1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân của hot girl thỏ - Thư Đích Hạ Thiên (Full 38c. Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Động dục giữa trời mưa
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Sắc lang đúng là sắc lang. . . . . .

      Bảo vệ chặt chẽ bộ ngực của mình, Bạch Mão Mão run người cả môt buổi chiều tại phòng tự học , bên tai lại vang lên tiếng hét thảm thiết của Loan Hoảng Hoảng: "Bạch Mão Mão! Hắc đại nhân mời cậu với thân phận bạn nhảy dự tiệc gia yến! ấy ! ấy !" Nặng nề thở dốc, Loan Hoảng Hoảng để ý ai đó hóa đá, tiếp tục rống: “ ấy ! rất chờ mong cup D của cậu"

      Ba người hóa đá vỡ vụn, sau đó, sau đó, Bạch Mão Mão như u hồn bay tới ngay phòng tự học, mà có mang sách, chỉ bảo vệ bộ ngực của mình, từng đợt gào thét dưới đáy lòng: phải như thế! phải như thế! Hắc Thương Kình nhìn thế nào cũng giống tên sắc lang! Nhưng là, tại sao có thể như vậy?

      ấy chắc nhân ra rồi chứ? Nhưng nếu như nhận ra nàng, tại sao cái chuyện kiểu này lại rớt xuống đầu ? lại, mặc dù Hắc Thương Kình nhận ra , tại sao bảo trục xuất khỏi tầm mắt của , ngược lại muốn mời tham gia tiệc?

      Nhưng là, nhưng là, ai là bạn nhảy, chẳng lẽ bị . . . . . . Bị . . . . . . Ôm vào trong lòng. . . . . .

      Tần số nhịp tim tăng lên như bão tố, Bạch Mão Mão nhịn được thở dốc thậy sâu, đừng. . . . . . Đừng chọn đê chọc, thỏ mà bộc phát ăn thịt người. . . . .

      Điện thoại di động rung lên, Bạch Mão Mão lấy ra, thấy tin nhắn Loan Hoản Hoảng gửi tới: Mão Mão, quên cho cậu biết, nguyên lời của Hắc đại nhân là, làm vì chuộc tội, ấy rất chờ mong cup D của cậu. Chết chết chết, cậu giấu riêng hình của Hắc Thương Kình, gieo gió gặt bão phải ? Nhớ, chị đây thiết tha chờ mòng ngày cậu mất thân. . . . . .

      Chuộc tội. . . . . .

      Mình phải đè nén xuống, khẳng định chỉ có cái hình thôi đâu. Rối rắm cắn chặt môi dưới, Bạch Mão Mão tiếng động thở dài, cup D, tội ác cup D, chẳng lẽ lại kích thích Hắc đại nhân phạm tội?

      Nhưng mà, vì sao cup F lại thành công? Chẳng lẽ Hắc đại nhân chỉ thích mỗi cái này?

      Nghĩ đến đây, bạn học Bạch Mão Mão buồn vui lẫn lộn cứ ôm chặt ngực——

      “Bạn học, đừng bóp nữa, gần bung ra rồi.”

      giọng nam bình thản vang lên, giọng mang theo từ tính, lập tức thức tỉnh Bạch Mão Mão chìm trong suy nghĩ.

      "Sao cơ?" Trong lúc nhất thời ý thức được người nam ben cạnh cái gì, Bạch Mão Mão theo bản năng đáp lại, nhưng giây kế tiếp, sắc mặt nhất thời tím bầm, dáng vẻ khó nén lập tức xoay người , muốn làm khó dễ, lại đột nhiên chống chọi với đôi mắt đen thâm thúy, lần này, đồng chí Bạch Mão Mão trợn to mắt.

      "Phong, Phong ——"

      "Xin chào, tôi là Phong Dịch Dương." Tự nhiên thanh thản vươn tay, Phong Dịch Dương cười đến ôn hòa.

      Thế nhưng, lại là Phong đại nhân của Học viên tin học——

      Mới vừa rồi, chẳng lẽ là mình nghe nhầm? Lễ phép cùng Phong Dịch Dương bắt tay, Bạch Mão Mão nhìn khuôn mặt đẹp trai của ta, trong lúc nhất thời, lần nữa đơ ngốc, chẳng lẽ bị Hắc đại nhân kích thích nên nghe nhầm rồi?

      Con mắt cười lần nữa liếc qua đôi bàn tay che ngực của Bạch Mão Mão, Phong Dịch Dương lần nữa mở miệng: " cần bóp nữa đâu, hết sức có mương rồi."

      Xoay người, hung hăng đấm ngực, Bạch Mão Mão xác định mình nghe nhầm mà nghe rất ràng , nhịn được lệ rơi đầy mặt, vị gia này, thể nhìn bề ngoài mà thôi.

      Chẳng lẽ, ta cũng thích cup D? Ánh mắt kinh hoảng quét qua Phong Dịch Dương, Bạch Mão Mão chỉ dám oán thầm trong lòng, muốn chào hỏi—— nhưng là, có sắc tâm chứ có sắc đảm. . . . . .

      "Người đẹp nếu có gì nghi ngờ, có thể trực tiếp hỏi tôi, tôi giải thích cho em." Vẫn cười dịu dàng như cũ, Phong Dịch Dương cho người ta cảm giác, sạch đậm đà, nhưng cũng gì đó lắng đọng lại.

      " sao biết tôi. . . . . ." nhàng chậm chạp mở miệng, Bạch Mão Mão còn chưa bị tự luyến đến tinh thần minh mẩn. Buổi trưa hôm nay, nhờ người bạn thân của Loan Hoảng Hoảng, khi họ vừa mới ra khỏi trường, liền bị cậu ấy gọi điện thoại gào thét trở về, cho nên, mà lúc đó Bạch Mão Mão mặc váy hoa dài như bản xứ vậy, có thể đàn ông bị hấp dẫn, phải khủng long cũng là quạ, nam cực phẩm như vậy cũng chưa chắc muốn tiếp xúc với , khẳng định đúng.

      "Nhưng tôi biết em quái vật tỏ tình với Hắc Thương Kình." Cũng vòng vèo, Phong Dịch Dương nhìn Bạch Mão Mão từ xuống dưới, khuôn mặt tuấn, có tầng khí nhạt màu.

      Quả nhiên.

      Bất lực đỡ trán, Bạch Mão , "Như vậy mà có thể biết được ư?"

      "Trong trường Đại học La Gia này, con thích ăn diện nhiều lắm."

      " có thể thẳng dân quèn chỉ có mình tôi , tôi ngại." Bất đắc dĩ liếc ta cái, Bạch Mão Mão ngược lại ngại. đại khái, có sở thích sạch rất quái gở, giống như chuyện xem rất nhiều phim Anime vậy, lại cự nhìn người thực, phải dối trá, mà là , người thích, YY vô năng.

      "Thích Hắc Thương Kình như vậy sao?" Ngồi bên cạnh Bạch Mão Mão, Phong Dịch Dương gác đôi chân dài lên, đôi mắt nhìn về phía khuôn mặt Bạch Mão Mão, co lại.

      "Ai cha, Phong đại nhân à, hỏi hời kỳ kỳ , chỉ cần Hắc đại nhân đến trường học, lần có bao nhiêu nữ sinh tỏ tình với ấy? Chẳng lẽ từng người đều hỏi thế sao?" ra càng muốn , có thích hay , liên quan gì đến ? Nhưng có can đảm. . . . . .

      "Chuyện này cũng đến mức đó ,tôi chỉ hỏi em thôi." ngay măt cự tuyệt trả lời, nhưng vẫn khoog muốn rút lại.

      Tại sao. . . . . .

      Rất muốn hỏi rất muốn hỏi, nhưng nhìn p ánh sáng nhàn nhạt trong con người của Phong Dịch Dương, Bạch Mão Mão hiếm khi câm miệng lại.

      " muốn biết tại sao ư ?" Ngón tay dài khẽ run, cầm lọn tóc đen đầu Bạch Mão Mão, trong đôi mắt trong trẻo của Phong Dịch Dương, giống như lướt qua tia mê hoặc.

      Nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gan tấc, Bạch Mão Mão trong lúc nhất thời há hốc mồm , hôm nay đạp cứt chó sao? Vừa mới bị Hắc đại nhân dùng ngôn ngữ trêu đùa, giờ lại bị Phong Dịch Dương đùa giỡn, ơ hay, làm người đẹp cũng đâu dễ dàng vậy. Trong lòng dương dương tự đắc, há mồm lại sai sót: "Bởi vì cup D của tôi sao?"

      Ngón tay cầm tóc căng cứng, Phong Dịch Dương cúi đầu, bật cười, hồi lâu, giống như thở nổi thầm: "Quả nhiên, chả giống nhau. . . . ."

      " cái gì?" Bạch MÃo Mão thò người ra, nhìn về phía Phong Dịch Dương cúi thấp đầu.

      " có gì.” Ngẩng đầu, Phong Dịch Dương nhìn khuôn mặt tự nhiên lớp phấn trang điểm nào, nhịn được cười đến đơn.

      có gì mà sao cười như vợ leo tường vậy chứ. . . . . . Ở đáy lòng khinh thường, Bạch Mão Mão biết nghe lời nên cũng chả dám hỏi cặn kẽ.

      Thấy Bạch Mão Mão lại yên lặng như vậy, Phong Dịch Dương có chút kinh ngạc, hồi lâu, sờ lỗ mũi cái, thú vị : "Học viên tin học có Hội biểu diễn, em có hứng thú tới đó làm đội trưởng Ban biên tập hay ?"

      " có." Mặc dù đối với vấn đề này của Phong Dịch Dương hiểu là ý gì, nhưng Bạch Mão Mão cũng rất dứt khoát, có hứng thú làm lao công miễn phí.

      "Tôi có em có thể cự tuyệt sao?" Khẽ cau mày, Phong Dịch Dương nhìn BẠch Mão Mão có tâm , quyết định trực tiếp làm chủ.

      "Này, Phong đại nhân, Ban Biên Tập cũng chỉ là ban hậu cần thôi, hơn nữa còn cái công việc chả bao giờ được cảm ơn, tôi làm việc, kiếm cách bảo tôi làm làm thế nào? Cùng chơi bá đạo, đúng là coi có tính cách của thỏ mà.

      " cần em làm cái gì, chỉ cần em theo tôi tham dự là được rồi." ra cũng có cá tính, tuy nhiên của lớn. . . . . .

      " ở trong đó làm cái gì?"

      "Hội trưởng ."

      "Tôi có thể giả hổ giả uy ?"

      " thành vấn đề."

      "OK, cho tôi bộ ảnh của , chuyện này bàn giao xong."

      "Em lấy hình của tôi làm cái gì?"

      "Bán cho người hâm mộ , tôi muốn máy tính bản nha."

      ". . . . . ."

      khí dừng lại mấy giây, Phong Dịch Dương kéo khóe môi: "Loan Hoảng Hoảng dám em là thỏ, đúng là quá khinh thường thỏ rồi."

      "Chính tôi là con thỏ đặc biệt nấp trước mặt nhân loại." để ý tới chế nhạo của Phong Dịch Dương, Bạch Mão Mão dương dương tự đắc cười khẽ, ơ hay, còn dám hóa thành khủng long tỏ tình trước mặt Hắc đại nhân, cái khác dám sao?

      "Hắc Thương Kình, là người đặc biệt sao?" Đáy mắt mỉm cười, giống như dính vào mấy phần tối tăm, Phong Dịch Dương ngồi ngay ngắn người lại, hiểu sao có chút xa cách.

      " biết , tôi chưa tiếp xúc với ấy bao giờ. Chỉ là, nếu biết tôi trước mặt Loan Hoảng Hoảng , chỉ là con thỏ đáng thơng." Thẳng thắn trả lời, Bạch Mão Mão trong lúc vô tình nhìn chung quanh , lại phát hai người bọn họ thành công trở thành tiểu điểm chú ý của mọi người ——

      Đến gần người nổi tiếng đúng là phải trả giá cao ——

      Trơ mắt nhìn mấy đôi mắt của nữ sinh no dang dùng ánh mắt lăng trì , Bạch Mão Mão cảm động đến tột đỉnh. Xoay người lại, tự chủ đến gần Phong Dịch Dương, lại nhạy cảm phát theo bản năng lùi về phía sau bước, cười khẽ, giọng : "Phong đại nhân, nhìn mấy ánh mắt ghen tỵ của chúng nữ sinh xung quanh kìa, khiến người ta choáng váng đến mất hồn nha.”

      " nên tùy tiện với con trai xa lạ chữ mất hồn. "

      ". . . . . ." có việc gì nhìn chằm chằm khe rãnh của con lạ mà còn giả vở đứng đắn bao nên chuyện với con trai lạ, bày tỏ khinh thường trong vô hạn.

      Chống lại đôi mắt đen trong vắt mang theo chất vấn của , Phong Dịch Dương ho khan hai tiếng, đứng lên, "Lúc nào diễn ra hội biễu diễn tôi cho người thông báo cho em, như vậy, gặp lại sau, Mão Mão."

      "Ờ" Bất đắc dĩ ứng tiếng, Bạch Mão Mão muốn ngồi đây tiếp tục động dcuj, lại phát bước chân mấy người đẹp kia vang lên cùng lúc với Phong Dịch Dương, hướng đến phía , Bạch Mão Mão biến sắc, vội vã đuổi theo bước chân của Phong Dịch Dương, lập tức rời .

      Ôi, động dục giữa thời tiết mưa rối rít, ai bắn tung tóe của người chứ. . . . . .

      .
      sanone2112 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ♥, Chương 6: Thân đây sớm hoàn lương rồi
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      Lại chu kỳ, mắt thấy Chủ nhật lại sắp tới, cuộc sống của Bạch Mão Mão lại gặp vấn đề khó khăn: biết khiêu vũ. . . . . .

      Gần tối, khi đem này cái khó xử nơi cổ họng thoát ra cho bọn Loan Hoảng Hoảng và Nhiễm Sênh Sênh người kích động mấy hôn may Loan Hoảng Hoảng muốn nổi điên.


      "Sênh Sênh, cậu làm chứ? Dạy cái này cái con ngốc này !" Loan Hoảng Hoảng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

      "Mình chỉ biết bước nữa thôi, cậu muốn mình dạy thỏ ngốc kia bước nam à?" Nhiễm Sênh Sênh sửa móng tay, rảnh rang hỏi lại.

      Khiến thỏ trắng bước nam, phải là khiến Hắc Thương Kình bước nữ sao ——

      Đồ ngốc, đồ ngốc. . . . . Bầy quạ kêu quác quác bây ngang qua. . . . .

      Loan Hoảng Hoảng và Bạch Mão Mão lắc lắc đầu, bỏ rơi cái hình ảnh đáng sợ đó .

      Bạch Mão Mão ngược lại dùng khuôn mặt mong đợi nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng, "Nếu cậu dạy cho mình ? Hoảng Hoảng, lấy khí thế mạnh mẽ của cậu, khẳng định nhảy được điệu nam đó."

      "Chị biết khiêu vũ!" Hung tợn xẻo Bạch Mão Mão cái, Loan Hoảng Hoảng lấy điện thoại di động ra dồn sức gọi điện, "Các cậu để đấy."

      Mấy phút sau, Loan Hoảng Hoảng vui vẻ bảo bạn học Bạch Mão Mão mau chóng ăn cơm, cơm nước xong phải học khiêu vũ.

      " nơi nào học?"

      "Trường luật."

      "Có cao thủ sao?"

      " biết, ha ha, chỉ là tối nay trường luật có dạ vũ, bên trong đó nhất định có cao thủ, thỏ trắng ngốc, cậu cần phải làm được việc , học được bước nhảy cơ bản."

      "Chẳng may học được sao?"

      "Vậy cậu chuẩn bị tốt để mổ bụng ."

      ". . . . . ."

      ———— Đồ ngốc Bỉ Ngạn Hoa————

      Dạ vũ. . . .

      Bị Loan Hoảng Hoảng chèn ép kéo đến trường luật, Bạch Mão Mão ngay lúc rãnh rang mà nghĩ, đại học La Gia là tốt, điện đóm đầy đủ, khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng , làm cho buổi dạ vũ huyền ảo, vừa đồng thời là đương vụng trộm ….

      Cửa chính mở ra, vừa mới nghĩ ghé đầu vào nhìn xem thử , lại bị hai nam sinh thô người lôi vào trong ——

      Làm ẩu. . . . .MẶc dù đáy lòng phun lửa, nhưng Bạch Mão Mão cùng bị căn phòng đen tối bất thình lình làm sợ hãi, đưa năm ngón tay ra mà còn chả thấy được, vậy bọn họ làm sao ra ngoài?

      đứng mông lung, Bạch mão Mão đột nhiên có cảm giác bên hông nhiều hơn bàn tay, giật nảy mình rùng mình cái, vừa muốn đưa tay đẩy người đàn ông phía trước ra——

      "Đừng động." Giọng khàn khàn khẽ , trầm thấp vang lên, Bạch Mão Mão lập tức cứng lại.

      Người đàn ông ấy nắm cả eo Bạch Mão Mão, đem ôm vào trong ngực, từ từ, đuổi theo tiết tấu bản nhạc.

      Thời gian giống như ngừng lại, đầu óc BẠch Mão Mão trống rỗng, cũng quên mất phản kháng. biết qua bao lâu, giống như nghe được lời ta , cho là, đời này cũng thể ôm được em. . . . .

      Thần trí rốt cuộc trở về, Bạch Mão Mão cứng đờ người cứ mặc cho ta ôm lấy , bị động theo cử động của ta: "Làm sao ở chỗ này?"

      Hoặc có thể là, làm sao lại tham gia buổi dạ vũ này? thích yên tĩnh lại cao kiêu ngạo như , làm sao tình nguyện rơi vào chốn loạn lạc, tới cái nơi lãnh phí thời gian như vậy?

      "Có bạn học cho biết, em đến đây." Cho nên, mới lái chạy tới, bất chấp tất cả.

      "Lại là Loan Hoảng Hoảng sao?" Cắt cmn ! chỉ là biết trường luật có dạ vũ, nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở việc ăn cơm tối chùa thôi, Loan Hoảng Hoảng cũng khó khăn thtaj, thế nhưng có thể đem ta đến đây.

      "Ai là Loan Hoảng Hoảng?" hiểu, cũng lặng lẽ buộc chặt cổ tay.

      " cần biết, bạn học của khẳng định biết" Mặc dù tốn hơi thừa lời, Bạch Mão Mão hiểu rằng , mình thể tìm Loan Hoảng Hoảng tính sổ được. Bởi vì, đấu lại Loan tú bà (╯□╰)o.

      "Là người bạn đưa tin tức cho ?"

      "Này, mấy hôm thấy, vẫn sắc bén trước sau như nhỉ." Cười khẽ trêu ghẹo, Bạch Mão Mão dần thích ứng được ánh sáng trong phòng. Trong ánh sáng mờ ám, mày cau lại, mặt mày vẫn thanh nhã như cũ , thế nhưng lúc này giống như mang theo chút buồn phiền, ngay cả đáy mắt bén nhọn vào cao ngạo kia, cũng bị sâu xa khó hiểu.

      "Mão Mão, em phải ghét sao?" Giọng sạch mà nhu hòa, lại mơ hồ hàm chứa mấy ý vội vàng.

      "Ghé nữ sinh đó đúng là đầu heo." Bạch Mão Mão cúi đầu, nhìn người đàn ông vao quanh khuỷu tay của , trong đôi mắt đen, hiếm khi thấy mấy phần tà khí.

      "Vậy chúng ta. . . . . ."

      "Vẫn là bạn bè." Ngẩng đầu, đưa cho ta nụ cười cực kỳ rực rỡ, Bạch Mão Mão để ý đế vẻ ngạc nhiên của ta, khẽ nghiêng người ngoắc ngoăc ngón tay về hướng Loan Hoảng Hoảng vẫn ỡ cằm bên kia, thấy cậu ấy hấp ta hấp tấp chạy tới, trực tiếp hỏi: "Loan tú bà à, cậu vẫn tập trung vào mục tiêu à?"

      "Có thể lo lắng sao?" Nháy mắt ra hiệu nhìn về phía người đàn ông ôm lấy Bạch Mão Mão,Loan Hoảng Hoảng mừng như điên rồi, người thể xem vẻ bề ngoài mà, ước chứng thỏ trắng lại đem người nổi tiếng ưa thích sạch làm rồi. Là Ân Mặc, là Ân Mặc của học viện Luật! Trừ Hắc Thương Kình, cực phẩm khó đến gần thứ hai là đây! Đây đúng là kỳ tích.

      "Ngày hôm qua ở phòng tự học, Phong Dịch Dương mời mình đến hội biễu diễn của học viện bọn học làm trường ban biên tập danh nghĩa làm viêc gì." Cảm thấy bàn tay bên hông căng thẳng, Bạch Mão Mão nhíu mày, nhưng có đẩy ta ra..

      "Gì chứ, Phong đại nhân nhanh chân như vậy sao?" Loan Hoảng Hoảng lần nữa đỡ cái cằm suýt rớt lên, mặt trời từ bốn bề Đông Tây Nam Bắc điên cuồng chiếu rọi đến đây, đầu của như bị thiếu nước nghiêm trọn, "Hehe, ra chỉ còn lại học viện Kiến trúc thôi, thêm cái cực phẩm khác nữa mình tiến thêm bước ."

      "Xin chào người giỏi chữ nghĩa của tôi, nhìn thế mà biết nhiều nhân vật lớn như vậy." Bạch Mão Mão muốn cười nhưng cười nhìn Loan Hoảng Hoảng.

      Loan Hoảng Hoảng tự đắc cười tiếng, cũng sợ chút nào trả lời: "Mình chỉ biết Phong địa nhân thôi, lớn quá, mình cũng nhận ra. Mình nhờ bạn mình phát cho ta cái tin tức, Hắc Thương Kình muốn mời em quái vật tỏ tình hôm nọ dự tiệc gia đình, ngờ vị đại nhân có lòng hiếu kỳ mạnh như vậy, thế mà lại đến ."

      Các cậu ấy thế nhưng đều biết tất cả. . . . . . Nụ cười lần nữa suy sụp , Bạch Mão Mão thầm đấm ngực, con ngốc về kiện ấy.

      "Tại sao thổ lộ với
      Hắc Thương Kình?" Từ khi Loan Hoảng Hoảng tới đây đều giữ im lặng, rốt cuộc cách nào giữ yên lặng cùng xa cách, đôi mắt sắc bén của Ân Mặc chuyển động, nham hiểm nhưng lại hàm chứa bao nhiêu quyến rũ chí mạng.

      " nên dùng vẻ mặt như bà mẹ ấy hỏi em, đó là của điểm riêng của em!" Loan Hoảng Hoảng ngay tại bên, Bạch Mão Mão trong nháy mắt cảm thấy mình mạnh mẽ, quả nhiên là gần mực đen, nếu như là năm trước, nào dám dùng cái giọng hung hãn này chuyện với ta. Nhưng giờ là tại, có cảm giác mình như người đứng đầu bảng dựa vào dẫn dắt của má mì, có quyền lựa chọn người khách nào mình tiếp, đây là cỡ nào, vĩ đại dường lớn cỡ nào!

      "Trả lời ."

      "Thích ấy chứ sao." Cảm thấy người đàn ông này lần nữa buột chặt cánh tay ở eo , Bạch Mão Mão trừng mắt liếc cái định ngả bài, "Ân Mặc, hôm nay em tới đây để học khiêu vũ, có hứng thú dạy tôi chút hay ? có hứng thú, cũng đừng cắt xen bớt làm chi, buông tay, ông đây rất bận, má mì em còn phải sắp đặt tôi với những vị khách khác đấy."

      "Bạch Mão Mão!" Ân Mặc nén được lửa giận lớn tiếng.

      "Đại nhân, ngài đừng nóng giận, em dạy dỗ tốt thỏ trắng này, ngài muốn cậu ấy biến thành hình dáng gì?" Loan Hoảng Hoảng biết xấu hổ theo bên, còn bất chợt chen vào đôi câu.

      "Có lúc má mì cũng qua thăm trường chơi sao?" Thỏ trắng liếc Loan Hoảng Hoảng cái, ám hiệu tránh xa chút.

      "Chị chỉ sợ em làm khách chạy chết." Loan Hoảng Hoảng hùng hồn, rốt cuộc nhịn được lòng hiếu kỳ, "Mà , có phải hai người biết nhau từ trước hay ?"

      "Này, Hoảng Hoảng cậu quá nhanh nhạy rồi, tại mới nhìn ra à? Bạch Mão Mão mình là cái loại nữ sinh tùy tiện cho loại đàn ông lạ ôm à? Người ta nổi danh liệt nữ trinh tiết đấy." theo bước chân thong thả của Ân Mặc, Bạch Mão Mão và Loan Hoảng Hoảng chuyện tào lao, vừa chút lưu tình giẫm lên chân .

      "Cho nên, hai người trước kia có gian tình?" Trong mắt Loan Hoảng Hoảng lóe lên ánh sáng xanh.

      " có, là bạn học năm cấp hai mà thôi." Bạch Mão Mão yên lòng trả lời.

      "Em học khiêu vũ để làm cái gì?" Đối với xa lánh của Bạch Mão Mão chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, Ân Mặc thể làm gì khác hơn là sang chuyện khác. biết, tốt nhất nên ép quá gấp, nếu hoàn toàn ngược lại.

      "Má mì của em muốn em tiếp đãi! Hắc đại nhân, em cũng nên học kỹ năng chút."

      Nhạc khiêu vũ im bặt, Ân Mặc buông tay nắm Bạch Mão Mão ra, trong đôi mắt đen chứa mấy phần ưu thương: "Mão Mão, cho thêm cơ hội ."

      Nhìn khuôn mặt từng khiến sy mê dứt, Bạch Mão Mão tự chủ đưa tay, vuốt ve làn da tỉ mỉ của , nặng nề thở dốc, "Đại nhân, Bạch Mão Mão em, chắc chắn bị sắc dụ đâu."

      "Đem tay xuống và lấy lại lời này ." Loại này khí trí mạng này, cố tình hề sợ gì khiến Loan Hoảng Hoảng chen ngang vào. Tên con trai khỏe mạnh vẫn thầm chú ý chuyện bên này nhất thời có chút chán ghét, vị trong đó nhịn được, đưa tay xách Loan Hoảng Hoảng lên, trực tiếp mang ra ngoài.

      "Buông ra chị ra! Buông ra chị ra! Nếu chị nguyền rủa mày bị bào thành hoa hướng dương!"

      Nghe được Loan Hoảng Hoảng nguyền rủa, khóe miệng tên kia giật, ta nặng nề đóng cửa lại, làm tư thế chiến thắng với cái người bị đuổi ra.

      Bên tai vang vọng tiếng rống của Loan Hoảng Hoảng, Bạch Mão Mão theo bản năng lấy lại móng vuốt, rụt đầu nhìn mấy lần tên ở cửa, nhịn được : "Lại mang theo vệ sĩ tham dự dạ vũ mình tên đàn ông như mà cũng sợ phụ nữ dụ dỗ sao?"

      " sợ em." Tựa như nỉ non, tựa như rỉ tai, Ân Mặc chuyên chú nhìn Bạch Mão Mão có thể khiến đỏ mặt.

      "Thân sớm hoàn lương..."

      "Tại sao lại chuyện với Hắc Thương Kình?"

      "Thử vận khí chút chứ sao." Càng càng chột dạ, Bạch Mão Mão liếc mắt nhìn mấy tên kia trừng mắt với , rất là biết nghe lời đúng, "OK! OK! Tôi cần các ném, tôi tự ra ngoài."

      xong, bước nhanh về phía cửa chính --

      "Mão Mão!" Ân Mặc nhìn theo bóng lưng hoảng hốt trốn chạy của , khuôn mặt đẹp trai ngời ngời tăng thêm mấy phần bi thương.

      Nghe được Ân Mặc gọi, Bạch Mão Mão bước nhanh hơn, bên vô cùng bi thương ngoái đầu nhìn lại, "Đừng có gọi lão đây, học khiêu vũ nữa, lão đây về kí túc xá mổ bụng..."

      Theo thanh đóng cửa của , còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của .

      Ai, đầu bảng dễ làm.
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Bế tắc với kẻ thù chung của nữ sinh

      Edior: Bỉ Ngạn Hoa


      Ngày mai phải cùng Hắc đại nhân tiếp xúc gần gũi rồi, Bạch Mão Mão khó nhịn ý xuân xoay vòng vòng trong phòng ký túc.

      Hồng Quả Quả lười biếng bên dựa thành giường, bên gặm táo bên nghiên cứu mặt mày đỏ ửng của Bạch Mão Mão.

      "Mão Mão, Hắc đại nhân so với quá táo ăn ngon hơn à?"

      "Này, con nít biết cọng lông gì? Tại sao có thể đem đàn ông so với táo hả? Đàn ông là dao thớt, còn quả táo là như thịt cá, hiểu ?" Giống như người từng trải, Bạch Mão Mão làm ra vẻ.


      "Như vậy, phụ nữ vừa là táo vừa là thịt cá?" Hồng Quả Quả khốn hoặc hỏi.


      ". . . . . ." Tắc nghẽn trong chốc lát, Bạch Mão Mão nhịn được nổi giận, "Người bé à , cậu giả heo ăn cọp à?Sao hỏi mình vấn đế sâu xa như vậy, rất căng rồi ! Mình là sao biết được phụ nữ là qáo hay là thị cá, dù sao đều là đồ thớt."

      " phải còn có chuyện nữ nam dưới đó sao?"

      Nghe được Hồng Quả Quả trả lời, Bạch Mão Mão lần nữa tắc nghẽn rồi, cái tên ngốc này chẳng lẽ nhìn trộm mấy thứ kia trong máy tính ?

      " Cậu nhìn lén máy tính mình?"

      " có, ban đêm cậu coi Anime làm mình ngủ được, nên ở sau cậu coi mấy bộ. Ừ, rất kịch liệt." Hồng Quả Quả có tiếng cũng có miếng trả lời, thái độ chuyện chú làm cho Bạch mão Mão ngạnh lại. . . . . .

      "Làm ơn, cậu ấy là là có trải qua Mosaic AV cấp Anime, xin cộng thêm định ngữ, Hồng Quả Quả, bằng mình lầm tưởng cậu rất thuần khiết và trong sạch." Nhiễm Sênh Sênh vốn bên chơi trò chơi, nghe được lời của Hồng Quả Quả, lòng căm phẫn xen vào.

      " bậy, cần tự oan uổng!" Lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiễm Sênh Sênh, Bạch Mão Mão nhận lại khinh thường, cười xấu xa cãi lại : "Lão đây cũng có thực hành Mosaic đấy!"

      "Đúng rồi, cho nên mỗi lần cậu chạy học viện mỹ thuật, tìm cao thủ Anime kết giao. Mình hiểu biết mục đích của cậu, thỏ trắng, cậu phải chính là hi vọng còn có người giúp cạu trở lại cuộc so tài của ngựa hay sao?"

      ". . . . . ." gì mà nhìn Nhiễm Sênh Sênh, Bạch Mão Mão hoàn toàn bế tắc. lâu, rốt cuộc nhịn được rối rắm mở miệng: "Sênh Sênh, cậu thầm mến mình sao? Vì sao biết hành tung của mình. . . . . ."

      ". . . . . ."Đôi tay chơi game bỗng cứng đờ, Nhiễm Sênh Sênh hung hăng trừng mắt Bạch Mão Mão, "Ông đây muốn đánh chết cậu! Thầm mến cậu cái cọng lông ấy! Là Tịch Nghiền cho mình biế, gần đây cậu cứ quấn lấy ấy, cũng muốn nhờ chuyện gì, cậu ấy bảo mình với cậu, có chuyện gì thẳng, nếu cứ quấy nhiễu ấy, ấy xử lý cậu."

      "Cậu biết Tịch Nghiền đại nhân?" Phát ra tiếng thét chói tai, trong nháy mắt BẠch Mão Mão đến bên cạnh Nhiễm Sênh Sênh, mặt tràn đầy sao đổi ngôi.


      "Này, c bạn mình là bạn học lâu năm kiêm đồng hường, ấy cao hơn cấp, mỗi khi trường nghỉ hè hauy nghỉ đông bọn mình luôn về nhà cùng nhau." Nhiễm Sênh Sênh định đóng máy vi tính, dù bận vẫn ung dung nhìn cái mặt vô cùng nhăn nhó của Bạch Mão Mão ngay trước mặt.

      "Vậy. . . . . . Vậy cậu có thể giúp mình cầu xin ấy tay được ? Sênh Sênh, mình đối với cậu thâm tình như keo, cậu nhất định phải giúp mình thành toàn tâm nguyện này." Bạch Mão Mão a dua nịnh bợ tới trước mặt Nhiễm Sênh Sênh, ân cần bưng lên lt nước .

      "Tịch Nha là thiết kế của Học viên Nghệ thuật, cậu vì sao mà chú ý tới ấy? Hệ của người Anime mới hiểu cái này hơn chứ." Nhiễm Sênh Sênh cũng kỳ quái suy nghĩ rốt cuộc trong đầu con thỏ này chứa thứ gì, tổng quát cũng đưa ra được đáp án.

      " Lão đây coi trọng chính là trí tưởng tượng." Rất tự hào ngẩng đầu lên, Bạch Mão Mão cười đến vô cùng bỉ ổi, " Mấy người ở hệ anime mình xem qua lượt rồi, quá thiếu trí tưởng tượng, nhưng Tịch Nha đại nhân khác, dường như tất cả làm khó được ấy, mình tin tưởng ấy nhất định có thể vẽ ra nhiều động tác có độ khó cao hơn mà người thường thể tưởng tượng ra được, những chi tiết kia rất đẹp, ấy nhất định có thể thể được tinh tế của vẻ đẹp đến tận cùng."

      "Cậu động tác khó hơn? !" Nhiễm Sênh Sênh nhìn ánh sáng bắn ra bốn phía của BẠch Mão Mão, thiếu chút nữa hộc máu, "Làm ơn, cần thẳng thắn như vậy, người chính là xử lý xong sau tình cảnh Mosaic, đều là vị trí mấu chốt, thỏ trắng à, YY vô tội, buôn bán vàng mới có tội."

      " câu thôi, có giúp hay ?" Cũng để ý lời chỉ bảo của Nhiễm Sênh Sênh, đồng chí Bạch Mão Mão cũng rất cố chấp.

      "Có thời gian mình gọi ấy đến phòng kí túc chơi, chính cậu với ấy , nhớ đấy, tự gánh lấy hậu quả."

      "Được, lão đây bất chứ giá nào cũng . . . . ."

      " Mão Mão, cậu phải rối rắm về vấn đề khiêu vũ sao? Hắc đại nhân chắc đá cậu đâu ." Hồng Quả Quả vưa găm táo, lành lạnh mở miệng.

      ". . . . . . Này người bình thường, giờ cậu cũng học cái xấu à? nên đả kích chị nghe chưa, ô ô." Quả khinh khí cầu trong nháy mắt bị chọc thủng, Bạch MÃo Mão trợn mắt nhìn Hồng Quả Quả , nhớ tới Loan Hoảng Hoảng, càng u buồn hơn rồi, bùn nhão nặn thành tường, chính cơ hội cho học tập, cũng thể học được điều gì.

      "Nếu mình tìm mình tới dạy cậu nha?" Hồng Quả Quả ngược lại có tâm muốn giúp tay.

      "Cậu còn có ai trai? Có đẹp trai hay ? Nhân phẩm có được hay ?" Ánh mắt Bạch Mão MÃo, lại tới tinh thần.

      "Ừ, có người, thể thua Hắc đại nhân, có muốn ấy đến đây hay ?" Hồng Quả Quả trong miệng hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ, hiếm khi xuất tập trung.

      "Vậy còn mè nheo cái gì? Tốc độ lên nào."


      "Bây giờ ấy ở thành phố Lâm Phong, giờ ngồi máy bay chắc cũng cờ 2 tiếng đồng hồ, cậu chờ chút nha."

      ". . . . . .Cậu định đùa mình à? Người bình thường, sau hai giờ chính là buổi tối mình có ý định thức trắng đêm học đâu , người ta còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức đấy. . . . . ." Bạch Mão Mão u muốn phát uy, lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm cho sợ hãi, nhìn xa lạ kia mã dãy số xa lạ kia, đáy lòng đột ngột dâng lên chú lo lắng.

      "Alo, ai vậy?"

      "Bạch Mão Mão?" Giọng trầm thấp từ tính, hình như chứa lãnh lẽo.

      "Phải . . . . ." Khí thế trong nháy mắt cách xa, chỉ là nghe được thanh của , BẠch Mão Mão cảm thấy toàn thân trở nên mềm nhũn, ngồi chồm hổm mặt đất, bụm mặt cúi đầu ứng tiếng.

      "bây giờ, ra ngoài."

      Giọng chân ấy, vang vọng bên tai Bạch Mão Mão, mờ mịt ngẩng đầu liếc nhìn Nhiễm Sênh Sênh và Hồng Quả Quả tò mò bên cạnh mình, nháy mắt sau đó, kích động chạy về phía ban công——

      Mới vừa vào thu, cây ngô đồng nước Pháp tươi tốt lạ thường, giương cao lên trời.

      Ngay ở màu xanh ấy, cả người là màu đen , đứng bên cạnh xe cúi đầu điện thoại.

      Giờ phút này, vô số rèm che cửa sổ sát đất ban công có gió mà bay, chúng nữ sinh rối rít thò đầu ra, nhìn về phía bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia; ở bên cạnh cách đó xa, tụ tập vô số nữ sinh, họ tò mò ngắm nhìn, nhưng có dũng khí chủ động đến gần ; ở chỗ xa hơn, đập vào mắt có thể chạm được, có thể thấy nhiều nữ sinh giống như cắn phải thuốc lắc chạy loạn xa, sau đó càng ngày càng nhiều nữ sinh chạy tới nơi này ——

      Da đâu Bạch Mão Mão tê dại, này, đây là cái tình trạng gì hả? ! muốn ra ngoài sao? !

      Nhiễm Sênh Sênh vào Hồng Quả Quả sau lưng , thấy tình cảnh này, họ nhịn được thương hại liếc nhìn khuôn mặt vừa xanh vừa đỏ của Bạch Mão Mão. Vỗ vỗ bả vai , giọng Nhiễm Sênh Sênh cực kỳ dịu dàng, " , nữ sinh chống kẻ địch, nhất định phải còn sống trở về."

      cần . . . . . Ở đáy lòng điên cuồng gào lên đau xót, Bạch Mão Mão buồn vui ngồi xổm xuống dất , đấm lên mặt đất o(╯□╰)o

      "Cho em phút, xuống."

      Giọng Khí phách lạnh lùng vang lên, động tác đám đất của Bạch Mão Mão ngưng lại , giống như thấy được lạnh lùng khuôn mặt nhẫn nhịn kia, nháy mắt sau đó, giày ôc cũng đổi, cầm túi xách, vọt thẳng xuống hướng lầu dưới ——

      " Này, thỏ trắng này cũng là tiểu thụ ." Bạch Mão Mão gặp Loan Hoảng Hoảng dâng che miệng, yểu điệu cười như điên.

      "Cậu , Hắc Thường Kình kia coi trong thỏ trắng ?" Thấy Loan Hoảng Hoảng vào cửa, Nhiễm Sênh Sênh nhịn được lo âu hỏi.

      "Cũng chưa chắc, loại đàn ông này bình thường mắt cao hơn đầu, thỏ trắng cũng có dung nhan đẹp lắm." Loan Hoảng Hoảng cũng tới ban công, thấy Bạch Mão Mão dưới ánh mắt ghen ghét của đống nữ sinh, run rẩy về phía tên đàn ông giống như thần linh kia.

      "Hắc Thương Kình, thích thỏ." Hồng Quả Quả im lặng, đột ngột lên tiếng, lại đổi lấy nụ cười kinh thường của hai đứa con khác.

      Hồng Quả Quả cũng cười cái, cũng cãi lại. biết, họ thấy được phải biết ——

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: cũng là hủ nữ có thâm niên

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "Hắc. . . . . . Hắc đại nhân. . . . . . Chúng ta đâu?"

      Cực kỳ lo lắng rúc vào ghế bên cạnh, Bạch Mão Mão nhắm mắt rồi lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng bên cạnh.

      Nhớ tới giây phút ngồi vào trong xe của Hắc Thương Kình ban nãy, vô số nữ sinh xung quanh bắn ra ánh mắt như muốn giết người, đáy lòng Bạch Mão Mão giờ rơi đầy lệ , cũng dám oán trách chút nào, người đàn ông này chẳng lẽ biết sức quyến rũ của mình hay sao? cứ như vậy, như là thần tiên giáng xuống ký túc xá bọn họ vậy, hung hăng công phá phòng tuyến tâm lý của đồng thời cũng hoàn toàn phá vỡ cuộc sống tiếng tăm gì mấy của nữa.

      Bạch Mão Mão biết, từ từ lúc này trở , bao giờ an tĩnh nữa rồi , giống như ban đầu ——

      "Đưa em đổi da." Hắc Thương Kình mặt mày đổi cứ lái xa, tiếc chữ như vàng trả lời.

      "Đổi da?" Mồ hôi lạnh lặng lẽ giọt , Bạch Mão Mão cố cười : "Mỗi ngày em đều tắm rửa mặt, tuyệt đối có bệnh ngoài da, cần đổi da , Hắc đại nhân."

      ". . . . . ." gì mà nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão lo lắng, Hắc Thương Kình khẽ mím môi, nhưng cũng giải thích.

      Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão càng thêm sợ hãi, "Có thể cần đổi da được hay ?"

      Tầm mắt lạnh lẽo quét qua bộ đồ cũ kĩ người Bạch Mão Mão, mày Hắc Thương Kình chau lại, "Phải đổi."
      Ông đây cũng có quyền chứ! Suý chút nữa rống giận thành tiếng, kích động của Bạch Mão Mão vừa mới lên, liền bị Hắc Thương Kình lành lùng liếc qua liền ép trở về. Ô ô, nên mang theo , đại nhân à——

      Bên này Bạch Mão Mão vẫn còn oán thầm chống lại ở đáy lòng, còn Hắc Thương Kình nhanh chóng chạy xe tới mục đích.

      Trung tâm thiết kế hình ảnh Dật Phong Y Nhân——

      Thấy tên vàng cửa hiệu tiệm to như vậy, đáy lòng Bạch Mão Mão lảm nhảm chợt ngưng, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão nghĩ muốn đấm ngực, người này lời ít mà ý nhiều có phải quá mức ?

      Nhân viên tiếp tân nhân xe , Bạch Mão Mão theo đuôi Hắc Thương Kình vào trong quán, lại suýt nữa bị ánh vàng lấp lánh bên trong căn phòng trang làm cho choáng váng, thế nào mà khắp nơi đều khảm đầy lá vàng vậy chứ. . . . . .

      Theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị bóng người đỡ lại sau lưng, Bạch Mão Mão suýt chút nữa rơi nước mắt, tới nơi rực rỡ ánh vàng như vậy, thích hợp với sao?

      "Tổng giám đốc Hắc, ngài đúng là khách ít đến." giọng phái nữ thân thiệt vang lên từ phía sau lưng , Bạch Mão Mão theo bản năng quay đầu lại, lại thấy khuôn mặt đầy quyến rũ kia mở to hai mắt nhìn , "Đây là lần đầu tiên mang người khác giới đến chỗ chị đó nha, thế nào, rốt cuộc biết động lòng rồi hả?"

      "Nhã Dĩ, đưa này chỉnh dáng người , cần bao lâu?" Cũng để ý đối phương trêu ghẹo, Hắc Thương Kình nhìn đồng hồ, mạnh mẽ cắm thẳng vào chủ đề.

      Ông đây vốn là có dáng người nhé. . . . . .

      "Chị biết vội mà, nếu có thể làm việc trước? Ba giờ sau tới đây kiểm hàng." Người phụ nữ được gọi là Nhã Dĩ cũng dứt khoát, trực tiếp kéo Bạch Mão Mão, về hướng phòng trang điểm.

      Ông đây phải hàng hóa. . . . . .

      " cần, tôi ở lại đây làm, chị làm nhanh lên." Vừa gọi điện thoại bảo trợ lý mang laptop tới đây, Hắc Thương Kình ở bên phân phó , "Ngày mai bọn tôi tham gia tiệc của nhà họ Hắc nên cứ theo đó thiết kế hình tượng cho ấy, nên quá lộng lẫy, phối hợp với đồ của tôi là được rồi."

      Bước chân bỗng nhiên dừng lại, Nhã Dĩ kinh ngạc quay đầu lại, " mang ấy dự tiệc nhà họ Hắc? biết này đại biểu cái gì ? ! Thương Kình."

      "Có người hiểu hơn tôi sao?" Ánh mắt sắc bén đáp lại lời chất vấn của Nhã Dĩ, Hắc Thương Kình khẽ mím môi, chỉ khạc ra hai chữ: "Tốc độ."

      Nhìn thât sâu vào khuôn mặt trắng nõn của Bạch Mão Mão, Nhã Dĩ nhiều lời nữa, trực tiếp hành động.

      Nhưng là, ông đây biết đại biểu cho cái gì, làm ơn, cần nữa như vậy đâu. . . . . . Ở đáy lòng ngừng gầm thét, Bạch Mão Mão tay nắm chặt lấy túi xách của mình , tay bị Nhã Dĩ kéo lấy. trầm mặc quay đầu lại, lại rọi đến ánh mắt lạnh nhạt của Hắc Thương Kình, trong nháy mắt đó, như hít thở thông.

      Trong đôi mắt của Hắc Thương Kình , ràng có mình nhìn ra ánh sáng u ám——

      ———— Bỉ Ngạn Hoa tái kiến ————

      Mặc dù, chưa bao giờ tin tưởng chuyện cổ tích chim hóa phượng hoàng.

      Nhưng là, người trong gương, sao?

      Im lặng đứng ở trước kính, Bạch Mão Mão ngây người như phỗng.

      Tóc dài màu đen được quấn thành búi tóc cao dịu dàng, có vài lọn tóc bị đánh tản ra, khẽ rơi lòa xoa bờ vai , vì thế mà tăng thêm mấy phần phong tình. Trang phụ dạ hội màu trắng bó sát tôn lên đường cong của , hợp với vẻ mặt bình tĩnh của giờ đây, lại có mấy phần phú quý tụ nhiên lộ ra.

      Nặng nề vỗ cái lên mông Bạch Mão Mão, Nhã Di cười tươi, " nhìn ra con bé này trỗ mã tốt như vậy, phải váy này của chị cũng có người mặc được đâu, tệ tệ, ánh mắt Thương Kình nhà chị đúng là tốt."

      "Chị này, cần chiếm tiện nghi của em." Tới lâu như vậy, phụ nữ này rốt cuộc cũng cho cơ hội mở miệng, Bạch Mão Mão ôm lấy cái mông bị vuốt , rất là bất đắc dĩ.

      "Mông nhạy cảm lắm nha, mặt trước lồi lõm đều đủ." Thấy Bạch Mão Mão phản ứng lớn như vậy, Nhã Dĩ cười như bắn sao ra khỏi miệng.

      "Em phải Bách Hợp." Trong đôi mắt Nhã Dĩ mang ám quang khiến Bạch Mão Mão sợ hết hồn hết vía, rất dứt khoát trực tiếp tỏ lập trường.

      "Sợ cái gì? Con bé này, chị cũng phải Bách Hợp, dù là vậy, chị cũng có can đảm giành phụ nữ với Hắc Thương Kình."

      "Vậy chị còn sống ở chỗ này làm cái gì?"

      Chẳng biết lúc nào, Hắc Thương Kình tới phòng trang điểm, tim Bạch Mão Mão căng thẳng, thế nhưng có dũng khí quay đầu lại nhìn .

      Nhã Dĩ kinh ngạc quay đầu nhìn sắc mặt tối tăm của Hắc Thương Kình, sờ lỗ mũi cái, thức thời : "OK OK, chị ."

      Lúc ngang qua Hắc Thương Kình cười đến hiểu nổi, lại chỉ nhàn nhạt bỏ lại câu: " ra, em cũng có ngày hôm nay."

      Cho đến khi Nhã Dĩ rồi, Bạch Mão Mão cũng dám mở miệng, có thể ràngà nghe được tiếng hô hấp của , thế nhưng ngược lại khiến càng thêm khẩn trương.

      "Tới đây." Cũng để ý đến lời của Nhã Dĩ, Hắc Thương KÌnh tựa bên cửa, dùng thân thể ngăn trở ánh mắt theo dõi bên ngoài.Nhìn bóng lưng quyến rũ của , con mắt sắc luôn luôn lạnh lùng, hiếm khi xuất tia ấm áp.

      "Thế này. . . . . .Em. . . . . . Em chưa từng mặc lễ phục dạ hội. . . . . ." Cho nên, cho nên, cúi đầu nhìn cái rãn ngực sâu trước ngực mình, Bạch Mão Mão sợ hãi. . . . . .

      Thế nào. . . . . . Tại sao có thể ở trước mặt đàn ông lộ rãnh ngực chứ. . . . . .

      "Đừng để cho tôi lần thứ hai." Giọng trầm thấp mà lạnh nhạt, lại bá đạo cho phép cự tuyệt.

      Bạch Mão Mão thầm rơi nước mắt, trong bụng hung ác, ưỡn ngực, xoay người đĩnh đạc tới chỗ .

      Lo lắng thái quá, ngược lại để cho nhìn ra mãnh liệt giấu giếm dưới khuôn mặt lạnh nhạt của .

      Rốt cuộc, đứng ở trước mặt , nhưng cũng mất dũng khí ngẩng đầu nhìn . Cúi đầu thắt ngón tay, Bạch Mão Mão thâp: " xin lỗi, em là nữ otaku (chui trong nhà), trèo lên được nơi quyền quý kiểu này, ngày mai. . . . . ."

      "Tôi em trèo lên được, em liền trèo lên được." Ngón tay thon dài nâng cằm Bạch Mão Mão lên, Hắc Thương Kình thu lại tròng mắt nóng bỏng, lạnh lùng nhìn về băn khoăn lo lắng của Bạch Mão Mão.

      Đại khái bởi vì từ thể sử dụng mỹ phẩm, cho nên làn da trắng nõn và mềm mại cách tự nhiên, cho dù là giờ phút này được trang điểm lên, nhưng cách nào che khuôn mặt tinh khiết bên dưới của

      ra , hiểu, cũng bởi vĩ mấy phần tinh khiết nhiễm bụi trần này, để cho đối với , giật mình.

      Vào giờ phút này, nếu Bạch Mão Mão biết Hắc Thương Kình nghĩ gì, nhất định trước tiên chạy về túc xá, đem đống đồ cất giấu trong máy vi tính thủ tiêu tức khắc —— Ặc, khó có được chút vốn liếng tinh khiết cá nhân này , tại sao có thể lãng phí tài nguyên đúng ?

      "Câu ngày hôm nay, tôi chỉ lần, về sau, cần dây dưa nữa. " Nhìn Bạch Mão Mão bị soi mói, gương mặt khẽ đỏ ửng, Hăc Thương Kình cau mày, lạnh nhạt bước lui bước.

      "Sao cơ?" Theo bản năng nhẹo đầu, nhìn sắc mặt xa cách của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão có chút hỗn loạn. Theo tiểu thuyết bình thường, vào giờ phút này người con trai nhìn thấy nữ chính quê mùa sau khi thay đổi lại đẹp đến diễm lệ, phải nên kích động hay sao? Ví dụ nhịn được chạy tới ôm lấy nữ chính thổ lộ tình cảm, hoặc đè nữ chính ra hôn lấy hôn để, vì sao chả có gì ? !

      Nhìn chằm chằm cánh môi góc cạnh ràng và hấp dẫn của Hắc Thương Kình, ánh mắt Bạch Mão Mão tự chũ toát lên vẻ thèm thuồng, ấy ấy , vậy đến ấy ?

      "Thu hồi gì đó trong óc em ." Lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt xanh lè của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình cũng dài dòng, "Từ ngày mai em bắt đầu di tham gia yến tiệc cùng tôi, cho đến khi em tốt nghiệp đại học, trong ba năm này, cho phép tìm đàn ông chuyện đương, cũng cho phép dính dáng đến chuyện mập mờ, có thể làm được ?"

      "Tại sao?" Bị thế bá đạo trong giọng của Hắc Thương Kình là cho tỉnh táo, Bạch Mão Mão theo bản năng chất vấn.

      "Lấy ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy? Em chỉ cần trả lời có thể làm được hay thể mà thôi. " Người con này, phải là cái loại tính tình gặp mạnh là yếu, gặp yếu là mạnh, loại con này, chỉ cần nắm chắc bảy tấc, rất dễ dàng nắm trong tay.

      Khẽ lui về phía sau bước, Bạch Mão Mão dám nhìn thẳng về phía Hắc Thương Kình, hình như có chút hiểu lý do chọn rồi Chỉ là, khi thỏ gặp gỡ động vật ăn thịt, chẳng lẽ cũng chỉ bị bi kịch ăn sạch hay sao? rất đần rất mềm yếu, nhưng mà, ít nhất ngã vào cái hố những hai lần.

      "Em cự tuyệt." Nghiêng người tránh Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão chỉ muốn trốn.

      Đưa tay kéo , Hắc Thương Kình nhìn khuôn mặt khó chịu của Bạch Mão Mão, khuôn mặt tuấn luôn luôn hờ hững lại có chút kinh ngạc, thế nào, giống như giẫm lên vết thương cũ của vậy? Đúng là gặp ma. Bây giờ con mới lớn đều có vét sẹo để lại, lại thể có
      quá khứ trong sạch sao?

      " từng có người cũng đối xử như thế với em sao?"

      "Chuyện này liên quan đến " nhìn , thể nhìn , đem trí tưởng tượng vủa cũng có thể nghĩ được ra chuyện ấy nhưng có thể thoát ra khỏi!

      "Bạch Mão Mão, tôi cấp cho em cơ hội, tình em thể có. Nhưng là, em phải hiểu được, tôi bây giờ phải cùng em thương lượng, mà là em phải làm theo lời tôi em, có lựa chọn." Nhìn Bạch Mão Mão liều mạng cúi thấp đầu, Hắc Thương Kình như dâng lên kích động mà nâng cằm lên, nhưng cuối cùng nhịn được, điều chỉ cần là cái bia đỡ đạn, cũng phải cần này.

      "Tại sao?!" giọng kháng nghị, mặc dù đáy lòng Bạch Mão Mão tức giận, lại sửng sốt có dũng khí ngẩng đầu nhìn .

      "Bằng cái việc bây giờ em cũng dám nhìn tôi lấy cái." Hiển nhiên biết ý nghĩ trong lòng của Bạch Mão Mão, gương mặt tuấn luôn lạnh lùng của Hắc Kình Thương giờ lại lên nụ vười rất hiếm khi thấy được. " đừng có khinh người quá đáng --" thanh kháng nghị. Bạch Mão Mão nhìn nụ cười mặt Hắc Thương Kình, phòng tuyến trong lòng đổ rầm rập. Rình ngắm năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cười thế nhưng, tuấn như thế chỉ cướp trái tim người ta---

      "Hả?"

      Giọng trầm thấp hình như cũng dính theo cưng chiều, truyền vào tai Bạch Mão Mão, khiến phòng tuyến của tan tành thành mây khói.

      "Được rồi được rồi em nhận thua, muốn em giả trang thành bạn để làm bia đỡ đạn cho phải , để mấy con ngốn hoa si kia thể tiếp cận nưa? Cái này hay , nghiệp vụ của em cũng coi như nhuần nhuyễn, mặc dù quyền em địch được 4 người nhưng tránh mấy con cọp cái kia cũng có ít thủ đoạn, dù sao chạy trốn cũng hơn năm." Khốn kiếp, lại nhớ lại cái đoạn kinh người kia, mà cái người đó lợi dụng những năm trời, thế nhưng đối với người khác mà , là bản thân tự chuốc lấy phiền phức, đáng đời gieo gió gặt bão!

      "Biết ăn đàn ông chịu thiệt, thế nhưng em khôn ngoan nhìn xa trông rộng, còn đến gần tôi làm cái gì?"

      Mặc dù trong lời trách cứ, nhưng Bạch Mão Mão lại nghe ra được tiếng cười trong giọng nọ của Hắc Thương Kình, buồn bực rồi, "Em vốn tính là ni trong chùa, cái này phải là do ngài sao? Trong nháy mắt mà giật mình. Ai, mỹ nam họa thủy là đây nè."

      "Là em quá đần." khách khí chút nào nhắm thẳng vào trọng điểm, Hắc Thương Kình vô ý thương hại đứa con hoa si người ta, "Bạch Mão Mão, tôi cần em đóng giả bạn cùa tôi, em chỉ cần im lặng bên cạnh tôi là được, về phần người ta nghĩ như thế nào, em cần phải để ý tới. Tôi cũng cần em ngăn cản phụ nữ đâu, những việc vặt này tự nhiên có người xử lý, tôi cần phụ nữ bảo vệ."

      "...." Bị như thế, còn giống như là cái đạo lý bình thường, cần phụ nữ bảo vệ tên đàn ông đó tồi tệ rồi, trước kia sao nghĩ ra việc này? Nếu nghĩ ra sớm hơn, cũng ngốc nghếch như vậy....

      " đóng giả bạn , vẫn thể có bạn trai khác, vậy em tính là gì?" Càng nghĩ càng thấy may, vị này thậm chí ngay cả cơ hội đóng giả bạn cũng cho mình, cũng cho phép tìm con khác chuyện đương, quá phận cái tờ....rym! Vị kia ít nhất còn trả lại cho cái danh phận bạn , mặc dù có tên thực.

      " theo bên cạnh tôi, cái khác tùy ý em làm gì." Hắc Thương Kình cao lạnh lùng .

      "..." Nghe được đáp án hủ nữ như vậy, Bạch Mão Mão nhịn được tắc nghẽn rồi, hồi lâu, rốt cuộc nhịn được cảm thán:" Hắc đại nhân, ra là người có cảm giác giấu như vậy."

      "Em tôi là hủ nữ." Cũng để ý Bạch Mão Mão chế nhạo, sắc mặt Hắc Thương Kình vẫn lạnh lùng như xưa, ngược lại có lời gì cần phải nhận.

      "Ấy chết, vậy quá đáng sợ!" Mặc dù đáy lòng xem thường. Nhưng lúc cần thiết, ngây thơ vẫn rất cần thiết. Bạch Mão Mão cười đến run rẩy cả người, cũng là quên mất bộ ngực lên sóng lớn mãnh liệt.

      Nhìn Bạch Mão Mão tự nhiên lộ ra nét gợi cảm, cùng với rãnh ngực cực sâu, con mắt Hắc Thương Kình co rút sâu, lại bị khống chế ngược lại.

      "Em cười, rất lạnh."

      "...."

      Nghe được lời của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão, mày lại bị tắc nghẽn nữa rồi hả?!

      Editpr: Bỉ Ngạn Hoa.
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      sanone2112 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Đôi mắt nam sắc dần dần say đắm

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Đây là cái tình huống quái quỷ gì đây?

      Ngây ngốc đứng ở đỉnh núi Nam Loan, ngước nhìn khu kiến trúc liền nhau ngắt mạch trước mặt mình, Bạch Mão Mão nhồi máu ——

      Ô ô, Hắc đại nhân à, xúc động đúng là ma quỷ mà——

      Tầm mắt lạnh lẽo như vô tình mà lướt qua mặt Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình trực tiếp ra lệnh: "Bước lên phía trước, ."

      Mấy con quạ bay ngang qua trán, Bạch Mão Mão bất lực: "Tôi phải Tiểu Bạch, Hắc đại nhân à."

      nên biến thành kẻ ngốc được ? Dù có dốt chăng nữa , cũng thể biết bên trong là chỗ như thế nào, bên cánh cửa chính xa ràng có viết: Nhà họ Hắc.

      "Vậy như thế nào?" Ngón tay thon dài mơn trớn vòm trán cách lơ đễnh, sắc mặt Hắc Thương Kình vẫn lạnh lùng như cũ.

      "Nơi này có phải là nhà họ Hắc ?" Khẩn trương nắm lấy tà áo,Bạch Mão Mão ngó nghiêng khí thế lạnh lẽo của Hắc Thương Kình , sắc mặt có chút tái nhợt. Bây giờ bắt đầu cảm thấy rằng, phải Hắc đại nhân kích động mà là quá xúc động rồi, tại sao có thể tùy tiện chơi với đàn ông cơ chứ? Đều do mỹ nam làm mê hoặc mắt người mà.

      "Ừ." Cũng gấp gáp làm gì, Hắc Thương Kình nhìn Bạch Mão Mão hoảng hốt đứng bên , dù vậy nhưng vẫn ung dung mà vòng chắc cánh tay.

      "Ngài dẫn tôi đến đây là gì?" phải ngày mai mới tham gia gia tiệc gia đình hay sao? Tại sao bảo trước ngày mang đến đây? Có thể cần đưa tới mây tình huống này cho được ? Người ta là thỏ, nhát như chuột như thỏ cơ mà!

      "Qua đêm."

      ". . . . . ."

      Ngẩng đầu, chống chọi lại ánh mắt nghiêm túc của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão lệ rơi đầy mặt.

      ——— —————— Bỉ Ngạn Hoa phân cách———— —————

      Hơn nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại cái lần đầu tiên đến nhà họ Hắc Bạch Mão Mão chỉ thấy nó như cơn ác mộng.

      Vậy mà nay ——

      Nghe được câu trả lời của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão nhồi máu não trong phút chốc, tiếp theo là chớp mắt cái, rồi Bạch Mão Mão quay người bỏ chạy——

      Kinh ngạc nhìn Bạch Mão chạy trối chết phía trước, Hắc Thương Kình khẽ nhíu mày.

      Mộ Hạn ra, ánh mắt sáng quắc bắn về phía Bạch Mão Mã: "Cần tôi đem ta về đây ? Cậu chủ."

      Quăng tầm mắt về vẻ mặt gian tà của Mộ Hạn, Hắc Thương Kình mím môi, lạnh nhạt : "Cậu được đụng vào ấy. Lam, cậu ."

      "Ôi chao, đại ca à, cuối cùng cũng có ngày hôm nay nha."

      Tiếng rít gào kèm theo tiếng cười đè nén được vang lên cạnh nhau, Bạch Mão Mão vẫn chưa kịp phản ứng bị người ta bế ngang lưng ——

      "Người đẹp, thích kiểu bế công chúa hả?"

      Ngây ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, gần như mang theo vẻ đẹp mê hoặc người khác, Bạch Mão Mão trợn tròn mắt.

      "Sợ đến choáng rồi à?" Hắc Thương Lam vốn muốn kề mặt gần hơn chút nữa, Bạch Mão Mão đưa tay ngăn lại.

      " là đàn ông hay là giả thành?" Giùng giằng suy nghĩ làm sao để đứng mặt đất, lại phát sức lực của mình bằng cái người đứng trước mặt này, Bạch Mão Mão bị động để người ta ôm, còn dũng khí mà nhìn về hướng Hắc Thương Kình.

      ". . . . . . giả thành cũng là đàn ông ư?" Do dự hỏi lại, nụ cười môi Hắc Thương Lam càng rực rỡ, " à, ánh mắt tốt lắm, cái nhìn thấy sắc đẹp của tôi dưới cái lốt đàn ông này rồi, chúng ta đúng là có duyên mà."

      "Người nào. . . . . . Người nào có duyên với . . . . . ."

      Thuận tay đụng phải bộ ngực mềm mại của Hắc Thương Lam, Bạch Mão Mão rơi lệ, cái đáng thương đầu tiên trong cuộc đời của là được ôm kiểu công chúa, lại bị con ôm, càng đáng thương hơn.

      "Hắc hắc, trở lại chuyện chính , ở lại chỗ này qua đêm tính là gì, cần phải sợ đâu, ai cũng có lần đầu tiên. cả nhà tôi cũng ngoại lệ." để ghét bỏ trong giọng Bạch Mão Mão, Hắc Thương Lam cười híp mắt mà .

      " mờ ám gì ở đây vậy?" Sau khi bị nhồi máu lần nữa, Bạch Mão Mão nhìn nụ cười càn gỡ của Hắc Thương Lam, tim như bị mèo cào.

      " cứ ?" Hắc Thương Lam có điều ý nên liếc mắt nhìn khuôn mặt ngày càng đen thui của cả, rồi nhè nhè bước chậm về phía ấy.

      Rất chủ động ôm Hắc Thương Lam, rất chủ động kề sát mặt Hắc Thương Lam, hai mắt Bạch Mão Mão sáng lên, theo bản năng giọng hỏi han: "Hắc đại nhân cũng là lần đầu tiên?"

      " chỉ phương diện nào?"

      "Này, ta là hủ đẩy, đừng có mà vòng vo tam quốc, Hắc đại nhân là xử nam sao?" nên ép cái vấn đề sâu sắc ấy được ? Da mặt người ta mỏng lắm chứ bộ.

      "Cái đó, cái gì tôi cũng , tôi chỉ ấy lần đầu tiên mang con về nhà qua đêm mà thôi, hẹn gặp lại, bái bai." Động tác nhanh nhẹn đưa Bạch Mão Mão cho Hắc Thương Kình, Hắc Thương Lam cũng nhìn sắc mặt của cả luôn, trực tiếp tháo chạy. Mà lại, chỉ tới xem trò vui thôi, chưa muốn bị giết đâu.

      Đưa tay ra nhưng giữ được bóng lưng chạy điên cuồng kia lại được, sắc mặt Bạch Mão Mão dần dần trắng bệch, khó xử nhìn cánh tay ôm cổ Hắc Thương Kình, đáy lòng bắt đầu rơi xuống trận mưa phùn, ô ô, ấy nghe được chứ?

      "Em chạy cái gì mà chạy?" Đôi mắt lạnh nhìn người con dính chặt người mình, xúc tua mềm mại khiến sắc mặt Hắc Thương Kình hơi biến đổi.

      "Rèn luyện thân thể. . . . . ."

      "Phốc ——"

      Bên cạnh truyền đến tiếng cười, Bạch Mão Mão khóc thầm, Hắc Thương Kình liếc mắt nhìn qua. Mộ Hãn ngậm miệng lại , "OK OK, tôi lập tức biến mất."

      "Cần tôi giúp em rèn luyện thân thể ?" Chung quanh rốt cuộc cũng im ắng, mặc dù biết, trong chỗ tối đằng kia, vẫn có nhiều đôi mắt theo dõi bọn họ, nhưng nếu là người dẫn trở lại đây có chỗ nào phải sợ hãi cả.

      "Hoàn toàn cần!" Khẩn trương trả lời, Bạch Mão Mão ôm chặt ngực mình , nhưng điên cuồng gáo thét nơi đáy lòng: lão đại, nên hỏi cái vấn đề khiến người ta tưởng tượng có được ? chỉ là con hủ nữ, là đứa có trí tưởng tượng vô cùng bình thường đấy nhé!

      " cần khách sáo với tôi, phải em tò mò tôi có phải là lần đầu tiên hay sao?" Tầm mắt lạnh lẽo ấy giằng co ngư muốn phá hỏng người Bạch Mão Mão, theo động tác ôm ngực của , vì ép mạnh khiến nơi rãnh sâu ấy lại lên, ánh mắt Hắc Thương Kình rốt cuộc thể bình tĩnh được nữa.

      quả nhiên nghe được ——

      Ngây ngốc nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão muốn tìm cái lỗ để chui xuống ——

      Cúi đầu, biết điều yếu thế : " xin lỗi, Hắc đại nhân, xin hãy tha thứ cho lòng hiếu kỳ của ngu ngốc như tôi. . . . . ."

      " ngu ngốc?" Đặt Bạch Mão Mão xuống đất, Hắc Thương Kình đưa tay nâng cằm lên, gương mặt tuấn tú tuôn ra nụ cười lành lạnh: "Em xem , muốn biết còn cố gắng rất nhiều."

      ". . . . . ." Ngài chỉ phương diện nào?

      Mặc dù rất muốn hỏi, nhưng giờ Bạch Mão Mão theo bản năng chỉ muốn biết, bây giờ là thời thế rối loạn, việc cấp bách nhất là làm cách nào để được khỏi đây, mà phải lo nghĩ về mấy cái vấn đề rắc rối này nữa. Nghĩ tới đây, rất cố gắng để cho mình cười đến rất chi là thuần khiết và trong sạch, sau đó ngây ngốc hỏi: "Hắc đại nhân, nếu như để ba mẹ tôi biết tôi qua đêm ở nhà đàn ông lại, tôi bị cắt đứt chân, hôm nay, xin hãy cho tôi về nhà , tôi hứa ngày mai đến đây sớm."

      " sao, à, tìm thời gian thích hợp để Hắc Thương Kình nhà ta mang đồ mừng, rồi với con về nhà ra mắt be mẹ con, bọn họ tha thứ cho xúc động nhất thời của ." Từ cửa chính nhà họ Hắc xuất cái đầu tóc hoa râm, gào lên câu như lời bộc bạch, sau đó rất tự giác đóng cửa biến mất.

      ". . . . . ." Bọn họ còn chưa nhất thời xúc động mà?

      gì mà cứ nhìn cửa chính đóng, Bạch Mão Mão rất muốn khóc, "Hắc đại nhân, tại sao người nhà của đều biết chúng ta cái gì vậy? Bọn họ là Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ vậy?"

      "Cửa chính nhà tôi có chế độ thẽo dõi, ngoài cửa cách 300m có gió thổi hay cỏ lay bọn họ đều tai nghe mắt thấy hết."

      "Cho nên, cuộc đối thoại giữa tôi và giả nam kia, người nhà cũng nghe được?" Bế tắc qua, Bạch Mão Mão lại cứng ngắc.

      "Chúng ta đều nghe được, à, chúng ta rất có duyên." Cái đầu hoa rầm kia chịu đựng được mà lộ ra lần nữa, sau đó hỏa tốc đóng cửa tránh .

      ". . . . . ." Người nào. . . . . . Người nào có duyên với ông chứ. . . . .

      Lần này, Bạch Mão Mão lại lệ rơi đầy mặt. Ô ô, là quá đáng mà! Vì sao còn chưa vào tới cửa, ở cạnh mỹ nam trước nhà hũ nữ chứ? Đáng hận nhất chính là, ràng là chưa làm hủ mà, chưa dính dáng tới cái sắc đẹp nào luôn, giờ lại tự nhiên nổi tiếng xấu. . . . . .

      đáng giá mà!

      "Em có thể đem mấy lời trong lòng rống lên cũng được, tâm lý hay năng lực chịu đựng của người nhà tôi rất được, yên tâm." Nhìn Bạch Mão Mão hóa đá, Hắc Thương Kình mỉm cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, khuôn mặt cứng ngắc của con thỏ này vỡ vụn thành từng mảnh.

      Tùy tiện lau cái mặt, Bạch Mão Mão cố gắng thở ra hơi, sau đó nhìn về phía Hắc Thương Kình: “Là cố ý?"

      "Để cho bọn họ tìm hiểu em chút cũng được, mới có thể làm cho bọn họ nhanh chóng tiếp nhận em.” thẳng ra ý đồ của mình, trong đôi mắt Hắc Thương Kình như chứa đựng bao chân thành.

      Ngây ngốc nhìn khuôn mặt lạnh lùng ban xưa, thế nhưng lúc này giống như tản băng ấy tan ra, tản ra những ánh sáng như hòa, mặt Bạch Mão Mão đầy vạch đen. nhớ khi mình còn học trung học, người nào đó mỗi khi muốn giúp đỡ ngăn cản bớt mấy phiền phức đều tản ra ánh sáng như thế này, lẽ đây là bệnh chung của mấy tên đẹp trai? Nhưng miễn dịch nó rồi.

      Rối rắm nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão có chút hỗn loạn, rốt cuộc nên trực tiếp ngửa bài hay giả bộ ngây ngô tiếp đây? Mà lại, nếu bây giờ ngửa bài, người nhà có nghe được ? Như vậy có phải sau này thể tiếp xúc với Hắc Thương Kình nữa đúng ?

      được, đây là nhu cầu tinh thần trước mắt của mà.

      lần nữa liếc mắt nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão tiến lên khoác tay , sau đó rất cố gắng thay đổi hướng cơ thể , "Xoay người, đều bước. . . . . ."

      Phương hướng: chân núi ——

      "Làm cái gì vậy?" Nhưng lại nhúc nhích với cố gắng của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình hỏi.

      "Tại sao nữ sinh lại có thể qua đêm ở nhà đàn ông chứ? ảnh hưởng tới ấn tượng của người nhà về tôi, cho nên, cầu xin , vẫn là nên đưa tôi về nhà trước nhé." Ánh mắt nhìn Hắc Thương Kình như cầu khẩn vậy, nước mắt chưa đầy hốc mắt Bạch Mão Mão, giờ phút này chỉ thiếu duy nhất việc lệ rơi mà thôi.

      Mặt thay đổi nhìn trước mặt mình, đôi mắt ngấn nước trong suốt nổi bật làn da trắng ngần, có loại vẻ đẹp thuần túy khó tả, mặc dù giờ phút này trong tình huống bất đắc dĩ, nhưng có tia bất khuất lên trong đáy mắt . Chính là tia bất khuất sống còn, khiến con ngươi Hắc Thương Kình co lại.

      " cần làm tiếp mấy chuyện vô vị như vậy đâu." tay ôm Bạch Mão Mão vào ngực, Hắc Thương Kình cưỡng chế dẫn Bạch Mão Mão về phía cửa chính nhà họ Hắc , dùng hành động cho biết, em nên từ bỏ . . . . .

      Trơ mắt nhìn cánh cửa lớn mở ra, bà cụ tóc hoa rầm biết lấy từ đâu ra tấm banron, đứng bên vừa hô to vừa huơ huơ nó: hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh. . . . . .

      Trong nháy mắt Bạch Mão Mão rơi nước mắt, im lặng kêu rên: cứu mạng a. . . . . .

      Mới vừa vào cửa, bà cụ kia ôm lấy Bạch Mão Mão, kèm theo dòng nước mắt: " à, đừng quá kích động nha, ta biết con đợi ngày này lâu lắm rồi, ta biết dễ dang gì, ta đều biết, đứa của ta. . . . . ."

      Tình huống gì đây? Nhìn về phía mấy khuôn mặt kích động còn lại, Bạch Mão Mão nhất thời bế tắc, là xuyên hay bọn họ xuyên ? Tại sao hiểu cái lời bà cụ này vậy hả?

      " ra , ta cũng, bọn ta cũng đợi ngày này hai mươi năm nay rồi, mới đợi đến khi Hắc Thương Kình mang con về nhà này. . . . . .Ta biết, ta đều biết, à, cái người này vui quá mà khóc thôi. . . . . ."

      Trước mặt bỗng tối sầm, Bạch Mão Mão thể tin nỗi nhìn bà cụ bộc bạch, há mồm muốn cãi lại nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Hắc Thương Kình nên nuốt xuống lại.

      "Sao nhìn ta chân tình như vậy hả con, có phải cảm thấy tìm được ri kỉ rồi phải ? Ta bảo rồi mà, hai ta rất có duyên. . . . . ." Bà cụ đứng bên lâu nước mắt, Hắc Thương Lam đứng bên cũng làm tương tự.

      ". . . . . ." Người nào. . . . . . Người nào có duyên với bà chứ. . . . .

      Đôi mắt đầy nước mắt nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão giờ mới biết ấy muốn ngăn cản người nào rồi. . . . . .

      Hắc Thương Kình, xem như lợi hại!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :