1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mùa đông năm sau vẫn có tuyết - Tuyết Linh Chi ( Update Chương 49/80) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 24
      gào thét lên, khiến cho mấy gã bắt cóc tỉnh dậy. Có gã lờ đờ buồn ngủ mông lung vẫn lấy bật lửa.

      Ánh sáng mong manh từ bật lửa làm cho Thần Thần nhìn con rắn cách hai, ba bước. Cơ thể mềm mại dưới lớp da hoa văn rực rỡ của nó khiến cho cứng người, muốn khóc mà khóc nổi. Đến ngay cả kêu cũng dám kêu.

      Con rắn thấy ánh sáng, cũng bất động, Thần Thần dường như cảm nhận được vị hôi tanh cơ thể nó. Mấy gã nông dân nhanh tay châm lửa, thấp giọng cảnh cáo : "Chớ gì, cũng đừng động."

      Thần Thần ngay cả gật đầu cũng dám, con rắn kia có vẻ cảm nhận được nguy hiểm, lại giống như muốn lao vào cắn cho ngụm.

      Lão Tam đụng đến cái bình rượu, ném ra cửa, phát ra tiếng động, làm cho con rắn thấy động mà uốn lượn qua. Gã ngăm đen đứng gần nhất đột nhiên đứng dậy, lao vào, dùng tay , túm chặt đầu con rắn. Con rắn vẫn chưa từ bỏ ý định, uốn éo thân mình, nhìn Thần Thần như muốn lao vào phía .

      “Cừ ! Là rắn độc, cắn cái là chết người đấy!” Gã ngăm đen còn đưa lại gần nhìn kỹ.

      Mấy người còn lại cũng có vẻ sợ hãi, thể nào :”Mang nó ra ngoài giết chết

      Gã ngăm đen cũng gật gật đầu, mở cửa ra ngoài, trong ban đêm yên tĩnh, lấy tảng đá, đập nát đầu con rắn. Thần Thần há mồm thở dốc, vừa cảm thấy đáng chết con rắn, lại vẫn thấy sợ hãi.

      "A!" Gã ngăm đen hét lên tiếng, lại có tiếng động gì, cũng chưa thấy trở về.

      " tốt! Lão Tứ bị rắn cắn rồi !" Gã gầy nhảy dựng lên, mấy người còn lại cũng hoang mang rối loạn cầm nến chạy ra ngoài.

      Lúc này có lấy tiếng động, bọn họ như bị đêm tối nuốt mất, biến mất vô tung vô ảnh.

      Thần Thần bị dọa cả người phát run, sao lại thế này? Bọn họ làm sao vậy? Như thế nào trở lại ? Vừa rồi bọn họ ngủ ở đàng kia ngáy ngủ méo cả miệng, nhưng ít nhất là vẫn có tiếng người, bây giờ lại chỉ còn có mình ! Xunh quanh có lấy chút ánh sáng, thậm chí ánh trăng cũng thấy.

      Khóc cũng lên tiếng, chỉ có nước mắt rơi rơi, tim ngừng co rút mãnh liệt.

      Cửa bỗng mở ra, tưởng muốn lao ra chạy trốn, nay mới phát tay chân vì bị buộc quá chặt, đều sớm tê dại, căn bản thể nhúc nhích được chân tay.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? tiếng động khóc ra nước mắt, thở dốc, Đường Lăng Đào, mau tới nhanh ! sợ hãi lắm rồi...

      Gã gầy cùng ba huynh đệ của hề có động tĩnh, ánh đèn ô tô chiếu vằo mắt khiến họ thể mở được mắt.

      Sao lại nhiều xe đến vậy? Còn rất nhiều người nữa, đều có tiếng động mà xuất xunh quanh họ từ lúc nào.

      Nghiêu Thiên Khải từ trong xe bước ra, liếc vài lần đến mấy gã cướp ôm nhau đống run sợ, nhịn được cười ra tiếng, " là manh quyền đánh chết lão sư phụ." chế nhạo nhìn nhìn Đường Lăng Đào hút thuốc bên cạnh, "Phàm là hiểu được chút quy củ, ai lại dám bắt cóc tống tiền người phụ nữ của Đào ca, cho dù là 'Vợ cũ' ." xong lại ha ha cười.

      Đường Lăng Đào ném tàn thuốc, bước vào vòng tròn người.

      vào gần mấy gã ôm nhau trong vòng tròn, lạnh lùng nhìn, biết làm sao mấy gã nông dân này, bề ngoài vẫn chất phác nông thôn, hề có nét gì giống côn đồ làm tổn thương người khác, lại làm ra mấy trò này.

      Cũng coi như bọn họ có khả năng.

      "Làm sao bây giờ, Đào ca?" Hạ Lâm đến bên Đường Lăng Đào, hiển nhiên cũng hiểu loại tình huống này

      Nếu việc do mấy gã chuyên nghiệp gây lên, xử lý cũng đơn giản. Nhưng đầu xỏ lại là mấy tên nông dân bề ngoài chất phác thế này, lại thành khó giải quyết.

      “Theo luật ” Đường Lăng Đào mị mị hí mắt, gã cầm thanh đao sắc bén đưa tới, gã gầy lấy hết can đảm quỳ dưới chân Đường Lăng Đào, nước mắt nước mũi khóc lên tiếng, cầu xin tha mạng ngừng, còn lải nhải còn mẹ già, dưới còn con , lần này chỉ vì thấy đơn phương độc mã, nên nhất thời nổi lòng tham.

      Còn gã đàn ông khác kéo đến miếng gỗ lớn, nhóm bắt cóc càng ôm nhau khóc ầm lên.

      Đường Lăng Đào nhíu nhíu mày, cầm thanh đao hướng ra, gã vác miếng gỗ đến sửng sốt,” Để cho em, Đào ca”

      “Để ta” Đường Lăng Đào trầm giọng , gã đàn ông cung kính đem đao đưa cho quay ra giữ chặt tay gã gầy, ép lên miếng gỗ vừa được mang ra.

      bên Nghiêu Thiên Khải lại ha ha cười rộ lên, tràn đầy trào phúng : "Đường tổng danh bất hưu truyền của xí nghiệp gia tái xuất giang hồ? Tới, tới, trận này mà bỏ qua đáng tiếc a”

      Đường Lăng Đào để ý tới , ánh mắt lạnh lùng, giơ cao thanh đao, chém xuống. Máu phun lên, ngón tay của gã gầy rơi ra, bị cắt lìa. Gã gầy lẳng lặng nhìn ngón tay bị đứt, vài giây sau mới thét lên như heo bị chọc tiết. Mấy gã xung quanh đều trắng mặt, còn có gã tiểu cả ra quần. Tất cả cùng khóc lên cầu xin tha thứ đều có tác dụng. Bốn ngón tay đứt rời rơi mặt bùn đất.

      Đường Lăng Đào nhận khăn tay trắng từ gã dâng lên, lau lau tay.

      “Đưa cho mỗi gã 2 vạn tệ,” phân phó Hạ Lâm,”Biết các người dễ dàng gì, nhưng ta phải làm vậy, đây coi như tiền thuốc men.” lạnh giọng với bốn gã ôm bàn tay bị khóc mà .

      “Về sau thành tìm việc kiếm tiền, đừng có làm mấy chuyện điên rồ!”

      Xong việc, mấy gã đàn em kéo bốn gã , rồi lần lượt các lớp xe cũng rời khỏi lần lượt, xếp thành đoàn xe vô thanh vô tức rời .

      Nghiêu Thiên Khải mân miệng, có phải ý tứ, ngược lại tựa tiếu phi tiếu nhìn đến Đường Lăng Đào, "Cậu còn mau tìm ấy? Có khi bị doạ sợ chết ngất rồi”

      Đường Lăng Đào bĩu môi, " vội, để cho ấy nhớ lâu chút cũng tốt."

      Nghiêu Thiên Khải nhìn , trầm mặc trong chốc lát, "Cậu còn để ý đến ấy như vậy, thế mà vẫn còn làm cho ấy rời cậu mà , cùng nhau ly hôn?”

      Đường Lăng Đào coi trọng người phụ nữ đó vượt qua cả tưởng tượng, có chút ngoài ý muốn.

      Ai đều hiểu được, kia 4 cái gã nông thôn kia chỉ là lũ ất ơ, lăng đầu thanh oan quỷ, lại chưa gây ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng vẫn chém đứt ngón tay bọn, hơn nữa là tự mình động thủ, đây là hướng mọi người tuyên cáo, bất cứ tình huống gì, lý do nào, động đến người phụ nữ kia, khách khí mà tiếp đón, đòn cảnh cáo nghiêm khắc.

      cũng biết mấy gã kia đáng thương, nên cũng đền bù chút tiền, nhưng cũng thể bỏ qua đơn giản được.

      Ngừơi phụ nữ kia đối với Đường Lăng Đào…

      Đường Lăng Đào thở ra hơi, nhìn lại Nghiêu Thiên Khải, nở nụ cười,” "Chờ cậu trưởng thành, gặp được người phụ nữ của mình, cậu hiểu.”

      Nghiêu Thiên Khải sắc mặt cứng đờ, ánh mắt chìm xuống, về chuyện này, có vẻ như họ cũng giống nhau. Đường Lăng Đào cười rộ lên, "Như thế nào, tiểu bằng hữu trưởng thành, gặp người phụ nữ của mình rồi sao ?"

      Nghiêu Thiên Khải nhăn lại mi, xoay người lên xe, "Tôi phải rồi."

      Đường Lăng Đào nhìn theo, cũng nên .

    2. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 25

      Tay chân ban đầu còn thấy tê dại, tại lại chẳng còn cảm giác gì, chỉ cảm thấy càng ngày xiết càng chặt, kể cả gió thổi đến, khu vực bị trói cũng cảm thấy mơ hồ cảm giác.

      May mắn tối hôm qua ăn uống ít, cho nên vẫn cần phải toilet, nhưng mà kỳ kinh nguyệt còn chưa hết, lâu như vậy được rửa qua, cảm giác giữa hai chân mảnh dính ngấy, Thần Thần sắp bị cảm giác bẩn thỉu lại bất lực bức điên rồi.

      Cửa đột nhiên được mở, tuy tay chân có khí lực, nhưng dục vọng cầu cứu lại thuộc về bản năng, Thần Thần cố gắng muốn hướng cửa, ít nhất muốn nhìn bên ngoài là ở đâu! Khửu tay cùng đầu gối chậm rãi hoạt động, mỗi lần di động chỉ được đoạn ngắn, gắng sức bò sát mặt đất, da mặt cũng bị cào bởi cát sỏi đất đá khiến thấy đau. Nước mắt lại chảy xuống, Đường Lăng Đào như thế nào còn chưa đến !

      Tiếng bước , nhưng nhanh.

      Thần Thần cứng đờ, có điểm dám hy vọng, nhưng tựa hồ... Người bước vào phòng , chỉ trong màn đêm tối om cũng nhận ra là , giờ khắc này mới biết được chính mình chờ mong đến mức nào.

      "Thần Thần?" ngồi xổm xuống, ôm lấy hai vai , "Có ổn ?"

      Nghe khẩu khí cũng rất sốt ruột, Thần Thần sửng sốt hai giây, đột nhiên oa khóc lớn lên, vừa tức lại ủy khuất, bị đến thành như vậy , còn tứ bình bát ổn !

      thậm chí còn nghe cười hai tiếng, giống đại nhân xem tiểu hài tử sợ hãi nhàm chán rồi đột nhiên ôm vào lòng cách nhàng.

      "... Có rắn! ... Lại còn tối đen! ... Ân... Bọn họ hung dữ!" khóc trách cứ, năng lộn xộn, lời còn lời, nên tỏ ra có chuyện gì như vậy chứ!!

      Đường Lăng Đào vẫn cười cười, đưa tay ra cởi trói cho cách đơn giản tốn hơi sức gì, ngoài miệng vẫn còn quên trêu chọc vài câu:” Như vậy khiến em sợ rồi sao? Rắn ở đâu? Bọn cướp đâu? Mở cửa ra chỉ có mỗi em trong này thôi vậy?”

      Tuy rằng trong lời , thái độ của làm cho vừa tức vừa hận, nhưng tay lại mềm vuốt ve mắt cá chân tê dại của như vậy. Trong bóng đêm cảm giác nhảy cảm còn hơn thị giác thậm chí cả thính giác, lòng của theo ôn nhu của mà trở nên kiên định kèm chút rung động.

      "Như thế nào ? trả lời xem có nhiều chuyện dọa người như vậy sao?" phát giác ra trầm mặc, cười chế nhạo.

      Chân trở nêm mềm nhũn, nhíu nhíu mày, có chút hối hận, biết vậy nên tới đón sớm chút.

      Đột nhiên lao tới , gắt gao ôm lấy cổ , cả người giống muốn chen vào thân thể , chưa từng như vậy trực tiếp biểu lộ ỷ lại của mình, xem ra lúc nãy bị doạ ít, hé miệng cười cười, tâm lại biết như thế nào mềm đến phát đau, ôm thắt lưng , còn có chút nghẹn ngào... Giống như đứa bé.

      " sao bây giờ mới đến… Tại sao bây giờ mới tới!” Thần Thần khóc oán giận, đột nhiên cảm thấy thực an tâm, đến đây, nguy hiểm cũng trôi qua.

      Tuy rằng miệng như vậy, nhưng ra vẫn rất lo lắng cho . cũng biết mấy gã kia dưng mà biến mắt, chẳng ai miếng thịt béo đến mồm còn nhả ra.

      Thần Thần úp mặt vào vai gầy của nhưng rắn chắc, ràng nghe thấy tiếng tim đập, cõng ra ngoài rời .

      nhắm mắt lại, ôm chặt lấy vai , hai cánh tay hơi dùng sức. khí ban đêm hơi se lạnh, đột nhiên có cảmgiác hưởng thụ, "Đường Lăng Đào..." thậm chí mỉm cười , cúi đầu gọi .

      "Ừ?"

      " lo lắng cho em sao?"

      "Có thể lo lắng sao? Tìm thấy em, phải đào trăm vạn xung quanh để tìm kiếm ." cười.

      "Đường Lăng Đào!" oán hận đánh cái sau lưng .

      "Em nghiêm túc hỏi mà !"

      " cũng nghiêm túc trả lời."

      "Còn ? Được, vậy trả lời , thích em sao?"

      tiếp tục , cước bộ lại tựa hồ dừng lại chút, Thần Thần có chút khẩn trương, muốn điên mất, thế nào lại trực tiếp thốt ra câu như vậy? Vạn nhất còn ra câu gì khiến tức giận sao? Hoá ra tự làm mình mất mặt sao?

      gì, cũng có mặt mũi tiếp tục truy vấn, trầm mặc làm cho khí trở nên có chút xấu hổ.

      "Thần Thần, em thích sao?" hỏi lại.

      Giảo hoạt!

      tức giận đến ở lưng đá đá chân, lại dùng sức giữ chặt lại, ép chặt vào vòm lưng của , khiến cho ngực của có chút ép chặt đâu, vừa tức, hét lên, “ Là em hỏi trước, phải trước, em trả lời!”

      “Em với cái gì?”

      “Rằng em cũng thích

      hắc hắc cười rộ lên, mới ý thức được chính mình gì đó! Lúc này là tức giận, từ lức muốn xuống, nếu phải do bị tê chân, cũng có gì trong tay, nhất định bóp chết .

      " lừa tôi!” căm hận , “ đừng có hiểu nhầm, đấy chỉ là vì tôi buột miệng vậy thôi, “ mất mặt, định lợi dụng chơi đòn tâm lý để thừa nhận thích , ai ngờ…

      cười thể dừng lại, càng khiến cho phát điên, biết phải làm sao!

      "Thần Thần, nếu em thích , liền cùng phục hôn ." vẫn cười.

      "Đừng có mơ tưởng!" Đây là lợi dụng gì chứ!! Cười, cười đến chết luôn , nhưng là... thế nào môi cũng cười như vậy?
      Last edited: 28/2/16

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đọc 1 lúc tận mấy chương luôn. Bạn ed làm việc năng suất. Bạn cứ như vậy mà phát huy nhé. Mình bạn nhất heee

    4. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 26

      Thần Thần vẫn ngồi ghế trước, quay ngang quay ngửa, Đường Lăng Đào vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn .

      "Làm sao vậy?"

      "Vào trong nội thành tìm siêu thị nào đó gần nhất… Tôi, tôi cần toilet."

      "Trong xe có khăn giấy." giảm tốc độ, "Chỗ này cũng hẻo lánh, dùng xe che chắn, chắc ai thấy đâu.”

      Thần Thần tức giận dậm chân, lườm cái dài: "Này!"

      Đường Lăng Đào nghĩ lại, thấy buồn cười, liền tăng nhanh tốc độ,” Được rồi” đưa điện thoại trước mặt , “ Em tranh thủ gọi cho ba , chắc ba lo lắm”

      Thần Thần gật gật đầu, nhưng tay mềm nhũn, đến cả buổi mới nhúc nhích được tay, hơn 2 giờ đêm, biết baba ngủ chưa nữa?

      Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, vừa alo, baba vội vàng lên tiếng: "Thần Thần? Thần Thần là con sao?"

      "Là con, con ở cùng Đường Lăng Đào, bây giờ mọi chuyện ổn rồi." Có vẻ baba chờ điện thoại của , nghĩ vậy khiến sống mũi cay cay.

      “Con khoẻ ? Có bị thương ?”

      “Tốt ạ, con bị thương.”

      “Con nên về nhà ! Con con đứa ở mình bên ngoài, có nhiều nguy hiểm xảy ra, bây giờ con thấy rồi đấy.”

      "Ngày mai sau , đồ đạc, quần áo của con vẫn ở chỗ của con, bây giờ về nhà tiện, dù sao ĐƯờng Lăng Đào ở cùng con mà.”

      Cúp điện thoại, Đường Lăng Đào liếc nhìn , "Về nhà vẫn tốt hơn, tiểu khu chỗ em ở ổn, còn gặp những phiền toái như lần này.”

      Thần Thần rũ mắt xuống, "Tôi thích dì Cốc.”

      Đường Lăng Đào trầm mặc trong chốc lát, "Kỳ bà ấy khó để ở chung, cũng đối xử với em rất tốt."

      "Tôi biết... Nhưng là, thấy người phụ nữ khác thay thế vị trí của mẹ khiến trong lòng tôi thoải mái. Chứ ra tôi có đặc biệt ghét bà ta.”

      Đường Lăng Đào gì, chuyên tâm lái xe.

      Thần Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn chiếu đường chiếu lên những gốc cây đại thụ bên đường lần lượt bị lùi về phía sau, đây là lần đầu tiên với suy nghĩ trong lòng, cảm giác có chút kỳ lạ. Bình thường vẫn là cãi nhau, đột nhiên lại tốt đẹp chuyện thế này, khiến cảm thấy quen.

      Xe dừng lại ven đường ngoại thành, Thần Thần bội phục , ngay ven đường là siêu thị tư nhân, bên cạnh là nhà vệ sinh công cộng.

      " mua chút đồ hộ tôi, quần áo tôi bây giờ bẩn như vậy, vào người ta báo cảnh sát mới là lạ.” ngó sang , tựa tiếu phi tiếu.

      "Được ——" kéo dài giọng, tỏ ra vẻ mặt như phải nợ rồi quay người, mở cửa xe bước xuống.

      "Đợi chút, tôi còn chưa xong.” giữ chặt vạt áo comple của .

      “Hả?” kiên nhẫn quay đầu lại lườm .

      "Tôi muốn hãng XX, loại ban đêm, 29 nhé.” cười cười, liếc nhìn qua cánh cửa trong suốt của siêu thị, thấy người bán hàng là trẻ tầm hai mươi tuổi, haha, tốt lắm, tốt lắm.

      "29 nghĩa là gì?" Đường Lăng Đào ngơ ngác.

      " thực hiểu sao? 29 là chiều dài, centimet! Nếu hiểu hỏi người bán hàng ý, đừng có mua sai loại nhé!”

      Nhìn rầu rĩ xuống xe, bước vào siêu thị, đến gần khu vực đầy đủ các hãng, các loại đồ dùng nữ tính, cười rộ lên. bán hàng còn rất có trách nhiệm, cầm bọc băng vệ sinh, giảng giải cho cái gì đó. Vì ở quá xa nên cũng nghe , chỉ thấy mặt tái xanh.

      vác khuôn mặt tái xanh đó lên xe, ném về phía gói băng vệ sinh, tiếng.

      " mua sai loại tôi bảo chứ?" vội vàng, ý xấu muốn trêu trọc .

      "Đúng! thể sai được! kia còn chỉ cho khác nhau giữa các loại! Chưa từng thấy ai nhiều như thế! ta còn cái gì mà loại có cánh với loại có cánh! Có cánh nghĩa là sao? Có phải mua cho dùng đâu chứ?” càng càng tỏ ra tức giận, lại nhìn cười càng thấy thoải mái. “ thôi, ngày mai còn phải làm”

      Lúc này, Thần Thần cười ngừng lại được nữa.

      Trở về căn hộ của , tắm và thay đồ xong, mới thoải mái đứng dậy, cảm giác như sống lại lần nữa.

      " tắm sao?” bước ra khỏi phòng, hỏi Đường Lăng Đào ngồi sô pha, từ từ nhắm hai mắt, dựa lưng vào dựa ghế, nhìn có chút mỏi mệt, lại gần, tim như thắt lại, bây giờ mới nhìn thấy dưới ánh đèn, bộ đồ âu mặt có vết máu!

      kinh hoảng đến gần, hốt hoảng vạch áo khoách của , " bị thương?"

      Đường Lăng Đào bị hành động đột ngột của làm hoảng sở, mở choàng mắt ra, khuôn mặt nhắn của tái nhợt, lại khẩn trương, dường như khóc ngay lập tức, đôi tay sờ loạn người .

      "Chỗ nào chảy máu?" Là vì cứu sao? Ánh mắt của nổi lên tầng sương mù.

      "Tại sao sớm?” Nước mắt tuôn rơi, đôi mắt mở to đầy sợ hãi.

      bắt lấy tay , nắm chặt, ngồi thẳng dậy nhìn . mở to mắt, lại bị ánh mắt của làm phát run, .. tại sao lại nhìn như vậy?

      "Thần Thần..." Giọng trầm khàn của làm nhịp thở của có chút rối loạn. có vẻ cũng giống vậy, dán sát bờ môi vào tai , giọng , nhưng lại nghe rất , “ thích em.”
      lovenovel, Jeremej San, Hale2054 others thích bài này.

    5. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 27

      Khè khè... Khè khè...

      Thần Thần chợt nghe thấy thanh khủng bố đó, nhíu mày như muốn khóc, ngực như có tảng đá đè ép, nhưng lại căng cứng như bị nhồi bông, thể kêu ra tiếng, thậm chí thể thở được, nghẹn như sắp chết!

      “Rắn! là rắn” dùng hết sức để kêu lên, nhưng lại bị chèn ép chỉ khàn khàn lên tiếng.

      "Thần Thần, Thần Thần!" Đường Lăng Đào giữ chân đá loạn, "Tỉnh tỉnh." lắc lắc .

      choàng tỉnh dậy, khuôn mặt đẫm nước mắt, cả người co lại trong lòng . Vừa rồi mơ thấy rất nhiều rắn, hoa văn bộ da đáng sợ, cái đuôi rung rung khủng bố, khè khè lên lên những tiếng tử thần, "Đường Lăng Đào, có rắn! Có rắn!" chôn mặt vào ngực , vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng của .

      Đường Lăng Đào cười ha ha, trấn an xoa xoa lưng , “ có rắn, chúng ta ở nơi kia nữa, yên tâm nào.” Tay trượt dần xuống, dần dần chạm vào mông .

      lại lợi dụng lúc sợ hãi! Thần Thần bỗng chốc tức giận, bắt lấy cánh tay hư hỏng của , dùng sức kéo lên gần miệng, chỉ hận thể cắt rách thịt .

      thoải mái giãy ra, tâm tình có vẻ rất tốt ôm chặt , "Đứng lên , tám giờ hơn rồi."

      hưởng thụ dán mình lên làn da bóng loáng của , hề nhúc nhích, cũng có ý rời giường. Lần này thực khiến rất mệt mỏi.

      Đường Lăng Đào buông tay, chuẩn bị đứng dậy, Thần Thần tăng sức mạnh ôm chặt lưng , cả người như dán chặt lên , cho , lúc đó chỉ có mình rất sợ.

      Đường Lăng Đào ngẩn người, dường như... Đây là lần đầu tiên giữ .

      Tay chậm rãi vuốt ve lên mái tóc dài của , Thần Thần run lên, tâm tình bị ôn nhu này làm cho mềm nhuyễn, cảm giác này khiến rất thích.

      "Thần Thần..." thào gọi .

      càng vùi mặt vào sâu trong thân thể , chút khe hở, đột nhiên thấy ngượng khi nhìn thế này.

      nghe tiếng cười lên tiếng, "Đừng làm nũng , hôm nay còn có việc quan trọng."

      Làm nũng? Đúng vậy, làm nũng sao?.

      lời nào, dù sao vẫn cho , mặc kệ cho có việc quan trọng gì.

      kéo dậy, ánh mắt ánh cười nhìn , khiến cảm giác khuôn mặt nóng lên. Bờ môi tiến đến, nhàng hôn lên má . Ánh mắt nhìn thấy gần, đến nỗi dường như lông mi chạm lên má .

      tránh cũng thể tránh, đành cố gắng trấn định hồi tâm nhìn , hơi thở rối loạn, chán ghét, đến cả nhịp tim cũng như đập nhanh hơn.

      thấy trong ánh mắn hàm chứa ý cười, "Thần Thần, chuyển đến văn phòng của ở tạm thời gian .” cười đến mê hoặc, “ có thể vừa làm việc, lại vừa ở cùng em,” Lúc này cười rộ lên, “Tuyệt đối có rắn cắn em, nếu muốn cắn phải cắn trước.”

      ngây ngốc nhìn , lúc cười như vậy.. thực rất mê người.

      Lúc lấy lại tinh thần, tay kéo , tay kéo vali của về phía bãi đỗ xe.

      Aiz… Thần Thần có chút thất bại, xem ra Đường Lăng Đào để ý đến phản ứng của để tìm cách đối phó rồi.

      -------------

      Thần Thần cầm hộp cơm, ngồi khoanh chân giường, vừa ăn vừa xem tivi, lại còn cao hứng cười haha, có vẻ cười đến sặc cả cơm. Bên cạnh , Đường Lăng Đào nửa nằm nửa gối lên đầu giường xem văn kiện, dùng chân khều khều , “ Đừng có rơi cơm lên giường!”

      Thần Thần lườm cái tỏ ý xem thường để ý tới . Bộ phim truyền hình chiếu cảnh nữ nhân vật chính đột nhiên câu ra câu rất hài hước, khiến haha cười lớn tiếng, tay run run, hộp cơm nghiêng ra bên, miếng thịt kho rơi xuống. Miếng thịt súyt chút nữa rơi xuống ống quần của ĐƯờng Lăng Đào. nhanh nhẹn tránh ra, miếng thịt cùng với nước sốt rơi thẳng xuống ga trải giường.

      "Mang Thần Thần!"

      Thần Thần vẫn nhìn chằm chằm màn hình cười, đối với lời kháng nghị ngoảnh mặt làm ngơ.

      Đường Lăng Đào mặt lạnh, rút lấy tờ giấy ăn bọc lấy miếng thịt vứt , còn với tay lấy thêm giấy lau ga trải giường.

      “Em đừng có ăn ở giường được ? muốn lúc em giường cùng với hạt cơm hay miếng thịt kho đâu.” oán giận.

      nghẹn họng, trong đầu chỉ nghĩ được như vậy sao? quay đầu lườm , lại cười tươi.

      Bỗng có tiếng đập cửa, Thân Thần nghe thấy tiếng baba ở ngoài cửa gọi; "Thần Thần? Thần Thần?"

      xong! Đường Lăng Đào vừa gọi điện thoại cho baba chuyện chuyển đến đây ở rồi. Nhanh như vậy ba đến nơi.

      Bị ba bắt gặp ở cùng với chồng cũ, là mất mặt, hơn nữa khẳng định có ý muốn triển khai cao áp thế công, nghĩ đến khiến đau đầu.

      ném bay hộp cơm vào sọt rác, tắt tivi, rồi nằm vật ra giường, chùm chăn kín mít.

      Đường Lăng Đào vừa buồn cười vừa bực mình nhìn hành động lưu loát của , “Em làm gì?”

      “Cứ là tôi ngủ rồi, chẳng biết gì với ba cả.” nằm trong chăn giọng thầm .

      Đường Lăng Đào nhếch miệng cười, xuống giường mở cửa.

      nghe thấy ba bước nhanh lại gần, xốc chăn lên, biểu tình cố gắng thả lòng. Thần Thần từ từ nhắm hai mắt, nhưng dám thở mạnh.

      “Còn chưa tỉnh?” Baba đưa tay vuốt tóc , giọng hơi thất vọng.

      "..." Đường Lăng Đào , Thần Thần uy hiếp mở mắt ra trợn mắt nhìn .

      “Vẫn sợ sao?”

      "Vâng, trước khi ngủ ấy vẫn thoải mái, cũng ăn uống được, có việc gì đâu.”

      Thần Thần nắm chặt ga giường, tên hỗn đản này!

      “Phiền con trông chừng con bé rồi, tốt nhất nó nên về nhà, đừng ở chỗ kia nữa, người khu đó rất phức tạp!”

      Mang Minh Lực đứng dậy, liếc nhìn Đường Lăng Đào cái, "Hãy bắt lấy cơ hội."

      Thần Thần hé mắt liếc nhìn ba ở tư thế nắm chặt bàn tay trước mặt như muốn cổ vũ Đường Lăng Đào cố lên!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :