1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân ở căn nhà cũ - Yên Bán Căn 56 chương + Ngoại truyện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 20: Anh Lãng giở trò mờ ám
      Trình Nặc vội đuổi theo, rồi chở củi về thế nào đây?

      Nhưng nhấc chân được hai bước lại biết phải gì. Xin thứ lỗi vì sai, hay là xin giúp?

      Trình Nặc muốn xin . Cắn răng, quyết định đuổi theo. xoay người nhặt dao lên tiếp tục đốn củi.

      Nghe thấy tiếng xe ba bánh dần rời xa ở phía sau, nghĩ trong đầu, , rồi có cách đem củi về.

      Nhưng bao giờ nghĩ cũng dễ hơn làm, Trình Nặc tốn sức bổ củi đến hơn ba giờ chiều, buổi trưa chỉ ăn qua loa mấy miếng bánh mình đem theo, cuối cùng chỉ chặt được xe củi . lấy dây thừng buộc thành mấy bó, định kéo từng bó về. Nhưng rồi phát , kéo nhúc nhích.

      mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, nhìn bàn tay tróc vẩy nổi mụn nước mà nhụt chí. Ngồi lúc, lại đứng dậy kéo, kéo được mấy mét lại hết sức. Chỗ trầy tay vô tình ma sát với sợ dây, nóng rát đau đớn.

      Ngoái đầu nhìn mấy bó củi còn lại, đột nhiên muốn khóc. Hăng hái ban sáng nay tan biến chẳng còn dấu vết.

      Khi nghe thấy tiếng động cơ ở con đường phía trước, gần như nhảy cẫng lên, chạy ra ven đường bắt xe.

      Người tới vẫn là Tông Lãng, dường như chỉ có mới lái xe ba bánh chạy khắp nơi cả ngày.

      Tông Lãng dừng xe, nhếch môi như như cười như , hỏi : “Gì đấy?”

      Trình Nặc cúi đầu, “Có thể phiền , chở củi về giúp tôi được ?”

      Tông Lãng được, “Trả tôi bao nhiêu tiền?”

      Trình Nặc ấy tiếng,: “ muốn bao…”

      Còn chưa dứt lời Tông Lãng đổi sắc, vội nuốt lời về. Nhớ tới chuyện lúc trước, : “ cần tiền, nhờ giúp được ?”

      bật cười, “Nể tình đẹp như thế, giúp chứ.”

      Lúc này Trình Nặc mới ý thức được lại bị đùa giỡn rồi.

      Có Tông Lãng đây, mấy bó củi nhanh chóng được gác lên xe ba bánh, Trình Nặc vẫn ngồi chỗ cũ ở đầu xe. Vì tay đau nên dám vịn, thỉnh thoảng đưa lên mép thổi.

      Tông Lãng nhìn thấy nhưng gì.

      Khi về đưa củi thẳng đến trong sân nhà ông Lý, Tông Lãng lại giúp chồng củi lên, sau đó cả hai mới rời .

      Trình Nặc vốn định hôm nay lên trấn mua bếp, bây giờ muộn rồi nên chỉ đành thôi. Hơn nữa người đau nhức, chỉ muốn về ngủ.

      Chào tạm biệt Tông Lãng, đến ngã ba mỗi người đường về nhà. Chú Lưu và thím Ngô có ở đây, Trình Nặc tắm rồi lên lầu ngủ, đến cơm tối cũng chẳng buồn ăn.

      Vừa nằm xuống nghe thấy trong sân dưới lầu có động tĩnh, cho là vợ chồng chú Lưu về nên cũng để ý mấy, nhưng tiếng bước chân lại lên lầu.

      đóng cửa lên cầu thang, nghe thấy có người gọi mình.

      “Trình Nặc, tôi có thể lên ?”

      Là giọng của Tông Lãng, vội vã nhảy xuống giường, giày vào chạy đến bên cầu thang, cúi người nhìn Tông Lãng đứng bên dưới: “Sao lại tới đây?”

      leo lên cầu thang, đưa túi tiện lợi trong tay cho , “Thấy tay bị trầy nên về tìm ít thuốc đem đến.”

      Trình Nặc cám ơn , giơ tay nhận thuốc, song lại đưa ngay.

      bị thương tay phải, mình làm được, để tôi giúp .”

      Trình Nặc cần, nhưng sải bước đến cạnh bàn rồi.

      Trình Nặc chỉ có thể theo, ngồi xuống bên cạnh, nhìn lấy ở trong túi ra chai ô-xy già, bông gòn, băng gạc, cồn i-ốt, lại còn có cả Vân Nam Bạch Dược.

      cần phiền thế đâu, dán băng cá nhân là được rồi.”

      bất mãn nhìn , “Dán băng cá nhân thoáng, trái lại còn dễ sinh mủ.”

      Tông Lãng dùng ô-xy già rửa cho , tay phải có hai mụn nước bị vỡ, sưng đỏ lên chảy dịch vàng.

      Trình Nặc đau, rút tay về, nhưng giữ tay lại, “ đau đâu, đợi lát nữa khá lên.”

      Rửa sạch hai lần, lại đổ cồn i-ốt vào.

      cúi đầu rất tập trung, nếu Trình Nặc rút tay về thổi khí vào tay , tựa như có lông chim phe phẩy vào tim gan .

      Vì quá gần nhau nên Trình Nặc có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng người . Kỳ lạ là, lần đầu tiên ngửi thấy rất thích, nhưng bây giờ lại thấy quen.

      Bôi cồn xong, Tông Lãng lại rắc thuốc bột Vân Nam Bạch Được lên vết thương, rồi hỏi : “Sau này còn cứng đầu nữa ?”

      Trình Nặc biết ám chỉ chuyện mình từ chối giúp đỡ của , cắn môi lên tiếng.

      “Hả?”

      Trình Nặc vẫn lên tiếng.

      Tông Lãng cười bất đắc dĩ, “Con mà, cứ phải cố chấp thế làm gì. Lúc ấy mà ‘giúp tôi tôi ở lại rồi, thế mà vẫn cứng đầu .”

      Bôi thuốc xong, lại băng lại cho , động tác rất chậm. vòng lại vòng, như muốn quấn hết cuộn băng.

      Giọng rất trầm, động tác lại dịu dàng. Sắc trời ngoài khung cửa tối, đèn trong phòng dìu dịu làm tôn lên bầu khí mập mờ.

      Bỗng Trình Nặc đập loạn nhịp, rụt tay về, với : “Cám ơn đưa thuốc cho tôi.”

      Băng quấn vẫn chưa thắt nút, đầu khác vẫn nằm trong tay Tông Lãng. ngẩng đầu, tầm mắt chạm nhau.

      Trình Nặc vẫn biết mắt rất đẹp, vừa sâu lại vừa đen. Có điều ngờ lại sâu đến thế, suýt nữa rơi vào mà leo lên được. vội cụp mắt, lại câu cám ơn.

      kéo tay lại, đừng khách khí, rồi thắt nút mu bàn tay . Sau đó thu dọn đồ đạc, để lại vào trong túi, dặn : “Ngày mai thay thuốc lần, mấy ngày nay đừng để dính nước.”

      Trình Nặc có thể cảm giác được vẫn nhìn , chợt thấy căng thẳng, “Được.”

      Tông Lãng nhìn hồi lâu rồi : “Vậy tôi đây.”

      Trình Nặc đứng dậy tiễn , nhìn bóng lưng biến mất ở dưới cầu thang mới thôi nhìn. nhào lên giường, đưa tay đè lên trái tim, nơi ấy loạn nhịp rồi. vùi mặt vào gối, giận mình vô dụng. Sao tim lại đập mạnh vậy, việc gì phải căng thẳng?

      Cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc tới nỗi khiến sợ. từng lạc mình trong cảm giác này, bất giác mà Lâm Dĩ An.

      tự nhủ thể có lần thứ hai nữa, tuyệt đối thể.

      ***

      Sáns sớm hai hôm sau, Trình Nặc còn ăn sáng ở nhà chú Lưu Bạch Nguyên đến.

      Có lẽ do chạy đến nhà thấy đâu nên gửi Wechat cho , Trình Nặc lập tức trả lời, húp mấy hớp cháo rồi cùng chú Lưu sang nhà.

      Bạch Nguyên xách túi kẹo, gặp ai cũng phát.

      “Kẹo hỉ kẹo hỉ, ăn để được vui lây nào.” Cứ như người kết hôn là cậu vậy.

      Trình Nặc nhận lấy rồi cho vào túi, thích ăn kẹo lắm. lâu sau, cả chú La và bác Ngô cũng đến, Bạch Nguyên vẫn phát kẹo cho họ.Tông Lãng chưa đến, cả tối qua Trình Nặc gần như mất ngủ vì mãi nghĩ mười ngàn lý do để tránh xa . Cho nên bây giờ muốn gặp , với chú Lưu bảo mình trấn mua thiết bị hóa lỏng.

      Chú Lưu : “Thứ đó nặng lắm, mình cháu bê nổi đâu, gọi Tiểu Lãng cùng . Cậu ấy xe cũng thuận lợi nữa.”

      Trình Nặc liên tục cần, “ phải có Bạch Nguyên ở đây sao, cậu ấy cũng quen đường ở trấn, để cậu ấy dẫn cháu là được rồi.”

      Bạch Nguyên cũng vui vẻ, “Em giỏi mua đồ lắm đấy, người ta gọi em là tiểu bá vương ép giá!”

      Sợ gặp Tông Lãng, Trình Nặc vội lấy ví tiền rồi cùng Bạch Nguyên ra bến phà, nhưng ngờ vẫn gặp phải đường .

      Bạch Nguyên vui vẻ chạy lên chào hỏi, “ Lãng, em với chị Trình Nặc lên trấn mua đồ, lát nữa về!”

      Tông Lãng ồ tiếng, nhìn sang Trình Nặc. Trình Nặc cầm điện thoại rất nghiêm túc lướt tin tức.

      Bạch Nguyên lại lấy kẹo còn dư ở trong túi ra, “ Lãng, ăn kẹo hỉ !”

      Tông Lãng nhận lấy, hỏi cậu tình hình hôn lễ. Bạch Nguyên rất thích kể chuyện, Tông Lãng vừa hỏi thế là cậu ta lập tức phanh miệng lại được, thuật lại quá trình đón dâu rất sống động.

      Tông Lãng cười nghe cậu , nhưng mắt cứ liếc qua Trình Nặc. vẫn nhìn điện thoại, ngẩng đầu.

      mấy phút Trình Nặc nghe thấy tiếng còi phà cập bến, lập tức dẫn đầu trước, “Nhanh lên nào Bạch Nguyên, phà đến rồi.”

      Bạch Nguyên đáp được, chào tạm biệt Tông Lãng, “Em trước đây, lát nữa về kể nghe tiếp.”

      Tông Lãng ừ, nhìn bọn họ xa.

      Bước chân Trình Nặc có phần gấp gáp, có thể cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng.

      Đến trấn , dưới hướng dẫn của Bạch Nguyên, Trình Nặc mua đủ thiết bị hóa lỏng với đồ dùng nồi bếp, coi như được mục sở thị cái gì gọi là ‘tiểu bá vương ép giá’.

      bếp gas giá năm trăm tám, cậu trả xuống còn bốn trăm. nồi áp suất, ông chủ đòi hai trăm, cậu hạ xuống còn trăm sáu. Mua đống đồ mang về, Trình Nặc thử tính toán, Bạch Nguyên tiết kiệm cho ba bốn trăm.

      Nếu tới trấn nên mua luôn ít đồ ăn. thấy có người bán gà vịt ở ngoài chợ. Trình Nặc vừa ngồi xuống liền nhúc nhích nữa, muốn mua.

      Gà con lông mượt mà, toàn thân vàng nhạt, chen chúc nhau trong rất ấm áp, khác gì thú bông đồ chơi, làm Trình Nặc dời được bước chân. Cuối cùng vẫn là Bạch Nguyên nhắc nhở , bây giờ mà mua về cũng có chỗ nuôi.

      Trình Nặc cũng nghĩ thế, bây giờ nhà tháo dở lung tung, trong sân cũng chất đầy đồ, đúng là hợp để nuôi gà con. Chỉ có thể đợi sửa nhà xong rồi lại đến mua.

      Có điều vẫn lấy điện thoại ra quay video rồi chụp rất nhiều ảnh, mới chịu rời .

      Vì lề mề ở chỗ đó mà lúc về lại cù lao hơn mười giờ, Trình Nặc vội nấu cơm. Gas mini với bếp gas được giao hàng đến tận nhà, để lại địa chỉ, ông chủ trưa đưa đến.

      Lúc mua đồ ăn, Bạch Nguyên có lâu rồi chưa được ăn malatang* nên rất muốn ăn. Nên Trình Nặc liền mua nguyên liệu làm malatang, còn mua đóng đồ nóng, chay mặn có cả.

      (*Malatang là món lẩu xiên đường phố bắt nguồn từ Tứ Xuyên, Trung Quốc, món này có nghĩa là “siêu nóng và cay tới tê lưỡi”.)

      Làm malatang rất đơn giản, đốt nóng đáy nồi rồi cho nước vào, để lửa nấu hồi. Nhân lúc này, ra giếng rửa rau.

      Vì nhiều người nên cũng chuẩn bị nhiều thức ăn, cả túi lớn. Lúc cầm thùng xách nước, do tay quấn băng nên dám dùng sức nhiều, chỉ có thể dựa vào tay trái, gần nửa thùng nước mà phải tốn rất nhiều sức mới xách được.

      Bỗng từ sau lưng có người vươn tay đến, nhận lấy thùng nước trong tay .

      phải rồi à, mấy ngày nay đừng chạm vào nước.” Tông Lãng bất mãn vì nghe lời .

      Trình Nặc lùi về sau hai bước, “Sao nấu cơm có thể đụng nước được, tôi cố cẩn thận.”

      Tông Lãng nhìn , thở dài. Từ buổi sáng bắt đầu có gì đó bình thường rồi, cứ mãi trốn . nghĩ bụng, chẳng lẽ vì biểu của mình tối qua gấp gáp quá nên dọa rồi sao?
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 21: Tôi cho mái nhà
      Cuối cùng túi rau kia vẫn do Tông Lãng rửa sạch. Trình Nặc ép được nên cứ tùy . Còn mình chạy ra gian nhà chính, gọi ba người chú La chuẩn bị ăn cơm.

      Vách ngăn trong phòng được dỡ, tấm ván tháo ra được chất ở sân trước, đồ trong phòng nếu được dời ra cả rồi. Tạm thời bức tường bên trái chưa xây nên cả căn phòng vừa trống trải lại sáng sủa.

      Trình Nặc nhìn quanh hồi, tưởng tượng dáng vẻ của ngôi nhà sau khi sửa xong, lấy làm hài lòng.

      bàn cơm, chú Lưu tiếp theo nên lát lại nền. giờ nền nhà được lát gạch xanh, cũ lắm rồi, nhưng Trình Nặc lại rất thích. Có điều gạch ẩm, khó vệ sinh.

      hỏi chú Lưu: “Ốp gỗ sàn được ạ?”

      Chú Lưu được, “Kiểu phòng này xây sát mặt đất, sàn nhà rất dễ bị ẩm. Vẫn là gạch tốt hơn.”

      Bạch Nguyên liền trước đây có thấy người bạn ở trấn sửa nhà, sàn nhà lát gạch rất đẹp, “Là loại màu đen xám, rất hợp với nhà cũ.”

      Trình Nặc tưởng tượng, cảm thấy cũng tệ, “Vậy cậu hỏi giúp tôi xem mua gạch đó ở đâu .”

      Bạch Nguyên đáp được.

      Tông Lãng vẫn gì, đột nhiên gắp miếng khoai tây vào trong bát Trình Nặc.

      “Còn ăn nữa nhão ra đấy.” .

      Bàn vuông ngồi sáu người, chú La và chú Lưu ngồi ở bên, Bạch Nguyên và bác Ngô ngồi phía, còn Tông Lãng, biết tại sao lại ngồi cùng phía với . Vì hai người ngồi gần nhau, Tông Lãng lại thấp giọng nên những người khác nghe thấy, dường như cũng phát ra động tác của .

      Trình Nặc nhìn miếng khoai tây mập ú, cám ơn. Nhưng ăn, lại đặt vào bát bên cạnh.

      Tông Lãng thấy vậy liền cau mày, lại gắp rất nhiều vào bát .

      Lần này chú Lưu nhìn thấy, nhưng lại vờ như chưa thấy gì, cười híp mắt tự rót rượu cho mình, cạn ly với chú La.

      Bạch Nguyên cũng thấy, thấy Trình Nặc hề động vào đồ ăn Tông Lãng gắp cho, bèn la lối: “Chị Trình Nặc, có phải chị thích mấy món đó , nào nào, ăn thịt dê .” Vừa vừa gắp đũa đầy thịt dê cho .

      ra Trình Nặc thích ăn thịt dê lắm, nhưng vẫn ăn hết thịt Bạch Nguyên gắp cho , còn của Tông Lãng, vẫn đụng đến.

      Tông Lãng nhìn rồi lại nhìn Bạch Nguyên, cúi đầu tự ăn, gắp đồ thêm cho nữa.

      Chú La vẫn đến chuyện những tấm ván được dở , “Đều là gỗ tốt cả, vất tiếc quá, bằng giữ lại mà lắp tủ.”

      Trình Nặc có thể lắp tủ hay quá, rồi chỉ vào bức tường ở sân sau, hỏi: “Để tủ sách ở đó, chú thấy có được ?”

      Chú La nhìn rồi được, mấy đồ gồ kia dư nhiều chứ thiếu đâu.

      Thế là cơm nước xong xuôi, chú La lại đo dài rộng ở tường, về nhà lấy dụng cụ thợ mộc của mình đến. Trình Nặc lại nghĩ tới mấy nông cụ mua trước kia, bèn vội lấy ra, nhờ chú La lắp cán giúp .

      Công việc của thợ mộc, những người khác giúp được, Tông Lãng để chú Lưu và bác Ngô về trước. Bây giờ vào mùa trồng rau cải, nhà bọn họ cũng bận rộn. Còn ở lại giúp chú La tay.

      Bạch Nguyên vội về, thế là Trình Nặc và cậu ra vườn rau tưới nước.

      Hạt giống rải mấy hôm trước nay nảy mầm, màng che được vén lên, mầm xanh tươi làm lòng người thích thú. Tỏi cũng mọc lá rồi.

      lại chụp rất nhiều tấm ảnh. Bạch Nguyên hỏi : “Chị Trình Nặc, chị chụp nhiều thế làm gì?”

      Trình Nặc cho cậu biết mình làm nhật ký ở weibo, còn muốn ghép thành vài video. Có điều biết cắt nối biên tập, phải học từ đầu.

      Bạch Nguyên : “Việc này em thạo lắm, để em làm giúp chị!”

      sao? Thế tốt quá.” Trình Nặc vui mừng .

      Vậy là lúc tưới nước, nhờ Bạch Nguyên quay giúp mình đoạn video. Tưới xong lại sang nhà chú Lưu cầm laptop đến, hai người ngồi ghế ở sân trước, vùi đầu mày mò.

      Tạm thời công việc của chú La cũng ở sân trước, Tông Lãng lấy công cụ với dọn đồ gỗ giúp chú, thi thoảng lại qua trước mặt Trình Nặc với Bạch Nguyên, nhưng cả hai quá chú tâm nên để ý tới .

      Bạch Nguyên tải phần mềm chỉnh sửa video xuống giúp Trình Nặc, dạy từng bước . Trình Nặc sợ mình nhớ nổi nên viết vào ghi chú ở điện thoại.

      Bạch Nguyên mất chút thời gian cắt rồi ghép mấy video Trình Nặc quay lúc đốn củi, gieo hạt giống, làm rượu lựu lúc trước lại với nhau, biên tập thành video ba phút, còn chèn thêm nhạc lời nhàng.

      Trình Nặc chờ kịp liền mau chóng đăng lên weibo. Qua mấy phút lại có thông báo đến, có tới mấy bình luận, Trình Nặc vui vẻ trả lời từng cái.

      Bạch Nguyên nhìn : “Chị Trình Nặc này, em thấy bằng chị xử lý weibo , ngộ nhỡ lưu lượng tốt còn có thể kiếm được tiền đấy.”

      Trình Nặc đáp: “Kiếm tiền thôi vậy, lúc này chị mới chỉ có trăm người theo dõi, còn cách xa lắm. Chị chỉ muốn ghi chép lại cuộc sống của mình, mà nếu có người có thể thích là đủ rồi.”

      Bạch Nguyên : “Cũng chưa chắc, em thấy chị có tiềm năng trở nên hot đấy.”

      Ấn tượng của Trình Nặc về hot weibo chỉ dừng lại ở mặt V-line mắt to tròn, nghe thế khỏi bật cười, “Thế chị phải sửa cả mặt à.”

      Tông Lãng nghe thấy bên này cười quay đầu nhìn sang. rất ít khi thấy Trình Nặc cười, lúc cười mi mắt lại cong cong. giống lúc bình thường. Bình thường trong mắt đều như cất giấu thứ gì đấy, dám động vào, vì sợ vừa động đến hóa thành nước mắt.

      nhớ lại lần đầu tiên gặp , uống say mèm. Lúc đưa về khách sạn, đường phải gọi là chân nam đá chân chiêu. Thế nên đành phải cõng , nghe lải nhải suốt đường.

      “Tôi muốn đâu, dẫn tôi chỗ đó? có biết là tôi có nhà , tôi rất muốn mái nhà, nhưng tôi có, cho tôi có được , tôi muốn nhà, tôi muốn nhà, cho tôi mái nhà …”

      xa lạ lại bảo cho mái nhà, hiểu vì sao, lúc ấy nơi nào đó trong lòng mơ hồ khó chịu. Đến cũng chẳng có nhà.

      dỗ : “Được, tôi cho mái nhà.” Hy vọng có thể yên lặng lại. Thế nhưng lại bật khóc, ôm chặt cổ cám ơn, ngừng cám ơn. Khiến đau lòng thôi.

      Lãng, mau đến xem video em sửa này!” Đột nhiên Bạch Nguyên cao giọng gọi.

      Tông Lãng sực tỉnh, về phía bọn họ.

      Trình Nặc vội tắt tab weibo, mở video lên, giao laptop cho Bạch Nguyên, với cậu: “Chị xuống phòng bếp thu dọn đây.” chuồn trước khi Tông Lãng tới.

      Tông Lãng nhìn bóng lưng rời , trong lòng rất khó chịu. ngồi lên ghế mới ngồi, xem hết video rồi quay qua hỏi Bạch Nguyên: “Có biết weibo của ấy ?”

      Bạch Nguyên cười hì hì : “Biết, nhưng hình như chị Trình Nặc thích để người khác biết, nên em thể cho được.”

      Tông Lãng nhíu mày nhìn cậu: “Thế cậu phải là người khác à?”

      “Đương nhiên rồi, phải em gọi chị ấy là chị sao, sao có thể là người khác được.”

      Tông Lãng cầm điếu thuốc bóp trong tay, “Đợi lát nữa tôi với cậu trấn , cũng lâu rồi gặp bà cụ, thăm bà.”

      Bạch Nguyên được, “Hôm qua bà còn nhắc đến đấy.”

      ra phòng bếp được thu dọn xong xuôi rồi, Trình Nặc sờ đông sờ tây hòng kéo dài thời gian. muốn ra ngoài chạm mặt với Tông Lãng, phát biết nên xử lý tâm tư mình thế nào.Kỳ thự trong chuyện tình cảm, có kinh nghiệm gì. Lâm Dĩ An là mối tình đầu của , cũng là mối tình duy nhất trong hai mươi tám năm của . Mối tình ấy trải qua mọi giai đoạn từ nồng nhiệt cho đến ly hôn, khiến mệt mỏi vô cùng, có dũng khí thêm lần nữa. Huống hồ chẳng qua ý đồ của Tông Lãng cũng chỉ muốn chơi mà thôi. vẫn còn nhớ cái câu ‘ phải là rau của tôi’ mà .

      phải người có thể đem tình cảm ra chơi bời. Nhưng trái tim lại chẳng nghe lời, biết thể nhưng vẫn động tâm. lần nữa lại tự trách mình có lý trí.

      “Có phải tránh tôi ?”

      Đột nhiên tiếng vang lên làm Trình Nặc giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, Tông Lãng đứng ngay sau lưng . đáp lại theo bản năng: “, có, tôi tránh làm gì.” Vừa vừa đặt giẻ lau trong tay xuống, tính ra ngoài.

      Tông Lãng nản chí, “Tôi tới liền , ràng như thế, còn phải tránh mặt à?”

      Trình Nặc khựng lại, “Chỉ là vừa khéo tôi dọn xong thôi mà.”

      “Tôi với Bạch Nguyên trấn , buổi tối về.”

      Trình Nặc ồ tiếng, cúi đầu : “Chúng ta chỉ là quan hệ người thuê – làm thuê, đâu cũng cần với tôi.”

      Tông Lãng chán nản nhìn , thích dáng vẻ gấp gáp phủi sạch như thế, “Chỉ là muốn với tiếng, có thể ngày mai đến trễ.”

      “Tôi biết rồi.”

      “Vậy tôi đây.”

      “Ừ.”

      Tối hôm đó, Trình Nặc lại mất ngủ, nhìn căn nhà đen ngòm ở đối diện mà mãi ngủ nổi, tâm trạng yên, ngay cả weibo cũng đăng bài.

      Mà lúc này Tông Lãng ở trấn, lại đến sạp thịt nướng của Thiệu Hồng.

      Sạp thịt nướng tối nay chỉ có mình Thiệu Hồng bận rộn, mà còn có người phụ nữ chừng ba lăm ba sáu giúp việc. Thiệu Hồng giới thiệu : “Đấy là chị dâu chú đấy, Lý Ngọc Phương.”

      Tông Lãng bất ngờ, năm năm trước Thiệu Hồng ly hôn, mình nuôi lớn con trai. Người nhà lên kế hoạch xem mặt cho ta mấy lần nhưng ta đều đồng ý, cũng biết ta ở chung với Lý Ngọc Phương từ bao giờ. Có điều Tông Lãng vẫn gọi tiếng chị dâu.

      Tông Lãng muốn ít chuỗi cùng chai rượu trắng, mình ngồi bàn , tự rót tự uống. Thiệu Hồng xong việc, liền cầm ly đến uống cùng .

      “Sao hôm nay có giờ tới chỗ thế?” Thiệu Hồng hỏi .

      “Đến nhà họ Bạch thăm bà cụ, giữ lại ăn cơm nên em lỡ chuyến phà.”

      Thiệu Hồng rót rượu cho mình, cạn ly với , “Bà lão có khỏe ?”

      Tông Lãng uống cạn rượu, đáp: “Vẫn khỏe, buổi tối còn đuổi đánh Bạch Nguyên trận.”

      Thiệu hồng cười hỏi: “Tiểu tử kia sao đấy?”

      Tông Lãng cười: “Nghỉ được bốn mươi ngày mà ở nhà cùng bà cụ, suốt ngày lại chạy ra ngoài chơi, bà cụ tức giận.” Lần giận này của bà lão, sợ rằng mấy ngày nay Bạch Nguyên ra khỏi cửa rồi.

      Thiệu Hồng lại hỏi: “ lần trước đến cùng cậu đấy, tên gì thế, nghe sửa nhà à, muốn ở lại đó lâu dài sao?”

      “Trình Nặc.” Tông Lãng nhìn mặt sông đen tuyền, đáp: “Chắc là ở lâu đấy.”

      Thiệu Hồng thở dài, “ kia tệ, đáng tiếc là ly hôn, nếu cũng xứng đôi với cậu lắm, cứ thích ở cái nơi chim còn thèm ỉa.”

      Tông Lãng nhướn mày: “ ly hôn sao, phải cũng ly hôn à?”
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 22: Lãng hiểu ra
      Thiệu Hồng nghe ra được ý tứ của Tông Lãng, nghi hoặc hỏi : “ phải cậu, coi trọng người ta đấy chứ?”

      Tông Lãng lên tiếng, tự rót rượu cho mình. Thiệu Hồng coi như ngầm thừa nhận. ta thở dài, : “Xã hội này bây giờ, đúng là ly hôn coi vào đâu. Nhưng mà , chung quy vẫn giống nhau. Ví dụ như đây, từ lúc ly hôn, cho chú biết, bao nhiêu đối tượng nhà tìm cho đều từng ly hôn.”

      Tông Lãng hỏi: “Vì sao?”

      Thiệu Hồng lườm , “Đạo lý ràng như vậy mà chú hiểu à, nồi vỡ xứng nắp bể, ly hôn xứng ly hôn! Có nào chưa kết hôn lại chịu lấy người ly hôn như đâu. Coi như có trong lòng tôi cũng nỡ, luôn cảm thấy xứng với người ta.”

      Tông Lãng nhìn Lý Ngọc Phương cách đó xa bận rộn, “ ấy cũng ly hôn rồi?”

      Thiệu Hồng gật đầu, “Vốn cả đời này định kết hôn nữa, mình nuôi con cũng tốt rồi. Nhưng có điều từ sau khi quen ấy, cũng biết thế nào nữa.” tới đây ta dừng lại, có chút ngượng ngùng, “Cứ vậy mà rung động, khà khà.”

      Tông Lãng cạn ly với ta, “Chúc mừng.” Giơ ly lên tính uống, đột nhiên trong đầu lại lướt qua ý nghĩ.

      Có phải vì Trình Nặc từng ly hôn nên cũng suy nghĩ giống Thiệu Hồng, bởi vậy vừa mới lấy lòng lùi bước?

      lại nghĩ tới câu đùa Trình Nặc với thím Ngô trước đó: “Người khác cũng tệ, nếu phải cháu từng ly hôn cháu cũng muốn gả.”

      lấy chuyện mình ly hôn ra chế nhạo, xem ra là để ý . Nhưng đâu có thèm để ý, ly hôn sao, nếu ly hôn sao có thể gặp được .

      Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình sầu muộn ngày của Tông Lãng cuối cùng cũng được tháo gỡ. hớp uống cạn rượu trong ly, hỏi Thiệu Hồng: “Bao giờ tổ chức việc vui, đừng quên gửi thiệp mời cho em.”

      Thiệu Hồng lắc đầu, “Đều là kết hôn lần hai cả, ấy cũng muốn tổ chức lớn, nhận giấy chứng nhận rồi cùng người trong nhà ăn bữa cơm là được. Nếu cậu muốn mồng tám tháng sau tới dùng cơm.”

      Tông Lãng được, “Nhất định đến.”

      Buổi tối Tông Lãng ở lại nhà Bạch Nguyên, đêm ngủ yên, sáng sớm hôm sau vội vàng chuyến phà sớm nhất về cù lao, về nhà mà trực tiếp đến thẳng nhà chú Lưu.

      Chú Lưu, thím Ngô và cả Trình Nặc ăn sáng. Thấy đến, Trình Nặc có phần bất ngờ, phải về trễ à.

      Thím Ngô hỏi ăn chưa, Tông Lãng trực tiếp ngồi xuống, mặt đối mặt với Trình Nặc : “Chưa ăn ạ, do đuổi phà nên kịp ăn.”

      Bữa sáng là cháo loãng ăn kèm dưa cải, nấu cháo bằng lò đất nên khá đậm vị, phối thêm cải ướp vừa miệng, rất ngon. Thím Ngô múc bát đầy cho Tông Lãng, hỏi ngày hôm qua lên trấn làm gì.

      Tông Lãng thăm bà Bạch, còn nhắc đến Thiệu Hồng.

      “Mồng tám tháng sau lấy giấy chứng nhận kết hôn.”

      Thím Ngô : “Thế à, chuyện tốt chuyện tốt, coi như mẹ cậu ấy trút được mối tâm rồi.”

      Trước đây nhà Thiệu Hồng cũng ở cù lao, vài năm trước mới chuyển đến trấn , cho nên chú Lưu và thím Ngô đều biết ta.

      Thím Ngô lại hỏi: “Tìm ai thế, cũng là người ly hôn à? Có con chưa?”

      Tông Lãng trả lời: “ ly hôn rồi, cũng biết có con hay , cháu hỏi nhiều lắm.” dừng lại rồi : “Thiệu Hồng bản thân cũng từng ly hôn nên muốn tìm người chưa kết hôn, sợ người ta chướng mắt . Có điều với cháu mà , ly hôn hay chưa quan hệ, đúng người là được rồi.” Lúc chuyện, ánh mắt cứ liếc nhìn Trình Nặc ở đối diện, cúi đầu ăn cháo loãng, nhìn thấu biểu cảm.

      Chú Lưu nãy giờ lên tiếng nhạy bén phát ra ánh mắt của Tông Lãng, liền phụ họa thêm: “Đúng thế, bây giờ là thế kỷ nào rồi, cũng phải là thời phong kiến mà ly hôn thể tái giá. Chú có xem tivi, phải có ly hôn, sau này lại gả cho người đàn ông hơn mình mấy tuổi đó à, lại còn có con với người đàn ông trước nữa chứ, nhưng vẫn tốt bình thường.”

      Thím Ngô thở dài, “ như vậy, nhưng đó là diễn tivi thôi, chứ làm gì có loại chuyện này bao giờ.”

      Chú Lưu trừng mắt với thím, “Bà còn mau ăn cơm mà dọn dẹp lại phòng , lát nữa Tiểu Hải đến, trong nhà bừa bộn sao hả.”

      Lúc này thím Ngô mới nhớ tới, hôm qua cháu trai bên nhà ngoại thím có gọi điện tới, hôm nay muốn đến thăm bọn họ. Thế là vội vã ăn hết cháo trong bát.

      “Đúng đúng đúng, tôi còn phải giết gà nữa.” Lại với Trình Nặc và Tông Lãng: “Trưa hôm nay hai đứa cũng lại ăn cơm , người đông náo nhiệt.”

      Trình Nặc vội hỏi: “ được đâu thím, hôm nay chú La bắt đầu làm việc, cháu còn phải nấu cơm nữa.”

      Tông Lãng cũng đến được, “Cháu cũng phải giúp chú La, ăn ở bên kia vậy.”

      Thím Ngô kiên quyết được, bảo Trình Nặc: “Bảo lão La cũng đến đây ăn , cháu nấu ăn ngon mà, coi như cháu giúp thím , đứa cháu đó của thím kén chọn lắm.”

      Thím Ngô thế rồi, Trình Nặc cũng tiện từ chối thêm, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

      Ăn sáng xong, Trình Nặc về nhà chuyến, phải trước với chú La . Tông Lãng cùng , đường với chuyện có thể mấy ngày nay Bạch Nguyên tới được.

      Trình Nặc đáp biết rồi, bước nhanh hơn trước , nghề ngoái đầu lại. Mấy lời vừa rồi ở bàn cứ luôn lởn vởn trong lòng . biết có ý gì, là thuận miệng hay là cho nghe.

      Trở lại nhà, cũng vừa hay chú La mới đến. Trình Nặc đun nước sôi, chuẩn bị trà ngon, với chú La mình phải nấu cơm giúp thím Ngô, mời chú buổi trưa cũng qua ăn chung.

      Chú La đáp được, bảo cứ bận việc của mình , cần phải để ý đến chú.

      Lúc Trình Nặc cũng chào Tông Lãng, đường ngang qua tiệm bán, sực nhớ trong tủ lạnh còn cất ít rau với thịt, tế là lấy ra hết đem sang nhà chú Lưu, đỡ lát nữa thím Ngô phải lên trấn mua đồ ăn.

      Nhớ tới lần trước mình để lại đề nghị cho chủ tiệm, nhân tiện lật sổ xem, phát chủ tiệm trả lời.

      Rất cám ơn đề nghị của . Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, tôi cho rằng phải cần gắn camera, chỉ là gần đây vì nguyên nhân công việc nên thể tự mình đến lắp, nên toàn bộ xin nhờ Tông Lãng giúp. Hi vọng có thể đốc thúc ta giúp tôi, đừng quên chuyện này. Vô cùng cảm kích —— Chủ tiệm.

      Trình Nặc xem xong bất ngờ, sao lại cứ giao cho Tông Lãng làm thế nhỉ. Nhưng có nghe ta nhắc đến bao giờ đâu, biết có phải quên rồi . Vốn muốn có nhiều tiếp xúc với , nhưng là chủ tiệm nhắc đến, vậy khi gặp nhắc nhở.

      Cầm thịt trở lại nhà thím Ngô, vừa lúc thím Ngô giết gà. Vì hai ngày nay chú Lưu cần bắt đầu làm việc, nên vừa ăn xong bắt đầu ra đồng làm rồi.Thấy đem thịt đến, thím Ngô mất hứng : “Lại đem đồ ăn đến nữa rồi, chỉ ở nhà ăn bữa cơm mà cháu lại còn phải đem đồ ăn đến.”

      Trình Nặc vội phải, “Cháu vốn định trưa hôm nay làm rồi, nếu đến ăn thuận tiện mang đến, chứ để lâu cũng hỏng. Thím cũng đỡ phải lát nữa lên trấn mua.”

      Thím Ngô nghĩ đúng là mình cũng có thời gian chạy lên trấn, “Được được, vậy thím cám ơn cháu trước. Đúng rồi, cháu có biết làm sườn xào chua ngọt ?”

      Trình Nặc đáp biết, thím Ngô vui vẻ : “Thế tốt quá, cháu trai của thím thích ăn sườn xào chua ngọt lắm, có điều thím quen làm món ngọt nên nêm nếm vừa miệng. Lát nữa đành làm phiền cháu vậy.”

      Trình Nặc phiền. Kỳ thực trước kia cũng thích làm món ngọt, bởi vì bản thân thích ăn ngọt. Nhưng Lâm Dĩ An lại rất thích, cho nên sau khi kết hôn học nấu dần dần. ngờ hôm nay còn có thể phát huy công dụng.

      Trong số thịt Trình Nặc mang đến vừa hay còn có sườn vì vốn định kho tàu. ngâm vào nước trước, rồi ra vườn hái rau với thím Ngô.

      Vườn rau của thím Ngô nằm trong sân mà ở ngoài thôn, phải mấy phút. đường , thím luôn miệng kể về cháu trai của mình với Trình Nặc, “Bố mẹ nó bận công ăn việc làm, hồi ai nuôi thằng bé nên ở nhà thím rất lâu. Là người rất biết niệm tình xưa, hay về thăm chú thím. Bây giờ làm ngân hàng ở trong thành phố, mua nhà mua xe, có tiền đồ.”

      Trình Nặc lại nhớ tới mợ mình, sau khi cậu qua đời, cuộc sống sinh hoạt của mợ rơi vào cảnh túng quẫn, chỉ đành phải đưa về với bố mẹ. nhớ lúc đó mình gào khóc đến nỗi tê tâm liệt phổi, giữ khư khư cửa lớn, sống chết chịu . gọi mợ là mẹ, cầu xin bà đừng đưa . Mợ bà cũng nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đưa về. Sau đó lại bị đưa đến ở với bà nội, rất ít có cơ hội gặp lại mợ, về sau nữa bận làm học, kết hôn rồi lại càng khó về. Tính toán thử có ba năm chưa gặp mợ rồi, thậm chí cả cuộc gọi cũng có, biết bây giờ mợ ra sao rồi.

      Trình Nặc nghĩ, so với cháu trai của thím Ngô, đúng là quá lạnh lùng.

      Đến vườn rau, Trình Nặc hái được ít rau xanh, thấy có măng tây nên cũng nhổ hai gốc, lại nhổ thêm ít tỏi, rồi dùng dao chặt củ cải trắng, thấy đủ mới chịu rời .

      Sau khi trở về, hai người bắt đầu nấu nướng. Thím Ngô mình nấu cơm cả đời nhưng tay nghề vẫn khá hơn được. Cho nên hôm nay nhường Trình Nặc đứng bếp, còn thím giúp tay.

      Trình Nặc hầm gà nấu canh trước. Bình thường nấu cơm thím Ngô toàn dùng thiết bị hóa lỏng, rất ít khi dùng lò đất. Hôm nay vì hầm canh gà mà đỏ lửa lò. Dùng nồi lớn hầm gà vườn, rất thơm.

      Hầm canh xong, Trình Nặc xắt trước rau củ các thứ, đến mười giờ mới bắt đầu nấu nướng, sợ làm quá sớm nguội.

      Trước tiên là làm sườn xào chua ngọt, món này quan trọng nhất chính là nước màu. Người bình thường thích dùng đường trắng, còn Trình Nặc thích dùng đường đỏ.

      Đầu tiên là rán xương sườn rồi mới thắng đường. Đợi đường thắng nổi bong bóng cho sườn vào, nhanh chóng đảo đều để mỗi miếng thịt đều dính nước màu, khi có sắc đường chêm thêm ít nước, tiếp tục rim thịt, cuối cùng mới cho nhúm muối vào đề vị, lại cho nước vào, nấu thêm vài phút là xong.

      Thím Ngô sốt ruột sao cháu trai vẫn chưa đến, gọi điện thoại hỏi mới biết là đợi phà ở bờ bên kia. Thế là Trình Nặc nắm chặt thời gian, lại làm vài món ăn phụ. Xào rau xanh với nấm hương, măng tây xắt miếng xào với thịt, tỏi rang thịt mặn, còn có cả cải trắng chua cay nữa.

      Vì đều chuẩn bị cả nên nấu rất nhanh. Làm xong đồ ăn, Trình Nặc với thím Ngô tiếng, về gọi hai người chú La đến ăn.

      Thím Ngô cởi tạp dề ra : “Để thím , lão La cứng đầu lắm, cháu gọi chưa chắc lão tới.”

      Dù sao cũng là nhà thím Ngô mời khách, Trình Nặc nhường thím còn mình ở lại, chuyển đồ ăn đến nhà chính, sắp xếp bát đũa. Chuẩn bị xong vẫn quên chụp mấy tấm ảnh.

      ơi!”

      Đột nhiên trong sân có người kêu, Trình Nặc ra xem, là người đàn ông hơn ba mươi, mặc tây trang đơn giản, hào hoa phong nhã. Có lẽ là cháu của thím Ngô đây.
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 23: Nhân sĩ ly hôn
      Thím Ngô về rất nhanh, chú La và Tông Lãng theo thím. Vừa vào sân chú Lưu xuống ruộng làm việc cũng về.

      Thím Ngô vui vẻ quan sát Tô Lâm Hải từ xuống dưới, “Lại gầy rồi, bao nhiêu lần rồi hả, bận rộn chừng nào cũng phải ăn uống đúng giờ chứ.”

      Tô Lâm Hải cười : “ yên tâm , ngày cháu ăn bốn bát lận.”

      Chú Lưu gọi mọi người vào ngồi, “Có lời gì thể để vừa ăn vừa được à, đồ ăn sắp nguội ngắt cả rồi này.”

      Thím Ngô vội mời mọi người vào bàn, chú La và chú Lưu ngồi nhìn ra cửa, thím Ngô ngồi bên tay phải. Tô Lâm Hải ngồi đưa lưng với cửa lớn, còn Tông Lãng ngồi bên trái.

      đủ ly nên Trình Nặc xuống bếp lấy thêm, đến khi lên lại thấy mọi người yên vị, đành ngồi xuống cạnh thím Ngô.

      Tông Lãng và chú La đều biết Tô Lâm Hải, thím Ngô chỉ giới thiệu với Trình Nặc.

      “Chắc cháu chưa biết, đây chính là Tiểu Hải cháu thím, Tô Lâm Hải.” Rồi lại chỉ vào Trình Nặc : “Đây là Trình Nặc, mua nhà cù lao, mới dọn đến lâu.”

      Hai người lễ phép chào hỏi nhau. Giữa bữa ăn, thím Ngô luôn miệng khen Trình Nặc, bàn thức ăn này đều do làm, rồi hỏi Tô Lâm Hải: “Có hợp khẩu vị cháu , nấu ngon hơn làm đấy.”

      Tô Lâm Hải gật đầu, ăn đến nửa dĩa sườn xào chua ngọt, với Trình Nặc: “Đúng là làm rất ngon, nhìn cũng lớn tuổi mấy, ngờ tài nấu nướng lại tốt đến vậy.”

      Trình Nặc cười, “Chỉ là bữa cơm thường ngày thôi mà, làm nhiều biết thôi.”

      Tô Lâm Hải nhìn : “Bữa cơm thường ngày mới nuôi người được chứ, như tôi đây lần nào cũng phải chén chú chén mãi xong, ngày nào cũng ra tiệm ăn, dạ dày sinh bệnh rồi đây, quá dầu mỡ.”

      Trình Nặc biết phải tiếp lời Tô Lâm Hải thế nào đột nhiên Tông Lãng lại với : “Vừa nãy Lâm có gọi điện cho tôi, làm xong cửa sổ rồi, có thể lấy bất cứ lúc nào.”

      Trình Nặc bất ngờ đáp: “Mới đó mà xong rồi sao, phải mất tuần à?” Lại tính toán thời gian, hình như cũng gần tuần rồi, “Vậy bao giờ chúng ta lấy?” xong lại cảm thấy mình dùng từ thỏa đáng lắm, vì sao phải là ‘chúng ta’?

      Tông Lãng cười, “Ngày mai . Để tôi liên lạc lo liệu xe trước.”

      Tô Lâm Hải nghe thế hỏi Trình Nặc: “Cửa sổ gì vậy, tôi có lái xe đến đây, nếu chê tôi có thể chở giúp chuyến, dù sao hôm nay tôi cũng muốn ở lại đây đêm, cũng rảnh.”

      Trình Nặc và Tông Lãng còn chưa kịp mở miệng chú Lưu : “Việc này cháu giúp được đâu, mười mấy khung cửa sổ đấy, xe của cháu chứa nổi.”

      Tô Lâm Hải ồ lên, lại hỏi Trình Nặc: “ Trình sửa nhà à?”

      Trình Nặc đáp phải. ta lại hỏi: “Thế lát nữa tôi có thể sang xem được ? Tôi cũng rất thích những ngôi nhà cũ như thế này, nếu có thể, muốn bỏ lại mọi thứ mà chuyển tới đây sinh sống dưỡng lão.”

      Thím Ngô chen lời: “Người mới ba mươi tuổi gì chuyện dưỡng lão hả, nếu cháu thích cứ đến thường xuyên thôi, chẳng lẽ nhà cả có phòng trống cho cháu ở sao?”

      Tô Lâm Hải cười đáp: “Sau này nhất định đến thường xuyên ạ.” Vừa lại vừa nhìn Trình Nặc.

      Trình Nặc phát giác, nhưng Tông Lãng có.

      Cơm nước tươm tất, chú La sang nhà cũ trước, mấy dụng cụ của chú vẫn còn ở đó, sợ mất. Những người khác trò chuyện hồi, rồi Tô Lâm Hải muốn xem nhà, nhờ Trình Nặc dẫn ta .

      Tông Lãng : “Để tôi đưa xem, vừa vặn cũng phải rồi. Trình Nặc còn phải giúp thím Ngô dọn dẹp.”

      Thím Ngô ở trong bếp nghe được, vội đẩy Trình Nặc, “ cần cần, bà thím này cần ai giúp cả, cháu cứ với bọn họ .”

      Trình Nặc đành phải cùng, ba người đồng hành, Tô Lâm Hải đứng giữa. ta rất thích chuyện, để bầu khí nguội . Giờ chuyện vợ trước.

      “Vợ trước của tôi là con , được nuông chiều quen rồi, từ lúc kết hôn đến nay chưa bao giờ tự mình nấu bữa ăn nào. Việc đấy thôi , lại còn tiêu tiền như nước, bộ đồ trang điệm ngốn gần hết nửa tiền lương của tôi, nuôi nổi nữa.”

      Tông Lãng nghe thế liền nhìn sang Trình Nặc, : “ phải các mấy năm rồi mới kết hôn à, chẳng lẽ trước đó thấy ấy là người như vậy?”

      Tô Lâm Hải biết chứ, “Đều do trẻ tuổi hiểu chuyện, cho rằng phụ nữ kết hôn nhất định thay đổi, nào biết ta hề có chút tự giác của người vợ tí nào. Cái kiểu phụ nữ như ta chỉ thích hợp để thôi, thích hợp kết hôn.”

      Tông Lãng cười, “Vậy cho rằng kiểu phụ nữ nào thích hợp để kết hôn?”

      Tô Lâm Hải giống như Trình đây, “Biết nấu ăn, vừa nhìn biết hiền lành rồi. Người nào cưới chắc có phúc lắm.”

      Trình Nặc nghe được lời đấy, trong nháy mắt ấn tượng về ta rơi xuống đáy dốc. người đàn ông lấy ‘có thể nấu ăn hay ’ làm tiêu chuẩn phân loại phụ nữ tốt hơn chỗ nào?

      Tông Lãng vẫn mực chú ý đến Trình Nặc, dĩ nhiên phát được thay đổi rất vẻ mặt . quay đầu , tâm tình tốt khẽ nhếch môi cười.

      Tô Lâm Hải vẫn chưa hề hay biết, thẳng thắn hỏi Trình Nặc: “ Trình vẫn còn độc thân nhỉ, sao lại đến nơi này mua nhà?”

      Trình Nặc : “Thích nơi này nên mua thôi.” trả lời câu hỏi độc thân.

      Tô Lâm Hải lại hỏi: “Bố mẹ phản đối à? Dẫu gì vẫn còn trẻ mà, nếu dọn tới đây, chắc là phải vất bỏ toàn bộ nghiệp rồi.”

      Đường xa, Trình Nặc còn chưa kịp trả lời đến, lúc vào sân Tông Lãng với Trình Nặc: “Nước hồi sáng uống hết rồi, đun bình khác , tôi dẫn Tô đây xem vòng.”

      Trình Nặc phiền hà vì Tô Lâm Hải hỏi mãi xong, thế là vội đáp được rồi nấu nước.

      Chú La vẫn làm việc, Tông Lãng dẫn Tô Lâm Hải mấy vòng ở sân trước. Xem xong rồi nhưng Trình Nặc vẫn chưa ra. Khắp nơi trong sân chất toàn đồ là đồ, quả thực cũng có gì mà xem. Tô Lâm Hải bèn thôi, rồi vào nhà chào Trình Nặc.

      Tông Lãng vào theo. Nước sôi rồi, Trình Nặc lại chạy ra sân sau xem vườn rau.

      Tô Lâm Hải vừa nhìn thấy vườn rau chỉnh tề kia lại khen: “Là rau do Trình tự trồng sao? Đúng là tệ, thực phẩm hữu cơ xanh, cũng biết tôi có vinh hạnh được ăn rau củ do tự tay Trình trồng nữa.”

      Tông Lãng : “Sợ là có cơ hội rồi, chút rau này còn đủ để bọn tôi ăn nữa là.”

      Tô Lâm Hải nghe được ý khác trong lời này, nhìn : “Ấy ấy, Tông Lãng cậu đùa gì thế, lều lớn của cậu đấy còn sợ thiếu rau ăn à?”

      Tông Lãng nhếch mép, “ phải giờ tôi nhập hội ở đây rồi à, dĩ nhiên ăn ở chỗ gần mới thuận tiện. Lều lớn xa như thế, ai rảnh đâu mà suốt ngày chạy lại đó.”

      “Cũng chưa chắc.” Tô Lâm Hải : “Nếu là tôi, dù có xa mấy cũng chịu , dù sao cũng là rau củ mình trồng mà.”

      Tông Lãng đáp: “ thế sai, nhưng vườn rau này ở đây cũng có sức tôi giúp, nên rau trồng ra cũng coi là của tôi, nếu ở đây cần phải chạy xa nữa.”

      Trình Nặc đứng bên nghe ra được câu từ sắc bén giữa bọn họ, sợ lại bị Tô Lâm Hải hỏi lung tung này nọ nên chạy ra sân trước xem chú La làm việc.Chẳng bao lâu sau, Tô Lâm Hải cũng ra. Chào Trình Nặc tiếng rồi về nhà thím Ngô.

      Tông Lãng theo phía sau, cầm điếu thuốc trong tay châm, tới trước mặt Trình Nặc hỏi : “Tối nay trấn có hát kịch, xem ?”

      “Hát kịch?” Trình Nặc hỏi, “Là vở kịch gì?”

      “Kịch hoàng mai, dù nghe hiểu nhưng cũng náo nhiệt lắm. Hồi bé hay có gánh hát đến thôn dựng sân khấu, giờ hiếm lắm.”

      Trình Nặc còn nhớ, lúc bé khi còn ở với bà nội, trong thôn cũng thường có gánh hát tới ca diễn, nghe hiểu, nhưng bà nội lại thích nghe. Có đôi khi là ở thôn bên cạnh, dù đường rất xa nhưng bà nội vẫn đem theo ghế đẩu tới ngồi, dĩ nhiên cũng muốn theo. Dẫu luôn hiểu những người sân khấu hát gì, nhưng khí náo nhiệt ấy vẫn còn in hằn trong trí nhớ của .

      muốn , muốn ôn lại trí nhớ hồi ấy. Song lại muốn cùng Tông Lãng. “ .” đáp, “Muộn rồi có phà về, tiện đâu.”

      Tông Lãng gật đầu rồi hỏi thêm nữa.

      Buổi chiều, đến lúc gần kết thúc công việc Trình Nặc đột nhiên nhận được tin nhắn của Bạch nguyên, rủ lên trấn xem kịch, là vô cùng tưng bừng, cả bà cụ cũng muốn .

      Trình Nặc lại lấy lý do quá muộn có phà mà từ chối.

      Nhưng Bạch Nguyên chịu: Chị Trình Nặc chị cứ tới , buổi tối có thể ở lại nhà em mà, hơn nữa bà cụ nhớ chị lắm. Tới tới , xong việc rồi tới , vừa hay kịp giờ cơm tối!

      Trình Nặc dao động, hơn nữa tối nay Tô Lâm Hải muốn ở lại nhà thím Ngô, muốn lại bị ta hỏi này hỏi nọ. Lúc trưa ăn cơm Trình Nặc cũng nhận ra, thím Ngô lại có ý mai mối rồi. Nên tối nay lên trấn ở lại đêm cũng tốt, thế là trả lời Wechat của Bạch Nguyên: được, xong việc chị qua.

      Đợi khi xong việc, Trình Nặc lại nhà thím Ngô báo tiếng, mình lên trấn nên tối về, thím Ngô ra chiều thất vọng.

      Cầm lấy túi xách, thay quần áo, Trình Nặc chạy ra bến phà. Lúc đến nơi, Tông Lãng cũng ở đó.

      Hôm nay lái xe ba bánh, mặc áo len màu xám khói với quần màu cà phê nhạt, đứng bến phà đón gió sông hút thuốc. Bộ đồ này rất tôn vóc dáng, thấy bờ vai rộng cùng đôi chân dài.

      Trình Nặc còn chưa lên chào quay đầu lại, cứ như biết được vị trí của vậy, hề tìm kiếm, vừa ngoái đầu đối diện với mắt , mỉm cười với .

      Tim Trình Nặc lại đập mạnh, muốn dời tầm mắt nhưng lại như bị đóng đinh trong nụ cười của .

      Tông Lãng về phía , nụ cười mặt hề thuyên giảm, đến gần, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt , “Có phải rất tuấn tú, khiến nhìn tới nỗi ngây người ?”

      Trình Nặc ngượng đỏ cả mặt, cuối cùng cũng có thể nhìn chỗ khác, quay đầu nhìn ra mặt sông, để ý tới nữa.

      Tông Lãng cũng chẳng giận, trong mắt cứ đong đầy ý cười. đứng xếp hàng ngay gần , tay buông thõng bên tay , chỉ cần hơi nhích lại là có thể nắm được rồi. có phần rục rịch, mấy lần toan ra tay, muốn nắm nhưng lại dám.

      Khi phà cập bến, Trình Nặc lên thuyền trước, gần như là chạy trốn.

      Vào giờ này sang bờ bên kia, cũng chỉ có hai người Trình Nặc và Tông Lãng.

      Dọc đường câu gì, gió sông thổi qua hai người, Trình Nặc nhìn sông, còn Tông Lãng nhìn . Đến bờ bên kia, Trình Nặc cứ thấy Tông Lãng theo mình mới : “Tôi phải đến nhà Bạch Nguyên.”

      Tông Lãng đáp: “Đúng dịp, tôi cũng phải đến nhà cậu ấy.” rồi lại chêm thêm câu: “Bạch Nguyên mời tôi tới.”
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 24: Xem kịch
      thể tay đến nhà Bạch Nguyên được, Trình Nặc bèn vào siêu thị mua ít đồ. Tông Lãng theo , xách đồ giúp.

      Lúc mua nhà Trình Nặc có đến nhà Bạch Nguyên rồi, song cũng chỉ lần mà thôi, hôm nay vòng tới vòng lui mãi mà vẫn chưa tìm ra.

      bực bội, đứng ở ven đường nữa.

      “Sao thế?” Tông Lãng hỏi .

      Trình Nặc nhìn hòn đá mặt đất, : “ mệt rồi, nghỉ ngơi lúc.”

      Tông Lãng cười, chỉ vào ngôi nhà hai tầng ở sau lưng , “ đến nơi rồi, chẳng bằng vào nghỉ?”

      Trình Nặc ngoái đầu nhìn, mới phát đến nhà Bạch Nguyên từ bao giờ. Ở đây toàn là nhà lầu xây giống nhau, nên ban nãy mới nhận ra.

      Cổng sân để mở, hai người Trình Nặc mới vào cổng Bạch Nguyên chạy ra đón.

      “Chị Trình Nặc, cuối cùng chị cũng đến rồi! Bà cụ nãy giờ đấy, nhất định là chị lạc đường rồi, cứ khăng khăng bảo em đón.” Thấy Tông Lãng lại hỏi: “ chị với nhau à, hay là gặp đường?”

      Tông Lãng : “ cùng.” Vừa vừa đưa đồ trong tay cho Bạch Nguyên.

      Bạch Nguyên nhận lấy, cười : “Mang đồ làm gì chứ, đây đâu phải phong cách của chứ Lãng.”

      “Đúng là phải phong cách của , Trình Nặc mua đấy.”

      “Em biết ngay mà, chị tốn kém quá rồi.”

      Trình Nặc: “Cũng biết bà cụ thích ăn gì nên chọn nhiều đồ hợp khẩu vị người già.”

      Bạch Nguyên mời họ vào nhà, bà lão chờ sẵn rồi. Thấy Trình Nặc tới ngoắc tay với : “Lại đây lại đây, để cụ xem có lên cân nào.”

      Trình Nặc ngồi xuổng xuống bên cạnh bà lão, cười hỏi: “Bà ơi, bà thấy cháu tăng cân ạ?”

      Bà lão lắc đầu, “Gầy! Phải ăn nhiều vào, phụ nữ mập chút mới phải chứ, sau này dễ đẻ!”

      Nụ cười mặt Trình Nặc đông cứng trong thoáng chốc, “Được ạ, nhất định sau này cháu ăn nhiều.”

      Nhà họ Bạch là đại gia đình, Bạch Nguyên còn có người chị làm việc ở bên ngoài. Bố mẹ làm buôn bán lẻ ở trấn , theo lời Bạch Nguyên, cậu có ba người bác trai và hai người , đời ông nội có đến tám chị em, mỗi người khai chi tán điệp, tính ra cũng gần trăm người. Vì bà cụ vẫn còn sống nên liên lạc rất thường xuyên, hề lạnh nhạt. Cứ tới các ngày lễ tết là trong nhà lại đông như trẩy hội, người này ăn xong ra là lại có người khác ngồi xuống bắt đầu ăn, vô cùng sôi nổi.

      Trình Nặc cũng gặp bố mẹ của Bạch Nguyên rồi, là đôi vợ chồng rất nhiệt tình, buổi tối ăn cơm cứ liên tục gắp đồ vào bát Trình Nặc, chất thành đống, Trình Nặc ăn hết mà cũng tiện để dư, chỉ đành cố nhét hết vào bụng. Ăn xong bữa cơm mà có cảm giác cạp quần chật cứng.

      Cơm nước xong xuôi cũng vừa vặn đến giờ khai mạc sân khấu. Cách xa, ở ngay quảng trường trước mặt nhà Bạch Nguyên.

      Bạch Nguyên vác chiếc ghế lớn trước chiếm chỗ đẹp, sau đó mới về đỡ bà lão sang. Vì ngày mai phải dậy sớm nên bố mẹ Bạch Nguyên cùng.

      Trình Nặc cũng cầm theo chiếc ghế chậm rãi theo sau, vì ăn quá nhiều nên dám nhanh. Tông Lãng lại còn chậm hơn cả , theo sau gọi điện thoại. Trình Nặc nghe thấy nhắc tới xe, lập tức nghĩ đến chuyện ngày mai phải đến trấn lấy cửa sổ.

      Tông Lãng cúp máy rồi chạy lên, nhận lấy chiếc ghế trong tay .

      liên lạc xong xe rồi, tám giờ sáng mai, lên đường thẳng từ trấn.”

      “Cám ơn .” đáp. Câu cám ơn này là xuất phát từ nội tâm, nếu phải có sắp xếp cho, người quen biết ai ở trấn này như cũng chẳng biết phải đâu mà tìm xe.

      “Cám ơn cần.” Tông Lãng cười nhìn , “Cho lợi ích thiết thực nào khác .”

      Trình Nặc thấy kỳ lạ, phải ta thích hở tí là trả tiền à, có điều ngoài miệng vẫn đáp: “À, được, ngày mai tính tiền công, tiền xe tôi cũng trả, yên tâm.”

      Tông Lãng lên trước cản đường , cúi đầu mặt đối mặt với , “Ngoài trả tiền ra, nghĩ ra được cách cám ơn nào khác à?”

      Trình Nặc ngờ lại đột nhiên cản đường, suýt nữa va phải , sau khi đứng vững lại lùi về sau hai bước, “Thế muốn cám ơn thế nào?”

      “Mời tôi ăn cơm.”

      Trình Nặc ngẩn người, “Được, muốn ăn gì, trưa mai tôi làm.”

      Tông Lãng được, “Cơm trưa vốn phải có, phải mời tôi cơm tối.” Thấy Trình Nặc có vẻ muốn lắm, lại : “ biết đấy thôi, tôi chỉ có mình nên buổi tối rất lười nấu cơm, đều chỉ ăn uống qua loa. Nếu muốn cám ơn , coi như làm phước cho tôi, mời tôi ăn cơm tối .”

      Trình Nặc nghĩ chỉ là bữa ăn thôi mà, cũng có gì nên gật đầu đồng ý.

      Tông Lãng lấy được câu trả lời khẳng định mới tránh đường, khóe miệng cong lên thầm vui vẻ.

      Đến quảng trường nơi dựng sân khấu thấy có rất nhiều người. Vị trí Bạch Nguyên giữ chỗ cho bà lão nằm ngay trước sân khấu. Nơi đó gần như bị chiếm hết. Trình Nặc và Tông Lãng chỉ đành phải ngồi xuống ở hàng cuối. Người rất đông, gần như đều là người già và trẻ .

      Người già là đến nghe kịch, còn tụi nhóc là tới ham vui. Còn người trẻ tuổi như mấy người Trình Nặc hầu như có.

      Trình Nặc ngồi ghế , nghe đài ê a hát hí văn hiểu mô tê gì, nhớ lại thời còn bé. Mỗi lần nghe kịch với bà nội, bà nội đều mua cho bì hạt dưa để giết thời gian. Đôi khi vào mùa hè có nhiều muỗi, bà nội cầm quạt lá, vừa nghe kịch vừa đuổi muỗi cho . Tới khi kịch tan cùng mọi người trong thôn bật đèn pin về, đêm tối là vậy, nhưng dù có đèn đường cũng thấy sợ.

      “Ăn hạt dưa ?” Tông Lãng bất chợt hỏi , trong tay cầm chiếc túi, bên trong có mấy loại hạt dưa, cũng biết là mua lúc nào nữa.

      Trình Nặc bất ngờ, chọn bì vị, “Cám ơn.”

      Tông Lãng đừng cám ơn, “Đến những nơi thế này phải cắn hạt dưa, dù sao nghe cũng hiểu, tới góp vui thôi.” dừng lại rồi tiếp: “Lúc bé tôi cũng thường đến nghe kịch với ông nội, lần nào ông cũng mua hạt dưa cho tôi.”

      Mắt Trình Nặc sáng lên, “Thế hả, hồi bé tôi cũng vậy, hay xem kịch với bà, lần nào bà cũng mua hạt dưa cho tôi cả!”

      “Kịch còn chưa diễn tới nửa ăn hết hạt dưa rồi, sau đó ngồi cạnh gật gà gật gù.”

      “Tôi cũng thế, ngồi ở nơi đó cũng ngủ được, sân khấu hát mà cứ như thôi miên à.”

      “Lần nào về tôi cũng lần sau theo xem nữa, nhưng đến lần sau lại vẫn chạy theo sau mông.”

      “Ha ha, tôi cũng vậy. Lần nào về cũng với bà nội, lần sau cháu với bà nữa. Nhưng chỉ cần nghe bà nội bảo có nơi lại dựng sân khấu là trong lòng ngứa ngáy rồi.”

      “Bởi vậy lần này tôi nghe có sân khấu nên muốn tới xem, ôn lại chuyện thời tấm bé.”

      Trình Nặc lại định tôi cũng thế, đột nhiên phát giác nhìn mình, ánh mắt cháy rực. Tim lại đập trật nhịp, vội chuyển tầm mắt lên sân khấu, cắn hạt dưa ăn, che giấu bất an của mình.Tông Lãng gì thêm, cũng cắn bì hạt dưa như . Có điều ăn mà đổ toàn bộ vào trong túi tiện lợi, sau đó cúi đầu nghiêm túc bóc vỏ, gạt toàn bộ phần nhân vào trong bì.

      Kịch hát đến hơn mười giờ Bạch Nguyên chạy tới, bà cụ mệt rồi, cậu phải đưa bà về nghỉ trước.

      Trình Nặc đứng lên muốn cùng Bạch Nguyên. Góp vui rồi, vẫn xem hiểu kịch, cần phải ở lại nữa. Hơn nữa, dám ở mình với Tông Lãng, cứ luôn cảm thấy thiếu khí, ngay đến hô hấp cũng khó khăn.

      muốn , dĩ nhiên Tông Lãng cũng ở lại nữa, xách ghế theo sau. Trình Nặc đỡ bà cụ chầm chậm về, Bạch Nguyên vác ghế lớn về trước mở cửa.

      Bà lão quen ngủ sớm nên giờ thấm mệt, “Lần sau đến góp vui nữa, lớn tuổi rồi chịu nổi.”

      Trình Nặc cười ngừng, “Bà ơi, xem chừng bà còn khỏe ơn thanh niên tụi cháu đấy chứ.”

      Bà lão cũng cười, “Lúc bà còn trẻ còn biết hát hai đoạn, bây giờ được rồi.”

      Về đến nhà, mẹ Bạch Nguyên dậy, chăm sóc cho bà lão lên giường ngủ. Bạch Nguyên dẫn Trình Nặc lên tầng hai xem phòng, “Đây là phòng của chị em, chiều nay mẹ em mới thay drap, cũng vệ sinh quét dọn rồi, chị Trình Nặc cứ ở đây .”

      Trình Nặc : “Làm phiền mẹ cậu quá.”

      Bạch Nguyên đáp sao, “Mẹ em thích con thích con trai, chị em lại lâu ngày về, bà muốn dọn dẹp căn phòng này cũng có cơ hội, giờ có chị đến nên mới được dịp dọn dẹp đấy.”

      Tông Lãng và Bạch Nguyên ở cùng phòng, sát ngay cạnh căn phòng của Trình Nặc.

      Nhà vệ sinh ở tầng dưới, Trình Nặc rửa mặt trước, lúc về thấy Tông Lãng đứng trước cửa phòng , hình như là đợi .

      dừng chân, “Có chuyện gì à?”

      Tông Lãng đưa bì hạt dưa cho , “Quên đưa cho .”

      Trình Nặc toan ăn nhét vào trog tay . Miệng bì để mở, cúi đầu nhìn, bên trong là nửa bì nhân hạt dưa.

      Lúc xem kịch, chỉ mải mê bóc vỏ hạt dưa, còn tưởng thích bóc ra để ăn lúc, ngờ lại là cho .

      “Cám ơn.”

      Tông Lãng cười, “Đừng khách khí, đừng quên tối mai mời tôi ăn cơm là được.”

      rồi cũng mà đứng chôn chân ở đó. Vừa vặn chặn ngay cánh cửa, Trình Nặc cũng vào được, hỏi: “Còn việc gì à?”

      lắc đầu.

      có việc gì còn , đứng đây làm gì? Nhưng tiện hỏi thẳng mà chỉ uyển chuyển : “Mai còn phải dậy sớm, nghỉ sớm thôi.”

      tiếng, song vẫn cứ nán lại.

      nhìn với ánh mắt nghi vấn: Sao chưa ? Sao vẫn chưa .

      cười, “ muốn ngủ phải làm sao đây, chỉ muốn nhìn thôi.”
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :