1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân ở căn nhà cũ - Yên Bán Căn 56 chương + Ngoại truyện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 35: Quan hệ
      Buổi tối trước khi ngủ, Tông Lãng gửi tin nhắn đến: Ngủ ngon /hôn hôn/

      Trình Nặc nhìn biểu tượng hôn hôn, khóe môi bất giác cong lên. Nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay cùng chiếc hôn vừa rồi ở phà, cảm thấy sắp nhận ra mình nữa rồi.

      Sao lại trở thành như thế chứ, ràng vẫn luôn nhắc nhở bản thân, phải cách xa , tránh xa ra, nhưng sao lại làm được thế này, mà chỉ làm được, lại còn chủ động hôn . muốn nhắc nhở mình lần nữa, nhưng lòng lại nghe lời, cứ nhớ đến nụ cười, bàn tay cùng nụ hôn của

      đêm này, Trình Nặc biết mình ngủ lúc nào, dù sao lúc tỉnh dậy, cơ thể tràn trề năng lượng, tâm trạng thoải mái.

      Lúc ăn sáng, Tông Lãng vẫn lại đến ăn chùa. Trình Nặc vùi đầu ăn cháo, nghe và chú Lưu chuyện, cũng cảm nhận được ánh mắt cứ lởn vởn người .

      nhanh chóng ăn hết, chào hỏi chú thím rồi qua nhà trước.

      Chưa được bao xa nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vang lên.

      Tông Lãng đuổi theo, sóng vai cùng , hỏi: “Ngủ ngon ?”

      Trình Nặc đáp có, lại : “ ngủ ngon chút nào, cả đêm chỉ toàn nhớ em.”

      Trình Nặc đỏ mặt, nhanh hơn.

      đường có ai, tim Tông Lãng như chú thỏ muốn nhảy ra ngoài: giật dây hãy làm gì đó .

      Đến nhà cũ, mấy người chú La vẫn chưa tới, Trình Nặc cầm bình nước chuẩn bị nấu nước, đây là công việc phải làm mỗi ngày.

      Tông Lãng thấy thế, bèn nhận lấy bình nấu nước thay . Sau đó cứ theo sau lưng Trình Nặc. trong sân, cũng . ra vườn rau, cũng ra theo.

      Trình Nặc nhịn được, hỏi : “Cứ theo tôi làm gì thế?”

      bất đắc dĩ đáp: “ cũng biết vì sao nữa, đôi chân này chịu nghe lời.”

      Trình Nặc bị chọc cười, vừa vặn mấy người chú La đến, thế là để ý đến nữa, chạy ra sân trước.

      Hôm nay làm nhiều việc, dự tính sáng nay lắp xong cửa sổ, đến chiều thuận tiện kiểm tra lại nóc nhà lần.

      ngày bận rộn như mọi hôm, đến chiều, số gạch mua hôm qua được chuyển tới, chất trước sân. Đột nhiên Tông Lãng chạy đến với mình phải lên trấn chuyến.

      Trình Nặc cũng hỏi làm gì, chỉ biết rồi.

      Kết quả cả nửa buổi, đến khi trời tối, mấy người chú La xong việc mới về.

      Vì Trình Nặc ở lại dọn dẹp nên chậm bước. Lúc Tông Lãng đến, vẫn còn ở đây.

      “Cái gì đây?” chỉ đồ xe hỏi.

      Tông Lãng : “Khuôn cửa sổ ở tường ngoài sân, đến trấn mượn của bạn học.”

      Trình Nặc ngạc nhiên nhảy lên đầy vui mừng, “ như thế, là có thể tự làm cửa sổ được sao?”

      Thấy gật đầu chắc nịch, đột nhiên sinh ra kích động muốn nhào vào lòng hôn lấy hôn để, cũng may vẫn còn định lực kiềm chế.

      Thế là cùng Tông Lãng chuyển khuôn vào trong phòng. Dự báo thời tiết mấy ngày nay trời mưa, sợ để bên ngoài ướt.

      Khi chuyển xong, Tông Lãng còn chưa ăn cơm, đói bụng rồi. Trình Nặc vốn buổi tối về nhà chú Lưu ăn cơm, nhưng nếu cũng chưa ăn cứ ăn ở đây vậy.

      Đồ ăn buổi trưa ăn hết rồi, chỉ còn lại mì sợi thôi. cũng may trứng gà còn rất nhiều. rán trứng, nấu nồi mì sợi, lại ra vườn hái cải non cho vào mì, xanh ngắt màu, vừa đẹp mắt lại ăn ngon. Lại cho thêm sa tế xì dầu ớt cố ý mua để ăn chung với cơm, nồi mì mà hai người chén sạch .

      Ăn xong Tông Lãng chủ động rửa bát, Trình Nặc cần, nhưng lại bảo: “Em nấu cơm rửa bát, phân công hợp tác, làm việc mệt.”

      Trình Nặc đành tùy , còn mình chạy vào phòng xem mấy thứ khuôn kia.

      Khuôn làm bằng gỗ hình quạt, đủ các kiểu hình vẽ, Trình Nặc nhìn ra là vẽ hình gì, cả buổi mới nhận ra hình hì thước đậu cành mai.

      Tông Lãng dọn dẹp xong, ngổi xổm bên cạnh , chỉ dạy từng cái , “Cái này là năm con dơi và chữ ‘thọ’, còn cái đó, là hoa sen bảo bình…”

      Chỉ xong rồi, hỏi Trình Nặc thích hình vẽ nào, đến lúc đó làm nhiều mấy cái. Trình Nặc : “Đương nhiên là làm hết rồi.” Vì hình nào cũng thích cả.

      cười đáp được.

      Trời bên ngoài tối om, trong phòng bật đèn. Dù đổi bóng đèn lớn nhưng ánh sáng của đèn chân vẫn cứ mờ mờ, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Hai người đứng trước khuôn, đột nhiên rơi vào im lặng.

      Trình Nặc có thể cảm nhận được nhìn , tim đập thình thịch. đứng lên : “Về thôi.”

      tiếng rồi đứng lên. Trình Nặc đóng cửa nhà bếp, sau đó là cửa sau, cuối cùng tắt đèn trong phòng, trong nháy mắt cả căn nhà chìm vào bóng tối.

      lấy điện thoại ra, tính mở đèn pin để khóa cửa tay lại đột nhiên bị kéo lấy, tiếp đó cả người ngã vào lòng .

      Trong bóng đêm, ai gì, chỉ có hai trái tim đập thình thịch loạn nhịp. Cái ôm của vẫn ấm áp như thế, làm muốn rời , tay bất giác bấu chặt hông .

      có động tác nào khác, chỉ ôm thế mà thôi. Trình Nặc có thể cảm nhận được hô hấp của dần nóng bỏng, rối loạn. Hoặc giả bóng tối làm mê loạn, mà cũng có lẽ, bóng tối tiếp thêm dũng khí cho . Tay cổ chuyển qua cổ , nhón chân rồi hôn lên.

      như vẫn đợi chờ khoảnh khắc này, khi vừa chạm vào môi , lập tức trong như có pháo bông bừng sáng, nóng như lửa chôn vùi cả .

      Đến khi sắp chịu nổi nhiệt tình của , cả người cũng rung động bất an dừng lại, chôn mặt trong hõm cổ , thở hổn hển nặng nề. Hai tay ôm càng chặt hơn, để cảm nhận được vội vã của cơ thể , vì vậy mà chống cự lùi về sau.

      : “Đừng sợ, trước khi em đồng ý làm gì cả.”

      Trình Nặc như bị thiêu cháy, cắn môi rúc đầu vào lòng . Cố gắng đè nén sóng tình xa lạ trong cơ thể, hít sâu mấy hơi, bình ổn lại hơi thở rồi mới rời khỏi ngực .

      nắm tay , : “ thôi.”

      gật đầu, để mặc dắt ra khỏi cửa. Khóa cửa lại, bật đèn pin điện thoại soi đường, từ từ đến nhà thím Ngô.

      Đèn pin điện thoại có hạn, chỉ có thể chiếu được khoảng dưới chân, chứ còn xa hơn vẫn chìm trong bóng tối. Giống như Trình Nặc bây giờ vậy, chỉ biết lúc này tâm trạng rất vui vẻ, nhưng ngày mai, ngày sau rồi tương lai ra sao, biết.

      Nhưng chí ít bây giờ hân hoan vui sướng, nghĩ, cuộc đời con người có lẽ chính là như vậy, cũng biết sau này có xảy ra chuyện gì . Bất kể bây giờ có lo lắng ra sao, lo rằng bước tiếp theo liệu có giẫm hụt xuống hố hay đá phải đá , song đều vô dụng, vì thể dự liệu nên thể sớm phòng bị.

      Giống như gặp Tông Lãng vậy, hề dự tính, nhưng vẫn gặp được.

      Giống như cho rằng động tình nữa, nhưng rồi vẫn rung động.

      nghĩ, liệu có nên tiếp nhận số mệnh an bài , dù sao cũng chẳng thể nào tiên đoán được tương lai…Về đến ngoài sân thím Ngô, Tông Lãng đứng ngoài cửa nhìn vào. Ánh sáng điện thoại vẫn chiếu về phía trước để thấy đường, cũng để thấy bóng lưng . Song Trình Nặc lại nhìn thấy, trong bóng đêm Tông Lãng mỉm cười.

      Rửa mặt xong, Trình Nặc nằm giường chuẩn bị lướt weibo đột nhiên nhận được tin nhắn wechat. Là Bạch Nguyên gửi đến, mở ra nhìn, thấy cậu gửi biểu tượng thán phục.

      Chị Trình Nặc, lượng người theo dõi ở weibo chị quá mười ngàn rồi!!

      Đầu tiên là Trình Nặc bất ngờ, sau đó nhanh chóng mở weibo ra xem, lúc thấy số người theo dõi mà kinh hãi.

      Số lượng người theo dõi vượt quá mười ngàn ! Chuyển tiếp và bình luận đều hơn ngàn.

      Những ngày qua vẫn rảnh xử lý weibo, thi thoảng chụp ảnh đều thuận tay đăng lên, cũng để ý đến số người theo dõi thay đổi. Lần để ý cuối cùng chỉ có sáu bảy trăm, nhưng mới vài ngày ngắn ngủi vượt hơn mười ngàn rồi.

      dám tin vào mắt mình, thoát ra rồi đăng nhập lại lần nữa, con số vẫn thay đổi. che miệng khẽ hô lên, là quá bất ngờ.

      Vì bất ngờ ngạc nhiên này mà tâm trạng phấn chấn lên, vui vẻ chụp màn hình lại làm kỷ niệm.

      Bạch Nguyên nhắn vào nhóm chat nên Tông Lãng cũng nhìn thấy tin nhắn. Qua cửa sổ trông thấy được vẻ mặt vui mừng của Trình Nặc, khỏi vui lây. gửi tin nhắn riêng cho —— Xin weibo.

      Trình Nặc ngẫm nghĩ rồi cũng với . Dù sao cũng chỉ là ghi chép thường ngày, cũng chẳng có bí mật gì.

      ***

      Sau khi lắp cửa sổ sửa nóc nhà và lát gạch, mọi việc chỉ tốn hai ngày là xong. Khi kết thúc công việc, cũng vừa có mưa rơi, Trình Nặc kiểm tra dự báo thời tiết, trận mưa này phải rơi bốn năm ngày.

      Đội thi công được nghỉ, Trình Nặc nhân lúc rảnh rỗi thu dọn phòng ốc, định chuyển về ở. Ở lại nhà chú Lưu làm phiền nửa tháng, cũng tiện ở nữa.

      Tối đó lúc ăn cơm, liền với chú Lưu thím Ngô. Thím Ngô còn có vẻ mất mát, : “Khó lắm nhà mới có thêm người, thêm náo nhiệt. Giờ cháu rồi, chỉ còn lại hai cái thân già này.”

      Chú Lưu : “Sửa nhà xong là chuyện tốt, bà than thở cái gì.” Rồi quay qua với Trình Nặc: “Sau này có rảnh hãy thường xuyên đến dùng cơm nhé.”

      Trình Nặc đáp nhất định rồi.

      Cơm nước tươm tất, thu dọn bát đũa, Trình Nặc xuống bếp rửa bát phụ thím Ngô đột nhiên gọi .

      “Tiểu Trình cháu ơi, có chuyện này thím muốn với cháu.”

      Trình Nặc lau tay, hỏi thím có chuyện gì.

      Thím Ngô có vẻ xấu hổ, cầm giẻ lau trong tay, quanh bếp lau vòng.

      là Tiểu Hải đấy. Thím cũng giấu gì cháu, Tiểu Hải với thím là nhìn trúng cháu, nên thím mới cho thằng bé số điện thoại cháu, chuyện này, cháu đừng trách thím.”

      Trình Nặc cười sao. Lại nghe thím Ngô bảo: “ ra đứa bé Tiểu Hải tệ đâu, thím thấy cháu cũng là tốt nên mới nghĩ, hai đứa có thể đến với nhau đúng là chuyện hay.”

      đến đây thím dừng lại, dùng ánh nhìn nghi hoặc nhìn Trình Nặc: “Nhưng mà thím nghe , cháu và Tông Lãng đến với nhau rồi à?”

      Trình Nặc đề phòng bị thím hỏi câu này, nhất thời biết trả lời ra sao.

      Hai ngày qua, Tông Lãng cứ nhân lúc có ai là lại kéo tay hay ôm eo . Nếu chủ động cũng làm gì thêm. làm chuyện gì khác thường, cũng nhắc lại việc muốn đồng ý đến với nữa.

      Còn sao, hề từ chối gần gũi của . Nhưng mà, nếu là quan hệ… cũng biết, bây giờ giữa có quan hệ như thế nào. chỉ cảm thấy như bây giờ là tốt rồi, muốn rời xa, cũng chẳng dám lại gần bước nữa.
      Hale205 thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 36: Bạn
      “Thím ơi, bây giờ ấy là bạn của cháu.”

      Tông Lãng bất ngờ xuất ở ngoài phòng bếp, trả lời câu hỏi thay Trình Nặc.

      Xế chiều lên trấn có việc nên đến ăn chùa. Trình Nặc còn tưởng tối nay về, ngờ lại đến đúng lúc như vậy.

      Thím Ngô nghe thế, bèn hỏi Trình Nặc: “ sao?”

      Trình Nặc hơi hối hận vì trước đó nghe theo đề nghị của Tông Lãng, cố ý để Tô Lâm Hải hiểu lầm quan hệ của hai bọn họ. Giờ phải cũng được mà phải cũng chẳng xong.

      phải có nghĩa là cho thím Ngô biết, bỡn cợt Tô Lâm Hải.

      Nếu phải, giờ đâu phải chỉ có và Tông Lãng mà quay đầu có thể đổi ý đâu, có thím Ngô đây, chỉ sợ ngày mai người cù lao đều biết hết.

      Tông Lãng đến, chặn trước mặt Trình Nặc, cười đùa : “Thím à, e là ấy ngại nên thím đừng hỏi thêm nữa. Lát nữa thẹn quá hóa giận mệt cháu rồi.”

      Trình Nặc nghe vậy, tức giận nhéo lưng .

      Thím Ngô cười, “Thế tốt. Bạn đầu thím cũng muốn kết hợp hai đứa, sau đó mới biết Tiểu Trình ly…” tới đây, thím vội sửa lời, “Cháu cũng đừng có bắt nạt nó, đến với nhau phải hết đời đấy, biết chưa hả?”

      Tông Lãng gật đầu liên tục, “Thím yên tâm , đợi đến lúc kết hôn, thím chính là bà mối đấy, cháu gửi thím phong bì.”

      Thím Ngô vui vẻ hẳn, thấy Trình Nặc cứ đỏ mặt cũng hỏi thêm gì nữa, muốn dạo với chú Lưu rồi ra ngoài.

      Thím Ngô vừa , Tông Lãng liền đưa tay rờ ra sau lưng, tủi thân bảo: “Ra tay độc quá.”

      Trình Nặc cất bát rửa, “Vừa rồi bậy bạ gì đấy?”

      Tông Lãng : “Nếu em đồng ý với thím Ngô ngay, là bậy.”

      Trình Nặc cúi đầu, giọng như muỗi, “Đồng ý cái gì?”

      Tông Lãng tiến tới trước mắt , “Làm bạn nhé, chịu ?”

      Trình Nặc im lặng, đồng ý đồng ý thôi, nhưng lại dám ra miệng.

      ra chính là cam kết. Dù quan hệ bạn trai bạn thể so với hôn nhân, dù chia tay cũng có gì. Nhưng đối với , vẫn có lòng tin, có thể phải đối mặt với chia cách tình cảm lần nữa, dù tương lai là sổ, nhưng vẫn có khả năng chia tay.

      nghĩ bụng, mình đúng là người ích kỷ. Sợ bị tổn thương mà chịu cho câu trả lời khẳng định, nhưng lại tham lam hơi ấm mà mang đến, nỡ buông tay.

      Tông Lãng cố ổn định con tim nóng lòng, chờ đợi trong im lặng, nhưng lại có được câu trả lời của . Vốn cũng định ép thừa nhận nhanh như thế, chẳng qua hôm nay đúng lúc thím Ngô nhắc đến đề tài này, nên mới thuận miệng hỏi.

      Dù có thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu, biết, tạm thời vẫn chưa gỡ được vướng mắc trong lòng. Bây giờ kháng cự gần gũi nữa, đối với đó bước tiến dài rồi.

      Còn về danh phận kia, cần gấp, sớm muộn gì cũng có thôi.

      “Chúng ta ra ngoài dạo .” đổi chủ đề, “Còn sớm thế, cũng ngủ được.”

      Trình Nặc thở phào vì truy hỏi nữa, cũng phản đối đề nghị của . Dọn dẹp xong, tản bộ cùng .

      cù lao ít người nên vô cùng yên ắng. Mặt trời xuống núi, sắc trời dần tối, đường cũng gặp mấy ai.

      Tông Lãng dẫn ra bờ sông. phải con đường đến bến phà mà là ở bên kia, nơi bờ sông Trình Nặc vẫn chưa tới bao giờ.

      Con đường mòn này có rất ít người , cỏ hoang mọc um tùm. Tông Lãng nắm tay rất chặt.

      Xa xa có thể trông thấy bãi cát dài hẹp. Lúc này Trình Nặc mới biết, ra bên bờ Trường Giang cũng có bãi cát.

      Tông Lãng dắt lên. Cát mềm mịn, giơ chân giẫm xuống mà vẫn quá giày. Nếu phải do lạnh nhất định cởi giày, cảm nhận những hạt cát sông nhẵn nhụi.

      Gió hơi lớn, Tông Lãng muốn cởi áo khoác ra cho , nhưng Trình Nặc chịu.

      mặc bên trong áo len mỏng, dù có cởi áo khoác cũng thấy lah.

      Tông Lãng liền phanh áo khoác ra, từ đằng sau ôm vào lòng. Hai luồng hơi thở hòa quyện nhau. ấm áp, còn lành lạnh.

      khẽ cúi đầu, đưa gò má ma sát tóc , chọc nhột.

      Trình Nặc bật cười: “Đừng làm rộn.”

      càng cọ mạnh hơn, làm rối loạn tóc đuôi ngựa của . dứt khoát cởi dây buộc tóc ra, tóc xõa tung.

      “Lúc bé thường sang đây chơi.” , “Thích vọc cát mình ở đây, xây nhà xây thành, chơi đến cả nửa buổi. Sau đó bị ông nội phát , sợ bị nước sông cuốn trôi nên đánh trận, rồi cấm được tới đây nữa.”

      Trình Nặc hỏi: “Vậy tới à?” Nghe lời như thế cũng giống tính cách của .

      “Đương nhiên là rồi.” Tông Lãng tiếp, “ lén đến, nhân lúc ông nội trấn có ở nhà, rồi đoán được bao giờ ông về về trước.”

      Trình Nặc nhìn mặt sông, sắc trời tối hẳn, mặt sông đen nhánh chỉ có thể cảm nhận được gió ẩm thổi vào mặt.

      Trình Nặc thấy lạnh, vì cái ôm trong ngực của quá đỗi ấm áp. Trước mắt như nhìn thấy cậu bé chừng bảy tám tuổi, ngồi mình chơi cát ở đấy.

      cười hỏi: “Vậy sau đó sao, có bị ông nội phát ra ?”

      im lặng lúc, “ có.”

      “Vì lâu sau, ông nội qua đời rồi.”

      Trình Nặc nghe ra giọng sa sút, xoay người lại nằm trong lòng , ôm eo rất chặt, đổi lấy cái ôm càng chặt hơn từ .

      “Chúng ta hẹn hò .” Những lời này cứ quanh quẩn nơi cổ họng Trình Nặc, suýt nữa thốt thành lời. Song cuối cùng vẫn nuốt xuống.

      Rốt cuộc vẫn có dũng khí, trong lòng lại càng phát giác, mình đối với công bằng.

      “Về thôi.” Tông Lãng .

      Gió sông trở lạnh, nắm tay về.

      Tuy trời tối nhưng giờ vẫn còn sớm, mới chưa đến sáu giờ. Trong thôn có lác đác vài ánh đèn, ánh hoàng hôn chỉ dẫn phương hướng để họ quay về.

      Tông Lãng chỉ vào căn nhà bỏ hoàng ở bên kia đường, hỏi : “Em biết , những căn nhà ấy đều có lịch sử hơn trăm năm. Nếu phải do chiến tranh đến nay chúng vẫn còn hoàn hảo, giống căn nhà cũ của em vậy, nó chứng kiến đời của bà cụ Bạch rồi.”

      “Lúc bé, ông nội thường kể những chuyện qua với . Hồi ông còn , cù lao này có cả hết ba con đường mười ba hẻm, mảnh đất bé tí hin chừng hai ki-lô-mét vuông nhưng lại có hơn trăm ngàn người, tàu buôn qua lại đều neo đậu ở đây. Đến khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng sầm uất.”

      Trình Nặc im lặng lắng nghe, tưởng tượng đến dáng vẻ từng của cù lao Hà Diệp. Mấy ngày nay, quen thuộc với cảnh ngày đổ nát thê lương nhìn thấy mỗi ngày, cũng từng tưởng tượng những câu chuyện từng xảy ra trong mỗi căn nhà. nghĩ, nếu như mọi thứ bị phá hủy, vậy bây giờ cù lao Hà Diệp có dáng vẻ thế nào đây.

      Có thể chỉ là hòn đảo yên tĩnh giữa lòng sông, cũng có thể trở thành thắng cảnh du lịch, ngày ngày du khách người đến người , tiếng tăm vang xa. Nhưng bất kể là gì nó cũng giống hôm nay, cảnh suy tàn chỉ để người ta cảm nhận được vẻ vắng lặng thê lương.

      “Từ lúc nghe câu chuyện ông nội kể, nung nấu giấc mơ.”

      Tông Lãng nắm chặt tay , mười ngón tay đan vào nhau, “ muốn để nơi này, sống lại lần nữa.”

      Trong bóng đêm Trình Nặc nhìn , như nhìn thấy được ánh sáng trong mắt .

      có thể làm được.” .

      cười, “Tin vậy sao?” gật đầu, có lý do gì cả, chỉ là cứ tin thế mà thôi.

      nâng tay đến bên môi, “ tìm cách rồi, em cứ chờ , chưa tới mấy năm nữa, cho em thấy cù lao Hà Diệp đầy sức sống.”

      cười, “Được, em chờ.”

      ***

      Sáng hôm sau, Trình Nặc liền thu dọn hành lý. Tông Lãng giúp vác hai chiếc chăn, còn kéo vali, sau khi chào tạm biệt chú Lưu và thím Ngô chuyển về nhà.

      dọn dẹp trong phòng rồi, sau khi dỡ vách ngăn, ngôi nhà càng trống trải hơn song lại đầy ánh sáng, còn vẻ lạnh lẽo nữa.

      Giường vẫn kê ở chỗ cũ, trải chăn xong, Trình Nặc mới phát đủ riêng tư, thế là tính lên trấn đặt làm rèm giường theo cầu. Chiếc giường này cũng khá lớn, treo rèm lên ngăn thành gian phòng . Còn cả rèm cửa sổ nữa, cũng phải nhanh chóng đặt làm thôi.

      Tông Lãng chuyển khuôn cửa sổ ra sân, dùng tấm vải nhựa phủ lên, đề phòng dầm mưa. Đồ đạc lúc trước đặt trong sân cũng được Trình Nặc chọn ra cái có thể sử dụng được, rồi lau chùi sạch xếp vào phòng. Tủ sách được chú La tranh thủ làm cũng làm xong, đặt ở sát mặt tường sau giường. hồi dọn dẹp đâu ra đấy, Trình Nặc nhìn căn nhà thay đổi, thỏa mãn thở dài. Càng lúc càng giống mái nhà rồi.

      gần trưa nhưng trong nhà còn thức ăn. Trình Nặc định đến trấn , nhân lúc đặt làm rèm cửa sổ thuận tiện ăn luôn.

      Mỗi ngày đều phải mua thức ăn vẫn tiện, nghĩ, phải có thêm tủ lạnh thôi. Tông Lãng kiểm tra dây điện trong nhà giúp rồi, đường dây quá cũ cũng được đổi mới, cầu chì cũng thay, có thể chịu được điện thế của đồ điện bình thường.

      Nghĩ đến thế, lại phải chi rất nhiều tiền rồi, lại càng nóng lòng muốn tìm việc làm. Xa quá cũng thực tế, muốn lên trấn thử may mắn.

      Tông Lãng cùng , nhưng vừa xuống phà nhận được điện thoại. chuyện điện thoại xong, cho biết là chuyện liên quan đến việc chuẩn bị sơn trang, cần phải lên thành phố chuyến. Lo Trình Nặc tìm được cửa hàng đặt làm rèm cửa sổ nên bảo tìm Bạch Nguyên rồi cùng.

      Trình Nặc cần phải lo lắng, sau khi tiễn lên xe, mới gọi điện cho Bạch Nguyên.

      Mấy ngày nay Bạch Nguyên đều bị bà lão nhốt trong nhà, khó chịu tới nỗi tóc sắp trắng đến nơi rồi. Nhận được điện thoại của Trình Nặc, chỉ mười mấy phút chạy đến. Nghe muốn làm rèm cửa sổ, cậu bảo: “Chị Trình Nặc tìm đúng người rồi đấy, em có bà chị dâu mở cửa hàng chuyên bán rèm cửa sổ, nào nào, để em dẫn chị !”

      Trấn lớn mấy, Trình Nặc theo Bạch Nguyên, nhanh chóng đến được cửa hàng của chị dâu cậu.

      Cửa hàng ở ngay gần chợ bán thức ăn. Đây có thể coi là đoạn đường phồn hoa nhất trấn , dọc hai bên đường là các cửa hàng san sát nhau, lớn có cửa hàng nội thất gia dụng, có tiệm may vá, tóm lại cái gì cũng có bán. Nhà đều là nhà lầu tự xây hai tầng hoặc ba tầng, dưới lầu mở tiệm, lầu là nhà ở.

      Chị dâu của Bạch Nguyên nhìn qua chỉ lớn hơn Trình Nặc vài tuổi, rất nhiệt tình. Bạch Nguyên giới thiệu, Trình Nặc biết chị ấy tên là Cố Duyệt.

      Cố Duyệt nghe Trình Nặc muốn làm rèm cửa, bèn cầm hai tập sổ dày cộm ra, cho chọn loại vải và kiểu dáng.

      Trình Nặc lật xem, có rất nhiều loại vải, ren hay vải voan đều có cả. Nhưng lại hợp với nhà cũ. Nhà cũ trăm năm, phù hợp với nó nên là rèm cửa sổ có cảm giác cũ cũ chút.

      Chọn nửa buổi vẫn thấy thích hợp, Trình Nặc ngại ngùng nguyên nhân với Cố Duyệt, chuẩn bị cửa hàng khác xem.

      Cố Duyệt vẫn rất nhiệt tình, sao, “Nếu là bạn của Bạch Nguyên chính là bạn của tôi rồi. Sau này cần gì cứ đến, chắc chắn tôi giảm giá cho .”

      Trình Nặc cám ơn rồi rời với Bạch Nguyên. Mới ra khỏi cửa hàng có người vào từ cửa sau, với Cố Duyệt: “Chị, em phải về lại trong thành phố rồi.”

      Cố Duyệt đáp được, dặn phải đem đủ đồ.

      Nhìn theo bóng lưng của Trình Nặc và Bạch Nguyên rời , ta hỏi Cố Duyệt: “Vừa nãy là ai thế chị?”

      Cố Duyệt ồ tiếng, “Là người bạn của Bạch Nguyên, Bạch Nguyên dẫn đến chọn rèm cửa sổ, nhưng chọn được cái nào.”

      Cố Viễn Giang nhìn bóng lưng hai người dần xa, hiểu sao lại thấy bóng lưng của kia khá quen mắt, lại hỏi: “Có biết tên gì ?”

      Cố Duyệt đáp: “Trình Nặc.”

      Cố Viễn Giang đứng tại chỗ, có phần dám tin, ngờ lại gặp Trình Nặc ở đây.

      __

      biết có ai giống Qin , nghe đoạn Lãng miêu tả cù lao mà chợt nhớ đến bối cảnh trong Spritied Away. Spirited Away buổi sáng chính là cù lao Hà Diệp của tại, còn đến đêm lại chính là Hà Diệp của 100 năm trước. ^^ Cùng đón chờ cù lao trở mình nhé. xD
      Hale205 thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 37: Lãng làm nũng
      Cuối cùng trong nhà may cũ, Trình Nặc tìm được loại vải thích hợp. Vải bông thêu hoa màu xanh, dù làm rèm cửa sổ hay rèm giường vẫn đều thích hợp. Vì số lượng khá ít nên hẹn xong với thợ may rồi, chiều nay hai giờ, ở nhà đợi thợ may qua.

      Ra khỏi nhà may, Trình Nặc vào chợ mua thúc ăn. khỏi trông thấy gian hàng bán gà con vịt con lần trước. Lúc này chút do dự, chọn mười chú gà con cùng năm chú vịt con, đem về nuôi. Thuận tiện mua thêm ít thức ăn cho gia cầm.

      Vịt con gà con được đặt vào hộp giấy, Bạch Nguyên bưng hộ . Mua xong đồ ăn, Trình Nặc nghĩ bằng hay là mua luôn tủ lạnh , tiền nên dùng có thiếu cũng được.

      Vậy là Bạch Nguyên lại dẫn đến cửa hàng điện máy. Chủ cửa hàng phải là người thân của Bạch Nguyên, nhưng cũng là người quen. Trình Nặc chọn tủ lạnh hai cửa thông thường, sức chứa cũng nhiều, có điều mình ở nên cũng đủ dùng.

      Tủ lạnh được giao hàng tận nhà như cũ, Trình Nặc cũng hẹn buổi chiều rồi đưa qua. Lúc rời , phát cửa kính cửa hàng có dán thông báo tuyển nhân viên.

      Tuyển nhân viên đứng bán, câu bên cũng khá phù hợp với Trình Nặc. Thế là để Bạch Nguyên đợi ở cửa, còn mình quay vào thử chút. Nếu được có thể có phần thu nhập rồi. Dù tiền lương cao, nhưng tiêu xài cũng nhiều, đủ nuôi mình.

      hỏi ông chủ, ông chủ rất hài lòng về . Trình Nặc lại hỏi thời gian làm việc, ông chủ bảo là tám giờ sáng đến tám giờ tối.

      Chuyến phà cuối tới cù lao là năm giờ hơn rồi. Trình Nặc có phần thất vọng, chào ông chủ rồi rời .

      Bạch Nguyên đứng ngoài cửa nghe thấy, biết muốn tìm việc làm. Hỏi: “Chị Trình Nặc, trước kia chị làm gì vậy?”

      Trình Nặc trả lời: “Làm biên tập cho tạp chí.”

      Bạch Nguyên gật đầu, “Vậy chị đến chỗ thế này, cũng tìm được công việc thích hợp rồi.”

      Trình Nặc cũng muốn vào thành phố tìm, “Chỉ cần chị có thể làm, hơn nữa thời gian làm thích hợp là được.”

      Bạch Nguyên : “Em thấy bằng chị làm tự truyền thông* weibo . Nếu trước kia làm biên tập ắt hẳn viết lách phải khá đúng , bây giờ số người theo dõi chị lại rất nhiều, chị cứ con đường này , thu nhập thua chị làm là mấy đâu, hơn nữa thời gian còn tự do, tốt biết bao.”

      (*Thuật ngữ trong giới mạng Trung Quốc, hiểu nôm na là làm blogger kiếm tiền.)

      Trình Nặc hỏi: “Tự truyền thông, chị có được ?”

      biết làm tự truyền thông cần có lượng theo dõi nhất định, lượng tiếp cận mỗi tháng cũng phải có cầu. Sau khi weibo của có số người theo dõi vượt quá mười ngan, mấy ngày nay tăng rất nhanh, sắp gần ba mươi ngàn rồi.

      “Có gì mà được hay chứ, chẳng phải thử biết sao.” Bạch Nguyên , “Dù được cũng tổn thất gì. Hơn nữa, em thấy chị khả quan đấy. Chị Trình Nặc, nhất định chị làm được!”

      Trình Nặc cười, “Được, vậy thử xem.”

      Vì đồ nhiều nên Bạch Nguyên tiễn Trình Nặc về đến cù lao, buổi trưa Trình Nặc nấu cơm, giữ cậu lại ăn.

      Cơm nước xong xuôi, Bạch Nguyên vội vã muốn Trình Nặc đăng ký tự truyền thông. Trình Nặc biết làm, giao điện thoại cho Bạch Nguyên, hai người ngồi ghế tre ở sân trước, chụm đầu lại mày mò hơn cả buổi.

      Tông Lãng về thấy cảnh tượng này. Rất có cảm giác hối hận tự bê đá đập chân mình, sao lại bảo Trình Nặc tìm Bạch Nguyên dẫn đường chứ?

      Sải bước đến, cơ thể che khuất ánh nắng, bóng râm đổ xuống đỉnh đầu hai người, nhưng họ vẫn mảy may phát giác.

      Tông Lãng nặng nề ho tiếng, nhắc nhở tồn tại của mình.

      Lúc này Trình Nặc mới ngẩng đầu lên, thấy vui vẻ : “ về sớm thế à?”

      Tông Lãng nghĩ, về sớm hai người em còn ngồi sát với nhau thế đến bao giờ nữa? tính mở miệng hỏi họ làm Trình Nặc kéo lấy tay , để ngồi xổm xuống.

      chỉ vào điện thoại, : “Bạch Nguyên đăng ký tự truyền thông giúp em, nếu có thể được duyệt, chừng sau này em có thể dựa vào viết lách hoặc ảnh chụp video để kiếm tiền rồi!”

      cười rất vui vẻ, ánh nắng phản chiếu tia sáng ngời trong mắt .

      Tông Lãng nghĩ, ra là mê tiền. Tâm trạng buồn bực ban nãy nhất thời tan biến vì niềm vui của .

      Sau khi đăng ký phải đợi duyệt nữa, có điều số liệu của Trình Nặc đều phù hợp cầu, chắc chắn có vấn đề.

      Vất vả lắm Bạch Nguyên mới được ra ngoài, ngờ lại phải về nhanh như thế, cậu liền lấy điện thoại quay video trong nhà, muốn đem về cho bà lão xem.

      Đến hai giờ, thợ may của nhà may tới rất đúng lúc. Tông Lãng giúp đo cửa sổ rồi báo lại với thợ. Lúc đo giường, thợ may lại : “Bây giờ hiếm thấy ai dùng loại giường này lắm, có thể coi là đồ cổ đấy.”

      Bạch Nguyên tiếp: “Đừng tưởng giường này cũ kỹ, ra chất lượng tố lắm. Hồi em với họ còn đánh nhau giường kia kìa, nhảy mạnh thế nào cũng bị hư hại.”

      Tông Lãng nghe đột nhiên phá lên cười, nhìn sang Trình Nặc.

      Trình Nặc khó hiểu hỏi: “ cười gì?”

      lắc đầu trả lời. Quay sang hỏi thợ may, giường này phải đo thế nào.

      Đo đạc xong, thợ may cũng về. Trước ki còn với Trình Nặc, lúc về ông ấy gấp rút làm mau, tranh thủ có thể đến chiều mai làm làm xong hết, rồi tới treo.

      Bạch Nguyên nhìn đồng hồ cũng còn sớm, bèn về cùng thợ may.

      Bọn họ vừa , Tông Lãng liền gào thét kêu đói, muốn nấu cho .

      “Buổi trưa chưa ăn cơm à?” Trình Nặc hỏi.

      Tông Lãng xoa bụng, “Chỉ uống rượu thôi, chưa ăn gì. Bây giờ dạ dày khó chịu đây.”

      Vừa thế, Trình Nặc mới phát , đúng là mặt đỏ bình thường, chắc chắn là uống ít.

      Buổi trưa và Bạch Nguyên chỉ làm hai món ăn món canh đơn giản, Bạch Nguyên ăn rất khá, để dư đồ ăn. đành nấu mì cho Tông Lãng.

      Đợi tới khi làm xong mì bưng lên bàn, Tông Lãng ngủ giường rồi.

      Sợ mì trương, qua gọi dậy.

      “Dậy , ăn rồi ngủ tiếp.”

      Người giường có động tĩnh, đành giơ tay lay cánh tay , nhưng phòng bị bị kéo ngã xuống giường. Người vừa nãy còn ngủ như heo linh hoạt trở mình, giam giữa và giường.

      giả ngủ!”

      đưa đầu đến bên tai , : “Ngủ , nhưng bị em đánh thức.”

      Sức nặng của gần như đè lên người cả, hai tay ôm eo chặt.

      người có mùi rượu, hòa lẫn với mùi của , lọt vào hơi thở của .

      đẩy vai , “ mau dậy .”

      lắc đầu, “ muốn.”

      Trình Nặc sắp bị đè đến mức ngộp thở rồi, giữa hơi thở đều là mùi của , như bị rượu của chuốc cho say mèm, đầu cũng trở nên choáng váng. Áo khoác mở rộng, bên trong mặc áo len mỏng cổ tròn, cổ lộ ra hẳn, còn có thể thấy hầu kết di chuyển lên xuống.

      cắn chặt môi, đề phòng mình kích động muốn cắn lên đấy. càng muốn thoát ra, nhưng đọ lại sức .

      “Trình Nặc, rốt cuộc đến bao giờ em mới đồng ý với đấy.” thấp giọng bất đắc dĩ hỏi, rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt , “ đợi đến phát điên rồi, em có biết hả?”

      Có lẽ vì uống rượu nên bóc lớp vỏ thanh niên tốt, lộ ra bản tính vô dại, “ muốn ngày ngày ở bên em, muốn mở mắt ra là có thể thấy em, muốn chúc em ngủ ngon mà cần đến điện thoại…” tới đây, mặt càng đỏ lên, câu tiếp theo lại nữa. Chỉ là khó chịu, cơ thể giật giật.

      Trình Nặc cảm nhận được thay đổi của , dám động đậy nữa. thấp giọng khuyên nhủ, “ đứng dậy rồi hẵng sau, có được ?”

      lắc đầu, nhìn môi đau đáu, ánh mắt dần nóng bỏng.Trình Nặc bị nhìn tới nỗi mặt đỏ lần, thấy cúi đầu tiến đến, biết phải làm sao, nhắm nghiền hai mắt. Dù nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được hô hấp của phả vào mặt, nóng.

      Có điều chờ mãi, vẫn chờ được động tác tiếp theo của . mở mắt, thấy thở dài quay đầu , gần như là tự nhủ: “Vẫn thôi vậy, toàn mùi rượu.”

      Sau đó đứng dậy xuống giường. Trình Nặc nghe tiếng động đến cạnh bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó ăn mì.

      nằm giường, hô hấp vẫn chưa bình ổn, song ngồi vào ăn mì, tiếng húp xì xụp vang lên.

      “Sa tế xì cầu cay lần trước đâu rồi, còn nữa ?” nghe thấy hỏi, tức giận trả lời: “Ăn hết rồi!”

      Lời vừa thốt ra, mới phát giọng mình quá bình thường, tức cái gì chứ? Chẳng lẽ tức chủ động… Trời ơi!

      đưa tay che mặt, đợi tim đập lại bình thường mới xuống bếp lấy sa tế lên, đặt cái cộp xuống trước mặt .

      Tông Lãng lấy làm lạ hỏi: “ phải ăn hết rồi à?”

      Trình Nặc để ý đến , xoay người ra sân sau.

      Tông Lãng thấy khuất nhếch môi cười, mở sa tế ra, khoái trá ăn mì tiếp.

      Trình Nặc ra sân sau sắp xếp chỗ cho gà con vịt con, lại thay nước thêm đồ ăn cho chúng. Nhưng lòng vẫn bình tĩnh được, từ bao giờ mất đề phòng với như thế, ngay cả hành động thân mật vừa rồi, cũng cảm thấy quá đáng, trái lại thậm chí còn… mong đợi?

      “Mình đúng là điên rồi!” với chú gà con.

      “Ai điên thế?” Tông Lãng cầm tô đến. Thấy gà con trong hộp giấy cũng ngồi xuống xem.

      “Em mới mua hôm nay à?”

      “Ừ.”

      “Xem ra sau này có thể có trứng gà ăn rồi.”

      “Ai cho ăn?”

      “Thế em ăn hết làm sao?”

      “Giữ lại ấp gà con.”

      có gà trống trứng gà nở con được đâu.”

      “Còn như thế cũng phân biệt được trống mái, sao chắc chắn trong này có gà trống?”

      “Vạy sao em chắc chắn có gà trống?”



      Nhân viên của cửa hàng điện máy cầm tờ giao hàng trong tay, đứng sau hai người lâu, nghe được đoạn đối thoại ngây thơ kỳ quái này nhịn được lên tiếng.

      “Khụ khụ, ra nếu ăn hết trứng gà, còn có thể cất tủ lạnh mà.”

      Hai người ngoái đầu lại nhìn, phát có người đứng đằng sau.

      Người giao hàng giải thích: “Tôi đến đưa tủ lạnh, thấy ai ở sân trước, nghe thấy có tiếng chuyện ở đây nên tới.”

      Lúc này Trình Nặc mới nhớ ra còn mua cả tủ lạnh nữa. Thế là vội đứng lên, sao, rồi cùng với người giao hàng đến sân trước.

      Tông Lãng lại nhìn gà con vịt con, lẩm bẩm: “Ngộ nhỡ tất cả đều là trống sao?”
      Hale205 thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 38: Bắt cá
      Nhân viên giao hàng giúp chuyển tủ lạnh vào trong nhà, nối điện, dùng thử thấy bình thường mới rời .

      Cơn mưa vốn gián đoạn đột nhiên ngừng rơi, mặt trời phá tầng mây ló rạng.

      Tông Lãng phải đến lều lớn chuyến, hỏi có muốn cùng , hái nhiều rau chất đầy trong tủ lạnh.

      Dĩ nhiên Trình Nặc đồng ý rồi, lần trước lần rồi, vẫn muốn quay lại lần nữa. Thế là khóa cửa, ngồi xe ba bánh của lên đường đến lều lớn.

      Lúc mặt trời vẫn chiếu khắp nơi, nhưng vừa mới tới trời lại tối, chẳng bao lâu sau lại nổi mưa.

      Trình Nặc chọn thứ mình thích ăn, mỗi loại hái chừng bữa, nhưng nhiều loại nên cộng dồn lại, cũng chất được nửa xe ba bánh. Tông Lãng vẫn để hái nhiều thêm.

      “Nhất định phải thường xuyên đến chỗ em ăn chùa mới được, hái nhiều lên, coi như tiền ăn uống của .”

      câu chặt đứt suy nghĩ muốn trả tiền của mình, Trình Nặc hỏi: “Sao cứ phải đến chỗ em ăn chùa vậy?”

      đáp như chuyện đương nhiên, “Vì em nấu ngon.”

      Nấu ngon là phải bị ăn chực à? Trình Nặc oán thầm, nhưng cũng chẳng chặn lời . nghĩ, có lẽ do thấy mấy thởu rau này mà tâm trạng tốt lên, nên mới so đo với .

      Trời mưa nên trời tối sớm. Hái xong rau củ cũng chỉ mới quá năm giờ, nhưng trời tối đen rồi. Lúc mang dù, Tông Lãng lấy chiếc áo mưa ra.

      “Mặc vào .” với .

      “Thế còn ?”

      cười, “ thằng đàn ông, mưa có chút này tính là gì.”

      Vì ở sau xe chứa rau rồi nên Trình Nặc ngồi chỗ lái như cũ. Cuối cùng áo mưa vẫn mặc, mà dùng tay cầm che đỉnh đầu hai người. cũng may mưa lớn, lúc về tới nhà chỉ bị ướt ống tay áo chút.

      Cơm tối làm rất đơn giản, cải thảo ngâm giấm, thịt bằm ớt xanh, canh trứng nấm hương và cải xanh. Trình Nặc quen ăn bữa tối nhiều, chỉ đơm nửa bát cơm , lại ăn bát canh là no rồi. Nhưng Tông Lãng ăn đến hai bát, quét sạch đồ ăn và canh còn dư.

      Trình Nặc hỏi: “Ăn tối nhiều như thế sợ trương bụng à?”

      Tông Lãng : “Đều do em cả, ai bảo em nấu ngon vậy chứ.”

      Trình Nặc lườm , để ý nữa. ngồi bên mép giường táy máy weibo. Sau khi Bạch Nguyên giúp đăng ký lúc trưa, vẫn mãi theo dõi, cứ chốc chốc lại mở điện thoại xem được duyệt chưa. Mặc dù biết nhanh như thế, nhưng vẫn khống chế được bàn tay.

      Số người theo dõi vẫn cứ tiếp tục tăng. vô cùng ngạc nhiên, mình chỉ tiện tay đăng mấy ghi chép thường ngày, thế mà lại có nhiều người để ý đến thế. Chẳng lẽ mọi người bây giờ đều hướng tới cuộc sống nông thôn sao?

      Có thể do áp lực ở thành phố quá lớn, nhớ bản thân lúc trước khi còn làm, cũng thường xuyên nhớ về cuộc sống nông thôn với bà nội lúc bé. Nhưng khi ấy, thể từ bỏ tất cả mà quay về nông thôn.

      Có lẽ những người này cũng giống vậy, hướng đến, song lại chẳng bỏ được, nên mới cảm thấy hứng thú với những ghi chép của .

      nghĩ, sau này phải đăng nhiều weibo mới được, vì chút tiền lẻ của mình, cũng vì những người theo dõi này.

      Tông Lãng ăn xong chủ động dọn dẹp bát đũa. Sau đó tới cạnh nhìn, nhưng Trình Nặc cất điện thoại, đứng lên.

      còn sớm nữa.” .

      Tông Lãng biết đây là muốn đuổi , bèn ừ đáp: “Ngày mai còn phải lên thành phố, những ngày tới cũng phải bận chuyện, có thể buổi tối về được.”

      Trình Nặc mở miệng hỏi: “Vậy ở đâu?” Nhưng hỏi rồi lại cảm thấy mình cả nghĩ.

      cười, “ có căn hộ ở trong thành phố, chẳng qua thường đến ở.”

      ồ lên, gật đầu, “Vậy mau về nghỉ .”

      “Bên ngoài vẫn còn mưa mà.”

      Trình Nặc nhìn, đúng là mưa vẫn rơi. bèn đưa chiếc dù mới mua hôm nay cho , “Cho mượn đấy.”

      cũng nhận, “Đợi lát nữa , lát nữa mưa ngừng thôi.” Sau đó nhanh nhẹn lấy ly, tự rót nước cho mình.

      Trình Nặc cầm dù trong tay, đột nhiên tim lại đập mạnh.

      Những ngày qua, dường như quen với việc sống cùng . Ăn cơm cũng được mà chuyện cũng thế, thậm chí là thân mật tình cờ, đều mâu thuẫn, cứ như là, bọn họ biết nhau rất lâu, cũng nhau lâu rồi…

      Đến nỗi cho rằng, nếu thừa nhận quan hệ với tương lai có gì bất ngờ cả. Nhưng bây giờ nhìn lại, ngoài việc chưa thừa nhận ra với có vẻ là rồi đúng ?

      Ý thức được chuyện này, trong lòng loạn nhịp, nhưng kỳ lạ là, nó để chống cự hay sợ hãi như trước nữa.

      Tông Lãng ở đến hơn tám giờ mới rời , trước khi , đợi mấy ngày nữa bận việc xong làm cửa sổ giúp . Trình Nặc cần gấp, cứ bận việc của mình . Dù sao phần nhà chính cũng sửa xong, những thứ khác vội, bây giờ thứ có nhiều nhất chính là thời gian.

      gom góp giờ, dần dà hoàn thiện căn nhà của mình.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tông Lãng thẳng thành phố, cũng kịp đến chỗ Trình Nặc ăn sáng.

      Trình Nặc nhìn nồi cháo còn dư gần nửa, ảo não nghĩ, rảnh rỗi nấu nhiều thế làm gì?

      Đáng lí mưa rơi bốn năm hôm, nhưng hôm nay trời lại quang đãng, Trình Nặc nghĩ, quả nhiên thể tin vào dự báo thời tiết được. Có điều trước đó cho mấy người chú Lưu nghỉ, giờ họ cũng bận chuyện nhà mình, nên cũng thúc giục được. đành mình ở nhà dọn dẹp.Hũ sành lúc trước lấy ở nhà chú Lưu có dịp sử dụng. Hoa hồng trong sân sắp nở rồi, ra bờ sông hái ít lau sậy cắm vào hũ, đúng là có vẻ thú vị.

      Thợ may ở nhà may gấp rút làm xong rèm cửa sổ với giường, đưa đến lắp. Rèm hoa màu xanh lam rất hợp với căn nhà, vì vải cũng khá mỏng nên khi treo lên vẫn có ánh sáng xuyên qua. Trình Nặc rất thích, chụp rất nhiều ảnh.

      Trong sân nhà chú La có cây hồng, giờ vào mùa sai quả, từng quả màu vàng treo lủng lẳng cây. Chú La ở mình nên cũng hay ăn, cứ để mặc trái cây chín rồi rơi xuống đất. Trình Nặc thấy rất tiếc, sau khi được chú La đồng ý, lấy thang trèo lên cây hái được túi lớn. Lúc về dùng bánh mè* xiên qua cuống quả hồng, để mấy ngày là có thể ăn.

      (* loại bánh ngọt bên ngoài rắc mè, thon dài hình trụ.)

      Thời tiết khá đẹp, thím Ngô muốn phơi củ cải khô, Trình Nặc bận gì nên chạy sang giúp. bắt tay vào giúp từ lúc nhổ củ cải. Củ cải nhà thím Ngô rất to, củ nào củ nấy to ụ, rất có cảm giác thỏa mãn. Nhổ lên rồi đem xuống sông rửa sạch, lúc về ngồi trong sân cắt. Khoảng 50 kg củ cải, hai người cắt hơn nửa ngày. Cắt xong đem phơi đầy sân, Trình Nặc chống hông nhìn, vô cùng có cảm giác thành tựu.

      Phơi khô củ cải xong, thím Ngô lại tính ướp rau thơm. Đồ dùng làm rau thơm gồm có loại cải thảo, gậy dài với lá cây. Cắt thành sợi rồi phơi khô hai ngày, lại dùng bột tiêu cay và muối ra sức xoa đều. Xoa xong cho vào bình, sau vài ngày là có thể ăn. Trình Nặc lại nhúng tay vào, đợi ướp xong, thím Ngô cho chiếc bình lớn. cũng chẳng khách khí, loại rau này từng ăn ở nhà thím Ngô rồi, buổi sáng ăn kèm cháo chẳng gì ngon bằng. Thím Ngô thấy như chú mèo thèm ăn, cười , đợi phơi khô củ cải rồi cũng thiếu phần . Trình Nặc vui vẻ đáp lời.

      Đến tối có chuyện gì làm, Trình Nặc nghiêm túc biên tập ảnh chụp cùng video trong hai ngày qua, ghép lại thành đoạn clip ngắn, chèn thêm chữ rồi đăng lên weibo.

      Mãi mà chứng nhận tự truyền thông vẫn chưa được duyệt, Trình Nặc chờ tới sốt ruột, có điều cũng an ủi mình, dù được duyệt cũng sao. Dù gì ban đầu cũng chỉ muốn ghi chép lại cuộc sống của mình. nghĩ, nếu như duyệt vẫn cứ ghi chép lại.

      Chưa tới hai ngày, cù lao muốn ra hồ bắt cá. Hồ cá là của chung, bảy tám căn hộ cùng nuôi cá con. Nhà chú Lưu và chú La cũng có phần, dĩ nhiên Trình Nặc lại góp vui. Hồ cá rất lớn, ngày đầu rút bớt nước, ngày hôm sau xuống hồ bắt cá.

      Trình Nặc vốn đứng bờ nhìn, chụp rất nhiều ảnh. Rồi sau đó nhịn được nữa, tìm thím Ngô mượn giày ủng với quần mưa xuống bắt cá chung.

      Sau khi nước được rút sạch, trong hồ tích tụ rất nhiều phù sa, chân giẫm xuống, bùn còn đến đầu gối Trình Nặc, nhưng giẫm bước nữa là phải mất rất nhiều sức, lại cũng khó khăn. Mấy chú cá kia cứ nhảy qua nhảy lại bên cạnh, khiến rạo rực sốt ruột.

      Hồ ca ba năm mới rút nước lần, có rất nhiều cá lớn. Sau khi rút nước, cá lẫn trong phù sa, quẫy đuôi phát là bùn bắn lên người. Mới đầu Trình Nặc còn băn khoăn để quần áo dính bùn, càng về sau lại chẳng đoái hoài gì, chỉ muốn bắt cá.

      Cá lớn khó bắt, số cá Trình Nặc bắt được toàn là cá . Đến lúc rốt cuộc cũng túm được đuôi con cá chép lớn, kích động tính nhào tới ôm lấy, kết quả bị quẫy phát mặt dính đầy bùn.

      Chú Lưu trông thấy, lập tức cười ha hả nể mặt, cười : “Cá chép sức lớn lắm, cháu đừng đấu với nó.”

      Trình Nặc giơ tay áo xoa bùn mặt, nhìn con cá chép nặng chừng 5 kg kia, phục : “Cháu tin là đến con cá mình cũng bắt được!”

      Hai chân chôn trong bùn nhúc nhích được, nhưng con cá kia cứ như khiêu khích, nhảy qua nhảy lại gần . Thoạt nhìn có vẻ giơ tay ra bắt được, nhưng đợi đến khi giơ tay ra, nó lại nhảy đến bên kia.

      Cứ qua lại như thế, Trình Nặc bị con cá làm cho kiệt sức. Cuối cùng tức giận, dùng cả tay chân, cũng để ý nước trong quần mưa, cầm túi lưới tìm kiếm trong bùn, muốn cản đầu ôm lấy con cá kia.

      “Chú Lưu, cháu bắt được rồi!” hân hoan ôm cả cá lẫn lưới, xoay người hét với chú Lưu.

      thấy chú Lưu đâu nhưng lại thấy người đứng bờ, cười rất rạng rỡ. Trong tay cầm điện thoại, chụp lại khoảnh khắc ngay.

      Trình Nặc nghĩ, lèo bốn năm ngày, cuối cùng cũng biết về rồi.
      Hale205 thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 39: Cao thủ bắt cá
      Cho đến buổi chiều, cá trong hồ mới được bắt gần hết, chỉ còn lại mấy con cá , giữ lại nuôi tiếp.

      Lúc Tông Lãng về còn dư quần mưa cho mặc rồi. Nên xuống nước mà đứng bờ giúp. Khi cá được bắt lên hết, mấy nhà dựa theo chủng loại to mà phân chia, mỗi nhà được chia từ 50 cho đến 100 kg.

      Tông Lãng xe ba bánh, giúp những người có phương tiện chở cá về. Chú Lưu là nhà cuối cùng.

      Cá quá nhiều ăn hết, có người đem lên trấn bán. Thím Ngô lại định bán mà chuẩn bị đồ ướp rồi phơi cá, làm xong lại đưa ít đến nhà con trai con , rồi lại biếu phần đến nhà bạn bè thân thích. Tiêu hao cũng gần hết.

      Thím Ngô làm cá khô, đầu cá đều được cắt bỏ. Theo lời thím đầu cá toàn là vỏ cứng, có phơi khô cũng ăn hết. Thế là thím ngữ Tông Lãng và Trình Nặc ở lại ăn cơm tối, dùng lò đất nấu nồi đầu cá, mang cá và bóng cá to bự. Hầm lửa hai canh giờ, mùi thơm nhàng lan tỏa khắp sân.

      thân đầy bùn nên Trình Nặc thể tắm trong phòng tắm được, thế là đành cầm quần áo sang nhà thím Ngô tắm. Tắm xong ra ngửi thấy mùi thơm nức mũi, suýt nữa chảy cả nước dãi, bèn vào phòng bếp.

      Bất chợt sau lưng có người cười.

      “Lớn thế rồi mà còn chảy nước dãi, phải đồ ngốc đấy chứ.”

      Trình Nặc quay đầu trừng mắt nhìn , “Đồ ngốc sao, cũng đâu có ăn cơm nhà .”

      Tông Lãng cố ý thở dài, “Haiz, vợ ngốc này, chỉ biết có ăn thôi.”

      Trình Nặc giơ tay đấm , “ cái bốn năm ngày, mới về lại cười em ngốc, có ý gì hả?”

      Trình Nặc bắt được tay , thấp giọng : “ ra em còn nhớ mấy ngày à, có phải nhớ ?”

      Trình Nặc đỏ mặt. Nhớ cái gì chứ, cũng đâu phải là quá khứ mà thể truyền tin, ra cửa liền mất liên lạc được. Thời đại bây giờ có điện thoại có video, quá nhiều cách thức liên lạc. Hơn nữa trong mấy ngày , ngày ba lần đều nhằm ngay giờ cơm gọi điện cho , thỉnh thoảng lại nhắn tin Wechat, cũng sắp phiền rồi đây này.

      Có điều suy cho cùng vẫn khác biệt. Dù điện thoại có thuận lợi hay video nét đến đâu chăng nữa, vẫn chân thực bằng có người ở bên.

      Tông Lãng sờ mái tóc còn ướt nước của , : “Sấy khô tóc , nếu gió lạnh thổi dễ bị cảm đấy.”

      Nhà thím Ngô có máy sấy, nhưng Trình Nặc có, tuy nhiên lại lười về lấy, “ cần, hồi là khô ngay ấy mà.”

      Thấy lười, bèn : “Nhà có, qua sấy nhé?”

      Đúng là tóc ướt thoải mái, hơn nữa nhà cũng gần mà. Trình Nặc gật đầu, Tông Lãng chào thím Ngô tiếng rồi dẫn về nhà. Cũng cần đâu xa, chỉ nhảy qua tường ngoài sân là đến. Trình Nặc lên nổi, bèn luồn dưới nách xách lên, dễ dàng đưa ngồi lên đầu tường. Sau đó mình nhảy qua trước, rồi lại ôm xuống.

      Bật đèn, dắt lên lầu, “Máy sấy ở lầu.”

      Trình Nặc tò mò về ‘khuê phòng’ của lâu lắm rồi, ngoan ngoãn theo lên. cầm lấy máy sấy tóc ở trong ngăn kéo, còn đánh giá xung quanh. Bố cục khác nhà thím Ngô là bao. Cũng là gian lớn. Có điều ở góc tường có thêm hai tủ sách. tường cũng treo rất nhiều khung ảnh.

      Trình Nặc nhìn từng bức ảnh , đa phần toàn là ảnh chụp chung. Có ảnh chụp đám nhóc con, có học sinh tiểu học rồi trung học mặc đồng phục, còn có tấm chụp chung dăm ba thanh niên lôi kéo nhau, cũng có ảnh mình. Có mấy tấm mình đều là Tông Lãng, nhìn là biết cố ý tạo dáng, lúc ngốc nghếch, lúc ưu sầu. Trình Nặc cười thầm, nhìn ra, ra cũng ngố .

      “Trong mấy tấm ảnh này có ?” chỉ vào những tấm hình chụp chung.

      Tông Lãng tìm được máy sấy, cắm điện vào, để ngồi bên mép giường rồi sấy tóc cho .

      “Có chứ, xem em có thể tìm ra nào.”

      Giường cách ảnh hơi xa, dù Trình Nặc híp mắt cũng nhìn . tính đợi sấy khô lại nhìn, đột nhiên ngây người.

      sấy tóc cho !

      Chuyện thân mật như thế, tại sao hai người họ lại có thể làm tự nhiên đến vậy?

      Mà hình như, vừa rồi ở nhà thím Ngô cũng có gì đó sai sai. gọi là vợ ngốc, còn đấm vào ngực . chỉ hôm nay mà sớm hơn nữa, cái ôm chầm trước khi rời khỏi nhà , rồi còn nhiều lần hôn môi thân mật nữa…

      Trình Nặc đỏ mặt tim đập vì phát này. Cũng càng nhận thấy động tác của rất dịu dàng, vẩy vẩy tóc , sấy khô từng chút từng chút .

      Trong phòng đột nhiên yên ắng, chỉ có tiếng máy sấy thổi vù vù.

      Bỗng tay dừng ở sau tai , vuốt ve qua lại. vội nhảy cẫng lên như chạm phải điện, “Tóc, tóc khô rồi.”

      thất vọng ồ lên, tắt mấy sáy. Hỏi có muốn xem ảnh nữa .

      cần, để lần sau . Thím Ngô chờ chúng ta ăn cơm đấy.” Trình Nặc hoảng hốt từ chối, rồi xuống lầu.

      Tông Lãng khẽ thở dài, xuống trước . Cầu thang dốc hẹp, sợ vững nên trước, có thể đỡ . Có lẽ cõi lòng được bình tĩnh mà Trình Nặc đạp hụt bước chân, trực tiếp nhào vào lòng .

      Tông Lãng giơ tay vịn, chân lùi về sau bước mới đỡ được , có cơ hội cũng chẳng buông tay, ôm siết vào lòng.

      cười: “Sa vào lòng à?”

      Vừa rồi lúc xuống tắt đèn lầu , còn đèn dưới nhà lại chiếu đến chỗ cầu thang này vì bị vách tường che lại, nên chỉ có chút ánh sáng mờ mờ.

      Hai người im lặng trong bóng tối, có thể nghe thấy hô hấp của nhau. Vì chỉ cách hai bậc thang nên tầm mắt gần như ngang nhau. Tông Lãng dịch lại gần , gần tới nỗi chóp mũi sắp chạm vào nhau mới dừng lại.

      “Dù em có đồng ý hay , cũng đều muốn hôn em.”

      Môi khá lạnh, nhưng lại ngọt ngào. Mấy ngày gặp, mới biết đời này có tương tư, sâu tận xương tủy, làm người khác ăn uống ngon tâm nặng nề, ngay cả giấc ngủ cũng yên.

      Trình Nặc cũng phản kháng, nhớ bắt đầu từ lúc nào, mình quen với nụ hôn của , cũng quen với con người .

      có thể cảm nhận được, lần hôn này còn nóng bỏng hơn mọi lần, cứ như lửa nướng cháy , làm cổ họng khô rát, bất giác rên lên tiếng đầy mong ngóng. như được khích lệ, trở nên vội vàng hơn, bàn tay lặng lẽ trượt vào trong áo .

      Trình Nặc bị kẹt giữa và vách tường, nóng như lửa, còn tường lạnh như băng, hai kiểu nhiệt độ làm khó chịu. Theo bản năng tiến lại gần nguồn nhiệt, rồi bỗng trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh từng nhìn thấy lúc khâu nút áo, tay bất giác sờ lên .

      Giống hệt như tưởng tượng, rắn chắc lại mất tính đàn hồi, làm nghiện rời được.

      Bỗng dùng tay khác nắm lấy tay kéo xuống, cho phản kháng, dạy trấn an thằng bé của như thế nào. Cho tới khi chịu đựng nổi nữa mới dừng lại, nằm giữa hõm cổ , thở dốc ngừng.

      Đầu óc Trình Nặc sớm trống trỗng, chỉ biết mặt đỏ bừng cả lên.

      “Tiểu Lãng, qua dùng cơm thôi!”

      Cách bức tường thím Ngô lớn tiếng hô lên với bên này, để Trình Nặc hoàn hồn, vội đẩy tay ra.“Ăn, ăn cơm thôi.”

      dừng động tác, nhưng tay vẫn dời mà chỉ che ở chỗ .

      chỉ muốn ăn em.”

      Giọng vừa ấm ức lại mang theo đói khát, trầm thấp khàn khàn, làm Trình Nặc suýt nữa mềm nhũn trong lòng đứng dậy nổi. Nhưng thím Ngô ở bên ngoài vẫn còn gọi, thể vờ như nghe được.

      Tông Lãng đáp: “Vâng.” Rồi mới rút tay ra, đổi thành nắm tay .

      Trình Nặc liêu xiêu xuống lầu, nghe : “Ngày mai là mồng tám rồi, là ngày Thiệu Hồng nhận giấy kết hôn, hẹn phải rồi em được đổi ý.”

      Trình Nặc dĩ nhiên .

      “Vậy mai cùng nhé.”

      ừ đáp, nếu thể quên chuẩn bị phong bì rồi.

      Ăn cơm ở nhà thím Ngô xong, Tông Lãng đưa Trình Nặc về nhà. từ chối cầu cho nán lại thêm chút nữa, đòi đoạn video quay bắt cá quay lúc chiều rồi đuổi người .

      Những ngày qua quay ít video, biên tập lại rồi đăng lên weibo. Có ít người theo dõi nhắn lại, cầu chủ weibo ra mắt.

      Trình Nặc mới phát , đăng nhiều video như thế, ngay cả mấy người chú La cũng xuất lượt rồi, nhưng vẫn chưa từng lộ mặt. cũng phải để ý gì, mà vì lần nào cũng là người chụp ảnh, có cơ hội vào ống kính.

      Vừa vặn hôm nay Tông Lãng quay đoạn video bắt cá, bèn biên tập lại, ghép thêm nhạc và vài dòng chữ khôi hài, sau đó đăng lên weibo.

      Trong video, khắp mặt khắp người toàn là bùn đất, mặc áo mưa rộng thùng thình, nếu phải do buộc tóc đuôi ngựa e là đến giới tính cũng khó bề phân biệt.

      Trước khi lên giường ngủ lại lướt lần, phát trong khung bình luận mình được đặt biệt danh —— Cao thú bắt cá.

      Bình luận kia được like nhiều nhất, xếp top đầu, bên dưới còn có hàng loạt mấy bình luận trả lời: Bắt chó? , bắt cá mới là vương đạo! / Bắt mèo? , bắt cá mới là vương đạo! / Bắt gà? , bắt cá mới là vương đạo!…



      Sáng sớm hôm sau, Tông Lãng lại cứ qua đây ăn chùa.

      Bộ quần áo mặc hôm nay chính là bộ lần trước chọn giúp , rất vừa người. Nhưng mặt lại khá uể oải, có tinh thần.

      sao thế, thoải mái à?” hỏi.

      đặt đũa xuống, “ có.”

      “Chẳng qua ngủ ngon thôi.”

      chỉ vào quầng thâm, rồi ánh mắt làm như lơ đãng liếc qua trước ngực em.

      “Vì nhớ em quá.”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :