1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mùa đông năm sau vẫn có tuyết - Tuyết Linh Chi ( Update Chương 49/80) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 28.

      Thần Thần cầm lấy quả táo chậm rãi cắn, chỉnh cho tiếng tivi về số dung lượng nhất, quay sang chạm vào cánh tay Đường Lăng Đào nhắm hai mắt, giống như ngủ.

      nhàng đứng dậy ném hột táo vào sọt rác, tắt tivi, bóng đêm từ ngoài cửa sổ lập tức tràn vào, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt đầu giường xuyên qua bóng đêm, chiếu sáng mờ tỏ khoảng.

      Thần Thần nhìn ở bên cạnh, ba ngày, quãng thời gian qua ở cùng ngọt ngào. Đến ngay cả tranh cãi cũng ít có, trải qua từng này chuyện, cảm giác những giây phút ầm ĩ như chưa từng xảy ra.

      bỗng nhận ra dường như chỉ cần ác độc chọc tức , cũng những lời làm tổn thương . Cả hai người như đều lùi bước nhường nhịn, bước vào thế giới cao rộng đẹp đẽ, khiến tự kiềm chế mà trầm mê.

      Nếu cả đời được như vậy… cũng thoải mái tận hưởng.

      Điện thoại của Đường Lăng Đào đặt tủ đầu giường bỗng vang lên làm giật mình, sợ đánh thức , nhanh tay cầm lấy. cả ngày bận việc vất vả, được chứng kiến lúc làm việc, cũng hiểu được. Nếu là chắc sứt đầu mẻ trán rồi bỏ của chạy lấy người.

      Thành công luôn cùng với cố gắng.

      Ánh sáng của màn hình điện thoạt loé sáng có chút chói mắt, nhận ra dòng chữ Lộ Lộ lên, tim giật thót.

      Bây giờ mấy giờ, vẫn còn gọi điện đến sao?

      tức giận từ chối cuộc gọi, chỉ mấy giây sau lại gọi tới. là đổ thêm dầu vào lửa, tắt máy, tâm tình thực khó chịu, vừa định ném điện thoại rồi nằm xuống phát Đường Lăng Đào cau mày nhìn kĩ, biết tỉnh lúc nào.

      hạ mí mắt, mím môi lời nào, coi như có việc gì chui vào chăn bị chặn lại.

      “Ai gọi đến vậy?” Giọng điệu chậm rãi, có vẻ vui hỏi.

      "Hừ!" dùng sức kéo chăn, trả lời.

      đột nhiên thả lỏng tay, theo đà suýt nữa bị ngã xuống giường, định cáu giận tranh thủ quàng tay ra. cảm thấy vô cùng tức giận, lúc và Đường Lăng Đào tiến triển tốt đẹp mấy ả này lại xuất . nắm chặt điện thoại trong tay, cho chạm vào.

      thản nhiên giữ chặn trong tay, gỡ điện thoại trong bàn tay nắm chặt, liếc nhìn cười cười, “Ghen sao?”

      “Đúng!” thoải mái thừa nhận, “ cần vội vàng gọi lại! được gọi lại cho chị ta!”

      ấy gọi đến muộn như vậy, chắc hẳn có việc xảy ra, gọi lại hỏi chút.” Đường Lăng Đào nhận ra người gọi là Lộ Lộ, liền bấm nút gọi lại.

      " được!" Thần Thần ra sức giãy ra khỏi kiềm chế của , vùng tới muốn giựt lấy điện thoại, “ được là được! Muộn như vậy chị ta gọi cho làm gì chứ? Rủ lên giường sao?”

      "Thần Thần." cau mày cười cười, "Lại bậy rồi." chặn lấy tay , thoải mái quay người nghe điện thoại.

      Thần Thần tức muốn khóc, chuyện của Lộ Lộ thực quan trọng đến vậy sao? tỏ ra thái độ như vậy, vẫn còn gọi lại?! Đường Lăng Đào nghe điện thoại, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, muốn đùa với Thần Thần nữa, quay người ngồi dậy, chăm chú nghe điện thoại.

      Thần Thần cũng thuận thế ngồi dậy, oán hận quyệt miệng trừng .

      cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo, “ phải xem chút.”

      Tức giận bốc lên, biết! Lộ Lộ và Trữ Hồng luôn rình lấy cơ hội để kéo rời xa ! Đêm muộn như vậy, còn kéo từ giường xuống!” được !” kêu lên, giọng điệu kích động khiến cho sửng sốt, quay người nhìn .

      "Thần Thần!" nhíu mày, " là có việc ấy mới gọi tới ."

      "Có việc? Chị ta sao luôn luôn có việc? ! , chị ta thể sống được?” chua ngoa cười lạnh, “Chị ta biết nhiều đàn ông như vậy, số đàn ông chị ta từng lên giường bằng cả đội quân, vì sao lại tìm đến ? Tại sao? còn muốn thoải mãn chị ta nữa?”

      "Em!" Đường Lăng Đào trừng mắt, nhưng nhận ra mở to mắt ngập nước, đành hít sâu hơi, dằn giọng : "Thần Thần, đừng làm loạn. Bạn trai của Trữ Hồng trộm tiền của ấy rồi chạy trốn, phải .”

      “Bạn trai Trữ Hồng trốn liên quan gì đến ? Gọi đến thay thế sao?”

      "Thần Thần!" lại hít sâu hơi, "Trữ hồng tìm bạn trai dễ dàng, chuyện xảy ra như vậy, người đàn ông của ấy bỏ chạy, ấy hẳn rất đau lòng, em cũng là phụ nữ, chắc em cũng hiểu chứ?”

      “Tôi hiểu! Tôi rất hiểu!” Nước mắt trào ra,” Bọn họ cũng luôn khiến cho người đàn ông của tôi bỏ

      Lòng bỗng mềm nhũn, ôm chầm lấy , " có bỏ , bỏ . chỉ lúc, về ngay.” dỗ dành như dỗ trẻ con.

      Thần Thần ôm lấy thắt lưng , khuôn mặt dán lên bụng , nước mắt cũng tuôn rơi, “ Đừng , Đường Lăng Đào, đừng ! Em cũng sợ, em cũng sợ lắm, em … em cũng cần . Đừng , ở lại với em”

      "Thần Thần..." thở dài gọi tên , do dự trong chốc lát, “ Hay là… em cũng thay đồ, chúng ta cùng , được ?”

      “Em ! Gã đàn ông của chị ta chạy mất có quan hệ gì đến em chứ? Em cũng thân thiết gì với chị ta, tại sao lại phải !” dừng lại chút, “ Em cũng thể lấy người đàn ông của mình đền cho chị ta, đừng mà, đừng !”

      "Thần Thần." như vậy, tựa hồ làm cho vui vẻ lên chút, thấp giọng cười cười, "Đừng nháo vì chuyện này, nhanh về ngay… được ? Chỉ hai tiếng thôi được ?” dỗ dành, vuốt ve tóc .

      cứng ngắc tựa vào người , trầm mặc hai giây, " vẫn muốn , em cầu xin như vậy, vẫn muốn !”

      " lập tức trở về..." còn chưa dứt lời, đột nhiên dùng sức đẩy mạnh ra, khiến phải lùi lại mấy bước, trong mắt nhìn đầy oán giận.

      "Thần Thần, em rốt cuộc muốn làm nháo loạn cái gì? chỉ xem ấy thế nào, giúp ấy tìm gã kia trở về, tìm tài sản trộm mất! Em làm ầm ĩ cái gì! Chuyện này đâu ảnh hưởng gì đến em và ?” có chút kiên nhẫn.

      Thần Thần gắng muốn ngăn dòng nước mắt trào ra, nhìn thẳng , “Vậy tôi hỏi , Đường Lăng Đào! Vì sao mỗi lần bọn họ gọi , cương quyết phải ?! Ban ngày hay đêm khuya, bất kể lúc nào, ở đâu. Bọn họ quan trọng như vậy sao?”

      "Thần Thần..." phiền chán quăng người ngồi xuống ghế, còn muốn bị lạnh lùng của khiến cho dừng lại.

      vẫn nhìn thẳng vào , ánh mắt nghiêm túc nhưng lại trống rỗng.

      " , nếu vừa rồi nếu chúng ta làm tình, có nghe cuộc gọi này ? có bỏ hay ?"

      "Em nghĩ vớ vẩn gì đấy!”

      " vẫn !" cười lạnh, trong ngực tim đập mạnh kịch liệt, nước mắt tuôn rơi, nàng ngồi giường, tóc tai có phần rối loạn, vài sợi tóc vì nước mắt lên dính lên mặt, nhìn qua có chút điên cuồng, " cho tôi biết, lên giường với mấy người cùng lúc với tôi? Mấy người?” thét lên.

      "Thần Thần." nhịn được ngồi lên giường, ôm lấy , cũng giãy ra. vuốt mấy sợi tóc dính mặt , “ ... trong lòng chỉ có mình em.”

      nhúc nhích, biểu tình cũng thay đổi, đây là câu luôn hy vọng, chờ mong, tại sao bây giờ nghe thấy lại hề có cảm giác gì?

      "Em hiểu lầm rồi, họ chỉ là bạn bè của . Được rồi, hay em có thể coi họ như chị em của , là chị em chồng được ? Những chuyện cũ của và các ấy…” dừng lại,” Nhưng bây giờ là tại, bọn thực chỉ là bạn bè.” cố vui vẻ cười , “ Đến tay các ấy còn chưa nắm, tuyệt đối có chuyện như em tưởng tượng.”

      "Chuyện này em quản." Ánh mắt cương quyết của nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen. “Đêm nay, em đồng ý cho .”

      nhíu mày nhìn , . Điện thoại trong tay lại kêu lên.

      nặng nề nhìn , " thích em, trong lòng chỉ có em, vậy hãy ở lại, ở lại bên em.”

      nhìn chút, liền nghe điện thoại, tiếng Lô Lộ lo lắng, rất nhanh, làm cho khí căng thẳng càng khiến ngừoi ta thêm nôn nóng.

      "Tôi biết." trầm giọng , "Tôi nhất định tìm gã kia trở về."

      Thần Thần đột nhiên bật cười to, cười nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, cũng đứng lên, giường.

      " vẫn muốn ?"

      Đường Lăng Đào về phía cửa, “Mọi chuyện chờ về tiếp.. về, nhanh thôi.”

      "Nếu bước ra khỏi cửa, chúng ta chấm dứt!” gào lên.

      chạm vào cửa.

      có chút hoảng loạn, càng cứng rắn gào lên:” Nếu , tôi tuyệt đối phục hôn với ! Cho dù là ngừoi đàn ông duy nhất thế giới, tôi cũng cần !”

      mở cửa ra.

      "Đường Lăng Đào!" tuyệt vọng kêu lên.

      dừng chút, quay đầu, "Chờ trở lại."

      Tiếng cửa đóng vang lên, cái gì đều nhìn thấy ... suy sụp ngã giường, cả người tia khí lực đều có .

      Kết cuộc là như vậy... Vĩnh viễn là như vậy...

      Có lẽ, nên ở cùng chỗ, thể ở cùng chỗ.
      Last edited: 2/3/16

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đường Lăng Đào cũng quá đáng nhỉ. Việc cỏn con đó thi gọi 1 cú đt là có đàn em lo hết cần j phải trực tiếp . Thôi n9 cứ ngược n9 đê mình ủng hộ

    3. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 29
      Ánh sáng từ ngọn đèn chói mắt, tinh tế toả sáng từ tầng năm, ánh sáng so với màn đêm đen, khiến cho lòng người càng thêm vắng vẻ.

      hơn 12 giờ. Đường vắng lặng, thỉnh thoảng chiếc taxi chạy như bay qua. Ban ngày nơi đây là quảng trường trung tâm mua sắm rộng lớn, vậy mà giờ lại hoàn toàn vắng vẻ, khiến cảm thấy xa lạ.

      Vòi phun nước dừng hoạt động, trông càng trống trải hoang vắng, giống như di tích lịch sử xa xưa. Thần Thần ngồi thành bể nước, lặng lặng nhìn đáy bể đầy tiền xu. buồn cười, vòi phun nước làm sao có năng lực thực điều ước cơ chứ!

      cảm thấy có chút lạnh lẽo, hành lý mang theo chỉ vài bộ đồ mà vơ vội theo cách tuỳ tiện. Bới ra trong túi chiếc áo khoác mặc vào, phát ra di động nằm trong túi áo. Đây là điện thoại ĐƯờng Lăng Đào đưa cho , cứ tưởng bị mất lúc bị bắt cóc.

      lấy điện thoại ra, cầm trong tay vuốt . Vì theo cầu của , điện thoại có màn hình lớn, bề ngoài rất bắt mắt. Thư kí của Đường Lăng Đào rất cẩn thận còn dán sẵn màn hình, và cả óp vỏ điện thoại. còn từng nhìn ngắm kỹ cả ngày, đúng là sở thích của con , còn chê cười tưởng tượng, mơ mộng nhiều.

      Sau màn cười cười, rồi ầm ĩ náo loạn, vừa qua… Bây giờ, chỉ sau chớp mắt, chỉ còn lại mình.

      Bây giờ so với lúc mới ly hôn còn thê thảm hơn. hoàn toàn thể tìm được nơi nào thuộc về mình, nơi có thể lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau này.

      Thế giới của , mỗi tấc góc, đều xuất . Chỉ có thế giới của , là được bước vào nửa bước. hít sâu hơi. thương tâm, có thương tâm. Đường Lăng Đào và ra cũng chưa có gì biến chuyển, cũng chưa quá nhiều thân mật hay tình cảm, cả hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ, hề tiến lại gần nhau hơn. tiến lại gần, hiểu , hề có chút nào lại gần.

      Lại trở lại thời điểm tại, càng hiểu được, cùng … Có lẽ là nhau đấy, nhưng thể ở chung với nhau. Việc chia tay, tuy rằng miễn cưỡng cười, cũng chỉ chịu được , hai lần, thế để đến lần ba, lần bốn. thể làm quyển số ghi số lần chia tay được.

      Đêm, dài, chỉ có mình , nên thế nào cũng được.

      Mở điện thoại, gọi cho ai bây giờ? Mai Thi sao?… Quên , nếu để mấy bà tám đó biết chuyện chắc bị cười đến chết …. Nghĩ cũng chỉ còn có Lấy Hiệt.

      Nghĩ như vậy, tay bấm máy. Cuộc gọi ngay lập tức có người nghe máy. Lấy Hiệt alo tiếng, giọng có vẻ buồn ngủ, nhưng có chút trầm thấp mơ hồ.

      "Ngủ được sao?" dường như có việc gì để , nhưng lại có chút cao hứng phấn chấn.

      "Lượn vòng ?! Thời tiết tốt lắm, khí cũng rất thoải mái, chỉ là hơi lạnh tí..." chợt ngậm miệng, chẳng hiểu sao lại láo nháo liền hơi như vậy. Lấy Hiệt dừng chút rồi hỏi,
      ở đâu?”

      "Chúng ta uống vài chén ? Ông biết quán nào ? Gợi ý ?” còn ha ha cười hai tiếng.

      " ở đâu?" Cậu mạnh mẽ lập lại lần.

      "Trung tâm quảng trường chỗ vòi phun nước..." đột nhiên nhụt chí , xem ra giả vờ được tự nhiên, bị cậu ta nhận ra điều gì đó.

      “Chờ đó, đừng có đâu”

      nghi hoặc nhìn điện thoại bị cụp máy, là Lấy Hiệt sao? Cậu ta có giọng điệu cường ngạnh như vậy từ lúc nào? Xem ra mấy ngày qua cậu ấy bị ông trai giáo dục lại rồi.
      Thời gian chậm rãi trôi, vì phải chờ Kha Lấy Hiệt, càng thấy lâu. chuyên tâm chờ, cái gì cũng mong tưởng. Còn người đàn ông đó... Đường Lăng Đào... bao giờ nghĩ đến nữa, vào lúc mở cửa bước , nên vĩnh viễn biến mất ở trong lòng , cũng tốt, cũng phải phải lo mất , lúc này hoàn toàn phải lo .

      Lúc Kha Lấy Huân bước xuống xe, Thần Thần đơ ra mất mấy giây, phản ứng đầu tiên là ôm lấy hành lý bỏ chạy, đúng, là bỏ chạy, nhưng bị Kha Lấy Huân bước nhanh mấy bước đuổi đến nơi.

      "Chạy cái gì?" ta giữ chặt của cánh tay , cười hỏi.

      Thần Thần nhíu mày, đúng rồi, chạy cái gì?

      Có lẽ là đối với loại đàn ông này, chạy là phản ứng phản xạ của . Bọn họ giống như diều hâu, mà và Lấy Hiệt là lũ gà con.

      Chỉnh chỉnh sắc mặt, muốn tỏ vẻ đúng lý hợp tình, ta có gì khiến sợ chứ? hất cằm, dùng sức dựt tay lại, Lấy Huân cũng thức thời, phối hợp buông tay ra.

      "Như thế nào lại là ?" thể là vô tình ngang qua chứ.

      " gọi điện thoại cho tôi biết đến mà." nhìn tựa tiếu phi tiếu, vì chênh lệch chiều cao, bị ta nhìn như vậy, cảm thấy tức giận rồi.

      "A?" Vừa rồi là ta? Vậy là hiểu rồi, Lây Hiệt có khả năng dùng cái khẩu khí như thế chuyện.

      " giữ điện thoại của cậu ấy làm gì? !"

      "Vì cho nó liên lạc với !." ta trực tiếp , còn mím miệng cười.

      nhìn ta như nhìn quái vật

      “Thế nào đây? trốn nhà à?” Đối với ánh mắt của cũng ngoảnh mặt làm ngơ, tâm tình có vẻ rất tốt liếc nhìn túi du lịch của , xác định là nhóc tức giận bỏ nhà ra .

      “Cãi nhau với Đường Lăng Đào sao?” cười cười, lộ ra hàm răng trắng, “ Lớn tiếng với chứ gì? Bỏ cũng vô ích! Dù đâu, ta đều có thể tìm được .” Thần Thần như thế nào lại cảm thấy ta có điểm vui sướng khi người gặp họa.

      " ta cũng phải chó cảnh sát, làm sao lợi hại đến vậy!"

      Kha Lấy Huân ha ha cười, "Tôi biết, là bỏ trốn ."

      "Đúng, biết gì mà ! làm sao biết được cả thế giới có chuyện gì xảy ra chứ!” lạnh lùng cười nhạo, ta làm như biết chuyện của vậy, lại muốn biết mọi chuyện giữa và Đường Lăng Đào sao? !

      "Tôi chỉ cho chỗ trốn được ?" cười nhìn .

      " phải muốn có liên hệ gì với tôi sao?."

      "Đấy là tôi muốn và Kha Lấy Hiệt có quan hệ.” nhíu mày.

      và Lấy Hiệt có gì khác nhau? Cậu ta là đàn ông, phải sao?” cười lạnh, liếc nhìn ta.

      bị làm cho phì cười “Phải, phải, về điểm này tôi và nó giống nhau. Thế nào? Theo tôi chứ?"

      "Tôi đâu có thân thiết với chứ? Sao lại phải theo ?” bĩu môi, ta nhìn có vẻ tốt đẹp gì, hiểu sao tự nhiên lại tốt với vậy.

      "Đường Lăng Đào là cái cái loại người nào..." cười cười, " hẳn là so với tôi biết . Nếu muốn chia tay , trước mắt tôi có thể giúp . Còn về em trai tôi, cũng thấy rồi, ngoại trừ chơi cùng ra, nghĩ nó có thể giúp được sao?

      lẳng lặng nhìn , đúng vậy, sao biết bọn họ là loại người thế nào? Có thể đoán được suy nghĩ của người khác, hơn nữa còn đúng trọng điểm.

      "Do dự cái gì nữa?" nhìn đôi mắt to xinh đẹp của , "Sợ tôi hiếp rồi giết? Hay là lợi dụng ?"

      phục hồi tinh thần lại trừng ta, dễ bị nhìn thấu đến vậy sao? Chẳng lẽ mặt có viết lên tất cả suy nghĩ trong lòng?

      " tin tôi? Vậy quên ." ta khinh khỉnh nhún vai, làm bộ muốn quay người bước , “Đừng có liên lạc với em tôi nữa nha, Đường Lăng Đào uy hiếp nó, tôi sợ ta làm em trai tôi thành tàn phế mất.”

      "Này ——" nhịn được gọi lại.

      ta nhịn cười, xoay người lại, "Lại làm sao vậy?"

      " có mục đích gì?" Thần Thần nhíu mày, ta là người có thể đem lũ gián ra nấu, khẳng định vô duyên vô cớ làm việc thiện đâu.

      "Mục đích sao..." trầm mắt, tựa hồ còn phải suy nghĩ chút, "Vì vấn đề thuê lại mặt bằng tại trung tâm thương mại, tôi và ta bàn bạc lâu. ta dựa vào lợi thế hơn, lấn áp bên tôi, làm tôi cảm thấy dễ chịu chút nào. Có cơ hội để hạ gục , tuy có chút mạo hiểm nhưng tôi thấy rất thú vị.”

      Thần Thần cúi đầu lời nào, đúng vậy, đúng là phong cách của Đường Lăng Đào, tựa như… Kha Lấy Huân phải làm như vậy cũng phù hợp với cá tính của ta. Loại người giống như bọn họ hận nhất là bị người khác chiếm thượng phong, cho nên phải tìm cách cân bằng chút.

      Kha Lấy Huân mím miệng, tựa tiếu phi tiếu nhìn , cũng vội chờ trả lời.

      Trả đũa lại Đường Lăng Đào? ta tươi cười thêm tươi, có lẽ đến phiên phải xuống nước rồi. cũng biết Đường Lăng Đào là người thế nào, con người có xuất thân hắc đạo truyền khắp giới. này... ta nhìn ra vẻ trấn tĩnh khuôn mặt nhắn, chỉ sợ đây chính là nhược điểm của Đường Lăng Đào.

      ta có khả năng trao đổi lợi ích... Đáng giá để chờ mong.
      Jeremej Sanbornthisway011091 thích bài này.

    4. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited: 25/3/16
      quỳnhpinky, Jeremej Sanbornthisway011091 thích bài này.

    5. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 31

      Đệm êm thực là thoải mái, gối đầu, đệm chăn đều là mới , ngửi mùi thấy tươi mát rồi.

      Nhưng mà, lại ngủ được, là vì bật đèn, cũng phải là vì lạ chỗ. Có chút sợ hãi, mà rất nhiều đơn, trong lòng như có hang động đáy, như bị rơi vào đó.

      Có Kha Lấy Huân "ân cần dạy bảo" nữa, phiền đến chết, lại giống như vẫn còn sống bình thường, rất im lặng... Nhiều cảm xúc kìm được liền trào ra, thậm chí ánh mắt còn cảm thấy cay cay, tim cũng nhói nhói đau.

      phát thấy tìm sao? Có sốt ruột ? Ngay cả lúc bị bắt cóc cũng có vẻ như vậy.

      Hôm nay... nhìn tấm rèm cửa sổ mỏng , trời sao vẫn chưa sáng? Mà cho dù sáng thế nào chứ, có thể có cái gì thay đổi? vẫn khó chịu như vậy! Trốn ở chỗ này... Tuyệt đối là chính xác , Đường Lăng Đào phá vỡ hi vọng hạnh phúc của , nếu gặp mặt, sợ nhịn được mà nổi giận đến phát điên.

      Rời khỏi giường, ra phòng, vô tình thế nào lại muốn ngó qua căn biệt thự của Kha Lấy Huân. Nhất định là do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, rất đơn giản, thanh lịch, lại tiện sử dụng, kiến trúc sư này thực là người có thẩm mĩ tốt.

      vào phòng bếp, bật đèn, đúng là căn phòng của người trẻ tuổi độc thân, phòng bếp Kha Lấy Huân cũng chỉ dùng trang trí, sạch ngăn nắp đến mức quá đáng.

      Mở tủ lạnh ra, muốn ốm, tủ lạnh của người này cũng sạch quá rồi? Chỉ có vài chai bia, ngay cả hoa quả đều có.

      Cũng đúng, làm ngành ẩm thực , làm xong ăn uống no rồi mới về nhà cần gì nấu nướng.

      "Ngủ được?"

      "Hả!" sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, yên lặng như vậy mà hề nghe thấy tiếng ta bước xuống lầu.

      Kha Lấy Huân cười cười, vẻ mặt phẫn hận của ra rất thú vị.

      "Đói bụng?" hỏi.

      Thần Thần tùy tiện gật gật đầu, nếu phải do đói, bằng nửa đêm bước vào phòng bếp làm gì?

      " có có cách nào, chỉ có thể cố nhịn đến buổi sáng, nhà của tôi có đồ ăn."

      "Đồ ăn vặt cũng có? Đồ uống cũng có? Lúc xem tivi, lúc lên mạng cứ ngồi thôi à? " tỏ ra kinh ngạc, bởi vì phát ra có người có thể cùng trò chuyện, mặc dù là Kha Lấy Huân nữa cũng làm thấy thoải mái hơn.

      Kha Lấy Huân nhìn , nàng này khuya khoắt ngủ được, lại tìm chủ đề nới chuyện, lúc cố ý trừng mắt mắt chuyện, trong ánh mắt độc cùng bi thương lại càng ra ràng .

      " dễ sống ." mím miệng gật gật đầu, "Cho tôi tờ giấy với bút ."

      "Tự vào phòng làm việc lấy sao?." nhìn .

      "Cùng , cùng ." kéo , "Đỡ phải cho lại lo lắng tôi trộm cái gì của ."

      cười cười, cùng hướng thư phòng bước, "Muốn giấy cùng bút gì chứ? Viết thư cảm ơn tôi sao?"

      cắt tiếng, người này tưởng tượng rất phong phú.

      "Mau lấy, mau lấy. Viết xong biết."

      Kha Lấy Huân ngồi ở sô pha xem tivi, còn mấy tiếng nữa là trời sáng, muốn ngủ.

      Liếc mắt quỳ gối thảm, ghé vào bàn cầm bút viết này nọ, "Viết gì vậy?" có chút nhàm chán, rạng sáng cũng chỉ có mấy phim truyền hình, chẳng có gì để xem.

      Thần Thần nhíu mày, dùng bút cào cào tóc, "Chưa xong, lâu lắm viết chữ, tự nhiên rất nhiều từ tôi nhớ nổi viết như thế nào. Khoai tây chiên viết như thế nào?"

      cười nhạo, "Tuỳ , dùng ghép vần hoặc là vẽ tranh, làm cho thư ký của tôi xem hiểu được là được."

      nâng ánh mắt phục nhìn , " cũng luôn dùng máy tính, viết tay sao? Được ——" đảo mắt nghĩ nghĩ, "Nhà bán cơm, vậy 'Thao Thiết' hai chữ này viết cho tôi xem!"

      "Tôi mà bán cơm? !" Kha Lấy Huân cau mặt "Đưa đây!" thân thủ bắt lấy bút trong tay , Thao Thiết... Thao Thiết... Tuyên truyền rằng đan thượng luôn luôn dùng hai chữ này, cách viết... dùng bút vẽ vời nửa ngày, nghiêm mặt đần ra ngẩng đầu, phát Thần Thần nhếch khoé miệng, đắc ý dào dạt nhìn lên giấy, bộ dạng như tiểu nhân đắc chí.

      " viết!" giận tái mặt, ném bút, vo viên tờ giấy rồi vứt lên bàn.

      "Danh sách đồ cần mua của tôi!" hất ra, đoạt lấy tờ giấy, tức giận và bất bình.

      phiêu liếc mắt cái, cao hứng : "Sao lại dài như vậy? Tôi định giữ ở lại lâu đâu."

      "Đây đều là nhu yếu phẩm!" lý giải.

      "Nhu yếu phẩm?" lườm , đoạt lấy tờ danh sách.

      "Dép trong nhà? Ở đây có dép sao?"

      "Dép của đều quá to, tôi vừa, toàn bị vấp chân.”

      "Sữa tắm loại XX, sữa rửa mặt, dầu gội?"

      "Là những loại tôi dùng quen rồi, đồ của phải cùng hãng, làm tóc tôi hỏng mất. Thư ký của là nữ đúng ?"

      nghiêm mặt gật đầu.

      "Như vậy tốt hơn." cười, "Bảo ấy mua hộ tôi bộ đồ ngủ nữa, tôi mang có bộ, nên chẳng tắm được.”

      " là thiết yếu ." hừ lạnh, ngón tay chỉ chỉ lên danh sách dài đồ ăn vặt dài kín cả mặt sau, "Giày thể thao? định tập thể dục trong nhà tôi sao? !"

      "Tôi chỉ tập nhàng thôi, chứ ngồi làm chân tôi đau. Mà ràng…” hướng về giả vờ nịnh hót cười, " là người có tiền, mua cho tôi hai bộ mặc nhà , tôi dọn dẹp nhà cửa cho luôn.”

      đau đầu hừ tiếng, "Giữ trong nhà là chuyện lãng phí tài nguyên nhất tôi từng làm."

      Nàng ha ha cười, "Quần áo cùng dép tốt nhất mua hộ tôi , tôi tin vào thư ký, thẩm vị của tốt thế, chọn đồ chắc cũng tốt lắm.”

      “Đừng có làm mặt đó với tôi!” trừng , nghĩ giống , dễ bị lừa đến vậy sao?

      “Quần áo size S, dép size 36, có cần phải viết ra ?”

      cười hì hì .

      “Tôi bảo người mua cho liếc nhìn .

      ngã ra sô pha, đầu muốn nghỉ ngơi, nhưng thân thể dường như mềm nhũn ra, tựa vào bên tay vịn, đột nhiên phát hết những điều có thể rồi… Nháy mắt liền thấy như kiệt sức, sắp hư thoát .

      Kha Lấy Huân yên lặng nhìn trong chốc lát, "Mau ngủ chút , tôi gọi người đưa bữa sáng đến?"

      thế nào lại muốn lắc đầu, kỳ ... Cái gì cũng đều muốn ăn.Tuy danh sách nhiều đồ ăn, cũng chỉ là thói quen, những món ăn hay dùng.

      Lấy Huân để ý tới nữa, gọi đến nhà hàng gần nhất bảo chuẩn bị bữa sáng mang đến, nghĩ nghĩ để ăn gì.

      Thần Thần ngồi ở sô pha nhìn Lấy Huân chuẩn bị mở cửa làm, "Này ..." nhịn được kêu tiếng.

      "Hả?" bên giầy quay đầu nhìn .

      "... về sớm chút được ? Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn sớm chút lấy đồ nhờ mua kia." co người lại thành khối, nơi thân này quả thực quá lớn.

      Kha Lấy Huân nhìn trong chốc lát, " biết." thấp giọng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :