1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân ở căn nhà cũ - Yên Bán Căn 56 chương + Ngoại truyện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 15: Lầu nhỏ mặt đối mặt
      Nhà chú Lưu nằm trục thẳng nên xa, nhưng vì có đá xanh chặn đường nên phải vòng tới vòng lui, cũng mất hết bảy tám phút. Lúc đến nơi, cả chú Lưu và bạn già đều có ở nhà, cất đậu nành phơi trong sân.

      Bạn già của chú Lưu họ Ngô, Trình Nặc gọi bà là thím Ngô, bà thím mập mạp đôn hậu.

      Thấy Trình Nặc đến, thím Ngô vội gọi vào nhà ngồi, chú Lưu cũng dừng tay, pha trà cho . Quá khách khí đâm khiến Trình Nặc ngượng ngùng. Lúc đến chuyện tá túc, thím Ngô lập tức bảo thành vấn đề.

      “Nhà chú thím có gì, chỉ có nhiều phòng, cả tầng hai đều trống . Đừng là mấy ngày, dù ở lâu dài cũng thành vấn đề!”

      Vừa vừa muốn dẫn Trình Nặc lên lầu nhìn. Trình Nặc đến nhà chú Lưu mấy lần nhưng vẫn chưa lên tầng hai. Nhìn từ bên ngoài tầng hai cao, giống các lầu gác khác. mặt tường đối diện với sân được lắp dãy cửa sổ kiểu cổ, là loại cửa sổ Trình Nặc thích từ lâu lắm rồi.

      theo thím Ngô lên lầu. Cầu thang cũng bằng gỗ, có hơi hẹp. Lên đến đầu cầu thang là dẫn ngay tới sàn nhà tầng hai. Ở lối vào còn có cánh cửa , khi khép lại, cầu thang biến mất.

      Quả nhiên phòng cao, nóc nhà hình chữ 人. Bốn phía thấp xuống, chỉ quá đầu Trình Nặc xí, ở giữa nhô cao. Nếu to con như Bạch Nguyên hay Tông Lãng đến đây chắc phải khom người.

      Cả tầng hai chỉ có mỗi gian phòng này, rất lớn. mặt tường trước sau có rất nhiều cửa sổ, đều là cửa sổ chạm rỗng kiểu cổ, thế nên trong phòng luôn tràn ngập ánh sáng, vì thấp bé mà thấy chật hẹp.

      Giường đặt chính giữa, có chăn đệm. Cạnh giường là tủ đứng kiểu cũ. Dưới cửa sổ sau có kê bộ bàn ghế xinh xắn. tường ở cuối giường có xếp ít đồ lặt vặt. Tường xây từ gạch xanh quét vôi, sàn nhà ghép từ các mảnh gỗ dài. Dù phòng để trống nhưng hề có bụi, có thể thấy là quét dọn thường xuyên.

      Chỉ mới nhìn thôi mà Trình Nặc thích căn phòng này rồi.

      Thím Ngô : “Đây là phòng của con thím trước khi nó lấy chồng, con bé gả xa, năm cũng về được hai lần nên mới để trống. Nếu cháu chê cứ ở đây.”

      Trình Nặc đáp sao có thể chê được, “Cháu thích nơi này lắm ạ.”

      sờ khung cửa cổ xưa có phần mục nát, “Cửa sổ kiểu này đẹp quá.” xong lại lấy điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh.

      Bất giác phát ngoài cửa sổ có ngôi nhà khác. Cũng là nhà cũ hai tầng tường trắng ngói đen, trong sân trồng hoa quế, tán cây rất rộng, ít nhất cũng có tuổi thọ mấy chục năm. Giờ vào cuối thu nên cây nở đầy hoa vàng, hương hoa phảng phất theo gió.

      Trình Nặc thấy làm lạ, sao trước kia để ý đến ngôi nhà kia nhỉ, hỏi thím Ngô: “Kia là nhà ai ạ?”

      Thím Ngô nhìn rồi : “À, đó là nhà ông Tông. Trước kia ông Tông ở, bây giờ chỉ có mình Tông Lãng.”

      Trình Nặc khó tin a lên, đúng lúc này, có người bước ra khỏi nhà, đứng dưới tán cây hoa quế nhìn sang đây.

      Chính là Tông Lãng.

      Tông Lãng giơ tay lên chào hỏi với bên này.

      Thím Ngô hỏi : “Tiểu Lãng à, hôm nay về sớm thế?”

      Tông Lãng đáp vâng: “Hôm nay có chuyện gì cả ạ.”

      Thím Ngô lại hỏi , “ ăn chưa, chưa ăn tới đây ăn cùng. Vừa hay hôm nay có hầm gà.”

      Tông Lãng cũng khách khí mà nhận lời.

      Thím Ngô quay sang với Trình Nặc: “Cháu cũng ở lại , canh gà nhà đấy, người trong thành phố dù có tiền cũng mua được đâu!”

      Trình Nặc mắc cỡ xua tay, “ cần cần đâu, thức ăn buổi trưa vẫn còn dư nhiều lắm, cháu về ăn là được rồi.”

      Bụng thầm nghĩ, sao lại trùng hợp thế chứ, Tông Lãng ở ngay sau nhà của chú Lưu. Hơn nữa, nhà ta cũng hai tầng, kết cấu giống hệt kiểu nhà chú Lưu, nên cửa sổ của tầng hai đối mặt với nhau.

      Thím Ngô vờ mất hứng, “Cháu chuyển đến cũng được ít hôm rồi, phải sớm ăn chung bữa chứ. Châm ngôn có câu mời đến bằng ngẫu nhiên gặp, hôm nay cứ ở lại ăn !”

      Trình Nặc cưỡng được, đành phải gật đầu, “Vậy cháu xin làm phiền ạ.”

      Thím Ngô cười phiền gì đâu, rồi lại gọi Tông Lãng bảo nhanh chân lên.

      Tông Lãng đến. Trình Nặc thấy vào nhà rồi xách túi ra, sau đó tới bên tường gần nhà chú Lưu, hai tay chống lên, dễ dàng bay qua tường.

      xuống cầu thang, Tông Lãng đứng trong sân chuyện với chú Lưu.

      Tông Lãng đưa chiếc túi trong tay cho thím Ngô, “Đây là thuốc tháng này thím à, hôm qua đem về mà quên đưa cho thím.”

      Thím Ngô lau tay, nhận lấy túi, “Tháng nào cũng đều làm phiền cậu hết.”

      Tông Lãng cười , “Thế cháu còn lại nhà chú thím ăn gà nữa mà.”

      rồi lại tiếp tục chuyện trò với chú Lưu, cũng có ý định chào hỏi Trình Nặc.

      Trình Nặc suy nghĩ rồi cũng mặc kệ ta, theo thím Ngô vào bếp.

      Nhà bếp nối liền với nhà chính mà ở trong gian đơn độc ở phía đông sân nhà. Trình Nặc theo, phát trong nhà bếp chỉ có bếp đất mà còn có cả bếp lò lát gạch sứ, bên đặt bếp gas, dùng thiết bị hóa lỏng.

      Trình Nặc vỗ đầu, sao mình nghĩ ra nhỉ. có khí thiên nhiên có thể dùng thiết bị hóa lỏng mà. Như thế cần lo chuyện củi nữa rồi. Tính toán, đợi hai ngày nữa khi đội thi công nghỉ ngơi, lên trấn sắm bộ mới.

      Cháo gà hầm trong nồi chất bếp đất, mùi thơm lan tỏa. Trong bếp có hệ thống cấp nước, thím Ngô cất túi rửa tay, chuẩn bị xắt rau, vừa xắt vừa với Trình Nặc: “Đều là rau nhà tự trồng, có thuốc trừ sâu lại tươi nữa.”

      Trình Nặc chuyện mình có vườn rau, vừa vừa giúp thêm lửa dưới bếp.

      Nhanh chóng nấu xong cơm, Trình Nặc giúp bưng đồ lên bàn ở nhà chính, Tông Lãng cũng phụ sắp bát đũa.

      Quanh năm chỉ có hai người chú Lưu và thím Ngô ăn cơm ở nhà nên rất quạnh quẽ. Hôm nay nhiều người, chú Lưu lấy rượu rót cho Tông Lãng ly, rồi khăng khăng đòi rót cho Trình Nặc nữa.

      Trình Nặc sợ say, chú Lưu bảo: “Đường có đoạn thôi, dù say cũng sao đâu, bảo Tiểu Lãng cõng cháu về là được.”

      Trình Nặc nhớ lại chuyện ngày đầu tiên ở trấn, mình uống say ở chỗ ông chủ mập rồi được Tông Lãng đưa về, thế là càng dám uống.

      Bàn vuông, mỗi người ngồi bên, Tông Lãng ngồi ngay bên phải Trình Nặc. xít lại gần, cười khẽ: “ phải thích uống rượu lắm à.”

      Trình Nặc trừng mắt với , cuối cùng ly rượu trong tay cũng bị chú Lưu cầm lấy, rót gần nửa ly.

      Tay nghề của thím Ngô rất tốt, làm mấy món đơn giản mà rất ngon. Rồi lại khách khí nhường hai cái đùi gà cho Trình Nặc và Tông Lãng. Trình Nặc xấu hổ, nhưng lại thấy Tông Lãng chỉ mấy hồi gặm sạch cái đùi.

      Trình Nặc nghĩ, năm chưa chắc thím Ngô và chú Lưu chịu giết gà mấy lần, thế mà hay, đều để hai người họ ăn cả.

      bàn tới chuyện con cái chú Lưu, trai , giờ người lập gia đình ở tỉnh, người gả đến thành phố Lâm Hải ở xa, có lúc Tết cũng về được.

      Chú Lưu , “Cũng chịu thôi, đám trẻ bây giờ đều muốn ở lại cù lao. Chưa đến mười mấy hai mươi năm nữa, rồi đám người già như chú cũng qua đời, chỉ sợ cù lao này biến mất.”

      Trình Nặc lên tiếng. rất thích nơi này, cũng rất muốn ở đây trong quãng đời còn lại của mình. Nhưng thế luôn được như ý, cũng từng nghĩ mình và Lâm Dĩ An sống bạc đầu ở thành phố T, cuối cùng lại thể được mãn nguyện.

      Thế nên, dám tùy tiện ra câu muốn ở đây đến hết đời.

      Tông Lãng : “ phải còn có cháu đây à, yên tâm , nhất định nơi này có người ở.”

      Chú Lưu cười, “Mấy năm nay cũng may là có cháu, nếu cù lao toàn người già trẻ , cũng dễ chịu gì.”

      Trình Nặc nghe mà thấy lạ, hiểu ý của chú Lưu.Chú Lưu , “Tiểu Trình chưa biết à, cù lao này ngoài Tông Lãng ra đều là người già trẻ , nhà ai có việc tốn sức đều tìm cậu ấy giúp, mà cậu ấy cũng rất sẵn lòng.”

      Thím Ngô cũng : “Như đống thuốc hạ huyết áp thím uống đấy, trấn dễ mua, cũng may mỗi tháng Tiểu Lãng lại mua trong thành phố về cho thím. năm sáu năm rồi, mua hàng tháng, cho tới nay chưa từng thiếu.”

      Trình Nặc nhìn Tông Lãng, húp cháo gà. Nghĩ bụng ra trong mắt mấy người chú Lưu lại là người tốt. lại nghĩ đến chuyện băng vệ sinh, chẳng lẽ thực tốt bụng nên mới giúp, chứ có ý gì khác?

      bữa cơm, vừa trò chuyện vừa ăn uống cho đến khi sắc trời tối hẳn.

      Trình Nặc tạm biệt chú Lưu và thím Ngô, thím Ngô lại gọi Tông Lãng đến, muốn đưa về.

      Trình Nặc vội cần, “Cũng xa lắm, chỉ mấy bước là đến rồi.”

      “Dù đường xa, nhưng trời quá tối nhìn , cháu lại còn uống rượu, vẫn nên để Tiểu Lãng đưa cháu về .”

      Trình Nặc còn định từ chối, nhưng Trình Nặc ra ngoài trước .

      Lần này Tông Lãng đem đèn pin mà lấy dùng đèn pin ở điện thoại. Hai người vẫn trước sau về.

      Tông Lãng : “Hôm nay uống say à?”

      Trình Nặc giải thích: “ ra tôi rất ít khi uống rượu.” Chỉ có mấy lần đó mà thôi, mà lần nào cũng bị bắt gặp.

      Tông Lãng cười, “Thi thoảng uống say cũng tệ.”

      Trình Nặc lại nhớ đến lần đầu uống say, bèn hỏi : “Khi tôi say, là yên tĩnh hay làm càn?”

      nghĩ, nếu là làm càn từ nay cần uống rượu nữa.

      “Rất yên tĩnh.” trả lời, “Chỉ là hơi nhiều.”

      Trình Nặc cảnh giác, hỏi : “Tôi gì?”

      lại bật cười, vì trời quá tối nên Trình Nặc thấy vẻ mặt của , chỉ nghe thấy tiếng cười có ý chế nhạo, cứ như nghĩ đến chuyện vui nào đó.

      “Cũng gì cả, chỉ cứ đòi đồ.”

      “Đòi gì? Rượu à?” Trình Nặc còn nhớ, cứ nằng nặc đòi rượu với Thiệu Hồng.

      Trình Nặc lại trả lời, mình nhớ.

      Trình Nặc lườm , đáng tiếc vì trời tối nên cũng nhìn thấy.

      Về đến nhà, Tông Lãng vẫn đợi vào nhà, khóa cửa rồi mới rời .

      Rửa mặt xong, ngồi giường xem ảnh mình chụp ở nhà chú Lưu. Ngẫm nghĩ bằng cơ hội sửa nhà này mà lắp thêm nhiều cửa sổ chút. Lại bỏ mảnh gỗ ngăn cách ở giữa nhà , thông hai gian với nhau, như thế nhà sáng hơn.

      Dù sao cũng chỉ có mình ở nhà này, cần nhiều phòng lắm.

      lại chọn mấy tấm trong đống hình, có ảnh chụp lúc mấy người chú La dựng trụ, có ảnh chụp cửa sổ nhà chú Lưu, còn cả giường trúc và nồi thịt kho tàu kia nữa, đều post lên weibo cả, rồi lại như ngày thường viết vài dòng làm nhật ký.

      Lúc tắt laptop vẫn chưa đến chín giờ, nhưng hôm nay mệt rồi, ngáp dài cái rồi chuẩn bị ngủ.

      Từ sau khi dọn tới nơi này, hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, chất lượng giấc ngủ rất tốt. Quan trọng nhất chuyện là, cả ngày bận rộn, những chuyện cũ trước kia ở thành phố đều như cách ngày xa.
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 16: Cửa sổ
      Sang ngày thứ hai, chính thức bắt đầu dỡ tường.

      Mới sớm ra Bạch Nguyên nhắn tin cho , họ kết hôn nên cậu phải giúp, còn phải uống rượu mừng nữa nên hai ngày nay thể tới phụ.

      Trình Nặc sao, bảo cậu cứ việc chơi.

      Vì Bạch Nguyên có mặt nên lúc tháo tường, Trình Nặc cũng đứng cạnh giúp. Việc khác giúp được nhưng dọn gạch hay chuyển ngói có thể làm được.

      Dỡ tường rất nhanh, chỉ hai tiếng mà dỡ sạch mặt tường bị nứt kia rồi. Gạch xanh dỡ ra được giữ lại sắp ngay ngắn ở bên, đến lúc xây tường có thể tái sử dụng.

      Trình Nặc vẫn nhớ chuyện cửa sổ, hỏi chú Lưu: “Lúc xây lại tường có thể lắp thêm mấy khung cửa sổ được ạ, giống loại cửa sổ cũ tầng hai nhà chú ấy.”

      Chú Lưu được, có điều cửa sổ phải làm theo cầu, ít nhất phải đợi thêm mấy ngày nữa .

      Trình Nặc lại hỏi chỗ nào có thể làm theo cầu, chú ấy : “Bây giờ đều có máy sản xuất, muốn kiểu gì cũng được hết, nhà máy gia dụng ở trấn bên cạnh có thể làm được.”

      Tông Lãng nghe thấy thế nhắc nhở: “Nếu muốn đặt làm cửa sổ bây giờ phải đo kích cỡ.”

      Thế là tất cả đều nhìn , đợi quyết định.

      Trình Nặc rất muốn lắp cửa sổ nhưng lại sợ quá đắt, dẫu sao cũng có nhiều tiền. hỏi Tông Lãng: “Nếu đặt làm giá cả chừng bao nhiêu?”

      Tông Lãng cười, “Tôi có thể hỏi giúp . Nhà máy gia dụng đó là do bạn tôi mở.”

      Trình Nặc vỗ tay: “Tốt quá rồi.”

      Tông Lãng lấy điện thoại ra gọi, lúc sau quay về : “ hỏi giúp rồi, mỗi mét vuông chừng ba trăm rưỡi, kiểu khác nhau hơn kém khoảng 50.”

      Trình Nặc lại tính toán xem cửa sổ tường chiếm bao nhiêu diện tích, Tông Lãng cũng tính giúp .

      “Nếu như muốn làm cả dãy, mặt tường này khoảng cỡ hai mươi mét vuông.”

      Hai mươi mét vuông, nếu tính theo giá đắt nhất cũng chỉ tám ngàn. Lúc này Trình Nặc muốn làm, rồi lại trình bày kiểu dáng tối qua mình nghĩ, hỏi chú La có thông phòng với nhau được .

      Chú La vào nhà vòng rồi ra được. Giữ lại cột chịu lực trong nhà, chỉ cần cột bất động dỡ mấy thứ ngăn cách kia cũng quan trọng lắm.

      Trình Nặc lại mời chú La đo lường giúp . Tông Lãng hỏi Trình Nặc khi nào chọn kiểu, Trình Nặc bảo đương nhiên càng nhanh càng tốt rồi, chiều nay .

      Tông Lãng nhướn mày hỏi : “ biết đường à?”

      Trình Nặc lắc đầu, “Có thể hỏi người.”

      Chú Lưu chen vào: “Hỏi ai chứ, để Tiểu Lãng dẫn cháu , là bạn của cậu ta, cậu ta còn có thể được ưu đãi.”

      Trình Nặc muốn nợ ân huệ của nên cần. Tông Lãng lại bảo vừa hay chiều nay phải sang đó chuyến.

      Thế là cứ quyết định như vậy, buổi trưa Trình Nặc nấu cơm, mọi người ăn xong hết rồi giải tán. Trước khi cửa sổ chưa làm xong cũng thể xây tường được.

      Tông Lãng về lấy xe, bảo Trình Nặc chờ lúc.

      Trình Nặc tranh thủ rửa bát dọn dẹp, trong đầu nghĩ sang trấn bên gần như qua sông, ngồi xe ba bánh của ta bụi bám đầy mặt mất. phải tìm mũ đội, rồi lại tìm khẩu trang.

      Nhưng ai biết được, lần này phải Tông Lãng lấy xe ba bánh mà là xe gắn máy hai bánh.

      Là xe máy rất bình thường, bánh còn dính bùn.

      “Xe của ?” Trình Nặc hỏi.

      “Mượn.”

      Trình Nặc lại hỏi: “Sao xe của ?”

      “Đường xa, xe ba bánh chậm lắm.”

      Tông Lãng vừa vừa đưa mũ bảo hiểm màu đỏ đậm cho Trình Nặc, “Đội vào , gió mùa này thổi lạnh.”

      Trình Nặc nhận lấy, : “Phiền đợi tôi lúc, tôi thay đồ .”

      chạy vào phòng, lấy áo bông dài màu vàng thay vào rồi mới ra ngoài.

      Tông Lãng thấy thế cười : “ nóng à?”

      phải gió thổi lạnh sao?”

      Tông Lãng cười gì, nổ máy. Trình Nặc ngồi lên, đội mũ bảo hiểm vào. Trước kia chưa từng xe máy bao giờ, lại càng đội thứ mũ này lúc nào, nhất thời tìm được chốt khóa, hai tay sờ soạng khắp nơi, hỏi: “Qua trấn bên có xa ?”

      Mũ bảo hiểm chỉ có , Tông Lãng đội, ngoái đầu lại :

      xe chừng tiếng.”

      Xa thế à, Trình Nặc còn tưởng là gần lắm chứ, hai tay vẫn tìm khóa cài. Bất chợt Tông Lãng đưa tay ra cài giúp .

      Lúc cài, ngón tay khỏi chạm vào cổ . Trình Nặc giật mình né ra sau, suýt nữa ngã xuống. May mà Tông Lãng kéo tay đỡ kịp.

      “Ngồi xe máy đừng lộn xộn.”

      Trình Nặc ngồi ổn định, nắm lấy tay vịn sau yên xe, nhúc nhích nữa. Khi lên đường, cố duy trì khoảng cách cơ thể với , mắt nhìn thẳng lưng Tông Lãng.

      mặc áo khoác bóng chày màu đen, lưng rất rộng. Trình Nặc thấy dáng vẻ khi mặc áo ba lỗ rồi, biết những nở nang mà còn rất săn chắc. Trong đầu đột nhiên nhảy ra vài hình ảnh kỳ quái. vội quay đầu , nhìn hàng cây ven đường.

      Đến bến phà, Tông Lãng đột ngột phanh xe, Trình Nặc mất kiểm soát đập mạnh vào lưng , ngực đau nhói.

      Phà chưa tới, phải đợi.

      Trình Nặc xuống xe xoay người , len lén xoa. Trong đầu nghĩ lưng người này làm từ sắt hay sao mà cứng thế.

      “Sao vậy?” Tông Lãng hỏi .

      vội sao, định tháo mũ ra nhưng lại sợ lát nữa đội vào phiền phức, thế nên chỉ đẩy kính lên, hỏi Tông Lãng: “ qua trấn bên có chuyện gì à?”

      Tông Lãng : “Cũng có chuyện gì lắm, chỉ là lâu rồi gặp bạn ở nhà máy nên thăm thôi.”

      Trình Nặc: …

      Ý này còn phải là cố ý đưa chọn cửa sổ sao. : “Cám ơn . Nếu chuyến hôm nay cứ coi như tôi bao xe , trả tiền xe cho .”

      Tông Lãng ngoái đầu nhìn , vì đón nắng mà mắt híp lại, cười : “ bao tôi? phải bao tôi rồi à, ngày năm trăm đồng còn gì.”

      Trình Nặc nhớ ra, đúng rồi, hôm nay là ngày trả tiền công cho ta, chưa hết ngày, vậy chạy chân giúp cũng tính luôn vào trong đó. Có điều nếu tốt, tại sao lại cảm thấy thế nhỉ?

      gì thêm, đợi hơn mười phút, cuối cùng cũng có phà vào bờ.

      Lên phà rồi, Tông Lãng lại gặp người quen nên tụ tập chuyện. Trình Nặc nghĩ, người quen của ta nhiều .

      Đến lúc tới bờ bên kia, xe máy dừng nữa mà rất nhanh. Trình Nặc đội mũ bảo hiểm mà vẫn cảm nhận được gió thổi vù vù bên tai, thầm vui vì mình thay quần áo khác, nếu gió như này lạnh lắm.

      Lại nhìn Tông Lãng, gió thổi áo khoác phồng lên, hình như bên dưới chỉ mặc mỗi áo sơ mi màu xanh biển. nghĩ, người này đúng là sợ lạnh.

      Đường qua trấn là đường bốn làn rộng rãi. Rất bằng phẳng, cũng xóc nảy. Tay Trình Nặc nắm chỗ vịn sau yên dần dần thả lỏng. Nhưng ngờ có đoạn xuống dốc rất dốc, lúc xe xuống nhất thời mất trọng lực, vội vã nắm lấy hông Tông Lãng.

      Áo khoác là loại giây kéo, bị tóm lấy nên giây kéo tuột xuống. Đến khi tới dưới sườn núi, dừng xe, kéo khóa lên lại. Kéo xong, ngoái đầu nhìn cười bất đắc dĩ, rồi mới nổ máy lên đường tiếp, gì thêm.

      Trình Nặc lúng túng : “Xin lỗi, phải cố ý.”

      Cách mũ bảo hiểm, gió lại lớn, cũng biết có nghe thấy .

      giờ sau, cuối cùng cũng đến nhà máy gia dụng. Nhà máy lớn là bao, chỉ là gian ở khoảng sân lớn bên đường.

      Tông Lãng bảo Trình Nặc đợi , còn mình vào nhà máy. lúc sau người trung niên chừng bốn mươi tuổi, vừa lùn vừa mập ra cùng .

      Tông Lãng giới thiệu với Trình Nặc, “Đây chính là chủ nhà máy gia dụng, Lâm.”

      họ tên nên Trình Nặc cũng chỉ đành chào tiếng Lâm theo.

      Lâm rất khách khí, nghe Trình Nặc muốn làm cửa sổ giả cổ, thế là dẫn đến văn phòng để chọn kiểu dáng hoa văn ở máy tính. Có rất nhiều hoa văn, đủ loại mẫu mã. Trình Nặc chọn khoảng mười mấy phút, Tông Lãng và Lâm ngồi ghế bên cạnh chuyện trò.

      Lâm hỏi Tông Lãng: “Tiệm cơm kia của cậu vẫn để trai Phương Đình quản lý à?”

      Tông Lãng đáp phải.

      Lâm : “Mấy hôm trước lên thành phố có gặp Phương Đình, mấy tháng rồi gặp, càng lớn càng đẹp.” rồi dừng lại, sau đó tiếp: “Tâm tư của em ấy, chỉ cần người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra, cậu biết à?”

      Tông Lãng ho tiếng, bảo: “ gì thế. Em trả tiền cho ấy làm việc, gì mà tâm tư với tâm tư.”

      Lâm cười rồi chuyển đề tài, bắt đầu sang việc làm ăn.

      Trình Nặc chọn tới chọn lui, vẫn là chọn kiểu cửa sổ giống ở nhà cũ nhất, rồi với Lâm.

      Lâm đứng cạnh máy vi tính nhìn, : “Ấy, ánh mắt tệ đâu đấy, chọn thế nào lại chọn cái đắt nhất.”

      Trình Nặc nghĩ, đắt tiền nhất chắc là bốn trăm mét vuông đây.

      Quả nhiên Lâm : “Theo giá thị trường phải bốn trăm mét vuông, nhưng nếu Tông Lãng đưa đến tôi nể mặt cậu ấy, lấy lời, tính ba trăm thôi.”

      Trình Nặc vội cám ơn, trong đầu nghĩ rốt cuộc vẫn nợ Tông Lãng ân huệ.

      Thanh toán tiền đặt cọc, hẹn tuần sau đến lấy cửa sổ. Lâm nhiệt tình mời họ ở lại ăn cơm. Trình Nặc muốn, nhưng ràng bữa cơm này là do nhìn mặt Tông Lãng mà mời, nên lên tiếng.

      Tông Lãng từ chối, “Để lần sau , em về còn có việc.”

      Lâm cũng ép, “Vậy được, từ từ mà về.” Đưa bọn họ đến trong sân, thấy xe máy lại : “Cậu suốt ngày hết lái xe hai bánh rồi ba bánh, thể đổi cái khác à?”

      Tông Lãng cười, “Được, để sang tuần lái xe tám bánh đến để chở cửa sổ về.”

      Đường về nhà hình như nhanh hơn nhiều, đến bến phà bắt kịp chuyến cuối.

      Lúc phà chạy đến giữa sông, Trình Nặc hỏi Tông Lãng: “Mới sớm thế mà hết phà, ngộ nhỡ có chuyện gì người cù lao ra ngoài thế nào?”

      Tông Lãng đáp, “Ông Chu lái phà sống cù lao, nếu có chuyện tìm ông ấy là được.”

      Trình Nặc gật đầu, ồ tiếng, rồi lại nghe thấy : “Tìm tôi cũng được. Nếu ông Chu có chuyện, tôi cũng giúp ông ấy chạy hai chuyến.”

      “A, biết lái phà à?”

      Tông Lãng đón gió sông bật cười, “Có cái gì mà biết, cũng giống như lái xe ba bánh thôi.”
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 17: Nghe nói cô muốn gả cho tôi
      Về lại cù lao, Tông Lãng vẫn xe máy. Công việc ở nhà kết thúc, cần qua nữa nên Trình Nặc lời tạm biệt.

      Tối nay phải chuyển đến nhà chú Lưu ở, cũng cần gì nhiều, chỉ cần đem chăn và vali tới là được.

      Vì cánh cửa còn tác dụng nữa nên trước khi chỉ treo khóa lên cửa, mở cửa vào nhà, dọn dẹp chăn gối trước, chia làm hai lần đem qua nhà chú Lưu rồi cuối cùng mới kéo vali qua.

      Thím Ngô trải sẵn giường giúp , còn với Trình Nặc là chớ chê khi cho sống ở đây, cứ ở lại nhà bà mà ăn cùng.

      Trình Nặc ngại vì ăn chùa, dù sao đợi làm xong cửa sổ cũng phải mất tuần lễ, rồi lại còn xây tường nữa, ít nhất phải nán lại đây thêm mười ngày, thế là chạy đến tiệm , đem ít thịt cất trong đó đến nhà chú Lưu.

      Nhà chú Lưu có tủ lạnh, cũng sợ bị hỏng.

      Người cù lao có thói quen ngủ sớm, cơm nước xong xuôi, trời còn chưa tối mà chú Lưu và thím Ngô muốn nghỉ rồi. Sợ được tự nhiên nên còn cố ý dặn , cứ coi như ở nhà mình.

      Nhà thím Ngô có nhà vệ sinh, có lắp bình năng lượng mặt trời nên có thể tắm. Từ sau khi Trình Nặc chuyển đến nhà cũ, tắm vẫn là vấn đề khó khăn, xưa nay quen dùng bồn tắm rồi, rốt cuộc hôm nay có thể tắm thoải mái.

      Tắm xong lên tầng hai, trong lúc đợi tóc khô, lấy laptop ở trong vali ra, post weibo viết nhật ký. Trong phòng chỉ có bàn vuông ở dưới cửa sổ nên đặt laptop lên đó.

      Những ngày qua, phát càng lúc mình càng thích chụp ảnh, cầm điện thoại trong tay, hễ thấy gì cũng chụp lại. Hôm nay đến nhà máy gia dụng, còn chụp mấy tấm ở trong sân với nhà máy, ngay cả chiếc xe máy Tông Lãng mượn kia cũng được chụp lại.

      chọn mấy tấm, ghi lại chuyện vặt trong cả ngày hôm nay. Sau khi post bất ngờ phát bài viết mấy hôm trước lại có đến mấy trăm lượt xem. Thậm chí còn có mấy bình luận, bấm vào xem, toàn là thích cuộc sống nông thôn kiểu này. Còn có người nhắm ngay tấm ảnh đầu tiên, chính là tấm ảnh Bạch Nguyên cởi kính, khen cậu đẹp trai, xin cách liên lạc.

      Trình Nặc cười, chụp lại màn hình bình luận đó rồi gửi cho Bạch Nguyên.

      Đóng laptop lại, tóc vẫn chưa khô hẳn. Sợ mình lại lung tung làm ồn vợ chồng thím Ngô ở tầng dưới nên ngồi xuống ghế, ngửa đầu ra sau. Bàn thấp mà cứ ngửa như thế hoài nên thoải mái lắm.

      Ngẩng đầu lên, chợt thấy ở tầng hai nhà đối diện có ánh đèn. tò mò bước ra xem, phát tầng tắt điện, chỉ có tầng hai sáng.

      Tông Lãng ở tầng hai?

      Trình Nặc ngạc nhiên, cao như thế, ở tầng hai hẳn đứng thẳng được.

      Ánh đèn tù mù, hai nóc nhà cách nhau chừng mười mét, vì cửa sổ đều mở nên Trình Nặc có thể thấy rất trang trí bên trong. Giường, tủ quần áo, bàn ghế đều khác mấy so với bên nhà chú Lưu, chỉ là tường có treo rất nhiều khung tranh – biết là tranh trang trí hay là ảnh chụp.

      còn tò mò vì sao thấy Tông Lãng đâu lúc này lại thấy ra từ trong góc khuất gần cửa sổ, trong tay còn cầm cuốn sách, vừa vừa lật. Góc đó chắc là đặt tủ sách.

      chỉ mặc độc áo ba lỗ màu trắng cùng quần đùi rộng thùng thình, hơi cúi người, đến giữa gian mới có thể thẳng người. Đến bên mép giường bắt đầu cởi quần áo, lúc này Trình Nặc mới ý thức được hành động của mình có thể xem là rình trộm, nhảy cẫng lên kéo rèm lại. Kéo giữa chừng mới phát , rèm chỉ có nửa, vỏn vẹn che kín nửa phần cửa sổ bên này.

      Lại nhìn sang nhà đối diện, có vẻ như Tông Lãng phát giác được động tĩnh mà nhìn sang bên này, thấy thò đầu ra giơ tay chào . Cũng may vẫn chưa cởi quần áo.

      Trình Nặc cũng gật đầu lại với rồi tắt đèn ngay. Tối đen như mực, đối diện cũng thấy bên này. mặc kệ tóc còn chưa khô mà trèo lên giường ngủ.

      Nhưng có thể do đổi chỗ ngủ nên Trình Nặc lạ giường, lật qua lật lại cũng ngủ được. Lúc nằm nghiêng lại thấy Tông Lãng ở bên kia cửa sổ, vì độ cao của giường nên chỉ có thể nhìn thấy nửa của khung cửa đối diện. Đèn vẫn sáng, chắc chưa ngủ.

      Cũng biết bụng dạ nghĩ gì mà Trình Nặc lại rón rén bò dậy, đứng bên cửa sổ nhìn sang đối diện.

      Tông Lãng tựa vào đầu giường đọc sách, vẫn mặc áo ba lỗ. Có thể vì ánh đèn tù mù mà lúc này khi Trình Nặc nhìn , lại cảm thấy gò má rất đẹp mắt, bả vai nở nang rắn chắc. khỏi nhớ lại lúc xe máy hôm nay, trong đầu xuất hình ảnh kỳ quái.

      Mặt nóng lên, vội quay về giường. Luồng nhiệt xao động gắp cơ thể , còn là thiếu nữ mới lớn nữa, nhưng rất quen thuộc với xao động này. nhìn nóc nhà trân trối, hít sâu mấy hơi, ép mình ngủ.

      Tối nay ngủ hề yên giấc mà mơ rất nhiều.

      Ngày hôm sau, đội thi công bắt đầu làm việc. Tạm thời xây tường được, nhưng theo mong muốn của Trình Nặc có thể hủy vách ngăn trong nhà. Cả mặt tường khác muốn lắp cửa sổ cũng cần phải chống đỡ rồi đập .

      Lúc gặp lại Tông Lãng, hiểu sao Trình Nặc lại đỏ mặt. Lúc làm việc cũng có ý tránh .

      Tháo vách ngăn rất nhanh, chỉ buổi sáng tháo xong. Đến trưa Trình Nặc nấu lẩu thịt bò, mọi người ăn uống no say, vừa ngồi trong sân nghỉ ngơi vừa trò chuyện.

      Trình Nặc chuyện cửa sổ với chú Lưu, Tông Lãng nghe điện thoại xong tới, chiều nay có chuyện cần ra ngoài lúc, chưa biết bao giờ về, nhà bên này nhờ chú Lưu để ý giùm.

      Chú Lưu : thành vấn đề, cậu có bận .”

      Tông Lãng lại đánh tiếng với Trình Nặc, “Tôi lên thành phố, có cần gì , tôi mang về giúp .”

      Trình Nặc ngẫm nghĩ, hình như tạm thời chưa cần gì cả nên cần.

      Sau khi Tông Lãng , cả buổi chiều Trình Nặc theo mấy người chú Lưu chống mặt tường khác để ngày mai thao. Chuẩn bị công việc sẵn sàng, đợi cửa sổ đến có thể xây tường.

      Bạch Nguyên đến, Tông Lãng lại rồi, thiếu hai sức lao động nên lượng công việc của Trình Nặc cũng tăng lên. Lúc cần thiết còn phải theo bác Ngô tìm gỗ. Đến sẩm tối xong việc, eo lưng nhức mỏi, tranh thủ dọn dẹp rồi đến nhà chú Lưu ngay.

      Thím Ngô nấu xong bữa tối. Trình Nặc giúp thím nấu ăn nên khi cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bàn ăn rồi đem bát đũa xuống phòng bếp rửa, sau đó lại lau chùi bếp lò. Ngô Thím khen , con chuyên cần như bây giờ rất hiếm.

      Trình Nặc được khen mà đâm ngại, : “Từ cháu làm việc nhà quen rồi ạ.”

      Thím Ngô , “Ai cưới được cháu đúng là có phúc.”

      Đột nhiên Trình Nặc nhớ đến Lâm Dĩ An, nét cười mặt nhạt dần.

      Thím Ngô phát ra, lại hỏi : “Năm nay cháu mấy tuổi rồi?”

      Trình Nặc đáp: “Hai mươi tám ạ.”

      Thím Ngô ồ lên, “Bằng tuổi Tiểu Lãng rồi.” Lại hỏi: “Sinh tháng mấy.”

      Trình Nặc đáp tháng chạp.

      “Thế Tiểu Lãng lớn hơn cháu rồi, thằng bé sinh tháng giêng.”

      Trình Nặc nghĩ, sao thím Ngô cứ lấy Tông Lãng ra so với thế?

      “Thím chứng kiến thằng bé Tiểu Lãng lớn lên đấy, hồi lì lắm, nhưng đầu óc sáng dạ, lại còn biết làm lụng, lòng dạ cũng tốt. Tuy học nhiều nhưng bây giờ cậu ấy làm ăn lớn rồi, đám sinh viên chân ướt chân ráo kia bằng được cậu ấy đâu.”

      Trình Nặc càng nghe càng thấy sai sai, thuận miệng : “Thế ạ?”

      “Đúng thế đấy, nếu phải con nhà tôi lớn tuổi hơn cậu ấy chắc chắn cậu ấy là con rể tôi rồi.”

      Cuối cùng Trình Nặc cũng hiểu ý thím Ngô.

      “Người khác cũng tệ.” Trình Nặc với giọng điệu bông đùa: “Nếu phải cháu ly hôn cháu cũng muốn gả cho ấy.” Phụ nữ ly hôn và đàn ông chưa lập gia đình, chắc thím Ngô còn muốn tác hợp cho bọn họ nữa.

      “Hả?” Thím Ngô bất ngờ thấy với chuyện ly hôn, “Thế… Có con chưa?”

      Trình Nặc lắc đầu.

      Bất thình lình có tiếng gõ cửa, Trình Nặc ngoái đầu nhìn, phát Tông Lãng dựa vào cửa phòng bếp, khóe miệng nhếch cao, trong mắt chứa ý cười.Bát đũa trong tay Trình Nặc suýt nữa rơi xuống, biết đứng đó từ lúc nào rồi, có nghe thấy câu đùa ban nãy của .

      Tông Lãng : “Có cơm thừa thím Ngô? Tối rồi cháu chưa ăn gì, đói chết mất.”

      Thím Ngô còn mải nghĩ đến Trình Nặc, tốt như thế lại chịu ở lại cù lao, nhưng vì sao lại là người ly hôn chứ? Vừa thấy tiếc nuối vừa đáp lời Tông Lãng: “Thằng nhóc cháu có lộc ăn đây, vừa hay còn dư phần, để thím lấy cho cháu.”

      Tủ lạnh đặt ở gian nhà chính, thím Ngô lên lấy đồ ăn thừa. Trình Nặc vội rửa sạch bát đũa rồi rời . Song Tông Lãng lại đứng gần quá, nhìn cười.

      “Nghe muốn gả cho tôi?”

      Trình Nặc lúng túng đỏ mặt, “Tôi đùa với thím Ngô thôi.” rồi quay người bỏ , nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười ở sau lưng.

      vờ như nghe thấy gì. vội chạy lên lầu cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm.

      Nhà vệ sinh nằm bên trái tầng , ở giữa là gian nhà chính, bên phải là phòng của thím Ngô và chú Lưu.

      Lúc Trình Nặc tắm xong ra, phát Tông Lãng vẫn ngồi ăn ở nhà chính. Bụng nghĩ bình thường ta ăn nhanh thế mà, sao hôm nay lại chậm vậy.

      Trời còn chưa tối, thím Ngô và chú Lưu ra ngoài dạo.

      Trình Nặc ơi hởi gì với thẳng lên tầng.

      Tông Lãng gọi lại: “Này, có thể giúp chuyện ?”

      Trình Nặc đứng cầu thang, thể phớt lờ được, hỏi: “Chuyện gì?”

      “Áo sơ mi của tôi bị đứt nút, có thể đính lại hộ ?”

      Trình Nặc đáp: “Tôi có kim chỉ.”

      Tông Lãng đứng lên, thành thạo mở ngăn kéo trong tủ ở gian nhà chính ra, tìm chiếc hộp đựng kim chỉ.

      “Có đây.”

      Trình Nặc hết cách đành phải xuống lại, vắt khăn lông lên vai, tóc vẫn còn giọt nước. Nhận lấy hộp kim chỉ, hỏi : “Nút áo đâu?”

      ồ lên, lấy nút áo màu xanh ở trong túi quần ra.

      Trình Nặc nhìn màu áo sơ mi người , lại chọn chỉ cùng màu ở trong hộp, xâu kim: “Đứt ở đâu?”

      Tông Lãng cởi áo ngoài ra, chỉ vào vị trí, từ cổ áo đếm xuống là nút áo thứ ba.

      Trình Nặc tới cầm nút áo đặt vào vị trí, chuẩn bị hạ kim đột nhiên đỉnh đầu cảm nhận được hô hấp của .

      Trình Nặc chợt rụt tay về : “ cởi ra , mặc người dễ đâm trúng da.”

      Tông Lãng đứng dậy, cởi sơ mi ra.

      mặc áo lót bên trong, cánh tay trần đưa áo sơ mi cho .

      Trình Nặc vô tình liếc tới bụng , rắn chắc cường tráng, bên lưng quần tuyến nhân ngư.

      lại hối hận, còn bằng mặc nguyên áo mà khâu thẳng.
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 18: Trêu chọc
      Trình Nặc ngồi khâu nút áo dưới ánh đèn, mặt nóng lên.

      khinh bỉ bản thân, đâu còn là mới lớn chưa trải đời mà đỏ mặt cái gì? Lòng yên, bất cẩn đâm kim vào ngón tay.

      khẽ *á* tiếng, nhìn ngón tay có giọt máu tươi ứa ra. Tính tìm khăn giấy lau nhưng trong phòng lại có. Vợ chồng chú Lưu hay dùng giấy.

      đỉnh đầu xuất bóng mờ, ngẩng đầu lên, còn Tông Lãng cúi đầu xuống, đỉnh đầu chạm vào cằm .

      “Để tôi xem.” kéo ngón tay bị kim đâm của Trình Nặc đến.

      Trình Nặc sao, “Trước kia cũng bị thế này rồi.” dùng lực toan rút tay về, song lại đọ được sức .

      giây sau đó, ngón tay được ngậm vào miệng. Thậm chí có thể cảm nhận được mút lấy.

      , làm gì đấy?!” Trình Nặc nhảy cẫng lên như bị điện giật, cuối cùng cũng rụt tay về được.

      Tông Lãng vô tội đáp, “Hồi nghịch ngợm nên tôi thường hay bị đứt tay, ông nội mút giúp tôi thế mà. Mút hết máu khá hơn thôi, tin cứ nhìn xem.”

      Trình Nặc nhìn ngón tay, đúng là vẫn còn đau nhưng còn máu ứa ra nữa.

      Có điều luôn cảm thấy, ta cố ý. Ông nội giúp đâu có giống với việc giúp ? ta hiểu cách biệt nam nữ sao?

      tức giận ném kim chỉ nút áo trong tay lên bàn, “Tự mà khâu!”

      rồi chạy bình bịch lên lầu. Ngồi giường, Trình Nặc bực dọc cả buổi, nhưng cũng biết rốt cuộc mình khó chịu điều gì.

      lâu sau, dưới lầu có động tĩnh, thím Ngô và chú Lưu về rồi. Trình Nặc nghe thấy Tông Lãng chào hỏi bọn họ rồi về nhà.

      lấy laptop bàn đến đặt giường. Ngồi xếp bằng, viết weibo về tiến trình sửa nhà hôm nay. Lúc gõ bàn phím, ngón tay bị kim đâm nhói đau, bất giác đưa tay vào miệng mút, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, vội rụt tay ra.

      Bỗng điện thoại rung lên, mở ra nhìn, là Wechat của Tông Lãng —— Tay còn đau à?

      Trình Nặc ngoái đầu lại theo bản năng, tầng hai nhà đối diện tối om. Lại nhìn điện thoại, thế là có ý gì? Sao ta biết tay còn đau? Post bài xong, đặt laptop lại bàn , phát chỉ tầng hai mà cả tầng nhà đối diện cũng mở đèn.

      ràng vừa nãy nghe thấy tiếng đóng cửa mở nhà đối diện mà, biết chắc về nhà, chẳng lẽ ngủ sớm thế sao?

      đứng bên cửa sổ, híp mắt nhìn sang đối diện. Điện thoại lại rung lên —— Tìm tôi?

      Trình Nặc trợn to mắt, kéo rèm cửa lại cái soẹt, tắt đèn, ngủ. Thực là hai căn nhà quá gần nhau, nằm giường mà như còn nghe được tiếng cười của bên kia.

      Trình Nặc nghĩ, người này dễ dây. Những mánh lới giở trò với có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa với gương mặt đó của , biết trêu chọc bao nhiêu rồi.

      Co nhắc nhở mình lần nữa, đừng có ngu ngốc.

      Ngày hôm sau bắt đầu tháo vách ngăn trong nhà. Còn về mặt tường khác, vì đó là phòng của Trình Nặc mà bên trong còn có đồ dùng, sợ lỡ dỡ tường có trời mưa làm hư hại, nên đợi khi có cửa sổ mới dỡ sau.

      Trong nhà hết rau rồi, Trình Nặc chào hỏi mấy người chú La rồi qua sông mua thức ăn.

      Tông Lãng : “Hay là đến vườn rau của tôi hái ? thu tiền.”

      Trình Nặc được, “Còn phải mua thịt nữa.”

      Tông Lãng ồ lên, nhìn rồi thôi, ép nữa.

      Đến trấn , Trình Nặc chợ mua thịt thà cả túi lớn túi , lúc xách về chợt nhớ đến chuyện cất rượu lựu. liền lên baidu tìm hiểu, rồi mua chiếc bình thủy tinh, cái vò rượu làm bằng gốm và miếng vải lụa trắng. Tiệm bán đồ cù lao có bán đường trắng, về mua đó là được.

      Về nhà, mặt tường kia dỡ xong hết rồi. Trình Nặc nhanh chóng nấu cơm.

      Hôm nay rất đúng lúc, có ngư dân bán cá bắt được sông. mua hơn mười cân cá to tướng, tính làm món đầu cá sốt ớt.

      Đầu cá rất to, phải mất sức lớn mới cắt được. rửa sạch rồi ướp gia vị cho thấm. Lại lấy ớt ngâm xanh xanh đỏ đỏ trong túi gia vị mua ra bằm . Bằm được nửa sực nhớ đến điều gì đấy, vội lấy điện thoại ra chụp ảnh.

      Muốn hấp đầu cá phải dùng đến lồng hấp, chỗ Trình Nặc có, nhưng thấy nhà chú Lưu có. Chạy ra ngoài mượn chú Lưu lồng hấp, chú Lưu liền đưa cả chùm chìa khóa cho , để tự lấy.

      Lúc chuyện với chú Lưu, Tông Lãng đứng ở bên cạnh. Trình Nặc xoay lưng với , cũng chẳng nhìn lấy cái. Cầm lồng hấp về, thẳng vào bếp.

      Khi xử lí đầu cá xong hạ nồi hấp xuống, bắt đầu xử lí đuôi cá. Phi lê thịt cá, chuẩn bị làm món cá cay nấu dầu. Còn xương cá cùng phần đuôi dùng để kho.

      Hơn mười cân cá làm thành ba món ăn, món nào cũng làm rất nhiều. Rồi Trình Nặc lại xào thêm hai dĩa rau. người mà phải xào rau rồi lại thêm lửa, đúng là bận rộn. Cứ chạy qua chạy lại liên tục. Lúc làm cá cay nấu dầu, nấu ớt chung với dầu, trong phòng bếp lại có máy hút khói nên cả phòng toàn khói dầu, Trình Nặc bị sặc ho khan liên hồi, nước mắt cũng sắp chảy xuống.

      biết Tông Lãng vào lúc nào, cầm lấy muôi trong tay , bảo ra ngoài, “ ra , để tôi.”

      Trình Nặc ngẩn người, hỏi : “ biết làm à?”

      nhướn mày với , “Sống mình mười mấy năm, biết nấu ăn ăn cái gì.”

      Trình Nặc nghe thế thôi khách khí, chạy ra ngoài hít thở khí, quả bị sặc quá rồi.

      Thế nên món cá cay nấu dầu kia được mình Tông Lãng hoàn thành. Đợi dọn thức ăn lên bàn, mọi người cùng vào ăn cơm. Cá cay nấu dầu nhìn khá đẹp mắt, nước dùng bóng nhẫy, miếng cá trắng nõn. Chú Lưu gắp đũa đầu tiên, kết quả cho vào miệng nhai suýt nữa nhổ ra.

      “Tiểu Trình này, hôm nay miếng cá này hơi mặn đấy.”

      Trình Nặc nghe thế liền gắp miếng, cho vào miệng liền nhổ ra ngay. Chú Lưu giảm quá rồi, đâu phải hơi mặn, có mà trút cả lọ muối.

      nhìn sang Tông Lãng, hề ăn món đó mà chỉ ăn mỗi đầu cá.

      : “Món cá này phải…”

      Còn chưa dứt lời chân bị người ta đá ở dưới bàn. cúi đầu nhìn, là Tông Lãng. Lại nhìn sang , vẫn ăn đầu cá, nhìn .

      tiếp: “Con cá này…”

      Chân lại bị đá nữa, nhìn : “ đá tôi làm gì?”

      Tông Lãng ra chiều khó hiểu, “Ấy, xin lỗi, đụng phải.” Rồi tiếp: “Chú Lưu ăn đầu cá , mùi vị tệ, vừa tươi lại đậm vị.” rồi gắp cho chú Lưu miếng lớn, rồi cũng gắp cá cho chú La và bác Ngô, lúc đến lượt Trình Nặc, cầm bát lên cho cơ hội.

      Thế là mọi người đều tập trung vào món đầu cá, khen Trình Nặc nấu rất ngon. Ăn xong bữa cơm, những món khác đều hết sạch, chỉ có mỗi món cá cay nấu dầu là ai động đến.

      Lúc dọn dẹp Trình Nặc thấy uổng, lãng phí nhiều quá. Nghĩ bụng sau này thể tin Tông Lãng được nữa.

      Ăn xong lại nghỉ ngơi hồi, rồi đội thi công tiếp tục làm việc. Trình Nặc vẫn nung nấu ý định làm rượu lựu. Hái hết lựu cây xuống, đầy ụ hai túi to. Ngồi ghế ở sân trước, tốn hai giờ mới bóc được hết vỏ lựu, sực nhớ đường trắng trong nhà đủ, liền lấy tiền lẻ đến tiệm .

      Hôm nay là cuối tuần, mặt trời êm dịu, đường Trình Nặc gặp vài người đến du ngoạn, cũng cầm điện thoại hoặc máy ảnh chụp khắp nơi.

      Lúc đến trong tiệm, thấy có hai người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt mua đồ, đứng trước quầy bán thuốc lá, chọn lúc rồi cầm lấy mấy gói. Thấy Trình Nặc đến, bọn họ nhét gói thuốc vào túi rồi ra ngoài.Trình Nặc đuổi theo gọi bọn họ lại theo bản năng: “Này, các chưa trả tiền!”

      người trong đó ngoái đầu lại hỏi : “ là chủ tiệm à?”

      Trình Nặc phải. Người kia : “ phải chủ bớt xen vào chuyện của người khác !” rồi cùng bạn mình về phía bến phà.

      Trình Nặc nghĩ đến chủ tiệm mình chưa gặp mặt bao giờ, đành lòng thấy đồ trong tiệm ta bị trộm, thế là lớn tiếng quát: “Bắt kẻ trộm! Người đâu, bắt kẻ trộm!”

      Ban ngày, trừ mấy người già ra những người khác cù lao đều đến lều lớn làm việc. Trình Nặc có gào lớn đến đâu cũng có tác dụng. Ngược lại hai người kia nghe thấy, quay đầu bặm trợn về phía . Trình Nặc sợ hãi nhấc chân chạy, vừa chạy vừa kêu, vô tình gặp phải nhóm người đến chơi, nhưng bọn họ vốn muốn xen vào việc của người khác nên lùi về sau ven đường.

      Trình Nặc chạy thẳng đến nhà, chạy được nửa ngoái đầu nhìn lại, hai người kia đuổi nữa mà về bến phà rồi. Cách nhà xa, lớn tiếng kêu to: “Tông Lãng, mau đến bắt ăn trộm!”

      cù lao rất yên tĩnh, lại có gì cách trở, nên khi kêu thế Tông Lãng cũng nghe thấy, ném việc trong tay sải bước chạy ra chỗ .

      “Sao đấy?” hỏi.

      Trình Nặc chỉ vào hai người xa, “Bọn họ trộm đồ trong tiệm!”

      Vừa dứt lời Tông Lãng đuổi theo.

      Hai tên kia ngờ có người đến bắt mình nên cũng nhanh. Loáng cái Tông Lãng đuổi kịp, đạp vào lưng tên trong đó làm gã bổ nhào xuống đất.

      tên khác kịp phản ứng, quay sang tính phản kích nhưng Tông Lãng tóm lấy tay , bẻ ngược tay ra sau lưng. Lúc Trình Nặc chạy đến hai tên kia nằm đất.

      nhìn Tông Lãng với vẻ bội phục, ngờ còn biết đánh nhau.

      Hai tên đất lồm cồm bò dậy, tính đập lại. Đột nhiên sau lưng Trình Nặc có tiếng bước chân, ngoái đầu lại nhìn, chú La, chú Lưu, bác Ngô, mỗi người cầm gậy gỗ chạy đến đây. Chú Lưu vừa chạy vừa kêu: “ được chạy! được chạy! Ông đây đánh chết mấy thằng oắt con nhà mày, dám lên cù lao trộm đồ!”

      Hai tên kia nhìn đội hình này, lập tức co cẳng toan bỏ chạy, song bị Tông Lãng giữ lại, “Lấy đồ ra!”

      Chúng vội lấy thuốc trong túi ra, đến bảy tám bao, đều là loại đắt nhất trong tiệm. Ném thuốc xuống đất, chúng vội chạy thục mạng về bến phà.

      Tông Lãng cũng đuổi nữa, nhặt thuốc lá lên, với ba người chú Lưu: “ sao, hai tên thanh niên, chắc thấy có người nên nảy lòng tham.”

      Chú Lưu vẫn bất bình, “Bao nhiêu năm nay cù lao chúng ta đâu có bị trộm đâu, thế mà hai đứa người ngoài mà cũng dám chạy đến trộm!”

      Trình Nặc cũng , “Chủ tiệm cũng rộng lượng quá rồi, ta ở đâu vậy, hay là gọi ta đến kiểm tra xem, xem có bị trộm gì nữa .”

      Lời vừa ra, cả chú Lưu và chú La đều sửng sốt, bác Ngô tuy nghe nhưng cũng ngẩn ra.

      Chú Lưu : “ phải chủ tiệm là…”

      Tông Lãng ngắt lời chú, “ phải chủ tiệm cù lao à, nếu ta ở đây, sao ta có thể đến trông tiệm?”

      Trình Nặc bất ngờ a lên, để ý đến Tông Lãng nháy mắt với mấy người chú Lưu.

      “Rốt cuộc ông chủ này là ai thế, ở đây, nhưng lại chạy đến đây mở tiệm.” Đúng là kỳ quái .

      Chú Lưu mất tự nhiên ho khan, : “Đúng thế đúng thế, ông chủ kia là người tốt, còn phải do thấy mấy người già cù lao như bọn chú tiện qua sông mua đồ à, nên mới mở tiệm như thế, bán ít đồ dùng hằng ngày. Hơn nữa giá cũng rẻ hơn so với bên bờ.”

      Trình Nặc ồ lên. Trong đầu nghĩ hèn gì trong tiệm chỉ có vật dụng hằng ngày với dầu muối tương giấm, nhưng lại bán nước. ra là vì người ở đây vốn cần phải mua nước.

      Xem ra ông chủ này người tốt, nghĩ nếu ông chủ cân nhắc vì cư dân cù lao, thế thành phần trong số cư dân ở đây, cũng nên có trách nhiệm nhắc nhở chủ tiệm. Thế là Trình Nặc chạy đến tiệm bán, định bụng để lại bức thư đề nghị đầy thành tâm.
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 19: Anh Lãng không vui
      Trình Nặc nằm nhoài quầy, viết vào trong sổ ghi nợ:

      Gửi chủ tiệm,

      Hôm nay mới biết cù lao, nhưng vì để người già ở đây được thuận tiện mà mở tiệm bán, là thành phần cư dân cù lao, tôi xin chân thành cám ơn .

      Tiệm của để cuộc sống của mọi người tiện lợi hơn, nhưng vì có ai trông coi nên dẫn đến vài kẻ tham lam. Hôm nay có người đến tiệm trộm thuốc nhưng bị phát , may mà có Tông Lãng ra tay nên mới tổn thất gì lớn. Vậy nên tôi chân thành đề nghị , nếu có thời gian rảnh đến tiệm, có nên cân nhắc lắp camera ? Ít nhất có thể có tác dụng dọa sợ, giảm bớt tổn thất cần thiết.

      Cư dân: Trình Nặc

      Tông Lãng đặt mấy bao thuốc vào lại quầy, rồi tới ghé đầu xem viết gì. Trình Nặc đưa tay che, cho nhìn.

      Tông Lãng cười, “ cho nhìn thôi.”

      Viết xong đề nghị, Trình Nặc mua hai bịch đường trắng. Lúc sắp vẫn chưa yên tâm, hỏi Tông Lãng: “Liệu hai người kia còn có thể quay lại ?”

      Tông Lãng đáp , “Nhìn hai tên kia giống kẻ trộm chuyên nghiệp, có lẽ thấy tiệm có ai nên mới nảy ra ý ăn trộm, giờ sợ rồi, quay lại đâu.”

      Trình Nặc mấy yên tâm, vừa vừa ngoái đầu nhìn mấy lần. Bụng nghĩ dạ dù sao mình có chuyện gì, bằng sau này đến cuối tuần, mình cứ đến tiệm mấy chuyến .

      Về đến nhà, việc đầu tiên làm là lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh quả lựu bóc vỏ. Mấy quả lựu này to như bên ngoài mà rất , song hạt nào hạt nấy đều long lanh trong suốt, dưới ánh mặt trời trông như thủy tinh.

      Chụp ảnh xong rửa tay để tách hạt. Phải bóp bể vỏ hạt để chất lỏng chảy ra, như thế mới lên men được. Cả chậu lựu lớn, tách rất .

      bóp nửa chừng lại muốn chụp ảnh, nhưng hai tay bẩn rồi, nhìn trái nhìn phải, ở đây trừ ra chỉ có Tông Lãng là biết dùng điện thoại chụp ảnh. thở dài, vào lúc này mà có Bạch Nguyên hay quá, nhất định cậu ấy hứng thú với mấy chuyện này lắm.

      đưa tay phải rút khăn giấy ra lau, rồi cầm điện thoại chuẩn bị quay video bằng tay. Tay trái tiếp tục bóp hạt lựu.

      bóng đen tiến đền gần, ngẩng đầu nhìn, là Tông Lãng.

      “Làm gì vậy?” hỏi.

      “Lựu ăn hết, cất rượu.”

      cười, “ còn biết cất rượu à?”

      Trình Nặc ừ, muốn quay video nhưng thấy chịu , bèn : “ có thể tránh ra được ? Tôi muốn quay video, muốn thu cả tiếng vào.”

      Tông Lãng : “ bận hai tay rồi mà, để tôi quay giúp .” rồi bổ sung thêm câu, “Bảo đảm thanh.”

      Trình Nặc ngẫm nghĩ rồi đưa điện thoại cho , dặn: “Chỉ cần quay hạt lựu thôi, đừng quay người.”

      Tông Lãng đáp được.

      giơ điện thoại lên, nhắm ngay chậu, : “Ba, hai, , bắt đầu!”

      Trình Nặc bắt đầu bóp. Quay khoảng phút, nháy mắt với ra hiệu: tắt .

      Tông Lãng hiểu ý dừng quay, sau đó mở video lên, ngồi xổm bên cạnh cho nhìn.

      Trình Nặc ngoái đầu sang, do quá sáng nên nhìn thấy màn hình, Tông Lãng đưa tay che lại giúp . Vì thế mà hai người cách rất gần nhau, gần như dính sát nhau.

      Chú Lưu và bác Ngô đến sân trước tìm công cụ, thấy cảnh này, chú Lưu vội kéo bác Ngô về. Chú La thấy hai người tay trở lại hỏi: “Đồ đâu, phải nằm cạnh tường ở sân trước à, hai người tìm được sao!” Vừa vừa định tìm.

      Chú Lưu vội đặt tay lên miệng ra hiệu ông tiếng lại, thấp giọng : “Đến đây, sang đây mà xem.”

      Chú Lưu dẫn chú La tới sát cửa, nhìn vào sân trước, chỉ vào Trình Nặc và Tông Lãng mà , “Thấy chưa, vừa rồi tên nhóc kia còn để tôi cho biết mìn là ông chủ cửa tiệm là tôi nghi ngờ rồi, xem ra tên nhóc này có tâm tư .”

      Bác Ngô nghe bọn họ gì, cũng nấp phía sau hỏi: “Sao, sao?”

      Chú La hừ tiếng, giọng đầy trịch thượng: “Tôi nhìn ra từ lâu rồi.”

      “Lúc nào?”

      “Vào ngày đầu tiên con bé kia đến cù lao, khi người nhà bà Bạch dẫn ấy lên thôn đóng dấu, thằng nhóc Lãng đứng ngay ven đường mà, ánh mắt nhìn con bé… cứ giống như, giống như…” Nghĩ mãi vẫn tìm ra lời thích hợp, chú luôn: “Giống như lúc trẻ nhìn vợ vậy, nhìn mãi rời.”

      Chú Lưu *ha* lên, “Ông già .”

      Bên kia Trình Nặc xem video xong, phát Tông Lãng đứng gần mình quá, thế là vội ngồi thẳng người : “Cám ơn , cứ để điện thoại đó là được rồi.”

      Tông Lãng lại di chuyển, hỏi : “Cất rượu xong có thể cho tôi nếm ?”

      Trình Nặc đáp được.

      : “Tôi nhớ rồi đấy, đến lúc đó đừng có đòi trả tiền.”

      Trình Nặc đáp: “Tôi đòi trả tiền bao giờ?”

      nhếch môi như có ý ám chỉ: “Vậy tốt, dù sao cũng rồi, tôi ghi nhớ giúp .”

      Trình Nặc cảm thấy khó hiểu, để ý đến nữa.

      Bóp hết lựu, rửa sạch bình thủy tinh, để phơi cho ráo nước rồi trút cả nước lựu lẫn xác vào trong, bình to 5 lít nên đựng vừa đầy, cuối cùng Trình Nặc cho đường trắng vào.

      Làm xong xuôi, lại lấy điện thoại chụp mấy tấm, sau đó mới chuyển bình vào phòng, đặt dưới chân tường để nó lên men mấy ngày.

      Làm xong hết thảy, bên đội thi công cũng dỡ xong vách ngăn. Hôm nay nghỉ trước giờ, trước khi mọi người ra về, Tông Lãng với Trình Nặc: “Ngày mai để chú bác nghỉ ngày .”

      Trình Nặc được, vốn cũng hẹn làm ba ngày nghỉ ngày rồi, giờ cũng bốn năm ngày.

      Vừa khéo nhân ngày nghỉ ngày mai, bổ ít củi trả cho ông Lý, rồi lại lên trấn mấy chuyến, mua thiết bị hóa lỏng cùng bếp về.

      Buổi tối về nhà chú Lưu, lúc ăn cơm, Trình Nặc nhắc đến chuyện đốn củi, hỏi chú Lưu đâu có thể đốn được.

      Chú Lưu : “ như cháu đốn củi làm gì, cháu làm được đâu.”

      Trình Nặc bổ được, rồi với chú chuyện Tông Lãng tìm ông Lý mượn củi giúp .

      Chú Lưu nghe thế liền đáp: “À, thế phải trả rồi.” Lại : “Vậy đến phía Nam bờ sông , ở đó có cánh rừng, chú cũng hay đến đó đốn củi.”

      Trình Nặc lại hỏi thế nào, ghi nhớ đường, tính mai dậy sớm ngay.

      Buổi tối ngồi giường, Trình Nặc lại post bài lên weibo như thường. Ảnh chụp lúc nấu cơm rồi cả video quay cất rượu, toàn bộ up lên cả. Rồi phát bình luận rất nhiều, còn có mấy chục lượt chia sẻ. mở bình luận ra nhìn, đa số đều hâm mộ có thể buông bỏ mọi thứ trở về cuộc sống nông thôn, rồi lại thúc giục chia sẻ nhiều vào. Lượt follow tăng hơn hai trăm.

      Đúng là bất ngờ, dự tính ban đầu của khi ghi chép ở weibo chỉ là muốn viết nhật ký cho mình thôi, tương lai nếu rời khỏi đây, hoặc sau này già rồi cũng có nơi nhớ đến. ngờ lại còn có người theo dõi. trả lời mấy bình luận, bày tỏ nhất định chia sẻ thêm nhiều nữa.

      Vì chuyện này mà tâm tình trở nên rất tốt, ngâm nga tắt laptop rồi tắt đèn ngủ. quyết định, nếu có người thích nhật ký của sau này dù chụp ảnh hay quay video cũng phải nghiêm túc lên, tốt nhất là chụp nhiều nhiều, cắt nối biên tập rồi ghép thêm nhạc. Sau này mình xem cũng thoải mái hơn.

      Lúc ngủ còn nghĩ, ngày mai khi đốn củi có thể chụp thêm mấy tấm.

      Sáng sớm hôm sau, Trình Nặc dậy nấu đồ ăn sáng phụ thím Ngô, ăn xong liền mượn dao phay và dây thừng ở nhà thím, sau đó hăng hái đốn củi.

      Dựa theo đường mà chú Lưu chỉ, nhanh chóng tìm được cánh rừng kia.

      Rừng lớn lắm, mọc dưới cây cao là những bụi cây rậm rạp, vì mùa thu nên lá cây đều khô héo, rơi lớp dày mặt đất. Trình Nặc dám sâu vào trong, đầu tiên là chụp ảnh quay video ở bìa rừng, sau đó chụp cả dụng cụ đốn củi rồi mới bắt tay làm.

      Hôm nay cố ý mặc áo quần thể thao để tiện làm việc. Đội đầu chiếc nón cỏ mà sáng nay thím Ngô tìm cho .

      Dao chẻ củi rất sắc, Trình Nặc chọn cành khô to vừa phải, cũng khó lắm, nhưng vì quên mang găng tay nên chốc sau tay đỏ bừng.

      chặt lúc dừng lại nghỉ, lại tranh thủ quay video. Vì làm chậm nên trong tiếng đồng hồ, chỉ đốn được . Cứ theo đà ngày, có khi phải mất ngày ở đây mới có thể trả lại củi cho ông Lý được.

      tính tăng tốc chợt nghe thấy tiếng brum brum quen thuộc, Tông Lãng lái xe ba bánh đến bên này.

      Hướng ngược với Trình Nặc, lúc này Trình Nặc mới nhớ đến, con đường này thông với lều lớn bên kia. Hẳn Tông Lãng là từ bên đó lại.

      Tông Lãng dừng xe, hỏi làm gì.

      Trình Nặc giơ dao lên, “ nhìn thấy à, tôi đốn củi.”

      Tông Lãng đến, cười : “Dĩ nhiên tôi biết đốn củi rồi, chẳng qua là chưa thấy ai đốn như bao giờ.”

      Trình Nặc hỏi: “Vậy đốn thế nào?”

      Tông Lãng nhận lấy con dao, khom người xuống vung dao xuống cây khô ở bên người, chặt từ phần gốc, chỉ hao dao ngã. giống Trình Nặc chỉ nhắm chẽ cây mà chặt.

      Tốc độ của nhanh hơn Trình Nặc nhiều, chỉ mấy phút chặt được dãy. Trình Nặc vội cầm điện thoại theo Tông Lãng chụp, lúc Tông Lãng quay đầu bất cẩn lọt vào ống kính. cười với ống kính, Trình Nặc vội tắt camera, đưa tay đòi dao chẻ củi.

      “Cám ơn , để tôi tự làm, làm việc của .”

      Tông Lãng trả dao cho , “Tôi làm xong việc rồi, dù sao cũng có việc gì, để tôi chặt giúp .”

      Trình Nặc cố ý cần.

      Tông Lãng dừng tay, cởi áo khoác ra nhét vào tay .

      “Hàng xóm cả mà, dù hôm nay có gặp chú Lưu ở đây chặt củi tôi vẫn giúp, tại sao cứ phải từ chối thế, hơn nữa chặt xong rồi về thế nào, gánh nổi đống củi này à?”

      Trình Nặc liền nghĩ đến vấn đề vận chuyển. có thể đốn củi, nhưng còn gánh củi chịu. Quay đầu nhìn xe ba bánh của Tông Lãng, hiển nhiên đây là phương tiện vận chuyển tốt nhất lúc này.

      “Vậy, vậy làm phiền vậy.” dừng lại : “Nếu tôi trả tiền công.” luôn cảm thấy nợ ơn tốt lắm, vẫn nên trả tiền hơn, dù có hơi đắt.

      Tông Lãng vui, cau mày hỏi : “ cứ muốn để tôi giúp thế à?” Động cái là đòi trả tiền, chỉ hận thể rạch ròi với . ghét thế sao?

      Trình Nặc phải, “Dù gì cũng làm chậm trễ thời gian của , hơn nữa đốn củi cũng phải chuyện thoải mái. Nên tôi…”

      Còn chưa xong, Tông Lãng ngắt lời: “Vậy mà nhờ người khác.” rồi quăng dao trong tay , lấy lại áo khoác rồi xoay người rời .
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :