1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mùa đông năm sau vẫn có tuyết - Tuyết Linh Chi ( Update Chương 49/80) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 32

      Kha Lấy Huân vẻ mặt tức giận mở cửa, tay cầm túi to túi vứt hết lên sô pha. Nào túi đựng bánh ngọt, rồi túi to đựng đồ ăn vặt. Lấy Huân bị vướng vào túi , bên trong chứa gì đó suýt ngã, liền túm lấy, vứt ra xa.

      đường đường là đại thiếu gia, là Kha tổng, bình thường chỉ cần trừng mắt nhìn cái chai đổ, cũng có người nhặt lên, vậy mà giờ đây, bị cái đứa con này sai vặt như sai bảo mẫu.

      Khi thư ký mua đồ theo lệnh đưa cho , lại nổi giận. Tuy rằng thư ký vờ như biết, bình tĩnh đem đống đồ mua được đặt vào xe, sau đó đưa trả lại chìa khoá xe bàn làm việc, trong giây phút đó, thực hiểu sao mình phải giả vờ như bận đọc tài liệu, muốn ngẩng mặt lên. Khi thư ký đóng cửa, mặt có nén cười… đều nhìn thấy mà cảm thấy hối hận.

      Bao việc phiền toái, bây giờ chỉ mong Đường Lăng Đào nhanh nhanh thoả hiệp rồi rước ta , nếu thực rất mệt.

      "Mang Thần Thần!" hét lên tiếng, thấy đâu, "Mang Thần Thần, làm cái gì đó!"

      rùng mình, chẳng lẽ đánh quá thấp ta ? Bỏ chạy?

      Vài bước chạy lên lầu, đẩy ra phòng cho khách... có.

      Thực là bỏ chạy? nhìn nhầm rồi ! Còn giả tội nghiệp bảo về sớm! Hả? Phòng của cách vách, cửa khép hờ, vội lao vào, nhịn được phì cười.

      ngồi trước máy tính, gục đầu ngủ, tay vẫn còn nắm chặt con chuột.

      Kha Lấy Huân nhàng qua, ôm lấy muốn bế lên, cau mày hừ vài tiếng cũng tỉnh, xem ra ngày hôm qua mệt muốn chết rồi. sao lại ngủ giường? gục bàn, đột nhiên được ôm lấy khiến Thần Thần mất thăng bằng, gục vào người Lấy Huân, tựa như hưởng thụ cảm giác tiếp xúc thân thể này. Bàn tay vô thức nắm lấy cổ áo, ở trong lòng mà dụi dụi, cuộn thành khối .

      bế đặt lên giường của mình, nhấc tay buông cố áo mình ra. chép miệng rồi nặng nề rơi vào giấc ngủ.

      Kha Lấy Huân vì động tác của mà buồn cười, nhìn bộ dáng ngủ như đứa .. đứa đáng thương. Khuôn mặt hơi nhăn mày, đôi môi đáng mím lại, tựa hồ như muốn oà khóc, uỷ khuất. nghĩ đến lúc cười, cặp mắt to nhìn chằm chằm đối phương, đáy mắt ràng che giấu thương tâm, chỉ sợ có thể chỉ lừa được chính bản thân . còn cố gắng muốn cười, làm lòng người đối diện như muốn tan chảy. Tay hơi giật giật, chạm vào áo sơ mi của , cả người vặn vẹo như muốn dán đến gần, giống như con mèo tìm kiếm ấm áp. Khi tiến sát vào lồng ngực Lấy Huân, dường như thả lỏng, lại tựa hồ như đủ an tâm, khẽ hừ rất hưởng thụ. nhúc nhích, cũng né tránh. thoả mãn khẽ cử động, vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng .

      cười , về phương diện quyến rũ của phụ nữ mà , thất bại.

      Nhưng dựa vào như vậy, ôm ấp như vậy, hề khiến nổi lên dục vọng… Nhưng sao, trong lòng lại bởi vì hành động của mà mềm nhũn, lên được là gì, vừa ngứa ngáy, lại có vị ngọt ngào.

      người phụ nữ xinh đẹp nằm bên người, cảm thụ như thế này lạ lẫm!

      ấy xinh đẹp sao? đột nhiên muốn tiến gần hơn nhóc này khi gần gũi bám lấy cánh tay, dụi đầu vào ngực mình. Nhưng khuôn mặt vẫn ngập tràn ưu thương, bởi gì được gần mà có vẻ thoải mái hơn nhiều, khoé miệng còn khẽ cười, lại hơi có vẻ bướng bỉnh.

      Xinh đẹp, đúng là rất được, mềm mại, ngọt ngào, làm cho người ta nhìn muốn vuốt ve khuôn mặt nhắn đáng đó. dường như sinh ra để cho đàn ông ôm ấp, vì mà che gió che mưa, vì mà chém giết đẫm máu. Còn thực hưởng thụ, ôm người đàn ông của mình...

      đột nhiên thấy thu hút, có lẽ… Đường Lăng Đào bị chính cảm giác này mê hoặc.

      Thực thoải mái, cũng thực ấm áp.

      Thần Thần thở dài hơi, thế hề tình nguyện mở mắt... Đây là... Cách của mặt đến hai tấc là... mặt Kha Lấy Huân!

      Lòng của bỗng chấn động, lại giường với ta? ! có khả năng! hề có cảm giác kia.

      muốn thét lên, lại cứng mình ngây ngẩn cả người —— người cho cảm giác an tâm vừa nãy, là ta ? Kha Lấy Huân? Sau khi ta rời , thử nằm giường, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi đến đau cả người, buồn ngủ đến ngất cả , nhưng lại thể ngủ được. sợ đơn, sợ bị bỏ lại. Mặc dù đăp chăn nhưng cảm thấy lạnh, dù gần vào hè, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến toàn thân nổi da gà.

      Sau đó đầu ong ong lên đau đớn, cảm giác như có mấy hòn đá trong đầu, cả ở trong ngực nữa. Buồn bã và đau đớn lại cùng lúc, chỉ có thể cố kéo tấm thân tàn đến phòng của ta lên mạng…

      Nhìn khuôn mặt đẹp của Kha Lấy Huân, tuy rằng mắt to như Đường Lăng Đào, lông mi cũng có dài được bằng Đường Lăng Đào, nhưng cằm lại đẹp hơn Đường Lăng Đào, cũng có cảm giác đàn ông hơn. Đường Lăng Đào cùng Kha Lấy Hiệt đều có nét mặt cười cười. Kha Lấy Huân cũng rất khốc, ngay cả lúc ngủ , đôi môi mê người mím chặt, nhưng vẫn toát ra cảm giác uy hiếp “ thể xâm phạm”.

      giống Đường Lăng Đào... ngủ vẫn xinh đẹp muốn cho người ở gần muốn hôn lên. Nhưng khi hôn lên, lại làm choáng váng.

      nhàng ngồi dậy, cũng vội vã xuống giường né tránh, cảm giác ngọt ngào ở trong lòng Kha Lấy Huân khiến cho trong lòng loạn nhịp, lòng của vốn loạn, vậy mà bây giờ càng thêm loạn.

      nên cao hứng mới phải, ít nhất trước kia cho rằng chỉ có Đường Lăng Đào mới có thể cho cảm giác an toàn, bây giờ nhận ra kể cả người đàn ông khác cũng có thể cho cảm giác đó, thậm chí là người đàn ông mới gặp chưa đến ngày... Cũng là, bất kỳ người đàn ông nào sao?

      Như vậy xem ra, Đường Lăng Đào cũng phải người đàn ông duy nhất, chẳng qua là kinh nghiệm quá ít.

      Kha Lấy Huân cũng ngồi dậy, Thần Thần hoảng sợ, điểm ấy ta cùng Đường Lăng Đào rất giống, thể biết bọn họ khi nào tỉnh dậy.

      khó khăn nuốt nước bọt, làm sao bây giờ? nên cùng ta cái gì? Cảm giác an tâm vừa rồi khi ở cạnh bên người này làm cho thể giả như thánh nữ trách cứ ta hạ lưu vô sỉ.

      Tình huống thực ràng, ta chính là “ lên giường” với , hơn nữa, cả hai người đều thoải mái, cho nên chính là người chiếm tiện nghi mới đúng.

      ta bước xuống giường, vươn vai tỏ ra rất thoải mái, khiến cho vô tình đỏ mặt, bất chợt chột dạ.

      “ Này, Mang Thần Thần.” ta trầm thấp .

      vô cùng căng thẳng, dám quay đầu nhìn ta, đầu óc bất trợt trống rỗng, vô luận dù ta những lời khiến chịu được, đều thể phản bác, thực hoàn toàn thất bại.

      “Đồ muốn tôi đều mua về. xuống lấy . Nhớ kỹ phải giữ cho tầng dưới sạch , sô pha hay bàn cũng được vứt đồ bừa bãi.” Khẩu khí của ta giống ngày hôm qua, đứng đắn và lạnh lùng.

      xong , người cũng bước ra khỏi phòng, chỉ còn ngồi ở giường trợn mắt há hốc mồm.

      Nhìn cửa phòng rộng mở, đột nhiên khẽ cười .

      Kha Lấy Huân kỳ cũng biến thái như Lấy Hiệt ... Ít nhất, ta biết làm như thế nào cho xấu hổ.

      Thần Thần cầm theo túi nilon, đem đồ ăn vặt nhét vào tủ lạnh trống trơn trong phòng bếp, "Này , cũng phải đến giúp tôi tay chứ? Nhiều đồ quá!” quay người với Lấy Huân thoải mái ngồi sô pha xem tivi, tỏ ra khinh bỉ.

      "Là tôi bảo mua nhiều đồ thế sao? " ta cũng quay đầu lại lạnh giọng trả lời, tiếp tục xem xem tivi, " cũng phụ trách ăn đồ ăn ! Tôi chịu nổi nhất là lãng phí đồ ăn !"

      Thần Thần trợn trắng mắt, ta đúng là đại thiếu gia nhiều tiền mà!”Này, Kha tổng ——" châm chọc kéo dài giọng, " tính giữ tôi lại mấy ngày đây? Để tôi còn lên kế hoạch!”

      "Ba ngày ." ta dừng chút, " cần phải gấp gáp, ăn hết có thể đóng gói mang ."

      "..." Quả nhiên là nhà bán cơm mà, gì cũng sợ lãng phí đồ ăn.

      ôm lấy đống đồ trở về đại sảnh, bới trong đống đồ sô pha "Quần áo cùng dép đâu? mua sao?! Đồ keo kiệt, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì chứ? Kiếp sau đầu thai diêm vương cũng cho mang , phải biết hưởng thụ chứ!" trợn mắt với ta.

      Kha Lấy Huân mím miệng, dùng khóe mắt trừng .

      " mất tiền ăn lại còn đòi hỏi? Ăn mày còn đòi xôi gấc?”

      "Làm ơn ! Nếu phải vì trả thù hạ Đường Lăng Đào, giúp tôi sao?" ra miệng, lòng lại tê rần, đau khiến cho mặt lập tức trắng bệch.

      Tự dưng ra tên của , vẫn khiến cảm thấy khó chịu.

      đột nhiên trầm mặc làm cho ánh mắt của Kha Lấy Huân phút chốc tối sầm lại, "Dọn dẹp sô pha sạch , mấy gói đồ kia tôi để quên xe.”

      Mặt còn trắng bệch bỗng chốc nghiêm lại lăng lăng xuất thần.

      "Nghe thấy !" ta đột nhiên tức giận, cao giọng khiến giật mình nhảy dựng lên. “Đem hết đồng đồ này dọn dẹp , tôi muốn thấy ở đây nữa.”

      "Vậy làm gì?" cắn môi, trong ánh mắt bỗng dưng có tầng hơi nước bốc lên.

      "Tại sao đều là tôi làm?"

      "Tôi lấy cho dép và quần áo!” ta trừng .

      ngẩn người, nước mắt muốn vọt ra bờ mi, lại quyệt miệng cười, làm bộ có việc gì nghiêng đầu : "Như vậy còn được."

    2. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 33

      Thần Thần dép mới giẫm giẫm lên thảm rồi ngó xem, “ Rất được, Kha Lấy Huân, thư ký của giỏi quá, quần áo cũng mua rất hợp ý tôi, thay tôi cám ơn ấy."

      Kha Lấy Huân chu môi,” Cảm ơn ấy? Thế còn tôi?”

      Thần Thần ngẩng đầu nhìn đèn thuỷ tinh cao cao trần nhà, " biết cảm ơn vì cái gì nữa. Cho tôi ở đây cũng phải trả phí cho . Ngay cả nhờ mua quần áo và dép, lại bảo thư ký mua, chút thành ý đều có, tôi muốn cảm ơn cũng thể cảm ơn nổi.”

      "Hừ!" Kha Lấy Huân cười lạnh nhìn , " có lý."

      Thần Thần đắc ý lắc lắc đầu, còn muốn thừa thắng xông tới, chuông cửa lại dồn dập vang lên.

      Kha Lấy Huân rùng mình, chạy đến bên sô pha, nhét đống quần áo cùng gói to, gói vào lòng , giọng ra lệnh: “ ôm lấy đống đồ này, trốn kỹ lầu.!”

      Chuông cửa vang lên, người gọi cửa kiên nhẫn vỗ cửa: "! Kha Lấy Huân! Mở cửa!"

      Là Lấy Hiệt? Thần Thần chạy lên lầu sửng sốt, sao phải trốn? Nhìn về phía Kha Lấy Huân như muốn gì, bị ta dùng ánh mắt giết người trừng lấy, trong ánh mắt kia như bốc lửa giận, ta chỉ tay lên lầu, đành phải nhận mệnh trốn chui như chuột lên lầu.

      Kha Lấy Huân liếc mắt cái thấy cái dép của còn ở sô pha xoay người ném chiếc dép lên lan can lầu hai, vừa vặn rơi ngay trước mặt , khiến sợ hãi nhảy dựng lên. hoang mang rối loạn nhặt lấy còn nhìn ta phẫn uất. ta nhe răng trừng mắt với , lại đành tiếp tục lủi giống như con chuột.

      Kha Lấy Huân nhịn được cười lên tiếng, chỉnh lại sắc mặt mới mở cửa.

      Vừa mở khoá, Lấy hiệt phen đẩy cửa ra vọt vào.

      "Cậu làm gì?" Kha Lấy Huân mất hứng nhăn mày.

      "Mang Thần Thần ở đây ?" Kha Lấy Hiệt ở trong phòng loạn, phòng bếp, thư phòng, toilet đều nhìn qua.

      Kha Lấy Huân đứng ở trong sảnh, mắt gian gian nhìn chung quanh xem cậu ấy tìm loạn, "Mang Thần Thần? vợ cũ của Đường Lăng Đào? Làm sao có thể ở chỗ này?"

      Kha Lấy Hiệt dừng lại nhìn vào mắt trai mình, ràng tin lời , xoay người chuẩn bị lên lầu. Kha Lấy Huân nhanh chạy vài bước giữ chặt lại: “Cậu phát điên cái gì!"

      "Như thế nào?" Kha Lấy Hiệt nhìn mình cười, " lầu cho xem chứ? Chẳng lẽ lại giấu người nào sao?"

      "Cậu nghĩ tôi có thể giấu người nào trong nhà?? Cho dù có giấu ai có liên quan gì đến cậu?” cố ý lớn tiếng , hy vọng cái người ngu ngốc kia có thể nghe và hiểu được ám chỉ, tìm được chỗ trốn, nhưng cũng khó tin ta lắm!

      Kha Lấy Hiệt dựt ra khỏi mình, trời tối đen, cậu lao lên lầu, bật đèn từng phòng lên kiểm tra. Chỉ vài phút sau, tất cả đèn tầng hai đều được bật sáng. Kha Lấy Huân cười càng ngày càng lạnh , đứng trong góc khoanh tay ôm lấy ngực, trong lòng nghĩ thầm, nhóc này, trốn tốt lắm..

      Kha Lấy Hiệt tìm được người, chưa từ bỏ ý định đẩy cửa phòng ngủ trai, bật đèn tìm kỹ. Kha Lấy Huân cũng chút hoang mang theo vào, ngồi ở ghế, nhàn nhã tựa tiếu phi tiếu nhìn em trai lục lọi.

      "Có thể hỏi chút có chuyện gì xảy ra sao, Sao cậu hành động như con chó điên thế này?"

      Kha Lấy Hiệt tìm được người như ý muốn, có phần chán nản, cau mày, "Chó điên phải em, là Đường Lăng Đào! Thần Thần mất tích, vọt tới chỗ em làm ầm lên, bắt em giao người ra!”

      Kha Lấy Huân cười rộ lên, "Vậy sao? Nhân vật phong vân như Đường Lăng Đào, ngay cả vợ mình cũng đều để mất, ra còn sợ bị người cười cho thối mũi?"

      ", biết Thần Thần ở đâu?" Lấy Hiệt vẫn thấy thực hoài nghi, nhìn chằm chằm mặt Lấy Huân.

      "Cậu nghĩ sao tôi lại có thể biết? Chẳng lẽ đem về nhà giấu ?”

      " cầm điện thoại của em, Thần Thần có lẽ gọi điện thoại cho em ." Lấy Hiệt dừng lại, quan sát vẻ mặt của trai.

      "Hả, điện thoại của cậu tôi vẫn tắt." Kha Lấy Huân kiên nhẫn đứng lên, mở ngăn kéo lấy ra di động vứt trước mặt cậu.

      "Căn bản cũng biết có ai gọi cho cậu."

      Lấy hiệt cầm điện thoại lên, khởi động máy, xem nhật ký cuộc gọi.

      "Đường Lăng Đào tìm cậu à ? Cho nên tôi bảo cậu hãy tránh xa ta ra chút!” Kha Lấy Huân lên giọng quát lớn, "Cậu còn biết là loại người nào sao? Cậu còn biết trước kia làm gì sao? ta xử lý cậu dễ dàng như giết con kiến. là xã hội đen, khả năng còn từng làm sát thủ, cậu biết sao?"

      Kha Lấy Hiệt kiên nhẫn, "Được rồi, biết. Người cần tìm ở chỗ !" Cậu tắt di động, cũng quay đầu , bước ra khỏi cửa, lâu sau chợt nghe thấy tiếng cửa đóng dưới lầu.

      Kha Lấy Huân đợi trong chốc lát, xác định trong phòng còn tiếng động mới tắt đèn, vọt đến bên cửa sổ hướng ra ngoài nhìn, quả nhiên thấy xe Lấy Hiệt rồi.

      "Xuất ." , có tiếng động trong tủ cạnh giường, cửa kéo ra, người cũng từ trong bước ra .

      "Tối quá."

      "Đừng bật đèn." Nhìn sờ sờ tìm công tắc đèn khiến phải lên tiếng.

      "Gì chứ!" vui, gầm gừ trong họng hừ hừ.

      " lại đây xem!" ta kéo lại phía tường, đứng nép vào bên cửa sổ, nhìn qua cửa kính. Quả nhiên có chiếc xe theo ngay sau xe Lấy Hiệt.

      "Thấy , Đường Lăng Đào phái người theo dõi cậu ta."

      Thần Thần vùng ra khỏi tay Lấy Huân, thở phì phì : " tại có thể bật đèn chưa ? !"

      cười, "Bật ."

      Thần Thần trong tay còn ôm túi to túi , ngồi thất thần giường, ánh mắt mới nhìn lại, nhớ tới chuyện vừa xảy ra.

      "Làm sao biết tôi trốn ở đâu?” Vừa rồi ở trông tủ , có nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, mới phát ra ta có tài năng thiên bẩm trở thành ngôi sao, ảnh đế.

      “Toàn bộ tầng hai, chỉ có tủ tường là chỗ trốn duy nhất, tôi cũng nghĩ chỉ tìm được mỗi chỗ đó thôi.” ta cười cười, cũng tiến đến ngồi giường.

      để ý tới ta, tiếp tục hỏi trọng điểm, "Lấy Hiệt kiểm tra điện thoại di động, sao lại phát tôi gọi cho chứ?”

      "Tôi xoá rồi.” ngã nằm ra gối, vân đạm phong khinh trả lời.

      Thần Thần trầm mặc, lúc này biết chênh lệch bọn họ ở đâu .Vì sao ta nghiệp có thể thành công, còn lại thất bại thảm hại.

      nở nụ cười , "Buổi tối ăn cái gì? Tôi gọi người đưa tới."

      cảm thấy hứng thú, "Tùy ."

      __________


      Thần Thần sấy tóc, ngồi giường mình, cái loại cảm giác này lại tới nữa... Nhịn giờ, rốt cục xuống giường, đến cách vách, do dự nửa ngày vẫn là gõ cửa phòng Kha Lấy Huân, "Này, có thể vào ? Tôi muốn dùng máy tính."

      Kha Lấy Huân ở trong phòng miễn cưỡng lên tiếng, "Vào ."

      mở đèn đầu giường, nằm quay lưng về phía . Thần Thần qua, mở máy tính lên mạng, chỉ cần mình là tốt rồi, chỉ cần có người bên cạnh là được. nhàm chán lướt mấy trang web.

      ta mở điều hòa, Thần Thần ngồi lui trong ghế, cảm thấy hơi lạnh, mũi lại ngứa ngứa, đột nhiên hắt xì cái.

      Kha Lấy Huân xốc mạnh chăn, bước xuống giường, Thần Thần nhìn ta thẳng đến phía mình ngồi, lắp bắp hỏi: "... muốn làm gì..."

      ta cúi xuống bế từ ghế lên, vứt lên giường, khí lực mạnh mẽ, mông đập vào cạnh giường hơi đau.

      "Ngủ , đừng tự hành xác! Tôi cam đoan được 'an toàn' ." ta cường điệu . Tắt máy tính, cũng thèm nhìn tới cuộn góc giường, tắt đèn, nằm vào phía giường còn trống, đưa lưng về phía .

      Chỉ cần... chạm đến ...

      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, nhịp thở của của chậm rãi trở nên đều đều, cả người lại dán gần đến lưng , cánh tay vòng qua.

      yên lặng cười cười, biết tự sống thế nào sau khi ly hôn với Đường Lăng Đào.

    3. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 34

      Kha Lấy Huân hôm nay phải kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, bên lắng nghe quản lí báo các loại chỉ tiêu và các việc phát sinh trong ngày hôm qua. đến đại sảnh, khóe mắt thoáng nhìn qua bức tường thuỷ tinh, Đường Lăng Đào hàng lang, phía sau cũng là đám người theo sau xin chỉ thị.

      gần 10 giờ, gần đến giờ mở cửa, tất cả đều bận rộn, hẳn là ta cũng đến tuần tra tình hình kinh doanh.

      Đường Lăng Đào liếc nhìn Lấy Huân, khuôn mặt vốn thường mang ý cười nay chỉ còn mảnh lạnh lùng xanh mét, yên lặng nghe nhân viên báo cáo. Đám nhân viên phía sau nơm nớp lo sợ, tất cả đều cẩn thận hơn so với bình thường rất nhiều, biết đột nhiên sếp bực tức như vậy do đâu?

      Kha Lấy Huân dừng lại cước bộ, quản lí bên cạnh thức thời lời. Đường Lăng Đào cũng thấy ta, gật đầu. Kha Lấy Huân mỉm cười đáp lễ, Đường Lăng Đào dừng lại, "Có việc gì?". Kha Lấy Huân sóng mắt dừng lại chút, là mạc danh kỳ diệu, Lấy Huân mà lại do dự .

      qua ba ngày , nhìn bộ dạng Đường Lăng Đào, thời cơ chín, xem ra hết kiên nhẫn, gần như phát điên rồi.

      Di động vang lên, nhìn Đường Lăng Đào tỏ vẻ xin lỗi, là phu nhân hàng xóm gọi tới, Kha Lấy Huân có chút ngạc nhiên nghe máy, "Chị Trần?"

      Trần phu nhân ha ha cười: "Bạn cậu ra ngoài đổ rác, lại bị nhốt ở bên ngoài. ấy quên mất mật khẩu, lại cầm theo di động. Cậu chờ chút, chuyện với ấy này.”

      nàng ngu ngốc! Kha Lấy Huân liếc Đường Lăng Đào cái, bước ra xa nghe điện.

      Đường Lăng Đào ánh mắt bình tĩnh nhìn Kha Lấy Huân nghe điện thoại, mặt Lấy Huân có chút bực mình lại có biểu cảm buồn cười khiến Lăng Đào cảm thấy quen thuộc, đúng vậy, cũng có người phụ nữ luôn làm cho dở khóc dở cười như vậy.

      Kha Lấy Huân vừa rồi nhìn liếc mắt cái, làm cho trong lòng mạc danh kỳ diệu nổi lên.

      Kha Lấy Huân cúp điện thoại, vô tình ngước lên nhận thấy ánh mắt của Đường Lăng Đào, tay tự giác nắm chặt, thể lại thế, cố ý lờ , nhưng trong đáy lòng đột nhiên nổi lên lo lắng. sớm lên kế hoạch tốt, chỉ cần tiến hành đúng như vậy là được.

      "Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?" Đường Lăng Đào lạnh giọng , có chút kiên nhẫn.

      Kha Lấy Huân cười, "Về việc người mất tích."

      Đường Lăng Đào sửng sốt, khóe miệng lên nụ cười lạnh tàn khốc, " vào văn phòng tôi chuyện nhé?"

      Kha Lấy Huân nhíu nhíu khóe miệng, "Được."

      Tiến vào khu biệt thự hoa lệ, Kha Lấy Huân chậm lại tốc độ xe, ngó đến xe Đường Lăng Đào phía sau qua gương chiếu hậu, xe lao xe nhanh.

      Xuống xe, Kha Lấy Huân mở cửa, Đường Lăng Đào cũng tỏ ra vội, đứng ở trong sân lấy ra điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi phun ra làn khói.

      Kha Lấy Huân nhìn cái, quay lại bước vào trong nhà.

      Tivi trong phòng khách mở, bàn trà, sô pha lộn xộn đủ loại túi của các loại đồ ăn vặt, rồi các loại cốc chén, trai lọ, có chai uống dở, cũng hề đóng nắp. Người thấy đâu.

      "Mang Thần Thần! Mang Thần Thần!" kêu lên, đột nhiên trận phiền chán.

      Từ lầu hai, tiếng rầm rầm chạy xuống, rất nhanh khuôn mặt kinh ngạc nhắn của xuất trong tầm mắt. bước nhanh chạy xuống lầu, vừa chu môi, "Hôm nay sao lại về sớm như vậy? Đừng lườm, đừng lườm! Tôi lập tức thu dọn sạch . là dọn ngay lập tức rồi mà, đừng có lườm tôi nữa.!” vừa vừa chạy vào phòng bếp, lục lấy túi dựng rác, luống cuống tay chân bổ nhào lên sô pha bắt đầu thu dọn tàn cục.

      Sau lưng xuất trận hàn khí, Thần Thần dừng lại động tác, chậm rãi xoay người... Cái người tựa tiếu phi tiếu đứng ở cửa kia, Đường Lăng Đào? tìm đến đây?

      Đường Lăng Đào vứt tàn thuốc, cái người làm cho Kha Lấy Huân vừa sủng vừa giận khi nghe điện thoại quả nhiên là ! buộc qua loa mái tóc dài, mặc chiếc áo Tshirt rộng rãi có hoạ tiết hình thỏ hoạt hình, tựa hồ rất hưởng thụ mà sinh sống tại nơi này. Sống trong nhà, bên cạnh cái gã có khuôn mặt bình tĩnh mà tâm tư khó dò kia.

      " chăm sóc ấy tốt lắm." nhìn Kha Lấy Huân cười lạnh, ấy còn đôi dép trong nhà rất vừa vặn, hẳn là ta còn mua cho riêng cho . "Để vị trí tốt nhất trong trung tâm thương mại với giá rẻ đổi lại cũng đáng giá.”

      Kha Lấy Huân môi hơi hơi mím chặt, ánh mắt cúi xuống dưới, có nhìn phản ứng của Thần Thần .

      Thần Thần ngẩn người, đây mới là lý do thực Kha Lấy Huân giữ lại? thực bội phục chính mình còn thản nhiên cười cười. Cũng thấy ngoài ý muốn, cũng buồn. Đúng là việc mà Kha Lấy Huân có thể làm, sớm cảm thấy mục đích của ta đơn thuần, tại biết , cũng biết đáp án . cười nhạo chút, tiếp tục cầm túi nilon nhặt rác.

      Kha Lấy Huân nâng lên ánh mắt, hung hăng nhìn , bị nhìn mạc danh kỳ diệu, ta tức giận cái gì? còn trách, ta nên cảm kích rộng lượng của mới phải?

      "! Theo về nhà!" Đường Lăng Đào bước lên từng bước, phen giựt túi nilon trong tay , bắt lấy cánh tay của rồi kéo ra ngoài.

      Thần Thần tay còn lại nắm chặt tựa lưng của sô pha, "Về nhà nào?" cười lạnh, gặp ... thấy đau lòng ,nhưng thấy rồi, cũng bớt đau lòng hơn.

      "Nhà của , hay lại là nhà của tôi?"

      Đường Lăng Đào kéo nữa, lại thả tay ra, nặng nề nhìn , chuyện.

      "Tôi ở đây rất tốt, rất thoải mái. Về nhà , tôi thấy chán ngấy rồi, về nhà của tôi... Là tự do của tôi, khiến phải lo ." dùng khóe mắt liếc cười lạnh.

      Khuôn mặt lại lên phản ứng thường khiến thấy sợ hãi, nhưng kỳ lạ thay, lần này, sợ. có thể làm gì ? Đánh sao? Đánh ! Đánh cũng thể thay đổi được gì! Ngay giờ phút đóng cửa bước , hạ quyết tâm, quyết hối hận!

      Đường Lăng Đào xanh cả mặt, "Trở về sau!" lại dùng sức nắm chặt cánh tay , Thần Thần nhíu mày, cánh tay đau quá.

      " điếc sao?" cố kìm chế, kìm chế, lạnh lùng hỏi lại.

      Ánh mắt Đường Lăng Đào lạnh lẽo, nhìn Kha Lấy Huân cũng nắm chặt lấy cánh tay kia của Thần Thần.

      Đường Lăng Đào ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn, giọng mỉa mai , "Có ý gì, Kha Lấy Huân?"

      "Nếu ấy muốn trở về, cứ để ấy ở lại chỗ này ."

      "Buông tay." Đường Lăng Đào nhìn chằm chằm vào cánh tay của Lấy Huân, thanh thực bình tĩnh lại bao hàm uy hiếp, dường như so với quát ầm lên còn đáng sợ hơn.

      Kha Lấy Huân cười lạnh, giọng điệu như bị chọc giận, " nghĩ rằng tôi và em trai tôi giống nhau sao? "

      "Buông tay." Đường Lăng Đào khẩu khí thay đổi, nhìn chằm chằm.

      Thần Thần nhân cơ hội vùng thoát khỏi kiềm chế, làm bộ như có việc gì chạy lên lầu.

      Đường Lăng Đào cũng giữ lại, chỉ tiếp tục nhìn Kha Lấy Huân, chậm chậm nhếch khoé miệng cười cười, "Mày tin ? Nếu hôm nay tao mang được người phụ nữ kia , nơi này thành đống gạch vụn.”

      "Tôi tin." Kha Lấy Huân cũng cười lạnh , " có thể biến nơi này thành đống gạch vụn, nhưng tâm hồn của người phụ nữ đó, trở về với sao?”

      Thần Thần đứng ở hành lang tầng , nhìn chớp mắt lấy Kha Lấy Huân cười, " rất đúng! Đường Lăng Đào, cho dù có đem toàn thế giới nổ tung thành đống gạch vụn cũng thế cả."

      " ?" Đường Lăng Đào nở nụ cười, từ trong tay lấy ra khẩu súng, nhàng đặt lên thái dương Kha Lấy Huân.

      "Tôi cần của tâm hồn của ấy, thể xác ấy trở về là được rồi.”

      Thần Thần sửng sốt, Đường Lăng Đào như vậy rất xa lạ với .

      Trước kia khắc chế áp lực, tựa hồ mới chỉ nhìn thấy phần của . tại, xé rách mặt nạ của mình. làm thế là sao? Chỉ là bởi vì chịu về bên cạnh ? Ngay cả lúc ly hôn, cũng chưa hề nhăn mặt lấy lần.

      "Lại đây, nếu bắn chết ." Giọng thoải mái, tay kia còn đưa điếu thuốc lên miệng.

      " điên rồi, Đường Lăng Đào." Kha Lấy Huân nhăn mày.

      "Tôi vốn làm gì, xuất thân thế nào, mọi người phải đều ràng sao?" cười, việc đến nước này, cũng ngại cho thấy bộ mặt này của mình, doạ chút cũng tốt, cho thấy đây mới thực . Làm cho nhìn xem... thay đổi thế nào!"Lại đây Mang Thần Thần."

      Thần Thần trắng bệch mặt, nghiêm mặt nhìn , nổ súng?

      "Em cảm thấy như giỡn sao, Mang Thần Thần." vừa cười hỏi .

      _______________

      Kha Lấy Huân mặt chút thay đổi vứt túi rác xuống đất, căn phòng lại khôi phục bừa bộn. Đột nhiên trận nổi giận, ta đá túi rác lăn vào phòng bếp.

      Đúng, có biện pháp ngăn cản Đường Lăng Đào mang ấy ! Đường Lăng Đào giống bọn họ, giả bộ thế nào cũng vô dụng, vẫn lộ cái đuôi ác ma!

      Tên lưu manh!

      Khi sử dụng thủ đoạn bình thường mà có hiệu quả, sử dụng biện pháp hiệu quả trực tiếp. Mang Minh Lực tìm được con rể rất tốt, vô cùng hữu dụng.

      Để đạt được mục đích mà , ai cũng phải đối thủ của Đường Lăng Đào!
      lovenovel, Hale205, Jeremej San3 others thích bài này.

    4. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 35

      Thần Thần kêu tiếng bị kéo vào phòng —— căn phòng mà cùng ở sau khi kết hôn.

      vì sao lại mang về nơi này? Mặt Thần Thần chút thay đổi, đưa đâu có gì khác nhau? Cướp cũng chẳng khác gì . Mà có khác, đó làn còn hung ác, đáng sợ hơn!

      Nếu đuổi theo chuyện tử tế, có lẽ bọn họ còn có thể tốt đẹp mà chia tay. tại... sợ , hận , chán ghét , đối với hoàn toàn tuyệt vọng!

      "Thần Thần." Đóng lại cánh cửa, căn phòng trống rỗng chỉ còn hai người bọn họ, trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi buông tay , nhàng đem ôm vào trong ngực. đột nhiên ôn nhu nhưng lại khiến cho sợ hãi run lên nhè , đem áp vào trong ngực. Qua lớp âu phục mỏng manh, cảm thấy được khẩu súng trong túi áo trước ngực . Đường Lăng Đào cũng cảm giác được , thân thể cứng đờ. Buông ra , bước nhanh vào thư phòng, đem súng bỏ vào két sắt. vẫn để cửa phòng mở, đề phòng nhân cơ hội chạy , nhưng có, vẫn đứng im nhúc nhích, thậm chí ngay cả tư thế vẫn cứng đờ. khoá lại két sắt, nhăn mày.

      lại gần, ôm chặt lấy , rồi cùng ngồi lên sô pha, "Sợ sao ?" ôm giọng cười, làm bộ dường như có việc gì, "Chạy trốn mà còn biết sợ! Vậy ngoan ngoãn nghe lời , nếu còn dám có lần sau, còn dám trốn , còn dám trốn trong nhà gã đàn ông khác..." nhìn khuôn mặt nhắn của , mới có là ba ngày gặp sao?" trực tiếp giết chết em, bớt việc để lo." run lên từng hồi, cứng người.

      đột nhiên chán nản, có vẻ lúc này phải là lúc để đùa. Là sao , lúc này có lẽ làm sợ rồi .

      lại trầm mặc trong chốc lát, tự giễu cười cười, "Mang Thần Thần... Em nghĩ vừa rồi nổ súng sao?"

      bất động, lời nào.

      "Em bị lừa rồi, trong súng có đạn." ha ha cười, thực ra dối , trong giây phút đó, thực nghĩ rằng mình bóp cò súng.

      “Giết để làm gì chứ? cũng thoát tội được. Nếu muốn phải chết, chỉ cần sai người ám sát , ít nhất cũng để mình bị bắt.” nửa đùa nửa .

      vụng trộm chu miệng, rầu rĩ hừ tiếng.

      Tâm tình của nhất thời tốt hơn, cuối cùng cũng có phản ứng.

      " muốn chết cùng , còn muốn sống với em, sống cùng với Thần Thần của . " cười, nghĩ bị nàng phát lời dối mà trộm thở dài.

      Thần Thần của ? Từ lúc nào mà trở thành Thần Thần của ? Lúc bỏ rơi ư? Hay lúc hung ác ép trở về? Những câu ngọt ngào mà từng mong chờ, giờ đây có thể ra dễ dàng! Nhưng sau khi biết bộ mặt đáng sợ kia của , giờ đây chỉ thấy đó là những lời dối trá, quỷ dị. đem trở về để những lời dối trá đầu đuôi này? Nếu muốn xin lỗi , tại sao lúc vừa gặp mặt, hề tới? Vì sao dùng lời ngọt ngào khuyên trở về?

      "Đường... Đường Lăng Đào." biết tại sao bản thân lại lắp bắp, nhưng bây giờ mà muốn chuyện cùng , cần phải có dũng khí lớn.

      "Ừ?" nhìn .

      " rốt cuộc... Muốn làm gì?" cơ hồ là cầu xin nhìn , , hiểu nổi rốt cuộc muốn làm gì .

      Nếu thương , cần phải ép về, thậm chí phải dùng đến hành động quá khích như vậy? Còn nếu … , những gì làm càng khó hiểu. , sao còn có thể cùng ly hôn? , sao còn có thể nghe cầu xin như vậy mà vẫn bỏ ?

      dần nhíu mày, nhìn câu.

      bị nhìn đến sợ hãi.

      "Thần Thần." nắm lấy tay , nhàng đặt lên má mình, “ sai rồi.” rất nhanh, nhưng rất ràng.

      Hả? mở to mắt, nín thở sợ hãi. vừa gì? thừa nhận sai?

      cười cười, có chút xấu hổ, nhướn mày, lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, “ nghĩ em tức giận đến vậy. Lại còn bỏ trốn.” cười, “ Làm cho lo lắng, sốt ruột.”

      quả thực trợn mắt há hốc mồm mà nhìn , làm sao vậy? Trong ngày lại cùng xuất bộ dáng tối hung tàn và biểu ôn nhu, làm cho kịp tiêu hoá.

      "Thần Thần, tha thứ cho lần, lần này thôi. cam đoan, từ nay về sau có bất kỳ ai có thể khiến rời xa Mang Thần Thần, trừ khi em bảo .” cười hì hì , mặt lại hơi hơi ửng hồng.

      ngừng thở, nuốt nước miếng.

      "Đường... Đường..." Lắp bắp lợi hại hơn , ngay cả đầu óc đều trống rỗng.

      "Thần Thần, hãy luôn luôn ở bên , Thần Thần..." ôm sát , đem cằm đặt lên đầu vai , "Thần Thần..." thào gọi tên , nghe còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

      Tim bỗng gia tốc đập mạnh, hoàn toàn khống chế được.

      "Thần Thần, cùng phục hôn ."

      Phục hôn?

      Dường như có ánh sáng chói loà chiếu vào nội tâm hỗn độn của .

      Ngay vào lúc hạ quyết tâm, bị lung lay. Nhưng bây giờ, trong lòng vô cùng đau đớn làm cho lý trí cũng xúc động.

      Thay đổi cách nhìn, hiểu được tất cả. ra... vẫn hề thay đổi. Vừa hung hăng tát cái, liền đưa viên đường. Mong muốn cho vết sẹo bớt đau, cảm giác ngọt ngào trong miệng làm quên vết tay còn má.

      bỏ chạy, thậm chí từ thủ đoạn để ép về để rồi dúi cho viên đường. nhất định tự tin tràn đầy cho rằng, chỉ cần có cơ hội cho viên đường , lại tiếp tục như xưa, nhét đường vào miệng.

      Lúc này có vẻ cố gắng hạ mình đến cực hạn. Có lẽ cũng biết tát cái quá đau, nên phải đưa viên đường có độ ngọt hơn bình thường.

      nhịn được cười lạnh, nghe được, buông ra, kéo ra xa chút rồi thâm trầm nhìn .

      "Đường Lăng Đào, chúng ta chuyện." Suy nghĩ cẩn thận , còn lắp bắp nữa.

      "Ừ." bị thái độ của làm chú ý.

      muốn ra, thậm chí ngăn ra lời trong lòng. Nhưng bây giờ ra tất cả, tại sao lại lạnh lùng cười như vậy? lại dám ở trước mặt cười lạnh ? sợ sao ?

      "Bắt buộc tôi ở bên cạnh , đối với có gì tốt?” lòng hỏi, giọng có vẻ thành khẩn. Bây giờ, muốn giải quết triệt để vấn đề giữa hai người.

      sắc mặt cứng đờ, lại lạnh lùng dần.

      "Đường Lăng Đào, tôi và ... hợp nhau. Nếu hợp ly hôn. bây giờ rất thành công, cho dù có tôi, địa vị của cũng thể bị uy hiếp.” cảm thấy những lời mình có lý.

      mím chặt môi, mặt tái xanh.

      "Đường Lăng Đào... Tôi..." việc đến nước này, cũng bất chấp, chỉ mong có thể mọi việc, “Tôi rất thích .” ảo não thừa nhận.

      Ánh mắt mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm , sắc mặt dịu .

      "Ta cũng từng rất muốn phục hôn với ,” nhíu mày, “ Nhưng sau việc đó, tôi nhận ra, hai chúng ta nên ở cạnh nhau. chỉ bởi hai kỹ nữ kia…” dừng lại chút, “ Hai người phụ nữ kia.” Sắc mặt tái nhợt, buột miệng ra, xem ra, vẫn là về vấn đề về đức hạnh của hai người kia.

      cũng trầm sắc mặt, "Đường Lăng Đào, tôi nghĩ rốt cuộc vì sao muốn như vậy? Tôi nghĩ mãi hiểu giữ tôi lại để làm gì? Tôi còn thích nữa, mà riêng về điều này, thích hay cũng quan trọng, tôi nghĩ cũng hiểu được. Đường Lăng Đào, chúng ta hảo tụ hảo tán, được ?"

      " được."

      Nàng nghẹn giọng, " , rốt cuộc vì sao được?" quả thực muốn khóc thét .

      lạnh lùng cười, "Bởi vì còn chưa chơi chán em."

      sửng sốt, hoàn toàn ngây dại.

      "Mang Thần Thần, từ nay về sau, em cần hỏi lại vì sao, đối với em có gì để giải thích." cười, ánh mắt dị thường tỏa sáng, "Từ nay về sau... Em hãy thành với , người như thế nào, em sớm được chứng kiến . cũng muốn nhắc lại. Em phải là lưu manh sao? Đúng! chính là lưu manh!”

      ngơ ngác nhìn , nhưng lại nghe thấy răng mình va vào nhau lộp cộp. Đúng vậy, sao lại có thể quên! sao lại nghĩ có thể với đạo lý?

      ngu ngốc! Nước mắt như muốn rơi, lại bị cố gắng kìm lại. Hôm nay thấy tỏ ra chân như vậy, làm cho muốn thử đạo lý với . Cuối cùng lại khiến cho ra câu làm đau đớn đến tận cùng!
      myuyen, quỳnhpinky, bornthisway0110912 others thích bài này.

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Tốc độ edit ngang tên lửa a
      :063::063::063:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :