1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân ở căn nhà cũ - Yên Bán Căn 56 chương + Ngoại truyện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 5: Tên tôi
      Trình Nặc biết người đó cố ý dọa mình.

      Nhưng câu của ta vẫn như mọc rể, chui thẳng vào tai . tự thấy lá gan của mình lớn, do dự hồi, hay là đến khách sạn ở , đợi sửa nhà xong đâu ra đấy chuyển tới sau.

      Rồi lại tính toán thử, mua nhà rồi nên giờ người chỉ còn lại hơn trăm năm mươi ngàn, còn phải sửa nhà, chắc số tiền chi ra lớn. Tạm thời chưa có thu nhập, giá phòng khách sạn dù có rẻ nhất đêm cũng gần hai trăm rồi. Đối với tại mà , quá lãng phí.

      “Sợ gì chứ, mình ở nhà mình mà.”

      tự tiếp sức cho mình, sau đó mở laptop lên. Ở đây có dây mạng, cũng may trong ổ cứng máy ít nhạc. Tăng lượng lên mức lớn nhất, có nhạc rồi, cảm thấy nhà còn trống vắng nữa. Trình Nặc xắn tay áo lên, bắt tay dọn đồ. Phòng ốc rộng, bắt đầu từ căn phòng có kê giường trước. Chuẩn bị xong chỗ ngủ buổi tối , còn những chỗ khác cứ từ từ sau. Bây giờ thứ có nhiều nhất chính là thời gian.

      Giường rất lớn, cũng rất nặng, mình di chuyển được. Múc nước từ trong giếng lên, lấy khăn lau sạch. Tủ ghế rồi bàn trang điểm cũng lau cả. Đồ cũ dùng lâu, bên ngoài có vết lõm, bụi bám vào nên lau sạch được. lại lấy bàn chải trong túi đồ mình mua ra, dùng sức chà. Chà rất sạch, nhưng chà xong mới nhớ, gỗ dính nước ẩm ướt rồi, tối nay phải ngủ thế nào?

      Có điều cũng đâu lo được nhiều thế, lấy khăn khô lau bớt nước rồi trải ra giường.

      Cả phòng chỉ có cửa sổ, chính là ô cửa gỗ chạm rỗng mà nhìn thấy trong tấm hình. Rộng chừng mét, cao mét rưỡi. có kính thủy tinh, gỗ phơi gió phơi mưa quanh năm nên cũng mục nát rồi.

      thích ô cửa này, dám lau dọn vì sợ làm hỏng, chỉ nhàng khép nó lại. cửa sổ có đoạn dây kẽm, chắc trước kia dùng để treo rèm.

      Trình Nặc lấy chiếc áo khoác dài từ trong vali ra, vắt hai ống tay áo qua đoạn dây, vạt áo vừa hay có thể che kín cửa sổ.

      Làm xong mọi thứ chiều. Trình Nặc chống hông quan sát căn phòng, vô cùng hài lòng, cuối cùng cũng có dáng vẻ của nhà rồi.

      Bụng đói sôi ùng ục. tính toán trước, biết chắc có lửa trong thời gian ngắn nên lúc ở trấn mua ít lương khô, chỉ mì ăn liền thôi mua đến mấy thùng.

      Cầm bình nước ra giếng múc nước, rồi vòng lại trong nhà, nhưng tìm khắp nơi vẫn tìm được ổ cắm điện đâu. Làm gì có ổ cắm điện chứ, cả căn nhà này, cũng chỉ có hai chiếc bóng đèn là dùng điện.

      Trình Nặc hoảng hốt, có ổ cắm điện sao dùng được đồ điện, làm sao uống nước đây? Làm sao sạc pin cho laptop đây?

      biết tí gì về điện cả. Nhìn mấy sợi dây điện bên cạnh cầu chì mà mắt hoa lên, biết nên kéo sợi nào ra cả. Nhưng cho dù biết, cũng có công cụ.

      biết ở đây có thợ điện nữa, chắc là nhỉ. Ngoài người già ra toàn là trẻ con, à , có người thanh niên đó mà, là người xe ba bánh đó, nhưng Trình Nặc muốn tìm ta, hơn nữa cũng tìm được. Nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ, chắc là kịp để lên trấn tìm người.

      khóa cửa, đeo chiếc balo , ra bến phà.

      Chạy tới bến nhưng thấy phà đâu. Có điều đúng lúc gặp lại người lái xe ba bánh kia. ta vẫn đeo kính râm, đằng sau xe chất đầy rau cải.

      ta cũng nhìn thấy Trình Nặc, hỏi : “Lại mua đồ à?”

      Trình Nặc lắc đầu, “Tìm thợ điện, trong nhà đó có ổ cắm.”

      Người kia hút thuốc, nghe vậy liền bật cười, vì sặc khói nên vừa cười vừa ho.

      Trình Nặc quay đầu , thầm liếc nhìn.

      ta cười đủ rồi : “Chuyến cuối cùng lúc sáu giờ, từ bờ bên kia đến bên này, bây giờ tìm người, liệu có kịp ?”

      “A?”

      Trình Nặc ngờ còn có chuyện đó, quen thuộc trấn lắm, biết đâu mà tìm người chứ, đợi khi tìm được người đến lắp ổ cắm điện chắc chắn kịp giờ. hỏi theo bản năng: “Vậy làm sao giờ?”

      phà có tiếng còi, cập bờ bên này rồi. Nhất thời Trình Nặc biết làm gì, còn nghĩ có nên lên trấn .

      trăm.”

      “Cái gì?” Tự dưng câu đầu đuôi làm Trình Nặc hiểu gì.

      Người nọ ném tàn thuốc , dùng chân dập tắt, khóe miệng nhếch lên, nụ cười có phần xấu xa.

      trăm đồng, nếu chịu đợi tôi về lắp ổ điện cho .”

      Đồ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Trình Nặc nghĩ.

      Khẽ cắn răng, được.

      Phà cập bờ, ta nổ máy, chiếc xe ba bánh brum brum chạy .

      Trình Nặc yên tâm, hô lên với ta: “ đừng quên đấy!”

      Thấy ta tay đỡ vô lăng, tay khác giơ lên làm động tác OK.

      đường về, Trình Nặc vào cửa tiệm tự mua đồ kia, chủ tiệm vẫn có ở đây. muốn mua hai chai nước, dám uống nước trong giếng. Nhưng tìm tới tìm lui, trong tiệm bán nước suối, đến cả thức ăn cũng có.

      Xem ra tuy ông chủ này to gan, nhưng lại có ánh mắt làm ăn. Nhà ở đây nhiều, người đến chơi trong dịp lễ cũng ít, nhất định những người đó mua nước, vậy mà chủ tiệm lại chuẩn bị hàng.

      Bất mãn về lại nhà, cả ngày mệt mỏi làm chẳng còn sức mở nổi cửa, dứt khoát ngồi xuống xích đu trong sân, tính nghỉ ngơi lát. Mặt trời sắp lặn rồi, ánh nắng quá chói mắt, dựa vào ghế xích đu khẽ đong đưa, rồi mơ màng ngủ thiếp .

      Trong mông lung, dường như tỉnh lại. Phát Lâm Dĩ An và Đinh Gia cùng tới đây, mà chỉ có hai người họ, còn thêm bé nữa. bé ấy gọi họ là bố mẹ, gọi Trình Nặc là dì.

      Lòng Trình Nặc quặn đau, cả trái tim như bị xay nát.

      Lâm Dĩ An , Trình Nặc, em tha thứ cho bọn . Đinh Gia cũng , Trình Nặc, cậu tha cho bọn mình .

      Bọn họ tiếng này tiếp tiếng kia, như lời chú của Đường Tăng, ép sắp nổ tung. chợt ngồi bật dậy khỏi ghế, hét lên với họ: “Tôi tha cho các người! Đừng hòng!”

      Mặt trời xuống núi, nắng chiều đỏ hây dồn về nơi chân trời, gió thổi qua, côn trùng kêu râm ran.

      Trình Nặc ngồi xích đu, mặt dàn giụa nước mắt, ngực vẫn đau đớn như trong mơ.

      hít sâu mấy hơi, bình ổn lại tâm trạng, lúc này mới phát có người đứng ở cửa sân.

      Là người lái xe ba bánh đó, tay ta cầm túi, tay kia xách hộp dụng cụ. Kính râm được lấy xuống, lúc này Trình Nặc mới phát , ra ta có đôi mắt rất đẹp. Rất sâu, trông như mực.

      Trình Nặc nghĩ, nhất định ta nghe thấy mình vừa la lên rồi, nhất thời lúng túng.

      tới rồi à.” , giọng vẫn có hơi nghẹn ngào.

      ta thẳng vào sân, nhìn Trình Nặc, “Ờ, cầu chì ở đâu?”

      Trình Nặc mở cửa, chỉ cho ta thấy cầu chì.

      ta ngẩng đầu, sau đó dời ghế lại, đứng ghế tắt cầu dao.

      “Này, đưa tuốc vít cho tôi.”

      Trình Nặc vội tìm trong hộp dụng cụ, tìm được rồi đưa cho . Nhưng lúc sau, ta trả lại.

      phải loại này, loại mũi chữ thập.”

      Trình Nặc lại tìm, rồi lại đưa cho ta.

      ta cầm tuốc vít vặn hồi,

      “Này, đưa dây điện cho tôi.”

      Trình Nặc tìm dây điện trong túi, đưa cho ta.

      “Này, đưa băng keo cho tôi.”

      Trình Nặc lại tìm, lại đưa tiếp.

      Cuối cùng ta hỏi: “ tên gì?”

      Trình Nặc ngẩng đầu lên nhìn ta, ù ù cạc cạc.

      “Cũng xem như là hàng xóm rồi, thể cứ gọi này này được.”

      Trình Nặc đáp: “Tôi tên Trình Nặc.”

      “Cam kết*?” ta cười, “Cái tên dễ nhớ đấy.”

      (*Hán việt của từ ‘cam kết’ là thừa nặc, phát chéngnuò, đồng với tên Trình Nặc.)

      Động tác của ta rất mau, chưa gì xong dây điện, sau đó nhảy xuống ghế, chìa tay ra với Trình Nặc.

      “Tông Lãng.”“Ừ?”

      “Tên tôi.”

      Trình Nặc cảm thấy cái tên này quen quá, trong đầu đảo nhanh vòng, đột nhiên nhớ ra, ông chủ mập ở quầy thịt nướng nhắc đến ta rồi: “Là người bạn của tôi, tên Tông Lãng. Tôi được nên nhờ cậu ta đưa về khách sạn!”

      Trình Nặc đỏ bừng mặt. biết sau khi mình say là yên lặng hay làm bừa nữa, nhưng nhớ mình gào khóc về phía Trường Giang, rất kinh thiên động địa.

      Trình Nặc giơ tay cả buổi mà thấy có ý định bắt tay, bèn ngượng ngùng thu về.

      “Nghe Thiệu mập , muốn cám ơn tôi à?”

      Thiệu mập ta chắc hẳn là ông chủ mập ở quầy thịt nướng rồi. Trình Nặc : “Đúng thế, cám ơn đưa tôi về khách sạn.”

      “Đừng khách khí.” đáp nhanh, giọng đầy thoải mái, cầm dây điện, bắt đầu nối vào ổ điện tiếp.

      “Thấy hôm nay cho tôi kiếm được trăm năm mươi đồng, nên lần sau có uống say tôi đưa về tiếp, miễn phí.”

      Trình Nặc gì.

      Nối xong ổ điện, Tông Lãng hỏi muốn cố định ở đâu. Trình Nặc đáp ở trong phòng.

      ta kéo dây vào phòng, phát được dọn gọn gàng, “ tệ, có thể ở được rồi, nhưng vẫn hơi tối nhỉ.”

      Trình Nặc cũng thấy tối, bèn vén áo khoác dài treo ở cửa sổ lên, lại bật đèn.

      Sắc trời bên ngoài tối, đèn sợi đốt cũng mờ mờ, trong phòng đủ ánh sáng.

      “Phải thay bóng đèn.” Tông Lãng .

      Trình Nặc bảo đúng thế, “Tôi mua bóng đèn rồi, có thể phiền thay giúp tôi được ?”

      Tông Lãng được. Trình Nặc qua lục tìm trong mấy túi đồ, lấy chiếc bóng đèn tiết kiệm năng lượng ra đưa cho ta.

      Tông Lãng cầm lấy nhìn, hỏi : “ mua loại này à?”

      “Đúng thế.”

      ta trả bóng đèn lại cho Trình Nặc, “Loại này được, cùng cỡ với đui đèn.”

      Trình Nặc ngạc nhiên, “Bóng đèn còn có cỡ hả?” chỉ biết có loại 5 watt 10 watt.

      Tông Lãng giải thích: “Đui đèn này là loại móc nối, còn bóng đèn là vặn xoắn, dĩ nhiên được.”

      ta dùng đinh cố định ổ điện tường, “Giữ bóng đèn lại để dùng, đổi đui đèn , chứ nó cũng cũ quá rồi.”

      Trình Nặc nghĩ chắc trong tiệm tạp hóa tự mua kia có đui đèn rồi, phải sang bờ bên kia mua, vậy là phải đợi đến mai. Nhưng mua rồi cũng biết lắp, chẳng lẽ lại bị ta lừa tiền?

      Người này gian xảo đấy.

      cần.” , “Cứ tạm thế cũng được.”

      Tông Lãng cười, “Được, nhà của làm chủ.”

      Lắp ổ điện xong bật cầu chì. Trình Nặc thử cắm bình nấu nước vào, có điện rồi.

      “Cám ơn .” .

      Tông Lãng nhìn đáp, môi nhếch lên, ý cười .

      Trình Nặc vội phản ứng lại, “À, đợi tôi lấy tiền.”

      lấy ví ra mới nhớ người mình giờ có tiền mặt. Lại lục trong vali, hy vọng có thể lấy ra ít tiền. Nhưng xưa nay có thói quen cất tiền lung tung, dĩ nhiên là tìm thấy rồi.

      ngượng nghịu với : “Tôi dùng hết tiền mặt người rồi, ngày mai lên trấn lấy rồi đưa cho có được ?”

      Tông Lãng rút điện thoại ra, “ sao, Wechat hay Alipay cũng đều được.”
      Phong nguyetbornthisway011091 thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 6: Cậu đẹp trai chân dài
      Trình Nặc rút điện thoại ra, mở Alipay lên.

      Tông Lãng đứng cạnh nhìn, bất chợt : “Hay là Wechat , tôi định gom tiền lẻ trong phong bao để rút.”

      Trình Nặc phản đối, thoát Alipay, mở Wechat. Còn mở mã QR chờ quét.

      Trình Nặc tưởng là mã QR nhận tiền, nhưng quét xong mới thấy ra là tài khoản. Do dự hồi, định thêm bạn bè.

      Tông Lãng nhếch môi cười: “Nể tình là hàng xóm nên tôi thu gì khác ngoài tiền mua dây điện với bảng điện, cứ coi như tính chung vào trăm đồng đó vậy.”

      thế rồi Trình Nặc thể thêm, bèn đợi xác nhận, Tông Lãng nhanh chóng đồng ý, sau đó Trình Nặc gửi cho phong bao trăm đồng.

      Tông Lãng nhận tiền lì xì, cười cám ơn , dọn dụng cụ rồi rời .

      Sau khi Tông Lãng , Trình Nặc mới cảm thấy đói, rót cốc mì, nhưng đột nhiên có khẩu vị. Nhân lúc trời chưa tối hẳn, xách thùng chạy ra sân sau, múc nước giếng rửa mặt.

      Ở sân sau có đèn, cỏ dại mọc um tùm, cả mấy loại côn trùng là gì, trời vừa tối là lại kêu to. Trong số đó có thanh, goo goo goo goo, nghe giống tiếng côn trùng, nhưng cứ kêu mãi ngừng.

      Trình Nặc hơi sợ, đây là thanh gì thế? Lại nhớ tới câu của Tông Lãng hồi chiều, khỏi mất mật. lấy can đảm nhìn quanh bốn phía, có gì khác thường. nhanh chóng múc nước, đoái hoài đến việc đậy giếng vội chạy thẳng vào nhà, đóng cửa sau lại.

      Cửa cũng là kiểu cổ xửa, có khóa mà dùng then cài. Vì cũ nên bị kẹt, đẩy cả buổi mới cài lại được, rồi tiếp cài cửa trước. Đèn trong phòng khách cũng tắt mà để sáng. Xách thùng vào phòng cũng cài kín cửa, nhưng vẫn chưa yên tâm, lại đẩy ghế đến chặn cửa. Lúc này mới thở phào nhõm.

      Nhưng nhanh chóng phát ra, mặc dù lấy áo khoác che cửa sổ, nhưng nó hề có kính! Chỉ cần gió thổi qua là áo bay phất phơ. Khung cửa kia chỉ để trưng mà thôi. Nếu có người muốn vào chỉ cần đạp phát, là có thể phá hỏng cửa sổ hoa thị trải qua biết bao phong sương kia.

      Trình Nặc cũng để ý nhiều, nấu nước nóng, rửa mặt qua loa rồi chui vào chăn. Nhưng đến khi lên giường nằm rồi, đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng hơn —— phòng này, có nhà cầu!

      Vậy phải giải quyết vấn đề cấp bách của thế nào đây! nghĩ còn đỡ, chứ giờ nghĩ rồi lại mơ hồ thấy mắc tiểu.

      Nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ nhưng trời tối om. cù lao toàn người già trẻ , hề có sinh hoạt ban đêm, bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

      Trình Nặc lắng tai nghe, hình như thanh goo goo kia vẫn còn đó.

      dám ra ngoài, lại càng buồn tiểu hơn. chỉ có thể tự thôi miên mình, hy vọng có thể ngủ giấc đến sáng. Trình Nặc đếm cừu, rồi cũng chẳng hay ngủ từ lúc nào.

      Bất ngờ là, tại đêm đầu tiên ở căn nhà cũ này, lại ngủ rất ngon, hề nằm mơ.

      Buổi sáng tỉnh dậy, sắc trời sáng choang. Trình Nặc lồm cồm bò dậy, gỡ áo khoác xuống, trong chớp mắt ánh nắng xuyên qua khung cửa hoa thị chạm rỗng hắt vào trong.

      Cù lao giữa lòng sông cách xa thành phố, có công nghiệp, bị ô nhiễm nên khí rất trong lành, xen lẫn mùi hương của hoa hồng. Trình Nặc hít thở sâu, hai mạch nhâm đốc như được đả thông, tràn trề nhựa sống.

      tắt đèn để sáng cả đêm, mở cửa ra, đứng trong sân làm vài động tác. Lúc đến sân sau múc nước chợt nhớ đến tiếng goo goo tối qua. Bầu trời quang đãng tiếp thêm can đảm cho , Trình Nặc nhặt khúc gỗ, lục soát mò tìm trong bụi cỏ. Kết quả tìm được lại khiến dở khóc dở cười.

      chú chim bồ câu màu xám. biết vì sao lại rơi xuống bụi cỏ, chân bị mắc vào tua dây.

      Trình Nặc giải cứu nó, muốn đút đồ ăn, nhưng lúc vừa buông tay vội bay , như rất sợ Trình Nặc hầm mình.

      Trình Nặc ngẩng đầu nhìn nó bay xa. Cho đến khi biến thành chấm đen , còn thấy bóng dáng đâu nữa, mới lấy nước đánh răng rửa mặt.

      đánh răng giữa chừng cơn buồn tiểu ập đến. Lần này nhịn nổi nữa, nhìn quanh sân, lối chỉ có cỏ cây, thấy bóng người.

      chạy đến góc tường, mượn cỏ dại che khuất, nhanh chóng giải quyết.

      “Xem ra vẫn phải sửa nhà trước mới được.” lẩm bẩm.

      Khoan đến việc khác, nhà vệ sinh có liên quan trực tiếp đến chuyện lớn dân sinh, giải quyết được là thoải mái.

      Rửa mặt xong xuôi, tìm bánh quy trong đống lương khô vừa mua hôm qua, coi như là bữa sáng. Lại kiểm tra thẻ ngân hàng trong túi xách, rồi chuẩn bị đến bờ bên kia tìm đội thi công.

      Nhưng còn chưa đến bến thấy bà lão Bạch được người trẻ tuổi đỡ về phía này. Con mèo trắng kia miễn cưỡng theo sau bọn họ.

      Trình Nặc ra đón, hỏi bà lão: “Sao bà lại đến đây?”

      Bà lão cười: “Đến thăm đấy, cũng thăm nhà.”

      Người thanh niên đỡ bà lão khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Người kia mặc áo thể thao màu tro, dáng khá cao, khoảng chừng mét chín. Dưới ánh nắng trông rất điển trang, vui vẻ với Trình Nặc: “Chị là chị Trình mua nhà cũ đúng , tôi là chắt của bà đây, Bạch Nguyên, mấy hôm trước mới nghỉ phép từ trong quân về.”

      Trình Nặc hỏi: “Cậu là quân nhân à?”

      mặt Bạch Nguyên có phần kiêu ngạo, “Đúng thế, hải quân.”

      Bà lão hỏi Trình Nặc: “Có ở được ?”

      Trình Nặc đỡ bà lão, ở được, ngủ giấc đến sáng.

      Bà lão nghe rất vui, suốt đường kể rất nhiều câu chuyện về căn nhà cũ này, kể rằng bà kết hôn ở căn nhà này ra sao, lại nuôi lớn nhiều con cháu như thế nào. Bạch Nguyên cũng hay chêm vào mấy câu, còn Trình Nặc chỉ lắng nghe.

      Quay vào sân, bà ngũ vẫn ngồi xuống xích đu như lúc trước chứ vào nhà, còn con mèo trắng nằm bên chân bà.

      Bạch Nguyên nhìn quanh, từ trong nhà cho đến ngoài nhà, rồi lại sân trước sân sau, sót nơi nào. Cuối cùng hái được bốn năm trái lựu, đưa cho bà lão nhìn.

      Cậu ta vừa bóc lựu vừa với Trình Nặc: “Hồi bé tôi ở đây mười năm, rất có cảm tình với căn nhà này. Bà cố của tôi cũng vậy, lúc trước khi ông nội tôi bảo bà chuyển ra ngoài, bà nằng nặc chịu. Phải mười mấy người vừa dỗ vừa gạt, mất hơn nửa tháng mới đón bà được. Thực biết vì sao bà lại chịu bán căn nhà này .”

      Trình Nặc nghĩ, căn nhà này có hồi ức đời của bà, chắc là bà sợ bỏ trống nhà sụp đổ.

      Bạch Nguyên bóc hạt lựu, đút hai hạt cho bà lão trước, rồi dốc sạch chỗ còn lại vào miệng mình, chua tới nỗi nhăn cả mặt.

      “Oái, sao lại chua thế này, ràng hồi ăn rất ngọt mà.”

      Trình Nặc thấy cậu ta như đứa trẻ, đứa trẻ bị hội chứng rối loạn tăng động, bla bla liên tù tì. Chỉ ăn lựu thôi mà mặt có đủ trăm lẻ tám biểu cảm.Bà lão bị cậu ta chọc cười, cầm gậy đánh vào mông.

      “Tiểu tử thối, tiểu tử thối.”

      Bạch Nguyên nhảy cẫng lên, tránh ra xa, lại hỏi Trình Nặc: “ phải vừa rồi chị muốn ra ngoài à, bà cháu tôi có làm phiền chị thế?”

      Trình Nặc sao: “Chỉ là chuẩn bị lên trấn chuyến, sao cả.”

      Bạch Nguyên: “Thế tốt.” Rồi lại cười với Trình Nặc: “Tôi được nghỉ phép thăm nhà hơn bốn mươi ngày, chắc bà cố thường xuyên quấn tôi đòi đưa đến đây cho xem, chị cũng đừng thấy phiền nhé.”

      Trình Nặc phiền, còn mong nữa là. Bạch Nguyên bật ngón cái với : “Quả nhiên người đẹp cũng hiền!”

      Trình Nặc cũng bị cậu ta chọc cười.

      Bạch Nguyên lại chạy đến bên tường, hái mấy cây cỏ rồi ngồi xổm xuống trước mặt bà lão, lớn tiếng : “Bà cố, bện châu chấu rơm cho cháu !”

      Bà lão rất sẵn lòng, cầm cây cỏ đưa đến sát mắt, từng chút từng chút , cẩn thận bện lấy.

      Bạch Nguyên : “Bà thích ngồi yên, phải tìm chuyện cho bà làm.”

      Trình Nặc đáp: “Cậu hiếu thuận với bà quá.”

      Bạch Nguyên có vẻ xấu hổ, cười gãi đầu rồi đổi chủ đề, “Chị lên trấn có chuyện gì ? Trấn này lớn, có đến phân nửa là người thân nhà tôi, nửa còn lại là người quen của tôi, nếu chị muốn làm gì cứ với tôi, mua cân gạo cũng có thể bớt cho chị hai xu!”

      Trình Nặc lại bị chọc cười, “Vậy cậu có biết đội thi công nào , tôi muốn sửa lại nhà.”

      Bạch Nguyên trợn mắt, “Chị muốn dỡ nhà?”

      phải dỡ, chỉ là sửa lại thôi, ở tường bên đó có lỗ nứt, tôi sợ an toàn. Còn cả nhà vệ sinh nữa, dùng được rất bất tiện.”

      Bạch Nguyên nghiêm túc, “Chị muốn ở đây lâu dài à?”

      Trình Nặc hỏi lại có gì sao, “Chỗ này thể ở lâu dài hả?”

      phải.” Bạch Nguyên giải thích: “Tôi cứ tưởng chị nổi hứng chơi nên mới mua nhà, nhiệt tình qua rồi thôi. Dù sao , thanh niên cũng hợp ở đây.”

      Trình Nặc cười, “Đúng là lúc tôi mua có phần kích động. Nhưng mua rồi tôi cũng hối hận, nếu có thể ở đây cả đời, giống như bà lão ấy, trái lại tôi còn thấy may mắn.”

      “Thế tốt.” Bạch Nguyên nhìn , mặt lại treo nụ cười.

      Cậu ta đứng lên, phấn khích chỉ vào nhà, “Nhà này cũ rồi, mười mấy năm chưa tu sửa, muốn trùng tu là cả công trình lớn đấy. Có điều chị yên tâm, cứ để tôi lo việc mua vật liệu. Nhà bác tôi bán vật liệu xây dựng đấy. Con rể cậu tư nhà tôi có mở cửa hàng kim khí. À đúng rồi, chị lớn nhà tôi là quản lý chuỗi cửa hàng trong thành phố, tìm chị ấy mua đồ có thể giảm giá! Nhưng công nhân hơi phiền, bây giờ công nhân đáng quý lắm, ngày đòi những hai ba trắm. Có điều chị yên tâm!” Cậu ta vỗ ngực, “Tôi đây có sẵn sức lao động miễn phí!”

      Trình Nặc ngồi xổm dưới đất, Bạch Nguyên lại cao, phải ngửa đầu ra sau chín mươi độ mới thấy được mặt cậu ta, ánh nắng hắt vòng sáng ở đỉnh đầu cậu ta. tay Bạch Nguyên chống hông, tay chỉ nhà, thần thái rạng rỡ, khiến Trình Nặc nhớ đến cụm từ ‘chỉ điểm giang sơn’, nhưng lời cậu ta rất thực, rất bình dị.

      biết tại sao mà Trình Nặc lại thấy buồn cười. cũng kìm nén, mà cứ để nụ cười lan rộng mặt.
      Phong nguyet, Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 7: Bà lão là thần trợ công
      Trông Bạch Nguyên như đứa trẻ chưa lớn, gây ra chuyện nhưng gánh vác rất nghiêm túc. Trong hôm đó liền quay về trấn, tìm người khắp nơi giúp Trình Nặc. Có điều chuyện sửa nhà được xem là việc lớn, lại cách sông, qua lại khá phiền hà. Trình Nặc cũng thể chi thù lao rộng rãi nên đội thi công chính quy nào muốn nhận cả.

      Mấy hôm sau, lúc cậu ta đỡ bà lão đến, dáng vẻ ỉu xìu như quả bóng xẹp khí.

      “Xin lỗi chị Trình Nặc nhé.”

      Lúc ấy Trình Nặc đội mũ che nắng ngồi nhổ cỏ ở sân sau, nghe thấy thế dừng việc, rót cho cậu ta cốc nước sôi.

      “Đâu thể trách cậu chuyện này được, đừng xin lỗi.”

      Trình Nặc tìm được chiếc bàn vuông với mấy chiếc ghế tre trong căn phòng cất đồ. Lau sạch rồi đặt trong sân, lúc rảnh rang lại đây ngồi lúc, đọc vài cuốn sách, nghe vài bài hát.

      Tay chân Bạch Nguyên dài, ngồi ghế tre duỗi thẳng chân đươc, ủ rũ cúi thấp đầu.

      “Vậy mà tôi còn khoe khoang khoác lác nữa chứ, kết quả tìm được ai.”

      Trình Nặc sao. Dù gì cũng gấp, rồi từ từ tìm được.

      Bà lão vẫn ngồi xích đu, ôm chú mèo trắng trông ngực, lim dim như sắp ngủ. Trình Nặc định vào phòng lấy thảm ra cho bà nhìn thấy bà lão quay đầu, cầm gậy chọc vào Bạch Nguyên.

      tìm Lão Lão.”

      “Lão Lão?”

      Cả Trình Nặc lẫn Bạch Nguyên đều hiểu ý bà.

      Bà lão mấy hứng, ngồi dậy, vung tay chân giả làm tư thế cưỡi xe, miệng phát ra tiếng brum brum, : “Lão Lão, brum brum, brum brum brum.”

      Trong nháy mắt Trình Nặc hiểu ra, là người lái xe ba bánh đó!

      Bạch Nguyên chậm nhịp nhưng cũng biết, cậu vỗ đùi, “Bà Lãng Lãng hả!”

      Cậu ta ngửa đầu cười, “Ha ha ha, sao Lãng Lãng lại biến thành Lão Lão rồi, bà cũng biết đùa quá đó bà cố ơi.” rồi cậu ta liền vỗ bắp đùi, đứng lên: “Sao tôi lại nhớ ra nhỉ, tìm Lãng là xong rồi.”

      Thấy Trình Nặc hiểu gì, Bạch Nguyên vội giải thích với : “ Lãng của tôi là người tài giỏi cù lao này, cái gì cũng biết hết.

      Mới dứt lời bèn chạy ngay , đồng thời cũng la lên với Trình Nặc: “Chị Trình Nặc chờ nhé, để tôi tìm người cho chị!”

      rồi chạy biến , nhưng phải qua cửa viện mà giống như con mèo trắng kia, từ lỗ hổng tường mà nhảy ra ngoài.

      Trình Nặc bật cười, trong đầu nghĩ, Lãng này phải là Tông Lãng đấy chứ?

      Quả nhiên đoán sai, mấy phút sau, Bạch Nguyên kéo Tông Lãng đến.

      Bà lão cười híp mắt ngoắc tay với Tông Lãng, gọi Lãng Lãng. Kỳ lạ là, lần này bà phát rất .

      Tông Lãng ngồi xuống bên cạnh, gọi tiếng bà cố.

      Bà lão rất vui, đặt tay lên đầu trìu mến xoa, : “Lãng Lãng giúp bà cố sửa nhà được ?”

      Tông Lãng nghe thế liền nhìn Trình Nặc cái, sau đó đáp được.

      “Ngoan lắm.” Rồi bà lão lấy thanh sô la ở trong túi ra, đưa cho Tông Lãng, “Lãng Lãng ngoan quá, bà cố cho cháu kẹo đây!”

      Tông Lãng đưa tay nhận.

      Đưa được nửa đường bà lão chợt rụt tay về, phòng bị hỏi Tông Lãng, “Sửa nhà cho bà cố, có lấy tiền ?”

      Trình Nặc nghe, suýt nữa phì cười.

      Mặt Tông Lãng có vẻ biết phải làm sao, cười với bà lão: “Dĩ nhiên là lấy tiền rồi ạ.”

      Lúc này bà lão mới hài lòng, nhét sô la vào trong tay , “Ăn , mau ăn , ăn cho bà cố xem nào!”

      Tông Lãng hết cách, đành xé vỏ trước mặt bà cố, ăn sô la. Trình Nặc thấy, có vẻ thanh sô la đó bị bà lão cất lâu rồi nên chảy cả nước, dính lên vỏ, nhưng bà lão vẫn bắt ăn sạch.

      Tông Lãng ho tiếng, xoay người lại, đưa lưng về phía Trình Nặc, liếm sạch kẹo dính vỏ.

      Lần này Trình Nặc nhịn nổi nữa, che miệng bật cười. Bạch Nguyên cũng cười, nhưng cậu ta kín đáo như Trình Nặc mà cười phá lên, cười nghiêng cười ngã.

      Tông Lãng tiện Trình Nặc, nên đứng lên đá vào chân Bạch Nguyên.

      “Tên nhóc thối tha, cậu cười cái gì hả!”

      Bạch Nguyên né tránh, khoát tay đáp: “Có đâu Lãng, em cười , cười mà.” Nhưng vừa dứt lời lại cười ha hả.

      Hai người, chạy đuổi om sòm cả lên. Đùa nhau xong rồi, Tông Lãng mới hỏi Trình Nặc: “Muốn sửa nhà à?”

      Trình Nặc đáp ừ, “Chủ yếu là xây nhà vệ sinh, còn nhà chỉ cần tu sửa lại thôi, có thể đảm bảo sập giọt là được.”

      Lại hỏi tiếp: “Tốn chừng mấy tiền vậy?”

      Tông Lãng chỉ vào mấy đường nứt tường : “Mặt tường này, tốt nhất là phá xây lại, nóc nhà phải tháo ra kiểm tra, vật liệu có thể dùng của trước đó, tốn mấy đâu, chỉ yếu là tiền nhân công thôi.” đến đây, dừng lại.

      Trình Nặc quay đầu nhìn , đợi tiếp.

      “Nếu lên trấn tìm người, người chắc chắn phải hai trăm ngày. Tôi có thể tìm người cù lao giúp , có thể rẻ bớt năm mươi đồng. Có điều có điều kiện.”

      Trình Nặc hỏi là điều kiện gì.

      “Làm ba ngày, cần nghỉ ngày.”

      Trình Nặc được, rồi hỏi tiếp, “Vậy còn ?”

      “Tôi cái gì?”

      “Tiền công của á.”

      Trình Nặc nhếch môi, “Nếu tôi nhận lời của bà thu tiền của đâu, yên tâm .”

      Trình Nặc : “ hiểu lầm rồi, bà lão chỉ chơi thôi, còn tiền công nhất định phải trả.”

      chắc chắn chứ?”

      Trình Nặc gật đầu.

      Tông Lãng nhìn cười, “Tôi khá đắt đấy.”

      Trình Nặc lo lắng, sợ ta đòi nhiều.

      “Bao nhiêu?”

      “Cái này à, để tôi tính xem.” khẽ nhíu mày, như là ngẫm nghĩ, “Sửa nhà giúp tôi làm được việc khác. Theo số tiền tôi kiếm được ngày mà tính , ít nhất phải trả cho tôi chừng này.”

      Thấy ta xòe năm ngón tay, Trình Nặc trợn to mắt.

      “Năm trăm?!”

      Tông Lãng lấy thuốc từ trong bao ra, châm lửa mà chỉ ngậm lấy, đuôi mắt cong cong, như cười như : “Giá thấp nhất rồi đấy.”

      Tông Lãng rồi, Trình Nặc mới hỏi Bạch Nguyên, “ ta biết sửa nhà thế? Hay là tôi tìm người khác vậy.”Bạch Nguyên bảo đảm: “Chị yên tâm, toàn bộ trấn Lan Khê này, tìm được ai tài giỏi như ấy đâu.”

      Trình Nặc nghĩ, năm trăm đồng có thể đủ thuê hai ba người, dù ta có giỏi đến mấy liệu có thể gánh phần ba người ?

      Nhưng cũng tiện từ chối ý tốt của Bạch Nguyên và bà lão. Ngẫm nghĩ đợi qua mấy ngày rồi hẵng , chủ động tìm Tông Lãng, liệu ta có thể mặt dày khăng khăng đòi giao việc ?

      Bạch Nguyên và bà lão ở lại lâu, lúc bọn họ quay về trấn, Trình Nặc cùng theo. người có tiền mặt nên rất bất tiện.

      Đến trấn , Trình Nặc khéo léo từ chối lời mời lại nhà ăn cơm của Bạch Nguyên, đến thẳng ngân hàng rút tiền, rồi vào tiệm ăn lấp đầy bụng. Sau đó mới dạo quanh trấn, mua chiếc bếp điện từ với chảo xào, còn cả ít đồ ăn. Bây giờ dùng đồ điện được rồi, vẫn là đồ mình nấu ăn ngon hơn, cả ngày toàn bánh quy mì gói được.

      Mua xong đồ chuẩn bị về chợt thấy có quầy bán hạt giống. Trình Nặc nghĩ đến khoảng sân sau trống rộng rãi kia, nếu dùng để trồng rau, mình ăn cũng chẳng hết.

      Hồi khi còn ở quê, từng trồng rau với bà nội rồi, phải là kẻ biết tí gì về chuyện đồng áng. Mùa này là mùa tỏi với cải xanh, gieo hạt rồi qua mấy ngày là nhú mầm, còn cả rau chân vịt, rau thơm với cải cúc nữa…

      Hào hứng vào quầy hạt giống, mua túi lớn đủ loại hạt, lúc này mới hài lòng về.

      Trở lại nhà hai giờ chiều. dọn dẹp đồ đạc, lại cầm ví tiền ra tiệm tự mua bán, định mua dầu muối tương giấm.

      Ông chủ tiệm vẫn có mặt. chọn này chọn nọ, mua túi lớn, theo giá ghi đó mà tính tiền. Tổng cộng là bốn mươi bảy đồng. đặt tờ năm mươi vào hộp tiền rồi lấy ba đồng xu. Lúc rời lại liếc thấy chỗ xếp chậu nhựa ở sau cửa, trong đó có cái bô nhựa màu đỏ.

      Hồi từng dùng thứ này rồi. Ở nông thôn, nhà cầu đều xây ở bên ngoài, buổi tối tiện lại dùng thứ này.

      Trình Nặc chút do dự, lấy cái, nhưng tìm nửa buổi cũng chẳng thấy đề giá. Trình Nặc cũng chưa mua thứ này bao giờ, biết tốn bao nhiêu tiền.

      nghĩ ngợi, lấy tờ hai mươi trong ví ra bỏ vào hộp. Sua đó dùng giấy bút quầy ghi lại lời nhắn cho chủ tiệm. Giấy bút kia dùng để ghi nợ, lần trước Trình Nặc tới có nhìn thấy. Có người mua đồ quên đem tiền hay tiện ghi nợ vào quyển sổ kia.

      Lại lần nữa Trình Nặc than thở ông chủ quảng đại quá, sau đó ghi vào, “ cái bô, trả hai mươi đồng. Nếu đủ xin ghi , lần sau bù.”

      Mua đầy đủ rồi, Trình Nặc xách túi về. đường gặp mấy người dân đảo, ai ai cũng thân thiện chào với . Có lẽ biết là người mới tới đó.

      Về đến nhà, Trình Nặc bật laptop lên, mở nhạc nghe. Sau đó lấy rau mới mua ra giếng rửa, vừa rửa vừa quan sát đất hoang ở sân sau. Mấy ngày nay nhổ hết cổ dại, chỉ cần xới cho tơi đất là có thể trồng rau.

      tính toán đâu vào đấy, trồng ruộng tỏi, lại gieo ít hạt giống cải trắng. Cải xanh non mướt, nấu canh cũng được mà nấu mì cũng xong, cho ít cải vào ăn ngon thôi rồi luôn, hơn nữa còn sạch bị ô nhiễm.

      Nghĩ đến đây, tâm trạng bỗng náo nức hẳn, bắt đầu ngâm nga theo bài hát trong laptop.

      “Dưới ánh nắng chói chang, mọi người thong dong dạo bước, nón lá lưa thưa cùng những khóm hoa tôi trồng, a… đong đưa ah đong đưa, đong đưa ah đong đưa, đong đưa ah đong đưa…”

      mình tôi ở đây cất tiếng ca bài hát này, mọi người đều chỉ mỉm cười, chỉ khẽ nhoẻn cười, mình tôi nơi đât cất lên khúc ca này, rồi bạn biết, rồi biết…”

      Trình Nặc thích nghe hát nhưng phải là người thích hát, bắt được nhịp, ngũ chỉnh tề, sợ bị chê cười. Có điều bây giờ ở trong địa bàn của mình, xung quanh lại có người. Ngâm nga khúc hát, giọng bất giác to lên, hát càng lúc càng hăng.

      “Phụt!”

      Ở bên ngoài bức tường, đột nhiên vang lên tiếng cười.

      Trình Nặc ngẩng đầu nhìn, ra là Tông Lãng. ta ỷ mình dáng cao mà bò nhoài lên tường rào, vừa đúng vị trí bông hồng gác đỉnh đầu.

      Làm Trình Nặc nhớ đến Tây Môn Khánh đầu cài trâm hoa*.

      (*Ảnh.)

      [​IMG]

      Trình Nặc lúng túng đứng dậy, hỏi sao lại đến đây. Hỏi xong mới thấy, chỉ có mình ta mà sau lưng còn có ba người nữa, đều khoảng năm sáu mươi tuổi. Nhìn tráng phục, có vẻ là dân cù lao.

      Tông Lãng đáp mà cười với .

      “Hát tệ nhỉ, bài nữa nhé?”
      Phong nguyet, Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 8: Hàng xóm thân thiết
      Tông Lãng dẫn ba người tới, là công nhân sửa nhà tìm giúp .

      Trình Nặc ngờ làm việc nhanh đến thế, buổi sáng mới chuyện đó mà đến chiều tìm được rồi. Nàng mở miệng, cuối cùng vẫn thể muốn ta giúp được.

      Tông Lãng giới thiệu với .

      “Đây là chú La, thợ mộc. Nhà ở ngay đằng trước.”

      Chú La luôn sầm mặt, dáng vẻ hung dữ. Trình Nặc vốn định bắt tay với chú ấy nhưng rồi lại thôi, chỉ gọi tiếng chú La. Chú La cứng ngắc gật đầu với xem như chào hỏi.

      Tông Lãng giới thiệu tiếp, chỉ vào ông chú gầy gò mặc áo khoác màu xám tro, tóc muối tiêu, : “Đây là chú Lưu.”

      Trình Nặc vẫn chỉ gọi tiếng chú Lưu. Nhưng chú Lưu rất nhiệt tình, chìa tay ra bắt với , “Chào Trình, hoan nghênh đến định cư cù lao của chúng tôi. Nếu có thể có nhiều thanh niên giống chịu ở lại đây, cù lao cũng quạnh quẽ như thế này rồi!”

      Lực tay của chú Lưu rất lớn, Trình Nặc bị ông siết đến đau, nhưng cũng chỉ có thể gượng cười.

      Tông Lãng lại giới thiệu người cuối cùng, người này tóc hoa râm, nhìn ít nhất cũng phải sáu mươi lăm tuổi.

      Tông Lãng , “Đây là bác Ngô.”

      Trình Nặc nghĩ, quả nhiên, cách gọi cũng khác .

      vẫn gọi là bác Ngô thôi. Bác Ngô có phản ứng gì, chỉ ừ tiếng rồi cười với .

      Tông Lãng giải thích: “Bác Ngô lớn tuổi rồi nên tai hơi yếu. chuyện với bác ấy lớn chút.”

      Thế là Trình Nặc đề cao giọng, lại chào bác Ngô.

      Lần này bác Ngô nghe thấy, cười ha hả: “Được được, chào .”

      Trình Nặc ngại ngùng cười, thực mấy tin vào đội nhân công cao tuổi này lắm, bèn kéo Tông Lãng tránh qua bên, hỏi: “Bọn họ… có được thế?”

      Tông Lãng liếc , “Nên tiền công mới rẻ còn gì.”

      Trình Nặc mở to miệng, to tới nỗi có thể nuốt được con ếch.

      Tông Lãng cười, “Yên tâm, tuyệt đối còn hơn cả dự liệu của .”

      Trình Nặc quay đầu nhìn, chú La bắt đầu quan sát rồi, dường như xem nơi nào cần sửa chữa. biết chú Lưu lấy cuốn sách từ đâu ra đọc, còn bác Ngô đứng nguyên tại chỗ, thấy quay đầu lại cười với .

      Đầu óc Trình Nặc nghĩ hoài nghĩ mãi, vẫn nghĩ ra lý do thích hợp để từ chối đội thi công cao tuổi này.

      Đột nhiên chú Lưu kích động về phía họ, trong tay vẫn cầm cuốn sách kia.

      Trình, tôi tìm được ngày tốt rồi! Ba ngày sau, thích hợp để động thổ cưới gả, là ngày hoàng đạo đó!”

      Lúc này Trình Nặc mới thấy , thứ ông ấy cầm trong tay là cuốn lịch vạn .

      Thế là cứ như vậy, chuyện sửa nhà được ấn định vào ngày hoàng đạo ba hôm sau.

      Tiễn đội thi công , Trình Nặc tiếp tục rửa rau. hát nữa, lo rốt cuộc đội thi công cao tuổi có thể đảm đương nổi công việc .

      Tông Lãng giúp lắp ổ điện ở trong phòng, vì đủ dây điện nên Trình Nặc lại tìm ổ điện khác, tiếp tục nối, kéo đến trong phòng chính. Lại chuyển bàn vuông ở trong sân vào, sung làm bếp lò.

      Cơm tối chỉ nấu hai món mặn món canh, là cá diếc kho, ngó sen xào cùng canh cà chua trứng.

      Đây là mâm cơm đầu tiên của trong ngôi nhà này, Trình Nặc cảm thấy nên chúc mừng, thế là cầm tiền lẻ chạy ra tiệm bán đồ tự phục vụ, tính mua chai rượu.

      Từ cái lần uống rượu ở quầy thịt nướng lần trước, Trình Nặc hơi nếm được mùi vị rồi.

      Đến cửa tiệm, lại rất trùng hợp gặp phải Tông Lãng. Trình Nặc nghĩ, có lẽ chỗ này , người cũng quá ít nên mới hay gặp nhau thế này.

      Tông Lãng cầm gói thuốc lá ở quầy, xoay người lại thấy , bèn cất tiếng chào.

      Trình Nặc chỉ gật đầu đáp lại, rồi tới lấy rượu, rượu và thuốc lá được đặt chung tủ.

      Chỉ có rượu trắng, có loại như ở quầy thịt nướng, đều là loại cân. Trình Nặc cũng biết loại nào tốt, đành chọn đại chai.

      “Lại uống rượu à?” Tông Lãng hỏi, giọng mang theo ý cười ràng.

      dùng chữ lại làm Trình Nặc khỏi nhớ đến chuyện mình uống say lần trước. Có phần xấu hổ, tiếng, nhìn giá rồi cho tiền vào hộp giấy.

      Tông Lãng cười, gì thêm. Ra khỏi cửa cưỡi xa ba bánh rời .

      Trình Nặc phát , ta trả tiền.

      chán ghét nhìn chiếc xe ba bánh xa, lại xoay người kiểm tra giá tiền của bao thuốc Tông Lãng lấy, sau đó mở sổ ghi nợ ra, viết lên đó: bao Ngọc Khê, hai mươi đồng, chưa trả. Đằng sau ghi tên của Tông Lãng.

      Ghi xong mới phát ra, có người ghi thêm ở đằng sau lời nhắn trước đó của mình —— trả 5 đồng.

      Chắc là chủ tiệm ghi rồi. Chữ rất đẹp, in hằn xuống giấy, hình như là chữ đàn ông.

      Trình Nặc cũng phỏng đoán, chắc chủ tiệm là đàn ông, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mập mạp, vui vẻ nhiệt tình, có chuyện gì cũng phiền. Nếu sao có thể rộng lòng mà mở tiệm như thế này chứ.

      Quay về nhà, Trình Nặc đóng cửa trước cửa sau rồi dọn thức ăn lên bàn ở trong phòng, tự rót tự uống.

      Trước kia chưa hề uống rượu bao giờ. Lúc kết hôn uống rượu giao bôi, cũng chỉ nhấp ngụm, nuốt trôi nổi mà nhổ . Cuối cùng hết cách, bèn đổi rượu trong ly thành nước lạnh.

      Uống rượu giao bôi, định duyên vợ chồng.

      Trình Nặc nghĩ, có lẽ do uống nước lạnh nên duyên phận giữa và Lâm Dĩ An mới thể đến bạc đầu.

      Vốn định uống nhiều, chỉ rót ly mà thôi. Nhưng uống rồi lại cứ uống tiếp, càng uống càng thấy ngon. Hết ly này đến ly khác, cuối cùng nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, leo lên giường, chui vào chăn.

      Lại đêm ngủ ngon.

      Ngày hôm sau, Trình Nặc bị Bạch Nguyên đánh thức. Lúc mở mắt ra thấy bóng người đứng trước giường, sợ hãi hét toáng lên.

      Bạch Nguyên vội : “Chị đừng sợ, là em là em, Bạch Nguyên đây!”

      Trình Nặc tỉnh lại, hỏi cậu ta: “Cậu vào bằng cách nào?”

      Bạch Nguyên chỉ cửa sổ, “Đó đó, nhảy vào thôi.”

      Trình Nặc gãi tóc, tối hôm qua quên đóng cửa sổ à?

      “Em gõ cửa mãi mà thấy có động tĩnh gì, nên mới vòng qua cửa sổ nhìn xem. Thấy chị nằm giường, gọi cũng đáp, tưởng chị gặp chuyện gì nên mới nhảy vào.”

      Trình Nặc ồ tiếng, dụi mắt xuống giường, hỏi: “Bà tới à?”

      Bạch Nguyên đáp , “Bố em cho em dẫn bà cụ nhiều, em lén gạt bà tới đây đấy.”

      Trình Nặc lại ồ tiếng, quanh vòng trong phòng tìm gì đó, nhưng lại nhớ ra được mình cần tìm thứ gì, sốt ruột tới nỗi túm lấy tóc.Bạch Nguyên thấy thế bật cười, “Chị Trình Nặc này, mới sáng sớm mà sao chị dễ thương thế chứ.”

      Trình Nặc nhìn cái bô đặt cuối giường, rốt cuộc cũng nhớ ra mình muốn tìm gì rồi.

      với Bạch Nguyên: “Có thể ra tiệm mua hộp kem đánh răng giúp tôi được ?”

      Bạch Nguyên đáp thành vấn đề, cầm lấy tiền lẻ mà Trình Nặc đưa cho, cũng ra cửa mà tay chống lên bệ cửa sổ, hai chân nhảy lên, vèo tiếng bay ra ngoài.

      Đợi Bạch Nguyên rồi, Trình Nặc căng áo khoác lên che , lúc này mới giải quyết nhu cầu sinh lý. Càng hạ quyết tâm, phải nhanh chóng sửa nhà thôi.

      Tối qua ăn uống vất bậy bạ, vừa dọn dẹp xong Bạch Nguyên cầm hộp kem đánh răng về. Trình Nặc nhớ ra hỏi cậu ta: “Cậu đến tìm tôi là có chuyện gì à?”

      Bạch Nguyên đáp: “Hôm qua em gặp Lãng ở trấn , ấy ngày mốt bắt đầu làm việc, nên em đến để báo trước, xem có cần gì chuẩn bị để phụ tay.”

      “Vừa khéo lắm.” Trình Nặc cười , “Tôi muốn mở vườn rau ở sân sau, lo có sức lao động đây.”

      Bạch Nguyên vỗ ngực, “ thành vấn đề, chuyện ấy mà, em đây dư sức!”

      Bạch Nguyên ăn sáng rồi, còn Trình Nặc chỉ ăn qua loa chút lương khô, sau đó tìm dụng cụ ở trong phòng chứa đồ, phát tất cả đều bị gỉ, dùng được. Bạch Nguyên bèn chạy ra ngoài, lâu sau mượn được cuốc, cào và xẻng về.

      Còn sớm nên mặt trời gắt nắng lắm, Trình Nặc cũng cần đội mũ, tìm bộ quần áo thể thao dễ hoạt động rồi mặc vào, sau đó đun nước sôi đặt bên cạnh. Hai người chính thức làm việc.

      Bạch Nguyên phụ trách xới đất, Trình Nặc vốn lo cậu ta biết làm, ngờ động tác văng cuốc rất đâu ra đấy. Trong đất có ít đá, Trình Nặc phụ trách nhặt.

      Miệng Bạch Nguyên hề nhàn rỗi tí nào, vừa làm việc vừa chuyện với Trình Nặc. Chưa xới xong khu đất mà Trình Nặc biết chuyện người con thứ hai nhà hàng xóm cậu ta tìm kẻ thứ ba làm ầm đòi ly dị rồi.

      “Vợ ta lợi hại lắm đấy, y hệt Sherlock Holmes, chỉ dựa vào tin nhắn mà tra ra được nhà của kẻ thứ ba, dẫn theo đống người đến chặn nhà người ta lại, cuối cùng gây gổ đòi báo cảnh sát, người trong trấn biết cả. Ở đồn cảnh sát ta quỳ xuống với vợ, xin vợ ly hôn với mình. Nhưng vợ ta muốn.”

      đến đây, cậu ta thở dài, “ ra năm đó, lúc ta theo đuổi vợ, em cũng coi là chứng đây, vất vả theo đuổi ba năm đấy. Đến khi kết hôn rồi lại biết quý trọng, em nhìn nổi, muốn đá cho ta mấy phát.”

      Trình Nặc nghe mà lòng bõng quặn đau, chóp mũi chua xót. Sợ mình chảy nước mắt nên đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời.

      Trời rất xanh, vạn dặm mây.

      Bỗng ở cổng trước truyền đến tiếng bành bạch quen thuộc, Trình Nặc và Bạch Nguyên ra xem, Tông Lãng cưỡi xe ba bánh chạy vào sân, ở sau xe có rất nhiều dụng cụ.

      Bạch Nguyên vui vẻ ra đón, khoác vai Tông Lãng, “ Lãng, sao lại đến đây?”

      Tông Lãng cũng hỏi cậu ta, “Sao cậu lại ở đây?”

      “Em đến làm việc với chị Trình Nặc!”

      Trình Nặc liếc nhìn Trình Nặc, lên tiếng, bắt tay chuyển dụng cụ xuống khỏi xe. Bạch Nguyên tự giác lên giúp.

      Đều là dụng cụ cần dùng khi sửa nhà, chất góc trong sân. Dọn dẹp xong xuôi, Tông Lãng nổ máy định bị Bạch Nguyên kéo lại.

      Lãng, hôm nay còn có việc gì ?”

      Tông Lãng đáp .

      “Thế tốt quá!” Bạch Nguyên kéo xuống khỏi xe ba bánh, lại kéo ra sân sau, chỉ vào mảnh đất hoang kia , “Ở lại giúp !”

      Trình Nặc theo sau họ, nghe Bạch Nguyên thế vội bảo: “ cần cần, dù sao tôi cũng chưa cần gấp ruộng rau này lắm.”

      Năm trăm đồng ngày, mời nào có nổi.

      Tông Lãng lại phản đối, cười cười với Trình Nặc, “Được, coi như là hàng xóm thân thiết vậy.”
      Phong nguyet, Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 9: Công chúa Bạch Tuyết và hai chú khổng lồ
      Trình Nặc nghĩ, nếu là hàng xóm thân thiết chắc lấy tiền đâu.

      với Tông Lãng: “Vậy cám ơn trước nha.”

      Tông Lãng cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc độc mỗi áo ba lỗ. Trình Nặc để ý thấy bắp thịt người ta rất săn chắc, phải là loại do luyện tập trong phòng gym, mà là săn chắc cường tráng. Tuy bây giờ ánh nắng khá ấm áp, nhưng nhiệt độ cũng chỉ mười sáu mười bảy độ, mặc ít như thế, lạnh à?

      Tông Lãng tìm được chỗ đặt đồ, bèn đưa áo khoác cho Trình Nặc, vì nắng nhức mắt nên khẽ nhíu lại, với : “Khỏi khách khí, coi như bắt đầu xây dựng trước thời hạn thôi.”

      Trình Nặc câm nín, ý này nghĩa là, vẫn lấy tiền?

      Lúc nhận lấy áo, ánh mắt bất giác nhìn thêm lần nữa. Từ lần đầu tiên sau khi tháo kính râm, phát có đôi mắt rất đẹp. Cảm thấy có phần đáng tiếc, mắt đẹp như thế mà lại ở mặt ta, quá lãng phí rồi. Cho dù phối cùng ngũ quan vẫn là đẹp mắt. nghĩ, vậy chắc là… cả khuôn mặt này cũng lãng phí?

      Trình Nặc giả ngốc: “A a, đâu giống đâu, bắt đầu làm việc là phải trả tiền công, còn hôm nay chỉ là giúp, dĩ nhiên phải cám ơn rồi.”

      Tông Lãng nhìn ba giây, sau đó bật cười thành tiếng.

      “Được, tôi nhận lời cám ơn của .”

      Bạch Nguyên bắt tay vung cuốc rồi, thấy họ vẫn chuyện liền thúc giục: “ Lãng, nhanh nhẹn lên tí chứ!”

      Tông Lãng đến đây, rồi sau đó cầm lấy cào, về phía Bạch Nguyên, vừa vừa : “ câu cám ơn mà trị giá những năm trăm đồng, đắt .”

      Giống như cố ý cho Trình Nặc nghe nên giọng hề thấp, lại còn cười hài hước.

      Bạch Nguyên cũng nghe thấy, hỏi ta: “Năm trăm đồng gì cơ?”

      Trình Nặc , “ có gì, hôm nay mất toi năm trăm đồng, xót ruột quá.”

      Trình Nặc: …

      Có hơn người làm, tiến triển cũng nhanh hơn nhiều. Dù Tông Lãng có phần đáng ghét, nhưng Trình Nặc thể thừa nhận, ta làm việc rất khỏe. Đến gần trưa, xới được hơn nửa mảnh đất rồi.

      Lúc uống nước, Trình Nặc nhìn đồng hồ phát ra mười giờ rồi. Đột nhiên nghĩ tới, Bạch Nguyên và Tông Lãng giúp làm việc, chí ít phải chiêu đãi bữa cơm trưa.

      Nhưng trong nhà có gì hết. Vì có tủ lạnh nên đồ ăn mua hôm qua chỉ đủ cho bữa, nấu xong trong tối qua cả rồi. Lại lục tìm, phát chỉ có mấy cọng hành và hai quả trứng gà.

      cù lao có chợ, muốn mua đồ ăn phải sang bên kia. Nhưng thời gian chờ phà ít nhất cũng hai tiếng, đợi mua xong quay về nấu cơm bụng bọn họ lép kẹp rồi.

      ra sân sau, xấu hổ hỏi họ: “Các , có thích cơm chiên trứng ?”

      Cả hai đều dừng việc, đồng loạt nhìn .

      “Cái đó, ngại quá, nhà hết đồ ăn rồi, chỉ có thể làm cơm chiên trứng thôi…”

      Bạch Nguyên được, “ lâu rồi chưa ăn cơm chiên trứng, nhắc tới mà thèm.”

      Trình Nặc cười, rồi lại nhìn Tông Lãng lên tiếng.

      Tông Lãng chống hai tay cán cuốc, người đổ đầy mồ hôi.

      Mãi lâu vẫn ư hử gì, Trình Nặc vẫn dùng ánh mắt hỏi ý. Rất sợ làm việc trả tiền lại còn có cơm ăn’.

      “Được.” , “Có thể ăn là được.”

      Trình Nặc thở phào, “Vậy các nghỉ ngơi , tôi làm cơm!”

      Tài nấu ăn của Trình Nặc được luyện từ rồi. Sau khi bà nội qua đời, chỉ có mình, cơm đều do mình tự nấu. người có nhiều tiền nên cũng thường xuyên mua thức ăn. Món làm nhiều nhất chính là cơm chiên trứng, vừa đơn giản lại đủ no bụng.

      Tối qua nấu nửa nồi cơm, vì uống say nên đụng vào. Cơm qua đêm đem chiên là ngon nhất. Khuấy xong trứng gà cho dầu nóng vào tráng nồi, đợi chiên sắp chín lại cho cơm rời vào. Dù có nguyên liệu khác nhưng mùi thơm vẫn ngào ngạt, tắt bếp cắt thêm hành lá vào, ba màu vàng trắng xanh, cũng coi như đủ sắc đủ hương.

      Lúc cầm bát bới cơm, mới sực nhớ nhà chỉ có mỗi chén. Hôm đó mua đồ, nghĩ chỉ có mình nên chỉ mua cái bát. Đành xúc ra hai đĩa vậy. Cũng may có đũa, vì đũa chỉ bán hộp mười đôi chứ bán lẻ.

      Dọn xong cơm gọi bọn họ vào dùng.

      “Ây da, ở ngoài sân thôi ngửi thấy mùi thơm rồi, thèm quá mất.”

      Trình Nặc đưa cho cậu ta dĩa, “Buổi trưa tạm thế này , đến tối qua bên bờ tôi mời hai người ra quán ăn.”

      Bạch Nguyên vừa và cơm vừa : “Ngon lắm! quán làm gì, cứ ở nhà nấu là được rồi. Chỉ cơm chiên trứng thôi mà chị cũng làm ngon như thế, chắc chắn những món khác thể thua quán được.”

      Trình Nặc được, “Vậy tôi lên trấn mua ít rau.”

      “Gì mà phải xa phiền thế.” Bạch Nguyên lại : “Chỗ Lãng có thiếu món gì đâu, bây giờ hái luôn, còn tươi hơn ngoài chợ nhiều.”

      Vừa vừa quay sang Tông Lãng mới vào cửa: “Đúng Lãng.”

      Trình Nặc đẩy dĩa cơm tới cho , ngạc nhiên : “ còn trồng rau hả?’

      Tông Lãng gật đầu, “Ừ, trồng ít.”

      Trình Nặc bảo thế tốt quá, “Tôi trả tiền theo giá thị trường.” nhớ lần trước sau xe ba bánh của Tông Lãng cũng toàn rau cải, chắc là đưa lên trấn bán rồi.

      Có lẽ Tông Lãng đói lắm rồi nên và liền mấy đùa, nghe thế dừng lại, cười tiếng với .

      “Rau của tôi, đắt đấy.”

      Trình Nặc: …

      gượng cười, “Rau tươi mà, đắt chút cũng phải thôi.”

      Cơm nhiều lắm, Tông Lãng và Bạch Nguyên mỗi người dĩa, còn Trình Nặc chỉ xúc nửa bát . Bạch Nguyên ăn xong chạy đến bên nồi nhìn, thất vọng : “Hết rồi à.”

      Trình Nặc hỏi: “Có phải vẫn chưa no , còn mì đấy.”

      Bạch Nguyên phải, mà do cơm ngon quá, muốn ăn tiếp.

      Trình Nặc xấu hổ, người ta giúp mình làm việc, mình kiếm được đồ ăn thôi, đằng này còn để người ta được ăn no. Rồi lại nhìn Tông Lãng, cũng ăn xong rồi, tự rót nước uống.

      “Nhất định bữa tối tôi nấu nhiều thêm.”

      Cơm nước xong xuôi, Trình Nặc bảo họ nghỉ . Nhưng Bạch Nguyên lại cần, ăn xong làm việc luôn, vừa hay để tiêu cơm. Tông Lãng cũng phản đối.

      Khu đất còn lại chỉ mất hơn tiếng là hai người làm xong. Mắt thấy sân sau từ mảnh hoang vu biến thành luống rau chỉnh tề, Trình Nặc nhất thời kích động, rút điện thoại ra chụp mấy tấm hình.

      Bạch Nguyên giơ cuốc tạo dáng, với : “Chị Trình Nặc, cũng chụp cho em tấm !”

      Người đẹp trai lại chân dài, Trình Nặc chụp tách tách mấy tấm.

      Bạch Nguyên lại kéo Tông Lãng vào, “Nào nào Lãng, chụp ảnh chung .”

      Trình Nặc lại tách tách chụp mấy tấm.

      Cuối cùng Bạch Nguyên lại kéo Trình Nặc vào, ba người cùng tự sướng. Trình Nặc đứng giữa, thấp nhất, tới vai hai người họ, nên cầm điện thoại thể lấy được toàn cảnh.

      Bạch Nguyên : “Để tôi!”Cậu ta cầm điện thoại, tay khoác vai Trình Nặc, tay giơ cao máy ảnh, để vừa tầm với chiều cao của Trình Nặc mà hơi khom người, : “Cheese!”

      Chụp ảnh xong nhìn, chỉ chụp được nửa cằm Tông Lãng.

      Lãng phải phối hợp chứ!” Bạch Nguyên hô, “Lại nào lại nào!”

      Lần này Bạch Nguyên nhớ đến Tông Lãng, bàn tay lúc trước chỉ khoác vay Trình Nặc nay ôm với lấy cổ Tông Lãng, kéo vào ống kính. Thế nên gò má Tông Lãng chạm vào tóc Trình Nặc, môi bất giác cong lên.

      Chụp xong lại xem, lần này cả ba vào khung hình. Bạch Nguyên cười tươi nhất, cười tít mắt nhe hàm răng trắng bóc. Trình Nặc thấp nhất, đứng giữa hai người họ nhìn như chú lùn, cười thùy mị. Còn Tông Lãng, do động tác của Bạch Nguyên nên mất tự nhiên nghiêng về phía Trình Nặc, biểu cảm hơi kỳ.

      Bạch Nguyên bật cười: “Ha ha, đây là công chúa Bạch Tuyết và hai chú khổng lồ hả!”

      Trình Nặc nghe thế cũng cười, lơ đãng nhìn Tông Lãng, phát ta nhìn mình cười, tầm mắt giao nhau, Trình Nặc vội nhìn chỗ khác.

      Chụp ảnh xong, Bạch Nguyên trả dụng cụ về chỗ cũ, Tông Lãng cưỡi xe ba bánh, chở bọn họ đến vườn hái rau.

      Cư dân cù lao đều tập trung gần bến. Dù nhà của Trình Nặc có vẻ hiu quạnh nhưng cũng gần bến phà, bộ cũng chỉ mất bảy tám phút. Trong mấy ngày vừa chuyển đến đây, Trình Nặc cũng chỉ loanh quanh gần đó chứ chưa xa hơn.

      Xa ba bánh chạy thẳng về phía nam, chừng bảy tám phút. Dọc đường chỉ thấy lưa thưa vài nóc nhà, đều bị bỏ hoang. Có những cây cao biết tên mọc hai bên đường, lá rụng rời.

      Trình Nặc ngờ vườn rau của Tông Lãng lại xa đến thế, trong đầu nghĩ phải chỉ là rau thôi sao, trồng quanh nhà là được mà. Nhưng đến nơi rồi mới phát ra, đây chỉ là vườn rau đâu, mà là căn cứ trồng rau mới đúng.

      Nhìn cái, từng luống từng luống rất chỉnh tề, kéo dài đến tận bờ sông. Còn có rất nhiều lều lớn được sắp đều.

      “Những thứ này, là vườn rau của đấy hả?” ngạc nhiên hỏi Tông Lãng.

      Tông Lãng đáp ừ, rồi hỏi muốn rau gì.

      Trình Nặc có cảm giác như chuột rơi vào hũ dầu vậy. Có thể do nguyên nhân từ theo bà nội trồng rau bán rau, nên luôn có tình cảm đặc biệt với vườn rau. thích nhìn những luống rau chỉnh tề, nhìn tự tay mình gieo hạt giống, cao ra lớn lên. Lúc gặt hái, bỏ những bó cải xanh tươi non ướt át vào trong giỏ, đều có cảm giác thỏa mãn đặc biệt.

      Sau khi kết hôn, từng thử trồng rau trong chậu ở ban công. Dù rau đầy đủ dinh dưỡng bằng trồng trong đất, nhưng cũng do tự tay mình trồng nên rất vui, đến lúc thu hoạch mâm cũng ăn đủ. Lâm Dĩ An cũng phản đối, có điều làm việc thừa hơi, tốn công làm gì, đến chợ mua là được.

      Trình Nặc nghĩ, ta hiểu được niềm vui khi trồng rau đâu.

      “Nhiều rau như thế, đều do mình chăm sóc?” hỏi.

      Tông Lãng nhìn như nhìn đứa ngốc, “Chẳng lẽ tôi biết thuê người à?”

      Lúc này Trình Nặc mới ngớ ra mình vừa hỏi câu ngu ngốc, ngay cách đó xa trong mấy căn lều lớn đó vẫn còn có người làm việc kìa.

      trồng rau gì?’

      Tông Lãng nhớ, “Chợ có gì ở đây có cả.”

      Bạch Nguyên cậu ta muốn ăn dưa leo, để Tông Lãng dắt mình hái. Trình Nặc cũng theo sau, vào căn lều lớn. Vừa vào, Trình Nặc lập tức đông cứng nhấc chân nổi.

      Cả cái lều này toàn dưa leo. Bắc giá chuyên dụng, cây mây quấn đầy. Thú vui của việc hái dưa leo là nằm ở chỗ, dù nhìn đâu cũng toàn là lá cây, nhưng chỉ cần tĩnh tâm cẩn thận tìm kiếm, phát ra, sau những chiếc lá đó là rất nhiều dưa leo, hái mãi cũng hết.

      Trình Nặc và Bạch Nguyên hái được bảy tám quá, cần giỏ, cứ thế ôm vào ngực, nỡ rời tay.

      “Bạch Nguyên, ở đó ở đó, bên phải cậu đấy, có quả non nhất!”

      Bạch Nguyên tìm ra, hỏi: “Đâu đâu?”

      Trình Nặc cuống lên, “Ây da, ngay bên cạnh tay cậu đấy!”

      Tông Lãng khoanh tay đứng cạnh nhìn họ hái, ánh mắt mất khống chết, cứ lướt qua mặt Trình Nặc.
      Phong nguyet, Hale205bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :