1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa hè nóng bỏng - Mạn Ni (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4.2

      Nếu như có thể ngủ mãi tỉnh Vương Tuệ Hân thà rằng cả đời phải tỉnh lại, muốn đối mặt với tình cảm mãnh liệt vừa rồi, quá xấu hổ, biết phải đối mặt với Tạ Kính thế nào.

      Dù chưa mở mắt nhưng thân thể trần truồng cùng cảm giác đau đớn nhắc nhở từng phóng túng trầm luân như thế nào, dè dặt mở mắt, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn từ phòng khách và phòng bếp hắt vào khe cửa, đủ để cho vừa mở mắt có thể thấy được.

      Cẩn thận nhìn quanh căn phòng, cảm thấy may mắn vì Tạ Kính ở trong này, cảm giác dinh dính người làm muốn tắm, nhưng lại lo lắng ra ngoài gặp Tạ Kính. . . .

      Ngẫm lại cảm thấy mình hơi ngốc, gặp thế nào? cũng có khả năng trốn trong phòng cả đời, chẳng qua chỉ muốn để mình tạm thời được yên tĩnh chút.

      nhanh chóng mặc quần áo, sau đó rón ra rón rén bước đến cạnh cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận Tạ Kính có trong tầm mắt, lập tức chạy về phía phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại. Bởi vì quá mức khẩn trương cho nên kiểm soát được lực tay, chỉ nghe thấy cánh cửa phòng tắm đóng rầm tiếng.

      Vương Tuệ Hân rụt cổ, vội vàng đóng cửa, tiếng động lớn như vậy, nếu Tạ Kính còn ở trong nhà, nhất định là nghe được.

      Quả nhiên, mấy giây sau có tiếng gõ cửa vang lên.

      “Em tỉnh rồi à?”

      nhảm, đứng trong phòng tắm, đương nhiên là tỉnh rồi.

      Vương Tuệ Hân tức giận nghĩ, chẳng qua là trả lời như vậy, đại khái là chỉ muốn bắt chuyện với mà thôi.

      Lại nghe thấy câu: “ nấu mì, lát nữa em ra ăn nhé.”

      Nhắc đến ăn, Vương Tuệ Hân mới phát là mình có chút đói bụng, ấp úng đáp lại tiếng, Tạ Kính nghe , lại gõ gõ lên cửa.

      “Vương Tuệ Hân?”

      “Nghe. . . nghe rồi.” Vì quá bối rối nên giọng hơi to, lại cảm thấy mặt mình nóng bừng.

      biết phải đối mặt với thế nào, dù cách cánh cửa nhưng vẫn cảm thấy được tự nhiên, huống chi là phải đối mặt trực tiếp.

      chán nản thất vọng úp mặt vào tay, thở dài hơi, sau đó lấy nước rửa mặt, cố gắng để cho mình tỉnh táo chút.

      Ngoài cửa, sau khi Tạ Kính nghe đáp lại cơ thể căng cứng mới có thể thả lỏng. Vừa rồi nghe thấy đáp lại, còn tưởng là định làm chuyện điên rồ, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút buồn cười, làm gì có ai bởi vì lên giường với đàn ông mà tự sát chứ?

      Vốn tưởng rằng trở mặt bảo cút , nhưng nghe giọng của có vẻ bình tĩnh, vậy chứng tỏ vẫn còn cơ hội. . . .

      Tạ Kính cong môi, suýt chút nữa huýt sáo rời .

      Vương Tuệ Hân hậu tri hậu giác phát , ràng vừa rồi có thể bảo rời , vậy cũng cần phải đối mặt với nữa. ảo não tự cốc đầu mình, sao lại ngốc như vậy chứ?

      Đây là nhà của ấy. giọng an ủi từ đáy lòng chợt vang lên.

      Bây giờ là người thuê nhà, cho dù có là chủ nhà, nhưng nếu chưa có cho phép của cũng thể bước vào, có quyền đuổi ta . giọng khác lại vang lên.

      Rất nhanh, bên trong nội tâm xuất hai phe giao chiến, khiến cho Vương Tuệ Hân càng thêm phiền não. bực bội cởi quần áo, chuẩn bị tắm rửa lại nhìn thấy trong gương phản chiếu thân thể với đầy dấu vết mà lưu lại, từ cổ, ngực cho tới bụng, nơi nào cũng chi chít những dấu hôn đỏ sậm. . . .

      Trong đầu khỏi lên những hình ảnh phóng túng, cảm xúc mãnh liệt cùng nhiệt độ cơ thể, mùi mồ hôi hòa lẫn với những lần xâm nhập mạnh mẽ của . . . .

      Vương Tuệ Hân ảo não than tiếng, mở vòi hoa sen, nước lạnh từ bên bỗng chảy xuống, nhanh chóng xua những hình ảnh hoạt sắc sinh hương trong đầu, lại khiến rùng mình cái, nhịn được mà mở miệng mắng.

      chết , khốn kiếp, đồ con heo, đồ ngu ngốc, đáng đời. . . .”

      Cũng biết là tự mắng mình hay là mắng đối phương, sau khi phát tiết xong vặn nước ấm, ngửa đầu để nước phun lên mặt, suy nghĩ lại quay về người Tạ Kính, may mà ta còn nhớ phải sử dụng biện pháp phòng hộ. . . .

      Vương Tuệ Hân chợt mở to mắt. Sao ta lại có bao cao su trong người?

      Chẳng lẽ ta hay tìm tình đêm, là râu xanh sao?

      “Khốn kiếp, khốn kiếp. . .” tức giận đập tay lên tường.

      ***


      Tạ Kính tỉnh dậy trước tiếng, bị đói mà tỉnh, sau khi ăn hai bát mì lót bụng, rốt cuộc cũng cảm thấy mình sống lại rồi.

      Tranh thủ lúc tắm, nhanh chóng nấu cho bát mì với ít thịt và rau, vừa nhìn là muốn ăn ngay.

      ngại mình là muốn lấy lòng , tuy mình lợi dụng lúc người ta khó khăn mà giở trò hèn hạ, nhưng lại như món ăn ngon miệng, bảo chỉ có thể nhìn mà được ăn khác nào muốn lấy mạng ?

      Dù sao chuyện xảy ra rồi, cho dù có tìm bao nhiêu lý do để biện minh cũng vô dụng, bây giờ chỉ mong đừng hận mình, đừng muốn gặp lại mình nữa.

      Ngoại trừ dục vọng, phát ra mình cũng có chút thích , hay thẹn thùng, lại rất dễ đỏ mặt, dáng vẻ được tự nhiên đó trông đáng .

      miên man suy nghĩ, phía phòng tắm bỗng vang lên tiếng mở cửa, bưng đồ để lên bàn trà trong phòng khách, sau đó ngoắc ngoắc tay với .

      “Lại đây ăn mì .”

      mặc bộ đồ thể dục áo thun quần lửng đơn giản, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, người còn mang theo hơi nước, tươi mát như làn sương sớm.

      muốn hôn lên bờ môi mềm mại kia lần nữa, nhưng lại phải nhịn xuống, bởi vì kháng cự lên trong đôi mắt khiến hiểu được, dựng lên hàng phòng vệ với mình.

      Vương Tuệ Hân khẽ nhếch khóe môi, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên.

      Tạ Kính nhìn ra được lúng túng của , cố tình hỏi: “Hối hận sao?”

      muốn giấu mình sau lớp mặt nạ, hy vọng được nhìn thấy suy nghĩ và phản ứng chân của .

      ngây ra lúc rồi lại tỏ vẻ bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa: “Tôi ——”

      “Nếu em muốn chuyện đó xảy ra, cũng có thể hiểu được.” cắt ngang lời của , muốn chọc giận .

      “Tôi ——”

      “Mì sắp nguội rồi, tranh thủ lúc còn nóng, mau ăn .”

      “Tôi ——”

      “Tủ lạnh có đồ uống đấy, muốn uống ?”

      cứ cắt ngang như vậy khiến nổi trận lôi đình, bật thốt: “ có thể ngậm miệng để cho tôi hết được ?”

      đợi trả lời, tiếp tục : “Hôm qua là do tôi uống say, từ . . . từ nay về sau . . . đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

      xong hơi, bưng tô mì lên, nhét đầy vào trong miệng mình, cũng thèm nhìn , giống như hoàn toàn coi khí.

      nghĩ kỹ rồi, cũng còn là nữ sinh nữa, chưa lập gia đình, ta cũng chưa lập gia đình, cùng lắm chỉ lên giường với nhau lần đầu tiên, cũng phải là ngày tận thế. . . Thay vì nhăn nhăn nhó nhó, chi bằng thoải mái chút, tránh cho đôi bên cảm thấy lúng túng.

      Vương Tuệ Hân cho là biểu của mình rất phóng khoáng, lại ngờ trong mắt người khác, biểu này chính là giấu đầu lòi đuôi, trăm ngàn chỗ hở.

      ràng phải là người dễ dãi phóng khoáng, dù ngoài miệng cứ tỏ vẻ để tâm, thế nhưng sắc mặt sớm tiết lộ tâm tình thực của rồi.

      Ánh mắt của lộ vẻ bất an và xấu hổ, tuy lời vừa rồi cứ như chẳng hề để ý, thế nhưng. . . . khuôn mặt sớm đỏ bừng.

      Tạ Kính còn chưa nghĩ ra là nên nghe theo hay cố tình làm ngược lại ý chợt nghe thấy ho của vang lên.

      lập tức cong môi, : “Ăn chậm thôi.”

      ho sù sụ, vội vàng buông bát mì, cho đến khi sợi mì nho từ trong cổ họng phun ra mới cảm thấy đỡ hơn, lại nghe thấy tiếng cười , đột nhiên cảm thấy tức giận.

      cười cái gì?” ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn .

      “Cảm thấy em rất đáng thôi mà.” ăn ngay .

      hoàn toàn khác so với những người phụ nữ quen biết trước đây, cũng từng trải với nhiều loại phụ nữ, hợp đến, hợp tan, chỉ có là nghiêm túc như vậy, lại hay xấu hổ thẹn thùng, ràng là rất để ý, lại cứ giả vờ thoải mái như có gì xảy ra, khiến nhịn được mà muốn trêu chọc .

      Lời vừa dứt khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lựng, trong mắt lại càng thêm tức giận: “. . . dẻo miệng đấy, Trương Nghiên sai, đúng là đồ lẳng lơ.”

      Tạ Kính nhướng mày: “ làm gì? Chẳng lẽ em đáng cũng được sao?”

      đừng tưởng rằng tôi ngốc.” vẫn trừng mắt nhìn .

      Tạ Kính quả thực sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng (1): “ em ngốc. . .”

      thừa dịp tôi uống say. . . uống say. . .”

      Thấy tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nên lời, Tạ Kính tốt bụng tiếp: “Là đúng, thể kìm chế được mình.”

      chân thành nhìn : “ vốn chỉ là muốn hôn em, cuối cùng lại. . . Em hối hận sao?”

      “Tôi có thói quen tình đêm giống .” phản kích, đến nước này cũng cần phải quan tâm gì nữa: “ luôn mang theo bao cao su trong người như vậy, chẳng lẽ phải là để có thể lên giường với phụ nữ bất cứ lúc nào sao?”

      Tuy rất muốn quên tất cả những gì xảy ra, nhưng vẫn là , muốn giống như đà điểu, cứ vùi đầu vào trong cát là nhìn thấy, sao ta lại phải luôn mang theo bao cao su trong người chứ?

      phải rất ràng rồi sao?

      ta chính là tên háo sắc khốn kiếp, có thể lên giường với phụ nữ bất cứ lúc nào.

      Tuy Vương Tuệ Hân đem suy nghĩ trong lòng ra, thế nhưng vẻ mặt khinh thường của lên tất cả.

      Tới tận bây giờ Tạ Kính cũng chưa bao giờ nghĩ đến, dễ dàng xấu hổ này lại có thể khiến mình tức giận, nổi điên : “Em cứ như tôi là heo động dục ấy, phải là ai tôi cũng chấp nhận đâu, quá xấu, quá già, dáng người tốt, có cảm giác đều bị tôi loại ra khỏi danh sách.”

      “Nghe cũng có vẻ cao cấp đấy nhỉ.” nhịn được mà châm chọc: “Chỉ là từ cầm thú biến thành dã thú mà thôi.”

      này, chọc phải cơn tức giận của rồi!

      Tạ Kính đằng đằng sát khí bước tới gần, ánh mắt u phát ra dấu hiệu nguy hiểm. . . .

      --- -------
      Chú thích

      (1) Sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng

      Câu này xuất xứ từ truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

      Bởi vậy, mọi người đều ‘Sờ tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, thể hiểu việc.
      (Theo Minhdu.wordpress.com)
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1

      Vương Tuệ Hân sợ hãi lui về phía sau, đến khi chạm vào ghế sofa sau lưng rốt cuộc còn đường lui nữa.

      làm gì vậy?” đẩy rồi lại hét to như để cho mình thêm can đảm: “Đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu.”

      Tạ Kính vốn tức giận, nghe thế lại nhịn được mà lập tức cười phá lên: “ giết em làm gì? Phụ nữ bọn em hay có chứng vọng tưởng à?”

      Giọng điệu giễu cợt của càng làm thẹn quá hóa giận, bàn tay trắng nõn vung lên tát .

      “Cút ngay cho tôi!” nhấc chân, muốn đá ra ngoài.

      Tạ Kính nhìn la lối om sòm, hệt như con mèo hoang, vừa cào vừa đá, chỉ là lúc sắp đá lên bụng khẽ hô lên tiếng, lập tức chụp lấy bắp chân của , bàn tay cứ thế mà cào lên tóc .

      rên lên tiếng đau đớn, thể giữ bình tĩnh, vội vàng dùng cả tay và chân đè xuống ghế sofa, để thể động đậy, bàn tay to lớn nắm chặt lấy hai tay đánh loạn của .

      “Em đánh đánh, nhưng đừng có cào tóc , đau chết được.” Da đầu suýt chút nữa bị cào bong ra rồi.

      Vương Tuệ Hân giãy giụa, đôi mắt bởi vì tức giận mà càng trợn to: “Thả tôi ra!”

      thả.” đâu có bị ngu, thả ra để đánh sao?

      “Thả tôi ra. . .” kêu to, ngừng giãy giụa để trốn thoát.

      lại càng hít sâu hơi, cảm giác đường cong mềm mại của áp sát vào .

      “Em mà còn lộn xộn nữa hậu quả tôi chịu trách nhiệm đâu đấy.” Vì muốn cường điệu tính nghiêm trọng, áp sát về phía .

      Vật cứng rắn nóng hổi dán sát ở bụng khiến khuôn mặt lập tức cứng đờ, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng.

      “Tôi cần, thả tôi ra. . .” Giọng của mang theo khẩn cầu.

      Thấy dáng vẻ mếu máo như chực khóc của , thở dài.

      làm thế với em.” buông tay ra.

      tức giận đập mạnh vào bả vai .

      cút , khốn kiếp. . .” xong, tủi thân bật khóc.

      thở dài. Đúng là phụ nữ, vĩnh viễn thể nào hiểu nổi, lúc tức giận, lúc lại khóc, Tứ Xuyên biến mặt (*) còn nhanh bằng các .

      (*) Chỉ nghệ thuật diễn kịch đặc thù của Tứ Xuyên, biến hoá nét mặt biểu tình cảm nội tâm nhân vật.

      “Em đừng khóc nữa được ? Là lỗi của .” ôm , để ngồi đùi mình, vỗ về sau lưng để trấn an .

      bắt nạt tôi.” vừa khóc, vừa : “ ôm xong chưa? Tránh ra!”

      “Được, đều tại tốt.” ôm , nhàng dỗ dành: “Là sai rồi, thừa nhận mình có ý đồ xấu, từ lần đầu tiên nhìn thấy em muốn em rồi.”

      Vương Tuệ Hân ngây người, lại biết rằng ấn tượng đầu tiên trong lòng bọn họ đều bất đồng.

      là vừa thấy sao?” Vẻ mặt của đầy nghi hoặc. Lúc ấy ràng quá cao hứng, cũng có dáng vẻ điên đảo vì : “ phải lúc đó say rượu sao?”

      Tạ Kính ho tiếng, lập tức hiểu được ấn tượng đầu tiên của và mình đều khác nhau, chẳng qua ngốc mà cho biết, từng lén lút vào nhà, trông thấy chỉ mặc chiếc áo sơmi đầy gợi cảm.

      “Say rượu cũng ảnh hưởng đến thị lực, vừa trông thấy em thích em rồi.” phóng lao nên đành phải theo lao: “Còn nữa, bao cao su là mua lúc chúng ta siêu thị, có thói quen mang theo bao cao su trong người, cũng phải là playboy gì đó, đừng gán cho cái tội danh đó.”

      Vương Tuệ Hân nghe là mua bao cao su lúc siêu thị, tức giận, khẽ im lặng chút, trong đầu lại ngẫm nghĩ, đúng, ta mua bao cao su ở siêu thị . . . chứng tỏ là ta mưu . . . .

      mưu từ trước ——”

      “Đừng tức giận.” lập tức cắt ngang lời : “Chẳng phải là thích em sao? Mua trước chỉ để phòng ngừa, căn bản cũng đoán trước được là gặp Viên Hồng Phạm, càng phải cố ý kéo em uống rượu. . . .”

      Vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đừng nghĩ hư hỏng như vậy có được ? cũng hề biết trước, chuyện hôm nay chỉ phát sinh cách tự nhiên mà thôi, dựa vào sức quyến rũ của , cho dù em uống rượu cũng có thể kéo em lên giường được.”

      Vương Tuệ Hân vốn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng lại nghe thấy khoa trương câu cuối cùng, tức giận suýt chút nữa bật ngửa, sao lại có loại người ngạo mạn như vậy chứ?

      Thấy hai mắt tóe lên lửa giận, giật mình vì lỡ mồm, lại vội vàng : “Đừng tức giận, đói bụng chưa? Chờ em ăn no rồi để cho em trút giận.”

      Vương Tuệ Hân lại hung hăng đánh hai cái, sau đó mới tức giận bưng tô mì lên ăn, đem tức giận trút vào đồ ăn.

      Nghe nữa chỉ khiến càng thêm tức giận mà thôi, dù sao tóm lại ta chính là tên sắc lang khốn kiếp.

      Hừ, lại còn là cảnh sát cơ đấy, đúng là “có giấy phép lưu manh” mà.

      Thấy phùng má, khuôn mặt căng tròn, khẽ cười trộm. Dáng vẻ này của quả thực là khiến loại cảm giác vui vẻ khó hiểu, khiến cho loại kích động muốn âu yếm vuốt ve, nhưng lại phải cố gắng kiềm chế, bây giờ mà biết điều trêu chọc , khéo lại quăng cho cái bạt tai đấy.

      Thấy nhìn chằm chằm vào mình, Vương Tuệ Hân có chút mất tự nhiên : “Tôi quyết định rồi, tôi ngủ trong nhà, đến nhà kho ngủ .”

      Nhìn ánh mắt tràn đầy dục vọng, nhất định là có ý tốt, muốn lại bị kéo lên giường lần nữa.

      muốn ngủ cùng em.”

      được.” cự tuyệt, khuôn mặt tức giận đến phình to: “ thể như vậy, hãy cho tôi chút thời gian, tôi muốn suy nghĩ lại. . . .”

      xong câu cuối cùng, vẻ mặt của có chút khẩn cầu. Tuy rằng đối với là vừa thấy , nhưng bây giờ vẫn vô cùng hoang mang, cần được yên tĩnh chút.

      Tạ Kính căn bản muốn đáp ứng , người đàn ông bằng xương bằng thịt đấy, sớm qua cái tuổi thiếu niên đương trong sáng rồi, khối thịt đặt ngay trước mắt, hơn nữa lại còn là khối thịt ngon lành mà từng được nếm thử, vậy mà lại cương quyết muốn lấy về.

      bị đói bụng mà chết mất.” khẽ than thở tiếng.

      bật cười: “Thiếu gia.”

      vươn tay muốn ôm , nhưng lại nhìn ra mưu của , lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa, vội vàng trốn vào trong phòng, đóng cửa rầm tiếng, sau đó khóa cửa lại.

      “Để tôi yên lặng chút.”

      còn có thể làm gì được đây?

      Chẳng lẽ lôi ra khỏi phòng sao?

      Tạ Kính thở dài, chỉ có thể ôm hận quay về nhà kho ngủ, chẳng qua, chắc chắn dễ dàng khuất phục như vậy, có lòng tin có thể khiến thay đổi suy nghĩ, chỉ cần rơi vào tay . . . .

      Tạ Kính đắc ý cong môi, nghĩ đến lúc ôm hòa tan vào trong ngực mình, nghĩ đến tiếng kêu phóng đãng của , cảm nhận nóng bỏng bao chặt lấy . . . run rẩy, cố gắng ngăn lại suy nghĩ của chính mình, nếu đêm nay chỉ có thể làm bạn với nước lạnh mà thôi.

      ***



      Mặc dù biết chuyện trai nhau là nhiều vô kể, nhưng Vương Tuệ Hân vẫn cho rằng mình là tuýp người truyền thống, đầu tiên phải làm quen trước, sau đó trở thành bạn bè, sau khi xác định đều thích nhau mới có thể tự nhiên trở thành người .

      ngờ Tạ Kính lại là loại người nghiêng về tiếp xúc bằng thân thể, chỉ cần nhìn vừa mắt và có cảm giác tránh né chuyện quan hệ với người khác phái, đối với , như vậy khác gì động vật?

      Tạ Kính thích , cũng hề nghi ngờ, trước khi bọn họ phát sinh quan hệ mơ hồ cảm giác được có ý với mình, nhưng khi đó chỉ sợ là mình đoán bừa nên cũng suy nghĩ gì nhiều.

      Mặc dù người ta thường bởi vì có quan hệ tình dục nên mới nhau, linh hồn và thể xác có thể tách ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình cũng là người như vậy, phủ nhận mình cũng có chút hảo cảm đối với Tạ Kính, nhưng hảo cảm vẫn còn cách khá xa với chuyện đương.

      hy vọng có thể từ từ làm quen với , thế nhưng lại dùng tốc độ hỏa tiễn, trực tiếp bỏ tất cả các bước đương, tiến thẳng lên giường, nghĩ thế nào cũng thể cảm thấy dễ chịu, đây cũng là do tác động của giá trị quan.

      Vương Tuệ Hân bực bội giật giật tóc, quyết định tìm Giản Hữu Văn để tâm , nghe thử ý kiến của ấy. Lúc lấy điện thoại từ trong túi ra mới nhớ tới ngày hôm qua, bởi vì liên quan đến Bành Ngạn Kỳ nên tắt nguồn điện thoại. . . Lại nhớ tới Bành Ngạn Kỳ, tâm tình của càng thêm tụt dốc.

      Sao gần đây lại có nhiều chuyện đáng ghét như vậy?

      do dự trong chốc lát rồi mở điện thoại lên, lại lập tức nhận được tin nhắn, đó viết ba chữ: “ xin lỗi.” Mặc dù có để tên nhưng chỉ cần dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết là ai gửi rồi.

      hiểu cảm giác tức giận từ đâu vọt tới, ngoại trừ xin lỗi Bành Ngạn Kỳ cũng giở trò gì khác, lập tức xóa bỏ tin nhắn, mắt thấy tâm phiền. sắp kết hôn rồi mà còn nhắn ‘ xin lỗi’ với để làm gì? thể hiểu nổi! Phương Khải Lỵ cũng mang thai, chuyện này còn có thể là giả sao? Cũng chẳng có ai cầm súng ép ta lên giường với Phương Khải Lỵ.

      Sau đó lại có tin nhắn khác gửi đến, là Giản Hữu Văn gửi lúc tối qua, hỏi có phải là tâm tình của tốt hay ? Sao lại mở máy?

      Vương Tuệ Hân lập tức gọi điện cho bạn tốt, Giản Hữu Văn vừa bắt máy vội vàng hỏi: “Cậu sao chứ? Sao lại khóa máy vậy?”

      Vương Tuệ Hân cố tình : “Sao thế? Sợ mình nghĩ quẩn sao? Cậu cũng quá coi trọng Bành Ngạn Kỳ rồi.”

      Vẫn là nên ra chuyện Bành Ngạn Kỳ hồn tan, nếu , Giản Hữu Văn chắc chắn nổi trận lôi đình.

      Nghe giọng của có vẻ bình thường, Giản Hữu Văn thở phào, cười : “Đúng đấy, phải có loại khí thế này mới đúng, cậu có việc gì mình an tâm rồi, chẳng qua nếu cậu muốn náo loạn tiệc cưới mình cũng liều mạng giúp cậu.”

      Vương Tuệ Hân bật cười: “Sao tớ lại nhàm chán đến mức đó chứ?”

      So với Bành Ngạn Kỳ Tạ Kính mới là người khiến phiền não, ý nghĩ này làm khẽ giật mình, lại lập tức cười khổ. Lúc Giản Hữu Văn thấy vừa chia tay với Bành Ngạn Kỳ, cả ngày như người mất hồn, dùng nước mắt để rửa mặt từng là muốn giới thiệu người đàn ông khác cho .

      “Dùng tình mới để chữa lành vết thương là cách tốt nhất.”

      còn nhớ , Giản Hữu Văn câu đó như chém đinh chặt sắt vậy, lúc ấy nghiêm túc cự tuyệt, mặc dù người ta thường hay dùng cách này để chữa lành vết thương, thế nhưng lại thể làm người vô trách nhiệm như vậy, thể bất công với người mình kết giao.

      Chẳng qua bây giờ cũng qua năm rồi, mặc dù trong lòng còn tình cảm với Bành Ngạn Kỳ như trước nữa, chỉ là mỗi lần nghĩ đến bọn họ chụp giấy chứng nhận kết hôn đăng lên mạng trong lòng lại cảm thấy bực bội, tâm tình khó chịu, lại như có giọng khác vang lên, trách có tiền đồ, lại càng khiến thêm phiền não.

      Nhưng bây giờ khác, và Tạ Kính lại làm loạn như vậy, mơ mơ hồ hồ mà tiến thẳng lên giường. Chuyện của Bành Ngạn Kỳ bị gạt sang bên, còn quan trọng như vậy nữa, dường như Tạ Kính trở thành nguyên nhân duy nhất khiến phiền não.

      Chả trách khi vừa mất người người ta lại vội vàng tìm đến người khác để chữa lành vết thương, đây căn bản là cách tốt nhất để dời chú ý.

      nghĩ gì vậy? Tớ gọi nãy giờ mà trả lời.” Giản Hữu Văn hơi cao giọng, .

      “Mình. . . .” Vương Tuệ Hân ngẫm nghĩ rồi : “Ngày hôm qua có người đàn ông thích mình.”

      tự động bỏ qua chuyện bọn họ lăn lộn giường để hù chết Giản Hữu Văn.

      Quả nhiên, vừa là có đàn ông thích mình Giản Hữu Văn lại kinh hãi thốt lên.

      “Cái gì? ! Ai? Sao hai người lại biết nhau? Sao ta lại đột nhiên thích cậu. . .”

      Liên tiếp câu hỏi được đặt ra, Vương Tuệ Hân vội vã hô ngừng.

      “Cậu hỏi tràng như thế mình trả lời thế nào? Bát tự cũng còn chưa xem đâu, hơn nữa mình có cảm giác ta có vẻ xem trọng nhục dục.”

      Giản Hữu Văn bật cười: “Người đàn ông nào mà xem trọng nhục dục? Chỉ cần ta phải là loại lưu manh háo sắc là được rồi.”

      “Cũng chưa biết được.” Vương Tuệ Hân thở dài: “ ấy là cảnh sát, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, hơn nữa còn là chủ nhà chỗ tớ ở.”

      “Gần quan được lộc.” Giản Hữu Văn cười gian .

      ấy có ý với mình, còn bảo là muốn bọn mình kết giao, nhưng mà tớ vẫn cảm thấy quá nhanh. . . .”

      “Oa, động tác của ta nhanh đấy, chẳng lẽ ta đối với cậu là vừa thấy ?”

      “Tớ biết nữa.”

      Chương 5.2

      Vương Tuệ Hân kể lại ngắn gọn về lần đầu tiên hai người gặp mặt, lúc ấy Tạ Kính căn bản là say rượu đến bất tỉnh nhân , có cảm giác vừa thấy hay bong bóng màu hồng gì cả.

      “Kỳ thực cậu cũng cần phải nghĩ nhiều như vậy, cậu càng do dự lại càng chứng tỏ cậu có cảm giác với ta, nếu sớm cự tuyệt rồi.” Giản Hữu Văn trúng tim đen của .

      Vương Tuệ Hân khẽ giật mình, giống như vừa bị người ta đánh cái.

      “Đợi mình chút, mình có việc phải giải quyết.”

      “Cậu làm .” Vương Tuệ Hân ngăn lại, : “Để tan làm rồi sau.”

      “Cũng được, vậy buổi tối mình gọi lại cho cậu, đừng có khóa máy nữa đấy.” Giản Hữu Văn dặn dò.

      “Được rồi, bye nhé.” Vương Tuệ Hân cúp điện thoại, ngẩn ngơ ngồi xuống ghế sofa.

      Lúc Tạ Kính vào trông thấy dáng vẻ ngây ngốc này của , đôi môi khẽ mím lại, hai mắt vô thần nhìn xa xăm, trong tay còn cầm điện thoại di động, nhịn được mà mím môi, cố tình đến trước mặt , huơ huơ tay.

      Vương Tuệ Hân cảm thấy có gì đó ở trước mặt mình, lúc hồi thần lại mới phát khuôn mặt Tạ Kính mang theo ý cười, lập tức buồn bực : “ làm gì vậy?”

      buồn cười hỏi: “Sao em lại ngồi ở đây thẫn thờ như vậy?”

      liên quan đến .”

      xong mới phát giọng điệu của mình có chút ác liệt, Vương Tuệ Hân muốn tức giận với , nhưng hiểu sao cứ nhìn thấy là lửa giận trong lòng lại bùng lên.

      “Vừa xuống giường trở mặt, vô tình mà.”

      Giọng điệu trêu chọc của càng làm thêm buồn bực, thèm nghĩ ngợi mà vươn tay ra đánh , nụ cười đắc ý khuôn mặt liền biến mất, lại chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực giữ được tay .

      “Em đó, cứ tức giận là trở nên bạo lực.” cười trêu .

      Lời của lại có vẻ thân mật khiến thoáng chốc đỏ mặt, theo phản xạ, giơ tay còn lại ra định đánh , thế nhưng vẫn bị bắt được.

      “Thả tôi ra!” tức giận quát.

      Tạ Kính muốn trêu chọc bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng cười của thím Mẫn.

      “Xem ra hai người đúng là ở chung với nhau rồi.”

      Vương Tuệ Hân quay đầu lại thấy thím Mẫn cầm cái nồi đứng ở trước sân, sắc mặt vui vẻ nhìn bọn họ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Tư thế của bọn họ lúc này quá mức mập mờ.

      “Thả tôi ra.” Vương Tuệ Hân cắn răng .

      Tạ Kính biết da mặt mỏng nên cũng lập tức buông tay, bình tĩnh với thím Mẫn: “Cháu ngửi thấy mùi thịt hầm thơm quá.”

      Thím Mẫn vui vẻ tới.

      “Biết cháu thích nên nên thím đặc biệt hầm cách thủy đấy.” Thím Mẫn đem nồi thịt để lên bàn trà trước ghế sofa.

      “Cháu xuống nhà chút.” Vương Tuệ Hân dám nhìn thím Mẫn, vội vàng chạy vào trong phòng bếp.

      Thím Mẫn cười cười đẩy Tạ Kính: “Cháu và giáo Vương xảy ra chuyện gì vậy?”

      Tư thế vừa rồi của bọn họ mập mờ như vậy, nhất định là vừa mắt nhau rồi.

      “Xảy ra chuyện gì cơ?” Tạ Kính mở nắp vung ra.

      “Thiếu gia, cháu còn muốn gạt ta sao?” Thím Mẫn đánh vào vai , vẻ mặt nhiều chuyện, : “ giáo Vương tốt như vậy, cháu phải nhớ giữ chặt đấy.”

      “Da mặt ấy mỏng lắm, thím đừng lung tung kẻo ấy lại tức giận.” Tạ Kính . bị thím Mẫn chọc ghẹo vài câu cũng chả sao, nhưng da mặt của Vương Tuệ Hân mỏng như vậy, chỉ sợ nghe được thẹn quá hóa giận.

      “Sao lại tức giận? Đây là chuyện tốt mà?” Thím Mẫn khó hiểu hỏi.

      Tạ Kính lắc đầu nhìn bà: “Thím Mẫn, thím đừng xen vào chuyện của người khác, cứ lo chuyện của mình .”

      Thím Mẫn ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, Tạ Kính có duyên với phụ nữ như vậy, sao còn cần bà phải xen vào chứ? - “Cháu cũng đừng nên khiến giáo Vương đau lòng.”

      Sao lại cứ như là kẻ bạc tình vậy? Tạ Kính châm chọc : “Cháu còn sợ ấy đả thương lòng cháu nữa ấy chứ.”

      “Ha. . . .” Thím Mẫn lại bật cười ha hả, giống như nghe chuyện cười: “Ôi trời, buồn cười chết mất, cháu vậy mà cũng có lúc bị phụ nữ làm đau lòng cơ à? Chẳng phải cháu mình là tình thánh sao?”

      Tạ Kính lập tức : “ giỡn thôi. . . vậy mà thím cũng cho là à?”

      Lúc trước bởi vì lời của Trương Nghiên mà Vương Tuệ Hân nhận định là playboy, nếu lại để cho nghe thấy lời này của thím Mẫn . . . chẳng phải càng thêm khẳng định là mình phong lưu sao?”

      theo bản năng quay đầu nhìn vào phòng bếp, quả nhiên là sợ điều gì gặp điều đó, Vương Tuệ Hân cũng vừa đúng lúc đứng ở cửa phòng bếp nghe thấy bọn họ chuyện.

      Trong lòng khẽ giật nảy, định há mồm lên tiếng Vương Tuệ Hân lại trừng mắt liếc cái, sau đó xoay người trở vào phòng bếp.

      Thím Mẫn tự vả miệng mình, vội vàng sửa miệng: “Thím đùa đấy, giáo Vương, cháu đừng để ý.”

      Bà chạy về phía phòng bếp.

      Tạ Kính vội vàng ngăn lại, giọng : “Thím Mẫn, thím cứ về trước .”

      nháy mắt ra hiệu, ý bảo mình tự biết cách đối phó, bà đừng ở lại chỉ thêm phiền.

      cần ta giải thích sao?” Thím Mẫn cũng cố ý hạ thấp giọng.

      cần, cần đâu.” Tạ Kính lắc đầu.

      “Được rồi, ta trước đây, nếu được cứ đến tìm ta.” Thím Mẫn vỗ vỗ bả vai của , sau đó xoay người rời .

      Tạ Kính nhịn được mà lảo đảo. Rốt cuộc tạo ra cái nghiệt gì, sao mọi người bên cạnh cứ luôn ngừng gây khó dễ cho .

      Bước vào phòng bếp, Vương Tuệ Hân vừa nhìn thấy lại mở tủ lạnh, giả vờ bận rộn, biết là tìm cái gì.

      họ tiếng: “Giận à?”

      có.” lạnh nhạt trả lời.

      sờ sờ mũi: “Thím Mẫn chỉ đùa thôi mà.”

      vẫn quay lưng lại, giả vờ như tìm kiếm thứ gì đó.

      thở dài, duỗi tay ra ôm lấy eo , kéo về phía mình.

      Vương Tuệ Hân bị ôm như vậy sợ hãi kêu lên tiếng: “ làm gì vậy?”

      tức giận đánh vào tay .

      phải là hạng người như vậy, nếu như em có ý gì với sau này làm phiền em nữa.” để ý đến giãy giụa, chỉ nghiêm túc .

      kinh ngạc nhìn .

      rất thích em, nhưng bám đuôi phải là phong cách của .” giơ tay cam đoan: “Suy nghĩ của rất đơn giản, thích em, em cũng ghét , chúng ta cũng đều độc thân, vậy tại sao lại thể thử lần?”

      Trực giác của thầm mắng vô lại, nhưng trong lòng cũng hiểu được là đàn ông, đàn ông suy nghĩ phức tạp như phụ nữ, chỉ cần thích là có thể lên giường, huống chi là kết giao.

      Nghĩ đến Bành Ngạn Kỳ, Vương Tuệ Hân khỏi căm hận. Lúc ấy và Bành Ngạn Kỳ cũng trải qua trình tự như mong muốn, nhưng chẳng phải hôm nay thành công dã tràng rồi hay sao? Chẳng qua, thế, nhưng làm sao có thể dễ dàng thay đổi quan điểm của người được?

      thở dài: “Tôi có thói quen làm bạn trước, tôi căn bản vẫn chưa biết gì về , vậy mà lại . . . lại . . .”

      Thấy xấu hổ biết thế nào, ngầm hiểu, tiếp lời : “Lại lên giường.”

      căm tức nhìn . Cũng phải là chán ghét đến mức ấy, chỉ là trở tay kịp để cho kéo lên giường, sao có thể tức giận và bất bình cơ chứ?

      trấn an : “ hiểu ý của em, để bối cảnh gia đình và xuất thân của cho em biết, bảo đảm là hề vi phạm pháp luật.”

      bật cười, lại trừng mắt nhìn : “ biết tôi phải là đến chuyện này, tôi hy vọng chúng ta hãy từ từ tiến từng bước .”

      Vẻ mặt khó xử. muốn làm hòa thượng nha, cũng nếm thử hương vị của rồi, sao có thể ngưng là ngưng được? Chẳng lẽ muốn nghẹn chết sao? Xem ra cần phải sử dụng chút thủ đoạn rồi.

      “Từ từ là cực hình với đấy.” ôm chặt , để cho cảm nhận được dục vọng của mình: “ có thói quen trực tiếp tiến vào vấn đề chính.”

      Cách lớp quần, vật cứng rắn ở bên dưới tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, Vương Tuệ Hân là mắc cỡ muốn chết, buồn bực : “. . . .”

      trực tiếp chặn môi lại, tức giận đẩy .

      “Ưm. . . đừng . . .” quay đầu .

      cũng đuổi theo: “Hôn môi là được rồi.”

      Vương Tuệ hân còn hơi chần chừ phủ lên môi , tiến quân thần tốc, đoạt lấy hương vị ngọt ngào của .

      bị khiêu khích đến toàn thân nóng bừng, lại lần nữa cuốn lấy lưỡi , nhấm nháp, trêu đùa , chưa từng trải qua nụ hôn tuyệt vời như vậy, thân thể giống như khối bơ dần dần tan chảy.

      Tạ Kính phải cố gắng lắm mới khắc chế được mình cởi sạch quần áo của , cảm thấy vấn đề lớn nhất của chính là suy nghĩ quá nhiều, thay vì đấu võ mồm với , bằng sử dụng nụ hôn làm đầu óc choáng váng.

      Khi hôn lên vành tai và cổ thở hổn hển ôm chặt , lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nước sôi.

      “Nước. . .nước sôi.” Nghe thấy giọng mềm nhũn của mình, Vương Tuệ Hân tỉnh táo lại ít.

      chưa thỏa mãn, hôn thêm vài cái nữa rồi mới chịu buông ra, đứng vững, suýt chút nữa té nhào xuống đất, may mà phản ứng nhanh, vươn tay ra đỡ .

      ngẩng đầu, lại trông thấy nụ cười đầy gợi cảm của , cộng thêm vẻ mặt tự cao tự đại khiến lửa giận trong bỗng chốc bùng lên.

      “Tránh ra.” tức giận đẩy .

      “Đừng giận mà, để làm cho, em nghỉ .”

      khẽ cười rồi đem nước đổ vào trong nồi nấu.

      Vương Tuệ Hân nghiến răng nghiến lợi đứng sau lưng , chỉ hận thể nâng chân đá .

      ngày nào đó cho biết lợi hại của tôi. tức giận vung tay đấm đá loạn xạ về phía , nhưng cũng dám đánh , chỉ sợ tức giận lôi lên giường tử hình ngay tại chỗ.

      nhất thời tức giận, trong cơn kích động lại chú ý đến mọi hành động của mình đều phản chiếu tấm kính, cho đến khi nghe thấy tiếng cười của Tạ Kính mới sực tỉnh lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

      cười lớn rồi xoay người lại, vươn tay ra định ôm lấy : “Em là. . . .”

      xấu hổ chạy ra bên ngoài: “ . . . khốn kiếp.”

      “Sao lại mắng ?” vừa cười vừa đuổi theo .

      đừng có lại đây, nấu mì .” chạy ra phòng khách, sau đó vọt ra ngoài sân, chỉ hận thể đào cái hang để chui vào.

      Tạ Kính đuổi theo hai bước, lại nghĩ đến da mặt mỏng của nên cũng đuổi theo nữa, tránh cho thẹn quá hóa giận, nghĩ đến dáng vẻ vừa vươn tay đấm đấm đá đá về phía mình, lại nhịn được mà bật cười.

      Quả nhiên là nhìn lầm, đáng tới nỗi khiến cho người ta muốn kéo vào lòng để ôm ấp thương.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6.1

      Sau khi cơm nước xong xuôi, vì tránh cho Tạ Kính ăn no rồi lại nghĩ đến chuyện linh tinh, Vương Tuệ Hân bảo dẫn mình dạo xung quanh triền núi.

      Tạ Kính đương nhiên là hiểu được suy nghĩ của , cũng chiều theo ý , dẫn con đường , vừa vừa kể lại thời thơ ấu của mình.

      “Trước kia hay trèo cây nhặt trứng chim, lội suối câu cá bắt tôm, suốt ngày nô đùa với đám bạn. Trong núi có nhiều thứ để chơi lắm, có khi bọn còn bắt cả rắn để dọa mấy đứa con nữa. . . .”

      Thấy thoải mái kể về tuổi thơ của mình, Vương Tuệ Hân hâm mộ : “Lớn lên ở núi quả thực là thú vị.”

      Đối với những người bạn , núi rừng cũng giống như công viên trò chơi, vừa kích thích, vừa thú vị.

      “Cứ vừa đến nghỉ hè là đám học trò của tôi cũng còn thấy bóng dáng đâu nữa.”

      Nhìn núi rừng xanh biếc, mọi phiền não trong lòng cũng trở nên như lá khô cành, Vương Tuệ Hân hít sâu hơi, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhìn quang cảnh xung quanh mình, núi non xanh thẳm, mây trắng lững lờ, bất kỳ cảnh vật nào cũng đều tô điểm cho bức tranh tuyệt mỹ này.

      “Em lại rất đặc biệt đấy, có nhiều quen với cuộc sống núi đâu.” Tạ Kính nhìn đến phấn chấn tràn ngập trong đôi mắt , trong lòng cũng cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

      Trước kia cũng từng đưa phụ nữ lên núi chơi, lúc đầu còn cao hứng bừng bừng, nhưng cũng chỉ được hai ngày chán nản muốn xuống núi. Phong cảnh đẹp có đẹp , nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy lại chả còn cảm giác gì, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác nhàm chán, còn gì thú vị, về sau lại đưa người bạn đó xuống núi.

      “Lúc đầu cũng thấy quen, nhưng bây giờ ổn rồi, chủ yếu là do tôi lười, ở nhà có thể lên mạng, xem TV, còn lại cũng chả có gì khác so với cuộc sống ở Đài Bắc.”

      ở Đài Bắc cũng ít khi ra ngoài chơi, chủ yếu toàn ở nhà.

      “Tại sao em lại muốn lên núi dạy học?” hỏi thăm.

      Vấn đề này trả lời vô số lần, lần này cũng ung dung bình thản : “Bởi vì lương cao hơn, với lại tôi cũng thích núi.”

      Nguyên nhân là bởi vì thất tình, chẳng qua là ngốc đến nỗi cho biết.

      Tạ Kính cũng nghi ngờ gì, lại hỏi sang vấn đề khác, hai người trò chuyện rất tự nhiên, càng vào sâu trong rừng cây cối lại càng cao lớn, thỉnh thoảng hái vài quả dại cho ăn, chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị của .

      câu cá về nướng cho em ăn.” dẫn về phía dòng suối.

      cần đâu. . .”

      thôi.” hào hứng kéo xuống dưới khe núi.

      May là bên dòng suối có bóng dáng của mấy người bạn , nếu chẳng biết phải giải thích quan hệ giữa mình và Tạ Kính thế nào, đương nhiên là mấy người bạn đó thể nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là vì trong lòng có quỷ nên mới lo sợ như vậy thôi.

      nhảy xuống tảng đá lớn, đáp xuống mặt đất phía dưới, sau đó vươn tay về phía , ôm lấy đứng tảng đá lớn, thậm chí còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt.

      ôm chặt, lại có ý định thả ra, chỉ ôm cười cười, dùng vẻ mặt vô lại nhìn , dục vọng thoáng chốc len lỏi lên toàn thân, chỉ đơn giản ôm thế này cũng đủ để khiến máu nóng trong người sôi sục.

      Mà lúc này, nếu như Vương Tuệ Hân còn chưa hiểu được trêu chọc mình, vậy cũng quá ngu ngốc rồi.

      “Buông tôi ra.” đỏ mặt vỗ vào bờ vai .

      “Được.” cười toét miệng, dùng tốc độ vô cùng chậm để buông xuống, hưởng thụ cảm giác ấm áp và đường cong mềm mại của , cho dù được ăn toàn bộ nhưng cũng muốn ăn vụng chút.

      Khuôn mặt nhắn của Vương Tuệ Hân giống như bị lửa đốt, chưa từng thấy ai vô lại như , bàn tay trắng nõn mang theo tức giận đập vào vai .

      “Mau thả tôi ra.” Hai chân thể chạm đất, chỉ có thể đá lung tung: “ đáp ứng với tôi. . . .”

      chỉ đáp ứng là lên giường, cũng hề được hưởng phúc lợi.” Giọng điệu của có chút cam lòng: “ nhượng bộ lắm rồi đấy.”

      . . .” bị chọc giận đến nên lời.

      “Yên tâm, có chừng mực.” hôn lên miệng của .

      tức giận vùng vẫy, nhưng trước sau như , vẫn phải là đối thủ của , chỉ cần hôn hai cái cũng đủ để khiến cho đầu óc choáng váng, cảm thấy lưng mình tựa vào tảng đá mang theo hơi ấm của ánh nắng mặt trời, vô cùng dễ chịu, lại cảm thấy tay vội vàng xoa trước ngực .

      bối rối cầu xin tha thứ: “ có người nhìn thấy mất. . . .”

      “Ở đây ít người đến lắm.” thở dốc, cắn mút đôi môi : “Yên tâm, em cho phép làm chuyện đó ở nơi này đâu.”

      Dục vọng nóng bỏng căng cứng của áp sát vào nơi tư mật của , nhàng cọ xát.

      hít mạnh hơi, ngón chân khẽ cong lại, cặp đùi theo phản xạ kẹp chặt lấy eo của .

      . . . rốt cuộc muốn làm gì?” vừa giận vừa thẹn, giọng nức nở như sắp khóc đến nơi.

      chỉ muốn sờ em.” đột nhiên bắt lấy tay , kéo xuống phía dưới đặt lên đũng quần của mình: “Cũng muốn em sờ .”

      sợ hãi kêu lên tiếng, muốn rút tay về, thế nhưng lại cho, lập tức sử dụng hết tất cả vốn liếng, hôn đến suýt chút nữa ngạt thở.

      Vương Tuệ Hân chỉ cảm thấy thân thể nóng đến mức như muốn tan ra, ánh mặt trời chiếu lên người, đồ lót chẳng biết bị cởi từ lúc nào, khi nụ hoa ướt át bị liếm mút lại kiều rên rỉ, hai tay lại theo phản xạ ôm lấy đầu , đôi chân gắt gao kẹp chặt .

      Từng tia nắng chiếu xuống bọn họ, cảm giác ấm áp khiến cho người ta lười biếng muốn động đậy, Vương Tuệ Hân vừa cảm thấy ngượng ngùng, lại vừa cảm thấy hưng phấn lạ kỳ. chưa bao giờ trần truồng ở ngoài trời chứ đừng đến làm chuyện ấy ở nơi này.

      Cảm giác lo sợ bị người khác phát cùng khoái cảm bên trong cơ thể hòa vào nhau tạo thành thứ cảm xúc kỳ lạ, khi cách lớp quần, dùng sức cọ xát lại khiến càng thêm run rẩy, khoái cảm mãnh liệt cứ thế dâng lên.

      Thân thể của dường như bị nghiện bởi vui sướng mà đem lại, chỉ muốn mãnh liệt đáp lại .

      “Tạ Kính, Tạ Kính. . .” bối rối kêu tên .

      “Đừng sợ, đừng sợ.” ngẩng đầu an ủi , giọng gợi cảm như trong cơn say, như hiểu khát vọng điều gì, bàn tay tiến vào trong quần lót, ngón tay lập tức dính đầy hoa dịch.

      “Em ướt rồi.” khàn khàn , khoái cảm tột độ như sắp thiêu cháy cơ thể , đúng là bé mẫn cảm.

      theo phản xạ kẹp lấy tay , vừa muốn đẩy ra, lại vừa muốn đến gần, mâu thuẫn này khiến cảm thấy thất bại.

      “Đừng. . .”

      đợi hết cúi xuống hôn lên miệng , đầu lưỡi tiến quân thần tốc, dây dưa với chiếc lưỡi trơn mềm của .

      càng hôn càng khiến run rẩy, lại tự chủ được mà rên rỉ, hai chân bắt đầu vặn vẹo.

      Ngón tay bắt đầu thi triển ma pháp ở nơi tư mật của , khẽ vẽ vài vòng, lại khiến rên lên, móng tay cắm chặt vào lưng .

      Lúc thể chờ đợi mà trượt ngón giữa vào trong khe huyệt chặt khít lại nức nở, trong lòng vẫn còn kháng cự nhưng thân thể có cách nào khống chế, cảm giác mất hồn này cứ thế mà bao bọc lấy .

      “A. . . Tạ Kính . . .” cuồng loạn cào lên lưng .

      Nhưng vẫn cho thỏa mãn, mỗi lần khoái cảm của tăng vọt đến gần biên giới lại bất động, rất nhanh bị làm cho phát điên.

      nhanh lên.” Móng tay lại cào mạnh lên lưng , khuôn mặt nhắn lại như chực khóc.

      “Em muốn tự mình cầm .” cất tiếng dụ dỗ, kéo tay đến chỗ sưng to phía dưới.

      Vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng của thoáng chút ngượng ngùng, dùng tay kéo khóa quần và quần lót của xuống, sau đó nhanh chóng cầm lấy phái nam căng cứng đến trướng đau.

      khẽ rên lên tiếng: “Tay em mềm quá, cầm chặt lấy nó . . .”

      Dưới dẫn dắt của , chậm rãi vuốt lên vuốt xuống.

      Tuy có chút lưu loát nhưng cũng rất nhanh nắm được mấu chốt, nhìn rên rỉ qua từng động tác của mình, lại có cảm giác quân lâm thiên hạ (đứng đầu thiên hạ) , khẽ cúi đầu nhìn thoáng qua, trông thấy vật cứng to lớn co giật trong tay mình, khuôn mặt lại đỏ lên.

      cất giọng khàn khàn, hỏi: “Thích ?”

      Rồi lại như bị mê hoặc, khẽ cúi xuống hôn lên môi .

      nên lời, bối rối buông ra, hiểu tại sao mình lại trở nên dâm đãng như thế?

      Thấy vẻ mặt xấu hổ của , biết lại suy nghĩ đến những chuyện linh tinh rồi.

      Cúi xuống hôn lên môi , lại lần nữa khiến đầu óc choáng váng.

      chỉ muốn hung hăng tiến sâu vào trong cơ thể , nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của lại do dự, chỉ sợ nếu như cứ cố chấp làm theo ý mình sau khi tỉnh lại càng tránh xa hơn.

      Muốn làm cho khóc lóc cầu xin tiến vào rất dễ, nhưng khi mọi chuyện qua , lại né tránh , vậy thà tạm thời nhịn chút, dùng cách khác để thỏa mãn lẫn nhau.

      Ngón tay lại lần nữa xâm nhập vào bên trong nơi tư mật trở nên ướt đẫm, rất nhanh khiến vứt bỏ tất cả ngượng ngùng, lần này hề đè nén lại cơn thỏa mãn của , ngón tay cứ thế mà tiến sâu vào bên trong, hầu như là gập cong mình lại, theo bản năng kẹp chặt lấy , mông lại theo từng động tác của mà cong lên.

      Cảm xúc mãnh liệt giống như bọt biển, rất nhanh bủa vây lấy , ngửa đầu kêu lên từng tiếng phóng đãng, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực khiến như vọt lên tới tận mây xanh, chỉ có là phải nhẫn nhịn khổ sở, bên dưới sớm căng cứng đến trướng đau.

      thở hổn hển, cúi xuống ôm lấy , để cho dục vọng cứng rắn cọ xát ở nơi tư mật ẩm ướt.

      Vương Tuệ Hân thấp giọng rên rỉ, chậm rãi lấy lại tinh thần, lại thoáng chốc đỏ mặt, hiểu vì sao vẫn chưa chiếm lấy mình?

      Con ngươi tối đen chứa đầy dục vọng, dường như là sắp thiêu cháy , dùng sức hôn lên đôi môi non mềm, khàn giọng : “ muốn vào, được ?”

      Khuôn mặt đỏ rực như sắp ra máu: “. . . . . .”

      muốn thấy em hối hận.” yên lặng nhìn , dục vọng nóng bỏng vẫn cọ xát ở khe huyệt: “Nếu em muốn, chỉ có thể dùng cách này.”

      xấu.” giận dỗi cắn lên vai .

      bị đau, khẽ kêu lên tiếng, theo bản năng tiến về phía trước, đỉnh đầu đẩy vào bên trong, nhưng vẫn cố chịu đựng, chỉ là vẫn ngừng vuốt ve mông của , ghé sát vào tai , khẽ cầu xin: “Tuệ Hân, em tàn nhẫn như vậy chứ?”


      rất muốn đạp xuống suối cho đầu óc tỉnh táo, hai người cũng tiến đến bước này rồi, bây giờ mở miệng cự tuyệt cũng quá kỳ quái, làm đến bước này cũng coi như là dễ dàng, cho dù là có chút hèn hạ.

      lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy , mông nhàng xê dịch, yết hầu siết chặt, lý trí bị cắt đứt, mạnh mẽ tiến sâu vào trong cơ thể .

      Hai người đều bị khoái cảm lấn át mà rên lên tiếng, Vương Tuệ Hân có thể cảm thấy mạnh mẽ rong ruổi người mình, hết lần này đến lần khác, lần sau so với lần trước còn mạnh hơn.

      ôm lấy thân thể cứng ngắc của , tán cây ở cao cũng nhàng lay động, mà lại hệt như dã thú, cứ mãnh liệt tiến vào trong cơ thể , thế nhưng lại cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy mình vẫn luôn được ôm chặt vào trong ngực.

      làn gió khẽ lướt qua thân thể trần truồng của hai người, hòa lẫn với tiếng gầm đầy thỏa mãn của .

      bắt đầu chịu nổi mà khóc nấc, toàn thân run rẩy, khoái cảm vừa trải qua lần thứ nhất lại đột nhiên ập đến, mà lần này —— cùng đạt tới cao trào.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6.2


      hoàn toàn bị dạy hư rồi.

      Vương Tuệ Hân chỉ cần nghĩ đến việc mình và người đàn ông kia làm tình ở trong rừng lại khóc thét, muốn đem chính mình chôn xuống đất.

      Cái gì mà dẫn câu cá về nướng, căn bản cũng có tốt bụng như vậy, cái người bị ăn tươi nuốt sống đến cả xương cũng chẳng còn phải là cá mà là đấy.

      Tuy nhiên về sau cũng mang xuống suối bơi lội, cũng bắt mấy con cá nướng cho ăn, nhưng những điều này đều đủ để che lấp ý đồ xấu xa của .

      chính là con cừu nằm trong miệng sói, bị con sói lớn nuốt chửng. Tục ngữ : có có hai, chưa được ba lần thành lễ. Đến buổi tối, Tạ Kính cũng chịu ngủ ở nhà kho, cứ thế đường đường chính chính mà bước vào nhà gỗ, muốn phản đối cũng được.

      Ngày hôm sau, lại đưa con đường mòn khác, bọn họ cùng đến để tảo mộ cho mẹ , đường, còn hái ít hoa tươi cho mẹ, thi thoảng lại về những chuyện ngày xưa.

      “Lúc còn ở dưới chân núi, cũng nhớ lắm, chỉ nhớ có dì rất hung dữ, lại còn đánh mẹ . Sau khi lên núi rất vui vẻ, cả ngày đều chạy nhảy xung quanh nơi này.”

      đem hoa tươi và rượu nếp đặt ở bên cạnh, cũng thuận tay thắp hai ngọn nến.


      “Chỉ là, cảm thấy hình như mẹ thích cuộc sống ở núi.” nhìn xa xăm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

      Tuy lúc mẹ mất, chỉ mới 7 tuổi, nhưng 7 tuổi có thể nhớ được ít chuyện rồi, còn nhớ , mẹ thường hay ngồi thất thần ghế sofa, có hứng thú với bất cứ chuyện gì.

      . . .” dè dặt hỏi: “ từng gặp ba chưa?”

      Nếu phải thấy có vẻ thản nhiên khi nhắc lại chuyện cũ cũng dám hỏi trực tiếp như thế.

      “Hồi bé có chuyện hai lần qua điện thoại, sau khi mẹ qua đời ông ấy cũng gọi tới nữa.” Lúc đó ba gọi tới cũng phải là muốn rước về nhà, mà chỉ để với câu xin lỗi, rằng ông ấy thể rước về nhà.

      Lúc ấy có chút thất vọng, nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, dám tưởng tượng khi đặt chân vào trong cái nhà đó, biến thành đứa trẻ thế nào, chắc chắn thằng nhóc ngỗ ngược biết nghe lời.

      “Lúc học đại học cũng từng gặp mấy lần, ông ấy cũng phải là người xấu, chỉ có điều quá mức nhu nhược, có dũng khí khiêu chiến với quyền uy của vợ cả, nếu phải là lớn lên ở núi, cộng thêm gia đình bà dì cũng rất tốt, chừng hận ông ấy.” mỉm cười, : “Nhưng mà thực tế cũng hận, những gì ông ấy cho được mấy bà dì cũng cho rồi. Tuy cuộc đời mẹ được sung sướng, nhưng bà ấy luôn cố gắng để làm người mẹ tốt, cũng có gì bất mãn.”

      nhìn về phía , mặt tràn ngập vui vẻ, sáng sủa lạc quan, hề bị ám ảnh bởi những gì xảy ra trong quá khứ, ánh nắng mặt trời soi sáng khuôn mặt , khiến trông càng thêm chói mắt.

      Tâm tình vui vẻ đó khiến cũng bị lây nhiễm, lời cũng mang theo cảm xúc chân thành: “Tôi hâm mộ tính cách của , như tôi, rất hay để ý vào những chuyện vụn vặt.”

      cố ý gật đầu mạnh: “ tệ tệ, biết sai mà có thể thay đổi là được.”

      Biết lại trêu chọc mình, bật cười.

      Thấy chấp tay hành lễ, thẳng thắn báo cáo với mẹ tình hình gần đây của mình, Vương Tuệ Hân cũng vô thức cong khóe môi. Ở bên cạnh người luôn vui vẻ hạnh phúc, quả nhiên cũng bị vui lây.

      Sau khi cúng xong, Vương Tuệ Hân rất sợ hai người ở chung chỗ, rất dễ lau súng cướp cò, để tránh cho bị lửa dục thiêu đốt mất lý trí, đề nghị bọn họ vào nội thành, cho dù là xem phim, dạo phố hay đến pub cũng được, ít ra cũng an toàn hơn so với ở nhà.

      Tạ Kính cũng ngốc, thấy hai ngày nay đều cố gắng kéo xuống núi dạo chơi, chỉ cần nghĩ chút có thể hiểu được ý đồ của , nhưng cũng muốn vạch trần, cho dù ban ngày chơi đến tối cũng trốn thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc thao túng.


      Hôm nay, sau khi mua vé xem phim, thấy thời gian vẫn còn sớm, bọn họ liền đến quán bar của Viên Hồng Phạm để giết thời gian.

      Tạ Kính theo lúc lại trông thấy vài người bạn cũ, bước tới chào hỏi rồi vài chuyện gần đây, thả lỏng người rồi ngồi xuống ghế sofa uống hớp rượu, thân thể lắc lư theo nhạc, khóe miệng tự chủ được mà khẽ cong lên.

      “Sao A Kính lại để ngồi đây mình vậy?”

      Trương Nghiên bưng ly rượu bước tới, cũng hỏi ý kiến của tự ý ngồi xuống phía đối diện.

      Vương Tuệ Hân chỉ muốn ngồi mình nhưng lại thể mở miệng đuổi người ta , chỉ đành chào hỏi vài câu qua loa với đối phương.

      ấy chuyện phiếm với bạn.” Vương Tuệ Hân trả lời. tin là Trương Nghiên thấy được Tạ Kính đứng ở đằng kia, đây chẳng qua chỉ là lời mở đầu của Trương Nghiên mà thôi.

      “Hai người quen nhau rồi à?” Trương Nghiên cười cười hỏi, ánh mắt vô cùng mập mờ.

      Tuy và Tạ Kính tuyên bố với mọi người là bọn họ đương cuồng nhiệt, nhưng nam nữ ở chung rất khó mà gạt được người khác, chỉ cần cẩn thận quan sát có thể từ trong lời và hành động của đối phương mà đoán ra được bọn họ là đôi.

      Vương Tuệ Hân lúng túng mím môi. Tuy vẫn luôn tránh chuyện tiếp xúc thân mật với Tạ Kính ở nơi đông người, thế nhưng căn bản là Tạ Kính thèm quan tâm, muốn sờ sờ, muốn hôn hôn, lần nào cũng khiến vừa tức vừa giận, cũng chịu nghe.

      “Tôi biết bị cậu ta ăn sạch rồi.”

      Trương Nghiên trưng ra vẻ mặt ‘tôi đoán trúng rồi’ khiến Vương Tuệ Hân nghe xong lại càng thêm lúng túng, biết tại sao cảm thấy lời này khó nghe.

      Có lẽ Trương Nghiên cũng có ý gì khác, nhưng thích cách chuyện lộ liễu như vậy, còn nữa, biết có phải là do nhạy cảm hay , nhưng hình như nghe ra chút vị chua trong lời của ta.

      Vương Tuệ Hân vốn cũng có phản ứng nhanh, người thiệt xán liên hoa* như cũng có lúc biết phải thế nào, vốn muốn tìm cớ để rời đúng lúc này điện thoại lại vang lên, thở phào hơi.

      (*) Lưỡi sáng hoa sen: Nguyên văn là thiệt xán liên hoa 舌灿莲花: Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra bát nước, thắp hương niệm chú, bao lâu, từ trong bát nước mọc lên đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn .


      lấy điện thoại từ trong túi xách ra: “Alo?”

      “Là .”

      Vừa nghe thấy giọng của Bành Ngạn Kỳ, Vương Tuệ Hân nhíu mày vui: “ muốn gì?”

      Cảm giác được ánh mắt thăm dò của Trương Nghiên, Vương Tuệ Hân cũng bất chấp việc mất lịch , đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bước ra bên ngoài.

      đến tìm em.”

      Vương Tuệ Hân khẽ sửng sốt, nhất thời hiểu ta có ý gì: “Tìm tôi?”

      ở ga Liên Hoa, cho địa chỉ của em được ?”

      “Sao tôi lại phải cho biết?” cười lạnh: “Tôi muốn nhìn thấy .”

      “Tiểu Tuệ. . .” Giọng của ta mang theo khẩn cầu: “ có ý gì đâu, chỉ muốn chuyện với em chút thôi.”

      “Tôi thấy chúng ta có gì hay để mà cả.”

      . . .” Đầu dây bên kia khẽ trầm mặc.

      Vương Tuệ Hân theo bản năng muốn cúp điện thoại. ghét nhất là cái loại người có lập trường, thái độ dứt khoát như ta, trước kia cảm thấy ta rất dịu dàng, nhưng dịu dàng đó phải chỉ đối với mình , hầu như đối với ai ta cũng đều như vậy, ở phương diện nào đó mà đó cũng là ưu điểm, nhưng về phương diện tình cảm đó lại là khuyết điểm lớn.

      Bởi vì ta đối với những người phụ nữ khác cũng rất dịu dàng, biết phải nên giữ khoảng cách chút, vì thế mới dễ dàng gây hiểu lầm, kết quả là trêu chọc ít hoa đào.

      Trước Phương Khải Lỵ từng có vài nữ sinh có tình cảm với ta, nhưng bọn họ chỉ dừng lại ở giai đoạn thầm mến, sau khi biết ta có bạn đều bỏ cuộc, tiến thêm bước nữa.

      vẫn luôn mực đề phòng những người phụ nữ xung quanh ta, lại ngờ giặc ở trong nhà, ta lại bắt cá hai tay với người bạn thân nhất của .

      muốn qua điện thoại luôn .” đẩy cửa, hơi nóng bên ngoài phả vào mặt khiến nhíu mày, mùa hè khó chịu nhất cũng vì lý do này, khí hậu nóng bức.

      “Tiểu Tuệ. . . .”

      “Tôi muốn gặp lại .” vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nhưng lại nghĩ đến việc ta biết dạy học ở đâu, tuy bây giờ là nghỉ hè nhưng những nhân viên hành chính vẫn làm, nếu ta chạy tới trường học dò hỏi có thể tra ra được chỗ ở của .

      muốn để đồng nghiệp biết được chuyện này, vậy nên đành phải nhẫn nại chuyện với ta.

      qua điện thoại ràng.” ta khẽ thấp giọng : “Từ nay về sau đến làm phiền em nữa, chỉ cần gặp mặt lần cuối là được rồi.”

      Câu sau cùng lại mang theo chút khẩn cầu.

      Vương Tuệ Hân kiên nhẫn nhíu mày. Gặp mặt có gì khác sao?

      Cái gì gọi là qua điện thoại ràng. Cũng phải là quá mức ồn ào, Vương Tuệ Hân hiểu những điều này là lý do thoái thác của ta, ta hạ quyết tâm là phải gặp được , nếu chẳng chạy tới ga Liên Hoa rồi. Nghĩ đến những cuộc điện thoại im lặng kia, trong lòng lại càng thêm tức giận.

      cắn răng, rất muốn hét vào mặt ta —— mau cút về , bà đây muốn gặp !

      Nhưng lại nghĩ tới, nếu chẳng may ta cố tình đến tìm , đến lúc đó lại đối mặt với Tạ Kính . . . . khẽ run rẩy, nghĩ thế nào cũng được tự nhiên.

      “Phương Khải Lỵ có biết đến gặp tôi ?” lạnh nhạt hỏi.

      Quả nhiên, đối phương im lặng vài giây rồi mới : “ chỉ muốn với em vài câu thôi.”

      Ý là chưa với Phương Khải Lỵ sao?

      quả là hay thích làm những chuyện lén lút như vậy.” nhịn được mà mở miệng châm chọc. Trước kia là gạt để ở bên cạnh Phương Khải Lỵ, bây giờ lại ngược lại.

      Hô hấp của Bành Ngạn Kỳ khẽ trở nên nặng nề, khó khăn : “Em cần gì phải như thế? Em biết ấy là ngoài ý muốn. . . .”

      “Tôi làm sao mà biết được? Với lại tôi cũng chẳng muốn biết, ta sắp kết hôn rồi, nhắc lại chuyện này có ý nghĩa gì nữa?” mất kiên nhẫn , quyết định muốn dây dưa với ta nữa, trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      muốn gặp gặp, bây giờ muộn rồi, để mai , địa điểm và thời gian tôi nhắn cho sau.” cho ta thời gian để phản ứng, Vương Tuệ Hân cúp máy.

      Nếu có biện pháp khác, muốn phải gặp lại ta, nếu phải sợ ta biết xấu hổ mà chạy tới trường học tìm người chỉ hy vọng cả đời này gặp lại, cả đời dây dưa với nhau.

      Chẳng qua bây giờ những điều này cũng vô dụng, gặp gặp, có thể đoán được ta muốn gì rồi, chắc chắn lại là những lời hối hận và xin lỗi mà thôi.

      bực bội thở dài, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng mở cửa lại quay đầu theo bản năng, là Tạ Kính, hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, may là cuộc trò chuyện kết thúc, nếu để nghe được, quả thực là biết phải giải thích thế nào.

      Tuy chuyện giữa và Bành Ngạn Kỳ qua, nhưng cũng muốn với Tạ Kính về bạn trai cũ, ngoại trừ những việc riêng tư quan trọng, còn lại chỉ cảm thấy quá khứ cũng trôi qua rồi, có lý do gì để nhắc lại nữa.

      Tạ Kính về phía .

      “Trương Nghiên bảo là em ra ngoài nghe điện thoại.” liếc mắt nhìn điện thoại trong tay .

      “Ừ, bên trong ồn quá nên tôi mới ra đây.” thể nguyên nhân là vì Trương Nghiên được.

      “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đến rạp chiếu phim thôi.” Tạ Kính , tay cầm theo túi xách của .

      “Được.” May quá, cần phải đối mặt với Trương Nghiên nữa.

      Rạp chiếu phim chỉ cách chỗ này đoạn nên hai người xe máy qua, bởi vì lần này có mua đồ cho nên Tạ Kính moto chứ lái xe hơi.

      Người ngồi sau phải nghiêng về phía trước mới có thể ôm lấy đối phương, tuy lúc làm vậy rồi nhưng Vương Tuệ Hân vẫn luôn cảm thấy được tự nhiên, cứ có cảm giác như bọn họ rêu rao khắp nơi vậy, nhưng nếu bỏ qua khuyết điểm này lại rất thích ngồi xe máy, vô cùng mát mẻ và tự do.

      Áp sát vào sau lưng Tạ Kính, hiểu sao Vương Tuệ Hân lại cảm thấy an tâm. người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, lại còn là cảnh sát, ở bên cạnh khiến người ta có cảm giác an toàn, dù cho trời có sập xuống cũng chống đỡ.

      ôm sát , cảm nhận từng cơn gió mát lướt khuôn mặt mình, cảnh sắc hai bên đường nhanh chóng tụt về phía sau, nhịn được mà khẽ ngâm nga lại bài hát vừa nghe được ở trong quán bar, tâm tình hiểu sao bỗng trở nên vui vẻ.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.2


      hoàn toàn bị dạy hư rồi.

      Vương Tuệ Hân chỉ cần nghĩ đến việc mình và người đàn ông kia làm tình ở trong rừng lại khóc thét, muốn đem chính mình chôn xuống đất.

      Cái gì mà dẫn câu cá về nướng, căn bản cũng có tốt bụng như vậy, cái người bị ăn tươi nuốt sống đến cả xương cũng chẳng còn phải là cá mà là đấy.

      Tuy nhiên về sau cũng mang xuống suối bơi lội, cũng bắt mấy con cá nướng cho ăn, nhưng những điều này đều đủ để che lấp ý đồ xấu xa của .

      chính là con cừu nằm trong miệng sói, bị con sói lớn nuốt chửng. Tục ngữ : có có hai, chưa được ba lần thành lễ. Đến buổi tối, Tạ Kính cũng chịu ngủ ở nhà kho, cứ thế đường đường chính chính mà bước vào nhà gỗ, muốn phản đối cũng được.

      Ngày hôm sau, lại đưa con đường mòn khác, bọn họ cùng đến để tảo mộ cho mẹ , đường, còn hái ít hoa tươi cho mẹ, thi thoảng lại về những chuyện ngày xưa.

      “Lúc còn ở dưới chân núi, cũng nhớ lắm, chỉ nhớ có dì rất hung dữ, lại còn đánh mẹ . Sau khi lên núi rất vui vẻ, cả ngày đều chạy nhảy xung quanh nơi này.”

      đem hoa tươi và rượu nếp đặt ở bên cạnh, cũng thuận tay thắp hai ngọn nến.


      “Chỉ là, cảm thấy hình như mẹ thích cuộc sống ở núi.” nhìn xa xăm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

      Tuy lúc mẹ mất, chỉ mới 7 tuổi, nhưng 7 tuổi có thể nhớ được ít chuyện rồi, còn nhớ , mẹ thường hay ngồi thất thần ghế sofa, có hứng thú với bất cứ chuyện gì.

      . . .” dè dặt hỏi: “ từng gặp ba chưa?”

      Nếu phải thấy có vẻ thản nhiên khi nhắc lại chuyện cũ cũng dám hỏi trực tiếp như thế.

      “Hồi bé có chuyện hai lần qua điện thoại, sau khi mẹ qua đời ông ấy cũng gọi tới nữa.” Lúc đó ba gọi tới cũng phải là muốn rước về nhà, mà chỉ để với câu xin lỗi, rằng ông ấy thể rước về nhà.

      Lúc ấy có chút thất vọng, nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, dám tưởng tượng khi đặt chân vào trong cái nhà đó, biến thành đứa trẻ thế nào, chắc chắn thằng nhóc ngỗ ngược biết nghe lời.

      “Lúc học đại học cũng từng gặp mấy lần, ông ấy cũng phải là người xấu, chỉ có điều quá mức nhu nhược, có dũng khí khiêu chiến với quyền uy của vợ cả, nếu phải là lớn lên ở núi, cộng thêm gia đình bà dì cũng rất tốt, chừng hận ông ấy.” mỉm cười, : “Nhưng mà thực tế cũng hận, những gì ông ấy cho được mấy bà dì cũng cho rồi. Tuy cuộc đời mẹ được sung sướng, nhưng bà ấy luôn cố gắng để làm người mẹ tốt, cũng có gì bất mãn.”

      nhìn về phía , mặt tràn ngập vui vẻ, sáng sủa lạc quan, hề bị ám ảnh bởi những gì xảy ra trong quá khứ, ánh nắng mặt trời soi sáng khuôn mặt , khiến trông càng thêm chói mắt.

      Tâm tình vui vẻ đó khiến cũng bị lây nhiễm, lời cũng mang theo cảm xúc chân thành: “Tôi hâm mộ tính cách của , như tôi, rất hay để ý vào những chuyện vụn vặt.”

      cố ý gật đầu mạnh: “ tệ tệ, biết sai mà có thể thay đổi là được.”

      Biết lại trêu chọc mình, bật cười.

      Thấy chấp tay hành lễ, thẳng thắn báo cáo với mẹ tình hình gần đây của mình, Vương Tuệ Hân cũng vô thức cong khóe môi. Ở bên cạnh người luôn vui vẻ hạnh phúc, quả nhiên cũng bị vui lây.

      Sau khi cúng xong, Vương Tuệ Hân rất sợ hai người ở chung chỗ, rất dễ lau súng cướp cò, để tránh cho bị lửa dục thiêu đốt mất lý trí, đề nghị bọn họ vào nội thành, cho dù là xem phim, dạo phố hay đến pub cũng được, ít ra cũng an toàn hơn so với ở nhà.

      Tạ Kính cũng ngốc, thấy hai ngày nay đều cố gắng kéo xuống núi dạo chơi, chỉ cần nghĩ chút có thể hiểu được ý đồ của , nhưng cũng muốn vạch trần, cho dù ban ngày chơi đến tối cũng trốn thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc thao túng.


      Hôm nay, sau khi mua vé xem phim, thấy thời gian vẫn còn sớm, bọn họ liền đến quán bar của Viên Hồng Phạm để giết thời gian.

      Tạ Kính theo lúc lại trông thấy vài người bạn cũ, bước tới chào hỏi rồi vài chuyện gần đây, thả lỏng người rồi ngồi xuống ghế sofa uống hớp rượu, thân thể lắc lư theo nhạc, khóe miệng tự chủ được mà khẽ cong lên.

      “Sao A Kính lại để ngồi đây mình vậy?”

      Trương Nghiên bưng ly rượu bước tới, cũng hỏi ý kiến của tự ý ngồi xuống phía đối diện.

      Vương Tuệ Hân chỉ muốn ngồi mình nhưng lại thể mở miệng đuổi người ta , chỉ đành chào hỏi vài câu qua loa với đối phương.

      ấy chuyện phiếm với bạn.” Vương Tuệ Hân trả lời. tin là Trương Nghiên thấy được Tạ Kính đứng ở đằng kia, đây chẳng qua chỉ là lời mở đầu của Trương Nghiên mà thôi.

      “Hai người quen nhau rồi à?” Trương Nghiên cười cười hỏi, ánh mắt vô cùng mập mờ.

      Tuy và Tạ Kính tuyên bố với mọi người là bọn họ đương cuồng nhiệt, nhưng nam nữ ở chung rất khó mà gạt được người khác, chỉ cần cẩn thận quan sát có thể từ trong lời và hành động của đối phương mà đoán ra được bọn họ là đôi.

      Vương Tuệ Hân lúng túng mím môi. Tuy vẫn luôn tránh chuyện tiếp xúc thân mật với Tạ Kính ở nơi đông người, thế nhưng căn bản là Tạ Kính thèm quan tâm, muốn sờ sờ, muốn hôn hôn, lần nào cũng khiến vừa tức vừa giận, cũng chịu nghe.

      “Tôi biết bị cậu ta ăn sạch rồi.”

      Trương Nghiên trưng ra vẻ mặt ‘tôi đoán trúng rồi’ khiến Vương Tuệ Hân nghe xong lại càng thêm lúng túng, biết tại sao cảm thấy lời này khó nghe.

      Có lẽ Trương Nghiên cũng có ý gì khác, nhưng thích cách chuyện lộ liễu như vậy, còn nữa, biết có phải là do nhạy cảm hay , nhưng hình như nghe ra chút vị chua trong lời của ta.

      Vương Tuệ Hân vốn cũng có phản ứng nhanh, người thiệt xán liên hoa* như cũng có lúc biết phải thế nào, vốn muốn tìm cớ để rời đúng lúc này điện thoại lại vang lên, thở phào hơi.

      (*) Lưỡi sáng hoa sen: Nguyên văn là thiệt xán liên hoa 舌灿莲花: Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra bát nước, thắp hương niệm chú, bao lâu, từ trong bát nước mọc lên đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn .


      lấy điện thoại từ trong túi xách ra: “Alo?”

      “Là .”

      Vừa nghe thấy giọng của Bành Ngạn Kỳ, Vương Tuệ Hân nhíu mày vui: “ muốn gì?”

      Cảm giác được ánh mắt thăm dò của Trương Nghiên, Vương Tuệ Hân cũng bất chấp việc mất lịch , đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bước ra bên ngoài.

      đến tìm em.”

      Vương Tuệ Hân khẽ sửng sốt, nhất thời hiểu ta có ý gì: “Tìm tôi?”

      ở ga Liên Hoa, cho địa chỉ của em được ?”

      “Sao tôi lại phải cho biết?” cười lạnh: “Tôi muốn nhìn thấy .”

      “Tiểu Tuệ. . .” Giọng của ta mang theo khẩn cầu: “ có ý gì đâu, chỉ muốn chuyện với em chút thôi.”

      “Tôi thấy chúng ta có gì hay để mà cả.”

      . . .” Đầu dây bên kia khẽ trầm mặc.

      Vương Tuệ Hân theo bản năng muốn cúp điện thoại. ghét nhất là cái loại người có lập trường, thái độ dứt khoát như ta, trước kia cảm thấy ta rất dịu dàng, nhưng dịu dàng đó phải chỉ đối với mình , hầu như đối với ai ta cũng đều như vậy, ở phương diện nào đó mà đó cũng là ưu điểm, nhưng về phương diện tình cảm đó lại là khuyết điểm lớn.

      Bởi vì ta đối với những người phụ nữ khác cũng rất dịu dàng, biết phải nên giữ khoảng cách chút, vì thế mới dễ dàng gây hiểu lầm, kết quả là trêu chọc ít hoa đào.

      Trước Phương Khải Lỵ từng có vài nữ sinh có tình cảm với ta, nhưng bọn họ chỉ dừng lại ở giai đoạn thầm mến, sau khi biết ta có bạn đều bỏ cuộc, tiến thêm bước nữa.

      vẫn luôn mực đề phòng những người phụ nữ xung quanh ta, lại ngờ giặc ở trong nhà, ta lại bắt cá hai tay với người bạn thân nhất của .

      muốn qua điện thoại luôn .” đẩy cửa, hơi nóng bên ngoài phả vào mặt khiến nhíu mày, mùa hè khó chịu nhất cũng vì lý do này, khí hậu nóng bức.

      “Tiểu Tuệ. . . .”

      “Tôi muốn gặp lại .” vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nhưng lại nghĩ đến việc ta biết dạy học ở đâu, tuy bây giờ là nghỉ hè nhưng những nhân viên hành chính vẫn làm, nếu ta chạy tới trường học dò hỏi có thể tra ra được chỗ ở của .

      muốn để đồng nghiệp biết được chuyện này, vậy nên đành phải nhẫn nại chuyện với ta.

      qua điện thoại ràng.” ta khẽ thấp giọng : “Từ nay về sau đến làm phiền em nữa, chỉ cần gặp mặt lần cuối là được rồi.”

      Câu sau cùng lại mang theo chút khẩn cầu.

      Vương Tuệ Hân kiên nhẫn nhíu mày. Gặp mặt có gì khác sao?

      Cái gì gọi là qua điện thoại ràng. Cũng phải là quá mức ồn ào, Vương Tuệ Hân hiểu những điều này là lý do thoái thác của ta, ta hạ quyết tâm là phải gặp được , nếu chẳng chạy tới ga Liên Hoa rồi. Nghĩ đến những cuộc điện thoại im lặng kia, trong lòng lại càng thêm tức giận.

      cắn răng, rất muốn hét vào mặt ta —— mau cút về , bà đây muốn gặp !

      Nhưng lại nghĩ tới, nếu chẳng may ta cố tình đến tìm , đến lúc đó lại đối mặt với Tạ Kính . . . . khẽ run rẩy, nghĩ thế nào cũng được tự nhiên.

      “Phương Khải Lỵ có biết đến gặp tôi ?” lạnh nhạt hỏi.

      Quả nhiên, đối phương im lặng vài giây rồi mới : “ chỉ muốn với em vài câu thôi.”

      Ý là chưa với Phương Khải Lỵ sao?

      quả là hay thích làm những chuyện lén lút như vậy.” nhịn được mà mở miệng châm chọc. Trước kia là gạt để ở bên cạnh Phương Khải Lỵ, bây giờ lại ngược lại.

      Hô hấp của Bành Ngạn Kỳ khẽ trở nên nặng nề, khó khăn : “Em cần gì phải như thế? Em biết ấy là ngoài ý muốn. . . .”

      “Tôi làm sao mà biết được? Với lại tôi cũng chẳng muốn biết, ta sắp kết hôn rồi, nhắc lại chuyện này có ý nghĩa gì nữa?” mất kiên nhẫn , quyết định muốn dây dưa với ta nữa, trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      muốn gặp gặp, bây giờ muộn rồi, để mai , địa điểm và thời gian tôi nhắn cho sau.” cho ta thời gian để phản ứng, Vương Tuệ Hân cúp máy.

      Nếu có biện pháp khác, muốn phải gặp lại ta, nếu phải sợ ta biết xấu hổ mà chạy tới trường học tìm người chỉ hy vọng cả đời này gặp lại, cả đời dây dưa với nhau.

      Chẳng qua bây giờ những điều này cũng vô dụng, gặp gặp, có thể đoán được ta muốn gì rồi, chắc chắn lại là những lời hối hận và xin lỗi mà thôi.

      bực bội thở dài, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng mở cửa lại quay đầu theo bản năng, là Tạ Kính, hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, may là cuộc trò chuyện kết thúc, nếu để nghe được, quả thực là biết phải giải thích thế nào.

      Tuy chuyện giữa và Bành Ngạn Kỳ qua, nhưng cũng muốn với Tạ Kính về bạn trai cũ, ngoại trừ những việc riêng tư quan trọng, còn lại chỉ cảm thấy quá khứ cũng trôi qua rồi, có lý do gì để nhắc lại nữa.

      Tạ Kính về phía .

      “Trương Nghiên bảo là em ra ngoài nghe điện thoại.” liếc mắt nhìn điện thoại trong tay .

      “Ừ, bên trong ồn quá nên tôi mới ra đây.” thể nguyên nhân là vì Trương Nghiên được.

      “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đến rạp chiếu phim thôi.” Tạ Kính , tay cầm theo túi xách của .

      “Được.” May quá, cần phải đối mặt với Trương Nghiên nữa.

      Rạp chiếu phim chỉ cách chỗ này đoạn nên hai người xe máy qua, bởi vì lần này có mua đồ cho nên Tạ Kính moto chứ lái xe hơi.

      Người ngồi sau phải nghiêng về phía trước mới có thể ôm lấy đối phương, tuy lúc làm vậy rồi nhưng Vương Tuệ Hân vẫn luôn cảm thấy được tự nhiên, cứ có cảm giác như bọn họ rêu rao khắp nơi vậy, nhưng nếu bỏ qua khuyết điểm này lại rất thích ngồi xe máy, vô cùng mát mẻ và tự do.

      Áp sát vào sau lưng Tạ Kính, hiểu sao Vương Tuệ Hân lại cảm thấy an tâm. người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, lại còn là cảnh sát, ở bên cạnh khiến người ta có cảm giác an toàn, dù cho trời có sập xuống cũng chống đỡ.

      ôm sát , cảm nhận từng cơn gió mát lướt khuôn mặt mình, cảnh sắc hai bên đường nhanh chóng tụt về phía sau, nhịn được mà khẽ ngâm nga lại bài hát vừa nghe được ở trong quán bar, tâm tình hiểu sao bỗng trở nên vui vẻ.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :