1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân ở căn nhà cũ - Yên Bán Căn 56 chương + Ngoại truyện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 30: của
      Đến chiều cũng nấu xong ngó sen, Trình Nặc cắt thành từng khoanh , múc mỗi người tô cho đội thi công ăn lót dạ, lại đưa ít cho thím Ngô, thím cũng khen nấu ngon. Thím Ngô còn : “Nếu giờ có Tiểu Hải ở đây tốt quá, thằng bé thích ăn món này nhất đấy.”

      Trình Nặc cười lúng túng, sợ thím Ngô thêm gì đó nên vội chào ra về.

      Đến chiều rảnh rỗi, Trình Nặc lại giúp chuyển gạch ngói. Mấy người chú La lớn tuổi mấy chuyện trèo lên trèo xuống thế này đều do Tông Lãng làm. Mặt tường bên phải đứng giá mới tháo được. Vì gạch đều phải để lại dùng nên dùng búa đập, mà chỉ tách từng viên ra. đứng gỡ viên rồi ném xuống, chú Lưu đón lấy rồi đưa cho người sau, cứ thế chuyển viên này tới viên khác.

      Trình Nặc nhìn mà thấy thần kỳ, thế là quay đoạn video, thuận tiện đăng lên weibo.

      Đến gần tối khi kết thúc công việc, mặt tường này được dỡ toàn bộ. Trước khi rời , mấy người chú La chung tay chuyển đồ đạc trong phòng như giường, tủ ra gian nhà chính, sợ lỡ trời trở mưa bị ướt.

      Sau khi các chú bác rời , Trình Nặc dọn dẹp lúc, lại cầm bát múc ngó sen nhồi gạo nếp, tính mang tới nhà thím Ngô. Tông Lãng , giương mắt nhìn chiếc bát trong tay .

      “Buổi tối ăn cơm.” .

      Trình Nặc đưa bát cho , “Muốn ăn à?”

      Tông Lãng gật đầu, đưa tay nhận bát, nhưng Trình Nặc lại rụt về, “Xóa hình rồi cho ăn.”

      thở dài, luyến tiếc rời mắt khỏi chiếc bát, “Được rồi, vậy chịu đói vậy.”

      Trình Nặc vòng qua , ra ngoài, “Thế cứ nhịn .”

      Tông Lãng theo sau , hỏi: “Mai mấy giờ , chúng ta cùng.”

      Trình Nặc : “ cần, cứ bận việc của mình , tự tôi được.”

      “Vì sao?”

      Trình Nặc lấy làm lạ, “Vì sao cái gì?”

      chắn trước mặt , cản đường lại: “Vì sao cùng ?”

      hỏi ngược lại: “Vì sao phải cùng ?”

      Tông Lãng nghẹn ngào, “Em, em sáng nay đồng ý với rồi còn gì?”

      nhắc tới còn đỡ, nhắc tới rồi Trình Nặc lại tức điên lên, ràng lúc sáng là cố ý ép , “Đồng ý cái gì, tôi nhớ.”

      “Em, em!” Chết rồi vẫn cứng mồm. Nhưng cũng dám làm gì nữa, sợ trở mặt.

      Đến nhà thím Ngô, Tông Lãng lại mặt dày ăn chùa, với thím: “Thím à, mấy ngày nay bận rộn, về nhà có mình cũng lười nấu cơm. Hay là cháu trả tiền rồi ăn ở nhà chú thím luôn được ?”

      Thím Ngô mắng : “Cháu xem thường thím hay xem thường chú đấy, nhà còn thiếu đũa của cháu hả? Lại còn trả tiền nữa!”

      Tông Lãng cũng biết thím nhận, cười nhận sai: “Cháu sai rồi, vậy cháu mang cái miệng tới ăn vậy.”

      “Được, phải chỉ là nhiều thêm bát thôi sao.”

      Trình Nặc nghe thấy, thầm nghĩ đúng là mặt dày.

      ***

      Buổi tối, Trình Nặc dựa theo những gì Bạch Nguyên dạy , gộp hết những ảnh chụp trong mấy ngày qua làm thành video rồi đăng lên weibo. cũng biết làm lắm, vừa làm vừa tra ghi chú ngày hôm đó, còn phải lên search baidu, video mà làm hơn hai tiếng.

      Lúc gấp laptop đồng hồ chỉ gần mười giờ, Trình Nặc duỗi người, chuẩn bị tắt đèn ngủ. Vừa ngoái đầu lại phát ở đối diện có người.

      Tông Lãng nằm dài bệ cửa, tay cầm thuốc, nhìn .

      Sau bữa cơm chiều, Tông Lãng phải đến lều lớn chuyến, lúc rửa mặt lên lâu vẫn chưa về, đèn nhà đối diện tối om. Nên cũng chẳng để ý mấy, ngồi ở bàn bên cửa sổ mày mò làm video. phát giác được về lúc nào, lại đứng ở đó bao lâu rồi.

      Thấy để ý tới mình, Tông Lãng vẫy tay với . Trình Nặc liền kéo rèm cửa lại, lờ . Sau đó tắt đèn lên giường.

      Vừa nằm xuống, thông báo Wechat vang lên.

      Tông Lãng: Vẫn chưa nhìn đủ.

      Trình Nặc trả lời. lại gửi ảnh đến, mở ra nhìn, là tấm ảnh chụp khi đứng trong phòng. Ảnh chỉ chụp đến ngang gò mà, trùng hợp là ánh sáng rất hài hòa, rất có cảm giác nghệ thuật.

      lại nhắn tới: của , xinh đẹp quá!

      Đồ biết xấu hổ! Trình Nặc trợn mắt nhìn màn hình, gõ năm chữ kia rồi lại xóa , quyết định thèm để ý tới nữa. Trong lòng rối loạn, sợ chỉ chút sơ sẩy là bị làm trật nhịp.

      Để điện thoại về chế độ im lặng, quan tâm nữa. Nhưng điện thoại lại rung lên, nhịn được, vẫn mở ra xem, là tin nhắn chúc ngủ ngon từ .

      đêm này, Trình Nặc ngủ rất ngon. Buổi sáng mơ màng bị báo thức điện thoại đánh thức. trở mình ngủ tiếp, lại phát giác bên ngoài khung cửa là ánh nắng rực rỡ. Trình Nặc vội bò dậy, hôm nay phải lên thành phố, có nhiều đồ cần phải mua đây, lại quen đường, vẫn nên sớm hơn.

      Xuống giường duỗi mình vươn vai, kéo cửa sổ ra theo thói quen, liền trông thấy cửa sổ nhà đối diện mở rộng, người nọ đứng trong nắng ban mai, nở nụ cười còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.

      “Chào buổi sáng!” hô lớn với .

      Trình Nặc sợ bị vợ chồng chú Lưu nghe phải, vội vã làm động tác suỵt với . lại : “Chú thím xuống ruộng từ sớm rồi, đồ heo lười!”

      Biết họ có ở đây, Trình Nặc yên tâm hơn, cũng lớn tiếng đáp lại : “Ai là heo lười hả, à!”

      đợi em mà.”

      Giờ Trình Nặc mới thấy, ăn mặc rất gọn gàng, có dáng vẻ như mới rời giường. vừa : “Ai cần đợi.” vừa kéo rèm cửa lại, lui vào góc khuất mà đối diện nhìn thấy rồi mới dám thay quần áo.

      Thay xong xuống lầu rửa mặt, vừa ra tới gian nhà chính Tông Lãng đến.

      Vừa nãy cách cửa sổ thấy có vẻ gì đó đúng, bây giờ mặt đối mặt mới phát ra, hôm nay ăn mặc giống bình thường, mặc âu phục màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo để mở hai nút. Quần áo rất vừa người, tôn lên vóc dáng của , trông càng có tinh thần hơn.

      Chỉ là thay bộ đồ khác thôi mà lại như đổi thành người khác vậy. Lập tức từ công nhân biến thành nhân sĩ tinh trong xã hội. Làm Trình Nặc cảm thấy xa lạ.

      khỏi nghĩ, mặc như thế là coi mắt à?

      Lại cúi đầu nhìn bản thân, đem theo nhiều áo quần, mặc mặc lại có mấy bộ đó. Hôm nay vì ra ngoài nên cố ý chọn chiếc áo khoác dài mỏng màu xanh lam mà bình thường hay mặc, bên trong là áo thun màu trắng cùng quần jean bó, thêm đôi giày da đế bằng. Rất bình thường, bình thường tới nỗi ném vào đám đông là lọt thỏm luôn trong đấy.

      Tông Lãng về phía , ngượng ngùng hỏi: “Mặc bộ này trông có được ?”

      Trình Nặc gật đầu, trả lời. Lúc vào phòng vệ sinh rửa mặt nghe thấy tiếng bước chân xuống bếp, chắc là tìm đồ ăn rồi.

      Đến khi ra, Tông Lãng múc hai bát cháo, còn có cả đĩa đồ ăn, ngồi chờ .Thấy ra, bèn : “Chắc chắn thím Ngô biết đến ăn sáng nên trong nồi dư lại rất nhiều cháo.”

      Vừa vừa bóc trứng gà, bóc vỏ rồi đưa cho , “Sáng nay đến nhà hàng có việc, xong xuôi cũng đúng lúc có thể mua đồ cùng em.”

      Trình Nặc ngồi xuống ăn, “ cứ ăn của , tự tôi được mà, dù sao mấy thứ vật liệu xây dựng cửa hàng giao tận nhà mà.”

      lại bóc quả trứng cho mình, hai cắn ăn hết, “ biết người, có thể giảm giá.”

      “Sao người nào cũng quen cả thế?”

      nhướn mày nhìn , “Nhiều bạn dễ đường chứ sao.”

      Trình Nặc nghĩ, mình và phải là kiểu người. thích kết bạn, còn thích xã giao, nhiều năm như thế mà chỉ có mỗi Đinh Gia là bạn, nhưng bây giờ ngay cả người cũng có.

      Ăn sáng xong, Trình Nặc thu dọn bát đũa rồi cả hai cùng đến bến phà. đường gần như chẳng có lấy bóng người, đến nơi rồi vẫn phải đợi. Mấy lần Tông Lãng muốn nắm tay nhưng đều được như ý.

      luôn né tránh , cũng dám tiến nhanh quá. Thở dài trong bụng, tự nhủ phải từ từ thôi.

      Đợi ở bến lúc phà mới tới. Chỉ có mấy người đến bờ bên kia, Tông Lãng vào buồng lái chào ông Chu tiếng, lúc ra cũng sắp cập bờ rồi. Từ xa xa, Trình Nặc nhìn thấy chiếc xe đen đậu bờ đối diện, bụng nghĩ hôm nay đâu phải cuối tuần, thế mà cũng có người đến chơi à.

      Đến khi cập bờ, cuối cùng Tông Lãng cũng tìm được cơ hội, mượn cớ xuống phà ổn định mà nắm tay , có điều cũng chỉ hai giây mà thôi, lúc lên bờ liền thả ra, sợ nổi giận.

      chưa tới hai bước nghe thấy tiếng còi xe. Cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn, có người thò đầu ra khỏi cửa chiếc xe màu đen kia, gọi Tông Lãng.

      Lãng!”

      Tông Lãng nhíu mày có phần vui, với người kia: “ phải cần đến đón sao.”

      Người trong xe mở cửa xuống, khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, tóc xoăn dài, trang điểm nhạt, mặc áo lông màu trắng rộng thùng thình, áo trong khá dài, để lộ gấu váy xếp ly bên dưới, dáng người cao, đôi chân dài chỉ mặc vớ màu da mỏng tanh, thêm giày ống đế bằng.

      cười lên, “Còn phải cố ý đến đón à, tối hôm qua em về quê rồi, sáng nay cũng đến trong cửa hàng, phải là thuận đường sao, nên mới tới đây đấy.” Lại hoạt bát : “Hôm nay lạnh chết được, sắp chết cóng tới nơi rồi, lái xe .” Vừa vừa đưa chìa khóa xe cho Tông Lãng.

      Tông Lãng nhận, chỉ nhìn Trình Nặc.

      Trình Nặc biết làm sao, trong lòng đột nhiên thoải mái, với Tông Lãng: “Vậy trước , tôi bắt xe buýt là được.” kiểm tra rồi, trấn có xe buýt thẳng tới thành phố, chỉ cần chuyến là có thể đến chợ vật liệu xây dựng.

      kia : “Đừng mà, nếu có quen nhau chung , dù sao xe cũng nhiều người mà.”

      Trình Nặc cười cám ơn, “ dám làm phiền, xe buýt thuận lợi hơn.”

      Thấy cứ muốn phủi sạch quan hệ với mình, Tông Lãng vừa khó chịu lại đau lòng, nhưng tiện dây dưa với ở trước mặt người khác lắm, giới thiệu: “Đây là Phương Đình, làm việc trong nhà hàng của , nếu ấy tới cùng . Lát về xe buýt với em.”

      Nụ cười của Phương Đình đông cứng trong thoáng, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại, hỏi Tông Lãng: “Người này là?”

      Tông Lãng muốn là bạn , lại nghĩ đến chuyện chưa muốn thừa nhận, sợ chọc mất hứng nên : “Bạn , Trình Nặc.”

      Trình Nặc nghe thế, bàn tay đặt trong túi áo chà xát lại, cười chào Phương Đình.

      Phương Đình : “Nếu là bạn còn khách khí làm gì nữa, cùng .” rồi thân thiết kéo tay Trình Nặc lên xe, mở cửa sau ra.

      Đều thế rồi, Trình Nặc cũng tiện từ chối nữa, chỉ có thể ngồi lên xe. Tông Lãng nhận chìa khóa từ trong tay Phương Đình, ngồi vào ghế lái. Phương Đình ôm tay, vừa la hét: “Chết cóng đến nơi rồi!” vừa mở cửa bên ghế phụ ra.
      Hale205 thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 31: Hiên Hà Diệp
      Xe dừng quốc lộ, ánh nắng mặt trời chiếu sáng ở đối diện. Tuy nắng thu ấm áp, nhưng vẫn khá nhức mắt. Tông Lãng nhấn mở hộp đựng kính trong xe ô tô, phát kính râm bên trong là kiểu nữ.

      Phương Đình mở hộp đựng đồ, lấy hộp kính ra đưa cho Tông Lãng, “Em cất của rồi, ở đây này.” Vừa vừa mở hộp kính ra.

      Tông Lãng cầm lấy kính râm đeo vào, lời cám ơn.

      Phương Đình bất mãn : “ quên xe này là của rồi đấy à, còn cám ơn với em làm gì.”

      Tông Lãng trả lời mà chỉ nhìn Trình Nặc qua gương chiếu hậu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, có vẻ để ý đến cuộc chuyện của họ lắm.

      Nhưng ra Trình Nặc lại nghe hết sót chữ, bọn họ rất quen thân nhau, hiểu sao lòng lại thấy chua xót. Lại tự trách mình, nếu quyết định từ chối rồi sao còn để ý làm gì.

      Đột nhiên Phương Đình nghiêng người sang, hỏi Trình Nặc: “ Trình là người ở trấn à?”

      Trình Nặc đáp phải, “Tôi ở cù lao.”

      Phương Đình bất ngờ, “ thế, trước kia tôi cũng hay đến đó, vậy mà biết cù lo còn có người đẹp đấy.”

      Tông Lãng lên tiếng, Trình Nặc : “Tôi mới dọn tới lâu.”

      Phương Đình càng ngạc nhiên hơn, “Bây giờ gần như ai chuyển tới đó nữa rồi, sao Trình lại muốn chuyển tới đó?”

      Trình Nặc cười mà đáp. Nghe Tông Lãng : “Sao em lắm lời vậy.”

      Phương Đình ngồi vào chỗ mình, “ tò mò mà.”

      Phương Đình nữa, trong xe yên tĩnh lại. Trình Nặc nhìn phong cảnh ngoài cửa, chợt lúc này điện thoại reo lên. Lấy ra nhìn, là số lạ. Reo bốn năm tiếng mới nghe máy.

      Người ở bên điện thoại hỏi: “Là Trình Nặc phải ?”

      Trình Nặc đáp phải, “ là?”

      Bên kia thấp giọng cười, “Tôi là Tô Lâm Hải.”

      Trình Nặc rất bất ngờ, sao Tô Lâm Hải lại có số của chứ, rồi lại nghe thấy ta hỏi: “Buổi sáng cả có gọi điện cho tôi, hôm nay muốn đến chợ vật liệu xây dựng, sợ quen đường nên cố ý dặn tôi nhất định phải cùng .”

      Trình Nặc bất giác nhìn Tông Lãng, vẫn chuyên chú lái xe, “ cần làm phiền đâu, tôi kiểm tra đường rồi.”

      “Phiền gì đâu.” Tô Lâm Hải : “Dù sao hôm nay tôi cũng rảnh, bây giờ đến đâu rồi? xe buýt phải , tôi đến trạm xe buýt đợi .”

      “Cám ơn ý tốt của , nhưng cần.” Trình Nặc từ chối. và Tô Lâm Hải tính là quen thân, mà lại thích chung với người mình quen.

      Tô Lâm Hải lại : “Đừng khách khí thế, tôi ra trạm xe buýt đợi luôn đây.”

      Trình Nặc vội : “Tôi xe buýt, cần phải đâu.”

      xe buýt?” Tô Lâm Hải hỏi: “Vậy xe gì?”

      Trình Nặc lại nhìn Tông Lãng, : “Tôi với Tông Lãng.”

      Tô Lâm Hải hồ tiếng, “Nhưng tôi đường rồi, sắp đến chợ vật liệu xây dựng rồi. Nếu tôi đợi ở ngay cổng chợ nhé, cứ quyết định thế .” rồi cũng cho Trình Nặc cơ hội từ chối mà cúp máy luôn.

      Trình Nặc nhìn màn hình tối lại mà bực mình, rất thích thái độ tự tiện quyết định đó của Tô Lâm Hải.

      Tông Lãng mấy lần nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cúp máy rồi, rất muốn hỏi là ai. Nhưng dù sao đó cũng là cuộc gọi riêng của , có quyền hỏi, chỉ có thể sốt ruột.

      Nhưng Phương Đình lại cười thần bí với Trình Nặc, “Là bạn trai hả?”

      Trình Nặc biết sao ấy lại hỏi vậy, vội đáp phải.

      “Chị đừng lừa tôi, vừa nghe máy mà giọng dịu hẳn, dù phải bạn trai chắc chắn cũng là có hảo cảm.” Rồi lại nhiều chuyện : “Có đẹp trai ? Hẳn là đẹp trai nhỉ, chị Trình đẹp vậy mà.” rồi lại như sực nhớ ra điều gì đấy, bèn bổ sung: “Tôi thấy chị có vẻ lớn tuổi hơn tôi, gọi là chị Trình chị để tâm chứ, cứ gọi Trình Trình hờ hững quá.”

      Trình Nặc ngại, toan giải thích cuộc gọi này phải là của bạn trai, nhưng Phương Đình nhiều như thế, chuyển sang đề tài khác rồi, có giải thích cũng được gì nên thôi luôn.

      Đột nhiên Tông Lãng bật nhạc, điều chỉnh lượng rất lớn. Trong chớp mắt giai điệu vui vẻ lấp đầy buồng xe, Phương Đình thêm gì, dựa vào ghế ngồi, Trình Nặc cũng có thói quen chủ động bắt chuyện, chỉ tiếp tục ngắm cảnh ở bên ngoài.

      Im lặng đường đến thành phố, Trình Nặc vô cùng bỡ ngỡ, biết phải xuống xe ở đâu. nghĩ nhất định hai người Tông Lãng đến nhà hàng, chờ đến đó rồi, bắt xe tới chợ vật liệu xây dựng.

      Lúc xe dừng lại trong bãi đậu xe ngoài trời, Trình Nặc nhìn khắp nơi bên ngoài, quả nhiên là đến nhà hàng rồi. Trong tòa nhà thương mại phía đối diện có nhà có cửa giả cổ rất đáng chú ý, bảng viết ba chữ Hiên Hà Diệp to đùng.

      Cù lao Hà Diệp, hiên Hà Diệp, nhất định đó là nhà hàng của Tông Lãng rồi.

      Phương Đình xuống xe trước, vừa mở cửa xe lạnh. Trình Nặc cũng xuống xe, Tông Lãng khóa xe lại rồi quay sang với : “Em đợi lát, vào lấy ít đồ, sau đó đến chợ với em.”

      Trình Nặc cần, “Tôi bắt xe là được rồi.” Vừa vừa vẫy tay chào Phương Đình, toan rời .

      Tông Lãng ngăn lại, “Em vào nhà hàng với , ở đây gió lớn.”

      Phương Đình cũng cười tủm tỉm : “Đúng đấy chị Trình, vào nhà hàng bọn tôi ngồi lúc nào.”

      Nghe thấy ấy hai chữ ‘bọn tôi’, biết sao mà Trình Nặc lại càng muốn . Nhưng Tông Lãng lại đột nhiên nắm tay vào trong quán. Nắm rất chặt, có muốn giãy cũng giãy được.

      Lúc ngang qua người Phương Đình, Trình Nặc nghe thấy : “Đến giờ làm việc rồi, em còn mở cuộc họp sáng ?” Giọng khá nghiêm khắc.

      Phương Đình thấy họ nắm tay nhau, trong thoáng vẻ mặt như đông cứng lại. Có điều cũng chỉ là thoáng mà thôi, rồi nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo sau họ vào trong nhà hàng.

      Trình Nặc bị kéo rất nhanh, vào nhà hàng, nhân viên thấy Tông Lãng đều lễ phép chào giám đốc Tông. Lúc nhìn sang Trình Nặc vô cùng ngạc nhiên.

      Có điều Tông Lãng cũng chỉ gật đầu với họ, khẽ nhíu mày.

      Trong nhà hàng được trang hoàng theo kiểu Trung Hoa, bàn ghế cũng phỏng theo đồ cổ. Diện tích rất lớn, nhân viên cũng nhiều. Dọc đường Trình Nặc bị họ nhìn chăm chú đâm mất tự nhiên. thấp giọng bảo buông tay ra, nhưng lại càng nắm chặt hơn.

      Đến văn phòng, cuối cùng tay Trình Nặc cũng được tự do, trong lòng bàn tay rịn lớp mồ hôi. ảo não, muốn trách tại sao lại kéo tay mở miệng trước, mặt đầy chân thành: “ nhiều tuổi rồi mà chưa ai lần nào, nhân viên đều đồn là đồng tính, nên vừa nãy mới mượn tay em chút.”

      Trình Nặc nghĩ cái gì mà mượn tay chứ, ràng là mượn người. Có điều trong lòng cũng biết tỏng, chỉ kiếm cớ nắm tay mà thôi.

      “Lần sau được phá lệ.” , cơn giận bỗng tiêu tan. cười đáp, để ngồi ghế, “Em ngồi đây trước , chỉ mấy phút thôi.”

      Trình Nặc ngồi salon quan sát. Văn phòng chừng bốn mươi mét vuông, bên phải cửa vào có bộ ghế salon, Trình Nặc ngồi ghế đánh giá xung quanh. Bài trí rất đơn giản, sau bàn làm việc là tủ đựng tài liệu, cạnh tủ có giàn hoa cao cỡ nửa người, bên xếp mấy bồn hoa lan, ngoài cái này ra, còn thấy thứ gì khác.

      Tông Lãng đóng dấu tài liệu, chỗ của Trình Nặc vừa hay đối diện với . đánh giá này kia, ánh mắt khỏi trôi dạt tới . Lúc làm việc rất nghiêm túc, mày khẽ chau lại. Con ngươi tối đen cũng trở nên mạnh mẽ hơn thường ngày. So với trong ấn tượng của Trình Nặc như là hai người khác nhau. Bình thường luôn thích cười, lúc cười hai mắt lại lấp lánh ánh sáng.

      nhớ đến Thiệu Hồng từng , nhi hai bàn tay trắng lại gây dựng được nghiệp thế này, nhất định phải cố gắng và trải qua gian truân nhiều hơn người khác. Dáng vẻ lúc này đây mới là dáng vẻ mà nên có.

      Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Tông Lãng ngẩng đầu.

      “Vào .”

      Người tới là Phương Đình, ấy thay đồng phục làm việc, váy ngắn màu đen, tóc bối cao, trông rất giàu kinh nghiệm. Khác hẳn với xoa tay kêu lạnh lúc trước.

      Trước tiên Phương Đình mỉm cười phải phép với Trình Nặc, sau đó mới với Tông Lãng: “Giám đốc Tông, cuộc họp sáng sắp bắt đầu rồi, có muốn phát biểu mấy câu ?”

      Trình Nặc phát ấy sửa cách gọi, từ Tông biến thành giám đốc Tông. Xem ra là người công tư ràng.

      Tông Lãng gật đầu, đưa tài liệu đóng dấu cho Phương Đình, “Lát nữa giao tập này cho trai em.”

      Phương Đình nhận lấy, “Được, em biết rồi.” rồi lại giục nhanh nhanh họp.

      Nhưng Tông Lãng lại đến bên ghế, với Trình Nặc: “Em đợi lúc, họp xong đến chợ vật liệu xây dựng với em.”

      Trình Nặc đứng lên, “Tôi mình được mà, thím Ngô nhờ Tô Lâm Hải cùng rồi, ấy chờ tôi ở chợ.”

      Tông Lãng cười, “Vậy càng phải . Nếu mình em đối mặt với đống hỏi han của ta, thấy phiền à?”

      Đoán đúng tâm tư Trình Nặc rồi, đúng là thích mấy câu hỏi kia của Tô Lâm Hải. Hơn nữa hôm nay ta cố ý chợ cùng , chẳng lẽ chỉ là rảnh rỗi có chuyện gì sao?

      chỉ hơi do dự mà Tông Lãng ra khỏi văn phòng, với : “Đợi hai mươi phút.”

      Phương Đình ra với , vừa tới trước cửa lại nhìn Trình Nặc lần nữa, trong mắt thoáng qua chút cảm xúc .

      Trình Nặc chỉ đành ở lại đợi, nhưng ngồi yên, tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

      Nhà cao tầng người lui xe tới, có gì khác thành phố trước đây ở, nhưng đối với đây là nơi hoàn toàn xa lạ.

      nghĩ, có lẽ mọi thành phố đều như nhau cả thôi. Điểm bất đồng chẳng qua là người trong thành phố, khi bạn và người trong lòng cùng có mặt thành phố kia là nơi quen thuộc, còn trái lại, là nơi xa lạ.

      Đợi mười mấy phút mà Tông Lãng vẫn chưa về. Chợt Trình Nặc muốn vào nhà vệ sinh, nhưng trong văn phòng có, chỉ có thể ra ngoài tìm. Ra cửa lại thấy ai, có lẽ đều họp rồi. lần theo ký hiệu tường tìm nhà vệ sinh.

      Nhà vệ sinh là dãy buồng xếp sát nhau, Trình Nặc chọn buồng vào, vừa giải quyết xong nhu cầu sinh lý nghe thấy có tiếng bước chân vội vã tới đây.

      Tiếng bước chân rất lộn xộn, phải người mà là nhiều người.

      Trình Nặc nghĩ vừa nãy vào nhà hàng bị xăm xoi như thế, cánh tay mở cửa dừng lại, nghĩ bụng vẫn nên đợi bọn họ hết rồi mình thi hơn.

      nghe thấy tiếng động bọn họ vào gian vệ sinh, mà trái lại Trình Nặc nghe thấy người này mượn chuốt mi của người kia, chắc là vào dặm lại trang điểm. Nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy cuộc trò chuyện ở nhà vệ sinh.
      Hale205 thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 32: Mất mặt tại chỗ
      Trình Nặc nghe có người hỏi: “ cùng giám đốc Tông là bạn ấy đấy hả?”

      “Chắc rồi chứ gì nữa, thấy nắm tay nhau chặt thế à.”

      “Trông xinh quá, xứng đôi với giám đốc nhỉ.”

      Trình Nặc nghe thế, khẽ mỉm cười. Rồi lại nghe thấy có người thở dài thườn thượt.

      “Lần này e là ai đó tan nát cõi lòng rồi.”

      Những người khác cũng bật cười, hiển nhiên “ai đó” chính là người mà bọn họ đều biết.

      “Để xem nàng còn dây dưa thế nào đây, chẳng qua chỉ là quản lý nhoi mà suốt ngày làm như mình là bà chủ bằng.”

      “Xì, ai mà biết giám đốc Tông nể mặt trai ta nên mới để ta làm quản lý.”

      Họ còn rất nhiều nữa, nhưng Trình Nặc nghe vào. Dù các ấy người đó là ai, nhưng cũng đoán được đó chắc là Phương Đình. Lúc nãy ở văn phòng, thấy thẻ làm việc của Phương Đình, bên ghi hai chữ quản lý.

      Bên ngoài hi hi ha ha hồi, rồi bỗng im bặt.

      “Tụ tập ở đây làm gì hả, định làm sao? Lát nữa kiểm tra vệ sinh, ai đúng tiêu chuẩn bị trừ tiền đừng có khóc!”

      Trình Nặc nhận ra, đây là giọng của Phương Đình. Mấy người ngoài kia vì bị la rầy mà mau chóng tản .

      Trình Nặc do dự có nên mở cửa ra , chợt nghe thấy tiếng động làm rơi đồ.

      Tiếng giòn mà giống như chế phẩm ny lon, kêu bịch tiếng. Ngay sau đó là tiếng gõ giày cộp cộp đầy hung dữ.

      Bàn tay đặt chốt cửa thu về, Trình Nặc nghĩ vẫn nên đợi lát nữa hơn.

      Nhưng tiếng gõ giày dừng lại, rồi chuyển hướng về phía .

      “Ai ở trong đấy hả, trong giờ làm việc mà cứ trốn trong nhà vệ sinh, lười biếng hả?!”

      Trình Nặc thể tránh được nữa, đành phải mở cửa. Trong nháy mắt cánh cửa bật mở, thấy vẻ mặt Phương Đình thay đổi liên tục.

      “Là chị Trình đấy à.” Phương Đình cười , “Xin lỗi chị, tôi biết chị ở trong đó. Thời gian này hay có nhân viên lười nhác, cứ núp ở nhà vệ sinh chơi điện thoại.”

      Trình Nặc đáp sao rồi đến bên bồn để rửa tay, bất chợt nhìn thấy chai nước rửa tay rơi dưới đất, chai bị đạp biến dạng, chất lỏng màu xanh chảy lênh láng.

      Phương Đình : “Vừa nãy vô tình trượt tay làm rơi nó.”

      Trình Nặc chỉ cười mà đáp, rửa tay xong định ra lại bị Phương Đình cản đường.

      “Chị Trình, chị quen Tông bao lâu rồi?” ấy hỏi, mặt còn có vẻ khiêu khích.

      Trình Nặc lâu, “Tôi chỉ mới chuyển đến thành phố này thôi.”

      Phương Đình cười đầy ý tứ hàm xúc, “Tôi quen ấy tám năm rồi.”

      Trình Nặc đáp, lại nghe thấy ấy tiếp: “Tôi hiểu nhất tính của ấy, dễ mềm lòng, muốn thấy người khác tội nghiệp. Nếu sao cứ ở mãi cái cù lao rẻ rách kia mà , chính là vì nỡ bỏ lại mấy ông bà già kia. Cho nên rất hay có người hiểu lầm ấy, nhất là phụ nữ. Cứ luôn cho rằng ấy giúp họ là vì có ý với họ, thế là cứ quấn lấy. Đàn ông mà, chị cũng biết đấy, phụ nữ đưa tới cửa sao lại muốn chứ, chẳng qua là dặp dịp chơi, vui đùa chút thôi. Thế nên những năm qua, số phụ nữ tan nát cõi lòng vì Tông có thể xếp dài từ nơi đây đến cù lao Hà Diệp ấy chứ.”

      Kết hợp với cuộc đối thoại lắm chuyện mới nghe trước đó, Trình Nặc cũng biết Phương Đình có ý gì.

      cười hỏi Phương Đình: “ với tôi những điều này làm gì?”

      Đột nhiên Phương Đình đổi giọng, lại biến thành nàng dí dỏm ở bến phà lúc sáng, cười : “Ây da, tôi có thể làm gì chứ, chỉ là thấy chị hợp mắt nên nhắc nhở tiếng thôi. Đừng vì ấy mà đau lòng.” rồi toan ôm tay Trình Nặc, “Vừa nãy tôi còn thấy Tông tìm chị đấy, mau qua thôi.”

      Trình Nặc : “Cám ơn ý tốt của .” Rồi tránh Phương Đình mà ra ngoài, đến bên cửa lại dừng lại, “Có điều, tôi cảm thấy những lời này để lại cho chính là tốt nhất. Nếu hiểu ấy như thế cũng đừng nhảy vào trong hố.”

      rồi sải bước rời , để ý tới khuôn mặt tái mét của Phương Đình ở phía sau.

      Quay về văn phòng, bắt gặp Tông Lãng ra ngoài. Thấy về, hỏi: “ đâu thế?”

      Trình Nặc vệ sinh, rồi vào lấy túi của mình, định rời .

      Dĩ nhiên Tông Lãng theo, Trình Nặc vốn cần cùng, nhưng lúc thấy Phương Đình từ đối diện tới, đột nhiên thay đổi ý định, với Tông Lãng: “Hôm nay hơi lạnh nhỉ, tay cóng cả rồi.”

      mới rửa tay ở trong nhà vệ sinh xong, nước lạnh như băng nên lúc này mu bàn tay ửng đỏ.

      Dẫu rằng Tông Lãng khá lấy làm lạ, biết vì sao lại đột nhiên câu như thế, nhưng khi thấy tay đỏ lên, lập tức nhân cơ hội nắm lấy, “Sao mặc nhiều vào.”

      Trình Nặc : “Quần áo đem theo nhiều.”

      Tông Lãng chà xát hai tay rồi nắm lấy tay phải, “Vậy lát nữa mua vật liệu xong tạt mua cả quần áo . Vừa hay tháng sau phải tham gia hôn lễ của Thiệu Hồng, có bộ nào hợp. Em chọn giúp chứ?”

      Trình Nặc thấy Phương Đình đến gần, cười đáp được.

      Tông Lãng bất ngờ khi từ chối, tâm trạng tốt lên hẳn, cong môi nắm gọn cả tay vào trong lòng bàn tay.

      Phương Đình đến gần, ánh mắt quét qua hai tay đan vào nhau của họ rồi quay sang Trình Nặc. cười với Trình Nặc tiếng rất tự tin, sau đó mới nhìn qua Tông Lãng.

      “Giám đốc Tông, vừa nãy giám đốc Ngô gọi điện mua đồ ăn, biết cũng ở đây nên hẹn trưa nay nhất định phải cùng ăn với , bàn bạc chút về chuyện sơn trang.

      Sơn trang mà Phương Đình hạng mục mà Tông Lãng vẫn chuẩn bị. muốn xây sơn trang nghỉ dưỡng giải trí ăn uống ở cù lao Hà Diệp, để nơi đó được phát triển lên. Chuyện này là giấc mơ nhiều năm của , nhưng vì số vốn đổ vào quá lớn, mình đủ sức để thúc đẩy nên phải tìm thêm mấy người, mà giám đốc Ngô chính là trong số đó.

      Phương Đình đoán chừng, với Tông Lãng bất kể là chuyện gì vẫn thua xa chuyện sơn trang. Nên ấy mới tự tin đến thế, tin rằng Tông Lãng cùng Trình Nặc đến chợ vật liệu xây dựng gì đó nữa.

      Nhưng Tông Lãng chỉ đáp biết rồi rồi để ấy làm việc trước. Sau đó tay nắm Trình Nặc, tay lấy điện thoại ra gọi, chính là gọi cho giám đốc Ngô. Trình Nặc nghe thấy : “Người em à, trưa nay thể ăn với được rồi, tôi phải giải quyết đại trong đời.”

      Giám đốc Ngô hỏi: “Tiểu tử nhà cậu, còn có chuyện gì có thể hơn sơn trang được hả?”

      Tông Lãng nhìn Trình Nặc, cười toe toét: “Theo đuổi vợ, có tính là đại ?”

      Trình Nặc trợn mắt nhìn , nhưng lại càng cười vui vẻ hơn.

      Phương Đình đứng chôn chân tại chỗ nhìn bọn họ xa, cắn rách cả môi.

      Ra khỏi tiệm, Trình Nặc vùng ra khỏi tay , sải bước về phía trước. Tông Lãng đuổi theo hỏi: “Tay lạnh nữa à?”

      Trình Nặc đáp lạnh.Lúc ngồi xe, hiểu sao tâm trạng của Tông Lãng lại rất tốt. Song Trình Nặc vẫn buồn bực vui vì những lời của Phương Đình. biết những lời đó phải là , hơn nữa, dù có là có liên quan gì tới , phải từ chối rồi sao.

      Nhưng trong lòng vẫn cứ khó chịu, là người giấu được chuyện gì, hễ mất hứng là biểu ngay mặt. Lúc chờ đèn đỏ, Tông Lãng nghiêng đầu sang nhìn , liền phát ngay.

      “Sao vậy?” hỏi: “Mất hứng à?”

      Trình Nặc nhìn ngoài cửa, để ý đến .

      Tông Lãng hiểu mô tê gì, vừa nãy lúc nắm tay , chỉ từ chối mà nom còn rất vui vẻ, sao thoắt cái mất hứng rồi?

      Trong xe yên tĩnh hồi, đột nhiên điện thoại của Trình Nặc vang lên. Lấy ra nhìn, lại là của Tô Lâm Hải.

      Trình Nặc muốn nhận, giỏi ứng phó với người quen. Nhưng dù sao Tô Lâm Hải cũng là cháu của thím Ngô, nếu cứ phớt lờ có vẻ lạnh lùng quá.

      Điện thoại reo mãi mới chịu bắt máy.

      Cuộc gọi vừa kết nối, Tô Lâm Hải lại hỏi: “ tới chưa thế Trình Nặc? Tôi đến cửa chợ vật liệu xây dựng rồi, tới là có thể thấy ngay.”

      Trình Nặc nhìn kiến trúc nằm trước đó xa, đó viết chợ lớn XXX, bèn đáp: “Sắp tới rồi, cám ơn chờ lâu như thế.”

      nghe thấy Tô Lâm Hải cười, bật cười thành tiếng. giống Tông Lãng chỉ luôn nhếch môi nhìn cười, nếu như nhìn nhau có khi biết là cười với .

      Giọng của Tô Lâm Hải rất thoải mái, : “Khách khí với tôi làm gì, tôi ở đây chờ rồi, đường cẩn thận chút, đừng vội.”

      Trình Nặc lại cám ơn rồi cúp máy. với Tông Lãng: “Tô Lâm Hải ta đến rồi, vẫn cứ làm việc của mình .”

      Tông Lãng thấy ven đường có chỗ đậu xe, thế là dừng khoát dừng xe lại, dù sao chợ lớn cũng ở ngay phía trước rồi.

      Đậu xe xong, trưng khuôn mặt ấm ức ra, “ phải vừa nãy rồi sao, mua vật liệu với em, em mua áo quần với .”

      Trình Nặc hối hận vì ban nãy mình diễn trò kia, việc gì phải tức Phương Đình chứ, Phương Đình thích nghĩ thế nào cứ nghĩ, có liên quan gì tới đâu, dù sao cũng chưa từng nghĩ phải thế nào vơi Tông Lãng.

      Nhưng khỏi thừa nhận, vừa nãy nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phương Đình, từ tận đáy lòng rất hả hê. khỏi nhớ lại câu kia của Phương Đình: Gặp dịp chơi, vui đùa chút thôi.

      Trình Nặc nghĩ, ra Tông Lãng rất có vốn “vui đùa chút thôi” đấy chứ, bất kể là bề ngoài hay vật chất, đều có thừa. Chỉ cần đồng ý số phụ nữ tự mình dâng tới cửa, đừng là xếp đến cù lao Hà Diệp, có khi xếp dài cả con phố.

      Còn sao, là người phụ nữ từng ly hôn, lại rất có thể có con được nữa. với , vốn chung đường.

      “Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ tôi muốn mua quần áo nữa.”

      “Được, vậy mua, mua vật liệu cùng em.” Tông Lãng đáp rất nhanh.

      Trình Nặc cắn môi, nhìn hàng cây ở ven đường, cây bạch quả xếp thành hàng, lá cây màu vàng kéo mãi tới tận cùng.

      “Thực ra…” mở miệng : “Tôi cảm thấy Tô Lâm Hải cũng tệ, nghe thím Ngô , công việc của ấy rất tốt, điều kiện kinh tế cũng tệ.”

      “Em gì?” Tông Lãng gần như là la lớn, dịch lại gần , cau mày với vẻ vui, uy hiếp : “Em thử lặp lại lần nữa !”

      Trình Nặc bị dọa sợ hết cả hồn, “, làm gì đấy?”

      “Em có tin , còn dám ta tốt nữa hôn em!”
      Hale205 thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 33: Áo khoác màu hồng
      Trình Nặc vẫn cho rằng, dù Tông Lãng mặt dày nhưng nhìn chung vẫn coi là thanh niên nỗ lực phấn đấu, tâm địa hiền lành. Nhưng bây giờ mới hay, nhìn nhầm rồi.

      Người này đâu chỉ mặt dày, bên dưới lớp vỏ thanh niên tốt là nội tâm đầy vô lại.

      khóa trong xe, nếu chịu để cùng cũng cho xuống xe.

      Cuối cùng Trình Nặc đành phải thỏa hiệp mới có thể xuống xe được. Vừa xuống xe, lập tức bị kéo tay.

      muốn, nhưng lại : “Em thấy Tô Lâm Hải phiền à, hỏi này hỏi nọ, em muốn giải quyết lần sao?”

      Trình Nặc hỏi giải quyết lần thế nào.

      giơ bàn tay nắm lấy nhau lên, “ cần gì cả, cứ để ta biết khó mà lui.”

      Trình Nặc im lặng đưa mắt nhìn, phản đối nắm tay nữa. So với Tông Lãng vô lại, càng thích phải ứng phó với Tô Lâm Hải.

      Lúc sắp tới chợ vật liệu xây dựng, Tông Lãng nhìn thấy Tô Lâm Hải đứng cạnh xe cố ý chậm lại.

      Tô Lâm Hải cũng phát ra bọn họ, sải bước về phía. Song chưa được mấy bước dừng lại, mắt nhìn chăm chú bàn tay nắm lấy nhau của hai người. ta đứng nguyên tại chỗ, tiếp nữa.

      Đến gần bên, Tông Lãng mở miệng chào hỏi trước, “ Tô, hôm nay đúng là làm phiền rồi. Thím Ngô biết có tôi cùng nên mới nhờ . Có điều nếu đến cùng dạo .”

      Tô Lâm Hải lúng túng ừ tiếng, rồi vẫn cam lòng hỏi: “Hai người đây là?”

      Tông Lãng cười gạt lại mái tóc bị gió thổi rối của Trình Nặc, dùng hành động để trả lời câu hỏi của ta, hài lòng khi thấy ngọn lửa trong mắt Tô Lâm Hải tối dần.

      Trình Nặc bối rối đổi chủ đề, rút tay ra : “Vậy đến cửa hàng mà Bạch Nguyên , mua gạch trước .”

      Tông Lãng được, cả ba cùng vào trong chợ. Trình Nặc đằng trước, còn Tông Lãng và Tô Lâm Hải theo sau trò chuyện. Giọng rất thấp, Trình Nặc nghe bọn họ gì, còn chưa đến cửa hàng Tô Lâm Hải nhận cuộc gọi, sau đó chào , trong đơn vị có việc gấp cần phải về.

      Trình Nặc cám ơn ta tranh thủ giờ tới cùng , đưa mắt nhìn ta rời rồi mới xoay người tiếp. Tông Lãng song song với , nhưng có cơ hội nắm tay lần nữa.

      Trình Nặc hỏi , “Vừa nãy gì với Tô Lâm Hải thế?”

      Tông Lãng đáp có gì, “Chỉ là chúng ta hẹn hò với nhau thôi.” còn muốn nắm tay, nhưng cho tay vào túi áo khoác.

      Trình Nặc tính trách làm bậy, nhưng rồi lại nghĩ, vừa nãy cũng thầm chấp nhận cho dùng cách này nên chỉ đành nuốt lời trách cứ vào lại bụng.

      Chợ vật liệu xây dựng rất lớn, vòng cả buổi mới tìm được cửa hàng mà Bạch Nguyên , rồi vào mua gạch. Xong xuôi Tông Lãng lại dẫn Trình Nặc đến cửa hàng mà mình quen, chọn đồ mà nhà vệ sinh cần dùng. Giảm giá rất mạnh khiến Trình Nặc có phần xấu hổ, lén hỏi Tông Lãng, liệu ông chủ có lỗ vốn .

      Tông Lãng cười ngốc, “Mở cửa làm ăn chẳng qua là chuyện kiếm nhiều kiếm ít thôi, làm sao có thể lỗ vốn được.”

      Trình Nặc khỏi hỏi : “ cũng thế à?”

      Tông Lãng hỏi lại cái gì.

      để lỗ vốn ấy?”

      Tông Lãng cười, “ phương diện kinh doanh đúng là thế, nhưng trong chuyện tình cảm, có lỗ hay thể làm chủ được.”

      Trình Nặc phản ứng kịp, hỏi tiếp: “Vậy ai làm chủ?”

      “Em làm chủ.” nhìn , “Có điều, dù lỗ chút vốn đầu cũng sao, hối hận.”

      Trình Nặc nghĩ, người này tỏ tình có phải được rèn luyện từ đấy. Còn là lần đầu rung động, ai thèm tin chứ.

      Đồ mua đều được chủ cửa hàng giao đến tận nhà. Mua đồ xong, cả hai rời khỏi chợ lớn, Trình Nặc thấy thời gian vẫn còn sớm nên bảo về nhà hàng trước . Bữa cơm với giám đốc Ngô mà Phương Đình trước đó, chắc là quan trọng lắm.

      Thế nhưng muốn, Tông Lãng dẫn đến khu ẩm thực trong trung tâm gần đó ăn trưa. Cơm nước xong xuôi, lúc thang máy xuống, vì dòng người quá đông nên hai người bị ép phải xuống ở tầng giữa trước, để những người đằng sau ra ngoài.

      Trình Nặc phát nơi đây là khu trò chơi điện tử, Tông Lãng nữa, khăng khăng kéo chơi cho bằng được. Trình Nặc muốn, lớn thế rồi mà vẫn chưa vào khu trò chơi điện tử bao giờ, hồi có cơ hội, lớn rồi có thời gian. Hơn nữa cũng có tính ồn ào, luôn cảm thấy những nơi như thế thích hợp với mình.

      Tông Lãng : “ chơi lâu đâu, với lúc thôi.”

      Trình Nặc nghĩ bụng, là đàn ông sắp ba mươi đến nơi rồi mà vẫn còn thích chơi trò này, thế nhưng bị kéo lại gần cửa, có từ chối cũng vô dụng.

      Tông Lãng ra quầy đổi tiền, hỏi muốn chơi trò gì. Trình Nặc nhìn quanh, khu trò chơi điện tử này rất lớn, toàn là thanh niên mới lớn hoặc người lớn dẫn con đến chơi. Còn như hai người họ đây, nhiều tuổi lại còn mình đến chơi, rất hiếm.

      “Tôi chơi đâu.” .

      nắm tay vào trong, “ dạy em.”

      Ở lối vào là dãy máy gắp thú, cái này Trình Nặc có chơi rồi. Tông Lãng thấy nhìn sang đó, bèn dắt qua. máy trong đó có con bọt biển SpongeBob. Trình Nặc rất thích, cho xu vào thử gắp mấy lần, nhưng gắp bảy tám lần, lần nào cũng bị rơi ở giây cuối. Trình Nặc từ bỏ, muốn chơi nữa.

      Trình Nặc bỏ xu vào giúp , “Tiếp nào, bảo đảm, nhiều nhất là chơi thêm ba lần nữa, nhất định em có thể gắp được.”

      Trình Nặc tin, “ ?”

      Tông Lãng cười, “Tin nào.”

      Vậy là Trình Nặc lại tiếp tục, vốn muốn dùng chứng minh đảm bảo thể. Lần đầu tiên, trượt, lần thứ hai, trượt, đến lần thứ ba, bọt biển SpongeBob chính xác rơi vào cửa ra.

      “A! Gắp được rồi, gắp được rồi này!” Niềm vui khi cố gắng nhiều lần cuối cùng cũng được khiến hân hoan hô lớn, ôm SpongeBob vào lòng, tin nổi hỏi Tông Lãng, “Sao biết nhất định ba lần có thể gắp được?”

      Tông Lãng thần bí xích lại gần , “ ra có công năng đặc biệt, có thể biết trước được tương lai.”

      Trình Nặc liếc , biết mình bị lừa rồi, chẳng qua chỉ là tình cờ mà thôi. Thế nhưng vẫn rất vui.

      Tông Lãng lại dẫn chơi trò khác, mới đầu Trình Nặc còn khá cẩn trọng, rồi dần dà cũng dần hòa nhập. Lúc thắng được hoan hô, vui vẻ khoe khoang chiến lợi phẩm với .

      Tông Lãng vẫn cứ đứng bên nhìn, phụ trách cầm chiến lợi phẩm và nhét xu trò chơi vào. phát ra, kỳ thực Trình Nặc là người rất dễ thỏa mãn, chỉ chút vui sướng cũng đủ để cởi mở.

      Nhìn vui vẻ như thế, trong mắt bất giác dịu dàng. của nên có dáng vẻ này, vui vẻ sầu lo, cần phải trải nghiệm mỗi mùi vị của nhân thế.

      Ra khỏi khu trò chơi điện tử, trong tay Tông Lãng ôm đống búp bê, tất cả đều chất lên sau xe.

      Thấy nhiều búp bê như thế, Trình Nặc mới ý thức được vừa rồi mình chơi quá sung, quên mất Tông Lãng vẫn theo sau. Hình như chơi gì cả.

      Có điều đúng là rất vui, cũng nhớ bao lâu rồi mình chưa được vui vẻ như thế. Hình như là khi học đại học, lúc mới Lâm Dĩ An, cũng từng thả lỏng cởi mở như thế.

      Sau khi ly hôn, cho rằng mình vui vẻ được nữa. Nhưng Tông Lãng lại dễ dàng phá vỡ điều đó. Dẫu chỉ rất ngắn ngủi, nhưng vừa rồi, đúng là quên tất cả mà hòa mình vào trong trò chơi.

      ngoái đầu nhìn , nghiêm túc cám ơn.

      Tông Lãng gỡ kính râm vừa đeo lên xuống, lại gần hôn cái chụt, “Đừng chỉ lời suông thôi, phải làm gì đó thực tế chút .”

      Trình Nặc quay đầu né tránh, phát da mặt càng lúc càng dày.

      Tông Lãng cười, hỏi : “Bây giờ mua quần áo với nhé?”Trình Nặc đáp được. quen nơi này nên để dẫn . Cứ ngỡ đến cửa hàng tổng hợp, nào ngờ lại dẫn xuống phố dưới lòng đất, dòng người rất đông, Trình Nặc vào mấy cửa hàng nhìn xem, giá cả cũng khá bình dân, nằm trong phạm vi có thể chi trả.

      Cửa hàng đồ nam ở đây nhiều, cũng may Tông Lãng có dáng đẹp nên mặc gì cũng đẹp. Trình Nặc chọn giúp chiếc áo khoác dài màu khói kèm quần màu nhạt, mặc lên quá trang trọng, rất thích hợp tham dự hôn lễ.

      Chọn cho xong, Trình Nặc nhìn đồng hồ, sợ về kịp chuyến phà. Tông Lãng : “Muốn dạo cứ , dù có muộn nữa vẫn cam đoan có thể để em về đến nhà.”

      sao?”

      Tông Lãng cười đáp: “Có bao giờ lừa em chưa?”

      Trình Nặc nghĩ, nếu thế mua thêm hai thứ đồ nữa , đỡ lần tới mất công chuyến nữa, thế là vào cửa hàng đồ nữ.

      Trước kia rất ít khi mua quần áo, từ quen vậy rồi, cứ cảm thấy cần thiết phải mua đồ, có thể mua mua. Quần áo đủ mặc là được, nhiều quá đâm chiếm diện tích. Nên lần này cũng chỉ chuẩn bị mua mấy bộ đồ bông hoặc áo lông, mặc thêm áo len với quần làm nền là được.

      Thời tiết này chưa phải là lạnh nên áo lông vẫn chưa có đồ mới, trong cửa hàng chỉ toàn là áo khoác dài. Đủ kiểu mẫu mã làm người ta hoa mắt cả lên, vòng vòng nhưng tìm được đồ thích hợp, có điều lại nhìn trúng chiếc áo khoác ca rô màu xám tro.

      Nhân viên cửa hàng thấy vậy giật dây thử . Trình Nặc nhìn giá, hơn ngàn. Nhân viên vội trong tiệm có hoạt động, mua hai bộ có thể giảm 50%.

      Trình Nặc lắc đầu, toan đổi qua cửa hàng khác. Nhưng Tông Lãng đến, cầm chiếc áo ướm thử lên người , “Em mặc vào chắc đẹp lắm, cứ thử .”

      Nhân viên cũng khuyên, “Mắt của bạn trai chị tốt quá, cứ thử ạ, đây là chiếc cuối cùng rồi ạ.”

      Trình Nặc thấp giọng phản bác bảo phải là bạn trai, nhưng cũng nhân viên có nghe thấy . Còn Tông Lãng lại cho nhân viên ánh mắt tán thưởng. Nhận lấy túi trong tay Trình Nặc, đưa áo khoác cho .

      Trình Nặc chỉ đành phải thử, thử xong ra soi gương, kiểu free style càng khiến thêm phần con, màu sắc cũng rất tôn nước da. Đúng là khá thích chiếc áo khoác này, nếu phải do đắt quá mua rồi.

      Tông Lãng hỏi : “Thích ?”

      lắc đầu trái với lương tâm, vào phòng thay đồ cởi ra. Lúc ra giao cho nhân viên nhân viên lại : “Chị chờ chút ạ, để em gói lại cho chị.”

      Trình Nặc vội bảo: “Xin lỗi, tôi mua.”

      Nhân viên chỉ vào Tông Lãng, “Nhưng bạn trai chị trả tiền rồi ạ.”

      Trình Nặc nhìn Tông Lãng, vô hình trung thấy bất an. Có thể vì hai chữ bạn trai mà nhân viên , cũng có thể vì, những việc như tặng quần áo thế này, quá mức thân mật.

      Nhân viên nhanh chóng gấp áo cho vào túi rồi đưa cho Trình Nặc. Lúc này Trình Nặc mới phát , chỉ có mỗi chiếc ban nãy mà còn có thể chiếc áo khoác ngắn tay màu hồng.

      Nhân viên giải thích: “Vì mua hai bộ được giảm 50% nên bạn trai chị mới chọn thêm bộ ạ. Mắt nhìn hay quá, bộ nào cũng hợp với chị hết.”

      Trình Nặc đáp lời, tìm hóa đơn ở trong túi mà xem giá. Cực kỳ nhức mắt.

      Ra khỏi tiệm, Trình Nặc dạo nữa, định lần sau tự đến mình. Tông Lãng xách túi hộ , phát giác có vẻ gì đó đúng.

      “Sao vậy? thích chiếc đó à?”

      Trình Nặc lắc đầu, lấy điện thoại ra. Tông Lãng thấy mở Wechat, bấm vào ảnh đại diện của . Sau đó, chuyển tiền cho .

      nhiều ít, chính là số tiền vừa trả.

      Bước chân dừng lại. chỉ muốn mua áo quần cho , sợ đắt quá tiếp nhận nên mới cố ý tới đây, nhưng vẫn cứ phải phân ràng như thế.

      Gần hai ngàn, mua gì được mà lại mua áo khoác màu hồng, đâu còn mười tám tuổi nữa, thẩm mỹ của trai gia trưởng đúng là khó hiểu.
      Hale205 thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 34: Có quái
      Ra khỏi con phố dưới lòng đất, Tông Lãng gọi điện thoại, về nhà hàng nữa mà lái xe về thẳng trấn .

      Vì chuyện quần áo mà có phần bực dọc. Biết muốn rạch giới hạn với mình nên mới chịu nhận áo. Xem ra, còn cần cố gắng thêm mới được.

      Sắc trời dần tối, hỏi : “ đói bụng chưa? Có muốn lát nữa đến chỗ Thiệu Hồng ăn chút gì ?”

      Đúng là Trình Nặc khá đói, giờ về nấu cơm cũng lười nên gật đầu đáp được.

      vẫn còn xót số tiền hai ngàn kia, nhưng hề nổi giận với , trái lại trong bụng còn có phần vui vẻ.

      Trời tối rồi, đèn đường hai bên cũng sáng, quanh co kéo dài tới phương xa, nối thành đường sáng hắt vào mặt qua cửa kính. Trình Nặc nhìn , nghĩ, nếu gặp sớm hơn, nếu trải qua những chuyện kia, có lẽ đến với .

      Nhưng bây giờ chỉ muốn cuộc sống bình lặng. Yên tâm sống cuộc sống mình có thể nắm trong tay, mà người như Tông Lãng lại thể nào bị nắm giữ được, nên đành phải từ chối. Dù có động lòng cũng phải từ chối. Chỉ vì mong cuộc sống sau này còn xuất bất ngờ nữa.

      Chỉ là, khước từ được thân mật của , thậm chí còn khát vọng nó. này làm đau đầu phiền muộn. Ví dụ như bây giờ, trong xe bật máy sưởi, tình cảnh phong bế cứ để mùi của quanh quẩn nơi chóp mũi . Nhớ lại những cái hôn trước kia, mặt dần đỏ lựng.

      hạ cửa kính xuống để gió lạnh táp vào mặt. Tông Lãng : “Ban đêm gió lạnh, như vậy bị cảm đấy.”

      Trình Nặc ồ tiếng rồi nâng cửa kính lên, nhưng trong người cứ thấy khát, lấy chai nước suối ra uống mấy hớp mới thoải mái hơn.

      lại quay đầu nhìn , nghe thấy : “ cũng muốn uống nước.”

      Ma xui quỷ khiến sao mà lại đưa chai nước mình vừa mới uống cho .

      “Mở nắp giùm nào.”

      mở ra, nhận lấy uống mấy hớp, hầu kết cứ di chuyển lên xuống. dám nhìn, vội vã xoay mặt ra ngoài cửa sổ.

      Đến trấn , Tông Lãng lái thẳng xe tới sạp thịt nướng của Thiệu Hồng. Thấy hai người cùng xuất , Thiệu Hồng còn ngạc nhiên nữa, thay vào đó là vẻ mặt đương nhiên. ấy lớn hơn Tông Lãng vài tuổi, cũng coi như là nhìn lớn lên. Con người Tông Lãng, chỉ cần là chuyện muốn làm từ bỏ. Giờ đây có người thích, dĩ nhiên cũng theo đuổi, nên ấy còn bất ngờ.

      Thiệu Hồng giới thiệu Lý Ngọc Phương với Trình Nặc, mồng tám tháng sau nhận giấy đăng ký kết hôn.

      “Đến lúc đó với Tông Lãng nhớ đến nhé, bọn cũng làm tiệc cưới, chỉ là bữa ăn cho náo nhiệt thôi, phải nể mặt đấy.”

      Số người Trình Nặc quen biết ở đây nhiều, Thiệu Hồng là trong số đó. Nếu ấy mời, thể đến, “Được, nhất định tôi tới.”

      Tông Lãng chọn bàn cho mình, muốn chuỗi thịt nướng với chai rượu trắng . Thiệu Hồng thức thời đến quấy rầy.

      Gió sông ban đêm rất lạnh, còn lạnh hơn lần trước đến nhiều. Trình Nặc nhấp hớp rượu, khỏi nghĩ tới cái đợt mình mình uống rượu ở đây.

      Dù chỉ mới cách lâu, nhưng cõi lòng khác hẳn lần trước. Lúc ấy có nơi nào để , mình phiêu bạt tới trấn xa lạ này. Với tương lai như lớp kính phủ màn, nhìn thấu lại sờ được, biết nên thế nào. Nhưng bây giờ, có nhà ở đây, có bạn bè quen thuộc, còn cả những chú thím đáng cù lao nữa.

      Và cả Tông Lãng, người đàn ông khiến dù muốn kháng cự cũng chẳng nổi.

      Thấy ly vẫn trống hoắc, Trình Nặc hỏi: “Sao uống rượu?”

      Tông Lãng chỉ xe, “ còn phải lái xe.”

      Trình Nặc ồ tiếng, từ khi tới đây, tửu lượng của nhiều hơn phải. Uống nửa chai rượu trắng, cũng ăn ít thịt nướng. Thiệu Hồng còn chiên đĩa cơm trứng, nhưng ăn nổi nữa, nhường cho Tông Lãng.

      Cơm nước xong xuôi chào Thiệu Hồng ra về, lúc chuẩn bị rời , Trình Nặc phát mình có hơi đau đầu, dưới chân đứng vững nữa. Tông Lãng dìu lên xe, cũng chẳng từ chối.

      Lái xe đến bến phà. Trình Nặc thấy phà vẫn còn đỗ ở nơi đó, boong có người đàn ông trung niên mập mạp.

      Trình Nặc kỳ quái hỏi: “ phải buổi tối phà đều đỗ cù lao à, sao lại ở đây?”

      Tông Lãng xuống xe, “Tôi bảo lão Chu đỗ ở đây, đúng lúc tối nay ông ấy có chuyện ở trấn về được, sáng mai tôi lái sang.” rồi bước lên chào lão Chu.

      với lão Chu mấy câu, cầm đồ mua, khóa kỹ xe rồi đỡ Trình Nặc lên phà.

      cần xe?” hỏi.

      Tông Lãng cười, “Để đây cũng được.”

      Trình Nặc nghĩ, xe này Phương Đình dùng, để lại đây là để ấy dễ tới lấy.

      Lên phà, lão Chu rời , Tông Lãng yên tâm để mình ở lại boong nên dìu vào buồng lái cùng.

      phà nhiều lần thế rồi, nhưng chưa bao giờ Trình Nặc tới buồng lái cả, tò mò đánh giá xung quanh.

      Tông Lãng để chống cửa sổ mà đứng, còn mình lái phà. Đèn boong bật sáng, xua tan bóng tối.

      Sau khi rời bờ, Trình Nặc đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mặt sông đen tuyền, chỉ có mỗi điểm sáng ở phà này mà thôi. Gió rất lớn để nghe thấy tiếng sóng cả vỗ vào thân phà. Trong lúc nhất thời khiến Trình Nặc nảy sinh ảo giác, cứ như cả thế giới chỉ còn lại mỗi chiếc phà này, mà phà, chỉ có mỗi và Tông Lãng.

      Ảo giác kiểu này làm dần thả lỏng mình. tiến tới cạnh Tông Lãng, nhìn làm việc. Tông Lãng cười hỏi: “Có muốn thử ?”

      Trình Nặc gật đầu, “Muốn.”

      Tông Lãng kéo tay , cho đứng giữa mình và bánh lái, từ phía sau cầm lấy tay , để nắm trong tay.

      Vì hành trình khá ngắn nên cũng cần lái gì nhiều. Trình Nặc chỉ vịn tay bánh lái mà thôi. Còn tay Tông Lãng, lại phủ lấy tay .

      đứng rất gần, Trình Nặc gần như được ôm vào lòng. Đầu óc hoa lên, có thể do say, cũng có thể vì hô hấp của .

      Ngực vẫn ấm áp như thế, từ từ sưởi ấm lưng , để toàn thân được ấm áp, song cũng vì vậy mà đầu càng đau hơn. Dưới chân đứng vững nữa, tựa vào trong ngực , giao toàn bộ trọng lượng của mình cho .

      đứng ngang ngực , chỉ cần khẽ ngẩng đầu lập tức nhìn thấy mắt . Trong ban đêm, mắt lại càng tối, còn tối đen hơn mặt sông ngoài kia. Nhưng trong chỗ sâu nhất lại có tia sáng, thu hút đến tìm kiếm.

      Chân bất giác kiễng lên, càng lúc càng đến gần điểm sáng kia, rồi như phát giác chưa đủ, xoay người bám lấy cổ .

      Tông Lãng cố đè nén kích động trong lòng, phối hợp cúi đầu. Nhưng lại, chủ động!Vào giây phút chạm lấy môi , Trình Nặc tự với mình, chỉ là say mà thôi.

      biết qua bao lâu rồi, Tông Lãng kiềm chế xúc động của cơ thể, rời khỏi môi . Sắp cập bờ rồi, nếu còn hôn nữa phà đụng bờ mất.

      Trình Nặc chôn đầu trong ngực , tham lam ấm áp cơ thể . dám ngẩng đầu.

      Tông Lãng tay ôm , tay làm việc, khi phà cập bến tắt máy. Rồi sau đó đến giây đồng hồ cũng lãng phí, ôm lấy ngồi đài điều khiển, chút chần chừ mà hôn xuống.

      Trình Nặc cảm giác rượu tối nay rất mạnh, đốt cháy toàn thân , còn Tông Lãng lại như liều thuốc có thể giúp hạ nhiệt. để mặc nắm trong tay, để linh hồn thoát ra.

      nghĩ đến gì cả.

      Tay Tông Lãng đỡ bên hông , sức lực rất lớn, như muốn khảm vào cơ thể mình. Rồi vẫn cảm giác chưa đủ, đổi sang nơi khác chưa bị khống chế, khi ấm áp truyền tới lòng bàn tay, như phát ra châu lục mới, ra còn có nơi đẹp đến thế.

      Cho tới khi rên khẽ, mới ý thức mình sắp kiềm chế được, kịp thời phanh lại, thở hổn hển bên tai , cố gắng trấn áp ngọn lửa bùng cháy tán loạn khắp nơi. lúc lâu sau mới mở lời: “Chúng ta về thôi.”

      Trình Nặc ừ tiếng rất , đỏ mặt vì bản thân cảm thấy mất mát.

      Xuống phà, Tông Lãng buộc chặt dây thừng. Thấy vẫn ngồi bậc thang, còn quên cầm đồ mua.

      Lúc này mặt Trình Nặc đỏ rần cả lên. ràng mới đầu còn chóng mặt, nhưng giờ lại rất tỉnh táo, nghĩ chắc chắn là rượu giả rồi, nếu sao để say tới tận sáng mai .

      Nghe thấy tiếng bước chân Tông Lãng lại gần, vội đứng lên, trong tay siết chặt túi đựng quần áo, thẳng vào thôn. Trời tối nhìn đường nên giẫm hụt bậc thang, suýt nữa là ngã xuống.

      Tông Lãng đỡ sau , cười rất khẽ: “Gấp gáp làm gì chứ, có quái đuổi em đâu.”

      Trình Nặc nghĩ, sao lại có, chính là quái đấy, quái làm mất khống chế.

      Tông Lãng nhận lấy túi trong tay rồi mở đèn pin điện thoại. vẫn cảm nhận được dư vị của chiếc hôn kia, muốn gì đó, nhưng lại sợ cứng miệng từ chối.

      Tông Lãng nhận thấy mở lòng, nên cũng cần gấp, cứ từ ừ thôi, ép trở mặt lại phiền nữa. Dù sao sớm muộn gì cũng có danh phận thôi.

      Vui vẻ đưa đến cửa nhà chú Lưu, lại đưa quần áo mua cho .

      Trình Nặc nhận lấy, toan bước vào bị kéo lại.

      “Đợi .” soi điện thoại lên mặt , kỳ quái : “Hình như mặt em thiếu thứ gì đấy?”

      Trình Nặc đưa tay sờ mặt, đầu nghĩ mặt có thể thiếu gì được, thiếu mũi à. Nhưng bất ngờ thấy lại gần, nhanh chóng hôn lên mặt .

      cười: “ ra là thiếu cái hôn.”

      Trình Nặc tức giận đá vào bắp chân , cũng để ý tới la oai oái kêu đau, nhanh chóng chạy xộc vào nhà. Thím Ngô để cửa cho , cũng khóa chặt mà chỉ khép hờ.

      chạy vào khóa kỹ cửa, sợ làm phiến đến chú thím nên bật đèn, cầm điện thoại chiếu sáng, nhanh chóng chạy lên lầu.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :