1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mê muội vì em - Người rơm Aden(45c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26:

      “Nhưng người ta vừa cự tuyệt cậu ấy mà…”

      Quan An Tĩnh vừa dứt, Nghiêm Dịch mới giây trước còn tức điên tận trời lập tức yên lặng.

      Cảnh đêm khuya đẹp lắm, nền trời bị che phủ bởi lớp áo đen vô bờ vô tận, đó có điểm xuyến vài ánh sao lập lòe tỏa sáng. Nghiêm Dịch cúi đầu nhìn Quan An Tĩnh rằng ở đối diện, cảm thấy đến cả ngôi sao sáng nhất cũng lộng lẫy bằng nửa ánh mắt của .

      thứ tên là lý trí bắt đầu quay trở lại với Nghiêm Dịch.

      Nam thần che miệng ho khan tiếng, có chút hối hận vì vừa rồi luống cuống, sau khi tỉnh táo được lại ra vẻ trấn định: “Em gì? Vừa rồi… làm gì?”

      Vừa nãy do gấp quá nên Quan An Tĩnh mới , bây giờ muốn , thể nào ra miệng được. “ có gì…”

      Lại có gì?! Lần này Nghiêm Dịch quyết chịu tha cho , duỗi cánh tay kéo tới gần trước mắt, hỏi trong khoảng cách cực gần: “Lưu Tuấn Hàm tìm em làm gì? Em có chịu cho biết hay hả?”

      Hơi thở vừa mát vừa nam tính phả đầy lên mặt Quan An Tĩnh, bởi vì áp sát quá gần nên vô thức đưa hai tay chống lên lồng ngực quá cứng cũng quá mềm của Nghiêm Dịch. Mình mẩy giống như bị điện giựt, bé nai con trong lòng nhảy tưng tưng, khẩn trương biết gì. “Em…”

      “Hửm?” Nghiêm Dịch nhìn bằng ánh mắt sáng quắc, lúc này hoàn toàn phóng thích hết sức quyến rũ của nam thần ra ngoài, chỉ tiếng “hửm” thôi cũng đủ khiến người ta mất hồn mất vía.

      Quan An Tĩnh bị nam thần ôm gọn nên muốn trốn cũng trốn thoát! ràng vừa rồi mọi chuyện vẫn còn chịu khống chế của , nhưng mới đó mà chút bình tĩnh của biến mất còn tăm tít… nam vương đại nhân cũng triệt để đổi từ thế bị động sang chủ động!

      Quan An Tĩnh nhìn dáng vẻ này của Nghiêm Dịch, biết hôm nay nếu thành khai báo đừng hòng toàn thân trở về. Băn khoăn cả buổi, rốt cuộc mới lấy được can đảm. “Lưu Tuấn Hàm… cậu ấy vừa bày tỏ với em. Còn, còn hỏi em có chấp nhận làm bạn của cậu ấy hay nữa, nhưng em từ chối.” Quan An Tĩnh lúng túng .

      “Từ chối?”

      “Dạ, từ chối…”

      “Vì sao từ chối?”

      Quan An Tĩnh chẳng hề suy nghĩ mà ngay: “Bởi vì em có cảm giác đặc biệt với cậu ấy, em chỉ xem cậu ấy là bạn tốt.”

      câu đó của , ánh trăng bỗng dưng trở nên dịu dàng, gió cũng còn lạnh như trước nữa, khóe miệng Nghiêm Dịch từ từ vểnh lên, tạo ra đường cong vô cùng tuấn tú. “À, có cảm giác đặc biệt với à?”

      Quan An Tĩnh vẫn giữ nguyên tư thế quái lạ trước người Nghiêm Dịch, dám nhúc nhích, trong lòng mơ hồ kỳ quái: sao nam thần luôn lặp lại câu của mình để hỏi nhỉ? Có phải mình chưa đủ ? Cân nhắc trình độ Ngữ văn của mình… Quan An Tĩnh quyết định nên giải thích ràng hơn!

      “Em có ý đó với Lưu Tuấn Hàm, em thích cậu ấy!” — Như vậy đủ chưa nhỉ?

      “À, em thích ?” Nụ cười mặt Nghiêm Dịch ngày càng tươi, sau đó thình lình , “Vậy em thích ai?”

      “Em…” Chiến cuộc thay đổi bất ngờ, Quan An Tĩnh phát mình hoàn toàn bắt kịp tiết tấu của nam thần. Mới chớp mắt thôi, người vừa rồi giận dựng lông dựng cẳng lên phải , nhưng sao bây giờ đổi lại thành bày tỏ với nam thần nhỉ? Buổi tối hôm nay quá kích thích rồi, vừa rồi còn được người ta bây tỏ, chẳng lẽ bây giờ tới lượt mình bày tỏ hay sao?!!

      Trái tim của Quan An Tĩnh mới đó mà nhảy tọt lên cổ họng, mà nhịp đập của trái tim khác trong lòng bàn tay cũng ăn khớp cách kỳ lạ. Quan An Tĩnh xấu hổ muốn ra máu, trong lòng nghĩ tới câu nọ nhưng chẳng biết nên ra như thế nào, cả buổi trời chỉ thốt được câu: “Em… em… em thích… dù sao cũng phải là cậu ấy!”

      Tâm trạng của Nghiêm Dịch lập tức trở nên rất happy! Nhìn Quan An Tĩnh ngụng ngịu chịu nổi trước mặt, cuối cùng cũng từ bi hỏi tới. Nét mặt lúc này của chẳng phải rồi sao? Trái tim nam thần lúc này mới ngọt ngào làm sao, trừ mỉm cười nhìn vẫn chỉ biết cười! Làm sao bây giờ? Quả thực càng nhìn càng thấy đáng hơn.

      Quan An Tĩnh đâu từng ứng phó tình huống như thế này? Tuy thực ra miệng nhưng như vậy cũng chẳng khác gì tỏ tình à nha! Quan An Tĩnh da mặt mỏng, thời gian chưa lâu mà chịu đựng nổi. Vừa muốn thử lui khỏi vòng tay nam thần vài bước phát tay Nghiêm Dịch ôm hề nới lỏng. vừa lui, càng kéo tới gần hơn.

      “Hừ, chớ chạy! còn có chuyện chưa xong.” Nghiêm Dịch thỏ thẻ bên tai , giọng dịu dàng hơn bao giờ hết.

      Còn muốn gì nữa? Quan An Tĩnh sắp thở nổi nữa rồi…

      Nghiêm Dịch nhìn khuôn mặt nhắn non mềm của toát mồ hôi, nhất thời cầm lòng nổi mà đưa tay vuốt ve lát: “Vừa rồi còn tốt mà, sao bây giờ lại khẩn trương như vậy?”

      Híc… thực khẩn trương sắp chết rồi! Nam thần ơi, kết liễu em nhanh chút cho thống khoái !

      Nghiêm Dịch như biết thuật độc tâm, nâng khuôn mặt nhắn của quan sát chút, sau đó từ từ nhích lại gần… Trái tim Quan An Tĩnh đập thình thịch, khoảng cách với nam thần sắp tới con số 0 ngay lúc này — tiếng chuông điện thoại ác ôn réo lên !!

      Quan An Tĩnh giống như kẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, gấp gáp đẩy Nghiêm Dịch ra, sau đó lui về sau mấy bước: “… A lô.”

      “Quan! An! Tĩnh!” Bên kia đầu dây, Phạm Di Đình dữ dằn gọi tên của , “Mau trở về! Nam thần chờ cậu ở dưới lầu! Vừa xong party thấy cậu đâu, Nghiêm Dịch gấp tới mức sắp ăn thịt người luôn đó…” Phạm Di Đình bùm bùm chéo chéo xả hơi, cuối cùng mới : “Ừ, phải rồi, cậu ở đâu?”

      “… Sân thể thao.”

      “Sân thể thao? ? ?” Phạm Di Đình thấy tò mò muốn chết, sao đêm hôm khuya khoắc này mọi người đều tưng tửng là sao, “Trời lạnh như vậy, cậu đến sân thể thao để làm gì?”

      Quan An Tĩnh hơi ngượng, líu ríu trả lời: “ chung với nam… Nghiêm Dịch.”

      Phạm Di Đình ở bên kia đầu dây bấm STOP giây, sau đó gần như cúi gầm mình: “Thay tớ tiếng xin lỗi với nam thần! Chúc các cậu thiên trường địa cửu, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử !!” —- “Tút ~ ~~~~” cúp máy.

      Quan An Tĩnh 囧 …

      Nghiêm Dịch tò mò hỏi chuyện gì vậy, Quan An Tinh dĩ nhiên chỉ thuật lại phần trước. Ai ngờ nam thần nghe xong lắc đầu, nắm chặt tay oán thầm: mình đâu đến mức muốn ăn thịt người sau party chứ? ràng muốn ăn thịt người ngay lúc chuông điện thoại thình linh reo lên mới phải? ?!! (*Emily: cầu trời cho Phạm muội nhiều phước).



      Nghiêm Dịch lề mề tiễn Quan An Tĩnh về ký túc xá, mất gấp hai lần thời gian so với lúc bình thường mới từ sân thể thao về tới dưới lầu ký túc xá nữ. Hai con rùa vất vả tới đích nhưng Nghiêm Dịch lại chịu thả người.

      “Chờ lát! Vừa rồi còn có chuyện chưa làm xong.”

      Vừa nghĩ “vừa rồi…” trái tim của Quan An Tĩnh lại bắt đầu đập loạn. Vừa rồi tối lửa tắt đèn, nếu có cuộc gọi đó, chắc hẳn “lửng lơ con cá vàng” rồi. Nhưng bây giờ đứng trước ký túc xá nữ, thỉnh thoảng đón lấy những cặp mắt tò mò… bảo thủ như Quan An Tĩnh, dù đánh chết cũng dám làm chuyện đó với nam thần ở trước mặt mọi người đâu.

      (*Emily: tớ dùng lửng lơ con cá vàng cho vui nhộn tí. Chứ thực chất là ỡm ờ từ chối cho có lệ, dịch thơ văn là tình trong như mặt ngoài còn e)

      Quan An Tĩnh giả ngu: “Trễ như vậy rồi, sư huynh mau về ! đường cẩn thận, gặp lại, ngủ ngon!”

      Nghiêm Dịch tóm lấy ai đó muốn chạy. “Đừng mà, còn thứ này muốn cho em.” Lí do của nam thần rất hợp lí. xong còn thực lấy ra hộp quà xinh xắn khỏi ba lô, “Tặng em, quà giáng sinh.”

      Quan An Tĩnh phát ra cả buổi tối này mình mới là người luôn nghĩ sai người ta! Rất xấu hổ. Lâu lắm mới dám từ từ nhìn lên ánh mắt của Nghiêm Dịch, ngượng ngịu : “Em có chuẩn bị quà cho …”

      Nghiêm Dịch bận tâm mà lắc đầu: “ sao, sau này bù lại. Mau mở ra nhìn .”

      Bởi vì hai chữ “sau này”, cánh tay đưa ra nhận quà của Quan An Tĩnh khựng lại giữa trung — thấy rất khó tin, ngờ được người trong lòng thích lại là chuyện đẹp đẽ đến thế, hạnh phúc đến thế. Mà câu đó của nam thần ngụ ý là… muốn có “sau này” với ?

      Giọng của nam thần từ từ vang lên bên tai: “Lần đầu chuyện với em là ở thư viện, miệng vừa mở đòi mượn đồ của em, kết quả mượn mà chưa trả, như thế tốt lắm.” Giọng của Nghiêm Dịch cao thấp, giống như có ma lực cưỡm mất hồn phách con người, “Tuy có hơi chậm, nhưng chọn rất lâu, hy vọng em thích.”

      Quan An Tĩnh vừa nhìn món quà là gì biết tâm tư của Nghiêm Dịch. Trong hộp là cây bút ký tên xinh xắn, trang trí cầu kỳ khoa trương, vỏ ngoài rất đơn giản, là kiểu dáng mà thích.

      Quà giáng sinh nam thần tặng đó, Quan An Tĩnh đâu chỉ thích mà còn thích tới mức rời tay! Có điều — “Cây bút này so với cây bút bi của em xịn hơn nhiều…”

      “Cứ coi đó là tiền lãi .” Nghiêm Dịch vô cùng vui vẻ. Nhìn gương mặt hơi ửng hồng của Quan An Tĩnh, hài lòng nghĩ: em cũng “xịn” hơn so với tưởng, chúng ta coi như huề vậy.

      **

      Vài ngày sau đó, người kẻ dưới ở Kỳ Thuật đều thấy tâm trạng của Nghiêm Dịch rất happy!

      Đám Hoắc Chính đẩy nhanh tiến độ hạng mục mới nên nhìn ai nấy cũng đều mệt như chó chết, dáng người tiều tụy, còn mặt mày dùng từ tiều tụy vẫn chưa đủ sức hình dung. Duy chỉ có Nghiêm Dịch, cả ngày mặt mày hồng hào, tinh thần tỏa sáng, ngay cả tăng ca cũng có tinh thần như mới cắn thuốc lắc!

      Vua bát quái Mã Chấn Vũ dễ dàng ngửi thấy mùi lạ. Tranh thủ giờ nghỉ trưa rãnh tay, nhịn được mà lên forum trường học tìm manh mối, ngờ vừa tìm, thực tìm được nguyên nhân.

      Mã Chấn Vũ: “Tin tức bự, tin tức bự!”

      Cung Húc: “Mọi người đều bận rộn, có chuyện mau , có bom mau thả!”

      “Ơ, chó mà cũng biết tiếng người nữa hả?!” Mã Chấn Vũ lườm ta cái, sau đó báo cáo với Boss lớn Hoắc Chính, “A Chính, Kỳ Thuật của chúng ta sắp có hỉ rồi!”

      Nghe có hỉ , Boss Hoắc Chính trở nên hào hứng, tò mò hỏi: “Hả? Là việc vui gì?”

      Mã Chấn Vũ mặt mày hớn hở thuật lại những tin tức nho vừa đọc được, lúc này nhân vật chính Nghiêm Dịch đẩy cửa vào. Lực chú ý của bọn họ lập tức chuyển tới người trong cuộc.

      Nhưng bọn họ còn chưa hỏi nam vương đại nhân mở miệng trước: “A Chính, cho hỏi tí. Cuộc họp hàng năm vào cuối tuần này của công ty, em có thể dẫn theo người ?”

      Hoắc Chính: “Được, là ai?”

      Nghiêm Dịch mặt đổi sắc: “Người nhà.”

      Mã Chấn Vũ với Cung Húc nhìn nhau, yên lặng dùng khẩu hình phát — “Hệ điện tử”, sau đó bùng nổ loạt tiếng động ồn ào: “Dẫn em ấy tới! Dẫn em ấy tới! Dẫn em ấy tới!”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27:

      Qua lễ Giáng Sinh, Phạm Di Đình phát Quan An Tĩnh bắt đầu trở nên là lạ.

      ràng có chuyện gì quan trọng nhưng vẫn cầm điện thoại chờ thời suốt 24 tiếng chịu rời tay. Trừ lúc tắm cùng WC nó luôn nằm trong tầm mắt của cậu ta! Như vậy cũng thôi, mà, muốn dính nhau cũng phải. Nhưng mà, Quan An Tĩnh suốt ngày ngẩn người cười ngây ngô với USB cùng cây viết ký tên! Còn cười cả tiếng đồng hồ! Thế này… Phạm Di Đình khó hiểu rồi! phải học riết điên rồi chứ?

      Vốn tưởng Quan An Tĩnh xem chừng vài ngày hết, nhưng Phạm Di Đình phát biểu khác lạ của ngày càng có xu thế bành trướng… nhưng mà, ngày mai bọn họ phải thi môn Vật lý cao cấp rồi! — phải! lầm đâu, ba ngọn núi lớn của trường F: Vật lý cao cấp! Nhưng Quan An Tĩnh lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ kéo vào nội thành mua quần áo!!

      Quá bất bình thường rồi!

      Phạm Di Đình: “Ngày mai tớ mà treo, có trở thành quỷ cũng tha cho cậu đâu!”

      Quan An Tinh quan tâm lắm, vừa vừa an ủi: “ đâu, cậu chỉ cần hiểu hết những đề mà tớ cho cậu xem chắc chắn rớt tín chỉ.”

      Phạm Di Đình nghiến răng nghiến lợi, “Hừ, tốt nhất là như thế!”

      Nhưng tuy ngoài mặt Phạm Di Đình rất dữ dằn nhưng khi vừa tới trung tâm thương mại lập tức hoàn toàn thay đổi. Phấn khích dắt Quan An Tĩnh chạy tới chạy lui các shop, hoàn toàn quên mất cuộc thi ngày mai. Mãi tới khi bản thân phá sản mới tận hứng, lúc này mới nhớ hỏi Quan An Tĩnh vội như thế là định mua gì.

      Quan An Tĩnh bị hỏi có hơi ngại, nhớ lại mấy ngày hôm trước nam thần ngàn dặm xa xôi chạy về trường phụ đạo bài tập Vật lý, còn hỏi có chịu tham gia tiệc thường niên Kỳ Thuật hay . Quan An Tĩnh còn chưa thi xong nhưng lại vui vẻ hơn cả việc đạt 100 điểm.

      “Tớ muốn mua bộ đồ dự họp thường niên, cậu chọn giúp tớ .”

      “Họp thường niên?” Phạm Di Đình quay đầu nhìn , “Kỳ Thuật hả?”

      Sao cậu ấy biết? “Ừ…”

      “Nghiêm Dịch mời cậu hả?”

      Sao cái gì cậu ấy cũng biết vậy? “Ừ…”

      !” Phạm Di Đình bỗng chui đầu ra khỏi đống quần áo safe off, “Chúng ta đổi chỗ khác!”

      Phạm Di Đình quả nhiên là người từng ra ngoài va chạm xã hội, dắt Quan An Tĩnh tới lui con đường yên ắng, mỗi cửa hiệu đường đều có phong cách khác biệt, rất độc đáo. Mua quần áo ở đây chắc chắn bị đụng hàng, hơn nữa giá cũng vừa túi.

      Quan An Tĩnh nhanh chóng chọn trúng bộ váy có tay, cổ tròn đơn giản, màu vàng nhạt, ở giữa còn có nịt lưng trang trí, vừa gọn vừa hào phóng. Tuy mặc vào thời điểm này có hơi lạnh nhưng vẫn mua mà do dự. Quan An Tĩnh lén nghĩ: ra ngoài với nam thần, thể khiến ấy mất mặt được!

      Cuộc thi ngày hôm sau thuận lợi cách kỳ lạ. Quan An Tĩnh phải là loại sinh viên đợi nước tới chân mới nhảy, những kiến thức cần nắm đều nắm vững từ lâu. Hơn nữa có bá vương học tập kiên trì phụ đạo lương nên cả cuộc thi làm bài rất suông sẻ.

      Quan An Tĩnh sau khi thi xong quay về phòng ngủ. Hơn năm giờ chiều Nghiêm Dịch mới tới trường, lúc đó ngủ thẳng cẳng trong phòng 2 tiếng. Ngày thường động tác của ràng rất nhanh nhưng sao hôm nay lại đắn đo biết nên chọn đôi giầy nào làm Phạm Di Đình cùng Châu Châu bực suýt điên.

      Nghiêm Dịch đứng ở nhà xe đối diện ký túc xá nữ, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Từ chỗ này vào nội thành cần ít nhất tiếng, nếu giờ tới trễ. định lấy điện thoại gọi lên lầu Quan An Tĩnh mặc bộ váy màu vàng nọ xuống, vừa khoác lên mình áo khoác màu đen vừa vội vàng xuống lầu. “Ngại quá! Ngại quá!” Sao mỗi lần mình đều để nam thần chờ vậy nè!! “ chờ lâu lắm hả…?”

      , vừa tới.” Nghiêm Dịch nhìn thấy con mắt cũng cười híp nên đâu còn để ý chờ bao lâu chứ. Mà khi Quan An Tĩnh lại gần lập tức phát ngày hôm nay khác với mọi ngày — quen nhìn Quan An Tĩnh ăn mặc đơn giản, hôm nay nhìn mặc váy cùng giày cao gót, còn tỉ mỉ trang điểm, ánh mắt của nam thần lập tức bị cuốn hút — hôm nay em ấy xinh đẹp!

      Quan An Tĩnh thấy rất vui sướng khi biết Nghiêm Dịch nhìn ra hôm hay khác với mọi ngày, nhưng vốn tự tin mấy với cách ăn mặc này, bây giờ càng khẩn trương hơn. Lúc này xung quanh có sinh viên nhận ra cặp couple số trường F, những ngón tay chỉ trỏ cùng tiếng xì xầm bàn tán càng nhiều hơn. Cuối cùng chỉ nghe thấy giọng vừa gấp vừa quẫn của : “Sư huynh, em mặc như vậy có phải kỳ lạ lắm ? Nếu … em lên thay ngay!”

      “Lạ chỗ nào?” Nghiêm Dịch gấp gáp nắm chặt , “ cho đổi, rất đẹp.” Ánh mắt của nhìn thẳng vào rời! được đổi, tuyệt đối nên đổi!

      “Cám ơn…” Được nam thần khẳng định, hơi yên lòng, khẽ giọng: “Vậy… chúng ta có thể được chưa?”

      Mấy ngày gặp, Nghiêm Dịch vốn định vừa vừa chuyện với nên cố ý đậu xe ở ngoài. Nhưng bây giờ nhìn thấy Quan An Tĩnh ăn mặc như thế này, bắp chân trắng như tuyết chỉ có lớp tất rất mỏng, Nghiêm Dịch lập tức đổi ý.

      “Em ở trong này đợi lái xe tới!” Hừ, vẻ đẹp của , ứ thèm chia sẻ với mấy đứa con trai khác đâu nhé!

      **

      Hai năm qua Kỳ Thuật phát triển rất nhanh, chỉ riêng năm nay thôi đủ thấy, số lượng nhân viên chớp mắt tăng gấp hai. Do đường kẹt xe nên khi Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh tới bữa tiệc bắt đầu. Thế nhưng những thực tập sinh theo Nghiêm Dịch thấy ung dung dẫn “người nhà” tới lập tức gọi “lão đại, lão đại”.

      Quan An Tĩnh nhìn thấy nhiều người lạ mặt như vậy, trong lòng hơi khẩn trương nên bám sát theo sau nam thần. Vất vả lắm mới ngồi xuống, lại phát ánh mắt của mọi người nhìn xuống dưới sân khấu.

      người tới đưa nước chanh cho Quan An Tĩnh, hỏi khẽ Nghiêm Dịch: “Lão đại, vị này là…?”

      Trái tim Quan An Tĩnh bộp chộp. Nhưng Nghiêm Dịch còn chưa trả lời bên cạnh có người lên tiếng: “Nhóc mày ngu học à? Rành rành ra đấy mà còn cần giới thiệu nữa sao!” Sau đó tí tởn quay lại, cung kính với Quan An Tĩnh: “Xin chào chị dâu, em là Giang Nhất Phong, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”

      Phụt — nước chanh vừa uống vào miệng bị Quan An Tĩnh phun hết phân nửa.

      … chị dâu? ?!! nghe lầm chứ !!!

      “Chào chị dâu!”

      “Chị dâu, em là XXX.”



      Giờ Quan An Tĩnh nghe vất vả mới nuốt ngược nước chanh vào miệng, sau đó là mất hình tượng ho khan trận! Đừng dọa người như vậy nha, khi nào biến thành chị dâu rồi…? Nam thần ràng chưa tỏ vẻ gì mà…

      Mọi người thấy Quan An Tĩnh thẹn thùng vui lây, nhịn được mà cười lên ha hả. Nghiêm Dịch giống như người ngoài cuộc quan chiến, nét cười miệng ngày càng . bên vuốt lưng giúp Quan An Tĩnh thuận khí, bên đắc ý nghĩ: đám thực tập sinh này hỗ do chính tay dạy ra, ngộ tính quả nhiên rất cao! Trẻ con dễ dạy.

      Tiết mục biểu diễn tối nay rất náo nhiệt. Tất cả mọi người đều còn trẻ, chuyện với nhau, Quan An Tĩnh cũng nhanh chóng còn câu nệ.

      Toàn bộ bữa tiệc thường niên năm nay của Kỳ Thuật do Du Hiểu Hàm xung phong tài trợ, nghe đồn là mẹ của buôn bán rượu vang. Mọi người trước sau đều : hoa hậu là người mới nhưng rất hiểu lí lẽ đối nhân xử thế. Cả đám nam IT trong công ty thấy có rượu vang PORTO cười nức nở, giơ ly mời khắp nơi, tới Quan An Tĩnh cũng buông tha.

      Quan An Tĩnh hiền lành nhìn thấy đồng nghiệp của Nghiêm Dịch nhiệt tình như vậy, nếu từ chối rất thất lễ. Nên coi bản thân có tửu lượng nhiều như vậy mà cứ ngửa cổ nhắm mắt nuốt hết. Nghiêm Dịch tới bàn khác dạo vòng, mới để ý chút mà uống hết vài ly. Nam thần vừa rồi còn vui vẻ trò chuyện với đồng nghiệp chớp mắt cười nổi nữa.

      “Chết rồi nha!” Mã Chấn Vũ sợ thiên hạ loạn ở bàn bên réo lên, “Chuốc say người ta, sau này mấy người xui xẻo rồi!”

      Tuy chỉ là câu đùa nhưng nét mặt của Nghiêm Dịch rất nghiêm túc. Sau đó, ai dám nâng chén tới mời rượu Quan An Tĩnh nữa rồi.

      **

      Sau khi cuộc họp thường niên kết thúc, Quan An Tĩnh trực tiếp leo lên xe của Nghiêm Dịch. Bởi vì vừa uống rượu nên cả người bỗng như bưng, khi khí ấm áp của máy điều hòa phả lên người Quan An Tĩnh hồn nhiên vào giấc ngủ.

      Khi tỉnh lại biết qua bao lâu. Mê mang trừng to mắt, phát nam thần ngồi ở ghế lái yên lặng nhìn . Quan An Tĩnh dụi mắt: “Sao em lại ngủ rồi… sư huynh, bây giờ là mấy giờ rồi?”

      Nghiêm Dịch cúi đầu nhìn đồng hồ: “Mười giờ.” Ngủ vừa đúng tiếng.

      “Mười giờ?!” Quan An Tĩnh “vụt” mở mắt, thần trí nhanh chóng tỉnh táo ít, “ trễ như vậy rồi à! xin lỗi, ảnh hưởng về nhà nghỉ ngơi!” Quan An Tĩnh dứt lời nhìn thoáng qua cửa xe, phát hoàn cảnh xung quanh rất lạ, hoàn toàn biết mình ở chỗ nào, “Sư huynh… bây giờ chúng ta ở đâu vậy?”

      Nghiêm Dịch ngồi trong xe tiếng, có hơi mệt, giọng kiên cưỡng: “Dưới lầu nhà .”

      Nhà của nam thần… ?!

      Quan An Tĩnh kinh ngạc lại nghe Nghiêm Dịch điềm tĩnh hỏi: “Có muốn lên đó ngồi chút ?”

      Lên nhà nam thần… ngồi chút? Nếu như nét mặt của Nghiêm Dịch khi câu đó rất bình thản, ai đó suýt nữa hiểu lầm rồi…

      Quan An Tĩnh dám nghĩ ngợi lung tung, cười ngọt ngào từ chối: “Để hôm khác nha sư huynh. Trễ như vậy rồi, em phải về trường.”

      Nghiêm Dịch lập tức : “Xe hỏng rồi.”

      Hỏng rồi?… Sao sớm hỏng muộn hỏng, hết lần này tới lần khác hỏng ngay lúc này?

      Quan An Tĩnh đơn thuần hề nghi ngờ, cũng định để nam thần tiễn mình về nhà. “Ừm, sao. Địa chỉ ở đây là gì? Em lên baidu tra xem gần đây có tuyến xe buýt nào hay .” xong, thực móc điện thoại ra bắt đầu search.

      Lúc này, Nghiêm Dịch ra vẻ bình tĩnh sắp chịu đựng hết nổi…

      Màn hình di động phát ra ánh sáng dịu , vừa vặn rọi lên khuôn mặt nhắn có phần ửng đỏ của Quan An Tĩnh. Ánh sáng mờ nhạt tỏa khắp bốn phía, giống như lớp da mềm mại bảo vệ .

      “Sư huynh, địa chỉ ở đây là gì?” — giục!

      Cánh môi nhìn có vẻ lạnh cứng, lại mềm nhũn như kẹo dẻo, hơi cong. Chút kiềm chế cuối cùng của Nghiêm Dịch bắt đầu tan dần. Khiêu khích cả buổi tối, nếu để như vậy, ai đó cảm thấy: Mình chết ngay tại chỗ mất…

      “Bốp ~ ——” giây sau, điện thoại 24 tiếng rời tay Quan An Tĩnh rớt mạnh xuống.

      Quan An Tĩnh còn chưa kịp phản ứng giựt mình phát Nghiêm Dịch tựa như ngọn núi đè về phía , mau chóng tiếp cận, mỗi lúc gần… cuối cùng, cuối cùng nam thần chính xác cắn lên môi !!

      Mùi hương mát lạnh người nam thần nhanh chóng chiếm đoạt hết hơi thở của .

      Thời gian giống như đông kết.

      Tuy chỉ là va chạm rất nhưng cũng đủ khiến Quan An Tĩnh thấy cả người còn sức lực. Nụ hôn của Nghiêm Dịch đến quá bất ngờ, gần như kịp suy nghĩ, thậm chí thể thở nổi! Nóng, nóng quá… máu khắp cơ thể sắp chảy ngược dòng rồi. Vốn thấy nóng vì cồn rượu, giờ phát cả người như bị thiêu nướng, nóng sắp chín luôn rồi…

      Trời đất quay cuồng, mặt đất đổi chỗ với nền trời. Trái tim giống như đâm xuyên ngực vọt ra ngoài!

      Quan An Tĩnh cảm thấy mình rời khỏi Trái Đất, ra ngoài hành tinh xa xôi rồi. Xung quanh yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng lòng của bản thân cùng giọng thào của nam thần: “Đừng …”

      Từng tiếng từng tiếng, ngừng quanh quẩn…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28:

      Trải qua hành vi ngọt ngào đầy tính bất ngờ của nam thần, Quan An Tĩnh biết bản thân lên lầu như thế nào nữa.

      Trong phòng khách, ghế sô pha màu xám mềm mại ngồi vào rất thoải mái, nhưng Quan An Tĩnh lại thấy mọi thứ cứ mờ ảo thực. Nghĩ lại cảnh vừa xảy ra trong xe, trái tim bắt đầu đập thình thịch. ràng mặc áo khoác nhưng tại sao lại thấy nóng nực như thế này nhỉ?

      Tại sao nam thần đột nhiên lại…? Tuy chỉ lướt qua như chuồn chuồn lướt nước nhưng tới giờ vẫn có cảm giác thực. ra những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua phải là “ảo giác” của , ra nam thần cũng thấy động lòng với . Trái tim, bỗng được lấp đầy. Vào lúc này, trừ người đó, hình như thể chứa được thứ gì khác nữa.

      Thực ra Quan An Tĩnh rất có nguyên tắc. Bố mẹ Quan đều là công nhân ăn lương bình thường nên suy nghĩ rất bảo thủ. Hàng năm khi về nhà nhân kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè họ dặn nhiều nhất đó là: vào đại học phải xem việc học là chính, nên chuyện đương. thực tế cũng làm theo như vậy, sau cuộc thi lễ nghi, được các bạn nam lấy lòng nhưng đều lễ phép từ chối — mãi tới khi Nghiêm Dịch thình lình xuất . Quan An Tĩnh lớn từng tuổi này rồi mới có cảm xúc mãnh liệt đối với bạn nam như thế; đứa con ngoan ngoãn hiền lành ngày nào cũng bắt đầu có suy nghĩ vi phạm lời bố mẹ dặn.

      Tuy nhiên nụ hôn đầu tiên xảy ra dưới tình huống bất ngờ như thế nên vừa ngạc nhiên cũng vừa giựt mình. Nhưng vì đối tượng là nam thần nên giờ ngồi ngẫm lại thấy tất cả lại trở nên ấm áp, ngọt ngào…

      Lúc này Nghiêm Dịch ra khỏi phòng riêng, quần áo người đổi thành quần áo thể thao mặc ở nhà. Phong cách ăn mặc rất đơn giản nhưng mang tới mỹ cảm khác lạ. Ánh mắt của lướt nhìn Quan An Tĩnh cúi đầu ngẩn người trong phòng khách, nhịn được nên hỏi: “Đầu còn thấy choáng à?”

      Vừa nghe được tiếng của Nghiêm Dịch, Quan An Tĩnh như bị ai đó khóa chặt, trong đầu lập tức nhớ lại câu mập mờ nọ: “Đừng … đừng nhé…” Vì vậy, màu đỏ vất vả lắm mới xua được từ từ quay trở lại hai bên má Quan An Tĩnh.

      “Đỡ, đỡ hơn rồi…” cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng chỉ cần vừa nhìn tới khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của nam thần trái tim lại đập loạn nhịp —- Quan An Tĩnh! Bình tĩnh coi nào!

      “Vừa rồi uống nhiều rượu như vậy, lúc này nhất định thoải mái đúng ?” Nghiêm Dịch thấy ánh mắt của bối rối, nét mặt lại đỏ hồng lập tức bước nhanh tới gần, ngồi xổm xuống trước chân của , dịu dàng hỏi: “Có muốn mua ít thuốc giải rượu cho em ?”

      Híc… ra nam thần về rượu, còn tưởng…

      cần đâu sư huynh, em thấy mệt.” Lúc này Quan An Tĩnh mới dám nhìn thẳng Nghiêm Dịch, “Em chỉ thấy hơi khát, có thể cho em ly nước ?”

      “Được.” Nghiêm Dịch xong bỗng đứng dậy, ngồi lên ghế sô pha dính sát với , khiến Quan An Tĩnh lại bối rối, “Nhưng có hai điều kiện.”

      Hả? Uống ly nước cũng phải bàn điều kiện? — “Điều kiện gì?”

      Nghiêm Dịch nhoẻn miệng. “Sau này khi chuyện với , có thể đừng khách sáo như vậy nữa được ? Còn nữa, em định gọi là sư huynh tới bao giờ?”

      Quan An Tĩnh 囧: vẫn luôn chuyện như vậy mà… gọi sư huynh, chẳng lẽ muốn gọi thẳng tên của nam thần hay sao?

      Nghiêm Dịch vừa mới nhấm nháp hương vị ngọt ngào của , bây giờ khoảng cách lại gần như thế mà bởi vì mà từ từ trở nên thẹn thùng nên tâm trạng của vô cùng tốt. Đưa tay vuốt cái mũi nanh của lát, nam thần đứng dậy : “Em nghĩ kỹ , rót nước.”

      “… Dạ.” Vì hành động thân mật đó của nam thần, Quan An Tĩnh vốn hoảng hốt lập tức ngây người ra…

      “Ring ring — ring ring —” Ngay lúc đó tiếng chuông cửa bỗng vang lên kịp thời đánh thức Quan An Tĩnh, bắn người dậy khỏi ghế sô pha, hô lớn vào phòng bếp: “Sư huynh, có người tìm!”

      “Em mở cửa trước .” Nghiêm Dịch trong phòng bếp ra: “ ra ngay.”

      “A! Dạ!” Quan An Tĩnh nghe lời chạy ra mở cửa, vừa nghĩ giờ này rồi mà ai còn tới kiếm. Nhưng vừa mở cửa, trong phòng người, ngoài phòng hai người, tổng cộng ba người nhìn nhau ngẩn người.

      Quan An Tĩnh: sao lại có cảm giác như bị người ta bắt gian… gì gì đó… vậy nhỉ… 囧

      … sư tỷ… chào…” Kinh ngạc kinh ngạc, Quan An Tĩnh có lễ giáo vẫn quên chào hỏi. Tuy trong lòng khỏi khẩn trương nhưng bây giờ chỉ hy vọng đối phương đừng nghĩ loạn là được.

      Nghiêm Khả Khiết cùng Du Hiểu Hạm ở bên cạnh hiển nhiên ngờ tới người mở cửa phải Nghiêm Dịch, trừ bất ngờ còn hơi xấu hổ. Nghiêm Khả Khiết đứng lặng tại chỗ vài giây mới tỉnh lại: “An Tĩnh, cháu cũng ở đây à. Nghiêm Dịch nhà đâu?”

      Quan An Tĩnh biết nên gì, đành phải tranh thủ mời hai người vào trong nhà, lúc này Nghiêm Dịch từ phòng bếp bước ra, sau khi đưa ly nước cho Quan An Tĩnh bắt đầu chào hỏi hai vị khách đêm khuya tới thăm.

      Nghiêm Khả Khiết nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, oán trách: “Tiểu Dịch, cháu chở An Tĩnh đâu vậy? Sao về muộn như vậy? Hiểu Hạm với chờ ở đây hơn tiếng đồng hồ đó.”

      “Hôm nay công ty họp thường niên, An Tĩnh uống chút rượu nên ngủ xe lát.”

      Du Hiểu Hạm nhìn có vẻ rất bình tĩnh, mở túi xách, lấy chiếc điện thoại di động ra, Nghiêm Dịch nhìn thấy nó rất quen: “Lúc dọn bàn của mấy phát điện thoại của bị bỏ quên đó. Lúc đó rồi, em lại biết cách liên lạc với nên dứt khoát tới chỗ của .”

      Lúc này Nghiêm Dịch mới phát điện thoại bị mất, lúc nhận lấy điện thoại từ tay Du Hiểu Hạm có chút băn khoăn: “Cám ơn , phiền chuyến, ngại.”

      có gì, em tiện đường thôi.” Du Hiểu Hạm mỉm cười, ánh mắt lại nhìn Nghiêm Dịch, “Em thấy còn chưa về nên lên lầu gõ cửa nhà dì Nghiêm, chuyện với nhau suýt nữa quên luôn thời gian.”

      “May mà hôm nay có ca trực.” Nghiêm Khả Khiết tiếp lời, “Bằng trễ như vậy, để Hiểu Hạm chuyến tay quá bất nhẫn rồi.”

      “Dì Nghiêm, dì đừng như vậy.” Hoa hậu Du mỉm cười, khí chất luôn luôn rộng lượng như thế, “Vốn định gửi điện thoại lại ở chỗ dì rồi về ngay nhưng chuyện với dì càng càng vui, cháu còn định sau này phải hẹn gặp dì nhiều hơn. Ba của cháu cũng thường phải học tập dì đó.”

      Nghiêm Khả Khiết bị câu của lấy lòng, nét cười mặt càng rạng rỡ, gì mà cháu ưu tú như vậy, tiền đồ tương lai tuyệt đối bừng sáng.

      Tán gẫu đôi câu với nhau, Du Hiểu Hạm nhanh chóng cáo từ. “Trong nhà em có quy định phải về trước 12 giờ, dì xem trễ như vậy rồi, ba của cháu khẳng định nhắc cháu đó!”

      Thời gian quả thực còn sớm, nghe như thế, Nghiêm Khả Khiết cũng tiện lưu lại. Quan An Tĩnh ở bên cạnh cũng nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng, nhắc tới chuyện gia giáo, nếu phải xa học tập nên cha mẹ quản được lúc này mà chưa về nhà… theo lí phải bị mắng cẩu huyết đầy đầu luôn…

      “Muộn như thế, thực ra em cũng phải về…” Tuy ngốc ngốc hồ hồ vào trong nhà nam thần nhưng Quan An Tĩnh thực muốn qua đêm ở nhà nam thần. Cho dù tin tưởng nhân phẩm của nam thần nhưng dù xảy ra chuyện gì, nếu chuyện này đồn đãi ra bên ngoài người khác nhìn nam thần ra sao…? Nhìn ra sao…?

      Nghiêm Khả Khiết vừa rồi còn lo lắng chuyện an toàn của Du Hiểu Hạm thành thử nhờ Nghiêm Dịch tiễn ta về nhà bây giờ Quan An Tĩnh bất chợt muốn về nên nhất thời biết nên làm thế nào.

      Lúc này Nghiêm Dịch ở trong phòng lấy áo khoác nghe được tiếng của Quan An Tĩnh, dịu dàng mình cũng phải về nên lập tức khẩn trương chạy ra: “Trễ như vậy rồi sao còn xe về chứ?”

      Quan An Tĩnh có dự định trước: “Hình như trong nội thành có tuyến xe đêm, lần trước em với bạn từng đón rồi.”

      Nghiêm Dịch nhìn nét mặt kiên định của Quan An Tĩnh, cảm thấy rất nghiêm túc nên bước qua đó đưa tay kéo lại gần, vui : “Tuyến xe khuya gì chứ? mình em về trường học muộn như vậy, còn phải xe hơn tiếng, coi sao được?!”

      Nghiêm Dịch cũng chờ Quan An Tĩnh trả lời, lỗ tai lập tức nghe được cuộc chuyện của Nghiêm Khả Khiết —

      Du Hiểu Hạm: “Cháu tự lái xe về được mà, cháu phải ngay đây!”

      Nghiêm Khả Khiết: “Được rồi! Tiểu Dịch ra rồi, cháu nó tiễn cháu về ngay.”

      Du Hiểu Hạm: “ sao đâu, cháu có thể tự về.”



      Nghiêm Dịch khẽ giọng thở dài tiếng. Bất kể như thế nào Du Hiểu Hạm cũng vì đưa điện thoại cho nên mới phải về trễ như vậy, về tình về lý đều khó lòng từ chối việc đưa người ta về nhà.

      Nghiêm Dịch: “Du Hiểu Hạm, tôi đưa về ngay!”

      Bởi vì vội nên Nghiêm Dịch kịp gì thêm. Song khi xoay đầu lại, Quan An Tĩnh nhìn thẳng vào mắt , bất ngờ thấy trong đó chợt có vài loại cảm xúc phức tạp. Lúc gần , Nghiêm Dịch gần như gằn từng chữ : “ cho phép em ! Chờ trở lại.” Sau đó lập tức cầm áo khoác ra cửa.

      đường , Nghiêm Dịch rất nỡ.

      thực lo Quan An Tĩnh ngây ngốc đón tuyến xe đêm, mình trở về trường học. Nhưng đồng thời cũng lo lắng mạnh mẽ giữ ở lại, tức giận, vui… Nhưng vướng bận Du Hiểu Hạm ngồi ở bên cạnh nên Nghiêm Dịch tiện gọi điện hỏi thăm tình hình. Mãi tới khi an toàn tiễn người ta về mới gấp gáp gọi vào điện thoại của Quan An Tĩnh. Nhưng tuy điện thoại kết nối được nhưng chỉ có báo “tút tút—”, trước sau ai nghe máy. Chờ thêm vài phút nữa gọi lại, điện thoại của Quan An Tĩnh trực tiếp khóa máy!

      Nghiêm Dịch cầm di động, ngồi ngẩn người trong xe: cái đồ ngốc hiểu phong tình đó, chẳng lẽ thực rồi sao! ? ?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29:

      “An Tĩnh ở chỗ của , có lẽ bây giờ ngủ rồi.” Khi Nghiêm Dịch gọi vào máy Nghiêm Khả Khiết nghe giọng cho đáp án.

      Nghe vẫn còn ở, chưa , Nghiêm Dịch lái xe chợt lòng. Hai cháu người ở lầu kẻ ở lầu dưới trong cùng cao ốc, mục đích là để chăm sóc lẫn nhau, ngờ lần này thực giúp được việc khó. Giọng điệu Nghiêm Dịch nhu hòa lại: “ ấy có uống chút rượu trong tiệc thường niên, cháu sợ nửa đêm ấy khó chịu, giúp cháu để ý chút.”

      Nghiêm Khả Khiết nghe xong thoáng mỉm cười, thằng cháu trai luôn lạnh như băng với con này cũng biết quan tâm người khác? Vừa rồi Du Hiểu Hạm bất ngờ tìm tới nhà khiến cảm thấy nghi hoặc, sợ người làm này đứng sai đội. Nhưng bây giờ nghe khẩu khí này của Nghiêm Dịch, cái gì nên hiểu đều hiểu rồi.

      “Nè, đây là bác sĩ đấy nhé, xin đừng hoài nghi công tác mọi ngày của được ?” Nghiêm Khả Khiết vừa cười vừa .

      Hôm sau là thứ bảy, Nghiêm Dịch cần lên lớp, nhưng ai đó tận 2 3 giờ sáng mới chợp mắt, rạng sáng chưa được 7 giờ tỉnh lại. Nghiêm Dịch lăn lộn qua lại giường, sau khi tỉnh lại thể ngủ được nữa. mình lặng người đưa mắt nhìn trần nhà, nhìn được lát nghĩ: chắc ai đó còn ngủ nhỉ, muốn chọc lổ trần nhà quá mất…

      Hôm nay Nghiêm Khả Khiết có ca trực, phải tới bệnh viện sớm. Khi gần tròn trách nhiệm nhắn tin cho cháu trai, báo cáo tình huống mới nhất của Quan An Tĩnh: nửa đêm có nôn tháo lần, ói xong chắc dễ chịu hơn. Bây giờ ngủ say.

      Nôn tháo à… Nghiêm Dịch chỉ đọc tin nhắn thôi mà thấy đau lòng, rất muốn lên xem thử Quan An Tĩnh như thế nào, nhưng lại đành lòng đánh thức , trong lòng mâu thuẫn. Do đó, nam thần càng mất ngủ, dứt khoát dậy sớm, sờ sờ chỗ này, mó mó chỗ nọ, sốt ruột vòng tới vòng lui trong phòng.

      Bé ngoan Quan An Tĩnh lần đầu say xỉn ngủ giấc tới tận 11 giờ sáng mới mê mệt tỉnh dậy. Vừa rời giường, theo thói quen tìm điện thoại, nhưng lướt lướt ngón tay mà điện thoại vẫn sáng đèn. May mà có thói quen mang theo cục pin dự phòng, bây giờ có đất dụng võ rồi. Vừa mở máy, vài tin nhắn lập tức gửi vào máy —

      22:21 từ Phạm Di Đình: Xin chào, bạn học bé bỏng, tiệc thường niên ở Kỳ Thuật vui chứ?

      22:52 từ Phạm Di Đình: mình cá với Châu Châu hôm nay cậu về, đừng làm mình thất vọng nhé!

      23:32 từ Phạm Di Đình: mình… quấy rầy chứ? Mình muốn nhắc nhở cậu, vạn nhất cậu với nam thần có cái gì cái gì đó, nhất định phải chú ý an toàn! Coi chừng xảy ra tai nạn chết người. cần trả lời tin nhắn này.

      Chú ý an toàn…? tai nạn chết người…?

      Bởi vì tiếng Trung bác đại tinh thâm, hay tại ai đó có trình độ ngữ văn khiến người choáng váng. Quan An Tĩnh nhìn màn hình điện thoại cân nhắc vẻn vẹn nửa phút mới đoán được ý của Phạm Di Đình, đầu óc vốn còn mơ hồ lập tức bị tin nhắn đó dội tỉnh tinh thần. biết mà! Cho dù có gì cũng bị người ta thành có gì. ràng phải ở trong nhà nam thần, nhưng Phạm Di Đình đến cả câu “tai nạn chết người” cũng ra miệng luôn. Khóc…

      Nhưng Quan An Tĩnh còn chưa đau lòng xong lại có mấy tin nhắn gửi tới. Quan An Tĩnh tranh thủ thoát khỏi mấy lời bậy bạ từ con quỷ Phạm Di Đình, quay về inbox thấy chuỗi dài do nam thần gửi tới nằm yên trong đó.

      8 giờ 32 từ sư huynh Nghiêm Dịch: tỉnh chưa?

      9 giờ 02 từ sư huynh Nghiêm Dịch: thân thể còn khỏe hả? Tỉnh rồi xuống tìm .

      9 giờ 32 từ sư huynh Nghiêm Dịch: ở dưới lầu, tỉnh rồi xuống tìm .



      Nội dung gần như giống hệt nhau, Quan An Tĩnh dứt khoát đọc mấy tin sau nữa mà trực tiếp kéo đến khung trả lời, gõ: sư huynh… nhưng nghĩ nghĩ xóa bỏ hai chữ “sư huynh” mà gõ: em tỉnh rồi, hình như ngủ hơi lâu… hi hi…

      Ấn vào [gửi tin nhắn], tin nhắn lập tức truyền .

      “Reng reng —”

      ràng còn chưa đầy phút mà chuông cửa bị người ta nhấn! Quan An Tĩnh ngồi trong phòng hơi sợ: sao, sao nhanh như vậy?!

      Quan An Tĩnh hoàn toàn ý thức được mình vừa tỉnh, đến răng cũng chưa đánh! Mặt chưa tẩy! Cứ như con thỏ chạy ra ngoài trong chiếc áo ngủ màu hồng mượn từ Nghiêm Khả Khiết.

      Cửa vừa mở, quả nhiên nam vương đại nhân vô địch thiên hạ, vũ trụ vô song dùng nụ cười mê chết con người ta nghênh đón . Ánh mặt trời ngày đông xuyên thấu qua khung cửa thủy tinh, Quan An Tĩnh cảm thấy hình ảnh trước mắt rất ảo… cả người giống như bị điện giựt, xẹt xẹt ~ chạy thẳng vào tim.

      “Chào, sư…”

      “Hả?”

      Quan An Tĩnh lập tức đổi giọng: “Nghiêm Dịch…”

      “Chào!” Nụ cười mặt Nghiêm Dịch còn tươi hơn hồi nãy, đỡ Quan An Tĩnh mắt còn mông lung vào phòng, “Ngủ ngon ? Giờ có chỗ nào thấy thoải mái hay ?”

      Quan An Tĩnh cảm nhận hơi ấm từ ngón tay của Nghiêm Dịch vai. Đột nhiên cảm thấy thứ bảy này rất đẹp, vừa ngủ dậy có thể nhìn thấy người mình muốn thấy ra là chuyện rất vui sướng.

      Quan An Tĩnh: “, ngủ giấc thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

      “Để xem.” Nghiêm Dịch như còn chưa tin, đột nhiên vịn lại, cúi đầu mặt đối mặt nhìn , hồi lâu mới , “Sao mặt lại đỏ như vậy?”

      Híc… lần này phải vì say rượi mà là vì nam thần đại nhân đó biết …?

      Quan An Tĩnh bị nhìn chằm chằm nhanh chóng chịu nổi, đẩy , hai tay úp lên mặt mình, yếu đuối cãi lại: “Có lẽ máy sưởi quá lớn, hơi nóng…”

      Nghiêm Dịch thấy vẫn chưa “phóng túng” với mình thấy hơi mất mác — hôn cũng hôn rồi, sao em ấy vẫn còn e thẹn với mình như vậy…?

      **

      Cơm trưa ăn ở trong nhà Nghiêm Dịch.

      Quan An Tĩnh nhanh chóng rửa mặt xong, thay vào quần áo hôm qua rồi xuống lầu dưới. tại Nghiêm Dịch bận bịu trong phòng bếp, sau khi cha mẹ sang Mỹ làm việc mình, do ngày thường bề bộn công việc nên mỗi ngày đều gọi đồ ăn, muốn làm đồ ăn, nhưng hôm nay nhiều hơn Quan An Tĩnh nên cách nghĩ của nam thần hiển nhiên giống như trước nữa.

      Quan An Tĩnh vừa vào nhà bếp thấy đống lớn nguyên liệu tươi mới, rau, hoa quả, gà vịt thịt cá… nhìn vài lần nghĩ: “Nhiều thức ăn như vậy, có ăn ba ngày chắc cũng hết.”

      biết khẩu vị của em như thế nào cho nên mua hơi nhiều.” Nam thần xắn tay áo tới gần, nét mặt bình tĩnh đọc tên vài món ăn rồi hỏi, “Em muốn ăn món nào?”

      Quan An Tĩnh cũng kén ăn, cũng “khéo hiểu lòng người” chọn vài món ăn đơn giản. Nam thần lập tức tốt, còn mở lửa làm nóng chảo rất có tướng. Quan An Tĩnh xa, ghé mình lên khung cửa nhìn ngắm nam thần tập trung làm đồ ăn, trong lòng trừ ngọt ngào chẳng thấy gì nữa — thế giới này, tại sao lại có người con trai hoàn mỹ đến như vậy nhỉ? Chẳng lẽ, đây là bạn trai… nhị thập tứ hiếu trong truyền thuyết đó sao?

      Cơm nước xong xuôi, Quan An Tĩnh tiếp tục ngồi trong nhà nam thần lát.

      Phòng của Nghiêm Dịch hơn Nghiêm Khả Khiết chút, lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, kết hợp với cách bài trí trong nhà khiến cho người ta thấy ấm cúng. Trong góc phòng khách còn đặt chiếc tủ kiếng, bên trong đựng các cúp vàng do bá vương học tập nhận thưởng từ tới lớn. Mỗi khi ánh mắt của Quan An Tĩnh lướt nhìn tới nơi đó dường như có giọng ngừng quanh quẩn bên tai , nhắc nhở , người con trai ngồi cạnh ưu tú biết mấy, hiếm thấy biết mấy.

      Nghiêm Dịch rất ít khi phấn khởi như bây giờ, trông như cậu nhóc ngừng đưa hết những vật mình sưu tầm được cho Quan An Tĩnh xem: có album ảnh, DVD tự quay, thậm chí còn có các loại giấy chứng nhận ra nước ngoài thi đấu. Tóm lại dây dưa cả buổi nhưng hề lên tiếng muốn tiễn về.

      Quan An Tĩnh thấy mặt trời từ từ hạ xuống, thầm nghĩ mình ăn chùa cơm trưa rồi, thể tiếp tục ăn chùa cơm tối! Nhưng mấy lần ám chỉ, Nghiêm Dịch đều mắt điếc tai ngơ, cuối cùng còn dắt vào trong phòng, giới thiệu cho chiếc laptop Alien thích nhất.

      Máy laptop này rất cao cấp, là sinh viên hệ điện tử nhưng Quan An Tĩnh chỉ mới nghe chứ chưa thấy ai mua. Giờ biết đại thần ngờ lại dùng nó, chợt thấy hứng thú! Tùy tiện ngồi xuống bàn học của nam thần, kịp chờ mà nhấn nút mở máy.

      Nghiêm Dịch nhường ghế cho Quan An Tĩnh, còn mình vào phòng khách đẩy cái vào trong. Nhưng khi quay trở lại bên cạnh Quan An Tĩnh phát ánh mắt của hơi lạ…

      “Sao vậy?” Nghiêm Dịch khó hiểu hỏi.

      Quan An Tĩnh máy móc quay đầu lại, ngón tay chầm chậm chỉ lên màn hình laptop: “… sao có được tấm hình này?”

      “Tấm hình nào?” Nghiêm Dịch càng khó hiểu, bước nhanh tới. Hít hà — giây sau, ai đó nhìn thấy ảnh desktop laptop, lập tức hít hơi lạnh! ngờ lại quên, quên mất mình lấy hình của làm ảnh desktop.

      màn hình là tấm hình chụp Quan An Tĩnh múa, mặc quần áo biểu diễn hoa lệ mà chỉ là chiếc áo thun trắng phối cùng quần jean. Mà hình chụp này là cảnh chào cuối cùng của điệu múa Khổng Tước, tư thế vô cùng ưu mỹ.

      “Em cũng chưa từng nhìn thấy tấm hình này…” Quan An Tĩnh nhìn màn hình, lầu bầu. Đây chẳng phải là lúc tập luyện thi đấu hay sao, bởi vì trong hình mặc quần áo biểu diễn, cũng trang điểm. Nhưng chụp lúc nào nhỉ…? Sao nhớ nổi.

      Nét mặt của nam vương đại nhân đặc sắc hơn bao giờ hết, mới đầu là khiếp sợ sau thành hối hận, lại từ hối hận từ từ chuyển thành… e hèm… thẹn thùng.

      Quan An Tĩnh: “Hình này chụp lúc nào nhỉ?”

      “À… chắc là lúc em tập.” Lúc này Nghiêm Dịch hề có hứng thú muốn ngược dòng thời gian tìm hiểu nguồn gốc của tấm hình này, thầm nghĩ phải nhanh chóng tắt máy! Thoát khỏi bầu khí lúng túng này, nhưng bạn học Quan An Tĩnh chịu —

      “À, là lúc tập.” Quan An Tĩnh gắng nhịn lắm mới bật cười, học khẩu khí của Nghiêm Dịch lặp lại, rồi hỏi tiếp, “Tại sao muốn chụp hình lúc tập?”

      Nghiêm Dịch có nằm mơ cũng nghĩ tới mình có ngày hôm nay. Đường đường là nam thần lại bị Quan An Tĩnh vô độc vô hại bức quẫn!

      “Khổng Tước vũ rất đẹp, cho nên chụp…”

      “Khổng Tước vũ đẹp hả?” Quan An Tĩnh biết mình hoàn toàn nắm chủ động nên tự đắc hếch cái cằm , cố ý kéo dài giọng hỏi .

      Nghiêm Dịch bị giọng mềm mại dễ nghe hỏi từng câu làm huyết áp tăng cao, đến bản thân cũng muốn tự đánh mình — ai bảo nhà ngươi chụp hình của ngươi ta cơ chứ! Ai bảo ngươi lấy hình chụp của người ta làm ảnh desktop! Ai bảo ngươi khoe laptop với người ta! Giờ hay rồi, bây giờ bị người ta vạch trần! Bị chê người!… Đáng đời!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30:

      Khoảng năm trước, khi đó Nghiêm Dịch còn đảm nhiệm trọng trách phát triển forum trường học. Vừa dịp thi đấu lễ nghi mỗi năm lần ở trường F khai mạc, bộ Internet nhận được chỉ thị phải chọn ra đại biểu làm giám khảo. Hồi đó, lúc giáo viên phụ trách bộ giao nhiệm vụ này cho Nghiêm Dịch thực cảm thấy đây là điều vô cùng tuyệt vời, rất tiện nghi cho thằng oắt này! Nhưng ngờ, nam vương đại nhân khi được giao nhiệm vụ có vẻ rất miễn cưỡng, dường như chẳng chút cảm kích.

      Ai cũng biết Nghiêm Dịch chỉ hứng thú với những trận thi đấu dùng đầu óc, cũng vì vậy mà bỏ hết từ vòng loại tới vòng bán kết. Mãi tới vòng chung kết, với tư cách là người đại diện của bộ Internet thể xuất mới như người lính muốn hoàn thành nhiệm vụ, hứng thú ngồi lên ghế giám khảo.

      Nhưng duyên phận giữa người với người được an bày từ trước, tuy Nghiêm Dịch cam tâm tình nguyện quan sát cuộc thi, nhưng cũng nhờ vậy mới gặp được Quan An Tĩnh mà ngày sau sắm vai rất quan trọng trong đời .

      Lần đầu gặp có ấn tượng, tuy ngũ quan của Quan An Tĩnh hoàn mỹ xuất chúng nhưng lại mang tới cảm giác thoải mái cho người ngắm. Da của rất trắng, tóc vừa dài vừa mượt. Dáng người cao nhưng cân xứng. Hiếm thấy hơn đó là, tuy Quan An Tĩnh sân khấu thỉnh thoảng có biểu xấu hổ vì khẩn trương nhưng lúc nào cũng toát ra khí chất thẳng thắn điềm tĩnh và thấu triệt khiến người ngồi dưới đài tưởng nhầm chẳng hề có áp lực.

      Cuộc gặp gỡ của hai người càng trùng hợp hơn. Vườn trường lớn như vậy, Nghiêm Dịch tan học dọc qua các lớp học trống bất ngờ phát thấy . Quan An Tĩnh dưới sân khấu chỉ buộc tóc đuôi ngựa, quần áo đơn giản. Khi đó, tập trung tâp luyện tài năng chuẩn bị biểu diễn trong cuộc thi — Khổng Tước vũ. Thực chất Nghiêm Dịch được người người ca tụng là bá vương học tập chẳng có nhiều tế bào văn nghệ, nhưng lúc đó, nhìn dáng múa nhàng của Quan An Tĩnh, nam thần ma xui quỷ khiến thả chậm bước chân lại… cuối cùng , ngừng lại.

      Đứng lặng ở đó, thưởng thức, nhịn nổi mà lấy di động muốn lưu mãi dáng vẻ đó. chỉ vì dáng vẻ linh lung cùng kỹ thuật nhảy duyên dáng của Quan An Tĩnh, mà càng vì thái độ quên mình, nghiêm túc của có sân khấu hoa lệ, có khán giả chờ xem nhưng Quan An Tĩnh vẫn gắng hết sức mình nhảy lần rồi lại lần. Giống như trận đấu chỉ là thứ phụ, điều mà muốn cảm nhận chính là cảm giác từng ngón tay cử động theo điệu múa. Tất cả thuần túy, đơn giản như thế.

      “Còn… hình nào khác ? Cho em xem .”

      — Giọng trêu ghẹo kéo dài của Quan An Tĩnh kéo Nghiêm Dịch từ hồi ức quay trở về thực tại. Thừa dịp nam thần mất thần, Quan An Tĩnh nhanh tay mở “My Documents” — đương nhiên, chỉ muốn dọa dẫm nam vương đại nhân mà thôi.

      Nghiêm Dịch quả nhiên trúng chiêu, sau khi tỉnh táo lại đưa tay ngăn ai đó rà loạn bàn phím. Quan An Tĩnh khó lắm mới thấy được mặt ngây thơ như thế này của nam thần nên tự nhiên chiếm Alien laptop chịu buông. cản trốn, hai người cứ tới tới lui lui, đại chiến suốt mười tám hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.

      Cuối cùng Nghiêm Dịch thấy “đấu trí” được, dứt khoát “dùng võ trấn áp”. Chỉ dùng chút sức lực, nhấc laptop lên cao. Do thân hình của cao ráo nên Quan An Tĩnh với tay chạm tới, cứ vung vung móng vuốt trong khí lát, thấy vô ích nhanh chóng tuyên bố từ bỏ.

      Quan An Tĩnh: “Cho em nhìn tí nữa thôi.”

      giờ Nghiêm Dịch còn can đảm để tiếp tục mất mặt nữa, tự nhiên : “Có gì đẹp mà nhìn chứ? Hay là… chúng ta ra ngoài ăn trái cây nhé! Hồi sáng có mua…”

      “… muốn.” mới thèm ăn trái cây, muốn xem nét mặt xấu hổ của nam thần…

      Nghiêm Dịch thấy Quan An Tĩnh ngửa đầu trừng mắt, dáng vẻ như giận dỗi trái tim nhũn ra – thích ai đó, phải là chuyện mất mặt lắm…? Thích ai đó lâu hơn người đó thích mình, càng phải là chuyện mất mặt… nhỉ?

      “Chỉ nhìn tí…” Lúc này Nghiêm Dịch bất giác nhích người lại gần, khi Quan An Tĩnh phát áo sơ mi của nam thần cọ qua chóp mũi của khiến vô thức dừng lại lát, “rồi… thôi… sao đâu mà.”

      Ừm, sao… lúc này Nghiêm Dịch cũng bắt đầu dứt khỏi suy nghĩ, phát khoảng cách lúc này của và Quan An Tĩnh gần như bằng 0 huyết dịch toàn thân sôi trào.

      Quan An Tĩnh bị ép sát, gần như muốn dán mình vào vách tường, còn Nghiêm Dịch chiếm lợi thế địa hình nên hành động vẫn tự nhiên như trước.

      Đáng chết! Tư thế tốt như này nhưng quên mất cách hồi nãy mình phải làm gì mới được!

      Hô hấp từ từ trở nên khó khăn, tiếng tim đập của cả hai được phóng đại…

      “Lúc mượn em viết ở thư viện, biết em là Quan An Tĩnh.” Nghiêm Dịch cố kiềm nén trái tim gần như muốn xé rách lồng ngực để chui ra ngoài, dán chặt cơ thể vào đối phương, khẽ bên tai : “Từ tới lớn, học tập, thi đấu với phải là chuyện gì to tát hay khó khăn, mọi người giỏi tất cả, biết tất cả, nhưng… nhưng lúc đó, thực biết nên mở miệng chào hỏi em như thế nào nữa.”

      Trái tim Quan An Tĩnh đập như búa nện, hiểu vì sao họ chuyển từ đề tài ảnh chụp sang vấn đề này, lòng nghĩ: câu kế tiếp của nam thần rất – quan – trọng!

      Thấy cúi đầu tiếp lời, Nghiêm Dịch lập tức cả gan nhích gần thêm bước nữa, trán của Quan An Tĩnh lập tức in lên lồng ngực .

      cũng vì sao khi đó muốn chụp hình em. Giống như bị ma nhập, thấy em múa, nghĩ chụp được. Trước giờ chưa từng chụp hình nào cả, đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất. vẫn luôn lưu bức hình đó trong máy tính, thỉnh thoảng lấy ra xem. Mãi tới sau này quen em, hiểu em hơn, muốn nhìn thấy em mỗi ngày. Sau lần nằm viện nọ phải tăng ca nên có thời gian về trường gặp mặt em, lại thể luôn viện cớ kêu em ra. gặp được em nên quyết định cài tấm hình đó làm hình nền. Như vậy mỗi lần dùng laptop có thể nhìn thấy em.”

      Nghiêm Dịch dứt than thở ngay: “ biết con người của trừ học hành ra chẳng có ưu điểm gì hết. biết lãng mạn, cũng biết dỗ ngọt con , nhưng cố gắng học. Chẳng phải em hay gọi là học phách sao, cho cơ hội, để học tập, có được ?”

      Lời của Nghiêm Dịch vừa thành khẩn vừa thà, Quan An Tĩnh nghe xong giựt mình, hồi lâu vẫn lên tiếng.

      chưa bao giờ thấy Nghiêm Dịch như thế. Trong mắt của , Nghiêm Dịch bao giờ cũng tài giỏi mạnh mẽ. Quan An Tĩnh đầu đuôi: “Nhưng… nhưng là Nghiêm Dịch… mà…” —- là Nghiê Dịch, là nam vương nổi tiếng nhứt trường F, là nam thần trong tâm tưởng của biết bao nữ sinh, sao lại “trừ học hành ra có ưu điểm gì” chứ? Sao lại hiểu cái này, hiểu cái nọ chứ? Sao lại phải để cho cơ hội…”

      ràng cũng gần hoàn mỹ rồi mà.. ! ràng hoàn mỹ mới phải!

      “Nhưng em là Quan An Tĩnh!” Nghiêm Dịch nghĩ ngợi gì mà ngay — phải, là Nghiêm Dịch. Nhưng khi Nghiêm Dịch gặp Quan An Tĩnh, muốn gở bỏ hết hào quang để được sánh vai với . Bởi vì trong mắt , , là người đặc biệt nhất.

      “Nhưng mà… nhưng mà…” Đầu óc Quan An Tĩnh lúc này hoàn toàn rối ren, “nhưng mà” cả buổi chiều vẫn thể biểu đạt ra cảm nhận của mình. Biết được Nghiêm Dịch biết đến từ rất sớm, thậm chí chú ý tới , cảm giác hạnh phúc vô biên ập tới! Mạnh tới nỗi khiến sắp mình là ai luôn!

      Nhưng Nghiêm Dịch nhìn Quan An Tĩnh mặt mày khó xử nhưng mà tới nhưng mà lui, trong lòng từ từ cảm thấy bất an… máu trong cơ thể cũng bắt đầu chảy ngược, cảm giác xúc động nảy sinh — vì vậy, nam vương đại nhân trước giờ luôn được người ta bày tỏ cuối cùng cũng lần đầu tiên hoàn thành việc quan trọng trong tuổi trẻ học đường: “ thích em.”

      Ba chữ ngắn ngủn khiến Quan An Tĩnh vừa rồi còn “nhưng mà nhưng mà” im lặng.

      “An Tĩnh, thích em.” Nghiêm Dịch lặp lại, giọng vừa khẳng định vừa dịu dàng — nhưng mà nữa, là ai chẳng là gì cả, chỉ biết, thích em, cũng mê muội vì em từ rất lâu rồi.

      Vì câu tỏ tình đó, Quan An Tĩnh gục mặt cả nửa ngày rốt cuộc cũng chậm rãi ngước đầu lên. Nghiêm Dịch nhìn bằng ánh mắt dò xét, nhưng hồn phách của bay lên tít chín tầng mây.

      Chuyện này… là …?

      “Hừm?” Nghiêm Dịch đợi lâu mà vẫn chưa thẩy trả lời, vốn đứng trước mặt mấy tự tin, giờ càng sốt vó, “Vậy em, có thích ?”

      Quan An Tĩnh bị câu hỏi thẳng thừng của nam thần làm mặt đỏ bừng, “Em…” em thích , , thích hơn như thế nữa…

      .” Nghiêm Dịch khẽ giọng giục.

      “Em…” Tiêu rồi tiêu rồi, sao thành lời được vậy nè trời?!

      Con ngươi tỏa sáng lập lòe của nam thần vì do dự mà từ từ vụt tắt, Quan An Tĩnh chẳng biết lấy can đảm từ đâu — được rồi! ra lời, vậy để dùng hành động bày tỏ!

      giây sau, Nghiêm Dịch chỉ thấy Quan An Tĩnh đột ngột đưa hai tay vịn chặt , nhón chân lên để giảm chênh lệch chiều cao của hai người xuống mức thấp nhất. Sau đó, rất bất ngờ, khóe miệng của bị thứ mềm mại nhưng nóng hừng hực dán chặt…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :