1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mùa đông năm sau vẫn có tuyết - Tuyết Linh Chi ( Update Chương 49/80) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Phiên ngoại ( P.3 )

      Đường Lăng Đào giấu được phấn khích mà đẩy cửa phòng của Trữ Thuỷ ra. ấy có ở đó, chỉ có Trữ Hồng nửa người dựa vào gối ở đầu giường, ngẩn người thấy cậu, nhoẻn cười, “ Con bé có ở đây, làm rồi.”

      Đường Lăng Đào có chút thất vọng, buổi sáng cậu bị Nghiêu Thiên Dư gọi gặp người nổi tiếng nhất Nghiêu gia —— ba ba của Nghiêu Thiên Dư.

      Cùng mấy gã đàn ông khoa tay múa chân hồi, Nghiêu gia chấp thuận cử cậu đến căn cứ huấn luyện, về sau trở thành người theo .

      Cậu trở thành thân tín của Nghiêu gia, đồng nghĩa với việc từ nay về sau có rất nhiều điều thay đổi. Và quan trọng nhất chính là cậu kiếm được tiền, nhiều tiền.

      "Được chọn rồi sao?" Trữ Hồng nhìn cậu cười, nụ cười tươi kia lại có vẻ chua xót tận xương tuỷ. Ở nơi này, tin tức luôn được cập nhật, nhất là kiện gặp gỡ Nghiêu gia như vậy.

      Trữ Hồng nhìn chàng trai trẻ như cánh chim đầy sức sống muốn tung bay, bởi vì cậu có đủ khả năng làm việc đó.

      Lăn lộn ở nơi này hơn năm, cậu có thể thay thế vị trí của Phan Phú. Các huynh đệ đều nghe lời cậu, ngay cả "Hồng thiên" cũng e sợ cậu, thanh niên 18 tuổi. Cậu thông minh, lại có khí chất, mọi người đều gọi cậu là "Đào ca" .

      Cũng bởi vì có cậu, ba làm việc cũng dễ dàng hơn, có thể kiếm nhiều tiền hơn, lại ai dám bắt nạt, thậm chí còn có thể cự tuyệt những khách hàng biến thái. Bây giờ… Chàng trai này phải bay , hướng đến chỗ cao hơn, rời bỏ bọn họ.

      “Biết rồi sao?” Đường Lăng Đào tới, ngồi xuống giường Thúy Thúy cạnh Hồng Hồng, nhìn cười, Trữ Hồng lăng lăng nhìn cậu mà cười, nhận ra cậu rất thoải mái, vui vẻ.
      Lộ Lộ cũng đẩy cửa tiến vào, thấy cậu, biểu tình lạnh lùng, chuyện, tự hướng giường của mình mà nằm xuống.

      "Làm sao vậy?" Cậu hỏi.

      cười lạnh, "Đào ca phát đạt , chúng ta trèo cao nổi!"

      Đường Lăng Đào cười cười, để ý tới , quay mặt lại nhìn Trữ Hồng, "Chị Hồng, chờ Thúy Thúy trở về chúng ta ra ngoài ăn món gì ngon ngon chút!"

      " !" Lộ Lộ xen mồm, khẩu khí ác liệt, "Đó là việc vui của cậu, phải của chúng ta !"

      "Sau khi huấn luyện về, tôi có thể tiếp những nhiệm vụ lớn, có thể được trích phần trăm. Chị Hồng, chị vẫn phải vẫn luôn hi vọng có thể mở shop thời trang sao?”

      Trữ Hồng sửng sốt, Lộ Lộ cũng cứng thân mình thèm nhắc lại.

      Cậu ta có ý tứ gì? Cậu ta bỏ các lại mà bay sao?

      "Còn đáng ăn mừng chút sao?" Cậu ha ha cười, trong ánh mắt có ánh sáng lấp lánh, "Chúng ta... bao giờ phải sống trong cuộc sống như này nữa ."

      Lộ Lộ cùng Trữ Hồng đều khóc,cậu ôm hai người vào trong ngực, các đều cử động.

      "Đào, đừng bỏ rơi chúng ta, đừng..." Lộ Lộ ôm cổ cậu, khóc khóc thành tiếng, sợ, sợ cậu bỏ . Bao ngày qua cùng chịu cam khổ, các ỷ lại cậu, muốn.. thể có cậu!

      "Tôi bỏ mọi người , !" Cậu .

      Trải qua nhiều thống khổ, cậu muốn làm cho họ có thể thanh thản sống, tránh xa cuộc sống này. Cậu dựa vào bọn họ, bọn họ dựa vào cậu.

      Từ sau khi gặp bọn họ, lúc cậu bị thương có người băng bó, lúc ra khỏi cửa có người lo lắng, lúc cậu đói bụng, có người chiếu cố.. khiến cho cậu có cảm giác tình người, có người thân bên cạnh.

      Bọn họ rời bỏ được cậu, cậu cũng rời được các .

      Cậu bỏ các , các tuyệt vọng, giấc mộng của bọn họ, cậu so với người khác hiểu nhất. Vậy nên cậu dần dần ấp ủ giấc mơ: cho các sống những ngày tháng an lành!

      "Chờ Thúy Thúy về, chúng ta ăn mừng!"


      ... Nhưng ấy cuối cùng vẫn trở về ...


      Đường Lăng Đào mặt chút thay đổi theo phía sau Mang Minh Lực. Bây giờ, cậu có thể tiếp nhận cách dễ dàng những nhiệm vụ cao cấp —— bảo hộ phú hào.

      tháng sau cậu khi Thái Lan huấn luyện, sau đó vừa vặn Mang Minh Lực tìm đến, Nghiêu Thiên Dư hỏi cậu muốn hay miếng thịt béo này, cậu nhàn rỗi liền tiếp nhận.

      Loại nhiệm vụ này cơ bản chính là kẻ có tiền chủ động đưa túi tiền ra. Bọn họ e ngại các “ thế lực xấu “ mà ra là cạnh tranh trong làm ăn. Chỉ cần đối thủ biết Nghiêu gia nhúng tay chuyện này, bọn họ cũng đành dĩ hào vi quý, căn bản đến dây dưa.

      Nhưng kẻ có tiền sợ chết , càng có tiền càng sợ, đành dùng số lượng lớn tiền mặt để đôi lấy an bình.


      Cậu đứng ở đại sảnh, hề có động tĩnh, ngẩn đầu thoáng nhìn, liền thấy góc cầu thang lên tầng hai có thân hình nho , bé ra vẻ tỉnh táo ngồi xổm nơi góc tường, hai ánh mắt to vụt sáng long lanh, tò mò nhìn theo cậu. Thấy cậu nhìn qua, bé hoảng sợ, khuôn mặt nhắn lúng túng.

      bé khá xinh đẹp.

      như công chúa sống trong hoàng cung, vừa xinh đẹp lại mềm mại, đối với người như cậu là hư ảo. bé cũng tránh ánh mắt của cậu, ngược lại còn hất cằm , kiêu căng nhìn cậu.

      Nhàm chán! Bất cần! Cậu chuyển ánh mắt, nhìn vào khuôn mặt nhắn tuy rằng đáng , lại có chút ngây thơ!

      là loại người sống hạnh phúc từ , hoàn toàn khác xa với thế giới mà cậu từng sống. Nhìn xinh đẹp như vậy… Lòng câu có chút băn khoăn, dường như đại diện cho ban ngày, còn cậu là loại người của bóng đêm.

      Cậu thu hồi ánh nhìn, theo Mang Minh Lực vào trong phòng.
      Last edited: 16/2/16

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      @Dream Vậy mình nghĩ chắc bạn nên sửa phần lời bình vì nó ghi "phần 1 về Thần Thần và Kha Lấy Huân"!!!
      Cảm ơn bạn edit nhé!!!

    3. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 21.

      Thần Thần mím môi, liếc mắt nhìn Đường Lăng Đào ngồi bên kia giường, cũng hé miệng cười cười nhìn

      "Tôi theo ." đắc ý cười lạnh, cái gọi là bí mật này biết, tội gì chịu hiếp bức?
      Bí mật như thế thà biết còn hơn! cái gì? Chỉ là người thân, còn trải qua quãng thời gian khó khắn nhất ư? Có ai lên giường với người thân ? Đồng cam cộng khổ trải qua thời gian khó khăn còn hơn cả tình cảm vợ chồng sao? Thế sao luôn làm mất mặt trước bọn họ?

      hoài nghi mưu khuấy động cuộc sống này, nên mới tỏ ra rộng rãi đem bí mật này ra! Lại còn dùng ngữ điệu như vậy!

      "Ừ" cười cười, "Nếu em ngoan ngoãn nghe lời khiến giật mình đó. ra bí mật này chỉ là phần thưởng cho hành động vừa rồi của em, đúng vậy, rất có tiến bộ, rất vừa lòng." cười hắc hắc, " Tuy rằng vẫn chưa đủ ngon ngọt, lại chọn sai thời điểm, còn có thể chỉ ra vài điểm sai của em nữa."

      lườm , còn được như vậy? Những tình cảm chân , ngây thơ vừa rồi là của ai vậy?

      " Em vẫn chịu với ?"

      "Đúng" thoải mái trả lời.

      "Tốt! vậy ở lại đây." thả lỏng chân mày, tuỳ ý, thoải mái mà nằm xuống, có vẻ rất hưởng thụ.

      "Đường Lăng Đào, rốt cuộc muốn gì?" Thần Thần tức đến mức bước đến gần rồi đá cái, ai ngờ thoải mái tóm lấy , vô lại mà nâng chân lên, chặn lại mọi hành động tiếp theo.

      " Ở cùng với em" Hai tay giữ chặt , thoải mái và hưởng thụ nằm gối lên đùi , mặc cho cố vùng ra.

      " Nghĩ lại tuy rằng còn có gã đàn ông khác từng đến đây, lại còn nằm giường này, khiến thấy thoải mái trong lòng, nhưng vì em cương quyết vậy nên cũng có giải pháp khác."

      " thoải mái?" Thần Thần cười ra tiếng, " và loại đàn bà hạ lưu kia cùng nhau làm loạn lên rồi cứ thế mà đòi hỏi được thoải mái? Cút! Tôi muốn ở chung với , tôi chê bẩn đấy.

      Vẻ mặt của cứng đờ, trầm mặc vài giây, "Mang Thần Thần, những điều cần hết với em, em hãy tôn trọng chút!" chỉ có thể lên nhưng lời dư thừa, biết! những điều giải thích đều nằm trong suy đóan của cả.

      "Tôn trọng?" cười lạnh, được, vừa tỏ ý tốt với người thân của , liền biến sắc ngay, " bảo tôi tôn trọng họ như thế nào? Chỗ nào đáng cho tôi tôn trọng?"

      ngồi dậy, lạnh lùng nhìn , " hối hận vì kể cho em nghe."

      " vốn cần phải kể hết với tôi! Tôi chỉ là vợ cũ của , còn nhớ điều đó chứ? còn cần giải thích cho tôi sao?"

      còn định tiếp, lại bị nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng, liền ngay lập tức dừng lại.

      "Em đừng chọc tức giận." lạnh lùng , ngữ điệu làm cho các cảm xúc trong ngực như bị bóp nghẹt, cảm tưởng thở nôi.

      "Tôi ... tôi vì sao muốn chọc giận ?" có chút sợ hãi, sắc mặt của thực doạ người, lời ra hề có khí thế.

      Nhưng cam lòng, đây là nhà cơ mà. Là chủ động chạy đến đây đó chứ!

      vẫn thay đổi khuôn mặt, nhìn , gì.

      những điều xấu xa, nhưng lại chỉ nhìn , làm sợ hãi.

      Bỗng có tiếng mở cửa, Kha Lấy Hiệt cất tiếng từ hành lang:" Tin vui, tin vui, cuộc họp của tôi bị huỷ rồi. Tôi..."

      Thần Thần cắn môi, nước mắt nối nhau rơi xuống, lúc này hề diễn trò, là tức giận xen lẫn thương tâm thực .

      nhảy xuống giường chạy , nhào vào lòng của Kha Lấy Hiệt.

      Kha Lấy Hiệt hoảng sợ, " Có chuyện gì vậy? " Vừa xong, cậu thấy Đường Lăng Đào với khuôn mặt lạnh lùng từ trong phòng bươc ra.

      Cậu nhíu mày, có chuyện gì vậy trời?

      Cậu ôm chặt Thần Thần, "Có khách sao?" Cậu cúi đầu, đôi môi cọ lên vành tai , khẽ giọng, thanh , nhưng đủ cho Đường Lăng Đào nghe từng chữ.

      Thần Thần dụi dụi vào trong ngực cậu khóc thút thít, trong lòng vừa tức giận lại thương tâm, buồn phối hợp với cậu.

      môi Đường lăng Đào nên ý cười nhạt, nhìn hai người ôm ấp lời, cũng cử động.

      " Được rồi, được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa." Kha Lấy Hiệt dỗ dành như dỗ trẻ , vừa giọng, vừa kéo đến bên ghế sô pha, đặt ngồi lên đùi mình, rồi ôm vào trong ngực, nhàng vuốt ve.

      Thần Thần ôm lấy cổ cậu, đây phải phối hợp diễn xuất, mà là bị thương tâm, rất cần ôn nhu vỗ về.

      Ngữ khí như vậy, động tác lại đơn giản như vậy, đối với ĐƯờng Lăng Đào thực rất khó để làm được. bao lần cãi nhau, nếu như chỉ cần lần, chỉ cần lần thôi, dỗ dành như vậy, vỗ về như vậy, thương tâm như này, đến mức tuyệt vọng như vậy. Có lẽ chỉ cần cảm nhận được ôn nhu của , có chút khoan dung cho mà bỏ qua tất cả.

      " Cút !" Đường Lăng Đào liếc nhìn, lạnh lùng nhếch môi.

      Kha Lấy Hiệt cũng lạnh lùng nâng tầm mắt lên, " Tại sao lại làm ấy khóc?"

      Sắc mặt Đường Lăng Đào đổi " Nếu mày cút, tao cũng có đủ bản lĩnh làm cho mày khóc đấy."

      Nụ cười bình tĩnh, còn có ý lạnh lùng uy hiếp khiến trong lòng Kha Lấy Hiệt run lên, nụ cười này đủ sắc bén, khiến cậu phải thầm đồng tình, người đàn ông này còn hung tàn hơn cả trai cậu.

      "Hả?" Cậu cười cười nhìn lại, " Tôi lại muốn xem có thể làm gì khiến tôi khóc đấy? Đánh tôi sao?"

      Đường Lăng Đào cười xấu xa, "Nhìn đây"

      lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số, Thần Thần sụt sùi từ đùi Kha Lấy Hiệt ngồi thằng, " Nếu dám gọi người đến đánh ấy, hãy đánh chết tôi trước !" tức điên lên rồi, "Đồ lưu manh, hạ lưu, chỉ có thể làm như vậy thôi sao?" Lời vừa ra, Thần Thần cũng giật mình hơi có chút lo lắng, dám nhìn , chỉ đành quay lại ôm lấy Kha Lấy Hiệt, như muốn bảo vệ cậu.

      Đường Lăng Đào tựa tiếu phi tiếu nhìn , " Muốn đánh thằng nhóc này? Cần gì phải gọi người? " Điện thoại kết nối , "Kha Lấy Huân? Phiền đến đem em trai mình về, cậu ta chạm vào người đàn bà của tôi. " cười nụ cười lãnh khốc, " Coi như vì là lần đầu tiên, đoán xem, lần tới tôi xử lý vụ việc như này thế nào?" ra địa chỉ.

      Thần Thần và Lấy Hiệt đều ngây người, tên hỗn đản này rất độc.

      Cúp máy, từng bứơc tiến lên, kéo Thần Thần rời khỏi người Lấy Hiệt, mạnh mẽ áp đặt, nhịn được vùng ra, ngã xuống đất. Kha Lấy Hiệt trắng mặt, ánh mắt Đường Lăng Đào thực doạ người, nụ cười nhếch miệng. Cho dù dùng khuôn mặt này giết chết cậu, cậu cũng ngạc nhiên.

      Đường Lăng Đào nhặt lấy áo khoác của Kha Lấy Hiệt, từ trong túi áo lấy ra chìa khoá nhà của Thần Thần, quay lại lôi kéo cậu, mở cửa, đá cước vào ngực cậu văng ra ngoài cửa, động tác liền mạch mà vẫn lưu loát, đẹp mắt.

      Đó là còn để lại chút nể mặt Kha Lấy Huân, nếu đá thấp xuống chút nữa, cậu phải nằm liệt giường vài ngày.

      Kha lấy hiệt thét lớn tiếng, văng vào bức tường đối diện.

      "Nhóc con, chờ người nhà đến đón nha!" còn quên mà cười hừ tiếng, sập cửa lại.

      Thần Thần sợ hãi, chứng kiến Lấy Hiệt bị đánh ngã, trước giờ chưa hề đánh người trước mặt .

      Cảm thấy mông và khuỷu tay đau đớn, lê người vào phòng, tuy biết cánh cửa mỏng manh kia đủ để ngăn chặn , nhưng vẫn theo bản năng chui vào góc an toàn nhất.

      bước tới, dùng lực nắm lấy hai vai , kéo lại, run người, khuôn mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch, hoảng sợ nhìn . khẽ nhíu mày, tiểu thư như , chỉ vậy bị doạ sợ chết rồi.

      muốn đánh sao? làm sợ.

      Biểu tình sắp đánh người này làm sợ hãi, huống chi vừa chứng kiến tận mắt, nếu đá như đá Lấy Hiệt làm sao mà chịu được? Liệu còn sống được ?

      Đột nhiên, lại ôm lấy nhàng, có dùng sức, cánh tay của bị bóp hơi đau, cân nhắc có nên mở miệng cầu xin tha thứ.

      Nhưng... có đánh , cũng có vẻ muốn bóp chết . Tay chậm trãi xoa đầu , run rẩy, khiến cảm nhận được, cứng người.

      đành nhàng vuốt tóc , giống như an ủi.

      "Đừng sợ..." nhàng, vẫn run run, khiên hơi dừng lại, " làm em đau."

      Như vậy tốt, Thần Thần thở phào, nhìn qua bả vai vào cánh cửa im lìm, Lấy Hiệt đáng thương, có sức chạy trốn đây, liệu Kha Lấy Huân có phái người đem cậu về nhà ?

      bỗng thấy thắt lưng tê dại, quay đầu nhìn , trong ánh mắt của Đường Lăng Đào lại xuất thần sắc khiến mê hoặc, có chút tức giận, lại hơi bất đắc dĩ.

      "Thằng nhóc đó sao." hừ lạnh, " dùng hết sức"
      Last edited: 17/2/16
      lovenovel, Hale205, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 22

      Thần Thần lui vào góc tường ngó Đường Lăng Đào thay ga giường, đến cả vỏ gối cũng thay hết.

      Liếc nhìn cái, hơi nhăn mày, ôm đống ga gối ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng máy giặt hoạt động.

      Thần Thần nuốt xuống nước miếng, nhìn rồi liếc về vali trong góc phòng, chắc phải trốn về nhà ở tạm vài hôm, chẳng lẽ trước mặt baba, lại dám đánh sao? Kể cả nếu có cơ hội, chẳng lẽ đóng kịch trước mặt baba.

      nhanh tay với lấy di động tủ đầu giường, chưa kịp bấm số ĐƯờng Lăng Đào bước vào phòng, đành nhanh nhẹn giấu sau lưng.

      Đường Lăng Đào hừ lạnh, ngồi xuống mép giường, cởi bỏ áo khoác, bỏ caravat ra,” Em cần lo lắng đến thế, thằng nhóc đó chết được đâu”

      Nhìn trở lại bộ dáng bình thường, thở ra, có vẻ cũng tạm thời dừng lại, còn tức giận nữa.

      Dù sao cũng bị bắt gặp rồi, đưa điện thoại ra trước mặt. Vì là điện thoại mới mua, sử dụng vẫn chưa quen tay, phải nghiên cứu thêm.

      biết đến bên giường từ lúc nào, ngước nhìn thấy đứng ngay trước mặt , di động cũng bị giựt lấy.

      đưa em di động phải để liên lạc với thằng đàn ông khác." trợn mắt với .

      Giương mặt đại biến, có chút uỷ khuất, “Tôi phải hỏi thăm người ta, đánh ấy như vậy cơ mà.”

      Khoé miệng Đường Lăng Đào nhíu lại, tự hồ vừa lòng với lý do đưa ra, trong ánh mắt lên nét cười, Thần Thần trộm xem thường, lại để cho chiếm mất tiện nghi rồi, tuy bây giờ nghĩ lại thấy cũng hợp lý; nếu thực dùng sức, Kha Lấy Hiệt sao có thể bình an chứ? Chỉ là lúc bị đánh… bộ dạng đó khá là khó mà tưởng tượng.

      đảo vòng mắt tính toán khiến buồn cười, nhưng vẫn cố kiềm chế, lạnh lùng nhìn .

      “Tôi..tôi tắm.” thận trọng , dù sao hôm nay dám làm càn trước .

      “Ừ,” gật đầu, cho tay vào túi quần, thầm nghiến răng, “ ,” tỏ ra khá hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của , rộng lượng .

      có muốn tắm trước ? Tôi tắm lâu đấy,” hấp háy mắt .

      “Hả?” nghiêng đầu nhìn , “Em mấy ngày nay chưa tắm đúng ? Vậy nên bây giờ có hứng thú với em, làm phiền em đâu.”

      "Hừ!" hầm hừ chạy ra lấy quần áo, ngó lười biếng nhìn bước vào phòng tắm.

      Vừa nãy mới khóc, lại sợ hãi khiến mồ hôi ra nhiều nên cơ thể dấp dính, dù sao có ý kiến gì, cho nên cố ý tắm lâu.

      Cho đến khi sạch , chỉnh tề, mới chậm rãi ra khỏi phòng tắm, cả căn phòng đều im ắng, chẳng có lẽ… khẽ mừng thầm, hay về rồi? bước vào phòng ngủ -- chưa có , khiến hơi thất vọng, nhìn dựa đầu vào gối, nửa ngồi nửa nằm giường, hai mắt như có tiêu cự nhìn mông lung ra bên ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ gì.

      Nghe thấy tiếng động, quay lại, thấy mặc váy ngủ, cắn môi hầm hừ nhìn , lộ ra đầu gối có chút sưng đỏ, vừa nãy… ĐƯờng Lăng Đào hơi nhíu mày, “ Lại đây” với , nhếch miệng nhúc nhích.

      bước xuống giường, cúi xuống ôm đặt lên giường. Thần Thần đơ người, cũng ngồi xuống cạnh , tay nhàng xoa xoa đầu gối , im lặng gì.

      Thần Thần lăng lăng nhìn , có phải đến lúc phát đường cho sau khi tát cái vậy?

      "Lần sau... Đừng chọc giận nữa.”

      nghẹn họng, hổ là ĐƯờng LĂng Đào, nhưng lời này còn ra được. Muốn vài câu với , nhưng, thôi, quên , hôm nay có chút sợ hãi, lại mệt mỏi rồi, liếc coi thường rồi quay lưng với , nằm xuống.

      cũng nằm xuống cùng , bọ dáng hoàn toàn nhàn nhã.

      phải làm sao?” rầu rĩ hỏi.

      " muốn ." đặt tay lên thắt lưng , “Ngủ chút , tối đưa em ra ngoài ăn nhé?”

      Thần Thần hừ tiếng, quả nhiên, vẫn sử dụng chiêu cũ.

      Mắt hơi sưng, vừa nãy khóc nháo, cảm xúc lớn cứ phập phồng lên xuống, quả tốn rất nhiều sức, hơn nữa… ngủ được, hai người cứ mắt to, mắt nhìn nhau trừng trừng thế này kỳ quái, chẳng lẽ còn nằm tâm với sao? lại thêm trận ầm ĩ nữa thôi.

      Ngủ mơ mơ màng màng chút, tỉnh dậy mà đầu đau, điện thoại của reo vang! vào tai thành thanh ong ong nhức não.

      Mãi mới mơ màng ngủ được chút, lại bị đánh thức! đè giọng trả lời. vẫn giữ cả bụng tức giận, làm việc của ! Ở lỳ ở đây làm cho thể ngủ nổi. phiền chán nhéo nhéo trong lòng , tức giận đá đá chân , phiền phức chết người.

      Nghe cười cười khiến hoảng hốt. Tiếng tắt di động, vẫn gối đầu bên cạnh, ôm chặt lấy .

      Thần Thần người, thế giới này lại im lặng! Chỉ lát sau, nghe thấy tiếng thở đều đều, hẳn là ngủ.

      Vụng trộm ngó , quả nhiên khuôn mặt ngọt ngào vào giấc ngủ. Ban ngày mà gặp được cảnh tượng này quả hiếm gặp.

      Thử giật giật, phản ứng.

      nhàng ngồi dậy, tay mò vào túi quần lấy lại điện thoại của mình.

      “Em sờ đâu vậy?” đột nhiên cất tiếng, dọa nhảy dựng, tại vị trí đặt di động, lại là vị trí… xấu hổ quá .

      rút tay nhanh như điện giật, “Còn phải hỏi sao?” oán hận.

      bình tĩnh lấy di động ra, đặt bên người.

      Như vậy là đồng ý rồi? Thần Thần ngó xem thường, với lấy điện thoại, gọi cho Lấy Hiệt, khi điện thoại kết nối lại bị ngay lập tức cụp máy.

      buồn bực, điện thoại có tin nhắn của Lấy Hiệt, chỉ ba chữ: Tôi sao.

      Thần Thần nhíu mày, ngay cả nghe điện thoại cũng được, có vẻ cậu bị trai giám sát rồi, ĐƯờng Lăng Đào dùng chiêu mượn dao giết người này thực quá độc.

    5. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 23

      Thần Thần cầm đũa bất động, vì ngủ được nên khẩu vị cũng tốt theo. Bên cạnh Đường Lăng Đào vẫn ăn cách vui vẻ.

      " đói sao?" buông đũa.

      " muốn ăn." cúi mắt nhìn thức ăn bàn, hề cảm thấy hứng thú.

      “Vậy gói đồ mang về, buổi tối đói ăn.” rung chuông, gọi phục vụ đến, “Em còn muốn ăn gì ?”

      Thần Thần cầm lấy cái ly, uống nước trái cây, lại bị ngăn lại, "Lạnh, uống bị đau bụng."

      Thần Thần giọng,” Ra là cũng biết cơ đấy.” thâm ý nhìn cười.

      Đường Lăng Đào trừng mắt với , cũng trả lời.

      Điện thoại của lại vang lên, muốn nghe, nhưng điện thoại kêu lên đến năm, sáu lần, Thần Thần chán nản chống cằm lên tay, người nào cũng có chuyện để buồn rầu suy nghĩ, công việc bận rộn, đến ăn cơm cũng xong.!

      “…Ừ?” Đường Lăng Đào sắc mặt có chút thay đổi, nhăn chặt mày “ Vòi nước bị làm sao cơ? phải vẫn kiểm tra định kỳ hay sao?” Giọng tăng lên vài đề-xi-ben, Thần Thần liếc , Đường tổng tức giận…

      "Phòng quản lý có ai ?” Sắc mặt tốt,” Hỗn đản”

      Thần Thần nhíu mày, dám lộ ra sắc mặt vui mừng.

      Đường dẫn nước có vấn đềm Đường tổng chắc chắn phải đến tận nơi kiểm tra, cơ hội tốt. Cụp điện thoại, giận giữ đâpj tay xuống mặt bàn.

      Thần Thần bất động thanh sắc, người này bệnh đa nghi rất nặng, chợt lo lắng, vạn nhất bắt cùng làm sao ?

      "Thần Thần..." nhìn đồng hồ, muộn rồi, “ Em tự về nhà trước, đường ống nước ở kho hàng gặp cố, bây giờ hàng hoá bị ướt hết, bây giờ phải kiểm tra.”

      “Ừ, “ kéo dài giọng như thể thất vọng.

      “Về đến nhà gọi điện cho đứng lên, có chút vội vàng, “Đêm nay chắc về.”

      gật gật đầu.

      Khi taxi trở về, Thần Thần nhìn bóng đèn đường màu cam loé lên ánh sáng kì dị mơ hồ, lại nghĩ đến lúc bóng dáng vội vàng rời , đột nhiên biết cảm giác này là gì.

      cũng biết mình hơi quá đáng, đường ống nước gặp cố, hàng hoá bị ướt hết, lại thản nhiên, thậm chí còn có chút vui vẻ, nhân cơ hội này để trốn thoát khỏi . Mà

      Xe taxi được vào trong sân tiểu khu, Thần Thần đành thanh toán tiền rồi chậm chạp lê bước về nhà. Bây giờ là tháng năm, bước vào hè.

      Gọi điện cho sao? nhàng vẫy vẫy điện thoại trước mặt. có lo lắng cho ? Đôi khi thấy gần, lúc xa.

      "Mang Thần Thần?" giọng đàn ông gọi .

      Thần Thần mạc danh kỳ diệu ngẩng đầu, đây là góc khuất, ánh sáng đèn đường bị gốc cây đại thụ che mất nên có chút tối.

      “Ai vậy?” nhìn được người đàn ông này là ai? Chỉ cảm thấy có vẻ cũng khôi ngô.

      "Là ta!” giọng đàn ông khác khẳng định .

      Đột nhiên thấy gáy tê rần, trước mắt tối đen.

      "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!"

      Giọng vùng nào vậy? Nghe buồn cười ghê. Thần Thần cảm thấy đầu tê rần, khó khăn mở to mắt. người đàn ông ngăm đen, dí sát mặt gần , doạ sợ hãi hét lên tiếng, gã đàn ông kia cũng bị doạ, sau đó cũng ngồi thẳng dậy, cách xa ra.

      Thần Thần ngó xung quanh, đây là căn phòng , cửa sổ có cửa kính mà bị bịt kít bằng những túi nilon bẩn thỉu. cảm thấy tay chân run lên, lúc này mới nhận ra hai cánh tay bị trói chặt khiến ngón tay tê rần

      “Gọi ngay cho người nhà !” gã gầy đứng cạnh gã trông cũng khá thà nhìn , dí điện thoại lại gần, “ Số điện thoại nhà thế nào đây?”

      Thần Thần hoảng sợ nhìn bọn họ, bọn cướp sao? giống, nhìn giống mấy gã nông dân dưới quê hơn.

      ngay!” Giọng địa phương cố ra vẻ dữ dằn nhưng vẫn có nét ngô nghê.

      Thần Thần ra số điện thoại, tên cầm đầu gầy bắt đầu bấm số rồi chờ đợi. nghe thấy bọn chúng chuyện với baba, cầu năm mươi vạn, được báo cảnh sát, nếu lập tức giết chết con tin.

      Ba ba hẳn là cầu được chuyện với nên gã cao gầy kia cầm điện thoại trước mặt .

      "Thần Thần, Thần Thần?" nghe thấy tiếng ba ba hổn hển lo lắng.

      "Ba ba, con vẫn ổn ..." Sống mũi cay cay, giọng nhoè , gã gầy cầm di động, lặp lặp lại uy hiếp được báo cảnh sát, cuối giờ chiều phải mang tiền đến.

      Cuối giờ chiều?Lúc này Thần Thần mới nhớ ra mình bị bắt cóc lúc buổi tối, vậy ra ngất lâu vậy sao? Đúng lúc đó đầu thấy đau, ra tay cũng quá độc ác rồi.

      Tiếng cửa gỗ cọt kẹt, gã đàn ông mặc đồ nông dân tiến vào làm Thần Thần tỉnh giấc, tay gã cầm túi nilon, “Ăn cơm.”

      Bọn họ ngồi hộp giấy, dọn đồ ra ăn. Thần Thần căm ghét liếc nhìn bọn chúng vài lần, cũng biết bọn chúng thầm điều gì. Lúc này, gã mới vào mới lôi ra từ túi nilon bình rượu đế. Thần Thần rùng mình, bọn họ còn muốn uống rượu? bắt đầu sợ hãi, vạn nhất họ có nhân say rượu làm bậy ?

      ra mấy gã này làm sợ hãi, vì cái bọn họ thực muốn là tiền, nhưng mà, rượu vào … Thần Thần hơi lo lắng, nhìn có vẻ bọn họ phải là người kiểm soát tốt khi uống rượu.

      Quả nhiên, mấy tên to mồm nốc rượu vào, là máu dê nổi lên. Gã gầy bên lấy tay quệt miệng, bên hí mắt nhìn cười cười, “Ai, nhà ả này có vẻ rất giàu, loại xe xịn như vậy.”

      Thần Thần sợ hãi lùi dần về góc tường, vừa lườm mắt với cảnh cáo, mặc dù nghe khẩu bọn vẫn thấy buồn cười.

      “Con thành phố nhìn xinh ha,” Gã mua đồ ăn về há mồm nốc rượu, nhìn hắc hắc cười.

      “Đó là vì lão Tam à, ngươi thể so sánh phụ nữ ở nhà ông với những người này được.” Gã vừa đánh thức có vẻ say, giọng lè nhè, mơ hồ.

      “Tắt đèn đều giống nhau cả!” Lão Tam ko phục, vẫn cố cãi.

      Thần Thần xanh cả mặt.

      " giống với!" Gã gầy cũng say , “ Sờ là biết ngay có giống hay !”

      “Lão đại, ta chưa từng chạm vào phụ nữ, cho ta sờ thử cái nhé.” Gã ngăm đen nhìn gã gầy cầu xin.

      " được, loại phụ nữ này được đụng vào, ta còn phải đổi lấy tiền.” Gã gầy trừng mắt, khi chuyện nước miếng cũng bắn tung toé.

      “Sờ cái thôi, sờ cái thôi!”

      Thần Thần bị dọa khóc, sờ thôi cũng được nha!

      Tiếng di động vang lên, gã gầy mắt say, lờ đờ nhìn nhìn những người còn lại : “Xem ra nhà ta đáp ứng chúng ta rồi, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi!” Tay vung lên, quơ quơ, “Con bà nó, chúng ta đòi gấp đôi!”

      tiếp điện thoại, kéo dài giọng lè nhè: “À –lô—“

      "Đại ca, chúng ta cũng muốn nghe!" Mấy gã còn lại cũng qua, nhìn có vẻ hưng phấn.

      Gã gầy chờ đợi, đợi đến nửa ngày mới bắt đầu mở mồm.

      " chuyện!" Tiếng Đường Lăng Đào từ trong di động, có vẻ như vừa có cuộc tranh cãi xảy ra.

      “Tiền chuộc!” Gã gầy cười cười, “Tăng lên trăm vạn,” Có vẻ đắc ý cách vênh váo.

      "Tôi cho các !" Đường Lăng Đào chút nghĩ ngợi , "Tôi là người đàn ông của ấy, tôi cho các tiền, nếu các dám chạm vào sợi lông tơ của ấy, các chết với tôi.”

      Thần Thần hít cái mũi, rốt cuộc vẫn là người chuyên nghiệp, đúng điểm cần , hơn nữa nghe khẩu khí của còn có vẻ rất bình tĩnh, có vẻ nào là sốt ruột cả, thậm chí khi uy hiếp vẫn bằng giọng điệu chậm rãi.

      Tên hỗn đản này, chút cũng mà lo lắng!

      " được báo cảnh sát." Gã gầy đe doạ có chút hốt hoảng.

      “ Ta đưa các tiền, các ở đâu? Tôi muốn chuyện với người phụ nữ kia!” Giọng Đường Lăng Đào lạnh lùng, lại vẫn nhàng, giống như đàm phán mà như tự quyết định đúng hơn.

      "Đường Lăng Đào, mau tới cứu em!" Này tiếng hô như từ sâu trong lòng hét ra.

      “Cúp máy , ngày mai sau, chuẩn bị tiền ngay !” Gã gầy hắc hắc cười.

      Thần Thần tuyệt vọng, còn tận ngày mai? Mấy gã này cũng bình tĩnh quá . Bắt cóc tống tiền vẫn còn ngồi uống rượu, giao dịch còn đợi bọn họ uống xong rượu, tỉnh táo lại . Nước mắt bất giác tuôn rơi, có chút thất vọng, tivi hoàn toàn giống thế này! Làm ơn, tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này, tại sao lại gặp phải chuyện bắt cóc khó tin thế này chứ?

      Mấy gã uống rượu xong ngã lăn ra ngủ khắp nơi, may mắn, có gã nào nhắc đến muốn sờ vào nữa.

      Thần Thần tay chân càng ngày càng tê rần, bị trói chặt, có vẻ như máu lưu thông, liệu đợi tới ngày mai tay chân bị hoại tử ?

      Thần Thần hít cái mũi yên lặng khóc, cũng biết là đau, chỉ cảm thấy tức giận. Chuyện gì xảy ra xảy ra thôi.

      Sắc trời càng ngày càng u ám , Thần Thần càng ngày càng khó chịu, có nên đánh thức gã, thả lỏng dây trói cho nhỉ? Nhưng lại sợ, nhỡ đánh thức chúng dậy, chúng lại nghĩ đến muốn đụng chạm vào sao?

      rơi lệ đầy mặt, Đường Lăng Đào chết tiệt, phải chức nghiệp bảo tiêu sao? Lại còn huấn luyện như siêu nhân đặc công, thế mà bây giờ người đâu rồi? Bây giờ mấy mấy giờ ? Nếu nhanh tới cứu, sớm chết về được mất.

      “Khè khè” chợt nghe thấy thanh cổ quái, bóng đen vặn vẹo theo đầu khúc gỗ từ từ tiến đến gần, đường “khè khè” vang lên, chỉ nghe qua cũng khiến người ta rợn tóc gáy.

      Ngay chính giữa phòng, cách đoạn, bóng dài cuộn tròn, nhểnh đầu nhìn , Thần Thần sợ tới mức muốn khóc mà thể khóc được, là rắn.

      Khè khè.. bóng đen vặn vẹo bò lướt về phía .

      “ Cứu, cứu mạng! có rắn!”
      myuyen, bornthisway011091, Jeremej San4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :