1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một ngày - David Nicholls (23c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 20


      Giỗ đầu


      Lễ ăn mừng


      Thứ Sáu, ngày 15 tháng Bảy năm 2005


      Luân Đôn và Oxfordshire


      Vui vẻ, vui vẻ, vui vẻ - vui vẻ là đáp án. Hãy cứ tiếp tục và đừng cho phép bản thân dừng lại hay nhìn quanh suy nghĩ dù chỉ phút bởi vì mục đích là để đầu óc phải suy nghĩ lung tung, để vui vẻ và chứng kiến ngày hôm nay, ngày giỗ đầu này như - gì cơ? Như lễ ăn mừng! Về cuộc đời ấy và tất cả khoảnh khắc, những ký ức đẹp đẽ. Và tiếng cười, tất cả những tiếng cười trong suốt bao nhiêu năm qua.


      Với suy nghĩ như thế, lờ những lời phản đối của quản lý Maddy, và lấy hai trăm bảng từ ngăn đựng tiền của nhà hàng rồi mời ba nhân viên của - Maddy, Jack và Pete - những người làm việc vào thứ Bảy - ra ngoài để ăn mừng ngày đặc biệt này. Suy cho cùng, đó chính là điều luôn mong muốn.


      Và vì thế, vào những giây phút đầu tiên của ngày Thánh Swithin, ở trong quán rượu dưới tầng hầm tại Camden với ly martini thứ năm tay và tay và tay kia cầm điếu thuốc, sao lại chứ? Sao lại thể xả láng chút và chúc mừng cuộc đời ấy? điều này, bằng cái giọng nhài nhại với các bạn, những người nhìn mỉm cười gượng gạo và nhấm nháp rượu cách chậm rãi đến mức bắt đầu thấy hối tiếc vì rủ họ cùng. Họ cổ hủ và buồn tẻ, họ theo từ quán rượu này đến quán rượu khác giống hội bạn chí cốt mà như đám hộ lý trong bệnh viện, chiều lòng và đảm bảo rằng va vào người khác hoặc làm vỡ đầu khi ngã xuống từ taxi. Được, vậy là đủ rồi. muốn được giải phóng, muốn cạo đầu, xứng đáng với điều đó sau năm trải qua. Nghĩ vậy, đề nghị tất cả cùng đến câu lạc bộ nơi cậu từng có đêm thác loạn. Câu lạc bộ thoát y.


      “Dex, tôi nghĩ là ta nên đến đó đâu,” Maddy , thầm cảm thấy sợ hãi.


      “Ồ, nào, Maddy! Sao lại ?” , choàng tay qua vai . “Đó hẳn là thứ ấy muốn làm!” và cười, rồi lại nâng ly lên lần nữa, nhào về phía trước để uống nhưng bị lỡ do khoảng cách nên phần rượu đổ tung tóe xuống giày . “Đó trò hề!” Maddy với tay ra sau lấy áo khoác.


      “Maddy, tầm thường!” hét lên.


      “Tôi nghĩ giờ nên về nhà, Dexter ạ,” Pete .


      “Nhưng chưa tới nửa đêm mà!”


      “Chúc ngủ ngon, Dex. Hẹn gặp lại.”


      theo Maddy ra cửa. muốn Maddy vui vẻ, nhưng hình như buồn và sắp khóc. “Hãy ở lại, uống thêm ly nữa!” ra lệnh, thúc vào khuỷu tay .


      bĩnh tĩnh được ? Làm ơn ?”


      “Đừng để đám đàn ông này ở lại mình!”


      “Phải thôi. Sáng mai tôi còn phải làm việc, nhớ chứ?” xoay người lại nắm cả hai tay trong tay theo cách có vẻ điên tiết mà thường làm, đầy quan tâm và thông cảm. “Hãy cẩn thận nhé?”


      Nhưng cần thông cảm, muốn uống nữa, và vì thế, giật tay ra rồi quay trở lại quán rượu. có khó khăn gì để được phục vụ. Chỉ mới tuần trước, những quả bom phát nổ phương tiện giao thông công cộng. Những kẻ xa lạ lên kế hoạch giết hại bất kỳ người nào và dù gan dạ và can trường đến mấy, thành phố đêm nay vẫn có bầu khí của nơi bị phóng hỏa. Mọi người sợ ra đường và vì thế, Dexter có thể dễ dàng tìm thấy chiếc taxi đưa họ đến đường Farringdon. tựa đầu vào cửa sổ xe khi Pete và Jack lải nhải đưa ra những lý do thường ngày: trễ, họ còn phải làm việc sáng mai. “ biết đó, tôi còn vợ và các con !” Pete cách bông đùa; họ giống như những con tin cầu xin được phóng thích. Dexter cảm thấy bữa tiệc bắt đầu rã đám nhưng đủ sức để ngăn cản chuyện đó, vì thế, cầu taxi dừng lại ở King's Cross và thả họ xuống.


      “Hãy về với chúng tôi, Dex? Nhé?” Jack , hé nhìn vào cửa sổ với vẻ mặt quan tâm ngốc nghếch của ta.


      , tôi ổn.”


      ““ có thể ở lại nhà tôi?” Pete . “Ngù ghế sofa nhé?” nhưng Dexter biết ta muốn thế. Như Peter , ta có vợ và các con, vậy sao ta lại muốn có con quỷ này trong nhà mình? Hôi bám nằm ườn và bất động ghế sofa, khóc lóc trong khi bọn trẻ nhà Pete phải chuẩn bị tới trường. Nỗi tiếc thương lần nữa biến Dexter Mayhew thành tên ngốc, và vì sao lại trút nó lên đầu bạn bè? Tốt nhất là với những người xa lạ đêm nay. Và thế là vẫy chào tạm biệt họ, bảo taxi hướng về phía con phố lạnh lẽo, vắng tanh cạnh đường Farringdon và hộp đêm Nero.


      Bên ngoài là những trụ đá cẩm thạch đen, giống như những giám đốc tang lễ. Ngã ra từ taxi, lo rằng những tay đô vật kia cho vào, nhưng thực ra, chính là khách hàng hoàn hảo của họ: ăn mặc lịch và say khướt. Dexter cười lấy lòng gã to con với cái đầu trọc lốc và chòm râu dê, đưa cho ít tiền mặt đoạn bước qua cửa vào gian phòng chính. bước vào khoảng tối mờ mờ.


      có thời, cách đây lâu, khi việc bước vào câu lạc bộ thoát y dường như là hành động hậu đại ngông nghênh, vừa mỉa mai vừa kích động. Nhưng phải đêm nay. Đêm nay, hộp đêm Nero giống như phòng chờ hạng thương gia trong thời kỳ đầu của thập niên 80. Toàn ghế sofa thấp bọc da đen, nội thất crôm sáng lóa và những giò hoa nhựa, việc bước vào câu lạc bộ thoát y là khái niệm hết sức hạn hẹp về suy đồi. bức bích họa nghiệp dư, được sao chép từ cuốn sách giáo khoa của trẻ em, có hình những nô lệ bê các khay đựng nho, phủ kín vách tường đen. Rải rác chỗ nọ chỗ kia là những chiếc cột mang phong cách Rome cổ đại làm bằng nhựa polixetiren, và đứng quanh căn phòng dưới những mảng ánh sáng hình chóp màu cam thiếu hấp dẫn, mấy thứ trong như bàn nước là các thoát y, vũ công, nghệ sĩ múa, tất cả đều biểu diễn theo nhiều phong cách khác nhau trong tiếng nhạc RẤT&B om sòm; chỗ này là điệu nhảy jig chậm chạp, chỗ kia là màn diễn kịch câm ủ rũ, khác biểu diễn những động tác đá chân kiểu aerobic cao đến giật mình, tất cả bọn họ đều khỏa thân hoặc gần như khỏa thân. Phía dưới họ là những gã đàn ông, chủ yếu mặc com lê, cà vạt được nới lỏng, ngả ngốn với đầu ngửa hẳn lên như thể cổ bị ai bẻ quặt ra sau: những người bạn của . Dexter ngắm nhìn cười ngây ngây dại dại khi cảm nhận đồng thời cả thèm khát lẫn nõi hổ thẹn xộc đến như chất gây nghiện. sẩy chân bậc thang, cố bám vào tay vịn trơn tuột để giữ thăng bằng, sau đó đứng dậy và vén tay áo lên, len lỏi giữa các dãy ghế hướng đến quầy rượu, nơi với vẻ mặt khó chịu với rằng ở đây bán rượu từng ly mà bán cả chai, vodka hay sâm banh, trăm bảng chai. cười sằng sặc vào ăn cướp trắng trợn đó và đưa thẻ tín dụng ra với cái khoát tay như thể thách thức họ làm điều gì tệ nhất.


      cầm lấy chai sâm banh - nhãn hiệu Ba Lan đựng trong xô nước ấm - và hai chiếc ly nhựa, mang chúng đến chiếc ghế bọc nhung đen nơi đốt điếu thuốc và bắt đầu uống cách say sưa. Loại “sâm banh” này ngọt như cái kẹo chảy, có vị táo và chẳng sủi bọt gì cả, nhưng điều đó quan trọng. Các bạn về hết và còn ai để lấy ly rượu từ tay hay khiến sao nhãng, và sau khi uống xong ly thứ ba, thời gian bắt đầu khoác lên mình nó cái bản chất đàn hồi kỳ lạ đó, đẩy lên nhanh và hạ xuống cách chậm rãi, mọi khoảnh khắc bắt đầu biến mất khi tầm nhìn của mờ và rồi chúng lại quay trở lại, Khi sắp rơi vào giấc ngủ, hay vào trạng thái bất tỉnh, cảm nhận có bàn tay đặt lên cánh tay mình và thấy mình đối mặt với gầy gò trong chiếc áo đầm đỏ rất ngắn, với mái tóc vàng dài được nhuộm đen cách da đầu vài ba xe ti mét. “Tôi dùng ly sâm banh được chứ?” ta , trườn người vào chỗ ngồi. ta có làn da xấu tệ bên dưới lớp phấn nền dày cộp và bằng chất giọng Bắc Phi, thứ khiến khen ngợi, “ có giọng đáng !” hét lên trong tiếng nhạc. ta khịt khịt mũi, sau đó tự giới thiệu mình là Barbara theo cách muốn ám chỉ rằng “Barbara” là cái tên đầu tiên mà ta nghĩ ra. Đó là mảnh khảnh với hai cánh tay gầy trơ xương và bộ ngực nhìn cách giấu giếm, mặc dù dường như ta cũng chẳng thấy phiền chút nào. Cơ thể của diễn viên múa ba lê. “ là diễn viên múa ba lê?” hỏi, và ta khịt khịt mũi, nhún vai. cho rằng mình , thích Barbara.


      “Điều gì đưa đến đây?” ta hỏi cách máy móc.


      “Đó là lễ kỷ niệm của chúng tôi!” đáp.


      “Xin chúc mừng,” ta vẻ lơ đãng, tự rót thêm sâm banh và nâng chiếc ly nhựa của ta lên cao.


      định hỏi tôi đó là lễ kỷ niệm gì à?” hỏi, mặc dù chắc là lúc này giọng líu nhíu lắm vì ta phải cầu lặp lại những ba lần. Tốt nhất là nên làm điều gì đó cách thẳng thắn. “Vợ tôi bị tai nạn cách đây đúng năm,” . Barbara mỉm cười cách căng thẳng và bắt đầu nhìn quanh như thể hối hận vì ngồi xuống đây. Phải tiếp những gã say rượu là phần của công việc, nhưng gã này ràng rất kỳ lạ, ra ngoài để kỷ niệm tai nạn, sau đó rên rỉ đến rời rạc, dài dòng văn tự về gã tài xế nào đó chịu nhìn đường, phiên tòa mà ta thể hiểu được và cũng chẳng buồn hiểu.


      có muốn tôi nhảy cho xem ?” ta hỏi, chỉ để thay đổi đề tài.


      “Cái gì?” ngã nhào về phía ta.” vừa gì?” Hơi thở của có mùi khó chịu và nước bọt bắn lốm đốm lên da ta.


      “Tôi hỏi là có muốn tôi nhảy cho xem , để vui lên chút? Trông như thể cần được vui lên.”


      phải lúc này. Có lẽ để sau,” đáp, lúc này vỗ tay lên đầu gối ta, thứ cứng như tay vịn cầu thang. lại bắt đầu , phải cách thông thường mà là chuỗi những nhận xét rời rạc, ủy mị, chua chát mà trước đó - chỉ mới ba tám tuổi và chúng tôi cố gắng để có em bé, cái gã tài xế đó chẳng bị trừng phạt gì cả, tự hỏi cái tên xấu xa đó làm gì vào lúc này, cướp người bạn thân nhất của tôi, hy vọng ta chịu đựng đau khổ, chỉ mới ba tám tuổi, công lý ở đâu chứ, còn tôi sao, tôi phải làm gì lúc này, Barbara, hãy cho tôi biết tôi phải làm gì bây giờ? Bỗng nhiên, dừng lại.


      Đầu Barbara cúi thấp xuống và ta nhìn chăm chú vào hai tay đặt trong lòng như thể cầu nguyện, và trong phút, những tưởng rằng mình khiến người lạ xinh đẹp này cảm động với câu chuyện của mình. Có lẽ ta cầu nguyện cho , có lẽ thậm chí ta khóc - khiến cho tội nghiệp này khóc và cảm nhận tình cảm sâu sắc đối với Barbara này. đặt tay mình lên tay ta để cảm ơn, và nhận ra rằng ta nhắn tin. Trong khi về Emma, ta đặt điện thoại di động trong lòng và bắt đầu nhắn tin. bỗng cảm thấy cơn thịnh nộ trào dâng trong người mình.


      làm cái quái gì vậy?” hỏi, giọng run lên.


      “Gì cơ?”


      Lúc này hét ầm lên. “Tôi hỏi làm cái quái quỷ gì thế?” đập điên cuồng vào hai tay , khiến chiếc điện thoại văng ra sàn nhà. “Tôi chuyện với cơ mà!” gào lên, nhưng lúc này ta cũng hét lại, gọi là thằng điên, bệnh hoạn sau đó gọi gã đô vật đến. Đó chính là gã râu rê to vật khi nãy, kẻ rất thân thiện ở cửa ra vào, nhưng lúc này, ta chỉ đặt cánh tay hộ pháp quanh vai Dexter, cánh tay còn lại quanh thắt lưng , quay đầu nhìn đầy thích thú khi Dexter oang oang qua vai ta, con ngốc, con bò ngu ngốc, hiểu gì cả, và nhìn thấy lần cuối ả Barbara đó, đưa cả hai ngón tay giữa lên, chế giễu . Lối thoát hiểm được đá bật ra và lại bị tống khứ ra ngoài đường.


      “Thẻ tín dụng của tao! Chúng mày giữ cái thẻ tín dụng chết tiệt của tao!” hét lên, nhưng giống như những người khác, tay đô vật đó chỉ cười vào mặt và kéo sầm cửa lại.


      Nổi điên lên, Dexter bước thẳng xuống vỉa hè và vẫy tay gọi đám taxi màu đen về hướng Tây, nhưng chẳng chiếc nào chịu đừng lại, đời nào khi lảo đảo đứng dưới lòng đường như thế. hít hơi dài, bước trở lên vỉa hè, tựa người vào tường kiểm tra các túi quần áo của mình. Ví của mất, và cả chìa khóa, chìa khóa căn hộ và chìa khóa xe. Ai có được chìa khóa và ví của cũng có được địa chỉ nhà , nó được ghi bằng lái, phải thay ổ khóa, và Sylvie đến vào khoảng trưa. ấy đưa Jasmine tới. đá chân vào tường, tựa đầu vào những viên gạch, kiểm tra tất cả các túi lần nữa, tìm thấy tờ hai mươi bảng vón cục trong túi quần, ướt do nước tiểu của chính . Hai mươi bảng đủ để về nhà an toàn. có thể đánh thức hàng xóm, sử dụng chìa khóa dự phòng và ngủ.


      Nhưng hai mươi bảng cũng đủ để vào thành phố, với số tiền lẻ đủ cho hoặc hai ly nữa. Về nhà hay tìm quên lãng? Cố vươn thẳng người, vẫy chiếc taxi và cầu nó đến Soho.


      Qua cánh cửa màu đỏ trong lối cạnh đường Berwick, tìm thấy quán rượu chui dưới tầng hầm, nơi từng đến cách đây mười, mười lăm năm mỗi lần biết đâu nữa. Đó là căn phòng nhếch nhác có cửa sổ, tối tăm, đầy khói thuốc lá và mọi người uống bia Red Stripe thẳng từ lon. bước đến chiếc bàn bằng phoócmica được gấp đôi lại làm quầy bar, tựa vào đám đông để , nhưng rồi phát ra mình chẳng có tiền mặt, đưa những đồng tiền cuối cùng cho gã tài xế taxi, và mất luôn phần tiền thừa. phải làm cái việc mà từng làm khi mất hết tiền của: nhặt lấy thứ đồ uống gần nhất và cầm nó lên. ngược trở lại căn phòng, lờ tiếng chửi rủa của những người mà vấp phải, chộp lấy thứ gì đó trông như lon bia bị bỏ quên và uống cạn những gì còn sót lại, sau đó liều lĩnh lấy thêm lon khác và chui vào góc, mồ hôi tứa ra, tựa đầu vào chiếc loa, hai mắt nhắm chặt, bia chảy xuống cằm, thấm ướt áo sơ mi và bỗng có bàn tay túm lấy ngực áo đẩy cậu vào góc, ai đó muốn biết nghĩ cái quái gì mà chôm thức uống của người khác. mở mắt: gã đàn ông đứng trước mặt kẻ thấp lè tè, già sọm với cặp mắt đỏ ngầu đáng ghê gởm.


      ra, tôi nghĩ ông thấy nó là của tôi,” Dexter , sau đó cười thầm vì lời dối đó chẳng thuyết phục gì cả. Gã đàn ông kia gầm gừ, nhe hàm răng vàng ố rồi giơ nắm đấm lên, và Dexter nhận ra những gì muốn: muốn gã kia đánh . “Bỏ tay ra khỏi người tao ngay, thằng già xấu xí kia,” lè nhè, rồi có tiếng ồn và tiếng xẹt qua như điện, và liền thấy mình nằm sàn, hai tay ôm mặt còn gã cứ đá vào bụng, dùng gót chân dẫm vào lưng . Miệng Dexter áp vào tấm thảm hôi hám khi những cú đạp giáng xuống liên hồi, và rồi thấy mình bồng bềnh, mặt úp xuống, chân tay được kéo lên bởi sáu gã đàn ông, giống như khi đám bạn ném xuống bể bơi trong bữa tiệc sinh nhật hồi học, và reo hò, cười vang khi đám người đưa dọc theo hành lang, băng qua gian bếp của nhà hàng và ném ra con hẻm , nơi nằm cuộn tròn trong đống túi rác nhựa. Vẫn cười sằng sặc, lăn người ra nền đất bẩn thỉu, cảm thấy máu ộc ra từ miệng mình, thấy vị mằn mặn của nó, và nghĩ, đúng, đó chính là những gì ấy muốn. Đây chính là những gì ấy muốn.


      Ngày 15 tháng Bảy năm 2005


      Chào Dexter!


      Tôi hy vọng là cậu phiền khi tôi viết thư cho cậu. Đó là việc khác thường phải , viết thư trong thời đại Internet! nhưng như thế thích hợp hơn. Tôi muốn ngồi xuống và làm điều gì đó để đánh dấu ngày hôm nay, và đây dường như là việc làm phù hợp nhất.


      Vậy cậu thế nào? Và cậu sống thế nào? Chúng ta chuyện ngắn ngủi ở buổi tang lễ, nhưng lúc đó tôi muốn can thiệp vì tôi hiểu ngày hôm đó khó khăn như thế nào đối với cậu. tàn nhẫn, phải ? Cũng giống như cậu, tôi chắc là ngày nào mình cũng nghĩ về Emma. Tôi luôn thấy mình nghĩ về ấy, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt khó khăn, và tôi biết nó cũng rất khó khăn đối với cậu, nhưng tôi muốn viết cho cậu vài dòng để lên suy nghĩ của bản thân về những gì cần (tức là có gì nhiều!!!) Chuyện là thế này.


      Khi Emma rời bỏ tôi cách đây nhiều năm, tôi nghĩ rằng cuộc đời mình thế là chấm hết, và đúng là nó như thế trong vài năm. là tôi nghĩ mình trở nên hơi lẩn thẩn chút. Nhưng rồi tôi gặp trong cửa hàng nơi tôi làm việc, và trong lần hẹn hò đầu tiên, tôi đưa ấy xem buổi diễn hài của tôi. Sau đó, ấy rằng tôi đừng nghĩ sai về những gì ấy sắp nhưng tôi là diễn viên hài rất, rất dở, và điều tốt đẹp nhất mà tôi có thể làm là từ bỏ nghề diễn đó và trở lại là chính mình. Đó là giây phút mà tôi nhận ra mình ấy và giờ chúng tôi kết hôn được bốn năm và có ba đứa con tuyệt vời (mỗi năm đứa! haha). Chúng tôi sống ở thành phố đông đúc là Taunton, gần nhà bố mẹ tôi (để nhờ trông trẻ miễn phí!!!). Tôi làm việc cho công ty bảo hiểm lớn, ở bộ phận tư vấn khách hàng. ràng, điều này có vẻ tẻ nhạt đối với cậu, nhưng tôi làm việc rất tốt và chúng tôi vui vẻ. Xét cách toàn diện tôi hạnh phúc. Tôi được trai và hai . Tôi biết cậu cũng có con . Cảm thấy đuối sức phải ?


      Nhưng sao tôi lại kể với cậu tất cả những điều này? Chúng ta chưa bao giờ là những người bạn tốt và có lẽ cậu mấy quan tâm tôi làm gì. Tôi nghĩ nếu có đây là lý do khiến tôi viết lá thư này.


      Sau khi Emma rời bỏ tôi, tôi nghĩ mình coi như xong, nhưng phải thế, bởi tôi gặp vợ mình là Jacqui. Giờ cậu cũng mất Emma, chỉ khác là cậu bao giờ có thể có được ấy nữa, ai trong chúng ta có thể làm được điều đó, nhưng tôi chỉ muốn với cậu rằng đừng từ bỏ. Emma luôn cậu, cậu rất, rất nhiều. Điều này khiến tôi đau khổ và ghen tuông trong nhiều năm. Tôi từng nghe được những cuộc điện thoại của hai người và nhìn hai người tại các bữa tiệc, và khi ở bên cậu, ấy luôn rạng rỡ, hoạt bát, cái vẻ mà hề có khi ấy bên tôi. xấu hổ khi rằng tôi từng đọc lén sổ tay của ấy khi ấy ra ngoài, và trong đó toàn về cậu, về tình bạn của hai người và tôi thể nào chịu đựng được. nhé bạn, tôi nghĩ là cậu xứng đáng với ấy, nhưng rồi tôi lại nghĩ ai trong chúng ta xứng đáng với ấy. ấy luôn là người thông minh nhất, tốt bụng nhất, hài hước nhất, trung thành nhất mà chúng ta từng biết, và việc ấy có mặt ở đây đúng là chẳng công bằng chút nào.


      Vậy nên, như tôi , tôi nghĩ là cậu xứng đáng với ấy, nhưng qua lần liên hệ ngắn ngủi với Emma, tôi biết rằng tất cả những điều đó cuối cùng thay đổi. Cậu từng là tên chẳng ra gì, và rồi cậu thay đổi, và tôi biết rằng trong những năm hai người trở lại với nhau, cậu khiến ấy rất, rất hạnh phúc. ấy bừng sáng, phải ? ấy đúng là tỏa sáng với tất cả những nét rạng rỡ của người phụ nữ hạnh phúc, tôi muốn cảm ơn cậu về điều này và ra bằng cảm giác rất thoải mái, bạn, và cầu chúc cậu may mắn trong phần đời còn lại.


      Tôi xin lỗi nếu lá thư này có phần hơi ủy mị. Những ngày giỗ như thế này đều khó khăn đối với tất cả chúng ta, đối với gia đình ấy và đặc biệt là cậu, nhưng tôi ghét cái ngày này, và kể từ bây giờ luôn ghét cái ngày này mỗi năm. Cả ngày hôm nay, tôi luôn nghĩ đến cậu. Tôi biết cậu có con xinh xắn và tôi hy vọng cậu tìm tháy được niềm vui và an ủi từ con bé.


      Tôi phải dừng bút đây! Hãy vui vẻ, sống tốt và tiếp tục đối mặt với cuộc đời nhé! Hãy nắm bắt ngày này với tất cả những thứ ngớ ngẩn đó. Tôi nghĩ đó chính là điều Emma muốn.


      Chúc cậu những điều tốt đẹp nhất (hoặc trong hoàn cảnh thúc bách tôi là, tôi quý cậu.)


      Ian Whitehead


      “Dexter, có nghe thấy em ? Ôi Chúa, làm gì thế? có nghe thấy em , Dex? Hãy mở mắt ra ?”


      Khi tỉnh dậy, Sylvie ở đó. biết bằng cách nào mà nằm sàn căn hộ của , mắc giữa chiếc ghế sofa và cạnh bàn, còn lúng túng đứng phía , cố lôi ra khỏi cái gian hẹp ấy và dựng ngồi dậy. Quần áo đều ướt đẫm, dính chặt vào người và nhận ra rằng mình nôn mửa trong khi ngủ. cảm thấy kinh hãi và xấu hổ nhưng đủ sức để cử động khi Sylvie vừa cằn nhằn vừa thở hổn hển, hai tay đặt dưới nách .


      “Ồ, Sylvie,” , cố nhấc mình lên để giúp . “ xin lỗi. lại bình thường rồi.”


      “Chỉ cần ngồi dậy hộ em, được ?”


      bình thường rồi, Sylvie, bình thường…”


      ổn mà, chỉ cần ngủ giấc thôi. Ồ, đừng khóc, Dexter. Hãy nghe em, nhé?” quỳ xuống với hai tay áp lấy mặt , nhìn bằng dịu dàng mà hiếm khi nhận được từ lúc họ lấy nhau. “Chúng ta giúp tắm rửa sạch và lên giường, và có thể ngủ giấc ngon, được chứ?”


      Nhìn chéo qua , thấy bóng người lấp ló đầy lo lắng ngay cửa: con . rên lên và nghĩ rằng mình muốn nôn lần nữa, đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn.


      Sylvie nhìn theo ánh mắt . “Jasmine, con , hãy sang phòng khác đợi mẹ nhé?” , giữ giọng ở trạng thái đều đều. “Bố được khỏe lắm.” Jasmine nhúc nhích. “Mẹ bảo là hãy sang phòng khác đợi,” Sylvie bằng cái giọng chứa đầy nỗi sợ hãi.


      rất muốn điều gì đó để trấn an Jasmine, nhưng miệng sưng lên, đầy vết bầm tím và thể mở miệng được, thay vào đó, nằm xuống, chịu khuất phục. “Đừng cử động,” Sylvie . “ cứ nằm yên tại chỗ nhé,” và rời phòng, dẫn theo con cùng. nhắm mắt, chờ đợi, cầu nguyện cho tất cả những điều này trôi qua. Có nhiều tiếng ở phòng trước. chuyện điện thoại.


      Điều tiếp theo biết chắc chắn là mình nằm ở ghế sau của chiếc xe ô tô, cuộn người khó chịu bên dưới chiếc chăn len. kéo chặt nó vào người - dù thời tiết ngày hôm đó rất ấm áp, người liên tục run bần bật - và nhận ra rằng đó là chiếc bạt dùng để trải khi picnic, cùng với mùi vải bọc ghế màu boóc đô bên trong xe, khiến nhớ về thời gian ở cùng gia đình. gắng nhấc đầu nhìn ra cửa sổ. Họ xa lộ. Radio phát nhạt Mozart. nhìn thấy phần phía sau đầu của bố , mái tóc màu muối tiêu được cắt tỉa gọn gàng trừ phần lông tai.


      “Mình đâu đây ạ?”


      “Bố đưa con về nhà. Cứ ngủ tiếp .”


      Bố lừa . Trong lúc, nghĩ đến việc phản đối: Hãy đưa con trở lại Luân Đôn, con sao hết, con còn là đứa trẻ. Nhưng mặt áp vào lớp da ấm áp, còn đủ sức để nhúc nhích, gì đến việc phản đối. lại run lên lần nữa, kéo chăn sát cằm và chìm vào giấc ngủ.


      bị đánh thức bởi tiếng bánh xe nghiến con đường sỏi của ngôi nhà to lớn, vững chãi. “Đến nơi rồi,” bố , mở cửa xe giống như tài xế thực thụ. “Dùng súp thay trà nhé!” và ông bước về phía ngôi nhà, vừa vừa tung chìa khóa xe lên trung cách vui vẻ. ràng, ông muốn mờ như chẳng có gì khác thường xảy ra, và Dexter cảm thấy biết ơn vì điều đó. Cúi gập người và lảo đảo, trèo ra khỏi xe, hất chiếc chăn xuống rồi theo bố vào nhà.


      Trong căn phòng tắm dưới cầu thang, xem xét khuôn mặt mình trong gương. Môi dưới của bị rách và sưng vù lên, còn có vết bầm lớn màu vàng nâu dọc bên mặt. cố xoay hai vai nhưng lưng đau buốt, cơ bắp căng ra và nhức nhối. nhăn mặt, sau đó kiểm tra lưỡi, nó lở loét khắp xung quanh và phủ lớp xám xịt. chạm đầu lưỡi lên răng. Những ngày gần đây, chúng chẳng bao giờ sạch cả, và có thể ngửi được hơi thở của mình phả vào gương. Nó bốc ra mùi phân, như thể có thứ gì đó phân hủy bên trong . Có nhiều mạch máu bị vỡ mũi và má . bắt đầu uống trở lại, hằng đêm, suốt cả đêm, và tăng cân kha khá; khuôn mặt phình ra, chảy xệ, hai mắt lúc nào cũng đỏ ngầu và đầy nghèn.


      tựa đầu vào gương và hít thở. Trong những năm tháng sống cùng Emma, đôi lúc, vẩn vơ tự hỏi liệu cuộc sống như thế nào nếu bên cạnh; phải trong hoàn cảnh ốm đau bệnh tật mà chỉ theo suy đoán thực tế, bởi chẳng phải tất cả những người nhau đều thế sao? Tự hỏi như thế nào nếu ? Lúc này, câu trả lời trong gương. Nỗi mất mát làm tán gia bại sản, nó chỉ khiến thành ra ngốc nghếch và trống rỗng. , như mất giá trị bản thân, mất nhân cách và mục đích sống, gã say rượu trung niên tiều tụy, độc, chất đầy trong lòng nỗi hổ thẹn và hối tiếc. ký ức mong muốn về buổi sáng hôm đó, về bố và vợ cũ của thay quần áo, giúp vào nhà tắm. Hai tuần nữa bốn mốt tuổi và bố giúp tắm rửa. Sao họ đưa đến bệnh viện để người ta rửa ruột cho ? Như thế còn có nhân cách hơn.


      Trong phòng trước, nghe thấy tiếng bố chuyện với chị , thực ra là hét vào điện thoại. ngồi xuống mép bồn tắm. Chẳng cần phải cố sức mới nghe được cuộc đối thoại. Thực ra thể nghe thấy.


      “Nó đánh thức hàng xóm, tìm cách đá sập chính cửa nhà mình. Họ để nó vào… Sylvie tìm thấy nó sàn nhà… Hình như uống quá nhiều… Chỉ thấy những vết xây xước và bầm tím người… Hoàn toàn biết được có chuyện gì xảy ra. Dù sao bố và Sylvie tắm rửa sạch cho nó. Sáng mai nó bình thường thôi. Con có muốn đến thăm nó ?” Trong phòng tắm, Dexter cầu nguyện là “”, nhưng ràng, chị cũng chẳng thấy vui gì với việc thăm hỏi này. “Hãy công bằng, Cassie. Con có thể gọi cho em con vào sáng mai, được chứ?”


      Khi chắc chắn rằng bố , Dexter bước ra phòng trước, về phía nhà bếp. uống nước máy ấm từ chiếc ly dính đầy bụi và nhìn ra vườn trong ánh nắng chiều. Bể bơi giờ rút cạn và được phủ lớp vải dầu xanh biển võng xuống, sân tennis xuống cấp và mọc đầy cỏ dại. Thậm chí nhà bếp cũng có mùi rêu mốc. Từng căn phòng trong ngôi nhà to lớn này dần khép lại, lúc này bố chủ yếu sống ở nhà bếp, phòng khách và phòng ngủ của ông, nhưng dù thế nó vẫn quá rộng cho người. Chị rằng thỉnh thoảng ông ngủ ghế sofa. Vì lo lắng, cả hai chị em khuyên ông chuyển , mua nơi nào khác ấm cúng hơn, căn hộ ở Oxford hoặc Luân Đôn, nhưng bố nghe. “Nếu các con phiền bố định chết trong ngôi nhà của chính mình,” ông , câu khiến người ta cảm động đến mức thể phản đối được.


      “Thấy đỡ hơn chưa?” bố đứng phía sau lưng.


      chút ạ.”


      “Gì đó?” Ông gật đầu về phía ly nước Dexter cầm. “Rượu à?”


      “Chỉ là nước lọc.”


      “Vậy là tốt. Bố nghĩ tối nay chúng ta có món súp, xem đây là dịp đặc biệt vậy. Con có thể ăn được bát súp chứ?”


      “Con nghĩ là được.”


      Ông đưa hai lon đồ hộp lên cao. “Súp cay hay súp gà?”


      Và thế là hai người đàn ông xoay xở trong gian nhà bếp rộng lớn, hai người góa vợ khiến cho gian bếp trở nên lộn xộn hơn mức cần thiết chỉ để hâm nóng hai hộp súp. Từ khi sống mình, chế độ ăn uống của bố trở lại cách sống hướng đạo sinh đầy tham vọng: món đậu sốt, xúc xích, cá tẩm bột chiên; thậm chí ông còn làm món xúc xích rau câu nữa.


      Điện thoại reo vang trong phòng trước. “Nghe hộ bố ?” bố , phết bơ vào những lát bánh mì trắng. Dexter do dự. “Dexter, nó cắn con đâu.”


      vào phòng trước nhấc điện thoại. Đó là Sylvie. Dexter ngồi xuống bậc tam cấp. Vợ cũ của sống mình, mối quan hệ với Calum cuối cùng kết thúc ngay trước Giáng sinh. Đồng cảnh ngộ bất hạnh cùng với khao khát được bảo vệ Jasmine khỏi điều này khiến họ trở nên gần gũi cách kỳ lạ, và lần đầu tiên kể từ khi lấy nhau, họ gần như là những người bạn thân.


      cảm thấy thế nào?”


      “Ồ, em biết đó. Hơi xấu hổ. xin lỗi về điều đó.”


      sao.”


      nhớ là em và bố đưa vào bồn tắm.”


      Sylvie cười lớn. “Bố chẳng có gì bối rối cả. ‘Nó chẳng có gì mà tôi nhìn thấy trước đây!’”


      Dexter vừa mỉm cười vừa nhăn mặt. “Jamine có sao ?”


      “Em nghĩ là . Con bé vẫn bình thường. Nó sao cả. Em bảo nó là bị ngộ độc thức ăn.”


      bù cho con bé. rồi đấy, xin lỗi.”


      “Nhưng chuyện thế này vẫn xảy ra. Chỉ có điều là đừng bao giờ lặp lại lần nữa, được chứ?”


      Dexter tạo ra thanh như thể “Ờ, ừm, để xem thế nào …” Sau đó là im lặng. “Sylvie, phải đây. Súp sôi.”


      “Hẹn gặp tối thứ Bảy, nhé?”


      “Hẹn gặp em sau. với Jasmine là nó. Và xin lỗi.”


      nghe tiếng điều chỉnh ống nghe. “Tất cả mọi người đều , Dexter.”


      “Chẳng có lý do nào em phải như thế,” thầm, cảm thấy bối rối.


      , có lẽ là có lý do nào cả. Nhưng mẹ con em .”


      Ngồi lúc, đặt điện thoại vào chỗ cũ và cùng bố ngồi trước ti vi, uống trà chanh lúa mạch được pha loãng theo tỷ lệ dành cho người bệnh. Món súp được để chiếc khay có miếng lót đặc biệt phía dưới đặt đùi cho thoải mái giống như máy tính xách tay - phát minh mới khiến Dexter cảm thấy buồn bã đến mơ hồ, có lẽ vì nó là việc mà mẹ hẳn bao giờ cho phép xảy ra trong ngôi nhà này. Món súp này nóng như nham thạch, khiến cho vết rách ở môi rát bỏng, và lát bánh mì trắng mà bố mua về được phết bơ đều, chỗ rách và vón cục như bột. Nhưng nó lại ngon cách kỳ lạ, lớp bơ dày tan chảy trong nước xúp đặc, và họ vừa ăn vừa xem EastEnders, chương trình thể thiếu của bố thời gian gần đây. Khi những dòng chữ cuối phim bắt đầu lên, ông đặt chiếc khay xuống sàn nhà, ấn nút tắt tiếng điều khiển, đoạn quay sang nhìn Dexter.


      “Vậy đây là đại hội thường niên hả, con nghĩ sao?”


      “Con biết.” Thời gian trôi qua, và bố quay lại với chiếc ti vi tắt tiếng. “Con xin lỗi,” Dexter .


      “Về điều gì?”


      “Bố tắm cho con, vì thế…”


      “Nếu con phiền bố muốn làm điều đó lần nào nữa.” Ngồi trước cái ti vi vẫn tắt tiếng, ông bắt đầu dò qua các kênh. “Dù sao con cũng sớm phải làm việc đó cho bố.”


      “Ôi Chúa, con hy vọng là .” Dexter . “Cassie thể làm việc đó sao?”


      Bố mỉm cười và nhìn thoáng qua . “Bố muốn có kiểu tình cảm như thế. Con sao?”


      “Con cũng .”


      “Được, vậy đừng làm thế. Bố nghĩ điều tốt nhất con có thể làm là gắng sức tiếp tục sống như thể Emma vẫn còn ở đó. Con nghĩ như thế tốt hơn sao?”


      “Con biết liệu con có thể làm được .”


      “À, con phải cố gắng thôi.” Ông với tay lấy điều khiển ti vi. “Con nghĩ bố làm gì trong mười năm qua?” ti vi, bố tìm thấy kênh ông thích, và thả người sâu vào chiếc ghế của mình. “À,The Bill.”


      Họ ngồi xem ti vi dưới ánh sáng của buổi tối mùa hè, trong căn phòng chứa đầy những bức ảnh gia đình, và với chút bối rối, Dexter lại thấy mình lặng lẽ khóc. kín đáo đưa tay lên lau mắt, nhưng bố có thể nghe thấy tiếng lấy hơi của và liếc nhìn qua.


      sao chứ?”


      “Con xin lỗi,” Dexter .


      phải do món ăn bố nấu chứ?”


      Dexter bật cười, khụt khịt mũi. “Vẫn còn hơi say, con nghĩ thế.”


      sao,” bố , quay trở lại với chiếc ti vi. “Chín giờ là có Silent Witness.”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 21


      Đỉnh núi Arthur’s Seat


      Thứ Sáu, ngày 15 tháng Bảy năm 1988


      Phố Rankeillor, Edinburgh


      Dexter tắm trong căn phòng tắm tồi tàn ẩm mùi mốc meo, sau đó mặc chiếc áo sơ mi đêm qua. Nó có mùi mồ hôi và thuốc lá vì thế cậu mặc thêm áo khoác vào để giấu mùi hôi, đoạn nặn kem đánh răng vào ngón trỏ và đánh bóng răng của mình.


      Cậu bước vào bếp, Emma Morley và Tilly Killick đứng trong đó, bên dưới tấm poster bộ phim Jules et Jim của Trufaut nhớp mỡ to bằng bức tường. Diễn viên Jeanne Moreau đứng nhìn khi họ cười và ăn bữa sáng kỳ cục: bánh mì nâu với bơ xốt đậu nành, vài món điểm tâm thập cẩm. Bởi đây là dịp đặc biệt nên Emma rửa sạch chiếc máy pha cà phê kiểu lục địa, loại máy dường như lúc nào cũng mốc meo bên trong, và sau khi thưởng thức ly chất lỏng màu đen có vị dâu, Dexter bắt đầu cảm thấy khoan khoái hơn chút. Cậu ngồi im lặng, lắng nghe những lời đùa ngượng ngập của hai người bạn cùng phòng, những cặp mắt kính to đùng của họ trông như huy hiệu danh dự, và mơ hồ có cảm giác như mình vừa bị bắt làm con tim bởi nhóm người có tư tưởng cực đoan thái quá. Có lẽ việc ở lại là sai lầm. Chắc chắn là sai lầm khi rời khỏi phòng ngủ. Làm sao cậu có thể hôn Emma khi Tilly Killick ngồi đó lảm nhảm liên hồi?


      Về phần mình, Emma cảm thấy ngày càng điên tiết với diện của Tilly. Chẳng lẽ có chút tự do nào sao? Ngồi đó với tay ôm cằm, nghịch nghịch tóc và mút chiếc thìa cà phê. Emma mắc phải sai lầm là tắm bằng loại sữa tắm vị dâu mà chưa dùng thử bao giờ và đau đớn nhận ra rằng mình có mùi giống như loại sữa chua trái cây. rất muốn rửa sạch nó nhưng lại dám để Dexter mình với Tilly, chiếc áo choàng tắm của ta phơi bày bộ đồ lót đẹp nhất của nàng, loại áo choàng len bó sát toàn thân màu đỏ của hãng Knickerbox; đôi khi, ta cư xử quá tự nhiên.


      Quay trở lại giường ngủ, đó là những gì Emma muốn, và để lại được ăn mặc theo cách mình muốn, nhưng lúc này quá muộn, tất cả bọn họ đều tỉnh táo. Với mong muốn được thoát khỏi tình trạng này, to lên là họ nên làm gì hôm nay, ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp.


      “Chúng ta có thể đến quán rượu?” Dexter đề nghị cách yếu ớt. Emma rên lên với cảm giác buồn nôn.


      ăn trưa?” Tilly .


      có tiền.”


      “Vậy xem phim?” Dexter đề nghị. “Mình chi…”


      phải hôm nay. Thời tiết rất đẹp, chúng ta nên ra ngoài.”


      “Được, vậy biển nhé. North Berwick.”


      Emma chùn bước trước đề xuất này. Điều đó có nghĩa là mặc đồ tắm trước mặt cậu ấy, mà đủ mạnh mẽ để chịu đựng tra tấn đó. “Mình hợp với biển.”


      “Được thôi, vậy làm gì?”


      “Chúng ta có thể leo lên đỉnh Arthur’s Seat?” Tilly .


      “Mình chưa từng làm việc đó,” Dexter vẻ ngẫu nhiên. Cả hai đều nhìn cậu, há hốc miệng.


      “Cậu chưa bao giờ leo lên đỉnh Arthur’s Seat sao?”


      “Chưa.”


      “Cậu ở Edinburg bốn năm, thế mà cậu chưa từng?...”


      “Mình bận!”


      “Bận làm gì?” Tilly hỏi.


      “Nghiên cứu nhân học,” Emma và hai cười khúc khích.


      “Vậy chúng ta phải !” Tilly , và sau đó là khoảng im lặng khi mắt của Emma ra dấu cảnh báo.


      “Mình loại giày phù hợp,” Dexter .


      “Có phải là núi K2(41) đâu, chỉ là loại quả đồi lớn thôi.”


      “Mình thể leo lên đó bằng giày da được!”


      “Cậu sao đâu, chuyện đó có khó gì đâu.”


      “Trong bộ đồ này của mình ư?”


      “Đúng! Chúng ta có thể làm chuyến dã ngoại!” Nhưng Emma cảm thấy nhiệt tình dần mất cho đến khi Tilly :


      ra hai người với nhau thôi. Mình có việc phải làm rồi.”


      Emma nhìn ngay về phía Tilly, bắt gặp cái nháy mắt của ta, và Emma nghĩ rất muốn chồm người qua hôn ta cái.


      “Được thôi. Vậy chúng ta nào!” Dexter , cũng cảm thấy phấn chấn hơn, và mười lăm phút sau, họ bước ra ngoài buổi sáng tháng Bảy còn mờ sương, Salisbury Crags dần ra trước mặt họ wor cuối phố Rankeillor.


      là chúng ta leo lên đó sao?”


      đứa trẻ cũng có thể làm được. Cứ tin mình .”


      Họ ghé lại siêu thị phố Nicolson để mua thức ăn cho chuyến dã ngoại, cả hai đều cảm thấy hơi thoải mái với nghi thức gia đình kỳ lạ của việc dùng chung chiếc giỏ mua hàng, họ lựa chọn vẻ e dè: liệu dầu ô liu có kỳ cục quá ? Có buồn cười khi mua Irn Bru , có khoa trương khi mua sâm banh ? Họ chất đầy hàng hóa vào chiếc ba lô kiểu quân dụng của Emma - đồ của Dexter toát lên vẻ sành điệu - sau đó quay ngược lại về hướng công viên Holyrood và bắt đầu leo dọc lên chân vách đứng.


      Dexter lẽo đẽo theo sau, cả người và đôi giày trơn trượt đều đẫm mồ hôi, với điếu thuốc môi, đầu cậu cứ ong ong do rượu vang công với tách cà phê sáng nay. Cậu mơ hồ nhận ra rằng đúng ra cậu nên ngắm nhìn vẻ lộng lẫy của phong cảnh xung quanh, nhưng thay vào đó, mắt cậu lại cứ dán chặt vào phần mông của Emma trong chiếc quần Jean Levi’s 501s bạc màu, dây thịt thắt chặt ở eo, dưới chân là đôi giày Converse All-Stars cao cổ.


      “Cậu nhanh nhẹn.”


      “Mình, giống như loài sơn dương ấy. Hồi còn say mê Cathy của Đồi gió hú, mình rất hay bộ đường dài. Lang thang những cánh đồng hoang lộng gió. Lòng mình tràn đầy bao cảm xúc. “Tôi thể sống thiếu cuộc đời tôi! Tôi thể sống thiếu tâm hồn tôi!”


      Nghe câu được câu chăng, Dexter đoán là trích lời của ai đó, nhưng lại bị sao nhãng bởi vệt mồ hôi lăn dài giữa hai cầu vai , thoáng thấy dây áo ngực bên dưới chiếc áo thun của . Cậu nhớ lại hình ảnh của đêm qua, nhưng quay lại nhìn cậu như thể cảnh báo cậu hãy từ bỏ suy nghĩ đó.


      “Đằng đó thế nào, Sherpa Tenzing(42)?”


      “Mình ổn. Ước gì có ít đinh móc gắn vào đôi giày này, vậy thôi.” Lúc này cười lớn. “Có gì vui à?”


      “Chỉ là mình chưa bao giờ thấy ai vừa hút thuốc vừa leo núi cả.”


      “Vậy mình phải làm gì?”


      “Ngắm cảnh!”


      “Ngắm cảnh, ngắm cảnh, ngắm cảnh.”


      “Đó là Shelly hay Wordsworth?”


      Cậu thở phù phù và dừng lại, hai tay chống lên đầu gối. “Được. Mình ngắm cảnh.” Xoay đầu sang bên, cậu nhìn thấy khu cư xá, những tháp hình tròn của Thành cổ bên dưới những tảng đá xám đồ sộ của tòa lâu đài, và phía nó, trong đám sương mù của ngày ấm áp, là cửa biển Firth of Forth. Dexter có quy ước chung là tỏ ra ấn tượng với bất kỳ thứ gì, nhưng đây cảnh quan kỳ vĩ, thứ mà cậu chỉ nhìn thấy trong những tấm bưu thiếp. Cậu tự hỏi sao mình lại chưa từng nhìn thấy nó trước đây.


      “Rất đẹp,” cậu cho phép mình thế và họ tiếp tục leo lên đỉnh, tự hỏi điều gì xảy ra khi họ lên đến nơi.


      Chú thích:


      41. Đỉnh núi cao thứ nhì thế giới (8611m) thuộc dãy núi Karakoran giáp ranh biên giới Trung Quốc và Parkistan.


      42. Tenzing Norgay (1914-1986), còn được gọi là Sherpa Tenzing, trong hai nhà leo núi đầu tiên đặt chân lên đỉnh Everest vào năm 1953.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 22


      Giỗ năm thứ hai


      Tháo dỡ hành lý


      Thứ Bảy, ngày 15 tháng Bảy năm 2006


      Bắc Luân Đôn và Edinburgh


      Vào lúc 6 giờ 15 phút tối hôm qua, kéo sập cánh cửa kim loại của nhà hàng Belleville xuống và móc ổ khóa nặng trịch vào vị trí của nó. Bên cạnh, Maddy đứng đợi , và nắm tay khi họ cùng rảo bộ về phía nhà ga.


      Cuối cùng, cuối cùng, chuyển nhà, vừa sở hữu ngôi nhà với ba phòng ngủ ấm cúng nhưng khiêm tốn ở Gospel Oak. Maddy sống ở Stockwell, cuối đường Northern Line, chỉ cách đó quãng, và thỉnh thoảng, có thể ở lại nhà Dexter qua đêm. Nhưng phải hôm nay, mặc dù chưa có cử chỉ gì quá đáng, xấu xa về việc đó nhưng đêm nay muốn được ở mình. có việc cần làm đêm nay, và chỉ có thể làm nó mình.


      Họ chào tạm biệt nhau bên ngoài ga điện ngầm Tufnell Park. Maddy cao hơn chút, với mái tóc đen thẳng dài, và phải khom người xuống để hôn tạm biệt . “Hãy gọi cho em nếu muốn.”


      gọi.”


      “Và nếu đổi ý và muốn em đến…”


      sao đâu.”


      “Vậy được. Hẹn gặp ngày mai?”


      gọi cho em.”


      Họ lại hôn tạm biệt, chóng vánh nhưng âu yếm, và tiếp tục xuống đồi hướng đến ngôi nhà mới của mình.


      hẹn hò với Maddy, quản lý nhà hàng, được hai tháng. Họ chưa chính thức công khai với các nhân viên khác nhưng hình như mọi người đều biết. Đó phải là mối quan hệ tình cảm mãnh liệt, đúng hơn là đón nhận chậm rãi theo thời gian trong hoàn cảnh khó tránh khỏi. Đối với Dexter, tất cả những điều đó hơi quá thực tế và hiển nhiên, và cá nhân cảm thấy có chút gì đó thoải mái về việc Maddy chuyển từ người bạn tâm giao thành người ; nó phủ cái bóng mờ lên mối quan hệ của họ, rằng nó bắt nguồn từ hoàn cảnh ảm đạm như thế.


      Nhưng đúng là họ rất hợp nhau, mọi người đều thế. Maddy là nhạy cảm, tử tế, hấp dẫn, cao mảnh khảnh, và có chút gì đó ngượng nghịu. ước mơ được trở thành họa sĩ, và Dexter nghĩ rằng có khả năng đó; những bức tranh sơn dầu treo trong nhà hàng đều do tay vẽ, và thỉnh thoảng cũng có người hỏi mua. còn trẻ hơn mười tuổi - hình dung Emma tròn mắt lên vì điều này - nhưng thông minh và cũng trải qua bất hạnh trong đời sống riêng - ly hôn khi còn rất trẻ, những mối quan hệ hạnh phúc. là người trầm lặng, độc lập và sâu sắc, ở vẻ u uất buồn bã nào đó, và điều này lại thích hợp với vào thời điểm tại. còn là người hay động lòng trắc và rất chung thủy; chính Maddy là người cứu nhà hàng trong thời gian ngốn hết các khoản lợi nhuận vào rượu chè và chịu ló mặt đến đó, và rất biết ơn vì điều này. Jasmine cũng thích . Mối quan hệ của họ rất tốt, ít ra là vào lúc này.


      Đó là tối thứ Bảy dễ chịu và bộ mình qua các con phố sau khu dân cư cho đến khi về đến căn hộ, tầng hầm và tầng trệt của tòa nhà gạch đỏ quá xa Hampstead Heath. Căn hộ vẫn còn lưu lại khí và loại giấy dán tường của đôi vợ chồng lớn tuổi ở trước đó, và chỉ việc tháo dọn vài vật dụng cần thiết: ti vi và đầu DVD, dàn thanh nổi. Nó là nơi khá lộn xộn vào thời điểm tại, với những phần chân tường, phòng tắm trông thất kinh và nhiều căn phòng khác, nhưng Sylvie quả quyết rằng nơi này rất có tiềm năng khi họ đập những bức tường và san bằng nền nhà. Có căn phòng lớn dành cho Jasmine khi con bé đến chơi, và có cả khu vườn. Trong thoáng, đùa là lát gạch sạch khu vườn, nhưng rồi lại quyết định học cách làm vườn, vì thế mua cuốn sách về việc này. Đâu đó trong tiềm thức, nhận thức khái niệm về nơi trú thân. Chẳng bao lâu nữa đến trò chơi golf và mặc đồ pyjama ngủ.


      Sau khi vào nhà và băng qua đống hộp chất đầy phòng trước, tắm, sau đó vào bếp và gọi điện đặt món ăn Thái. Trong phòng khách, nằm ghế sofa và bắt đầu suy nghĩ lướt qua những việc cần làm trước khi bắt đầu nhiệm vụ của mình.


      Trong mối quan hệ thân thiết với số ít người, ngày buồn tẻ trước đó diễn ra với vẻ u ám nặng trĩu, và bao gồm cả những cuộc gọi cần phải thực . bắt đầu gọi cho Sue và Jim, bố mẹ của Emma ở Leeds. Cuộc trò chuyện cởi mở, thẳng thắn, và kể với họ về công việc, về việc học của Jasmine ở trường, phải kể hai lần cho cả bố và mẹ . “Hôm nay chỉ có thế ạ,” với Sue. “Bố mẹ biết đấy, chỉ là con nghĩ đến bố mẹ, hy vọng bố mẹ vẫn khỏe.”


      “Con cũng thế nhé, Dexter. Hãy tự chăm sóc bản thân nhé?” bà , giọng bình thường, sau đó cúp máy. Dexter tiếp tục gọi lần lượt cho chị , bố , vợ cũ, con . Các cuộc đối thoại diễn ra ngắn gọn, vui vẻ và nhắc đến ý nghĩa trọng đại của ngày hôm đó, nhưng thông điệp phụ vẫn luôn là: “Con vẫn bình thường.” gọi cho Tilly Killick, nhưng nàng quá ủy mị và xúc động. “Nhưng cậu sao chứ, bạn quý? Ý mình là ấy? Cậu có ở mình được ? mình cậu có vấn đề gì chứ? Cậu có muốn bọn mình đến ?” Bực bội, cho nhanh và lịch trong khả năng có thể. gọi cho Ian Whitehead ở Taunton, nhưng ta cho bọn trẻ ngủ, có những tiếng thút thít , và đó là thời điểm phù hợp. Ian hứa gọi lại trong tuần, thậm chí có khi đến thăm , và Dexter cho rằng đó là ý kiến hay nhưng hoàn toàn có thể hiểu điều đó bao giờ xảy ra. Tất cả những cuộc gọi này đều chứa đựng ý nghĩa chung là giai đoạn tồi tệ nhất qua. Có lẽ Dexter bao giờ chuyện với Ian nữa và điều này cũng tốt cho cả hai người.


      vừa ăn tối vừa xem ti vi, chuyển kênh và chỉ cho phép mình uống phần bia được giao miễn phí kèm với thức ăn. Nhưng có điều gì đó buồn chán khi ăn mình, gập người chiếc ghế sofa trong ngôi nhà xa lạ này và lần đầu tiên, cảm thấy nỗi đơn, tuyệt vọng ập đến. Thời gian gần đây, nỗi buồn dường như bị đông cứng. Hầu như lúc nào, cũng cảm thấy thế là đủ an toàn, nhưng luôn có mối đe dọa rình rập nhấn chìm . Lúc này, nghe thấy phần băng đông cứng đó bắt đầu rạn nứt dưới chân mình, cảm giác đó mạnh mẽ và đáng sợ đến mức phải đứng dậy lúc, áp hai tay lên mặt và lấy lại hơi thở. thở ra chậm rãi qua các kẽ tay, sau đó vào bếp ném những chiếc đĩa bẩn vào bồn rửa loảng xoảng. Bỗng rất thèm được uống, và tiếp tục uống. tìm thấy điện thoại của mình.


      “Có chuyện gì ?” Maddy , giọng đầy lo lắng.


      “Chỉ là chút sợ hãi.”


      có chắc là cần em đến chứ?”


      “Lúc này vẫn ổn.”


      “Em có thể đón taxi đến? Em có thể ở với …”


      cần. thích ở mình.” thấy giọng của cũng đủ để trấn tĩnh mình, và trấn an lần nữa, sau đó cúp máy. Khi chắc chắn rằng chẳng còn ai có thể gọi cho mình nữa, tắt điện thoại, kéo rèm, lên lầu và bắt đầu.


      Phòng ngủ dự phòng có gì ngoài tấm nệm, chiếc va li để mở và bảy hay tám hộp bìa cứng, hai trong số đó có ghi “Emma 1” và “Emma 2” do chính viết tay bằng bút dạ đen. Vật sở hữu cuối cùng của Emma trong căn hộ của , hai chiếc thùng các tông này chứa sổ ghi chép, thư từ, album ảnh. mang chúng xuống phòng khách, dành cả buổi tối để soản nhưng giấy tờ cần thiết như giấy tờ ngân hàng, hóa đơn, những thực đơn cũ, cho vào chiếc túi ni lông đen, loại bỏ ra khỏi những món đồ gửi đến cho bố mẹ , và những thứ giữ lại cho riêng mình.


      Quá trình này khá mất thời gian, nhưng tiến hành nó cách tỉnh táo và giọt nước mắt, và thỉnh thoảng lắm mới dừng lại. tránh đọc những cuốn nhật ký và sổ ghi chép với những phần được cắt ra từ những bài thơ dành cho bọn trẻ và những vở kịch. Có vẻ như công bằng - hình dung Emma nhìn qua vai hoặc xông đến giật nó từ tay - thay vào đó, tập trung vào những lá thư và những tấm hình.


      Nếu theo cách đồ đạc được đóng gói trong quá trình ngược lại thời gian, đào sâu qua các địa tầng cuộc sống, bắt đầu với những năm tháng họ ở cùng nhau, ngược trở về thập niên 90 và cuối cùng, ở đáy thùng 2, là những năm 80. Đầu tiên là bìa sách giả của những cuốn tiểu thuyết “Julie Criscoll”, thư từ với biên tập viên Marsha, những phần cắt ra từ báo chí. Lớp thứ hai là những tấm bưu thiếp và ảnh chụp ở Paris, gồm tấm hình của Jean-Pierre Dusollier nổi tiếng, da sẫm và rất đẹp trai, cái gã đó biến mất. Trong phong bì đựng những chiếc vé tàu điện, tờ gấp thực đơn, hợp đồng thuê nhà bằng tiếng Pháp, tình cờ nhìn thấy thứ khiến sững sờ và xúc động đến mức suýt đánh rơi nó xuống sàn nhà.


      Đó là tấm hình được chụp ở Paris trong mùa hè năm đó, hình Emma nằm trần truồng giường, cổ chân bắt chéo, hai cánh tay uể oải đặt phía đầu. Bức ảnh được chụp vào đêm say sưa, đương đắm đuối sau khi xem bộ phim Titanic bằng tiếng Pháp từ ti vi đen trắng, và dù thấy bức ảnh rất đẹp, nhưng giật nó khỏi tay và quả quyết rằng đốt tiệt . Việc giữ lại và bí mật cất giữ tấm ảnh này khiến hài lòng, điều đó cho thấy Emma thích bức ảnh hơn những gì thể . Nhưng nó cũng khiến nhận thức sâu sắc được vắng mặt của , và phải mất lúc mới lấy lại được hơi thở. đặt tấm hình trở vào phong thư và ngồi im lặng sao cho mình có thể bình tĩnh lại. Lớp băng đó lại bắt đầu rạn trong lòng .


      tiếp tục. Từ những món đồ của thập niên 90, tìm thấy tập gồm những tấm thiệp thông báo về việc sinh con, thiệp mời đám cưới và thực đơn, tấm thiệp chia tay cỡ lớn từ giáo viên và học sinh của trường Tổng hợp Cromwell và, nhét trong cùng phong bì là cả xấp lá thư từ người tên là Phil với lời lẽ van xin và quyến luyến tình ái đến mức nhanh chóng gập chúng lại nhét trở vào phong bì. Còn có những tờ bướm quảng cáo về các buổi diễn kịch của Ian và vài giấy tờ tẻ nhạt từ các nhà cố vấn pháp luật liên quan đến việc mua căn hộ ở E17. tìm thấy bộ sưu tập gồm những tấm bưu thiếp với hình ảnh ngốc nghếch mà gửi trong thời gian du lịch suốt đầu thập niên 90 - “Amsterdam ĐIÊN CUỒNG”, “Dublin RUNG CHUYỂN”. nhớ lại những lá thư bị gửi trả, những gói bưu phẩm màu xanh dương nhạt mà thỉnh thoảng vẫn đọc lại, và lần nữa, cảm thấy xấu hổ về cái tôi nông cạn của lứa-tuổi-đôi-mươi. “VENICE HOÀN TOÀN CHÌM TRONG NƯỚC!!!!”. Có cuộn băng chương trình Cruel Cargo - vở kịch dành cho giới trẻ do Emma Morley và Gary Cheadle đóng, và những bài tiểu luận, nghị luận cũ về “Những người đàn bà của Donne” và “Eliot và Chủ nghĩa phát xít”, đống bưu thiệp được làm lại với những chiếc lỗ do đóng vào những ván gỗ từ thời sinh viên. tìm thấy ống bìa cứng, bên trong nó là tấm bằng tốt nghiệp của Emma được cuộn tròn lại, còn nguyên, hình dung là nó được để như vậy gần hai mươi năm rồi. khẳng định điều này khi nhìn vào ngày tháng ghi đó - 14 tháng Bảy năm 1988. Mười tám năm trước mà như mới hôm qua.


      Trong chiếc ví giấy rách, tìm thấy những tấm hình chụp ở lễ tốt nghiệp và lướt qua chúng cách mấy luyến tiếc. Bởi vì những bức ảnh do chính Emma chụp nên hầu như chẳng có mặt trong đó, và còn nhớ mặt hầu hết các sinh viên ấy; những người quen biết lúc đó thuộc nhóm bạn khác. Tuy nhiên, vẫn bất ngờ bởi trẻ trung của những gương mặt và cả thực tế rằng Tilly Killick có khả năng khiến khó chịu đến thế, dù chỉ trong bức ảnh với khoảng cách mười chín năm trước. bức ảnh của Callum O’Neill, gầy gò, tự mãn, nhanh chóng bị xé làm đôi và ném vào thùng rác.


      Nhưng có lúc, hẳn đưa máy ảnh cho Tilly, bởi cuối cùng thấy xuất trong loạt ảnh mới, với vẻ mặt nữ hùng trong chiếc áo khoác và mũ vuông, cặp kính của trễ xuống cánh mũi theo kiểu con mọt sách. mỉm cười, sau đó rên lên cách thích thú khi nhìn thấy bức ảnh của chính mình.


      tạo vẻ mặt của người mẫu nam trông buồn cười, xương gò má nhô lên và môi bĩu ra trong khi Emma choàng cánh tay quanh cổ , khuôn mặt sát mặt , hai mắt mở to, tay ấn vào má giống như ngôi sao điện ảnh. Sau khi chụp bức ảnh này, họ tham dự bữa tiệc của lễ tốt nghiệp, đến quán rượu và rồi tham dự bữa tiệc tại ngôi nhà đó. nhớ ai sống ở đó, chỉ nhớ rằng ngôi nhà chật ních người và gần như sắp sập, mọi người tràn ra ngoài đường và ra khu vườn phía sau. Trốn khỏi đám đông hỗn loạn, họ tìm thấy chỗ chiếc sofa trong phòng khách và ở đó suốt đêm. Đây là nơi hôn lần đầu tiên. xem lại bức ảnh tốt nghiệp, Emma đằng sau gọng kính đen dày cộp, tóc có màu hung và được cắt tỉa rất tệ, má hơi phính so với những gì nhớ về lúc này, cái miệng chẻ ra thành nụ cười rộng, má áp với má . đặt bức ảnh qua bên và nhìn vào bức tiếp theo.


      Sáng hôm sau. Họ ngồi cùng nhau sườn núi, Emma trong chiếc quần jean Levi’s 501 bó chặt ở eo và đôi giày đen Converse All-Stars, Dexter hơi lạc lõng với chiếc áo sơ mi trắng và bộ vest đen mặc hôm trước.


      Đỉnh núi Arthur’s Seat chật ních khách du lịch và những sinh viên khác đến độ khiến người ta chán ngấy, tất cả đều bơ phờ và vẫn còn trong trạng thái chếnh choáng từ bữa tiệc đêm trước. Dex và Em ngượng ngùng giơ tay lên chào vài người quen, nhưng cố gắng giữ khoảng cách tránh cho mọi người xì xầm bàn tán dù lúc này quá muộn để làm điều đó.


      Họ thơ thẩn quanh khu đất rộng màu nâu đỏ cằn cỗi, ngắm nhìn quang cảnh từ mọi góc độ. Đứng cạnh cột đá đánh dấu đỉnh núi, họ ghi lại những lời nhận xét mà họ phải làm trong những tình huống như thế: họ được bao xa và cách họ có thể nhìn thấy nhà của mình từ chỗ này. Chính cái cột đá đó chứa đầy những hình vẽ nguệch ngoạc: những câu đùa riêng tư, “DG ở đây”, “Scotland muôn năm”, “Thatcher bị hạ bệ.”


      “Chúng ta cũng nên khắc chữ viết tắt tên mình,” Dexter đè nghị vẻ yếu ớt.


      “Gì bây giờ nhỉ, ‘Dex 4 Em à?”


      “4 ever(43).”


      Emma khịt khịt đầy nghi ngờ và xem xét hình vẽ nổi bật nhất, dương vật dài được vẽ bằng loại mực xanh lá phai. “Tưởng tượng leo lên tận đây chỉ để vẽ cái đó. Có phải ta mang theo cái bút nhỉ, cậu nghĩ sao? “Đây là quang cảnh thú vị, vẻ đẹp tự nhiên và đủ thứ, nhưng những gì nơi này cần là cái biểu tượng vĩ đại của đàn ông.”


      Dexter cười lấy lệ, nhưng lần nữa, lại bắt đầu cảm thấy tự nhiên; lúc này, họ ở đây, cảm thấy như là sai lầm, và cả hai đều tự nhủ liệu họ có nên bỏ qua chuyến dã ngoại này, chỉ việc trở lại và quay về nhà. Nhưng ai trong hai người muốn ra điều này, và thay vào đó, họ tìm thấy chỗ lõm xuống cách đỉnh núi bao xa, nơi những khối đá dường như tạo thành chỗ ngồi tự nhiên, và họ dừng chân, lấy đồ từ ba lô ra.


      Dexter mở nắp chai sâm banh, thứ lúc này ấm và sủi bọt tràn qua tay cậu, đổ xuống những cây thạch nam. Họ thay phiên nhau uống bớt nhưng điều đó mang lại nhiều ý nghĩa về ăn mừng, và sau lúc im lặng, Emma quay trở lại nhận xét quang cảnh. “Đẹp quá.”


      “Ừmm.”


      có dấu hiệu nào cho thấy trời mưa.”


      “Hử?”


      “Ngày Thánh Swithin, cậu ‘Nếu có mưa vào ngày Thánh Swithin…’”


      “Đúng là có dấu hiệu nào cho thấy trời mưa.”


      Thời tiết; về thời tiết. Cảm thấy xấu hổ vì vô vị của mình, lại im lặng trước khi quyết định tiếp cận thẳng thắn hơn. “Vậy cậu cảm thấy thế nào, Dex?”


      “Thời tiết được đẹp lắm.”


      , ý mình là về đêm qua? Cậu với mình ấy.”


      Cậu liếc nhìn và tự hỏi cậu nên gì. Cậu rất ngại đối mặt với tình huống mà phương tiện cứu hộ tức thời nào, ngoại trừ việc lăn xuống sườn núi. “Mình cảm thấy bình thường! Còn cậu? Cảm thấy thế nào về đêm qua?”


      “Bình thường. Hơi xấu hổ, cậu biết đó, mình về tương lai. Thay đổi thế giới và tất cả những điều đó. Hơi sến trong khắc nghiệt đời thực. Hẳn là rất cổ lỗ sĩ, đặc biệt đối với người có nguyên tắc hay lý tưởng gì hết…”


      “Này, mình có lý tưởng đấy chứ!”


      “Ngủ với hai phụ nữ cùng lúc phải lý tưởng.”


      “À, cậu thế…”


      tặc lưỡi. “Đôi lúc cậu trông rất ủ ê, cậu có biết điều đó ?”


      “Mình thể làm gì được.”


      “Cậu nên cố gắng.” giật lấy nắm cây thạch nam ném về phía cậu. “Trông cậu tươi tỉnh hơn nhiều khi làm thế. Dù sao , mình có ý làm người khó tính đâu.”


      có. Thú vị mà. Và như mình , mình rất vui. Chỉ là thời điểm phù hợp thôi.”


      Cậu trao cho nụ cười an ủi đáng bực mình và nhăn mũi bực tức. “Gì cơ, ý cậu là nếu chúng ta là bạn trai và bạn ?”


      “Mình biết. Biết đâu đấy?”


      Cậu đưa tay ra, ngửa lòng bàn tay lên , và nhìn nó cách chán nản, sau đó thở dài, nắm lấy tay cậu vẻ nhẫn nhịn, và họ ngồi đó, tay đan vào nhau, cảm giác như hai kẻ khờ dại cho đến khi cánh tay họ mỏi nhừ và cùng lúc họ buông tay nhau ra. Cậu quyết định giải pháp tốt nhất là giả vờ ngủ cho đến lúc ra về, nghĩ vậy, cậu cởi áo khoác, làm thành gối và nhắm mắt lại. Cơ thể cậu mọi nhừ, chất cồn khiến đầu cậu đau nhức và khi cậu cảm thấy mình bắt đầu chìm vào giấc ngủ lên tiếng.


      “Mình có thể điều này được ? Chỉ để cậu yên tâm thôi?”


      Trong trạng thái chếnh choáng, cậu mở mắt ra. ngồi, hai chân kéo sát ngực, hai cánh tay choàng vòng quanh chân, cằm tựa lên đầu gối. “Cứ .”


      hít vào, như thể tập trung suy nghĩ, sau đó tiếp.


      “Mình muốn cậu nghĩ rằng mình cảm thấy khó chịu hay bất kỳ điều gì. Ý mình là những gì xảy ra đêm qua, mình biết chỉ vì cậu say rượu…”


      “Emma…”


      “Để mình cho hết được . Nhưng dù sao mình cũng có khoảng thời gian tuyệt vời. Mình thường xuyên làm… điều đó. Mình tìm hiểu về nó, giống như cậu, nhưng nó tuyệt. Dex, mình nghĩ cậu là người tốt, khi cậu muốn như thế. Và có lẽ là do thời điểm phù hợp, nhưng mình nghĩ cậu cứ Trung Quốc hay Ấn Độ và khám phá bản thân cậu, còn mình hài lòng với mọi thứ nơi đây. Mình muốn cùng cậu, mình muốn nhận những tấm bưu thiếp mỗi tuần, mình thậm chí muốn biết số điện thoại của cậu. Mình muốn kết hôn và sinh con cho cậu, hay thậm chí có mối quan hệ bù khú khác. Chúng ta khoảng thời gian rất ngọt ngào, chỉ vậy thôi. Mình luôn nhớ về nó. Và nếu sau này chúng ta có tình cờ gặp nhau tại bữa tiệc nào đó hay ở đâu, vậy cũng tốt. Chúng ta chỉ trò chuyện như những người bạn. Chúng ta cảm thấy bối rối vì cậu đặt tay lên ngực mình và bất tiện nào cả, dẫu sao , chúng ta cảm thấy ‘thoải mái’ về điều đó, được chứ? Cậu và mình. Chúng ta chỉ là những người… bạn. Đồng ý chứ?”


      “Được, đồng ý.”


      “Được, việc đó xong, giờ…” với tay lấy ba lô, lục tìm bên trong, lôi ra chiếc máy ảnh méo mó hiệu Pentax SLR.


      “Cậu làm gì thế?”


      “Thế cậu nghĩ mình làm gì? Chụp ảnh. Thứ gì đó để nhớ về cậu.


      “Trông mình khủng khiếp,” cậu nhưng đưa tay chỉnh lại đầu tóc.


      “Đừng câu đó với mình. Cậu lúc nào chả thích chụp ảnh…”


      Cậu hút điếu thuốc cho tỉnh táo. “Cậu muốn tấm ảnh để làm gì?”


      “Để khi cậu nổi tiếng.” Lúc này, tìm cách đặt máy ảnh lên tảng đá, chọn góc chụp qua bộ dò hình ảnh. “Mình muốn sau này với con của mình rằng, hãy nhìn người này, chú ấy từng luồn tay vào váy của mẹ giữa đám đông.”


      “Cậu kiếm chuyện trước nhé!”


      , chính cậu, bạn ạ!” đặt giờ chụp, dùng ngón tay cào cào mái tóc, trong khi Dexter chỉnh điếu thuốc sang bên này rồi sang bên kia. “Được… ba mươi giây nhé.”


      Dexter chọn được tư thế của mình. “Chúng ta gì? ‘Cheese’ nhé?”


      “Đừng thế làm gì. Hãy ‘tình đêm!” ấn nút và máy ảnh bắt đầu kêu vo vo. Hoặc ‘chung chạ’! trèo qua những tảng đá.


      “Hoặc ‘những tên trộm ghé qua trong đêm’.”


      “Những tên trộm ghé qua trong đêm. Đó là tàu vũ trụ.”


      “Thế những tên trộm làm gì?”


      “Chúng là những kẻ đần độn.”


      “Có gì sai nếu chỉ ‘cheese’?”


      “Đừng gì cả. Chỉ cần mỉm cười, trông cho tự nhiên. Trông trẻ trung, lại tràn đầy lý tưởng và hy vọng. Sẵn sàng chưa?”


      “Sẵn sàng.”


      “Được rồi, cười lên và…”


      Chú thích:


      43. cách viết tắt


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 23


      Năm giỗ thứ ba


      Mùa hè trước


      Chủ Nhật, ngày 15 tháng Bảy năm 2007


      Edinburgh


      “Reng… reng. Reng… reng.”


      bị đánh thức bởi con ấn ngón tay trỏ vào mũi như thể nó là cái chuông cửa.


      “Reng… reng. Reng… reng. Ai ở cửa ngoài đó? Jasmine ở ngoài cửa!!”


      “Con làm gì đấy, Jas?”


      “Con đánh thức bố dậy. Reng… reng.” Ngón tay cái của con bé lúc này đặt ở mắt và nó kéo mí lên. “Thức dậy , kẻ lười biếng!”


      “Mấy giờ rồi?”


      “Ban ngày rồi!”


      Bên cạnh chiếc giường ngủ trong khách sạn, Maddy với tay xem đồng hồ đeo tay của . “Sáu rưỡi,” rên trong gối và Jasmine cười khoái trá. Dexter mở mắt ra, và nhìn thấy khuôn mặt con bé gối bên cạnh , mũi chỉ cách vài xen ti mét. “Con có sách để đọc hay búp bê hay thứ gì đó ?”


      ạ.”


      “Hãy tô màu , nhé?”


      “Con đói bụng. Chúng ta có thể đặt đồ ăn phục vụ tận phòng ? Khi nào bể bơi mở cửa?”


      Khách sạn Edinburgh là khách sạn to theo phong cách truyền thống với những tấm ván cửa bằng gỗ sồi và nhà tắm làm bằng sứ. Bố mẹ từng ở đây lần, vào lễ tốt nghiệp của , nó hơi lỗi thời và đắt đỏ so với những gì mong muốn, nhưng nghĩ nếu định làm điều này họ nên làm nó theo phong cách nào đó. Họ ở lại hai đêm - Dexter, Maddy và Jasmine - trước khi thuê chiếc xe và lái đến ngôi nhà nghỉ mát cạnh Loch Lomond. Dĩ nhiên, Glasgow gần hơn, nhưng mười lăm năm rồi Dexter chưa đến Edinburgh, chưa lần nào kể từ chương trình truyền hình cuối tuần mà từng thực về Festival(44) đó. Tất cả những điều đó dường như xảy ra cách đây lâu, lâu lắm rồi, và đó ngỡ như là cuộc sống hoàn toàn khác. Hôm nay, đảm đương vai trò của người cha là đưa con thăm khắp thành phố này. Biết được ý nghĩa của ngày hôm nay nên Maddy quyết định để hai bố con riêng với nhau.


      “Em có chắc là phiền chứ?” hỏi trong phòng tắm.


      “Dĩ nhiên là . Em đến phòng tranh, xem triển lãm đó.”


      chỉ muốn đưa con bé vài nơi. Như trước đây ấy mà. Chẳng có lý do gì em phải chịu đựng việc này.”


      “Em rồi, là em thấy sao cả.”


      nhìn chăm chú. “Và em nghĩ là lẩn thẩn chứ?”


      cười nửa miệng. “, em hề nghĩ là lẩn thẩn.”


      “Em nghĩ chuyện này có hơi khác thường hoặc kỳ cục chứ?”


      hề.” Nếu có, chắc chắn thể nó ra ngoài. hôn lên cổ . “ phải làm những gì mình muốn,” .


      Khái niệm về việc trời mưa trong bốn mươi ngày liên tiếp dường như chỉ là suy nghĩ cường điệu trước đây, chứ phải năm nay. Khắp cả nước, nhiều tuần liền ngày nào trời cũng mưa, đường phố mất hút dưới những trận lụt, và mùa hè trở nên hiếm thấy đến mức gần như biến thành mùa mới. Mùa gió mùa, nhưng khi họ bước ra đường, trời hôm đó vẫn sáng rạng và quang đãng, ít ra là khô ráo trong lúc. Họ sắp xếp thời gian ăn trưa với Maddy rồi mỗi người hướng.


      Khách sạn nằm ở Old Town, ngay cạnh Royal Mile, và trong chuyến chơi đầy khí thế, Dexter đưa Jasmine xuống các lối và các bậc thang bí mật cho đến khi họ ở phố Nicolson, ra khỏi trung tâm thành phố và về phía nam. còn nhớ con phố này lúc nào cũng náo nhiệt và mù mịt khói xe buýt, nhưng vào buổi sáng Chủ nhật, nó yên tĩnh, phảng phất nét buồn bã, và Jasmine bắt đầu yên, thấy chán nản bởi họ rời khỏi con đường du lịch. Cảm thấy tay con bé nặng trĩu trong tay mình, Dexter vẫn bước . tìm thấy địa chỉ cũ trong những lá thư của Emma và sớm nhận ra biển hiệu của nó. Phố Rankeillor. Họ vào con đường yên tĩnh của khu dân cư.


      “Chúng ta đâu đấy?”


      “Bố tìm nơi. Số mười bảy.” Lúc này họ ở bên ngoài. Dexter nhìn lên cửa sổ tầng ba, căn hộ được kéo rèm, trống và khó nhận biết.


      “Con nhìn thấy căn hộ ở đằng kia ? Đó là nơi Emma từng sống khi bố và ấy còn học đại học. Thực ra đó là nơi bố và ấy gặp nhau.” Jasmine ngoan ngoãn nhìn lên, nhưng chẳng có gì để phân biệt được giữa những ngôi nhà liên kế có gì đặc biệt, và Dexter bắt đầu tự hỏi mục đích của chuyến này là gì. Nó lành mạnh, đa sầu đa cảm; mong đợi tìm thấy gì? Ở đây chẳng có gì để nhớ lại, và niềm vui từ nỗi niềm thương nhớ trở nên vô ích và phù phiếm. Trong lúc, nghĩ đến việc hủy chuyến , gọi điện cho Maddy và bố trí gặp nhau sớm hơn dự định, nhưng Jasmine chỉ tay về cuối con đường, vách núi đá granit dần xuất từ xa khu đất bên dưới.


      “Đó là gì vậy?”


      “Đó là núi Salisbury Crags. Dẫn đến núi Arthur’s Seat.”


      “Có nhiều người đó lắm bố nhỉ!”


      “Con có thể leo lên đó. khó đâu. Con nghĩ sao? Chúng ta thử nhé? Con nghĩ mình có thể làm được ?”


      Họ hướng về phía công viên Holyrood. đáng buồn, con bảy tuổi rưỡi của leo núi còn nhanh nhẹn hơn cả bố nó, chỉ dừng bước khi quay đầu lại chế giễu thở khò khè, và nhễ nhại mồ hôi bên dưới.


      “Do giày của bố có đinh bám thôi,” chống chế, và họ tiếp tục leo lên, qua khỏi con đường chính rồi trèo qua các khối đá trước khi đến được khu đất rộng lớn màu nâu đỏ cằn cỗi đỉnh núi Arthur’s Seat. Ở đó, họ tìm thấy cột đá đánh dấu điểm cao nhất, và quan sát những chữ viết nguệch ngoạc, nửa hy vọng rằng nhìn thấy được bút tích của mình ở đó: “Chống chủ nghĩa phát xít”, “Alex M 5/5/07”, “Fiona Forever.”


      Để Jasmine nhìn thấy những hình vẽ lành mạnh, nâng bé đặt ngồi lên cột đá, cánh tay choàng qua eo nó, hai chân bé đong đưa khi chỉ về phía các mốc giới. “Đó là tòa lâu đài, gần khách sạn. Có nhà ga. Đó là sông Firth of Forth, dẫn ra biển Bắc. Na Uy cũng ở đâu đó. Kia là Leith,còn kia là New Town, nơi bố từng sống. Cách đây hai mươi năm rồi Jas ạ. Thế kỷ trước rồi. Và đằng kia, chỗ ngọn tháp, là đồi Calton. Chúng ta có thể leo lên đó nữa vào chiều nay, nếu con thích.”


      “Bố quá mệt đấy chứ?” con bé hỏi vẻ trêu chọc.


      “Bố ư? Con đùa à. Bố là vận động viên bẩm sinh.” Jasmine làm bộ thở khò khè, nắm tay đập đập vào ngực. “Diễn viên hài đó.” nhấc con bé khỏi cột đá, hai tay đặt dưới nách nó, và vờ ném nó ra khỏi sườn núi trước khi đu đưa nó, la hét và cười đùa.


      Họ cách đỉnh núi quãng và tìm thấy gần đó cái hốc tự nhiên nhìn ra thành phố. nằm xuống, đặt hai tay sau đầu, trong khi Jasmine ngồi cạnh mải mê ăn khoai tây chiên và uống nước trái cây. Ánh mặt trời sưởi ấm khuôn mặt , nhưng việc thức dậy sớm bắt đầu gây ảnh hưởng và trong vòng vài phút, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.


      Emma cũng đến đây chứ?” Jasmine hỏi.


      Dexter mở mắt và chống tay nhổm đầu dậy.;


      “Có chứ. Bố và ấy cùng đến đây. Bố có bức ảnh chụp lại ngày hôm đó để ở nhà. Bố cho con xem sau. Hồi ấy bố gầy trơ xương.”


      Jasmine phồng má với và sau đó bắt đầu liếm muối từ các ngón tay. “Bố nhớ ấy ?”


      “Ai? Emma hả? Dĩ nhiên. Mỗi ngày. ấy là bạn thân nhất của bố.” dùng khuỷu tay thúc vào con bé. “Sao, con có nhớ ?”


      Jasmine cau mày nhớ lại. “Con nghĩ là có. Lúc đó con chỉ bốn tuổi, con nhớ lắm, chỉ khi nhìn vào những tấm hình. Con nhớ đám cưới. ấy là người tốt, phải bố?”


      “Rất tốt.”


      “Vậy giờ ai là bạn thân nhất của bố?”


      đặt tay lên phía sau cổ con , xoa xoa ngón cái vào chỗ lõm đó. “Dĩ nhiên là con. Sao, vậy ai là bạn thân nhất của con?”


      Trán con bé nhăn lại ra chiều suy nghĩ rất dữ. “Con nghĩ có lẽ là Phoebe,” con bé , sau đó hút mạnh vào ống hút trong chiếc hộp rỗng khiến nó tạo ra thanh ùng ục thô lỗ.


      “Con có thể chơi với những người con biết,” , và con bé cười khoái chí với chiếc ống hút vẫn còn ngậm môi. “Lại đây,” gầm gừ, tóm lấy con bé kéo lùi lại để nó nằm lên cánh tay , đầu nó tựa vào vai . Trong lúc, con bé nằm im, Dexter nhắm mắt lại và cảm nhận được những tia nắng mai đọng mí mắt mình.


      ngày tuyệt đẹp,” thầm. “ mưa. Chưa mưa,” và lần nữa cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. có thể ngửi thấy mùi dầu gội tóc Jasmine, cảm nhận hơi thở con bé ở cổ mình, giống vị muối và giấm, chậm rãi và đều đặn khi cũng chìm vào giấc ngủ.


      thiếp có lẽ khoảng hai phút trước khi con bé thúc khuỷu tay vào ngực .


      “Bố? Con thấy chán rồi. Giờ chúng ta tiếp được chưa?”


      Suốt buổi chiều hôm đó, Emma và Dexter ở đồi cười đùa và trò chuyện, cởi mở nhiều điều về chính họ: bố mẹ làm gì, nhà có bao nhiêu chị em, kể những câu chuyện tếu táo. Vào khoảng xế chiều, như thể có thỏa thuận ngầm, cả hai đều thiếp , nằm song song cách đàng hoàng cho đến năm giờ Dexter choàng tỉnh, và họ thu gom đống chai rỗng và những gì còn sót lại của buổi dã ngoại, sau đó bắt đầu xuống đồi hướng về thành phố trong trạng thái hơi chệnh choáng.


      Khi đến lối ra công viên, Emma bỗng nhận ra rằng họ sớm lời chia tay và rằng có khả năng là họ bao giờ gặp lại nữa. Có lẽ có những buổi tiệc, nghĩ thế, nhưng cả hai đều có bạn bè riêng, và bên cạnh đó, cậu sớm du lịch. Thậm chí nếu họ có gặp lại nhau đó cũng chỉ thoáng qua và mang tính xã giao, và cậu sớm quên những gì xảy ra trong căn phòng trọ suốt mấy tiếng đồng hồ đầu giờ sáng. Khi loạng choạng xuống đồi, bắt đầu cảm thấy trong lòng dâng tràn nuối tiếc, và nhận ra mình chưa hề muốn cậu . đêm thứ hai. muốn ít ra đêm nữa, để họ có thể kết thúc những gì bắt đầu. Làm cách nào ra điều đó? Dĩ nhiên là thể. Vẫn vì cái bản tính nhút nhát, để quá trễ để làm việc này. Sau này mình mạnh dạn hơn, tự nhủ. Sau này, mình luôn ra suy nghĩ của mình, cách hùng hồn, cách mạnh mẽ. Lúc này, họ đến công việc, nơi có lẽ chào tạm biệt.


      đá vào lối rải sỏi và đưa tay cào cào mái tóc. “À, mình nghĩ là mình nên…”


      Dexter nắm tay . “Này, nghe đây. Sao chúng ta uống chút gì đó?”


      cố gắng để thể vui mừng ra mặt. “Gì cơ, bây giờ sao?”


      “Hoặc ít ra quay trở lại cùng với mình?”


      “Chẳng phải bố mẹ cậu đến sao?”


      , phải đến tối nay cơ. Giờ mới năm rưỡi.”


      Cậu xoa đốt ngón tay cái vào ngón trỏ của . vờ như đưa ra quyết định. “Vậy ,” nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ, cậu thả tay ra và bắt đầu bước .


      Khi họ băng qua đường ray ở North Bridge và vào Georgian New Town, kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu cậu. Cậu về nhà lúc sáu giờ, lập tức gọi điện cho bố mẹ cậu ở khách sạn và sắp xếp gặp họ tại nhà hàng lúc tám giờ chứ phải gặp tại căn hộ của cậu lúc sáu rưỡi. Như vậy, cậu có được gần hai giờ nữa. Callum với bạn cậu ta, chỉ có hai người trong căn hộ suốt hai giờ đồng hồ, và cậu lại hôn . Những căn phòng sơn trắng, trần cao đều trống rống ngoại trừ những chiếc va li phủ đầy bụi, ít đồ đạc, những tấm nệm và chiếc trường kỷ. Cùng với hai tấm ga trải giường, căn hộ trông khác nào bối cảnh của vở kịch Nga. Cậu đủ hiểu Emma để biết rằng rất thích những thứ như thế, và cậu gần như chắc chắn rằng mình có thể hôn , dù cả hai đều tỉnh táo. Bất kể điều gì xảy ra giữa họ trong tương lai, bất kể hậu quả như thế nào, cậu biết rằng cậu rất muốn hôn vào lúc này. Họ bộ thêm năm phút nữa. Cậu thấy mình hơi khó thở. Họ nên đón taxi.


      Có lẽ cũng suy nghĩ tương tự bởi họ bước rất nhanh khi xuống con dốc của phố Dundas, khuỷu tay họ thỉnh thoảng chạm vào nhau, đường số 4 thấp thoáng từ xa. Sau bao năm tháng qua, vẫn phấn khích mỗi lần nhìn thấy con sông xanh biếc giữa những dãy nhà mang phong cách Georgia. “Có lẽ mình biết là cậu sống quanh đây,” , theo kiểu chê bai nhưng đầy thèm muốn, và khi lên tiếng, thấy mình thở ra hơi. trở lại căn hộ đầy đủ tiện nghi của cậu, họ làm điều đó, và đỏ mặt xấu hổ khi nghĩ đến nó. đá lưỡi quanh răng, cố gắng làm sạch chúng cách vô ích. có cần đánh răng ? Sâm banh luôn khiến hơi thở có mùi khó chịu. Họ có nên ghé vào đâu đó mua kẹo cao su ? Hay bao cao su, liệu Dexter có bao cao su ? Dĩ nhiên là cậu ấy có; như thể hỏi cậu ấy có giày vậy. Nhưng liệu nên đánh răng hay chỉ cần ngả vào lòng cậu ngay khi cánh cửa khép lại? cố nhớ lại mình mặc đồ lót nào, sau đó nhớ ra là mặc đồ lót leo núi đặc biệt của mình. Quá trễ để lo lắng về điều đó: họ rẽ sang Pettes Row.


      còn xa nữa,” cậu , rồi mỉm cười, và cũng mỉm cười lại, rồi cười to, nắm lấy tay cậu, như để rằng mình biết điều gì sắp xảy ra. Lúc này, họ mà như chạy. Cậu rằng cậu sống ở số ba lăm, và thấy mình đếm số trong đầu. Bảy lăm, bảy ba, bảy mốt. Gần đến đó. Ngực thắt lại, cảm thấy nôn nao. Bốn bảy, bốn lăm, bốn ba. Hông nhói đau do chạy và có cảm giác như điện giật râm ran ở các đầu ngón tay và lúc này, cậu nắm chặt lấy bàn tay , cả hai bắt đầu chạy xuống con đường. tiếng còi ô tô kêu lên inh ỏi. Lờ nó , cứ tiếp tục, được dừng lại dù bất cứ điều gì xảy ra.


      Nhưng tiếng người phụ nữ gọi “Dexter! Dexter!” và tất cả hy vọng trong đều biến mất. Cảm giác như va vào tường.


      Chiếc Jaguar của bố Dexter đậu phía đối diện số nhà ba lăm, và mẹ cậu bước ra khỏi xe, vẫy tay gọi cậu từ phía bên kia đường. Cậu chưa từng nghĩ rằng cậu có thể thấy vui vẻ khi gặp bố mẹ mình thế này.


      “Con đây rồi! Bố mẹ đợi con từ bấy đến giờ!”


      Emma nhận thấy cách Dexter thả tay xuống, gần như ném nó khi cậu băng qua đường ôm mẹ mình. Càng cáu tiết hơn khi nhận thấy bà Mayhew vô cùng xinh đẹp và ăn mặc rất hợp thời, bố cậu đẹp bằng, người đàn ông cao ráo, ăn mặc nhếch nhác, trông buồn rười rượi, ràng là vui khi phải chờ đợi. Qua vai cậu con trai, bà mẹ bắt gặp ánh nhìn của Emma và trao cho nụ cười bao dung, an ủi, như thể bà biết mọi chuyện. Đó là cái nhìn của nữ công tước khi phát cậu con trai hư hỏng của mình hôn hầu .


      Sau đó, mọi thứ diễn ra nhanh hơn những gì Dexter mong muốn. Nhớ lại cuộc gọi giả vờ, cậu nhận ra rằng cậu bị bắt quả tang dối trừ khi cậu nhanh chóng đưa bố mẹ vào nhà, nhưng bố cậu hỏi chỗ đậu xe, còn mẹ cậu hỏi cậu ở đâu suốt cả ngày, và hỏi vì sao gọi điện, trong khi Emma chỉ đứng cách đó quãng, vẫn trong tư thế của hầu phòng đầy cung kính và vô dụng, tự hỏi khi nào cảm thấy chấp nhận thua cuộc và trở về nhà.


      “Mẹ nghĩ là với con rằng bố mẹ đến đây lúc sáu giờ...”


      “Chính xác là sáu rưỡi.”


      “Sáng nay, mẹ để lại tin nhắn trong máy của con.”


      “Bố, mẹ, đây là Emma bạn con!”


      “Con chắc là bố có thể đậu xe ở đây chứ?” bố cậu hỏi.


      “Emma, rất vui được gặp cháu. là Alison. Trông cháu sạm nắng. Hai đứa ở đâu cả ngày vậy?”


      “... bởi vì nếu bố có được vé đậu xe, Dexter...”


      Dexter quay sang Emma, như muốn xin lỗi. “Vậy cậu có muốn vào nhà uống nước ?”


      “Hay ăn tối?” Alison . “Sao cháu cùng ăn tối với chúng tôi?”


      Emma liếc nhìn Dexter, có vẻ như cậu bất ngờ với ý kiến đó. Hay đó là khích lệ? Dù thế nào cũng từ chối. Những người này có vẻ đủ tử tế, nhưng đó phải là điều muốn, trở thành người cản mũi trong dịp lễ của gia đình người khác. Họ đến nơi nào đó sang trọng còn trông như người thợ đốn gỗ, và hơn nữa, cùng với họ có ý nghĩa gì chứ? Ngồi đó nhìn Dexter trong khi họ hỏi bố mẹ làm gì, học trường nào. cảm thấy chùn bước trước tự tin của gia đình này, phô trương tình cảm họ dành cho nhau, tiền bạc, phong cách và tao nhã của họ. xấu hổ, hoặc tệ hơn là say rượu và chẳng có gì giúp ích cho cả. Tốt nhất là nên ra về. cố mỉm cười. “ ra là cháu phải .”


      “Cậu có chắc ?” Dexter hỏi, lúc này cau mày.


      “Ừ, mình có việc phải làm. Cậu cứ . Có lẽ gặp cậu sau.”


      “Ồ, được,” cậu , cảm thấy thất vọng. Nếu ấy muốn, ấy có thể cùng với gia đình cậu, nhưng ‘có lẽ gặp lại cậu sau’ là sao? Cậu tự hỏi liệu ấy rốt cuộc có buồn bực về cậu . Có khoảng im lặng. Bố cậu quay lại nhìn đồng hồ xe lần nữa.


      Emma đưa tay lên. “Tạm biệt.”


      “Hẹn gặp lại cậu.”


      quay sang Alison. “Rất vui được gặp .”


      “Rất vui được gặp cháu, Emily.”


      “Emma ạ.”


      “À, ừ, Emma. Tạm biệt Emma.”


      “Và...” nhún vai về phía Dexter trong khi mẹ cậu quan sát hai người. “À, hãy sống tốt nhé.”


      “Cậu cũng thế. Sống tốt nhé.”


      quay người và bắt đầu bước . Cả gia đình Mayhew đứng nhìn theo.


      “Dexter, mẹ xin lỗi - bố mẹ có gây cản trở gì cho con ?”


      , hề, Emma chỉ là bạn thôi ạ.”


      Tự cười mình, Alison Mayhew chăm chú nhìn cậu con trai bảnh bao của mình, sau đó đưa tay ra nắm hai ve áo com lê của cậu, giật chúng để sửa lại chiếc áo khoác vai cậu.


      “Dexter, chẳng phải hônm qua con cũng mặc bộ này sao?”


      ***


      Và thế là Emma Morley trở về nhà trong ánh nắng chiều, để lại phía sau nỗi thất vọng của mình. Lúc này trời dịu xuống, run lên như thể cảm nhận được điều gì đó trong khí, cái rùng mình lo lắng bất ngờ chạy dọc sống lưng, và nó mạnh mẽ đến mức phải dừng bước. Lo sợ về tương lai, nghĩ. thấy mình đứng ở giao lộ giữa đường George và đường Hanover khi tất cả những người xung quanh đều hối hả về nhà hoặc gặp bạn bè, người , ai ai cũng đều có mục đích và có định hướng. Còn ở đây, hai mươi hai tuổi, chẳng có chút khái niệm nào về tương lai và trở về căn hộ bẩn thỉu, lần nữa lại cảm thấy mình thất bại.


      sống như thế nào?” Theo cách này hay cách khác, dường như mọi người thường xuyên hỏi điều này; giáo viên, bố mẹ, bạn bè, nhưng chưa bao giờ câu hỏi ấy lại trở nên cấp thiết như lúc này, thế nhưng, câu trả lời vẫn còn rất mơ hồ. Tương lai dần ở phía trước, chuỗi những ngày tháng trống rỗng cứ nối tiếp nhau, mỗi ngày trôi qua lại trở nên chán nản và khó nắm bắt hơn so với ngày trước đó. Làm cách nào có thể lấp đầy hết được chúng?”


      lại tiếp, hướng về phía bắc đến đồi nhân tạo Mound. “Hãy sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng của bạn” là điều mọi người vẫn thường , nhưng ai có đủ năng lượng để làm điều đó? như thế nào nếu trời mưa hoặc bạn cảm thấy vui? Đơn giản là câu ấy thực tế. Tốt hơn hết là cố gắng, sống tốt, hãy can đảm, mạnh mẽ và tạo nên khác biệt. phải để thay đổi thế giới, chỉ là chút gì đó quanh ta. Hãy bước ra ngoài với đam mê, với chiếc máy đánh chữ và làm việc chăm chỉ. Thay đổi cuộc sống bằng nghệ thuật, có lẽ thế. mến bạn bè, trung thành với nguyên tắc của bản thân, sống cuộc đời mạnh mẽ, trọn vẹn và có ý nghĩa. Trải nghiệm những điều mới mẻ. và được nếu có thể.


      Đó là những lý thuyết chung chung của , dù chưa có được khởi đầu tốt. Nhún vai , lời tạm biệt với người mà mình lòng thích, người con trai đầu tiên mà lòng quan tâm, và giờ phải chấp nhận thực tế rằng có lẽ bao giờ gặp lại cậu ấy. có số điện thoại, có địa chỉ của cậu ấy, và thậm chí nếu có để làm gì cơ chứ? Cậu ấy chẳng thèm hỏi số điện thoại của , và quá kiêu hãnh để trở thành mộng mơ để lại những tin nhắn mong muốn. Hãy sống tốt là câu cuối cùng của . Đó có là điều tốt nhất mà có thể nghĩ đến?


      tiếp tục bước. Tòa lâu đài vừa thoáng ra khi nghe thấy tiếng bước chân, tiếng gót giày nện vào vỉa hè phía sau lưng , và thậm chí trước khi nghe thấy ai đó gọi tên mình và quay đầu lại, mỉm cười bởi biết cahwcs rằng đó là cậu.


      “Mình tưởng là mất dấu cậu rồi,” cậu , lúc này bước chậm lại, mặt đỏ tưng bừng và thở hổn hà hổn hển, nhưng vẫn cố giữ lại chút vẻ lãnh đạm thường ngày.


      , mình đây.”


      “Xin lỗi nhé.”


      sao, là mình sao mà.”


      Cậu đứng đó, hai tay chống lên gối cố lấy lại hơi thở. “Mình ngờ bố mẹ mình lại xuất , và rồi khi họ bất ngờ đến mình bị sao nhãng, và mình bỗng nhận ra rằng mình có cách nào để liên lạc với cậu...”


      “Ồ, sao.”


      “Này, mình có bút. Cậu có cây bút nào ? Cậu phải có chứ.”


      cúi người, luồn tay vào ba lô lục tìm trong đống đồ còn lại sau buổi dã ngoại. Tìm cây bút, hãy xuất , mày phải có cây bút.


      “Hoan hô! Thấy rồi!”


      Hoan hô! Mình vừa hét lên “hoan hô” ư! Đồ ngốc. Hãy bình tĩnh. Đừng có hấp tấp như thế.


      mở ví tìm mảnh giấy, thấy hóa đơn siêu thị, và đưa nó cho Dexter, sau đó đọc số điện thoại của ở Edinburgh, đặc biệt nhấn mạnh vào mã bưu điện, và cũng viết ra địa chỉ của mình.


      “Đây là địa chỉ và số điện thoại của mình.” Cậu đưa cho mảnh giấy vụn quý giá đó. “Hãy gọi cho mình hoặc mình gọi cho cậu, nhưng trong hai chúng ta gọi, được chứ? Ý mình là có chuyện hơn thua ở đây. Ai gọi trước cũng thế thôi.”


      “Mình hiểu.”


      “Mình ở Pháp cho đến tháng Tám, nhưng sau đó trở về và mình nghĩ cậu có thể xuống ở với mình?”


      “Ở với cậu?”


      phải ở hẳn. Chỉ tuần thôi. Ở nhà mình. Ý mình là nhà bố mẹ mình nếu cậu muốn.”


      “Ồ, được. Được. Được. Được.”


      “Vậy mình đây. Cậu chắc là muốn uống gì đó? Hoặc ăn tối với gia đình mình chứ?”


      “Mình nghĩ là nên,” .


      “Ừ, mình cũng nghĩ là cậu nên.” Trông cậu ấy như cảm thấy người, và lần nữa, lại cảm thấy bị coi thường. Sao lại ? tự nhủ. khiến cậu ấy xấu hổ à?


      “Ồ, được. Sao lại thế?”


      “Bởi mình nghĩ là nếu cậu đến, mình phát điên lên mất. Ý mình là vì thất vọng. Cậu ngồi đó. Bởi mình thể làm được điều mình muốn làm.”


      “Vì sao? Cậu muốn làm gì?” hỏi dù là biết câu trả lời. nhàng, cậu đặt tay ra sau gáy , liền lúc đó, đặt tay lên hông cậu, và rồi họ hôn nhau đường khi những người quanh họ hối hả về nhà trong ánh nắng mùa hè, và đó là nụ hôn ngọt ngào nhất mà cả hai từng biết.


      Đây là nơi tất cả bắt đầu. Mọi thứ bắt đầu tại đây, đúng ngày hôm nay.


      Và rồi nụ hôn kết thúc. “Vậy, gặp lại cậu sau nhé,” cậu , chậm rãi lùi dần ra xa.


      “Mình hy vọng thế,” mỉm cười.


      “Và mình cũng hy vọng thế. Tạm biệt Em.”


      “Tạm biệt Dex.”


      “Tạm biệt.”


      “Tạm biệt. Tạm biệt.”


      Chú thích:


      44. The Edinburgh Festival là kiện văn hóa lớn của thế giới bắt nguồn từ năm 1947 và vẫn được tổ chức vào tháng Tám hàng năm.


      Lời cảm ơn


      Xin cảm ơn Jonny Geller và Nick Sayers về tận tâm, hiểu biết sâu sắc và những lời hướng dẫn của hai bạn. Đồng thời xin gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người ở Hodder và Curtis Brown.


      Tôi vô cùng biết ơn những người đóng góp hết mình vào những bản thảo ban đầu: đó là Hannah MacDonald, Camilla Campbell, Matthew Warchus, Elizabeth Kilgarriff, Michael McCoy, Roanna Benn và Robert Bookman. số chi tiết trong cuốn sách này được cung cấp bởi Ayse Tashkiran, Katie Goodwin, Eve Claxton, Anne Clarke và Christian Spurrier. Tôi bao giờ quên giúp đỡ của Mari Evans. lần nữa, xin cảm ơn Hannah Weaver về nguồn cảm hứng và ủng hộ của ấy.


      Cảm ơn Thomas Hardy về những gợi ý bất chợt cho phần mở đầu vầ đoạn diễn giải có phần vụng về ở chương cuối. Đồng thời, cảm ơn Billy Bragg về bài hát “Ngày Thánh Swithin.”


      Trong suốt nội dung của cuốn sách này chứa đựng số nhận xét và quan sát được góp nhặt từ bạn bè và người quen suốt nhiều năm, tôi hy vọng rằng lời cảm ơn - lời xin lỗi - tập thể đủ để lên tình cảm của tôi đối với tất cả mọi người.


      “Cậu là người tuyệt vời, bạn cũ của tôi, và nếu có thể tặng cậu món quà trong suốt phần đời còn lại của cậu, tôi tặng: Tự tin. Đó là món quà Tự tin. Hoặc là nó là cây nến thơm.”


    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :