1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa Đông Dài - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Quân nhân) (54c Full) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54 [3] Kết thúc
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰
      Vậy cũng phải tìm được . Trình Miễn ho hai tiếng, nắm lấy bả vai của Hà Tiêu: " vào thôi, thể để cho chú Hà và dì Điền chờ lâu."

      Vào phòng, lão Hà cười híp mắt mời ngồi xuống, giống như hề nhìn thấy quân hàm vai . Tranh thủ cơ hội này, Hà Tiêu vội vàng cởi áo khoác của ra, treo vào chỗ ai có thể nhìn thấy. Nhìn dáng vẻ lửa cháy đến mông của đồng chí Tiếu Tiếu, Trình Miễn nhịn được mà nhếch khóe miệng.


      đưa quà ra mắt ra, lão Hà hơi mỉm cười, đến rồi còn mang quà làm gì. Ngược lại bà Điền hề lên tiếng, vẫn nhận lấy.

      Trình Miễn cười có gì. Lần này đến chính là để lấy lòng hai ông bà nhà họ Hà, nhận tốt hơn, ngược lại nếu nhận cũng biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

      Sau khi Hà Tiêu quay lại, bốn người ngồi mặt đối mặt, khí hơi lúng túng. Hai bên đều là những người quen thuộc lẫn nhau, nên những điều cần thiết phải hỏi han cũng được giảm bớt, giờ phút này cũng biết nên cái gì nữa. Bà Điền có chút ngồi yên, đứng lên, vào phòng bếp xem món ăn.

      Còn lại ba người, sau lúc hai mặt nhìn nhau, ngầm hiểu cười tiếng.

      "Xem thư chưa?" Lão Hà đột nhiên hỏi.

      Trình Miễn ngầm hiểu trong lòng, gật đầu: "Xem rồi ạ." , "Để đáp lễ, ở đây con cũng có phong thư, là cho hai bác ."

      Lão Hà a tiếng, hơi có hứng thú nhìn , nhận lấy lá thư đưa đến, mở ra rồi liếc mắt nhìn, liền nhịn được cười.

      Ông cất tiếng gọi to: "Lão Điền, lão Điền, nhanh đến đây nhìn xem thằng nhóc nhà họ Trình cho chúng ta viết cái gì này."

      Bà Điền chạy chầm chậm từ phòng bếp ra, đến trước mặt lão Hà, vừa nhìn, liền ngây ngẩn cả người. Bà ngẩng đầu nhìn Trình Miễn, rồi lại cúi đầu nhìn lá thư kia, vành mắt bỗng đỏ ửng. kịp che giấu, liền quay đầu trở về phòng bếp.

      Lần này ngay cả Trình Miễn cũng bối rối.

      Lão Hà vội vàng nở nụ cười: "Các con ngồi , ba vào nhìn bà ấy chút."

      Hà Tiêu lấy lại tinh thần, có phần tức giận hỏi Trình Miễn: " viết cái gì vậy?"

      cầm lá thư kia lên, chỉ thấy đó viết dòng chữ to và cứng cáp: "Chúng tôi nhất trí cho rằng, Trình Miễn là đồng chí tốt!" Nét chữ như rồng bay phượng múa, ràng thấy được là của Thẩm Mạnh Xuyên .

      Đáng lẽ nên tức giận, nhưng Hà Tiêu đọc xong câu này, lại nhịn cười được, rồi cười to.

      mặt Trình Miễn ràng có phần nén được giận dỗi: " được cười."

      Hà Tiêu khom người, giương mắt nhìn , ánh mắt vô cùng trong trẻo: " cho rằng chiêu này đến đâu cũng có tác dụng à?"

      Trình Miễn miễn cưỡng cãi lại: "Cũng thấy vô dụng, tối thiểu dì cũng có chút xúc động."

      Hà Tiêu lườm : "Có xúc động! Nhưng xúc động đến khóc rồi!"

      Liên trưởng Trình chợt cảm thấy cực kì hối hận.

      Cũng may bao lâu, bà Điền bị lão Hà dụ dỗ ra. Mới đầu chỉ trợn mắt nhìn Trình Miễn, sau đó cũng làm khó xử nữa. Dưới khí đó ăn xong bữa cơm, sau khi kết thúc, bà Điền để cho lão Hà động chân động tay, gọi Hà Tiêu cùng bà vào phòng bếp rửa bát.

      Chỉ còn lại Trình Miễn và lão Hà ngồi đó, mặt đối mặt. Lão Hà phải uống thuốc, Trình Miễn liền giúp ông rót nước, thường làm những việc này ở bệnh viện, nên giờ phút này động tác hề có cảm giác ngượng tay.

      Lão Hà khỏi có chút xúc động, nhìn trong chén bốc có hơi nước nóng bốc lên, hỏi "Trình Miễn, cháu vẫn luôn đợi Tiếu Tiếu của chúng ta à?"

      Đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Trình Miễn sợ run lên.

      Lão Hà nhìn , cười nhạt, nếp nhăn khóe mắt càng ràng: "Nhà chúng ta chỉ có con , để cho cháu dùng phong thư rồi bắt cóc luôn, cháu nên đối xử với nó tốt."

      Đây coi như là đồng ý à?

      vui sướng và kích động khó lên lời dâng lên trong lòng, nhưng mà Trình Miễn vẫn chưa kịp chuyện, bị nước nóng trong chén đổ ra làm bị bỏng. khàn giọng hít hơi, vội vàng đặt cái chén lên khay trà, lão Hà cười cười, vững vàng nhận lấy cái chén, vào phòng lấy thuốc.

      Trình Miễn nhìn chỗ đỏ lên do bị bỏng khóe miệng, khóe miệng từ từ lở ra, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn qua thấy vô cùng rực rỡ.

      Ăn cơm trưa xong ngồi lên lúc, bởi vì lão Hà muốn nghỉ trưa, Trình Miễn đúng lúc đứng dậy cáo từ.

      Lão Hà gật đầu cái, nhớ tới cái gì đó, rồi gọi lại. Trong ánh mắt có vẻ Trình Miễn hơi kinh ngạc, lão Hà chỉ chỉ túi của : "Này, trong cái túi đựng cái gì thế hả, đến lâu như vậy rồi, cũng chịu lấy ra."

      Theo tầm mắt của ông nhìn xuống, Trình Miễn cười cười, từ trong túi lấy ra bộ quân hàm và và tấm phù hiệu đeo tay, kiểu 07 tiêu chuẩn.

      Lão Hà cầm lấy nắm ở trong tay, tỉ mỉ vuốt ve: "Kiểu 07 này, so với kiểu 87 của chúng ta nhìn gọn gàng và đẹp hơn!"

      Ông bảo Trình Miễn tiến lên, tự tay thay quân hàm vai cho , sau khi cài phù hiệu đeo tay ngay ngắn xong, tầm mắt của ông đảo từ huy hiệu mũ, xuống quân hàm, rồi đến thẻ tên của , ánh mắt của người từng trải ôn hòa và bình tĩnh. Lấy tư cách là người làm lính mười mấy năm, đối với bộ đội ông vẫn tràn đầy lưu luyến. Nhưng thời gian qua mài mòn tất cả cam lòng, rốt cuộc cũng có thể bình thường trở lại, bởi vì ông thấy được hi vọng người của thế hệ thanh niên trẻ tuổi.

      Ông vỗ vỗ bả vai của Trình Miễn: " thôi."

      Hà Tiêu tiễn Trình Miễn xuống lầu, khi đến sân trong chung cư, Trình Miễn dừng bước, ngẩng đầu lên, rồi thở dài.

      "Than thở cái gì vậy?" Hà Tiêu buồn cười nhìn .

      Trình Miễn bày ra dáng vẻ buồn phiền: " cảm thấy tiếc nuối a, em xem hôm nay mẹ cũng với được mấy câu."

      Cũng có thể sửa miệng nhanh như vậy à.

      Hà Tiêu giận dỗi liếc cái: "Còn phải bởi vì tự chủ trương."

      Miệng như vậy, nhưng mà trong lòng cũng hiểu . thế nào cũng là con , cứ như vậy bị bắt cóc , trong lòng bà Điền còn có thể thoải mái sao?

      "Như vậy " Trình Miễn tự an ủi bản thân, "Mục đích chiến đấu chính đạt được, phải giữ gìn lực lượng, còn lại từ từ công phá vậy."

      Hà Tiêu đưa tay ra véo lần nữa, hai người cùng bật cười.

      Sau nhiều ngày tuyết rơi lớn, hiếm khi mới có ngày có thời tiết đẹp như hôm nay, bầu trời cao vời vợi, vạn dặm bóng mây. Ánh mặt trời chiếu xuống thẳng tắp, rọi xuống khiến Hà Tiêu có phần mở mắt ra được.

      lấy tay nâng trán, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Trình Miễn ở phía trước dừng bước, quay đầu lại nhìn , liền nở nụ cười dịu dàng với .

      " có biết, mới vừa rồi, khi ở trong phòng bếp mẹ em gì với em ?"

      " gì vậy?" Trình Miễn khẽ nheo mắt lại, hơi khẩn trương.


      Hà Tiêu chớp chớp mi: "Bà , làm quân tẩu rất cực khổ. Bà khổ cực rất lâu nên muốn em cũng giống như bà.."

      lời thấy máu, trong nháy mắt Trình Miễn biết nên gì nữa.

      Hà Tiêu nhìn sắc mặt của đột nhiên trở nên nặng nề, có chút giảo hoạt cong khóe môi lên: " Nhưng mẹ em cũng rất khó tìm được người đáng tin giống như ."

      Trình Miễn ngẩn ra, lôi kéo tay của ngược lại.

      Hà Tiêu giật mình: " làm gì đấy?"

      Trình Miễn cũng quay đầu lại, hắng giọng : " lĩnh chứng!"

      Hà Tiêu bật cười, dưới ánh mặt trời xinh đẹp, rực rỡ, mặc cho lôi kéo mình, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa. Cho đến khi kết thúc mùa đông dài đằng đẵng, đến tận khi ngày xuân lại đến.

      ❀❀Hoàn Chính Văn❀❀
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.