1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mê muội vì em - Người rơm Aden(45c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36:

      Đáng tiếc, nam thần dường như chú ý đến Quan An Tĩnh.

      Trong nháy mắt lướt qua nhau, Nghiêm Dịch tay vịn xe đẩy, tay đút vào túi áo, ánh mắt chậm rãi nhìn phía trước. Quan An Tĩnh ở bên cạnh lặng lẽ nhìn chăm chú, tuy rất ngạc nhiên nhưng từ đầu chí cuối có can đảm gọi tên Nghiêm Dịch vì ngại có mặt mẹ Quan.

      Sau khi về tới nhà, Quan An Tĩnh đắm chìm trong sợ hãi đến quên cởi giày mà chạy thẳng vào phòng mình! Rước tới trận cằn nhằn của ba Quan vừa làm tổng vệ sinh xong. Bị ba Quan bức bách, Quan An Tĩnh đành phải ngoan ngoãn quay lại cởi giày, đến khi chạy tọt vào phòng ngủ ba Quan cảm thấy dáng vẻ của con lúc này có thể dùng bốn chữ “gấp đầu thai” để hình dung.

      Quan An Tĩnh nhanh chóng bấm số điện thoại của Nghiêm Dịch, giọng nam quen thuộc vang lên: “A lô.”

      “Giờ ở đâu vậy?!” Ai đó vừa mở miệng nhịn được mà hỏi thăm.

      Bên kia đầu dây, Nghiêm Dịch giờ rất bình tĩnh, chậm chạp hỏi lại: “Em mua đồ xong rồi hả?”

      “Mua xong rồi! Bây giờ ở đâu? ?”

      Nghiêm Dịch: “À… cũng mua xong.”

      Ai nha nha!! Quan An Tĩnh sắp nổi khùng rồi!! tới lúc này rồi, ai còn quan tâm chuyện mua sắm nữa?! Quan An Tĩnh cảm thấy tim gan phèo phổi của mình bấn loạn, thầm nghĩ phải mau chóng có được đáp án, vì vậy mở miệng giành : “Em vừa gặp !”

      “Ừm.”

      “…!!!” Ừm là câu trả lời kiểu gì vậy trời? ?!! Vài chục phút nước giật mình bắt gặp nam vương đại nhân giờ lẽ ra nên ở thành phố A cách đây mấy trăm cây số, ngạc nhiên khi đó có thể dùng bốn chữ “sấm đánh trúng đầu” để hình dung. Nhưng bây giờ nam thần chỉ hời hợt “ừm” tiếng? ?!! Quan An Tĩnh cảm thấy thế giới của mình sụp đổ mất rồi, nhưng sao lại còn bình tĩnh như vậy chứ!

      Quan An Tĩnh nhịn cả buổi mới tìm lại được giọng : “ tới thành phố B lúc nào vậy?”

      “Sáng nay.” Lần này Nghiêm Dịch trả lời rất thẳng thắn. Giọng điệu tự nhiên như chuẩn bị từ trước, khiến Quan An Tĩnh hoài nghi có mất trí nhớ hay !

      Quan An Tĩnh: “Vậy sao… chịu báo với em trước tiếng?”

      Nghiêm Dịch cuối cùng cũng có chút thành tựu từ giọng lộn xộn của Quan An Tĩnh, muốn đánh đố nữa. Nhưng vừa mở miệng lại bắt đầu thấy mất tự nhiên: “Vốn… muốn cho em kinh hỉ(*).”

      Quan An Tĩnh thực sợ rồi! “Hỉ” dĩ nhiên có, nhưng hoàn toàn bị chữ “kinh” cân não che dấu hết…

      (*) kinh hỉ: ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

      Vừa qua mùng Nghiêm Dịch mua vé máy bay. Đêm đón giao thừa hôm nọ, hai người họ chuyện điện thoại suốt mấy giờ liền. Nghiêm Dịch nghe giọng ôn nhu của Quan An Tĩnh, nghĩ tới ánh mắt long lanh của , trong lòng cảm thấy như có trăm con mèo cào cấu khó chịu.

      Năm mới vừa qua, cách hôm hết ngày nghỉ còn rất xa. Ài, vốn nghĩ kỳ nghỉ đông nhanh chóng qua mau, nhưng ai ngờ giờ mới phát — 1 tháng dường như rất dài, thực quá khó chịu rồi!!

      Vì vậy, nam vương đại nhân IQ 180 của chúng ta nghĩ ra biện pháp vừa đơn giản vừa trực tiếp — tìm ! nhất định phải tìm thấy !

      Suy nghĩ đó vừa xuất trong đầu, Nghiêm Dịch lập tức đứng ngồi yên. May mà, qua giờ cao điểm xuân vận nên khó để mua vé máy bay thành phố B.

      Ngày Nghiêm Dịch , cả nhà hết sức tò mò, duy chỉ có Nghiêm Khả Khiết là biết được tâm tư của cháu trai, len lén cười “ha hả” — thực hỗ là thanh niên nhiệt huyết, đương thôi, phải nhiệt tình như lửa, muốn cản cũng cản nổi!

      Sau đó ba Nghiêm cùng mẹ Nghiêm biết được tồn tại của bé Quan An Tĩnh.

      Từ bọn họ giáo dục Nghiêm Dịch rất thoáng, hơn nữa sống lâu ở nước ngoài nên tư tưởng cởi mở. Giờ biết con trai ngàn dặm xa xôi tìm bạn , chẳng những mất hứng mà còn yên lòng — Tuy lúc Nghiêm Dịch học hành rất ngoan nhưng thấy dắt con về nhà chơi. Khi đó hai người còn sợ con trai sau khi lớn trở thành mọt sách chỉ biết học hành, bây giờ nghe em chồng sinh động kể lại tích “oanh oanh liệt liệt” của con trai, nên bị cẩn trọng trong từng bước tâm huyết của Nghiêm Dịch làm cảm động…

      Lại cũng trùng hợp, khách sạn Nghiêm Dịch đặt mạng gần với siêu thị. Vì Nghiêm Dịch rất gấp nên mang nhiều hành lý nên sau khi hoàn tất thủ tục nhập cư lập tức vào siêu thị mua đồ. Ai ngờ vừa vặn gặp Quan An Tĩnh cùng Thẩm Lang! Lại còn nhàn nhã đẩy xe, vừa vừa cười…

      Chuyện đó rất bình thường, nam vương Nghiêm tuy có tiền án ăn dấm chua nhưng bình thường tới mức mất bình tĩnh như vậy. Nhưng mấy lời của đám bạn xấu trong Kỳ Thuật vẫn còn dăng dẳng bên tai… bây giờ chỉ cần vừa nghĩ tới mấy chữ như thanh mai trúc mã, tình cũ nối lại nam vương Nghiêm đáng thương bắt đầu lo được lo mất.

      Mắt nhìn bạn mà mình mong nhớ ngày đêm giờ sánh vai chung với trúc mã hư hư thực thực, lại còn cười tươi rói như vậy, nam thần thực tức điên! Đó vốn nên là vị trí của !

      Cho nên vốn định chờ tới tối cho Quan An Tĩnh kinh hỉ, nhưng giờ nghĩ được nhiều như thế nữa. Biết khi nhìn thấy mình nhất định giật mình, nhưng lại cứ muốn nhằm lúc xuống lên, còn viết “ vui, mau tới đây an ủi …” lên mặt.

      Đó là chuyện cần biết bao ngây thơ mới làm được? Xem ra tình chỉ khiến con thay đổi mà con trai cũng bị như vậy.

      Khi Quan An Tĩnh nghe Nghiêm Dịch đơn giản tự thuật lại — đương nhiên, mấy tâm trạng cùng hành động xấu hổ bị nam thần bớt — chỉ thiếu điều cảm động ra lời: Nghiêm Dịch từ bỏ cơ hội đoàn tụ với người nhà, ngàn dặm xa xôi tới thành phố B, vì điều gì khác, mà vì … chuyện này thực … thực rất lãng mạn! Trước kia ai với con trai ngành Vật lý biết lãng mạn? So với mấy việc nho nhã như ngâm thơ vẽ tranh, thích hành động như thế này hơn!

      Nghiêm Dịch chờ cả buổi, thấy Quan An Tĩnh phản ứng, trong lòng hơi lo, lại buồn bực hỏi: “… muốn gặp ?”

      “Đương nhiên phải.” Quan An Tĩnh lập tức phủ nhận. Nghĩ thầm nếu như nam thần có thể nhìn nét mặt bây giờ của mình chắc chắn hỏi như thế.

      Nghiêm Dịch: “Vậy sao chuyện?”

      Quan An Tĩnh hơi đỏ mặt: tại vì vui quá… thực biết nên gì nữa… ấp a ấp úng cả buổi, mới ngượng ngùng hỏi: “Bây giờ ở đâu? Em… buổi chiều em qua đó tìm .”

      Nghiêm Dịch nghe xong lòng mừng như điên, nhảy khỏi ghế như vừa cắn phải thuốc lắc: “Chờ chút! Em chờ chút!”

      Chạy quanh vòng, căn phòng loạn lên, Nghiêm Dịch cầm tấm thiếp ghi địa chỉ khách sạn cười sáng lạn, “ ở đường XX! Gần quảng trường Trung Sơn, em biết ?”

      “Ừ, biết.” Quan An Tĩnh ở bên kia đầu dây cười chẳng khác gì nam thần, “ chờ em nhé.”

      ************

      Hơn hai giờ trưa Quan An Tĩnh mới tới nơi, Nghiêm Dịch phải chờ dài cổ. Vừa gấp gáp đảo quanh phòng khách sạn, vừa nghĩ: lát nữa thấy em ấy phải hỏi tại sao lại tới muộn như vậy!

      Nhưng khi Quan An Tĩnh tới nơi, Nghiêm Dịch vừa thấy người, cơn tức trong lòng lập tức biến mất.

      “Em tới rồi!” Ngoài trời rất lạnh, Quan An Tĩnh xuất với chiếc áo lạnh dài, còn mang khăn quàng cổ cùng bao tay, nhưng nụ cười mặt lại ấm áp hơn bất kỳ tổ ấm nào.

      Nghiêm Dịch vừa rồi lao nhanh ra ngoài, nhưng trước khi mở cửa hít sâu hai cái nên giờ coi như bình tĩnh: “Tới rồi à.” dứt lập tức mời Quan An Tĩnh vào phòng.

      An Tĩnh nhìn thấy nam thần, tâm trạng cực kì tốt, nhảy nhảy nhót nhót vào phòng. Nhưng khi cửa đóng lại, biến thành tình huống nam quả nữ ở chung mình, ngốc này lại khẩn trương…

      lạ… cảm giác của với nam thần, chẳng những nhạt nhẽo theo thời gian mà lại như thói quen, ngày càng mãnh liệt là sao nhỉ?

      “Nhà xa lắm hả?” May mà lúc này nam thân lên tiếng, kịp thời cản ai đó suy nghĩ lung tung nữa.

      Thực ra rất xa, nhưng do buổi trưa Thẩm Lang có việc phải ra ngoài nên cho đoạn. “May nhờ có xe hàng xóm đưa.”

      “Hàng xóm?” Nghiêm Dịch lập tức nhạy cảm, “… người hồi sáng?”

      Quan An Tĩnh khó hiểu hỏi: “Hả! Hồi sáng ở siêu thị, thấy em?”

      Nam vương đại nhân tự đào hố nhảy, mua dây trói mình, quả thực hết thuốc chữa rồi! Muốn cứu vãn dĩ nhiên là chuyện thể rồi: “A! chỉ… vừa vặn… ngang qua…”

      Nghiêm Dịch á khẩu, Quan An Tĩnh kết hợp với giọng điệu khác thường hồi sáng của , thoáng cái đoán được xảy ra chuyện gì.

      Ma hẹp hòi.

      Nghiêm Dịch vẫn phí công giải thích: “ chỉ đoán, vừa rồi chẳng phải em … em… em cười gì vậy?”

      “Ha ha —” Quan An Tĩnh nhịn cười quá cực khổ rồi! Bị Nghiêm Dịch hỏi hoàn toàn mất kiểm soát, dứt khoát cười run vai “ha ha ha” — ràng nhìn thấy , ràng ghen, còn mạnh miệng

      có… có gì…” Quan An Tĩnh vừa vừa cười.

      tin! có gì mà lại cười vui như thế?!

      “Ha ha ha… Thẩm Lang, Thẩm Lang trưa nay đón bạn về nhà ăn cơm… ha ha ha… đừng suy nghĩ nhiều.”

      Nghiêm Dịch “bùm” tiếng đỏ mặt. Thực hết cứu, vốn làm ra chuyện ghen tuông như thế này rất “Nghiêm Dịch”, bây giờ thực chứng minh chỉ tại quá nhạy cảm thôi…

      nghĩ nhiều.” Ai đó vô sỉ phản bác, lặng lẽ quay mặt chỗ khác, “Chỉ tùy tiện hỏi chút mà thôi…”

      Câu đó thực chẳng có chút sức lực nào…

      Quan An Tĩnh cũng cười gần xong, khi ngước đầu nhìn người trước mắt, cảm giác hạnh phúc chốc chốc nảy sinh.

      Lúc nay, thực rất cám ơn thần phật đưa Nghiêm Dịch tới bên cạnh của mình. Tuy ưu tú, hoàn mỹ, nhưng có tình 100% của Nghiêm Dịch, cảm thấy như vậy đủ rồi, thậm chí còn hơn cả đủ. hồi trước có lẽ chưa bao giờ chủ động tranh thủ cảm giác hạnh phúc này, nhưng từ nay về sau, quyết định, nhất định phải dốc hết sức để nắm chặt lấy , bảo vệ .

      Nghĩ như vậy, Quan An Tĩnh lấy hết dũng khí bước tới trước, hai tay ôm hông Nghiêm Dịch, sau đó nhàng dựa vào lòng . Cái ôm quen thuộc ấm áp này, lâu rồi cảm nhận được.

      “Đừng lo.” Quan An Tĩnh dịu dàng , “ biết đó thôi, mấy ngày này, em phải liều mạng phân tán chú ý của mình mới có thể thôi nhớ về …”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37:

      Nóng… nóng quá…

      Khách sạn Nghiêm Dịch trọ là loại hình kinh tế, phòng xa hoa nhưng nhiệt độ vừa phải. Tháng chạp trời còn lạnh, Nghiêm Dịch chỉ mặc hai lớp áo thun cùng sơ mi, nhưng lại thấy nóng sao chịu nổi.

      Còn Quan An Tĩnh càng đòi mạng, chỉ thấy nóng thôi…

      biết câu đầy cảm xúc vừa rồi của mình làm xúc động sợi thần kinh nào của Nghiêm Dịch khiến ánh mắt của nam vương đại nhân lập tức thay đổi như mắt sói! Nghiêm Dịch bỗng trở thành người lạ, nhanh nhẹn đè Quan An Tĩnh té nhào ra giường.

      Híc… sớm biết như thế này, nhất định chọn cách uyển chuyển hơn.

      May mà, giường rất mềm.

      Có điều, chờ Quan An Tĩnh tỉnh lại, cặp môi mềm mại như lông ngỗng kết hợp với mùi hương chỉ có ở người nam thần nặng đặt lên môi .

      Có câu, nắng hạn lâu ngày gặp mưa rơi… hôm nay nam thần đợi rất lâu, trong tích tắc nhìn thấy Quan An Tĩnh xuất trước cửa thấy mừng rỡ thôi, giờ lại nghe luôn nhớ về mình… là thanh niên từ tinh thần tới thể xác đều khỏe mạnh, đối mặt với người con mình thích, tình huống này, nếu làm ra chút chuyện gì đó khác người, đến Nghiêm Dịch cũng phải tự hoài nghi bản thân có phải là đàn ông hay !

      Còn kết quả “khác người” đó là —-

      Tuy phải là lần đầu tiên hôn nhau. Bọn họ từng hôn trong nhà, hôn trong xe, nhưng hôn trong tư thế nam nữ dưới, “con nít được nhìn” thế này lại là lần đầu tiên…

      Nghiêm Dịch chủ động hơn bao giờ hết, lần rồi lại lần tái diễn thuần thục các động tác. Quan An Tĩnh bị hôn đến mất hồn, cả người cứng nhắc, tay siết chặt ga giường trắng xóa… trong lúc thở dốc, vừa nghĩ tới những chuyện làm… nhiệt độ toàn thân tăng vọt! Bởi vì xấu hổ gần chết nên Quan An Tĩnh đến mắt cũng dám mở. Tuy nhiên sức nặng của nam thần lại chân đến thế, khiến cảm thấy ngọt ngào cũng khẩn trương kém… hoàn toàn biết nên đáp trả nhiệt tình như lửa này thế nào.

      Cứu mạng với… nóng sắp chết rồi!

      Mặc áo lạnh dày, Quan An Tĩnh nhanh chóng chịu nổi nữa, máu nóng trong người sôi trào, đỏ mặt cầu cứu: “Em… em nóng quá…”

      cũng vậy…”

      Hô hấp của Nghiêm Dịch rối loạn từ lâu, lúc này thở hổn hển dừng động tác lại, chóng tay nhấc mình Quan An Tĩnh, khiến cảm thấy người.

      Nghiêm Dịch nhìn , bình tĩnh đề nghị: “Cởi đồ .”

      Hả?! Trái tim Quan An Tĩnh đập mạnh, đưa tay đẩy nam thần theo phản xạ có điều kiện — nghe lầm chứ!! Nam thần … cởi? ?!!

      Nghiêm Dịch hề chuẩn bị tâm lý nên tuy Quan An Tĩnh dùng nhiều sức nhưng vẫn bị đẩy văng. Quan An Tĩnh thuận thế ngồi dậy: “… như vậy hay lắm!!”

      “Hả? phải em nóng hả?” Thực ra Nghiêm Dịch cũng nóng sắp chết rồi, dứt cởi áo sơ mi ra.

      “Ừ… nóng thiệt…” Máu dồn lên hết đầu Quan An Tĩnh, “Nhưng, nhưng chúng ta làm như vậy hơi nhanh!!”

      “Hả…?” Nghiêm Dịch càng nghe càng cảm thấy dường như bọn họ thảo luận cùng đề tài.

      Quan An Tĩnh cúi đầu, hoàn toàn dám nhìn thẳng Nghiêm Dịch: “ đừng như vậy…”

      Nghiêm Dịch càng nghi ngờ hơn: mình như thế nào?!

      “… mặc áo vào trước , em… em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!”

      Chuẩn bị…? Cởi đồ cũng cần chuẩn bị?

      Chẳng lẽ em ấy… nam vương đại nhân rốt cuộc cũng bừng tỉnh! Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Quan An Tĩnh, cảm thấy thực quá dễ thương rồi!

      giây sau, bưng gương mặt đỏ hồng của Quan An Tĩnh, Nghiêm Dịch cố ý nghiêm mặt : “Bạn học này, xin hỏi não bạn nghĩ gì vậy? Đàn này chỉ đơn thuần cảm thấy bạn mặt quá dày, đề nghị cởi áo khoát ra thôi. Bạn muốn chuẩn bị điều gì?”

      Hả…? giây sau, Quan An Tĩnh quýnh quáng nhận ra — hình như, có lẽ… tự mình đa tình phải! !!

      Trời! , , muốn, sống, nữa!

      Nghiêm Dịch nhìn ai đó mắc cỡ tới nước hận thể tìm lỗ chui xuống, tâm trạng vô cùng tốt — quả nhiên, ở cạnh nhau mới tuyệt vời nhất. Nghiêm Dịch nhoẻn miệng ôm Quan An Tĩnh vào lòng, dịu dàng : “Yên tâm, về chuyện đó, trước khi em chưa chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối miễn cưỡng em, biết chưa?”

      “Ưm…” Quan An Tĩnh vừa quẫn bách vừa ngọt ngào.

      “Được rồi! Hiểu lầm giải trừ. Vậy… chúng ta tiếp tục được chứ?”

      Quan An Tĩnh đỏ mặt dựa vào lòng Nghiêm Dịch, bện ngón tay ngây ngốc hỏi: “Tiếp tục gì?”

      Nghiêm Dịch đường đường chính chính : “Chuyện vừa nãy.”

      … vừa nãy? nhắc thôi, vừa nhắc — mặt Quan An Tĩnh càng đỏ hơn.

      *************

      Buổi trưa tiêu hao quá nhiều sức (* Tác giả chú thích: mọi người đừng nghĩ lệch! Hôn môi cũng tiêu hao rất nhiều sức đó nhé ~), Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh đều thấy đói.

      Với tư cách là dân bản địa ở thành phố B, Quan An Tĩnh tự nhiên gánh nhiệm vụ dẫn đường, vô cùng phấn khởi đòi dẫn nam thần đây đó, ăn này ăn nọ, chỉ hận thể phô bày hết đặc sẳn ở thành phố B đến trước mắt nam thần.

      Nhưng, khi bọn họ thực ra đường, thể đối mặt với tàn khốc — tết lịch, rất nhiều cửa hàng đóng cửa. Đừng đặc sản thành phố B, đến tiệm cơm cũng dễ tìm… vòng vo cả buổi trời, Quan An Tĩnh bất đắc dĩ đành phải dẫn nam thần vào tiệm ăn nhanh.

      Vì vậy, bữa tối đầu tiên của Nghiêm Dịch ở thành phố B phải ăn thức ăn nhanh…

      Quan An Tĩnh bởi vì vậy mà cảm thấy rất có lỗi, ngừng xin lỗi. Thực ra biết, chỉ cần có ở bên cạnh Nghiêm Dịch ăn gì cũng thấy ngon, thậm chí thức ăn nhanh trước mắt cũng nhanh hơn ở thành phố A.

      Hoạt động hôm nay của Quan An Tĩnh là với ba mẹ đến chúc tết từng nhà, nhưng có nam thần, vừa ra cửa quên thời gian, cho đến khi mẹ Quan gọi điện tới, mới phát mình cho bà leo cây…

      “Quan, An, Tĩnh! Con ở đâu?!”

      “Mẹ…” Vừa nghe giọng hỏi dữ dằn của mẹ, Quan An Tĩnh lập tức im re.

      “Muộn vậy còn ở ngoài, con nhóc con trở nên ham chơi như vậy từ lúc nào vậy?”

      Quan An Tĩnh hơi ủy khuất: “Con có…”

      Mẹ Quan lại giận, tiếng rất lớn, đến Nghiêm Dịch ngồi ở bên cạnh cũng nghe . Nam thần đành lòng nhìn Quan An Tĩnh bị mắng, muốn thay giải thích nhưng ai ngờ Quan An Tĩnh phát Nghiêm Dịch muốn giúp lập tức tránh như tránh dịch.

      Quan An Tĩnh dùng ánh mắt khẩn cầu: nam thần, van đừng làm loạn thêm. Nếu như bị mẹ viết chúng mình hẹn hò thảm đó! Nếu như bị mẹ phát , chẳng những , mà đối tượng còn từ thành phố A chạy tới B… như vậy… hậu quả thể lường được!

      Mẹ Quan ở đầu bên kia vẫn tiếp tục: “Chẳng lẽ ở cùng với Thẩm Lang?”

      có, Thẩm Lang tới nhà bạn , con muốn làm bóng đèn!”

      Mẹ Quan giơ chân: “Vậy rốt cuộc mình con chạy tới đâu rồi hả !!??”

      “Con… gặp bạn…”

      “Bạn gì?”

      “Bạn đại học…” Quan An Tĩnh biết dối, nhưng nửa giả nửa như vậy cũng dư xài.

      Lúc này đầu bên kia điện thoại vang lên vài tiếng “tin tin”, Quan An Tĩnh nghe mẹ ra cửa, lúc này mới thả lỏng. Quả nhiên, mẹ Quan : “ với con nữa, ba mẹ đây. Con về sớm chút, chuyện này để lát nữa về nhà truy cứu tiếp!”

      Cúp máy, Quan An Tĩnh thở phào. Nghĩ thầm, may mà bị lộ. Nếu như để ba mẹ biết vì Nghiêm Dịch chịu quay về, nhất định nghĩ đương nên hư hỏng, như thế đồng ý đương nữa.

      Nghiêm Dịch cắn cọng khoai tây, thình lình giọng hỏi: “Bạn đại học?”

      Quan An Tĩnh vẫn còn thấy lo: “ chung với bạn học, mẹ em mới nghi ngờ.” Hơn nữa, nam thần thực là bạn đại học của mà, tính dối.

      Quan An Tĩnh rất hài lòng với biểu của mình, cảm thấy tránh được kiếp, nhưng Nghiêm Dịch vừa nghe, trong lòng lại chua chua: cả rồi mà còn chịu nhận, ghét quá!

      Thực ra sớm biết ba mẹ Quan An Tĩnh tán thành việc con đương khi còn học, nhưng luôn cho rằng đó chỉ là sở thích thích ra vẻ với con cái. Đến khi bọn họ thực nhau, thân làm cha mẹ cũng biết phải làm gì mới đúng.

      “Tên hàng xóm nọ là Thẩm Lang. Vậy còn là gì…?” Trầm mặc lát, Nghiêm Dịch thình lình hỏi.

      Quan An Tĩnh bắt kịp nhịp suy nghĩ của nam thần, nhưng cảm thấy lời này có chỗ đúng.

      là… sư huynh?” Quan An Tĩnh dò xét.

      Nghiêm Dịch lắc đầu: “Trả lời sai.”

      Hả? Như vậy… “Đàn ?”

      Nè, cho hỏi đàn với sư huynh có gì khác nhau ?

      Là gì? Là gì nhỉ? Quan An Tĩnh bị phủ nhận hai lần, trong lòng bắt đầu sốt ruột. Vắt óc suy nghĩ nửa ngày, sau đó bỗng nhiên thông suốt —

      “Là bạn trai…”

      “Bingo, cuối cùng cũng đoán đúng!” Ba chữ đó vừa vang lên, nét mặt Nghiêm Dịch quả nhiên khác hẳn.

      Quan An Tĩnh nhìn vẻ hài lòng của , nhịn được mà đưa tay nện cú. Nghiêm Dịch thuận thế nắm bàn tay bé của lại, nghiêm túc hỏi: “Chuyện của chúng ta, em định chừng nào cho ba mẹ hay?”

      Quan An Tĩnh bị nam thần xoa xắn đấm tay, trái tim nhảy thình thịch. Nhưng vừa nhắc tới chuyện ba mẹ, rút tay lại: “Chờ thời gian nữa.”

      “… bao lâu?” Nghiêm Dịch hỏi tiếp, ngày hay hai ngày, năm hay hai năm?

      Quan An Tĩnh: “Chờ tốt nghiệp xong.”

      Nghiêm Dịch: “Chờ em tốt nghiệp hay tốt nghiệp?” Nếu chờ tốt nghiệp quá lâu rồi!

      Quan An Tĩnh chợt thấy mình rất hổ thẹn với nam thần, thực muốn khiến thất vọng, đành phải chừa cho chút hi vọng: “Để xem thái độ của ba mẹ em , được ?”

      Suy nghĩ của Nghiêm Dịch rất đơn giản, nhau rồi, vậy phải danh chính ngôn thuận. gấp gáp muốn giới thiệu Quan An Tĩnh với người nhà cùng bạn bè của mình, nhưng khiến buồn bực đó là, Quan An Tĩnh dường như nghĩ vậy.

      “Đừng như vậy nha.” Quan An Tĩnh nhìn thấy Nghiêm Dịch vui, chu môi nịnh: “Em chỉ hi vọng chúng ta vừa mới bắt đầu gặp phải phản đối của ba mẹ, chờ thêm thời gian nữa, chờ em biết suy nghĩ của họ lập tức cho họ biết, được ?”

      “Được…” Nghiêm Dịch bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải cắn răng chấp nhận.

      ***********

      Mấy ngày sau đó, hai người chơi quanh quẩn thành phố B rất vui vẻ.

      Mỗi ngày Quan An Tĩnh đều viện cớ ra ngoài, Thẩm Lang đưa mấy lần, thân là người từng trải nên nhanh chóng nhìn ra sơ hở. Quan An Tĩnh cũng giấu diếm , sau khi Thẩm Lang biết bé con hàng xóm này cũng bắt đầu hẹn hò trừ vui vẻ vì còn nghĩa khí yểm trợ.

      Sau này Nghiêm Dịch biết chuyện tỏ lòng cảm kích với Thẩm Lang, lại còn tự kiểm điểm lại hành động ghen tuông vô cớ của mình…

      Đường vào lúc đầu năm ở thành phố B, nơi nơi đều đầy ắp khí ngày tết, nét mặt mọi người cũng vui vẻ. Thời tiết vẫn lạnh, nhưng Nghiêm Dịch với Quan An Tĩnh vẫn dắt tay nhau, tuy chỉ dạo nhưng hai người đều cảm thấy rất vui vẻ, cả khí cũng trở nên ngọt ngào cùng ấm áp.

      Hạnh phúc có đôi khi chỉ đơn giản như thế, cần thề non hẹn biển, cần oanh oanh liệt liệt, mà chỉ cần ánh mắt lơ đãng, cái nắm tay thầm lặng, sóng vai với nhau tiến về phía trước. Khi người ta ở bên nhau, câu đẹp nhất phải là “ em hay em ”, mà là “ở bên nhau nhé” đầy thành thực.

      Trước chín giờ mỗi tối Nghiêm Dịch đều đưa Quan An Tĩnh tới trước cửa nhà, sau đó mình ngồi xe buýt hơn tiếng trở lại khách sạn. Có hơi cực nhưng thấy mệt.

      Quan An Tĩnh: “Tới rồi, mau về .”

      “Ừ…” Tuy Nghiêm Dịch đáp ứng nhưng lại lề mề chịu .

      Giữa trời lạnh, hai người đứng trong gió, khuôn mặt bị gió thổi đỏ bừng, nhưng ai để ý.

      Quan An Tĩnh cười khúc khích đuổi : “Mau , mau về !” — biết Nghiêm Dịch chờ điều gì, nhưng bây giờ ở dưới mí mắt của ba mẹ, hàng xóm tới lui nhiều như vậy, thực dám.

      “Ài… được rồi.” Nghiêm Dịch lề mề cả buổi, cuối cùng vẫn đầu hàng, “Trời rất lạnh, em lên . Ngày mai lại tới tìm em.”

      Quan An Tĩnh mỉm cười bye bye với , lúc này xung quanh vắng lặng, nên nghịch ngợm bước tới hôn trộm , sau đó chầm chậm lên lầu.

      Nghiêm Dịch kịp chuẩn bị, đưa tay sờ lên lớp da vừa được hôn, trong bụng nở hoa — đương tốt! Có bạn tốt! Cảm giác đẹp đẽ này khó có thể hình dung bằng từ ngữ… nếu như đòi phải hình dung, điều này con vui vẻ hơn nhận được 100 giải Olympic Vật lý nha! !!

      Nghiêm Dịch chìm trong vui mừng bay bổng quay về, nhưng vừa chưa được bao lâu Quan An Tĩnh gọi tới.

      “A lô?”

      xa chưa?”

      “Sao? Mới đó mà nhớ rồi hả?” Nghiêm Dịch cười hỏi.

      phải…” Giọng của Quan An Tĩnh có vẻ khẩn trương: “ lên xe chưa?”

      “Chưa, có chuyện gì vậy?”

      Nghiêm Dịch dừng chân lại, lúc này nghe thấy Quan An Tĩnh ở đầu bên kia hít hơi sâu, : “ có gì, chỉ là ba mẹ em muốn mời lên lầu ngồi tí xíu…”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38:

      Ba Quan thích Nghiêm Dịch.

      Từ giây phút Nghiêm Dịch bước vào cửa nhà, nhìn hai mắt của con sáng lên ông bắt đầu ưa — ra là thằng nhóc này hả, phải vóc người hơi cao, khuôn mặt hơi ưa nhìn thôi sao? Ba Quan thực nhìn ra có chỗ nào tốt.

      Ông mặc kệ thằng nhóc trước mắt này có là nam thần trường F, nam vương giảng đường, học phách hay là thứ gì khác, bất kể tên nhóc nào chỉ cần tó mó muốn bắt cóc đứa con ông nâng niu như trứng từ tấm bé, vậy cho dù ông trời có xuống ông cũng thấy vui!

      Mà bên nọ, Nghiêm Dịch lần đầu tiên tới nhà Quan An Tĩnh cũng sắp hỏng mất rồi.

      Vừa rồi nhận điện thoại xong trong lòng nổ vang. Phải, Nghiêm Dịch thực hi vọng Quan An Tĩnh có thể nhanh chóng chuyện bọn họ nhau với ba mẹ , cũng hi vọng bọn họ chấp nhận mình, chúc phúc cho họ. Nhưng… khi thực có cơ hội Nghiêm Dịch gần đây luôn tự tin có hơi lo lắng…

      Càng quan tâm càng sợ nó mất, câu đó rất đúng. Huống chi còn dưới tình huống bất ngờ, Nghiêm Dịch hoàn toàn kịp chuẩn bị tâm lý. Con rễ tương lai tay tới thăm, chuyện này nhìn sao cũng quá mất hình tượng!

      Nhưng bất kể bất ngờ thế nào, trong lòng do dự thế nào, vì Quan An Tĩnh, nam vương đại nhân vẫn ôm ý niệm tất thắng vào nhà, mang theo nụ cười ôn nhuận nho nhã cùng cử chỉ ổn trọng đối mặt. Nhưng, Nghiêm Dịch từ trước tới nay già trẻ đều ưa, lớn đều ăn, bây giờ đối mặt với ba vợ tương lai, dường như… khí thế yếu hơn phần phải.

      Ba Quan: “Cậu bạn, cậu…”

      Nghiêm Dịch: “Chú gọi cháu Nghiêm Dịch là được.”

      Ba Quan hớp ngụm trà, tiếp tục: “Cậu bạn, cậu là bạn cùng lớp với An Tĩnh nhà chúng tôi hả?”

      Ạch…

      Quan An Tĩnh giành trả lời trước: “ phải, sư huynh học Vật lý!”

      “Ba hỏi con hả?” Ba Quan , quăng tới cái lườm, sắc bén tới mức khiến dám nhìn thẳng, Quan An Tĩnh giúp thành, đành phải hậm hực im miệng.

      Nghiêm Dịch sững sờ, thầm nghĩ lai giả bất thiện… nhưng chỉ sau phút, nam thần đại nhân điều chỉnh cảm xúc lại, dựng tinh thần, tự động bước vào “hình thức tác chiến”: “Cháu cũng học ở đại học F, nhưng phải hệ điện tử, mà là vật lý, năm nay học năm tư.”

      Nét mặt của ba Quan hòa hoãn chút ít, sau đó tiếp tục hỏi: “ cùng chuyên ngành, cùng niên cấp, sao hai đứa lại quen nhau?”

      Nghiêm Dịch thành trả lời: “Cháu với An Tĩnh quen nhau diễn dàn.”

      “Diễn đàn là gì?”

      “Ba, là mạng…” Quan An Tĩnh giọng giải thích.

      Vốn nghe Nghiêm Dịch cũng là sinh viên trường F, tâm trạng ba Quan tốt ra được chút ít. Nhưng giờ nghe Quan An Tĩnh hai chữ “ mạng” ba Quan thấy đáng tin! Trò của những người trẻ tuổi ông hiểu, nhưng báo chí thường đưa những tin viết về mặt trái của việc kết bạn mạng. Trong quan niệm của lớp người bọn ông, mạng thường tương đương với việc đàng hoàng. Con cái nhà đàng hoàng ai lại suốt ngày lên mạng chứ? Quen nhau qua mạng, có ai tốt lành chứ?!

      Lòng ba Quan lập tức nặng trịch, nhưng ngoài mặt vẫn giữ tỉnh táo: “Cậu bạn, thứ cho ta mạo muội hỏi câu, lần này cậu tới thành phố B là vì chuyện gì? Nhà của cậu ở đâu, mới sang năm chạy tới đây, người nhà gì hả?”

      Nghiêm Dịch hoàn toàn đọc được bất cứ tin gì từ nét mặt của ba Quan, trong lòng sợ hãi… bình tĩnh ung dung khi đối mặt với giáo sư cùng khách hàng ngày trước biết bay đâu, vừa định đường đường chính chính mình vì Quan An Tĩnh nên mới từ thành phố A tới đây, nhưng bên hông lại bị ai đó ngồi cạnh nhéo mạnh.

      Quan An Tĩnh dùng ánh mắt cầu khẩn: đừng , chưa tới thời điểm mấu chốt đừng chúng mình hẹn hò! Em chết thảm lắm đấy!

      Nghiêm Dịch nhịn đau : “Cháu là người thành phố A, đến thành phố B… để du lịch… người nhà rất ít khi quản thúc cháu nên lần này cháu họ cũng gì.”

      Ba Quan tiếp tục bình tĩnh, nhìn hai đứa như có suy nghĩ, gật đầu.

      Mẹ Quan ngồi nãy giờ lên tiếng sớm nhìn ra mánh khóe, từ đầu tới cuối Nghiêm Dịch luôn khẩn trương, còn con viết đầy chữ lên mặt, như thế còn có vấn đề được sao? Huống chi, Trung Quốc lớn như vậy, đâu du lịch , lại tới thành phố B phải là thành phố du lịch của họ? Còn mình? phải vì Quan An Tĩnh nhà họ vì cái gì?

      Có mờ ám, hai đứa này có điều mờ ám!

      Ba Quan căn cứ theo tinh thần tra hỏi kỹ càng, hỏi Nghiêm Dịch từng câu , cuối cùng đào móc tổ tiên 18 đời của nhà người ta ra nghe qua, gặp Quan An Tĩnh mạnh mẽ phản đối mới dừng lại.

      Nghiêm Dịch đoan chính ngồi ghế sô pha trong phòng khách nhà họ Quan, bị “khảo vấn” đến lưng đổ đầy mồ hôi, vừa thấy bầu khí hòa hoãn lại, chuẩn bị vài câu khách sáo nịnh nọt cha chồng, mẹ vợ tương lai ba Quan lại bưng ly trà vào phòng… sau đó… thấy ra nữa…

      Ai đó sắp phát điên rồi!!!

      còn sớm, cháu ăn hết trái cây rồi nên về sớm nghỉ ngơi.”

      Sau khi mẹ Quan cắt vài quả trái cây cũng trở về phòng theo chồng, Nghiêm Dịch với Quan An Tĩnh ngồi trong phòng máy móc cắn táo, nhưng miệng lại nhạt nhẽo vị.

      Vừa bước ra cửa nhà họ Quan, mặt mày Nghiêm Dịch nhăn nhó như trái khổ qua, nhìn Quan An Tĩnh cẩn thận hỏi: “Ba của em định chia cắt uyên ương chứ?”

      “Có lẽ …” Quan An Tĩnh yếu ớt . Rồi nhướng mày, trong lòng lo lắng muốn chết: lần này bị nắm thóp, mình vừa rồi thẳng thắn để xin khoan hồng, biết ba mẹ định giáo huấn mình như thế nào nữa. Nhưng… vừa thấy tinh thần nam thần thấp như vậy, Quan An Tĩnh đành lòng: Nghiêm Dịch làm chuyện gì cũng đầy lòng tin, đâu có bao giờ có vẻ mặt đó chứ? Tất cả, đều vì mình…

      Nghĩ như vậy, Quan An Tĩnh lập tức dựng tinh thần, an ủi : “Cùng lắm chỉ bị mắng trận, có gì đâu!”

      “… em chắc chứ?” Nghiêm Dịch hoài nghi, “Em xác định ba của em phải hài lòng với ?”

      Lúc này Quan An Tĩnh chủ động nắm lấy tay Nghiêm Dịch, ngước đầu hỏi lại: “ tốt như vậy, có gì hài lòng chứ?”

      năng ngọt xớt.” Nghiêm Dịch biệt khuất cả buổi tối cuối cùng cũng cười, dịu dàng nhéo mũi , “Miệng ngọt như vậy, ai dạy em vậy?”

      Quan An Tĩnh cười càng ngọt hơn: “ đó.”

      “Ai —” Nghiêm Dịch thở dài hơi, nhàng ôm lấy . Tuy phải thông qua bề Quan gia, tuy sau này có lẽ xảy ra nhiều phiền toái hơn, nhưng có ở bên cạnh, làm gì cũng thấy đáng. thực rất thích .

      “Nếu… ba mẹ em thực chấp nhận làm sao bây giờ?”

      “Chúng ta công bố nhau, đánh chết cũng nhận.”

      Trán Nghiêm Dịch đổ ba giọt mồ hôi: “Chẳng lẽ muốn giấu mãi? Sau này chúng ta kết hôn tính sao?”

      Quan An Tĩnh thuận miệng : “Có câu có chính sách dưới có đối sách…” Nhưng được nửa chợt thấy chỗ nào đúng, nghĩ lại lời Nghiêm Dịch vừa rồi… chớp mắt đỏ mặt.

      “Sao vậy?” Nghiêm Dịch , “Sao nữa.”

      “Ai… ai muốn gả cho chứ…” Quan An Tĩnh trái lương tâm, trái tim đập thình thịch, cảm giác vô cùng tuyệt diệu.

      Hôn nhân, đối với Quan An Tĩnh bây giờ là vấn đề rất xa xôi, nhưng khi nó được ra từ miệng của nam thần lại đương nhiên như thế. Lúc này, ở cạnh , cảm thấy rất tự nhiên.

      Nghiêm Dịch thích nhất là nhìn dáng vẻ xấu hổ của Quan An Tĩnh. Nghe câu khẩu phị tâm phi của , phiền muộn lúc nãy cũng bớt dần…

      “Yên tâm.” Nam thần lên tiếng, giọng điệu rất thành khẩn: “ để em ủy khuất gả cho , ít nhất chờ khi việc làm của ổn định, có khả năng nuôi em mới được. À, còn nữa, nghi thức cầu hôn cũng thể qua loa.”

      Quan An Tĩnh cúi đầu giọng lầm bầm: “Càng càng lạc đề…”

      Đêm khuya, hành lang yên lặng, trái tim của thiếu nữ như bị thứ gì đó chạm vào. Chỉ câu đơn giản, nhưng được thốt ra từ miệng của chàng trai này, sao lại cảm động đến thế. Có lẽ bởi vì chân thành, cũng có lẽ vì chấp nhất, quan trọng hơn đó là, lúc này biết : .

      Quan An Tĩnh ngẩng đầu lên, thấy Nghiêm Dịch cười, nụ cười đó dưới ánh sao vô cùng đẹp. Vẻ đẹp đó, tất cả đều thuộc về . Nam thần hỏi có nguyện ý ? muốn hỏi lại: sao em có thể nguyện ý được chứ?!

      Nhưng, Quan MM thẹn thùng bảo thủ có khả năng nhiệt tình quá trớn… cho nên Nghiêm Dịch chờ mong cả buổi cuối cùng chỉ chờ được năm chữ: “Xem biểu của .”

      Ngất! phải trước giờ chưa từng hẹn hò hay sao? Sao trong việc đánh Thái Cực này, luôn rành như vậy nhỉ?! — Nghiêm Dịch buồn bực nghĩ.

      ****

      Nghì kỷ dài dẳng cuối cùng cũng kết thúc. Mấy ngày trước đó Nghiêm Dịch về thành phố A làm, Quan An Tĩnh cũng gấp rút mua vé tuyến sớm nhất để quay về trường học.

      Ngày đó Nghiêm Dịch đúng giờ tới nhà ga đón người, bởi vì buổi chiều còn có cuộc họp quan trọng nên hai người chỉ vào thành phố ăn vài thứ đơn giản rồi thẳng về trường.

      Nghiêm Dịch với An Tĩnh phải là người thích chơi trội, từ khi bắt đầu chính thức xác định quan hệ đương, Nghiêm Dịch thường xuyên có mặt trong trường, cho dù đến cũng gặp nhau trong phòng giáo sư, vì vậy chuyện của hai người chưa được công khai. Bởi vậy lúc này, khi Nghiêm Dịch và Quan An Tĩnh ngồi chung với nhau trong xe, cùng nhau “phô trương” xuất dưới lầu ký túc xá nữ lập tức thu hút chú ý của ít sinh viên —-

      Người qua đường Giáp: “Hướng chín giờ, bạn nam kia lẽ nào là Nghiêm Dịch?”

      Người qua đường Ất: “Ai đâu ai đâu? Á, hình như thực là Nghiêm Dịch đó!!!”

      Người qua đường Giáp: “Ta thực … mà cái bên cạnh là ai nhỉ?”

      Người qua đường Bính: “Á!!! Là couple Nghiêm Quan đây mà! Thực chung với nhau kìa!”

      Người qua đường Ất (ngạc nhiên): “Hai người họ là đôi? ? ?”

      Người qua đường Bính (khinh thường): “Phải đó, ngươi cho là gì? bồ bịch với nhau nam vương cần gì tiễn bạn ấy về trường, còn phí công vác hành lý giúp bạn ấy nữa? Lại còn ý đưa tình nhìn bạn ấy nữa chứ?”

      Người qua đường Ất: “ thể nào…!! Đây là lần đầu tiên ta thấy nam vương, nhưng ấy có bạn ?! Sao ta chịu đựng nổi chứ?!”

      Người qua đường Giáp: “Người ta có bạn hay mắc mớ gì tới ngươi! Được rồi, đừng nằm mơ ban ngày nữa, tranh thủ thời gian giúp ta chuyển mấy cái hòm này lên lầu , bên kia còn hai hòm khá nặng đấy!”

      Người qua đường Ất: “…” Lệ tuôn ~~o ( >_< )o ~~ cùng là người nhưng cùng số mệnh là vậy đó…

      Chương trình học nửa học kỳ sau vẫn căng thẳng như trước, sau khi khai giảng lâu sinh viên hệ điện tử được an bày tới xưởng gia công kim loại thực tập. Quan An Tĩnh vừa vội vàng chuẩn bị kỳ thi cấp sáu, vừa ứng phó các bài tập chuyên ngành, đến chủ nhật còn phải tranh thủ thời gian gặp mặt nam thần, sinh hoạt bận rộn phong phú.

      Lúc này Quan An Tĩnh đơn thuần nghĩ rằng, sinh hoạt bình thản nhưng ngọt ngào thế này kéo dài, nhưng lâu sau đó tin tức truyền tới khiến buồn lo đột ngột trở nên tâm nặng nề…

      Hôm đó là ngày rất đỗi bình thường, Quan An Tĩnh vẫn như thường ngày học, tan học, ăn cơm, chuyện điện thoại với nam thần, sau đó tự học. Phạm Di Đình do phải hoạt động xã đoàn nên chung với . Song khi Quan An Tĩnh vội vàng tắt đèn ngủ lại phát ánh mắt của hai bạn cùng phòng nhìn khác lạ… hỏi xảy ra chuyện gì, hai người lại ấp úng chịu . Mãi tới khi rửa mặt xong, ba nằm lên giường, Phạm Di Đình rốt cuộc nhịn nổi nữa.

      Phạm Di Đình: “Quan, An, Tĩnh!”

      Quan An Tĩnh: “Có…”

      “Chúng ta có phải là bạn thân ?”

      “Đương nhiên…”

      “Vậy cậu định giấu diếm bọn này tới khi nào?”

      Quan An Tĩnh nghe xong khó hiểu hỏi lại: “Giấu diếm gì?… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” vừa nghe phát hai người có chỗ lạ, quả nhiên có vấn đề.

      Châu Châu nhìn Phạm Di Đình hơi giận, tranh thủ thời gian giảng hòa: “Đàn chị, ra có gì cả, là… hôm nay bọn em đọc được bài viết diễn đàn… là về nam thần…”

      Hả? Lại là bài viết diễn đàn gây họa? Học kỳ trước trải qua đủ kiểu công kích, Quan An Tĩnh sớm miễn dịch: “Mấy cậu còn tin diễn đàn nữa hả? Đừng tin mấy tin vịt đó. Lần này lại là chuyện vịt gì nữa? , tớ làm sáng tỏ.”

      Châu Châu: “Đàn chị… lần này phải tin vịt.”

      phải tin vịt? “Vậy là gì?”

      Châu Châu muốn mở miệng , lúc này Phạm Di Đình nôn nóng chợt giành : “ phải tin vịt, là thông báo chính thức của trường. Cậu định trước ngày mới chịu cho bọn này biết hả?”

      ? đâu?” Quan An Tĩnh chấm hỏi.

      Phạm Di Đình xoay người ngồi dậy, hỏi liên thanh; “Nam thần nhà cậu nhận được học bổng toàn phần của trường D nước Mỹ, cậu thân là ‘người nhà’ nhất định cũng qua đó học đúng ? Chuyện lớn như vậy, mà cậu, tới giờ vẫn chịu , thực định cho bọn này biết luôn hả?!”

      Đại học D? Học bổng toàn phần? Trúng tuyển? — Mỹ? ?!!

      Quan An Tĩnh chỉ thấy mặt mày tối sầm…

      biết qua bao lâu, Phạm Di Đình cùng Châu Châu chỉ nghe thấy tiếng ai đó vừa vừa run lẩy bẩy: “… Tớ biết ấy trúng tuyển đại học D.”

      Phòng ngủ chợt yên lặng, sau đó lập tức bùng nổ —-

      “Cậu biết? ?!!” Phạm Di Đình với Châu Châu đồng thanh hỏi, giọng điệu muốn kinh ngạc bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Thân là bạn nam thần, chuyện lớn như ra nước ngoài tại sao lại biết?

      Trong bóng tối, ánh mắt Quan An Tĩnh đờ đẫn, lắc đầu: “Tớ biết…”

      giây sau, ba đều trầm mặc.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39:

      Đại học D, trường đại học tiếng tăm. Theo học thạc sĩ ở đó, lại còn được học bổng toàn phần! Cơ hội lớn như vậy, biết bao người cầu cũng cầu được.

      Quả nhiên, chuyện ra nước ngoài vừa đăng ngày, diễn đàn trường học sôi sùng sục.

      Lầu 1: đừng mà!!! Đừng đưa nam vương đại nhân tới đế quốc vạn ác đó được !!! ( ⊙ o ⊙ ) á, hình như tui là người xé tem phải…

      Lầu 2: làm cách nào để có được học bổng toàn phần trưởng D vậy? Quỳ xuống cầu cao nhân chỉ điểm!!!

      Lầu 3: chuyện như cọng lông ấy mà, học phách đại nhân quả nhiên phụ lòng trông mong của mọi người, hâm mộ ing.

      Lầu 4 trả lời lầu 2: cũng hỏi câu này, làm sao để có được thứ đó vậy?! Sao ông đây chưa bao giờ nghe nhắc tới chuyện này nhỉ, phải có mờ ám đấy chứ?

      Lầu 5 trả lời lầu 4: you học ngành thể chất đầu óc ngu si tứ chi phát triển hỏi cái bướm? Chẳng lẽ you muốn nhận học bổng sang Mỹ học Vật lý?

      Lầu 6: LS, đại ca lầu 4, xin hỏi đại ca có nghe qua định luật Ôm bao giờ chưa?

      Lầu 7: như vậy… couple số 1 đại học F chúng ta sắp chia tay rồi hả?

      Lầu 8 trả lời lầu 7: Trời ạ! Có gì để vui chứ? Ta tình nguyện để nam vương với Quan MM ở cùng nhau chứ muốn ấy bị Tây cưa đổ đâu hu hu hu ~

      Lầu 9 trả lời lầu 8: +1

      Lầu 10 trả lời lầu 8: +10086

      Thực ra Quan An Tĩnh nhằm lúc nửa đêm lên diễn đàn xem qua thông báo. Nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm là mở laptop, đọc lại thông báo nọ sót chữ.

      Tuy Quan An Tĩnh chưa từng có ý định du học, nhưng trong nhà có vài thân thích ra nước ngoài du học. Vì vậy vài kiến thức cơ bản trong chuyện này, muốn du học cũng phải là chuyện hôm nay nghĩ ngày mai được. Nếu như có ý định ra nước ngoài, đại học D cũng thể nào chọn ngươi. Huống chi học thạc sĩ, đoán chừng phải mất năm tám năm mới về nước!

      Lựa chọn quan trọng như thế, nam thần lại chưa từng đề cập với … lúc nghỉ đông, bọn họ ở thành phố B có rất nhiều cơ hội gặp mặt, nhưng lại lần muốn nước Mỹ, lần…

      Thân là bạn , cuối cùng lại biết tin Nghiêm Dịch rời nước từ miệng người khác. Quan An Tĩnh muốn tức giận cũng được. Nhưng, tiềm thức lại nhắc nhở, nam thần cho biết, nhất định có đạo lý của .

      Vì vậy, Quan An Tĩnh vừa tự khuyên, vừa mở thông báo đăng diễn đàn lần thứ 38. Ánh mắt đảo qua những hàng chữ nằm lòng, cuối cùng lại ngoài ý muốn nhìn thấy dòng chữ dưới thông báo, là bài viết trả lời được cộng đồng mạng đẩy lên trang đầu.

      Lầu 276: tặng trường bốn chữ — , còn, thuốc, chữa! giữ được nhân tài thôi, giờ đến cả nam vương hoa hậu giảng đường cũng giữ lại được. Ài…

      Lần đầu nhìn, Quan An Tĩnh phát điều gì lạ. Nhưng khi đọc kĩ hình như có chỗ đúng…

      “Giờ đến cả nam vương hoa hậu giảng đường cũng giữ lại được.”

      … “Nam vương” hiểu, nhưng “hoa hậu” từ đâu tới? ?!!

      Vì bài viết trả lời đó nên Quan An Tĩnh lâu vào diễn đàn kiên nhẫn lướt nhìn hết những bài viết trả lời phía dưới.

      Từ những bài viết trả lời,cuối cùng Quan An Tĩnh chắp vá được tin tức lớn: Du Hiểu Hạm khoa Nhân văn gần đây có ý định chờ sau khi tốt nghiệp đến Mỹ du học, hơn nữa có người còn tiếc lộ hoa hậu Du nhận được giấy báo trúng tuyển đại học D!

      Đại học D, tại sao lại là đại học D?! Quan An Tĩnh tim đập thình thịch.

      Tin đồn của Nghiêm Dịch và Du Hiểu Hạm vừa được dẹp yên diễn đàn trường F, bây giờ lại bay qua nước Mỹ “ lại tình xưa”? Căn cứ theo tinh thần bát quái, tin tức mang tính bùng nổ như vậy sao lại được đưa ra thảo luận cơ chứ?

      Vì vậy, ai cũng ngờ, chỉ thông báo đầy công thức, chỉ vì nhắc tới nam thần mà chỉ trong thời gian ngắn lại vọt lên đứng đầu bảng trả lời nhiều nhất trong vòng 24 tiếng. May mà sau đó nhân viên quản lí kịp thời khóa bài viết, chuyện mới yên lại đôi chút.

      Đóng laptop lại, Quan An Tĩnh lập tức gọi cho Nghiêm Dịch, nhưng điện thoại tuy kết nối nhưng nam thần lại nhận.

      Quan An Tĩnh biết thể nào theo nam thần sang Mỹ học, chỉ vì điều kiện trong nhà đủ mà ba Quan nhất định là người đầu tiên nhảy ra phản đối. Hai người ở riêng, xã hội lại nhiều cám dỗ, có quá nhiều thực tế chứng minh, tình chưa chắc địch nổi lại tàn khốc của thời gian…

      Nghĩ tới đây, Quan An Tĩnh dám nghĩ tiếp nữa. Lần đầu tiên, cảm thấy, ra, tình chỉ ngọt ngào.

      Buổi chiều Nghiêm Dịch gọi lại, dự án ở bệnh viện trong giai đoạn chạy nước rút hoàn thành. Tất cả mọi người đều dốc hết sức lực, mỗi ngày đều phải làm việc rất trễ. Nghiêm Dịch là trung tâm của bộ phận kỹ thuật, tự nhiên ngoại lệ, trong điện thoại với Quan An Tĩnh trước rằng phải tăng ca rất nhiều ngày.

      Quan An Tĩnh vốn định hỏi chuyện ra nước ngoài nhưng khi nghe giọng mệt mỏi của nam thần, bên cạnh lại có người giục, suy nghĩ chút lại thôi. Dù sao ngày mốt là cuối tuần, tới lúc đó hỏi cũng chưa muộn.

      **********8

      Hệ thống tự động chẩn bệnh chính thức tung ra, viện trưởng Du vì vậy nên cử hành bữa party vô cùng long trọng. Những nhân viên nòng cốt ở Kỳ Thuật đều được mời tới dự, còn Quan An Tĩnh với tư cách là “người nhà” tự nhiên thể vắng mặt.

      Chiều tối thứ bảy, Nghiêm Dịch xuất đúng giờ dưới ký túc xá nữ. Chắc hẳn vừa hoàn thành hạng mục lớn bất kể với riêng hay với Kỳ Thuật, nên hôm đó nam thần có vẻ sáng láng hơn ngày thường.

      Quan An Tĩnh nhanh chóng xuống lầu vào ngồi trong xe.

      đường , Nghiêm Dịch đều hưng phấn những chuyện thú vị xảy ra trong lúc làm hạng mục. Thỉnh thoảng còn hỏi sinh hoạt của , nhưng lại hề nhắc nới đại học D dù chỉ chữ. Quan An Tĩnh chỉ “ừ ừ ừ” hùa theo, trong lòng vô cùng gút mắc: rốt cuộc nên hỏi hay , đây là vấn đề lớn.

      Bởi vì ngày thường Quan An Tĩnh nhiều, là người lắng nghe rất chuyên tâm nên Nghiêm Dịch cảm thấy lạ, chỉ cho rằng mấy hôm nay học bài nhiều lên mệt. Mãi tới khi vô tình nhắc tới chuyện Du Hiểu Hạm từ chức, Quan An Tĩnh ngồi ở ghế phụ lái mới có chút phản ứng.

      Quan An Tĩnh: “ Du Hiểu Hạm từ chức?”

      Nghiêm Dịch: “Cũng tính là từ chức, kỳ hạn thực tập của ta sắp hết, muốn tiếp tục làm nữa thôi.”

      “Chị ấy rồi có ảnh hưởng gì tới hạng mục của mấy ?”

      , hạng mục hoàn thành, trừ phi phía bệnh viện cố ý đào bới. Nhưng, dù đào bới cũng chẳng sao, rất có lòng tin với thiết kế của bọn .” Nghiêm Dịch tự tin .

      Liên tưởng đến những lời bàn tán diễn đàn, Quan An Tĩnh suy nghĩ, thăm dò hỏi: “Chị ấy vất vả lắm mới vào Kỳ Thuật được, sao giờ lại muốn ?”

      Nghiêm Dịch nghiêng đầu nhìn , chợt cười : “ thấy… chắc hẳn có hơn phân nửa là vì . Em biết đó, ta có ý với , nhưng lại thích bạn của mình tới như vậy, ta chịu nổi nên phải rút.”

      “Đừng giỡn…” Nếu lời này sớm hơn, Quan An Tĩnh vui vẻ còn kịp, nhưng giờ nghe sao mà có hơi… giả dối.

      Nghiêm Dịch tập trung lái xe nên bỏ lỡ nét mặt của Quan An Tĩnh, nhưng vẫn nghe được chút ít cảm xúc trong giọng của Quan An Tĩnh, đoán chắc vẫn còn kiêng kị với Du Hiểu Hạm, vì vậy nghiêm mặt : “Nghe muốn ra nước ngoài du học nên làm tiếp, có liên quan gì tới .”

      Ai đó ngây thơ cho rằng chỉ cần là có thể phủ sạch quan hệ. Ai ngờ Quan An Tĩnh khi nghe được hai chữ “du học” sắc mặt lập tức thay đổi. Vốn khó chịu vì Nghiêm Dịch giấu diếm , hôm nay rất mẫn cảm, nhịn suốt mấy ngày, Nghiêm Dịch lại hề tự giác chút nào, hơn nữa còn chuyện về Du Hiểu Hạm rất nhàng.

      Mỗi người đều có giới hạn, dù là bé thỏ trắng ngoan ngoãn cũng biết bùng nổ!

      Quan An Tĩnh tay níu chặt dây an toàn, tay nắm góc áo của mình, cắn răng gằn hỏi từng chữ: “Du Hiểu Hạm muốn ra nước ngoài, có liên quan gì tới . Vậy muốn ra nước ngoài, có liên quan với em ?!”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40:

      Buổi họp báo rất long trọng, phía bệnh viện đặt nhà hàng cao cấp có sao ở trung tâm thành phố.

      Bữa tiệc đêm diễn ra trong căn phòng được trang trí cầu kỳ, đèn chùm thủy tinh mang phong cách cổ kính tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm, khách khứa bên dưới ăn mặc lịch thiệp tụm ba tụm bốn trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn chạm ly rượu trong tay với nhau. Giai điệu du dương chậm rãi vang lên từ những món nhạc cụ trong tay người nhạc sĩ, lan tỏa khắp mọi góc ngách, càng tôn thêm hoàn hảo của buổi tối nay.

      Khi Nghiêm Khả Khiết vội vàng rời bệnh viện đến trường họp báo đập vào mắt là hình ảnh đẹp đẽ ấy.

      Đương nhiên, với hình ảnh đẹp đẽ này có hơn phân nửa công lao thuộc về đứa cháu trai mà vẫn lấy làm kiêu ngạo — Nghiêm Dịch. Nghiêm Dịch thông minh, làm việc nhiều năm ở bệnh viện, trừ đấu đá tài chữa bệnh ra, bản thân cũng trở nên tỏa sáng vì đứa cháu trai bảo bối này. Nhưng rất may, buổi chiều trong bệnh viện có sản phụ cần mổ, đến khi Nghiêm Khả Khiết rời khỏi bàn mổ trời tối đen. Khi đuổi tới hội trường buổi họp báo chấm dứt. May mà khách khứa vẫn còn.

      Nghiêm Khả Khiết giày cao gót vừa thay vào, ánh mắt vừa lướt thấy Nghiêm Dịch: áo sơ mi thẳng thướm phối với quần tây, cách ăn mặc quá mức phô trương, đứng cạnh những lãnh đạo, cử chỉ vừa phải, hề bối rối.

      “Tôi tới chậm, xin lỗi.” Nghiêm Khả Khiết nhanh chân tới, cũng nhanh chóng gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

      Viện trưởng Du với tư cách là người phụ trách bệnh viện ở thành phố A, ngay từ lúc mới bắt đầu rất xem trọng hạng mục này. Cho nên bây giờ, trừ những lãnh đạo trong bệnh viện cùng vài nhân viên cốt cán Kỳ Thuật ra buổi họp báo hôm nay còn mới ít lãnh đạo thành phố tham gia.

      Hạng mục lớn như vậy, diễn viên chính lại là những chàng trai trẻ tuổi, điều này khiến cho đám lãnh đạo khỏi tấm tắc, “Người trẻ tuổi bây giờ thực rất tốt, tự gầy dựng nghiệp mới mấy năm phát triển công ty tiếng tăm như vậy rồi, hậu sinh khả úy mà!”

      Ông chủ Hoắc Chính nghe xong khiêm tốn mấy câu, cũng nhanh chóng dồn công lao lên mình Nghiêm Dịch, còn ít lời ca tụng, khiến mấy vị lãnh đạo càng thưởng thức Nghiêm Dịch hơn. Khi biết Nghiêm Dịch vẫn còn là sinh viên đại học F, càng tò mò với phát triển về sau của .

      Nghiêm Dịch sớm quen quan tâm tới lời bình luận bên ngoài, ứng đối rất tự nhiên: “Hôm nay Kỳ Thuật phát triển nhanh, gần như mỗi ngày đều có thay đổi, cháu còn có rất nhiều thứ phải học hỏi.”

      “Tiểu Nghiêm quá khiêm tốn rồi.” Lúc này Du viện trưởng dường như sực nhớ ra điều gì đó, vỗ vỗ vai , mở miệng cười : “Chú nghe cháu nhận được học bổng toàn phần của đại học D. Trưởng phòng Phương bọn chú năm đó cũng tốt nghiệp ở trường D.”

      “Hả? Cháu cũng vào đại học D?” Nghe thế, vị trưởng phòng Phương lập tức hào hứng: “Chàng trai trẻ, rất được! Chuẩn bị khi nào sang Mỹ?” Ông vừa hỏi, vừa liếc mắt nhìn viện trưởng Du: “Ài, tôi lão Du nè, chẳng phải con của ông trước đó có tìm tới tôi sao, thư thông báo trúng tuyển trường D ra sao rồi?”

      Nghe được tin tức cháu trai muốn Mỹ du học từ người khác, điều này khiến người như Nghiêm Khả Khiết cũng kinh ngạc thôi. Nhớ lại ngày đó ba mẹ Nghiêm Dịch Mỹ có ý định muốn dẫn theo, nhưng Nghiêm Dịch lại đòi học ở trong nước. ngờ mới chớp mắt đó, lại tự mình xin đại học D! Nghiêm Khả Khiết cảm thấy rất bất ngờ.

      Nhân lúc viện trưởng trò chuyện thân mật với trưởng phòng Phương, Nghiêm Khả Khiết nhanh tới gần Nghiêm Dịch, bình tĩnh đẩy , giọng hỏi: “Nhóc con, chuyện Mỹ lớn như vậy sao cho biết trước tiếng? Cháu bây giờ càng ngày càng coi ra gì rồi đúng !”

      Nghiêm Dịch vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép, nghiêng người giọng: “, cháu đâu dám! Thực ra…”

      Nghiêm Dịch định giải thích ngờ ngay lúc này thình lình có nhân viên phục vụ chạy tới, hỏi mọi người ai là viện trưởng Du. Mọi người tạm dừng chuyện với nhau, chỉ thấy người đó tới trước mặt viện trưởng Du. với nhau mấy câu, viện trưởng Du lập tức khẩn trương theo ta. “ có lỗi, tôi tiếp tục được nữa.”

      Viện trưởng Du vừa rời khỏi, Nghiêm Khả Khiết mới chú ý vừa rồi chỉ lo chuyện, quên mất hình như chưa gặp Quan An Tĩnh. “Tiểu Dịch, An Tĩnh tới cùng cháu sao?”

      Nhắc tới Quan An Tĩnh, mặt Nghiêm Dịch bất giác vui sướng: “Có tới, rửa tay rồi.” nhìn đồng hồ. Có điều nhìn thôi, vừa nhìn thấy đúng: lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa trở lại?

      bao lâu rồi?” Nghiêm Khả Khiết nhìn vẻ mặt của cháu trai đoán được chút chút, ân cần hỏi.

      “Gần 20 phút rồi.”

      Nghiêm Khả Khiết:” Chẳng lẽ thân thể khỏe? Để qua đó xem thử.”

      Nghiêm Dịch nghe xong phụ họa: “Cháu cũng !”

      Lúc này trước cửa phòng rửa tay tụ tập ít người.

      “**, mở cửa trước !”

      “Hiểu Hạm! Hiểu Hạm! Con sao chứ? Mở cửa !”

      Bên hành lang toilet, Nghiêm Dịch cùng Nghiêm Khả Khiết bước ra khỏi phòng đãi tiệc, chưa tới bên này nghe thấy tiếng kêu gào như thế. Nghiêm Dịch vừa nghe thấy tên Du Hiểu Hạm, trong lòng chợt xuất dự cảm xấu, biết vì sao lại hơi bận tâm, bước chân cũng nhanh hơn.

      Du, có bị thương ? Có thể mở cửa ra được ?”

      Bên trong phản ứng.

      “Hiểu Hạm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con ra ngoài cho ba biết .”

      Bên trong vẫn phản ứng.

      Kêu vài lần liên tục, Du Hiểu Hạm khóa mình trong nhà vệ sinh chịu lên tiếng. Viện trưởng Du đứng ngoài cửa sốt rột, uy nghiêm hỏi: “Ai có thể cho tôi xảy ra chuyện gì hay ?”

      Lúc này nhân viên vệ sinh mở miệng: “Vừa rồi tôi chuẩn bị vệ sinh nhà vệ sinh chạm phải này, chính ta có người tự nhốt mình ở trong đó.”

      Vừa dứt lời, ánh mắt của viện trưởng Du lập tức nhìn người con nọ. đứng nghiêm ở đó lâu lắm rồi, mặt mày cũng thanh tú, nhìn khá quen, dường như gặp ở đâu đó rồi.

      Viện trưởng Du hỏi: “ bé, cháu có quen với Hiểu Hạm ? Rốt cuộc nó bị gì vậy?”

      “Cháu…”

      — “An Tĩnh!” Đúng lúc này, Nghiêm Dịch chạy tới. Quan An Tĩnh từ xa nhìn thấy gấp rút chạy tới bên cạnh mình, mặc kệ ánh mắt dò xét của mọi người, chau mày nhìn , “ xảy ra chuyện gì?”

      Quan An Tĩnh vì lo cho Du Hiểu Hạm trong nhà vệ sinh nên sắc mặt hơi khó coi. Lúc này thấy Nghiêm Dịch xuất , trong lòng hết sức vui mừng, sau đó vô cùng bất đắc dĩ.

      Ài… kêu giải thích như thế nào đây? Nam thần ơi nam thần, có biết , trái tim thiếu nữ của hoa hậu Du bể nát vì … nhưng, thực cố ý!

      Quay ngược trở về 20 phút trước.

      Khách sạn cấp sao quả nhiên là khách sạn cấp sao, vật dụng phô trương chỉ bày biện cho đẹp. Quan An Tĩnh lần đầu mặc đầm tây, đường đường chính chính đến buổi họp báo, tự nhiên nhìn gì cũng lạ. Lúc chạy vào toilet, phát nhà vệ sinh phải sa hoa bình thường thôi đâu, thiết bị hoa lệ , còn rộng giống như phòng học vậy!

      Nhưng, lần đầu tới chỗ cao cấp như thế này, bé con Quan An Tĩnh cũng tránh khỏi chút phiền toái — nhìn vòi nước cao cấp hết sức xa xỉ trước mắt, ai có thể cho biết cách để nước chảy ra ?! 囧 á… câu hỏi ngu ngốc như vậy, Quan An Tĩnh thực ngại mở miệng hỏi người khác. Nhưng nghiên cứu cả buổi, vẫn thủy chung vặn ra được tí nước nào…

      “Sao? biết dùng?” — Đúng lúc này Du Hiểu Hạm xuất .

      Quan An Tĩnh nghe thấy giọng đó quay mạnh đầu lại, phát ngờ là đàn chị, vì vậy lễ phép chào: “Đàn chị, chào chị!” xong, lại hơi ngượng ngùng gật đầu.

      “Đây là loại cảm biến.” Du Hiểu Hạm lả lướt tới, bộ đầm màu xanh nhạt càng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của , “Chạm ở đây là được.”

      Quan An Tĩnh nghe lời chạm thử, lập tức vòi nước “ào ào” phun nước. “ ra là như thế… cám ơn đàn chị!” Tuy hơi muốn, nhưng Quan An Tĩnh vẫn chân thành cám ơn, xong còn vỗ đầu mình tự giễu: “Em thực ngốc nghếch.”

      ngờ Du Hiểu Hạm lại cười khẩy: “Đây là lần đầu tiên em tới chỗ này à?”

      “Phải, lần đầu tiên.” Quan An Tĩnh trung thực đáp thành .

      “Nhìn là biết.” Du Hiểu Hạm liếc Quan An Tĩnh trong tấm gương, bằng giọng điệu kỳ quái, “Thực ra, biết em tới dự buổi họp báo, chị rất bất ngờ. Hoàn cảnh này, e rằng em thích ứng được nhỉ. Cũng khó trách, loại người gì nên chung với loại người đó, em có đúng ?”

      Du Hiểu Hạm năng bất thiện, dù Quan An Tĩnh đơn thuần cũng nghe trào phúng trong giọng của ta. Tuy Quan An Tĩnh biết tình cảm đặc biệt của ta với Nghiêm Dịch, nhưng vẫn kính trọng đàn chị này. Quan An Tĩnh nằm mơ cũng ngờ Du Hiểu Hạm lại như thế, nên sững người ra tại chỗ.

      Du Hiểu Hạm thấy hỏa lực của đối thủ yếu, trong lòng càng thấy ưu việt: “ , lúc trước Nghiêm Dịch chọn em, chị đây rất bất ngờ. Bên cạnh ấy có nhiều người ưu tú, xinh đẹp hơn em lận mà, vì sao lại chọn em?” Du Hiểu Hạm cao giọng: “Nhưng giờ hiểu, có lẽ vì cảm giác mới mẻ thôi. như mày, căn bản cùng chung thế giới với Nghiêm Dịch, ấy nhất thời tò mò, muốn nhìn ra thế giới bên ngoài cũng bình thường.”

      Quan An Tĩnh khó tin nhìn Du Hiểu Hạm, cảm thấy người trước mắt vô cùng lạ lẫm: “Đàn chị, lời này của chị là có ý gì gì?”

      “Ý mặt chữ. Tao thấy khuyết điểm duy nhất của Nghiêm Dịch là quá tốt, ấy sắp rồi còn mang mày tới tham gia những hoạt động cỏn con này nữa. Nếu như tao là mày, chắc chắn tới.” Du Hiểu Hạm vừa , vừa dời người nhìn Quan An Tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ lựa chọn tại của ấy còn chưa đủ hay sao? như vậy rồi mà còn mặt dày bám theo, thú vị lắm hả?”

      “Tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi.” Nụ cười mặt Quan An Tĩnh hoàn toàn biến mất. Từ tới lớn, cuộc sống của vẫn rất đơn thuần, vẫn chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này. Lúc này, cảm giác tức giận chậm rãi nhóm lên trong lòng .

      Quan An Tĩnh suy nghĩ lời trong lòng lần, giáo dưỡng mà tiếp thu cho phép cậy giận mạnh, trật tự đáp trả: “Trước tiên, tôi tới buổi họp báo là vì được sư huynh mời, phải ‘mặt dày bám theo’. Thứ hai, Nghiêm Dịch quả là người tốt, điều này chị cần tôi cũng biết. Nhưng, tôi cho rằng đây là ưu điểm lớn nhất của ấy, chứ phải khuyết điểm. Thứ ba, tôi biết chị Nghiêm Dịch muốn , là muốn đâu chứ?”

      “A, sao? Đến chuyện ra nước ngoài Nghiêm Dịch cũng cho mày biết?” Du Hiểu Hạm khoanh tay trước ngực, đắc ý : “Xem ra tao quá xem nặng mày rồi.” xong, lập tức xoay người muốn rời khỏi.

      “Tôi đương nhiên biết Nghiêm Dịch trúng tuyển đại học D. Nhưng, khi nào Nghiêm Dịch muốn qua đó?”

      Quan An Tĩnh vừa dứt lời, Du Hiểu Hạm ở đằng trước khó tin dừng lại. quay người, khó tin hỏi: “Mày gì?”

      “Trúng tuyển vào đại học D là do nhân viên nhà trường đề cử, thông báo công khai website cũng do nhà trường tự chủ trương. Nhưng, thông báo công khai có nghĩa Nghiêm Dịch nhất định phải nhận OFFER này, đúng ?” Lúc này, trong lòng Quan An Tĩnh vô cùng trấn định cùng yên lòng, rành rẽ từng câu từng chữ. Bởi vì vừa rồi đường tới nhà hàng, Nghiêm Dịch chính miệng giải thích với về chuyện du học.

      Đại học D cùng đại học F đều là đại học đứng đầu trong mỗi nước nên có quan hệ rất gắn bó. Mỗi năm đại học F đều có phần học bổng du học. Chủ nhiệm hệ Vật lý vẫn luôn thích Nghiêm Dịch, có lần vô ý nhắc tới, muốn đề cử nước Mỹ học tập. Khi đó, Nghiêm Dịch vẫn còn học năm ba, lại phải là thông báo chính thức nên nghe qua cho biết chứ đặt nặng trong lòng. Sau này có Quan An Tĩnh, nam thần chỉ hy vọng có thể luôn ở bên cạnh , nên tự nhiên hề cân nhắc tới chuyện ra nước ngoài nữa.

      Nhưng ai ngờ, tuy Nghiêm Dịch coi danh sách đề cử ra gì nhưng chủ nhiệm hệ lại luôn đeo đuổi việc này. Cho nên, khi Nghiêm Dịch nhận được điện thoại của chủ nhiệm, thông báo được học bổng toàn phần của đại học D, nam thần cũng vô cùng bất ngờ.

      Chuyện sau đó, mọi người đều biết.

      “Cho nên… ý của mày… Nghiêm Dịch cự tuyệt OFFER đại học D? Sao có thể chứ?”

      “Chị tin cũng được, tin cũng sao. Nghiêm Dịch phát triển trong nước.” Quan An Tĩnh khắng định.

      Du Hiểu Hạm đứng sững ra đó, bởi vì câu cuối cùng, sắc mặt dần ảm đạm. vốn cho rằng Nghiêm Dịch trúng tuyển đại học D là cơ hội mà ông trời ban tặng cho mình; vốn cho rằng, tình của Nghiêm Dịch với Quan An Tĩnh chỉ thường thường thôi, chịu nổi thử thách; vốn cho rằng…

      ra sai rồi, còn sai hoàn toàn. Trước mặt Quan An Tĩnh, thiên chi kiều nữ được nuông chiều từ thất bại thảm hại.

      Du Hiểu Hạm từ từ đỏ mặt, cho dù trong toilet có ai nhưng vẫn thấy áp lực.

      được! phải nhanh chóng rời khỏi đây!

      Nhà vệ sinh quá lớn, Du Hiểu Hạm hoảng hốt chạy gấp nên nhầm hướng, lúc quay người, vừa khéo dẫm lên ô gạch men trơn ướt.

      Sau đó Quan An Tĩnh chưa nhận ra mình vừa thắng đẹp trận, ngơ ngác điều chỉnh hô hấp ở bậu rửa tay bên tai truyền tới tiếng “bốp ~” vang dội.

      Quan An Tĩnh nhìn lại theo tiếng vang — bất ngờ phát Du Hiểu Hạm may té nhào, còn trong tư thế chó gặm phân rất chuẩn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :