1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mê muội vì em - Người rơm Aden(45c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15:

      Từ sau khi diễn đàn ầm ĩ vụ “couple số 1 đại học F” “quá khứ” như Quan An Tĩnh cũng tự dưng bị liên lụy đến. Vốn chuyện liên quan của với nam thần từ từ yên ổn sau cơn phong ba trước đó nhưng giờ đây thân phận xấu hổ là “bạn cũ” của nam vương bị mọi người móc ra hâm lại.

      Ở các tiết chuyên môn còn đỡ, trong lớp chỉ có tất cả 6 nữ sinh. Quan hệ của mọi người rất hòa hợp, có lần rãnh rỗi nên ngồi trong phòng ký túc xá tán gẫu có đến chuyện này, Quan An Tĩnh cũng nhân đó giải thích hiểu lầm mạng. Nhưng các tiết tự chọn gặp nạn rồi, cách ngã ba ngã năm bị người ta chỉ trỏ cũng thôi, giờ lại phát triển thành có người chuyên môn lên khóa để “chiêm ngưỡng” bạn cũ của nam vương…

      “Người cũ là ai đâu?”

      “Hàng thứ ba, mặc trang phục màu đỏ.”

      “Ơ, khẩu vị của Nghiêm Dịch tạp quá, đây hoàn toàn cùng loại hình với Du Hiểu Hạm!”

      Bị chú ý như thế khiến Quan An Tĩnh gần đây luôn khiêm tốn thấy quen, vô cùng quen!

      Vốn cho rằng tin tức “hẹn hò” chẳng đáng tin ấy nhanh chóng bị dọn sạch nhưng hôm sau khi Quan An Tĩnh vô tình click mở diễn đàn vẫn thấy nó xuất bảng xếp hạng bài viết hot, độ nóng giảm, đứng sững ngã.

      Nhìn lầu càng xây càng cao cùng chuyện càng bàn càng lớn, trong lòng Quan An Tĩnh xuất chút cảm giác mất mát lạ thường: tại sao lần này nam thần xóa bài viết đó nhỉ? Chẳng lẽ…

      chỉ tâm trạng phiền muộn mà ngay cả việc làm cũng chẳng thuận.

      Suy thần nhập vào người của bạn học Quan An Tĩnh, té lộn cù mèo trong trường.

      Lúc đó trời mưa, vội vàng chạy xuống lầu hai học tiết thí nghiệm, lúc bước xuống bậc thang đế giày bị trượt, mông đít – đầu cổ thay nhau hun nền đất, từ bậc cao nhất té lộn xuống bậc cuối cùng, có té mới biết té là thế nào. Tuy tổn thương tới gân cốt nhưng lên lớp muộn chẳng , lại còn uốn éo tới uốn éo lui, hành động rất bất tiện. lưng bầm tím vệt nhìn thấy mà phải giật mình, sưng vù hai ngày, sau khi mua rượu thuốc về vừa chà vừa gào thét thảm thiết như bị giết mới bớt được chút ít.

      chuyện như ý mọi chuyện đều chẳng ưng. Tâm trạng của Quan An Tĩnh rơi xuống đáy vực.

      Đến tối vẫn ngủ yên, lưng có máu bầm vừa chạm vào ván giường cứng ngắc đau dữ dội, mà trong lòng An Tĩnh cũng nghẹn tức. chỉ là nữ sinh ngành kỹ thuật tầm thường, có gương mặt thiên sứ, cũng chẳng có dáng người ma quỷ hay tài nghệ ngạo nhân, còn mọi người luôn luôn đem so sánh với hoa hậu giảng đường, như vậy quá bất công rồi.

      Phạm Di Đình khuyên : “Nghĩ thông tí, đây là cái giá phải trả cho nổi tiếng. Có câu mà tớ thấy mạng, giờ tặng cho bạn.”

      Quan An Tĩnh tâm trạng vui, nằm ở giường chuyện bằng giọng buồn bực: “…Câu gì?”

      “Kỳ thực có người muốn giải tỏa ức chế mà thôi*, mấy người chửi mắng cậu có lẽ ngay cả cậu là ai cũng biết . Nhân chuyện xảy ra này mà trút hết oán khí từ những chuyện thuận của bản thân như thi đậu, có tiền ăn cơm, có tiền trả tiền trọ, lão xử nữ tìm được bạn trai, lên mình của cậu, giống như tự kiểm điểm bản thân vậy.”

      *Thú phải bái phục Đình muội, =w= nếu dịch nguyên văn là mắc ỉa hay muốn bài tiết

      Quan An Tĩnh nghe mà đầu đầy hắc tuyến.

      Phạm Di Đình lại tiếp tục: “Ai cũng như vậy cả, bọn họ coi cậu là cứt cậu cũng nên coi bọn họ là cứt.” (*Emily: chế ^^~ nhưng nghĩa vẫn tương tự, có điều câu gốc ít thô bỉ hơn)

      Quan An Tĩnh biết miệng mồn của người bạn cùng phòng này gần đây rất thẳng, cái gì cũng dám . Thế nhưng tại, tuy cảm thấy câu có chút thô bỉ nhưng vẫn có đạo lý. Ai bảo Nghiêm Dịch là nam thần hoàn mĩ trong lòng của nữ sinh chứ, nếu ở cùng với người hoàn mỹ tương tự là Du Hiểu Hạm còn tạm chấp nhận được, nhưng nửa đường xuất Quan An Tĩnh nhào ra cạnh tranh khiến cho rất nhiều nữ sinh cam lòng.

      Dựa vào gì lại là ta?

      Thực ra Quan An Tĩnh cũng tự hỏi bản thân vấn đề này rất nhiều lần, tuy chẳng có kinh nghiệm gì nhưng phải là con ngốc có cảm giác. Từng giây từng phút được gần gũi với nam thần đều khắc sâu trong lòng, có vài lần trong đầu toát ra vài suy nghĩ kỳ quái nhưng lập tức bị bản thân chặn lại.

      với , là bầu trời mọi người ngước nhìn, là mặt đất ngưỡng cổ nhìn người khác. phải tự coi bản thân mà thực tế là như thế. Cho nên, dựa vào gì lại là !

      Nghĩ tới đây, Quan An Tĩnh nắm chặt điện thoại trong tay, giơ lên trước mặt lẩm bẩm.

      Mở ra — có điều gì bất ngờ, màn hình điện thoại vẫn như cũ, có nhắc nhở cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn.

      mấy hôm rồi. Từ sau khi ra viện nam thần còn… liên lạc với nữa.

      Quan An Tĩnh dè dặt trở mình, độc thoại trong lòng: được, được! thể nhìn chằm chằm vào điện thoại được, sắp mắc phải chứng OCD* rồi! Tuyệt đối thể nhìn điện thoại tiếp nữa!!!

      *Obsessive compulsive disorder: bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế ấy mà, muốn biết chi tiết xin hãy tra wiki.

      Tắt máy, ngủ.

      **

      Tuần mới sắp đến, thời tiết ngày càng trở lạnh, nhưng nhiệt tình ở tiết tự chọn của sinh viên đại học F vẫn thuyên giảm.

      Thầy giáo của lớp thường thức sân khấu điện ảnh là vị cổ giả đeo mắt kính dày có tơ vàng gọng kính, sắc mặt luôn nghiêm túc. Nhưng đối với tần suất lên lớp ngày càng cao lão nhân gia ông len lén đắc ý, càng về sau càng trực tiếp đứng ở lớp ra vẻ tự hào: trong phần lớn các tiết học tự chọn ở trường đại học F tiết của ông là được… mọi sinh viên quan tâm nhất.

      Mọi người ở dưới chỉ cười . Trong lòng mọi người đều hiểu chuyện này do ai mà ra.

      Nghiêm Dịch giải phẫu xong nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cộng thêm những ngày vắng mặt trước đó nên nam vương gần như lâu lắm rồi chưa lộ mặt trước mặt mọi người. Thế nhưng Nghiêm Dịch càng tới các bạn nữ càng chờ mong, giành chỗ với nhau chờ đợi hoan nghênh nam thần quay về. Chuyện này so với hàng giảm giá, hàng có hạn, hàng hiếm càng đắc khách hơn nhiều.

      xuất của Nghiêm Dịch rất đột ngột.

      Sau khi ăn xong cơm trưa Quan An Tĩnh trực tiếp vào lớp học tiết tự chọn. Bởi vì ngồi quen ở vị trí cùng gần vách nhất nên mỗi lần vào học đều chọn chỗ đó. mặt lật đật học các chữ đơn la tinh, mặt quan sát nhanh xung quanh, phòng học xếp hình bậc thang vốn vắng vẻ nay bị các sinh viên chiếm hết chỗ. Đồng thời Quan An Tĩnh còn chú ý thấy: hàng chót bên dưới được nam thần thích nhất hiểu sao bỗng dưng đắt khách, mỗi lần học đều có đám nữ sinh tổ chức thành nhóm tiền vệ chiếm lĩnh.

      Cho nên khi nam vương đại nhân bất ngờ xuất trong lớp học vị trí của sớm bị chiếm mất. Chỉ còn lác đác vài vị trí ở hàng chót đó khiến cho mọi người có chút hoài nghi biết có phải vì để tiếp cận nam thần mà các nữ sinh đó chừa lại hay .

      Nghiêm Dịch xuất khiến cho xung quanh tưng bừng cả lên, Quan An Tĩnh cúi đầu học từ đơn cũng nhanh chóng phát ra .

      Nam vương đại nhân luôn được bạn bè đánh giá là: ngọc thụ lâm phong, đẹp trai tuấn tú. Càng có cách khoa trương hơn, khen người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ banh! Vóc người của rất cao, cả người đầy khí chất chói lòa, rất năng động. Cho nên dù chỉ đứng cách tùy ý cũng có sức hút khiến bạn thể dời mắt ra chỗ khác.

      có chuẩn bị bất cứ tâm lý nào, ánh mắt của Quan An Tĩnh cứ thế mà rơi lên người nam thần. Trong giây phút đó, có chút kinh hỉ, cũng có chút hoảng hốt. Tuy Quan An Tĩnh phải “– nữ”, cũng thích nhìn mặt mà bắt hình dong. Thế nhưng, thế nhưng lâu ngày gặp như vậy, nam thần vẫn đẹp trai như trong ấn tượng — Ồ! phải! Hình như còn đẹp trai hơn cả trong trí nhớ, càng có chút mờ ảo hơn… [Nè, bạn học Quan, đừng xấu hổ, đừng ngại ngùng nữa!]

      Chiều cao của Nghiêm Dịch cao hơn bậc bàn nên tầm nhìn rộng, ánh mắt lướt qua cái phát vị trí của bị người ta chiếm lấy. Sau phút, ánh mắt của theo bản năng lướt nhìn các ngõ ngách trong phòng học. tới vài giây tập trung nhìn tới vị trí của ai đó cúi đầu, hai má hơi hồng hồng.

      Ai… gặp nhau lâu như vậy nhưng tại sao cả nhìn mà cũng chịu nhìn nhỉ? Nghiêm Dịch thở dài trong lòng. Vì để lên khóa này nên sau khi họp buổi sáng ở Kỳ Thuật xong chạy xe như bão táp tới đây!

      Sắc mặt nam thần chìm nghỉm, rốt cuộc cũng giang chân bước .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16:

      Sắc mặt nam thần chìm nghỉm, rốt cuộc cũng giang chân býớc ði.

      Mà cũng lúc đó Quan An Tĩnh cố tránh né tầm mắt của mọi người thấy trong lòng khác lạ. thấy Nghiêm Dịch về rồi, thấy đứng ở đó nhưng hiểu tại sao trong lòng — có hơi khẩn trương.

      kỳ lạ! Tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như thế chứ! Cũng đâu phải lần đầu tiên thấy Nghiêm Dịch, cũng phải lần đầu tiên biết Nghiêm Dịch cao lớn cỡ nào, mộng huyễn cỡ nào… Nhưng tại dòng máu trong người sôi trào lên, trái tim đập “binh binh” vì phát hoảng, bên tai phảng phất như nghe thấy tiếng động vọng lại từ xa.

      Nghiêm Dịch nhanh chậm bước lên bục, cử động đôi chân dài ngoằn bước qua hàng đầu tiên trong cái nhìn tò mò, ánh mắt nhìn thẳng về trước.

      Quan An Tĩnh cố gắng chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, vất vả lắm mới loại trừ hết tạp niệm nhưng khi ngẩng đầu thấy ánh mắt của mọi người ngoắc lên 45 độ nhìn nam thần, còn ánh mắt của nam thần nhìn !

      Cảm giác như nằm mơ vậy.

      Chỉ thấy nam thần thản nhiên tới hàng chính giữa, dừng lại: “ có lỗi, cho tôi vào trong ngồi được ?”

      Nam sinh ngồi đầu dãy lập tức đứng lên cho nam thần qua. Sau đó… sau đó… Nghiêm Dịch linh hoạt qua con đường hẹp cách tiêu sái, cứ thế thản nhiên tới bên cạnh Quan An Tĩnh.

      Bây giờ, còn từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng của Quan An Tĩnh nữa rồi.

      “Chỗ này có ai ngồi ?” Tuy đáp án rành rành nhưng nam thần vẫn lễ phép hỏi câu.

      Quan An Tĩnh hồn phi phách tán khó khăn trả lời: “ có…” Thế nhưng nhất định phải ngồi ở chỗ đó sao? Ngồi… ở gần ?

      Nam thần cười cười, quyết đoán ngồi xuống.

      Thế giới của Quan An Tĩnh bắt đầu xoay cuồng, tuy phải thực nhưng nụ cười dịu dàng đến cực điểm của Nghiêm Dịch khiến có cảm giác như thế.

      Sau đó… chắc có sau đó rồi…

      Quan An Tĩnh cảm thấy tất cả giác quan cơ thể bỗng dưng chậm chạp, cảm thấy mình… gần như bay mất rồi.

      Cuối cùng bên tai vang lên từng đợt xì xèo kéo Quan An Tĩnh hồn lìa khỏi xác trở về thực tại.

      “Tình huống gì đây?”

      “FA trở mình? Người thực việc thực?”

      “Nam vương MAN quá mất, xem ra Du Hiểu Hạm buộc phải ra mặt rồi ~~~”

      Quan An Tĩnh vừa trở về thực tại xung quanh ầm ĩ bàn tán những lời tương tự. Trong tiếng động ầm ĩ cũng nghe được vài suy đoán như “chính danh”, “thượng vị”, mỗi lần đều cảm thấy sởn cả gai ốc.

      Trái lại Nghiêm Dịch chút hoang mang mà lấy vở ghi chép ra, cây viết gắn bi đỉnh linh hoạt đảo quanh ngón giữa tay phải của , giống như từ lâu miễn dịch với ánh mắt cùng lời đàm tiếu ở bên ngoài.

      Cũng phải, từ thời trung học nam thần bộc lộ tài năng rồi. Thành thử luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người; tuy Quan An Tĩnh rất quen nhưng với Nghiêm Dịch lại bình thường như cơm bữa.

      Nhìn nét mặt trấn định, tự nhiên của Nghiêm Dịch ngồi bên cạnh Quan An Tĩnh bắt đầu cảnh tỉnh: cùng lắm chỉ ngồi học chung thôi, sao cả! Tại vì chỗ ngồi thường ngày của nam thần bị chiếm nên mới buộc ngồi gần , chuyện rất bình thường! Người ta YY, hoảng hốt, chẳng lẽ cũng phải YY, thông đồng làm bậy chung sao?

      Đương nhiên được!

      Giáo sư cổ giả bục bắt đầu giảng bài. Quan An Tĩnh cố giữ bình tĩnh, dự định muốn dốc hết tinh thần vùi vào bài giảng. Thế nhưng nhìn miệng thầy lúc khép lúc mở lại bắt đầu mất kiềm chế mà nghĩ ngợi — nhìn khí sắc của nam thần tệ, chắc cơ thể bình phục hẳn rồi…; tin tức diễn đàn, biết chưa nhỉ? Nếu như biết tại sao lại xóa bài viết nữa? Chẳng lẽ…

      STOP !!

      Vì sao lại nghĩ mấy chuyện đó, nó liên quan sao? ?!!

      Quan An Tĩnh thực muốn điên ! Cầm đại cây viết lên cúi xuống múa bút…

      Thế nhưng, khi đó, Quan An Tĩnh cúi đầu xuống chợt phát trước mặt nhiều thêm thứ — nhìn kĩ, nó rất quen mắt, ra là vở ghi chép bìa màu đen của .

      Quan An Tĩnh nhanh chóng liếc nhìn Nghiêm Dịch ở bên cạnh, chỉ thấy nam thần nhìn thẳng phía trước, dáng vẻ nghe giảng rất chân thành — lại , bên mặt của nam thần rất dễ nhìn nha. Góc cạnh ràng, có cảm giác lập thể, quả thực là nhân vật ra từ trong truyện manga…

      OH NOOOOOOOOOOOOOO !! STOP ! Please, dừng lại !!!

      Quan An Tĩnh sắp khóc rồi…

      Quay đầu lại, cầm vở ghi chép của mình lên, lúc bực bội định ghi chép thêm bất ngờ phát trong vở kẹp tờ giấy trắng.

      Mở ra xem — cám ơn vở ghi chép của em. Nghiêm Dịch.

      Nhìn thấy hàng chữ đó, Quan An Tĩnh hiểu ngay. ra do ngại tiện chuyện trong giờ học nên Nghiêm Dịch mới viết lên giấy hết những gì muốn .

      Quan An Tĩnh là nương tri thư đạt lễ, có lý gì mà người khác cám ơn còn lại phản ứng. Vì vậy viết ngay ba chữ “đừng khách sáo”, nghĩ tiếp, lại viết thêm câu: Sư huynh, sức khỏe của sao rồi? Rồi cẩn thận dè dặt đưa trả lại.

      Nghiêm Dịch mặt biểu tình mở giấy ra, khóe miệng nhếch lên đường cong rất khó phát : bình phục hẳn rồi, hôm nay bắt đầu trở về trường. Vừa rồi thấy có bất ngờ lắm ?

      Quan An Tĩnh nhìn dòng chữ ẩu thả mà nam thần viết, trong lòng vui vẻ cách khó hiểu: có, hoàn toàn ngờ lại từ trời giáng xuống!

      Nam thần tiếp tục dùng cách này để tán gẫu: gần đây bận lắm ? Lớp toán cao cấp sao rồi?

      Quan An Tĩnh thành trả lời: bình bình, còn mày mò. sao? Mấy hôm nay nghỉ ngơi ở nhà hả?

      Nghiêm Dịch: Kỳ Thuật vừa nhận hạng mục mới, mấy hôm nay đều ở công ty.

      Hai người kẻ qua người lại, câu rồi lại câu tán gẫu với nhau. Sau khi hỏi thăm nhau xong lại bắt đầu thảo luận chuyện xảy ra vào hôm nay ở lớp. Hoàn toàn thấy cách thức tán gẫu ấy nhàm chán cùng phiền phức… tán gẫu mãi đến hết nửa tiết mới phát trang giấy nho viết đầy những đoạn đối thoại của họ, hơn nữa còn thể tìm ra chỗ trống viết tiếp.

      Quan An Tĩnh tìm thấy chỗ viết thêm, định xé giấy tập của mình viết tiếp lại nghĩ hay là dừng vậy… giống như ảnh hưởng việc học của đại nhần nha. Mà cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm, khi trở về tra baidu qua là được, cần gì phải phiền Nghiêm Dịch như vậy?

      Quan An Tĩnh hơi nghiêng đầu mỉm cười hối lỗi với Nghiêm Dịch, tay chỉ chỉ tờ giấy, ra hiệu giấy kín rồi. Nghiêm Dịch gật đầu, cũng thêm gì nữa.

      Quan An Tĩnh cẩn thận gấp tờ giấy đó lại kẹp vào trong vở ghi chép. Sau khi kiểm tra lại hai lần mới bắt đầu hoàn toàn chú tâm vào tiếng nhạc quanh quẩn bên tai.

      Thời gian trôi qua vội vàng.

      Khi tan học các sinh viên khi qua bàn của Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh cố ý chậm lại. Quan An Tĩnh yên lặng thừa nhận chú ý của mọi người, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương. Cũng may nam vương sớm quen nên bọn họ thích cứ nhìn cho . cũng vội rời khỏi mà ngồi đó ung dung lật tập, hoàn toàn mặc kệ mấy cái chỉ trỏ của mọi người.

      Đợi khi học sinh tụm tốp năm tốt ba rời gần hết Nghiêm Dịch mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      “Tiết sau là gì?”

      Quan An Tĩnh rất bội phục trước tỉnh táo bình tĩnh của Nghiêm Dịch, lúc này mới nhỏm thở phào: “… nguyên lí thông tin.” Nhưng vừa đọc tên tiết sau Quan An Tĩnh chợt như nhớ ra chuyện gì, động tác thu dọn cũng nhanh hơn.

      “Đừng gấp, còn đủ thời gian mà.” Nghiêm Dịch , động tác cũng tự chủ mà nhanh theo.

      **

      Chẳng phải phần bên hông của Quan An Tĩnh bị thương sao. Nhìn đường chạy ra phòng học như gấp tiểu tiện, Nghiêm Dịch cảm thấy quái lạ. ràng cách giờ vào lớp còn tới 15 phút, hai dãy lầu học cũng cách nhau xa lắm, sao Quan An Tĩnh lại gấp gáp như vậy nhỉ?

      Nhưng rồi, khi Nghiêm Dịch khó hiểu theo ra khỏi dãy lầu học biết đáp án.

      Ở cửa vào chính, nam sinh mặc áo thể thao màu trắng cưỡi xe đạp nghiêng đầu nhìn lối ra.

      Lưu Tuấn Hàm — Nghiêm Dịch biết cậu ta. Bọn họ từng giao thủ ở sân bóng.

      Quan An Tĩnh hòn toàn biết trong lòng nam thần xảy ra biến hóa, nhìn thấy Lưu Tuấn Hàm chờ sẵn bước chân nhanh hơn, lại ngờ Nghiêm Dịch ở bên cạnh thình lình “khụ” tiếng. Lúc này Quan An Tĩnh mới nhớ giải thích với nam thần: “Sư huynh, bạn học chờ em, ngại, em trước nha!”

      Nghiêm Dịch còn chưa kịp Quan An Tĩnh tựa như bé thỏ trắng chạy nhảy ra ngoài.

      Cách khoảng cách, nam thần chỉ thấy mang vẻ xin lỗi vài câu với Lưu Tuấn Hàm. Sau đó ôm cặp ngồi tự nhiên lên ghế sau xe đạp.

      Lưu Tuấn Hàm cũng đạp ngay mà chuyển đầu xe về dãy lầu lớp học số 2. Quan An Tĩnh ngồi thẳng lưng ở đằng sau nhìn thấy Nghiêm Dịch còn đứng dưới dãy lầu chưa vung vẫy bàn tay nhắn, mở miệng thành lời nhưng thốt ra tiếng “Bái bai” rồi vô tâm vô phổi mỉm cười.

      Nghiêm Dịch đứng sững tại chỗ, nụ cười mặt tắt dần.

      Xe đạp cùng người ngồi xe biến mất khỏi tầm nhìn, nam vương đại nhân mặt mũi đen thui về phòng ngủ, trong lòng cảm thấy khó chịu nhất từ trước tới giờ…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17:

      Tối hôm đó, Mập lên lớp cả ngày mệt tới mức sắp hộc máu rồi nhưng khi vừa về tới phòng ngủ khi khổng khi lại bị “thẩm vấn” chập.

      Vì chuyện xử phát trước đó nên Mập về tình về lý đều thấy biết ơn Nghiêm Dịch, quả thực xem Nghiêm Dịch như ân nhân cứu mạng. Cho nên đừng thẩm vấn, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu cậu đều từ nan.

      Từ miệng của Mập, Nghiêm Dịch nhanh chóng biết về chuyện Quan An Tĩnh té bị thương.

      Quan An Tĩnh quả nhiên là sinh viên ngoan, sau trận mưa hôm đó chẳng những nhịn đau vào phòng y tế mà vẫn lên lớp học hết tiết thí nghiệm. Lưu Tuấn Hàm thấy phản ứng chậm chạp cùng tay xoa eo của thấy lạ. Hỏi ra mới biết vừa bị trật eo.

      Lúc đó Lưu Tuấn Hàm có chút hảo cảm mơ hồ từ lâu với bạn học Quan An Tĩnh nên vừa nghe vậy liền lập tức cau mày hỏi tại sao tới phòng ý tế khám. Quan An Tĩnh trước giờ phải là thứ con biết làm nũng yếu đuối như búp bê, chỉ khoát tay cười sao.

      Thế nhưng Quan An Tĩnh kiên cường kiên cường nhưng vẫn có đôi lúc chống cự nổi. Lưu Tuấn Hàm nhìn thấy dáng vẻ nhịn đau của lập tức lấy thân phận lớp trưởng ra làm lá chắn, kiên trì đòi chở về phòng ngủ. Quan An Tĩnh thấy từ chối có kết quả, lại nghĩ trước đây Mập cũng từng có nghĩa vị phải hộ tống bạn học nữ bị gãy xương tới mấy tuần nên tâm lý cũng trở nên thoải mái.

      Lớp trưởng phải biết vì nhân dân phục vụ. Nghĩ vậy, Quan An Tĩnh cũng làm màu nữa.

      Thế nhưng ngờ Lưu Tuấn Hàm chở chuyến chở tới mấy ngày. Càng về sau kéo dài thành đưa đón…

      Cả kiện được ra khỏi mồm của Mập phát triển rất tự nhiên. Hiển nhiên, tấm lòng của Lưu Tuấn Hàm đối với Quan An Tĩnh ra sao người ngoài trước được.

      Bề ngoài nam thần như tùy ý nghe Mập kể lại việc còn gõ bàn phím cạch cạch như có chuyện gì xảy ra nhưng trái tim lại phập phồng bất định: đối thủ thua kém mình. Nhưng tại mình có nên tiếp tục dùng khổ nhục kế nữa …?

      Tất nhiên Nghiêm Dịch phải là người có sáng ý. Tuy rằng có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện thế này, nhưng với chỉ số thông minh 180 đường đường là nam vương đại nhân sao lại có cách chứ!

      Cho nên, tối đó Quan An Tĩnh nhận được tin nhắn an ủi của Nghiêm Dịch: nghe eo của em bị trật, sao chứ?

      Lúc đó Quan An Tĩnh ngồi trước bàn ngẩn người nhìn chằm chằm vào tờ giấy tám chuyện hồi trưa. lâu lắm rồi màn hình điện thoại của mới chớp nhoáng tên của nam thần khiến vui vẻ ra lòng, muốn giấu cũng sao giấu được.

      Phạm Di Đình nhìn ai đó cười ngớ ngẩn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, kết hợp với tin tức bát quái diễn đàn giữa và Nghiêm Dịch nét mặt lộ ra dáng cười mập mờ: “Sao vậy? Nam vương đại nhân lại tìm cậu à?”

      Quan An Tĩnh tranh thủ thu hổi lại nét vui vẻ, hơi ngượng ngùng gật đầu, miệng lầm bẩm: “… sao cậu biết?”

      Ánh mắt Phạm Di Đình nhìn nhanh chóng chuyển sang thái độ khinh khỉnh — ui cha cha! Nhìn dáng vẻ thẹn thùng lúc này của cậu có đui mới nhận ra đó !?

      Quan An Tĩnh cúi thấp đầu hơn. Làm sao giờ… tại kiềm chế được cảm xúc mà!

      Mà ở bên kia Nghiêm Dịch biết chuyện gì xảy ra, đợi trái đợi phải mãi mà chưa thấy trả lời nên có chút đứng ngồi yên. Nhìn điện thoại lúc sáng lúc tối, dứt khoát nhắn thêm tin nữa: “Nghe Mập em chưa khám bác sĩ, như vậy tốt lắm. Ngày mai rãnh chứ, tới đón em bệnh viện khám.”

      Quan An Tĩnh còn tìm từ để nhắn lại tin mới được gửi tới. Chỉ với hai chữ “đón em” đơn giản khiến bắt đầu luống cuống tay chân. phải muốn nghĩ ngợi lung tung nhưng hành động của nam thần thực khiến cho phải hiểu lầm… [Tác giả: E hèm, xin hỏi Quan MM, xác định chỉ là hiểu lầm thôi sao ?! Bộ có hiểu lầm nào mà kéo dài lâu tới như vậy hả!]

      muốn phụ lòng tốt của nam thần, cộng thêm chút tư tâm, Quan An Tĩnh dè dặt nhắn: sáng mai có tiết, cám ơn sư huynh : D

      Nghiêm Dịch thấy thấy tin nhắn trả lời mong mỏi nãy giờ, rốt cục cũng cảm thấy mĩ mãn.

      **

      Ngày hôm sau nam thần tới sớm đón Quan An Tĩnh.

      Quan An Tĩnh cho rằng eo lành bớt rồi nên cùng lắm chỉ tới bệnh viện công cách trường học xa thôi. Nhưng nam thần lại lái xe mạch tới bệnh viên xếp thứ ba trong nội thành!

      Tuy trong thời gian làm việc nhưng người trong bệnh viện vẫn tấp nập tới lui. Đừng phòng khám của các chuyên viên, đến cả phòng khám bình thường số người chờ khám cũng rất đông. Quan An Tĩnh nhìn thấy trận hình như thế vội vàng đuổi theo với Nghiêm Dịch sao, cần khám. Nhưng nam thần thuận theo , dẫn quẹo tới quẹo lui lên tầng hai mươi.

      Cửa thang máy mở ra, tiếng ồn ào còn, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh. Quan An Tĩnh còn nghi hoặc Nghiêm Dịch đẩy cửa phòng khám.

      , cháu tới rồi.”

      Quan An Tĩnh còn chưa kịp thấy ai nghe Nghiêm Dịch gọi câu như vậy. Chốc lát sau bác sĩ nữ mặc áo blue trắng có khí chất rất cao bước ra. Quan An Tĩnh nhận ra đó là ra của Nghiêm Dịch là thầy thuốc.

      Quan An Tĩnh thấy mình mẩy cứng đơ, bối rối nhìn đại thần. Nhưng Nghiêm Dịch cười ngồi xuống chỗ, dáng vẻ như chuyện chẳng liên quan gì tới , như chẳng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.

      Dụ sao cũng phải chào hỏi, Quan An Tĩnh cắn răng: “…”

      “An Tĩnh ngoan.” Nghiêm Khả Khiết hài lòng.

      Người vô tình người nghe có ý, tiếng “An Tĩnh” ấy thốt ra khỏi miệng khiến nam thần ngồi bên salon sửng sốt. Quan An Tĩnh len lén quay lại nhìn với tần suất rất , ánh mắt đầy nghi hoặc: còn chưa tự giới thiệu mà, sao lại biết mình tên An Tĩnh vậy nhỉ ?!

      Nghiêm Khả Khiết là bác sĩ khoa sản phụ ở bệnh viện này, cũng có chút tiếng tăm trong xã hội. Nhưng tổn thương phần hông của Quan An Tĩnh nằm trong phạm vi của . hành lang tầng hai mươi, ba người quẹo cua bước vào phòng khám khác. Có người quen nên trình tự đăng ký được giảm, Quan An Tĩnh trực tiếp được đưa tới trước mặt bác sĩ.

      Đó là bác sĩ nữ lớn tuổi, thoạt nhìn rất có kinh nghiệm. Sau khi hỏi thăm qua loa bắt đầu thành thạo nắn bóp. Tuy chỗ té bị thương còn sưng nhưng lúc chưa bị ai đụng vào chẳng sao, giờ lọt vào tay của bác sĩ khiến ăn ít đau đớn. Phần trán trơn bóng từ từ đổ mồ hôi lạnh dày kín, lại còn phải trả lời đủ hết vấn đề của bác sĩ.

      “Eo có dễ chịu hơn chút nào chưa?”

      “…có…”

      “Chỗ này sao, có đau ?”

      “Đau… hít — đau quá !!” Bị cảm giác đau đớn đột kích, giọng của Quan An Tĩnh chợt cao hơn, mạnh mẽ túm lấy tay áo của Nghiêm Dịch: “Bác sĩ, chút, chỗ đó đau quá!”

      Bác sĩ sớm chai sạn trước những phản ứng này của bệnh nhân nên mí mắt chẳng động đậy chút nào mà vẫn làm tiếp. Nét mặt của Quan An Tĩnh từ từ uốn éo, hai tay nắm Nghiêm Dịch hề buông lỏng.

      “Thầy Hoàng, bạn nhà cháu bị nặng lắm ?” Nghiêm Khả Khiết ở bên hỏi.

      “Coi tình hình này lúc đó có lẽ được xử lý nhanh đúng ? Coi như tốt.”

      Nghiêm Khả Khiết lòng, gật đầu, xoay người lấy cùi chỏ chọt chọt Nghiêm Dịch mãi lên tiếng: “Nghe thấy chưa? có chuyện gì đâu, mặt mày đừng nghiêm như vậy.”

      vừa thế Quan An Tĩnh cũng nhịn mà ngước đầu nhìn nam thần. Toàn bộ chú ý của Nghiêm Dịch lúc này đều tập trung mình , nhìn đau đớn nhe răng chỉ hận mình thể bị thương thay . Cho nên khi Quan An Tĩnh nhìn chỉ thấy Nghiêm Dịch nhíu chặt chân mày, miệng mím lại, quả nhiên nghiêm túc có thừa!

      Hồi nãy còn đau đớn oa oa kêu gào, chớp mắt an tĩnh lại.

      Quan An Tĩnh hơi hoảng hốt: nam thần… như thế… là lo cho sao?

      bé, cởi áo của cháu ra chút.” chờ nàng suy nghĩ gì thêm bác sĩ Hoàng ở đằng sau lại phân phó.

      Quan An Tĩnh nghe bác sĩ xong lặng lẽ buông tay của Nghiêm Dịch, từ từ cởi áo….

      Thế nhưng, Nghiêm Dịch chưa .

      Mở nút, cởi áo khoác ra…

      Nghiêm Dịch vẫn còn ở.

      Bác sĩ muốn cởi áo vén lưng lên xem vết thương, nhưng Nghiêm Dịch còn ở chỗ này, sao dám vén chứ ?!

      Nam vương đại nhân chỉ còn ở lại thôi mà còn dùng ánh mắt vô cùng thản nhiên, lẫn chút tạp chất nào nhìn . Khiến cho Quan An Tĩnh thấy người thuần khiết chính là bản thân ! Trời ạ, biết làm gì bây giờ?

      Sau khi trao đổi ánh mắt mấy hiệp — “Nè, người ta sắp cởi áo đó! Chú mày còn nhìn nữa?!” Nhìn hai bạn “mắt mày lại”, đại nhân rốt cục cũng nhịn nổi nữa mà lên tiếng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18:

      Lúc Quan An Tĩnh bước ra khỏi phòng khám của bác sĩ Hoàng phát hành lang chỉ còn lại mình Nghiêm Dịch.

      Nam thần tới trước mặt , nét mặt vẫn nghiêm túc như trước: “Sao rồi?”

      Quan An Tĩnh lắc đầu, tâm tư phiêu phiêu. Biểu cảm vừa rồi của Nghiêm Dịch khiến thấy hơi thụ sủng nhược kinh, hơn nữa lúc này còn hỏi câu đó, chẳng hiểu vì sao trong đầu lại đột ngột nhớ lại tình tiết trong phim đài TVB: nữ trư bị thương, nam trúc mã lo lắng bồi hồi ở cửa ra vào phòng cấp cứu… bác sĩ mặc áo blue trắng với nét mặt nghiêm túc bước tới, nam trúc mã lòng nóng như lửa đốt xông tới, còn miệng lời kịch tương tự như Nghiêm Dịch.

      Thế nhưng … vốn chẳng phải là nữ trư nha. Tuy từng nghĩ tới chuyện thiết thực như vậy nhưng cũng chính ngay lúc đó nó bị đá văng mất tiêu. Nhưng tại sao nam thần lại…

      Đừng suy nghĩ nhiều, đừng suy nghĩ nhiều, đừng suy nghĩ nhiều… Quan An Tĩnh mặc niệm trăm lần.

      Nghiêm Dịch thấy hai gò má của ửng hồng còn cho rằng nhịn đau muốn . Thành thử kiềm chế được mà bước tới bước, nhàng đưa tay đỡ lấy .

      “Bây giờ còn đau hả?” Ánh mắt của nam thần cực kỳ dịu dàng.

      Chỉ chạm thôi nhưng Quan An Tĩnh lập tức hồn về chỗ cũ, tỉnh táo lại, liên tục hơn mười tiếng “ còn.”

      Nhìn dáng vẻ vội vàng lúng túng có chút ngốc của , Nghiêm Dịch nhướng mày cười: “ còn tốt rồi. Chiều nay em còn tiết, chúng ta về thôi.”

      “Khoan .” Quan An Tĩnh gọi nam thần: “Trước khi về, em muốn tới cám ơn… ách, …”

      Nam thần quay đầu lại nở nụ cười điên đảo chúng sinh, đáp ứng: “Được.”

      **

      Lúc hai người trở lại phòng khám của Nghiêm Khả Khiết lần nữa trong phòng nhiều hơn người.

      “Xin lỗi, quấy rầy cuộc trò chuyện của các vị chứ?”

      “Ớ, có, vào .” Nghiêm Khả Khiết vừa mời Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh vào vừa giới thiệu với người đàn ông trung niên ở đối diện: “Viện trưởng Du, đây là cháu trai Nghiêm Dịch của tôi, còn đây là bạn của cháu nó.”

      “Chào Du viện trưởng.”

      “Chào Du viện trưởng.”

      “Ngoan ngoan, ngồi, mau ngồi.” Viện trưởng Du thoạt nhìn rất hiền lành, khi mỉm cười rất có sức lôi cuốn: “ trùng hợp, vừa rồi còn chuyện về cháu, chớp mắt đó gặp được rồi.”

      Quan An Tĩnh vốn chỉ muốn câu cám ơn với Nghiêm Khả Khiết nhưng ngờ lại gặp được nhân vật bự ở bệnh viện. Hơn nữa nghe giọng điệu của viện trưởng đây dường như có quen biết với nam thần. Điều này khiến bắt đầu rối rắm, ngồi cứng nhắc salon, dám nhúc nhích dù chỉ chút .

      Nghiêm Khả Khiết tiếp lời: “Tiểu Dịch, nghe viện trưởng Du Kỳ Thuật các cháu phát triển chương trình chẩn bệnh thông minh cho bệnh viện đây? Sao chuyện lớn như vậy mà cháu lại cho . Cháu có tham gia dự án này ?”

      Nghiêm Dịch mỉm cười gật đầu: “Vừa mới ký hợp đồng đầu tuần này, tại chỉ mới có ý tưởng tổng quan. Có rất nhiều chi tiết vẫn chưa xác định. Chờ sau khi lập trình xong còn phải nghe qua vài ý kiến của nhân viên chuyên nghiệp mấy nữa.”

      “Là vậy cũng phải cho biết trước tiếng. Thằng oắt cháu chẳng chịu gì với cả.” Tuy rằng Nghiêm Khả Khiết giọng trách cứ nhưng ít nhiều gì vẫn toát ra chút tự hào về Nghiêm Dịch: “Nếu như hôm nay viện trưởng Du còn chưa biết đó.”

      “Trước khi chưa được ký duyệt chính thức chưa công bố được, vì vậy cháu cũng dám lung tung. Bây giờ viện trưởng Du đồng ý cháu có thể yên tâm tuyên bố tin tức này.” Nghiêm Dịch vẫn chút hoang mang, hai vị trưởng bối đều mỉm cười tán dương: “May mà có viện trưởng Du nên mới có thể bắt đầu dự án này. Nếu tín nhiệm của ngài dành cho chúng tôi Kỳ Thuật cũng có được hợp đồng lần này.”

      Viện trưởng Du rất ưa thích người thanh niên tướng mạo tuấn, ăn khéo léo có chừng mực, cười rất hiền lành: “Hệ thống tự động chẩn bệnh là thứ rất tiên tiến, ngoại trừ giao cho những người trẻ tuổi vừa sáng tạo vừa có năng lực như các cháu tôi cho rằng ai có thể thích hợp hơn được nữa. Bác sĩ Nghiêm, đứa cháu này của ghê gớm. Tuổi còn là trung tâm ở công ty rồi. Lần trước tôi đại học F tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, viện trưởng Tôn cũng từng khen cháu.”

      Từ tới lớn, Nghiêm Dịch nhận được vô số lời khen ngợi nhưng đối với khen ngợi của viện trưởng Du, vẫn giữ tác phong khiêm tốn: “Viện trưởng quá khen rồi, là Kỳ Thuật biết dạy nhân viên.”

      Bọn họ lại tiếp tục chuyện với nhau, còn nhắc tới chút vấn đề chuyên nghiệp về y học cùng hệ thống tự động chẩn bệnh. Quan An Tĩnh đều có hiểu biết ít về hai vấn đề này nên thực giống như người dốt nghe đọc sách trời. Chẳng qua vẫn nhạy bén nắm bắt được — “Du”, họ này thường thấy, mà vị viện trưởng này dường như có hơi quen mặt.

      Suy đoán của Quan An Tĩnh được Nghiêm Dịch xác thực đường về.

      “Viện trưởng Du là ba của Du Hiểu Hạm.”

      Quan An Tĩnh lén nghĩ — quả nhiên.

      Hệ thống tự động chẩn bệnh, vừa nghe là biết đây chẳng phải là dự án . Giao cho công ty có kinh nghiệm non trẻ như Kỳ Thuật chịu rất nhiều áp lực. Mà người ta lại là bệnh viện top 3, muốn tiền có tiền, muốn người có người, tại sao lại cam tâm tình nguyện giao việc phát triển cho Kỳ Thuật chứ? Trừ phi…

      Nghiêm Dịch vừa lái xe vừa tiếp tục : “Dự án này có thể lọt vào tay của bọn có phần lớn nguyên nhân là do con của ông ấy thực tập ở Kỳ Thuật. Thế nhưng bọn nhất định dốc hết sức mình hoàn thành, lấy thực lực để giành tiếng .”

      Trong chiếc xe kín mít, thanh của nam thần vang dội nhưng hết sức kiên định. Quan An Tĩnh ngồi ở ghế phụ lái có thể nhìn thấy đường cong mềm mại ở bên mặt của , có thể cảm nhận được lòng nhiệt huyết cùng đắc ý của . Quan An Tĩnh hiểu chuyện làm ăn lắm nhưng 100% tin tưởng vào năng lực của nam thần.

      “Ừ, em tin.” Nghiêm Dịch có thể làm được, tin.

      “Chỉ với câu của ?”

      “Với…” Quan An Tĩnh suy nghĩ: “Với lòng tin mà em dành cho .” (*Emily: mập mờ quá, gian tình quá)

      Nghiêm Dịch mỉm cười: “Được, cố gắng để khiến em phải thất vọng.”

      Quan An Tĩnh hiểu thấu ý tứ trong lời của nam thần mà trái lại hỏi: “Phải rồi, sư huynh, Du Hiểu Hạm, chị ấy làm gì trong Kỳ Thuật vậy?”

      “Về mặt nhân lắm. Em quen với ấy hả?”

      Bị nam thần hỏi như vậy làm Quan An Tĩnh nhớ tới tình hình gặp mặt hoa hậu giảng đường lần trước ở bệnh viện, người ta ngay cả là ai cũng chẳng biết sao dám quen chứ. Quan An Tĩnh lắc đầu: “ quen… chỉ biết nhau khi tham gia thi đấu thôi. Hơn nữa, chị ấy nổi danh như vậy, mọi người ai mà biết chị.”

      “Là thi đấu lễ nghi hả?”

      “Ơ, cũng biết giải thi đấu lễ nghi hả?” Quan An Tĩnh cảm thấy rất lạ, cuộc thi “chọn sắc đẹp” chẳng có cân nặng như thế, vốn tưởng rằng nam thần đại nhân xem thường thèm quan tâm!

      “Đương nhiên.” Nghiêm Dịch bẻ tay lái, vững vàng rẽ cua, rành rẽ từng chữ : “ chỉ biết, trận đấu năm trước còn tới xem.”

      Còn… xem…

      Câu của Nghiêm Dịch đảo quanh trong đầu Quan An Tĩnh, im bặt lâu sau mới ấp úng lặp lại: “Thi đấu….? Sư huynh trận đấu năm trước có tới xem hả?” Là tuyển thủ dự thi bị ép buộc, Quan An Tĩnh chỉ có thể dùng câu nghĩ lại mà ghê để hồi tưởng…

      “Ừ, có xem.” Nghiêm Dịch khẳng định lần nữa.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19:

      Quan An Tĩnh có được câu trả lời thuyết phục, tức gió cũng lung lay. Nhớ lại lúc thi đấu, bởi vì sợ hãi đám đông dưới khán đài nên nhờ Phạm Di Đình an ủi. Kết quả bạn học Phạm quen việc xã giao chẳng thề để tâm tới khẩn trương của , còn gì mà: có coi phim vịt con xấu xí chưa? Cứ coi đám người ở dưới đó là củ cải !

      Kết quả, Quan An Tĩnh trung thực nghe xong thực coi đám người ở dưới là củ cải!

      Nhưng ngờ, kết quả – cũng coi nam thần là củ cải…

      vậy sư huynh cũng xem em thi đấu…?” Quan An Tĩnh lắp bắp hỏi, cảm thấy hơi khó tin.

      “Ừ.” Khuôn mặt Nghiêm Dịch ra nét cười nhạt nhòa, đánh giá: “Em nhảy điệu khổng tước mấy tệ.”

      Nét mặt Quan An Tĩnh cứng đờ: Ọc… điệu múa đó, có thể nhắc tới được ?

      Kỳ thực chính cũng ngờ mình có thể lọt vào vòng chung kết, khi biết học kịp tài nghệ khác, trong lúc vội vàng đành phải thử điệu khổng tước mà khi bé từng múa. Có điều, điệu múa học tốc hành đó, trong mắt Quan An Tĩnh, cách ba chữ “ mấy tệ” còn khá xa. Nghĩ đến việc nam thần trong lúc biết xem điệu múa vụng về của , Quan An Tĩnh chảy mồ hôi ròng ròng, trong lòng dấy lên cảm giác phức tạp khó tả thành lời.

      Hồi lâu sau mới thành thực : “Thực ra em lâu rồi nhảy, động tác hơi cứng.”

      ngờ nghe xong Nghiêm Dịch lại : “Người trong nghề xem kỹ thuật, người ngoài nghề xem náo nhiệt. Thấy độc đáo là được, cho em max điểm.”

      Nghi vấn ở chỗ này chưa giải xong chỗ khác lại xuất nghi vấn. Quan An Tĩnh ngây ngốc nhìn nam thần, thầm nghĩ: … max điểm, là ý gì?

      khí trong xe ấm áp, máy điều hòa thổi hơi nóng “vù vù”, khuôn mặt của hai người đều bị thổi đỏ bừng.

      Lúc này, suy nghĩ của Quan An Tĩnh bỗng linh hoạt, chẳng lẽ —-

      “Chẳng lẽ sư huynh là giám khảo?”

      Ánh mắt nhìn thẳng phía trước của Nghiêm Dịch hơi nghiêng, học theo giọng điệu của hỏi lại: “Chẳng lẽ có ấn tượng nào sao?”

      Lần này, Quan An Tĩnh hoàn toàn lúng túng…

      Tấm lưng đè dính sát vào thành ghế, chỉ thấy cả người ướt sũng, cả đầu đều nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó. Thế nhưng — ấn tượng? đâu có ấn tượng nào đâu. Ấn tượng dưới khán đài khi đó tới giờ chỉ toàn là củ cải… nào thấy nam vương đại nhân chứ? Hu hu hu, đều tại ý kiến cùi bắp của Phạm Di Đình…

      Nhưng khi bình tĩnh ngẫm lại, Quan An Tĩnh thấy hơi thông suốt: chẳng trách nam thần xem thi đấu, vốn phải là người thích xem mấy trận thi đấu như thế. ra… ra, lại chính là ban giám khảo!!

      Nghiêm Dịch đợi hồi lâu vẫn thấy trả lời, khóe mắt lườm nhìn Quan An Tĩnh lúc nghi vấn đầy mặt, lúc xoắn xuýt… là người thông minh, chỉ nhìn chút biết có ấn tượng gì với ngồi dưới khán dài. Cầm tay lái, Nghiêm Dịch than tiếng rất rất khó nghe thấy, tự dưng cảm thấy thất bại.

      Cùng lúc đó, bạn học Quan An Tĩnh vẫn còn đắm chìm trong tin tức đáng sợ khiến khó mà kiềm chế nổi – như vậy, khẩn trương, giọng cà lăm, ánh mắt đờ đẫn, tay chân cứng nhắc, đầu óc rỗng tuếch của khi đó – chẳng phải bị nam thần thấy hết sao?! mất mặt!! Quan An Tĩnh hối hận tới ruột gan xanh mét.

      “Lúc đó, đại biểu diễn đàn làm ban giám khảo.” Khi Nghiêm Dịch mở miệng tiếp sắc mặt lại như thường ngày.

      Quan An Tĩnh khẽ cúi đầu, hiểu vì sao lại thấy xấu hổ như vậy, lắp bắp : “Vậy à… thực ra em bị trợ giảng bắt buộc tham gia, hệ bọn em quá ít nữ sinh, cho nên… trước giờ em nghĩ đến việc mình tham gia thi đấu nghi thức, lúc tới trận chung kết em hồi hộp muốn chết, hoàn toàn chú ý tới người dưới dài.”

      Nam thần tiếp tục lái xe, sắc mặt từ từ ôn hòa trở lại: “ nhớ em biểu tệ. Trả lời câu hỏi rất lanh trí, tài nghệ cũng rất độc đáo.”

      tệ hả… chắc may mắn, rút được câu hỏi tương đối dễ.” Quan An Tĩnh vẫn luôn cho rằng giành được giải á quân là có mấy phần may mắn. Trong mục thi vấn đáp rút được câu hỏi về điện ảnh. Với tư cách là con nghiện điện ảnh, câu hỏi này quả thực trúng tủ, vì vậy trả lời rất trôi chảy.

      Chẳng qua Nghiêm Dịch lại cho rằng như thế, bên nhớ lại, bên bình luận: “ chỉ hạng mục đó, tác phong của em rất tự nhiên, thái độ chuyện cũng rất thành khẩn. phải làm dáng làm vẻ, phô trương cơ thể. Tính riêng việc đó, cảm thấy em ‘xịn’ hơn Du Hiểu Hạm nhiều.”

      Quan An Tĩnh cố gắng tiêu hóa lời khen của nam thần, cũng phát càng nghe càng thấy choáng: nam thần ‘xịn’ hơn Du Hiểu Hạm… nhưng hoa hậu giảng đường người ta là quán quân! Biểu tốt hơn quán quân, vậy chẳng phải…

      Quan An Tĩnh chợt đỏ mặt.

      May mắn lúc này điện thoại réo lên, Quan An Tĩnh trong gian xe nho chỗ núp như thấy được cọng rơm cứu mạng. Khụ khụ, trước tiên dời chú ý rồi tính tiếp.

      “A lô?”

      “A lô, Quan An Tĩnh.” ngờ người gọi tới là Lưu Tuấn Hàm: “Ăn cơm trưa xong tôi tới dưới cửa lầu đợi bạn, tầm 12 giờ 40, được ?” Lớp trưởng thực rất bền lòng, nhất là trong chuyện đưa đón Quan An Tĩnh, hoàn toàn tự giác, chưa bao giờ đợi ai nhắc nhở.

      Nhưng phiền người ta nhiều ngày như thế, Quan An Tĩnh hơi băn khoăn: “ cần, hôm nay tớ tự , cũng xa lắm. Cám ơn, phiền bạn nhiều ngày như vậy, ngại.”

      sao. Tôi cũng tiện đường, vừa lúc qua căn tin.” Lưu Tuấn Hàm chịu nhả.

      cần. Tớ tự là được, tớ sắp lành rồi.”

      “Sắp lành, vậy chưa lành hẳn mà.”

      “Lành rồi lành rồi.” Quan An Tĩnh lập tức đổi giọng: “Mấy hôm nay cám ơn bạn lớp trưởng, tớ…”

      “Tút tút —” Quan An Tĩnh được nửa câu chợt bị tiếng còi xe cắt ngang. gặp chuyện thình lình như thế nên sợ run chập, ánh mắt nhìn ra ngoài đường, bất ngờ phát họ dừng trước vạch đường, mà đằng trước là đèn xanh!

      Quan An Tĩnh do dự nghiêng đầu, lát sau Nghiêm Dịch mới khởi động xe. Nhưng động tác lái xe của tuy rằng thành thạo trôi chảy nhưng vẫn có thể nhìn ra hoảng hốt trong ánh mắt thiếu tập trung của .

      “A lô? A lô? …” Bên kia đầu dây điện thoại, Lưu Tuấn Hàm hô vài tiếng nhưng ai trả lời, cho rằng cúp máy. Chờ khi Quan An Tĩnh nhận ra mình chuyện điện thoại bên kia cúp máy.

      “Lát nữa đưa em .”

      “Hả?” Quan An Tĩnh phản ứng kịp.

      Nghiêm Dịch lặp lại: “Chờ lát nữa đưa em học.”

      cần.” Quan An Tĩnh hiểu ra, nhưng phản ứng đầu tiên đó là từ chối khéo: “Buổi sáng nhờ chở vào nội thành phiền lắm rồi, em có thể tự tới lớp!”

      phải bạn em muốn đón em hả?” Nam thần rầu rĩ .

      “Há, đó là lớp trưởng bọn em.” Quan An Tĩnh thần kinh ổn định chú ý tới cảm xúc của Nghiêm Dịch thay đổi, còn mạnh miệng khen Lưu Tuấn Hàm: “Lớp trưởng mới của bọn em đó, giống với Mập. Hồi trước Mập cũng từng đưa đón bạn học bị gãy xương, ngờ bây giờ tới lượt em… Ha ha. Phải rồi, Mập rầu vì mất chức chứ? Thường ngày cậu ta vẫn vui vẻ, ở trong phòng ngủ có biểu nào sa sút hay ?”

      Nghiêm Dịch hoàn toàn có tâm trạng để thảo luận chuyện về Mập, tâm trạng thằng oắt đó thăng hoa hay sa sút được con mẹ gì!

      Cảm khái duy nhất trong ngày hôm nay của nam thần là: bốn bánh đọ nổi hai bánh!? chỉ mới rời khỏi lâu mà bị người khác thừa cơ cướp mất!?

      Kỳ Thuật.

      Hoắc Chính cầm bảng kế hoạch sơ thảo vòng công ty nhưng vẫn tìm thấy Nghiêm Dịch, lại phát Mã Chấn Vũ với Cung Húc chụm đầu hưng phấn nhìn máy tính.

      Cung Húc: “Cậu ấy muốn giữ ảnh chụp đó lại hả? Xóa xóa ! Chuyện cậu ta với Du Hiểu Hạm lần trước phải cũng xóa sao?”

      Mã Chấn Vũ: “Cậu từng kiếm thêm rắc rối cho nó, nó mấy chuyện lần trước là bịa đặt tào lao nên mới xóa. Ảnh chụp lần này là , nếu xóa chẳng khác gì có tật giật mình.”

      “Móa, tại cậu ta nghĩ nhiều thôi. Nhưng… tấm hình này tui xấu quá..!”

      Hoắc Chính tới gần, gõ bàn cắt ngang hai người họ: “Nghiêm Dịch đâu rồi? Hôm nay tới công ty hả?”

      Mã Chấn Vũ chẳng thèm ngẩng đầu tiên: “ tới đây, bệnh viện rồi.”

      Hoắc Chính hỏi: “ phải cậu ta khỏe rồi sao? Sao phải bệnh viện nữa.”

      Cung Húc bỗng cười rất dâm: “ phải nó, là hệ điện tử, hình như bị té lộn cù mèo ở trường. Bây giờ có người chuyên đưa rước, Nghiêm Dịch nóng nảy…”

      Giờ Hoắc Chính hiểu, lập tức thay đổi thái độ thành người xem kịch vui: “Stop, thằng nhóc này chẳng ra gì, mất công như vậy mà còn chưa tóm được hệ điện tử nữa?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :