1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mình yêu nhau lại từ đầu được không em - Cố Thất Hề(Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.2

      Diệp Trí Viễn tròn mắt, vội bước tới, kéo tay An Hạ Dao: "Em nắn răng, ý của cậu là sao?"

      An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn, khuôn mặt điển trai ở độ tuổi mới lớn, lúc này nhìn chăm chăm bằng đôi mắt rất đẹp nhưng cố kìm cơn giận dữ, nghiến răng, hỏi: "Quan hệ giữa cậu với Lộ Ngữ Nhụy là gì?"

      Diệp Trí Viễn có phần luống cuống, đảo mắt vòng, nhìn sang Lộ Ngữ Nhụy, định An Hạ Dao lên tiếng trước: "Quan hệ giữa cậu với Lộ Ngữ Nhụy là gì cũng chẳng có liên quan gì tới mình. Diệp Trí Viễn, mình muốn với cậu là, mình cần cậu nữa, mình thích ấy." rồi giơ tay chỉ về phía chàng trai học khóa .

      An Hạ Dao biết là mình bị sốc quá hay là cú va vừa rồi khiến đầu óc trở nên bình thường, thậm chí hề nghĩ xem, chàng trai học khóa có phối hợp với mình , mà lại liều như vậy.

      Có lẽ, An Hạ Dao còn trẻ, chỉ nghĩ rằng, sau khi làm xong vai trò của cái bia đỡ đạn, chút kiêu hãnh duy nhất có thể có được để tự an ủi mình là, chính bỏ rơi Diệp Trí Viễn, cho Diệp Trí Viễn mọc sừng, chứ phải tái hợp giữa Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy khiến cái bia đỡ đạn là bị Diệp Trí Viễn vứt bỏ.

      Còn hành động dịu dàng an ủi, cho mượn bờ vai của chàng trai khóa khiến trực giác của An Hạ Dao mách bảo rằng, ấy phối hợp với để diễn hết màn kịch.

      ! ¼Diệp Trí Viễn tiếp tục hướng ánh mắt lạnh lùng vào An Hạ Dao: "Cậu hãy lại lần nữa cho mình nghe!"

      An Hạ Dao hít hơi sâu, lấy lại tinh thần, ánh mắt vượt qua người Diệp Trí Viễn, nhìn về phía chàng trai học khóa , nhắc lại lần nữa: "Diệp Trí Viễn, chúng ta chia tay thôi."

      Diệp Trí Viễn giơ tay lên, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ.

      An Hạ Dao tỏ ra sợ hãi, ngẩng mặt lên sẵn sàng đón cái tát giáng xuống.

      Bàn tay của Diệp Trí Viễn nắm chặt lại thành nắm đấm, khuôn mặt điển trai thoáng vẻ dữ tợn, cuối cùng lao về phía chàng trai học khóa , túm lấy cổ áo ta, toàn thân toát lên giận dữ, nghiến răng, gầm lên: " !"

      Chàng trai học khóa tròn mắt nhìn, thấy An Hạ Dao mặt mũi đầm đìa nước mắt, bất giác nhận bừa: " ấy bảo như thế nào là như thế ấy."

      Diệp Trí Viễn buông chàng trai khóa ra, nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt lạnh lùng, gì, quay người bỏ .

      Lộ Ngữ Nhụy thấy thế vội đuổi theo: "Diệp Trí Viễn, chờ mình ."

      An Hạ Dao nhìn theo, thấy Diệp Trí Viễn vừa được mấy bước Lộ Ngữ Nhụy đuổi kịp và kéo tay cậu, thế là cậu giơ tay kéo Lộ Ngữ Nhụy vào lòng và hôn .

      Nước mắt của An Hạ Dao òa ra như suối.

      Cảnh tượng Diệp Trí Viễn ôm hôn Lộ Ngữ Nhụy chướng mắt đến khác thường, khiến An Hạ Dao cảm thấy thà lúc đó mắt bị mù còn hơn.

      Thế là chàng trai khóa cho mượn bờ vai, vừa nhìn khóc, vừa nghe kể về mối tình đầu của mình, nó bắt đầu cũng rất lạ lùng và kết thúc cũng lại rất vô lý.

      Diệp Ca bao giờ quên, vẻ mặt của An Hạ Dao lúc đó, nó vô cùng đau đớn và tuyệt vọng. còn trẻ và vốn tự ti như dành cho mối tình ấy biết bao tình cảm và chân tình, nhưng cuối cùng lại phát ra đau lòng rằng chẳng qua chỉ là tấm bia đỡ đạn cho cơn hờn giận của hai người tình, rằng chẳng qua cũng chỉ là khúc xen vào câu chuyện của hai người khác.

      An Hạ Dao cũng biết vì sao lại tin tưởng Diệp Ca như vậy, vì sao lại đem kể hết mọi chuyện chút giấu giếm cho , nhưng duyên phận vốn rất kỳ lạ, nhiều năm sau này mỗi khi nhớ lại chuyện quen nhau giữa mình và Diệp Ca, cũng cảm thấy nó rất hoang đường. Song, chính hoang đường ấy khiến Diệp Ca xuất bên cạnh vào đúng lúc thảm hại nhất, kịp thời như những giọt mưa, giải cứu cho .

      Ngày hôm sau, An Hạ Dao bước chân vào lớp học với vẻ mặt thảng thốt và tâm trạng ưu buồn, từ xa nhìn thấy Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy ngồi dựa bên nhau rất thân thiết và cười đùa vui vẻ.

      Chàng trai điển trai, xinh đẹp, đúng là đôi rất xứng!

      An Hạ Dao hít hơi sâu, nhận ra rằng, ở ngực vẫn còn nỗi đau vì buồn, quay mặt , muốn chứng kiến cảnh tượng gai mắt đó, nhưng Diệp Trí vẫn giữ nguyên vẻ thể ấy, suốt ngày tỏ ra thắm thiết với Lộ Ngữ Nhụy mà biết chán, dường như cậu cố bù đắp cho tất cả những sai lầm trước đó.

      An Hạ Dao lẻ loi, đơn buồn bã mình, dường như càng làm tôn thêm hạnh phúc của Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy, đồng thời tạo ra đối nghịch rất rệt.

      Thời gian ngày đối với An Hạ Dao bây giờ dài tựa năm, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan học, thu dọn sách vở, buồn bã chuẩn bị về ký túc, nhưng nhìn thấy Diệp Ca tay cầm sách đứng chờ ở cửa, hơi ngây người, chợt nhìn thấy trong tay của Diệp Ca là những cuốn sách mà đánh rơi hôm qua, bèn rảo bước định tới để chào.

      Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy tay trong tay, tình tứ bước tới, đứng ngay ở cửa. "Xin nhường lối cho!" An Hạ Dao cúi đầu với giọng lạnh lùng.

      Đôi mắt đen rất đẹp của Diệp Trí Viễn nhìn chằm chằm vào An Hạ Dao, đôi môi mỏng rất gợi cảm mím chặt lại, định gì đó nhưng lại thôi.

      Lộ Ngữ Nhụy ngược lại, chợt lên tiếng: "Ô, An Hạ Dao à." Giọng kéo dài đầy ngụ ý. rồi, nhìn Diệp Trí Viễn, cười điệu đà: "Đây là An Hạ Dao mà hôm qua chia tay và bỏ rơi bạn đấy sao?"

      Diệp Trí Viễn vừa nghe thấy Lộ Ngữ Nhụy nhắc đến chuyện ấy, lập tức sầm mặt lại: "An Hạ Dao, cậu đừng có tưởng là cậu bỏ rơi tôi. cho cậu biết, tôi và Lộ Ngữ Nhụy nhau từ trước rồi, dạo trước chẳng qua chỉ là giận nhau chút, tôi lấy cậu để chọc giận cậu ấy mà thôi, cậu tưởng là tôi thích cậu à? Lại còn chia tay với tôi? Đúng là buồn cười!"

      Nghe những lời ấy, khuôn mặt nhắn của An Hạ Dao chợt trắng bệch, cố nén cảm giác cay cay ở sống mũi và những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi tròng.

      "Diệp Trí Viễn, cậu thực chưa từng thích An Hạ Dao?" Lộ Ngữ Nhụy khoác tay Diệp Trí Viễn, mặt lộ vẻ vui mừng, : "Mình biết, cậu dùng đồ xấu đó để chọc giận mình. Cậu xấu xa..."

      Những giọt nước mắt của An Hạ Dao kìm được nữa cứ thế tuôn trào, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Trí Viễn để nghe câu trả lời của cậu.

      Chứng kiến cảnh tượng ấy, Diệp Ca tuy muốn xen vào nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng của An Hạ Dao, trong lòng chợt thấy mềm lại, liền bước lên phía trước, kéo An Hạ Dao vào lòng mình, dịu dàng an ủi: "Dao Dao, em sao thế?"

      Sắc mặt của Diệp Trí Viễn lập tức tối sầm lại, nhìn Lộ Ngữ Nhụy, tiếp tục công kích An Hạ Dao: "Tất nhiên là mình thích An Hạ Dao rồi, xấu như thế là chuyện, lại còn bịt răng nữa chứ, nếu hôn cậu ấy, mình rất sợ bị va vào mồm..."

      An Hạ Dao hít hơi sâu, đưa tay lau nước mắt, rồi choàng tay lên cổ Diệp Ca, nhún chân lên khẽ hôn lên môi .

      Toàn thân Diệp Ca đờ ra, nhưng cũng lập tức phối hợp với , dịu dàng hôn trả lại. Diệp Trí Viễn tiến đến kéo An Hạ Dao ra, tiếp đó do dự giáng cho Diệp Ca cú đấm, quay người lại tiếp tục tát cho An Hạ Dao cái, "Đồ đê tiện."

      An Hạ Dao ôm lên chiếc má bỏng rát vì cái tát, nhìn Diệp Trí, từ bé đến lớn, cú tát đầu tiên mà phải nhận là vì Diệp Trí Viễn, cái tát thứ hai là do Diệp Trí Viễn ra tay, và cậu còn tặng cho câu "Đê tiện."

      Thấy chưa, đàn ông là nực cười, khi thích bạn họ nâng niu bạn như báu vật trong tay, còn khi thích bạn nữa lại giẫm đạp như cỏ rác.

      An Hạ Dao giận quá hóa cười, nhìn Diệp Trí Viễn, nước mắt còn chảy nước, hít hơi sâu, lạnh lùng : "Diệp Trí Viễn, cậu dựa vào đâu mà đánh mình?"

      "Cậu đê tiện." Diệp Trí Viễn với vẻ nghiệt ngã.

      "Tôi đê tiện liên quan gì đến cậu?" An Hạ Dao lấy lại tinh thần, nhìn chăm chăm vào Diệp Trí Viễn, "Cậu là cha, hay là mẹ tôi? Tôi và cậu có quan hệ gì, chuyện của tôi cần đến cậu lo sao?"

      "Cậu!" Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao làm cho tức giận tới mức biết phải gì.

      "Diệp Trí Viễn, trước đây giữa tôi và cậu chẳng có quan hệ gì, bây giờ, lại càng , sau này dù đến chết cũng bao giờ qua lại nữa." An Hạ Dao rành từng tiếng với vẻ mặt lạnh lùng xong, kéo Diệp Ca, rời khỏi với bước chân kiên cường, cứng cỏi, dần dần ra khỏi tầm mắt của Diệp Trí Viễn.

      Diệp Trí Viễn giận dữ đấm mạnh lên cửa lớp học.

      "Ôi, Diệp Trí Viễn, tay cậu bị chảy máu rồi..." Lộ Ngữ Nhụy kêu lên vẻ quan tâm, "Để mình đưa cậu tới phòng y tế băng lại nhé!"

      " cần!" Diệp Trí Viễn nghiến răng nhìn theo bóng An Hạ Dao và Diệp Ca. người luôn ở thế bên như cậu, ngày hôm qua lần đầu tiên bị An Hạ Dao kiêu ngạo giẫm xuống dưới chân, hôm nay định lấy lại đôi chút tự trọng nên cậu tốn sức để diễn trò, ngờ, đến lòng tự trọng của cậu cũng bị An Hạ Dao giẫm đạp lên.

      An Hạ Dao đáng chết, dám bỏ rơi cậu , lại còn hôn chàng trai khác ngay trước mặt cậu, cắm cho cậu chiếc sừng dài, Diệp Trí Viễn thể nào nuốt trôi cơn giận dữ này được. Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ phải chịu thua như thế này, cũng chưa bao giờ thảm hại như thế này, trong cơn tức giận, cậu chỉ ước sao được xé An Hạ Dao thành từng mảnh .

      An Hạ Dao cùng với Diệp Ca hết đoạn đường dài trong trạng thái bàng hoàng rồi mới buông tay ra, mỉm cười trong khi mắt chưa hết ngân lệ: "Em xin lỗi."

      Diệp Ca nhìn An Hạ Dao dù tuyệt vọng nhưng vẫn cố làm ra vẻ kiên cường, bất giác thấy động lòng, khẽ xoa lên vầng trán của An Hạ Dao, dịu dàng an ủi: "Nếu em buồn hãy cứ khóc ."

      An Hạ Dao gượng cười: " khóc được." Hôm qua đau lòng tới mức dốc cạn nước mắt, hôm nay nhìn cử chỉ trao đối lại của Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy, chỉ còn cảm thấy đáng cười thay cho mình.

      An Hạ Dao từng cảm thấy tình của với Diệp Trí Viễn dường như là vở diễn tuyệt đẹp, trong vở diễn ấy con vịt xấu xí là biến thành con thiên nga, vì thế, dù tự ti vẫn cứ biểu diễn với tất cả tình cảm của mình, rồi dành những giọt nước mắt và hy vọng cho mối tình ấy, nhưng cuối cùng khi vở diễn ấy hạ màn, An Hạ Dao mới nhận ra rằng, giống như con rối chỉ biểu diễn có mình.

      Diệp Trí Viễn từ đầu chí cuối chẳng qua chỉ lấy ra để chọc tức Lộ Ngữ Nhụy, còn , chẳng qua chỉ là tấm bia đỡ đạn.

      Nhưng, tấm bia đỡ đạn ấy dù biểu diễn hết sức đến cuối cùng cũng chẳng được thưởng gì, ngoài duy nhất cái tát và hai từ "đê tiện" của Diệp Trí Viễn.

      Trái tim bé và non nớt của An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tổn thương cách triệt để, lòng kiêu nãnh, tự tôn của cũng bị Diệp Trí Viễn giẫm nát dưới gót chân.

      An Hạ Dao rất buồn, nhung dù buồn đến đâu cũng phải kiên cuờng, phải tự tôn, phải kiêu hãnh. Vừa nghĩ đến chuyện Diệp Trí Viễn thích , thậm chí là sợ hôn bị va răng, lòng An Hạ Dao lại thấy lạnh đến cùng cực và đau nhói. thích Diệp Trí Viễn, thực là rất thích, nhưng nếu Diệp Trí Viễn thích cho dù có thích đến đâu cũng phải chấm dứt.

      An Hạ Dao bỏ Diệp Trí Viễn, từ bỏ mối tình đầu ngây thơ, đóng chặt cửa trái tim nóng nóng và ngây thơ lại, từ đó còn tùy tiện tới và hận, để cho vết sẹo kia theo cùng , qua đoạn dài của năm tháng...

      Diệp Ca thở dài tiếng bất lực, khẽ vỗ lên vai An Hạ Dao, nhìn , ràng là rất buồn và muốn khóc nhưng lại cố nặn ra nụ cười, khiến trái tim vốn bình lặng của cũng gợn lên những cơn sóng lăn tăn.

      Diệp Ca biết rằng, càng cố làm ra vẻ để ý đến càng chứng tỏ cách chân và sâu sắc, e rằng, mối tình thời trẻ này của An Hạ Dao, mối tình mà đem hết sức lực để , để lại vết thương rất sâu trong lòng mi tới tận khi thực trưởng thành.

      Mong rằng, An Hạ Dao có thể trưởng thành nhanh chóng, quên nỗi đau này, nếu , người giam hãm mình cuối cùng lại chính là .

      Diệp Ca cũng nghĩ đến chuyện dùng dịu dàng của mình giúp An Hạ Dao vượt qua nỗi đau ấy, nhưng, nghĩ đến Diệp Trí Viễn điển trai, hống hách, lại cảm thấy mình đủ sức để làm việc đó...

      Có lẽ, bắt đầu từ lúc ấy, tình cảm của Diệp Ca đối với An Hạ Dao lặng lẽ bị chôn vùi, chỉ còn có thể đứng nhìn từ xa mà dám tùy tiện hứa hẹn.

      Vì thế, mấy năm sau đó, hai người xuất trong cuộc đời của nhau như những hồng nhan tri kỷ...

      Tin về An Hạ Dao với người khác, hôn Diệp Ca và bỏ rơi Diệp Trí Viễn lan rất nhanh, ngày hôm sau xôn xao khắp trường đâu đâu cũng bàn tán.

      An Hạ Dao chuẩn bị đối phó với việc Diệp Trí Viễn gây phiền phức bằng những châm biếm kiểu này hoặc kiểu khác khi trở về lớp học tập bình thường, thấy Diệp Trí Viễn đâu, Lộ Ngữ Nhụy cũng lên lớp.

      Mãi cho tới đợt thi cuối kỳ, vẫn thấy hai người đó đâu, dường như họ cùng nhau biến mất.

      Thầy chủ nhiệm , hai người ấy chuyển trường.

      An Hạ Dao biết, Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy trở về với thế giới từng có của họ, lần chuyển trường vừa rồi chỉ là khúc nhạc xen vào, còn chẳng qua chỉ là tấm bia đỡ của khúc nhạc xen vào đó.

      Mặc dù An Hạ Dao cố tỏ ra cứng cỏi để đối diện với chuyện này, nhưng trong lòng rất , những khi đêm về lại mình nước mắt tràn mi.


      Thời gian thấm thoắt trôi, kỳ nghỉ cũng qua vội vàng.

      Năm lớp 11 nhà trường phân thành hai ban tự nhiên và xã hội, Diệp Ca cũng tốt nghiệp, tâm điểm của những đồn đoán trong trường thay đổi đối tượng, Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn ra vội vàng, ngoài việc để lại cho An Hạ Dao tổn thương sâu sắc ra còn ai nhắc đến họ nữa.

      Năm lớp 12, An Hạ Dao bỏ bịt răng, tiếp đó thi đỗ học viện văn khoa ở Giang Nam với thành tích xuất sắc, rồi tốt nghiệp đại học, làm việc trong tòa báo, nhưng vì phẫn nộ trước những hành động quấy rối tình dục của sếp nên xin thôi việc. Sau khi về nhà, chuyển việc cộng tác viết văn cho tạp chí tháng công việc chính, đem những tình cảm đau buồn và những con chữ trau chuốt kỹ càng viết lên những câu chuyện đẹp, cuối cùng làm nhà văn chuyên mục tình cảm.

      Tuy nhiên, trong lý lịch cuộc đời của An Hạ Dao, kể từ sau thất bại trong mối tình đầu với Diệp Trí Viễn và rút lui cách thảm hại, còn dám tùy tiện động chạm đến tình nữa, và luôn lấy cớ còn phải học để từ chối tất cả những người theo đuổi sau này. Tuy có kinh nghiệm tình phong phú, nhưng về lý thuyết từng học qua tâm lý học, thế nên cũng có được rất nhiều thuận lợi trong công việc của mình.

      An Hạ Dao của tuổi hai mươi bảy vẫn chưa muốn kết hôn chút nào, luôn cảm thấy mình còn , nhưng những người bạn, chị em bên cạnh , trừ Thất Hề, tất cả đều kết hôn và sinh con, cũng có người sinh đến con thứ hai rồi. Tất nhiên, cũng phải là có người phải ly hôn, có điều đó chỉ là số ít.

      Bà An thấy lo lắng, cứ ít hôm lại sắp xếp cho xem mặt lần.

      Sau thất bại của lần xem mặt "tám phút" lần trước, An Hạ Dao nỡ gạt bỏ lòng tốt của mẹ, lại tới ngồi trong tiệm cà phê để xem mặt lần nữa.

      **************************************
      Chris thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 6: Xem Mặt Gặp Phải Gay

      6.1

      An Hạ Dao ngoáy tách cà phê trong tay với vẻ uể oải, giữ nguyên vẻ mặt, tựa về sau để tìm tư thế ngồi cho thoải mái nhất, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt lần nữa. khuôn mặt thanh tú, nho nhã, chỉ có điều, từ lúc ta ngồi xuống và giới thiệu tên là "Trang nghiêm" xong, liền lấy máy điện thoại ra chơi trò chơi đến giờ chẵn cả 10 phút rồi mà với An Hạ Dao nửa câu.

      An Hạ Dao hít hơi sâu, cũng rút điện thoại ra và bắt đầu chơi, bụng thầm nghĩ địch động, ta cũng động. làm ra vẻ cam tâm tình nguyện, cứ như là tôi bắt phải xem mặt bằng, chẳng qua là tôi cũng bị ép mà thôi.

      Trong tiếng nhạc nhàng của quán cà phê, Hạ Dao và Trang Nghiêm ngồi đối diện với nhau, người nào cũng mải mê với trò chơi của mình, điệu bộ rất say mê thích thú.

      Mãi đến khi điện thoại hết pin, Trang Nghiêm mới ngẩng đầu lên, nhìn An Hạ Dao vẻ nghiêm chỉnh, hắng giọng, : " An"

      An Hạ Dao lịch cất di động , nhìn về phía ta: "Vâng, Nghiêm." Trang Nghiêm giơ tay xem đồng hồ: " ba giờ rồi tôi thực có chuyện gì để với , vì thế, tôi thấy, chúng ta nên kết thúc buổi xem mặt ở đây."

      An Hạ Dao nở nụ cười rạng rỡ nhất: "Đúng thế, tôi cũng thấy như vậy." rồi lịch chìa tay ra bắt: "Tạm biệt."

      "Trang Nghiêm, làm gì ở đây?" tiếng như gầm lên mỗi lúc gần.

      "Tôi gặp người bạn..." Giọng của Trang Nghiêm thấp hơn hẳn, mắt nhìn người đàn ông xông đến với vẻ giận dữ.

      "Sao xem mặt?" Người đàn ông kia nghiến răng, rồi quay sang chất vấn An Hạ Dao với vẻ dữ dằn: " là đối tượng xem mặt của Trang Nghiêm à?"

      " phải, phải xem mặt. Tình của tôi ơi, đừng suy nghĩ lung tung!" Trang Nghiêm cuống quýt kéo tay người đàn ông kia, giải thích với vẻ lấy lòng.

      Là người nhạy cảm, thoáng qua là An Hạ Dao hiểu, nguyên nhân mà Trang Nghiêm có cảm xúc với chỉ là vì ta thích phụ nữ, nhưng sao ta sớm nhỉ?

      " im !" Người đàn ông kia giận dữ gầm lên với Trang Nghiêm.

      Trang Nghiêm dám thêm câu nào nữa, mà cứ nhìn sâu vào mắt người đàn ông kia, với vẻ buồn rầu: "Tình của tôi ơi, là do tôi bị ép thôi mà."

      Người đàn ông kia nhìn An Hạ Dao, giận dữ : "Bà thím này, định động đến người đàn ông của tôi à? Có biết xấu hổ hay vậy?"

      "Này , ăn cẩn thận chút ." An Hạ Dao tức giận tới mức mặt trắng nhợt cả ra, ai mà thèm động đến người đàn ông của ta, chỉ nghĩ đến thôi cũng sởn cả da gà rồi.

      " là đồ mặt dày lôi kéo người đàn ông của tôi, thế mà còn đòi tôi ăn cẩn thận à?" Người đàn ông kia gầm lên với vẻ dữ tợn.

      An Hạ Dao há hốc miệng nhìn bàn tay của ta vươn về phía mình cùng với lời cảnh cáo lạnh lùng: "Tôi cảnh cáo , Trang Nghiêm là người của tôi, nếu còn dám đến gần, đừng trách tôi là khách khí?"

      " định khách khí thế nào?" giọng trầm tĩnh, thong thả vang lên bên tai An Hạ Dao, tiếp đó đôi bàn tay to lớn túm lấy bàn tay của gã đàn ông kia.

      An Hạ Dao quay mặt lại, ra đó là Diệp Trí Viễn với khuôn mặt mang đôi chút lạnh lùng.

      ", ... lại là ai nữa đây? Hãy buông tình của tôi ra." Trang Nghiêm thấy Diệp Trí Viễn túm chặt tay của gã đàn ông kia, còn ta nhăn mặt lại vẻ đau đớn, vội bước tới gỡ bàn tay của Diệp Trí Viễn kìm chặt bàn tay gã đàn ông kia.

      Diệp Trí Viễn lập tức kéo An Hạ Dao vào lòng, quay lại nhìn hai gã đàn ông đó, bình thản : " ấy là bạn của tôi, có hứng thú gì với hai người đâu."

      Gã đàn ông kia quay đầu bước với vẻ ủ rũ, Trang Nghiêm cum cúp chạy theo sau, trước khi quên nhìn An Hạ Dao bằng cái nhìn khinh bỉ: " có bạn trai rồi mà còn xem mặt, đúng là đồ mặt dày."

      An Hạ Dao tức đến mức trợn trừng mắt lên, gầm lên cần giữ thể diện: "Chẳng phải cũng có bạn trai rồi là gì, sao lại còn xem mặt?"

      Diệp Trí Viễn nén được khẽ cười thành tiếng.

      An Hạ Dao tức giận lườm Diệp Trí Viễn: "Cười cái gì mà cười? Chưa thấy người ta xem mặt bao giờ à?"

      "Xem mặt cũng thấy, nhưng, xem mặt mà gặp phải GAY, và lại còn bị coi là kẻ thứ ba đây là lần đầu, hiếm thấy !" Diệp Trí Viễn trêu chọc An Hạ Dao chút kiêng dè.

      An Hạ Dao giận dữ quay mặt , có ý định để ý đến Diệp Trí Viễn, cầm túi lên định bỏ thẳng.

      Diệp Trí Viễn lập tức kéo An Hạ Dao lại.

      đề phòng, nên cái kéo tay ấy của Diệp Trí Viễn suýt nữa làm choAn Hạ Dao đổ về phía sau, may mà Diệp Trí Viễn kịp thời đỡ và ôm vào lòng, đùa: "Ôi, người đẹp, lại còn lao vào để tôi ôm nữa à?"

      An Hạ Dao đứng vững xong, trừng mắt lườm Diệp Trí Viễn, giơ chân lên, giẫm mạnh xuống mu bàn chân của Trí Viễn.

      "Ối!" Diệp Trí Viễn kêu thất thanh vì đau, vội buông An Hạ Dao ra.

      hiên ngang lúc lắc thân hình xinh đẹp, khuất dần khỏi tầm mắt của Diệp Trí Viễn. Thực ra, đó là chạy trốn!

      Diệp Trí Viễn nhếch khóe môi cười, lẩm bẩm mình: "Em nắn răng, em cứ chạy , thực muốn xem em có chạy thoát khỏi bàn tay ."

      An Hạ Dao về đến nhà, đập lên ngực - nơi vẫn chưa hết cơn hồi hộp, chưa kịp lấy lại hơi nghe thấy tiếng mẹ từ trong điện thoại: "Dao Dao, con có bạn trai rồi à?"

      An Hạ Dao ngây người ra, lập tức phủ nhận: " ạ."

      "Trang Nghiêm hết cả rồi." Bà An vội đưa nhân chứng.

      Nghe nhắc đến gã đàn ông ấy, cơn giận dữ của An Hạ Dao lại bùng lên, đáp: " ta mới là người có bạn trai!"

      "Dao Dao, con gì thế?" Bà An là người tương đối truyền thống, tất nhiên l phản đối tình đồng tính, nên bất giác hạ giọng đe nẹt An Hạ Dao.

      An Hạ Dao cũng tiện , kẻo bà An lại tự trách mình rằng sắp xếp để con xem mặt người đồng tính, vì thế chuyển chủ đề câu chuyện: "Mẹ, Trang Nghiêm gì với mẹ vậy?"

      "Trang Nghiêm , con để ý đến cậu ấy, lại còn đưa cả bạn trai đến để xỉ nhục cậu ấy." Bà An với giọng vui, "Dao Dao, nếu con có bạn trai cứ đưa về nhà để mọi người xem. Đừng có giấu, để mẹ cứ phải lo lắng đâu cho con. Lại còn bị bà Trang là cố làm ra vẻ thanh cao nữa chứ."

      An Hạ Dao hiểu được phần nào, Trang Nghiêm sợ với người lớn trong nhà rằng ta là đồng tính, nên ra tay trước, thành An Hạ Dao mang bạn trai đến để xỉ nhục ta, do đó cho dù An Hạ Dao có những lời hay mấy về ta người lớn cũng nghĩ là ưng ta, nên mới như vậy. An Hạ Dao bất giác cười chua chát, thực ra, gặp mặt thành cũng thôi, cần gì phải tính toán xem đối tượng xem mặt là ai?

      "Dao Dao, rút cục là con có bạn trai chưa?" Bà An chịu thôi mà tiếp tục căn vặn: "Tất cả những thứ như gia thế, nghề nghiệp, tuổi tác đều quan trọng, chỉ cần là đơn thân, chưa kết hôn là con có thể đưa về để mọi người trong nhà xem."

      "Mẹ, con chưa có mà, chờ khi nào con có, nhất định con đưa về nhà ngay." An Hạ Dao bất lực, phải an ủi hồi nữa bà An mới chịu tắt máy.

      An Hạ Dao hít hơi thở sâu, biết từ lúc nào nhận ra rằng, mỗi khi nhận được điện thoại của cha hoặc của mẹ đều thấy rất mệt, nhất là khi tới chuyện tìm đối tượng lại càng khiến cảm thấy áp lực vô hình, khiến như nghẹt thở đến nơi.

      Di động lại đổ chông khiến An Hạ Dao giật nẩy mình, đưa tay ra mở máy, nhìn thấy đó là số lạ, do dự lúc rồi vẫn nghe: "A lô"

      "Em nắn răng, mau mở cửa!" Giọng trầm trầm, ràng của Diệp Trí Viễn vọng đến. Trống ngực An Hạ Dao đập thình thịch, im lặng lúc xong hắng giọng mấy cái rồi mới : "Xin lỗi, gọi nhầm số rồi." xong, tắt máy do dự, nhưng trong lòng thấy bất an.

      Di động vẫn đổ chuông liên tục, An Hạ Dao tắt máy chút do dự.

      Chuông cửa nhà vang lên.

      An Hạ Dao đập vào trán, mặt tỏ ra bất lực, nhắm mắt lại, nằm xuống ghế sa lông, giả chết, giả như trong nhà có ai.

      Diệp Trí Viễn lịch nhấn chuông hồi, thấy An Hạ Dao có vẻ sắp ra mở cửa, khách sáo nữa, vừa dùng tay gõ, vừa đưa chân đạp, "An Hạ Dao, biết là em ở bên trong, nếu muốn làm phiền hàng xóm của mình hãy ngoan ngoãn mở cửa cho ."

      An Hạ Dao nghiến răng, cuối cùng ngồi yên được nữa, giận dữ kéo cánh cửa ra, "Diệp Trí Viễn, rút cuộc là muốn làm gì?"

      Diệp Trí Viễn nghênh ngang vào, " muốn làm gì ư? Là đến đòi nợ thôi."

      "Đòi nợ?" An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn hiểu.

      "Em nợ tiền , nhẽ định trả?" Diệp Trí Viễn với vẻ rất nghiêm chỉnh.

      "Tôi nợ tiền khi nào?" An Hạ Dao hiểu, đừng có những chuyện chó chết như 10 năm trước nợ tiền Diệp Trí Viễn đấy nhé.

      "Hôm nay, lúc ở quán cà phê, em thanh toán chưa?" Diệp Trí Viễn rất nghiêm túc. "Chắc rằng em đến mức ngay cả chi phí cho buổi xem mặt cũng có ý để trả đấy chứ?"

      Trang Nghiêm đúng là chưa thanh toán, An Hạ Dao bỏ như chạy trốn, nên làm gì còn nhớ đến chuyện đó, bây giờ nghe Diệp Trí Viễn vậy, bèn giận dữ quay người vớ lấy ví tiền đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, " xem, bao nhiêu tiền?"

      "Ừm, cà phê có giá, nhưng thanh toán giúp em, giải quyết vấn đề rắc rối giúp em, tình nghĩa ấy là vô giá!" Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt rất đẹp nhìn An Hạ Dao, "Hơn nữa, giữa chúng ta tiền nong đúng là làm tổn thương đến tình cảm quá!"

      An Hạ Dao vốn phải cố kìm cơn tức giận, nên đáp lại bằng giọng liên quan đầy bất mãn: "Tôi chẳng có quan hệ gì với , chẳng có chút quan hệ nào."

      "Đúng thế, chẳng qua cũng chỉ là quan hệ tình đêm thôi mà." Diệp Trí Viễn làm ra vẻ rất trong sáng, cố ý với vẻ thoải mái: "Em có thể tùy tiện, nhưng, còn chẳng thể nào tùy tiện được."

      Những lời ấy của Diệp Trí Viễn khơi dậy triệt để cơn giận dữ trong lòng An Hạ Dao, lập tức lấy ra hai tờ tiền màu đỏ, ném vào mặt Diệp Trí Viễn, " đừng có mà giở thói giành được rồi còn giả bộ tử tế. Cầm lấy tiền, biến ngay!"

      Diệp Trí Viễn nhăn nhở cầm hai trăm đồng lên, nhăn mặt nhìn An Hạ Dao, với vẻ vô tội: "An Hạ Dao, em như thế chứ? Sao lại keo kiệt vậy, định dùng hai trăm đồng để đuổi à? Số tiền này dù có mời con vịt đến cũng còn đủ!"

      Khuôn mặt xinh xắn của Hạ Dao chợt đỏ bừng, biết là Diệp Trí Viễn bóng gió tới chuyện đêm hôm đó, đáng chết, mất trinh trắng, lại còn phải bù tiền, mới là người phải chịu ấm ức, thiệt thòi, "Diệp Trí Viễn, đùng có giở thói được ăn rồi lại còn giả bộ tử tế!"

      " đâu có được ăn? ràng là phải bỏ rất nhiều sức..."

      Diệp Trí Viễn chưa xong, An Hạ Dao nổi đóa lên, tức giận ném chiếc gối ôm vào mặt : "Cút ra ngay!"

      " lớn thế này rồi mà vẫn chưa được học cút, hay là, em làm mẫu cho trước ?" Diệp Trí Viễn nhăn nhở đón lấy chiếc gối ôm, rồi ôm nó vào lòng, hoàn toàn để ý gì đến vẻ tức giận của Hạ Dao.

      "Cút!" An Hạ Dao kìm được, kéo cửa ra cách thô bạo: "Diệp Trí Viễn, hay ?"

      "Diệp Trí Viễn nhìn khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ của An Hạ Dao, lại càng thấy muốn chọc tức, bèn khẽ lắc đầu: " được."

      "Được, , vậy tôi !" An Hạ Dao đùng đùng ra ngoài.

      Diệp Trí Viễn thấy làm , vội theo ra, cánh cửa "cạch" cái, tự động khép lại. Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao lại: "An Hạ Dao, em đừng làm như vậy , là được chứ gì?"

      An Hạ Dao nhìn cánh cửa đá đóng lại, muốn khóc mà được, nghiến răng, gầm lên: "Diệp Trí Viễn!"

      Diệp Trí Viễn vội đứng lại, môi nở nụ cười rạng rỡ nhất, nhìn An Hạ Dao với vẻ lấy lòng, "Có ! Có phải là em lại muốn nữa ?"

      An Hạ Dao nhìn cánh cửa, nghiến răng, trong đôi mắt đen xinh đẹp chứa đựng ngọn lửa của giận đữ.
      Chris thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.2

      Diệp Trí Viễn cười ngượng ngùng, hỏi với vẻ thăm dò: "Em nắn răng, phải là em quên mang chìa khóa đấy chứ?"

      An Hạ Dao bước đến trước mặt Diệp Trí Viễn, đưa chân ra giẫm mạnh lên chân mấy cái, sức mạnh của đôi chân khi dép lê và khi giày hoàn toàn khác nhau, Diệp Trí Viễn hề cảm thấy đau chút nào, nhăn nhở đáp: "Em nắn răng, với vẻ mặt hình như em rất tức giận?" Tiếp đó, bằng giọng mấy chú tâm: "Em nhìn mình xem, lớn thế rồi, ra khỏi cửa cũng nhớ mang chìa khóa..."

      "Diệp Trí Viễn!" An Hạ Dao nghiến răng, hít hơi sâu, "Rút cuộc là muốn làm gì?"

      " muốn làm gì ư? Giúp em mở của chứ làm gì." Diệp Trí Viễn thôi nhăn nhở, nhìn An Hạ Dao với ánh mắt nghiêm túc, "Em định ăn mặc như thế này để mà ra đường tìm người mở cửa đấy chứ?"

      An Hạ Dao nhìn lại mình, người chỉ mặc chiếc váy hai dây, chân đôi dép lê xinh xắn, chẳng có gì là thỏa đáng cả, vì thế bèn đáp: "Tôi mặc như thế này tìm người mở cửa giúp sao?"

      "Em có mang di động ? Có mang theo chứng minh thư ? Mang theo giấy tờ là chủ nhà ?" Diệp Trí Viễn mỉm cười, khẽ nhướn mày, nhìn An Hạ Dao: "Em mang theo gì cả, ai chịu đến mở cửa cho em ? Em sợ người ta lại tưởng em là kẻ trộm à?"

      "Tôi!" An Hạ Dao tức quá được, nhưng biết, những điều Diệp Trí Viễn đều là , nên bất giác đáp với vẻ ngượng ngùng: "Vậy, hãy tìm người mở khóa cửa giúp tôi!"

      "Em muốn tìm người mở khóa giúp em, vậy có nên cho dễ nghe chút nhỉ?" Diệp Trí Viễn cố ý kéo dài hai tiếng "giúp em."

      "Dễ nghe cái con khỉ!" An Hạ Dao tức giận: " cần giúp nữa, tôi tự tìm quản lý của chung cư." cần gì đến Diệp Trí Viễn cơ chứ!

      Diệp Trí Viễn bĩu môi gì, lập tức kéo An Hạ Dao lại: "An Hạ Dao, bây giờ em sao thế? câu nào cũng văng tục được, đạo đức, giáo dục của em để đâu rồi?"

      "Người có giáo dục tốt đến mấy gặp phải cũng phát điên." An Hạ Dao cúi đầu, lẩm bẩm.

      "Lẩm bẩm gì thế? tìm người đến mở khóa rồi, em cứ chờ là được." Diệp Trí Viễn lại kéo An Hạ Dao trở về trước cửa nhà mình.

      Diệp Trí Viễn cúi đầu nhìn An Hạ Dao, từ chỗ vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của An Hạ Dao, đó là khuôn mặt hình trái xoan, chiếc mũi thẳng, đôi môi gợi cảm, đôi mắt to đen long lanh, hàng mi cong cong, lúc này nhìn xuống đất, nên chỉ thấy thấp thoáng.

      Làn da của An Hạ Dao vốn rất trắng, do tính chất công việc suốt ngày ở trong nhà ra ngoài nên khiến nó càng thêm trắng và nõn nà, so với năm 17 tuổi chênh là mấy, nếu phải vì trôi qua của thời gian khiến cho tính tình ít nhiều có những thay đổi, nếu buộc hai bím tóc lại, Diệp Trí Viễn chút nghi ngờ, An Hạ Dao lại trở về năm 17 tuổi.

      Trống ngực của An Hạ Dao đập, mang theo nỗi đau, buồn ỉ mà chính cũng thể cho ràng...

      "An Hạ Dao, hình như 10 năm rồi chúng ta chưa gặp nhau!" Im lặng hồi lâu, cuối cùng Diệp Trí Viễn nén được phá tan im lặng.

      An Hạ Dao cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, làm ra vẻ trấn tĩnh, nhìn Diệp Trí Viễn. Vẫn với khuôn mặt điển trai và vẻ phong độ, nhìn bằng đôi mắt nóng bỏng, An Hạ Dao bất giác đưa mắt nhìn chỗ khác, đám nhìn vào mắt , khẽ đáp: "Đúng vậy, mười năm rồi!"

      Thời gian mười năm, 3.650 ngày đêm, thời gian nhanh như thoi đưa, có thể làm thay đổi quá nhiều thứ, còn những thứ làm thay đổi được cũng có kết quả cuối cùng.

      An Hạ Dao tưởng rằng từ sau khi và Diệp Trí Viễn chia tay đoạn tuyệt với nhau còn quan hệ gì, sau này đến chết cũng qua lại nữa. ngờ, trận say rượu ấy, lần "thoát ra khỏi quỹ đạo" bằng đêm tình ấy, lại khiến liên quan đến .

      Tuy An Hạ Dao chuẩn bị để đối phó với điều này, nhưng nếu nó đến phải đối diện, chạy trốn, có điều, khi đối diện có đôi chút khó khăn mà thôi.

      Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Trí Viễn nhìn chăm chăm vào An Hạ Dao, : "Hình như em thay đổi gì cả."

      "Làm sao mà thay đổi cho được?" An Hạ Dao cười tự chế nhạo, "Chỉ có điều, quen với tôi mà thôi."

      "Chúng ta quen." Diệp Trí Viễn cười đầy vẻ quyễn rũ, rồi bất ngờ kéo An Hạ Dao vào lòng, nâng gáy lên, đặt chiếc hôn lên trán với vẻ thô bạo nhưng kém phần dịu dàng.

      Hạ Dao đẩy tay Trí Viễn ra theo phản ứng có điều kiện, khuôn mặt nhắn đỏ ửng đến tận cổ, thậm chí tai cũng nóng bừng, có thể cảm thấy rất ràng rằng, trái tim dường như ngưng đập trong khoảnh khắc, rồi sau đó loạn nhịp, thình thịch thình thịch... châm biếm với vẻ giận dữ: "Diệp Trí Viễn, hôn tôi, sợ răng bị va à?"

      "Em nắn răng, quả nhiên là em vẫn nhen như vậy." Trí Viễn mỉm cười, khẽ thốt lên.

      Cảnh tượng chia tay mười năm trước vẫn thường lên trong tâm trí , Diệp Trí Viễn cao ngạo sao có thể chấp nhận được thực bị An Hạ Dao - Em nắn răng cắm sừng và bỏ rơi, vì thế mà Diệp Trí Viễn ghi nhớ rất mỗi lời , mỗi ánh mắt của hai người.

      Cùng với trôi qua của thời gian, mặc dù Trí Viễn vẫn sao chấp nhận được điều đó, nhưng dần dần cũng thấy lòng bình tĩnh lại, đó là thời tuổi trẻ ngông cuồng, đơn giản và mãnh liệt, đến nỗi quên mất rằng, chỉ có những người sâu sắc nhất mới làm cho mình bị tổn thương nhất. Cũng chính bởi vì tình nông nổi mới khiến cho mình bất chấp tất cả và dồn vào tất cả như thế.

      Diệp Trí Viễn đem tình sâu sắc đó cất giấu nơi đáy lòng. đời này có rất nhiều việc mà bạn thể kiểm soát được nhưng bạn có thể kiểm soát được bản thân. Nếu bỏ lỡ tình đối với Hạ Dao, hãy cứ để nó trôi qua . lần bằng tất cả con tim, lần khắc ghi trong tim, đời người như vậy còn gì để hối tiếc nữa.

      Nếu có cái lần " đêm tình ấy", có lẽ Diệp Trí Viễn cũng dần quên Hạ Dao, quên mối tình đầu nông nổi, nhưng số phận lại run rủi để gặp lại .

      An Hạ Dao, nếu số phận quyết định như vậy: em là người phụ nữ của , vậy dù thế nào Diệp Trí Viễn cũng thể bỏ qua.

      Mỗi lần nghe Diệp Trí Viễn gọi bằng mấy từ Em nạm răng, là lần An Hạ Dao lại thấy nơi sâu thẳm trong lòng mình xốn xang, đó là nỗi đau mang theo vị ngọt ngào.

      Mặc dù An Hạ Dao có phần bất lực, nhưng dù sao cũng còn là nữ sinh ngây thơ l7 tuổi nữa. Trải qua những đổi thay của thời gian, học được cách tự bảo vệ mình, khẽ nhếch môi, cười với vẻ rất lịch : "Diệp Trí Viễn, tôi phải là Em nạm răng, tôi là An Hạ Dao! Đề nghị hãy tôn trọng!"

      Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày lưỡi mác, cười với vẻ ôn hòa: "Thôi được, An Hạ Dao."

      An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn cái rồi im lặng.

      lát sau người thợ khóa tới và thay cho Hạ Dao chiếc chìa khóa khác.

      An Hạ Dao lấy ví tiền ra, ngạc nhiên hỏi: " cần phải trả tiền à?"

      " cần." Trí Viễn nhếch khóe môi, cười với vẻ rất thân thiện: "Nếu em thấy áy náy có thể mời ăn cơm."

      " muốn ăn gì?" An Hạ Dao tỏ ra muốn nợ nần gì Diệp Trí Viễn, vội hỏi.

      " cầu của cao, chỉ cần em đích thân vào bếp nấu là được."

      Đôi lông mày của Diệp Trí Viễn khẽ nhướn lên, môi nở nụ cười rất tươi.

      "Tôi biết nấu." An Hạ Dao chau mày, từ chối chút do dự.

      " biết có thể học, có thể dậy em." Diệp Trí Viễn tình nguyện với vẻ rất tự hào.

      " cần!" An Hạ Dao lắc đầu từ chối, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhướn mày, hỏi: "Chỉ cần là tôi đích thân vào bếp, còn món gì cũng được?"

      Diệp Trí Viễn gật đầu.

      An Hạ Dao quay người bước nhanh vào bếp, xé hộp mỳ, đổ nước xôi vào, bê ra: "Này, được rồi."

      " lẽ lại như thế" An Hạ Dao, em định dùng bát mỳ này để đuổi à?" Diệp Trí Viễn kêu lên, thể tin được.

      "Nếu , còn muốn ăn gì nữa?" An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ vô tội: "Vừa rồi chẳng phải là rồi còn gì, chỉ cần tôi đích thân vào bếp, còn món gì cũng được."

      Diệp Trí Viễn bất lực đón lấy bát mỳ từ tay An Hạ Dao, nét mặt giấu nổi vẻ căm ghét.

      An Hạ Dao bình thản nhìn, cười khúc khích rồi vớ đôi đũa từ trong bếp, với vẻ mặt tươi rói: "Ăn nhanh , mỳ để lâu ngon nữa đâu."

      Diệp Trí Viễn đặt bát mỳ xuống, nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, đồng thời bất mãn, : "An Hạ Dao, ràng em biết là rất ghét ăn mỳ ăn liền, ý của em là gì yậy?"

      " muốn ăn ăn, muốn ăn biến, nhiều lời quá." An Hạ Dao giận dữ gầm lên với Diệp Trí Viễn.

      Thôi được, An Hạ Dao thừa nhận, nhen, thể nào ở cùng trong khoảng gian chật hẹp, cùng chuyện với Diệp Trí Viễn như có chuyện gì.

      Diệp Trí Viễn nghe tiếng gầm ấy của An Hạ Dao sầm mặt lại, thở dài cái, chau mày, với vẻ bất lực: "An Hạ Dao, chúng ta thể chuyện tử tế với nhau được sao?"

      "Tôi chẳng có chuyện gì để với cả." An Hạ Dao đưa tay vớ lấy bát mỳ mà Diệp Trí Viễn để xuống, cầm đũa lên ăn với vẻ giận dữ.

      " cảm thấy, những chuyện mà chúng ta có thể với nhau rất nhiều." Diệp Trí Viễn bóp trán, vẻ mặt bất lực: "Em có thể tạm thời ăn mỳ được ?"

      "Nếu muốn cứ , còn ăn là việc của tôi, có trở ngại đến đâu." An Hạ Dao ngẩng đầu lên, ràng.

      "An Hạ Dao!" Lòng kiên nhẫn của Diệp Trí Viễn hết, giọng bất giác trở nên lạnh lùng.

      "Diệp Trí Viễn, đây là nhà tôi, đến lượt lớn tiếng với tôi đâu."

      An Hạ Dao đặt đũa xuống, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm nghị. "Nhà tôi hoan nghênh , mời cho!"

      "Em!" Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao làm cho tức tới mức nghiến chặt răng, nhìn bằng ánh mắt phức tạp: "An Hạ Dao, em đuổi ...?"

      An Hạ Dao hít hơi thở sâu rồi rành rọt từng tiếng: "Đúng thế, tôi mời ra! Cũng đề nghị từ nay về sau đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"

      Diệp Trí Viễn chau mày, giận dữ đứng dậy: "Ra ra, tưởng rằng tôi thèm lắm đấy à? An Hạ Dao, sau này đừng có mà hối hận!"

      An Hạ Dao vội đứng dậy theo, nhanh ra cửa.

      Diệp Trí Viễn đứng ở cửa, như chờ An Hạ Dao gì đó, ngờ, An Hạ Dao lại đóng mạnh cửa lại, mạnh đến mức khiến Diệp Trí Viễn cũng giật mình.

      "Dao Dao, em cứ phải như vậy mới được sao?" Diệp Trí Viễn gầm lên từ phía sau cánh cửa.

      An Hạ Dao trả lời, tay nắm lại thành nắm đấm, rồi từ từ đứng dựa vào cửa và trượt xuống vẻ bất lực, đáp câu với vẻ tự giễu cợt mình: " như vậy phải như thế nào đây?"

      Nếu cứng rắn, bướng bỉnh và kiêu hãnh đứng dậy như thế làm sao có thể quên được bi kịch bị Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn coi là tấm bia đỡ đạn?

      trái tim thơ ngây, cuồng nhiệt như vậy, trái tim cách nghiêm túc, cố chấp và bằng tất cả tình cảm như vậy bị trà đạp, bị xé cách thương tiếc và bị chính mình đánh mất.

      Bị người khác vứt bỏ tình cảm, đáng tiếc, nhưng tình cảm bị chính mình vứt bỏ mới là nỗi đau thực . An Hạ Dao cứ ôm lấy mình như thế, mặc cho nước mắt tuôn trào, chan chứa. Nỗi đau thể thốt thành lời này mới thực là nỗi đau.

      Hạ Dao tưởng rằng mình quên Trí Viễn, quên mối tình ấy, quên chuyện mình bị coi là bia đỡ đạn rồi, nhưng khi Diệp Trí Viễn xuất trước mặt bằng xương bằng thịt, thể thừa nhận, càng là những thứ mà muốn quên nhất càng thể nào quên được, thậm chí dù 10 năm rồi, vẫn còn cảm thấy rất , nỗi đau tê tái mà những lời nghiệt ngã "Khi hôn nhau với ta, mình còn sợ bị va vào răng" được thốt ra từ đôi môi đầy gợi cảm của Diệp Trí Viễn mang lại cho .
      Chris thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.3

      Khi Tạp chí gọi điện đến An Hạ Dao cũng gần như lấy lại tinh thần, vớ lấy điện thoại, yên lặng lắng nghe tạp chí sắp xếp công việc giao lưu trực tuyến với độc giả.

      An Hạ Dao nhận lời: "Vâng, 2 giờ chiều ngày mai, tôi lên Weibo đúng giờ." Rồi thêm dăm ba câu chuyện với người ở đầu dây bên kia xong tắt điện thoại.

      Vừa tắt máy xong Thất Hề lại gọi đến, bảo An Hạ Dao hát cùng.

      An Hạ Dao ngây người lúc: "Hai chúng ta có gì để mà hát?"

      " phải thế, tớ cùng với người bạn, muốn hát, ít người khí, nên mình gọi bạn tốt, còn bạn mình hẹn bạn thân. Dao Dao, cậu đến nhé!" Thất Hề giải thích cách ngắn gọn, đơn giản và điệu đà.

      An Hạ Dao biết là thể từ chối Thất Hề được, hỏi địa chỉ xong, trang điểm chút rồi .

      Khi An Hạ Dao đẩy cửa phòng VIP bước vào, Thất Hề lao đến như tên bắn, ôm lấy cách thắm thiết, ghé sát vào tai, khẽ : " chàng này là bạn học hồi phổ thông của mình, theo đuổi mình lâu rồi, cậu nhìn thấy thế nào?" xong mới buông An Hạ Dao ra, chớp mắt với . An Hạ Dao cũng chớp mắt với Thất Hề, ra ý hiểu ý của Thất Hề, nhìn về phía chàng trai chọn bài hát. Đó là người cao lớn, trông rất phong độ, quay đầu lại nở nụ cười hòa nhã, thân thiện, và tự giới thiệu: "Chào em, là Cố Xuyên!"

      An Hạ Dao mỉm cười lịch : "Chào , em là An Hạ Dao." rồi gật đầu với Thất Hề, ý muốn là có thể xem xét.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Thất Hề bỗng chốc đỏ ửng lên, hỏi với vẻ dịu dàng: "Cố Xuyên, người bạn của khi nào mới đến?"

      "Ồ" chẳng phải đến rồi sao." Cố Xuyên hất hàm về phía cửa.

      An Hạ Dao nhìn theo ánh mắtCố Xuyên và rồi tròn mắt, Diệp Trí Viễn!

      Duyên phận đúng là thứ kỳ lạ, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn chia tay, hoàn toàn cố ý, suốt 10 năm lần gặp lại, thế nhưng, kể từ sau lần "vượt ra ngoài quỹ đạo" ấy, trong thế giới bé của An Hạ Dao, cứ quay người là lại gặp phải Diệp Trí Viễn.

      Diệp Trí Viễn cũng có vẻ ngạc nhiên mất lúc, sau đó mới cười hì hì và bước vào, vỗ vai Cố Xuyên, hỏi: "Ai là nữ thần mà cậu thầm ?" rồi, bất giác đưa mắt nhìn sang An Hạ Dao.

      "Thất Hề, giới thiệu chút, đây là Diệp Trí Viễn, học khóa và là người em thân thiết của hồi đại học." Cố Xuyên vội lên tiếng, giới thiệu, "Trí Viễn, đây là Thất Hề, đây là chị em tốt của ấy, An Hạ Dao."

      "Tôi biết." Diệp Trí Viễn nở nụ cười tươi rói chào Thất Hề, rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh An Hạ Dao rất tự nhiên, "An Hạ Dao, đúng là rất tình cờ!"

      Thất Hề có vẻ hơi lúng túng, cứ đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao.

      Cố Xuyên thấy vậy, bèn kéo Thất Hề "Hát cùng ."

      Thất Hề đón chiếc Mic mà Cố Xuyên đưa cho, hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi hòa theo tiếng nhạc Cố Xuyên bắt đầu hát trước: "Còn nhớ cơn gió mùa hè đêm trước/ trong khoảng khắc lướt qua/ nó cuốn theo tất cả, chỉ còn để lại tĩnh lặng, u buồn..."

      Đó làài "Mùa hè bị gió thổi qua" đóng đinh với tên tuổi của Lâm Tuấn Kiệt và Kim Sa, Thất Hề liền tiếp lời: "Như cơn gió đêm vẫn ngừng thổi/ Cơn mưa mùa thu theo về/ nhiệt tình trong tim nguội lạnh/ dường như hễ nhắm đôi mắt lại/ khuôn mặt thân quen kia lại về..."

      Đoạn hòa khúc: "Nỗi nhớ màu xanh/ bỗng biến thành mùa hè đầy nắng/ hơi ấm của gian còn xa lắm/ mùa đông dường như cũng còn lưu luyến/ nỗi nhớ màu xanh/ xua tay với tôi câu rằng/ bốn mùa thay đổi/ nhưng thời gian của mùa lại trở về/ mùa hè bị gió thổi qua năm ấy..."

      Giọng của Cố Xuyên trầm và mềm mại, giọng của Thất Hề ngọt ngào và mượt mà, quyện vào nhau rất hợp.

      An Hạ Dao rất tự nhiên, dịch người sang bên, nhưng Diệp Trí Viễn lại ngồi sán lại. Đến khi Thất Hề và Cố Xuyên hát xong An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn dịch hết lần từ đầu này sang đầu kia của chiếc ghế trong phòng.

      "Hai người..." Cố Xuyên tròn mắt, Thất Hề bước tới ngồi xuống bên cạnh An Hạ Dao, "Hai người có muốn hát bài ?"

      "!" An Hạ Dao từ chối thẳng thừng.

      "Được thôi! Diệp Trí Viễn gật đầu đầy vẻ phấn chấn.

      Thất Hề và Cố Xuyên nhìn nhau, Cố Xuyên đề nghị: "Hay là" chúng ta cùng uống chén ?"

      Thất Hề hưởng ứng, gật đầu, rồi lập tức rót cho mỗi người chén đầy.

      An Hạ Dao cầm chén rượu với vẻ máy móc, cạn chén với Thất Hề, Xuyên và cả Diệp Trí Viễn nữa, sau đó uống cạn hơi.

      "Ôi, thế mà biết, An Hạ Dao, tửu lượng của được đấy chứ? Nào, cạn chén nữa vì trùng phùng giữa chúng ta." Diệp Trí Viễn rót thêm rượu vào chén cho An Hạ Dao với vẻ lấy lòng, sau đó rót thêm vào chén của mình, nâng chén lên, khóe môi nở nụ cười vui vẻ.

      An Hạ Dao nhìn Cố Xuyên và Thất Hề, hai người đó đúng là rất đẹp đôi, thể để vì chuyện giữa mình và Diệp Trí Viễn mà làm cho họ khó xử, nên bất giác cũng mỉm cười giả tạo, nâng chén rượu lên, chạm chén với Diệp Trí Viễn, tiếp đó ngửa cổ, nhanh chóng uống cạn.

      Diệp Trí Viễn chau mày lại, uống hết chén rượu đầy.

      "Thôi nhé, hai người đừng chỉ có uống rượu , ai thích hát cứ hát, ai thích chơi cứ việc chơi." Thất Hề lặng lẽ giành lấy chén rượu trong tay An Hạ Dao, cười tủm tỉm, . Còn Cố Xuyên vội đưa Mic cho Diệp Trí Viễn, và ngồi bên cạnh Thất Hề.

      Diệp Trí Viễn chọn bài, hắng giọng rồi bắt đầu hát, đó là bài "Lần đầu tiên" của Quang Lương: "Khi em nhìn tôi/ tôi nhưng em nhìn thấu suốt/ là biết được/ có đáp ứng phù hợp/ với tiêu chuẩn của em/ hay nghĩ nhiều/ hay là em cố tránh/ nếu em thực lòng lựa chọn/ can đảm đón nhận/ để cho ánh mắt kia/ bất giác bùng lên ánh sáng/ ôi, lần đầu tiên/ khi em, trái tim sao run rẩy/ hơi thở cũng khó kìm..."

      An Hạ Dao chơi súc sắc với Thất Hề trong trạng thái lơ đễnh, Cố Xuyên cùng hát với Trí Viễn bài "Mượn ông trời thêm năm trăm năm", giọng của hai người hòa vào nhau vừa trầm , dịu dàng và đầy sức hút.

      Khi tàn cuộc, Diệp Trí Viễn : "Cố Xuyên, cậu đưa Thất Hề về , mình đưa An Hạ Dao về."

      " cần." Hạ Dao lên tiếng từ chối chút đắn đo, Thất Hề và Cố Xuyên đưa mắt nhìn nhau.

      "An Hạ Dao, lại lần thử xem." Giọng của Diệp Trí Viễn trầm hẳn xuống, kéo ngay tay An Hạ Dao nhanh về phía bãi xe.

      An Hạ Dao cũng muốn cãi nhau với Diệp Trí Viễn trước mặt Thất Hề và Cố Xuyên, vì thế đành mặc cho kéo lên xe với vẻ cam tâm tình nguyện.

      Hạ Dao sầm mặt, tỏ ra bất mãn trước những hành động của Diệp Trí Viễn, giận dữ : "Diệp Trí Viễn, rút cục là muốn làm gì nữa?"

      Trí Viễn cho máy nổ, chau mày, lãnh đạm : "An Hạ Dao, chúng ta có thể bình tĩnh mà chuyện với nhau được ?"

      "Tôi có chuyện gì để với ?" An Hạ Dao ngước mắt lên, mặt quay ra ngoài cửa xe.

      "Còn , trước kia, bây giờ và sau này chuyện gì cũng có thể với em." Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày lưỡi mác.

      "Nhưng tôi chẳng có gì để với ." Giọng của An Hạ Dao vẫn lạnh lùng.

      Trí Viễn đạp mạnh phanh xe, đặt tay lên vô lăng, chau mày, nhìn An Hạ Dao với vẻ vui: "Em cắm sừng cho , bỏ rơi , tất nhiên là có tật giật mình nên mới có gì để với ."

      "Đúng thế." An Hạ Dao hít hơi sâu, đáp bừa.

      "An Hạ Dao, hồi đó, làm gì có lỗi với em mà em phải như vậy với ?" Giọng của Diệp Trí Viễn trầm hẳn xuống, mang đầy vẻ oán thán và nghi ngờ.

      An Hạ Dao im lặng.

      "An Hạ Dao, muốn em phải giải thích!" Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao, ấn vào vai , hỏi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      "Giải thích?" An Hạ Dao cười, giọng hơi nghẹn ngào: "Diệp Trí Viễn, lúc đầu làm gì hẳn phải hơn tôi, vậy có cần tôi phải giải thích ?"

      "Lúc đầu làm gì, , em hãy cho nghe xem!" Bàn tay của Diệp Trí Viễn nắm chặt thành nắm đấm, mắt chăm chăm nhìn vào An Hạ Dao.

      " 10 năm rồi, còn nhắc đến nó làm gì?" An Hạ Dao hít hơi sâu, "Bây giờ sống rất tốt, tôi cũng sống rất tốt, mọi người đều rất ổn, như thế chẳng phải là tốt nhất rồi còn gì?"

      Diệp Trí Viễn im lặng lúc, "Sao em lại biết là sống rất tốt?"

      An Hạ Dao khẽ cười: "Ít nhất tôi cũng thấy trong trạng thái ủ rũ !"

      "Em cũng sống rất tốt?" Diệp Trí Viễn lạnh lùng hỏi.

      "Đúng thế, trước khi chưa gặp lại , cuộc sống của tôi rất bình thường, rất hạnh phúc, vui vẻ... Vì thế, Diệp Trí Viễn, xin hãy quên chuyện buổi tối hôm đó , để tôi tiếp tục được bình yên và hạnh phúc."

      Trong lòng Diệp Trí Viễn rất phức tạp, im lặng nhìn An Hạ Dao lúc, "Điều đó thể!" Chuyện xảy ra làm sao có thể quên là quên ngay được!

      An Hạ Dao khẽ thở dài tiếng, "Diệp Trí Viễn, rút cuộc là muốn thế nào?"

      "Nghe , sau khi chúng ta chia tay nhau, em hề quen với bất cứ người bạn trai nào!" Diệp Trí Viễn lạnh lùng : "Trong 10 năm ấy, đời sống tình cảm của em hoàn toàn trông rỗng."

      "Thế sao?" An Hạ Dao trấn tĩnh, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm chỉnh: "Chắc nghĩ rằng tôi thích chờ đợi đấy chứ?"

      Rồi cười tự giễu: "Diệp Trí Viễn, nghĩ nhiều quá rồi đấy."

      "Nghĩ nhiều hay , phải em là được." Diệp Trí Viễn chìa tay ra nắm lấy bàn tay của An Hạ Dao, mắt sáng rực. "An Hạ Dao, tại em có bạn trai, đó là thực."

      An Hạ Dao giằng ra, lặng lẽ rút tay về, "Diệp Trí Viễn, tôi có bạn trai hay , chẳng có liên quan gì đến !"

      "Nếu em có bạn trai, có bạn ," đôi mắt đen của Diệp Trí Viễn chứa đựng đầy vẻ ấm áp, với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Vậy , chúng ta hãy nhau ."

      An Hạ Dao thấy lòng mình run lên, nỗi đau và chua xót dâng lên, mỉm cười chế giễu, rồi lên tiếng: "Diệp Trí Viễn, tưởng rằng tình là thứ có thể mua bán? muốn mua tôi phải bán sao?"

      Diệp Trí Viễn ngây người, lập tức giải thích: "Ý của phải vậy..."

      An Hạ Dao nhanh chóng mở cửa xe và bước xuống: "Diệp Trí Viễn, tôi cần biết ý là gì, nhưng tôi hoàn toàn có ý với . Vì thế, xin chào." xong xua tay với Diệp Trí Viễn, rồi vung tay đóng cửa xe lại.

      Diệp Trí Viễn bước xuống theo, An Hạ Dao vẫy được taxi và lên xe bỏ , khiến Diệp Trí Viễn chỉ còn biết nhíu mày, cũng lên xe và lao .

      An Hạ Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, tim vẫn đập thình thịch. Cảnh tượng phố phường phốn hoa, đông đúc lướt qua, trong đầu bất giác nhớ đến những năm tháng nông nổi xưa kia.

      Hồi ức giống như dòng nước ào đến, Diệp Trí Viễn chín chắn, trưởng thành và thiếu niên nông nổi có vấn đề đan vào nhau, ràng là cách 10 năm, nhưng lại cảm thấy như vừa mới xảy ra. Những chuyện quá khứ cứ rành rành trước mắt, tình cảm ngọt ngào và chua xót mang đến những cảm giác rất chân thực...

      *********************
      Chris thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 7: Thân Thiết Nồng Nhiệt

      7.1

      Về đêm đầu khu, An Hạ Dao lấy lại tinh thần, xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Trí Viễn hai tay ôm vai, mặt nở nụ cười tươi rói nhìn và chào: "Hạ Dao, về đến nhà rồi à?"

      Hít hơi thở sâu, An Hạ Dao nở nụ cười rất chuyên nghiệp, định vòng để tránh Diệp Trí Viễn, ngờ, bị trượt chân, người đổ về phía trước, đúng lúc buột miệng kêu lên lập tức được đôi tay chắc chắn giữ lại.

      An Hạ Dao nhìn khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn kề sát, ngượng ngùng chỉ muốn tìm lỗ lẻ để chui xuống.

      "An Hạ Dao, em nhìn thấy cũng đừng có vội nhào vào lòng như thế chứ?" Diệp Trí Viễn cười tinh quái.

      "Nhào vào lòng? vẫn chưa hết mơ à?" An Hạ Dao tức giận hỏi, biết tại sao, sau mười năm gặp lại, lại trở nên đanh đá hơn hẳn trước như vậy.

      An Hạ Dao biết, thể chống đỡ lại được khuôn mặt thông mi và điển trai của Diệp Trí Viễn, hoặc có lẽ từ nơi sâu thẳm của trái tim vẫn chưa thể nào quên được Trí Viễn, nhưng dám tới gần.

      Mối tình đầu thất bại là nỗi đau và niềm nuối tiếc, thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu rồi, cho dù vết thương ấy tuy lành nhưng vẫn để lại vết sẹo, và dù thời gian làm cho nỗi đau ấy nhạt nhòa ít nhiều, nhưng mỗi khi bị động đến, nó vẫn dậy lên nhức nhối. Vì trong đời người, những rung động ban đầu luôn khiến người ta với tình chân , thuần khiết nhất và cũng phải trả giá nhiều nhất.

      " mơ à? Chẳng phải em trong lòng còn gì?" Diệp Trí Viễn cười, đưa tay vuốt lên má An Hạ Dao cách rất tự nhiên: "Cảm giác này rất chân ."

      An Hạ Dao giận dữ đưa tay gạt tay Diệp Trí Viễn ra và đẩy lùi ra ra: "Diệp Trí Viễn, rút cuộc là muốn làm gì?"

      "Muốn theo đuổi em." Diệp Trí Viễn đáp đĩnh đạc.

      nụ cười miễn cưỡng nở môi An Hạ Dao: " đừng có đùa nữa, được ?"

      " có giống như đùa ?" Diệp Trí Viễn đáp nghiêm chỉnh: "An Hạ Dao, rất nghiêm túc."

      An Hạ Dao ôm lấy vai: "Chuyện cười này, nhạt lắm, chẳng buồn cười chút nào!"

      Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao bằng cái nhìn sâu thẳm: "Em định cho chút cơ hội nào ư?"

      An Hạ Dao hít hơi sâu, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc, lấy lại tinh thần: "Diệp Trí Viễn, tôi biết là uống nhầm thuốc hay là đầu óc có vấn đề, hay là bị lừa đá mà lại nhàm như vậy. Tóm lại, tôi muốn với rằng, giờ tôi muốn có bất cứ quan hệ nào với !"

      Diệp Trí Viễn gì, đôi mắt đen sáng lên.

      An Hạ Dao bất chấp tất cả, tiếp tục : "Mười năm trước, tôi thích nên bỏ rơi , xem, mười năm sau làm sao tôi lại có thể thích , chấp nhận ?"

      khí trở nên lạnh lùng hẳn, Diệp Trí Viễn chau mày nhìn An Hạ Dao.

      An Hạ Dao cụp mắt, nghiêng người qua Diệp Trí Viễn, bước chân tập tễnh, khuất dần trước mắt Diệp Trí Viễn.

      Diệp Trí Viễn giận dữ, xem ra qua mười năm, tính tình An Hạ Dao chỉ thay đổi mà cá tính cũng càng trở nên cứng rắn và cố chấp!

      Có điều, Diệp Trí Viễn sợ điều đó, bỏ cuộc, xem ai chinh phục được ai trước!

      An Hạ Dao về đến nhà, tắm xong lên giường, nhưng trằn trọc mãi mà vẫn sao ngủ được, ràng là muốn nghĩ, nhưng đầu óc lại thôi nhớ lại, càng cố chống lại những dòng ký ức khắc sâu trong tim lại càng ào đến.

      An Hạ Dao ngước mắt lên nhìn trần nhà, bất chợt nước mắt trào ra, mười bảy tuổi, cái tuổi đẹp đẽ và ngông cuồng biết bao, thế mà phải đón nhận nỗi thất bại đớn đau như vậy, kể từ đó về sau, trong trái tim lúc nào cũng như có bóng đen bao phủ, dám cách tùy tiện nữa, bởi vì sợ lại bị tổn thương.

      Có những nỗi đau mà chỉ cần trải qua lần dù đến chết vẫn thể quên.

      Có những con người, dù gặp lần, suốt đời cũng thể quên.

      Nỗi đau và niềm nuối tiếc cũng hề mất theo thời gian, nếu muốn quên , trừ phi, gặp mối tình mới.

      Nhưng, sau khi trải qua tình dốc hết gan ruột và nỗi đau khôn cùng, làm sao có thể dễ dàng đón nhận tình mới?

      khi trong lòng còn ám ảnh, thể nào bất chấp tất cả mà dồn hết tình cảm được, và với tình dồn hết tình cảm làm sao gọi là tình ?

      Khi Diệp Trí Viễn rằng theo đuổi , phải trong lòng An Hạ Dao có cảm giác, lung lay, mà là vì vết thương ấy quá sâu, nên từ chối .

      từng , vì từng đau, cho nên từ chối, cho nên rời xa.

      An Hạ Dao lặng lẽ đưa tay lên chùi nước mắt, mình: "An Hạ Dao, mày là đồ ngốc, năm mười bảy tuổi sa vào khó khăn lắm mới được sống yên ổn chút, lẽ lại để sa vào lần nữa? được nghĩ nữa."

      Diệp Trí Viễn và tuổi mười bảy đều ở lại cùng năm tháng, chỉ có thể hồi tưởng, nhưng được chạm vào, nếu mãi mãi thể nào ngóc đầu lên được!

      Ngày hôm sau, An Hạ Dao vẫn còn chưa dậy bị tiếng chuông cửa đánh thức, vừa ngáp vừa giụi mắt, bước ra mở cửa.

      Là nhân viên của cửa hàng hoa, với bó hoa " Cơ màu xanh", lịch hỏi: "Chào , An Hạ Dao phải ?"

      An Hạ Dao hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, rồi đón tấm thiếp từ tay người ấy, đưa mắt nhìn, đó là ba chữ Diệp Trí Viễn với những nét chữ bay bướm và vô cùng quen thuộc, An Hạ Dao ký nhận mà gửi trả ngay lại cho người đưa hoa: " mang về , tôi nhận."

      "Sao cơ?" Người đưa hoa tròn xoe mắt, : " An, xin đừng làm khó tôi được ?" An Hạ Dao muốn làm khó cho người đưa hoa, cầm lấy bút ký nhận, rồi đón lấy bó hoa, tiện tay để ngay bên cạnh túi rác ở bên cửa, khiến cho người đưa hoa cứ ngây người nhìn lúc rồi mới quay người bước .

      An Hạ Dao vừa định đóng cửa, Thất Hề liền cười hi hi chạy vào: "Ôi, hoa đẹp quá, Dao Dao, cậu làm gì vậy?"

      An Hạ Dao có vẻ ngạc nhiên: "Sao cậu lại tới đây?" gọi điện thoại trước mà đến thẳng nhà, giống với tác phong của Thất Hề.

      "Sao, mình thể tới chỗ cậu được à? Hay là, trong nhà cậu giấu ai đấy?" Thất Hề cười khúc khích đùa trêu An Hạ Dao, ôm bó hoa lên theo vào nhà: "Bó hoa này đẹp quá, bỏ tiếc lắm, để trong nhà ."

      " thèm." An Hạ Dao giận dữ , nhìn thấy Thất Hề bê bó hoa vào nhà, vì thế cũng tiện ném lần nữa.

      " phải là cậu thèm bó hoa này, mà là thèm người tặng nó, đúng ?" Thất Hề cười, : "Nào, cho mình nghe xem, ai tặng bó hoa này?"

      "Cậu thôi ." An Hạ Dao lườm Thất Hề, sang chuyện khác, "Sao gọi điện mà đến ngay thế? sợ mình có nhà à?"

      "Xin thua rồi đấy, cậu xem , xem mình gọi bao nhiêu lần rồi ." Thất Hề liền kêu toáng lên với vẻ vui, tiếp đó : "Hơn nữa, với thâm hậu như cậu, ở nhà, có thể đâu được?"

      An Hạ Dao vớ lấy điện thoại xem, quả nhiên có tới mấy chục cuộc gọi nhỡ, ra, tối hôm qua cẩn thận bấm nhầm vào nút báo rung, hèn nào mà nghe thấy tiếng chuông.

      "Chương trình giao lưu trực tuyến buổi chiều cậu chuẩn bị xong chưa?"

      Thất Hề nhìn An Hạ Dao cái rồi luôn: "Nhìn điệu bộ cậu có lẽ là chưa chuẩn bị xong rồi."

      "Ừ, mình đánh răng, rửa mặt, cậu giúp mình làm chút gì ăn ." An Hạ Dao ngáp, vào nhà vệ sinh.

      Đến khi ăn xong bát mỳ Thất Hề nấu cho, An Hạ Dao nhìn đồng hồ, cũng 1 giờ 50 rồi, bèn mở máy, ngồi trước màn hình.

      Hai giờ, An Hạ Dao lên mạng đúng giờ, Weibo qua phần tuyên truyền rất rôm rả, nhiều độc giả bắt đầu gửi câu hỏi cho An Hạ Dao.

      "An Hạ Dao, tôi rất thích chị, biết chị có nhìn thấy câu hỏi của tôi ?"

      "An Hạ Dao, tôi là độc giả trung thành của chị, chuyên mục nào của chị tôi cũng xem."

      "An Hạ Dao, gần đây chị sống có vui ?"

      Bỏ qua những lời hỏi han và những điều quan trọng, An Hạ Dao lướt nhanh bàn tay phím, trả lời các câu hỏi của độc giả. "Mộc Mộc, bạn hỏi tôi về quan điểm tình ? Quan điểm tình của mỗi người khác nhau, còn tôi, tôi là người luôn kiên trì với những tiêu chuẩn của mình, tôi muốn gượng ép."

      "Tiểu Tử, tình nghiệp, cái gì quan trọng hơn? Điều này còn phải căn cứ theo từng người, điều quan trọng là bạn phải hiểu mình muốn gì."

      "Hạ Hạ, bạn người kết hôn, rất đau khổ? Nếu đau khổ, vậy hãy từ bỏ , bất cứ tình cảm nào nếu làm cho mình phải đau khổ, hãy nên từ bỏ. Vì, đồng thời với việc bạn từ bỏ đau khổ, nhận được phần tốt đẹp."

      Cuộc trò chuyện diễn ra rất thuận lợi, An Hạ Dao trao đổi với độc giả rất nhiệt tình, ngón tay của ngừng lướt bàn phím, khóe môi cũng khẽ nhếch lên cách tự tin. Chỉ khi giải đáp những vấn đề tình cảm này mới cảm thấy tự tin nhất.

      Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao: Nghe , trạch nữ, và còn là thặng nữ lớn tuổi, vấn đề tình của mình còn chưa giải quyết, làm sao có thể đưa ra ý kiến giải quyết giúp chuyện tình cảm cho người khác? sợ làm lỡ chuyện của người khác sao?

      An Hạ Dao bỏ qua, có ý trả lời.

      Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao: An Hạ, nghe từ trước đến nay chưa bao giờ, vậy làm sao có thể giải quyết vấn đề tình cảm của người khác được?

      An Hạ Dao tiếp tục bỏ qua, trả lời câu hỏi của độc giả khác.

      Diệp Trí Viễn, An Hạ: An Hạ, đề nghị trả lời câu hỏi của tôi!

      "Dao Dao, chàng Diệp Trí Viễn này xem ra quyết chịu tha cho cậu đâu, cậu trả lời à?" Thất Hề thấy vậy, nén được lên tiếng.

      An Hạ Dao tiếp tục bỏ qua.

      Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao: An Hạ, cố ý trả lời câu hỏi của tôi à?

      Muốn tôi nổi giận sao? Tôi post hình!!!

      Lập tức post lên bức ảnh, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn năm mười bảy tuổi, cười cách ngốc nghếch.

      Cuối cùng An Hạ Dao nén được phải trả lời Diệp Trí Viễn: Chào , thực ra, nhà văn chuyên mục tình cảm hoàn toàn nhất thiết phải là chuyên gia giỏi về tâm lý học. Những câu trả lời về mặt tình cảm mà chúng tôi đưa ra hẳn rất chính xác, cũng hẳn phù hợp với nguyên lý của tâm lý học. Tuy nhiên, những đề nghị ấy đều rất sát thực, có thể thu hút được đồng tình của độc giả, vì thế, tôi nghĩ, cuộc sống cá nhân và vấn đề riêng tư của tôi, liên quan gì đến công việc của tôi.

      Diệp Trí Viễn @ An Hạ: Xin hỏi, người đầu của là ai?

      An Hạ Dao @ Diệp Trí Viễn: Chuyện này liên quan gì đến .

      Diệp Trí Viễn @ An Hạ Dao: Hôm nay là buổi chuyện trò của , trao đổi cùng với độc giả, tôi rất tò mò nên mới hỏi vậy.

      An Hạ Dao nghiến răng, @ Diệp Trí Viễn: Tôi muốn trả lời.

      Diệp Trí Viễn @ An Hạ Dao: An Hạ, tôi thích , tôi muốn theo đuổi , được ?

      Mộc Mộc @ Diệp Trí Viễn @ An Hạ Dao: thích An Hạ?

      Đương Đương @ Diệp Trí Viễn @ An Hạ Dao: Có phải hai người quen nhau ?

      Diệp Trí Viễn @ Mộc Mộc @ Đương Đương @ An Hạ: Tôi là người đầu của An Hạ, Diệp Trí Viễn. Người đàn ông mà ấy nhất.

       @ An Hạ, @ Diệp Trí Viễn cứ thế tới tấp được chuyển đến, thế là cuộc trò chuyện giữa An Hạ Dao và độc giả lập tức những tin tức phỏng đoán của độc giả nhấn chìm.

      An Hạ Dao chỉ thấy trước mắt lên rất nhiều những dòng bị @, sau đó toàn là những tin tức suy đoán của độc giả, hỏi có phải Diệp Trí Viễn là mối tình đầu của , hỏi Diệp Trí Viễn có đúng là theo đuổi An Hạ Dao ... Tóm lại, dùng chữ "loạn" cũng chưa đủ để hết tình hình lúc đó.

      Cuộc trò chuyện cuối cùng kết thúc sau hơn tiếng đồng hồ tranh luận, bàn tán, tuy nhiên độc giả vẫn rất nhiệt tình với chủ đề này, liên tiếp @ An Hạ Dao và cả Diệp Trí Viễn nữa.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :