1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mê muội vì em - Người rơm Aden(45c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20:

      Sau khi Nghiêm Dịch trở lại học những tin tức bát quái, nghị luận về forum diễn ra ngừng, nhưng sinh hoạt của Quan An Tĩnh giống như bình thường trở lại. mặt là cần cách năm ba ngày chạy tới bệnh viện, mặt khác , Quan An Tĩnh dường như bị nam thần ảnh hưởng – trân quý tánh mạng, tránh xa bát quái. Nhất là những tin bát quái chẳng chút forum!

      Thực ra loại những bài viết bát quái khiến người ta đau đầu ấy diễn đàn đại học F cũng rất hòa bình. Ví dụ như box “Học hải vô nhai” mà Quan An Tĩnh hồi trước hay xem là nơi rất tốt. Trả lời câu hỏi, giải thích những chỗ thắc mắc, cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau, có đôi khi còn lẹ hơn tìm giáo sư thỉnh giáo. Có điều bởi vì nguyên nhân mà ai nấy đều biết, sau này từ từ rời xa chỗ đó…

      Nhưng, khi chương trình học chuyên sâu hơn, tiết chuyên ngành của hệ điện tử hôm nay quả thực có thể dùng hai chữ tàn bạo để hình dung. Đối mặt với toán nâng cao cùng ngôn ngữ C+ tra tấn, vào ngày nào đó, Quan An Tĩnh giải câu hỏi về mạch điện ăn quả bí chợt nhớ tới “Học hải vô nhai” từng khiến hiểu đề vô số lần…

      Mở trang web, Quan An Tĩnh vui mừng phát – những bài viết tò mò bị xóa, chỉ còn lại những bài viết xin giúp đỡ bài tập được xếp hàng chỉnh tề khiến người muốn vào đó học hỏi có cảm giác như gió mát úp vào mặt. Hay quá, “Học hải vô nhai” lại khôi phục lại trật tự khi xưa.

      “Tàng Kinh các” là box con của Học hải vô nhai, trong đó có ít ghi chép cùng ví dụ điển hình của đàn đàn chị mấy năm trước lưu lại, Quan An Tĩnh nhanh chóng tìm được tài liệu mình muốn. lúc hưng phấn click download lại phát liên kết erros… Hài!

      Câu hỏi về mạch điện ấy khiến sắp điên rồi, vất vả lắm mới có chút hi vọng thế mà… Quan An Tĩnh cam lòng, vì vậy nhanh chóng đăng bài xin giúp đỡ: giang hồ cứu cấp! Liên kết erros, xin hỏi có ai có lòng tốt nén tài liệu gửi qua cho mình ? ?

      Lượng truy cập vào Học hải vô nhai nhiều lắm, Quan An Tĩnh cũng trực tuyến mà sau khi gửi bài viết xong lại gặm sách, hồi lâu sau mới mò lên xem.

      Nhưng khiến Quan An Tĩnh thất vọng đó là, bài viết của có bất cứ câu trả lời nào cả mà trở thành chỗ tám nhảm —

      Tầng 54: Hi! Quan MM, lâu gặp.

      Tầng 55: Có bá vương học tập rồi mà sao chịu hấp diêm, lại tới Tàng Kinh các gửi bài viết xin giúp đỡ? Thiệt hay vậy?

      Tầng 56 trả lời tầng 55: LS, có câu chuyện như thế nào con người như thế đó…

      Tầng 57 trả lời tầng 56: CAO, bà đây chuyện như vậy mày có ý kiến gì hả?

      Tầng 58 trả lời tầng 55: Chó điên lại chạy ra nhảy nhót, biết tim vác xin ngừa bệnh chưa nữa.



      Quan An Tĩnh nhìn lướt rồi im lặng, vì tránh tâm trạng bị ảnh hưởng nên lập tức rời khỏi bài viết. định rời khỏi forum góc bên phải màn hình chớp nháy “bạn có tin nanh mới”. Quan An Tĩnh may mắn mình nhanh tay tắt web, nhưng khi mở tin nanh ra nó có nội dung như thế này —

      tập ghi chép tổng kết của bản thân. Tối mai rãnh ? Đến phòng 311 tìm .

      Trái tim Quan An Tĩnh hơi run rẩy, ánh mắt chậm chạp nhìn lên phía . Quả nhiên, ba chữ “Hồng ma quỷ” nằm im khung người gửi.

      Là đại thần, ấy nhìn thấy bài viết của mình! Nghĩ vậy, chút ít khó chịu ban nãy lập tức tan biến, trong lòng Quan An Tĩnh chợt thấy chút chút ngọt ngào lạ thường: trong biển bài viết mênh mông như vậy mà bọn họ cũng có thể gặp gỡ nhau, như thế có được gọi là… cục cứt (*)? Chỉ nghĩ chút chút thôi mà chính Quan An Tĩnh cũng cảm thấy buồn nôn. Lời kịch máu chó gì vậy nè, đây là thế kỷ 21 đấy!

      (*) nguyên văn là viên phẩn, hài với duyên phận.

      Ngồi trước bàn phím nghĩ ngợi cả buổi, thậm chí Quan An Tĩnh cũng chú ý tới việc đến giờ tắt đèn. Châu Châu vừa đánh răng xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy ánh sáng máy tính giường.

      Châu Châu thề, tuyệt đối cố ý nhìn lén tin nanh forum của Quan An Tĩnh! Có điều tại máy tính là nguồn sáng duy nhất trong phòng nên mới cẩn thận nhìn thấy — “Woa! Đàn chị, nam thần nanh…” Hồng ma quỷ chính là nam thần, nam thần chính là Hồng ma quỷ, đây là bí mật mà ai trong trường đại học F đều biết.

      Ai ngờ Châu Châu vừa được nửa câu bị Quan An Tĩnh mới nãy còn ngẩn ngơ trước máy tính gập laptop lại kêu vang “ba”!

      Trong lòng có quỷ, trong long có quỷ nha!

      “Ai ui! An Tĩnh! Cậu làm gì vậy?” Đến Phạm Di Đình nằm nửa tỉnh nửa mê giường cũng bị tiếng vang ấy làm giật mình.

      Quan An Tĩnh ngồi im trong căn phòng tối hù, lúc này mới ý thức được tới thời gian tắt đèn nên có hơi quýnh. Thành xin lỗi: “ xin lỗi… ngại quá…”

      Châu Châu leo thang bị câu bất thình lình của An Tĩnh dọa ít. Nhìn sàn nhà đen thui, Châu Châu hỏi khẽ: “Đàn chị… chị có thể mở laptop chút nữa được ? Hình như điện thoại của em rớt xuống sàn rồi…”

      O (╯□╰ )o Quan An Tĩnh phi thân xuống giúp đỡ tìm điện thoại.

      Ai bảo mày thích ăn cứt heo chứ, ai bảo mày có tật giật mình chứ! Khóc ròng!!

      **

      Tối ngày hôm sau, Quan An Tĩnh tới dãy lầu 5 đúng giờ. Nhưng, lại phát mình tìm được phòng 311.

      lạ!

      Vòng quanh vòng, từ 301 tới 310 đều thấy nhưng lại chẳng thấy 311 đâu! Thấy thời gian ngày càng sát, bởi vì dãy lầu 5 cách xa ký túc xá, thời tiết lại lạnh nên có rất ít sinh viên đến nên muốn tìm người hỏi cũng được.

      Bản thân từng có tiền sử thả bồ câu nam thần nên Quan An Tĩnh có kinh nghiệm, chủ động gọi điện hỏi. Nghiêm Dịch chỉ đường qua điện thoại nên Quan An Tĩnh nhanh chóng tìm đúng hướng.

      Đứng ở cửa ra vào phòng 311, Quan An Tinh hiểu tại sao mình tìm được phòng học này. Bởi vì, phòng 311 dãy lầu 5 phải phòng học mà là phòng… giáo viên…

      Nam thần, ngài làm chuyện gì cũng trâu bò như vậy hả…?

      “Sư huynh.” Khi Quan An Tĩnh đẩy cửa vào Nghiêm Dịch có mặt ở đó. Văn phòng giáo viên quả nhiên vừa lớn vừa sang trọng, đầu này đặt cái bàn làm việc, đầu kia chất đống dụng cụ cao cấp. tại nam thần đức trước đống dụng cụ cao cấp ấy, thấy Quan An Tĩnh thở dốc tới, thành thạo trả dụng cụ về chỗ cũ, sau đó nghiêng người mời vào.

      Quan An Tĩnh nhìn tư thế của Nghiêm Dịch biết đợi lâu, vì thế vừa buông túi xách vừa áy náy: “Có phải em lại tới muộn nữa …? Thực có lỗi, hình như em luôn trễ hẹn.” Để nam thần chờ , hơn nữa tới hai lần! Như thế tốt lắm!

      Nghiêm Dịch tới gần Quan An Tĩnh, nụ cười mặt vẫn đẹp trai ngời ngợi: “ có, do tới sớm, buổi chiều ở đây rồi.”

      “Chiều?”

      “Phải.” Nghiêm Dịch thấy hiểu, kiên nhẫn giải thích: “ giúp giáo sư trong trường làm chuyên đề. Ông ấy có công ty trong thành phố nên thể tới trường thường xuyên được, cho nên văn phòng này bây giờ do sử dụng.”

      Giúp giáo sư làm chuyên đề phải chuyện gì lạ, nhưng hình như phải tới kỳ thực tập mới phải làm sao? Nam thần vừa phải học, vừa làm việc lại vừa giúp giáo sư làm chuyên đề… tinh thần đó, sức khỏe đó, trí thông minh đó… quả nhiên phải người thường có thể sánh bằng.

      Nghĩ tới đó, Quan An Tĩnh cất lại những quyển sách bài tập vừa lấy ra.

      “Sao vậy?” Nam thần hơi hoảng, ngờ Quan An Tĩnh cầm túi xách có vẻ muốn , “Sao vừa tới ?”

      “Sư huynh, đưa vở ghi chép cho em !”

      “Buổi tối em bận việc gì hả?” Thấy dáng vẻ của như thế, Nghiêm Dịch hơi nóng nảy.

      Quan An Tĩnh lắc đầu.

      Nghiêm Dịch: “Vậy sao còn muốn ?”

      Quan An Tĩnh “khéo hiểu lòng người” nhìn : “ làm việc của ! Em về tự nghiên cứu là được!”

      Nam thần bận rộn như vậy, khổ cực như vậy! Sao có thể chai mặt chiếm dụng thời gian quý báu của được chứ? So với những việc mà Nghiêm Dịch làm dạy kiến thức toán cao cấp cho chẳng khác gì việc vặt vãnh?! đúng, chuyện của căn bản thể so sánh với chuyện của nam thần được!

      Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Quan An Tĩnh, Nghiêm Dịch im lặng, lặng lẽ thở dài.

      Quan An Tĩnh lại thúc giục: “Sư huynh, mau đưa cho em! tiếp tục làm việc của ! Em ảnh hưởng tới đâu!”

      Lời của giống như từng cây phi đao vô hình ghim “bụp bụp” lên mình Nghiêm Dịch.

      Vất vả lắm mới có cơ hội ở chung với nhau, nhưng lại… làm trái tim ai đó tan nát…

      Nếu để rời khỏi như vậy cũng quá thất bại rồi.

      Mặc kệ gì, Nghiêm Dịch qua đó, đưa tay giành lấy túi của Quan An Tĩnh. Chìa ngón tay trỏ ra, tiêu sái chỉ vào đầu mình: “Vở ghi chép ở trong này, sao đưa cho em được?”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21:

      “Vở ghi chép ở trong này, sao đưa cho em được?” Nam thần chìa ngón trỏ tiêu sái chỉ vào đầu mình.

      Quan An Tĩnh dừng chân, cảm thấy ngoài ý muốn: Hả…? ra có vở ghi chép…

      “Khụ khụ —” Nghiêm Dịch thấy tự nhiên nên ho khan vài tiếng, cúi đầu vào phòng. Sau khi đặt túi xách lên bàn làm việc vòng sang đối diện kéo ghế qua đặt song song với ghế bên này. Bàn làm việc của giáo sư lớn hơn bàn học bình thường chút nhưng ngồi hai người vẫn thấy hơi chật chội.

      Vốn là hai chiếc ghế bình thường nhưng khi nam thần đặt chúng chân liền chân, tay vịn liền tay vịn nhìn vào muốn có bao nhiêu “thân mật” có bấy nhiêu “thân mật”. Quan An Tĩnh nghĩ tới cảnh mình ngồi cùng với nam thần, nghĩ tới nghĩ lui… ánh mắt choáng váng…

      Nam thần nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Quan An Tĩnh vừa bực mình vừa muốn cười. Vừa rồi vội vã muốn , giờ ở lại nhưng cũng đâu cần bi tráng như thế…?

      Nghiêm Dịch coi như phục rồi, hết biết cách nào túm được , cũng thể giận, đành phải nhịn giọng lạnh lùng: “Còn đứng đó làm gì? Mau tới đây ngồi.”

      “Á ờ!” Quan An Tĩnh kêu hai tiếng, bước nhanh tới. Hơi nghiêng mình sát với nam thần, nơm nớp lo sợ, vẫn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn.

      Sách giáo khoa cùng sách bài tập nhanh chóng trải đầy bàn.

      Bá vương học tập quả là bá vương học tập, chỉ lật đại vài trang tài liệu chuyên ngành biết học chương nào.

      Nghiêm Dịch: “Mới tiếp xúc mô phỏng mạch điện gặp khó khăn, nhưng nếu em có thể phân tích từng sơ đồ mạch điện khi làm bài tập dễ lắm. Trước tiên giúp em củng cố kiến thức lại .”

      Quan An Tĩnh gật mạnh. Sau đó thấy Nghiêm Dịch khoanh vòng những công thức quan trọng cùng ví dụ mẫu, rồi kiên nhẫn phân tích từng sơ đồ mạch điện cho Quan An Tĩnh thấy. Bạn học An Tĩnh của chúng ta hiển nhiên phải kẻ đần, y theo chỉ dẫn hiểu ra được vài vấn đề, nhanh chóng nắm được trọng tâm.

      “Sư huynh, câu hồi nãy giảng, hình như em hiểu.” Quan An Tĩnh rất vui vẻ, ánh mắt nhìn chằm vào sách bài tập. , lúc trước giải bài tập thường đều nửa hiểu nửa dốt. Thế nhưng lúc này có Nghiêm Dịch phân tích nên hình như có vẻ hiểu hết. bên làm bài tập bên ngừng tự nhắc nhở bản thân: mày được nam thần phụ đạo miễn phí nên phải nhất định cố gắng hết mình!

      Ánh trăng đêm nay dịu , nhìn qua khung cửa kính là vầng trăng tròn trĩnh yên tĩnh nhàn hạ.

      Ánh mắt Nghiêm Dịch rơi lên người Quan An Tĩnh chuyên tâm làm bài tập, do ngồi gần nên dường như có thể nghe hơi thở cùng nhịp tim của – mà bạn học Quan An Tĩnh lúc này, nét mặt rất chuyên cần. Đối chiếu đề bài tập với sơ đồ mạch điện lượt, lông mi màu đen nhúc nhích theo ánh mắt, thoạt nhìn rất đáng .

      Đây là lần đầu tiên Nghiêm Dịch nhìn gần như vậy. Khuôn mặt thanh tú của Quan An Tĩnh chưa tới mức xinh đẹp động lòng người nhưng nhìn rất mắt, khiến nhịn nổi mà muốn nhìn mãi.

      biết trôi qua bao lâu — “Sư huynh…”

      “Hả?” Nghe thấy tiếng của Quan An Tĩnh, nam thần đáp khẽ tiếng, ánh mắt vẫn còn lưu luyến đọng lại gò má của nàng.

      Lúc này Quan An Tĩnh làm xong bài tập, nhận thấy nam thần nhìn mình bằng ánh mắt sáng quắc, phản ứng đầu tiên đó là quay đầu lại, nhìn bằng cách y chang như thế. Vì vậy, khi ánh mắt sáng sủa trong veo cùng khuôn mặt đáng nhắn trắng nõn của Quan An Tĩnh bất thình lình đập vào ánh mắt của nam thần, thiện lương của giống như bị thứ gì đó đánh cắp, cảm giác xa lạ lập tức lan tỏa khắp cả người.

      Độ nóng bắn ra từ ánh mắt của Nghiêm Dịch ngày càng tăng.

      Cơ hội hiếm có, bầu khí cũng rất khéo, lúc này, có phải nên gì đó ?… Hay là, dứt khoát, làm chuyện gì gì đó luôn…?

      Nhưng — “Sư huynh, nhìn gì vậy? mặt em dính mực hả?”

      chậu nước lạnh dội xuống.

      Ai đó mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác: “ có…”

      Quan An Tĩnh dùng sức xoa xoa khuôn mặt, dường như tin: “ có thiệt hả?” Vậy nam thần vì sao nhìn như vậy?

      Hu hu hu, trái tim ai đó rỉ máu…

      Nghiêm Dịch trả lời, liếc nhìn sách bài tập bị Quan An Tĩnh viết đầy kín liền đưa tay cầm lên, hắng giọng : “E hèm, để xem thử em làm mấy bài tập này đúng !”

      Động tác cầm sách của nam thần hơi mạnh, Quan An Tĩnh ngây ra chút, thế nhưng khi phát Nghiêm Dịch thực kiểm tra bài tập giúp những nghi vấn vừa rồi lập tức biến mất mà đổi thành cảm kích cùng cảm động: nam thần chỉ đẹp trai, học giỏi, tính tình cũng rất tốt!

      Bị Quan An Tĩnh nhìn bằng cái nhìn sùng bái ấy, nam vương đại nhân chịu đựng được lâu. Dòng máu chảy trong cơ thể vừa được làm lạnh bỗng sôi trào, màu hồng phấn nhàn nhạt lan tỏa từ cổ tiến dần lên khuôn mặt tuấn.

      “Sư huynh, nóng lắm hả…?” Quan An Tĩnh quá “khéo hiểu lòng người” rồi!

      “Ừ.” Nghiêm Dịch tay lật sách bài tập kêu “ào ào ào”, tay vớ đại quyển sách nào đó quạt.

      Quan An Tĩnh: “Có phải hầm quá ? Để em mở cửa —”

      Ai đó mới chẳng chịu bị người qua đường A làm phiền, vì vậy khi Quan An Tĩnh vừa định đứng dậy bị Nghiêm Dịch cản lại: “ cần, mở cửa sổ được rồi.”

      Thế nhưng nam thần ngờ tới: buổi tối tháng mười hai nha… cửa sổ vừa mở, từng cơn gió lạnh càn quét căn phòng vào hệt như những con ngựa hoang. Vì vậy, nam thần đành phải lặng lẽ, thầm, im lặng, đóng cửa sổ lại.

      “Đến, chúng ta làm đề khác .”

      Nóng chết rồi! !!!

      **

      Hôm đó cứ vậy qua mấy tiếng, khi Quan An Tĩnh nhìn đồng hồ hơn mười giờ. Ký túc xá nữ 11 giờ khóa cửa tắt đèn mà từ dãy lầu 5 về mất rất lâu nên Quan An Tĩnh cùng Nghiêm Dịch trao đổi chút bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc.

      Chờ cất hết sách vào túi Nghiêm Dịch ra tới cửa đứng chờ, Quan An Tĩnh xách túi ra, lại bị Nghiêm Dịch chặn ở cửa.

      “Cái này… em nhận .” Nam thần xong chìa tay đưa ra đồ vật hình chữ nhật.

      Đây là… nam thần… muốn tặng quà cho …?! Chẳng những tốt bụng!! Lại còn biết gây nhạc nhiên…

      Quan An Tĩnh đứng sững người, do dự nên nhận hay nhận Nghiêm Dịch ở đối diện bổ sung: “Nhận , có ích cho việc làm bài tập mạch điện.”

      Mạch điện…? Quan An Tĩnh nhận lấy, cầm lên xem xét — ngờ là con chip điện tử.

      … món quà đặc biệt ah ~

      “Hồi trước thi toàn nhờ có nó, nó có thể kết nối với computer mô phỏng ra đủ loại sơ đồ mạch điện, rất thực dụng.”

      ra là vật nam thần từng dùng lúc , Quan An Tĩnh nghe xong lập tức phấn chấn. Quan sát chip điện tử trong tay, quả nhiên tìm thấy dòng chữ International Physics Olympiad.

      Quan An Tĩnh: Hic… chip dùng trong thi đấu Olympic Vật lý, cho dùng làm mô hình giải bài tập mạch điện, như thế này có được xem là dùng dao mổ trâu giết gà hay nhỉ?!

      Thôi sao! Đây là đồ nam thần từng dùng, giữ làm kỷ niệm cũng hay.

      Hồi nãy ở trong phòng giáo viên toàn thảo luận bài tập, bây giờ Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh tản bộ về nên rãnh rỗi với nhau vài câu chuyện phiếm.

      Thực ra trước giờ Quan An Tĩnh chưa lần nào về ký túc xá muộn như vậy, thứ nhất là an toàn, thứ hai là thời gian học tập và nghỉ ngơi của rất có quy luật, thông thường hơn mười giờ leo lên giường ngủ. Thế nhưng hôm nay, cơn buồn ngủ biến mất. Nhưng trái lại nam thần ra ngoài trong trời lạnh như thế này mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh mà hề thấy lạnh…

      “Đinh đinh đinh —-” Tiếng chuông xe đạp thình lình vang lên từ phía sau. biết cậu nam sinh nào liều lĩnh tưởng tượng mình thành tay đua F1 chạy như bão táp sân trường.

      “Cẩn thận!” Nghiêm Dịch khẽ giọng nhắc thở, đưa tay ôm Quan An Tĩnh xích lại gần .

      Chiếc xe đạp điên cuồng lướt qua vạt áo Quan An Tĩnh.

      “Em trong này.” ‘nguy hiểm’ vừa được loại bỏ, Nghiêm Dịch lập tức nhích vài bước chân, nhanh chóng đưa Quan An Tĩnh ở mép trong.

      “Em sao.” Quan An Tĩnh cười ngọt ngào, trở nên nghịch ngợm vạch lề, chiều cao cũng ngang bằng với Nghiêm Dịch 1m83. Nghiêm Dịch cũng phối hợp với thả bước chậm lại.

      trấn gió thổi qua, vài sợi tóc nhàng bay phất phới lướt lên gò má Nghiêm Dịch… trái tim, chợt thấy ngứa.

      Nhìn Quan An Tĩnh cười ngây ngô bên cạnh, sống hơn hai mươi nam, lần đầu tiên Nghiêm Dịch biết cảm giác rung động muốn ấy là gì.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22:

      Gần tới lễ Giáng Sinh, bầu khí lễ tết trong sân trường ngày càng tăng.

      Năm nay cũng vừa dịp tròn năm forum trường F thành lập nên các xã trưởng bên bộ Internet dự tính muốn tổ chức party kết hợp với lễ Giáng Sinh. là tiết kiệm nhân lực vật lực, hai là có thể tập trung đông người tới, vừa để tuyên truyền cho forum luôn. Thế nhưng trong số bọn họ có hơn phân nửa là nam sinh khoa kỹ thuật chỉ biết cặm cụi phát triển chức năng mới cho forum. Biểu họ sửa lỗi bug trong forum còn được nhưng việc tổ chức party Giáng Sinh … mặt mày ai nấy đều như trái mướp đắng.

      Cũng may còn có Mập, vị lớp trưởng tiền nhiệm khoa điện tử này rất có sức hút. Được cậu nhờ cậy, Phạm Di Đình với năng lực hoạt động xuất sắc bị điểm tên tạm chuyển từ bộ tuyên truyền sang bộ Internet, hiệp trợ tổ chức đêm tiệc Giáng Sinh với họ.

      Phạm Di Đình rầu lo ôn luyện môn chuyên ngành lại thêm nhiệm vụ gian khó từ trời giáng xuống nên càng sứt đầu mẻ trán. Mà người chịu ảnh hưởng trực quan nhất chính là Quan An Tĩnh, mỗi ngày hai người họ vốn học chung, tan học chung, ăn cơm chung, vào phòng tự học chung, nhưng tại chỉ còn đơn lẻ bóng, tất cả đều từ hai thành còn

      Nhưng bạn học Quan An Tĩnh hoàn toàn thông cảm về thay đổi này. Lễ chúc mừng tròn năm là hoạt động lớn lao biết mấy, với Phạm Di Đình cũng là cơ hội tốt để rèn luyện. Bạn tốt cả ngày thoắt thoắt , chẳng hề oán trách mà trái lại còn cảm thấy hổ thẹn vì bản thân giúp ích được gì.

      Người trong lớp ai cũng biết Quan An Tĩnh với Phạm Di Đình thân nhau lâu, chợt hôm phát Quan An Tĩnh “lạc bầy” cũng thấy có chút tự nhiên. Có điều, trong số đó tuyệt đối có lớp trưởng mới Lưu Tuấn Hàm luôn yên lặng quan sát Quan An Tĩnh. Bởi vì cậu chờ ngày này lâu lắm rồi.

      Thực ra lúc mới nhập học Lưu Tuấn Hàm cũng chẳng chú ý nhiều tới Quan An Tĩnh. Cậu là chủ lực của đội bóng rỗ nên hiếm lạ việc được bạn học nữ chú ý; còn chỉ là người con bình thường trong ngàn vạn người, có nét đặc sắc cũng chẳng chút nổi bật. Cho nên học xong học kỳ, ấn tượng của Lưu Tuấn Hàm với chỉ gói gọn ôn nhu yên lặng, thành tích tệ mà thôi. Thế nhưng tên của , Lưu Tuấn Hàm vẫn nhớ , bởi vì hai chữ “An Tĩnh” dường như rất phù hợp với cá tính của .

      Từ bạn học trở thành bạn thân với Quan An Tĩnh là ở tiết thí nghiệm năm hai.

      Hồi trước khi giáo sư chia hai người chung tổ thí nghiệm, Lưu Tuấn Hàm từng ma lanh nghĩ: cầu xin ấy đừng là partner xuẩn như heo dùm con… cũng may cậu nhanh chóng phát cậu sai. Vốn cho rằng con thạo việc tay chân nhưng trong quá trình hợp tác với Quan An Tĩnh, từng chút từng chút chứng minh quan điểm của cậu là sai. Hơn nữa bạn học Quan An Tĩnh chỉ chăm chỉ mà còn rất thích giúp đỡ người khác.

      Qua nhiều lần tiếp xúc, Lưu Tuấn Hàm dần dần phát Quan An Tĩnh là rất nghiêm túc và chuyên chú trong công việc, hơn nữa rất dễ hòa đồng.

      Có đôi khi cần rất nhiều lý do để thích ai đó. Nhưng thỉnh thoảng chỉ cần mà thôi.

      Khi tin Quan An Tĩnh tham gia thi đấu lễ nghi truyền về các bạn nam trong hệ điện tử đều kinh ngạc, Lưu Tuấn Hàm cũng ngoại lệ. Có ai ngờ lặng lẽ như vậy lại đứng sân khấu cao vời vợi để mọi người bới móc từ đầu đến chân chứ? Đó, hẳn cần rất nhiều can đảm.

      Vì vậy, từ vòng loại, bán kết cho tới chung kết. Lưu Tuấn Hàm đều theo nam sinh trong lớp đến trường trợ uy, gần như bỏ bữa nào. Cuối cùng, Quan An Tĩnh phụ mong đợi của mọi người mà giành lấy giải Á quân, đồng thời sáng tạo thành tích thi đấu tốt nhất của con hệ điện tử, trở thành người hùng của hệ điện tử chỉ trong bữa tối.

      Kể từ đó, tần suất nam sinh xuất trước phòng ngủ Quan An Tĩnh ngày cao. Mỗi lần lên lớp, chú ý của mọi người với cũng ngày nhiều. Nhưng, Quan An Tĩnh vẫn là Quan An Tĩnh ngày trước, hề thay đổi vì thứ hạng cuộc thi. Vẫn như hồi trước: học, tan học, làm thí nghiệm, đơn thuần gần của gần như trong suốt, Lưu Tuấn Hàm thậm chí có thể nhận thấy vẻ đạm bạc cùng thản nhiên khi trao đổi với .

      như vậy, hẳn rất đáng để người khác thích.

      Chớp mắt lại sang học kỳ mới. Biết Quan An Tĩnh thầm cự tuyệt ít nam sinh xum xoe lại gần, Lưu Tuấn Hàm vừa cao hứng nhưng cũng hơi lo, sợ mình cũng thành thành viên trong số họ cho nên vẫn luôn dám đâm thủng lớp ngăn đó. buổi tối nọ, lần đầu tiên Quan An Tĩnh gọi vào di động của cậu, hỏi có thấy Mập bằng giọng điệu ôn nhu. Lưu Tuấn Hàm thấy, nhưng thực ra phản ứng đầu tiên phải muốn trả lời câu hỏi tìm Mập của mà vui vẻ nghĩ — cuối cùng cũng biết số di động của em ấy rồi !

      Lưu Tuấn Hàm chưa phải chưa từng được con thổ lộ, trong họ cũng có ít người xinh đẹp, thời thượng, nhưng người mà cậu để ý lại chính là . Cậu cũng từng nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn nguyên nhân. Mãi tới lần biết Quan An Tĩnh bị thương, Lưu Tuấn Hàm hiểu — nhìn em ấy đau đớn như thế, lòng cậu cũng đau, cậu rất muốn bảo vệ em ấy.

      Tiết thí nghiệm hôm đó, hai người họ phối hợp được ăn ý lắm, tuy thao tác thuận lợi nhưng Lưu Tuấn Hàm hơi chậm trễ ở bước cuối nên khiến toàn bộ thí nghiệm hỏng trong gang tấc, phải làm lại từ đầu. Là người phạm sai lầm, tuy Quan An Dĩnh dĩ nhiên trách cứ cậu nhưng Lưu Tuấn Hàm thấy áy náy, lần thí nghiệm thứ hai gần như chỉ có mình cậu làm hết mọi việc.

      Chờ sau khi thí nghiệm hoàn tất, các bạn học khác từ sớm. Quan An Tĩnh thu xếp đồ đạc rồi chào tạm biệt với Lưu Tuấn Hàm, nhưng vừa rời chân trước chân sau Lưu Tuấn Hàm đuổi tới, chặn lại ở cửa ra vào.

      Quan An Tĩnh: “Có chuyện gì hả?”

      Lưu Tuấn Hàm: “, chỉ muốn hỏi em chủ nhật này có rãnh ?”

      Làm xong thí nghiệm rồi mà, chẳng lẽ muốn làm thêm lần nữa hả? Quan An Tĩnh hơi nghi hoặc, nhìn Lưu Tuấn Hàm hỏi: “ còn trình tự nào đó chưa hiểu hả?”

      Lưu Tuấn Hàm nhận ra Quan An Tĩnh hiểu lầm, tranh thủ giải thích: “ phải làm thí nghiệm. Chỉ muốn hỏi em chủ nhật có rãnh… xem kịch ? Chỗ vé [Ý kiến sinh hoạt của hai con chó], nhớ lần trước em muốn xem tuồng này, bọn họ tới đây tuần và chỉ diễn 10 lần.”

      Kịch à… Từ Quan An Tĩnh thích điện ảnh, sau khi vào đại học sở thích mở rộng tới kịch. Nghe Lưu Tuấn Hàm vậy, có nhớ lần tán gẫu từng nhắc tới vở kịch tếu này, nhờ ấy bây giờ vẫn nhớ.

      Nhưng nghĩ lại thấy ổn — “Vậy định xem hả?”

      , đương nhiên . Chỗ còn dư vé, vốn để dành cho Trần Dịch Dương nhưng cậu ta tạm thời có chuyện thể được. Phải xếp hàng vất vả mua vé nên muốn lãng phí nó.”

      Lưu Tuấn Hàm rất thuyết phục. Quan An Tĩnh hơi động lòng, nhưng suy nghĩ lát hỏi lại: “Còn ai nữa ?” Nếu chỉ mình thôi vậy… để bạn học hiểu lầm tốt lắm.

      Lưu Tuấn Hàm thừa biết băn khoăn nên sớm tìm được cớ đánh lừa: “Có, còn có Trương Hiểu, Diêu Hải Dân, hôm đó chúng mình cùng .”

      Quả thực Quan An Tĩnh rất hứng thú với tuồng kịch đó, hơn nữa chỉ diễn 10 lần ở thành phố A. Nếu như có nhiều người cùng xem cần lo ngại nhiều, chỉ hy vọng giá vé nằm trong giới hạn mà có thể gánh: “Vậy vé bao nhiêu tiền?”

      Lưu Tuấn Hàm ngờ lại hỏi giá vé, sau hồi sửng sốt khoát tay : “ cần trả tiền. Nếu em cũng để thôi.”

      “Em , người khác cũng có thể mà. Nếu em muốn phải trả tiền vé lại cho , bao nhiêu vậy?” Quan An Tĩnh chân thành hỏi cậu.

      cần. Bọn mua vé tập thể nên giá lẻ bao nhiêu nữa.”

      “Như vậy à, cứ lấy tổng chia bốn.” Rất đơn giản mà!

      Lưu Tuấn Hàm: “… Tới lúc đó tính sau, thời gian là 7 giờ 30 cuối tuần. Đến lúc đó chúng ta cùng bắt xe tới nội thành nhé?”

      “Ok.” Quan An Tĩnh gật đầu, vui vẻ đồng ý.

      Bên này Lưu Tuấn Hàm cùng Quan An Tĩnh vẫn mặt đối mặt chuyện với nhau cửa lớn của phòng thí nghiệm ở dãy hành lang khác bị người ta đẩy mở. Hai người đàn ông bước ra từ bên trong, cao cao gầy gầy, thân hình cân đối. Người đàn ông đằng trước mặt áo phông màu đen, tay còn xách chiếc áo vest, từ xa nhìn thấy Quan An Tĩnh.

      “Úi cha! Đó chẳng phải là hệ điện tử sao?”

      Người đàn ông mặc áo phông màu xanh ngọc nhanh chóng theo sát, đưa mắt nhìn theo, lông mày nhăn thành đường, bước chân cũng nhanh hơn.

      Cùng lúc đó, Quan An Tĩnh cùng Lưu Tuấn Hàm vẫn tiếp tục chuyện —-

      đưa vé cho em trước.” Lưu Tuấn Hàm vừa xong lấy ra vé kịch chuẩn bị từ trước.

      Quan An Tĩnh mỉm cười tiếp nhận, nghĩ tới việc cũng có hẹn vào ngày chủ nhật, trong lòng đặc biệt vui vẻ: “Vậy thứ bảy liên lạc nhé, cám ơn trước!”

      Lưu Tuấn Hàm vốn chuẩn bị đánh trận chiến ác liệt nhưng ngờ Quan An Tĩnh lại đồng ý dễ như vậy, nét mặt nới lỏng, còn bạo dạn hỏi có muốn cùng xuống căn tin ăn cơm . Nhưng Quan An Tĩnh sau khi lấy xong vé sức chú ý hề đặt người cậu nữa, qua hồi lâu, vẫn chưa trả lời, nhưng lại nghe giọng quen thuộc vang lên gần đó —

      “Tiểu sư muội, trùng hợp, ở đây làm gì vậy?”

      Lưu Tuấn Hàm với Quan An Tĩnh cùng nhìn về phía phát ra tiếng , chỉ thấy đàn Hoắc Chính cùng Nghiêm Dịch ở cách đó xa bước tới.

      “Sư huynh.” Khi bọn họ tới gần Quan An Tĩnh nhu thuận gọi, trong lòng cảm thấy bất ngờ vì xuất của họ, “Em vừa làm thí nghiệm ở đây xong.” xong, ánh mắt tự chủ nhìn Nghiêm Dịch ở phía sau: “Sư huynh, sao các lại ở đây vậy?”

      Hoắc Chính quay sang liếc nhìn Nghiêm Dịch, thấy dự định mở miệng, vì vậy tiếp tục : “Há, bọn tới tìm giáo sư thỉnh giáo vài vấn đề. xong, giờ định rời khỏi.”

      “Là chuyện của công ty hả?” Quan An Tĩnh tò mò hỏi.

      Hoắc Chính vừa định gì đó nhưng thấy Lưu Tuấn Hàm đứng cạnh đó lập tức trở giọng: “Bí mật.”

      Lưu Tuấn Hàm vừa nghe biết cậu bị người ta “ghét bỏ” rồi, hơn nữa cậu thực quá thân với hai đàn này, vì vậy thức thời trước.

      Nghiêm Dịch đứng ở đằng sau im ỉm chuyện, Quan An Tĩnh thấy mặt mày nghiêm túc, trong lòng có hơi bất an. Lề mề cả buổi, Quan An Tĩnh tỏ vẻ muốn , nhưng ai ngờ lúc đó Nghiêm Dịch lại bước lên.

      Chương 22:

      Từ Quan An Tĩnh là bé ngoan trong mắt thầy , thành tích tuy phải đứng đầu nhưng luôn duy trì ở mức trung bình khá. chưa từng làm ra những việc nghịch ngợm hay gây đánh nhau, số lần kiểm điểm có thể đếm bằng đầu ngón tay. Nhưng lúc này đứng trước mặt nam thần cao hơn cái đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhăn mày của , Quan An Tĩnh chợt có ảo giác phạm lỗi rồi.

      Những ràng làm chuyện gì sai mà…

      Nam thần cũng biết tại sao bản thân lại bực bội đến thế nhưng vừa mở miệng giọng lập tức trở nên cứng lạnh: “Bài tập sao rồi? Bài tập hôm đó cho em, làm hết chưa?”

      “Á!” Quan An Tĩnh chột dạ: “À… bài tập…” Đêm hôm đó nam thần cho gần mấy chục chương bài tập, bây giờ mới mấy ngày, cũng phải là bá vương học tập nên sao nuốt trôi nổi? “Có, có xem qua chút, nhưng chưa, chưa làm xong…” Ặc, sao lại cà lăm nhỉ.

      Nghiêm Dịch tiếp tục đen mặt: “ tại chỉ là giai đoạn lấy căn bản, nội dung sau này còn khó hơn nữa, chỉ khi làm nhiều bài tập em mới giải thuận tay được. Ngày thường nhất định phải nhỉnh thêm thời giờ phương diện này, nếu thể đề cao thành tích môn chuyên ngành được đâu.”

      Quan An Tĩnh nghe xong sửng sốt. hiểu đạo lý cần cù bù thông minh, nhưng nam thần nghiêm nghị “giáo huấn” khiến chợt thấy ủy khuất… cũng dành nhiều thời gian làm bài tập mà? Mỗi khi trời tối, trừ lúc ngẫu nhiên xem nam thần có nhắn tin cho thời gian còn lại đều dụng tâm học tập!

      Quan An Tĩnh lặng lẽ cúi đầu: “… sư huynh, em biết rồi! Em chăm chỉ.” Sắc mặt Nghiêm Dịch xấu như vậy, Quan An Tĩnh cho rằng công ty của họ xảy ra vấn đề nên dám hỏi gì nhiều. giờ da mặt rất mỏng, là loại người dù chuyện với người khác cũng rủ rỉ dám lớn, huống chi biết nam thần như vậy cũng vì muốn tốt cho .

      Tâm trạng của Nghiêm Dịch thực rất tệ nhưng nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất cúi đầu thê thê thảm thảm của Quan An Tĩnh lúc này, lửa giận lập tức bị dập tắt hơn phân nữa. Nghĩ nghĩ, mở khóa kéo ba lô, nhanh chóng lấy ra USB.

      “Cái này, cho em.”

      Quan An Tĩnh ngẩng đầu, mở to đôi mắt tròn vô ngập nước nhìn Nghiêm Dịch, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là… gì vậy?”

      Ai đó hoàn toàn hề có sức chống cự với dáng vẻ ngốc manh như vậy, lòng mềm nhũn, giọng cũng hòa hoãn hơn: “Đây là những bài tập tự soạn, nội dung bao gồm luôn cả toán cao cấp, mạch điện cùng ngôn ngữ C. Tất cả đều là những dạng đề hiếm, nếu như em hiểu hết những dạng đề trong này rồi muốn lấy điểm cao khóa này là chuyện thành vấn đề.”

      Quan An Tĩnh vẫn còn chìm trong bầu khí lúc nãy nên vẫn còn chậm chạp phản ứng. Lúc này nghe nam thần đích thân soạn bài tập càng thấy bất ngờ biết phải làm sao luôn. Nam thần bận bịu như vậy mà còn tốn thời gian giúp soạn đề, như vậy ngượng quá! Quan An Tĩnh khó khăn — nàng thực nên nhờ vả nam thần, nếu nhận khi nhận ân huệ của người khác như này trong lòng thực thấy rất áy náy; nhận ấy bỏ công bỏ sức vào việc này, như thế quá mất lịch rồi…

      Tay cầm USB của Nghiêm Dịch giơ lâu, thấy vẻ mặt “khó xử” của , tâm trạng vừa tốt lại chợt cuồn cuộn mây đen.

      “Trở về xem kĩ vào.” Nghiêm Dịch bất thình lình nắm tay Quan An Tĩnh, mặc kệ có muốn nhận hay mà vẫn nhét USB vào tay , “Bên trong có hướng dẫn và đáp án chi tiết, nhớ tự mình suy nghĩ giải trước, bí quá hẵng xem. Nếu như xem đáp án rồi mà vẫn hiểu tới hỏi !”

      Quan An Tĩnh nhàng nắm chặt bàn tay, cảm nhận độ ấm USB, giống như tiếp thu năng lượng của đại thần vậy — cầm USB của nam thần đó nha.

      Bởi vì hưng phấn nên bạn học Quan An Tĩnh quên câu “cám ơn” tối thiểu trong phép lịch , Nghiêm Dịch thấy sửng sốt nhịn nổi mà nhắc nhở thêm mấy câu, nhưng Quan An Tĩnh càng nghe càng thấy — sao nam thần giống như “giao phó trước lúc lâm chung” quá bậy, ngay cả kế hoạch học tập trong tuần này cũng định sẵn cho ?

      “Sư huynh, gần đây … bận nhiều việc lắm hả? thể đến trường?”

      Cuối cùng Nghiêm Dịch cũng có chút vui vui: xả nhiều câu rác như vậy, cuối cùng cũng hỏi trọng điểm! “Ừ, hạng mục ở bệnh viện chính thức bắt đầu hoạt động, cho nên mấy tuần này có thể rất bận, có thời gian đến trường.”

      “Vậy việc học sao?”

      “Học phần của còn chênh lệch mấy nên tới phòng giáo viên xin miễn học, chờ phê duyệt nhưng quá rắc rối lắm đâu.” Bá vương học tập quả là bá vương học tập, hai năm trước bổ đầy học phần, người ta ngồi học bốn năm còn chỉ tốn ba năm, thậm chí là hai năm. Kỳ thực, Nghiêm Dịch lên năm tư có thể cần tới trường học nữa nhưng dường như người ta ngày càng thích môn thường thức sân khấu điện ảnh… (Ps Emi: Tiết tự chọn của Quan muội muội).

      Lúc này Hoắc Chính vừa nghe xong điện thoại tới, giọng điệu có hơi nóng nảy: “Nghiêm Dịch, chúng ta thôi! Bên phía bệnh viện hối.”

      Quan An Tĩnh thấy bọn họ có chuyện gấp nên cất kĩ USB rồi vội vã khoát tay chào tạm biệt: “Các về nhanh , đường cẩn thận!”

      Nam thần với Hoắc Chính liếc nhìn nhau, cùng tạm biệt với Quan An Tĩnh rồi vội vã rời khỏi.

      Vài ngày sau đó, Quan An Tĩnh quả nhiên nhìn thấy nam thần trong trường học nữa.

      Hồi trước thỉnh thoảng còn nhận được cuộc gọi hay tin nhắn của Nghiêm Dịch nhưng mấy hôm nay số lần ngày càng ít. Quan An Tĩnh nhớ lại tình huống lần cuối cùng gặp Nghiêm Dịch, nhớ tâm trạng khi đó của mấy tốt, hơn nữa Kỳ Thuật, bệnh viện, phần mềm, bắt đầu xây dựng cơ sở hạng mục lần này… những chuyện nghe vô thấy đau đầu đó nhất định khiến nam thần bận túi bụi!

      Ngẫm lại cuộc sống đại học của Nghiêm Dịch phong phú, nhưng còn ?

      Quan An Tĩnh có bản lĩnh lớn như nam thần nên đành phải bắt đầu từ việc làm bài tập. Vừa vặn mấy hôm nay Phạm Di Đình bận rộn nên tới giờ tắt đèn tuyệt đối xuất trong phòng ký túc xá nên ai làm phiền. Cho nên tiết mục mỗi tối ngoại trừ làm bài tập là làm bài tập — có điều, bài tập mà nam thần soạn cho An Tĩnh, mỗi bài đều cần hai giờ mới có thể hiểu , đề ra như vậy có quá khó nhỉ?

      Nếu như xem đáp án hiểu hãy tới hỏi !

      — Câu đó của nam thần lúc nào cũng đảo quanh trong đầu Quan An tĩnh. Bài tập quá khó làm bài nào cũng xúc động muốn thỉnh giáo, làm vậy có được nhỉ?!

      nên nên, nhất định tại quá ngốc mà thôi! Nghiêm Dịch đây là bài tập lấy căn bản, thế sao khó được? Nhất định do đầu óc của có vấn đề! đúng, là có vấn đề trầm trọng mới phải!

      Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, Quan An Tĩnh rất chịu khó, rất chân thành bắt đầu nghiên cứu bài tập.

      Nam thần bận bịu nhiều chuyện như thế, nếu như đến cả những bài tập này mà cũng tìm làm phiền quá ổn rồi. đến nước đường cùng, tuyệt đối thể quấy rầy nam thần được!

      Vì vậy, Nghiêm Dịch mỗi ngày sớm về trễ, sau khi tan sở về nhà đợi cả buổi tối mà điện thoại vẫn im ỉm chút động đậy thấy vô cùng đau đớn lòng, trái tim lành lạnh.

      Đến cùng tại đánh giá mình quá cao hay đánh giá thấp Quan An Tĩnh? Chẳng lẽ đề do soạn vẫn chưa đủ khó hả?! nhớ có mấy đề do cố ý lựa ra từ sách luyện thi Olympia mà!

      Mới đó mà tới chủ nhật.

      Quan An Tĩnh hẹn với nhóm Lưu Tuấn Hàm vào nội thành xem kịch, tuồng bắt đầu diễn lúc bảy giờ rời nên buổi chiều bọn họ ngồi xe xuất phát. Cơm tối giải quyết ở quán cơm lề đường gần kịch trường, thời gian vừa đúng.

      “Hai con chó” là bộ kịch tếu, cả tuồng chỉ có hai diễn viên tới lui, diễn xuất rất tuyệt vời. Bọn họ đều bị tình tiết của kịch bản thu hút rời mắt cùng bị lời kịch chọc cười ngả nghiêng, ai nấy đều hối hận vì tới xem tuồng kịch này.

      Khi tan tuồng hơn mười giờ, thời tiết lạnh buốc bên ngoài khiến con người ta khỏi run rẩy. Tuy rằng Quan An Tĩnh mặc mấy lớp áo lông dày kín, cũng đeo đủ khăn quàng cổ cùng găng tay nhưng vẫn tránh được cái lạnh.

      Hai bạn học nam cùng xem kịch hôm nay là Trương Hiểu cùng Diêu Hải Bân đều là bạn cùng phòng với Lưu Tuấn Hàm, quan hệ của họ tốt khỏi bàn nên biết tâm tư của cậu với Quan An Tĩnh. Vì vậy khi kịch chưa tan tuồng bọn họ viện cớ chuẩn bị sẵn rút lui cách tự nhiên.

      Điện thoại của Quan An Tĩnh để chế độ im lặng trong lúc xem. Vừa rời khỏi, lập tức phát di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Tra ghi chép, trái tim của Quan An Tĩnh đập cái mạnh — là nam thần… nam thần gọi cho , hơn nữa chỉ cuộc!

      Quan An Tĩnh chợt thấy vui vẻ, nhưng nhìn kĩ vui nổi nữa — thời gian báo gọi là 7:45 7:46 7:47 … hơn hai giờ rồi…

      Nam thần gọi nhiều cuộc như vậy, chắc chắn có việc gấp! Quan An Tĩnh nghĩ ngợi gì nhiều mà báo trước với Lưu Tuấn Hàm tiếng rồi nhanh ra góc gọi lại.

      Điện thoại nhanh chóng phát ra thanh chờ. mấy ngày Quan An Tĩnh nghe được tiếng của nam thần rồi, tiếng vang “tút tút — tút tút” trong điện thoại cứ như quấy rầy nhịp tim…

      “A lô.”

      Hic, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà. “A lô…” Giọng như cừu con, Quan AN Tĩnh thấy bản thân hết thuốc chữa rồi! “Sư huynh, ngại quá, vừa rồi em để chế độ im lặng, biết gọi tới, tìm em có việc gì hả?”

      Người trong rạp vẫn chưa ra hết, người tới kẻ lui tạo ra thanh ầm ĩ, Nghiêm Dịch lập tức nhận ra Quan An Tĩnh ở trong phòng ngủ: “Bây giờ em ở đâu vậy?” Giọng của nam thần trầm hẳn.

      “Ở trung tâm nghệ thuật kịch .” Quan An Tĩnh nghe được điều gì bất thường, đáp khẽ: “Hôm nay em xem kịch với bạn, vừa xem xong.”

      “Kịch ?” Chẳng trách chủ nhật mà chịu liên lạc với , cũng hỏi bài tập, ra căn bản có ở trong trường! Thiệt cho đợi, vậy mà…

      “Dạ, ý kiến sinh hoạt của hai con chó, rất hay, em cười sắp chết luôn.” Quan An Tĩnh cầm chắc điện thoại, rất muốn chia sẻ hết những vui vẻ mà có, nhưng trình độ ngữ văn của … thôi vậy, đề cập tới việc này cũng thế.

      Nghiêm Dịch: “ xem với ai?”

      Quan An Tĩnh: “Với lớp trưởng của bọn em, còn có hai bạn nam, có tất cả bốn người.”

      Nghiêm Dịch im lặng, thầm nghĩ: ra ngày đó Lưu Tuấn Hàm cho em ấy vé xem kịch! Sao nghĩ tới điều đó nhỉ? Hơn nữa, lớp trưởng lớp trưởng, gì mà — “lớp trưởng của bọn em” !? Ai đó ngồi mình trong phòng bị tổn thương nặng nề…

      Giọng của Nghiêm Dịch trầm hơn lúc nãy: “Quan An Tĩnh.”

      “Dạ?”

      Nghiêm Dịch dừng giây, sau đó thình lình cất cao giọng — “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi ?!”

      “… Hả?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24:

      “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi ?!”

      “… Hả?”

      Nghiêm Dịch thêm, chờ tự thừa nhận “lỗi sai”.

      Quan An Tĩnh nghĩ nửa ngày chợt nhớ ra: “ ngủ hả?”

      Phụt — đầu dây bên kia, Nghiêm Dịch tức hộc ba lít máu.

      Nghe Nghiêm Dịch hỏi, phản ứng đầu tiên của bé ngoan Quan An Tĩnh đó là quấy rầy giấc ngủ của nam thần nên liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Em biết …”

      ngủ.” Nghiêm Dịch lặng lẽ lau khô máu dính mép: “Ý phải vậy!”

      phải ý đó? “Vậy là… gì?” thực biết à nha…

      Nghiêm Dịch khẽ thở dài: “Quan An Tĩnh, sao em thi đậu vào trường của chúng mình được nhỉ? Được cộng điểm môn năng khiếu hả?”

      , có… em thi đề chung toàn thành phố…” Tuy Quan An Tĩnh hơi chậm hiểu trong chuyện tình cảm nhưng đần độn đâu nhé nên nghe hiểu ý trong câu của nam thần. Quan An Tĩnh vừa rồi còn thấy mình mẩy bay bổng, lúc này rơi tự do.

      Quan An Tĩnh thấy rất ủy khuất, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy nam thần như vậy hẳn có lý lẽ của ấy. “Sư huynh, có phải em… làm sai gì rồi ?”

      Giọng hỏi của rất thành khẩn, Nghiêm Dịch cũng hơi mất tự nhiên. Nhưng cuối cùng cũng lấy giọng điệu của đàn nghiêm trang : “Em là con , trễ thế này rồi mà còn ra ngoài với con trai, nếu đường gặp nguy hiểm tính sao giờ? Em có nghĩ tới hả?”

      Chỉ xem kịch thôi, lại với bạn học, Quan An Tĩnh đâu nghĩ nhiều như vậy?

      Nghiêm Dịch chờ cả buổi thấy Quan An Tĩnh trả lời, trong lòng thấy hơi sợ, sợ lời khí phách vừa rồi của khiến vui, “Sau này muốn ra ngoài đừng trễ như thế này nữa. Em có biết quanh trường của chúng ta về đêm chẳng có cột đèn, rất an toàn.” Tuy vẫn cùng chủ đề nhưng ràng giọng của Nghiêm Dịch lúc này mềm mại hơn.

      Quan An Tĩnh vừa nghe nam thần vừa suy nghĩ, thực ra hề mất hứng mà trái lại còn nghiền ngẫm lời của đại thần, thấy rất đúng. Hồi nãy chỉ lo tập trung xem kịch nên thực để ý nhiều tới vấn đề có an toàn hay .

      lúc chuẩn bị tiếp nhận “phê bình” của nam thần thấy lớp trưởng Lưu Tuấn Hàm từ xa bước nhanh tới. vừa vừa giơ tay vừa chỉ chỉ đồng hồ cổ tay mình. Quan An Tĩnh vô thức nhìn theo, bất ngờ phát kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ 30.

      “Yaaaa!” thình lình thở dài, nhưng đồng thời cũng quên chuyện hồi nãy định lên chín tầng mây, “Sư huynh, em phải , chậm nữa đón nổi chuyến xe cuối rồi!”

      “…” Nghiêm Dịch tình huống nên biết Quan An Tĩnh vội hay vì thái độ vừa rồi của nên mới muốn chuyện nữa. Trong lòng tính toán, biết nên làm gì tiếp nữa.

      “Quan An Tĩnh, sắp kịp rồi!”

      Lưu Tuấn Hàm giục, Nghiêm Dịch lại chuyện, Quan An Tĩnh rơi vào tình thế khó xử, đành phải vừa cầm điện thoại vừa ra khỏi rạp. Nghiêm Dịch ở bên kia điện thoại cũng mơ hồ nghe được giọng của Lưu Tuấn Hàm, cảm giác khó chịu đâu chỉ còn chun chút nữa. Làm vui đủ thảm rồi, bây giờ còn phải trơ mắt nhìn Lưu Tuấn Hàm tiễn về trường…

      Nghiêm Dịch quyết định liều mạng ! — “Trung tâm nghệ thuật kịch ở đâu? tới đón em!” Làm việc do xúc động nhất thời, cụm từ đó trước giờ chưa từng xuất trong từ điển của nam thần, chuyện làm trước giờ có chuyện nào mà có kế hoạch tốt chứ?

      Quan An Tĩnh vừa lúc ra khỏi rạp, cơn gió lạnh thổi tới hôn lên gương mặt nhắn trắng mũm mĩm của .

      Lạnh quá hà… lạnh tới sái quai hàm luôn.

      Chỉ phân tâm chút thôi, em Quan An Tĩnh ngốc manh của chúng ta định trước là phải nuối tiếc cả đời. Bỏ qua cái gì bỏ? thế mà lại bỏ qua câu đầy nhiệt huyết gần với lời tỏ tình đó!

      Tạo hóa trêu người mà, tạo hóa trêu người mà…

      Nghiêm Dịch dùng vai kẹp điện thoại chờ Quan An Tĩnh trả lời, hai tay được rãnh bắt đầu tìm chìa khóa xe cùng áo khoát. Nhưng chờ cả buổi lại nhận được câu —

      “Sư huynh, bên ngoài lạnh lắm, ngày mai nhớ mặc nhiều áo hơn nhé! Tuyến xe cuối tới rồi, em lên xe trước, sau này tiếp!”

      “Tút tút —- tút tút —” Điện thoại tắt.

      Nam thần tay cầm áo khoác, tay cầm chìa khóa đứng trước cửa, nghe báo điện thoại ngắt kết nối từ từ bỏ những thứ đó về chỗ cũ. Quay lại phòng khách, Nghiêm Dịch ngồi thiệt mạnh xuống sa lon, đấm tay nắm lại, rất khó chịu, tới nỗi muốn phát điên…

      **

      Quan An Tĩnh may mắn bắt được chuyến xe cuối ngày.

      Bởi vì trễ giờ nên Lưu Tuấn Hàm đành bỏ những tiết mục khác chuẩn bị, cậu quyết định chọn ngày chi bằng làm ngay, dứt khoát thổ lộ. Nhưng sau khi thấy Quan An Tĩnh gọi điện thoại lâu như vậy, tuy biết là ai nhưng trong lòng thấy hơi do dự. Tuy cậu rất có cảm tình với Quan An Tĩnh nhưng cậu cũng sợ mất mặt, lỡ như người ta có bạn trai, cả hai đều là bạn học với nhau, lại là partner thí nghiệm chung, sau này gặp nhau lại gượng sao. Vì vậy, lời vọt lên tới cổ họng vì vậy mà bị nuốt trở vô.

      Buổi tối hôm nay, có hai chàng trai vì Quan MM mà lo trước lo sau, đắn đo rất nhiều, da đầu sắp rách, trái tim cũng bị hành hạ đớn đau! Nhưng Quan An Tĩnh chậm nghĩ hề hay biết. Thậm chí tâm trạng đường về của lại rất tốt: hôm nay xem kịch với bạn học, còn chuyện với nam thần nữa, ngày tháng này tốt!

      Khi trở về phòng ký túc xá 12 giờ, do chủ nhật nên ký túc xá tắt đèn, khi bọn họ về lầu ký túc xá vẫn sáng đèn. Nhà của Châu Châu ở thành phố A, mỗi lần tới chủ nhật đều trở về, lúc này chỉ có mình Phạm Di Đình ở. Bởi vì bận rộn lo tiệc giáng sinh nên rất ít khi chuyện với Quan An Tĩnh. Vì vậy hôm nay Quan An Tĩnh về muộn khiến Phạm Di Đình hiếu kỳ.

      “Thành khai báo, đậu vậy?” Phạm Di Đình mập mờ dò khám , giống như ngửi thấy mùi bát quái.

      Quan An Tĩnh bình tĩnh, chẳng hề lo sợ: “Ánh mắt gì đó? Tớ xem kịch.”

      Phạm Di Đình lập tức lấn tới: “Kịch hả… với nam vương?”

      Vừa nhắc tới Nghiêm Dịch, mặt của Quan An Tĩnh chợt đỏ bừng cách khó hiểu. Híc, đâu phải với nam thần đâu, sao chột dạ mần gì?

      Quan An Tĩnh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc: “ phải, với lớp trưởng, còn có Trương Hiểu cùng Diêu Hải Dân.”

      “Giỏi! Quan An Tĩnh!” Ai ngờ Phạm Di Đình sau khi nghe phải ra ngoài với Nghiêm Dịch lập tức bày ra tư thế chính nghĩa ào ạt: “Con ả đàn bà này tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường!”

      Tuy là chủ nhật nhưng giờ nãy khuya, ký túc xá nữ rất yên lãnh. Câu tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường” đầy trung khí giống như tia chớp xẹt ngang trời đêm yên ả, “tường tường tường…” Quan An Tĩnh như nghe được từng tiếng dội ngược rợn người!
      囧 – Quan An Tĩnh nhanh chóng giơ tay bịt miệng ai đó, “Phạm Di Đình!! Đừng bậy bạ!!!”

      Phạm Di Đình nháy mắt xin hàng. Quan An Tĩnh vừa thả tay ra, lại cười he hé: “Coi nào, tớ cũng đâu cho nam thần biết, cậu khẩn trương như vậy làm gì? Thế nhưng, sau này phải tốt với tớ chút đấy nhé!”

      Lần này Quan An Tĩnh cười theo, thầm nghĩ phải nam thần biết xem kịch, mới sợ bị ai đó đâm chích đâu nhé.

      Lúc Phạm Di Đình nhắc tới Lưu Tuấn Hàm, nét mặt hơi nghiêm túc: “An Tĩnh, chuyện với Lưu Tuấn Hàm là như thế nào? Cậu có thấy, dạo gần đây ta hình như đặc biệt quan tâm tới cậu?”

      “Bởi vì gần đây ấy trở thành lớp trưởng!” Quan An Tĩnh cũng biết gần đây Lưu Tuấn Hàm giúp rất nhiều, thế nhưng vẫn hiểu theo hướng này: đưa đón bị thương lên lớp, là nhiệm vụ lớp trưởng nên làm. Còn vé xem kịch

      “Vậy còn xem kịch sao? Đây phải là điều cần lớp trưởng ta làm! Tớ chưa bao giờ nghe thấy lớp trưởng có nghĩa vụ phải mời xem kịch, nếu có sao ta mời tớ chứ?”

      “Việc này… là trùng hợp, bọn họ mua xong vé nhưng Trần Dịch tạm thời được nên mới gọi tớ.”

      “Có chuyện trùng hợp vậy sao?” Phạm Di Đình nửa tin nửa ngờ, “Lớp của chúng ta nhiều con trai như vậy, sao rũ người khác?”

      Quan An Tĩnh muốn bởi vì Lưu Tuấn Hàm biết thích “hai con chó”. Nhưng lời tới miệng chính cũng thấy lạ — sao có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy nhỉ? Cho nên, Lưu Tuấn Hàm tốt như vậy, là vì…

      “Sau này tớ để ý.” Quan An Tĩnh kết luận, cũng quên dặn Phạm Di Đình: “Thế nhưng khi chuyện vẫn chưa xác định cậu tuyệt đối thể để người khác biết đó nha! Vạn nhất ấy phải có ý đó mắc cỡ biết mấy.”

      Phạm Di Đình rất phóng khoáng vỗ vỗ vai An Tĩnh: “Yên tâm, tuyệt đối giữ bí mật.” Sau đó còn đổi giọng trêu đùa, “Như thế này mới phải! theo hầu hạ nam thần cho tốt, đừng mang lòng dạ hai ngăn, bây giờ mới là An Tĩnh nhà ta!”

      Vừa rồi còn chuyện nghiêm túc nhưng sao mới chớp mắt đó mà lại chọc ghẹo nữa rồi. Quan An Tĩnh lườm mắt, mặc kệ Phạm Di Đình, trực tiếp vào nhà vệ sinh.

      **

      Nghiêm Dịch ngủ an giấc, trời vừa sáng lại phải đến công ty.

      Năm nay Kỳ Thuật khuếch trương rất dữ dội, nhận nhiều hạng mục mới, cũng chiêu mộ ít lính mới. Hoắc Chính hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng quen việc nên để Nghiêm Dịch dẫn dắt những sinh viên thực tập đó, bọn họ cũng giống Nghiêm Dịch, đều là sinh viên sắp sửa tốt nghiệp trong năm nay nhưng trình độ chuyên nghiệp kém rất xa.

      Cũng may bọn họ đều rất chăm chỉ, công ty quy định 9 giờ làm, bọn họ đều đến lúc 8 giờ 30. Hôm nay Nghiêm Dịch đến công ty sớm, phát bọn họ thảo luận hạng mục nên cũng thấy yên tâm về họ.

      Hôm qua định chờ Quan An Tĩnh quay về trường xong mới ngủ. Nên khi Quan An Tĩnh được nửa đường nhắn tin dặn khi nào trở về nhắn tin trả lời báo bình an. Ai ngờ Quan An Tĩnh vừa trở về bị Phạm Di Đình túm lấy hỏi này hỏi nọ, mãi tới lúc rửa mặt xong mới nhớ chuyện nhắn tin trả lời. Lúc này Nghiêm Dịch còn thấy buồn ngủ nữa, tuy biết về trường an toàn có phần yên tâm nhưng làm sao cũng ngủ được.

      Nghiêm Dịch tới phòng giải khát, dự định tự pha cho bản thân tách hồng trà. ngờ vừa tới cửa thấy Du Hiểu Hạm vừa vào công ty lâu. làm việc ở phòng nhân , ngày thường tiếp xúc với nhau nhiều lắm, tính ra, đây là lần đầu tiên mình gặp như thế này.

      “Chào buổi sáng, Nghiêm Dịch.” Hoa hậu Du nhìn thấy nam thần mỉm cười tươi rói.

      Nghiêm Dịch lễ phép cười đáp lễ: “Chào.”

      Lại , Du Hiểu Hạm cùng Nghiêm Dịch học chung trường cấp ba, nhưng mỗi niên học có mười ~ hai mươi lớp, hơn nữa người khoa Văn người khoa Tự nhiên, hoàn toàn thể chạm mặt nhau nên hề quen biết nhau. Nhưng vì hai người treo tiếng hoa hậu với nam vương giảng đường, lại cùng đến từ trường cấp ba nên mọi người thường bắt cặp họ với nhau.

      thực tế, ấn tượng của Nghiêm Dịch với Du Hiểu Hạm… thực ra, cơ bản hoàn toàn có ấn tượng. Giả như Nghiêm Dịch làm giám khảo cuộc thi lễ nghi, nếu như Nghiêm Dịch cảm thấy người đoạt giải nhất còn tệ hơn cả Quan An Tĩnh, e rằng cũng chẳng biết Du Hiểu Hạm là con ma nào.

      Chẳng qua lúc này là đồng nghiệp nên hai bên coi như quen nhau.

      Du Hiểu Hạm rất xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, ngày đầu mới vào làm mời toàn thể nhân viên Kỳ Thuật uống trà chiều. Đám FA trong công ty suốt ngày nhìn toàn những gương mặt đàn ông IT hệt như bản thân nên sớm ngán, bất thình lình được nữ thần đối xử tốt như vậy nên chưa đầy 1s trở thành fans hâm mộ của .

      *FA: ai cũng biết rồi, forever alone. / IT: Information Technology.

      uống gì?” Du Hiểu Hạm vừa chọn sữa đậu nành nóng nguyên chất, vừa hỏi Nghiêm Dịch.

      Nam thần đứng gần đó phong độ chờ chọn xong nhưng hề có ý định muốn giúp mình nên từ chối: “Cám ơn, tự tôi lấy.”

      “Cà phê?” Du Hiểu Hạm chịu từ bỏ, nhìn thấy Nghiêm Dịch đứng gần cà phê cho rằng uống cà phê, “Hãng này uống ngon lắm đâu, lát nữa em xuống COSTA dưới lầu mua sandwich, có muốn chung ?”

      .” Nghiêm Dịch trả lời xong đưa tay cầm túi hồng trà, “Cà phê mạnh lắm, tôi thích uống trà hơn.” Sau đó lập tức xoay người rời khỏi phòng giải khát.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25:

      Phương pháp mừng forum hoạt động tròn năm xác định.

      Mấy ngày hôm nay Phạm Di Đình trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định tham khảo hình thức vote lưu hành nhất mọi diễn đàn nay, đề nghị hoạt động mừng tròn năm lần này triển khai theo hình thức “thống kê”. Mượn cơn gió đông là lễ Giáng Sinh, lần party này chắc chắn thu hút ít sinh viên tới tham dự.

      Biện pháp có tính xây dựng như thế này nhanh chóng được phần lớn thành viên bộ Internet tán thành, nhưng sau khi xác định chủ đề, vấn đề khác nhanh chóng đặt ra trước mắt Phạm Di Đình – lượng bài viết trong năm forum lớn kinh người, muốn chọn ra 10 bài viết đứng đầu năm nay đâu phải là chuyện dễ? Thế nhưng quên người phòng Internet kiếm chén cơm bằng gì, add bầu chọn lên thẳng forum, còn chẳng phải chỉ là việc gõ gõ vài ngón tay?

      Quả nhiên, vote cuối năm tạo được tiếng vang rất lớn. Năm mới sắp tới, nơi nơi báo cáo thành tích cuối năm cũng tổng kết học kỳ, sinh viên F cũng muốn qua lần này xem lại những chuyện bát quái xảy ra trong năm nay. Cho nên, khi kết quả thống kê trình tới trước mặt mọi người trong phòng Internet, kết quả cuối cùng nằm ngoài dự đoán —-

      Nam vương giảng đường trường đại học F, là nam thần, là bá vương học tập, là tình nhân trong mộng của vô số bạn — Nghiêm Dịch kết thúc cuộc sống độc thân! loạt bài viết bát quái như rơi vào bể tình với bạn nữ nào đó bên hệ điện tử hay ảnh chụp ngày nào được tôn vinh lên ngôi nhất.

      Phạm Di Đình thề, hồi đầu khi đưa ra dự án này, tuyệt đối có ý định cho bạn tốt Quan An Tĩnh ăn đạn! Nhưng tình huống tại là: người phụ trách trực tiếp ở phòng Internet ghi tên Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh vào danh sách khách quý… trời ui !

      cần điều tra gì nhiều, bọn họ nhanh chóng biết tin Phạm Di Đình với Quan An Tĩnh là bạn cùng phòng, vì vậy nhiệm vụ mời Quan An Tĩnh tham gia party cứ thế thuận lý thành chương rơi xuống đầu bạn Phạm Di Đình. Tuy ngày thường Phạm Di Đình thường hay rãnh rỗi sinh nông nổi thích “bắt nạt” Quan An Tĩnh nhưng tới lúc mấu chốt cũng biết thể bán đứng bạn bè được. Chưa kể nam thần có tình cảm với Quan An Tĩnh hay , ít nhất hai người vẫn chưa chuyện đương, đây là thể chối cãi. Nếu như bất thình lình kéo Quan An Tĩnh xuống nước, cậu ta có trở mặt nhỉ? Nhất là Quan An Tĩnh là xưa nay ít giận nhưng khi giận rồi bùng nổ rất kinh…

      chịu!” Ra khỏi phòng ký túc xá nữ lầu 5, Phạm Di Đình bị Mập giục đến nỗi càng ngày càng mất kiên nhẫn, “Mấy người còn nhân tính hay ? Tui đây vất vả suy nghĩ kế hoạch cho mấy người, cuối cùng còn muốn tui ra mặt làm người ác nữa?”

      Mập: “Cái gì mà người ác? Thấy tụi em quen thân nên mới nhờ em ra mặt.”

      “Quen thân? Ông với cậu ấy thân sao?”

      “…” Mập bị cứng họng, đành phải kiên trì: “Ít nhất, thân bằng em. Thực ra Quan An Tĩnh rất dễ chuyện, chẳng phải năm ngoái cậu ấy cũng chịu lên thi đấu lễ nghi đó sao, cậu thử lần xem sao.”

      Phạm Di Đình suýt nữa là muốn mắng bậy: Bà già nó! So sánh như vậy mà cũng được? Dùng thân phận nữ chính trong chuyện bát quái dự party cần phải có trái tim mạnh mẽ biết mấy!

      “Muốn thử ông thử , tui làm được chuyện bán đứng bạn bè như thế!” Phạm Di Đình năng đầy chính nghĩa, hơn nữa còn công kích Mập: “Ài, tui , ông đừng suốt ngày bám riết lấy tui! Ông hay quá, ông làm tốt quá, chuyện nhờ ông liên lạc với Nghiêm Dịch, làm xong chưa?”

      nhắc thôi nhưng vừa nhắc tới chuyện mời nam thần dự party Mập lập tức ra vẻ bi phẫn: “Cậu đoán? Ngay cả Nghiêm Dịch ở đâu cũng kiếm thấy, đâu mời ta chứ?”



      Đến tối Quan An Tĩnh mới quay về sau giờ tự học, tiêu sái lên lầu bốn nghe thấy tiếng gào khóc thảm thương của Phạm Di Đình.

      biết gần dây áp lực của Phạm Di Đình rất lớn, tuy rất thương cậu ấy nhưng việc trù tính phải điểm mạnh của nên căn bản giúp ích được gì. Hôm nay nghe Mập với chuyện, tuy hiểu tiền căn hậu quả nhưng Quan An Tĩnh vẫn nghe biết cậu ấy phiền não, hơn nữa còn liên quan tới , vì vậy vừa về phòng gọi cậu ấy.

      Phạm Di Đình chịu nổi việc hỏi liên hoàn nên đành phải ra tiền căn hậu quả. Quan An Tĩnh suy nghĩ lát, ngờ lại vui vẻ đồng ý tham gia party của forum!

      Phạm Di Đình bị hành động xả thân cổ vũ của làm cảm động, chỉ kém việc ngồi tại chỗ khóc như bão tố: “An Tĩnh của tớ, cậu yên tâm, việc khác tớ chắc, nhưng tớ tuyệt đối để bọn họ kéo cậu thị chúng! Tin tớ !”

      Híc, dù như vậy cũng chả thấy tốt hơn bao nhiêu…

      Thực ra Quan An Tĩnh mặt thực muốn ủng hộ bạn thân, còn mặt còn lại , trong thâm tâm Quan An Tĩnh nhận định rằng — nam thần tới những buổi party sôi nổi như thế! Vì vậy căn bản có tình huống lúng túng.

      **

      Đêm giáng sinh hôm đó, tất cả đoàn thể lớn trong trường tổ chức hơn mười mấy hoạt động, lễ ăn mừng forum hoạt động tròn năm chỉ là trong số đó nhưng lại thu hút ít sinh viên tham dự. Tuy lúc tuyên truyền ai để lộ ai là người được hoan nghênh nhất forum nhưng câu ám chỉ “Khách vip thần bí” đủ khiến nhìu người ngứa ngáy rồi.

      Hôm nay Quan An Tĩnh tới sớm giúp Phạm Di Đình bày trí lớp học, đến tối lại xen lẫn vào nhóm nhân viên ngồi trong lớp học lớn cỡ này nên khiến nhiều người chú ý. Chờ tới khâu trao giải, khi đứng xếp trong hàng gần mười mấy người chờ lên nhận giải bên dưới sâu khấu mới có người bắt đầu xì xầm: kia chẳng phải là Quan MM trong tin đồn bạn của đại thần đó hay sao?

      Đáng tiếc nhân vật nam chính có mặt, hào hứng tám nhảm của mọi người lập tức giảm hơn phân nửa.

      Mọi việc thay đổi từ lúc này.

      Quan An Tĩnh hoàn thành nhiệm vụ mà Phạm Di Đình giao phó cho , lúc chuẩn bị xuống sân khấu cửa phòng học thình lình bị đẩy mở. Vốn chỉ là việc xen ngang câu chuyện nhưng khi ánh mắt của Quan An Tĩnh vô ý liếc nhìn về người mới tới cứng mình.

      Ai cũng ngờ Nghiêm Dịch tới thiệt.

      Dưới sân khấu bắt đầu vang lên tiếng rì rầm.

      Nghiêm Dịch trước sau vẫn ung dung bình tĩnh, cởi áo khoác lông, lớp áo len màu tro bên trong ra, bên dưới là chiếc quần jean. Thân hình của cao gọn nên dù ăn mặc đơn giản như vậy cũng khiến người ta nhìn thấy thích mắt. Bước chân nhanh nhẹn bước vào phòng học, xuyên qua tầm nhìn của mọi người, Nghiêm Dịch tới xếp cuối hàng.

      “Nhìn lẹ nhìn lẹ! Nghiêm Dịch tới rồi!”

      “Là nam thần thiệt đó ~~~~”

      “Đẹp chết người!”

      Mập lập tức hưng phấn tới nghênh đón: “Sư huynh, cuối cùng cũng tới! Em thiệt sợ thả bồ câu em!”

      Vì dự án mới nên mấy hôm nay Nghiêm Dịch ngày đêm tăng ca, làm ngày làm đêm biết nghỉ hệt như con lật đật, đến vóc người cũng gầy bớt. Mấy hôm trước khi Mập gọi điện nhờ giúp, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đây là lễ giáng sinh, cũng biết Phạm Di Đình giúp tổ chức hoạt động này nên bỗng dưng đổi ý. Điều kiện duy nhất đó là – Quan An Tĩnh phải tham gia. Bởi vì vậy nên Mập mới ngoạm chặt Phạm Di Đình nhả.

      “Lâm thời có việc nên rời khỏi muộn chút.” Nghiêm Dịch giải thích qua loa. Sau đó ánh mắt nhìn ai đó ở cách đó xa.

      Quan An Tĩnh xuống, toàn thân như rơi vào trạng thái trọng lực. thiệt nhiều ngày gặp nam thần, bây giờ gặp , trái tim của đập loạn thình thịch. xuất của Nghiêm Dịch nằm ngoài dự đoán của . Nhưng mùa đông này, thực có rất nhiều việc khiến cảm thấy ngoài ý muốn.

      Giải thưởng mà Nghiêm Dịch nhận là “giải thưởng có cống hiến quan trọng cho forum”, khen có cống hiến trong việc thay đổi bộ mặt diễn đàn. đứng đài, ăn vững vàng, tiêu sái y cũ. Cuối cùng, còn bị MC ép tặng ca khúc. Vốn tưởng đùa giỡn cho vui nhưng bất ngờ nam vương đại nhân lại đồng ý chấp nhận cầu “ an phận” đó!

      Điều này khoa học! Nam vương đại nhân có vẻ ngoài như ánh mặt trời nhưng khí chất lại như tòa núi băng có khi nào lại hát trước mặt công chúng chứ?! Lại còn dùng ánh mắt dịu dàng thắm thiết và xẹt đầy điện hát bản tình ca tặng cho con !!

      You are my sunshine after the rain.

      You are the cure against my fearand my pain.

      Cause I’m losing my mind

      When you are not around

      It is all… It is alll…

      It is all because of you

      *Emily: This song is “Because of you” – linkhttp://www.youtube.com/watch?v=ggG2pmGPbXY

      Khi tiếng nhạc đệm từ từ vang lên, giọng hát ôn nhu của nam thần bay vào lỗ tai, Quan An Tĩnh cảm thấy trái tim như bị người ta nâng lên. Nhút nhát cũng được, có chết nhận cũng vậy, lúc này, Quan An Tĩnh thể tự lừa mình dối người được nữa, luân hãm rồi… còn thuốc chữa nữa, thể nào chối bỏ việc mình thích nữa. tài giỏi đến thế, hoàn mỹ đến thế, khiến lúc nào cũng hy vọng mình phải trở nên ưu tú thêm nữa.

      Nghiêm Dịch đứng sân khấu, khuôn mặt trước sau vẫn nhìn về hướng. Khán giả mới đầu chỉ lo mê say ngắm nhìn nam vương, càng về sau, ánh mắt của mọi người từ từ nhìn về chỗ — bọn nữ sinh ca thán: nam vương đại nhân quá romantic rồi!! Couple Nghiêm Quan rất đáng ! Tối nay forum lại náo nhiệt rồi. Mấy tên tới tham gia hoạt động, tìm góc nào đó khóc !!!

      Trong tiếng hát của đại thần, Quan An Tĩnh hồn lìa khỏi xác: ? Có phải nằm mơ ? Màu sắc khuôn mặt của ngừng thay đổi như cái bóng đèn, từ trắng đổi thành hồng, từ hồng đổi sang đỏ, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu đỏ bầm… nam thần nhìn , nam thần nhìn , nam thần thực nhìn ? Nhưng tại sao? Tại sao nam thần… lại… …?

      Khi Quan An Tĩnh bối rối tới tột đỉnh điện thoại reo lên, mở ra xem tin nhắn, sắc mặt lập tức nguội lại. Chờ nam thần hát hết ca khúc, đến chào hỏi tiếng mà vội vã rời khỏi.

      **

      Sau khi hoạt động kết thúc, Nghiêm Dịch thể chờ nỗi mà muốn biết phản ứng của Quan An Tĩnh, nhưng làm sao cũng kiếm được .

      Mới đầu còn cho rằng toilet hay bla bla… chút nữa quay lại, nhưng chờ khi mọi người rời khỏi gần hết mà Quan An Tĩnh vẫn chưa xuất , Nghiêm Dịch có chút nôn nóng. Tìm hỏi Phạm Di Đình mới biết vừa rồi Lưu Tuấn Hàm , Quan An Tĩnh vừa nhận được tin nhắn ra ngoài ngay.

      Sắc mặt của Nghiêm Dịch chớp cái lạnh lẽo.

      Nghiêm Dịch: “Biết bọn họ đâu ?”

      Phạm Di Đình bị hơi lạnh tỏa ra mình đối phương làm đông cứng, run rẩy há miệng: “ , cậu ấy gấp lắm, em kịp hỏi. Hay là, gọi cho cậu ấy ?”

      KAO, nước tới chân rồi, còn gọi điện gì nữa?! Nghiêm Dịch quay người chạy vội ra ngoài.

      Nhưng trường học lớn như vậy, chỉ lầu học thôi có hơn mười, cho dù nam thần thông minh, tài giỏi cách mấy vào lúc này cũng bắt đầu thấy đuối.

      Đến tột cùng đâu vậy?



      Khi Quan An Tĩnh cảm thấy ngoài trời gió lạnh, cuốn khăn quàng cổ về ký túc xá nữ từ xa nhìn thấy bóng người quen thuộc. Chắc là ảo giác, sao nam thần lại xuất ở đây chứ? Quan An Tĩnh nghĩ thầm. Nhưng sau khi dụi mắt, tới gần hơn, người đó vẫn còn ở đó.

      “Sư huynh… sao lại ở đây?” Đối mặt với nam thần, Quan An Tĩnh bất giác nhớ tới ánh mắt nam thần nhìn mình trong party, giọng cũng dịu dàng hơn, “Tìm em có việc gì hả?”

      Nghiêm Dịch đứng trước cửa ký túc xá nữ rất lâu rồi, lạnh tới sắp cắn nát hai hàm răng: “Có rãnh ? Chúng ta chuyện chút.”

      chuyện…” Gì vậy? — câu hỏi, nhưng Quan An Tĩnh còn chưa đáp ứng Nghiêm Dịch hờn dỗi nắm chặt tay , rằng lôi . im lặng suốt cả chặng đường, Quan An Tĩnh tuy hiểu nhưng chỉ lo đuổi kịp theo nhịp chân của nên kịp hỏi han gì cả.

      Sân thể thao trường F lúc này đen ngòm, chỉ có ánh trăng mông lung soi sáng, là nguồn sáng duy nhất. Nương theo ánh trăng có thể lờ mờ nhìn thấy những đôi tình nhân ngồi dính sát với nhau đấu phân thắng bại.

      Nhưng, bầu khí giữa Quan An Tĩnh với nam thần lại được lãng mạn như thế.

      Nhìn bóng lưng của , Quan An Tĩnh nhìn khuôn mặt của Nghiêm Dịch. Gió lạnh thổi vù vù, nam thần thả tay Quan An Tĩnh ra, chợt bạo dạn mở miệng: “Thằng đó gì với em rồi?”

      Câu hỏi đầu đuôi như vậy, Quan An Tĩnh sao phản ứng kịp: “Hả… ai?”

      Nghiêm Dịch tức muốn chết, giờ còn gặp vẻ mặt vô tội này của , nam thần thực sắp bị nội thương: “Thằng… là Lưu Tuấn Hàm!”

      nhắc tới chuyện này thôi, nhắc tới, Quan An Tĩnh nhớ tới những lời mà Lưu Tuấn Hàm vừa với , mặt chợt đỏ — bất kể ra sao, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên có nam sinh bày tỏ với .

      , có gì cả…” Quan An Tĩnh chột dạ, định chuyện này với nam thần…

      có gì là sao?!” Nghiêm Dịch nổi giận! chờ trước ký túc xá bao lâu Lưu Tuấn Hàm chuyện với bấy lâu. Bây giờ lại với có gì cả, phải thằng ngu!

      Quan An Tĩnh bị dọa. Nhưng, sao trong lòng lại thấy hơi vui vẻ nhỉ…?

      Điểm giận của Nghiêm Dịch tới mức giới hạn. Dù là người lộ cảm xúc ra ngoài nhưng nhịn lâu quá cũng phải bùng nổ! Nhất là vừa rồi vừa dùng sắc đẹp để quyến rũ , hát bài hát đó trước mặt mọi người mà mới chớp mắt tìm Lưu Tuấn Hàm rồi… Hu hu hu… ai đó thực rất thương tâm.

      “Quan An Tĩnh, cho biết rốt cuộc em nghĩ gì?”

      “Em đâu có nghĩ gì…” Nghiêm Dịch phản ứng mạnh như vậy, dù Quan An Tĩnh chậm hiểu cũng đoán được hơ hớ. Tuy ngoài miệng nghĩ gì, nhưng trong lòng ngọt như mật. Phải nhịn, nhất định thể cười!

      Nam thần tiếp tục mặt lạnh, hết những thứ khó chịu trong lòng ra: “ rời khỏi trường học lâu như vậy mà em chưa từng lần gửi tin nhắn hay gọi điện cho là sao? Bây giờ cũng muốn hỏi bài tập nữa, là sao!? xem kịch với Lưu Tuấn Hàm về muộn như vậy, tham gia party mừng tròn năm được nửa biến mất với Lưu Tuấn Hàm, bây giờ em lại với em với thằng đó có gì?! Chẳng lẽ em muốn…”

      — “Nhưng người ta vừa cự tuyệt cậu ấy mà.” Quan An Tĩnh chợt giọng cắt ngang.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :