1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa Đông Dài - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Quân nhân) (54c Full) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47
      47.4
      Editor:❀MạnNhi❀
      -----
      Nghe xong lời này, sắc mặt của tiểu đội trưởng tiểu đội hai và Triệu Tiểu Quả chợt thay đổi. Ở liên của bọn họ, chưa có ai dám mắng trước mặt Trình Miễn như vậy, tên Hạ Thanh này nhất định là bị nước tiểu ngựa đổ vào nên đầu óc bị hôn mê rồi.

      Trình Miễn cũng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, túm cổ Hạ Thanh, dùng sức mạnh để kìm chế làm cậu ta thể động đậy: "Có giỏi lại lời cậu vừa lần xem?"

      Hạ Thanh khó thở, cố gắng thoát ra: "Tôi là đồ "tiểu bạch kiểm" đấy, con mẹ nó buông tay ra!"

      Rốt cuộc lần này Trình Miễn cũng nhịn được nữa, vung tay đánh quyền vào bụng của cậu ta, đánh cho Hạ Thanh nhịn được mà kêu gào, sau đó thanh nào nữa, lần này chắc cậu ta bị đánh rất đau rồi.

      "Nhốt vào phòng tạm giam! Sau khi trời sáng mời tham mưu trưởng Chu!"

      Trình Miễn lạnh lùng . Bây giờ, nể mặt ai hết, tiểu tử này biết xấu hổ đúng ? Vậy làm cho cậu ta hoàn toàn lộ mặt trước toàn bộ sư đoàn, kể cả người cậu tham mưu trưởng quý báu kia!

      Editor:❀MạnNhi❀

      Chỉ vẻn vẹn chỉ đêm, chuyện xảy ra ở cổng truyền khắp toàn bộ doanh trại.

      Bị nhốt trong phòng tạm giam, sau khi Hạ Thanh tỉnh táo lại mới nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua cả người cũng bối rối, đối diện với vách tường, nên lời, cái khác nhớ lắm, cả đầu đều là câu mắng chửi Trình Miễn và khi bị đánh quyền kia. chút lý trí còn sót lại đủ cho hiểu rằng, Trình Miễn hoàn toàn bị chọc giận rồi.

      Về người Liên trưởng này, từ khi ấy được điều tới, Hạ Thanh ngày đó từ chỗ cậu biết bối cảnh của ấy, ngay từ đầu cũng coi trọng ấy, nghĩ rằng liên trưởng và bản thân khác nhau gì cả, chẳng qua là được dát vàng ở trường quân đội, đương nhiên khi quay về là sĩ quan. Sau thấy ấy thành nghiêm túc dẫn binh, còn hơi khinh thường, nghĩ rằng người này chỉ muốn nổi bật mà đầu óc còn có vấn đề. Ngẫm lại, nhìn cũng giống mấy em trong đại viện, xuống cơ sở dẫn binh cũng chỉ để lấy kinh nghiệm, để khi lên cũng dễ dàng hơn, sau này khẳng định là muốn ngồi phòng làm việc, tội gì phải nghiêm túc như vậy.

      Hơn nữa, kể từ khi Trình Miễn đảm nhiệm chức liên trưởng liên trinh sát đến nay, Hạ Thanh cũng cảm giác hình như bản thân bị để ý, thể giống như trước kia lo lắng gì mà phá phách như thế. Hai năm đó, oán niệm của với Trình Miễn phải chỉ chuyện, nên hi vọng cậu của mình nhanh chóng điều mình tời khỏi liên trinh sát. Nhưng tham mưu trưởng Chu, Chu Quốc Xương cũng có suy nghĩ của riêng ông ấy, ông muốn sắp xếp Hạ Thanh ở nơi dễ dàng, nhưng ông càng muốn Hạ Thanh thân thiết với Trình Miễn, dù sao con đường của sĩ quan quân đội còn dài, hơn nữa tương lai thấy được ánh sáng. Trong bộ đội, việc đối nhân xử thế rất quan trọng, so với Hạ Thanh, Chu Quốc Xương phải ràng hơn nhiều, phải chính bản thân ông cũng trà trộn mà lên sao?

      Vậy mà, tất cả đều bị Hạ Thanh phá hỏng hết rồi. Chính cũng nhịn được mắng bản thân trận, nhìn ta vừa mắt cũng phải ngày hai ngày, sao lại ra rồi? Con mẹ nó tất cả đều bị rượu làm hỏng chuyện!

      Các lãnh đạo trong doanh trinh sát cũng biết chuyện này rồi, nhưng đợi doanh trưởng lão Mã ra tay, tham mưu trưởng tự mình xuống tìm Trình Miễn để "Tìm hiểu tình huống" rồi. Khi nhân viên truyền tin của Chu Quốc Xương tìm được Trình Miễn cũng là lúc vừa tập thể dục buổi sáng xong quay về, nhìn thấy người đến, hơi cong môi chế giễu, là thiếu kiên nhẫn a, sáng sớm đến rồi. [Editor:❀MạnNhi❀]

      Trình Miễn để ý, tháo đai vũ trang xuống rồi thẳng vào phòng tắm, sau khi đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, mới nhanh chậm đến phòng làm việc của Chu Quốc Xương.

      "Báo cáo."

      "Mời vào." Chu Quốc Xương ngồi chỗ nhìn cái gì đó, thấy Trình Miễn vào, đợi mấy giây, rồi cố ý đứng lên, nhìn , "Đến rồi à? Ngồi , ngồi ."

      " cần đâu tham mưu trưởng, tôi đứng cũng được."

      Chu Quốc Xương ngờ rằng Trình Miễn lại nể mặt mình, đành phải tự mình ngồi xuống, dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra ân cần hỏi han : "Ăn sáng rồi hả?"

      "Báo cáo tham mưu trưởng, tôi ăn xong rồi."

      Chu Quốc Xương liếc mắt nhìn , chậc tiếng: "Được rồi được rồi, buông lỏng, cần nghiêm túc như vậy. Nhìn cậu đứng tôi cũng khó chịu, ngồi xuống ."

      Trình Miễn khẽ nhíu mày, ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Chu Quốc Xương .

      Chu Quốc Xương buông món đồ ở trong tay xuống, nhìn Trình Miễn, hai tay để lên bàn, cân nhắc với Trình Miễn: "Chuyện tối ngày hôm qua, tôi nghe . Tiểu tử Hạ Thanh này, uống rượu say cũng , còn động thủ với cậu, cậu nhốt cậu ta lại là cần thiết. Bình thường quá lơ là việc quản giáo nên mới xuất tình huống tối hôm qua, đưa nó đến bộ đội, cũng là muốn dùng điều lệnh điều lệ, kỷ luật trong quân đội để kiềm chế nó, để cho môi trường kỷ luật trong liên trính sát các cậu rèn luyện nó. Trình Miễn à, lại , tôi cũng nên cám ơn cậu."

      "Tham mưu trưởng khách khí rồi." Trình Miễn , "Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở ngài chút, ngày hôm qua Hạ Thanh chưa được phêchuẩn ra ngoài, cũng là làm trái với kỷ luật.”

      Chu Quốc Xương sững sờ, khuôn mặt già nua hơi ngượng ngùng. lúc sau, ông lại : “Chuyện ngày hôm qua, cũng do tôi sơ suất rồi. Là mợ của nó lâu rồi gặp nó, nên bắt tôi dẫn nó về ăn bữa cơm, ai biết ra ngoài gây chuyện như vậy. Con bây giờ, dạy dỗ cũng dễ rồi.”

      Trình Miễn nhịn được cười lạnh lùng. Lôi vợ vào để chuyện, dùng tình thân để chuyện à? Chẳng lẽ Chu Quốc Xương già rồi nên hồ đồ?

      nhếch miệng, muốn chuyện, lại bị Chu Quốc Xương cướp lời. Chỉ nghe thấy tham mưu trưởng Chu : “Như vậy, trước tiên cậu cứ giam nó lại vài ngày, để nó sâu sắc tự kiểm điểm sai lầm của mình. Tôi đây, thay nó lời xin lỗi với cậu trước, chờ nó được ra, cậu giao nó cho tôi, tôi tự mình dạy dỗ.”

      xong, ông nhìn Trình Miễn, chờ tỏ thái độ.

      Trình Miễn cũng vì ông ấy thao thao bất tuyệt mà, lung lay, trầm ngâm chốc lát, với Chu Quốc Xương: “Tham mưu trưởng, đây cũng phải chuyện nhận lỗi lầm và tự kiểm điểm, theo cá nhân tôi mà , có xin lỗi hay cũng quan trọng, bởi vì đây là ân oán cá nhân của tôi và Hạ Thanh, vả lại tối hôm qua tôi cũng động thủ. Bản thân là liên trưởng liên trinh sát, tôi chỉ để ý danh tiếng vinh dự và sức chiến đấu của liên đội.”

      Chu Quốc Xương khỏi nhíu nhíu mày: “Lời của cậu là có ý gì?”

      Lời , Trình Miễn cảm thấy bản thân mất khách sáo cần thiết.

      “Tôi nghĩ tham mưu trưởng và tôi đều hiểu , Hạ Thanh thích hợp ở bộ đội, cậu ta chịu nổi kỷ luật gò bó, cầu với bản thân cũng thấp. thẳng ra, cậu ta chính là người có lý tưởng.”

      Chu Quốc Xương vui, nhưng cũng ra lời phản bác, chỉ có thể nhìn sang bên.

      “Mà sứ mạng của quân đội chúng ta là có thể đánh giặc, đánh thắng trận. Nếu ngày như vậy, xin hỏi Hạ Thanh, cậu ta có sẵn sàng ?” Lời này của Trình Miễn coi như lời khách sáo, muốn Hạ Thanh có gan hay cũng là vấn đề, nhưng vẫn giữ chút mặt mũi cho Chu Quốc Xương, “Tham mưu trưởng Chu, nếu như Hạ Thanh dạy mãi mà sửa, tôi thể khoan nhượng để người như vậy tiếp tục ở liên đội của tôi. Vẫn là câu kia, liên quan đến ân oán cá nhân, nếu lên chiến trường, tôi thể để tiểu đội có người như vậy lên chiến đấu.”

      Lần này Chu Quốc Xương hoàn toàn nổi giận, ông đặt mạnh chén nước xuống, bỗng nhiên đứng lên: “Người như thế nào? Hạ Thanh, nó là hạng người gì? Trình Miễn tôi cảnh cáo cậu, đừng có quá đáng với tôi như vậy!”

      Mặt Trình Miễn thay đổi chút nào: “ hề quá đáng, tôi chỉ nhận xét việc thôi.”

      “Nhận xét việc?” Vẻ mặt Chu Quốc Xương cực kì khinh thường, “Trình Miễn tôi với cậu, tôi cũng muốn trở mặt với cậu, mấy tháng nữa đợi việc trôi qua tôi điều nó rời liên trinh sát, chuyện này vì vậy cần bàn bạc nữa.”

      Trình Miễn nở nụ cười, cực kì thờ ơ.

      dễ dàng như vậy đâu.” , “Nếu như phải bởi vì cậu ta, năm nay binh lính tốt nhất dưới tay tôi cũng được ở lại. Hạ Thanh là thế thân của ai, chắc chắn trong lòng tham mưu trưởng ngài cũng biết . Muốn tôi từ giờ đề cập tới nữa à--
      lại nhắ lại lần nữa, “ dễ dàng như vậy đâu.”

      Chu Quốc Xương ngờ Trình Miễn lại cứng đầu như vậy, còn dám điều kiện với ông? Nhưng cậu ta cũng hoàn toàn trở mặt với ông, dù sao ở đây vẫn có mối liên hệ.

      “Vậy cậu muốn làm thế nào?” Lúc này, Chu Quốc Xương lười phải giả vờ hiền lành rồi.

      Trình Miễn ngẩng đầu lên, mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ông: “Trừ khi lính của tôi cũng được giữ lại.”

      Chu Quốc Xương nghe vậy, nhịn được bật thốt lên: “Chuyện đó thể nào!” Ông lạnh mặt nhìn Trình Miễn: “Cậu mở miệng lại nhắc đến kỷ luật, chẳng lẽ lại quên, ra lệnh, thể sửa chữa nữa à.”

      Chân mày của Trình Miễn hơi giương lên: “Chính vì vậy nên tôi mới tìm người khác.”

      “Tìm tôi cũng vô dụng.” Chu Quốc Xương khoát tay chặn lại, quay lưng , “Nếu cậu xem xét từng việc, cũng nên đặt hai việc này cùng nhau, trừ khi cậu cố ý muốn tôi khó xử.”

      Khó xử? Hàng năm khi tuyển chọn sĩ quan, lão già này thu bao nhiêu tiền trong lòng ông ta cũng tính hết được? Như lời người ta , chính là xếp thành từng chồng rồi mang về nhà!

      “Trong mắt của tôi đây là chuyện giống nhau.” Trình Miễn nhiều lời nhảm, “ cầu của tôi chỉ có vậy, xin tham mưu trưởng suy xét.”

      Chu Quốc Xương vẫn nhìn ngoài cửa sổ, lên tiếng. Trình Miễn đứng thẳng, giơ tay lên chào, rồi xoay người rời .

      Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, Chu Quốc Xương từ từ nhíu mày lại.
      Last edited: 21/9/14
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: 48.1
      Editor:♥MạnNhi♥

      Sau khi Trình Miễn quay về doanh trại, ngược lại doanh trưởng lão Mã lại tìm chuyện, chỉ có trại phó lão Chu, gọi vào phòng làm việc, mấy câu rồi lại để ra ngoài. Khi bọn họ ở đây, chuyện tối ngày hôm qua, cũng có sai lầm gì lớn, giam Hạ Thanh lại đó cũng là làm theo điều lệ, tìm ra sai sót gì cả.

      Bây giờ, tiểu tử Hạ Thanh này vẫn bị giam giữ phòng tạm giam, vậy mà sau khi Chu Quốc Xương tự mình tìm Trình Miễn, việc như được dẹp yên ngay lập tức, tối thiểu mọi người cũng dám ở bên ngoài công khai thảo luận chuyện này nữa. Trình Miễn cũng hiểu , bình yên như thế này chỉ là tạm thời mà thôi.

      Tuyết rơi lất phất suốt ngày đêm, trong chớp mắt, cách ngày lão binh phải rời chỉ còn hai ngày. tuần này, là tuần mà Trình Miễn trải qua trong vội vàng và hỗn loạn, ngẫm lại, cũng biết mình làm được những gì. Sau khi trời tối, mình châm rãi vòng quanh nơi đóng quân, thỉnh thoảng lại sinh ra chút cảm giác mê mang. Chỉ đạo viên Từ Nghi phân tích cho , là sau khi hy vọng bị sụp đổ tất nhiên sinh ra cảm giấc thất vọng sa sút, là phản ứng cảm xúc bình thường. Trình Miễn cười, có lẽ theo ý cậu ấy, chuyện này cũng nghiêm trọng như vậy, nhưng mà cũng rất ràng, quả số chuyện, cũng giống như vậy.

      Kể từ sau ngày tuyên bố lệnh giải ngũ ấy, Trình Miễn cũng tìm Tống Hiểu Vĩ mình nữa, thứ nhất cảm thấy mình được coi như là người cho Tống Hiểu Vĩ hy vọng được lưu đội lớn nhất, kết quả lại được giữ lại, sợ khi Tống Hiểu Vĩ nhìn thấy khó tránh khỏi nhớ đến chuyện này, cảm xúc khó có thể điều chỉnh. Thứ hai là biết gì với cậu ấy, từ khi được sinh ra, đều lớn lên trong đại viện bộ đội, trong nhà đại đa số trưởng bối đều nhập ngũ, ngoài quân nhân ra đối với những nghề nghiệp khác cũng hiểu , đối với sau khi rời khỏi doanh về quê, cũng thể cung cấp được bất kì ý kiến nào có tính kiến thiết nào về công việc.

      Ngoài dự đoán của Trình Miễn, Tống Hiểu Vĩ lại chủ động đến tìm . Khuôn mặt trẻ tuổi chất phác bao hàm bởi ý cười, mặc bộ quân phục cũ bị tháo quân hàm xuống, bên trong mặc chiếc áo len mới tinh màu xanh dương. Tính toán, mới chỉ đúng hai ngày chuyện với cậu ấy, nhưng Trình Miễn cảm thấy, dường như từ trong ra ngoài Tống Hiểu Vĩ cũng giống trước nữa .

      "Có chuyện gì sao?" Trình Miễn rót cho cậu ấy chén nước, rồi mời cậu ấy ngồi xuống.

      Đến lúc này, Tống Hiểu Vĩ cũng khách khí với nữa, sau khi ngồi xuống lấy cái túi ra.

      "Đây là cái gì?" Trình Miễn nhíu nhíu mày.

      Tống Hiểu Vĩ Tiếu Tiếu: "Đối tượng của tôi khâu hai cái lót giày và giày bằng vải bông, rằng để cho tôi đưa cho liên trưởng."

      Trình Miễn mỉm cười: "Mọi người phải , lại còn làm quà tặng nữa à."

      "Cái này cũng giống vậy." Tống Hiểu Vĩ lấy mấy thứ đó ra, để trước mặt Trình Miễn, "Ban đầu ấy muốn mời chị dâu và liên trưởng ăn bữa cơm, nhưng hai người đều đồng ý, sợ tốn tiền của chúng tôi. Người nhà quê cũng có gì có thể chọn làm quà, cũng có gì có thể biểu đạt biết ơn trong lòng chúng tôi, chỉ có những món đồ tự làm này, mặc dù đẹp mắt, nhưng mà ấm áp."

      Trình Miễn cầm lấy đôi giày, đưa lên trước mắt, nhìn ngắm cẩn thận, sờ sờ bên trong, rồi cười : "Đúng là rất ấm áp, nhưng mà tuổi của tôi dùng cái này được, để tôi cầm về nhà cho cho cụ ông của tôi dùng vậy."

      lời này ra, chính là muốn nhận. Tống Hiểu Vĩ Tiếu Tiếu đồng ý.

      Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Trình Miễn nhìn Tống Hiểu Vĩ rồi hỏi: "Gọi ấy là đối tượng, nghe ý này của cậu, là chuẩn bị tiếp nhận người ta à?"

      Tống Hiểu Vĩ ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tôi thông suốt rồi, thay vì lo lắng sau này để ấy chịu khổ chịu tội, thà rằng bắt đầu từ bây giờ cố gắng, để cho ấy trải qua cuộc sống tốt hơn."

      Có giác ngộ rồi.

      Trình Miễn rất hài lòng: "Vậy bây giờ trong lòng ổn định chưa?"

      " ổn định rồi." Tống Hiểu Vĩ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Trình Miễn, "Liên trưởng, chỉ đạo viên rất đúng, người ta sống mãi trong quá khứ, cần nhìn về phía trước, chỉ cần bản thân tôi thẹn với lương tâm, vượt qua được tất cả."

      Trả lời thẳng thắn như vậy, tự đáy lòng Trình Miễn cảm thấy rất vui mừng. Hình như cần gì lời an ủi nữa rồi, vỗ vỗ bả vai Tống Hiểu Vĩ, thanh trầm thấp mà có lực: "Tốt lắm."

      Buổi chiều, cả sư đoàn doanh trinh sát mở hội nghị toàn thể, sau khi kết thúc, ngoài ý muốn Trình Miễn nhận được điện thoại của cha mình Tư lệnh phó Trình Kiến Minh, gần tối về nhà chuyến.

      Trình Miễn quay về phía điện thoại nhíu mày: "Con có đống chuyện, về nhà làm gì vậy?"

      Tiểu tử thúi này.

      Trình Kiến Minh vừa ý : "Con còn bận hơn so với ba à?"

      " dám so sánh với ngài ạ." Trình Miễn cười hắc hắc, "Khỏi cần nhìn sao bả vai ngài ít hơn so với con, nhưng vạch con sánh được.”

      "Bớt nhảm cho tôi nhờ." Trình Kiến Minh bị chọc cười, "Bảo con về con về , cần xin phép với cấp , ba điện thoại cho lão Chu doanh của con rồi."

      Trình Miễn a tiếng, "Ngài còn ra mặt cho con cửa sau, nể mặt con quá nha."

      Cúp điện thoại, Trình Miễn chào hỏi với Từ Nghi, rồi lái xe của lão Chu về căn cứ đại viện. Xe dừng hẳn lại, trong nháy mắt đẩy cửa vào, khi nhìn thấy người trong viện, có hơi hoài nghi có phải mình hoa mắt hay .

      Hà Tiêu ngồi ở cửa ra vào, tưới cho những cây hoa do giáo sư Triệu trồng, nghe thấy thanh quay đầu lại, khi nhìn thấy Trình Miễn cũng hơi hơi sững sờ.

      Trình Miễn hoàn hồn chút, ra là ông cụ vô cùng lo lắng gọi về là vì chuyện này. Đè nén mừng rỡ trong lòng xuống, đến, rồi đỡ dậy.

      "Đến lúc nào vậy?" hỏi.

      ". . . . . . Vừa tới bao lâu."

      "Có phải Giáo sư Triệu gọi điện thoại bảo em đến hay , về?" Liên trưởng Trình nhíu mày hỏi.

      Gặp qua người nào hay tự kỷ tự bản thân như vậy ? Đúng là Giáo sư Triệu bảo đến, nhưng cũng muốn về. Hà Tiêu ngẩng đầu nhìn , "Lão binh còn chưa đưa tiễn xong, sao có thời gian mà về vậy?"

      "Ừ, về thăm hai người chút." Hôm nay, Hà Tiêu mặc chiếc áo len màu xanh thẫm mà lần trước mặc Tây Bắc, nhìn thấy nó, Trình Miễn khó tránh khỏi phân tâm. nắm lấy bàn tay của , "Có lạnh ? vào nhà với nào."

      Hà Tiêu đẩy tay ra: "Đừng làm loạn, hôm nay Trình bá bá ở nhà đấy."

      "Vậy có cái gì phải sợ?" Trình Miễn buồn cười , "Sớm muộn gì cũng là vợ , ông ấy quen thôi."

      "Em quen có được ?"

      Hà Tiêu dẩu môi, Trình Miễn nhìn thấy hoàn toàn bị mê hoặc, ngay sau đó nhịn được nữa, hôn .

      "Tiếu Tiếu, dì cả của em hẳn là qua rồi phải ?"

      Hà Tiêu đỏ mặt nhìn : "Hỏi cái này làm gì?" Cúi đầu giọng , "Hết lâu rồi."

      "Vậy tối hôm nay ở lại nhé." Trình Miễn ràng quả quyết, sau đó lại thay đổi chủ ý, ", hay là về với em nhé."

      Hà Tiêu cự tuyệt ngay lập tức: "Tuệ Phương vẫn ở đây."

      Lần này, liên trưởng Trình có chút buồn bực: " như vậy, chúng ta chỉ có thể ra ngoài thuê phòng à?" nghĩ nghĩ, rồi đưa tay sờ lên túi áo, "Để xem có mang chứng nhận sĩ quan. . . . ."

      Hà Tiêu đưa tay nhéo nhéo mặt , "Còn chứng nhận sĩ quan nữa, làm mất mặt mình thôi, đừng có làm liên lụy 230 vạn nhân dân Giải Phóng Quân."

      Hai người ở cửa ra vào dây dưa lúc rồi mới vào, lúc này Giáo sư Triệu làm xong cơm tối, thấy về, vội gọi hai người vào bàn ăn cơm. Sau đó nhanh tay nhanh mắt kéo lấy Trình Miễn ở phía sau , ghé vào lỗ tai giọng : "Tối nay đừng cãi cọ với ba con, tâm tình của ông ấy tốt."

      Trình Miễn quay lại nhìn lão thái thái nhà bọn họ, rồi lại nhìn cha mình đeo mắt kính, mặt đổi sắc từ lầu xuống, , nhất thời có chút dự cảm xấu.

      Ăn xong cơm tối, Hà Tiêu ở dưới lầu với giáo sư Triệu nhìn bộ thêu hình chữ thập mà bà mới mua về, Trình Miễn bị Trình Kiến Minh gọi vào thư phòng.

      Sau khi cửa bị đóng lại, phó tư lệnh Trình cũng dài dòng, vòng vo hỏi luôn: "Con với người tên Hạ Thanh có chuyện gì xảy ra?"

      "Làm sao ba biết?" Trình Miễn hơi kinh ngạc hỏi.

      "Ầm ĩ lớn như vậy, tôi có thể biết sao?" Phó tư lệnh Trình cho sắc mặt tốt, "Xế chiều hôm nay, ba nhận được điện thoại của tham mưu trưởng Chu của sư đoàn con, ông ấy tự mình với ba." Editor:✭MạnNhi✭

      mặt Trình Miễn lên vẻ hơi mỉa mai: "Con sao thấy ông ấy có động tĩnh gì, ra là mang việc kiện cáo đến tận chỗ ngài." có chút kiên nhẫn, "Vậy ba còn ra vẻ hỏi con làm gì, chuyện này phải ràng hết rồi sao?"

      Dù thế nào cũng nghĩ đến người này lại có thể tố cáo như vậy, phải là đến lớn chán ghét nhất là người ta tố cáo với cha mẹ mình sao? Có bản lĩnh, nhằm vào ?



      ------------------------------
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48 [2] Editor:❀MạnNhi❀DĐLQĐ ----------

      "Trình Miễn, con có thái độ gì vậy?" Trình Kiến Minh sa sầm mặt, chỉ vào , "Con đứng lên cho ba."

      Trình Miễn bất đắc dĩ kéo ghế ra, kéo chiếc ghế ở trước bàn ra rồi đứng lên trước mặt ba mình, tư thế quân đội, mang theo cảm xúc cực kì châm chọc.

      Trình Kiến Minh thu hồi xúc động lại: "Chuyện của con và Hạ Thanh, ba định nhiều lời, vốn là uống nhiều quá nên xảy ra chút cãi vã dẫn đến đánh nhau là chuyện cực kì bình thường ——"

      "Hôm qua con uống rượu." Trình Miễn tỏ vẻ cực kì oan uổng.

      "Ít chen vào cho ba." Trình Kiến Minh tức giận trừng mắt nhìn , " uống rượu? uống rượu tại sao bàn bạc với người khác?" Thấy cúi đầu xuống, phó tư lệnh Trình mang theo giọng điệu tốt tiếp, "Đánh nhau còn chưa tính, dàn xếp mọi chuyện cho ổn thỏa, còn làm lớn chuyện lên, chuyện này đối với con có lợi ích gì à? Con chút cho ba xem, ai cho con lá gan này, để cho con chạy uy hiếp Chu Quốc Xương ?"

      "Đây phải là uy hiếp." Trình Miễn , "Hạ Thanh là hạng người gì cả liên ai cũng hiểu , bây giờ lại càng ồn ào khắp sư bộ. Chu Quốc Xương ông ấy dựa vào cái gì mà dùng người hèn nhát như vậy để đẩy binh lính tốt nhất của con ? Con quan tâm danh dự của bản thân, đại đội suy yếu, cho dù trước ngực con mang nhiều huy chương có ích gì chứ?"



      "Vậy bây giờ ra mệnh lệnh được truyền xuống dưới, con bắt Chu Quốc Xương giữ binh lính của con lại, như thế so với việc ông ấy giữ Hạ Thanh lại có gì khác nhau đâu? đến đây là việc trái với kỷ luật, con lòng dạ muốn giữ binh lính của con lại, có nghĩ đến mặc dù giữ cậu ta lại, người xung quanh nhìn cậu ta như thế nào hay ? Con mở miệng mỗi câu đều là vì liên đội, vì vinh dự, chẳng lẽ bây giờ con làm như vậy phải chủ nghĩa cá nhân à? Nếu quả là chỉ vì suy nghĩ cho liên đội của con, chuyện vừa xuất con nên nghĩ làm thế nào để chuyện lớn hóa , mà phải làm thành cục diện như lúc này! Thế nào đây, nếu như Chu Quốc Xương có biện pháp thỏa mãn
      cầu của con, có phải còn muốn mang chuyện của ông ấy báo cáo lên mới coi là xong chuyện à?"

      Trình Miễn thừa nhận bản thân có chút thiếu suy nghĩ, nhưng đối mặt với vấn của ba mình Trình Kiến Minh, vẫn muốn ra ý tưởng của bản thân: "Con kiện ông ấy, con cũng biết bản thân có cách nào để giữ binh lính của con lại, con chỉ muốn để ông ấy thoải mái, chỉ là con nuốt trôi giọng điệu đó." nhìn Trình Kiến Minh , "Nhất là khi con nhớ đến Chu Quốc Xương này là tay của ông nội đề bạt lên, cùng vào trường quân đội với ba, đến bây giờ ỷ vào bối cảnh trong bộ đội rồi lập quan hệ cửa sau nên con khó chịu, con thể để ông ta muốn làm gì làm như vậy. Còn binh lính của con ——" nghĩ đến đây, cảm thấy bản thân có phần được nữa, "Nhập ngũ tám năm, thời gian
      tốt nhất của người cứ thế mà mất . Con biết , như câu mà ba thường hay , những năm gần đây, quân đội luôn cần người trẻ tuổi nhất, nhiệt huyết nhất, năng động nhất. Hơn nữa, con cảm thấy, thể sau khi dùng xong người ta đá văng ra cái gì cũng quản như vậy."

      Rốt cuộc vẫn chỉ là thanh niên thôi. làm mất nhiệt tình và thẳng thắn là chuyện tốt, nhưng mà chủ nghĩa lý tưởng như vậy, trong xã hội thực, làm sao có thể gặp khó khăn. Bản thân Trình Kiến Minh cũng từ nơi này tiến lên, dĩ nhiên cũng hiểu được.

      Nghe xong lời của Trình Miễn, ông thở dài, cất lời: "Con nghĩ như vậy, là chuyện tốt. Nhưng mà thói đời giống như vậy, con muốn cái gì được cái đó, Con phải hiểu, biết ?"

      Ánh mắt thâm thúy của Trình Kiến Minh nhìn con trai của mình: "Con cảm thấy có lỗi với bọn họ đúng ? Nhìn những người kia có năng lực, có lý tưởng mà vẫn có thể tiếp tục ở lại bộ đội nên con tức giận đúng ? Điều này hề sai, điều này chứng tỏ trong lòng con vẫn còn cán cân lương tâm. Nhưng Trình Miễn à, chúng ta dẫn đầu đội ngũ, riêng gì lí do này, luôn có số người như vậy, khiến con muốn nhưng cũng thể giữ lại, cuối cùng chỉ có thể xin lỗi họ, sớm muộn gì con cũng quen thôi. Có thể làm thế nào đây? Con có cách thao túng người khác, lại càng thể căm hận bọn họ, con chỉ có thể mang đến cho họ áy náy và hổ thẹn, mang đến cho bọn họ thương nhiệt tình với
      nơi này, tốt hơn đấy."

      Trình Kiến Minh xong lời này, trong thư phòng lâm vào im lặng. lâu sau, Trình Miễn giọng : "Những thứ này con đều biết, thời gian dài như vậy, con nghĩ ra là kẻ ngu ngốc rồi. Con chỉ cảm thấy, việc vốn nên như thế này, nên con muốn thay đổi, nhưng lại làm gì được."

      "Như thế nào? Con muốn chưa chắc người khác cũng muốn." Trình Kiến Minh cười , "Được rồi, chuyện này đến giờ kết thúc , đừng để chuyện này ảnh hưởng đến lý trí và tâm tình của con nữa."

      Trình Miễn tự giễu cười. Ảnh hưởng sâu sắc như vậy lại đến nỗi nào, cùng lắm được coi là pháo hoa thôi, tuy nổ tung nhưng lực sát thương lại đáng gì, nhưng vẫn làm cho lòng kinh sợ, nhắc nhở nên ngây thơ như vậy nữa.

      Hai người ở lầu chuyện, Hà Tiêu ở dưới lầu trò chuyện cùng giáo sư Triệu cũng hiểu được đại khái việc. Nhớ tới cái gì đó, nhàng nở nụ cười

      "Conđang nghĩ,ngày hôm qua,Tống Hiểu Vĩ nhất định muốngặp conmột lần, ra là vì vậy?"

      Giáo sư Triệu đẩy đẩy kính lão sống mũi: " như thế nào vậy."

      Hà Tiêu chậm rãi .

      Ngày hôm qua, lúc tập yoga xong, về đến nhà nhìn thấy Tống Hiểu Vĩ và Triệu Tuệ Phương ở cửa chung cư, khuôn mặt hai người đều lạnh đến đỏ bừng, xem ra đợi rất lâu rồi. Hà Tiêu hỏi bọn họ sao vào trong nhà, Tống Hiểu Vĩ có chút việc muốn tìm chị dâu trò chuyện, cũng khăng khăng muốn tìm quán cơm ở gần đó.

      Hà Tiêu lay chuyển được, nên tìm quán mì , gọi thêm bình trà, gọi cho hai người người bát mì. Trong lúc chờ đợi, Tống Hiểu Vĩ mới ra mục đích khi tìm chuyện lần này.

      "Chị dâu, tôi muốn nhờ chị khuyên nhủ liên trưởng."

      Hà Tiêu giật mình, vội vàng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sau khi biết , cũng bình tĩnh lại. Chuyện này chắc chắn do Trình Miễn làm, từ đến lớn chính là người quá mức ngay thẳng.

      Suy nghĩ chút, đối với Tống Hiểu Vĩ: " ấy cũng chỉ vì lo lắng cho toàn liên các thôi."

      "Tôi hiểu, liên trưởng còn trẻ tuổi, giống như chúng tôi , có rất ít tư tâm. Nhưng ấy càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy nên như vậy."

      Hà Tiêu hiểu suy nghĩ của .

      Tống Hiểu Vĩ cười cười: "Tôi còn nhớ khi liên trưởng mới vừa điều đến liên trinh sát của chúng tôi, lúc ấy còn chưa có tuyên bố chính thức, chỉ là phó liên. Có lần muốn tổ chức kiểm tra thể năng, là phó liên trưởng có thể tham gia, nhưng trong doanh có hai phó liên trưởng ở hai liên khác, bởi vì là binh lính được cất nhắc lên từ cơ sở, nên tự nguyện tham gia kiểm tra. liên trưởng nghe vậy, là cũng muốn tham gia."

      Hà Tiêu mỉm cười, đúng là phong cách cậy mạnh, háo thắng của Trình Miễn.

      "Nhưng chị cũng biết đấy, mặc dù liên trưởng tốt nghiệp lục quân ra, nhưng so với lão binh được cất nhắc lên từ cơ sở, thể năng vẫn có chênh lệch, hoặc có thể chiến trường quý giá nhất chính là lão binh. Lúc ấy, liên trưởng nghiêm túc tập luyện 400m vượt chướng ngại vật, cũng giống như tôi, vì thế khoảng thời gian đó cũng ít lần tiêu tốn thời gian ở sân huấn luyện với ấy. Tập luyện hơn hai tháng, cuối cùng giành vị trí thứ hai. Vậy mà liên trưởng vẫn hài lòng, rằng lần sau đạt vị trí đầu tiên."

      Ba người nghe vậy đều nở nụ cười, Tống Hiểu Vĩ vuốt ve ly trà trong tay, mang theo vẻ mặt ôn hòa chìm trong kí ức: "Trong liên chúng tôi, thậm chí toàn bộ người trong sư đoàn hầu như ai cũng biết bối cảnh của Liên trưởng, nhưng từ khi ấy được điều đến chỗ chúng tôi đều chưa hề nghe ấy đề cập đến, hai năm qua ấy hoàn toàn dùng năng lực của bản thân để chuyện, trong mắt tôi, liên trưởng của chúng tôi chính là con người kiêu ngạo." ấy nhìn Hà Tiêu, "Chị dâu, chị xem, người như vậy, tôi làm sao có thể để ấy vì chuyện của tôi mà phân tranh với lãnh dạo trong sư đoàn, khiến toàn bộ mọi người trong sư đoàn bàn luận về ấy. ấy nên cũng thể như vậy,
      ấy nên tự hào, bởi vì ấy xứng đáng với bộ quân trang này."

      Hà Tiêu lắng nghe, lộ vẻ cực kì cảm động.

      Ánh mắt của hơi ướt át: "Vậy muốn ở lại à?"

      "Tôi muốn chứ." Dường như ấy hề do dự, "Kể từ sau khi nhận được lệnh xuất ngũ, tôi đến chỗ nào, đều nhìn thêm mấy lần để ghi nhớ, vì sau này cũng thể nhìn thấy nữa rồi. Chúng ta đây, cũng có bản lĩnh để ở lại quân đội cả đời, cũng chỉ có thể hy vọng xa vời là có thể được ở lại mỗi khi hết niên khóa, ở lại nhiều hơn mấy năm nữa. Mọi người cũng chỉ nghĩ như vậy, nhưng ở quân đội là phải đánh giặc, đó phải là nơi thu nhận. Bản thân tôi ở đó tám năm, được dạy dỗ và rèn luyện, học được kỷ luật và những cầu cơ bản về bản thân, vậy nên cuối cùng tôi thể làm mất mặt toàn bộ liên đội. Ngoài những thứ đó, tôi còn có những đồng đội, có là món đồ quý báu nhất mà quân
      đội có thể tặng cho tôi, tôi bỏ được, tôi quý trọng cả đời."

      Vẻ mặt khi lời này của Tống Hiểu Vĩ nghiêm túc và kiên định như vậy, khiến Hà Tiêu cảm thấy khâm phục, lại cảm thấy đáng tiếc.

      Lấy lại tinh thần, Hà Tiêu nghe thấy giáo sư Triệu : "Ngược lại, lính của nó cũng biết suy nghĩ cho nó, nhưng mà tiểu tử này từ bướng bỉnh, nếu mà bản thân nó muốn buông tha, cho dù người ta như thế nào cũng vô dụng. Có đôi khi, biết là chuyện tốt hay chuyện xấu."

      Cúi đầu thở dài hơi.

      lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Hà Tiêu và giáo sư Triệu đưa mắt nhìn nhau, đứng dậy lên lầu, khi đến khúc quanh, nhìn thấy Trình Miễn hơi nhíu lông mày, có vẻ hơi bất đắc dĩ phủi phủi phía sau quần, từ từ xuống.

      Cảnh tượng này, khiến Hà Tiêu nhịn cười được: "Có phải lại bị đá hay ?"

      Trình Miễn cũng có chút mất tự nhiên: "Cười nỗi đau của người khác như vậy à? thấy tối nay chắc chắn phòng này phải mở ra rồi."



      xong thấy Hà Tiêu trừng mắt nhìn .

      đứng trước mặt , đưa mắt nhìn mấy giây, đưa tay kéo vào trong ngực. Hà Tiêu sợ Trình Kiến Minh vẫn còn ở lầu, dám làm loạn, nhưng Trình Miễn cũng buông tay: "Đừng nhúc nhích, để ôm em cái nào."

      "Làm sao vậy?" muốn nhìn , lại bị ôm chặt .

      " có việc gì đâu." Cọ cọ lên vai của , Trình Miễn giọng .

      Nhưng mà chợt cảm thấy có chút an ủi. Khi cảm xúc của rơi xuống thấp nhất, có thể ở bên cạnh , khiến cảm thấy, có chút gì đó, mà có thể nắm chặt .

      Như thế, cũng đủ rồi.
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49 [1] Editor:♥MạnNhi♥ ------------

      Năm nay, liên trinh sát vui vẻ chia tay nhau, có thể trong mấy năm gần đây, lần này tổ chức náo nhiệt nhất. chỉ có tất cả người trong liên tham dự, còn có người thân theo quân của số lão binh nữa, còn có —— bạn của thủ trưởng liên đội, tất cả đều có mặt.

      Trước khi đến, Hà Tiêu cũng hơi do dự. Trình Miễn đưa ra cho hai lý do, đầu tiên là Triệu Tuệ Phương, người thân của Tiểu Tống rất dễ xấu hổ, nếu sợ là ngượng ngùng chết mất. Thứ hai là, hi vọng vào dịp này, có thể có mặt.

      Tiệc chia tay được tổ chức ở câu lạc bộ của liên trinh sát, hơn mười cái bàn đều bị vòng người vây quanh, bàn bày đầy rượu, thức ăn và trái cây. Giống như thường ngày, quý giá, nhưng số lượng nhiều hơn, đảm bảo đầy đủ. Hà Tiêu và Triệu Tuệ Phương ngồi ở bàn dành cho người thân, nhiều lúc, tầm mắt của lại rơi người của Trình Miễn, và binh lính của . So sánh với việc vui vẻ chia tay nhau, vào giờ phút này cảnh tượng càng giống cuộc cuồng hoan hơn, cuộc cuồng hoan thuộc về đấng mày râu trong quân đội.

      Trong chén tráng men rót đầy rượu, giữa tiếng cụng ly liên tiếp, chỉ đạo viên Từ Nghi đứng lên, giơ cái ly lên, đứng trước mặt của mọi người. Có thể là do uống rượu, khuôn mặt trắng noãn trước đó đỏ bừng lên.

      xoa xoa lông mày, nhìn mọi người: "Mọi người cứ uống , bây giờ đứng ở đây, tôi muốn mấy câu."Edit by:✤MạnNhi✤

      Hình như khi Từ Nghi say rượu có tình người hơn, rượu làm tinh thần hăng hái hơn, nhưng chuyện lưu loát như trước nữa.

      "Trước khi tổ chức tiệc chia tay, trong buổi họp chi bộ Đảng, chúng tôi bàn bạc xem ai lên phát biểu. Liên trưởng của các cậu đâu rồi, phải cậu ấy muốn tôi trước à, tài ăn của tôi tốt, lời hạ bút thành văn rồi. Trong lòng tôi nghĩ sao tiểu tử này lại đẩy công việc bản thân muốn làm giao cho tôi...tôi chuyện với mọi người cũng ít, nhưng đều là giáo dục chính trị, tôi đoán có lẽ trước đó, mọi người nghe đến phiền rồi. , có phiền vậy?"

      Trình Miễn nghe thế cười tiếng, các chiến sĩ cũng hi hi ha ha trả lời: "Báo cáo Chỉ đạo viên, hề phiền!"

      " phiền mới là lạ." Từ Nghi cũng cười, nụ cười rất là ôn hòa, chân : "Tôi hiểu ý tứ của liên trưởng các cậu. Tôi ấy à, bình thường chuyện với các cậu, đều là trước khi ăn cơm, sau khi ăn xong, trước lúc ngủ, sau khi tỉnh lại, mà bản thân tôi cũng biết, có nhiều khi, tôi thể bộc lộ tình cảm với các cậu. Cho nên, tôi phải cẩn thận cám ơn liên trưởng Trình của chúng ta, cho tôi cơ hội này. Để biểu đạt lòng biết ơn của tôi, ly này, tôi uống cạn!"

      xong nâng cái ly trong tay lên, giữa tiếng hoan hô, hơi uống cạn sạch.

      Lại rót đầy chén, Từ Nghi tiếp, " dối mọi người, tửu lượng của tôi tốt, cho nên uống xong ly này là tôi có chút say rồi. Có mấy lời nếu say, tôi lại ra được. Tôi biết trong các cậu có người thường bí mật chỉ đạo viên tôi đây rất kín đáo, ai trong lòng mọi người đều ràng. ra mọi người biết cái gì chứ, tôi được gọi là ‘da mặt mỏng’." Giọng của có phần tốt, liếc nhìn mọi người, sau đó lại cười, " như vậy, hôm nay tôi cũng kín đáo nữa, tôi muốn tôi luôn, tôi muốn gì tôi —— tôi muốn cái gì ấy nhỉ?" nghiêng nghiêng đầu, giống như suy nghĩ, rồi nhàng cười tiếng, ngẩng đầu lên nhìn
      binh lính của mình, ánh mắt trong vắt mà sáng ngời, "Tôi muốn , xin lỗi."

      "Được làm cán bộ, chỉ hi vọng làm phụ lòng binh lính của mình, nhưng chúng tôi làm được. Chúng ta có nhiều chiến sĩ như vậy, bọn họ vì bộ đội chảy máu, chảy mồ hôi, dâng hiến tuổi thanh xuân, bản thân chúng tôi là thủ trưởng trong liên, cuối cùng lại thể để bọn họ rời khỏi bộ đội cách bình bình thản thản, nhìn bọn họ khóc, trong lòng chúng tôi cũng có mùi vị gì. Tôi tự với bản thân, Từ Nghi, mày có bản lĩnh để thương xuân bi thu nhi, nữ tình trường nhiều như vậy, tôi dám thân cận mọi người quá, rồi nảy sinh ra tình cảm quá sâu đậm, tôi tự vạch ra cho bản thân cảnh giới an toàn, nhưng kết quả lại thế nào ?" nhìn mọi người, "Tôi vây mình ở bên ngoài, nhưng lại liều mạng muốn vào,
      bởi vì tôi nhìn thấy suy nghĩ mọi người, đám người trẻ tuổi, đều là binh lính mà tôi dẫn dắt, bọn họ có thể ở đây thêm mấy năm nữa? Tôi còn có thể dẫn dắt bọn họ mấy năm. . . . . ."Edit by:✤MạnNhi✤

      thanh khóc lóc trầm thấp truyền đến, hốc mắt Từ Nghi cũng ửng hồng, hít sâu hơi, thanh hơi khàn khàn: "Thôi nữa, trong số mọi người có rất nhiều người còn trẻ, tôi tin rằng rời chính là khởi đầu mới của mỗi người. Tôi chỉ có hi vọng duy nhất đối với mọi người, sau khi về nhà, lên tinh thần để xem xét kỹ, đừng để người khác phải với mọi người ba chữ ‘ xin lỗi’ kia nữa! Vì chuyện này, tôi cạn ly!"

      Trong câu lạc bộ lập tức yên tĩnh lại, các chiến sĩ có mặt ở đây, cho dù là được ở lại hay lão binh phải rời , đều vì Từ Nghi uống xong ly rượu này mà lộ vẻ xúc động. Giờ phút này, dường như Từ Nghi hề giống chỉ đạo viên có nụ cười ôn hòa nhưng luôn luôn xa cách, mà là người lính, dùng cách của lão binh để đưa tiễn bọn họ.

      Uống cạn ly rượu, trong đám người vang lên tiếng tốt. Là Trình Miễn dẫn đầu hô, cũng chiếm được hưởng ứng nhiệt liệt của các chiến sĩ. Trong câu lạc bộ lại khôi phục náo nhiệt lần nữa, rất nhiều người bị buổi chuyện của chỉ đạo viên làm xúc động, vừa uống vừa ôm nhau khóc. Trình Miễn và Từ Nghi, lần này càng tránh khỏi việc bị chuốc rượu.

      Tình cảnh như vậy, khiến Hà Tiêu đành lòng mà nhìn tiếp. xoa xoa khóe mắt có hơi ướt át, rồi ra ngoài.Edit by:✤MạnNhi✤

      Đêm nay, Hà Tiêu trở về, mà ở lại nhà khách của sư đoàn. Gần đến lúc mười hai giờ, cửa phòng đột nhiên bị gõ, do dự chút, rồi ra mở cửa.

      Triệu Tiểu Quả đỡ Trình Miễn uống say chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Hà Tiêu ra, vội vàng : "Chị dâu, liên trưởng của bọn em uống say, nghe Tiểu đội trưởng Tống chị ở đây, nên em đưa ấy đến."

      Gương mặt Hà Tiêu hơi đỏ: "Vậy dìu vào đây ."

      Đỡ Trình Miễn nằm lên giường, Triệu Tiểu Quả vội vã chạy lấy người. Hà Tiêu liếc nhìn người nào đó say bất tỉnh nhân , vào phòng tắm rồi lấy chậu nước ra ngoài.

      Cả căn phòng chỉ mở ngọn đèn tường, ánh sáng đèn màu da cam chiếu lên người Hà Tiêu, lộ vẻ cực kì dịu dàng của . ngồi ở giường, kéo đầu đặt lên đùi của mình, sau đó dùng khăn lông làm ẩm tỉ mỉ chà lau cho . Vầng trán, xương lông mày, sống mũi, đôi môi, cằm, cổ, còn có sau tai. bỏ qua chỗ nào, làm vô cùng tỉ mỉ, giống như vào giờ phút này, đây là chuyện quan trọng nhất.

      Sau khi chà lau sạch , đặt đầu lên gối, rồi buông lỏng nút áo sơ mi cho , cởi giày, đắp chăn xong, đến lúc này mới được xem là thu xếp xong. Hà Tiêu đứng thẳng, xoay xoay eo, mang khăn lông giặt sạch , đổ hết nước trong chậu rửa mặt , khi trở lại phòng ngủ, phát Trình Miễn vẫn ngủ, giờ phút này lại trợn tròn mắt, nhìn chớp mắt.Edit by:✤MạnNhi✤

      Hà Tiêu sợ run lên, đến nhìn : " tỉnh rồi à? Có muốn uống nước ?"

      Trình Miễn muốn cần đâu, nhưng cổ họng khản khô nên ra lời, đành phải nhìn Hà Tiêu cách vô tội. Đồng chí Tiếu Tiếu hừ tiếng, mở nắp bình giữ nhiệt, rót chén nước đưa cho .

      Uống xong chén nước, Trình Miễn mới có thể mở miệng chuyện, khều khều bàn tay của Hà Tiêu, ý bảo nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tiếu Tiếu, tuyết rơi kìa."

      Hà Tiêu ghé mắt, mượn ánh đèn đường ở bên ngoài, thấy được ngoài cửa sổ, từng mảng bông tuyết bay múa đầy trời. Sau khi ý thức được điểm này, tiếng bông tuyết đập vào cửa sổ, cũng vang lên cực kì vang dội.

      Hà Tiêu hơi mím môi, nở nụ cười: " phải là thích ngày tuyết rơi sao?"

      Trình Miễn lên tiếng, kéo Hà Tiêu ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó tự động gối đầu lên chân . Hà Tiêu bị động tác này của chọc cười, sau đó mới có phản ứng: "Có phải vừa rồi tỉnh rồi ? hề say? Lại trêu chọc em hả."

      " có." Giọng của trầm thấp cũng rất dịu dàng , " ngủ thiếp , chỉ là cảm thấy được nằm lên cái gối rất thoải mái."

      Hà Tiêu bán tín bán nghi, chọc chọc xuống cái trán của . Trình Miễn thừa cơ bắt lấy tay của , nắm chặt trong lòng bàn tay. Khoảng thời gian yên tĩnh như thế này khiến Hà Tiêu cực kì hưởng thụ, cúi đầu nhìn chăm chú vào dáng vẻ nhắm mắt của , lông mi dài, cong cong khẽ động, làm cho nhìn đến say mê.

      Đột nhiên, Trình Miễn mở to mắt, liếc mắt nhìn , rồi lại nhắm lại ngay lập tức: "Nếu như phải ngày mai cần dậy sớm tiễn lão binh, nhất định đòi đền bù ở đây luôn, xem em nhìn như thế nào."

      Muốn làm gì đây. Hà Tiêu giọng lẩm bẩm, gãi gãi lỗ tai của .

      "Ngày mai đưa tiễn bọn Tiểu đội trưởng Tống à?" giọng hỏi.

      Trình Miễn ừ tiếng.

      " là nhanh."

      giọng cảm thán, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy hơi buồn bã. [Truyện được edit bởi Mạn Nhi

      “Em vẫn nhớ, có năm ở đại viện cũ, tuyết cũng rơi xuống lớn như vậy, cũng là thời điểm lão binh giải ngũ, em chơi mình ở chỗ xà kép, nhìn thấy trong thao trường cách đó xa có rất nhiều binh lính đứng xếp thành hàng. Bọn họ là những chiến sĩ phải rời năm đó, đứng trong thao trường hướng về phía quân kỳ thêu bốn chữ “Sư đoàn pháo binh hai” tháo quân hàm vai và huy hiệu mũ xuống, người nào chuyện, cũng có ai khóc. Khi đó, em còn , mặc dù hiểu chuyện, nhưng dường như cũng bị khoảnh khắc yên lặng đó làm cho xúc động, cảm thấy hơi thương cảm."

      xong, cảm thấy Trình Miễn nắm tay chặt hơn, giống như có thể hiểu được.

      ra , đừng thấy lớn lên trong đại viện bộ đội, nhưng cho cùng con trai thường hay thờ ơ, trước khi đến trường quân đội, nhận thức của đối với quân đội phần lớn là đến từ bậc cha chú, ông nội, mà hầu hết những người này đều rời khỏi cấp cơ sở đại đội nhiều năm rồi, chức quan lại cao. Ấn tượng duy nhất khiến khắc sâu, chính là năm mà Hà Tiêu mới chuyển đến.

      Khi đó, trong đại viện có ít người chuyển đến, để tăng cường phòng vệ, mỗi tháng đều có hai binh lính được điều đến từ tất cả các doanh trong lữ đoàn đến để canh gác. Đến thời điểm xuất ngũ, bởi vì trong tiểu đội có hai lão binh xuất ngũ, nên khoảng thời gian đó, hàng ngày cứ nửa tiếng trước khi còi báo rời giường lại có thể nghe thấy loa phát ra đủ thể loại hành khúc. thường xuyên bị đánh thức, nhưng lại lật người ngủ thiếp . Năm thứ hai, buông thả như vậy nữa, có thể bởi vì có người phản ánh với người trong nhà. [Truyện được edit bởi Mạn Nhi

      " chịu để tâm gì cả." Hà Tiêu trêu , "Em còn nhớ, năm đó thân thể em tốt lắm, nửa đêm thường ho khan rồi tỉnh lại, nghe những bài hát buồn như vậy, lại càng ngủ thêm được nữa."

      Trình Miễn cười, sau đó mới : " nhớ khi vừa mới tốt nghiệp, ông nội muốn giữ ở Bắc Kinh, làm cấp dưới của bác trai. Lúc đó suy nghĩ, rồi vẫn lựa chọn nơi này."

      "Tại sao vậy?"

      " tại sao cả." nhàng , " cực kì hâm mộ, hâm mộ tình cảm của những chiến sĩ này. Tình cảm của người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết mà hề bị bó buộc, tình bạn vững chắc, đồng cam cộng khổ, khiến cho nhịn được mà muốn được cảm nhận lần."

      cũng từng lời này trước mặt ông nội Trình, ông cụ nghe xong chỉ cười, lời khuyên nhủ. Bây giờ nghĩ lại, nụ cười đó của ông cụ, rất có hàm ý, rất có tầm nhìn xa trông rộng. Lão nhân gia ông biết đến nơi này chắc chắn gặp cản trở, nhưng cũng có tư tưởng muốn rèn luyện , bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể thực trưởng thành. Quả , cũng bị dạy dỗ, nhưng mà lần này làm công việc phục viên và chuyển nghề, phản ứng của lớn như vậy, cũng chỉ bởi vì nghĩ quá đơn giản, mà do mong đợi quá nhiều đối với nơi này.

      Đối với những người trong Quân đội giải phóng nhân dân Trung Quốc chính là đại diện cho lực lượng vũ trang bảo vệ quốc gia hoặc là chỗ dựa khi có thiên tai đến, thậm chí, cũng có thể chỉ là thân quân trang đẹp trai oai hùng trong 230 vạn người. Vậy mà mỗi người bọn họ đều giống như , có cuộc sống giống như . Nên từ tận đáy lòng, chỉ hi vọng bọn họ có thể sống tốt hơn.

      Vậy mà lúc này ——[Truyện được edit bởi Mạn Nhi

      Chỉ có thể than thở, tương lai sáng sủa, nhưng lại là con đường quanh co, dài dằng dặc.

      "Than thở cái gì vậy?"

      " có gì." trở lại bình thường, ở chân của lật người, nằm nghiêng ôm lấy hông của , "Biết vì sao thích ngày tuyết rơi ?"

      Hà Tiêu dừng tay lại lát, sau đó lại nhàng vuốt ve mái tóc của : "Tại sao?"

      cười , ôm càng chặt hơn, rồi : "Bởi vì em đó."

      Đó là năm đầu tiên đến đội lục quân, vất vả mới chờ đến kì nghỉ đông, ngày đó, khi thông báo thời gian nghỉ vừa ban xuống, thu xếp hành lí rồi chạy lấy người ngay lập tức. chỉ bởi vì nhớ nhà, khi đó bởi vì chuyện của Diệp Hồng Kỳ, và Hà Tiêu chiến tranh lạnh gần nửa năm. từng gọi cuộc điện thoại cho , bởi vì bất tiện tiện, nên nhiều khi, chỉ dựa vào viết thư để giữ liên lạc, nhưng đều được trả lời.

      sốt ruột đến mức khó chịu, nên vội vàng muốn được nghỉ để về nhà. Mắt nhìn thấy xe dừng lại trước cửa nhà, đưa hành lí cho Giáo sư Triệu vẫn luôn chờ , cũng kịp về nhà, cũng để ý mẹ ở phía sau kêu gào, trực tiếp chạy về phía nhà của Hà Tiêu. Kiên trì gõ cửa, nhưng có ai trả lời. Gõ tiếp, vẫn có đáp lại. cứ gõ liên tục như vậy, cho đến khi Giáo sư Triệu chạy đến cho biết, lão Hà chuyển nghề rồi, cả nhà bọn họ chuyển về quê, xế chiều hôm nay vừa mới , trước khi trở về nửa tiếng đồng hồ.

      Những lời này giống như giữa mùa đông bị chậu nước lạnh dội lên đầu, khiến lạnh từ đầu tới chân. Sững sờ tại chỗ trong chốc lát, co cẳng chạy đến nhà ga xe lửa. Trước màn hình điện tử trong phòng chờ xe tìm được cửa soát vé của chuyến tàu mà Hà Tiêu thường ngồi, vội vã luồn lách chen vào trong, khi chạy đến sân ga, xe lửa chạy mất rồi.

      "Vì vậy cứ chạy, cứ chạy theo, kêu tên của em, chạy theo tàu hỏa biết bao xa nữa, ngay cả những nhân viên trong ga tàu chạy theo cũng thèm đuổi nữa, mà vẫn còn chạy."

      Sau khi tàu hỏa chạy xa, cũng chạy nổi nữa, bông tuyết theo cổ áo chui vào trong, cả người đều ướt đẫm. đứng ở đó, sững sờ nhìn chằm chằm vào đường ray phía trước mất lúc, sau đó đột nhiên gục xuống. Trong nháy mắt đó, mất hết ý thức.

      "Nghe Giáo sư Triệu , sốt hai ngày liền. ra cảm thấy khó chịu lắm, chỉ liên tục nằm mơ, mơ thấy khi chạy theo tàu hỏa, đội trưởng của bọn quát to với , Trình Miễn, cậu cứ dựa vào tốc độ này mà chạy, khẳng định 5km này đứng đầu, mơ thấy mẹ nhắc nhắc lại với rằng em rồi, còn mơ thấy em nữa. Mơ thấy em với , Trình Miễn, đừng đuổi theo nữa."

      xong, lúc lâu nghe thấy Hà Tiêu trả lời. Vừa định ngẩng đầu lên nhìn, lại bị bàn tay nhàng nắm lấy. Sau đó nghe thấy nhàng : "Vậy tại sao vẫn đuổi theo?"

      ***
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50 Editor:✤MạnNhi✤

      Sau khi say bữa, ngày hôm sau nhóm lão binh lục tục ngồi lên xe đến ga tàu hỏa, chuẩn bị về quê. Hà Tiêu cùng Trình Miễn đến nhà ga, tiễn bước vợ chồng son Tống Hiểu Vĩ và Triệu Tuệ Phương, cùng với những lão binh khác trong liên trinh sát.

      Ngay từ đầu, muốn vui vẻ đưa tiễn binh lính của mình, hình như do cố gắng quá nhiều, nên sau khi trải qua nhiều việc, lúc này chỉ có hy vọng duy nhất, có thể thoải mái mà chia tay nhau. ôm lấy từng người , đưa bọn họ lên tàu, sau đó mang theo nụ cười phất tay tạm biệt bọn họ. có ai, làm phai nhạt được cảm giác buồn thương khi biệt ly. Hình như suy nghĩ và hiểu , ra ngoài nhìn thế giới này chút, đối với bọn họ mà chỉ là khởi đầu mới, cũng có thể chuyện tốt. []

      Sau khi tiễn lão binh rời , trong doanh trại lập tức lạnh lẽo, buồn tẻ hơn rất nhiều. Nhưng mà suy cho cùng quân đội vẫn có chu kì riêng của chính nó, vừa mới đưa tiễn nhóm lão binh, sau đó là lớp tân binh sắp đến. Năm nay, nhiệm vụ nhận binh và luyện binh cũng rơi lên đầu Trình Miễn, vì vậy tranh thủ nhóm tân binh đầu tiên còn chưa đến, liên trưởng Trình nắm chắc thời gian để hưởng thụ khoảnh khắc thanh nhàn hiếm có này, xin phép nghỉ ra ngoài thôi.

      Trước khi , thông báo cho Hà Tiêu, vốn muốn cho kinh ngạc, ngờ sau đến chung cư của Hà Tiêu, phát trong nhà có ai. Trình Miễn lại nhấn vài cái lên chuông cửa, sau đó đành gọi điện thoại cho Hà Tiêu.

      Điện thoại kết nối kết sức chậm chạm, hơn nữa xung quanh cũng hết sức ồn ào, nổi bật lên thanh cực của Hà Tiêu, may mà thính lực của rất tốt, nên thoáng cái nghe được: " làm việc à?"

      Hà Tiêu Tiểu lên tiếng bảo chờ chút, tìm chỗ yên tĩnh nghe điện thoại: "Sao lại gọi điện thoại vào lúc này, có chuyện gì sao?"

      "Quay lại làm việc à? phải muốn làm sao?"

      "Ưmh."[

      Trình Miễn nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nhìn số nhà cánh cửa nhà : "Tiếu Tiếu, ở ngoài cửa nhà em."

      Hà Tiêu a tiếng, mở to hai mắt nhìn về phía mặt trời ở ngoài, đột nhiên cảm thấy quá đúng lúc.

      Khoảng hai mươi phút sau, Trình Miễn đúng giờ xuất trước tòa nhà của trung tâm quản lý. Hà Tiêu đứng trước bậc thang chờ , nhìn khuôn mặt có biểu tình của xuống xe, trong lòng hơi lẩm bẩm.

      Trình Miễn chậm rãi đến trước mặt , sau khi đưa mắt nhìn mấy giây, cong ngón tay lên, rồi búng lên trán của : "Thành khai báo."

      Hà Tiêu che đầu, hơi buồn cười nhìn : " thẩm vấn phạm nhân à? Còn thành khai báo nữa. . . . . ."

      Vừa thấy khuôn mặt tươi cười của , làm bộ hung ác được nữa, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, vuốt ve bàn tay của , vén vén lọn tóc mái hơi rối của : " cho cười, cho xem nào, quay lại làm từ bao giờ?"

      "Vừa mới quay lại ngày hôm qua, là trưởng ban của bọn em gọi điện thoại cho em, cuối năm bận quá, bảo em đến đây giúp tay."

      ra Hà Tiêu cũng muốn đặt chân đến nơi này nữa, nếu phải khi mới tới, trưởng ban chăm sóc ít, chỉ sợ cũng đồng ý. Hơn nữa, quay lại lần này, trưởng phòng Trương hề giống trước đây, gây khó khăn cho . Về phần trưởng ban Lưu, nhìn thẳng vào mắt cũng dám. Hà Tiêu bật cười, cảm nhận đãi ngộ đặc biệt.Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại cungquanghang☀

      "Buổi chiều có thời gian rảnh ?" Trình Miễn hỏi.

      Hà Tiêu hơi lúng túng, từ lúc nào đến phiên hỏi vấn đề này hả?

      "Bất cứ lúc nào cũng có thể ." tiếp, " muốn làm gì?"

      Còn có thể làm gì? Đương nhiên là —— hẹn hò rồi!

      Năm phút sau, chiếc xe Jeep quân đội thoải mái nhàn nhã lượn lờ tuyến đường chính trong trung tâm thành phố B.

      Hà Tiêu ngồi ghế bên cạnh tài xế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, nhịn cười được, khiến Trình Miễn nghiêng đầu: "Cười cái gì vậy? Nghĩ kỹ chỗ nào chưa?"

      Khuỷu tay Hà Tiêu chống cửa kính xe, cố tình nhìn : " phải bảo ra ngoài sao, tại sao lại hỏi em?"

      Hai người chưa bao giờ thành , nghiêm túc hẹn hò như thế này, cảm giác mới lạ, nhưng lại biết làm những gì cho tốt. Trình Miễn nghe được lời của ..., khẽ mỉm cười: "Thôi vậy, cảm giác lái xe dạo ở đường như thế này cũng tốt."

      Hà Tiêu hết ý kiến mất phút đồng hồ, nhìn thấy biển quảng cáo quảng trường cách đó xa, đột nhiên có chủ ý: "Nếu , xem phim ?"

      Đúng lúc hôm nay là ngày chiếu phim bom tấn, hai người chọn xuất chiếu gần nhất, chọn vị trí ngồi ở phía sau, rồi soát vé vào rạp. Ánh sáng trong phòng chiếu phim rất tối, điều này giúp Trình Miễn nhõm ít, dù sao hôm nay mặc quân trang ra ngoài, ngồi ở chỗ sáng sủa xem phim cực kì chướng mắt.

      cầm Hà Tiêu tay, chậm rãi vuốt ve. Tranh thủ còn khoảng thời gian nữa mới bắt đầu chiếu phim, với : "Tiếu Tiếu, nộp báo cáo kết hôn lên rồi."

      cuối của Hà Tiêu hơi nâng cao, hiểu được gì, đè nén tiếng tim đập gia tốc, bình thản ừ tiếng.

      Trình Miễn nở nụ cười: "Sau khi thẩm tra chính trị xong, nhận thư giới thiệu, sau đó là có thể lĩnh chứng rồi."

      ràng lĩnh chứng là việc rất lãng mạn có ý nghĩa trọng đại, nhưng khi như vậy, sao lại trở thành thủ tục có trình tự như vậy? Hà Tiêu lên tiếng nữa.

      Liên trưởng Trình thể bổ sung thêm: "Lần này thể đổi ý, trước đó em đồng ý với rồi."

      "Em đồng ý, nhưng ba mẹ em vẫn kiên trì lắm." Hộ khẩu vẫn còn để ở chỗ bà Điền.

      Nghĩ tới hai ông bà Hà gia, nhất là mẹ của Hà Tiêu, Điền , Trình Miễn cảm thấy hơi đau đầu. nhìn ánh mắt Hà Tiêu, trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt của sáng lên, dáng vẻ giảo hoạt, giống như cố ý gây khó dễ.

      "Yên tâm." Ca khúc mở đầu bộ phim vừa mới chậm rãi vang lên, Trình Miễn đành hạ thấp giọng, ở bên tai của , "Chỉ cần có thể kết hôn, cho dù phải cạy cửa sổ, trộm hộ khẩu cũng làm hết."

      Hà Tiêu bật cười ra tiếng, rồi nhìn sang Trình Miễn, ngồi vào chỗ của mình, vẻ mặt nghiêm trang.

      Bộ phim được chọn là bộ phim tình cảm tiêu chuẩn, màn hình, mấy đôi nam nữ đến đau thấu tim gan, chết sống lại, dưới khán đài Trình Miễn lại cảm thấy hơi buồn ngủ. Đến cuối cùng dứt khoát ngủ thiếp , đợi đến khi tỉnh lại, bộ phim kết thúc rồi.

      Dù sao Liên trưởng Trình cũng hơi ngượng ngùng: "Ngủ quên mất, có thể là gần đây quá mệt mỏi."

      Hà Tiêu chỉnh chỉnh cái mũ của , : " sao, em cũng vừa tỉnh lại được bao lâu."

      Trình Miễn ngẩn ra, nhìn , ngay tức khắc hai người cũng cười. cũng hiểu được, hai người cùng hẹn hò, kết quả chính là đầu kề đầu ngủ ở trong rạp chiếu phim!

      Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người cũng còn hăng hái dạo ở bên ngoài nữa, ở siêu thị mua chút rau quả và nguyên liệu nấu ăn rồi về nhà ngay lập tức. Vào cửa nhà, Hà Tiêu cởi áo khoác ra, rồi xách đồ chui vào phòng bếp. Trình Miễn dạo vòng qua từng căn phòng, phát có gì có thể để phát huy tác dụng, nên cũng theo vào phòng bếp.

      "Cặp vợ chồng ở phòng đối diện chuyển chưa?"

      Hà Tiêu vùi đầu cắt thức ăn, vừa nghe xong cũng kịp phản ứng: " Cặp vợ chồng nào?"Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại cungquanghang☀

      Trình Miễn cầm lấy dao trong tay của , vừa cắt vừa dùng cằm ra hiệu: "Ở căn phòng đối diện có cặp đôi."

      Theo tầm mắt của Trình Miễn, Hà Tiêu hiểu ra. Sắc mặt đỏ lên nhéo cái lên thắt lưng của : "Còn có mặt mũi mà hỏi." Đến bây giờ, cũng có can đảm chuyện với bọn họ nữa.

      Trình Miễn nhíu nhíu mày: "Nếu mà chưa rời , đến lúc đó mời cậu ta đến tham gia hôn lễ nhé."

      "Muốn mời mà mời, em muốn mất mặt như đâu." Hà Tiêu giọng lầm bầm.[

      Trình Miễn rửa tay xong, nhân tiện ôm chặt lấy Hà Tiêu: "Có gì mà mất mặt, cùng lắm để bọn họ nhìn lại là được."

      Còn có thể mặc cả như thế này à? Hà Tiêu phục luôn rồi, nhưng lời phản bác còn chưa ra miệng, người nào đó cúi đầu hôn xuống. nhàng để dựa vào tường, khẽ nâng cằm của lên, mút lấy cánh môi của , chậm rãi dò xét tiến vào. Hà Tiêu có nhiều kinh nghiệm hôn môi, chỉ chốc lát sau bắt đầu choáng váng, dùng lực đẩy cái, lát sau, Trình Miễn mới buông ra.

      tựa đầu lên bả vai của Trình Miễn, lắng nghe tiếng thở dốc của nhau, cất giọng hơi khàn khàn hỏi: "Tại sao , lại như vậy. . . . . ."

      còn chưa dứt lời, nhưng Trình Miễn hiểu suy nghĩ của , cười cười, khẽ hôn xuống vành tai mềm mại của : "Trời sinh?"

      Cảm thấy hơi ngưa ngứa, làm cho Hà Tiêu muốn trốn tránh. Trình Miễn đồng ý, lôi kéo cánh tay của , kéo lên đỉnh đầu rồi đặt ở tường, sau đó cúi đầu, giọng hỏi: "Tiếu Tiếu, tối hôm nay có được hay ?"[

      Hà Tiêu tránh được, thể làm gì khác hơn là : " có phòng hộ, em. . . . . ."

      " cần lo lắng." , " có chuẩn bị."

      Hà Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, chuẩn bị xong? Lúc nào vậy? Tại sao biết?

      Trình Miễn vô tội nháy nháy mắt: "Mới vừa rồi ở siêu thị. . . . . ."

      Sắc mặt đỏ rực lên, Hà Tiêu muốn đào hố vùi mình xuống rồi. Bây giờ cũng ngại mất mặt nữa rồi, mặc cả bộ quân trang mua thứ này ở siêu thị, cũng biết nhân viên thu ngân nghĩ như thế nào nữa.

      Hà Tiêu biết gì cho phải, trước ánh nhìn chăm chú, sáng rực đầy nhiệt tình của Trình Miễn, cuối cùng giọng thỏa hiệp: "Em đói rồi, ăn cơm trước có được ?"

      Trình Miễn mỉm cười.

      Nhìn dáng vẻ thỏa mãn, cười đến rực rỡ của , ở trong lòng Hà Tiêu nhịn được tự xem thường bản thân. ràng là da mặt của dày, tại sao lúc này lại giống như thiếu vậy?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.