1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một ngày - David Nicholls (23c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 15


      Jean Seberg


      Chủ Nhật, ngày 15 tháng Bảy năm 2001


      Belleville, Paris


      Từ Waterloo, cậu ấy đến đây vào 15 giờ 55 ngày 15 tháng Bảy.


      Emma Morley đến cổng nhà ga Gare du Nord đúng giờ và đứng giữa đám đông chờ đợi, những kẻ bồn chồn lo lắng ôm chặt bó hoa tay, những gã tài xế bực bội, nhễ nhại mồ hôi trong bộ com lê với những tấm biển viết tay. Liệu có nực cười khi cầm tấm biển đề tên Dexter? tự hỏi. Có lẽ nên đánh vần sai tên cậu ấy? Việc đó có thể khiến cậu ấy cười sằng sặc, nghĩ vậy, nhưng thế có đáng ? Hơn nữa, lúc này tàu vào ga, đám đông chờ đợi hân hoan di chuyển về phía cổng. quãng đường dài trước khi các cánh cửa xuỵch mở, rồi hành khách túa ra sân ga, và Emma dồn về phía trước cùng với đám đông gồm bạn bè, gia đình, người và tài xế, tất cả đều háo hức nhìn thấy những khuôn mặt mới đến.


      nở nụ cười sao cho phù hợp. Lần cuối cùng gặp , nhiều chuyện được ra. Lần cuối cùng gặp , điều gì đó xảy ra.


      Dexter ngồi tại chỗ của mình trong toa cuối cùng của chuyến tàu và đợi cho tất cả hành khách xuống trước. có va li, chỉ chiếc túi ngủ ngay cạnh chỗ ngồi. bàn trước mặt cuốn sách bìa mềm có màu sáng, bìa là hình vẽ khuôn mặt của dưới cái nhan đề Big Julie Criscoll Versus the Whole Wide World.


      đọc xong cuốn sách ngay khi tàu vào khu ngoại thành Paris. Suốt vài tháng qua đó là cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà đọc xong, khả năng trí tuệ của giảm sút bởi thực tế rằng cuốn sách được viết cho trẻ em độ tuổi từ mười đến mười bốn và kèm cả hình ảnh. Đợi cho đến khi con tàu còn người, mở tấm bìa sau lần nữa để thấy tấm hình đen trắng của tác giả, nhìn nó chăm chú, như thể khắc ghi khuôn mặt vào tâm trí. Trong chiếc áo sơ mi trắng có vẻ đắt tiền, ngồi hơi ngượng nghịu mép chiếc ghế gập bằng gỗ, tay che miệng vào đúng lúc sắp phá lên cười. cũng nhận ra được biểu và cử chỉ đó, bèn mỉm cười, đặt cuốn sách vào túi đeo, nhặt túi lên và cùng vài hành khác cuối cùng bước xuống sân ga.


      Lần cuối cùng gặp , nhiều điều được ra. Và điều gì đó xảy ra. với điều gì? Còn với ? Đó có phải là câu hỏi hay ?


      Trong khi chờ đợi, nghịch tóc của mình, mong cho nó nhanh mọc dài ra. Ngay sau khi đến Paris, với cuốn từ điển trong tay, thu hết can đảm để đến tiệm làm tóc - un coifeur - để cắt ngắn mái tóc của mình. Mặc dù xấu hổ khi ra điều đó, nhưng muốn mình trông giống Jean Seberg trong bộ phim A Bout de Souffle, bởi suy cho cùng, nếu định là tiểu thuyết gia ở Paris, bạn phải làm điều đó đúng cách. Giờ ba tuần trôi qua, còn muốn khóc khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, nhưng dù thế tay vẫn cứ đặt lên đầu như thể điều chỉnh bộ tóc giả. Bằng nỗ lực tỉnh táo, chuyển chú ý đến hàng nút chiếc áo xám nữ tính mới toanh, vừa mua sáng nay tại shop, , boutique đường Grenelle. Hai cúc áo cài trông quá nghiêm túc, ba cúc áo cài phơi bày chút. cởi cúc áo thứ ba, tặc lưỡi và chuyển chú ý đến hành khách. Đám đông lúc này thưa dần và khi bắt đầu tự hỏi liệu Dexter có nhỡ tàu nhìn thấy .


      trông có vẻ đau khổ, hốc hác và mệt mỏi. Khuôn mặt râu ria lởm chởm chẳng thích hợp gì cả, chòm râu kiểu phạm nhân, và chợt nghĩ đến khả năng xảy ra điều gì đó bất hạnh từ cuộc viếng thăm này. Nhưng khi nhìn thấy , liền mỉm cười, rảo bước nhanh hơn, và cũng mỉm cười lại, rồi bắt đầu cảm thấy tự nhiên khi đứng đợi ở cổng, biết làm gì với hai tay hai mắt của mình. Khoảng cách giữa họ dường như xa tít tắp; cả hai cứ mỉm cười và nhìn chăm chú, mỉm cười và nhìn chăm chú từ khoảng cách năm mươi mét ư? Bốn lăm mét. nhìn xuống sàn, rồi nhìn lên mái vòm. Bốn mươi mét, lại nhìn Dexter, nhìn xuống sàn. Ba mươi lăm mét…


      Trong khi rút ngắn khoảng cách tưởng như bất tận này, ngạc nhiên nhận ra rằng thay đổi nhiều trong tám tuần kể từ lần cuối cùng gặp , hai tháng kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Tóc được cắt rất ngắn, phần tóc ngang phủ trước trán, và hồng hào hơn; khuôn mặt mùa hè mà vẫn nhớ. Ăn mặc cũng đẹp hơn: giày cao gót, váy đen, áo sơ mi xám nhạt cài khuy hơi trễ, để lộ phần da nâu và hình tam giác với những nốt tàn nhang sẫm màu dưới cổ. Dường như vẫn biết phải làm gì với hai tay hoặc biết nên nhìn vào đâu, và cũng bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên. Mười mét. gì, và như thế nào? Đó là câu trả lời có hay ?


      bước nhanh về phía , rồi cuối cùng, họ ôm chầm lấy nhau.


      “Cậu cần phải đón mình đâu.”


      “Dĩ nhiên, mình phải đón cậu. Du khách ạ.”


      “Mình thích cái này.” chà ngón tay lên mái tóc ngắn của . “Nó có tên gọi phải ?”


      “Nam tính?”


      “Nữ tính. Trông cậu rất nữ tính.”


      giống đàn ông sao?”


      chút nào?”


      “Cậu nên nhìn thấy nó cách đây hai tuần. Mình trông như cộng tác viên!” Khuôn mặt thay đổi. “Lần đầu tiên mình đến tiệm cắt tóc ở Paris. kinh hãi! Mình ngồi ghế, cứ phải thầm nghĩ đên Arrêtez-vous, Arrêtez-vous(36) suốt. Điều khôi hài làm thậm chí ở Paris, họ cũng hỏi về kỳ nghỉ lễ của cậu. Cậu tưởng họ về múa đương đại hay liệu-con-người-có-thể---tự-do? nhưng họ chỉ ‘Que faites-vous de beau pour les vacances? Vous sortez ce soir?(37)’ ”. Khuôn mặt vẫn có biểu gì. quá nhiều, cố gắng quá nhiều. Hãy bình tĩnh. Đừng có ngẫu hứng kiểu đó. Arrêtez-vous.


      Tay chạm vào phần tóc ngắn ở gáy . “Mình nghĩ nó hợp với cậu.”


      “Nhưng chắc là mặt mình có hợp với nó ?”


      đấy, khuôn mặt cậu hợp với kiểu tóc này.” nắm lấy hai cánh tay , ngắm nghía từ xuống dưới. “Trông như có bữa tiệc hóa trang và cậu xuất như người Paris Sành điệu.”


      “Hay gọi.”


      “Nhưng là gọi Cao cấp.”


      “À, thậm chí còn tốt hơn ấy chứ.” chạm đốt tay vào cằm , có phần râu mọc lởm chởm ở đó. “Vậy chuyện của cậu đến đâu rồi?”


      “Mình trở thành Người Ly hôn muốn Tự sát Khốn kiếp.” Lời nhận xét nghe liến thoắng và ngay lập tức thấy hối hận. Chỉ vừa mới xuống ga, làm hỏng mọi thứ.


      “À, ít ra cậu thấy cay đắng,” , đưa ra lời nhận xét đầu tiên ra trong đầu mình.


      “Cậu có muốn mình quay trở lại tàu ?”


      , chưa phải lúc.” nắm lấy tay . “Thôi nào, chứ?”


      Họ rời ga Gare du Nord để bước ra khí ngột ngạt, đầy khói bụi ngoài trời; ngày hè điển hình ở Paris, oi bức với những đám mây xám đầy đe dọa như báo hiệu cơn mưa giông khắp tới. “Mình nghĩ chúng ta nên uống cà phê trước, ở gần bờ kênh này thôi. Khoảng mười lăm phút bộ, được chứ? Sau đó là mười lăm phút bộ nữa đến căn hộ của mình. Dù sao mình phải cảnh báo cậu trước, chẳng có gì đặc biệt cả đâu. Đề phòng trường hợp cậu tưởng tượng ra những tấm sàn gỗ và cửa sổ lớn và rèm cửa đung đưa hay đại loại thế. Đó chỉ là căn hộ hai phòng nhìn ra khoảng sân .”


      “Gác xép.”


      “Chính xác. căn gác xép.”


      “Gác xép của nhà văn.”


      Rất mong đợi về chuyến này, Emma hình dung về cuộc dạo chơi giữa quang cảnh tuyệt đẹp, hoặc xinh đẹp ở mức có thể giữa giao thông đông đúc và khói bụi của vùng Đông Bắc này. Mùa hè này mình chuyển đến Paris để viết sách. Hồi tháng Tư, ý tưởng này có vẻ khác thường và thiếu nghiêm túc đến mức đáng xấu hổ, nhưng chán ngấy việc các cặp vợ chồng trẻ cứ luôn bảo rằng có thể Paris bất cứ lúc nào, vì thế quyết định biến nó thành thực. Luân Đôn trở thành cái nhà trẻ khổng lồ, vậy sao thoát khỏi đám con cái của những người khác thời gian để lao vào chuyến phiêu lưu? Đến thành phố Sartre và De Beauvoir, Beckett và Proust, và cả ở đây nữa, viết truyện cho tuổi mới lớn, dù sách của đạt được thành công đáng kể về mặt thương mại. Cách duy nhất để khiến cho ý tưởng đó trở nên ít ủy mị hơn là đến sống tại nơi càng xa thành phố Paris của khách du lịch càng tốt, tại quận 19 dành cho tầng lớp lao động, địa phận giáp giới giữa Belleville Ménilmontant. có điểm thu hút khách du lịch, chỉ có vài địa danh…


      “... nhưng nó sinh động, giá lại rẻ, và đa văn hóa, ôi Chúa, mình sắp sửa nó ‘đúng là’ rất...”


      “Có nghĩa là gì, bạo lực à?”


      , chỉ là, mình biết, đúng là rất Paris. Mình chuyện giống sinh viên quá phải ? Ba mươi lăm tuổi, sống trong căn hộ hai phòng hệt như trong thời kỳ làm công tác tình nguyện.”


      “Mình nghĩ Paris hợp với cậu đấy.”


      “Đúng thế.”


      “Trông cậu rất khác.”


      sao?”


      “Cậu thay đổi.”


      “Mình . .”


      , đúng vậy đấy. Trông cậu xinh ra.”


      Emma cau mày, vẫn nhướn mắt nhìn về phía trước, và họ thêm quãng ngắn nữa, xuống các bậc cầu thang làm bằng đá Kênh St Martin, và quán giải khát cạnh bờ kênh.


      “Trông như Amsterdam ấy,” ôn tồn , rồi kéo ghế ra.


      ra nó là đường dẫn công nghiệp cũ đến sông Seine.” Lạy Chúa, mình cứ như là hướng dẫn viên du lịch. ” Chảy qua quảng trường République, qua pháo đài Bastille, sau đó đổ ra sông.” Hãy bình tĩnh. Cậu ấy là người bạn cũ, nhớ điều đó chứ? Chỉ là người bạn cũ thôi. Họ ngồi lúc nhìn mặt nước, và lập tức hối tiếc vì lựa chọn địa điểm có khung cảnh tự nhiên này. Chuyện này khủng khiếp, giống như buổi xem mặt vậy. lúng túng tìm điều gì đó để .


      “Vậy chúng ta dùng rượu nhé, hay...”


      “Tốt hơn hết là , mình bỏ rượu rồi.”


      “Ồ, vậy sao? Bao lâu rồi?”


      “Khoảng tháng. phải đạt được hạng AA. Chỉ cố gắng tránh rượu thôi.” nhún vai. “Nó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả, chỉ có vậy. Chứ có lý do gì to tát ở đây cả.”


      “Ồ, được. Vậy cà phê nhé?”


      “Chỉ cà phê thôi.”


      Nhân viên phục vụ bước đến, xinh đẹp, tóc đen, chân dài, nhưng Dexter thậm chí buồn nhìn lên. Hẳn có điều gì đó rất ổn, Emma thầm nghĩ, khi cậu ấy thậm chí thèm liếc mắt với người phục vụ. gọi nước uống bằng thứ tiếng Pháp thông thường đầy khoa trương, sau đó mỉm cười ngượng nghịu khi nhìn thấy cái nhướng mày của Dexter. “Mình học ấy mà.”


      “Mình nghe thấy thế.”


      “Dĩ nhiên là ấy hiểu được từ nào. Có lẽ ấy mang ra con gà quay.”


      Im lặng. Thay vào đó, ngồi lấy móng tay nghiền những hạt đường mặt bàn kim loại. lại cố gợi chuyện, chuyện gì đó vô thưởng vô phạt.


      “Lần cuối cậu ở Paris là khi nào?”


      “Khoảng ba năm trước. Vợ chồng mình đến đây trong kỳ nghỉ ngắn xa hoa. Bốn đêm ở George Cinq.” búng viên đường hình vuông xuống dòng kênh. “ là lãng phí tiền bạc.”


      Emma mở miệng định nhưng rồi ngậm lại. Chẳng có gì để cả. Trước đó, đưa ra nhận xét “Ít ra cậu cảm thấy cay đắng.”


      Nhưng Dexter chớp mắt lia lịa, lắc đầu rồi thúc tay mình vào tay . “Mình nghĩ những gì chúng ta làm trong vài ngày tới là cậu dẫn mình thăm thú số nơi và mình chỉ loanh quanh và đưa ra những lời nhận xét ngu ngốc.”


      mỉm cười, thúc tay lại câu. “ thể tưởng tượng được, những gì cậu trải qua,” và đặt tay mình lên tay . Sau phút, đặt tay lên tay , và cứ thế, họ đặt tay lên tay nhau, càng lúc càng nhanh, chẳng khác nào trò chơi của trẻ con. Nhưng đó cũng giống như phần việc của các diễn viên, khiến cảm thấy miễn cưỡng, tự nhiên, và trong phút bối rối, quyết định giả vờ về sinh.


      Trong căn phòng , hôi hám nhìn trừng trừng vào gương, đưa tay giật giật mái tóc ngang như thể kéo cho nó dài ra. thở dài, tự nhủ phải bình tĩnh. Chuyện xảy ra, việc đó, nó chỉ xảy ra lần, có gì to tát, ấy là người bạn cũ. xả nước bồn cầu để làm ra vẻ như mình vệ sinh rồi bước ra ngoài dưới ánh nắng chiều ấm áp. Nằm bàn ngay phía trước mặt Dexter là cuốn tiểu thuyết của . Vẻ thận trọng, ngồi xuống, gõ gõ ngón tay lên cuốn sách.


      “Ở đâu ra thế này?”


      “Mình mua ở nhà ga. Ở đó có rất nf. Cuốn sách này được bày ở khắp mọi nơi, Em à.”


      “Cậu đọc nó chưa?”


      “Chưa qua đến trang thứ ba.”


      “Dex, đùa đâu.”


      “Emma, mình nghĩ sách rất hay.”


      “À, nó chỉ là cuốn sách thiếu nhi ngớ ngẩn.”


      , hay lắm. Mình tự hào về cậu. Ý mình là mình phải đứa con mới lớn, nhưng cuốn sách này khiến mình buồn cười. Mình đọc mạch từ đầu đến cuối. Và mình với tư cách người suốt mười lăm năm qua vẫn chưa đọc xong Howard’s Way.”


      “Ý cậu là Howards End. Howard’s Way có nội dung hoàn toàn khác.”


      “Gì cũng được. Mình chưa từng đọc bất cứ thứ gì từ đầu đến cuối như thế.”


      “À, chữ in khá to.”


      “Và đó chính là thứ mà mình thích ở nó, chữ to. Và những bức tranh. Các hình minh họa buồn cười chết được Em à. Mình thể nghĩ ra những điều đó.”


      “À, cảm ơn...”


      “Hơn nữa, cuốn sách thú vị và hài hước, mình rất tự hào về cậu, Em à. ra...” rút cây bút ra khỏi túi. “Mình muốn cậu ký tên lên cuốn sách này cho mình.”


      “Đừng có dở người thế.”


      , cậu phải ký. Cậu là...” Dexter đọc từ bìa sau của cuốn sách. “... ‘tác giả truyện thiếu nhi hấp dẫn nhất sau Roald Dahl.’


      “Đó là cháu chín tuổi của ông chủ nhà xuất bản.” lấy bút gõ gõ vào tay . “Dex, mình vẫn ký đâu.”


      “Thôi nào. Năn nỉ đó.” đứng lên, vờ vệ sinh. “Mình để nó ở đây, và cậu phải viết điều gì đó đấy. Điều gì đó riêng tư, để ngày hôm nay nhé, phòng khi cậu trở nên cực kỳ nổi tiếng, và mình cần kiếm chác chút đỉnh.”


      Trong căn phòng , Dexter đứng đó tự hỏi mình có thể duy trì điều này được bao lâu. Vào lúc nào đó, họ phải chuyện, điên khi cứ vòng vo như thế này. xả nước bồn cầu để làm như mình vệ sinh , rửa tay và chùi lên tóc khô, sau đó bước ra vỉa hè, nơi Emma vừa gập cuốn sách lại. bước đến đọc lời tặng, nhưng đặt tay lên bìa sách.


      “Khi nào có mình hẵng đọc.”


      ngồi xuống đặt sách vào túi, và chồm người qua bàn, như thể quay trở lại với công việc chính. “Giờ mình phải hỏi. Mọi việc thế nào?”


      “Ồ, tuyệt. Thủ tục ly dị hoàn tất trong tháng Chín, ngay trước lễ kỷ niệm. Gần hai năm trong niềm hạnh phúc lứa đôi.”


      “Cậu có chuyện nhiều với ấy ?”


      , nếu mình có thể tránh được. Ý mình là bọn mình còn la hét nhục mạ và ném đồ đạc tung tóe nữa, giờ chỉ là có, , chào, và tạm biệt. Ít nhiều đó là tất cả những gì bọn mình khi cưới nhau. Cậu nghe gì chưa, họ chuyển đến sống cùng ở chỗ Callum rồi đấy? Trong ngôi biệt thự dở người của ở Muswell Hill, nơi bọn mình từng đến dự dạ tiệc...”


      “Có, mình có nghe .”


      nhìn có vẻ gay gắt. “Từ ai? Callum hả?”


      “Dĩ nhiên là . Chỉ là, cậu biết đó, từ mọi người.”


      “Mọi người cảm thấy thương hại mình.”


      thương hại, chỉ là... quan tâm.” nhăm mũi tỏ vẻ thích. “Đó phải là điều tồi tệ, Dex, mọi người quan tâm đến cậu. Cậu chuyện với Callum chưa?”


      “Chưa. tìm đủ cách. Cứ nhắn tin liên tục, giống như có chuyện gì xảy ra. ‘Nào bạn! Hãy gọi cho bọn mình.’ nghĩ cả hai nên uống chút gì đó, và ‘ mọi chuyện.’ Có lẽ mình nên , đúng ra, vẫn nợ mình ba tuần lương.”


      “Cậu vẫn còn làm việc à?”


      hẳn thế. Bọn mình cho thuê ngôi nhà chết tiệt ở Richmond, và cả căn hộ nữa, vì thế mình sống bằng số tiền từ việc cho thuê đó.” uống nốt phần cà phê còn lại và nhìn ra bờ kênh. “Mình biết, Em à. Mười tám tháng trướcm mình có gia đình, nghiệp - hẳn là nghiệp, nhưng mình có nhiều cơ hội, lúc đó mình vẫn nhận được nhiều lời mời. Chiếc xe đa dụng, ngôi nhà xinh đẹp ở Surrey...”


      “... thứ mà cậu ghét cay ghét đắng.”


      “Mình ghét nó.”


      “Cậu ghét chiếc xe đa dụng đó.”


      “À, đúng, mình ghét nó, nhưng nó là của mình. Và giờ bỗng nhiên, mình sống chiếc giường xếp ở Kilbủn với nửa danh sách đồ dùng khi cưới và mình... chẳng có gì cả. Chỉ có mình và đống đồ nấu nướng chết tiệt. Cuộc đời mình coi như chấm hết.”


      “Cậu có biết mình nghĩ cậu nên làm gì ?”


      “Làm gì?”


      “Có lẽ...” hít hơi dài, nắm lấy các ngón tay . “Có lẽ cậu nên van xin Callum để được làm việc trở lại.” nhìn trừng trừng và giật phắt tay ra. “Đùa thôi! Mình chỉ đùa thôi!” rồi phá lên cười.


      “À, mình mừng vì cậu thấy buồn cười khi cuộc hôn nhân của mình kết thúc, Em à.”


      “Mình thấy nó buồn cười. Mình chỉ nghĩ tự thán có lẽ phải là câu trả lời.”


      phải là tự thán. Đó là .”


      “Cuộc đời mình coi như chấm hết?”


      “Mình chỉ thế. Mình biết. Chỉ là...” nhìn xuống kênh thở dài não nề. “Khi mình còn trẻ, mọi thứ dường như dễ dàng. Giờ chẳng gì là dễ dàng cả.”


      Emma, người giờ có hoàn cảnh hoàn toàn đối lập, chỉ đơn giản thôi. “Chuyện tồi tệ đến thế đâu.”


      “Vậy là có hướng sáng sủa phải ? Việc vợ mình chạy theo thằng bạn thân nhất của mình...”


      “Và cậu ta phải là bạn thân nhất của cậu, cậu chuyện với cậu ta nhiều năm rồi, đó chỉ là, mình chỉ là... Được, đối với khởi đầu, đó phải là chiếc giường xếp ở Kilburn, nó là căn hộ hai buồng hoàn hảo ở West Hampstead. Hẳn mình sướng chết được nếu có căn hộ như thế. Và cậu chỉ ở đó cho đến khi lấy lại căn hộ cũ.”


      “Nhưng hai tuần nữa mình ba bảy tuổi! Thực tế là mình ở tuổi trung niên!”


      “Ba bảy vẫn là ngoài ba mươi! Có thế thôi. Và , lúc này đúng là cậu có việc làm, nhưng cậu hoàn toàn sống bằng trợ cấp. Cậu có thu nhập từ tiền cho thuê nhà, điều này may mắn đến mức thể tin được nếu cậu hỏi mình. Nhiều người có thể thay đổi được hậu vận. Vất vả thời gian ngắn cũng chẳng sao, vì lúc cậu kết hôn cũng có hạnh phúc lắm đâu hả Dex. Mình biết mà, mình luôn phải nghe cậu ca thán điều này. Rằng ‘Bọn mình bao giờ chuyện, bao giờ vui vẻ, bao giờ chơi...’ Mình biết chuyện này khó khăn, nhưng cậu có thể xem đây như khởi đầu mới! bắt đầu hoàn toàn khác. Cậu có thể làm bao nhiêu việc ấy chứ, chỉ cần cậu quyết định thôi...”


      “Như việc gì?”


      “Mình biết - truyền thông chẳng hạn? Cậu có thể thử làm lại công việc dẫnc hương trình?” Dexter rên lên. “Thôi được, thứ gì đó đằng sau hậu trường? Nhà sản xuất hay đạo diễn.” Dexter nhăn mặt. “Hay, hay nhiếp ảnh! có thời cậu luôn về nhiếp ảnh còn gì. Hay thực phẩm, cậu có thể, mình biết nữa, nhưng có thể làm gì đó về thực phẩm. Và nếu vẫn ưng cậu vẫn luôn có khả năng về bộ môn Nhân học để mà dựa dẫm vào.” vỗ vỗ vào mu bàn tay cậu để nhấn mạnh: “Mọi người luôn cần đến các nhà nhân học.” mỉm cười, đoạn chợt nhớ ra rằng mình nên mỉm cười. “Cậu khỏe mạnh, có năng lực, tài chính ổn định, ông bố khá hấp dẫn ở tuổi ngoài ba mươi. Cậu ... ổn thôi, Dex à. Cậu chỉ cần lấy lại tự tin. Thế thôi.”


      thở dài, nhìn ra bờ kênh. “Vậy đó có phải là lời động viên của cậu ?”


      “Chính nó. Cậu nghĩ sao?”


      “Mình vẫn muốn nhảy xuống con kênh này.”


      “Có lẽ chúng ta nên thôi.” đặt tiền lên bàn. “Căn hộ của mình chỉ cách đây khoảng hai mươi phút bộ về hướng kia. Chúng ta có thể bộ, hoặc taxi...” đứng lên nhưng Dexter vẫn nhúc nhích.


      “Điều buồn nhất là mình rất nhớ Jasmine.” Emma ngồi trở lại. “Ý mình là nó khiến mình muốn phát điên lên dù mình cũng chẳng phải là người cha tốt hay đại loại thế.”


      “Ồ, thôi nào.”


      “Em à, mình , mình là kẻ hoàn toàn vô dụng. Mình cảm thấy phẫn nộ. Mình muốn ở đó. Hầu như lúc nào bọn mình cũng giả vờ là gia đình hoàn hảo, mình luôn nghĩ rằng đây là sai lầm, điều này phải dành cho mình. Mình từng nghĩ chẳng phải tuyệt vời khi được ngủ như trước, được chơi vào cuối tuần hoặc chỉ cần ra ngoài, thức khuya tận hưởng vui vẻ. Được tự do, bị ràng buộc trách nhiệm. Và lúc này, mình có tất cả những điều đó, nhưng những gì mình làm là ngồi thinh lặng với đống đồ trong những chiếc hộp các tông và nhớ con mình.”


      “Nhưng cậu có thể gặp nó nhiều hơn, cậu có thể cầu...”


      “Mình làm thế! Nhưng ngay cả lúc này, cậu có thể nhìn thấy được nỗi sợ hãi trong mắt con bé khi mẹ nó lái xe ; đừng để con lại với con người buồn bã kỳ cục này! Mình mua cho nó rất nhiều quà, là thảm hại, có cả đống quà mỗi lần con bé đến, giống như đón Giáng sinh mỗi sáng thức dậy, bởi nếu mở quà mình biết làm gì với nó. Nếu mình mở quà con bé bắt đầu khóc toáng lên đòi mẹ, mà theo nó mẹ ở đây có nghĩa là mẹ nó và cái tên Callum khốn kiếp kia, mình thậm chí biết mua gì cho con bé, bởi mỗi lần gặp, nó lại khác trước. Kiểu như khi quay lưng độ tuần, hay mười ngày là mọi thứ thay đổi rồi! Ý mình là nó bắt đầu biết , vì Chúa, và mình được nhìn thấy điều đó xảy ra! Sao có thể thế được? Sao mình có thể bỏ lỡ điều đó được? Mình muốn rằng đó là việc của mình? Mình chưa làm bất cứ điều gì sai, và bỗng nhiên...” Giọng run lên lúc, và nhanh chóng chuyển sang giọng đầy giận dữ: “... và trong khi đó, dĩ nhiên là tên Callum chó chết kia có mặt ở đó với họ, trong ngôi nhà to lớn của ta ở Muswell Hill chết tiệt...”


      Nhưng cơn giận dữ ngăn nổi giọng vỡ òa. đột ngột ngừng , ấn hai tay vào hai bên mũi và mở to mắt như thể cố ngăn cái hắt hơi.


      “Cậu sao chứ?” hỏi, đặt tay lên đầu gối .


      gật đầu. “Mình như thế này suốt cả tuần đâu, mình hứa đấy.”


      sao đâu.”


      “Nhưng mình thấy có sao. Nó làm mình... mất phẩm giá.” đột ngột đứng lên nhặt túi xách. “Nào, Em. Hãy chuyện gì khác . Kể cho mình nghe gì đó . Kể mình nghe về cậu ấy.”


      Họ bộ dọc theo bờ kênh, men theo quảng trường République, sau đó về phía Đông dọc đường Faubourg St-Denis, trong lúc ấy kể về công việc của mình. “Cuốn thứ hai là phần tiếp theo của cuốn trước. Trí tưởng tượng của mình tốt đến thế đấy. Mình hoàn thành được ba phần tư cuốn sách rồi. Julie Criscoll tham gia chuyến du lịch của trường đến Paris và cậu bạn người Pháp này, hai người cùng nhau lao vào đủ các cuộc phiêu lưu, đầy ngạc nhiên, bất ngờ. Đó là lý do mình ở đây. Để ‘nghiên cứu’ ấy mà.”


      “Và cuốn đầu tiên tiêu thụ tốt chứ?”


      “Người ta bảo với mình thế. À, đủ tốt để họ trả cho mình viết thêm hai cuốn nữa.”


      sao? Hai cuốn tiếp theo nữa?”


      “E là thế. Julie Criscoll là thứ mà họ gọi là sản phẩm có thể nhượng quyền. Hình như đó là nơi tiền xuất . Phải nhượng được quyền! Và họ bàn bạc với những người bên truyền hình. Về chương trình gì đó. chương trình thiếu nhi, dựa những hình minh họa của mình.”


      “Cậu đùa hả!”


      “Mình biết, nghe ngốc nghếch phải ? Mình làm trong lĩnh vực ‘truyền thông’! Mình là Trợ lý Sản xuất!”


      “Điều đó có nghĩa là gì?”


      “Chẳng có gì cả. Ý mình là mình quan tâm. Mình thích công việc đó. Nhưng ngày nào đó mình thích viết cuốn sách cho người lớn. Đó là thứ mình luôn muốn viết, cuốn sách lớn, tuyệt tác tầm cỡ quốc gia đầy giận dữ, thứ gì đó phóng khoáng và phí thời gian, tiết lộ tâm hồn của con người, phải những thứ ngớ ngẩn về việc vuốt ve, hôn hít đám con trai Pháp ở sàn nhảy.”


      “Và chỉ có thể phải ?”


      “Có lẽ thế. Mà cũng có thể đó chỉ là điều tự nhiên; cậu bắt đầu bằng việc muốn thay đổi thế giới bằng ngôn ngữ, và cuối cùng lại nghĩ rằng chỉ cần kể vài câu chuyện vui là đủ. Ôi Chúa, nghe mình kia. Như viết hồi ký vậy.”


      Cậu huých khủy tay vào .


      “Gì thế?”


      “Mình mừng cho cậu, vậy thôi.” choàng cánh tay qua hai vai và siết chặt. “ nhà văn. nhà văn . Cuối cùng cậu cũng làm được những gì cậu muốn.” Họ như thế, chút ngượng nghịu và thiếu tự nhiên, túi xách ở tay kia của đập mạnh vào chân cho đến khi cảm thấy quá bất tiện và rút cánh tay lại.


      Họ tiếp tục , và tâm trạng họ dần khá hơn. Đám mây xám tản ra và Faubourg St-Denis mang diện mạo mới khi trời bắt đầu chuyển sang đêm. Ồn ào, huyên náo và chứa đầy thanh của cuộc sống, nhiều chỗ trông giống như những khu chợ Hồi giáo, Emma chốc chốc lại liếc nhìn Dexter, trông như hướng dẫn viên du lịch đầy lo lắng. Họ băng qua Đại lộ Belleville rộng lớn ồn ào và tiếp tục về phía đông dọc đường 19 và 20. Leo lên đồi, Emma chỉ tay về những thanh chắn mà thích, tràng về lịch sử địa phương, Piaf và Công xã Paris 1871, cộng đồng Nam Phi và Trung Hoa, trong khi Dexter nửa lắng nghe nửa băn khoăn điều gì xảy ra khi họ về đến căn hộ của . Nghe này, Emma, về những gì xảy ra...


      ”Nó kiểu như Hackney của Paris,” .


      Dexter cười theo kiểu muốn chọc giận người khác.


      thúc khuỷu tay vào cậu. “Gì thế?”


      “Chỉ có cậu đến Paris và thấy cái đó giống Hackney thôi.”


      “Nó thú vị đấy chứ. Mình nghĩ thế.”


      Cuối cùng, họ rẽ xuống con phố tĩnh lặng và đến nơi trông như cửa ga ra, nơi Emma ấn mã số vào tấm bảng và dùng vai đẩy cánh cửa nặng trịch ra. Họ bước vào cái sân có tường rào bao quanh, trông bừa bộn, đổ nát, các phía đều bị che khuất bởi các tòa nhà gần đó. Quần áo được phơi những ban công gỉ sét, những chậu hoa tồi tàn rủ xuống trong ánh nắng chiều. Cái sân vang vọng tiếng ồn của những chiếc tivi bật, tiếng trẻ em chơi bóng đá bằng quả bóng tennis, và Dexter cố kiềm chế cảm giác bực mình vừa thoáng qua. Nghĩ đến kỳ nghỉ này, hình dung về quảng trường rợp bóng cây, những thứ này đều ổn, đều hợp thời dù theo kiểu công nghiệp, ngoại thành, nhưng khí lãng mạn hẳn khiến cho mọi thứ dễ thở hơn chút.


      “Như mình , có gì to tát đâu. Leo lên tầng năm nhé. Mình e là phải thế thôi.”


      bật công tắc đèn thiết bị bấm giờ, và họ bắt đầu leo lên chiếc cầu thang xập xệ bằng sắt, được thiết kế xoay dốc đứng và chiếc cầu thang như sắp bong khỏi các bức vách xung quanh. Emma bỗng nhận ra điều rằng tầm nhìn của Dexter rơi đúng ngang lưng , và bắt đầu bồn chồn đưa tay ra sau váy để vuốt thẳng những nếp gấp nhưng đó là điều cần thiết. Khi họ đến đầu cầu thang của tầng thứ ba, đèn của thiết bị bấm giờ phụt tắt và họ đứng trong bóng tối lúc, Emma dò dẫm đằng sau để tìm bàn tay của Dexter, và dẫn bước tiếp lên cầu thang cho đến khi họ đứng bên ngoài cánh cửa. Trong ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ, họ nhìn sau mỉm cười.


      “Đây rồi. Chez Moi!(38-)


      Từ túi xách, rút ra chùm chìa khóa liểng xiểng và bắt đầu tìm cách mở dãy khóa số phức tạp. Sau hồi, cánh cửa mở ra, họ bước vào căn hộ nhưng thoải mái với sàn gỗ sơn xám bong ra, chiếc ghế sofa lớn và chiếc bàn gọn gàng nhìn ra khoảnh sân , bốn thành bàn đều chất đầy những cuốn sách tiếng Pháp trông có vẻ chân phương. Hoa hồng tươi và trái cây Pháp được đặt bàn trong gian bếp liền kề, và thông qua cánh cửa khác, Dexter thoáng nhìn thấy giường ngủ. Họ chưa về chỗ ngủ, nhưng có thể thấy rằng đó là chiếc giường kỹ và cồng kềnh giống như nhà ở trang trại. phòng ngủ, giường ngủ. Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, như thể khẳng định điều mà nhìn thấy. liếc nhìn chiếc ghế sofa xem nó có phải là loại có thể trải ra để dùng vào việc khác . . chiếc giường độc nhất. có thể cảm nhận được máu lưu chuyển mạnh mẽ trong ngực mình, mặc dù có lẽ đó chỉ là do vừa leo cầu thang.


      đóng cửa và cả căn phòng bỗng im phăng phắc.


      “Vậy. Chúng ta đến nơi!”


      “Nhà được đấy.”


      “Ừ cũng được. Nhà bếp ngay đây.” Việc leo cầu thang, cộng với tâm trạng căng thẳng khiến Emma thấy khát nước, và bước đến tủ lạnh, mở cửa tủ lấy ra chai nước có ga. uống ngay, uống từng ngụm lớn, đột nhiên, Dexter đặt tay lên vai , và rồi biết bằng cách nào, đứng trước mặt , và hôn . Miệng vẫn còn đầy nước sủi bọt, ngậm miệng chặt để nước bắn vào mặt như cái ống hút. Tựa người ra sau, chỉ tay vào hai má mình phồng lên như cá nóc, đập tay ra hiệu rằng “đợi chút.”


      Vẻ hào hiệp, Dexter lùi lại để nuốt hết nước xuống. “Mình xin lỗi.”


      sao. Cậu làm mình bất ngờ quá, vậy thôi.” dùng mu bàn tay chùi miệng.


      “Ổn rồi chứ?”


      “Ổn rồi, nhưng Dexter, mình phải với cậu...”


      lại bắt đầu hôn , vụng về áp môi mạnh khi ngửa người lên bàn, khiến vài thứ đồ rơi xuống sàn nhà, vì thế phải xoay người để ngăn lọ hoa rơi xuống.


      “Ôi.”


      “Dex à, việc là...”


      “Xin lỗi, mình chỉ...”


      “Nhưng vấn đề là...”


      “Hơi tự nhiên...”


      “Mình quen với người.”


      lùi lại bước.


      “Cậu hẹn hò.”


      người. chàng. Mình qua lại với chàng này.”


      chàng. Được. sao. Thế là ai?”


      “Mọi người vẫn gọi ấy là Jean-Pierre. Jean-Pierre Dusollier.”


      “Người Pháp à?”


      . Dex, ấy là người xứ Wales.”


      có gì, mình chỉ ngạc nhiên thôi.”


      “Ngạc nhiên vì ấy là người Pháp, hay ngạc nhiên vì mình người bạn trai?”


      , chỉ có thể... à, việc đó hơi nhanh, phải ? Ý mình là cậu mới chỉ ở đây vài tuần. Cậu sắp xếp hành lý trước hay....”


      “Hai tháng! Mình ở đây hai tháng rồi, và mình gặp Jean-Pierre tháng trước.”


      “Và cậu gặp ta ở đâu?”


      “Tại quán rượu gần đây.”


      quán rượu . Được. Bằng cách nào?”


      “Bằng cách nào?”


      “... cậu gặp được ta?”


      “À, ừ, mình ăn tối mình, đọc sách, và người này cùng với bạn bè, và ấy hỏi mình đọc gì.” Dexter rên lên và lắc đầu, tựa như thợ thủ công chế nhạo tác phẩm của thợ thủ công khác. Emma lờ , bước sang phòng khách. “Và rồi bọn mình chuyện...”


      Dexter tiếp. “Gì cơ, bằng tiếng Pháp?”


      “Đúng, bằng tiếng Pháp, và bọn mình nhanh chóng trở thành bạn bè, và giờ ... bọn mình hẹn hò!” thả người xuống ghế sofa. “Giờ cậu biết rồi đấy!”


      “Được, mình hiểu.” Chân mày nhướn lên sau đó hạ xuống, nét mặt nhăn nhó như thể vừa muốn hờn dỗi, vừa muốn mỉm cười. “À, mừng cho cậu, Em à. Điều đó tuyệt.”


      “Đừng có hạ cố với mình, Dexter. Cứ như mình là bà già đơn vậy.”


      “Mình có ý đó!” Vờ như vô tình, nhìn ra khoảng sân bên dưới cửa sổ. “Vậy chàng Jean...này như thế nào?”


      “Jean-Pierre. ấy tử tế. Rất đẹp trai, rất quyến rũ. đầu bếp cừ khôi, ấy biết tất cả các món ăn, rượu này, nghệ thuật này, và cả kiến trúc nữa. Cậu biết đó, rất, rất... Pháp.”


      “Gì cơ, ý cậu là thô lỗ?”


      .”


      “Ở bẩn?”


      “Dexter!”


      “Đeo vòng hành củ quanh cổ rồi cỡi xe đạp vòng quanh...”


      “Chúa ơi, đôi lúc thể chịu đựng được cậu...”


      “Được, vậy điều đó có nghĩa gì, cái từ ‘rất Pháp’ đó?”


      “Mình biết, chỉ là rất điềm tĩnh, thư thái và...”


      “Gợi cảm?...”


      “Mình ‘gợi cảm’.”


      , nhưng cậu trở nên rất gợi cảm, đùa nghịch với tóc, áo sơ mi cài cúc...”


      từ ngốc nghếch, ‘gợi cảm’ ấy...”


      “Nhưng cậu thèm muốn tình dục phải ?”


      “Dexter, sao cậu lại...?”


      “Hãy nhìn mình , cậu đỏ mặt, cậu hơi toát mồ hôi...”


      “Chẳng có lý do gì để cậu phải... sao cậu lại thế?”


      “Thế nào?”


      là... mọn, giống như mình làm sai điều gì vậy!”


      “Mình mọn, mình chỉnghix...” dừng lại, quay mặt nhìn ra cửa sổ, trán chạm vào cửa kính. “Giá như cậu cho mình biết điều này trước khi đến đây, mình hẳn đặt chỗ ở khách sạn.”


      “Cậu vẫn có thể ở đây! Tối nay, mình đến ngủ với Jean-Pierre.” Dù quay lưng về phía nhưng vẫn cảm nhận được rằng do dự. “Tối nay ngủ ở chỗ Jean-Pierre.” Co tựa người ra ghế sofa, khum hai tay lên mặt. “Vậy cậu nghĩ như thế nào hả Dexter?”


      “Mình biết,” thầm vào khung cửa sổ. “ phải thế này.”


      “À, mình xin lỗi.”


      “Thế cậu nghĩ vì sao mình đến tìm cậu, Em?”


      “Để nghỉ ngơi thời gian. Để lãng quên mọi thứ. Để ngắm cảnh!”


      “Mình đến để về những gì xảy ra. Cậu và mình, cuối cùng chúng ta được ở cùng nhau.” dùng móng tay khoét vào phần vữa trát cửa sổ. “Mình chỉ nghĩ nó vấn đề lớn đối với cậu. Chỉ có thế.”


      “Dexter, mình ngủ với nhau lần rồi.”


      “Ba lần!”


      “Dex, ý mình là phải là số lần giao hợp. Ý mình là lần, vào đêm đó, bọn mình ngủ cùng nhau đêm.”


      “Và mình chỉ nghĩ đó có thể là điều đáng ghi nhớ! Điều kế tiếp mình biết là cậu bỏ chạy đến Paris và sà vào vòng tay của tên người Pháp gần nhất...”


      “Mình ‘bỏ chạy’, vé đặt trước rồi! Sao cậu lại nghĩ rằng mọi thứ xảy ra là vì cậu chứ?”


      “Và cậu gọi cho mình, trước khi cậu...”


      “Để làm gì, để xin phép cậu ư?”


      , để xem mình cảm thấy thế nào về điều đó.”


      “Đợi ... cậu bực mình vì chúng ta chưa kiểm tra cảm giáccủa nhau? Cậu bực mình vì cậu nghĩ mình nên đợi cậu sao?”


      “Mình biết,” thầm. “Có lẽ thế!”


      “Ôi Chúa, Dexter, có phải... có phải cậu ghen ?”


      “Dĩ nhiên là !”


      “Vậy sao cậu lại dỗi?”


      “Mình dỗi.”


      “Thế nhìn mình đây.”


      làm theo cầu, cách nóng nảy, khoanh tay trước ngực, và Emma thể nhịn cười được.


      “Sao? Có chuyện gì?” bực tức hỏi.


      “À, cậu cũng nhận thấy có mỉa mai ở đây, Dex.”


      “Sao điều này lại mỉa mai?”


      “Cậu bỗng trở nên cổ hủ và... truyền thống.”


      im lặng lúc, sau đó quay nhìn ra cửa sổ.


      Với thái độ hòa giải, , “Cậu xem... cả hai chúng ta đều hơi say rồi.”


      “Mình say đến thế...”


      “Thế mà cậu cởi quần dài khi chưa cởi giày đấy Dex!” tuy nhiên, vẫn quay lại. “Đừng đứng cạnh cửa sổ nữa. Đến đây ngồi cạnh mình, được ? khoanh đôi chân trần ghế dài. đập trán vào khung cửa kính lần, hai lần, sau đó nhìn , bước qua phòng sà xuống bên cạnh như đứa trẻ vừa học về. thư thái đặt chân mình lên đùi .


      “Được, cậu muốn về đêm đó? Vậy hãy .”


      gì. lấy ngón chân chọc chọc vào , cuối cùng, khi nhìn lên, . “Được, mình trước.” hít hơi sâu. “Mình nghĩ rằng cậu rất buồn và hơi say, nên cậu đến tìm mình đêm đó và chuyện chỉ... xảy ra có thế thôi. Mình nghĩ vì đau khổ khi phải chia tay Sylvie, việc dọn ra ngoài mà được gặp Jasmine, cậu cảm thấy hơi đơn vì thế cậu cần bờ vai để dựa vào khóc lóc. Hoặc để ngủ cùng. Đó là những gì mình nghĩ đấy. Mình chỉ như bờ vai để cậu ngủ cùng thôi.”


      “Vậy đó là điều cậu nghĩ sao?”


      “Đó là điều mình nghĩ.”


      “... và cậu chỉ ngủ với mình để giúp mình cảm thấy tốt hơn?”


      “Thế cậu có cảm thấy tốt hơn ?”


      “Có, rất nhiều.”


      “À, mình cũng thế , vậy đó. Nó có tác dụng.”


      “... nhưng đó phải là vấn đề chính.”


      “À, có nhiều lý do tồi tệ hơn khi ngủ với ai đó. Hẳn cậu biết.”


      “Nhưng tình dục thương hại sao?”


      phải thương hại, đó là lòng trắc .”


      “Đừng trêu mình, Em.”


      “Mình trêu, chỉ là... nó chẳng liên quan gì đến thương hại, và cậu biết điều đó. Nhưng nó... phức tạp. Chúng ta. Lại đây nào cậu?” Mình dùng chân thúc vào lần nữa và sau lúc, nhích đến như cái cây đổ, đầu tựa vào vai .”


      thở dài. “Dex, chúng ta biết nhau rất lâu rồi.”


      “Mình biết. Mình chỉ nghĩ đó là ý kiến hay. Dex và Em. Em và Dex, hai chúng ta. Hãy thử điều đó thời gian, xem mọi việc đến đâu. Mình nghĩ đó cũng là điều cậu từng muốn.”


      “Đúng thế. từng muốn. Vào cuối những năm 1980.”


      “Vậy sao giờ lại ?”


      “Bởi quá muộn. Chúng ta làm việc đó quá muộn. Mình quá mệt mỏi rồi.”


      “Cậu mới có hơn ba lăm tuổi thôi mà!”


      “Mình chỉ cảm thấy thời gian dành cho chúng ta trôi qua, chỉ có thế,” .


      “Làm sao cậu biết được nếu như chúng ta chưa thử lần?”


      “Dexter... mình có người khác!”


      Họ ngồi im lúc, lắng nghe tiếng trẻ con hò hét bên dưới khoảng sân , thanh của những chiếc ti vi gần đó.


      “Và cậu thích ta? chàng này?”


      “Mình thích, mình rất thích ấy.”


      đưa tay xuống và nắm lấy bàn chân của vẫn còn dính bụi bẩn từ ngoài đường. “ lựa chọn thời điểm của mình chẳng hợp lý chút nào, phải ?”


      , .”


      nhìn ngắm bàn chân trong tay mình. Các móng chân được sơn màu đỏ, nhưng lớp sơn bị tróc ra, móng ngón út gần như chẳng còn lớp sơn nào bên . “Bàn chân cậu kinh tởm.”


      “Mình biết điều đó.”


      “Ngón chân út của cậu trông như hạt ngô ấy.”


      “Thế đừng nghịch nó nữa.”


      “Vậy đêm đó...” ấn ngón tay cái vào phần cứng dưới lòng bàn chân . “Vậy nó có đúng là đêm tồi tệ ?”


      dùng chân kia thúc mạnh vào hông . “Dexter, đừng cónhử mình.”


      “Mình hoàn toàn có ý đó, hãy cho mình biết .”


      , Dexter, đó phải là đêm tồi tệ, ra nó là trong những đêm đáng nhớ của đời mình. Nhưng mình vẫn nghĩ làcta nên dừng ở đó.” thả hai chân xuống ghế và ngồi sát vào cho đến khi hông họ chạm vào nhau, nắm lấy tay , tựa đầu vào vai . Cả hai nhìn về phía giá sách, cho đến khi Emma thở dài. “Mình biết nữa, nhưng sao cậu những điều này... từ tám năm trước?”


      biết, có lẽ vì quá bận... theo đuổi thú vui, mình nghĩ thế.”


      ngẩng đầu lên nhìn từ bên. “Và lúc này cậu ngừng theo đuổi thú vui, cậu nghĩ ‘ bạn cũ Em tốt bụng, hãy thử với ấy...’”


      “Ý mình phải thế...”


      “Mình phải là phần thưởng an ủi, Dex. Mình phải là cứu cánh của cậu. Mình nghĩ là mình xứng đáng nhiều hơn thế.”


      “Và mình cũng nghĩ cậu xứng đáng nhiều hơn thế. Đó là lý do mình đến đây. Cậu là người kỳ diệu, Em à.”


      Sau lúc, đứng phắt dậy, nhặt chiếc gối ghế, ném mạnh nó vào đầu , rồi về phía phòng ngủ. “Câm miệng lại, Dex.”


      đưa tay nắm lấy tay khi qua nhưng hất ra. “Cậu định đâu?”


      tắm, thay đồ. thể ngồi đây cả đêm được!” hét lên từ phía bên kia phòng, giận dữ lôi quần áo từ trong tủ ra thả nó lên giường. “Dù sao ấy đến đây trong hai mươi phút nữa!”


      “Ai đến đây?”


      “Cậu nghĩ là ai? BẠN TRAI MỚI của mình!”


      “Jean-Pierre sắp đến đây?”


      “Ừm. Tám giờ.” bắt đầu tháo những chiếc nút áo sơ mi, sau đó dừng lại, nôn nóng kéo nó qua đầu và ném xuống sàn nhà. “Chúng ta ăn tối! Cả ba người chúng ta!”


      ngả đầu ra sau rên lên. “Ôi Chúa ơi. Có cần phải thế ?”


      “Mình e là có. Tất cả được sắp xếp.” Lúc này trần truồng, và giận dữ với chính mình, với tình huống này. “Bọn mình đưa cậu đến nhà hàng nơi bọn mình gặp nhau lần đầu! Quán rượu nổi tiếng! Bọn mình ngồi ở chính cái bàn đó, nắm tay nhau và kể cho cậu nghe mọi chuyện! Nó rất, rất lãng mạn.” dập mạnh cửa phòng tắm, hét to từ trong đó. “Và chẳng có gì để phải ngượng ngùng cả!”


      Dexter nghe tiếng nước chảy, và nằm dựa người ra ghế, nhìn lên trần nhà, lúc này cảm thấy bối rối với chuyến phiêu lưu nực cười này. nghĩ mình có câu trả lời, rằng họ có thể cứu giúp nhau, trong khi thực ra, Emma sống rất tốt trong nhiều năm qua. Nếu ai đó cần được cứu rỗi người đó chính là .


      Và có lẽ Emma đúng, có lẽ chỉ cảm thấy hơi đơn. nghe tiếng cái ống nước cũ rích kêu ồng ộc khi tắt vòi sen, và lại nó rồi, cái từ kinh tởm, đáng xấu hổ. đơn. Và tồi tệ hơn cả là biết rằng đó là . Chưa bao giờ trong đời mình, nghĩ rằng mình đơn. Trong buổi sinh nhật lần thứba mươi của mình, mời bạn bè đầy cả hộp đêm đường Regent; mọi người đứng xếp hàng vỉa hè để được vào tham dự. Thẻ SIM của chiếc điện thoại trong túi quần chứa đựng hàng trăm số điện thoại của những người mà gặp gỡ trong mười năm qua, thế nhưng, người duy nhất mà lúc nào cũng muốn chuyện đứng ở ngay căn phòng sát bên.


      Liệu đây có phải là ? ngẫm nghĩ lại điều này lần nữa và khi thấy nó đúng là thế, bỗng đứng dậy với ý định cho biết. bước về phía phòng tắm và rồi dừng lại.


      có thể nhìn thấy qua khe hở của cánh cửa. ngồi cạnh chiếc bàn phấn kiểu thập niên 50, mái tóc ngắn vẫn còn ướt sau khi tắm, mặc chiếc áo đầm lụa đen kiểu cũ dài qua gối, phần khóa kéo phía sau lưng vẫn để hở đến dưới thắt lưng, đủ rộng để có thể nhìn thấy bên dưới cầu vai. ngồi bất động, thẳng lưng và trông khá thanh lịch, như thể chờ ai đến kéo khóa chiếc váy giúp vậy, và ý nghĩ đó quá hấp dẫn, điều gì đó thân mật và đáng hài lòng về cử chỉ đơn giản đó, vừa quen thuộc vừa mới mẻ, đến mức gần như muốn bước thẳng vào phòng. kéo khóa áo lên, sau đó hôn vào đường cong giữa cổ và vai rồi cho biết.


      Nhưng thay vào đó, lại lặng lẽ đứng nhìn khi với tay lấy cuốn sách bàn phấn, cuốn từ điển -Pháp lớn với nhiều trang được đánh dấu. bắt đầu đọc lướt qua các trang, sau đó bỗng nhiên dừng lại, đầu hạ xuống, hai tay day day trán và đẩy mái tóc cắt ngang ra sau, lầm bầm cách đầy giận dữ. Dexter cười khi nhìn thấy trạng thái cáu tiết của , thầm nghĩ, nhưng lại liếc nhìn về phía cửa và vội bước lùi lại. Tấm ván sàn bật lên dưới chân khi nghênh ngang về phía gian bếp, mở cả hai vòi nước và loay hoay rửa cốc chén cách cần thiết bên dưới vòi nước chảy như bằng chứng ngoại phạm. Sau lúc, nghe tiếng reng của chiếc điện thoại kiểu nghe cho cuộc đối thoại giữa và Jean-Pierre. tiếng thầm bằng tiếng Pháp của người . căng tai lắng nghe nhưng chẳng hiểu được từ nào cả.


      Tiếng chuông vang lên lần nữa khi tắt máy. lúc sau, đứng ngay lối cửa phía sau lưng . “Ai gọi thế?” hỏi qua mà ngoảnh lại nhìn.


      “Jean-Pierre.”


      ta thế nào?”


      ấy ổn. Ổn thôi.”


      “Tốt. Vậy, mình nên thay đồ. Mấy giờ ta đến đây?”


      ấy đến đây.”


      Dexter quay lại.


      “Gì cơ?”


      “Mình bảo ấy đừng đến đây.”


      sao? Cậu bảo thế sao?”


      rất muốn cười...


      “Mình bảo với ấy rằng mình bị viêm amiđan.”


      ... muốn cười to, nhưng dám, phải lúc này. lau tay. “ thế nào? Viêm amiđan. Bằng tiếng Pháp ấy.”


      đưa các ngón tay lên cổ. “Je suis très désolé, mais mes glandes sont gonfléesi(39), “ rên rỉ cách yếu ớt. “Je pense que je peux avoir l’amygdalite(40).”


      “L’amy...”


      “L’amygdalite.”


      “Cậu có bảng từ vựng nuột .”


      “À, cậu biết đó.” nhún vai khiêm nhường. “Mình phải tra từ điển đấy chứ.”


      Họ nhìn nhau mỉm cười. Và rồi, như thể ý nghĩ được xuất trong đầu, nhanh chóng sải ba bước dài qua phòng, ôm lấy khuôn mặt trong tay và hôn , đặt tay lên lưng , nhận thấy chiếc áo vẫn chưa kéo khóa, phần lưng trần mát rượi và vẫn còn ướt sau khi tắm. Họ cứ đắm đuối hôn nhân nhau như vậy lúc lâu. Sau đó, vẫn còn giữ khuôn mặt trong tay, chăm chú nhìn . “Dexter, nếu cậu còn coi thường mình.”


      “Mình ...”


      “Ý mình là, nếu cậu còn khiến mình thất vọng hoặc dấm dúi làm gì đó sau lưng mình, mình giết cậu. Mình thề có Chúa, mình ăn tim cậu.”


      “Cậu ư?”


      “Mình thề là mình làm thế.”


      Và rồi cau mày, lắc đầu, sau đó choàng hai tay quanh lần nữa, áp mặt vào vai , tạo ra thanh nghe như tiếng gầm gừ.


      “Có chuyện gì vậy?” hỏi.


      có gì. Ồ, có gì. Chỉ là...” ngước nhìn . “Mình cứ nghĩ là rốt cuộc mình quên được cậu.”


      “Mình nghĩ là cậu làm được,” .


      Chú thích:


      36. Thôi , thôi .


      37. Kỳ nghỉ có gì hay ? Tối nay chơi đâu ?


      38. Về đến nhà rồi!


      39. Em xin lỗi, nhưng cổ họng em bị sưng.


      40. Em nghĩ là mình bị viêm amiđan.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Phần 4


      2002 - 2005


      Nhữngnămcuốiđộtuổibamươi


      “Họ rất ít khi về cảm xúc của nhau: những từ ngữ đẹp đẽ và ân cần có lẽ còn cần thiết giữa hai người bạn trải qua thử thách thời gian như thế.”


      Thomas Hardy, Cách xa đám đông điên rồ


      Chương 16


      Sáng thứ Hai


      Thứ Hai, ngày 15 tháng Bảy năm 2002


      Belsize Park


      Như thường lệ, đồng hồ báo thức vang lên lúc 7 giờ 5. Bên ngoài, trời sáng rạng, trong xanh, nhưng ai trong hai người chịu nhúc nhích. Thay vào đó, họ vẫn nằm im lìm, cánh tay choàng qua eo , cổ chân họ đan vào nhau, chiếc giường đôi của Dexter tại căn hộ ở Belsize Park, nơi mà cách đây nhiều năm được gọi là căn hộ độc thân.


      thức giấc được lúc, trong đầu diễn tập lại giọng và cách dùng từ ngữ sao cho vừa tự nhiên vừa có ý nghĩa, và khi cảm thấy cũng dậy, . “ có thể điều này được ?” từ sau cổ , mắt vẫn nhắm, miệng vẫn còn dính lại vì ngái ngủ.


      ,” đáp với thái độ hơi thận trọng.


      nghĩ điên khi em giữ lại căn hộ của em.”


      Vẫn nằm quay lưng về phía , mỉm cười. “Có sao đâu.”


      “Ý là đằng nào hầu như đêm nào em cũng ở đây.”


      mở mắt ra. “Ý là em nhất thiết đêm nào cũng ở đây.”


      , muốn em ở lại đây.”


      xoay người lại nhìn , và thấy mắt vẫn còn nhắm nghiền. “Dex, có phải ?...”


      “Gì cơ?”


      “Có phải rủ em làm bạn cùng nhà với ?”


      mỉm cười nhưng vẫn mở mắt, nắm tay , bên dưới tấm chăn và siết chặt. “Emma, em ở cùng nhé?”


      “Cuối cùng!” thầm. “Dex, đó là tất cả những gièm muốn.”


      “Vậy, sao nào, đồng ý chứ?”


      “Để em suy nghĩ .”


      “Được, nhớ cho biết nhé? Bởi nếu em thích rủ người khác vào ở cùng.”


      “Em suy nghĩ mà.”


      mở mắt. hy vọng là đồng ý. “Còn phải suy nghĩ gì chứ?”


      “Chỉ là, em biết nữa. Sống cùng nhau.”


      “Bọn mình sống cùng nhau ở Paris.”


      “Em biết, nhưng đó là Paris.”


      “Chẳng ít nhiều, chúng ta cũng sống cùng nhau.”


      “Em biết, chỉ là em...”


      “Và điên khi em phải thuê nhà, trong tình hình thị trường nhà đất nay thuê nhà chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ.”


      cứ như cố vấn tài chính riêng của em vậy. Rất lãng mạn.” chu môi hôn , nụ hôn buổi sáng đầy thận trọng. “Vấn đề này chỉ là việc lên kế hoạch tài chính khôn ngoan, phải nào?”


      “Chủ yếu là thế, nhưng nghĩ mọi chuyện cũng ... tốt cả thôi.”


      “Tốt.”


      “Khi sống ở đây.”


      “Thế còn Jasmine?”


      “Con bé quen với điều đó. Hơn nữa, nó chỉ mới hai tuổi rưỡi, việc này phụ thuộc vào nó, hay mẹ nó, phải ?”


      “Và liệu cuộc sống có hơi...”


      “Hơi sao?”


      được tự nhiên. Ba người chúng ta vào những ngày cuối tuần.”


      “Chúng ta xoay xở được.”


      “Em làm việc ở đâu?”


      “Em có thể làm việc ở đây khi làm.”


      “Và đưa những người tình của đâu?”


      thở dài, cảm thấy hơi chán ngán với câu đùa này sau năm gần như thủy chung đến độ điên cuồng. “Bọn đến khách sạn.”


      Họ lại rơi vào im lặng khi radio cất tiếng rì rầm, Emma nhắm mắt lại cố hình dung mình mở các thùng các tông, tìm chỗ để quần áo, sách vở của mình. ra, thích khí ở căn hộ tại của hơn, căn phòng gác mái ấm áp và hơi có chút tự do phóng khoáng cạnh đường Hornsey. Chỉ đơn giản là Belsize Park quá ngăn nắp, đắt đỏ, và bất kể nỗ lực từ bản thân cùng xâm chiếm dần dần của đám sách vở, quần áo của , căn hộ của Dexter vẫn mang khí cuảnn năm sống độc thân: máy chơi game, chiếc ti vi bự chảng, chiếc giường khoa trương. “Em biết nữa, em cứ nghĩ khi mở chiếc tủ quần áo là thấy... đống quần lót hay những thứ tương tự thế, được vùi bên dưới.” Nhưng mở lời, và cảm thấy như thế cần phải đề nghị lại điều gì đó.


      “Có lẽ chúng ta nên nghĩ đến việc cùng nhau mua nơi nào đó,” . “Nơi nào đó rộng rãi hơn.” lần nữa, họ lướt qua chủ đề lớn hơn chưa từng được đến. Tiếp theo là khoảng im lặng kéo dài, và tự hỏi liệu có phải ngủ tiếp rồi , cho đến khi lên tiếng:


      “Được thôi. Tối nay chúng ta về việc đó.”


      Và rồi ngày nữa trong tuần lại bắt đầu, giống như ngày hôm qua và những ngày sắp tới. Họ thức dậy, thay quần áo, Emma lại lục túng số quần áo khiêm tốn mà nhồi nhét trong chỉ ngăn kệ tủ của mình. tắm trước, sau đó đến , suốt thời gian đó, đến cửa hàng, mua báo và mua sữa nếu cần. đọc những trang thể htao, đọc tin tức và sau đó ăn sáng, ăn uống trong yên lặng thoải mái, đoạn dắt xe đạp của mình từ phòng trước ra và cùng chen chúc đến ga tàu điện. Mỗi ngày, họ thường hôn chào tạm biệt vào khoảng tám giờ hai mươi lăm phút.


      “Sylvie đưa Jasmine đến đây lúc bốn giờ,” . “ trở về lúc sáu giờ. Em có chắc là cảm thấy phiền khi ở đây chứ?”


      “Dĩ nhiên là rồi.”


      “Và em ổn với Jasmine chứ?”


      “Ổn. Bọn em sở thú hoặc chơi đâu đó.”


      Sau đó, họ lại hôn nhau, rồi làm việc của , làm việc của , và thế là ngày ngày cứ trôi qua, nhanh chưa từng thấy.


      Công việc. trở lại với việc kinh doanh của riêng mình, mặc dù từ “kinh doanh” nghe có phần quá to tát đối với quán ăn khu phố giữa Highgate và Archway.


      Ý tưởng này được ấp ủ ở Paris, trong suốt mùa hè dài kỳ lạ mà họ “tháo dỡ” cuộc đời , sau đó “lắp” nó trở lại. Đó chính là ý tưởng của Emma khi cả hai ngồi bên ngoài quán ăn gần công viên Butter Chaumont ở phía Đông Bắc. “ thích thực phẩm,” , “ hiểu biết về rượu. có thể bán loại cà phê ngon, pho mát nhập khẩu, tất cả những thứ theo trào lưu mà mọi người thích nay. có gì khoa trương hay tốn kém, chỉ là quán ăn tử tế, với bàn ghế được đặt bên ngoài vào mùa hè.” Lúc đầu, hất đầu khó chịu với từ “cửa hàng”, thể hình dung là “chủ cửa hàng” hay, thậm chí tệ hơn, chủ cửa hàng tạp hóa. Nhưng “chuyên gia về thực phẩm nhập khẩu” nghe có vẻ hay ra trò. Tốt hơn là nên nghĩ về nó như là nhà hàng/quán cafe phục vụ các món ăn. doanh nhân.


      Vì thế, vào cuối tháng Chín, khi Paris bắt đầu mất sức hấp dẫn của nó, họ cùng nhau trở về Luân Đôn bằng tàu hỏa. Với làn da hơi rám nắng và những bộ quần áo mới, họ bước tay trong tay sân ga, cảm giác như mới đặt chân đến Luân Đôn lần đầu, đầy ắp những kế hoạch và dự án, những quyết tâm và hoài bão.


      Bạn bè họ đều gật đầu tán thành cách nghiêm túc, đầy tình cảm, như thể họ biết chuyện từ lâu. Emma lại được giới thiệu với bố của Dexter - “Dĩ nhiên làt còn nhớ. gọi tôi là người ủng hộ chủ nghĩa phát xít.” - và họ đưa ra ý tưởng về công việc kinh doanh mới này với hy vọng ông giúp đỡ về mặt tài chính. Khi Allison qua đời, mọi người ngầm hiểu rằng có khoản tiền được trao cho Dexter vào thời điểm thích hợp, và dường như đây là lúc để làm điều đó. Trong suy nghĩ của Stephen Mayhew, ông vẫn cho rằng cậu con trai của mình cháy túi đến đồng xu cuối cùng, nhưng điều đó chẳng thấm gì so với việc được biết rằng bao giờ xuất ti vi nữa. Và còn có giúp đỡ của Emma. Bố Dexter thích Emma, và lần đầu tiên trong nhiều năm, ông thấy thích con trai của mình chỉ vì .


      Họ cùng nhau tìm được địa điểm. cửa hàng cho thuê băng đĩa lỗi thời với những kệ băng video đầy bụi, tạm đóng cửa và với hối thúc cuối cùng từ phía Emma, Dexter quyết định tiến tới, thuê vị trí này trong mười hai tháng. Suốt tháng Giêng dài ẩm ướt, họ dọn sạch các giá kệ và chuyển những bộ phim của Steven Seagal đến các cơ sở từ thiện tại địa phương. Họ bóc sạch rồi sơn các bức tường thành màu trắng kem, lắp các khung gỗ màu tối, lùng sục các nhà hàn, quán ăn phá sản khác và mua được chiếc máy pha cà phê công nghiệp, các ngăn làm lạnh, những tủ lạnh có cửa kính phía trước: tất cả những nhà hàng thất bại này đều nhắc nhở về những gì phải đánh đổi, rằng có nhiều khả năng thất bại.


      Nhưng lúc nào cũng có Emma bên cạnh, thúc giục , thuyết phục rằng việc làm là đúng đắn. Nơi này rất có triển vọng, các nhà môi giới bất động sản thế, dần dần chứa đầy những chuyên gia trẻ tuổi, những người biết giá trị của từ “thợ thủ công” và muốn thưởng thức món đùi vịt, những vị khách sẵn sàng trả hai bảng cho ổ bánh mì “bất bình thường” hay miếng pho mát dê có kích cỡ bằng quả bóng quần. Nhà hàng này là nơi mọi người đến để viết tiểu thuyết cách đầy khoa trương.


      Vào ngày đầu xuân, họ ngồi vỉa hè đầy nắng bên ngoài nhà hàng vừa mới sửa sang lại phần và viết ra danh sách những cái tên có thể đặt được: những cụm từ nghe rất sến như magasin, vin, pain, Paris được phát thành ‘Paree’, cho đến khi họ quyết định chọn từ Nhà hàng Belleville, mang đến hương vị của quận 19 ở Paris. Vậy là thành lập công ty, cái thứ hai sau công ty TNHH Mayhew TV với Emma làm thư ký cho , và đồng thời là nhà đầu tư theo cách khiêm tốn nhưng vô cùng quan trọng. Tiền bắt đầu xuất từ hai cuốn sách đầu tiên về “Julie Criscoll”, loạt chương trình truyền hình sôi động được ủy thác thực đợt hai, người ta còn tính đến việc bán các sản phẩm như hộp bút, bưu thiếp sinh nhật, thậm chí là tạp chí tháng. thể phủ nhận rằng, lúc này, ở vị trí mà mẹ gọi là “giàu có”. Sau hồi tự thuyết phục mình, thấy mình ở vào vị trí kỳ lạ, hơi “dữ dội” là có thể giúp đỡ Dexter về tài chính. Sau hồi ậm ừ băn khoăn, chấp nhận.


      Họ khai trương nhà hàng vào tháng Tư, và trong sáu tuần đầu tiên, chỉ đứng ở quầy gỗ, nhìn mọi người vào, ngó quanh, ngửi ngửi rồi lại ra. Nhưng rồi người ta bắt đầu truyền tai nhau, mọi thứ bắt đầu khởi sắc và thấy mình có thể tuyển thêm vài nhân viên. bắt đầu có được những khách hàng ruột, thậm chí còn trở nên thích thú với công việc của mình.


      Và giờ nơi này trở thành địa điểm hợp thời dù theo cách điềm tĩnh, thuần chất hơn so với con người trước đây. Nếu có thể nổi tiếng lúc này, đó cũng chỉ là trong phạm vi địa phương, và chỉ vì cách lựa chọn các loại trà thảo dược, nhưng vẫn là “người tình” dịu dàng của những bà mẹ trẻ lắm tiền nhiều của - những người đến đây để thưởng thức món bánh nướng sau lớp học dành cho thai phụ, và theo cách khiêm tốn, gần như thành công trở lại. mở cái móc khóa nặng ở những cánh cửa chớp kim loại, lúc này nóng rực khi chạm tay vào trong buổi sáng mùa hè oi ả này. kéo chúng lên, mở cửa và cảm nhận, điều gì ư? Hài lòng? Gần như hạnh phúc? , đúng hơn là hạnh phúc. cách thầm kín, và lần đầu tiên trong nhiều năm, cảm thấy tự hào về chính mình.


      Dĩ nhiên vẫn có những ngày thứ Ba ẩm ướt và buồn tẻ, khi kéo cửa chớp xuống và chậm rãi ngồi uống những phần rượu vang, nhưng phải hôm nay. Hôm nay là ngày ấm áp, buổi tối gặp con của mình, ở với nó trong tám ngày tiếp theo trong khi Sylvie và cái gã xấu xa Callum đó tận hưởng trong những kỳ nghỉ định kỳ của họ. Bằng phép màu kỳ lạ, Jasmine giờ hai tuổi rưỡi, điềm tĩnh, xinh đẹp hệt mẹ nó, và nó có thể đến chơi ở nhà hàng, vui đùa với các nhân viên khác, và khi về nhà tối nay, Emma có mặt ở đó. Lần đầu tiên trong nhiều năm, ít nhiều cảm thấy ở đúng nơi mà mình muốn. người bạn đời mà thương, say mê đồng thời là người bạn thân nhất. con thông minh, xinh đẹp. làm rất tốt. Mọi thứ đều tốt miễn sao có gì thay đổi.


      Cách đó hai dặm, ngay cạnh đường Hornsey, Emma leo lên các bậc thang, mở khóa cửa trước và cảm nhận cái khí lạnh lẽo, trống trải của căn hộ có người ở trong bốn ngày. pha trà, ngồi ở bàn giấy, bật máy tính lên và nhìn chăm chăm vào đó trong gần giờ đồng hồ. Có nhiều việc cần phải làm - đọc duyệt kịch bản cho loạt chương trình “Julie Criscoll” lần hai, viết tiếp năm trăm chữ cho tập ba, vẽ các hình minh họa. Có nhiều thư tay và email từ những độc giả trẻ tuổi, những lời lẽ thiết tha và thường mang tính cá nhân đến độ gây bối rối khiến phải chú ý đến, tâm với về nỗi đơn, chuyện bị bắt nạt hay về những cậu bạn mà mình thích chết được.


      Nhưng suy nghĩ của lại quay về với lời đề nghị của Dexter. Suốt mùa hè dài kỳ lạ ở Paris năm ngoái, họ đưa ra số cam kết nhất định về tương lai của mình - nếu họ thực có tương lai cùng nhau - và tập trung vào những chủ đề là họ sống cùng nhau: cuộc sống riêng, căn hộ riêng, bạn bè riêng. Họ cố gắng để ở cùng nhau, và dĩ nhiên là chung thủy với nhau, nhưng theo cách truyền thống. thơ thẩn quanh các nhà môi giới bất động sản vào cuối tuần, cùng dự tiệc, tặng hoa vào ngày lễ Tình nhân, sử dụng những đồ vật gia đình hay tượng trưng cho đôi . Cả hai đều thử làm điều đó nhưng ai thành công cả.


      hình dung đây là kiểu sống mới mẻ, phức tạp và đại. Nhưng cần phải nỗ lực rất nhiều để làm như họ muốn ở cùng nhau, nhiều đến mức dường như thể tránh khỏi trường hợp tronghai người kiệt sức. Chỉ có điều, nghĩ đó là Dexter. chủ đề hầu như được ra, và lúc này có vẻ còn cách nào để lảng tránh nó. phải hít sâu và ra từ đó. Con cái. , phải “con cái”, tốt nhất là đừng làm hoảng sợ, tốt hơn hết là dùng số ít. muốn có đứa con.


      Họ về điều đó trước đây, theo cách quanh co, bông đùa, và huyên náo về việc có thể, trong tương lai, khi mọi thứ ổn định hơn chút. Nhưng cuộc sống cần ổn định như thế nào nữa? Chủ đề đó luôn hữu và họ thường xuyên chạm phải nó. Đó là mỗi lần bố mẹ gọi điện, đó là mỗi lần và Dexter làm tình với nhau (ít hơn so với thời gian trong căn hộ ở Paris, nhưng vẫn đủ nhiều.) Nó khiến thức giấc nửa đêm. Đôi khi, dường như vẽ nên hình ảnh cuộc đời mình theo những gì lo lắng vào lúc ba giờ sáng. có thời nghĩ quá nhiều về bạn trai, sau đó là tiền bạc, rồi đến nghiệp, đến mối quan hệ của vấn đề này. ba mươi sáu tuổi, có đứa con là điều mong muốn, và nếu muốn, có lẽ tốt hơn hết là họ nên...


      Gì cơ? Kết thúc ư? Có vẻ quá đáng và hèn hạ khi đưa ra tối hậu thư kiểu như thế, và suy nghĩ về việc thực điều đó dường như ngoài sức tưởng tượng, ít ra là trong lúc này. Nhưng kiên quyết đưa ra vấn đề này tối nay. , phải tối nay, phải thời đierem có mặt Jasmine, nhưng sớm thôi. Sớm thôi.


      Sau buổi sáng lãng phí thời gian, Emma quyết định bơi vào giờ ăn trưa, lặn ngụp trong làn nước mát nhưng vẫn sao khiến cho đầu óc thông suốt được. Sau đó, với mái tóc vẫn còn ướt nhẹp, đạp xe về căn hộ của Dexter và nhìn thấy chiếc xe ô tô hai cầu màu đen to tổ chảng sát khí đằng đằng đợi bên ngoài ngôi nhà. Đó là loại xe dành cho các băng đảng, có thể nhìn thấy hai bóng người tựa vào kính chắn gió, to và lùn; khoa tay múa chân tranh luận. Dù ở bên này đường nhưng Emma vẫn có thể nghe thấy tiếng họ cãi vã, và khi đạp xe đến gần hơn, có thể nhìn thấy khuôn mặt cau có của Callum, và Jasmine ngồi ở ghế sau, mắt dán chặt vào cuốn truyện tranh cố lờ tiếng ồn phía trước. Emma gõ gõ vào cửa sổ gần Jasmine nhất và thấy con bé nhìn lên cười toe toét, hàm răng trắng bé xíu trong cái miệng rộng, con bé căng người để thoát khỏi dây an toàn.


      Nhìn qua cửa kính xe, Emma và Callum gật đầu chào nhau. Có điều gì đó trong sân chơi theo phép xã giao của chung thủy, ly thân và ly hôn, nhưng bổn phận của mỗi người đều được nêu , trạng thái thù địch được tuyên bố, và bất kể quen biết ta gần hai mươi năm nhưng Emma còn chuyện trực tiếp với Callum. Còn đối với vợ cũ, Sylvie và Emma đối xử nhau theo cách thiện chí hơn, nhưng dù thế giữa hai người vẫn có ghét bỏ mơ hồ nào đó.


      “Xin lỗi về điều đó!” Sylvie , bước xuống khỏi xe. “Chỉ là chút bất đồng về số lượng hành lý cần mang theo!”


      “Những kỳ nghỉ có thể khiến ta căng thẳng,” Emma có ý gì. Jasmine được tháo đai an toàn và trèo lên vòng tay Emma, khuôn mặt con bé áp vào cổ , đôi chân gầy gò vòng qua hông . Emma mỉm cười vẻ hơi bối rối, như thể muốn , “tôi có thể làm gì đây?” và Sylvie mỉm cười lại, nụ cười cứng nhắc, tự nhiên đến mức ngạc nhiên là ta phải sử dụng đến các ngón tay.


      “Bố đâu rồi?” Jasmine hỏi, miệng vẫn áp vào cổ Emma.


      “Bố làm, sớm về thôi.”


      Emma và Sylvie lại mỉm cười.


      “Công việc bên đó thế nào?” Sylvie hỏi. “Nhà hàng phải ?”


      “À, là rất tốt.”


      “À, tôi xin lỗi vì gặp ấy. Hãy gửi lời hỏi thăm của tôi đến ấy nhé.”


      Lại khoảng im lặng. Callum nhắc nhở ta bằng cách khởi động xe.


      có muốn vào nhà ?” Emma hỏi nhưng biết câu trả lời.


      , chúng tôi phải rồi.”


      “Lần này hai người đâu?”


      “Mexico.”


      “Mexico. nơi đáng đấy.”


      rồi à?”


      , nhưng tôi từng làm việc cho nhà hàng Mexico.”


      Đúng là Sylvie tặc lưỡi, và tiếng của Callum vọng ra từ ghế lái. “ nào! muốn tránh kẹt xe.”


      Jasmine được đưa trở lại xe để chào tạm biệt, được dặn dò ngoan ngoãn và xem ti vi quá nhiều và Emma thận trọng mang hành lý của Jasmine vào trong nhà, chiếc va li nhựa màu hồng có bánh xe và cái ba lô có hình gấu trúc. Khi trở ra, Jasmine đứng đợi trong tư thế khá nghiêm trang vỉa hè, ôm chồng truyện tranh trước ngực. xinh xắn, thanh tú trong trắng, khuôn mặt thoáng chút buồn bã, con của mẹ nó, chứ phải của Emma.


      “Chúng tôi phải đây. Thời gian gần đây, việc kiểm tra hành lý cứ như cơn ác mộng ấy.” Sylvie gập đôi chân dài để ngồi vào xe giống như người ta gập con dao. Callum nhìn chăm chăm về phía trước.


      “Vậy Mexico vui vẻ nhé. Hãy thưởng thức trò lặn ống thở nhé.”


      phải lặn ống thở, lặn bình khí chứ. Lặn ống thở là trò trẻ con.” Sylvie cay nghiệt cách cố ý.


      Emma kiềm chế. “Xin lỗi. Lặn bình khí! Đừng chết đuối nhé!” Sylvie nhướn chân mày, miệng ta khum thành hình chữ ‘o’ và Emma có thể gì đây. Sylvie, ý tôi là làm ơn đừng chết đuối. Tôi muốn chết đuối. Song quá muộn, lời cũng ra rồi, viễn cảnh về hội nữ tu khiến người ta thấy đau lòng. Sylvie đặt nụ hôn lên đỉnh đầu Jasmine, đóng rầm cửa và chiếc xe lăn bánh.


      Emma và Jasmine đứng vẫy tay chào.


      “Nào, Min, bố cháu đến sáu giờ mới về. Cháu muốn làm gì bây giờ?”


      biết ạ.”


      “Còn sớm. Hay chúng ta sở thú nhé?”


      Jasmine gật đầu háo hức. Emma cầm thẻ gia đình đến sở thú, và vào nhà để sửa soạn cho buổi chiều nữa với con của người khác.


      Ở trong chiếc xe to đùng màu đen, người từng là bà Mayhew ngồi khoanh tay trước ngực, đầu tựa vào tấm kính đen, hai chân nhét vào chỗ trống trong khi Callum nguyền rủa giao thông đường Euston. Dạo này, họ hiếm khi chuyện, chỉ có la hét và rít lên, và kỳ nghỉ này, giống như bao kỳ nghỉ khác, là nỗ lực hàn gắn tình cảm của cả hai.


      Năm vừa qua của cuộc đời năm thành công. Callum bộc lộ là kẻ thô lỗ cục mịch và ích kỷ. Những gì từng cho là động lực và tham vọng lại là tâm trạng muốn về nhà vào ban đêm. nghi ngờ ta bồ bịch. ta có vẻ như bực bội vì có mặt của Sylvie trong nhà ta, và cả diện của Jasmine nữa; ta hét vào mặt con bé chỉ vì nó hành xử như đứa trẻ, hay tránh né có mặt của nó. ta tuôn ra những từ ngu xuẩn về con bé: “Của nợ, Jasmine, của nợ.” Vì Chúa, nó chỉ mới hai tuổi rưỡi. Dù đãng trí và thiếu trách nhiệm, nhưng ít ra Dexter vẫn hăng hái, đôi khi quá hăng hái là khác. Trong khi Calllum lại đối xử với Jasmine như nhân viên vô tích . Và nếu trước đây, gia đình đề phòng Dexter giờ họ lại rất coi thường Callum.


      Giờ đây, mỗi khi gặp chồng cũ, ta đều mỉm cười, mỉm cười để thể niềm hạnh phúc của ta giống như thành viên của giáo phái sùng kính nào đó. ta tung Jasmine lên , cõng nó lưng, tận dụng mọi cơ hội để thể ta trở thành người cha tuyệt vời như thế nào. Và cả cái Emma này nữa, tất cả những gì Jasmine kể đều là Emma thế này, Emma thế kia và Emma là bạn thân, thân nhất của con như thế nào. Con bé mang về nhà những mẩu mì ống được dính vào tấm bưu thiếp đầy màu sắc và khi Sylvie hỏi đó là gì, con bé đó là Emma, sau đó cứ thao thao bất tuyệt về việc họ sở thú cùng nhau như thế nào. Hình như là họ còn có tấm thẻ gia đình. Lạy Chúa, tự mãn thể chịu đựng được của đôi đó, Dex và Em, Em và Dex, ta với cái cửa hàng rẻ tiền, trong khi Callum có 48 chi nhánh Natural Stuff, và còn nữa, ta với chiếc xe đạp và cái eo to đùng, lối hành xử như sinh viên và vẻ ngoài nhăn nhở của ta. Trong suy nghĩ của Sylvie, còn có điều gì đó hiểm ác và đầy toan tính về việc Emma được giới thiệu từ mẹ đỡ đầu sang mẹ kế, như thể ta luôn mình ở đó, quanh quẩn và chờ đợi thời cơ để hành động. Đừng chết đuối nhé! Con bò cái hỗn xược.


      Bên cạnh , Callum nguyền rủa giao thông đường Marylebone và Sylvie cảm thấy càng ai oán với hạnh phúc của người khác, cộng với cảm giác bất hạnh khi nhận thấy bản thân mình lựa chọn sai lầm. Cả nỗi buồn nữa, buồn về tất cả những suy nghĩ xấu xa, tử tế và hằn học này. Suy cho cùng, chính là người bỏ rơi Dexter và là người khiến ta đau lòng.


      Lúc này, Callum nguyền rủa giao thông đường Westway. muốn sớm có đứacon, nhưng bằng cách nào? Phía trước tuần lặn bằng bình khí tại khách sạn sang trọng ở Mexico, và biết trước rằng điều này đủ.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 17


      Thứ Ba, ngày 15 tháng Bảy năm 2003


      Bắc Yorkshire


      Ngôi nhà nghỉ hè chẳng hề giống với những gì được nhìn thấy trong các bức ảnh. bé và tối tăm, nó có mùi thôn quê, mùi nước xịt phòng, những chiếc tủ chén sờn cũ, và dường như vẫn còn lưu lại cái lạnh lẽo của mùa đông trong các vách tường bằng đá, nên dù là vào ngày tháng bảy nóng như đổ lửa, nó vẫn lạnh lẽo và ẩm thấp.


      Tuy nhiên, điều đó dường như quan trọng. Ngôi nhà vẫn có thể sử dụng được, tách biệt và hình ảnh những cánh đồng hoang ở phía Bắc Yorkshire ngoạn mục, dù chỉ nhìn qua những ô cửa sổ bé xíu. Hầu như ngày nào họ cũng dạo hoặc lái xe dọc theo bãi biển, thăm thú chốn xưa cũ mà Emma còn nhớ được từ những chuyến thời thơ ấu, những thị trấn bụi bặm dường như vẫn mang phong cách của năm 1976. Hôm nay, ngày thứ tư của chuyến du lịch, họ ở Filey, và dọc theo khu dạo mát rộng lớn nhìn ra biển, vẫn còn khá vắng vẻ vào ngày thứ Ba trong học kỳ.


      “Có thấy chỗ kia ? Đó là nơi chị bị chó cắn.”


      “Hay đấy. Giống chó nào vậy?”


      “Ồ, xin lỗi, khiến em phát chán phải ?”


      “Chỉ chút thôi.”


      dễ dàng, e là thế. Còn những bốn ngày nữa.”


      Vào buổi chiều, theo dự định là họ bộ đến thác nước mà Emma lên kế hoạch từ đêm trước, nhưng sau giờ, họ thấy mình cánh đồng hoang, nhìn dán mắt vào tấm bản đồ Khảo sát Quân nhu nhưng chẳng hiểu được gì và trước khi từ bỏ ý định, họ nằm xuống nền đất khô nứt nẻ ngủ lơ mơ dưới ánh nắng. Emma mang theo cuốn sách hướng dẫn về các loài chim và cặp ống nhòm lớn kiểu quân đội thời xưa, to kềnh và nặng uỵch cỡ động cơ diezel, thứ mà lúc này nâng lên để quan sát.


      “Nhìn kìa, kia. Em nghĩ đó là con diều hâu săn gà.”


      “Ừmmm.”


      “Nhìn thử . Nào... ở đằng kia kìa.”


      quan tâm. ngủ đây.”


      “Sao lại quan tâm nhỉ? Đẹp lắm đấy.”


      quá trẻ để ngắm chim.”


      Emma cười lớn. “ buồn cười, biết điều đó mà.”


      “Chúng ta lang thang cũng đủ tồi tệ rồi. Lần tới là nhạc cổ điển.”


      “Quá thờ ơ để ngắm chim...”


      “Sau đó là làm vườn, rồi mua quần jean Marks & Spencer, em muốn chuyển về sống ở vùng quê. Chúng ta gọi nhau là ‘em / ’. Em, có thể nhìn thấy trước điều đó. Đó là trượt dốc.”


      dùng cánh tay nâng đầu lên, nghiêng người qua hôn . “Hãy nhắc lại lần nữa xem vì sao em phải cưới ?”


      “Giờ hủy vẫn còn kịp đấy.”


      “Liệu chúng ta có lấy lại được tiền đặt cọc ?”


      “E là .”


      sao.” lại hôn . “Để em nghĩ .”


      Họ kết hôn vào tháng Mười , lễ cưới nho , kín đáo vào mùa đông tại phòng đăng ký kết hôn, sau đó là bữa tiệc với gia đình và bạn bè thân thiết tại nhà hàng ưa thích tại địa phương. Họ cứ khăng khăng cho rằng đây phải là lễ cưới, đúng hơn là cái cớ để tổ chức tiệc. Lời thề mang tính truyền thống, quá ủy mị và vẫn chưa được viết ra; gần như quá xấu hổ, họ tưởng tượng, khi ngồi đối mặt nhau viết ra những lời hứa này.”


      “Chúng ta thể dùng những lời hứa hứa với vợ cũ của sao?”


      “Em định hứa là nghe lời đấy à?”


      “Chỉ khi nào hứa với em là bao giờ chơi golf.”


      “Và em lấy họ của ?”


      “Emma Mayhew? Em nghĩ có thể tệ hơn.”


      “Em có thể đặt dấu gạch nối ở giữa.”


      “Morley-Mayhew. Nghe giống như ngôi làng ở Cotsworld ấy. ‘Chúng ta chỗ ngay bên ngoài Morley-Mayhew’.”


      Và đây là cách mà họ hướng đến ngày trọng đai này: cợt nhả nhưng trong lòng cũng rất phấn chấn.


      Tuần này ở Yorkshire là cơ hội cuối cùng để có kỳ nghỉ trước ngày trọng đại kín đáo và khiêm tốn của họ. Emma đưa ra hạn chót, còn Dexter lấy làm lo lắng về việc bỏ bê công việc kinh doanh cả tuần, nhưng ít ra chuyến này cũng cho phép họ ghé thăm bố mẹ Emma, kiện mà mẹ xem như chuyến thăm qua đêm của hoàng thân. Bàn ăn được phủ khăn thay vì những cuộn khăn giấy thông thường, có món bánh xốp kem và chai Perrier trong tủ lạnh. Sau khi Emma kết thúc mối quan hệ với Ian, tưởng như Sue Morley thể nào ai được nữa, nếu có, ấy vậy mà bà thậm chí còn gắn bó hơn với Dexter, tán tỉnh bằng chất giọng phát hơi quá và khác thường, giống như chiếc đài biết làm duyên. Với tinh thần đầy ý thức trách nhiệm, Dexter cũng vờ tán tỉnh lại, trong khi các thành viên còn lại của gia đình Morley chẳng biết làm gì ngoài việc lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà và cố gắng để bật cười. Sue quan tâm; đối với bà, dường như điều bà tưởng tượng từ lâu giờ cuối cùng cũng trở thành thực: con kết hôn với Hoàng tử Andrew.


      Nhìn qua đôi mắt của các thành viên trong gia đình mình, Emma cảm thấy tự hào về Dexter; nháy mắt với Sue; tỏ ra trẻ con và hài hước với các em họ , dường như luôn chân thành quan tâm đến những con cá chép của bố và cơ hội chiến thắng của đội Manchester United trong giải ngoại hạng . Duy có em Emma là có vẻ nghi ngờ vẻ quan tâm và chân thành của Dexter. ly dị và nhận nuôi cả hai con trai, với thái độ đầy ai oán và thường xuyên trong trạng thái kiệt sức, Marianne còn tâm trạng nghĩ tới bất cứ đám cưới nào nữa. Đêm hôm đó, họ chuyện trong khi rửa chén bát.


      “Sao mẹ lại chuyện bằng cái giọng dở người đó chứ, đấy là điều mà em muốn biết .”


      “Mẹ thích ấy.”Emma thúc tay vào cánh tay em mình. “Em cũng thích ấy, đúng ?”


      ấy tử tế. Em thích ấy. Chỉ có điều em nghĩ ta đúng ra phải là người nổi tiếng ăn chơi hay đại loại thế.”


      “Chuyện đó xảy ra cách đây lâu rồi. Giờ thế nữa.”


      Và Marianne khịt khịt mũi, ràng là kìm nén để ra điều gì đó về việc thế nào ngựa chả quen đường cũ.


      Từ bỏ ý định tìm kiếm thác nước, họ lái xe trở lại quán rượu địa phương, ăn khoai tây chiên và chơi bi-a cho đến chiều muộn.


      nghĩ là em em thích lắm,” Dexter , tung quả bóng lên để quyết định xem ai đánh trước.


      “Dĩ nhiên là nó thích chứ.”


      ấy chẳng với lấy lời.”


      “Nó chỉ ngại ngùng và hơi gắt gỏng thôi. Nó là thế, em chúng ta mà.”


      Dexter mỉm cười. “Giọng của em kìa.”


      “Giọng em thế nào?”


      “Em dùng lại đúng giọng Bắc kể từ khi chúng ta ở đây.”


      “Vậy sao?”


      “Ngay khi chúng ta đến đường M1.”


      sao chứ?”


      “Hoàn toàn sao hết. Đến phiên ai đánh nhỉ?”


      Emma thắng trong ván đó, rồi họ rảo bộ về ngôi nhà trong ánh đèn đêm, chếnh choáng và đầy tình cảm sau khi uống bia với cái bụng rỗng. kỳ nghỉ để làm việc, theo kế hoạch họ dành thời gian ban ngày cho nhau, còn đến đêm Emma phải làm việc, nhưng chuyến trùng với thời gian dễ thụ thai nhất trong chu kỳ của Emma, và họ buộc phải tận dụng mọi cơ hội lúc này. “Gì cơ, lại nữa à?” Dexter lầm bầm khi Emma đóng cửa và hôn .


      “Chỉ khi muốn.”


      “À, muốn chứ. Chỉ là cảm giác như mình ... ở trại nuôi ngựa hay gì đó.”


      “Ồ, đúng vậy, đúng vậy đấy.”


      Vào khoảng chín giờ, Emma ngủ chiếc giường lớn, thoải mái lắm. Bên ngoài trời vẫn còn sáng, và trong lúc, Dexter nằm lắng nghe nhịp thở của , nhìn ra phần đất của cánh đồng hoang tím ngăn ngắt qua cửa sổ phòng ngủ. Vẫn chợp mắt được, trườn người ra khỏi giường, mặc quần áo, đoạn nhàng bước xuống cầu thang để vào nhà bếp, nơi tự thưởng cho mình ly rượu và tự hỏi họ làm gì bây giờ. Do quen với cuộc sống cuồng nhiệt của Oxfordshire, Dexter cảm thấy kiểu sống tách biệt này đáng sợ. là quá nhiều khi mong chờ có được Internet băng thông rộng ở đây, nhưng trong cuốn quảng cáo, ngôi nhà này cũng khoe khoang đầy tự hào về việc có ti vi, chọn bài hát của Thelonious Monk - thời gian gần đây nghe nhiều nhạc jazz hơn - rồi thả phịch người xuống sofa, làm tung lên đám bụi rồi cầm cuốn sách lên đọc. Nửa đùa nửa , Emma mua cho cuốn Đồi gió hú để đọc trong chuyến , nhưng thấy thể nào đọc được cuốn sách này, vì thế, tìm máy tính xách tay, mở nó ra đoạn nhìn chằm chằm vào màn hình.


      Trong thư mục “Personal Documents” có thư mục khác gọi là “Random”, bên trong đó chứa tập tin khoảng 40KB có tên là bàiphátbiểungàytrọngđại.doc: bài phát biểu của chú rể. kinh khủng của các diễn đạt nửa như ứng khẩu, nửa như rời rạc và ngốc nghếch của tại đám cưới đầu tiên vẫn còn hữu rất ràng, vậy nên lần này, quyết tâm làm tốt, và bắt đầu chuẩn bị cho sớm sủa.


      Cho đến lúc này, nội dung của toàn bài viết như sau.


      Bài phát biểu của chú rể


      Sau cuộc tình như cơn lốc xoáy,v.v...


      Cách chúng tôi gặp nhau. Học cùng trường đại học nhưng chẳng bao giờ biết ấy. gặp ấy đâu đó. Lúc nào ấy cũng tức giận về mái tóc khủng khiếp của mình. Đưa ra những bức hình? Nghĩ rằng tôi là người giàu có. Bộ đồ công nhân bằng vai trúc bâu, hay là tôi tưởng tượng ra? Cuối cùng quen được ấy. gọi bố là người ủng hộ chủ nghĩa phát xít.


      Trở thành những người bạn tốt thỉnh thoảng gặp nhau. Tôi trở thành tên ngốc. Đôi khi nhìn thấy mọi việc ngay trước mắt mình (sến).


      Mô tả Em. Những phẩm chất của ấy. Hài hước. Thông minh. Là người khiêu vũ giỏi nhưng lại nấu ăn rất tệ. Có gu nhạc. Chúng tôi tranh luận nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Xinh đẹp nhưng lại bao giờ biết điều đó, v.v... Đối xử tuyệt vời với Jas, thậm chí chan hòa với vợ cũ của tôi! Hô hô ha ha. Mọi người đều mến ấy.


      Chúng tôi mất liên lạc. Khoảng thời gian ở Paris.


      Cuối cùng được ở cạnh nhau, cuộc tình lốc xoáy gần mười lăm năm, cuối cùng đơm hoa kết quả. Tất cả bạn bè đều tôi như thế. Hạnh phúc hơn bao giờ hết.


      Ngừng lúc để khách mời tán thưởng.


      Công nhận cuộc hôn nhân thứ hai. Lần này làm tốt. Cảm ơn những người phục vụ. Cảm ơn Sue - Jim vì chào đón tôi bằng tình cảm nồng nhiệt. Cảm thấy mình như những người miền Bắc đáng kính ở đây, v.v... Những bức điện tín? Những người bạn vắng mặt. Tiếc vì mẹ có ở đây. Hẳn rất hài lòng. Cuối cùng!


      Nâng cốc với người vợ xinh đẹp của mình blah-di-blah-di-blah-blah-blah-blah-blah.


      Đó là phần mở đầu và dàn ý lên sẵn. bắt đầu làm việc cách hăng hái nhất, chuyển từ phông chứ Courier sang Arial rồi sang Times New Roman và ngược trở lại, chuyển tất cả sang in nghiêng, đếm từ, chỉnh lề và khoảng cách các đoạn để bài phát biểu trông đáng kha khá chút.


      Cuối cùng, bắt đầu đọc to lên, sử dụng đoạn văn như các nốt nhạc, cố diễn lại trôi chảy mà từng thể ti vi.


      “Mình chỉ cần cảm ơn mọi người vì đến đây hôm nay...”


      Nhưng có thể nghe tiếng ván sàn gỗ kêu cót két phía đầu mình, liền nhanh tay đóng máy tính lại, nhét nó dưới ghế sofa và lấy quyển Đồi gió hú ra đọc.


      Trong tư thế trần truồng và vẫn còn ngái ngủ, Emma bước xuống cầu thang, dừng lại nửa chừng rồi ngồi xuống với hai cánh tay choàng qua đầu gối. ngáp ngắn ngáp dài. “Mấy giờ rồi?”


      “Mười giờ kém mười lăm phút. Thời điểm cuồng nhiệt đấy Em à.”


      ngáp lần nữa. “ làm em mệt chết được.” cười khoái chí. “Đúng là ngựa giống.”


      “Em mặc quần áo vào được ?”


      làm gì đó?” giơ cuốn Đồi gió hú lên và Emma mỉm cười. “Tôi thể sống nếu thiếu cuộc đời tôi! Tôi thể sống nếu thiếu linh hồn tôi! Hay là ‘ thể nổi nếu thiếu cuộc đời tôi’ nhỉ? Hay là ‘ thể sống nổi nếu thiếu tình ?’ thể nhớ được.”


      “Chưa đến đoạn đó. Vẫn ở chỗ người phụ nữ tên là Nelly nện thình thịch.”


      “Dần dần hay hơn, em hứa đấy.”


      lại xem nào, vì sao ở đây có ti vi?”


      “Chúng ta phải tự tìm cách giải trí. Trở lại giường và chuyện với em .”


      đứng lên bước qua phòng, nghiêng người xuống thành cầu thang hôn . “Hứa với bắt quan hệ nữa chứ.”


      “Vậy chúng ta làm gì?”


      biết nghe có vẻ kỳ cục,” , trông hơi ngượng ngùng. “Nhưng phiền nếu ta chơi trò xếp chữ đâu.”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 18


      Độ tuổi trung niên


      Thứ Năm, ngày 15 tháng Bảy năm 2004


      Belsize Park


      Có điều gì đó khác thường xuất khuôn mặt Dexter.


      Những sợi lông đen, thô cứng bắt đầu xuất phía gò má , liền với phần lông mày màu xám thỉnh thoảng mọc ra từ chân mày. Như thế chưa đủ, lớp lông mịn xuất quanh tai và ở dưới dái tai; chúng mọc nhanh như rau cải chỉ sau đêm, và điều đó chẳng có mục đích gì ngoài việc chứng tỏ rằng bước vào độ tuổi trung niên. Giờ là độ tuổi trung niên.


      Còn có cả tóc mọc ở điểm giữa trán, đặc biệt trở nên ràng hơn sau khi tắm; hai đường rãnh song song dần rộng ra và tiến lên đỉnh đầu, nơi chúng gặp nhau vào ngày nào đó và tất cả kết thúc. dùng khăn tắm lau khô tóc, sau đó chùi sạch nó và làm tương tự với các đầu ngón tay cho đến khi còn nhìn thấy đường rãnh đó nữa.


      Điều gì đó khác thường xảy đến với cái cổ của Dexter. đường võng xuống phía dưới cằm, cái túi thịt đáng xấu hổ này, giống như cái cổ áo chui đầu có màu da người. đứng truồng trước gương trong nhà tắm, đặt tay lên cổ như thể tìm cách nhét nó trở lại vị trí cũ. Như thể sống trong ngôi nhà xuống cấp - mỗi sáng thức dậy, kiểm tra xem có những vết rạn nứt nào mới xuất trong đêm. Như thể da thịt bắt đầu tách rời khỏi khung xương, cho thấy thể trạng đặc trưng của người lâu đến phòng tập thể dục. bắt đầu có dấu hiệu của cái bụng phệ và, điều khôi hài nhất là có gì đó kỳ lạ xảy ra với hai núm vú của . Có những bộ quần áo mà dám mặc lúc này, những chiếc áo sơ mi bó sát người và những chiếc áo len ba lỗ, bởi có thể nhìn thấy núm vú ở đó, giống như những con sao, thấy mình trông như đàn bà và đáng kinh tởm. cũng trở nên lố bịch với bất cứ trang phục gì có mũ trùm đầu, và tuần trước còn bắt được mình mải mê xem chương trình về việc làm vườn. Hai tuần nữa bốn mươi tuổi.


      lắc đầu, tự nhủ rằng mọi chuyện chưa đến nỗi thảm họa đến thế. Nếu quay rồi bất chợt nhìn lại chính mình, giữ đầu ở góc nào đó, và hóp bụng hít vào sâu, vẫn có thể trông khá giống, ờ, ba mươi bảy tuổi chăng? vẫn đủ phù phiếm để biết rằng mình vẫn là kẻ đẹp trai khác thường, nhưng giờ chẳng ai còn khen đẹp nữa, và luôn nghĩ rằng mình già theo cách tốt hơn thế này. hy vọng mình già giống như ngôi sao điện ảnh: từng trải, dẻo dai, tóc muối tiêu ở hai bên thái dương. Nhưng thay vì vậy, lại già theo kiểu người dẫn chương trình truyền hình. cựu dẫn chương trình truyền hình. cựu MC có hai đời vợ, người ăn quá nhiều pho mát.


      Emma bước vào từ phòng ngủ trong tư thế trần truồng, trong khi bắt đầu đánh răng, nỗi ám ảnh khác; cảm thấy mình có cái miệng già cỗi, cứ như nó bao giờ sạch được nữa.


      béo lên,” thầm, miệng đầy bọt kem.


      “Đâu có đâu,” nhưng mấy thuyết phục.


      “Có mà, nhìn này.”


      “Vậy đừng ăn quá nhiều pho mát nữa,” .


      tưởng em hề béo.”


      “Nếu cảm thấy mình béo đúng là thế.”


      “Và ăn quá nhiều pho mát. Quá trình trao đổi chất trong cơ thể yếu , chỉ tại thế thôi.”


      “Vậy vận động chút. Trở lại phòng tậm thể dục . Hoặc bơi với em.”


      “Lấy đâu ra thời gian, phải nào?” Trong khi lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, hôn cách đầy an ủi. “Nhìn xem, trông nhếch nhác,” lầm bầm.


      “Em với rồi, có bộ ngực đẹp,” rồi bật cười, chọc chọc vào mông rồi bước vào đứng dưới vòi sen. súc miệng, ngồi xuống bệ cầu ngắm nghía .


      “Chiều nay chúng ta nên xem ngôi nhà đó.”


      Emma rên lên trong tiếng nước. “Chúng ta có cần phải làm thế ?”


      “Ừm, nghĩ là còn cách nào khác.”


      “Được, được, chúng ta xem ngôi nhà đó.”


      tiếp tục tắm, xoay lưng về phía , còn đứng lên vào phòng ngủ để mặc quần áo. Họ lại bắt đầu thích cãi cọ và bực tức, và tự nhủ rằng đó chỉ do căng thẳng của việc phải tìm chỗ ở mới. Căn hộ được bán và phần lớn đồ đạc của họ đều được cất vào kho để chừa chỗ cho hai người. Nếu tìm được nơi ở mới, họ phải thuê nhà, và tất cả những điều này gây ra biết bao căng thẳng và lo lắng cho hai người.


      Nhưng biết còn có điều gì đó khác diễn ra, và trong khi đọc báo để đợi ấm nước sôi, Emma bỗng ...


      “Em vừa bị.”


      “Khi nào?” hỏi.


      “Vừa mới đây,” bằng trầm tĩnh cố ý. “Em có thể cảm nhận được nó đến.”


      “Ồ, được,” , và Emma tiếp tục pha cà phê, vẫn xoay lưng về phía .


      đứng dậy choàng hai tay quanh thắt lưng hôn vào phía sau cổ , vẫn còn ướt sau khi tắm. nhìn lên. “ sao. Chúng ta lại cố gắng lần nữa, đúng ?” , đứng đó tựa cằm lên vai lúc. Đó là tư thế vui vẻ nhưng bất tiện, và khi lật trang báo, xem đó như lời ám chỉ là hãy trở lại bàn.


      Họ ngồi đọc báo. Emma đọc tin tức, Dexter đọc phần thể thao, cả hai đều căng lên vì bực tức trong khi Emma tặc lưỡi và lắc đầu theo cách khiến người tức giận mà thỉnh thoảng vẫn hay làm. Cuộc điều tra Butler về cái thông tin tình báo dẫn đến cuộc chiến Irắc chiếm lĩnh các tít báo, và có thể cảm nhận được chuẩn bị đưa ra lời nhận xét chính trị nào đó. tập trung vào phần tin mới nhất về giải Wimbledon, nhưng...


      kỳ lạ phải ? Sao cuộc chiến này cứ tiếp diễn mà hầu như chẳng có phản đối nào cả? Ý em là có nghĩ có biểu tình hoặc gì đó ?”


      Cái giọng điệu đó cũng khiến tức giận. Đó là kiểu nhớ từ nhiều năm trước: giọng kiểu sinh viên, kẻ cả và nghiễm nhiên tự cho mình là đúng. Dexter ừ hử vô thưởng vô phạt, phản đối cũng chấp nhận, với hy vọng như thế đủ. Thời gian trôi qua, nhiều trang báo nữa được lật dở.


      “Em nghĩ là nên có hành động gì đó kiểu như phong trào chống chiến tranh Việt Nam, nhưng chẳng có gì cả. Chỉ là cuộc biểu tình, rồi mọi người nhún vai và về nhà. Ngay cả các sinh viên cũng phản đối!”


      “Điều đó có liên quan gì đến sinh viên?” , đủ ôn hòa, nghĩ thế.


      “Đó là truyền thống phải nào? Rằng sinh viên gắn liền với chính trị. Nếu vẫn còn là sinh viên, chúng ta biểu tình phản đối.” quay trở lại tờ báo. “Em làm thế.”


      khiên khích . Được, nếu đó là những gì muốn. “Vậy sao giờ em tham gia?”


      nhìn với đôi mắt sắc lẹm. “Gì cơ?”


      “Phản đối. Nếu em cảm thấy cần thiết phải thế.”


      “Đó chính là quan điểm của em. Có lẽ em nên tham gia! Đó chính là thứ em từng dõi theo! Nếu có phong trào đoàn kết nào đó...”


      trở lại với tờ báo, quyết định giữ im lặng nhưng thể làm được. “Hay có lẽ vì mọi người chẳng thèm bận tâm.”


      “Gì cơ?” nheo mắt nhìn .


      “Cuộc chiến đó. Ý là nếu mọi người cảm thấy bị sỉ nhục bởi chiến tranh, hẳn có nhiều cuộc biểu tình phản đối, nhưng có lẽ mọi người mừng vì ông ta ra . biết em có để ý , Em, nhưng ông ta phải là người tốt...”


      có thể mừng vì Saddam ra và vẫn có thể phản đối chiến tranh.”


      “Đó là quan điểm của . Nó hơi mơ hồ phải ?”


      “Gì cơ, công bằng mà nghĩ đó chỉ là cuộc chiến thôi sao?”


      phải chỉ có mình . Mọi người đều nghĩ thế.”


      “Thế còn ?” gập tờ báo lại và cảm thấy khó chịu. “ nghĩ sao?”


      nghĩ sao ư?”


      “Đúng, nghĩ sao?”


      thở dài. Lúc này quá muộn, thể quay lại. “ chỉ nghĩ là buồn cười khi có nhiều người cánh tả lại phản đối cuộc chiến tranh này đến vậy khi mà những người Saddam giết hại chính những người cánh tả nên ủng hộ.”


      “Ví như những ai?”


      “Công đoàn, những người bảo vệ nữ quyền. Những người đồng tính.” có nên là những người Kurd ? Điều đó có đúng ? quyết định thách thức. “Người Kurd nữa!”


      Emma kêu lên ngay. “Ồ, nghĩ là chúng ta tham chiến để bảo vệ công đoàn ư? nghĩ Bush xâm chiếm chỉ vì ông ta lo lắng cho hoàn cảnh của phụ nữ Irắc? Hayp người đồng tính ư?”


      “Tất cả những gì muốn là cuộc biểu tình chống chiến tranh hẳn có độ tin cậy về mặt đạo đức hơn nếu từ đầu chính những người này phản đối chế độI rắc trước đó! Họ phản đối nạn phân biệt chủng tộc ở Nam Phi, vậy sao phải Irắc?”


      “... và Iran? Và Trung Quốc, Nga, Triều Tiên và Ả Rập Xê Út! thể chống đối tất cả mọi người.”


      “Sao lại ? Em từng thế!”


      lạc đề rồi đấy.”


      “Vậy sao? Hồi đầu khi biết em, tất cả những gì em làm là tẩy chay mọi thứ. Em thể ăn thỏi sô la Mars Bar chết tiệt mà diễn giải về trách nhiệm cá nhân. Em trở nên tự mãn đâu phải là lỗi của ...”


      trở lại với phần tin tức thể thao ngớ ngẩn của mình với nụ cười tự mãn, và Emma cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên. “Em trở thành... đừng có mà đổi đề tài! Vấn đề ở đây là lố bịch khi cho rằng cuộc chiến này là về nhân quyền, hay vũ khí hủy diệt hàng loạt hay bất kỳ điều gì như thế. Nó chỉ vì vấn đề và chỉ mà thôi...”


      rên lên. thể thoát được nữa: ấy từ “dầu mỏ”. Làm ơn, làm ơn đừng “dầu mỏ”...


      “... chẳng liên quan gì đến nhân quyền hết. Nó hoàn toàn chỉ vì dầu mỏ thôi!”


      “À, chẳng phải đó là lý do rất chính đáng sao?” , đứng lên và chậm rãi kéo chiếc ghế. “Em dùng dầu sao?”


      Khi xong những từ cuối cùng, cảm thấy có chút tác dụng, nhưng khó để thoát khỏi cuộc tranh luận trong căn hộ độc thân này, nơi bỗng trở nên quá chật chội, lộn xộn và tù túng. Chắc chắn là Emma thể bỏ qua lời nhận xét ngu ngốc như thế. theo ra hành lang, nhưng dừng lại đợi , chống lại bằng thái độ mạnh mẽ khiến cả hai khó chịu yên.


      cho em điều này ra là gì. Em bị hành kinh, em tức giận về điều đó, và trút nó lên đầu ! Thôi được rồi, thích nghe diễn thuyết trong khi cố ăn cho xong bữa sáng của mình!”


      “Em diễn thuyết với .”


      “Thếthì tranh luận...”


      “Chúng ta tranh luận, chúng ta thảo luận đấy chứ.”


      “Vậy sao? Bởi vì tranh luận...”


      “Bình tĩnh nào, Dex.”


      “Em, cuộc chiến đó phải là ý tưởng của ! ra lệnh tiến hành cuộc xâm lược đó, và xin lỗi, nhưng cảm thấy bức xúc mạnh mẽ như em. Có lẽ nên làm thế, có lẽ làm thế, nhưng lúc này . biết tại sao, có lẽ quá xuẩn ngốc hay đại loại thế...”


      Emma có vẻ bất ngờ. “Ở đâu ra ý nghĩ đó vậy? Em ...?”


      “Nhưng em đối xử với như thể là thế. Hay là kẻ thuộc phe cánh hữu bởi phun ra những lời tẻ nhạt về chiến tranh. thề, nếu ngồi tại bữa tiệc nữa và nghe ai đó “Tất cả là vì dầu mỏ”! Có lẽ họ đúng, vậy sao? Hoặc là phản đối về điều đó, hoặc là ngưng sử dụng dầu, hoặc chấp nhận nó và câm miệng lại!”


      dám bảo em...”


      ! ... mà thôi, quên nó .”


      băng qua chiếc xe đạp chết tiệt của , làm huyên náo cả hành lang của rồi vào phòng ngủ. Tấm rèm cửa vẫn chưa được kéo lên, chiếc giường chưa được dọn dẹp, khăn tắm ẩm ướt vứt sàn, căn phòng sặc mùi dọn dẹp, khăn tắm ẩm ướt vứt sàn, căn phòng sặc mùi cơ thể họ từ đêm trước. bắt đầu mò mẫm chìa khóa trong bóng tối. Emma đứng nhìn từ lối vào, với cái nhìn quan tâm khiến người ta có thể điên tiết, và cố lảng hướng khác.


      “Sao lại bối rối khi bàn về chính trị thế?” hỏi cách điềm tĩnh như thể đứa trẻ trong cơn giận dỗi.


      bối rối, chỉ thấy... chán.” lục tìm trong giỏ quần áo, lôi ra những chiếc áo bẩn, lục tìm từng chiếc túi quần. “ thấy chính trị tẻ nhạt - đó, ra rồi đó. Vậy là xong!”


      sao?”


      “Đúng vậy.”


      “Kể cả hồi ở trường đại học?”


      “Đặc biệt là ở đó! chỉ giả vờ như mình thấy chán bởi đó là việc nên làm. từng ngồi ở trường vào hai giờ sáng nghe Joni Mitchell hát trong khi tên hề nào đó huyên thuyên về nạn phân biệt chủng tộc, hoặc việc giải trừ vũ khí hạt nhân hay miệt thị phụ nữ và từng nghĩ, chết tiệt, điều này nhàm chán, sao chúng ta về, biết nữa, nhưng về gia đình hay nhạc chẳng hạn, hay tình dục hoặc những gì đại loại thế, con người, v.v...”


      “Nhưng chính trị là con người!”


      “Điều đó có nghĩa là gì hả Em? Nó vô nghĩa, nó chỉ là điều gì đó để ...”


      “Nó có nghĩa là chúng ta về nhiều thứ!”


      “Vậy sao? Tất cả những gì nhớ về những ngày tháng vàng son đó là nhiều kẻ khoe khoang, hầu hết là nam giới, lớn tiếng về thuyết nam nữ bình đẳng chỉ để chúng có thể chui vào quần lót của nào đó. Toàn những thứ hiển nhiên; ai chả biết ngài Mandela là người tử tế, chiến tranh hạt nhân là thứ đáng kinh tởm và khốn nạn khi ai đó có đủ thức ăn...”


      “Đó phải là thứ mọi người !”


      “... đó chính là thứ được vào lúc này, ngoại trừ vấn đề hiển nhiên đó giờ khác. Giờ là ấm lên của trái đất và Tony Blair là kẻ phản bội!”


      đồng ý với điều đó!”


      rất đồng ý! đồng ý! Chỉ có điều nghĩ mới mẻ và dễ chịu khi nghe ai đó mà chúng ta biết, người nào đó, rằng Bush thể ngốc nghếch đến thế và tạ ơn Chúa, ai đó đứng lên chống lại tên độc tài phát xít này và nhân tiện cái xe to đùng của mình. Bởi vì có thể họ sai, nhưng ít ra họ khen bản thân, ít ra thay đổi nào đó về vũ khí hủy diệt hàng loạt, trường học và giá cả nhà đất nữa đấy!”


      “Này, cũng về giá nhà nữa đấy!”


      biết! Và cũng chán ngấy mình luôn!” Tiếng la hét của vang lên khi ném quần áo bẩn vào tường và rồi cả hai đứng đó trong căn phòng ngủ đầy bóng tối, rèm cửa vẫn chưa được kéo lên, chiếc giường bừa bộn vẫn chưa được dọn dẹp.


      “Vậy em có khiến chán ?” nhàng.


      “Đừng có buồn cười thế! Đó phải là điều muốn . “Bỗng kiệt sức, ngồi thụp xuống giường.


      “Nhưng có ?”


      , hề. Hãy đổi đề tài nhé, được ?”


      “Vậy muốn về điều gì?” hỏi.


      ngồi phịch xuống mép đệm, áp hai tay lên mặt, thở mạnh qua các ngón tay. “Em, chúng ta chỉ mới thử trong mười tám tháng.”


      “Hai năm.”


      “Thế hai năm. biết, chỉ ghét ánh mắt của em.”


      “Ánh mắt nào?”


      “Khi có kết quả, cứ như đó là lỗi của .”


      “Em có ý đó!”


      “Đó là những gì cảm nhân.”


      “Em xin lỗi. Em xin lỗi. Chỉ vì em thấy... thất vọng quá. Em muốn có con, chỉ có thế thôi.”


      cũng thế!”


      ?”


      cảm thấy tổn thương. “Dĩ nhiên là muốn!”


      “Bởi vì phải là người khởi xướng điều đó.”


      “À, giờ có. em. Em biết điều đó mà.”


      bước vào phòng ngồi xuống bên , và họ ngồi đó nắm tay nhau trong lúc, hai vai khọm xuống.


      “Lại đây,” rồi ngả người ra giường, và ngả theo, chân họ đung đưa ở mép giường. luồng ánh sáng chiếu qua khe rèm cửa.


      “Em xin lỗi trút giận lên ,” .


      xin lỗi vì... biết.”


      nâng tay lên, rồi áp mu bàn tay vào môi mình. “ biết đó. Em nghĩ chúng ta nên kiểm tra. Đến phòng khám chuyên khoa hay đại loại thế. Cả hai chúng ta.”


      “Chẳng có gì là ổn với chúng ta cả.”


      “Em biết, và đó là điều chúng ta muốn khẳng định.”


      “Hai năm phải là dài. Sao đợi thêm sáu tháng nữa?”


      “Em chỉ là cảm thấy muốn đợi thêm sáu tháng nữa, thế thôi.”


      “Em điên.”


      “Dex, tháng Tư tới em ba chín tuổi rồi đấy.”


      “Còn bốn mươi trong hai tuần nữa!”


      “Chính xác.”


      chậm rãi thở ra, viễn cảnh về nnn chiếc ống nhảy múa trước mắt . Những căn phòng sầu não ở bệnh viện, những y tá đeo găng tay cao su. Các tờ tạp chí. “Được thôi. Chúng ta có thể làm vài xét nghiệm.” xoay lại nhìn . “Nhưng chúng ta làm gì với danh sách chờ đợi.”


      thở dài. “Em nghĩ là chúng ta phải thế thôi, em biết nữa. khám tư xem sao.”


      “Đúng, em cũng thế,” . “Em cũng thế.”


      Cảm thấy đầu óc thư thái chút, sửa soạn làm. Cuộc cãi vã ngớ ngẩn khiến làm trễ, nhưng ít ra nhà hàng Belleville lúc này làm ăn khá tốt. thuê Mađy, quản lý nhạy bén, đáng tin cậy, với người này, có được mối quan hệ làm ăn tốt với chút ve vãn dễchịu, và còn phải mở cửa vào buổi sáng. Emma theo xuống cầu thang và họ bước ra ngoài, bầu trời hôm đó u ám khó tả.


      “Vậy căn nhà đó ở đâu?”


      “Kibủn. gửi địa chỉ cho em. Nó trông cũng được. Ấy là nhìn trong ảnh thế.”


      “Cái gì trong ảnh trông chả đẹp,” thầm, nghe giọng của chính mình, hờn dỗi và ảm đạm. Dextẻ chọn cách im lặng, và phút trôi qua trước khi cảm thấy có thể vòng tay quanh eo và giữ nguyên như thế. “Hôm nay chúng ta được vui vẻ lắm phải ? Hay là tại em vui đúng hơn. Em xin lỗi.”


      sao. Chúng ta ở nhà tối nay, và em. nấu bữa tối, hoặc chúng ta đâu đó. xem phim chẳng hạn.” tì mặt lên đỉnh đầu . “ em và chúng ta tìm cách giải quyết vấn đề, được chứ?”


      Emma đứng im nơi ngưỡng cửa. Điều thích hợp nên làm lúc này là với rằng cũng , nhưng vẫn muốn ủ rũ thêm chút nữa. quyết định hờn dỗi cho đến trưa, sau đó đến tối làm lành. Có lẽ nếu thời tiết khá hơn, họ có thể ra ngoài và ngồi đồi Primrose như họ từng làm trước đây. Điều quan trọng là ấy ở đó và mọi chuyện đâu vào đấy.


      nên ,” thầm vào vai . “ tới gặp Maddy trễ đấy.”


      “Đừng có bắt đầu nhé.”


      cười toe toét và ngước lên nhìn . “Em vui lên tối nay.”


      “Chúng ta làm điều gì đó vui vẻ.”


      “Vui vẻ.”


      “Chúng ta vẫn vui vẻ mà, đúng ?”


      “Dĩ nhiên rồi,” và hôn tạm biệt.


      Và đúng là họ vui vẻ, mặc dù lúc này, đó là kiểu vui vẻ hoàn toàn khác. Tất cả những khát khao , đau khổ và đam mê được thay thế bằng nguồn vui kiên định, thỏa mãn và đôi khi có chút bực tức, và đây dường như là trao đổi đầy hạnh phúc; nếu có những khoảnh khắc trong đời khiến trở nên hoan hỉ, phấn chấn hơn chưa có lần nào hoan hỉ, phấn chấn lại dạt dào hơn thế.


      Đôi khi, nghĩ, nhớ cái cảm xúc mãnh liệt, chỉ trong tình , mà về những ngày đầu của tình bạn giữa hai người. nhớ từng viết những lá thư dài gần chục trang đến tận đêm khuya; những thứ điên rồ và cuồng nhiệt chất chứa tình cảm mơ màng và những ý nghĩ giấu giếm, những dấu cảm thán và đường gạch chân. Có thời gian, còn viết bưu thiếp mỗi ngày, đặc biệt là những cuộc gọi điện hàng giờ ngay trước khi ngủ. Lần đó trong căn hộ ở Dalston, khi họ thức khuya để trò chuyện và nghe nhạc, và chỉ dừng lại khi mặt trời bắt đầu ló dạng, hay ở ngôi nhà của bố mẹ Dexter, bơi lội sông vào ngày đầu năm mới, hay buổi chiều uống rượu ápxin trong quán rượu bí mật ở khu phố Tàu; tất cả những khoảnh khắc này đều được ghi lại và lưu giữ trong các cuốn sổ tay, những lá thư và vô số bức ảnh. Có thời điểm, hẳn là vào đầu thập niên 90, hiếm khi họ qua tiệm chụp ảnh mà ghé vào bên trong đó, bởi họ chưa xem có mặt thường xuyên của nhau là điều hiển nhiên.


      Nhưng chỉ để nhìn ai đó, chỉ ngồi chỗ nhìn và trò chuyện và rồi nhận ra rằng trời sáng? Thời buổi này còn có ai có thời gian, năng lượng hay còn thích thức cả đêm để trò chuyện? Bạn về điều gì? Giá nhà ư? từng mong đợi những cuộc gọi nửa đêm; nhưng ngày nay, nếu có cuộc gọi vào lúc nửa đêm ắt hẳn đó là tin báo tai nạn nào đó, và liệu họ có cần chụp thêm ảnh khi họ nhớ như in khuôn mặt của nhau, khi họ đãcó hàng đống thùng các tông chất đầy những thứ đó, bộ sưu tập gần hai mươi năm trời? Thời đại này còn ai viết những lá thư dài ngoằng, và có gì để phải quan tâm nhiều đến thế?


      Đôi khi, tự hỏi cái Emma tuổi hai hai trước đây nghĩ gì về Emma Mayhew tại. Liệu ấy có cho rằng là người tự cho mình là trung tâm? Hay là kẻ ưa thỏa hiệp? kẻ tiểu tư sản phản bội, thích được sở hữu nhà riêng, du lịch nước ngoài, mặc quần áo nhập từ Paris và trưng những kiểu tóc đắt tiền? Liệu ấy có xem là kiểu người truyền thống với tên họ mới và hy vọng về cuộc sống gia đình? Có lẽ, nhưng Emma Morley hai hai tuổi khi đó cũng phải là người hoàn hảo: kiêu căng, nóng nảy, lười biếng, ưa diễn thuyết và hay phán xét. Hay tự ái, tự cho mình là đúng, tự cho mình là quan trọng, sở hữu tất cả những cái “tự” này ngoại trừ tự tin, phẩm chất mà luôn cần có nhất.


      , cảm nhận đây là cuộc sống thực và nếu còn hiếu kỳ hay đầy đam mê như từng có điều đó chẳng có gìbất ngờ. Ở tuổi ba tám, phù hợp, đứng đắnkhi có những mối quan hệ tình bạn hay tình cuồng nhiệt và mãnh liệt như ở tuổi hai hai. theo cách đó ư? Làm thơ, khóc lóc khi nghe những bản nhạc pop? Lôi kéo mọi người vào tiệm chụp ảnh, mất cả ngày để làm cuộn băng tổng hợp những thứ thích, rủ ai đó ngủ cùng, chỉ để có người bầu bạn? Nếu bạn trích dẫn lời Bob Dylan hay T.S.Eliot, hay lạy Chúa, Brecht với ai đó vào lúc này, họ lịch mỉm cười rồi lặng lẽ lùi lại, và ai trách được họ chứ? lố bịch khi mong đợi bài hát, cuốn sách hay bộ phim làm thay đổi cuộc đời bạn ở tuổi ba mươi tám. , mọi thứ được san bằng, ổn định và người ta sống dựa nền tảng chung của thoải mái, thỏa mãn và quen thuộc. còn nữa những thăng trầm khiến thần kinh căng thẳng. Những người bạn mà họ có lúc này là những người bạn trong năm, mười, hai mươi năm nữa. Họ hy vọng mình quá nghèo hoặc quá giàu; họ mong được sống khỏe mạnh thời gian nữa. Mọi thứ đều ở trạng thái trung bình: tầng lớp trung lưu, độ tuổi trung lưu; hạnh phúc theo kiểu quá hạnh phúc.


      Cuối cùng, người và đủ tự tin để biết rằng mình cũng được lại. Nếu tại các buổi tiệc, ai đó hỏi Emma rằng và chồng gặp nhau như thế nào, thường với họ:


      “Chúng tôi lớn lên cùng nhau.”


      Vì thế, họ vẫn làm như thường lệ. Emma ngồi trước máy tính cạnh cửa sổ nhìn ra con phố rợp bóng cây, viết cuốn tiểu thuyết thứ năm và là cuốn cuối cùng của bộ truyện “Julie Criscoll”, trong đó nữ nhân vật chính, trớ trêu thay, lại mang bầu và phải quyết định giữa vai trò làm mẹ và trường đại học. Diễn biến chuyện được tốt lắm; giọng điệu quá u buồn và hay hướng nội, những câu đùa được vui vẻ cho lắm. rất mong mau kết thúc cuốn sách này, nhưng lại chắc là làm gì tiếp theo, hay có khả năng làm gì; có lẽ viết tiếp cuốn sách về những người trưởng thành, thứ gì đó nghiêm túc và được nghiên cứu kỹ lưỡng về cuộc nội chiến Tây Ban Nha; hay tương lai gần, thứ gì đó theo kiểu Maragaret Atwood, thứ gì đó mà cái tôi trẻ tuổi của tôn trọng và ngưỡng mộ. Dù sao đó cũng là ý tưởng. Còn trong lúc này, dọn dẹp căn hộ, pha trà, thanh toán các hóa đơn, giặt giũ, đặt các đĩa CD vào chỗ cũ, pha thêm trà, cuối cùng là bật máy tính lên và nhìn chằm chằm vào hư .


      Tại nhà hàng, Dexter vờ tán tỉnh Maddy chút, sau đó ngồi trong căn phòng đầy mùipho mát và cố gắng hoàn thành bảnkê thuế hằng quý. Nhưng tâm trạng u ám và cảm giác có lỗi về cơn giận sáng nay vẫn quanh quẩn bên , và khi còn có thể tập trung được nữa, với tay lấy điện thoại di động. Trước đây, Emma luôn là người gọi điện trước để hòa giải vấn đề, nhưng trong tám tháng kể từ khi kết hôn, họ dường như hoán đổi vị trí, và lúc này, thấy mình thể làm gì khác khi biết rằng vui. bấm số, hình dung ngồi trước máy tính, nhìn vào điện thoại di động của mình, thấy số của bèn tắt máy . thích cách đó hơn - dễ dàng tỏ ra tình cảm hơn khi ai trả lời điện thoại của mình.


      ở đây, làm sổ sách, và vẫn cứ nghĩ về em, và chỉ muốn rằng em đừng lo lắng. sắp xếp để chúng ta xem căn nhà đó lúc năm giờ. nhắn tin địa chỉ cho em. Chúng ta thấy tận mắt. Tài sản sở hữu vĩnh viễn, những căn phòng có kích cỡ phù hợp. Hình như nó có bàn điểm tâm. biết em luôn mơ ước có được cái như thế. chỉ định vậy thôi. Ngoài ra, rằng em và em đừng lo lắng gì nhé. Dù cho em lo lắng chuyện gì cũng đừng như thế. Vậy thôi. Hẹn gặp em ở đó lúc năm giờ. em. Tạm biệt.”


      Như thường lệ, Emma làm việc đến hai giờ chiều , ăn trưa, sau đó bơi. Vào tháng Bảy, thỉnh thoảng, thích đến hồ bơi dành riêng cho phụ nữ ở Hampsted Heath, nhưng bầu trời chuyển sang màu u ám và mây đen giăng kín, nên thay vào đó, liều bơi ở hồ bơi trong nhà dành cho thanh thiếu niên. Trong hai mươi phút, len lỏi khó chịu giữa đám trẻ khi chúng lặn ngụp, bơi vịt và tán tỉnh nhau, vui sướng điên cuồng với tự do thoải mái cuối học kỳ. Sau đó, ngồi trong phòng thay đồ, lắng nghe tin nhắn của Dexter và mỉm cười. ghi nhớ địa chỉ của ngôi nhà đó rồi gọi lại.


      “Chào. Em đây. Em chỉ muốn là em chuẩn bị đây và rất nóng lòng muốn được nhìn thấy cái bar điểm tâm đó. Có thể em đến trễ năm phút. Cảm ơn về tin nhắn và em muốn rằng... em xin lỗi về việc gắt gỏng sáng nay, và về cuộc tranh luận ngu ngốc đó. Chẳng có gì liên quan đến cả. Chỉ là chút lẩn thẩn thôi. Điều quan trọng là em rất . Vì thế. Chúc may mắn. Tạm biệt, em . Tạm biệt.”


      Bên ngoài trung tâm thể thao, mây đen kéo đến dày đặc và cuối cùng, những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu trút xuống. nguyền rủa thời tiết và cái yên xe ướt trong lúc bắt đầu băng qua phía Bắc Luân Đôn hướng về Kiburn, tìm được con đường thông qua khu phố đông đúc lắt léo như mê cung hướng đến đường Lexington.


      Cơn mưa bắt đầu nặng hạt, những hạt mưa như thứ nước màu nâu nhẫy dầy của thành phố, và Emma lướt trong trạng thái đứng bàn đạp, đầu hạ xuống nên chỉ mơ hồ nhận thấy vệt mờ di chuyển trong lòng đường bên phía trái . Cảm giác giống như bay trong khí, mà đúng hơn là bị hất tung lên rồi lật nhào, và khi ngã xuống sát lề đường úp mặt xuống vỉa hè ẩm ướt, theo bản năng, hành động đầu tiên của là tìm kiếm chiếc xe đạp của mình, thứ biết bằng cách nào biến mất dưới chân . cố gắng di chuyển đầu, nhưng thể nào làm được. muốn tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, bởi lúc này mọi người nhìn , phía có rất nhiều khuôn mặt nhìn xuống và trông buồn cười với với chiếc mũ bảo hiểm, nhưng những người cúi xuống nhìn dường như rất sợ hãi và cứ hỏi hỏi lại là có sao , có sao . vài người trong số họ kêu lên và lần đầu tiên, nhận ra rằng mình ổn chút nào. chớp mắt khi nước mưa rơi xuống mặt. ràng là bị trễ. Dexter đợi .


      nhớ rất ràng hai điều.


      Thứ nhất là hình ảnh của năm chín tuổi trong bộ đồ bơi đỏ bãi biển, nhớ ở đâu, có lẽ là Filey hoặc Scarborough . cùng bố mẹ - hai người đung đưa trước máy chụp hình, khuôn mặt rám nắng của họ cười rạng rỡ. Rồi nghĩ về Dexter, đứng trú mưa dưới mái hiên của ngôi nhà mới, sốt ruột nhìn đồng hồ; tự hỏi mình ở đâu, nghĩ. rất lo lắng cho mà xem.


      Rồi Emma Mayhew chết, và tất cả những gì nghĩ hoặc cảm nhận đều biến mất và ra mãi mãi.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Phần 5


      Ba lễ kỷ niệm


      thản nhiên ghi lại thời gian khi chúng qua trong vòng xoay của năm; ... sinh nhật của ; và từng ngày với những kiện mà tham dự. bỗng nghĩ đến buổi chiều, khi nhìn vào vẻ đẹp của mình trong gương, rằng còn ngày nữa, ngày quan trọng đối với hơn nhiều so với bất kỳ ngày nào khác; đó là ngày chết, khi tất cả những nét quyến rũ này biến mất; ngày kín đáo giấu mình trong những ngày khác của năm, chẳng có dấu hiệu hay thanh nào khi qua nó mỗi năm; nhưng chắc chắn là ngày đó có tồn tại. Nhưng khi nào nó đến?”


      Thomas Hardy, Tess của dòng họ d’Urbervilles


      Chương 19


      Sáng hôm sau


      Thứ Sáu, ngày 15 tháng Bảy năm 1988


      Phố Rankeillor, Edinburgh


      Khi mở mắt ra lần nữa, cậu bạn gầy gò vẫn còn ở đó, lúc này xoay lưng về phía khi cậu ngồi ghé mép chiếc ghế gỗ cũ, mặc quần hết sức nhàng. liếc nhìn đồng hồ báo thức: chín giờ hai mươi phút. Có lẽ họ ngủ ba tiếng đồng hồ, và giờ cậu tìm cách lẻn . nhìn khi cậu đặt tay vào túi quần để giảm tiếng kêu leng keng của mớ tiền lẻ, sau đó đứng lên và bắt đầu mặc chiếc áo sơ mi trắng đêm qua. lướt nhìn qua lần cuối tấm lưng nâu dài của . Đẹp trai. Cậu đẹp trai đến mức khiến ngây người. rất muốn cậu ở lại, có lẽ nhiều lần bằng việc cậu muốn ra . quyết định mình cần phải lên tiếng.


      “Định ra chào tạm biệt sao?”


      Cậu quay người lại, như người bị bắt quả tang. “Mình muốn đánh thức cậu?”


      “Sao ?”


      “Chỉ vì trông cậu ngủ ngon quá.”


      Nhưng cả hai đều biết đó là lý do thỏa đáng. “Đúng. Đúng, mình hiểu.” nghe thấy giọng của mình, cùng quẫn và bực tức. Đừng để cậu ta nghĩ là mày quan tâm, Em. Hãy tỏ ra điềm tĩnh. Hay... phớt lờ.


      “Mình định để lại vài dòng, nhưng...” Cậu ra hiệu tìm kiếm cây bút, mà quên mất chiếc lọ đựng đầy bút bàn.


      duỗi người ra và tựa vào cánh tay. “Mình sao. Cậu có thể nếu muốn. Quên đêm qua và tất cả những điều đó. Rất... ngọt ngào cay đắng, như những gì cậu gọi chúng.”


      Cậu ngồi ghế, và tiếp tục cài cúc áo. “Emma?”


      “Gì, Dexter?”


      “Mình có được những giây phút vui vẻ.”


      “Mình có thể nhận thấy điều đó qua cách cậu tìm kiếm đôi giày của cậu.”


      , đúng là thế mà.” Dexter chồm người về phía trước. “Mình rất vui vì cuối cùng chúng ta cũng chuyện. Và nhiều thứ khác nữa. Sau quãng thời gian này.” Cậu đưa tay xoa mặt, cố tìm từ thích hợp để . “Cậu , rất đáng , Em à.”


      “Vâng, vâng, vâng...”


      , mình đấy.”


      “À, cậu cũng đáng , giờ cậu có thể rồi đấy.” trao cho cậu nụ cười mà môi vẫn mím chặt. Cậu phản ứng bằng cách bỗng bước qua phòng, và ngửa mặt hướng về phía cậu chờ đợi, chỉ để biết rằng cậu tìm kiếm chiếc tất giường. Cậu nhìn thấy khuôn mặt ngẩng lên.


      “Tất rơi dưới giường,” cậu .


      “Phải.”


      Cậu ngồi thành giường, bằng giọng vui vẻ gượng ép khi mang tất vào. “Hôm nay là ngày trọng đại! Mình lái xe về nhà!”


      “Ở đâu, Luân Đôn à?”


      “Oxfordshire. Đó là nơi bố mẹ mình sống. Hầu như mọi lúc là ở đó.”


      “Oxofrdshire. Rất tuyệt,” , thầm điều chỉnh tốc độ để giảm thân mật và thay vào đó là cuộc chuyện . Đêm qua, họ chuyện và làm tất cả những điều này, và giờ họ giống như hai người xa lạ chuyến xe buýt. Sai lầm gây ra là ngủ quên và làm mất quyến rũ của chuyện này. Nếu họ cùng thức, có lẽ lúc này họ vẫn còn hôn nhau, nhưng thay vào đó, tất cả đều kết thúc và hỏi: “Vậy đến đó mất bao lâu? Đến Oxfordshire ấy?”


      “Khoảng bảy, tám tiếng. Bố mình là tay lái cừ khôi.”


      “Ừm.”


      “Cậu trở lại...”


      “Leeds. , mùa hè mình ở đây. Mình với cậu rồi, nhớ ?”


      “Xin lỗi, đêm qua mình say quá.”


      “Và đó là vũ khí phòng thủ...”


      phải lấy cớ đâu, đúng là...” Caaujquay lại nhìn . “Em, cậu giận mình phải ?”


      “Em? Ai là Em?”


      “Vậy Emma vậy.”


      “Mình giận, chỉ là... muốn cậu đánh thức mình dậy thay vì lén lút ra như thế.”


      “Mình định viết lại vài dòng cho cậu!”


      “Và cậu định viết gì, lời nhắn quý giá này sao?”


      “Nó là ‘mình mượn tạm ví của cậu nhé’.”


      cười to, tiếng cười buổi sáng nghe khàn khàn trong cổ họng, và có điều gì đó dễ chịu trong nụ cười của , hai dấu ngoặc sâu ở khóe miệng, cách ngậm miệng chặt như thể kiềm chế điều gì, khiến cậu thấy ân hận vì dối. Cậu định ra vào buổi trưa. Bố mẹ cậu ở lại và ăn tối cùng cậu tối nay, rồi trở về nhà vào sáng mai. Lời dối chỉ là theo bản năng để làm cuộc tẩu thoát nhanh chóng và gọn gàng, nhưng lúc này, khi cúi người xuống hôn , cậu tự hỏi liệu có cách nào để rút lại lời dối đó . Miệng mềm, và ngả lưng ra giường, nơi vẫn còn vương mùi rượu, mùi cơ thể ấm áp của và mùi nước xả vải, và cậu quyết định rằng cậu phải cố gắng để sau này có thể thành hơn.


      lăn người tránh nụ hôn. “Chỉ muốn vệ sinh thôi,” , rồi nâng cánh tay cậu lên đưa người mình qua bên dưới. đứng lên, cho hai ngón chân vào dây thun quần lót và giật nó xuống dưới mông.


      “Có cái điện thoại nào mình có thể dùng được ?” cậu hỏi trong khi nhìn sải bước qua phòng.


      “Ở phòng trước. Đó là cái điện thoại khác thường, mình e là vậy. Rất đần độn. Tilly là nó vui nhộn. Cứ tự nhiên. Đừng quên để lại mười xu,” và ra khỏi phòng trước, hướng về phía phòng tắm.


      Nhà tắm được trong những người bạn cùng phòng của chuẩn bị sẵn sàng cho những lần ngâm mình suốt ngày hè. Trong chiếc áo choàng tắm, Tilly Killick đợi Emma, hai mắt trợn tròn qua làn hơi nước đằng sau gọng kính mắt to màu đỏ, miệng há hốc ra hình chữ “O”.


      “Emma Morley, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi nhé.”


      “Gì cơ?”


      “Có ai ở trong phòng cậu phải ?”


      “Có lẽ thế!”


      phải là người mình nghĩ đấy chứ…”


      “Dexter Mayhew ấy mà!” Emma cách thờ ơ, và hai cùng cười, cười và cười.


      Dexter tìm thấy điện thoại ở phòng trước, trông giống chiếc bánh hamburger đến kinh ngạc. Cậu đứng đó với cái điện thoại hình bánh Big Mac bật mở trong tay, lắng nghe tiếng thầm từ phòng tắm và trải nghiệm thỏa mãn mà cậu luôn nhận được khi biết mọi người về mình. Có thể nghe những từ ngữ lạ tai sau vách: Vậy là cậu ? ! Vậy điều gì xảy ra? Bọn mình chỉ chuyện, và những thứ khác. Thứ khác? Thứ khác có nghĩa là gì? có gì! Vậy cậu ấy có ở lại ăn sáng ? Mình biết. À, thử tìm cách rủ cậu ấy ở lại ăn sáng xem.


      Dexter kiên nhẫn nhìn vào cánh cửa, đợi cho đến khi Emma xuất . Cậu quay số 123, số tổng đài hỏi giờ, áp chỗ hình chiếc bánh vào tai và vào phần hình miếng thịt bò.


      “... theo đồng hồ của hãng Accurist lúc này là chín giờ ba mươi hai phút hai mươi giây.”


      Ở tiếng chuông thứ ba, cậu bắt đầu diễn. “Chào mẹ, con đây... con chỉ hơi say chút thôi!” Cậu làm rối mái tóc theo cách cậu tin rằng trông mình dễ nhìn. “... , con ở lại nhà người bạn” và cậu liếc qua Emma, lúc này hờ hững lại gần đó trong chiếc áo thun và quần lót, vờ kiểm tra thư.


      “... theo đồng hồ của hãng Accurist lúc này chính xác là chín giờ ba mươi ba phút...”


      “Vậy mẹ à, có chuyện đột xuất và con tự hỏi liệu chúng ta có thể hoãn đến mai hãy về nhà thay vì hôm nay, được ?... Con chỉ nghĩ là dễ dàng hơn cho bố... Con sao nếu mẹ thấy ổn... Bố có ở cạnh mẹ ? Vậy mẹ hỏi bố nhé.”


      Căn cứ theo thời gian thông báo của đồng hồ nhắc giờ, cậu giả vờ chờ thêm ba mươi giây nữa và trao cho Emma nụ cười dễ thương nhất. mỉm cười đáp lại, trong đầu nghĩ: đúng là chàng trai tốt, thay đổi kế hoạch chỉ vì . Có lẽ, đánh giá sai cậu ấy. Đúng, cậu ấy là tên ngốc, nhưng cậu ấy cần phải thế. phải lúc nào cũng thế.


      “Xin lỗi!” cậu to.


      “Mình muốn cậu thay đổi kế hoạch vì mình...” đầy vẻ hối lỗi.


      , mình thích thế...”


      là nếu cậu phải về nhà...”


      sao, như thế này tốt hơn...”


      “Tiếng chuông thứ ba, theo đồng hồ của hãng Accurist lúc này chính xác là chín giờ ba mươi tư phút.”


      “Mình phiền, mình cảm thấy bị xúc phạm hay gì cả...”


      Cậu giơ tay ra hiệu im lặng. “Mẹ à?...” khoảng im lặng; tạo chờ đợi, nhưng đừng làm quá. “ sao? Thế tuyệt quá! Được ạ, hẹn gặp mẹ sau! Tạm biệt. Hẹn gặp lại.” Cậu tắt điện thoại, họ đứng đó nhìn nhau cười toe toét.


      “Đúng là chiếc điện thoại đặc biệt.”


      “Trông chán quá phải ? Mỗi lần dùng nó mình đều muốn khóc.”


      “Cậu vẫn muốn mình trả mười xu chứ.”


      . Cậu được miễn phí. Mình trả.”


      “Vậy!” cậu .


      “Vậy,” Emma . “Chúng ta làm gì hôm nay?”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :