1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mê muội vì em - Người rơm Aden(45c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5:


      Hiển nhiên Quan An Tĩnh dám tìm gặp chuyện trước mặt Nghiêm Dịch, lại trường học lớn như vậy cũng chẳng biết nên tới đâu tìm. Ngay cả fans cuồng cũng chẳng nghe ngóng được thời khóa biểu năm tư của vậy sao Quan An Tĩnh biết được chứ.

      Bởi vì chuyện dính líu với hot boy đại thần bắt đầu từ Internet thế nên cách đầu tiên Quan An Tĩnh nghĩ đến chính là diễn đàn. Tính ra cũng quen với Hồng Ma Quỷ trước khi xảy ra chuyện này nên liên lạc với bằng phương thức này kỳ cục lắm nhỉ?

      Tin nhắn riêng mà Hồng Ma Quỷ gửi cho vẫn còn nằm im trong inbox nên kỳ thực chỉ cần click vào trả lời là được nhưng nữ sinh viên ngành kỹ thuật Quan An Tĩnh lại bắt đầu rối rắm. Nên viết như thế nào để lời ít mà vẫn có thể biểu đạt được suy nghĩ của , cũng khiến đối phương cảm thấy cố ý tiếp cận — đây thực vấn đề.

      Lề mà lề mề suy tính lại hai ngày trời, mở inbox rồi đóng, đóng rồi lại mở. Cuối cùng Quan An Tĩnh cũng chậm chạp biết, trái lại nhận được tin nhắn riêng của nam thần.

      Hồng Ma Quỷ: em đọc bài viết rồi chứ? Chúng ta bàn bạc .

      Chỉ câu, đơn giản mà đầy đủ. Quan An Tĩnh nhìn, lòng thấy lâng đâng. Nam thần gửi tin riêng cho mình kìa, tuy phải là lần đầu tiên nhưng biết là ai.

      Con người mà, luôn có chút ít lòng hư vinh. Hơn nữa đàn ông hoàn mĩ giống như Nghiêm Dịch ai nấy đều thích…

      Ặc, phải phải, phải thích! Là thưởng thức, thưởng thức! !!

      Quan An Tĩnh yên lặng nghĩ lại, chắc Nghiêm Dịch chịu nổi lời đồn bay khắp trời này rồi nên tại muốn giải thích. Vừa hay, cũng có suy nghĩ như thế.

      Thế nhưng, lúc cân nhắc trả lời biết do quá kích động hay thế nào mà tay của Quan An Tĩnh run lên — chẳng những gửi trả lời mà còn xóa luôn tin nhắn mà Nghiêm Dịch gửi cho rồi.

      Á á á, làm sao bây giờ? ??! !!

      Bởi vì Quan An Tĩnh cùng Nghiêm Dịch phải bạn bè diễn đàn cho nên chỉ có Hồng Ma Quỷ (mod) có thể gửi tin nhắn riêng cho . khi tin tức ban đầu mất có cách nào chủ động trả lời tin nhắn của Nghiêm Dịch! !!

      Éc, tiêu rồi… hay là phản hồi bài trả lời trước đó của Nghiêm Dịch, báo cho biết thao tác sai nên xóa tin nhắn rồi nhỉ? thể thể! Hot boy đại nhân chưa chắc thấy, hơn nữa có vẻ phách lối quá, khẳng định lại kéo người tới xem.

      Như vậy, chỉ còn cách đó là — kết bạn với Hồng Ma Quỷ?

      Quan An Tĩnh nghĩ ra được cách nào khác nên đành phải click mở trang cá nhân của Nghiêm Dịch, cầm chuột nơm nớp lo sợ click vào “thêm bạn”.

      Gợi ý: bạn xác định muốn làm bạn tốt với User “Hồng Ma Quỷ”?

      Quan An Tĩnh do dự lát, vẫn chọn: xác định.

      Thế nhưng hệ thống lập tức nhảy ra gợi ý khác: xin lỗi, User này đóng chức năng thêm bạn.

      Ọc… chắc hẳn gần đây có quá nhiều người thêm bạn nên Nghiêm Dịch dứt khoát đóng chức năng thêm bạn luôn nhỉ.

      Hay rồi, bây giờ hoàn toàn thể liên lạc với nam thần được rồi!

      Chờ đến mấy hôm sau, nam thần vẫn gửi thêm tin nhắn nào nữa, Quan An Tĩnh có hơi sốt ruột rồi. Chắc Nghiêm Dịch nghĩ sĩ diện nên mặc kệ chứ?

      Thế nhưng ngồi chờ mãi mà thấy trả lời quả thực rất thiếu lễ phép, đổi ngược là khẳng định mình cũng có thiện cảm với hành vi của đối phương. Bởi vì chuyện này làm trái với giáo dục “phép tắc khi đối nhân xử thế” của gia đình mà Quan An Tĩnh tiếp thu từ ah.

      Cơ hội trở mình xảy ra ở lớp ngôn ngữ C ngày hôm sau.

      Tiết học hôm đó nhiều lắm, thầy giáo dẫn mọi người vào phòng máy thao tác. Bầu khí của lớp học có vẻ sôi động, Quan An Tĩnh ngồi gần trò chuyện vời Bàn tử.

      Trong cuộc đời của mỗi người đều gặp “Mập”, mà người đó chính là lớp trưởng của Quan An Tĩnh. Kỳ thực kể ra lớp trưởng rất vô tội, mập, chỉ mang họ Bàng thôi, do hài nên ngày qua ngày bạn học trong lớp đều gọi là Mập.

      Tình hữu nghị giữa Quan An Tĩnh và Mập được bồi dưỡng trong lúc tham gia thi lễ nghi, Mập hướng ngoại nên quen biết nhiều. Vì vậy, trang phục thi đấu lúc đó của Quan An Tĩnh là do mượn được. Cả đàn chị từng tham gia nhận làm huấn luyện viên cho Quan An Tĩnh cũng là chủ ý của Mập. Bởi thế kết quả cuối cùng Quan An Tĩnh giành giải á quân thể bỏ qua công lao của Mập được.

      Trong lúc trò chuyện với Mập, Quan An Tĩnh biết dạo gần đây rất bận bịu. Lí do là diễn đàn của trường học cần nâng cấp phiên bản mới mà là chủ lực phát triển hệ thống mới.

      “Mập, em biết hóa ra là người lợi hại đến thế!”

      “Hô hô, quá khen quá khen. vốn thích lập trình nên ngay năm nhất tham gia nhóm quản lý diễn đàn rồi.”

      Quản lý…

      Người vô tâm nhưng người nghe có ý, chỉ trò chuyện đơn giản thôi nhưng Quan An Tĩnh cho rằng moi được tin tức có giá trị. Hiển nhiên dày mặt đòi Mập nghe ngóng tin tức của Nghiêm Dịch thế nhưng nếu trâu bò như vậy chắc hẳn có thể giúp khôi phục lại tin nhắn xóa nhỉ?

      Ôm suy nghĩ như thế, sau khi về phòng Quan An Tĩnh lặng lẽ gửi tin nhắn cho Mập.

      “Lớp trưởng, có rãnh ?”

      “Ơ, hiếm nha! Hiếm lắm cậu mới tìm giúp nên đương nhiên rãnh rồi, có chuyện gì?” Khi Mập nhận được tin nhắn cũng rất để ý, Quan An Tĩnh này rất chậm nhiệt, tính luôn quan hệ của rất hẹp, thậm chí còn bị nam sinh trong khoa gọi là núi băng.

      “Em muốn hỏi cậu 1 vấn đề kỹ thuật.”

      “Vấn đề kỹ thuật?”

      “Uh, là về diễn đàn của trường học đó.”

      Trong tin nhắn Quan An Tĩnh xin giúp đúng chuyên ngành Mập cũng pó tay, thành tích của Quan An Tĩnh trong lớp luôn đứng đầu danh sách, từng nhận học bỏng, có vần đề gì cần giúp chứ?

      “Em thử xem, thế nhưng, dám chắc mình biết.”

      Tin nhắn nhanh chóng phản hồi lại.

      “Em muốn thỉnh giáo chút, có biện pháp nào tìm lại tin nhắn xóa bỏ trong diễn đàn hay ?”

      Nhắn xong tin Mập ở bên kia lên tiếng nữa. Quan An Tĩnh nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu, rốt cuộc từ bỏ, lấy ra sách bài tập Vật lý bắt đầu giải bài. Vừa làm vừa nghĩ: chắc phải vấn đề của kỳ quặc quá chứ…?

      ngờ vừa giải nửa điện thoại để bàn rung lên. Quan An Tĩnh vui vẻ nhìn lại, rốt cục Mập cũng có phản ứng rồi, hơn nữa lần này phải tin nhắn mà là gọi điện.

      “A lô, lớp trưởng.”

      “Cho biết ID cùng Pass diễn đàn.”

      “… Hả?”

      phải muốn hồi phục dữ liệu sao? giúp em nè.”

      “Thực có thể khôi phục lại à?”

      có quyền đó nên có thể khôi phục. Em đọc ID cùng Pass .”

      Quan An Tĩnh vui vẻ trong lòng, bắt đầu đọc. Trong điện thoại vang lên tiếng gõ bàn phím rất nhanh, Quan An Tĩnh biết Mập thao tác vì vậy kiên nhẫn chờ đợi —

      vào được rồi, muốn khôi phục tin nào?”

      Mập hỏi, Quan An Tĩnh biết có lẽ nhìn thấy tin nhắn của Nghiêm Dịch nên có hơi quýnh lên.

      “A… là tin nhắn của mod.” xong lại có chút có tật giật mình, ngừng giải thích: “Em cẩn thận xóa tin nhắn của mod nên thể trả lời ấy được.”

      Mập lại trầm mặc.

      lát sau mới : “Tên là Hồng Ma Quỷ?”

      Nhịp tim của Quan An Tĩnh đập nhanh hơn, chỉ hy vọng Mập nhanh chóng hoàn thành sớm: “Phải…”

      Vừa xong vốn tưởng rằng bên kia điện thoại nhanh chóng truyền tới mấy câu đại loại như: “Xong”, “Hoàn thành”, ai ngờ Mập trầm mặc hồi lại : “Mod đó ở chung phòng với , em có việc gấp tìm ấy hả? tại ấy ở bên cạnh, để đưa điện thoại cho ấy chuyện với em nhé.”

      “…!!!”

      Quan An Tĩnh lập tức cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh. Chuyện xảy ra đột ngột như thế khiến Quan An Tĩnh bên này kịp phản ứng, điện thoại lọt vào tay của người khác. Quan An Tĩnh còn chưa kịp ngắt nghe trong điện thoại truyền ra giọng nam trong veo: “Xin chào.”

      Bởi vì hai chữ này mà hồn phách của như sắp bị đánh nát rồi, nhịp tim của Quan An Tĩnh sắp đến giới hạn mà hết cách để hình dung rồi!

      Sao nam thần lại cùng phòng với Mập !! ?? Tình huống gì đây!!

      vốn phải là người thích nhiều, lúc này rơi vào hoàn cảnh này càng biết nên gì. Thế nhưng, lạ ở chỗ đối phương chỉ mới câu “xin chào” Quan An Tĩnh xác định được người đó là Nghiêm Dịch rồi.

      “A lô, còn nghe máy chứ?”

      Nghiêm Dịch lại hỏi câu, suy nghĩ của Quan An Tĩnh bay bổng lúc này mới hoàn hồn lại chút xíu. Trong lòng hung hăn chém Mập 500 nhát đao, rốt cục ấp úng mở miệng: “Xin chào…”

      xong Quan An Tĩnh cũng tự khinh bỉ bản thân, giọng của mày có thể run hơn được nữa sao? Có thể hơn được nữa sao? (Ý giọng của quá run, quá ).

      Bên kia đầu dây dường như phát điều gì khác lạ: “Mập bạn có chuyện tìm tôi.”

      Có chuyện? có chuyện gì hả? có chuyện gì hả?! Đầu óc của Quan An Tĩnh loạn xạ lên rồi, hoàn toàn chẳng biết mình làm gì. Chỉ cần nghĩ tới việc điện thoại với Nghiêm Dịch … xỉu! !!

      Nghiêm Dịch đó !! Hot boy !! Bá vương học tập !! Nam thần nha! !!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6:


      Điện thoại vẫn tiếp tục.

      “Dạ… là…” Ai đó vì mạch suy nghĩ rối loạn mà bắt đầu cà lăm, ấp úng cả buổi cũng chưa được mình muốn gì. May mà nam thần dường như rất nhẫn nại, chẳng những ngắt điện thoại mà còn dẫn dắt: “Đừng gấp, từ từ thôi.”

      Quan An Tĩnh hốt hoảng dần dần hồi phục chức năng suy nghĩ. Hài, ràng nam thần muốn tìm bàn bạc sao giờ đổi ngược lại là rồi?

      được được, nên nhắc tới chuyện đó. Nhắc tới chỉ tổ khiến lúng túng thêm mà thôi, sắp tự nhiên nổi rồi!

      “Thực ra là…” trong lúc rối ren vô cùng Quan An Tĩnh chợt có linh cảm, suy nghĩ đột nhiên thông suốt: “Là bài tập!”

      “Bài tập?” Lần này tới phiên nam thần pó tay.

      “Phải!” Lí do này quá perfect rồi, Quan An Tĩnh có chút khâm phục bản thân. rất chắc nịch: “Em tìm là bởi vì đề bài mà giải giúp em ấy! Em hiểu!”

      Trước giờ chưa từng có ai vì đề bài bản thân biết làm mà hùng hổ như vậy, thế nhưng hôm nay Quan An Tĩnh làm được…

      hiểu rồi. Em chờ lát.”

      Bên kia điện thoại im lặng, sâu trong lòng Quan An Tĩnh thở phào nhỏm. Còn may, chắc lí do này quá gượng ép đâu nhỉ!

      Đến khi giọng của Nghiêm Dịch vang lên trong điện thoại lần nữa ngồi trước chiếc laptop của mình. Sau đó, Quan An Tĩnh lắng nghe bá vương học tập giải thích cho hiểu đề bài lập trình nọ cách cẩn thận!

      Lối tư duy của bá vương học tập rất ràng, giảng ngay trọng tâm. Mới đầu Quan An Tĩnh còn nghiêm túc lấy sổ ra ghi chép lại thế nhưng càng về sau … bị giọng của đầu độc tâm trí…

      Sau đó, cũng chẳng biết bá vương học tập những gì. vừa thưởng thức vừa suy nghĩ, nếu như có thể thường xuyên lắng nghe giọng này chắc rất hạnh phúc nhỉ!

      Bá vương học tập tiếp tục giảng bài: “ABCD…EFG… (giản lược 1000 chữ ở chỗ này)” cuối cùng hỏi: “ hiểu chưa?”

      Quan An Tĩnh chẳng cần nghĩ ngợi mà : “Hiểu !”

      “Tốt, vậy em hãy giải thích vì sao lại dùng công thức tuần hoàn thứ 7 như thế.”

      “…” ngờ nam thần còn có chiêu này!

      Công thức tuần hoàn gì ta… chỉ lo thưởng thức giọng của đại thần chứ vốn chẳng chú tâm nghe giải bài tập.

      “Xem ra năng lực biểu đạt tốt.” Nghiêm Dịch đợi được câu trả lời của , yên lặng thở dài, tự nhủ. Nhưng Quan An Tĩnh vừa định phải như thế bất ngờ nghe đối phương lên tiếng: “Như vậy, nếu chủ nhật tuần này em rãnh ra ngoài bàn bạc chút.”

      Sau hôm đó, Quan An Tĩnh biết cúp điện thoại bằng cách nào, cũng quên trả lời Nghiêm Dịch như thế nào. vốn chỉ muốn nhờ Mập giúp vấn đề về kỹ thuật nhưng tại sao cuối cùng lại trở thành việc thảo luận bài tập với nam thần hả trời?!

      Mọi chuyện khiến rất, chấn, kinh, rồi!

      Bên kia, Mập cầm điện thoại kêu “tít tít —” cảm thấy khó hiểu. “Ủa, sao mình còn chưa xong em ấy cúp rồi?”

      Nghe câu đó, Nghiêm Dịch đưa lưng về phía bạn cùng phòng, khóe miệng cong lên. Sau đó lại đưa điện thoại của mình qua: “Lưu số cho .”

      “Số gì?” Mập hỏi lại.

      Nghiêm Dịch chỉ chỉ vào điện thoại của gã, nhanh chậm, : “Số bạn học của chú.”

      Mập phản xạ theo điều kiện mà lưu số lại, thế nhưng động tác vừa làm được nửa dừng lại: “Có vấn đề ~~~” giọng điệu rất đói đòn: “Sư huynh, muốn số bạn học em làm gì vậy?”

      Nghiêm Dịch làm việc nghĩa chùn bước: “Thảo luận bài tập.”

      Mập chưng vẻ mặt “ lừa ai vậy?” đánh giá phen. Trong lòng oán thầm: phải có mưu đồ khác đó chứ?

      Nghiêm Dịch nghiêm mặt, khẽ cau mày: “Có cho hay ?”

      “Cho, thế nhưng em phải trưng cầu ý kiến của bạn em .” Thực ra Mập chỉ muốn làm khó bá vương học tập toàn năng chút thôi, ai bảo ngày thường vênh váo ngất ngưỡng như vậy chứ, làm như chuyện gì cũng làm khó được , hôm nay rơi vào cục diện như vậy, dù sao cũng nên cho Nghiêm Dịch yếu đuối lần.

      Ai mà ngờ —

      “Thôi khỏi.” Nghiêm Dịch khí phách trả lời: “Để tự hỏi.”

      KAO! Thằng này hoàn toàn hề bị uy hiếp mà!!

      Vài hôm sau, cuộc sống của Quan An Tĩnh coi như yên lặng. , bởi vì bài tập nhiều nên phải chú tâm đầu từ vào bài tập, có thời gian để suy nghĩ chuyện khác. Hai, quyết định cai Net, nhất là diễn đàn nọ, nhắm mắt làm ngơ.

      Còn về lời mời của Nghiêm Dịch. Có lẽ, ta chỉ tùy tiện thôi…

      Thế nhưng thực nhanh chóng chứng minh rằng Nghiêm Dịch nghiêm túc muốn thảo luận đề bài đó với . Mà bằng chứng là Quan An Tĩnh phát Hồng Ma Quỷ kết bạn với diễn đàn rồi.

      Đó là ngày thứ ba cai Net. Lẽ ra tính tự chủ của rất mạnh, cai Net lướt web nữa. Thế nhưng người tình bằng trời tính, những điều bất ngờ luôn xảy ra, giống như trong tối tăm an bài của ông trời.

      Ngày đó phòng ngủ đột ngột cúp điện, Phạm Di Đình bất hạnh trung chiêu, cái laptop của bị cháy nguồn. Cũng trả nổi tiền sửa chữa, rơi vào đường cùng đành phải hỏi mượn của Quan An Tĩnh. Vì thế laptop bị vứt xó vài ngày lại thấy được ánh mắt trời.

      Cookie máy của Quan An Tĩnh chưa xóa cho nên Phạm Di Đình cũng lười đăng nhập tài khoản của . Hiển nhiên, khi dạo diễn đàn cũng chẳng ngoại lệ.

      “An Tĩnh, hình như có người xin thêm bạn. Chấp nhận hay ?”

      “Bạn trang nào.” Lúc đó Quan An Tĩnh giặt đồ lót trong WC nghe thấy Phạm Di Đình hỏi thuận miệng hỏi lại câu.

      diễn đàn, hình như gửi ngày hôm trước. Tên là Hồng Ma Quỷ, cậu —”

      Phạm Di Đình còn chưa kịp mấy chữ phía sau ra khỏi miệng thấy Quan An Tĩnh hệt như cơn lốc xoáy xông từ nhà vệ sinh tới gần . Xách theo hai tay đầy bọt xà phòng, nóng vội hỏi: “Đâu? Đâu nào?”

      Phạm Di Đình sững sờ ngồi ở bên, nhìn ngơ ngác mà chỉ trang web: “Nè.”

      Quan An Tĩnh lại gần xem thử, quả nhiên có hàng chữ — “Hồng Ma Quỷ cầu kết bạn với bạn.”

      Hơi bất ngờ, hơi khẩn trương, cũng hơi— vui vẻ. định click “đồng ý” chợt nghe Phạm Di Đình ở bên cạnh gào to: “Nè!! Tay của cậu còn ướt đó!!”

      Lúc này Quan An Tĩnh mới nhận ra hai tay dính đầy bọt xà phòng. Hình như quá kích động rồi…

      “Cậu đồng ý giúp mình .” Khuôn mặt nhắn của Quan An Tĩnh đỏ bừng, .

      “Người này là ai vậy?” Phạm Di Đình vừa giành lấy con chuột vừa hỏi: “Tên có chút quen!”

      Khuôn mặt nhắn của Quan An Tĩnh càng đỏ hơn: “… Nam thần.”

      “Hả? ?!!” Phạm Di Đình cả kinh té từ ghế xuống.

      **

      Từ khi thêm bạn với nam thần xong trong tiềm thức Quan An Tĩnh như mong chờ điều gì đó. Ví dụ như tin nhắn… ví dụ như… kỳ thực biết mình mong chờ cái gì. Giống như mọi hao phí tuổi thanh xuân của mình, trong cuộc sống có gì kỳ lạ, Quan An Tĩnh luôn hi vọng xảy ra chuyện gì đó. Thế nhưng ngày qua ngày lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.

      Mới đó qua tuần, sắp tới tiết học lớp sân khấu điện ảnh rồi. Có vết xe đổ lần trước, lần này Quan An Tĩnh chọn lâu lắm trong phòng học bậc thang mới tìm được chỗ tốt — chỗ rất tối dựa vào tường. Góc tầm thường hẻo lánh như thế này thực thích hợp với .

      Quả nhiên, chỗ này là bảo địa phong thủy, hữu kinh vô hiểm qua tiết học. Đại thần Nghiêm Dịch vẫn kịp lúc xuất trong phòng học như cũ, thế nhưng lần này thích chọn hàng dưới cuối, cách Quan An Tĩnh thiên sơn vạn thủy, vì thế ít người muốn chờ xem hí kịch buồn bã thất vọng.

      Quan An Tĩnh rất hài lòng việc này.

      Buổi chiều là tiết học chuyên ngành khô khan, tuy thầy giáo dạy rất dụng tâm nhưng chữ nghĩa ngoài hành tinh viết đầy bảng vẫn khiến cho ít người cảm thấy buồn ngủ. Mãi đến khi chuông reo mọi người mới sôi nổi trở lại.

      Khi thu dọn đồ đạc Quan An Tĩnh phát Mập an vị ở phía sau . Vừa nhìn thấy , Quan An Tĩnh chợt nghĩ tới chuyện gọi điện thoại với nam thần — tên mập chết bầm này, tội đáng chết ngàn lần mà! Thế nhưng tức tức, Quan An Tĩnh nhà chúng ta là bé ngoan lễ phép, chắc chắn tùy tiện nổi giận mắng người. Có điều vẫn uyển chuyển biểu đạt chút kháng nghị của mình cho đối phương biết, thuận tiện hỏi câu tại sao lại ở chung với Nghiêm Dịch.

      “Ký túc xá nam của bọn sửa chửa lại nên ký túc xá học kì này được sắp xếp lại.”

      ra là thế. Thế nhưng, thực trùng hợp quá!

      Lẽ ra khi nhắc tới Nghiêm Dịch Mập nên thuận lý thành chương tra hỏi mối quan hệ giữa và Nghiêm Dịch mới phải. Thế nhưng, chắc hẳn thần kinh của nam thần khoa kỹ thuật (chỉ Mập) tương đối rộng nên Mập sớm quên chuyện Nghiêm Dịch hỏi số điện thoại của Quan An Tĩnh (thực ra thần kinh của nữ thần khoa kỹ thuật cũng rất rộng…).

      Vì vậy, tiếp tục chuyện nữa. Quan An Tĩnh hỏi xong kéo Phạm Di Đình căn tin ăn cơm.

      Đại học F có 5 căn tin, từ khi chuyện diễn đàn bùng nổ Quan An Tĩnh đặc biệt thích đến ăn cơm ở phòng này. Nguyên nhân phòng này cách ngành điện tử của bọn họ rất gần, cách người của văn học xa nhất. Ngành điện tử nhiều nam sinh, bát quái ít, Quan An Tĩnh cảm thấy chỗ này là tự tại nhất.

      và Phạm Di Đình ngồi ở lầu , mua xong cơm trở về ngồi chỗ của mình thấy Mập vào cửa. Phạm Di Đình nhiệt tình chào hỏi , sau đó nhắc nhở Quan An Tĩnh ở đối diện tiếng. An Tĩnh quay đầu lại, thế nhưng nụ cười khuôn mặt vừa nở thấy sau lưng Mập còn ba người khác.

      Hai người biết, còn người là — Nghiêm Dịch.

      Quan An Tĩnh kịp thắng lại nụ cười mặt, vì xuất của Nghiêm Dịch mà nụ cười đó vặn vẹo… cuối cùng cả bốn nam sinh đều cảm thấy đó là vẻ mặt tương đối buồn cười, khó thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.

      “Người cao nhất đó là Nghiêm Dịch à?” Phạm Di Đình kích động, trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân ở trước mặt, ngờ còn cười với nữa chứ! Mãi tới ngày hôm nay chưa từng được chiêu đãi như thế này!

      “Ừ phải…” Quan An Tĩnh cũng ngây người, ngờ khoa Vật lý bọn họ cũng chạy tới đây ăn cơm.

      Phạm Di Đình dõi mắt nhìn Mập cùng Nghiêm Dịch tới cửa sổ mua cơm, lúc này mới thu hồi ánh mắt, với Quan An Tĩnh: “Nè, cậu có định tới đó chào hỏi hay ?”

      “Hả? Tại sao chứ?” Quan An Tĩnh cắn chiếc đũa hỏi.

      “Chẳng phải nam thần thêm bạn tốt với cậu rồi hay sao? định thừa cơ làm quen à?”

      Quan An Tĩnh đứng hình lát: “Thừa cơ gì chứ…”

      Pham Di Đình sửa lại: “Ai nha, ý của tớ là, quen biết nhau rồi sao chào hỏi người ta?”



      Ngay khi hai nữ sinh tranh chấp ngừng về chuyện có nên chào hỏi người ta hay Nghiêm Dịch cách đó xa mua xong cơm. Bốn người nam sinh ngồi xuống chỗ cách hai xa, thế nhưng sau khi Nghiêm Dịch để đồ ăn xuống chợt đổi hướng về phía bọn họ.

      Mà lúc này, Quan An Tĩnh vẫn hồn nhiên chưa biết gì cả —

      mà, mà.”

      đâu cả, ăn cơm !”

      “Suy nghĩ thêm chút nữa .”

      mà, ăn cơm nhanh lên!”

      Phạm Đình: “… Đàn .”

      Quan An Tĩnh: “Óa!”

      (Nhiều lúc cảm thấy tâm lý của con rối ren và mâu thuẫn. Vừa thích người ta nhưng lại sợ phiền phức? Sợ phiền sao cut luôn mà dây dưa hoài thế? Ngôn luận ăn thịt được à… hay thấy người ta xấu tiểu tam nên giận? … thiệt là! Thích phải nắm bắt thời cơ đeo đuổi. Bởi vì trong tình đâu chỉ nhận mà phải biết cho cũng thể cho mà đôi lúc phải đòi hỏi nhận. Dù kết cuộc có thế nào khi nghĩ lại cũng hối hận. Người đó chấp nhận là do biết quý trọng mình thôi. Với người biết quý trọng mình đừng nên … hơi bức xúc, sơ ri…).

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7:


      Quan An Tĩnh vừa xoay đầu lại thấy Nghiêm Dịch ở đằng sau từ từ tới gần.

      Ánh đèn huỳnh quang ở căn tin rọi lên gương mặt của , chiếu sáng của người Nghiêm Dịch. Vóc người nét, ngũ quan tuấn, cộng thêm chiều cao 1 mét 83, quả thực — hoàn mĩ. Quan An Tĩnh luôn nghĩ rằng hot boy đại nhân chẳng những thông minh mà vóc người cũng rất đẹp nhưng thực ngờ lại đẹp trai tới mức này!

      Mà lúc đó, sinh viên xung quanh có người nhận ra Nghiêm Dịch, bắt đầu chỉ trỏ.

      Trong khoa luôn lưu truyền câu : có ba ngọn núi mà toàn thể nam sinh khoa Vật lý trong trường đại học F khó vượt qua nổi: toán cao cấp, vật lý cao cấp, còn có… Nghiêm Dịch.

      Tuy nam sinh khoa điện tử chiếm đại đa số trong phòng ãn này nhưng Nghiêm Dịch nổi tiếng như thế, ai mà biết chứ. Trong số họ có số coi là kẻ thù nhưng phần lớn mọi người vẫn xem là đối tượng để… thắp nhan cúng bái. Nghiêm Dịch trong truyền thuyết xuất sao mà dấy lên dý luận được chứ.

      Chú ý tới cặp mắt tò mò của những người xung quanh, Quan An Tĩnh rất lúng túng buông đũa xuống. Mà nam thần vẫn nhìn , chẳng lẽ có chuyện tìm hay sao?

      Nghiêm Dịch tới bàn của hai người họ, dường như chẳng để ý tới lời nghị luận xung quanh, chắc hẳn sớm quen rồi. Chỉ thấy lễ độ cười, sau đó mở miệng ngay: “Gần đây bận nhiều việc lắm hả, có thời gian thảo luận bài tập?”

      Quan An Tĩnh dám nhìn nam thần mà nhìn chằm chằm vào cái đùi gà trong mâm cõm của Phạm Di Đình: “ bận là mấy…”

      hiểu đề bài lần trước chưa? Sao liên lạc ?”

      Liên…liên lạc? Chẳng lẽ nam thần đợi gọi sao? Thế nhưng — “Em có cách liên lạc với .”

      “Gửi tin, thêm bạn em rồi mà.” Nghiêm Dịch nhanh chóng tiếp: “Hõn nữa, hệ thống hiển thị em chấp nhận rồi.”

      “Em nghĩ ra.” Cuối cùng thành trả lời.

      Quả thực Quan An Tĩnh nghĩ ra, sao dám nghĩ Nghiêm Dịch chờ chủ động liên lạc với chứ?! Sao có thể nhỉ, nằm mõ chứ!

      Nghe câu đó, Nghiêm Dịch nở nụ cười: “Vậy tối thứ sáu em có rãnh ?”

      “Có.”

      “Vậy tạm thời chọn đêm đó vậy.”

      “Ừm.”

      “Bọn em ăn từ từ nhé, trước.”

      “Dạ.”

      Quan An Tĩnh “dạ” xong Nghiêm Dịch mất rồi. Chỉ để lại bàn này hai ánh mắt đờ đẫn cùng cái đùi gà gặm hết phân nửa…

      Cuối cùng, Phạm Di Đình chứng kiến toàn bộ quá trình bình phục lại: “An Tĩnh, tớ thấy, có vấn đề…”

      Lúc này Quan An Tĩnh cũng tỉnh lại: “Mình biết có vấn đề, hõn nữa vấn đề rất to!”

      “Cậu cũng cho rằng như thế đúng ? Đúng ?!” Phạm Di Đình bỗng dýng kích động tóm lấy tay của Quan An Tĩnh, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn .

      “Phải!” Quan An Tĩnh rất chắc chắn: “Gần ðầy ðầu óc của tớ hay gián ðoạn, có nên mua thuốc bổ não nhỉ?” Vừa rồi như mộng du vậy, hồ hồ đồ đồ đáp ứng ta. còn chưa nhận ra mình ðang làm gì : “Ðýợc”. Tuyệt ðối cần bổ não! Óc heo tốt hay thuốc trợ não bạch kim tốt đây ta?

      Phạm Di Đình nhìn nửa giây, sau ðó giọng ðiệu như quả bóng xì hõi, vô cùng lớn tiếng: “STOP—-”. Có lầm vậy, chuyện ðó mà.

      Phạm Di Đình cảm thấy vấn ðề ðó là: hình như nam thần có ý với Quan An Tĩnh phải…?

      Cuộc sống hai ngày kế tiếp có hõi trì ðộn. Giống như cả tuẫn lễ chỉ có ngày thứ sáu này là thực còn những ngày khác đều là ảo giác của mọi người.

      Thứ sáu mỗi tuần là thời gian chi bộ ðoàn hoạt ðộng. Phạm Di Ðình là bí thý chi bộ trong lớp nên mỗi lần hoạt ðộng nên mỗi lần hoạt động việc điều động sinh viên tham gia là thử thách lớn thành thử Quan An Tĩnh nhất định phải ủng hộ, gần như trừ ra còn lại đều là người bắt buộc phải tham dự.

      Tuần này trợ giảng của bọn họ liên hệ trong thành phố tham gia biểu diễn văn nghệ cho các ông cụ bà cụ trong viện dưỡng lão. So với những hoạt động trước đây lần sinh hoạt này rất có ý nghĩa, vì thế Phạm Di Đình cùng Quan An Tĩnh rất dụng tâm.

      Khi còn bé Quan An Tĩnh từng học qua vài điệu múa dân tộc, coi như có chút nội tình. Năm trước tham gia cuộc thi nghi lễ, múa ở phần thi tài năng. Tuy lâu lắm rồi chưa làm nóng nên có hơi cứng nhưng bản lĩnh vẫn còn đó, luyện tập thêm chút vẫn ra hình ra dáng. Thêm vài tiết mục ca hát cùng vài tiết mục biểu diễn ảo thuật nữa đủ để trình diễn rồi.

      Sau đó, buổi diễn hôm đó rất thành công, các cụ ông cụ bà trong viện dưỡng lão rất vui vẻ, trợ giảng hài lòng, tất cả mọi người tham gia buổi biểu diễn vui mừng.

      Khi trở về có hơi muộn, hơn nữa trường học nằm ở ngoại thành nên khi mọi người ngồi xe buýt về trường lúc được nửa đường trời sạm đen.

      Quan An Tĩnh hẹn Nghiêm Dịch bảy giờ ở thư viện nhưng xe buýt vừa chạy vừa ngừng, tới bảy giờ nhưng chẳng những thấy bóng dáng trường học đâu cả mà bụng đói meo muôn dính liền với phần lưng luôn.

      có cách liên lạc với Nghiêm Dịch nên Quan An Tĩnh nghĩ ngay tới Mập trước. Bọn họ ở cùng phòng, muốn Mập chuyển lời với Nghiêm Dịch được, bảo ấy đừng đợi.

      Thế nhưng trời cho con người toại nguyện, tối hôm đó, điện thoại của Mập lại gọi thông.

      tìm thấy Mập, Quan An Tĩnh hơi sốt ruột, dứt khoát gọi lần lượt hết số các nam sinh có lưu trong danh bạ. Gọi xong vòng mà vẫn chưa liên lạc được với Mập, lại hỏi Phạm Di Đình số của những người khác gọi tiếp. Bên ký túc xá của nam sinh cũng thấy kỳ lạ, ngày thường Quan An Tĩnh như tòa núi băng vậy, rất khó gần, sao đêm nay lại ân cần gọi hỏi thăm từng đám bọn họ vậy nhỉ.

      “Xin chào, tôi là Quan An Tĩnh, xin hỏi bạn có thấy Bàn tử ở đâu ?”

      “Bạn Quan, tôi ở cùng với Trương Dịch Dương, Trương Hiểu. Bạn đừng gọi nữa được , chúng tôi cùng dãy với Bàn tử.”

      Lần này Quan An Tĩnh quýnh quá nên dám gọi nữa, cứ tiếp tục như vậy ngày mai nam sinh cả khoa đều biết số điện thoại của rồi.

      Thế nhưng, Nghiêm Dịch có đợi … nếu như đợi thấy , có tức giận ?

      Sau khi về tới trường học Quan An Tĩnh về phòng ngủ mà trực tiếp chạy tới thư viện. hẹn gặp Nghiêm Dịch ở phòng tự học lầu hai thư viện — là nơi mà lần đầu bọn họ chạm mặt nhau. Thế nhưng khi Quan An Tĩnh thở hồng hộc chạy tới chẳng thấy bóng dáng của Nghiêm Dịch đâu cả.

      Nhìn đồng hồ tay thoáng, thấy lúc này 8 giờ 5 phút rồi. đến muộn 1 tiếng*, Nghiêm Dịch cũng phải là người rãnh rỗi có chuyện làm nên sao có thể ở lại đợi được chứ.

      * nguyên văn là canh giờ, nghĩa là 2 tiếng nhưng Nghiêm Dịch hẹn 7 giờ nên đổi lại là 1 tiếng.

      Quan An Tĩnh áy náy tìm khắp trong phòng tự học lượt. Xác định nam thần còn ở đây mới hậm hực rời khỏi thư viện.

      Trời ạ, thực chẳng ra gì. đường về Quan An Tĩnh ngừng tự trách: học cái gì tốt mà học cho người ta leo cây. nên sớm nghĩ tới hoạt động tình nguyện về muộn, sao báo trước cho ấy tiếng chứ. Bây giờ hay rồi, biết Nghiêm Dịch đợi bao lâu nhỉ, với hiệu suất của bá vương học tập chắc có lẽ lãng phí quá nhiều thời gian cho việc này đâu nhỉ!

      con đường mòn yên ắng trong sân trường, Quan An Tĩnh càng nghĩ càng hối hận, ủ rũ cúi đầu, toàn thân phờ phạc.

      đâu vậy?” — Chợt, bên tai vang lên giọng . Là giọng lành lạnh dễ nghe trong trí nhớ đó.

      Ngướcdđầu, Nghiêm Dịch ngược chiều với đứng thẳng lại.

      Tim Quan An Tĩnh đập rộn.

      “Sao em lại ở đây?” Nghiêm Dịch xong tới gần Quan An Tĩnh. Nhìn thấy nàng ngơ ngác phản ứng Nghiêm Dịch lại lắc lắc bàn tay cầm lon coca: “ vừa ra sạp mua nước giải khát.”

      “Em… vừa rồi em tới thư viện tìm .” Quan An Tĩnh trừ việc thấy có lỗi ra là rất có lỗi: “Xin lỗi! Hồi trưa em sinh hoạt nên về muộn, cũng liên lạc được với Mập nên có cách nào báo cho biết cả, xin lỗi!”

      Nghiêm Dịch sững sờ nhìn nét mặt áy náy của lát, mãi đến lúc Quan An Tĩnh 25 lượt “ xin lỗi!” mới mở miệng: “ có nhờ bạn học nhắn lời giúp , bọn họ à?”

      Quan An Tĩnh khó hiểu nhìn : “Nhắn lời? có…”

      Nghiêm Dịch khó chịu thở dài tiếng. Lũ nhóc đó, quả nhiên đáng tin!

      “Khi đến thư viện thấy chỗ đó thích hợp để thảo luận nên đến phòng tự học ở lầu 5, sau đó nhờ bạn của ở lầu 2 nhắn lại cho em. Em gặp người đó sao?”

      Vừa rồi Quan An Tĩnh chỉ lo tìm Nghiêm Dịch nên có tâm tình để ý tới người khác. Hình như có nam sinh gọi nhưng chẳng thèm nhìn người ta mà lượn mất. Người đó… chẳng lẽ là bạn của ?

      “Hình như em có ấn tượng gì cả… Thế nhưng, tại sao chỗ đó lại thích hợp để thảo luận?” Phòng tự học ở lầu 2 ràng để các học sinh chuyên ngành cùng thảo luận với nhau mà.

      “Quá nhiều người.” Nam thần rất tự nhiên .

      Thế nhưng câu trả lời hời hợt này lại dọa sợ Quan An Tĩnh. Thư viện vốn rất nhiều người nhưng bọn họ chỉ thảo luận bài tập thôi mà, có nhiều người hay liên quan gì. Chẳng lẽ…

      Ặc, thể nghĩ ngợi lung tung được, STOP!

      Quan An Tĩnh lập tức nghĩ tới vấn đề khác: “Lúc này còn tới mua nước uống… chắc phải còn ở lầu năm chờ em chứ?” Lời vừa ra miệng lập tức hối hận. Dựa vào gì mà Nghiêm Dịch phải chờ hơn tiếng chứ!

      ngờ Nghiêm Dịch lại : “ làm bài tập, thuận tiện chờ em.”

      Tuy chỉ là thuận tiện thôi nhưng Quan An Tĩnh nghe xong vẫn thấy chút chút vui: “Vậy… bây giờ chúng ta lên lầu năm .” Thế nhưng vừa bước bị Nghiêm Dịch ngăn lại: “Giờ muộn quá rồi, hẹn hôm khác . Em ăn cơm chưa?”

      “Hồi nãy có ăn qua chút đồ ăn , hôm nay thực xin lỗi, sau này em cam đoan đến muộn nữa!”

      Nghiêm Dịch nhếch miệng cười, nụ cười đó trong bóng đêm càng tỏa sáng hơn, nhàng trả lời: “Được.”

      Đưa Quan An Tĩnh về ký túc xá an toàn, trước khi , Nghiêm Dịch móc điện thoại trong túi của mình ra: “Lưu số , miễn cho sau này lại gặp tình huống này nữa.”

      Nam nhân cân nhắc vấn đề rất chu toàn, Quan An Tĩnh rất khâm phục, lập tức nhấn dãy số của vào điện thoại của . Thế nhưng khi gọi qua máy mình để lấy số điện thoại của Nghiêm Dịch đợi mãi mà điện thoại của chẳng reo. Chỉ nghe thấy lỗ phone truyền đến từng tiếng từng tiếng: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi khóa. SORRY…”

      Quan An Tĩnh nhìn nét mặt hiểu của Nghiêm Dịch, có hơi ngập ngừng giải thích: “Hôm nay gọi hơi nhiều nhưng quên thêm tiền.” Còn phần tại sao phải gọi nhiều cuộc như thế Quan An Tĩnh quyết định cho nam thần biết.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8:

      Sau khi về phòng, Quan An Tĩnh tránh được bị hai đứa bạn cùng phòng “tra khảo”. Dáng vẻ rấp rút muốn về trường hồi nãy của cộng thêm việc gọi điện thoại cho nhiều nam sinh trong lớp như vậy, có chuyện mới là lạ đó!

      “A? Sao cậu trở lại nhanh vậy? gặp được Nghiêm Dịch à?” Quan An Tĩnh về sớm như vậy nên Phạm Di Đình có thể đoán ra chút. Căn cứ suy đoán trước đó của , đại thần Nghiêm Dịch hẳn nên nhân lúc lửa con nóng mà rèn mới phải.

      Thực ra Quan An Tĩnh chưa ăn đồ gì cả, giờ đói sắp xỉu, buông túi xách xuống bắt đầu lục lọi đồ ăn trong tủ. “Gặp rồi, nhưng hôm nay muộn rồi nên thảo luận…”

      Con mắt của Phạm Di Đình lồi ra: “Vậy ấy thực đợi cậu trong thư viện mình à?”

      Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!

      “… phải, ấy lên lầu 5 tự học, đúng lúc gặp nhau đường thôi.” Quan An Tĩnh ngồi xuống quay lưng về phía Phạm Di Đình, miệng nhai bánh kêu răng rắc.

      Nghe thế, Phạm Di Đình mới yên, hô to ý nghĩa!

      Quan An Tĩnh: “Đừng nhảm nữa! Vấn đề gì chứ, ấy chỉ nhiệt tình mà thôi. Cậu thấy ấy trả lời bao nhiêu câu hỏi diễn đàn à.”

      Về chuyện này Phạm Di Đình phản bác. từng thấy nam thần trả lời, hơn nữa mỗi lần trả lời đều rất nghiêm túc!

      Được rồi được rồi, có lẽ người ta thực chỉ nhiệt tình. Coi như suy nghĩ nhiều vậy. “Ai —-” Phạm Di Đình thở dài tiếng, suy nghĩ của nam thần quả nhiên bọn phạm phu tục tử như đoán được.

      Bên kia, Quan An Tĩnh mặc kệ bạn mình hô to gọi mà tiếp tục ăn bánh kiền. Thế nhưng ăn sung sướng điện thoại reo lên.

      Nhìn xem, có hai tin nhắn!

      Quan An Tĩnh cảm thấy quái lạ, điện thoại bị downline rồi mà, sao có thể nhận được tin nhắn nhỉ? đưa ngón tay đầy dầu mỡ của mình chọt chọt lên màn hình (-.- cảm ứng luôn), inbox lên dãy số xa lạ mà số còn lại là của tổng dài 10086 lạ hoắc.

      Click mở, nội dung bức thư chỉ có hai chữ ngắn gọn: Nghiêm Dịch.

      Quan An Tĩnh kinh ngạc. Đây là… số điện thoại của nam thần sao? Vừa rồi còn hối hận lấy được số của Nghiêm Dịch, ngờ lại gửi tới cho .

      Lập tức lưu lại.

      Lưu số xong, Quan An Tĩnh nhìn tin nhắn của tổng đài ở bên dưới: User tôn kính, ngài vừa nạp 100 nguyên(*).

      *(nguyên/khối): là đơn vị tiền tệ chung được dùng cho hai loại tiền là Nhân dân tệ (Trung Quốc hay còn gọi là Đại Lục, viết tắt RM8-) cùng Tân Đài Tệ (tiền Đài Loan, viết tắt TWD). Theo tỉ giá nay 1 RMB =3400 VNĐ, 1 TWD = 700 VNĐ… còn đô Hồng Kông ít gặp trong truyện nên bỏ qua nhắc nhé! chuyện khác mà tớ thấy thắc mắc… có lẽ cước dịch vụ ở bên họ chắc khác bên mình nên khi hết tiền chắc khóa số luôn.

      ? ? ?!!!

      Quan An Tĩnh còn chưa kịp mua thẻ cơ mà sao lại có ghi chép nạp tiền được nhỉ? Rất hiển nhiên, 100 nguyên đó chẳng phải của . Vậy chẳng lẽ là của… nam thần? ?

      Thế nhưng, tại sao mà…

      Quan An Tĩnh hoàn toàn tin vào mắt mình, càng tin được suy nghĩ của bản thân. Gọi 10086 thiệt nhiều lần để nghe số dư trong tài khoản, lúc này mới xác định có người nạp tiền cho rồi! Đáng đó là tin nhắn của Nghiêm Dịch chỉ cách thông báo của hệ thống vài phút.

      Quan An Tĩnh nhắn tin cho Nghiêm Dịch ngay: nhận được số, cám ơn. Mà… tiền… là nạp cho em à?

      Tin vừa được gửi Quan An Tĩnh rơi ngay vào trạng thái chờ đợi. Mà cũng thiệt kỳ lạ, vừa nãy ràng rất đói nhưng tại sao tại lại chẳng thấy đói chút nào nhỉ.

      Cũng may Nghiêm Dịch khiến Quan An Tĩnh phải đợi quá lâu. báo tin nhắn quen thuộc reo lên, Quan An Tĩnh lập tức luống cuống chân tay cầm điện thoại và cẩn thận làm đổ ly trà bàn, thế là xảy ra phản ứng dây chuyền, làm đổ hộp đựng bút… vân vân và vân vân… ở gần đó kêu vang ầm ầm ình ình.

      “An Tĩnh, cậu muốn đập phòng à?!” Phạm Di Đình ngồi trong nhà cầu gào lớn.

      kích động hơi quá lố phải…

      Thế nhưng khi Quan An Tĩnh đọc được tin nhắn chẳng những gở được nghi vấn trong lòng mà còn cảm thấy mù mịt khó hiểu: đừng cảm ơn, ngủ sớm .

      Hình như nam thần luôn thích chuyện mập mờ nước đôi như thế này nhỉ. Hoặc do quá ngốc nên theo kịp tư duy của Nghiêm Dịch? Câu “đừng cảm ơn” là muốn ám chỉ: gửi số cho em rồi đó, đừng cảm ơn; hay: giúp em nạp tiền điện thoại rồi, đừng cảm ơn?

      Tuy rằng Nghiêm Dịch thừa nhận rằng nạp tiền điện thoại nhưng sau khi An Tĩnh bình tĩnh phân tích vẫn cảm thấy có “hiềm nghi” lớn nhất. Từ cha mẹ giáo dục thể nhận tiền của người khác, lại ngày hôm đó là người trễ nên về tình về lý đều đáng bị phê bình.

      Nghĩ tới nghĩ lui, qua hôm sau Quan An Tĩnh cũng chạy mua tấm card điện thoại 1000 nguyên nạp trả cho nam thần.

      Nghiêm Dịch nhanh chóng gửi tới dấu chấm hỏi.

      Lần này, Quan An Tĩnh luyện được Thái Cực quyền, gửi tới biểu tượng mỉm cười trả lễ.

      **

      Vào thứ bảy hai ngày sau, tối đó Quan An Tĩnh cùng Phạm Di Đình ra ngoài mà bật nhạc rồi tán gẫu với nhau trong phòng. Lúc đó Châu Châu vừa về tới, khi mở cửa thấy cả hai đều có mặt ngay lập tức hơi kích động chạy vào: “Em vừa ngóng được tin, các chị có muốn biết hay ?”

      Buổi tối cuối tuần, khó lắm mới có dịp cả ba đều có mặt nên mọi người chẳng có tâm trạng học hành, quả là thời gian tốt để bàn chuyện ruồi bu!

      nhảm.” Phạm Di Đình quăng gối: “Mau .”

      “Là về hoa hậu của trường đó.” Châu Châu lại còn cố ý thừa nước đục thả câu, muốn người khác vui vẻ.

      Nghe được hai chữ giáo hoa (hoa hậu học đường), biết vì điều gì mà trong đầu Quan An Tĩnh chợt xuất ngay cái tên – Du Hiểu Hạm.

      “Chẳng lẽ là Du Hiểu Hạm khoa nhân văn của tụi em?”

      “Ha ha, thông minh, đúng vậy đó!” — Quả nhiên.

      Phạm Di Đình thấy quá ngứa mắt cái vẻ bà đây có tin động rời nhưng chẳng đâu nhé: “Tốt nhất nên giựt gân chút, nếu khiến chị đây thất vọng coi chị xử đẹp em thế nào!”

      “Tuyệt đối giựt gân.” Châu Châu như lường được trước: “Có liên quan tới hot boy, đủ giựt gân chứ?”

      “Oa!”

      “Nghe người trong khoa bọn em Du Hiểu Hạm vì muốn làm chim liền cánh với Nghiêm Dịch nên xung đột với trợ giảng!”

      Thực ra chuyện là như thế này —

      Khoa nhân văn tại tới mùa đề cử sinh viên tới công ty thực tập. Đại học F là đại học đứng đầu thành phố A nên có rất nhiều công ty hợp tác. Thế nhưng năm nay các sinh viên lại rất ưu ái công ty . Bởi vì nhiều người tranh giành nên có người vui cũng có kẻ buồn. Khi kết quả được công bố hiểu vì sao mà hoa hậu giảng đường Du Hiểu Hạm lại nhận được tư cách đến công ty đó thực tập, vì vậy chuyện bùng nổ.

      Nghe , vì hài lòng chuyện này mà Du Hiểu Hạm vận dụng tới bối cảnh trong nhà, lại còn chạy tới tìm chủ nhiệm khoa cáo trạng trợ giảng! danh sách đề cử hợp lý, trở giảng lấy việc công trả thù tư… vân vân và vân vân… bởi vì làm náo động nên phía trường học gánh ít áp lực, vì vậy khỏi cân nhắc danh sách đề cử sinh viên, thậm chí sắp xếp lại toàn bộ danh sách trước đó. Mà hành động đó cũng dấy ngay lên làn sóng kháng nghị của những sinh viên khác.

      Đáng đó là với thực lực của Du Hiểu Hạm tại sao tới các công ty nhà nước hay công ty nước ngoài mà hết lần này đến lần khác lại muốn đến cái công ty đó? Nguyên nhân đó là — công ty kỹ thuật vừa thành lập chưa đầy ba năm này có ngàn mối vạn mối quan hệ với Nghiêm Dịch.

      Ba năm trước, khi Nghiêm Dịch vừa vào đại học F vị sư huynh khoa Vật lý tên Hoắc Chính rất có mắt nhìn người chiêu thu dưới trướng. Lúc đó, Hoắc Chính làm chủ công ty kỹ thuật vừa khởi bước, tất cả đều bắt đầu bằng con số 0 nên đừng tới việc kiếm tiền, lỗ vốn là an ủi người trẻ tuổi rồi.

      Thế nhưng Nghiêm Dịch ngày đó dường như quan tâm tới việc kiếm nhiều hay ít mà chỉ cảm thấy hứng thú lại ăn nhịp với mấy vị sư huynh. đầu có hào quang huy chương vàng Olympic nhưng Nghiêm Dịch cự tuyệt rất nhiều lời mời của các công ty lớn, dứt khoát dấn thân vào công ty kỹ thuật này. Theo cách của là: nếu như tương lai công ty lên sàng trong những nhân vật cấp bậc nguyên lão!

      Nghiêm Dịch làm ở công ty Kỳ Thuật của sư huynh mạch đến suốt ba năm liền, vượt thời kỳ sóng gió lăn tăn bấp bênh yên, số truy cập các website do bọn họ phát triển cũng bắt đầu ổn định nên hấp dẫn ít lời mời quảng cáo, thu nhập cũng trở nên vững chắc. Công ty từ quy mô bắt đầu mở rộng, là công ty thành lập bởi sinh viên đại học F nên họ cũng rất biết đạo lý uống nước nhớ nguồn, mỗi năm đều đến trường thu nhận sinh viên năm tư đến thực tập.

      Người đến thực tập mặt là muốn tìm kiếm gian phát triển; mặt khác là được trở thành đồng nghiệp của nam thần! Chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện như thế nên thành thử các nữ sinh năm tư ùa vào như vịt.

      Bây giờ xem ra ngay cả hoa hậu giảng đường cũng ngoại lệ.

      Vì chuyện này mà Quan An Tĩnh lâu onl diễn đàn của đại học F lại truy cập vào. Quả nhiên, khu vực bát quái luôn cập nhật tin tức rất nhanh nhạy. Bài viết có liên quan tới “kiếp trước kiếp nầy” của Du Hiểu Hạm cùng Nghiêm Dịch lừ cả ra, thậm chí chuyện xưa như đít nồi là Du MM năm đó tặng quà giáng sinh cho Nghiêm Dịch cũng bị đào mộ.

      Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết bãi cát. Nhìn bài viết về hoa hậu giảng đường VS hot boy lừ nhóc, sóng trước như Quan An Tĩnh đây gần như chết hẳn.

      Chẳng qua nghĩ lại cũng hay. Thế này có lẽ lời đồn sụp đổ thôi.

      Thế nhưng —

      Lầu 72: vì thế nhà ở bên cạnh mới bạn thực của Nghiêm Dịch là Du Hiểu Hạm à?

      73: hình như bọn họ học chung trường cấp 3, mà hình như Du thích Nghiêm GG* từ thời cấp 3 rồi, bài viết trước đó chỉ là nhảm nhí mà thôi.

      74: con đàn bà này hả? Giả tạo muốn chết, trước mặt mọi người giống như nữ thần nhưng có lần làm luận án chung, thấy ả hung dữ với bạn chung phòng muốn chết luôn !! Chỉ chữ giả! Vẫn là Quan MM tốt hơn.

      75 trả lời 74: Thúi hoắc! Du Hiểu Hạm đây gọi là gương mặt thiên thần bo đì ma quỷ! Mày biết chiêm ngưỡng đừng bậy!

      76 trả lời 75: người ta Du giả tạo chứ có xinh đẹp đâu, muốn thả khí thúi vào mặt người ta cũng nên đọc kỹ nội dung chút . Ban đầu tôi rất thích Du Hiểu Hạm ấy nhưng bị thẳng đần óc heo như bạn làm phát ngán rồi!

      77 trả lời 75: người em, chẳng lẽ cậu là Osama bin lađen!



      Nhìn loạt dài lời bình luận của mọi người, nữ sinh ngành kỹ thuật Quan An Tĩnh luôn đặt vấn đề logic lên hàng đầu tổng kết ra hai tư tưởng trung tâm:

      Thành thử, Nghiêm Dịch với Du Hiểu Hạm là bạn học thời cấp ba…

      Thành thử, Du Hiểu Hạm mới là bạn chính thức của Nghiêm Dịch… (*Emily, tức chết với chị này…)

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9:

      Vài hôm sau, diễn đàn đại học F xuất thêm bài viết bàn về vấn đề “ai mới là bạn chính thức của Nghiêm Dịch?”, trình độ tam sao thất bổn chẳng kém cạnh gì trang bbs.tianya.cn. chỉ có người miêu tả kỹ càng từ đầu đến cuối việc đeo đuổi Nghiêm Dịch của đàn chị khoa điện ảnh, sau đó lại xuất nữ sinh viết thư tỏ tình đăng diễn đàn, công khai thổ lộ với Nghiêm Dịch!

      Nhưng đương lúc mọi người thảo luận với khí thế ngút trời vào buổi sáng đẹp trời nào đó, có người sau khi đăng nhập vào diễn đàn đột ngột phát — những tin tức về Nghiêm Dịch bỗng dưng biến mất tập thể!

      ngày trước ràng vẫn là topic HOT nhưng sao đột nhiên thể tìm được nhỉ?

      Sau khi lướt hơn 10 trang đều thấy nên dứt khoát dùng công cụ tìm kiếm diễn đàn!

      Vừa tìm : “Thực xin lỗi, tìm thấy nội dung tương quan!”

      Điều này chỉ có thể có kết luận: diễn đàn của đại học F bị càn quét rồi.

      Là diễn đàn của trường đại học nổi tiếng trong nước, sinh viên trường F luôn cho rằng diễn đàn là thánh địa có thể thoải mái ngôn luận, nhờ tự do bàn tán mà nổi tiếng. Trong diễn đàn cũng có ít bài viết tranh luận khiến cho xã hội chú ý. Thế nhưng, bài viết về Nghiêm Dịch lúc này có bất cứ cơn sóng to gió lớn nào cả, cùng lắm chỉ là phản ánh lòng xuân nhộn nhạo của sinh viên mà thôi, thể bình thường hơn được nữa. Có cần quản lí phải ra mặt xóa sạch bài viết hay ?

      Thế nhưng nghi hoặc nghi hoặc cũng thể chối cải được rằng bài viết bị xóa. mái lầu [tinh phẩm] có tiếng có tuổi được góp gạch bỗng nhiên biến mất trong đêm, bất luận đối với chủ lầu hay những ai tích cực trả lời đều bị đả kích rất lớn.

      Vì vậy mà diễn đàn đại học F được vài ngày thái bình, hiển nhiên trừ “khu vực khiếu nại”.

      Tháng mười, trời độ thu, mùa đông vẫn còn chưa tới, là thời điểm mát mẻ nhất thành phố A. Cũng giống như phần lớn học sinh đại học khác, Quan An Tĩnh vẫn tiếp tục sinh hoạt đường thẳng nối giữa lớp học với ký túc xá.

      Mặc dù có cách nên tin chuyện mạng, nhất là mấy chuyện bát quái diễn đàn nhưng xuất của Du Hiểu Hạm ảnh hưởng tới cách nghĩ của Quan An Tĩnh. chính xác hơn từ sau lần cho nam vương đại nhân leo cây Nghiêm Dịch có nhắn hẹn thảo luận luận đề hai lần. Thế nhưng cân nhắc đến thực rằng Nghiêm Dịch là “danh thảo có chủ”, liền mượn cớ từ chối cả hai lần.

      Quan An Tĩnh thực hiểu luận đề đó nhưng thân phận nam vương của Nghiêm Dịch khiến cảm thấy hơi áp lực. Đổi trường hợp bình thường, kỳ thực thảo luận luận đề với nam sinh chút cũng có gì to tát thế nhưng có tiền án thị phi đầy nhóc diễn đàn nên tại Quan An Tĩnh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Nhất là sau khi biết nam thần cùng hoa hậu giảng đường là cặp nếu như còn trộn lẫn giữa họ rất có thể tạo nên tin đồn cần thiết. Mà lại thích chuyện mập mờ như thế. Có lẽ biện pháp tốt nhất là nên giữ khoảng cách nhất định.

      Xét từ góc độ này chuyện Quan An Tĩnh bị các bạn nam trong lớp gọi đùa là núi băng thực ra cũng phải có đạo lý.

      Sau hai lần bị đàn em nhã nhặn từ chối, nam vương đại nhân quả nhiên tìm Quan An Tĩnh nữa. Chẳng qua Quan An Tĩnh yên tâm được bao lâu. Bởi vì nhanh chóng phát Nghiêm Dịch chẳng những liên lạc với nữa mà cả môn học tự chọn cũng đến, khiến cho nhiều nữ sinh mộ danh đến đây dự thính vồ hụt.

      Tiếp sau đó, trong lúc vô tình Quan An Tĩnh nghe được trong cuộc trò chuyện của Mập cùng những bạn nam khác có đề cập qua cậu có bạn cùng phòng mấy ngày nay trở lại ký túc xá, giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian vậy… tự nhiên Quan An Tĩnh liên tưởng tới Nghiêm Dịch.

      hiểu vì sao khi nghe giọng đùa cợt của Mập trong lòng Quan An Tĩnh có chút khẩn trương.

      **

      Khi nhận được tin tức của Nghiêm Dịch lại là vào cuối tuần hay ngày sau đó.

      Quan An Tĩnh giống như ngày thường, thức sớm bộ tới thư viện tự học. Đến hơn mười giờ nhận được tin nhắn. Thế nhưng khi đó Quan An Tĩnh liều chết chiến đấu với đống bài tập nên chỉ liếc nhìn điện thoại, nghĩ thầm đợi làm xong đề thi này rồi hẵng xem, ai ngờ lại kéo dài tới tiếng đồng hồ. Đợi khi thuận lợi giải được đề, hô to đại công cáo thành trong lòng mới nhớ tới tin nhắn nọ.

      Ấn mở ra xem, thấy sợ sợ — ngờ là tin nhắn Nghiêm Dịch gửi!

      Cách nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có tin tức của nam thần.

      “Khỏi, mang cho tôi phần cháo thịt nạc trứng muối là được.”

      Đọc xong, chút thấp thỏm lo âu vừa rồi của Quan An Tĩnh bình ổn lại ngay. Tuy chỉ là câu đầu đuôi nhưng kẻ sáng suốt đều thấy, quá nửa là do đại thần gửi nhầm tin nhắn đây mà… 囧. Cháo thịt nạc trứng muối trong tin nhắn… hẳn là nam thần gọi ai đó mang thức ăn giúp .

      Quan An Tĩnh giải xong đề vừa định hoạt động gân cốt chút, đúng dịp gặp phải ô lông này, vì thế cầm điện thoại ra ngoài ngồi nghỉ.

      Vừa , Quan An Tĩnh vừa bắt đầu trả lời tin nhắn cho đại thần: “Xin lỗi, em vừa đọc được tin. Thế nhưng… có phải nhắn nhầm người hay ?”

      Thực ra Quan An Tĩnh biết Nghiêm Dịch khẳng định nhắn nhầm người thế nhưng vẫn nên trả lời sao cho uyển chuyển chút.

      Nhưng điều ngờ là Quan An Tĩnh vừa gửi tin lâu điện thoại trong tay rung lên. Cầm lên nhìn, ngờ Nghiêm Dịch lại gọi trực tiếp đến! Quan An Tĩnh bất ngờ run tay, suýt nữa là làm rớt di động xuống đất. Sau hồi luống cuống tay chân hạ nhiệt mới nhận điện thoại.

      “Alo… sư huynh…” Mỗi lần chuyện điện thoại với Nghiêm Dịch giọng kiềm được mà run rẩy.

      “Vừa rồi có lỗi, nhắn lầm người.”

      Giọng của Nghiêm Dịch tuy vẫn trấn định, tự nhiên nhưng so với giọng trước đây có chút khàn khàn, thậm chí hơi đuối.

      sao cả.” Chuyện bé cỏn con thế này mà còn phiền tới Nghiêm Dịch đích thân gọi điện thoại cho , Quan An Tĩnh cho rằng thực ra cần để ý quá mức. Sau đó dời chủ đề: “Sư huynh, nghe giọng của có hơi bệnh.”

      “Ừ, ở bệnh viện.”

      câu hời hợt kích thích người ở bên kia đầu dây trở nên gấp gáp: “Hả? Sư huynh bị bệnh sao?”

      “Viêm ruột thừa cấp tính, mổ rồi.”

      “!!”

      Quan An Tĩnh lại bị chấn động lần nữa rồi. ra nam thần lộ diện nhiều ngày như vậy là do nằm viện chờ mổ! Cái tên Mập nọ cũng quá đáng tin rồi, là bạn cùng phòng với nhau mà xảy ra chuyện lớn như vậy lại chẳng biết, còn đổ oan cho người ta là “tối chịu về ngủ” nữa!

      ở bệnh viện nào? Bây giờ khỏe hơn rồi chứ? Có nặng lắm …” Quan An Tĩnh vừa rồi còn nghẹn lời đột ngột kích động hỏi lần rất nhiều câu hỏi, giống như muốn dùng cách này để bày tỏ quan tâm của .

      Nghiêm Dịch ở bên kia đầu dây cũng chẳng vội trả lời, kiên nhẫn nghe hết, sau đó mới từ tốn : “Bây giờ em rãnh ?”

      Tuy biết nam thần muốn làm gì hơn nữa vẫn còn số đề thi chuyên sâu chưa giải, còn cả mấy từ đơn tiếng chưa rành… thế nhưng về làm sau cũng được!

      “Có!” Quan An Tĩnh đáp chắc nịch.

      “Vừa rồi nhờ người mua thức ăn thế nhưng gửi sai tin nên bọn họ mua cho .” Giọng của Nghiêm Dịch bay ra khỏi loa điện thoại, Quan An Tĩnh cảm thấy mình cũng bay theo: “Em có thể xuống căn tin mua giúp phần cháo thịt nạc trứng muối được ? Bây giờ ở bệnh viện công lập.”

      Quan An Tĩnh tiếp tục bay cao bay xa. Nghe Nghiêm Dịch thế, ngờ bật thốt: “Trong bệnh viện có thức ăn à?” phải muốn mua đồ ăn giúp đại thần nhưng cho rằng đói bụng, chắc hẳn dễ chịu. Lẽ ra phải ăn trước ít để lắp đầy bụng mới nên.

      “Thức ăn trong bệnh viện rất khó nuốt.” Hô hấp của Nghiêm Dịch trì hoãn hai giây: “Nếu em rãnh… …”

      Lúc này Quan An Tĩnh coi như tỉnh táo lại chút ít: “Rãnh mà! phải em muốn mua giúp nhưng vừa nãy em nghĩ chắc hẳn đói bụng lắm, điều đó tốt với cơ thể! Chẳng phải vừa mới mổ xong sao.” năng lộn xộn giải thích: “Thực xin lỗi! Lẽ ra em nên trả lời tin nhắn sớm hơn, em nên…”

      “Bệnh viện công lập, phòng bệnh 308.” Cuối cùng, vẫn là Nghiêm Dịch cắt đứt ai đó rối ren tùm lum.

      Nhờ vậy Quan An Tĩnh mới tỉnh hẳn: “OK, em mua ngay đây!”

      Cúp điện thoại, suy nghĩ trong đầu của Quan An Tĩnh trống rỗng, chỉ còn lại năm chữ to “cháo thịt nạc trứng muối”. nhanh chóng vọt vào phòng tự học thu dọn đồ đạc, sau đó lao ra khỏi thư viện như vòi rồng.

      Sao mỗi lần chuyện điện thoại với Nghiêm Dịch chỉ số IQ của lại tụt xuống vậy nè…

      **

      Gần giữa trưa, phòng ăn náo nhiệt hẳn lên. Sau khi Quan An Tĩnh mua xong cháo thịt nạc trứng muối vọt ngay tới bệnh viện công lập. Bệnh viện đó là bệnh viện có tính tổng hợp, rất gần với đại học A nên có thể đón xe buýt tốc hành đến đó. Xét thấy y tế trong trường đáng tin cậy nên khi sinh viên trường A gặp chút ốm đau đều tới đây chạy chữa.

      Sau khi vào bệnh viện Quan An Tĩnh nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh 308. Bởi lòng muốn mau chóng đưa đồ ăn tới cho đại thần nên lần này Quan An Tĩnh có đắn đo gì cả. Vừa đẩy cửa phòng bước vào thấy Nghiêm Dịch nằm giường bệnh. Tuy vẫn là nam vương đẹp ngời ngời như ánh mặt trời nhưng có lẽ do vừa mới phẫu thuật xong nên sắc mặt trắng bệch, phối hợp với bộ đồ bệnh nhân nữa nên thoạt nhìn có mấy phần mềm mại đẹp đẽ.

      “Sư huynh, cháo đến rồi đây.” Quan An Tĩnh hoàn toàn cho rằng bản thân là nhân viên giao hàng đấy, vừa tới thẳng vào vấn đề.

      Ánh mắt của Nghiêm Dịch rời khỏi Ipad tay, nhìn hướng phát ra tiếng. Chỉ thấy Quan An Tĩnh xách túi gấp rút xông vào cửa, con mắt của lập tức híp thành đường cong xinh đẹp.

      “Làm phiền em rồi.”

      Quan An Tĩnh vội vàng khoát tay: “ phiền, phiền đâu mà!” Cùng lúc bỏ túi xách xuống, lấy ra hộp cháo được gói kín mít.

      Nghiêm Dịch ngạc nhiên : “Em bỏ cháo vào túi xách à?”

      “Như thế mới nguội được.” Quan An Tĩnh lấy tay thử nhiệt độ: “Ừm, vẫn còn ấm nóng, vừa kịp lúc! ăn nhanh .”

      Nghiêm Dịch nhìn dáng vẻ đắc ý của nhịn được mỉm cười, nhận lấy cháo thịt nạc trứng muối bắt đầu húp.

      Thế nhưng, Quan An Tĩnh vừa rồi vẫn còn rất tự nhiên, rất bình tĩnh nhưng trong nháy mắt Nghiêm Dịch vừa cầm hộp cháo tay bỗng dưng bắt đầu thấy ngượng ngập…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :