1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mình yêu nhau lại từ đầu được không em - Cố Thất Hề(Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      7.2

      Thất Hề đóng máy lại, cười: "Dao Dao, xem ra, Diệp Trí Viễn muốn theo đuổi cậu rồi. Có thấy xao xuyến ?"

      "Thôi , mình gây chuyện được mình cũng vẫn tránh được." An Hạ Dao đóng máy với vẻ bất lực, trong lòng thấy vô cùng buồn bực.

      Chiếc di động bàn đổ chuông, An Hạ Dao bước tới, đưa mắt nhìn thấy đó là số máy lạ, lịch mở máy : "A lô, tôi nghe!"

      "An Hạ Dao, là ." giọng vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền từ đầu bên kia đến, chia tay 10 năm, khoảng thời gian dài như vậy nhưng vẫn quên được giọng ấy.

      "Xin lỗi, gọi nhầm số rồi." An Hạ Dao lập tức tắt máy, nhưng chưa kịp để nó xuống bàn chiếc di động lại liên tiếp đổ chuông: "Em, từ trời giáng xuống/ Rơi lưng ngựa / Đôi mắt như giọt nước/ nụ cười làm tan chảy lòng / Em, quay đầu trở lại/ giang rộng đôi cánh mình..."

      An Hạ Dao nhìn vào chiếc máy di động đổ chuông ngừng, rồi lập tức tắt máy.

      Nhưng Diệp Trí Viễn vẫn bỏ cuộc, vẫn cứ gọi đến.

      Mấy lần như vậy, Thất Hề nén được, hỏi: "Dao Dao, điện thoại của ai thế."

      "Nhân viên bán bảo hiểm." An Hạ Dao giận dữ tắt máy, định tắt máy hẳn, nhưng vì vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với độc giả, hơn nữa lại gặp " cố" bất ngờ, tạp chí nhất định gọi điện đến, vì thế dám tắt máy.

      Sau khi chiếc di động đổ chuông lần thứ N, An Hạ Dao thể nén được nữa, đành mở máy: "Diệp Trí Viễn, rút cục định làm gì hả?"

      " định hẹn em ăn cơm." Diệp Trí Viễn thẳng vào vấn đề.

      " rỗi!" An Hạ Dao trả lời càng thẳng thắn hơn.

      "Khi nào rỗi?" Diệp Trí Viễn tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của An Hạ Dao, tiếp tục hỏi với vẻ kiên trì.

      " có lúc nào rỗi!"

      "Nếu em có thời gian, nghĩ, giúp em tạo ra chút thời gian rỗi rãi." Diệp Trí Viễn khẽ cười với vẻ tinh quái: "An Hạ Dao, đến lúc đó em đừng quên phải cảm ơn đấy."

      An Hạ Dao nghe vậy, chợt thót tim, nghĩ đến việc phá quấy của Diệp Trí Viễn trong buổi trò chuyện hôm nay, vội với vẻ bất lực: "Diệp Trí Viễn, định làm gì?"

      " muốn làm gì đến lúc đó em biết." Diệp Trí Viễn cười, "Chẳng qua là chỉ muốn hẹn em ăn bữa cơm, nhưng em bận như vậy, đành phải tự mình nghĩ cách để em có chút thời gian rỗi rãi thôi..."

      "Diệp Trí Viễn!" An Hạ Dao nghiến răng, nghi ngờ gì, Diệp Trí Viễn nhất định làm những việc điên rồ, bởi vì hồi còn học ta từng là thiếu niên có vấn đề nộp bài thi bằng tờ giấy trắng, bây giờ khi trưởng thành, ta dám quấy rối cả buổi trò chuyện với độc giả, nên chỉ cần là việc ta muốn làm, nhất định từ thủ đoạn.

      "Có đây, có đây!" Diệp Trí Viễn cười trong điện thoại, "An Hạ Dao, liệu có phải là có chút thời gian ăn cơm cùng với rồi ?"

      "Được rồi, tối ngày kia." An Hạ Dao đành với vẻ giận dữ phải là sức chống đỡ của kém, mà là vì đối thủ của quá ngoan cường, nhân tài và thiên tài bao giờ cũng có khoảng cách.

      "Được, vậy đến hôm đó tới đón em." Diệp Trí Viễn cười và tắt máy, có việc gì khó, chỉ sợ mặt dày!

      Thất Hề chống cằm, nhìn An Hạ Dao chòng chọc, đùa: "Dao Dao, nhìn má cậu đỏ hồng, thần sắc rất tốt, có lẽ là dấu hiệu của hoa đào muôn nở rồi!"

      "Thế mà mình lại cảm thấy huyệt ấn đường của mình tối đen lại, là dấu hiệu gặp phải kẻ tiểu nhân." An Hạ Dao trừng mặt, giận dữ .

      Thất Hề cười phì: "Này Dao Dao, liệu cậu có quá nhạy cảm với Diệp Trí Viễn vậy?"

      " hề quá, hề quá chút nào. lần bị rắn cắn, mình sợ đến cả chục năm." An Hạ Dao vỗ lên ngực, "Bây giờ mình vẫn cứ phải phòng họa là hơn."

      "Mình lại sợ cậu chẳng thể đề phòng được!" Thất Hề thốt lên câu đầy ý tứ.

      "Cậu bớt cái mồm quạ , thôi nào, ra ngoài dạo phố chútđi, tối nay mình mời cậu ăn cơm." An Hạ Dao cười, kéo tay Thất Hề, hai người cười vui vẻ ra cửa.

      Sáng ngày hôm sau, An Hạ Dao lại bị tiếng chuông cửa đánh thức, ngáp cái, giụi mắt ra mở cửa. Lại bó hoa Cơ màu xanh ra trước mặt. Tưởng rằng đó là nhân viên của cửa hàng hoa, mở cửa, bình thản : "Tôi muốn làm khó cho mọi người, mọi người cũng đừng làm khó cho tôi, quá tam ba bận, hôm nay tôi còn ký, từ lần sau, tôi nhận nữa đâu!"

      "Vì sao lại nhận?" Người đưa bó hoa, đặt bó hoa xuống đất, nhìn chăm chăm vào An Hạ Dao.

      An Hạ Dao giật mình, ngây người nhìn Diệp Trí Viễn đứng trước mặt, chiếc áo phông kẻ xanh trắng, chiếc quần bò màu xanh thẫm sạch , cùng với đôi giày thoải mái cùng màu, đường nét khuôn mặt thanh tú, cân đối, đôi mắt sáng và sâu thẳm nhìn xoáy vào An Hạ Dao.

      " ra, bộ dạng lúc bình thường của nhà văn là như thế này."

      Diệp Trí Viễn nhếch khóe môi đầy gợi cảm, nở nụ cười quyến rũ, .

      "Ôi!" An Hạ Dao kêu thất thanh, sau đó chạy vội vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, nhìn mình trong gương và chỉ muốn chui đầu xuống đất. Vì trong gương là khuôn mặt với mái tóc rối bù xõa xuống, người là chiếc áo phông mặc bừa, trông vô cùng thảm hại.

      An Hạ Dao vội thay ngay quần áo, chải đầu, rồi mới mở cửa buồng ngủ, nhìn thấy Diệp Trí Viễn ngồi đàng hoàng ở ghế, trong lòng chợt nổi cơn giận dữ, "Diệp Trí Viễn, tôi đâu có mời vào nhà."

      "An Hạ Dao, chúng ta quen nhau như vậy rồi, có cần phải làm như người ngoài như vậy ?"

      "Cần chứ, cần chứ!" An Hạ Dao gật đầu, trong bụng ngừng dỗ dành mình, tôi quen với , tôi quen với .

      Diệp Trí Viễn bất lực lắc đầu, cười chua chát với ý tứ xa xôi: "Em đúng là chẳng thay đổi chút nào."

      An Hạ Dao cắn môi, gì. Sau khi lấy lại tinh thần, mới hỏi: " đến có việc gì?"

      "Đến đón em ăn cơm." Diệp Trí Viễn trả lời vẻ đương nhiên.

      "Chẳng phải là ngày kia sao?" An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn.

      "Vốn là ngày kia, nhưng thấy hôm nay em cũng rất rỗi, nên đổi thành hôm nay." Diệp Trí Viễn bình thản .

      "Hôm nay rỗi! Mời về cho." An Hạ Dao muốn bị Diệp Trí Viễn xỏ mũi dắt , lập tức từ chối.

      "Vậy ở đây xem, xem em hôm nay bận gì, cũng để có thêm hiểu biết, bình thường các nhà văn làm gì." Diệp Trí Viễn tỏ ra tức giận, dựa vào ghế, tìm tư thế thoải mái nhất.

      "! Tôi hoan nghênh !"

      " sao, em đuổi cũng phải là lần đầu, đuổi mãi, đuổi mãi, cũng thành quen rồi." Diệp Trí Viễn tỏ chút nao núng nào, thậm chí khóe môi còn mỉm cười.

      "Diệp Trí Viễn, tôi sợ rồi đấy, nào, ăn cơm!" An Hạ Dao nén được nữa, nghiến răng . thừa nhận, phải là đối thủ của Diệp Trí Viễn.

      khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn nở nụ cười đắc ý chút giấu giếm.

      An Hạ Dao gọi đống thức ăn, cúi đầu ăn. Diệp Trí Viễn vẫn cứ mỉm cười, nhìn An Hạ Dao với vẻ thích thú. Thời gian 10 năm tuy trôi qua, nhưng tính tình của An Hạ Dao vẫn cứ trẻ con như vậy, ghét ràng, che giấu giận dữ, buồn vui.

      An Hạ Dao ăn xong, lấy giấy ăn lau miệng và nhìn Diệp Trí Viễn ăn, rồi lạnh lùng : "Ăn no, uống đủ cùng xong rồi, vừa lòng rồi chứ?"

      Diệp Trí Viễn thay đổi nét mặt, chậm rãi gắp thức ăn đưa lên miệng, nhai xong, nuốt rồi mới bình thản : "Là em ăn no uống đủ, còn vẫn chưa ăn xong."

      "Vậy cứ ăn ." An Hạ Dao nghiến răng, cầm cốc nước uống mấy ngụm, bụng thầm bảo mình: thèm chấp với ta.

      Nghĩ vậy, bất giác đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, nhìn khuôn mặt điển trai của , nhìn điệu bộ ăn rất thanh nhã của , mọi cử chỉ của đều toát lên vẻ mê hoặc, khiến trong lòng chợt dâng lên nỗi xao xuyến, vội rời ánh mắt , cúi xuống nhìn đám bát đũa bừa bãi trước mặt.

      Đúng là họa hại, Diệp Trí Viễn tuyệt đối là đồ họa hại, 10 năm rồi, nhưng càng ngày càng trở nên đẹp trai! Bớt phần nông nổi, trưởng thành và lịch lãm hơn, nhìn càng thấy phong độ đẹp trai hơn.

      Diệp Trí Viễn chăm chú ăn và cũng gì, khiến cho khí bỗng trở nên ngưng lại.

      im lặng cứ bao trùm dần căn phòng VIP của hai người, An Hạ Dao bỗng thấy mất tự nhiên, căn phòng VIP dù chật, song khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.

      An Hạ Dao như ngồi đống lửa, chỉ còn biết nắm lấy cái cốc lắc liên tục để chuyển dịch chú ý của mình.

      "An Hạ Dao, nghe em gặp mặt nhiều lần?" Cuối cùng Diệp Trí Viễn cũng đặt đũa xuống, rút lấy tờ giấy ăn, lau miệng cách lịch : " gặp được ý trung nhân chưa?"

      An Hạ Dao đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn cái: "Chưa." Trong bụng thầm bổ sung câu: nếu gặp được kết hôn từ lâu rồi, còn ngồi đây mà trợn mắt nhìn và chuyện với làm gì?

      "Xem ra, tiêu chuẩn của em cao quá!" Diệp Trí Viễn nhếch môi, khẽ cười, hỏi dò: "An Hạ Dao, em thích kiểu đàn ông như thế nào?"

      An Hạ Dao quay mặt lại, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc, với vẻ vui: "Thích kiểu đàn ông nào có liên quan gì đến , dù sao phải là được rồi!"

      "Nhưng em đêm tình với ." Diệp Trí Viễn với vẻ vô tội.

      An Hạ Dao nghiến răng! Diệp Trí Viễn đúng là, chuyện nên lại cứ , biết chuyện xem mặt thành và đêm tình ô hợp là nỗi đau trong lòng An Hạ Dao, nếu phải vì cuộc gặp mặt tám phút gây cho cú sốc quá lớn khiến An Hạ Dao muốn trút bỏ, đâu xảy ra chuyện đó, để rồi bây giờ gặp lại Diệp Trí Viễn, lại thấy hối hận vô cùng.

      Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao, ánh mắt nghĩ ngợi, "Ai bảo là chuyện của em liên quan đến ? Em là người đầu của ."

      "Người đầu?" An Hạ Dao cười gằn, châm biếm: "Diệp Trí Viễn, tưởng tôi là đồ ngốc à? và Lộ Ngữ Nhụy mới là mối tình đầu của nhau, được ?"

      Diệp Trí Viễn mím môi, im lặng lúc, nhưng giải thích gì.

      "Được rồi, cũng ăn xong, chúng ta về thôi!" An Hạ Dao lạnh lùng đề nghị."

      Diệp Trí Viễn bình thản : "An Hạ Dao, mời em ăn cơm, thực ra là có việc muốn nhờ em."

      "Việc gì?" An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn vẻ cảnh giác.

      "Thực ra, cũng phải là việc gì to tát." Diệp Trí Viễn như có chuyện gì: "Chỉ là muốn em giúp cho việc ."

      " thẳng ra xem, việc gì mà là việc !" An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm chỉnh, nhưng muốn bán mình chỉ vì bữa ăn.

      " bị gia đình ép xem mặt, em phá rối giúp là được!" khuôn mặt của Diệp Trí Viễn ra nụ cười vô hại.

      "Tôi giúp phá rối như thế nào?" An Hạ Dao đưa mắt liếc nhìn Diệp Trí Viễn, hỏi với vẻ bình thản.

      "Rất đơn giản, em giả làm bạn của , cùng xem mặt là được."

      " sao mà nhõm thế!" An Hạ Dao lạnh lùng hừ tiếng, "Nếu đơn giản như vậy, hẳn những người muốn giúp có cả đống, việc gì phải lôi tôi vào?" Muốn từ chối đối tượng xem mặt đầu tiên có cả trăm ngàn cách, An Hạ Dao tin Diệp Trí Viễn làm nổi chuyện này mà phải mở miệng nhờ đến !

      "Này, em đừng có thông minh như thế chứ!" Diệp Trí Viễn cười hì hì, "Em biết đấy, đàn ông phần nhiều thích những phụ nữ quá thông minh. Em thông minh như vậy, tạo áp lực cho đấy!"

      An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn tinh quái, ngại ngẩn trừng mắt, : " muốn tôi giúp đâu, tôi đây!" rồi, An Hạ Dao đứng dậy chuẩn bị .

      " với em vậy, này rất khó thoát ra." Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao, hít hơi sâu: "Hôm xem mặt, ra từ chối rồi, nhưng ta chịu thôi, mà cứ bám riết lấy , còn cách nào khác, đành phải có bạn thanh mai trúc mã 10 năm nay rồi!" An Hạ Dao gì, mà lạnh lùng đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, nghe tiếp, "Để làm cho ta thêm tin, đưa ảnh của em ra, nên ta nhất định đòi gặp mặt..."

      "Diệp Trí Viễn, xem ra tính toán xong cả rồi." An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn, với vẻ bình thản.

      "Cũng thể gọi là tính toán." Diệp Trí Viễn vội giải thích: "Chẳng qua là tình cờ, muốn em giúp cho mà thôi."

      "Nếu tôi từ chối sao?"

      "Bây giờ ta đường đến đây rồi." Diệp Trí Viễn cầu xin với vẻ mặt đáng thương: "An Hạ Dao, xin em, giúp lần thôi, được ?

      thực còn cách nào khác, thực sợ đó..."
      Chris thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      7.3

      Mặc dù, An Hạ Dao biết rằng vẻ đáng thương đó phần nhiều là do Diệp Trí Viễn tạo ra, để giành thông cảm của , nhưng vẫn phải đành gật đầu: "Thôi được, đừng cố làm như vậy nữa, tôi giúp là được chứ gì." An Hạ Dao xong, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm túc: "Có điều, chỉ lần này thôi đấy! có lần thứ hai đâu!"

      Diệp Trí Viễn lập tức nở nụ cười tươi rói, "Em nạm răng, biết mà, em vẫn đối xử tốt với như vậy!"

      An Hạ Dao ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn, " đừng có tưởng bở, chẳng qua là tôi muốn tử tế bị làm hại mà thôi. Còn nữa, tôi muốn nhắc lại lần thứ ba, tên tôi là An Hạ Dao, chứ phải là Em bịt muội!"

      "An Hạ Dao, An Hạ Dao vậy." Diệp Trí Viễn lẩm bẩm câu: "Thực ra, gọi là Em nạm răng thân mật hơn nhiều!"

      Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của An Hạ Dao, đành bỏ dở câu sau cách biết điều.

      Diệp Trí Viễn đưa An Hạ Dao sang chỗ khác, tới ngồi trong quầy cà phê của nhà hàng, chờ xinh đẹp kia đến.

      lát sau, cao ráo, ăn mặc rất thời trang, trang điểm rất xinh đẹp, đôi giày cao gót thướt tha bước đến trước mặt Diệp Trí Viễn, nhìn An Hạ Dao với cái nhìn khinh bỉ, với Diệp Trí Viễn: "Đây là bạn của ?"

      "Đúng thế, bạn của tôi, An Hạ Dao." Diệp Trí Viễn đứng dậy giới thiệu, rồi quay sang với An Hạ Dao: "Đây là Dương Lộ Lộ."

      An Hạ Dao ngượng ngùng, mỉm cười với Dương Lộ Lộ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa với đôi lông mày lá liễu, trong lòng khỏi thầm coi thường Diệp Trí Viễn vì có con mắt nhìn, xinh đẹp và hiếm có như vậy. Còn kia nhìn chăm chăm vào Diệp Trí Viễn, ánh mắt đầy tình tứ, có thể thấy ta rất xiêu lòng.

      Dương Lộ Lộ ngồi xuống trước mặt An Hạ Dao cách tao nhã, nhìn Diệp Trí Viễn cái, rồi lại nhìn sang An Hạ Dao: "Hai người định bao giờ kết hôn?"

      An Hạ Dao chỉ đóng vai là bạn , còn những lời đối đáp đối phó với diễn biến tình hình đều là việc của Diệp Trí Viễn, liên quan gì đến , vì thế cúi đầu, im lặng mân mê chiếc cốc trong tay, chẳng thèm để ý đến ánh mắt rực lửa của Dương Lộ Lộ dồn xuống người mình.

      Diệp Trí Viễn ôm An Hạ Dao, nghiếng mặt nhìn sâu vào bàn tay lặng lẽ ghì chặt hơn, khiến An Hạ Dao bất giác ngước mắt lên, nhìn .

      Trong đôi mắt trong veo của Diệp Trí Viễn, chứa đựng tình cảm sâu sắc, môi mỉm cười, đáp: "Chỉ cần Dao Dao muốn, còn tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn!"

      Mặt của Dương Lộ Lộ ánh lên vẻ nghi ngờ, "Bạn 10 năm trước của chẳng phải là Lộ Ngữ Nhụy sao? Còn An Hạ Dao này kiếm từ đâu ra vậy?"

      Sắc mặt của An Hạ Dao chợt trắng bệch ra, ba từ Lộ Ngữ Nhụy chẳng khác gì sợi dây cháy nổ trong lòng , mà hễ châm ngòi là lập tức nổ tung và phơi bày quá khứ của và Diệp Trí Viễn, để sau đó nhìn thấy vẻ thảm hại của mình lúc đó với mối tình đầu thất bại và những vết thương nhức nhối.

      " là out, tin tức của là tin xạo của 10 năm trước!" Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao với vẻ mặt thay đổi, bình thản : "Tôi và An Hạ Dao nhau từ hối lớp 10 cho đến tận bây giờ."

      chàng Diệp Trí Viễn này dối mà thấy ngượng, ít nhất, giữa hai người cũng có khoảng trống 10 năm.

      "Diệp Trí Viễn, đùa đấy chứ?" Dương Lộ Lộ rất khó kìm nén được nỗi buồn và phẫn nộ trong lòng, giọng trầm hằn xuống: " thực có tình cảm với An Hạ Dao 10 năm rồi?"

      Diệp Trí Viễn gật đầu với vẻ mặt thay đổi, trong lòng rất bất mãn với việc Dương Lộ Lộ điều tra về mình.

      "Vậy vì sao lại còn xem mặt?" Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Lộ Lộ lên vẻ phẫn nộ.

      "Đó là vì cha mẹ tôi ép buộc." Diệp Trí Viễn xòe bàn tay, tỏ vẻ vô tội, ấm ức : "Dao Dao chịu lấy tôi, cũng chịu gặp cha mẹ tôi, mẹ tôi tưởng tôi đối, tin là tôi có bạn , vì thế cứ mực bắt tôi xem mặt..." Diệp Trí Viễn đưa mắt liếc Dương Lộ Lộ, tiếp tục bổ sung câu: "Nhưng, ngay từ đầu tôi thẳng với rồi, bảo đừng có phải lòng tôi, tôi là cỏ có chủ, là cứ mặt dày bám lấy tôi!"

      "Ý của là tôi mặt dày bám lấy ?" Dương Lộ Lộ hít mấy hơi, hiểu ý châm biếm trong cách của Diệp Trí Viễn.

      " là như vậy." Diệp Trí Viễn hề nể mặt Dương Lộ Lộ, công nhận với giọng rất bình thản.

      "..." Dương Lộ Lộ đứng bật dậy, vẻ tức giận, giơ cao tay cách khó coi.

      "Thế nào, xấu hổ quá hóa ngượng, định động thủ à?" Giọng của Diệp Trí Viễn vẫn rất bình thản, thậm chí còn hơi ngả người về sau, tìm tư thế thoải mái: "Cái tát ấy, nên đánh thử xem!"

      khi bỗng trở nên lạnh hẳn , Diệp Trí Viễn là ai, Dương Lộ Lộ dám quên, ta là người có cha - người có vị trí trong giới chính trị, lại còn có cả người mẹ rất có tiềm năng về tài chính. Nếu cú tát này mà giáng xuống, chắc chắn thể gánh hết hậu quả của nó.

      Bàn tay giơ cao Dương Lộ Lộ bất lực thõng xuống, giọng trở nên van nài: "Diệp Trí Viễn, em thích như vậy, thực xem xét gì đến em sao?"

      An Hạ Dao ngồi buồn uống hết cả cốc nước, trong lòng khỏi thấy lạ lùng, xin thua rồi đấy, đây đâu có phải là chiếu phim truyền hình dài tập, việc gì mà ra những lời "xôi thịt" như vậy?

      Diệp Trí Viễn lập tức gật đầu: "Đúng thế, xem xét, vì trong lòng tôi chỉ có mình Dao Dao."

      Ngụm nước trong miệng chưa kịp nuốt xuống làm cho An Hạ Dao bị sặc, "Khụ, khụ, khụ"

      "Dao Dao, em sao chứ?" Diệp Trí Viễn vội đưa tay ra vỗ lên lưng An Hạ Dao với vẻ quan tâm, rồi bằng giọng chiều: " với em rất nhiều lần rồi, uống nước phải từ từ thôi, đừng có vội, thế mà em đâu có chịu nghe, thấy chưa, bị sặc rồi này..."

      An Hạ Dao biết phải gì. Diệp Trí Viễn quả cũng rất giỏi đóng kịch, toàn thân An Hạ Dao đều cảm thấy rất mất tự nhiên, chỉ muốn gạt ngay bàn tay đặt người cách rất đàng hoàng của Diệp Trí Viễn, bỗng nhiên cả mặt lạnh toát.

      An Hạ Dao ngơ ngác nhìn sang, ở phía đối diện, Dương Lộ Lộ với vẻ mặt xấu hổ và giận dữ cùng với chiếc cốc trống trong tay gầm lên: "An Hạ Dao, bớt giở trò điệu đà ở đây !"

      Những dòng nước lạnh chảy theo tóc xuống lông mày, xuống mắt và xuống mũi, sau đó xuống theo khuôn mặt xinh đẹp.

      Mặc dù là thời tiết tháng chín, nhưng cốc nước lạnh hắt vào mặt ấy vẫn mang lại cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu, song hình ảnh ấy lại khiến người ta đau lòng, nhất là hành động ấy là hành động sỉ nhục người khác.

      Mặt của Diệp Trí Viễn sầm xuống, trong đôi mắt đen ánh lên cái nhìn dữ dội, lạnh lùng dán chặt vào Dương Lộ Lộ: " quả là rất quá đáng!"

      Dương Lộ Lộ vẫn còn chưa kịp mở miệng gì, cốc nước lạnh khác hắt thẳng vào khuôn mặt đắc ý của , đồng thời cũng giập tắt ngọt lửa ngùn ngụt trong lòng .

      Dương Lộ Lộ mở to mắt sững sờ, nhìn An Hạ Dao với vẻ mặt vẫn bình thản cùng với chiếc cốc trống trong tay.

      An Hạ Dao vuốt những giọt nước chảy mặt, đặt chiếc cốc trở lại lên bàn bằng động tác tao nhã, rồi đưa mắt nhìn vẻ thảm hại của Dương Lộ Lộ.

      "" Sắc mặt của Dương Lộ Lộ thoắt trắng nhợt, thoắt xám xịt, khuôn mặt được trang điểm rất kỹ càng của giờ đây bị nước lạnh hắt vào trở nên loang lổ.

      " cái gì?" An Hạ Dao đón lấy tờ giấy mà Diệp Trí Viễn đưa cho, nhìn Dương Lộ Lộ: " tặng tôi cốc nước, tôi trả lại cho cốc, như vậy chẳng ai nợ gì ai. Tạm biệt." rồi cầm chiếc túi lên, qua Dương Lộ Lộ, sải bước về phía cửa.

      Diệp Trí Viễn vội đuổi theo sau, Dương Lộ Lộ tức giận chỉ còn biết giậm chân và hét lên ở phía sau: "An Hạ Dao, tôi để cho được sống yên ổn!" Trông điệu bộ ta lúc này chẳng còn chút nào hình ảnh của thục nữ.

      An Hạ Dao cúi xuống nhìn trước ngực mình, nước làm cho chỗ đó bị ướt đầm, chiếc áo hoa chất liệu tự nhiên dính chặt vào người, khiến cho mấy chữ BRA màu đen càng nổi .

      An Hạ Dao đưa tay ôm chặt người, trong lòng thấy rất hối hận, lẽ ra mình nên giúp Diệp Trí Viễn, nếu bây gìờ thảm hại thế này.

      "An Hạ Dao, đừng có nhanh như vậy, chờ với chứ!" Diệp Trí Viễn đuổi kịp, đưa tay kéo cánh tay .

      An Hạ Dao lập tức vùng ra, và cứ ôm chặt lấy người.

      "Xin lỗi, xin lỗi, biết là như vậy." Diệp Trí Viễn rối rít xin lỗi, rồi cấm tờ giấy ăn, cẩn thận lau những vết nước mặt An Hạ Dao, đưa mắt nhìn thấy cả khoảng ngực của An Hạ Dao bị ướt, lập tức kéo vào lòng: ", để đưa em thay quần áo."

      " cần!" An Hạ Dao mím chặt môi, lạnh lùng từ chối, lặng lẽ giữ khoảng cách nhất định với Diệp Trí Viễn, nhưng rồi lập tức thấy tim mình thót lại, cảm giác giữa hai chân dường như có dòng nước ấm chảy qua!

      An Hạ Dao lập tức đỏ bừng mặt, máu dồn lên, xấu hổ tới mức chỉ muốn chui ngay xuống dưới đất! Sao lại thế được nhỉ, giời đất ạ, sao lại chọn đúng lúc này cơ chứ? ràng phải còn mấy ngày nữa mới đến kỳ cơ mà, chẳng có dấu hiệu gì trước cả!

      Cũng còn may, hôm nay mặc bộ váy hoa, tạm thời đến nỗi bị mất mặt, nhưng với bộ dạng này thể gọi taxi về nhà được rồi! An Hạ Dao đỏ bừng mặt, ghé sát vào Diệp Trí Viễn khẽ : "Tôi vào nhà vệ sinh, mua giúp tôi thứ."

      "Mua gì?"

      An Hạ Dao đẩy Diệp Trí Viễn ra, chạy nhanh trở lại quầy cà phê, tìm wc bằng tốc độ nhanh nhất. Diệp Trí Viễn gọi điện hỏi; "An Hạ Dao, em muốn mua gì?"

      "Băng vệ sinh!" An Hạ Dao xong, cảm thấy mặt nóng bừng như sốt.

      "Gì cơ?" Diệp Trí Viễn ngạc nhiên, rồi lập tức hỏi: "Loại nào? Em chờ chút, ngay đây."

      "Gì cũng được." An Hạ Dao cuống tới mức biết phải làm thế nào.

      lát sau, có tiếng người gõ cửa ngoài WC, " An Hạ Dao, ở đâu?"

      An Hạ Dao hít hơi sâu: "Tôi ở đây."

      Tiếp đó, gói băng vệ sinh được nhét vào qua khe cửa.

      An Hạ Dao đón lấy, thở phào và nhanh chóng xử lý, sau đó thận trọng quay lại nhìn khoảng mông bị thấm đỏ thành đóa hoa đỏ", có điều may mà chiếc váy vốn in hoa nên trông bị .

      lấy lại tinh thần, hít hơi rồi bước ra ngoài, Diệp Trí Viễn chờ ngoài cửa, khuôn mặt An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, nóng như bị bỏng.

      "Được rồi, để đưa em thay quần áo." Diệp Trí Viễn nhíu mày, giọng bình thản: "Từ đây đến chỗ rất gần, em thay quần áo xong, đưa em về." Vẫn giọng quyết đoán, cho An Hạ Dao cơ hội từ chối ấy, rồi vừa dìu vừa kéo An Hạ Dao lên xe.

      An Hạ Dao dám ngồi xuống, mà chỉ dám ghé mông vào, vì sợ làm bẩn xe của Diệp Trí Viễn.

      Diệp Trí Viễn nhíu mày, nhìn An Hạ Dao, cười phì tiếng "Em cứ ngồi xuống , sao đâu, bẩn rửa."

      An Hạ Dao càng xấu hổ, biết giấu mặt vào đâu, nhìn nụ cười rạng rỡ của Diệp Trí Viễn, trong lòng chợt thấy hoang mang, "Hay là, cứ đưa tôi về nhà tôi."

      "Em xác định lại , em ngồi xổm như thế nửa tiếng để về nhà à?" Diệp Trí Viễn nhếch đôi môi đẹp, "Chẳng may đúng vào giờ cao điểm và bị tắc đường chỉ là nửa tiếng đồng hồ đâu"

      An Hạ Dao biết, những điều Diệp Trí Viễn , vừa rồi ăn cơm mất ba mươi nhăm phút, thế mà kêu, sao lại chạy đến nơi xa như vậy để ăn cơm mới được chứ?

      "Cứ về nhà trước , chỉ ba phút là tới thôi." Diệp Trí Viễn khẽ cười .

      An Hạ Dao đành chấp nhận đề nghị của Diệp Trí Viễn.

      ***********************
      Chris thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 8: Bị Hiểu Lầm Là Bạn

      8.1

      Diệp Trí Viễn ở khu XX, đó là căn biệt thự đôi có ba mặt thoáng, đồ đạc trong nhà rất tinh xảo, nhưng bài trí trông đơn giản và sạch , sàn nhà lát gỗ thịt, được lau sạch bóng, bộ sa lông cao cấp mang phong cách châu Âu.

      An Hạ Dao có nhiều tâm trạng, quan sát kỹ căn nhà, hỏi nhà vệ sinh rồi vội vàng vào đó, nhanh chóng khóa cửa lại, cởi bỏ quần áo, tắm rửa nhanh chóng. Đến khi quấn khăn tắm bước ra Diệp Trí Viễn ngồi ở sa lông, nở nụ cười tươi rói: " mua giúp quần áo cho em rồi, họ đưa tới. Em chờ chút." rồi, đưa mắt nhìn chiếc cổ trắng nõn của An Hạ Dao và thân hình với những đường cong đẹp đẽ dưới lớp khăn choàng của , cổ họng bất chợt thấy nước bọt túa ra.

      An Hạ Dao vội cảnh giác quấn chặt lấy người, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ phòng vệ.

      "An Hạ Dao, hành động vừa rồi của em là có ý gì? Cứ làm như muốn làm gì em bằng!" Diệp Trí Viễn bất mãn trề môi, rồi áp thân hình to lớn lại gần An Hạ Dao hơn.

      An Hạ Dao tiếp lời, lựa chỗ cách Diệp Trí Viễn khoảng cách tương đối và ngồi xuống.

      "An Hạ Dao, hành động của em giáng vào khá mạnh đấy." Diệp Trí Viễn nhíu mày, chậm rãi : "Nếu lại cũng làm gì với em có lẽ đúng với phòng bị của em dành cho , đúng ?"

      An Hạ Dao vừa nghe thế, giật thót người, hốt hoảng nhìn khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn mỗi lúc áp tới gần, tim đập thình thịch: ", định làm gì?" Phía trước bị thân hình to lớn của Diệp Trí Viễn chặn mất, An Hạ Dao chống tay, bất lực lùi người về phía sau để cố giữ khoảng cách an toàn với .

      "An Hạ Dao, có phải em vẫn còn cảm giác với , đúng ?" Diệp Trí Viễn cúi đầu, nhìn An Hạ Dao đỏ bừng mặt, bất giác lên tiếng cách vui vẻ.

      "Có quỷ mới có cảm giác với ." An Hạ Dao quay mặt cách bướng bỉnh, lo lắng đáp, mắt dám nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn.

      "An Hạ Dao, những đứa trẻ ngoan biết dối, bây giờ em càng ngày càng trở nên ngoan!" Diệp Trí Viễn , đưa tay ra vuốt cằm An Hạ Dao, từ từ nâng khuôn mặt xinh đẹp của lên, để đối diện với mình, cười hiền hòa, với vẻ vừa lòng: "Thực ra, chỉ là em xấu hổ muốn thừa nhận mà thôi, em có cảm giác với , đúng ?"

      An Hạ Dao lo lắng đưa mắt nhìn chỗ khác, giận dữ đưa tay ra gạt Diệp Trí Viễn: "Trong tất cả những kẻ mặt dày mà tôi gặp, có ai mặt dày như ."

      "An Hạ Dao, có phải là em nhất định buộc phải giúp em tìm lại chút cảm giác gì đó mới vừa lòng?" Diệp Trí Viễn , càng ghé sát khuôn mặt điển trai lại gần trước mặt An Hạ Dao.

      Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng 1cm, hơi thở nóng hổi của cả hai cùng phả vào mặt nhau.

      Tim của An Hạ Dao đập càng gấp gáp, thình thịch, thình thịch, giống như bước chân hoảng hốt của con hươu con, đưa tay ra đẩy Diệp Trí Viễn.

      Diệp Trí Viễn nhân đà đó, túm ngay lấy tay của An Hạ Dao, ấn nằm xuống ghế, còn cả người mình đè lên , và cười nhăn nhở nhìn vẻ cuống quýt của : "An Hạ Dao, như thế này liệu có phải là tương đối có cảm giác ?"

      "Diệp Trí Viễn, mau dậy , nếu , đừng trách tôi là khách khí!" An Hạ Dao hít hơi thở sâu, cố kìm tiếng đập gấp gáp của con tim, với Diệp Trí Viễn.

      "Thế em định khách khí như thế nào?" Diệp Trí Viễn cười ranh mãnh: "Hay là, em định làm gì ?"

      Thế nào là gọi cả vú lấp miệng em?

      Thế nào gọi là bóp mép ?

      Thế nào là vô lại và tinh quái?

      Nhìn Diệp Trí Viễn kìa, ta đúng là đại diện, điển hình của những người mặt dày nhất!

      Diệp Trí Viễn phớt lờ cơn giận dữ của An Hạ Dao, và điệu bộ trừng mắt nhìn của , với vẻ nhõm: "Nếu, em định làm gì với , thực ra rất hoan nghênh." rồi cố làm ra vẻ thẹn thùng, đùa: "Có điều, em phải dịu dàng chút..."

      An Hạ Dao chịu được, trừng mắt, "Diệp Trí Viễn, bớt mặt dày chút, được ?"

      "Khuôn mặt của rất đẹp, sao lại để cho nó dày được cơ chứ!" Diệp Trí Viễn nở nụ cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng muốt, đẹp đến mê hồn... An Hạ Dao bỗng ngây người, quên cả việc giằng ra...

      "Diệp Trí Viễn, con đúng là đứa con xấu xa, nghe điện thoại của mẹ.

      Cuối cùng cũng bị mẹ bắt quả tang rồi, mau giải thích cho mẹ biết, chuyện với Dương Lộ Lộ là như thế nào?" Cùng với tiếng mở cửa là tiếng lanh lảnh của phụ nữ. Câu vừa dứt, tiếp đó là tiếng "Ối!" hoảng hốt, sau đó là tiếng cánh cửa đóng sầm.

      An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn cùng nhìn về phía cửa, rồi lại quay lại nhìn nhau. "Ối!" đến lượt An Hạ Dao kêu lên, rồi giận dữ, cuống quýt đẩy Diệp Trí Viễn từ người mình xuống.

      Bị bất ngờ, Diệp Trí Viễn ngã lăn xuống đất, đưa tay xoa xoa cái gáy bị đau vì va, đưa mắt oán trách nhìn An Hạ Dao ôm chặt lấy người, nhìn điệu bộ của cứ như thể Diệp Trí Viễn sắp biến thành con sói ăn thịt bằng.

      Lần này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cách lịch . "Cộc, cộc, cộc" "Vào ." Diệp Trí Viễn bóp gáy, đáp với vẻ mệt mỏi.

      Người đẩy cửa bước vào là phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, dung mạo ràng là của phụ nữ quý phái, với mái tóc đen nhánh, tuy thời gian để lại đôi chút dấu vết ở đuôi mắt, nhung với cách trang điểm tinh tế, cách ăn mặc hợp thời trang của bà khiến cho người khác nhìn thấy phải nghĩ rằng, đó là phụ nữ mạnh mẽ.

      Diệp Trí Viễn vội nở nụ cười đón bà, rồi với vẻ lấy lòng: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

      "Con tránh lúc." Bà Diệp đẩy Diệp Trí Viễn cách e dè, rồi nhìn thẳng về phía An Hạ Dao lúc đó lúng túng ngồi ở ghế, "Phải gọi cháu là gì nhỉ?"

      An Hạ Dao biết, tư thế vừa rồi của và Diệp Trí Viễn khiến cho bà Diệp liên tưởng tới rất nhiều thứ, cũng có cách nào để giải thích, bởi vì, giữa và Diệp Trí Viễn rất ràng, nên lúc này khi bị hỏi như vậy, chỉ còn biết hết nhìn về phía Diệp Trí Viễn rồi lại nhìn về phía bà Diệp nở nụ cười xã giao, và đáp với vẻ lịch : "Cháu chào , cháu tên là An Hạ Dao." Nếu phải vì có quần áo mặc, An Hạ Dao rất muốn lựa chọn tẩu vi thượng sách trong 36 kế!

      Vì ánh mắt của bà Diệp nhìn quả là soi mói, giống hệt như ánh mắt của mẹ chồng nhìn con dâu tương lại, khiến cho An Hạ Dao với chiếc khăn quấn người càng trở nên mất tự nhiên.

      "An Hạ Dao? Cháu là bạn của A Viễn à?" Bà Diệp thăm dò cách khéo léo.

      An Hạ Dao định lắc đầu, phải Diệp Trí Viễn bước nhanh như tên bắn đến ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy cách thuần thục, tay ngầm ấn mạnh lên vai , rồi nở nụ cười tươi rói, nhìn về phía mẹ, đáp: "Đúng vậy, Dao Dao là bạn của con."

      Bà Diệp liếc nhìn Diệp Trí Viễn cái, rồi quay sang chậm rãi nhìn An Hạ Dao, hỏi: "Cháu làm nghề gì vậy?" xong, bà cảm thấy hình như mình quá nghiêm nghị, bất giác khẽ cười, đập vào chỗ bên cạnh mình: "A Viễn gọi cháu là Dao Dao, thế cũng gọi cháu là Dao Dao. Cháu đừng căng thẳng quá, lại ngồi xuống đây ."

      Tiếng cười của bà Diệp khiến khí trở nên gần gũi hơn, An Hạ Dao do dự lát, Diệp Trí Viễn vội ghé vào tai : "An Hạ Dao, với cái kiểu này, nếu mà em chịu thừa nhận là bạn của , đừng có trách nhắc em đấy nhé, hậu quả chắc chắn là nghiêm trọng hơn em tưởng tượng nhiều..."

      " uy hiếp tôi đấy à?" An Hạ Dao cũng hạ thấp giọng, thào vào tai Diệp Trí Viễn.

      " phải là uy hiếp mà là cầu xin! Vì như thế tốt cho em và cũng tốt cả cho ."

      Bà Diệp nhìn cảnh tượng Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao thầm vào tai nhau với vẻ kiên nhẫn hiếm có. Trong con mắt của bà đó là cử chỉ thân mật giữa hai người, còn bà nhân dịp đó quan sát An Hạ Dao lượt. Mặc dù cách ăn mặc của lúc này rất ổn, nhưng bọn trẻ mà, kìm chế được cũng là điều có thể thông cảm.

      Nhìn khuôn mặt xinh xắn, thanh tú, sạch , trắng nõn chút phấn son nào của An Hạ Dao, trong lòng bà chợt dậy lên cảm gìác thinh thích, bà đùa: "Hai đứa xong chưa? Có thể để mẹ chen vào mấy câu được ? Hãy trả lời những câu hỏi của mẹ."

      Khuôn mặt của An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, đưa mắt nhìn bà Diệp với vẻ thấp thỏm, vì đù sao dối người lớn cũng phải là sở trường của , nhưng Diệp Trí Viễn gán cho chiếc mũ "bạn ", điều ấy thực làm khó cho .

      "Mẹ, mẹ định gì ạ?" Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày lưỡi mác, nhìn mẹ, giải thích: "Dao Dao là nhà văn phụ trách chuyên mục của tạp chí."

      "Ồ, nghề ấy rất tốt đấy. Các con nhau bao lâu rồi?" Biết được nghề nghiệp của An Hạ Dao, bà Diệp lại càng tỏ ra vẻ hiền hòa. Bà nhìn An Hạ Dao, nắm tay , tiếp tục hỏi: "Chuẩn bị bao giờ kết hôn?"

      "Vẫn chưa có kế hoạch ạ." Diệp Trí Viễn đáp tránh , vẻ mặt vẫn giữ nguyên.

      "Con là, sao lại vẫn chưa có kế hoạch?" bà Diệp trừng mắt nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ vừa lòng, tiếp đó nở nụ cười hiền hậu nhìn An Hạ Dao: "Dao Dao, vậy là cháu chưa duyệt kế hoạch à?"

      "Cháu ạ?" An Hạ Dao ngây người, nhìn bà Diệp với vẻ ngượng ngùng, "Vẫn chưa có kế hoạch ạ!"

      "Hai đứa các con đều chưa có kế hoạch?" Giọng của bà Diệp cao hẳn lên, bà chau mày, với vẻ nghiêm túc: " được, phải hẹn gặp cha mẹ cháu mới được, để rồi còn phải lên kế hoạch chuẩn bị giúp các con tổ chức đám cưới chứ."

      "Sao cơ ạ?" An Hạ Dao trợn tròn mắt, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ oán trách.

      Diệp Trí Viễn mỉm cười với vẻ bất lực, xoa dịu bà Diệp: "Mẹ, chuyện cưới xin vội được."

      " vội mà được à?" Giọng của bà Diệp mang vẻ ca thán: "Kể từ sau khi Tiểu Nhụy ra , nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh con có lấy nửa đứa con nào đâu."

      Diệp Trí Viễn vội cắt ngang: "Mẹ!"

      Bà Diệp nhận ra là mình lỡ miệng, bất giác cười ngượng: "Dao Dao, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"

      Tiểu Nhụy, có lẽ là Lộ Ngữ Nhụy! An Hạ Dao rất nhạy cảm, trong lòng chợt thấy nỗi u buồn khó thành lời, nhưng vẫn nở nụ cười xã giao, đáp: "27 tuổi ạ!"

      "Ừ, cháu và A Viễn đều đến tuổi kết hôn rồi!" bà Diệp gật đầu mặt tươi tỉnh, rồi vội tháo chiếc vòng phỉ thúy đeo tay ra, ấn vào tay An Hạ Dao o kịp phản ứng, "Lần đầu tiên gặp mặt, có gì quý để tặng, hãy coi cái này là quà gặp mặt!"

      "... thưa , nó quá quý trọng!" An Hạ Dao vội từ chối, trả lại chiếc vòng.

      Bà Diệp cứ ấn vào tay , " quý trọng, quý trọng chút nào đâu, chờ đến khi kết hôn, tặng món quà lớn hơn cho cháu!"

      "Đúng thế, nhận lấy !" Diệp Trí Viễn mỉm cười ra hiệu cho An Hạ Dao đừng cởi ra.

      An Hạ Dao đành phải đeo chiếc vòng, nhìn bà Diệp với vẻ ngượng ngùng, chuyện giả làm con dâu như thế này phải là sở trường của An Hạ Dao vì thế cảm thấy rất khó khăn.

      Tiếng chuông cửa vang lên, là người của cửa hàng quần áo mang đồ đến.

      An Hạ Dao vội đón lấy đám quần áo, xấu hổ với bà Diệp: ", cháu xin phép vào trong thay quần áo!"

      Diệp Trí Viễn đưa An Hạ Dao vào phòng với vẻ lấy lòng.

      "Ra !" An Hạ Dao lạnh lùng, khẽ , đuổi Diệp Trí Viễn ra chút kiêng nể, sau đó quay vào thay quần áo.

      "Hạ Dao, chỉ muốn với em, hình như là mẹ rất thích em!" Diệp Trí Viễn nở nụ cười tinh quái, nhìn với vẻ mặt rạng rỡ, rồi cười hì và ra.
      Chris thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      8.2

      An Hạ Dao ngước mắt nhìn lên trần nhà, sau đó thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, và ở lại đó lúc, nghe tiếng Diệp Trí Viễn tiễn mẹ về xong, mới thở phào bước ra, "Mẹ về rồi à?"

      Trí Viễn nhìn Hạ Dao trong bộ váy liền thân cùng màu chậm rãi về phía mình, hơi ngây người lát, còn nhớ, lần hẹn hò đầu tiên với An Hạ Dao, cũng mặc chiếc váy liền thân màu hồng, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, ngước nhìn với vẻ thẹn thùng, rồi khẽ hỏi: "Mình mặc thế này, có đẹp ?"

      An Hạ Dao của lúc đó thuần khiết và trong sáng biết bao, hơn nữa, việc gì cũng đều bằng lòng vì Diệp Trí Viễn, chơi bóng, An Hạ Dao theo, hò hét cổ vũ ở bên ngoài; chơi bóng xong mà mệt An Hạ Dao lại bóp vai cho , đưa nước cho , chăm sóc rất tận tình; trốn học, tuy có ý kiến, nhưng cũng vẫn nghiến răng, để lộ chiếc răng bịt màu trắng bạc, liều theo vượt tường ra ngoài chơi...

      Hồi ức và thực đan xen vào nhau.

      An Hạ Dao của bây giờ, mọi cử chỉ đều mang theo dấu vết của thời gian, ổn định và tao nhã, còn nông nổi, còn coi là trung tâm nữa, thậm chí còn có cả cự tuyệt phòng bị. Diệp Trí Viễn nở nụ cười đẹp mê hồn: "An Hạ Dao, em nhận tín vật mà mẹ cho con dâu, như vậy em là vợ của rồi."

      "Khụ, khụ, khụ..." An Hạ Dao hiểu những lời của Diệp Trí Viễn, liền bị sặc nước: "Tín vật gì cơ?" Mắt nhìn chiếc vòng phỉ thúy tay, bất giác đưa tay ra trả lại: "Vật này, trả lại cho !" hoàn toàn có ý nhận bừa tín vật nào và có quan hệ gì với Diệp Trí Viễn.

      Nhưng, chiếc vòng này, lúc đeo phải đóng khóa lại, bây giờ muốn tháo ra nó cứ dính chặt như keo, dù tháo thế nào cũng được. An Hạ Dao có phần hơi cuống, cứ ra sức tháo nó ra...

      Sắc mặt Diệp Trí Viễn tối lại, vội giữ tay An Hạ Dao lại, "Đừng tháo nó ra, em đeo nó đẹp lắm!" Cổ tay trắng muốt cùng với chiếc vòng phỉ thúy tinh xảo, trông rất đẹp.

      "Tôi cần!" An Hạ Dao từ chối chút do dự, mắt nhìn quanh nhà Diệp Trí Viễn lượt, tiếp đó chạy về phía tủ lạnh, lấy chiếc túi bảo quản thực phẩm, xỏ vào cổ tay, thận trọng tháo chiếc vòng ra, đưa trả lại Diệp Trí Viễn: "Này, để đành cho vợ của , hãy cất cho cẩn thận."

      "An Hạ Dao." Vẻ mặt của Diệp Trí Viễn rất phức tạp. "Em cứ nhất định phải vạcn ranh giới với như vậy sao?"

      An Hạ Dao lập tức gật đầu.

      "Nhưng, đồng ý với em!" Diệp Trí Viễn giận dữ nhét chiếc vòng vào tay An Hạ Dao: "Nếu em mà dám cần, lập tức ném !"

      Đồ bại tử! An Hạ Dao thầm dành ba từ đó cho Diệp Trí Viễn, nhưng rất tính khí của , nếu An Hạ Dao mà còn cần chắc chắn ném , chiếc vòng đẹp như vậy dù An Hạ Dao là người hiểu về đồ vật lắm cũng nhận thấy giá trị của nó hề rẻ! Ném , nó bị vỡ, như vậy là phá hoại của trời, nhất định được! Thôi vậy, coi như mình làm việc tốt, giữ hộ nó cho vợ tương lai của Diệp Trí Viễn.

      Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao nhận chiếc vòng, mặt lập tức trở nên tươi rói: "An Hạ Dao, em nhận vòng, coi như là con dâu của gia đình rồi đấy!"

      An Hạ Dao quay mặt , dám nhìn vào đôi mắt đen thắm của Diệp Trí Viễn, trống ngực đập càng nhanh hơn, "Đùa cái gì mà đùa?" Diệp Trí Viễn nhìn với vẻ vô tội, "Đâu có phải là ngày cá tháng tư, nên hề đùa! theo đuổi em hết lòng như vậy, em thực thấy cảm động chút nào sao?"

      An Hạ Dao cảm thấy nếu mà mình nổi đóa lên đúng là quá ngốc, chẳng khác gì bị Diệp Trí Viễn đem bán mà còn đếm tiền giúp ta, vì thế trừng mắt lên, với vẻ nghiêm chỉnh: "Diệp Trí Viễn, nếu trước đây chưa , hôm nay tôi lại lần nữa, tôi đùa với đâu."

      Diệp Trí Viễn vẫn nhìn An Hạ Dao với vẻ vô tội: "Vì sao?"

      "Vì, bây giờ tôi thích ." An Hạ Dao hít hơi thở sâu, cố giữ cho giọng bình thản.

      "An Hạ Dao, em dối, nếu em thích , sao lại có đêm tình với ?" Diệp Trí Viễn , vẫn với giọng hống hách ép người như cũ, và còn thêm vẻ rất tự tin nữa.

      An Hạ Dao cười chế giễu: "Đàn ông tìm đến đêm tình là vì bị kích thích, đàn bà tìm đêm tình cũng là vì bị kích thích, hôm đó hoàn toàn là vì tôi uống quá nhiều. Nếu cùng với , cũng là cùng với người khác, vì thế, đừng có mà tưởng bở!"

      Diệp Trí Viễn kìm được, đưa tay túm lấy vai An Hạ Dao, buộc phải nhìn vào mình: "An Hạ Dao, chưa lấy vợ" em chưa lấy chồng, hai người lại là người đầu của nhau, quay lại với nhau chẳng phải là rất tốt sao?"

      " tốt, tốt chút nào." Lấy lại tinh thần, An Hạ Dao lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Trí Viễn, : "Diệp Trí Viễn, đừng nhắc mấy chữ mối tình đầu với tôi, xứng!" xong câu này, cảm thấy mình hơi bị kích động, bèn hít hơi, rời mắt khỏi đôi mắt đen của Diệp Trí Viễn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "An Hạ Dao" đôi mắt đen của Diệp Trí Viễn sáng lên, " vẫn hiểu, vì sao lúc đó em lại với người khác và bỏ rơi ?"

      "Tôi với người khác, bỏ rơi ?" An Hạ Dao cười chua chát: "Đúng thế! Về lý thuyết đúng là như vậy, còn thực tế, Diệp Trí Viễn, chẳng phải hơn tôi sao?"

      " !" Diệp Trí Viễn dằn từng tiếng, mắt nhìn vào An Hạ Dao: " chỉ biết, thích em như vậy, bất chấp tất cả để em, thế mà lại bị em bất ngờ cắm sừng. An Hạ Dao, em nợ lời giải thích!"

      An Hạ Dao trừng mắt, nhìn Diệp Trí Viễn lúc đó đầy lý lẽ, "Chẳng có gì để giải thích cả." Sau đó quay người, sải bước bỏ đầy kiêu hãnh.

      Diệp Trí Viễn vội đuổi theo, gì, vừa kéo vừa lôi An Hạ Dao lên xe. "Để đưa em về." Sau đó, sầm mặt im lặng lái xe.

      An Hạ Dao cứ quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Cảnh vật hai bên đường mờ mờ lướt qua, và trái tim cũng bay rất xa, rất xa, trở về với năm 17 tuổi, với lần đầu tiên hẹn hò cùng Diệp Trí Viễn.

      Mùa hè, mặt trời cao tít, bãi cỏ dưới bóng cây, Diệp Trí Viễn nằm gối đầu lên tay với vẻ rất thư thái, "Em nạm răng, mình thích cậu, bất chấp tất cả, cậu có tin ?"

      An Hạ Dao lặng lẽ nhìn nụ cười của Diệp Trí Viễn, gật đầu nhìn thấy cậu nhếch mép là cười, đó là nụ cười vô cùng rạng rỡ, rạng rỡ tới mức khiến người khác phải ngột thở...

      Có lẽ, An Hạ Dao bị nụ cười ấy của Diệp Trí Viễn hút mất hồn nên mới bất chấp tất cả để Diệp Trí Viễn.

      Dòng ký ức trở về mỗi lúc ào ạt, dại khờ của mối tình đầu, ngọt ngào và đau khổ, tất cả cứ dâng lên trong lòng. An Hạ Dao bất chợt quay mặt lại, nhìn lên khuôn mặt điển trai nghiêng nghiêng của Diệp Trí Viễn, trong lòng dậy lên cảm giác đau buồn thể thốt thành lời, hít hơi sâu, cuối cùng nén được, lên tiếng: "Diệp Trí Viễn, tôi hỏi câu nhé."

      " ." Diệp Trí Viễn nhìn cái.

      "" Câu sắp thốt ra bỗng ngưng lại, An Hạ Dao từ bỏ ý định.

      Diệp Trí Viễn kiên nhẫn chờ đợi, sau đó giục: " , định hỏi gì?"

      " có gì" An Hạ Dao quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài, tỏ ý định muốn chuyện nữa.

      Diệp Trí Viễn cũng cố gặng hỏi mà chuyên tâm vào việc lái xe, lặng lẽ đưa An Hạ Dao về nhà, chỉ đến trước khi quay về, mới câu: "An Hạ Dao, cho dù em có chấp nhận hay cũng nhất định theo đuổi em!"

      An Hạ Dao nhìn theo chiếc xe của Diệp Trí Viễn chạy xa dần, trong lòng cứ nghĩ đến câu hỏi mà lúc nãy định hỏi : Diệp Trí Viễn, bây giờ theo đuổi tôi như vậy, là vì lúc trước tôi với người khác, cắm sừng cho , nên bây giờ định trả thù tôi phải ? Theo đuổi để rồi làm cho An Hạ Dao xao xuyến, sau đó bỏ rơi ? Trả thù vì năm đó bỏ rơi ?

      Nhưng vì là người có lòng tự trọng, thể cất thành lời để hỏi, và lúc này chỉ còn biết đưa mắt nhìn theo chiếc xe của với cảm giác trống trải, hụt hẫng trong lòng...

      An Hạ Dao vừa vào đến nhà thấy mẹ đón với nụ cười tươi rói: "Dao Dao, vừa rồi mẹ nhìn thấy con xuống khỏi xe ở ngoài cổng, ai đưa con về vậy?"

      An Hạ Dao nhìn thấy hai khuôn mặt tươi rói ở cửa vào tòa nhà, trong đầu như có tiếng nổ, mặt thoắt đỏ bừng, như thể làm chuyện gì khuất tất và bị bắt quả tang, cười bẽn lẽn với cha mẹ: "Cha, mẹ, sao cha mẹ lại đến đây?"

      " đến làm sao mà nhìn thấy có chàng trai đưa con về." Bà An cười, đùa: "Nếu nghĩ đến việc con xấu hổ vừa rồi cha mẹ định bước ra, mời cậu ấy vào nhà con rồi."

      Khóe môi An Hạ Dao khẽ giật, may mà cha mẹ vẫn còn nghĩ được như vậy, chứ nếu mà chạy ra kéo Diệp Trí Viễn vào đúng là chỉ còn nước chui xuống đất: "Mẹ, chỉ là người bạn bình thường, tiện đường đưa con về thôi mà."

      "Bạn bình thường? Tên là gì vậy? làm nghề gì?" bà An tò mò nhìn An Hạ Dao.

      "Mẹ, người bạn bình thường, mẹ đừng hỏi nữa." An Hạ Dao chìa bàn tay, với vẻ hết cách, "Mẹ đừng có cứ nhìn thấy chàng trai là lập tức nhìn với ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể như vậy được ?"

      "Con tưởng là mẹ muốn như thế lắm à? Cũng chỉ là vì mẹ lo cho con lấy được chồng." Bà An đến đây, giọng bắt đầu trở nên ấm ức, "Dao Dao, con cũng còn ít tuổi đâu, nếu con cứ tiếp tục sống mình như vậy, trở thành phụ nữ lớn tuổi mất thôi!"

      27 tuổi hình như so với phụ nữ lớn tuổi vẫn còn khoảng cách? Nhìn vẻ mặt thất vọng của mẹ, đành nén lòng, dỗ dành bà: "Mẹ, mẹ cũng biết đấy, trong chuyện tìm bạn trai duyên phận rất quan trọng, có lẽ bây giờ con vẫn chưa gặp được duyên..."

      "Là duyên đến hay là con cứ kén cá chọn canh?" Bà An nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, "Như chàng trai vừa rồi ấy, mẹ thấy cũng rất được."

      "Mẹ, con rồi, chỉ là bạn bình thường thôi, hơn nữa, người ta có bạn rồi, mẹ đừng linh tinh nữa, được ?" An Hạ Dao giải thích bừa để bà An yên lòng.

      "Có bạn rồi à?" bà An bán tín bán nghi.

      "Vâng, vâng. Vì thế, mẹ đừng có nghĩ linh tinh." An Hạ Dao gật đầu cch kiên định, tiếp đó với vẻ tội nghiệp: "Chắc mẹ muốn để con làm cái việc đòi hỏi trình độ cao như là đào chân tường đấy chứ?"

      " cần đâu." Bà An vội lắc đầu, sau khi thở đài cái với vẻ nặng nề: "Dao Dao, rút cuộc là đến khi nào con mới có thể đưa người bạn trai về để cho cha mẹ gặp mặt? Mẹ buồn đến mức bạc cả đầu rồi đây này."

      "Chuyện này, thể cuống là được, con cố gắng." An Hạ Dao gật đầu cho qua, nhìn mái tóc mới được nhuộm đen bóng, mượt mà tới mức có thể quay quảng cáo được của mẹ, trong lòng khỏi thấy xót xa...

      Vừa tiễn cha mẹ về xong Diệp Trí Viễn gọi điện đến, "A lô!"

      "An Hạ Dao, mẹ bảo cuối tuần này đưa em về ăn cơm, em thấy thế nào?" Giọng dịu dàng của Diệp Trí Viễn vang lên trong điện thoại, mang vẻ quyết định, cho phép từ chối.

      "An Hạ Dao, em từ chối cũng sao, nhưng đừng từ chối mẹ của !" Diệp Trí Viễn cười, "Khả năng gây sốc của mẹ rất mạnh đấy!"

      "Khả năng gây sốc của mẹ mạnh có liên quan gì đến tôi!" An Hạ Dao kiên quyết từ chối: "Tôi có thời gian là có thời gian."

      "Thôi được, An Hạ Dao, em hãy tự gánh lấy hậu quả nhé!" Diệp Trí Viễn xong, cười và tắt điện thoại.

      An Hạ Dao bàng hoàng nghe tiếng tuýt tuýt, tiện tay để bừa chiếc điện thoại xuống chỗ, uy vũ thể khuất phục, sợ uy hiếp của Diệp Trí Viễn!

      Cuối tuần, dù ở lỳ trong nhà cũng kiên quyết thỏa hiệp, quyết có bất cứ quan hệ thân mật ràng nào với Diệp Trí Viễn.

      **********************
      Chris thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 9: Bị Đến Nhà Hỏi Cưới

      9.1

      Thoắt cái đến cuối tuần, Diệp Trí Viễn gọi điện đến quấy rầy An Hạ Dao nữa, còn bà An lại cuống quýt gọi điện để triệu An Hạ Dao về, rằng có người đến tìm!

      An Hạ Dao thấp thỏm về nhà với thời gian nhanh nhất, mở cửa ra, nhìn thấy bà Diệp ngồi ở ghế với nụ cười và vẻ mặt hiền hòa, đầu óc chợt trở nên trống rỗng, "Cháu chào !"

      "Dao Dao về rồi đấy à?" bà Diệp đáp với vẻ thân thiết.

      An Hạ Dao dường như hiểu ra, Diệp Trí Viễn , khả năng gây sốc của mẹ ta rất mạnh, nhưng, ai có thể cho biết, bà Diệp làm thế nào mà biết được địa chỉ nhà mình? Hơn nữa, bà ấy đột nhiên đến đây là có việc gì?

      Ông bà An chuyện với bà Diệp với vẻ nhã nhặn, lịch , khi nhìn thấy An Hạ Dao về, bèn đưa mắt nhìn nhau, định gì nhưng lại thôi.

      Bà Diệp vẫy tay gọi An Hạ Dao với vẻ thân mật: "Dao Dao, lại đây, ngồi xuống bên cạnh !"

      An Hạ Dao bước tới với vẻ nghi hoặc: " Diệp, sao lại đên đây?"

      "Cháu là, chẳng phải bảo A Viễn đưa cháu về nhà ăn cơm sao?

      Nhưng cháu có thời gian, vì thế mang chút đồ đến thăm cháu." Bà Diệp nhìn An Hạ Dao với vẻ mặt hiền từ, dịu dàng, "Cháu nhìn xem, đây là huyết yến, a Dao, mang đến để cho cháu tẩm bổ."

      Ông bà An đều khỏi lấy làm lạ, nhưng vì trước mặt bà Diệp nên tiện hỏi, mà chỉ gượng cười theo, quay sang đưa mắt nhìn An Hạ Dao.

      Nhìn vào mắt cha mẹ, An Hạ Dao biết là cả hai ông bà đều muốn hỏi vấn đề: An Hạ Dao, rút cuộc là chuyện gì vậy?

      An Hạ Dao biết bà Diệp như thế nào với cha mẹ mình, cũng biết là trong khi chờ về họ những gì và đến mức độ nào, nhưng nhìn vào mắt cha mẹ, chỉ còn biết phập phỏng cười, và giải thích cách ngoan ngoãn: "Cháu xin lỗi Diệp, mấy hôm nay vì phải cố cho xong bản thảo, nên khá bận..."

      Bà An cũng cười, xen câu: "Dao Dao, con và Diệp Trí Viễn bắt đầu nhau từ khi nào?" Nhìn thái độ của bà Diệp và An Hạ Dao, bà An tin là bà Diệp đến để chuyện cưới xin của hai đứa!

      An Hạ Dao ngượng ngùng nhìn bà Diệp cái, trước mặt bà ấy tất nhiên là thể với mẹ mình rằng, lần trước vì để cắt đuôi đối tượng xem mặt, Diệp Trí Viễn nhờ giả làm bạn , và dối bà Diệp, nên chỉ còn biết liều đáp rằng: "Mới bắt đầu gần đây thôi ạ!"

      Mẹ nhìn thẳng vào , tiếp tục hỏi: "Vậy sao con sớm với bố mẹ?" Để bà Diệp phải đến tận nhà rằng Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao nhau từ lâu rồi, nhưng đều chịu cưới và muốn hai bên gia đình phối hợp gây sức ép, vì suy cho cùng cả hai cũng đều còn ít tuổi nữa. Ông bà An đều thấy sửng sốt như nghe sấm đánh bên tai khi nghe những lời ấy từ bà Diệp. Mấy hôm trước, An Hạ Dao gặp mặt, hai ông bà còn lo đến muốn chết, thế mà bỗng chốc lại có mẹ của bạn trai đến nhà giục cưới?

      Nếu vì nhìn thấy bà Diệp ăn mặc rất sang trọng ông bà An nghĩ rằng gặp phải kẻ điên vì thế hai ông bà bán tín bán nghi, triệu An Hạ Dao về!

      An Hạ Dao do dự chút, cúi đầu xuống, khẽ : " Viễn cho !" dối lần phải dối thêm N lần để sữa chữa, An Hạ Dao đổ trách nhiệm cho Diệp Trí Viễn mà hề cảm thấy áy náy, ai bảo mẹ của ta mạnh mẽ như vậy.

      " ra là như thế." Bà An thở phào, rồi lập tức nhíu mày lại, nhưng vì trước mặt bà Diệp cũng tiện ra câu là Diệp Trí Viễn có ý gì vậy, rồi mà lại còn muốn giấu? Hay là định chối bỏ trách nhiệm, chỉ có ý định chơi bời? Bà Diệp ngược lại, giận dữ : "Thằng nhóc ấy dám cho à! Đúng là có lỗi quá rồi!" rồi, bèn quay sang ông bà An, tỏ ý xin lỗi: "Đúng là phải! làm cho Dao Dao phải chịu ấm ức rồi."

      An Hạ Dao nổi cả da gà, vội lắc đầu: "Cháu ấm ức đâu ạ ấm ức đâu ạ!"

      Bà Diệp trịnh trọng với ông bà An: "Ông bà cứ yên tâm, chuyện này để rồi tôi giải quyết cho Dao Dao."

      An Hạ Dao vội lắc đầu : " cần đâu ạ, cần đâu ạ!"

      Ông bà An nhíu mày, nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, có vẻ bằng lòng với cách vừa rồi của con .

      Cũng đúng thôi, cha mẹ luôn lo lắng con phải chịu thiệt thòi là thường tình, chuyện hôn nhân phải thận trọng, nhưng dù cho thận trọng việc tự nhiên mọc ra bạn trai chịu công khai lại cũng chịu trách nhiệm cưới hỏi cũng khiến cho ấn tượng của ông bà An đối với Diệp Trí Viễn giảm cách đáng kể. Bây giờ lại thấy thái độ này của An Hạ Dao, vì vậy, điều mà họ có thể nghĩ được là con bị tình làm cho lú lẫn, mất hết cả tỉnh táo, nên bất giác ông bà lại thấy lo cho con 27 tuổi. Nhưng ông bà An cũng thấy rằng còn may, dù sao phụ huynh của Diệp Trí Viễn cũng là người biết điều, đến tận nhà, ra , hơn nữa lại còn muốn hai gia đình đến chuyện cưới xin.

      Thế là, thoắt cái, ba người già đứng về cùng trận tuyến.

      Bà Diệp cũng nhìn An Hạ Dao với vẻ nghi hoặc, hiểu thanh niên bây giờ vì sao đương mà lại chịu kết hôn?

      Trước ba đôi mắt nhìn chòng chọc, An Hạ Dao đành bừa: "Cháu cảm thấy, giờ chúng cháu rất ổn, chúng cháu nghĩ gì nhiều..."

      "Sao lại nghĩ?" bà Diệp nén được, cắt ngang: Dao Dao, cháu và A Viễn còn ít tuổi nữa!" Bà Diệp có suy nghĩ riêng, kể từ khi Lộ Ngữ Nhụy ra nước ngoài, nhiều năm như vậy rồi mà bên cạnh Diệp Trí Viễn vẫn chẳng có nào, bà lo Trí Viễn là GAY, bà muốn sau này Diệp Trí Viễn đem đứa con trai khác về, với bà, đây là vợ của nó, nếu vậy bà phát điên mất! Thường ngày bà cũng vì lo chuyện này mà gặp ác mộng! Bây giờ, khó khăn lắm bà mới nhìn thấy An Hạ Dao bên cạnh Diệp Trí Viễn. Bà cảm thấy tương đối vừa ý về , vì thế tất nhiên là bà muốn nhanh chóng ép họ, chờ đến khi hai người kết hôn sinh cho bà cháu trai, cháu tha cho Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao để bà chơi với cháu nội.

      Bà An cũng gật đầu đồng ý: "Đúng thế, Dao Dao, Diệp của con đúng đấy, các con còn ít tuổi, có thể cân nhắc xem!"

      "Như thế này , tôi gọi A Viễn đến, chúng ta bàn kỹ!" Bà Diệp lấy điện thoại ra, bấm số, đợi khi điện thoại được nối thông, vội cách vắn tắt: "Mẹ ở nhà An Hạ Dao, con mau đên đây !"

      An Hạ Dao cảm thấy đầu bốc khói hệt như viên thịt băm, nhưng dám gì. Chờ khi bà Diệp xong tắt điện thoại, mới mỉm cười và như xin lỗi: "Cháu vào nhà vệ sinh lúc."

      Ông bà An thấy bà Diệp có thành ý như vậy, nên cũng càng nhiệt tình hơn, tiếp tục chuyện với bà Diệp trong phòng khách.

      "Diệp Trí Viễn, mẹ ở nhà tôi, bây giờ phải làm gì?" An Hạ Dao trốn trong nhà vệ sinh, hạ thấp giọng gọi điện để cầu cứu Diệp Trí Viễn.

      " biết mẹ ở nhà em." Ở đầu dây bên kia, Diệp Trí Viễn lẩm bẩm câu, rồi tiếp đó lại bổ sung với vẻ châm biếm: " với em trước rồi, khả năng gây sốc của mẹ rất mạnh!" Trong bụng còn nghĩ, có điều nghĩ mẹ lại hành động nhanh như vậy, gì với mà tìm thẳng đến nhà An Hạ Dao. Diệp Trí Viễn cũng vẫn còn chưa thuyết phục được An Hạ Dao. Nhưng rồi lập tức lại thấy rất lạc quan, hay lắm giải quyết xong với cha mẹ của An Hạ Dao, dù An Hạ Dao có mọc cánh cũng thể bay được nữa!

      "Bây giờ phải làm gì?" An Hạ Dao biết Diệp Trí Viễn thấy rất thích chí, còn gần như phát điên. Sở dĩ An Hạ Dao phải chịu những cú sốc của hết lần xem mặt này đên lần xem mặt khác là vì về bản chất con hiếu thuận.

      Con hiếu thuận có thể làm cha mẹ lo lắng, nhưng nhất định được làm cho cha mẹ đau lòng, nếu rằng, và Diệp Trí Viễn chỉ là thông đồng với nhau để giả vờ, nhất định chết thảm!

      Ông bà An vốn tiện nhắc, bây giờ thêm bà Diệp, đúng là thế kiềng vững chắc, tổ hợp sừng sững, An Hạ Dao nên làm như thế nào?

      "Bây giờ hãy cứ mặc kệ !" Diệp Trí Viễn khẽ cười đùa.

      "Mặc kệ cái đầu , tôi cho biết, nếu tôi chết, nhất định tôi kéo làm tấm đệm cho tôi!" An Hạ Dao tức giận với Diệp Trí Viễn xong giận dữ tắt máy.

      Diệp Trí Viễn vội gọi lại.

      An Hạ Dao do dự lúc rồi mới nghe: "Gì thế?"

      "Nếu em chết mà kéo làm tấm đệm cũng là chúng ta cùng chết."

      Diệp Trí Viễn với tâm trạng rất vui: "Em thân , đó gọi là chết vì tình đấy!

      rất vui lòng!"

      "..." An Hạ Dao tức giận, trợn trừng mắt.

      "Được rồi, được rồi, nghiêm túc vào chuyện chính nhé." Diệp Trí Viễn đoán An Hạ Dao có thể tắt máy vì tức giận, nên vội tỏ ra nghiêm túc.

      "Được, ."

      "Lát nữa cứ để giải quyết." Diệp Trí Viễn với vẻ đầy niềm tin.

      " giải quyết thế nào?" An Hạ Dao yên tâm, hỏi: "Bây giờ các cụ chắc chắn là chúng ta nhau!"

      "Vậy chúng ta cứ giả là nhau !" Trí Viễn với vẻ thản nhiên.

      Trong đầu An Hạ Dao như có tiếng nổ, lập tức : "Diệp Trí Viễn, mẹ đến chuyện cưới xin, nếu chúng ta mà giả vờ nhau, chẳng phải là phải cưới sao?"

      "An Hạ Dao, ai quy định là nhất định phải cưới?" Diệp Trí Viễn hỏi lại, chờ An Hạ Dao trả lời, bèn tiếp: "Chúng ta cứ giả vờ như vậy , lẽ mọi người có thể trói chúng ta lại, ép đăng ký được hay sao?"

      " như vậy hình như cũng đúng." An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn thuyết phục: "Vậy mau đến !" An Hạ Dao đủ khả năng để giải quyết chiến trường ở bên ngoài, nhất là bà Diệp, vai trò to lớn này, có lẽ chỉ có Diệp Trí Viễn mới đảm đương nổi.

      "An Hạ Dao, phải lái xe với tốc độ 140 km rồi, thế mà em vẫn còn muốn phải nhanh hơn nữa sao?"

      "Sao cơ? Xin lỗi, quên mất là lái xe. lái chậm thôi? Chú ý an toàn đấy!" An Hạ Dao cách vô thức.

      "Em những lời đó là vì quan tâm đến à?" Diệp Trí Viễn thấy lòng ấm hẳn lên.

      "Tôi sợ trở thành sát thủ đại lộ!" An Hạ Dao vội cố mạnh, " bị sao, nhưng nếu va vào người khác được!" xong, "đôi co" với Diệp Trí Viễn nữa mà tắt ngay điện thoại.

      An Hạ Dao nhìn mình trong gương, đánh thêm chút phấn lên khuôn mặt xinh đẹp, tim bỗng thấy đập nhanh cách lạ thường, bất giác thầm mắng mình: An Hạ Dao, mày mạnh mẽ lên chút được ? Chẳng qua cũng chỉ là Diệp Trí Viễn mà thôi, vấp ngã lần rồi, nhất định được vấp ngã lần nữa!

      Vặn vòi nước, vốc nắm vả lên mặt cho bớt nóng, sau đó lau sạch xong An Hạ Dao hít hơi thở sâu mới mở cửa, bước ra phòng khách.

      Bà Diệp chuyện với bà An rất vui vẻ, hai người đều mặt mày hớn hở, ông An ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe. Sau khi An Hạ Dao rót thêm trà cho bà Diệp, Hạ Dao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh với nụ cười mỉm, nghe bà Diệp kể với bà An về mọi chuyện và "thành tích" trong quá khứ của Diệp Trí Viễn, xem ra người lớn của hai gia đình bắt đầu hiểu nhau hơn, chờ xác nhận chuyện giữa Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao xong là coi như mọi chuyện được quyết định.

      Thỉnh thoảng An Hạ Dao mới thêm vào vài câu, rồi sau đó lại cúi đầu xuống, giữ vẻ mặt của hiền thục... May mà trạng thái đó kéo dài lâu Diệp Trí Viễn đến.

      Khi ông bà An nhìn thấy Diệp Trí Viễn trong dáng vẻ của nhân tài, hai người bèn đưa mắt chằm chằm quan sát lượt từ đầu xuống chân, quên cả việc phải giữ ý tứ.

      "Đây là đứa con bất tài của tôi, Diệp Trí Viễn!" Bà Diệp cười .

      Diệp Trí Viễn bèn nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ, "Cháu chào hai bác." Chào xong, bèn kéo An Hạ Dao đứng bên, khẽ : "Hạ Dao, xin em đấy, em diễn tốt hơn chút được ? Nhìn thấy bạn trai đến, ít nhất cũng phải nở nụ cười chứ."

      "Cười cái quái gì!" An Hạ Dao nhìn khuôn mặt điển trai và tinh quái của Diệp Trí Viễn, trong lòng rất xao động, đành cố che giấu bằng thái độ bất hợp tác.

      Tất cả những cử chỉ ấy, trong con mắt của ông bà An đều lên những ý khác khác nhau, bà An nhìn Diệp Trí Viễn lượt với ánh mắt của bà mẹ vợ nhìn con rể, tiếp đó ôn tồn : "Diệp Trí Viễn, lẽ ra cháu nên theo Dao Dao về cùng sớm hơn mới phải!"

      Ý của bà An là, nên mà lại giấu, khiến cha mẹ lo lắng, để rồi bà và ông An bắt An Hạ Dao phải xem mặt ít đối tượng...
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :