1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân ở căn nhà cũ - Yên Bán Căn 56 chương + Ngoại truyện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 10: Tân Sinh
      Trình Nặc vừa đặt chân vào vườn rau cái là muốn rời , Tông Lãng tìm số lượng lớn giỏ trúc tới, để sắp xếp rau củ. Hai người với Bạch Nguyên chạy miết từ lều này đến lều khác, thứ gì cũng muốn hái ít. Đến lúc về, Trình Nặc mới phát ra, hái được số rau củ chất đầy nửa xe ba bánh.

      “Trời ơi, nhiều thế này sao!”

      Bạch Nguyên cười : “ sao, em ăn nhiều cơm lắm, có thể ăn hết.”

      Trình Nặc mải nghĩ, những thứ rau củ này nên phối thế nào, làm món gì đây. Đương lúc nghĩ ngợi phát ra chuyện rất quan trọng, có thịt, cũng đâu thể nấu toàn rau được.

      với Bạch Nguyên, vẫn cần phải lên trấn chuyến để mua ít thịt.

      Bạch Nguyên đáp: “Vậy em với Lãng, chị ở nhà chuẩn bị thức ăn .”

      Trình Nặc cảm thấy thế cũng tốt: “Vậy tôi về lấy giấy bút liệt kê, rồi mua theo đó nhé.”

      Tông Lãng ngồi đằng trước lái xe, nãy giờ vẫn im lặng, nghe thế : “ cần phiền toái thế đâu, nhắn thẳng vào Wechat cho tôi .”

      Bạch Nguyên nghe thế la lên, “Hai người thêm Wechat rồi à, được, chị Trình Nặc, chị cũng phải thêm em vào.” Vừa vừa rút điện thoại ra.

      Trình Nặc đnh phải thêm Bạch Nguyên vào. Chuyện đầu tiên Bạch Nguyên làm sau khi được thêm bạn bè là kéo ba người vào group, đặt tên là ‘tiểu phân đội cù lao Hà Diệp’.

      Trình Nặc soạn đủ đồ mình cần mua, nhắn riêng cho Tông Lãng mà nhắn vào trong group.

      Quay về nhà, Bạch Nguyên xách đống rau củ ra sân sau, rồi cùng Tông Lãng sang bên kia.

      Rau quá nhiều, Trình Nặc lặt mấy thứ có thể vất đặt sang bên, số còn lại đem rửa. Cắt xong xuôi mới nhận ra chén dĩa đủ, thế là vội nhắn tin vào trong group tiểu phân đội, dặn Bạch Nguyên mua thêm ít chén dĩa.

      Chỉ có chiếc bếp điện từ, nấu đồ quá lâu. Trình Nặc bèn chuyển qua phòng bếp, nhìn quanh nồi bếp, dù có bụi bám nhưng vẫn tốt chán.

      Múc nước, chà rửa nồi chừng mấy lần, rồi chất củi vào góc, quét sạch đất, nhóm lửa, nấu thử nồi nước sôi trước xem có dùng được .

      Nồi nước sôi, bị rỉ nước. Trình Nặc phấn khởi hô lên: “Tốt quá rồi!”

      Sau đó chuyển hết dầu muối tương giấm đến đây, cũng dọn bàn đặt bếp điện từ vào, thuận lợi gác chén dĩa. Vừa chuẩn bị xong xuôi Bạch Nguyên và Tông Lãng về. Túi lớn túi , mua nhiều đấy.

      Bóng đèn ở phòng bếp bị hư, Trình Nặc sợ trời tối thấy nên nhân lúc còn sớm, bắt đầu nấu cơm luôn. Bạch Nguyên chủ động ngồi dưới bếp, thêm lửa hộ .

      “Chị Trình Nặc, em thêm lửa vừa chưa?”

      Trình Nặc được, “Lửa lớn lắm.”

      Bạch Nguyên đắc ý: “Hồi em ở đây, lúc bà cố nấu cơm đều do em thêm củi đấy.”

      “Bà lão lớn tuổi vậy rồi mà vẫn nấu cơm à?” Trình Nặc hỏi.

      “Dĩ nhiên rồi, bây giờ vẫn có thể nấu được đấy. Ngày đầu tiên em về, bà lão còn nhớ em thích ăn thịt chưng bột cay, thế là đích thân nấu cho em, chưng cả nồi lớn. Làm em ăn no căng cả bụng, thắt nổi thắt lưng luôn.”

      Trình Nặc hay đấy. Nếu như được như bà lão, còn có thể nấu cơm cho chắt, hẳn là hạnh phúc lắm.

      cho xương sườn và củ cải vào nồi chưng, thêm nước, dặn Bạch Nguyên chưng với lửa . Sau đó ra sân sau rót nước, phát biết Tông Lãng vừa nãy còn loanh quanh ở đây đâu, đến sân trước xem, cũng có.

      Bụng nghĩ thầm người này đúng là, cũng chào hỏi, lát nữa ăn cơm còn phải mời ta tới à?

      Vừa nghĩ đến đấy thấy có người nhảy vào từ lỗ hổng tường, chính là Tông Lãng.

      Trình Nặc lại nghĩ, người hai người, sao ai cũng giống con mèo trắng kia thế, đường chính lại thích lối này?

      Tông Lãng cầm trong tay mấy cái bóng đèn. phải bóng đèn tiết kiệm năng lượng, là loại đèn sợi đốt như trong phòng Trình Nặc.

      “Lúc sáng thấy trấn có loại bóng này nên thuận tiện mua giúp .” Tông Lãng đưa bóng đèn cho Trình Nặc, giải thích.

      Vì vừa rồi mình mới oán trách người ta nên Trình Nặc có phần xấu hổ, “Cám ơn nhé, đợi tôi trả tiền cho . À, cả tiền mua thức ăn nữa, để trả luôn.”

      Tông Lãng vào phòng, kéo ghế tới đứng lên, tháo bóng đèn ở nhà chính xuống, để Trình Nặc đưa cho cái mới. Lắp xong nhảy xuống. Trình Nặc đứng cạnh ghế, hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng người .

      Tông Lãng cúi đầu nhìn Trình Nặc, trong mắt tràn đầy ý cười: “Được, đợi tôi về tính xem hết mấy tiền với .”

      Vì Trình Nặc đứng gần quá nên tim bất giác hẫng nhịp, đại não trống rỗng khắc, lại chú ý thấy cằm vốn lún phún râu được cạo sạch, cằm chẻ ràng, vô cùng nổi bật.

      “À, được được.”

      Tông Lãng cười rời , vào phòng, lại thay bóng đèn mới. Sau đó mới ra phòng bếp, cũng thay luôn chiếc bóng đèn hư kia.

      Trình Nặc bật công tắc, xoẹt tiếng, trong căn phòng lờ mờ lập tức sáng choang.

      Bạch Nguyên nhìn bóng đèn cười : “ Lãng làm gì cũng giỏi .”

      Tông Lãng trả lời cậu ta, chỉ nhìn Trình Nặc. Trình Nặc vội đến mở nắp nồi ra, xem hầm xong xương sườn chưa.

      Nắp vừa giở ra, khói trắng lập tức bốc lên, mùi thịt xộc thẳng vào mũi.

      Trình Nặc nghĩ, mình sao thế nhỉ, ràng tim chết rồi, vì sao lại còn cảm giác loạn nhịp này đây.

      cắn môi, nghĩ đến Lâm Dĩ An. Tự với bản thân, Trình Nặc à, nhất định mày phải cẩn thận, đừng để bản thân rơi vào tuyệt cảnh lần nữa.

      “Thơm quá !” Bạch Nguyên đưa mũi đến ngửi, “Chị Trình Nặc, em có thể ăn miếng trước được ?”

      Trình Nặc hoàn hồn, được. Lấy muôi lật múc miếng xương sườn rồi đưa cho Bạch Nguyên.

      Bạch Nguyên cầm lấy thảy vào miệng, bị nóng nên vừa giãy vừa la, nhưng cũng chịu nhổ ra.

      “Ngon lắm, còn có mùi tươi của củ cải nữa!”

      Trình Nặc hỏi: “Thịt chín chưa?”

      Bạch Nguyên : “Chín rồi chín rồi, rất vừa.”

      Trình Nặc cầm bát canh, múc xương sườn lên đó rồi bày ra bàn. Tiếp tục rửa nồi, nấu món khác.

      Bạch Nguyên thèm ăn, lúc trưa còn chưa ăn nó, thế là động đũa gắp miếng xương sườn, nhớ phải xuống bếp nhóm lửa.

      Tông Lãng thế vào vị trí của cậu, nhét thêm củi vào bếp. Cách làn khói bốc lên từ nồi, nhìn Trình Nặc. nghiêm túc nấu ăn, hề liếc về phía dù chỉ là lần.

      Vì quá nhiều đồ ăn, nên nấu bữa cơm này ngót nghét hai tiếng. Bạch Nguyên như đứa trẻ, ngồi chờ bên cạnh. Hễ xong món nào là cậu lại thử trước, vừa ăn vừa kêu gào: “Chị Trình Nặc, đồ chị làm ngon ngon cực!”

      Đợi nấu xong xuôi cậu ta no rồi.

      Bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn vuông trong gian nhà chính, lúc bày bát đũa, đột nhiên Tông Lãng : “Sắp sáu giờ rồi.”

      Trình Nặc phản ứng kịp là có ý gì, nhưng Bạch Nguyên lại la lên: “Nguy rồi nguy rồi, sắp kịp chuyến phà cuối rồi!”

      Trình Nặc cũng quên béng nhà cậu ta ở bên kia sông, “Thế làm thế nào bây giờ, hay là cậu mau ăn trước .”

      Bạch Nguyên no rồi, vừa mặc áo khoác vừa chạy ra ngoài, “Đồ dư lại cũng đừng đổ nha chị, đợi mai em đến ăn!” Người cao chân dài, từ lỗ hổng tường nhảy ra ngoài, lúc sau khuất bóng.

      Bất chợt, cả căn phòng chỉ còn lại mỗi Trình Nặc và Tông Lãng, yên tĩnh đến lúng túng.

      Trình Nặc : “Nhiều đồ ăn thế này, hai chúng ta cũng ăn ết, khoog bằng gọi mấy người chú La lại ăn ! Tôi nhớ nhà chú La ở trước mặt đúng , để tôi gọi chú ấy!” rồi liền chạy bay ra ngoài, chạy rất nhanh.

      Tông Lãng nhịn được bật cười. Nghĩ thầm trong đầu mình đáng sợ thế à?

      Chú La muốn đến, Trình Nặc coi như chúc mừng trước khi bắt đầu làm việc, khuyên mãi mới chịu đến, rồi lại hỏi nhà chú Lúc ở đâu, lại chạy bịch bịch tìm chú Lưu, rồi cùng chú Lưu gọi bác Ngô.

      Người ngồi đầy bàn, rốt cuộc trong phòng cũng náo nhiệt lên.

      Chú La thích chuyện, Trình Nặc rót cho chú ấy cốc rượu, mình chú tự ăn tự uống. Còn chú Lưu ngược lại, vô cùng nhiệt tình, muốn cạn ly từng người .

      Trình Nặc biết uống rượu.

      Lúc câu này có hơi chột dạ, nhìn Tông Lãng, thấy nhếch môi cười.

      Chú Lưu , “ biết uống rượu lấy nước thay rượu , chúc khởi công đại cát!”

      đủ ly nên Trình Nặc đành lấy bát thay, rót nước sôi nguội rồi cụng ly với từng người .

      “Khởi công đại cát!”

      Ăn bữa cơm này đến tám chín giờ, đồ ăn bàn nguội. Tiễn mấy người chú Lưu rời , Tông Lãng cũng nán lại lâu, chào hỏi rồi ra về.

      Trình Nặc thu dọn bát đũa, vì mới đổi bóng đèn, nên từ phòng bếp đến nhà chính đều rất sáng, còn thấy sợ nữa.

      Dọn dẹp xong xuôi lại rửa mặt, cuối cùng kiểm tra chốt cửa. Sau đó Trình Nặc về phòng, mở laptop lên.

      có thói quen viết nhật ký. Những ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện nên mới gián đoạn việc viết nhật ký.

      Mở Word lên, nhìn con trỏ nhấp nháy mà mãi vẫn viết chữ nào. Thế là dứt khoát tắt Word , lấy điện thoại đăng nhập weibo. Weibo cũ có rất nhiều bản ghi chép, đều ghi lại từng chút trong cuộc sống . Giờ muốn nhìn nữa, thoát ra, đăng ký tài khoản mới.

      ID tên là, Tân Sinh*.

      (*Nghĩa ở đây là cuộc sống mới.)

      lại tìm mấy tấm ảnh chụp hôm nay cùng với mấy tấm chụp nhà hôm trước, chọn mấy tấm post lên, thêm caption —— tôi có căn nhà cũ.

      Vì trong ảnh có tấm có hình của Bạch Nguyên, nghĩ ngợi hồi, cuối cùng gửi Wechat cho Bạch Nguyên, hỏi cậu liệu có để ý .

      lâu sau, Bạch Nguyên trả lời: để ý đâu! Xin ID weibo!

      Nhưng lần này lại trả lời ở trong group Tiểu Phân Đội.

      Trình Nặc trả lời: được, đây là bí mật.

      Bạch Nguyên đành phải xóa, trả lời lại: Nhất định phải chọn tấm nào đẹp trai vào!

      Trình Nặc: Yêm tâm, tấm nào của cậu cũng đẹp trai cả.

      Trình Nặc lại hỏi cậu: Có bắt kịp chuyến phà cuối ?

      Gửi rồi mới phát giác mình lại hỏi câu ngốc nghếch, dĩ nhiên là bắt kịp rồi.

      Bạch Nguyên: Kịp chứ, giây sau lên phà rồi, may mà chân em chạy cự li dài hơi bị nhanh!

      Trình Nặc gửi biểu tượng cười to. Đột nhiên, màn hình xuất tin nhắn của Tông Lãng.

      “Chân cậu dài mét tám ? đừng đắc ý.”
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 11: Không phải ‘rau’ của tôi
      xuất của Tông Lãng mà Trình Nặc đột nhiên nhớ ra, mình còn chưa trả tiền đồ ăn cho , thế là nhẩm tính tiền hái rau củ cùng với đồ mua được trấn, sau đó gửi tin nhắn riêng rồi gửi thêm bao lì xì hai trăm đồng cho Tông Lãng, ghi là tiền mua đồ ăn. Sau khi gửi , thấy Tông Lãng nhanh chóng nhận tiền.

      Trình Nặc nghĩ, biết có phải cố xuất trong group, nhắc nhở trả tiền nữa.

      Thoát Wechat, ngủ. Ngày mai còn phải dậy sớm trồng rau đây.

      đêm ngủ ngon, ngày hôm sau, lại ngày nắng đẹp.

      Đất hoang đủ độ màu mỡ, nhổ cỏ chất thành đống đốt . Đốt xong còn dư lại tro, đó là phân bón tự nhiên tốt nhất.

      Trong thời gian đợi cỏ cháy hết, chuyển ghế tre ra, ngồi trong sân trước, lột vỏ từng tép tỏi mình mua.

      Nắng mùa thu chan hòa, cẩn thận lắng nghe, xa xa lại có tiếng ve sầu râm ran. Những bông hồng tường theo gió khẽ rơi xuống mấy cánh hoa, nhàng rơi xuống gạch phủ đầy rêu xanh.

      Lại trồng thêm vài cây ăn quả, chỉ cần là đất màu nơi này có thể trồng được. Nghĩ đến cây ăn quả, lại nhớ đến mấy bụi thạch lựu kia, sai nhiều trái vậy mà ăn hết, lãng phí quá. Hái vào ngâm thành rượu lựu cũng được đấy nhỉ.

      Vừa nổi hứng, lập tức rút điện thoại ra search baidu xem cách ủ rượu lựu. Tính toán cần mua dụng cụ gì, ghi nhớ lại, lần sau lên trấn mua về.

      Đợi đốt sạch cỏ lại trồng tỏi, nhưng lúc này mới nhớ dụng cụ mượn hôm qua trả lại hết rồi. đành phải mượn tiếp, người khác quen nên chỉ biết tìm ba người trong đội thi công cao tuổi.

      Nhà chú La gần đây, nhưng Trình Nặc thấy chú ấy luôn sầm mặt nên thôi, đến nhà chú Lưu.

      Trong nhà chú Lưu chỉ có mỗi chú cùng vợ già, con cái đều chuyển .

      Lúc Trình Nặc đến, vừa hay chú Lưu có mặt ở nhà, nhiệt tình chào đón .

      Trình Nặc ý đồ, chú Lưu vội lấy dụng cụ nông nghiệp nhà họ ra, “Muốn gì cứ chọn !”

      Trình Nặc bảo chỉ cần cuốc là được, có điều mượn rồi cũng thể ngay, nán lại chuyện với chú Lưu mấy câu.

      “Bác đâu ạ, sao thấy đâu?”

      Chú Lưu làm ở lều lớn, “Bà ấy thích ở yên, ngày nào cũng qua đó làm việc.”

      Trình Nặc hỏi chú: “Là lều lớn chỗ Tông Lãng ấy ạ?”

      Chú Lưu: “Đúng thế, người cù lao này đa phần đều đến lều cậu ta làm việc. lớn tuổi cả rồi, nơi khác cũng tìm được việc làm. Mà lều của cậu ta cách đây cũng gần, cần phải qua sông. Tiền công cũng thấp, ngày sáu mươi đồng, buổi trưa còn bao cơm.”

      Trình Nặc ồ tiếng, bụng nghĩ ra Tông Lãng còn giải quyết cả vấn đề công việc của người cù lao.

      “Vốn dĩ chú cũng làm ở đó đấy, có điều Tông Lãng đến tìm chú nhờ, sửa nhà cho cháu đấy, nên mấy ngày nay mới .”

      Trình Nặc nghe ra ý của chú ấy có mấy phần bỏ được lều lớn, cười : “Chú Lưu cứ yên tâm, cháu cũng bao bữa trưa luôn!”

      Chú Lưu nghe thế cười to, “Hóa ra lại tốt thế cơ à, bữa cơm tối qua cháu làm ngon lắm, làm con sâu ham ăn trong chú chui ra rồi này, còn ngon hơn tiệm cơm trấn nhiều!”

      Trình Nặc lại trò chuyện đôi câu, vừa định về thấy dưới chân tường trong sân nhà chú Lưu có mấy hũ sành cũ. mặt dày xin chú Lưu cái.

      Chú Lưu : “Cháu thích cái này hả? Mấy thứ này bọn chú muốn vất mà cũng biết vất đâu, cháu lấy tốt quá, cứ cầm .”

      Trình Nặc vui vẻ, liên tục cám ơn, rồi chia mấy chuyến chuyển đống hũ sành kia về.

      Sau khi về, gieo tỏi trước. Rồi lại bất chợt linh cảm dâng trào, chuyển ghế ra, dùng đồ cố định điện thoại, camera nhắm thẳng vườn rau, quay đoạn video trồng tỏi.

      muốn làm bản ghi chép, ghi lại tất cả mọi thứ ở căn nhà cũ này.

      Trồng tỏi xong, chuẩn bị rải hạt giống cải trắng, nhưng lại phát ra mình quên mua tấm màng nhựa. Mùa này nếu có màng đậy hạt giống khó mà nảy mầm được. Vậy là đành bỏ , định chiều ghé lên trấn mua rồi về trồng sau.

      Thời gian rảnh còn lại, chuyển mấy hũ sành đến bên giếng, múc nước, nghiêm túc cọ rửa. Có đến bảy tám hũ sành, có cái bị sứt mẻ, có cái vẫn nguyên vẹn.

      Có lẽ trước đây chúng được dùng để muối rau, để ở bên ngoài lâu nên dính ít bùn bẩn. Trình Nặc cẩn thận rửa sạch từng hũ , chọn hũ thân cao dáng , múc đầy nước, rồi lại ra ngoài tường trong sân ngắt mấy bông hồng cắm vào. Sau đó chuyển bàn vuông ở phòng bếp về sân trước, đặt hũ sành lên , trông lại càng hợp.

      Trình Nặc xúc động, lại rút điện thoại ra chụp mấy tấm. Đột nhiên có thanh thông báo của Wechat, mở ra nhìn, là tin nhắn group Tiểu Phân Đội, Bạch Nguyên nhắn vào, hôm nay mình thể tới trồng rau giúp được.

      Trình Nặc trả lời sao, rồi lại gửi video và ảnh vừa chụp ban nãy qua cho cậu xem.

      Bạch Nguyên gửi lại biểu tượng khen ngợi, lại : Có điều chị yên tâm, nhất định bắt đầu từ mai em tới!

      Trình Nặc cười trả lời được, rồi hỏi: Cậu có biết ở đâu bán công cụ làm nông , cứ mượn người ta hoài cũng hay lắm.

      Mãi vẫn thấy Bạch Nguyên trả lời, Trình Nặc đoán chắc cậu ta bận, thế là đặt điện thoại xuống, tiếp tục thu dọn mấy cái hũ kia. Rửa xong đặt ở sân trước cho ráo.

      Trong bãi đất hoang ở ngoài sân mọc đầy cúc hoang. hái bó to về, chia nhau ra cắm trong hai chiếc hũ. Hũ sành kiểu cổ phối thêm cúc hoang xanh vàng, nhìn vào rất có phong tình.

      Tâm trạng Trình Nặc rất tốt, lại tách tách chụp thêm mấy tấm.

      Lại mở Wechat ra, Bạch Nguyên vẫn chưa trả lời, nhưng hơn mười phút trước Tông Lãng nhắn: Tôi biết.

      hiểu sao, theo bản năng Trình Nặc muốn tiếp xúc với Tông Lãng. Nhưng tránh đâu có khỏi, ta còn sửa nhà hộ mà.

      Trình Nặc nghĩ, ngoài sửa nhà ra, nên có tiếp xúc gì khác với ta nữa cả. Hàng xóm bình thường thôi, nên qua lại thân thiết quá.

      trả lời, chuẩn bị đặt điện thoại xuống.

      Nhưng thế mà, luôn khiến người ta phải giật mình.

      vừa đặt điện thoại xuống nghe thấy bên ngoài sân có tiếng xe ba bánh nổ brum brum. giây tiếp theo, Tông Lãng đứng ở ngoài gọi .

      “Trình Nặc!”

      Trình Nặc sợ hết hồn, suýt nữa thả điện thoại xuống đất. Hốt hoảng chạy vào phòng, lại chạy vào nhà, sau nghĩ lại thấy ổn, chắc ta thấy mình rồi, thế là phải chạy ra lại, lúng túng cười với Tông Lãng ở ngoài.

      “Sao lại tới đây?”

      Trình Nặc đừng ở chỗ nứt ở đầu tường, mặt lại đeo kính râm, nhếch miệng cười, có thể nhận ra ta rất vui.

      “Vừa hay tôi phải đến trấn , có thể thuận tiện chở mua đồ làm nông.”

      Trình Nặc vội : “A, cần đâu, tôi định… mai mới mua.”

      nhướn mày, “ phải mai bắt đầu làm việc rồi à, có rảnh hả?”

      Trình Nặc ồ tiếng, hình như là .

      thôi.” , “Nếu trễ là kịp chuyến phà giờ này đâu.”

      Trình Nặc thấy mình như con vịt bị lùa , nếu đồng ý có vẻ hợp lẽ lắm, dẫu sao người ta cũng có lòng tốt đến giúp .

      “Vậy cũng được, đợi tôi lấy túi.”

      vào nhà lấy túi, đóng cửa trước cửa sau lại, rì rì đến bên xe ba bánh, lúc này mới nhìn thấy, phía sau xe lại chất đầy rau củ.Tông Lãng lên tiếng, dịch mông qua bên, để dư chỗ trống cho .

      Trình Nặc ngồi lên, hiểu sao mà rất tự nhiên, cả người như cứ sắp rơi ra ngoài xe đến nơi. Đường hôm nay lại còn rất xóc nảy, nghĩ lại , lúc trước ngồi xe này cũng đâu có chòng chành đến thế.

      “Ngồi cho vững , ngã là tôi chịu tiền thuốc thang đâu đấy.”

      Trình Nặc siết chặt tay vịn ở bên cạnh, căng thẳng suốt đường , mãi đến khi lên phà, Tông Lãng xuống xe mới thả lỏng.

      Tông Lãng gặp người quen nên chuyện. Trình Nặc mơ hồ nghe thấy người kia hỏi Tông Lãng là ai. Tông Lãng quay đầu nhìn rồi mới đáp: “Mới chuyển đến.”

      Người kia tiếp: “Còn có người chuyển đến hả? Có điều trông đẹp đấy, kết hôn chưa?”

      Tông Lãng gì đó, nhưng bị gió biển cuốn rồi.

      Người kia cười với vẻ mờ ám, “Ở lầu gần nước đấy nha*…”

      (*Nguyên câu là 近水楼台先得月 – ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên: ý chỉ người đầu tiên được hưởng lợi khi ở gần cái lợi.)

      Tông Lãng lên tiếng, lúc sau, Trình Nặc mới nghe thấy câu do gió biến đưa đến.

      phải ‘rau’ của tôi*.”

      (*Có thể hiểu là phải tuýp người của tôi.)

      Chỉ năm chữ nhàng, Trình Nặc nghe được lại cảm thấy rất tốt. Nhưng trong lòng vẫn khó chịu, rút điện thoại ra soi, tóc ngắn ngang vai, mặt trái xoan, ngũ quan bình thường, nhưng cũng được xem là thanh tú. nghĩ, với dáng người của mình, lại còn có người chê sao?

      Bỗng nhớ đến Lâm Dĩ An, có lẽ là có người chê , nếu sao ta lại…

      Những ngày qua, cố gắng để bản thân phải nghĩ đến Lâm Dĩ An, nghĩ đến Đinh Gia, vì hễ nghĩ đến là trái tim lại quặn đau. Mà tim đau đớn, khóc.

      thích khóc, lớn thế rồi, số lần khóc có thể đếm được đầu ngón tay. muốn phải khóc vì hai kẻ làm tổn thương mình.

      Nên chỉ có thể đừng nghĩ đến, thèm nghĩ tới khóc. Nhưng vào lúc này, tâm trạng lại bị câu của Tông Lãng làm xáo trộn, hốc mắt cay xè.

      Tiếng còi vang lên, phà sắp cập bến rồi. Tông Lãng quay về, lơ đãng trống thấy mắt đỏ ửng.

      “Sao vậy?” hơi bất ngờ.

      Trình Nặc dụi mắt, “À, cát bay vào mắt.”

      Tông Lãng ngạc nhiên nhìn bốn phía, mặt sông, lấy đâu ra cát?

      Lúc lên bờ, Tông Lãng phải đưa rau củ xe đến tiệm cơm trước , sau đó dẫn mua công cụ.

      Trình Nặc được, rồi hỏi: “Rau trồng đều bán cho tiệm cơm hết à?”

      Tông Lãng phải, “Số lượng ở tiệm cơm quá ít, đa số đều kéo ra chợ bán sỉ.”

      Trình Nặc ồ tiếng, hiểu lắm, nếu phải thế sao còn đưa đến tiệm làm gì. Nhưng cũng tiện hỏi lại.

      chỉ đưa rau cho tiệm nên Trình Nặc theo, cuối cùng mới phát , có phần rau củ là đưa cho ông chủ mập ở quầy thịt nướng ngoài bến kia.

      Ông chủ mập bận rộn, lúc thấy hai người họ ngồi xe ba bánh xuất ngạc nhiên tới nỗi cằm rớt xuống đất.

      “Sao, sao hai người lại với nhau?!”
      Phong nguyet, Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 12: “Dì cả” giá đáo
      Tông Lãng vẫn phải đưa rau củ đến nhà cuối rồi lát nữa mới từ đây mua công cụ, nên để Trình Nặc ở lại đây chờ.

      Thế là Trình Nặc và ông chủ mập chuyện trò đôi câu.

      Thông qua giới thiệu của Tông Lãng, Trình Nặc biết được ông chủ mập họ Thiệu, tên là Thiệu Hồng. ta bảo mọi người đều gọi mình là Thiệu mập, nhưng Trình Nặc tiện xưng hô như thế, vậy nên chỉ gọi ta là Thiệu.

      Khi Thiệu Hồng biết Trình Nặc mua nhà định cư cù lao còn ngạc nhiên hơn cả lúc thấy và Tông Lãng cùng xuất .

      mình , dọn đến cù lao ở? Ôi chao hiếm có đấy. Người trẻ tuổi cù lao đều nghĩ cách chuyển ra ngoài sống, sao còn chạy đến đó mua nhà? Bố mẹ trong nhà phản đối à?”

      ta hỏi đống câu, Trình Nặc biết phải trả lời thế nào, chỉ phải : “Tôi thích chỗ đó, yên tĩnh.”

      Thiệu Hồng : “Sao cũng giống Tông Lãng thế, tôi khuyên cậu ta nhiều lần lắm rồi, bảo chuyển , nhưng cậu ta chịu, ở đó yên tĩnh, ở thoải mái.”

      “Thoải mái cái quái gì chứ, mua đồ cũng phải qua sông, mà đợi phà cũng có nhanh đâu!”

      Trình Nặc bị ta chọc cười, thuận miệng hỏi: “Tông Lãng là người cù lao à?”

      đến đây, Thiệu Hồng thở dài, “Cứ coi là vậy .”

      Cứ coi là vậy là sao chứ hả, Trình Nặc nghi hoặc nhìn ta.

      “Haiz, cậu ta ấy à, mới sinh chưa được mấy hôm bị để lại phà, được ông Tông cù lao nhặt về nuôi lớn. Sau đó ông Tông qua đời, nhưng cậu ta cũng muốn , vẫn ở lại đó.”

      Trình Nặc giật mình, ngờ Tông Lãng lại là nhi.

      “Có điều con người cậu ta ấy, mệnh dã, chỉ với hai bàn tay trắng mà dựng nên được gia sản cho mình. biết đấy thôi, lều lớn cù lao của cậu ta kiếm được nhiều tiền lắm. Còn mở quán cơm ở trong thành phố, có tận mấy chi nhánh, buôn bán đắt lắm.”

      “Hả?!” Trình Nặc khiếp sợ mở to đôi mắt.

      ra ta lợi hại đến thế. “Thế sao tôi thấy, ta cứ ở cù lao cả ngày vậy?” Lại còn rảnh rỗi sửa nhà cho .

      Thiệu Hồng , “Nên tôi mới con người cậu ta khác biệt mà, nếu là người khác chuyển lên thành phố lâu rồi. Cậu ta tốt lắm, buôn bán trong cửa tiệm toàn giao cho người khác quản, còn mình ở cù lao trồng rau, cả ngày làm lụng như kẻ chân đất, cũng sắp ba mươi đến nơi rồi mà chưa lấy vợ.”

      đến đây, đột nhiên Thiệu Hồng híp mắt cười hỏi Trình Nặc: “Ầy, , kết hôn chưa?”

      Trình Nặc ngờ ta hỏi câu này, ngớ ra hồi rồi mới thấp giọng : “Tôi ly hôn rồi.”

      Thiệu Hồng bảo: “Tôi cũng biết được mà, nhìn đêm đó khóc lớn như thế, ắt hẳn có chuyện đau lòng lắm. Ly hôn cũng tốt, tốt như đây, cứ để tên mắt mù kia phải hối hận .”

      Trình Nặc cười cười, tiếp lời.

      Tông Lãng quay về rất nhanh, ngồi xe gọi Trình Nặc, “ thôi!”

      Trình Nặc chào tạm biệt Thiệu Hồng, Thiệu Hồng : “Có rảnh nhớ ghé chơi nha, mời uống rượu!”

      Trình Nặc được.

      Đằng sau xe trống trơn, Trình Nặc chen chúc ở phía trước nữa mà ngồi vào sau xe.

      Xe ba bánh brum brum chạy về phía trước, gió khá to, thổi rối tóc .

      nhìn bóng lưng Tông Lãng, bỗng rất muốn biết tại sao ta cứ cố chấp muốn ở lại cù lao Hà Diệp đến thế.

      “Sao chuyển ?” hỏi.

      Tông Lãng nghe , hỏi gì.

      “Tôi , vì sao lại ở lại cù lao Hà Diệp, mà chuyển ?!”

      “Vì chờ đấy!”

      Trình Nặc: …

      Tông Lãng cười lớn, trông rất vui. Qua lúc sau mới : “Đùa tí thôi, đừng giận.”

      Rồi lại hỏi: “Còn , vì sao lại ở lại?”

      Trình Nặc đáp biết, mơ hồ đến đây, rồi mơ hồ mua căn nhà kia, nên mới ở lại.

      “Có hối hận ?”

      Trình Nặc hỏi: “Cái gì?”

      mua ngôi nhà kia, có hối hận ?”

      Trình Nặc cười, “ hối hận.”

      Trình Nặc cứ tưởng Tông Lãng dẫn mình đến cửa hàng bán dụng cụ làm nông, nhưng đến nơi rồi mới hay, ra là lò rèn. Vào thời đại này rất hiếm gặp được thợ rèn.

      tò mò lại gần xem. Thợ rèn chỉ làm việc bằng chính sức lực mà có dùng đến máy nữa, Trình Nặc biết thứ đó gọi là gì. Có điều nhìn thợ rèn đặt khối sắt đỏ rực vào dưới máy, trong máy có cái búa tạ rơi xuống, đập từng phát từng phát . Thợ rèn chỉ cần di chuyển cục sắt, để nó thành hình theo mong muốn của mình.

      Trình Nặc chưa từng thấy loại máy này bao giờ, rất mới lạ, thế là rút điện thoại ra quay đoạn video.

      Dụng cụ có sẵn rồi, cần phải chờ. Được phân loại treo ngay ngắn tường. Trình Nặc chụp mấy bức rồi mới bắt đầu chọn.

      thể thiếu cuốc và xẻng rồi, còn cả cào nữa. Cuối cùng lại chọn hai xẻng sắt xinh xắn, xẻng loại này dùng để đào rau củ là tốt nhất, trồng hoa hay xử lý vườn rau cũng đều được.

      Trả tiền xong, Tông Lãng giúp đưa đồ lên xe rồi ra về.

      Trình Nặc hỏi , “Mấy thứ này có cán, làm sao đây?”

      Tông Lãng : “ quên chú La làm gì rồi à?”

      Trình Nặc chợt ồ tiếng, chú La là thợ mộc mà.

      Lúc ngang qua chợ, Trình Nặc bảo Tông Lãng dừng lại. Mai bắt đầu làm việc rồi, phải mua đồ trước.

      Trong nhà có ít rau củ, Trình Nặc chủ yếu mua thịt thà các thứ, nhưng lại dám mua nhiều. có tủ lạnh, sợ bị thiu.

      Tông Lãng theo sau, xách túi hộ . Thấy chỉ mua mỗi loại ít hỏi: “ định ngày nào cũng qua sông mua thức ăn à?”

      Trình Nặc đành chịu thôi, ai bảo sống quá nguyên sơ làm gì, đến tủ lạnh cũng có.

      Tông Lãng cười : “Tiệm bán đồ vặt cù lao có tủ lạnh đấy, có thể đặt ở đó.”

      Trình Nặc a lên, “ hả?”

      Đúng là trong tiệm bán có tủ lạnh, bên trong có sủi cảo đông lạnh các thứ, nhưng có nhiều mặt hàng.Tông Lãng đáp phải, “Rất nhiều người già cù lao cũng cần tủ lạnh, sợ tốn điện. Nên ông chủ ở tiệm mới cho bọn họ gửi đồ trong tiệm. Đồ nhà nào làm ký hiệu của mình là được.”

      Trình Nặc hỏi : “ biết ông chủ ở tiệm bán hả?”

      Tông Lãng biết.

      ta là kiểu người gì vậy?” Trình Nặc rất tò mò.

      Tông Lãng cười, “ ta à, có hơi ngốc, nhưng dáng dấp cũng tạm ổn.”

      Trình Nặc : “Sao có thể người khác vậy được, tôi cảm thấy tiệm đó của ta thuận lợi cho người già cù lao lắm. Chỉ là quảng đại quá, sợ kẻ gian trộm đồ, ngộ nhỡ có người lấy đồ mà trả sao, xem có đúng .”

      Trình Nặc ừ, “Đúng là ta quảng đại .”

      Trình Nặc ngượng ngùng cười, nhớ đến chuyện lần trước Tông Lãng cầm gói thuốc trả tiền. Nghĩ bụng ta cũng phải dạng người thiếu tiền, chẳng lẽ nhân phẩm có vấn đề? Nhưng thể thẳng ra được, đành lảng sang chuyện khác, tiếp tục mua đồ.

      Nếu có nơi cất giữ Trình Nặc ngại mua nhiều thịt hơn, mua đủ phần ăn ba ngày, như thế còn cần ngày nào cũng phải qua sông rồi. Lại thuận đường tạt qua cửa hàng hạt giống mua màng nhựa với bình tưới nước.

      Lúc đến bến phà là chuyến cuối cùng. Việc đầu tiên làm khi lên bờ là chạy đến tiệm bán đồ, đặt hai túi thịt cá vào ngăn đông lạnh.

      Ông chủ của tiệm bán vẫn có ở đây. Mặt tiền căn tiệm này là gian độc lập, có gian khác, nghĩ thầm chắc ông chủ cũng ở lại đây.

      “Tôi tới đây nhiều lần rồi mà gặp ông chủ lần nào, dù sao ta cũng phải qua thu tiền chứ nhỉ.”

      Trình Nặc cười, “Trước nay ta đều xuất quỷ nhập thần thế đấy.”

      Tông Lãng chở dụng cụ về nhà cho Trình Nặc, bảo ngày mai lúc bắt đầu làm việc, có thể xin chú La lắp cán gỗ cho.

      Trình Nặc cám ơn, “Hôm nay làm phiền quá, làm mất giờ của nhiều rồi.”

      Tông Lãng đáp sao, “Bảy giờ sáng mai, tôi dẫn người đến.”

      Trình Nặc do dự, “Tôi nghe Thiệu bận rộn lắm. Tôi biết nể mặt bà lão nên mới nhận lời giúp, chứ thực ra sao đâu, có thể cần tới. Nếu lại gặp phải chuyện giải quyết được, tôi lại đến thỉnh giáo sau.”

      Tông Lãng định lái xe rời , nghe thấy vậy cười bảo: “Thế đâu được, tôi sợ cây gậy của bà lão lắm, nếu tôi làm đánh tôi đấy.”

      Trình Nặc gì, nhìn lái xe rời . Đến ngã rẽ, hình như trông thấy cười rất tươi.

      Buổi tối, Trình Nặc nằm giường, chọn mấy tấm hình chụp lúc sáng post lên weibo. Hoa trong hũ sành, dụng cụ ở lò rèn, còn cả mặt sông chụp lúc ở phà về nữa. Viết lại trải nghiệm hôm nay mua thức ăn với dụng cụ, coi như là nhật ký. Cả video quay cảnh bóc tỏi và quay ở lò rèn cũng được post lên.

      Làm xong xuôi mọi thứ cũng gần tám giờ đến nơi rồi. Nếu là trước đây vào thời gian này, chưa chắc ăn tối. Nhưng bây giờ lại cảm thấy quá trễ rồi, bên ngoài yên ắng thanh. Những ngày qua, cũng quen ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa mai còn phải bắt đầu làm việc, có nhiều chuyện lắm cho mà xem. Vậy là tắt laptop chuẩn bị ngủ. Nhưng vừa nằm xuống đột nhiên phát giác người có gì đó đúng. Lật đật bò dậy nhìn, quả nhiên, “dì cả” đến rồi.

      Trình Nặc lật tìm khắp nơi nhưng thấy băng vệ sinh đâu, ra chưa hề chuẩn bị. Cố gắng nhớ lại, trong tiệm có bán thứ này nhỉ? Nhưng chỉ nhớ ở đó có mấy cuộn giấy thôi, còn băng vệ sinh chịu nhớ nổi.

      Dù có hay , tiệm bán cũng là hy vọng duy nhất của , vào giờ này thể qua sông được rồi. Đứng dậy thay áo quần, mở đèn pin điện thoại lên rồi mở cửa.

      Sau khi chuyển đến đây, chưa từng ra khỏi cửa vào lúc trời tối. chỉ yên ắng mà còn tối đến đáng sợ. có đèn đường, chỉ có ánh trăng bàng bạc lay động theo bóng cây. Nơi ánh trăng chiếu tới lại còn tối hơn. Trình Nặc nhát gan, luôn cảm thấy có thứ đáng sợ nấp trong bóng tối. vội khóa cửa lại, rồi tự tiếp sức cho mình, nhanh chóng về phía tiệm bán. Vừa vừa cầu nguyện, hy vọng tiệm chưa đóng cửa.

      cù lao gần như toàn người lớn tuổi, buổi tối ngủ sớm, vào giờ này, nhà nào cũng tắt đèn cả rồ. đường có lấy nổi ánh đèn chứ đừng là gặp người.

      Trình Nặc bước nhanh hơn, gần như là chạy, theo điểm sáng điện thoại chiếu rọi chạy về phía trước. Bình thường cảm thấy tiệm gần đến thế, chỉ mấy phút là tới, nhưng sao tối nay lại xa thế chứ, sao mãi vẫn chưa đến.

      Vất vả lắm mới chạy đến giao lộ trước tiệm. Từ đằng xa nhìn lại, đèn trong tiệm vẫn sáng. Ánh đèn này xua sợ hãi trong lòng , dưới chân tăng nhịp bước, gần như là lấy tốc độ chạy nước rút 100m mà lao đến.

      Chạy đến cửa, vì phanh kịp mà va phải người từ trong tiệm ra.
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 13: Đồ Tặng
      Á!” Mũi Trình Nặc bị đập đau.

      Che mũi ngẩng đầu nhìn người va phải, ngạc nhiên hô lên: “Sao lại ở đây?”

      Tông Lãng cũng rất bất ngờ: “ trễ thế rồi mà còn đến mua đồ à?”

      Trình Nặc ấp úng, ánh mắt lướt qua quầy để khăn giấy, chỉ thấy vài ba cuộn giấy, nhìn vào trong nữa song tầm mắt lại bị cản.

      Miệng lại : “À, tôi, tôi mua rượu!”

      Tông Lãng nhìn theo ánh mắt , tùy ý ồ tiếng, chế giễu: “Xem ra nghiện rượu rồi đấy nhỉ.”

      cũng mua đồ hả?” Trình Nặc hỏi .

      Tông Lãng giơ chìa khóa trong tay lên, cười : “Hôm nay ông chủ có chuyện, nhờ tôi đóng cửa hộ.”

      Trình Nặc à lên, “ ra thân với ông chủ đến thế.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, sao mình có thể tìm băng vệ sinh ở trước mặt ta được.

      Từ từ vào tiệm, đến kệ hàng đặt mấy loại giấy lén lút nhìn, hộp khăn giấy, giấy cuộn, dao rọc giấy đều có cả, chỉ là có băng vệ sinh.

      Thấy ở đây có bán, đành phải mua chai rượu, đến khi sờ túi mới phát mình ra ngoài vội quá, quên đem theo tiền. Thế là thôi trả rượu về chỗ cũ.

      Tông Lãng hỏi : “ mua à?”

      Trình Nặc mua, “Quên đem tiền.”

      Rồi lại hỏi Tông Lãng, “ có biết chuyến phà sớm nhất sáng mai là mấy giờ ?”

      Tông Lãng năm rưỡi, Trình Nặc tính toán, bắt chuyến sớm nhất lên trấn lúc về cũng hơn bảy giờ, chắc là lỡ chuyện khởi công đâu.

      Trình Nặc rời khỏi tiệm, Tông Lãng tắt đèn kéo cửa cuốn xuống, trong nháy mắt ánh sáng biến mất. Trình Nặc vội mở điện thoại ra, xui thay hết pin.

      cực kỳ hối hận, sớm biết cửa tiệm bán băng vệ sinh đến rồi. Giờ làm thế nào đây, đường tối om thấy lối, sao về được đây?

      Tông Lãng khóa kỹ cửa, hỏi : “ à?”

      Trình Nặc : “À, ở đâu?”

      Tông Lãng chỉ về hướng ngược lại lúc đến. Trình Nặc thêm phần thất vọng, nhìn đường đen kịt, chỉ đành cắn răng về.

      Nhưng chưa được mấy bước chợt thấy có luồng sáng chiếu rọi mặt đường phía trước. Quay đầu lại nhìn, Tông Lãng sau lưng , tay cầm đèn pin.

      phải ở bên kia sao?” lấy làm lạ hỏi.

      Tông Lãng đáp phải, “Nhưng sớm quá ngủ được, dạo lát.” Trong giọng còn mang ý cười.

      Trình Nặc nghĩ, tối thế này dạo cái gì?

      Trùng hợp là, tuyến đường Tông Lãng dạo trùng với đường về nhà của Trình Nặc. Hai người trước sau yên lặng bước , cho đến khi về nhà, Trình Nặc mới chợt hiểu ra, ta cố ý đưa về.

      “Cám ơn .” với Tông Lãng.

      Tông Lãng hỏi: “Cám ơn cái gì?”

      “Cám ơn đưa tôi về.”

      Tông Lãng cười, “Vào , đợi khóa cửa tôi .”

      Trình Nặc lại cám ơn rồi mở cửa vào. Luồng sáng sau lưng vẫn còn đó khiến yên tâm phần nào. Vào cửa, khóa chốt bên trong, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân rời của Tông Lãng.

      Về lại phòng, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chùm sáng kia dần dần rời xa.

      Cho đến khi mọi thứ biến mất, Trình Nặc mới nhớ đến phiền não của mình, hết cách rồi, đành dùng tạm khăn giấy thấm qua đêm. Sau đó cắm sạc điện thoại, bật nguồn lên, hẹn báo thức năm giờ.

      Ngủ giường nhưng cứ luôn bất an, sợ làm bẩn khăn trải giường, cứ chốc chốc lại bò dậy kiểm tra, đến nỗi còn nghi ngờ có phải mình bị hội chứng ám ảnh .

      Thế là dứt khoát lấy sách đọc. Đọc đường chừng mười trang mắt ríu lại. chui vào chăn chuẩn bị ngủ. Chợt trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng lại giống. thanh kia như ở ngay sát bên tai. “Cộc cộc cộc” rất vang, hình như còn có người gọi tên .

      choàng tỉnh dậy, “Ai!”

      Ngoài cửa sổ vang lên giọng quen thuộc, “Tôi, Tông Lãng.”

      “Tông Lãng?” Trình Nặc nhìn điện thoại đặt bên gối, mười giờ rồi, ta đến làm gì.

      có chuyện gì ?” nhúc nhích, có phần căng thẳng.

      “Cho ít đồ thôi, treo cửa sổ, tôi trước đây.”

      Vừa dứt lời, Trình Nặc liền nghe thấy có tiếng bước chân rời . Đầu óc mơ hồ, biết đêm hôm khuya khoắt mà ta cho thứ gì nữa, tại sao đợi đến mai.

      Mang theo phòng bị xuống giường, bước đến gần cửa sổ, vén góc áo lên nhìn, thấy con đường trước mặt có luồng sáng càng lúc càng xa.

      cửa sổ treo bịch đồ màu đen, thấy bên trong là gì. kỳ quái mở cửa sổ ra, cầm túi vào, vừa nhìn suýt nữa bật lên thành tiếng.

      Là hai bịch băng vệ sinh!

      Trình Nặc trợn mắt, rồi lại vén áo lên, nhìn luồng sáng rời xa kia.

      Trời ạ! Sao ta lại, lại đưa băng vệ sinh cho ? Sao ta biết được, ta lấy thứ này từ đâu ra đây? ràng trong cửa tiệm có bán mà.

      Đầu óc Trình Nặc rối ren, cả người rơi vào trạng thái trống rỗng, mặt đỏ bừng.

      Cuối cùng, vẫn dùng hai bịch băng vệ sinh kia.

      Nằm giường mà mặt vẫn còn đỏ như máu. Làm sao đây? Ngày mai gặp ta phải gì đây? Càng nghĩ càng phiền não, đá chăn lộn xộn.

      “A! Sao ta lại làm chuyện này cơ chứ, đúng là, tài nào hiểu nổi!”

      Đây là lần đầu Trình Nặc mất ngủ từ khi chuyển đến ngôi nhà cũ này, mãi đến khi chân trời ửng sáng mới ngủ được. Đến buổi sáng, báo thức đổ N lần mới đánh thức dậy, cầm điện thoại lên xem, sáu rưỡi rồi.

      Tông Lãng bảy giờ hơn dẫn người đến, vội bật dậy, gấp gáp thay quần áo rửa mặt, vừa chuẩn bị xong ở sân trước có động tĩnh.

      Trình Nặc chạy ra nhìn, Tông Lãng, chú La, chú Lưu và bác Ngô đều tới cả rồi.

      chào hỏi đội thi công cao tuổi, đến lượt Tông Lãng đột nhiên cổ họng mắc lại, biết phải gì.

      Tông Lãng khẽ mỉm cười, gật đầu chào , mặt có gì khác thường.

      Rồi quay sang với chú Lưu: “ phải chú Lưu tính giờ lành để khởi công sao, là mấy giờ vậy?”

      Dường như cuốn lịch vạn của chú Lưu hề rời người, chú giở sách ra chỉ cho Tông Lãng xem, “Bảy giờ mười tám phút! Chỉ mấy phút nữa thôi, nào nào, dọn dây pháo ra .”

      Lúc này Trình Nặc mới để ý thấy, bọn họ còn đem theo dây pháo rất dài đến.

      Chú Lưu cười với Trình Nặc, “Khởi công phải đốt pháo, cầu thuận lợi!”

      Trình Nặc ồ lên gật đầu lia lịa, ánh mắt lơ đãng nhìn sang Tông Lãng. xé túi đựng pháo, đặt dây pháo vào giữa sân. Vì quá dài nên cuộn tròn mấy vòng.

      có phần do dự, biết có nên nhắc lại chuyện tối qua . Nếu cảm thấy mất mặt, hơn nữa hiểu ý ta lắm. phải bé con gì nữa, cho rằng những hành động đó của ta chỉ xuất phát từ tâm địa tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ hàng xóm mới đến. Giúp cũng giúp như thế, lại còn là chuyện riêng tư.

      sợ hãi tâm tư giấu sau hành động của ta.

      nhắc đến ư? Dẫu gì chuyện cũng xảy ra rồi, bất kể ta có tâm tư gì nhìn vào, vẫn nên câu cám ơn. Dù gì từ nay trở , hai người bọn vẫn còn gặp nhau. Nếu nhắc đến, trái lại còn giống như cố ý biến chuyện kia thành bí mật, là bí mật của hai người họ, giấu giếm , nhưng ràng xảy ra, mang hơi thở mập mờ bí mật.

      Trình Nặc nghĩ như vậy.

      nhớ hôm qua ở phà nghe thấy với bạn mình rằng: phải ‘rau’ của tôi. phải rau của ta, nhưng ta còn làm mấy chuyện mập mờ thế này, có thể thấy được phải là người tốt lành gì.

      nhìn Tông Lãng, chỉ trỏ căn nhà với chú La, dường như thảo luận xem nên bắt đầu bắt tay từ đâu.

      Quần áo nhếch nhác, cạo râu, lấy thuốc ở cửa tiệm mà trả tiền, còn cân đo đong đếm lắp có ổ điện mà lấy của trăm ngàn, làm ra chuyện mập mờ khiến khó chịu…

      Trình Nặc phát mình có thể liệt kê được trăm khuyết điểm của ta, đủ để dập tắt chút rạo rực trước đó của mình.

      Tốt, tốt lắm!

      quay về phòng lấy tờ hai mươi đồng, đưa tiền cho Tông Lãng ở ngay trước mặt chú La.

      “Đây là tiền mua đồ tối qua, làm phiền quá rồi, cám ơn .”

      Trình Nặc cố để mình nở nụ cười khách sáo, vừa chân thành lại trong sáng.

      Tông Lãng nhìn chằm chằm tờ tiền, lúc sau mới nhìn vào mắt , : “Thiếu năm đồng.”

      “Hả? Cái gì?”

      nhận lấy tờ hai mươi, nhét vào túi sau rồi thôi nhìn, “Mua đồ hết hai mươi lăm đồng, thiếu năm đồng.”

      Trình Nặc sực tỉnh, “À, à! Để tôi lấy.”

      nhanh chóng chạy vào phòng, lục tìm trong ví tiền, có tờ năm đồng nên lấy năm xu tiền, lúc ra chú La còn ở đấy nữa, chỉ có mình Tông Lãng châm thuốc.

      Trình Nặc đưa tiền cho , nhận lấy cười tiếng, cũng gì mà tìm chú Lưu.

      Trình Nặc nghe thấy hỏi chú Lưu.

      đến giờ lành chưa chú Lưu?”

      Bảy giờ mười tám phút, dây pháo đúng lúc vang lên, nổ đùng đoàng, giấy đỏ văng đầy đất.

      Mặt trời dâng cao, chiếu sáng khoảnh sân đầy giấy vụn, cho ngôi nhà cũ yên tĩnh này thêm sắc thái.

      Nhà cũ dùng xà gỗ, bên trong còn có bốn cột trụ bằng gỗ. Chú La phải đập mảng tường nứt bên trái kia, cho nên trước hết phải chống cho xong nóc nhà bên trái, phòng ngừa nóc sụp.

      Công cụ được Tông Lãng chở tới từ trước, nhưng muốn chống đỡ phải dùng đến đồ gỗ. Chú La nhà chú ấy có, thế là tất cả kéo đến nhà chú La, chuyển đồ gỗ đến.

      Vì cần thể lực nên Trình Nặc giúp được gì, sức còn kém xa bác Ngô hơn sáu mươi tuổi. Thế là bắt đầu chuyển đồ lặt vặt ở căn phòng bên trái ra, chất ở sân trước, tránh lúc dỡ tường bị đổ vỡ.

      Bên trong toàn là đồ cũ dùng được, dụng cụ bị gỉ, rương gỗ phai màu, ghế thiếu chân, thậm chí còn có cối đá, lung tung lang tang cái gì cũng có. Còn cả chiếc giường trúc, rộng chừng mét dài hai mét, vẫn còn tốt chán. Trình Nặc nghĩ hay lắm, mùa hè có thể đặt trong sân hóng mát. Có điều thử mấy lần, nhưng chỉ mình dọn nổi.

      “Chị Trình Nặc, em đến đây!”

      Trong sân bỗng vang lên giọng của Bạch Nguyên.

      Trình Nặc vội kéo cậu ta vào, “Mau vào đây Bạch Nguyên!”

      Bạch Nguyên vội chạy vào phòng, Trình Nặc chỉ giường trúc, với cậu ta: “Chuyển cái này ra ngoài giúp chị !”

      Bạch Nguyên nhìn : “Thứ này vẫn còn ở đây à, hồi bé cứ đến hè là em ngủ nó đấy, mát lắm.”

      Vừa vừa dọn, có sức lao động sống là Bạch Nguyên đây, đồ trong phòng đều được chuyển ra cả. Trình Nặc lấy điện thoại, chụp mấy tấm ảnh.

      Phía Tông Lãng cũng dọn xong đồ gỗ rồi, chuẩn bị bắt đầu dựng cột chống. Bạch Nguyên qua giúp.

      Chú La là thợ mộc nên hiểu chuyện này nhất. Hồi trẻ chú Lưu từng làm thợ nề, hai người giúp tay, chỉ huy Tông Lãng và Bạch Nguyên, còn bác Ngô giúp chuyển đồ.

      Trình Nặc chạy tới chụp mấy tâm, chú La chê cản trở nên xua .

      Trình Nặc bèn chuẩn bị cơm trưa. Lại chạy ra cửa tiệm, lấy ít thịt gửi hộ ở đó về. Hôm qua mua rất nhiều thịt ba chỉ, hôm nay ăn lớn nên tính làm thịt kho.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 14: Tá túc
      Múc nước, rửa sạch thịt rồi ngâm trong nước lạnh. Sau đó nhóm lửa, đun nửa nồi nước sôi. Đợi hơi nước bốc lên xắt thịt ba chỉ thành khối vuông năm cm. Vì nhiều người, sợ đủ ăn nên xắt cả tô to.

      Xắt xong cũng vừa lúc nước sôi ùng ục, trút thịt vào, miếng thịt bập bềnh mặt nước, khi thịt chín nhấc nồi xuống, để bên cho ráo nước. Lại múc bớt nước trong nồi ra, hơ nóng nồi rồi rưới dầu lên.

      Khi dầu sôi cho đường cùng hai loại xì dầu* vào, đun từ từ. Đun đến khi nổi bong bóng cho vào ít gừng và hành được xắt , lại nêm thêm ít rượu, trộn trộn xào xào, mùi thơm bốc lên, sau đó lại từ từ chêm nước thịt hầm vào, tiếp tục đảo đều để từng miếng thịt được lên màu, tiếp tục rim đến khi mỡ trong thịt thấm ra ngoài. Màu sắc đỏ trà vô cùng hấp dẫn, Trình Nặc kiềm lòng được mà phải rút điện thoại ra chụp mấy tấm liên tục.

      (*Hai loại xì dầu ở đây là 1 loại được chiết xuất từ đậu tương và lúa mạch rồi lên men, loại kia cũng như thế nhưng được chưng cùng đường nên có vị ngọt hơn.)

      Trình Nặc múc dầu dư ra chén. Dầu nhiều quá ngấy.

      Lại cho thêm nước nhưng ngập thịt, thêm chút hồi hương vỏ quế với muối vào, sau đó chỉ cần rim lửa đều là được. cúi người rút bớt củi ra để lửa lại. Đúng lúc này chợt phát ra chuyện rất quan trọng, đủ củi!

      Trình Nặc đành phải ra ngoài, tìm trong sân xem có tấm ván nào dùng nữa , để làm củi đốt.

      Ở cạnh sân tường có dứng mấy tấm ván , hình như là để . cầm lên, còn chưa cầm chắc nghe thấy chú La hét: “ làm gì đấy?”

      Trình Nặc sợ quá vội vất xuống, “, làm gì hết, cháu chỉ, chỉ giúp dọn dẹp thôi.”

      “Đừng lộn xộn.” Chú La , “Đều dùng cả đấy, thiếu miếng là sửa tiếp nhà cho được đâu!”

      Trình Nặc vội biết rồi.

      sợ chú La , cứ cảm thấy chú ấy rất giống Quan Công trong miếu từng thấy hồi bé, lông mày đảo ngược, mắt trợn lớn, nhìn ai người đó sợ.

      Bạch Nguyên chạy đến hỏi , “Sao vậy chị ơi?”

      Trình Nặc giơ tay che, đến bên tai cậu, thấp giọng , “Hết củi rồi.”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Bạch Nguyên cũng ngẩn ra, có củi nấu cơm được, nấu cơm được sao cậu ăn được đồ ăn của Trình Nặc.

      “Hay là để em bổ ít.” Cậu đề nghị.

      Trình Nặc , “Cậu biết làm ?”

      Bạch Nguyên dẩu môi, cậu lớn thế này rồi mà chưa từng bổ củi lần nào, cũng chắc mình có bổ được . Đưa mắt nhìn Tông Lãng về bên này, nhất thời cười tít cả mắt.

      “Chị đợi nhé, em tìm Lãng!”

      Trong mắt Bạch Nguyên, bất kể là chuyện lớn hay , chưa có chuyện nào mà Lãng giải quyết được cả.

      Trình Nặc kịp giữ cậu ta lại cậu ta chạy biến , tới gì đó với Tông Lãng. Tông Lãng nhìn sang chỗ , sau đó gật đầu, ra ngoài.

      Bạch Nguyên lại chạy về, với Trình Nặc: “Chị cứ yên tâm, Lãng mượn rồi, bảo đảm có đủ!”

      “Hả?” Mượn củi đốt, vậy sau này lấy gì mà trả?

      Củi nhanh chóng được mượn đến. biết Tông Lãng lấy xe đẩy từ đâu ra mà đẩy xe đầy củi đến. Đều là những bó củi được bổ chỉnh tề.

      mang mấy bó củi vào trong bếp, dĩ nhiên Trình Nặc thể đứng nhìn nên cũng theo dọn. Dọn xong hỏi Tông Lãng: “Mượn ở đâu vậy?”

      Tông Lãng : “Nhà ông Lý.”

      Ông Lý, Trình Nặc quen, lại hỏi: “Tôi có thể quy ra tiền trả ông ấy ?”

      có củi đốt, mua được, lại còn thể trả. Nên nghĩ, nếu có thể quy ra tiền trả là hay nhất.

      Tông Lãng dừng tay, hỏi: “ cảm thấy, nếu tính thành tiền mấy là vừa?”

      Trình Nặc biết, “ xem bao nhiêu là vừa, tôi trả bấy nhiêu.”

      Tông Lãng : “Ông Lý hơn bảy mươi rồi, quen dùng gas lỏng nên vẫn luôn đốt bếp đất. Với ông ấy mà , củi là vật rất quan trọng, vì ông ấy đứng bất tiện nên đống củi này được con trai ông ấy bổ, mỗi tháng về bổ lần. Mượn cho nhiều thế, tháng này ông ấy đủ dùng rồi. cảm thấy, quy thành tiền bao nhiêu là hợp?”

      Trình Nặc há miệng, còn muốn quy ra tiền nữa.

      Tông Lãng dọn củi xong ra ngoài. Trước khi , còn câu đầy ý tứ với Trình Nặc: “Đừng có tưởng trả tiền rồi có thể thanh toán xong. đời này có rất nhiều thứ, dù dùng tiền vẫn chưa trả hết.”

      Nhưng lời này quá mập mờ, khiến Trình Nặc nghĩ đến hai mươi lăm đồng mua băng vệ sinh mà trả cho .

      Có ý gì đây? ảo não. Song rất nhanh cơn giận này bị thay thế bởi phiến não phải làm sao để trả củi cho ông Lý.

      nghĩ, quả thực được rồi, chỉ có thể tự đốn củi thôi. Dù sao hồi cũng từng bổ rồi.

      lắc đầu, tiếp tục nấu cơm. Thịt kho trong nồi bốc mùi thơm, Trình Nặc mở nắp đảo đũa mấy lần, mùi thơm tràn đầy phòng bếp, dụ Bạch Nguyên đến.

      “Oa, thịt kho!”

      Cậu ta dãi , “Em thích món này nhất đấy!”

      Trình Nặc vạch trần, “ phải lần trước cậu thích ăn bún thịt nhất à?”

      Bạch Nguyên xấu hổ cười, “Chỉ cần là thịt là gì em cũng thích ăn.”

      Trình Nặc : “Yên tâm, hôm nay có thịt kho, chắc chắn đủ.”

      Sẵn khi còn rim thịt, rửa sạch rau cải rồi xắt . Dưa leo hái lúc trước ở trong lều lớn còn dư lại rất nhiều. Trình Nặc lấy mấy quả làm món dưa leo chua ngọt. Xắt sợi ớt xanh xào chung với thịt bằm, ăn chung với cơm. Cho cà chua trứng gà cộng thêm cải trắng vào nấu thành canh.

      Nấu thức ăn xong xuôi bắt đầu nấu cơm, vừa vặn gần mười hai giờ. Cây cột chèo chống cũng được dựng xong, Trình Nặc bưng đồ ăn lên bàn ở gian nhà chính, gọi họ vào ăn cơm.

      Sực nhớ chú Lưu thích uống rượu, mà rượu trong nhà hết, bèn chạy ra tiệm cầm hai bình rượu trắng, lại sờ túi, rốt cuộc lại quên đem theo tiền rồi, đành phải ghi nợ.

      Viết giá tiền hai bình rượu trắng rồi ghi thêm chưa trả, rồi để lại tên mình.

      Kỳ thực người ghi vào sổ nhiều, nằm bên vẫn là bao thuốc lá ghi thay Tông Lãng lần trước. Bây giờ bị gạch , đằng sau viết: Chủ tiệm nợ tiền ta, cần trả. Đằng sau nữa lại còn vẽ cái mặt khóc.

      Giống hệt nét chữ viết ‘thối lại năm đồng’ lần trước, hẳn là chủ tiệm viết rồi. Trình Nặc bật cười, hiểu sao lại cảm thấy chủ tiệm chưa từng gặp mặt này rất thú vị.

      Cơ mà, ra Tông Lãng lấy đồ trong tiệm này để trả nợ à? Xem ra là xen vào việc của người khác rồi.

      lấy rượu và túi thịt bước ra khỏi cửa, đột nhiên khóe mắt liếc thấy quầy xếp giấy có thứ đồ quen thuộc. ngẩn người, chạy lại nhìn.

      Bảy độ gian*?!

      (*Tên loại băng vệ sinh Trung Quốc.)

      dám tin nhìn lại lần nữa, rồi lại dụi mắt, xác nhận sai. Bảy độ gian, có đủ loại dùng ban đêm lẫn ban ngày, xếp đến mười bịch. Giống y hệt loại tối qua Tông Lãng đưa cho .

      “Đúng là kỳ quái.” lẩm bẩm.

      Tối qua lúc đến, ràng nơi này làm gì có băng vệ sinh. Là đầu xảy ra vấn đề nhớ nhầm, hay tối qua mắt có vấn đề mà nhìn nhầm?

      mải nghĩ vấn đề này đến tận lúc về nhà, nhưng vẫn nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, thế là đành bỏ .

      Về đến nhà, mọi người quây quần bên bàn chờ .

      Trình Nặc mở rượu, rót mỗi người ly. Bạch Nguyên gắp đầy nửa bát thịt kho cắm cúi ăn rồi. bàn ăn tính ra chú Lưu là náo nhiệt nhất, vừa ăn vừa khen ngon. Chú La vẫn tự rót tự uống tự ăn như cũ, để ý đến người khác. Còn bác Ngô, tuy nghe người khác chuyện, nhưng dù bác vẫn cười, vừa vừa ăn. Trình Nặc thấy bác thận trọng, gắp miếng thịt bỏ vào trong bát bác, : “Bác Ngô đừng khách khí quá, phải ăn nhiều vào.”

      Bác Ngô lại ngừng gật đầu, được.

      Giữa chừng ăn uống, Trình Nặc xem cơm trong nồi chín chưa. Mới vào phòng bếp nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, là Tông Lãng. cầm bát tay, chắc là tới bới cơm rồi.

      Mở nắp nồi ra, hơi nước bốc lên, cơm chín, Trình Nặc cầm muôi xới cơm.

      Tông Lãng đưa bát đến.

      Trình Nặc nhận lấy, múc hơn nửa chén.

      Tông Lãng : “ đủ.”

      Trình Nặc thêm muôi nữa.

      “Vẫn chưa đủ.”Trình Nặc lại thêm muôi, chất thêm được nên dùng sức ấn xuống.

      “Thêm chút nữa .”

      Trình Nặc ném muôi , xoay người lại, khó chịu hỏi : “ thể ăn xong rồi lại đơm thêm được à?”

      Tông Lãng cố nín cười, nhận lấy bát : “Được chứ.” Rồi bưng bát cơm ra ngoài.

      Trình Nặc chợt nhận ra, ta cố ý trêu làm vui.

      Cơm nước xong xuôi, đội thi công ngồi ở sân trước nghỉ ngơi. Trình Nặc thu dọn bát đũa, múc nước giếng rửa. Bạch Nguyên chạy đến trong nhà gọi điện thoại, bảo bà lão tìm cậu nãy giờ nên cậu phải về trước.

      Trình Nặc tiễn cậu ra cửa, : “Cậu cần tới mỗi ngày đâu, vất vả lắm mới có dịp nghỉ phép, vẫn nên ở nhà cùng người nhà . Đợi bao giờ sửa nhà xong tôi với cậu, đến lúc đó cậu dẫn bà đến xem cùng nhé.”

      Nhắc đến chuyện cùng người nhà, Bạch Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, “Chị biết đấy thôi, ba ngày trước cả nhà cứ coi em như bảo bối, cho ăn uống ngon lắm. Nhưng qua ngày thứ tư là mẹ bắt đầu chê em rồi.” Vừa vừa giả giọng mẹ cậu ta, “Sao cả ngày con cứ ở nhà mãi thế hả, con thể ra ngoài tìm bạn chơi à? Người to đùng choáng hết chỗ trong nhà, mệt mỏi quá!”

      Giả rất giống, lại còn làm điệu hoa lan chỉ chọc Trình Nặc cười thôi rồi.

      Tiễn Bạch Nguyên , đội thi công bắt đầu xây dựng. Trình Nặc đứng bên nhìn, muốn giúp sức nhưng lại bị chú La đuổi : “Đứng xa chút, đừng đứng đực ở đây cản trở.”

      Trình Nặc rụt cổ, bèn cách xa công trường. Nếu giúp được gì trồng rau tiếp vậy. Lấy bình tưới nước mới mua ra, tưới ướt vườn rau rồi rải hạt giống lên.

      Nhân tiện tưới luôn tỏi gieo trước đó, có vùng sắp nảy mầm rồi, nhú ra đầu xanh non. Tưới nước xong, bắt tay gieo hạt. mua có hạt giống cải xanh, cải cúc, rau thơm và rau chân vịt, Trình Nặc trồng hết toàn bộ, lại lấy phân tro đắp lên, sau đó mới che màng.

      Chú Lưu nhìn thấy liền khen: “ nhìn ra là cháu còn biết trồng rau đấy.”

      Trình Nặc đáp: “Cháu học từ bà nội ạ.”

      Lúc vào phòng bếp lấy nước uống, Tông Lãng cũng nhìn thấy. đứng bên vườn rau nhìn mấy hồi, gật đầu tạm được.

      Trình Nặc nghĩ, dĩ nhiên thể so với lều lớn của ta rồi.

      Buổi chiều làm xong khá sớm, dựng đồ chống đỡ xong rồi mai có thể dỡ tường. Tông Lãng để mấy người chú La về trước, còn mình chưa về vội mà thu dọn công cụ, tấm ván nằm rải rác trong sân.

      Dọn dẹp xong xuôi, Trình Nặc cám ơn, “Hôm nay vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi .” Có ý đuổi khách.

      Tông Lãng cười : “Đuổi tôi gấp gáp thế, ngày năm trăm mà, định dùng thêm à?”

      Trình Nặc tức giận, nụ cười tắt ngóm.

      Tông Lãng phát giác ra, ho tiếng, đùa nữa.

      “Mai dỡ tường rồi, ít nhất phải qua hai hôm nữa mới có thể xây lại.”

      , “Hai ngày này, vẫn ở đây à?”

      Trình Nặc biết, lúc này mới nhớ ra. Tường dỡ rồi căn nhà này chẳng khác nào lộ thiên, cửa trống trơn. Nếu ở tiếp, có phải an toàn ?

      được, tôi phải lên trấn ở khách sạn hai ngày.”

      “Chạy hai đầu có kịp ?”

      Trình Nặc hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

      cười, “Nhà cù lao này toàn là nhiều phòng mà ít người, có thể tá túc.”

      Đầu óc Trình Nặc lại xoay chuyển hồi, ta ở lại nhắc đến chuyện này làm gì, tá túc nhà ta? Làm sao có thể!

      “À.” : “Vậy để tôi hỏi chú Lưu xem, tôi thấy nhà chú ấy khá là lớn.”

      Nhà chú Lưu cũng là nhà cũ, hai tầng nhưng chỉ có hai người già ở. Trình Nặc nghĩ, nếu với chú Lưu tiếng chắc là được.

      Tông Lãng gật đầu, “Được, vậy tôi về đây.”

      Sau khi Tông Lãng rời , thấy sắc trời vẫn sớm bèn đến nhà chú Lưu, hỏi thử chuyện tá túc.
      Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :