có thể

      làm như thế nào để nhốt ngoài cửa nữa, nhưng hiểu rất Phan Bắc Bắc, tính cách nha đầu này lơ đễnh, rất ít khi kiên trì, nhưng khi kiên trì, nếu như theo , thực tuyệt giao với .

      Nha đầu ngốc, cũng nghĩ tới, ngày hôm nay phải chịu đựng khổ sở, sống bằng chết như vậy, cũng phải đều là nhờ công lao của người đàn ông của đó sao?

      Ôm mỗ kiêu ngạo, tâm tình lại rối rắm ân hận nào đó, Tử Thánh Trạch dụng tâm an bài thuộc hạ ở khắp nơi tìm danh y hoặc các chuyên gia dinh dưỡng về, phối hợp với sách dạy nấu ăn cho phụ nữ mang thai để làm đồ ăn cho Phan Bắc Bắc.

      "Ông xã, sinh xong đứa con này rồi, chúng ta kiên quyết sinh đứa thứ hai nữa có được hay vậy?" Mệt lả để mặc cho Tử Thánh Trạch bế lên, Phan Bắc Bắc ủy khuất trực tiếp rơi lệ.

      "Được." Thực ra , nếu như phải Phan Bắc Bắc thuận theo ý của cha mẹ chồng, căn bản nghĩ đến việc muốn có con, còn chưa có đủ thế giới của hai người, còn chưa cưng chiều đủ, muốn chút nào vào việc có cái đầu củ cải đột nhiên xuất cùng tranh giành tình của .

      "Còn có hơn bốn tháng nữa thôi a, em thực rất muốn con lập tức nhảy ra ngoài hì." Tự sờ phần bụng dưới dần nhô lên của mình, Phan Bắc Bắc vừa hạnh phúc lại vừa ưu sầu. Sau khi mang thai, tiếp xúc qua với ít những bà mẹ mang thai, nhưng ai lại ói thảm hại như cả, hu hu, thói đời bất công.

      "Bắc Bắc, yên tâm, báo thù cho em. Chờ tiểu tử thúi này sinh ra, nhìn đánh nát cái mông của nó ra thôi chứ, lại dám làm khổ chính mẹ mình như vậy, hỗn tiểu tử này quá đáng đánh đòn rồi." Tử Thánh Trạch cũng rất là bất mãn, sau khi Bắc Bắc mang thai, chỉ cả ngày ăn ăn ói ói, mà cả người cũng ốm nghiêm trọng, sợ vận động mạnh làm bị thương đến cục cưng, chất lượng sinh hoạt của bọn họ cũng giảm xuống nghiêm trọng, thực là khiến cho người ta càng nghĩ càng khó chịu mà.

      " dám!" Nghe được lời của Tử Thánh Trạch, Phan Bắc Bắc suýt nữa nổi giận: " cho phép sử dụng vũ lực đối với con của em, nếu em bỏ chồng, bỏ chồng!"

      "...." Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Phan Bắc Bắc cũng cùng cãi cọ nữa, nước mắt lã chã nhìn chằm chằm Tử Thánh Trạch, nức nở : "Hu hu, muốn cục cưng của chúng ta sao? Hu hu, Tử đại nhân em sao? Hu hu, đây là kết tinh tình của chúng ta a, vậy mà lại muốn hành hạ nó đến chết.

      Phan Bắc Bắc xưa nay đều thích khóc, sau khi mang thai lại hơi động tí là nước mắt lại chảy ra, lần thứ N thở dài, lần thứ N lo lắng, lần thứ N phát thệ sinh đứa này xong kiên quyết sinh đứa thứ hai nữa....Tử Thánh Trạch đau lòng ôm Phan Bặc Bắc đặt đùi mình, cưng chiều dỗ,, " làm sao mà lại em được đây? chỉ là đau lòng em mang thai lại phải chịu giày vò như vậy mà thôi."

      " có vấn đề gì a, em có thể kiên trì, cục cưng tại ở trong bụng động, mặc dù cơ thể rất khó chịu, nhưng trong bụng em lại mang sinh mệnh bé tươi mới, ông xã, mỗi lần nghĩ tới điều này, em lại cảm thấy thần kỳ, em lại muốn làm mẹ, giống như nằm mơ vậy...." Toàn bộ cơ thể Phan Bắc Bắc đều nép vào trong lồng ngực của Tử Thánh Trạch, thấp giọng thầm

      Cúi mắt nhìn vẻ mặt bà xã lúc khóc lúc lại cười, tim Tử Thánh Trạch mềm đến độ có thể ra nước, "Bắc Bắc, em con trai của chúng ta tên gì hay đây?"

      "Đại danh do hoặc ba đặt , còn nhũ danh để em đặt, gọi là "Cục Thịt" có được hay hả?" Nghe vậy, tinh thần Phan Bắc Bắc nhất thời tỉnh táo.

      "Tại sao lại gọi là 'Cục Thịt'?" này vì sao mà lúc nào cũng quên được ăn uống vậy chứ?

      "Bởi vì mỗi lần em ôm bé đều muốn ăn thịt viên chứ sao.

      "Em mỗi lần ăn cũng đều ói ."

      "Nhưng mà vẫn là rất muốn ăn, rất muốn ăn..."

      Nhìn khuôn mặt cố chấp của Phan Bắc Bắc, lông mày Tử Thánh Trạch khẽ giật giật. Sau khi Phan Bắc Bắc mang thai, khẩu vị thay đổi quá mức, lòng dạ chỉ muốn ăn mặn, nhưng mỗi lần ngửi được mùi lại đều ói ra, ngoại trừ thịt viên, còn thích ăn đùi gà, cánh gà, gan dê óc dê, thịt bò gân bò, sườn heo chiên giò heo, vân vân, có phải là nên vui mừng hay , nha đầu này còn có chút đầu óc, cho con trai của bọn họ cái nhũ danh "Cục Thịt", mà phải là các loại "nhã danh" đùi gà, óc dê, gân bồ, sườn heo chiên các loại?

      So sánh hai cái, Tử Thánh Trạch hài lòng nở nụ cười, "Được, vậy kêu là 'Cục Thịt' "

      Phốc!
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mình cứ tưởng chưa hoàn ai dè check lại hoàn rồi. Quỷ sứ nà, mai có ebook tặng bạn BB ngay :3
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sơ sót của em :3 để em ghi và sáng mai có ebook sớm :3
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :