1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa hè nóng bỏng - Mạn Ni (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.3

      Tạ Kính lấy thức ăn từ trong lò vi sóng ra rồi để lên bàn: “Thơm quá!”

      Mơ hồ nghe thấy tiếng điện thoại vang lên từ trong phòng khách, Vương Tuệ Hân : “ cứ từ từ ăn .”

      chậm rãi chạy đến phòng khách nghe điện thoại: “Alo?”

      ai trả lời.

      Vương Tuệ Hân nghi hoặc kêu vài tiếng: “Ai vậy? Sao lại gì?”

      tiếng thở dài truyền đến, sau đó lập tức cúp điện thoại.

      “Gì vậy nhỉ?” nhíu mày có chút vui: “Quấy rối điện thoại sao?”

      Cúi đầu nhìn laptop bàn trà, bắt chéo chân ngồi xuống đất, quyết định mở laptop lên, ngay lập tức, hình ảnh dâu chú rể lại ra trước mắt.

      Mặc dù còn bị kích động giống như lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng giờ đây trong lại bùng lên cảm giác bực bội và chán ghét, tắt máy, cầm quyển sách ra ngoài ban công, lười biếng ngồi xuống xích đu.

      muốn nghĩ đến Bành Ngạn Kỳ, Vương Tuệ Hân cố gắng đặt chú ý của mình vào trong cuốn sách, nhưng sau 10 phút lại phát vẫn ở nguyên trang cũ, thở dài đặt tay lên cuốn sách, quyết định đến nhà kho quét dọn, sau đó tìm chút chuyện để làm, tránh phải ngồi ở đây suy nghĩ miên man.

      “Tôi muốn xuống núi mua ít đồ, em có cần mua gì ? Hay có muốn cùng tôi xuống núi ?”

      Vương Tuệ Hân quay đầu lại, phát Tạ Kính chẳng biết đứng ở cạnh cửa từ lúc nào.

      ăn xong rồi à?” ngờ mình ngẩn người lâu như vậy.

      vuốt cằm, cố tình hỏi: “Có phải em có tâm ? Tôi thấy dường như em có chút yên lòng.”

      có gì.” miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi cùng xuống núi cũng được.”

      Ra ngoài dạo chút cũng tốt.

      “Đúng rồi, mấy ngày tới tôi ngủ ở nhà kho. . .”

      “Để tối rồi .” Bây giờ muốn tranh chấp vấn đề này với , “Bây giờ em có được ? Hay là nghỉ ngơi chút ?”

      bây giờ , để tôi lấy tiền .”

      Tạ Kính nhìn vội vàng chạy vào phòng lấy balo ra, sau đó lại chạy đến cạnh cửa thay đôi giày vải, bên vừa nhảy ra ban công, bên vừa muốn kéo gót giày, kết quả là bị mất thăng bằng, suýt chút nữa té ngã.

      Tạ Kính phản ứng nhanh chóng, kịp thời ôm lấy , té nhào vào người , khuôn mặt bỗng chốc nóng lên.

      xin lỗi.” bối rối đẩy ra.

      Đường cong mềm mại của áp sát lên người Tạ Kính khiến nỡ buông tay, thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi thơm người .

      sao.” bắt buộc mình phải buông tay, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của .

      Phát ánh mắt nóng bỏng của , càng thêm bối rối, vội vàng cúi đầu xuống: “Chúng . . . chúng ta thôi.”

      Thấy cúi đầu, lỗ tai cũng đỏ ửng, khóe môi cong lên mang theo thích thú. phải là từng có bạn trai rồi sao? Sao lại dễ thẹn thùng như vậy?

      “Em dễ đỏ mặt đấy.” cười cười rồi bước lên phía trước.

      Vương Tuệ Hân nhìn theo bóng lưng , nhăn nhăn sống mũi.

      “Tôi có đỏ mặt, chỉ tại thời tiết quá nóng mà thôi.” Trong lòng lại nhịn được mà nghĩ: Vừa rồi ta nhìn chằm chằm cứ như nhìn con mồi vậy, chẳng lẽ ta đối với mình. . . .

      thể nào? bị suy nghĩ của chính mình dọa đến hoảng sợ.

      Bởi vì cái suy nghĩ này mà Vương Tuệ Hân lại có chút mất tự nhiên, chẳng qua đường , mọi hành động của Tạ Kính đều rất bình thường, có chút gì gọi là bất lịch , cảm giác mình quá nhạy cảm rồi, vì vậy liền quăng những suy nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó lại cười cười với .

      Sau khi xuống núi, Tạ Kính tới nhà của bà dì Cổ, họ của Tạ Kính – Cổ Minh Hùng vừa nhìn thấy hai người bọn họ mới chợt nhớ ra là mình quên với Tạ Kính về chuyện Vương Tuệ Hân thuê nhà.

      “Hôm qua cậu trở về chỉ lo uống rượu, cũng quên với cậu chuyện giáo Vương.” Cổ Minh Hùng nhìn Vương Tuệ Hân, : “ giáo có bị cậu ấy dọa ?”

      có bị dọa, chỉ có chút giật mình mà thôi.” Vương Tuệ Hân lắc đầu.

      “Chìa khóa xe đâu?” Tạ Kính : “Em mượn mua đồ.”

      Cổ Minh Hùng ra phía sau, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ném cho Tạ Kính, Tạ Kính giơ tay ra chụp rồi chạy đến gara lấy chiếc xe jeep ra, Cổ Minh Hùng nhìn Vương Tuệ Hân ngồi vào trong xe, vẫy vẫy tay với bọn họ rồi nhìn xe lướt qua mình.

      Bọn họ vừa lâu, bà dì Cổ lại từ bên ngoài trở về, tay còn cầm bó rau và lẵng hoa thơm, tóc trắng búi ở sau đầu, làn da mang theo vết tích của năm tháng, lưng hơi gù nhưng thần thái vẫn còn minh mẫn.

      “Bà à, A Kính mới vừa ra ngoài với giáo Vương rồi.” Vẻ mặt Cổ Minh Hùng có chút tinh quái.

      Bà dì Cổ nhếch miệng cười, nếp nhăn hằn sâu khuôn mặt càng làm tăng thêm vẻ hòa ái thân thiện.

      “Bà thấy hai đứa chúng nó rất xứng đôi.” Điều này hề khiến bà bất ngờ.

      năm này, sau nhiều lần tiếp xúc với giáo Vương, bà biết tính tình con bé rất cởi mở, lần đầu gặp thấy con bé rất có duyên với mình, hơn nữa trực giác còn khẳng định rằng Tạ Kính hẳn thích nó.

      Từ tới giờ trực giác của bà rất đúng, lúc còn trẻ cũng học bói toán, kỳ thực nguyên lý của việc bói toán bà cũng giải được nhiều lắm, năm ngoái bà xem còn phải đợi thêm năm, bây giờ ngẫm lại quả đúng là như vậy.

      Bà dì Cổ vui vẻ mang bó rau xuống bếp nấu. Trong tất cả đám con cháu, chỉ có Tạ Kính là khiến cho bà yên tâm nhất, bà vẫn mong nó tìm được người phụ nữ thích hợp, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy. Lần đầu tiên gặp Vương Tuệ Hân, trực giác cho bà biết nhất định là bé này rồi.

      Chỉ là, thanh niên bây giờ thích bị người lớn sắp đặt, bà chỉ có thể im lặng chờ đợi thời cơ chín muồi, còn bây giờ cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên .

      Khóe môi khẽ cong lên, khuôn mặt già nua nở nụ cười rạng rỡ.
      linhdiep17, Chrismylien1961 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.1

      Vương Tuệ Hân chỉ mua hai chai sữa đậu nành, chai dầu gội đầu và hộp nhang muỗi, Tạ Kính nhìn cười như có như .

      “Có osin tốt như vậy ở bên cạnh, lẽ ra em nên biết tận dụng mới phải chứ.” cố tình gập tay lại, khoe ra cơ bắp săn chắc.

      ngờ ta cũng có lúc hài hước như vậy, Vương Tuệ Hân có chút sững sờ, sau đó lại lập tức phì cười, nụ cười này cũng khiến cho bầu khí giữa hai người trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

      “Vậy tôi khách khí đâu đấy.” cũng giỡn đáp lời .

      “Cứ vô tư .” nháy mắt với .

      Vương Tuệ Hân cảm thấy buồn cười, lại có chút ngượng ngùng, chỉ đơn giản là trêu hay là tán tỉnh , tiếp đó hai người lại mua ít đồ ăn để mang về, vô hình dung, khoảng cách giữa bọn họ cũng thu hẹp ít.

      chỉ mua dao cạo râu, bàn chải đánh răng và vài món đồ dùng cá nhân, Vương Tuệ Hân cũng nhìn kỹ, ngoại trừ mua thêm số vật dụng hàng ngày, còn mua thêm ít đồ ăn vặt, lúc qua khu ngũ cốc trong đầu lại tự chủ mà nhớ tới trước kia Bành Ngạn Kỳ thích ăn nhất là bột ngũ cốc yến mạch. . .

      nhíu mày, khẽ thở dài. Nỗi nhớ là cái gì đó khó chịu, nó khiến bạn như đánh mất chính mình . . . .

      trầm lặng bước đến gian hàng khác, ngẩng đầu thèm nghĩ đến những chuyện đáng ghét trước kia nữa.

      Sau đó bọn họ đến cửa hàng kim khí điện máy, mua vài thứ để về tu sửa phòng ốc, trong nhà thi thoảng cũng có vài chỗ bị hư hao hỏng hóc, giống như cái vòi nước bị lỏng, nước bị rỉ ra ngoài, mặt khác còn phải mua thêm bóng đèn để về thay mới, cả vòi hoa sen trong phòng tắm cũng chảy rất yếu, v.v….

      Thấy tỉ mỉ mua vật liệu về để sửa chữa, Vương Tuệ Hân lập tức tăng thêm vài phần thiện cảm đối với . Thời buổi này chủ nhà nhiệt tình chu đáo như vậy cũng nhiều lắm, ngờ nhìn có vẻ cục mịch thế nhưng lại rất tinh tế, còn nghĩ đến chuyện tu sửa căn phòng cho , vậy toàn bộ chi phí đều là tự bỏ ra. phải là muốn lợi dụng để mình khỏi phải trả tiền, thế nhưng tổng cộng cũng chưa tới hai trăm, cần phải tính toán làm gì.

      Dĩ nhiên là Vương Tuệ Hân cũng hào phóng tiếp nhận, chỉ vì mấy trăm đồng mà giành trả tiền cũng phải là tác phong của , đợi tí nữa mời ăn cái gì là được rồi.

      “A Kính, về lúc nào vậy?”

      Hai người vừa bước ra khỏi cửa hàng, định lên xe sau lưng bỗng có người gọi.

      Tạ Kính xoay người, lại thấy người đàn ông đến trước mặt, giơ tay vỗ vào bả vai của , Vương Tuệ Hân nhìn hai người đàn ông ân cần thăm hỏi đối phương, câu tôi câu, lát sau mới sực nhớ ra còn có đứng bên cạnh mình.

      “Sao giới thiệu với tớ xinh đẹp này?” Viên Hồng Phạm đẩy Tạ Kính, nở nụ cười với Vương Tuệ Hân: “Tôi là Viên Hồng Phạm, là em tốt của Tạ Kính.”

      Tạ Kính liếc mắt xem thường, với Vương Tuệ Hân: “Em đừng tin cậu ta, cậu ta giả vờ giỏi lắm đấy.”

      “Người em, nể mặt mà.” Viên Hồng Phạm ra vẻ tức giận muốn đánh .

      Vương Tuệ Hân nhịn được, cười : “Tôi là người thuê nhà của Tạ Kính, Vương Tuệ Hân.”

      Viên Hồng Phạm và Tạ Kính đều là loại người giống nhau, thân hình cao lớn cường tráng, chỉ là cơ bắp rắn chắc như Tạ Kính, trước áo thể thao lộ cái bụng , mặt mũi hiền lành, chuyện phóng khoáng, dễ khiến người khác sinh ra thiện cảm.

      “Người thuê nhà?” Viên Hồng Phạm trợn to mắt: “Tôi còn tưởng là bạn đấy.”

      Vương Tuệ Hân lập tức có chút ngượng ngùng: “ phải đâu.”

      “Đừng để ý Viên Hầu .” Tạ Kính lập tức .

      Viên Hầu? Vương Tuệ Hân sửng sốt chút rồi mới nghĩ tới hai từ đầu tiên trong cái tên ‘Viên Hồng Phạm’, quả là rất giống ‘Viên Hầu’, muốn cười nhưng lại ngại, vẻ mặt như kiểu nén cười.

      Hai người đàn ông nhìn vẻ mặt cố nén cười của cũng bật cười theo.

      thôi, đến chỗ của tớ uống ly.” Viên Hồng Phạm .

      “Cái này. . .” Tạ Kính nhìn Vương Tuệ Hân, hỏi: “Em có muốn ?”

      Vương Tuệ Hân còn chưa kịp trả lời Viên Hồng Phạm nhiệt tình mời.

      , đừng khách khí mà.”

      Kỳ thực Vương Tuệ Hân có thói quen cùng với người lạ, nhưng tình huống như vậy mà từ chối lại hay cho lắm, vậy nên đành phải gật đầu đồng ý.

      Vì quán của Viên Hồng Phạm nằm con đường đối diện, vậy nên hai người bọn họ đem đồ bỏ vào trong xe xong băng qua con đường đối diện.

      Viên Hồng Phạm mở quán bar hợp thức gọi là ‘Hồng Quang’, ban ngày là nhà hàng, đêm xuống, những ánh đèn lần lượt sáng lên, còn có cả ban nhạc, biến nơi này thành pub cho mọi người đốt cháy thời gian.

      Hầu như đêm nào Hồng Quang cũng đều đưa ra những món ăn khác nhau kèm theo những loại rượu với cái giá đặc biệt, hơn nữa, những quý trước 20 tuổi còn được tặng miễn phí ly rượu.

      Bởi vì có ban nhạc nổi tiếng cho nên càng tăng thêm lợi nhuận, việc kinh doanh càng thêm thuận lợi, tuy bây giờ chỉ mới là buổi chiều nhưng trong pub có 6 vị khách.

      Vương Tuệ Hân vừa vào ban nhạc nổi lên bài hát chào đón, giai điệu nhàng khiến người ta nhịn được cũng muốn lắc lư theo.

      “Sợ ồn ào sao?”

      Cảm giác lỗ tai truyền đến hơi thở nóng rực, Vương Tuệ Hân lại càng hoảng sợ, quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt của Tạ Kính, áp sát như vậy khiến phải lùi về sau bước.

      “Dọa em rồi sao?” thoáng cất cao giọng: “Nhạc ồn quá!”

      cần giải thích cũng hiểu được, hẳn là do trong đây quá ồn, sợ nghe được cho nên mới ghé sát vào tai , nhưng đối với , cử chỉ này vẫn quá mức thân mật.

      “Hai người muốn uống gì?” Viên Hồng Phạm trước cho nên chú ý tới khác thường của bọn họ, chỉ xoay đầu lại hỏi thăm.

      “Cho ấy nước trái cây .” Tạ Kính cướp lời của Vương Tuệ Hân: “ ấy có vẻ như biết uống rượu.”

      Lại xem thường mình?

      Lúc còn học đại học, và đám bạn của mình đến pub nhiều lần, rượu cũng từng uống ít, tuy phải là ngàn chén say nhưng cũng phải là uống ly gục.

      “Cho tôi Screwdriver.” Vương Tuệ Hân , Screwdriver căn bản cũng là Vodka pha với nước cam, uống vào vừa có vị rượu và vị cam, vừa đơn giản lại rất ngon.

      Tạ Kính nhếch miệng cười, trêu : “Quả nhiên vẫn là nước trái cây.”

      Vương Tuệ Hân liếc mắt nhìn : “ sao? Cũng có rượu mà.”

      Viên Hồng Phạm cười : “Đối với những tên nghiện rượu mà đây căn bản cũng chỉ là nước trái cây.”

      Vương Tuệ Hân đột nhiên nghĩ đến chuyện: “Lát nữa còn phải lái xe đấy, thể uống rượu đâu.”

      “Yên tâm, tôi là cảnh sát, đương nhiên phạm pháp.” Tạ Kính cũng muốn uống nhiều rượu, tối qua vừa uống xong, muốn bây giờ lại say tiếp.

      Viên Hồng Phạm đến quầy bar pha chút rượu cho hai người, Tạ Kính bảo Vương Tuệ Hân ngồi vào trong góc ghế sofa, vừa ngồi xuống có người chạy tới chào hỏi Tạ Kính, vậy nên Vương Tuệ Hân cũng làm quen được thêm vài người.

      Tạ Kính nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của bạn mình, hai ngày trước người bạn này gặp tai nạn giao thông cho nên muốn hỏi thăm chút xem cách hòa giải như thế nào? Nếu như đôi bên bất hòa phải làm sao?

      ra những chuyện này cảnh sát cũng với ta, nhưng con người chính là như vậy, cứ thích nhắc lại chuyện mình rồi thắc mắc nên làm thế nào.

      Viên Hồng Phạm mang rượu ra, còn cố ý nhấc chân đá người: “Cậu , A Kính vừa trở về nghe chuyện xấu của cậu, người ta dẫn bạn tới nên yên tĩnh chút, cho người ta gian riêng có được ?”

      Người kia nở nụ cười, nhìn vẻ mặt lúng túng của Vương Tuệ Hân, : “Tôi ngay đây.”

      sao đâu.” Vương Tuệ Hân vội vàng khoát tay.

      cần để ý đến cậu ta.” Viên Hồng Phạm đưa ly rượu cho Vương Tuệ Hân: “Vừa rồi tôi bạn cũng phải là cố tình ăn đậu hũ của , nhưng nếu vậy bọn họ chịu rời , cứ hỏi mãi về vấn đề tai nạn phải làm sao, bị lừa hai mươi vạn làm cách nào để lấy lại, cũng biết là khi đưa tiền cách nào lấy lại . . . .”

      cứ như cậu chưa bao giờ hỏi ấy.” Tạ Kính ra vẻ khinh bỉ.

      “Giao tình giữa chúng ta khác họ.” Viên Hồng Phạm ưỡn ngực, hề cảm thấy xấu hổ.

      “Giao tình của chúng ta chỉ đổi được hai ly rượu này thôi à? Phải có đồ nhắm nữa chứ?” Tạ Kính cố tình đập bàn .

      Viên Hồng Phạm hào khí đáp: “Có ngay!”

      ta vừa , Tạ Kính lại quay sang Vương Tuệ Hân: “Nếu em cảm thấy được tự nhiên chúng ta về nhé?”

      sao đâu, tôi ổn mà.” Tính tình của Viên Hồng Phạm rất tốt: “Thỉnh thoảng ra ngoài chút cũng tồi, cần phải lo lắng cho tôi, cứ chuyện với bạn của , tôi ngồi đây nghe nhạc là được rồi.”

      buồn cười : “Vậy sao được? Sao tôi có thể bỏ mặc em mình ở nơi này?”

      Nghe vậy, buồn cười : “Cũng đều ở trong căn phòng này, sao lại gọi là bỏ mặc. . . .”

      khiêu vũ .”
      linhdiep17, Chrismylien1961 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.2

      Sàn nhảy nằm phía trước ban nhạc, có mấy người khách bước vào sàn nhảy, tự do lắc lư uốn éo, có người còn nhảy cả vũ điệu đặc trưng của vùng núi, chơi đùa vui vẻ.

      “Hả?” Vương Tuệ Hân tỏ vẻ ‘xin thứ cho kẻ bất tài’.

      “Hả cái gì, tôi thấy em có vẻ như có tâm nặng nề, vận động cho ra mồ hôi chút cũng tốt mà.”

      Vừa rồi ở khu mua sắm, tuy cười cười với , nhưng khi quay đầu lại nhíu mày thở dài, có phải là vì nghĩ đến bạn trai cũ ?

      Trong nháy mắt, Vương Tuệ Hân trở nên trầm mặc. Trông giống với người có tâm nặng nề như vậy sao? còn tưởng là mình vẫn che giấu rất tốt đấy.

      thừa nhận mình vẫn còn có chút để ý tới hôn lễ của Bành Ngạn Kỳ, tuy xét về lý trí vẫn thèm để ý tới ta, thế nhưng tâm tình vẫn tốt lắm.

      “!” gì, chỉ kéo cánh tay .

      “Tôi biết nhảy.” Lúc trước đến pub chỉ ngồi chuyện và ăn uống với bạn bè, tuy có đôi lúc bị bọn họ kéo lên sàn nhảy nhưng cũng chỉ tùy tiện uốn éo vài cái mà thôi.

      “Ở đây cần phải câu nệ như vậy.” cười : “Ra đây chơi đùa thoải mái chút , đừng nghĩ tới những chuyện đáng ghét kia nữa.”

      Nghe nhắc tới ‘những chuyện đáng ghét’, nội tâm Vương Tuệ Hân khẽ trầm xuống. Đúng vậy, nên quăng gã Bành Ngạn Kỳ kia ra khỏi đầu, nhảy nhót chút cho ra mồ hôi, ít ra cũng giúp tạm thời thoát khỏi phiền não.

      Ngay lập tức, đầu óc trở nên thông suốt, cởi mở : “Được.”

      còn cố ý ra vẻ phóng khoáng, uống hết ngụm cocktail lớn, sau đó bị Tạ Kính cười cười rồi kéo vào sàn nhảy.

      Thấy Vương Tuệ Hân còn rụt rè, đương nhiên Tạ Kính bỏ qua cơ hội tốt này, cố tình giơ tay lên, kéo xoay vòng, xoay đến nỗi đầu óc choáng váng.

      Lúc đầu Vương Tuệ Hân còn cảm thấy thú vị, nhưng xoay lâu, thân thể của bắt đầu đứng vững, ngã trái ngã phải khiến phải vội vàng hô ngừng.

      xoay nữa, xoay nữa . . . .”

      Thấy phản kháng, Tạ Kính duỗi tay giữ lấy bả vai , cười trêu: “Mới xoay có vài vòng mà chịu được rồi sao?”

      làm gì mà cứ xoay mãi thế?” oán trách, bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.

      Thấy chỉ cười đáp, lập tức hiểu ra mình vừa mới bị đùa giỡn.

      cố ý?” tức giận muốn đánh , nhưng mới bước bước cả người lại lảo đảo nghiêng sang bên.

      thừa dịp này dời tay từ vai xuống eo , còn lại theo bản năng bám lấy cánh tay của , tránh cho mình bị ngã xuống đất.

      Nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, phát hai người đứng quá gần nhau, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng rút tay lui về sau bước, thế nhưng lại buông ra.

      “Chờ em đứng vững rồi tôi buông tay.” thức thời dời tay khỏi eo , để lên bả vai , tuy trong lòng tiếc hùi hụi nhưng vẫn biết là thể nóng vội.

      Vì muốn xua cảm giác mất tự nhiên của , cố ý : “ phải là em say rồi đấy chứ?”

      Lực chú ý của ngay lập tức bị dời : “Làm sao có thể? Tôi mới uống có hai ngụm, tửu lượng của tôi có kém như vậy, là tại cứ xoay tôi mòng mòng đấy.”

      lại rất nhanh xoay thêm hai vòng: “Nhìn xem, phải tôi vẫn còn rất tốt đấy sao?”

      liếc xéo .

      “Vậy xoay tiếp , xoay thêm ba phút nữa.” cũng tin là chóng mặt.

      tỏ vẻ kinh ngạc nhìn : “Ba phút?! Em muốn tôi phải nôn ra sao? Em là độc ác mà!”

      Vẻ mặt khoa trương sợ hãi của khiến bật cười, lại nghĩ làm vậy cũng vì thấy tâm tình của tốt, cho nên mới cố ý trêu chọc làm vui, bất mãn của đối với lập tức tan thành mây khói.

      Lúc này, ban nhạc chính lại phát ra ca khúc nước ngoài, giai điệu nhàng, mấy người khách trong sàn nhảy cười vui vẻ rồi bắt đầu lắc lư thân thể, điệu nhảy cũng theo quy cách, chỉ dựa vào cảm hứng của cá nhân, Vương Tuệ Hân cũng nhảy bừa lúc, dù sao cũng chẳng ai để ý.

      Tạ Kính nhìn giống như tập thể dục buổi sáng, lúc vặn eo, lúc nhảy lên, thỉnh thoảng còn làm vài động tác thái cực quyền, nhìn hồi khiến nhịn được mà cười to, ngờ cũng có lúc buồn cười thế này.

      Đứng sàn nhảy nhảy loạn lúc, Vương Tuệ Hân mới trở về chỗ ngồi, uống hết chỗ rượu còn lại, sau đó lại gọi thêm ly.

      “Tôi còn tưởng là ai chứ. . . .”

      giọng nũng nịu vang lên, Vương Tuệ Hân quay đầu lại trông thấy người phụ nữ xinh đẹp thân mật ôm lấy tay Tạ Kính.

      Người phụ nữ này chừng 27, 28 tuổi, mặt mũi sắc xảo, mái tóc xoăn tít buộc thành đuôi ngựa, váy ôm bó sát người tôn lên vóc dáng hoàn hảo của ta, sót thứ gì.

      “Trở về lúc nào? Sao gọi điện cho tôi?”

      Vương Tuệ Hân chỉ ngồi im uống rượu trái cây, nghe giọng nũng nịu kia khiến suýt chút nữa bị nghẹn, cảm thấy chán ghét cái người phụ nữ yểu điệu trước mắt, dáng vẻ trông bé, mà giọng lại còn nhũn nhoẹt, biết là do trời sinh hay là ta giả vờ nữa.

      Tạ Kính mỉm cười : “Vừa mới trở về.”

      đáng này là . . . .”

      “Tôi là người thuê nhà của Tạ Kính.” Vương Tuệ Hân thản nhiên , có rượu vào bụng, bản tính sợ người lạ của cũng bay đâu mất: “Vương Tuệ Hân.”

      “Tôi là Trương Nghiên.” Người phụ nữ cười cười, : “Là bạn tốt của Tạ Kính.”

      Hai chữ ‘bạn tốt’ được Trương Nghiên kéo dài ra, còn nháy mắt với Vương Tuệ Hân khiến hiểu được Trương Nghiên có ý gì, chỉ có thể suy luận là quan hệ của hai người bọn họ tầm thường.

      Phát ánh mắt thăm dò của Vương Tuệ Hân, Tạ Kính vội vàng tỏ thái độ. cũng muốn Vương Tuệ Hân hiểu lầm mình và Trương Nghiên có quan hệ mờ ám.

      “Chị Trương hay thích đùa, em cần để ý đến chị ấy.”

      “Làm gì mà khẩn trương như vậy.” Trương Nghiên trêu Tạ Kính, huých vào cánh tay của : “Đừng có gọi tôi là chị Trương chị Trương mãi thế, làm như tôi già lắm vậy.”

      lớn hơn Tạ Kính có hai tuổi, vậy mà lần nào cậu ta cũng gọi là chị Trương.

      “A Bảo, vẫn như cũ nhé, cho tôi Long Island Iced Tea.” Trương Nghiên quay đầu với bartender, sau đó lại quay lại nhìn Vương Tuệ Hân.

      là khách thuê nhà của A Kính?”

      Vương Tuệ Hân khẽ gật đầu.

      Trương Nghiên lại nhìn sang Tạ Kính: “Cậu cho thuê nhà lúc nào vậy?”

      “Là ý của bà dì tôi.” Tạ Kính ngắn gọn.

      “Tôi là giáo.” Vương Tuệ Hân giải thích.

      Trương Nghiên bừng tỉnh hiểu ra: “ ra là thế. Vậy thuê nhà của A Kính là đúng rồi, ở đó có thấy thoải mái ?”

      Vương Tuệ Hân xoa cằm: “Rất thoải mái ạ.”

      Tạ Kính cười nham nhở, cố ý nâng ly về phía , ga lăng : “ vui khi thấy em hài lòng như vậy.”

      Vương Tuệ Hân bị động tác này của chọc cười.

      Tạ Kính lại cố tình trừng mắt nhìn Vương Tuệ Hân, vẻ mặt của buồn cười đến mức làm cười đến run rẩy bờ vai.

      Trương Nghiên nhìn Tạ Kính rồi lại nhìn Vương Tuệ Hân, dường như hiểu ra điều gì đó.

      “A Nghiên, đến rồi à.” Viên Hồng Phạm ra từ phòng bếp, thấy Trương Nghiên lên tiếng chào hỏi.

      “Đến ủng hộ cậu.” Trương Nghiên cười cười rồi nhận lấy ly rượu từ tay người phục vụ.

      “Chân thành cám ơn.” Viên Hồng Phạm hài hước ôm ngực.

      Mọi người lại bật cười, Viên Hồng Phạm với Tạ Kính: “Ống nước đằng sau có vấn đề, cậu xuống giúp mình chút.”

      Tạ Kính đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy giúp bạn.

      Trương Nghiên uống hớp rượu, sau đó thỏa mãn thở dài, định tâm với Vương Tuệ Hân lại nghe thấy chuông điện thoại của đối phương vang lên.

      Vương Tuệ Hân lấy điện thoại ra: “Alo?”

      có ai trả lời.

      “Alo? Này? Ai vậy?”

      Vẫn có tiếng trả lời, Vương Tuệ Hân nhíu mày, có chút vui. Là ai quấy rối điện thoại vậy? định cúp máy, lại nghe thấy tiếng thở dài.

      “Tiểu Tuệ.”

      linhdiep17, Chrismyuyen thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.3

      Trong đầu ‘oanh’ lên tiếng, cả người Vương Tuệ Hân cứng đờ.

      xin lỗi. . . .” tiếng thở dài khác lại truyền tới.

      Vương Tuệ Hân vốn ngây người lại bị ba chữ này lay tỉnh, châm chọc : “Lời xin lỗi của tôi nhận nổi.”

      . . . .” Bành Ngạn Kỳ định lại thôi: “ biết mọi chuyện như vậy. . . .”

      “Chúng ta còn quan hệ gì nữa, cần phải giải thích với tôi.” Vương Tuệ Hân tức giận cúp máy, nhịn xuống cơn kích động muốn ném điện thoại .

      cầm ly rượu uống hơi cạn sạch.

      Trương Nghiên chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Sao vậy?”

      Vương Tuệ Hân đặt ly rượu xuống, chùi miệng, đáp: “ có gì. . . .”

      Điện thoại lại vang lên lần nữa.

      Vương Tuệ Hân liếc mắt nhìn màn hình, ngay cả số điện thoại mà ta cũng dám để , sợ nghe máy sao? Nghĩ đến lần trước cũng nhận được cuộc điện thoại im lặng như vậy, lại lập tức nổi giận.

      Ấn phím nhận cuộc gọi, mở miệng chất vấn: “Cái người lần trước gọi cho tôi mà gì cũng là sao?”

      Bành Ngạn Kỳ trầm mặc hai giây: “. . . xin lỗi.”

      cười lạnh.

      “Ngoại trừ xin lỗi còn được câu gì nữa? Đừng có gọi cho tôi nữa.” trực tiếp cúp điện thoại, theo bản năng vươn tay cầm ly rượu, thế nhưng lại phát trong ly còn giọt rượu nào.

      “Để tôi gọi giúp ly.” chờ Vương Tuệ Hân kịp phản ứng, Trương Nghiên quay về phía quầy bar hô tiếng, bảo phục vụ pha cho ly.

      cần đâu.” Vương Tuệ Hân có chút xấu hổ. Vừa rồi tức giận mà lại quên mất Trương Nghiên còn ngồi bên cạnh.

      “Đừng để ý.” Trương Nghiên nghiêng người lên trước, thử hỏi: “Bạn trai hay bạn trai cũ?”

      Thấy Vương Tuệ Hân sững sờ, Trương Nghiên lại tiếp tục truy vấn: “Chẳng lẽ là chồng trước?”

      Vương Tuệ Hân dở khóc dở cười: “ phải, là bạn trai cũ, sao lại . . . .”

      “Sao tôi lại biết chứ gì?” Trương Nghiên tiếp lời : “Tôi đoán thôi, có thể làm cho tức giận như vậy, ngoại trừ đàn ông còn là cái gì chứ? Đừng xấu hổ, vui vẻ là tốt rồi, nghiêm túc chỉ làm mình tự chuốc lấy khổ mà thôi.”

      Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vương Tuệ Hân, Trương Nghiên cười : “Trông có vẻ ngoan ngoãn thế này, sao hai người lại chia tay? Có tiểu tam sao? Hay là hai người hợp?”

      ta. . . .”

      “Tôi biết tôi biết rồi, ta bắt cá hai tay đúng ?”

      Trương Nghiên nhìn vẻ mặt như nuốt trứng gà của , khỏi nở nụ cười: “Tôi đoán trúng rồi chứ gì? cần phải kinh ngạc như vậy, giữa nam và nữ lúc nào chả có mấy chuyện như thế, nhắm mắt đoán bừa cũng trúng.”

      nàng cách hờ hững, có vẻ gì là đau khổ, khiến trong lòng Vương Tuệ Hân là tư vị gì. Tuy giữa nam và nữ có thể xảy ra những chuyện như vậy, nhưng đau khổ lại là , nếu phải là trông Trương Nghiên giống như trêu cợt mình sớm bỏ rồi.

      Dường như phát đối phương vui, Trương Nghiên thu lại nụ cười: “ đừng hiểu lầm, tôi phải là cười nhạo , chỉ là do tôi thấy quá nhiều rồi nên cũng còn cảm giác nữa.”

      Vương Tuệ Hân khẽ mím môi, khàn giọng : “ sao.”

      Nếu nghe tin tức gì về Bành Ngạn Kỳ vẫn có thể sống tốt, cũng có cảm giác như vết thương khép lại, nhưng đến tận hôm nay mới biết là nó chỉ mới đóng vảy, thể chịu được tác động lần nữa.

      “Qua khoảng thời gian tốt hơn thôi.” Trương Nghiên dùng giọng điệu của người từng trải : “Nếu ta có gọi lại cứ mắng , vừa rồi tôi thấy quá lịch rồi.”

      “Tôi muốn làm ầm ỹ với ta, chỉ thêm phiền mà thôi.” và Trương Nghiên cũng chỉ mới quen, dựa theo tính cách của những chuyện này với người xa lạ, nhưng vì thực quá tức giận, căn bản quản được miệng của mình: “Tôi cho rằng mình để ý đến ta nữa, thế nhưng vừa nghe được giọng của ta tôi lại nổi giận.”

      Trương Nghiên hiểu , : “Cái này cũng rất bình thường, tôi ly hôn với chồng mình ba năm mà mỗi lần nghe lại giọng của ta cũng nổi điên nữa là.”

      Nghe ta vậy,Vương Tuệ Hân mới có cảm giác khá hơn chút.

      Đúng lúc người phục vụ cũng bưng rượu tới, Trương Nghiên nâng ly, : “Uống .”

      Từ lúc vào đây tới giờ, Vương Tuệ Hân uống ba ly rồi, đối với người có tửu lượng tốt mà ba ly cũng chẳng thấm vào đâu.
      Chương 3.4

      Có người tiếp rượu hết ly này đến ly khác, sau khi uống mười ly mới cảm thấy choáng váng, tửu lượng của Vương Tuệ Hân đại khái cũng uống được năm sáu ly, trong lòng nắm chắc điều này, vậy nên cũng từ chối, chỉ cầm ly rượu uống từng ngụm từng ngụm, hương vị lạnh buốt khiến tâm tình khá hơn chút.

      Hai người trò chuyện lúc, Trương Nghiên vừa vừa nâng ly rượu của mình lắc qua lắc lại.

      “Mắt chọn đàn ông của tôi rất kém, mối tình đầu có kết quả, nam nữ trưởng thành luôn thích tìm ai đó để , đến khi ta lên Đài Bắc học đại học quên mất tôi rồi, lần thứ hai lại quen phải người đàn ông có vợ, dây dưa đến tận năm sáu năm, nước mắt cũng cạn rồi, vợ ta còn cho người đến đánh tôi trận . . .”

      Trương Nghiên càng càng hăng, tuy tất cả là quá khứ nhưng mọi chuyện lại như mồn ngay trước mắt.

      Vương Tuệ Hân càng lúc càng mở to mắt, nghe Trương Nghiên kể lại đoạn nghiệt duyên với người đàn ông có vợ kia.

      Hơn mười phút sau, cuối cùng Trương Nghiên tổng kết câu: “Vì muốn cắt đứt quan hệ với ta cho nên tôi vội vàng kết hôn, lúc trước tên chồng cũ của tôi từng ta thương tôi như thế nào, để tôi phải chịu tổn thương, kết quả mới được hai năm ta có người phụ nữ khác ở ngoài, chúng tôi cãi nhau ầm ỹ, còn có mấy lần động tay động chân, về sau là A Kính ra mặt giúp tôi giải quyết, vất vả mới ly hôn được . . . Sau này mỗi lần nghĩ lại, tôi cảm thấy tình là thứ đáng tin nhất đời này, tất cả mọi người khi rơi vào lưới tình, kết quả đều trở thành những kẻ ngốc đáng thương.”

      Vương Tuệ Hân bội phục nghĩ: Trương Nghiên này đúng là càng ép càng hăng, hết người đàn ông này lại đến người đàn ông khác, còn mình chỉ mới bị lần thứ nhất mà ủ rũ chán nản như vậy . . . .

      rất dũng cảm.” Vương Tuệ Hân xúc động : “Nếu là tôi tôi nhất định tránh xa tên đàn ông đó, càng xa càng tốt.”

      Trương Nghiên cười : “Tôi cũng muốn làm ni , có thể chơi đùa đương với đàn ông, chỉ cần để mình ngây ngốc trầm luân là được.”

      Vương Tuệ Hân chỉ lắc đầu, cũng gì. Bảo chơi đùa với người ta, làm được, làm sao có thể trầm luân chứ?

      Như vậy còn có thể gọi là sao?

      Trương Nghiên đảo mắt, cười cười : “ dường như là người nghiêm túc, những người ngoan ngoãn như , tốt nhất là nên tránh xa A Kính ra chút, tránh cho mình bị tổn thương.”

      Sao lại sang chuyện này rồi? Vương Tuệ Hân mờ mịt nhìn ta.

      Trương Nghiên ra vẻ hung ác, nghiêng người về phía trước, giọng : “A Kính là playboy chính hiệu đấy, mấy người như chỉ là con cừu , đủ để cậu ta nhét kẽ răng đâu.”

      Vương Tuệ Hân vội vàng khoát tay: “ hiểu lầm rồi, tôi và Tạ Kính phải là cái loại quan hệ đó.”

      “Tôi nhìn lầm đâu.” Trương Nghiên cười hì hì : “A Kính có ý với đấy.”

      Vương Tuệ Hân khẽ giật mình, khuôn mặt nóng lên.

      “Hai người gì vậy?”

      Trương Nghiên quay sang nhìn Tạ Kính, cười : “Bí mật.”

      Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tuệ Hân, Tạ Kính chỉ vào ly rượu của , cất tiếng hỏi: “Em uống mấy ly rồi?”

      Vương Tuệ Hân cảm thấy may mắn vì sau khi mình uống rượu khuôn mặt đỏ lên, nếu quả thực rất lúng túng: “Bốn ly rồi.”

      “Yên tâm, còn biết được mình uống mấy ly, chứng tỏ là chưa có say.” Trương Nghiên ngầm hiểu, nháy mắt với Vương Tuệ Hân.

      “Em muốn về chưa?” Tạ Kính hỏi.

      “Sao vậy? Tôi vừa đến bao lâu mà các người muốn về rồi sao?” Trương Nghiên trêu chọc.

      “Đồ trong nhà bị hỏng rồi, tôi phải về sửa nữa.” vốn định để Vương Tuệ Hân thư giãn tí chứ ra cũng có ý định ở lại lâu.

      Vương Tuệ Hân cũng gật đầu: “Nên về thôi.”

      Đầu óc cũng có chút choáng váng rồi.

      “Lần sau lại tiếp nhé.” nghiêng đầu với Trương Nghiên, sau đó cầm túi xách bước ra ngoài.

      Thấy bước chân của hơi xiêu vẹo, Tạ Kính đỡ lấy cánh tay của , quay đầu với Trương Nghiên: “Chúng tôi về trước đây.”

      mất hứng.” Trương Nghiên bĩu môi.

      Tạ Kính quay sang quầy bar phất tay với Viên Hồng Phạm, lúc nãy khi sửa ống nước cũng mình phải về sớm, vì vậy Viên Hồng Phạm cũng níu kéo, chỉ lớn tiếng câu ——

      “Mai lại đến nhé!”

      Tạ Kính đỡ Vương Tuệ Hân tới cửa lại nghe thấy : “Tôi tự được, tửu lượng của tôi phải uống được năm sáu ly, lúc nãy mới chỉ uống có bốn ly thôi, tôi say đâu.”

      Tạ Kính đẩy cửa ra, buồn cười : “Em còn biết mình có thể uống bao nhiêu ly cơ à?”

      “Đúng vậy, hồi đại học tôi từng đến pub với đám bạn . . . .”

      “Đại học cũng qua mấy năm rồi, tửu lượng cũng giảm.” vẫn dìu bước .

      “Vậy sao?” Vương Tuệ Hân ngẩng đầu nhìn : “Chả trách tôi cứ cảm thấy chóng mặt.”

      Khuôn mặt nhắn của đỏ rực, ánh mắt mông lung khiến cho người ta muốn ôm vào lòng để hôn cái, nếu như tự chủ của mạnh chắc là sớm cúi đầu hôn lên đôi môi nhắn đáng của rồi.

      “Lúc có tôi ở bên cạnh, em đừng uống nhiều như vậy.” dìu sang bên kia đường, lại quên dặn . Dáng vẻ đáng và mê người này của , càng ít người thấy càng tốt.

      gật gật đầu: “Tôi ít khi uống lắm, mượn rượu giải sầu càng sầu thêm mà thôi.”

      vô cùng nghiêm túc . . . khiến nhịn được mà bật cười.

      cười cái gì vậy?” nhíu mày.

      Sau khi dẫn qua đường, mới lên tiếng, : “Tôi cảm thấy em đáng .”

      trợn to mắt, khuôn mặt nóng bừng, miệng khẽ nhếch lên, bỗng nhiên bật thốt: “Trương Nghiên là playboy.”

      Sắc mặt lập tức tối sầm, cái bà chị Trương Nghiên này, lại xấu sau lưng mình! Tính xấu của chị ta đến chết vẫn đổi, cứ thích làm mấy cái chuyện này.

      “Em tin chị ta sao?”

      Vương Tuệ Hân nhíu mày: “Tôi biết.”

      quen , cũng biết Trương Nghiên, làm sao có thể tin hay tin được?

      Nghĩ đến cử chỉ thân mật và mập mờ của đối với mình, Vương Tuệ Hân lại nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ, ta phóng điện với là vì thích sao? Hay lại giống như ong ong bướm bướm, cứ thấy hoa là bu đến?
      Last edited: 25/4/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1

      Sau khi lên xe, Tạ Kính hỏi: “Có muốn đến chỗ nào nữa ?”

      lắc đầu.

      Thấy đôi mắt của trở nên mông lung, như sắp ngủ gục tới nơi, mỉm cười : “Vậy về thôi.”

      đường trở về quả nhiên là ngủ mất, ngay cả khi về đến nhà bà dì Cổ cũng tỉnh lại, ôm xuống xe, Cổ Minh Hùng đứng bên cạnh cười đến mập mờ.

      “Trong nhà vẫn còn phòng trống đấy, hay để ấy vào nhà ngủ tạm trước . . . .”

      cần đâu, để em cõng ấy về cũng được.” Đường lên núi, có nhắm mắt cũng có thể về đến nhà, cho dù cõng lưng cũng chả tốn bao nhiêu sức lực.

      “Nếu gọi con bé dậy .” Bà dì Cổ .

      cần.” Tạ Kính nhanh nhẹn để Vương Tuệ Hân nằm lên vai mình.

      “Cháu đấy, chẳng bao giờ thay đổi, lúc nào cũng cố chấp như vậy.” Bà dì Cổ mắng câu. Nếu phải bây giờ mới là buổi chiều, trời vẫn còn sáng bà dứt khoát đồng ý rồi.

      Tạ Kính cười : “Chẳng phải bà vẫn thường hay với cháu là ‘trâu dắt đến Bắc Kinh vẫn là trâu’ sao? Yên tâm , cháu khỏe như trâu, có việc gì đâu.”

      “Để giúp cậu xách đồ lên.” Cổ Minh Hùng vác túi lớn túi .

      “Được, ngày mai cháu lại xuống thăm bà.” Tạ Kính cõng Vương Tuệ Hân ngủ say ra ngoài.

      “Được rồi.” Bà dì Cổ phất phất tay, ánh mắt lộ ra ý cười. Bà biết A Kính nhất định thích giáo Vương mà.

      Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

      ***


      “Đồ để ở đây nhé, đây!” Cổ Minh Hùng đặt mấy túi đồ ở bàn trà.

      ngồi chơi lát à?” Tạ Kính cõng Vương Tuệ Hân vào trong phòng.

      cần, cũng có phải lạ lẫm gì đâu, xuống trông cửa hàng đây.” xong, Cổ Minh Hùng cũng sảng khoái bước .

      Lúc Tạ Kính thả Vương Tuệ Hân xuống lại mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi lại nhắm lại: “Tôi còn muốn ngồi thuyền. . .”

      Nếu phải dựa vào gần như vậy chỉ sợ Tạ Kính cũng hiểu được gì. này, cõng lên núi mà tưởng là ngồi thuyền sao?

      “Lái thuyền .”

      nhàng đặt xuống giường, chớp chớp mắt, dường như có chút phân biệt được đâu là đâu là trong mơ.

      “Tạ Kính?”

      “Ơi? Em cần gì sao?” giơ tay vén tóc mái của sang bên.

      mơ màng khẽ: “Giày. . . giày . . .”

      thuận tay giúp cởi ra đôi giày vải, sau đó ngồi trở lại bên cạnh , cúi đầu thầm : “Em còn cần gì nữa ?”

      dựa sát vào như vậy lại khiến thể nhìn , vì vậy, đành vươn tay ra theo bản năng, chạm vào mặt , muốn đẩy xích ra chút.

      ngờ, khi vừa chạm đến khuôn mặt bàn tay bé của lại bị nắm lấy, cồn trong người khiến cho phản ứng của trở nên trì trệ, ý thức được tư thế mập mờ của hai người, chỉ khó hiểu hỏi: “ làm gì vậy? Tôi thấy lắm . . .”

      “Em say hay tỉnh vậy?” Nghe giọng ngọng nghịu của , khóe môi khẽ cong lên.

      “Tôi. . . có say.” vừa vừa chớp mắt, nhưng ánh mắt lại mờ mịt mông lung.

      “Tôi là ai?”

      “Chủ cho thuê nhà.”

      “Tên của tôi là gì?” lại hỏi.

      đột nhiên bật cười: “Sao lại hỏi tôi?”

      cười ngây ngô khiến kìm lòng được, khẽ cúi xuống hôn lên trán : “Đồ ngốc.”

      thoáng tỉnh táo lại, trợn to đôi mắt tròn: “ . . . Sao lại hôn . . .”

      “Em vẫn chưa trả lời, tên của tôi là gì?”

      “Sao cứ mực hỏi tôi tên của ? Đừng có dựa vào sát như vậy.” giơ tay đẩy , muốn ngồi dậy: “Sao lại hôn tôi?”

      khẽ cười, thấp giọng : “Bởi vì thích em.”

      Vương Tuệ Hân thậm chí còn kịp kinh ngạc đôi môi bị chiếm giữ, xúc cảm mềm mại và ấm áp khiến hoảng hốt, thậm chí còn kịp kháng nghị ngẩng đầu lên, đôi con ngươi thâm thúy nhìn sâu vào trong đôi mắt kinh hoảng nhưng cũng đầy mê hoặc của .

      “Đừng sợ, cũng phải là quái, ăn thịt em . . . à . . .” cười , lại sửa lời: “ rất muốn ăn em, nhưng nếu được em đồng ý làm bậy.”

      trợn to mắt, bị lời của dọa sợ đến thể thốt nên lời, trong đầu là mớ hỗn loạn. ta vừa cái gì? Muốn ăn . . .

      Gò má nóng lên, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói rồi.

      Nhất định là ta say . . .

      “Em có muốn tìm người đàn ông khác ?” nhớ lúc đứng ở chân núi gào to là tìm người đàn ông khác, mặc kệ là hay đùa cũng phải thử lần mới được.

      vẫn chưa trả lời, nụ hôn của lại rơi xuống lần nữa, lần này dùng đầu lưỡi nhàng lướt qua bờ môi non mềm của , nhờ thế nên lại nghe thấy tiếng thở dốc.

      Vương Tuệ Hân muốn đẩy ra, nhưng lưỡi của lại chui vào trong miệng , hấp dẫn và tràn đầy khiêu khích, hơi thở nam tính hòa quyện cùng hương thơm của rượu, tràn ngập khoang mũi .

      hoảng hốt đẩy bả vai , cùng lúc đó, đầu lưỡi của lại khẽ lướt qua đầu lưỡi của , khiến run rẩy, cảm giác hưng phấn lan đến tận ngón chân, khiến lòng có chút nhộn nhạo.

      “Ừm. . .”

      biết mình phát ra tiếng than đầy gợi cảm lại là khích lệ rất lớn đối với , khiến càng thêm nhiệt tình mút lấy chiếc lưỡi của , khiến căn bản thể nào chống đỡ được.

      Từng có bạn trai, đương nhiên là cũng từng quan hệ, vậy nên cũng cảm thấy ghét nụ hôn này, nhưng cũng thể là hưởng thụ, vẫn luôn khó có thể thả lỏng mình vào những lúc thân mật thế này, hôn môi chính là nuốt nước miếng của đối phương, mà vận động giường cũng giống như vậy, có lẽ bởi vì Bành Ngạn Kỳ quá mức câu nệ với , hơn nữa hai người bọn họ cũng quá nhiệt tình trong chuyện này, vậy nên cũng cảm thấy gì cả.

      Đây cũng là lý do vì sao khi bắt gian tại giường trong lòng vô cùng khiếp sợ, vết thương này khó có thể phai mờ, Phương Khải Lỵ từng thị uy với : biết cách để ta thỏa mãn . . . .

      Lúc đó, tức giận đến nỗi thể kìm được mà tát Phương Khải Lỵ, chỉ hận thể đem Bành Ngạn Kỳ và ta đẩy xuống địa ngục, để cho lửa địa ngục thiêu cháy bọn họ.

      Cho nên lúc này mới bị mê hoặc như thế, Tạ Kính lại dấy lên ngọn lửa hưng phấn, khiến có cảm giác lạ lẫm. . . .

      Tay của trượt vào trong áo , mơn trớn da thịt non mềm, xua tan những ý nghĩ trong đầu , lúc hai tay của chạm đến bầu ngực mềm mại, nhàng vuốt ve bọn họ đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.

      tay vòng ra sau lưng cởi áo ngực của , lại thể chờ đợi mà tiếp tục vân vê hai bầu ngực trắng mềm, cất tiếng rên rỉ, cảm giác này tốt.

      Ngón tay cái của miết nụ hoa của , khiến run rẩy càng thêm dữ dội.

      Vương Tuệ Hân mơ màng rơi vào trong cơn kích tình mãnh liệt, nhưng trong lòng lại có chút bất an, khẽ giãy giụa: “Đừng. . .”

      khẽ ngẩng đầu, hô hấp nặng nề, hôn từng chút từng chút lên mặt : “Đừng sợ, đừng sợ. . . .”

      Đầu lưỡi của lướt qua vành tai , khẽ vẽ vài vòng, mang đến cho từng đợt khoái cảm đến tê dại, khiến nhịn được mà khẽ rên lên: “Ah. . .”

      đối với chuyện tình dục vô cùng bỡ ngỡ, chẳng bù cho lão luyện như vậy, rất nhanh tìm được vùng mẫn cảm phía sau vành tai của , lại khẽ liếm vài cái khiến rên lên nức nở, bắp đùi khó nhịn mà cọ sát vòng eo của .

      thở dốc, lập tức cởi áo của mình, cũng tiện thể cởi luôn cho , sau khi bầu ngực tuyệt mỹ hoàn toàn lộ ra trước mắt dục vọng bên dưới của dường như còn cách nào khống chế nổi.

      cúi đầu dùng mọi cách để khiêu khích, ngậm lấy nụ hoa phấn hồng của vào trong miệng, đầu lưỡi khẽ phớt qua.

      Vương Tuệ Hân chịu nổi, khẽ cong người lên, hai tay túm chặt ga giường, cố gắng níu kéo chút lý trí còn sót lại.

      . . . Đợi . . .A. . .” Khi dùng sức mút lại rên lên, thậm chí còn ưỡn ngực về phía trước.

      Khoái cảm tựa như sóng biển cuồn cuộn kéo đến, thân thể lại như bị lửa đốt, nóng đến đổ mồ hôi, ngay cả quần áo bị cởi ra lúc nào, cũng hề biết.

      Phản ứng của càng khiến vui vẻ, càng ra sức khiêu khích , hai tay thuần thục mơn trớn ở người , khiến ngừng rên lên từng tiếng kiều.

      Tiếng kêu của kích thích , dục vọng bên dưới dường như là thể khống chế được nữa.

      Khi tay chạm đến nơi tư mật lại khẽ rùng mình cái.

      “Đợi. . . Đợi . . .”

      Tiếng kêu như mèo của căn bản là có cách nào ngăn lại, ngẩng đầu che lấp đôi môi .

      “Em ướt.” Giọng khàn khàn át tiếng nức nở của , ngón tay vuốt ve khe huyệt ẩm ướt, khi ngón giữa của trượt vào giật mình sợ hãi, theo bản năng kẹp chặt tay .

      “Đừng. . . .” đẩy bả vai rắn chắc của , ánh mắt bối rối vẫn ngừng đấu tranh.

      làm cho em thoải mái.” ngừng hôn lên môi , ngón giữa khẽ động đậy, ngón cái lại nhàng vuốt ve tiểu hạch mẫn cảm của .

      Khoái cảm mãnh liệt từ phía dưới bỗng chốc vọt lên, hệt như tia chớp, theo bản năng nâng lên mông , vươn tay nắm lấy cổ tay của .

      mê muội nhìn rên rỉ trong cơn khoái cảm, hàng chân mày nhíu chặt giống như vừa khổ sở lại vừa vui sướng, cũng nhịn được nữa, lập tức kéo quần xuống rồi thuần thục lấy bao cao su đeo vào.

      Vương Tuệ Hân cố gắng kéo mình ra khỏi cảm xúc mê man này, nhưng dục vọng lại khiến trầm luân, khẽ vặn vẹo thân thể, lại cảm giác trở về bên cạnh mình.

      thở dốc, chăm chú ngắm nhìn đường cong hoàn mỹ, thân thể trắng nõn của , bàn tay thương vuốt ve bắp đùi trơn mịn, lại thể nhẫn nại mà lập tức tách hai chân ra, phái nam nóng bỏng chạm vào khe huyệt ướt át, sau đó đột nhiên dùng sức tiến vào nhanh.

      “Ah. . .” Khoái cảm ập tới khiến cả hai đồng thời kêu lên.

      Vương Tuệ Hân nghẹn ngào khóc nấc, cảm giác như mình làm chuyện xấu, nhưng cơ thể chưa bao giờ trải qua khoái cảm như vậy thiêu đốt mất lý trí của , khiến cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

      “Thả lỏng, thả lỏng. . .” Tạ Kính khàn giọng : “Em chặt quá. . . .”

      Ngón cái của vẫn miết tiểu hạch của .

      Khoái cảm cọ xát khiến như muốn xụi lơ, cơ thể tự chủ mà co rút lại, kẹp chặt phái nam căng cứng của .

      Tạ Kính ngửa đầu thở dốc, hưởng thụ cái cảm giác mất hồn này.

      “Tuyệt quá. . .” mở chân rộng thêm, thắt lưng bắt đầu mạnh mẽ đưa đẩy.

      Vương Tuệ Hân cong người, túm chặt ga giường, theo mỗi lần ra vào của mà cất tiếng rên rỉ.

      Phái nam nóng bỏng ở trong cơ thể khẽ giật giật, khi dùng sức tiến sâu vào bên trong lại nghẹn ngào lên tiếng. . .

      “Đừng như vậy, quá lớn, đợi. . .đợi . . .”

      nức nở khiến suýt chút nữa cởi giáp đầu hàng, khẽ cúi xuống hôn lên môi , vươn tay nắn bóp hai bầu ngực: “Đừng những lời đáng như thế.”

      thở hổn hển, con ngươi đen láy cứ như sắp phun ra lửa, bên dưới vẫn như cũ, hết lần này đến lần khác xâm nhập vào hoa kính của , cảm giác căng chặt và nóng bỏng khiến toàn thân run rẩy.

      ôm chặt , dùng sức hôn, thắt lưng cũng theo đầu lưỡi mà đưa đẩy, thể nào chịu nổi, đành phải ôm chặt lấy , mồ hôi ẩm ướt của hai người cứ thế hòa quyện vào nhau.

      Vương Tuệ Hân nằm dưới người nức nở vặn vẹo, cố gắng tìm thỏa mãn, muốn cùng kéo dài vui sướng này, thế nhưng lại cho.

      hệt như con sư tử cái vừa được nếm trải hương vị ngọt ngào, ôm chặt lấy , ngừng vặn vẹo, trong cơ thể lại có loại kích động chịu để yên, hệt như dã thú cứ muốn thoát khỏi giam cầm.

      Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng vượt qua được bức tường trước mắt, khó chịu kêu to: “Nhanh lên, nhanh lên chút. . .”

      ôm lấy thắt lưng .

      Động tác này của kích thích , khiến cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, thô lỗ nâng hai chân đặt vai mình, tư thế này khiến có thể tiến vào sâu hơn, mỗi lần dùng sức tiến vào lại hét to tiếng, toàn thân bắt đầu run rẩy.

      “Muốn nhanh nữa ?” khàn khàn hỏi, cố tình trêu chọc .

      Nước mắt che mờ đôi mắt của , chỉ nghe thấy tiếng nức nở : “Nhanh lên, em muốn , nhanh lên chút nữa. . . .”

      dùng sức kẹp chặt .

      gầm tiếng, chợt lui về phía sau rồi dùng sức đâm mạnh vào.

      cũng cong người, trước mắt chợt lóe lên vô số đốm sáng, cảm xúc mãnh liệt bỗng chốc hóa thành bọt biển, cứ thế rơi xuống, nhấn chìm trong cơn cực lạc, cuốn tiến vào từng đợt cao trào.

      Tiếng thét chói tai của quanh quẩn bên tai , gầm lên rồi chôn sâu vào trong cơ thể , bắn ra tất cả tinh hoa, mang hai người đến cao trào cực hạn. . .

      Sau đó, ngã xuống người , mồ hôi đầm đìa, bắp đùi trắng nõn từ vai trượt xuống, hai người cố gắng hít vào chút khí, rồi lại nằm im bất động, lát sau mới có sức để ngẩng đầu lên nhìn .

      Có lẽ ngày mai vô cùng hối hận, trách dụ dỗ , nhưng lúc này muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, trông thấy vẻ mặt mê man vẫn còn chìm trong cao trào, cảm thấy tất cả đều đáng giá.

      Khẽ cúi đầu hôn , hai tay quyến luyến vuốt ve bầu ngực trắng ngần, lại khẽ rên lên, giống như con mèo cầu xin chủ nhân trìu mến.

      thỏa mãn thở dài, cảm thấy thích xúc cảm mềm mịn thân thể , dục vọng như đốm lửa còn sót lại, dần dần bùng cháy, trong phòng lại lần nữa chìm vào cảnh xuân kiều diễm. . . .
      sanone2112, linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :