1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mê luyến - Lưu Ly Vi Lương(29c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Trăm năm [Thượng]


      Trong đình viện Nura gia, dưới tàng cây đào tụ tập rất nhiều người, có cả cán bộ nhóm Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành) thế hệ đầu tiên của gia tộc Nura -- Gyuuki, Karasu Tengu, còn có người gần đây hành bí trở về gia tộc Nura - Setsura . Bọn họ đều đứng ở phía sau Rihyon - người dùng khí để khôi phục diện mạo bốn trăm trước.



      Rikuo đứng ở phía bên tay phải của ông nội, mà Wakana đứng ở bên người Rikuo dáng vẻ tựa hồ có vài phần khẩn trương. Phía sau Rikuo là hàng trăm nhóm Ayakashi, Tsurara, Kubinashi, phần đông nhóm Ayakashi.



      Đứng ở bên trái Rihyon là người biến thành thức thần ‘Hagun’ - Keikain Hidemoto, Keikan Ryuuji cùng Mamiru đứng ở phía sau Hidemoto.



      Trong đình viện nho này chật ních Ayakashi của gia tộc Nura, nhiều nhất là nhóm Ayakashi của Rihyon, biểu cảm của bọn chúng lộ ra chờ mong. Nhìn xem bởi vì thái dương rơi xuống mà dần dần ngầm hạ đến bầu trời, Hidemoto nghiêng đầu cười: “Thôi, Yura-chan có thể bắt đầu.”



      “Như vậy có vấn đề sao?” Đứng ở cái pháp trận, Keikain Yura cúi mâu xem ba đồ vật ở trong tay mình. Có hai lắc tay lưu ly giống hệt nhau, cái là năm đó Kính Hinh tặng cho Otome. Sau khi Otome rời ấy để lại lắc tay. Cái còn lại Kính Hinh để nó ở trong túi phúc khí đưa nó Rihan. Rihan đem túi phúc khí đó đưa cho Wakana. Cuối cùng là bùa hộ mệnh mà Kính Hinh làm vì Rikuo.



      “Xin nhờ ngươi, Keikain đồng học!”



      Cả người Rikuo sáng ngời tràn ngập chờ mong, Rihyon câu môi cười: “Cứ thử xem , thất bại cũng sao cả.”



      “Yên tâm , Yura-chan. Nếu linh hồn A Hinh chỉ ngủ say mà có biến mất như lời , nhất định có thể triệu hồi ra.” Hidemoto cười hì hì trả lời. Trong mắt cũng chớp động tia chờ mong. Sau khi rời khỏi Kyoto, cùng với đều có gặp mặt nhau nữa, chính là chỉ chuyện thông qua mấy phong thư mà thôi.



      “Ta biết, ta bắt đầu đây.”



      thanh Yura rơi xuống, nhất thời toàn bộ đình viện đều lặng im. Nhất là mọi người ở tổ Nura, ngay cả hô hấp đều cẩn thận, rất sợ quấy nhiễu đến nghi thức này. Bởi vì Yura muốn triệu hồi bà nội của Rikuo, thê tử của Đại thống lĩnh gia tộc Nura -- YouHime.



      Sau khi đả bại Abe no Seimei, Keikain gia cùng gia tộc Nura tổ chức yến tiệc náo nhiệt. Bừng tỉnh bốn trăm năm trước đả bại Gitsune, tổ chức kia tràng đầy náo nhiệt tụ hội, làm cho Setsura có chút hoảng thần : “Nếu nàng ở đây tốt rồi.” Lời Setsura vừa ra khỏi miệng, Rihyon cùng Hidemoto biết, ‘Nàng’ ở trong miệng Setsura chính là chỉ Kính Hinh - người qua đời cách đây bốn trăm năm.



      “A Hinh sao? chuẩn nàng đầu thai chuyển thế.” Hidemoto trêu ghẹo trả lời.



      “Nàng có biến mất, chỉ là ngủ say.” qua đời - Kính Hinh cùng Rihan đều được an táng ở làng bán , Rihyon hơi nheo mắt lại. Vô luận trải qua bao nhiêu lâu, mỗi khi về Kính Hinh, mi mày (ánh mắt) đều nổi lên nhàn nhạt ôn nhu.



      Mọi chuyện hết thảy đều liên quan đến Kính Hinh, Rihyon đều ràng nhớ được hết. từng với , nhất định luôn luôn thủ hộ . Khi đó cười trả lời: 'Ừm, chỉ cần linh hồn tthiếp còn có thể cảm nhận được thủ hộ của Nura phu quân, nhất định thiếp biến mất.'



      Cho nên, linh hồn của nhất định biến mất. Bởi vì luôn luôn ở bên cạnh thủ hộ .



      “Nếu như Nura-chan khẳng định linh hồn A Hinh có biến mất. Như vậy chúng ta đem nàng triệu hồi ra đến đây .”



      Sau khi Hidemoto ra những lời này, Rihyon đánh nghiêng ly rượu trong tay, nhịn được run run: “Có thể làm được sao?”



      “Ừ, A Hinh từng làm túi phúc khí. Mặt kia có linh lực nàng, hẳn là có thể thử xem, nhưng là qua trăm năm, chỉ sợ linh lực phai nhạt.”



      “Cần phải có linh lực của Tiểu Hinh gì đó sao? Ta có thể tìm được ba món đồ có linh lực của nàng.” Nghe được lời của Rihyon, Hidemoto khẽ gật đầu.



      “Ta đem phương thức triệu hồi cho Yura-chan. Ta tại chính là linh thể, cho nên việc triệu hồi A Hinh, chỉ có thể để Yura-chan làm.”



      Bởi vậy cho nên Nura gia hôm nay vô cùng náo nhiệt. Sở dĩ có nhiều người như vậy là vì sau khi mặt trời lặn hoàn toàn, liền chuẩn bị đem Kính Hinh linh hồn triệu hồi đến. Bởi vì khí ban đêm vô cùng nặng, là thời gian tốt nhất để triệu hồi người chết.



      Yura ngừng niệm chú ngữ, ba đồ vật mang theo linh lực của Kính Hinh tự động bay vào pháp trận. Pháp trận nổi lên màu đỏ nhạt quang mang, Yura vội vàng thối lui đến bên người Hidemoto, nhìn về phía hào quang ở trong pháp trận càng ngày càng mạnh.



      Pháp trận dần dần xuất bóng người mơ hồ, gần như là thân ảnh mơ hồ. Nhiêu đó cũng đủ làm cho hai tay Rihyon nắm chặt. Nếu làm như vậy khống chế được chạy về phía hình bóng kia.



      Hồng quang dần dần đạm nhạt, pháp trận trung gian xuất vị nữ tử mặc bộ kimônô thuần trắng. Nữ tử lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây đào, cánh hoa đào bay xuống xuyên qua thân thể của , dừng ở bên chân. chậm rãi mở to mắt, đôi mắt đen láy trong suốt mà tinh thuần, hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dài rối tung theo động tác nàng nhàng đong đưa. Dung nhan tuyệt mỹ so dưới trời đêm đào càng thêm xinh đẹp giống như huyễn, càng thêm rực rỡ.



      “Hinh phu nhân, hoan nghênh trở về!”



      thanh của trăm nhóm Ayakashi của thế hệ đầu tiên kích động hô to, đều cực kì cung kính cúi chào. Khi Kính Hinh còn ở sống, mỗi lần trong tổ Nura có Ayakashi bị thương đều vì bọn chúng mà trị liệu. Được Kính Hinh chiếu cố nhiều lần nên trăm nhóm Ayakashi vô cùng tôn kính nàng.



      Nghe được tiếng la của trăm nhóm Ayakashi, nữ tử hơi chút có chút hoàn hồn, bên môi nổi lên vẻ tươi cười. Tươi cười nhợt nhạt này làm cho dung nhan khuynh thành thêm chút sáng rọi đoạt lấy lòng người. cười , thanh lộ ra vài phần lười nhác: “...... là, vốn là rất buồn ngủ lại bị giọng của các ngươi đánh thức.”



      “Mẫu thân, vị này chính là bà nội của Rikuo-sama?” Hai tròng mắt Tsurara thẳng tắp nhìn chăm chú vào Kính Hinh đứng ở đào dưới tàng cây. nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhìn đến nàng tươi cười, tim chính mình có chút đập nhanh hơn.



      “Ừ, ngờ lại còn có thể nhìn thấy nàng lần nữa.” Setsura thấp giọng, dung nhan quyến rũ mà lãnh ngạo lộ ra nhàn nhạt nhu hòa.



      “...... Tiểu Hinh.”



      thanh nam tử từ tính mà trầm thấp, cực kỳ ôn nhu lại lộ ra cẩn thận. Rất sợ người nữ tử trước mắt là ảo giác, nếu bị quấy nhiễu cứ như vậy mà biến mất.



      “Nura phu quân?”



      Tiếng nữ tử mềm mại mà nhu hòa, làm cho cả người Rihyon khẽ run lên, chậm rãi đến bên người . Nàng mỉm cười, muốn đụng chạm gương mặt nhưng lại xuyên qua thân thể , sửng sốt, lập tức cười : “Có rất nhiều người nhìn đâu. là, chàng thế nào lại lộ ra biểu cảm muốn khóc cơ chứ.”



      Nhìn đến xuyên qua gương mặt , Rihyon ngớ ra, cả người hơi buồn bã, rất nhanh liền khôi phục tươi cười dã: “Tiểu Hinh, ta rất nhớ nàng.”



      Kính Hinh hơi cúi đầu, dùng tóc mái che khuất hốc mắt hơi đỏ. biết tiếng ‘Ta nhớ nàng’ này là tích góp từng tí trăm năm tưởng niệm, nàng thấp giọng : “Ừ, thiếp biết.”



      Hidemoto trung gian bay tới bên cạnh hai người, cười hì hì : “Nha nha, A Hinh cần nhìn ta thôi, là ta nghĩ đến biện pháp đem ngươi triệu hồi ra đến a.”



      “...... Hidemoto?” Kính Hinh kinh hỉ trừng lớn mắt, lập tức sắc mặt trầm xuống: “Ngươi thế nhưng còn dám xuất trước mặt ta. Ta viết cho ngươi rất nhiều thư như vậy, thế nhưng ngươi chỉ hồi cho ta có ba bức thôi!”



      “Hoan nghênh ngươi trở về.” Hidemoto chút để ý lườm Rihyon cái. Mặt mày cong cong : “A Hinh viết cho ta phong thư, ta đều hồi đến ba, bốn bức thư. Chỉ nhận được ba bức thư là sao kia chứ?”



      Nghe được lời của Hidemoto, ánh mắt Kính Hinh sắc bén nhìn về phía Rihyon. Rihyon nhún vai, mị cười, cực kì đúng lý hợp tình : “Hidemoto còn học theo làm cáo trạng nữa ư! Đề phòng tình địch phải là điều đương nhiên sao?”



      Nhìn đến phản ánh của Rihyon, Kính Hinh cùng Hidemoto quen biết cười rộ lên. Rihyon cũng hơi gợi khóe miệng lên. Cách đến bốn trăm năm, ba người lại tụ, tình nghĩa vẫn như cũ như trăm năm tiền loại, có bởi vì chia lìa cùng thời gian trôi qua mà thay đổi.



      “Tình địch......?” Nghe được lời của Rihyon, Yura hơi mở to hai mắt. Kính Hinh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Yura phát ra tiếng hô kinh ngạc, hai mắt sáng ngời: “ này là......?”



      Hidemoto vuốt đầu Yura, cười tủm tỉm : “A, giới thiệu với A Hinh chút. Vị này là Yura-chan. Ta và A Hinh đều là do bé triệu hồi ra.”



      “Truyền nhân của Hidemoto sao? Vất vả cho ngươi rồi, Yura-chan.” Kính Hinh đối Yura cười trong suốt. Yura có chút ngượng ngùng hơi gục đầu xuống, hai má nổi lên tia đỏ ửng. Kỳ cũng nghĩ đến việc đến đây, nhưng đều là do nhà trưởng thứ mười ba cùng Rikuo cầu xin , Yura dùng thanh mềm mại mang theo vùng Kyoto : “...... cần khách khí.”



      “Bà nội đại nhân......”



      Nghe được giọng nam từ tính mà ôn nhuận, Kính Hinh vội vàng xoay người, nhìn đến Night Rikuo ở phía sau, kích động qua ôm nhưng lại xuyên qua người . Kính Hinh bất mãn nhìn về phía Hidemoto: “Hidemoto, vì sao ngươi có thể sờ đầu Yura!? Ta lại thể ôm cháu trai cái cơ chứ!”



      “Bởi vì ta là thức thần, A Hinh chính là u linh bình thường thôi!” Hidemoto mặt mày hớn hở trả lời.



      “Hơn nữa, nếu A Hinh có thể va chạm vào người khác như lời . Phỏng chừng là ôm Nura-chan mãi buông tay!”



      “...... Hidemoto, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ngươi cố ý?!” Mắt vàng Rihyon nổi lên tia hàn quang.



      Hidemoto buông tay cười, con người đen như mực nhàng vừa chuyển, dung nhan tuấn tú lên cực kì mị hoặc lòng người. cười yếu ớt: “Bất quá chỉ là ‘Thư tín’ đáp lễ mà thôi, Nura-chan.”



      Khóe miệng Rihyon hơi trừu, nghiến răng nghiến lợi rống to: “Hidemoto, ngươi người này!! Lập tức biến mất cho ta!”



      Hidemoto mặt mày cong cong trả lời: “ cần, khó có được lại có thể nhìn thấy A Hinh.”



      Kính Hinh hơi thở dài, ràng còn có rất nhiều tiểu bối ở đây. Mà hai người này thế nhưng lại ầm ĩ cả lên, vừa mới muốn qua ngăn cản, lại phát nữ tử tóc nâu mặc bộ kimônô đạm hoàng xoay người nhặt túi phúc khí rơi ở đất, lắc tay lưu ly cùng với bùa hộ mệnh.



      Sau khi nhặt lên đem túi phúc khí treo ở bên hông, lắc tay lưu ly thập phần cẩn thận cầm ở trong tay. Đem bùa hộ mệnh đưa cho Night Rikuo, Night Rikuo tiếp nhận bùa hộ mệnh, giọng: “Thiếu chút nữa quên mất bùa hộ mệnh tổ mẫu đưa cho ta. Cảm ơn, mẹ.”



      Nghe được Rikuo xưng hô, hô hấp Kính Hinh cứng lại, chậm rãi bay tới bên người nữ tử, thanh tựa hồ có chút khẩn trương hỏi: “ là mẫu thân của Rikuo sao?”



      Nhìn nữ tử trước mắt có dung nhan tuyệt mỹ, Wakana hoảng loạn, hơi cúi đầu : “Lần đầu gặp mặt, con gọi Wakana...... Mẫu thân đại nhân.”



      “...... Wakana sao?” Kính Hinh nhìn túi phúc khí bên hông Wakana, ôn nhu cười, ngữ khí mềm : “Cám ơn con, Wakana.”



      Wakana có chút nghi hoặc nghiêng đầu, mắt nâu ấm áp mà sáng ngời đối diện con người thuần hắc Kính Hinh. Có chút ngượng ngùng cười cười, thấp giọng hỏi: “Mẫu thân đại nhân vì sao lại muốn cám ơn con?”



      Kính Hinh nhàng thở dài, con cho dù được nuôi dưỡng thành tính cách gì chăng nữa nàng cũng bó tay nhưng bất quá lại biết con người . Nhìn Wakana ôn nhu tươi cười sáng sủa, thấp giọng : “Cám ơn con nguyện ý gả cho Rihan, biết kia tiểu tử có cho con hạnh phúc hay , nhưng ta biết, mỗi ngày con đều ở bên cạnh làm bạn với , nhất định hạnh phúc .”



      “Chàng hạnh phúc.” Wakana trả lời cực nhanh, có gì do dự làm Kính Hinh ngớ ra.



      Wakana cười dịu dàng, cả người trong suốt mà sáng ngời : “Được gả cho Rihan tiên sinh, con cảm thấy hạnh phúc, chính là hơi chút có chút tiếc nuối vì được gặp mẫu thân của Rihan tiên sinh. Bởi vì chàng luôn nhắc đến người khi trò chuyện với con, chàng luôn mẫu thân thập phần ưu tú mà tốt đẹp. Có thể được gặp mặt người ta cảm thấy vui vẻ.”



      Nghe được lời củaWakana, Kính Hinh bất đắc dĩ cười: “...... Rihan, tiểu tử kia là hảo phúc khí a.”



      “Ngươi tiền sinh phải luôn liều mạng vì tích góp từng tí phúc khí sao, Rihan có phúc khí là đương nhiên .” Giọng nữ quyến rũ mà quen thuộc, Kính Hinh nghiêng đầu nhìn đến Setsura, hai mắt sáng ngời, mặt tươi cười liền nhàng qua. Nhìn đến Tsurara ở phía sau Setsura, hai mắt sáng lên : “ bé xinh đẹp, cùng Setsura rất giống đâu, là truyền nhân của Setsura thôi?!”



      “Ừ, là con của ta.”



      Setsura trả lời, Tsurara trộm ngắm Kính Hinh cái, phát ấy chính là cười khanh khách nhìn chính mình, hai má Tsurara đỏ lên, lắp bắp : “Hinh phu nhân... Lần đầu gặp mặt, cháu... gọi là Tsurara!”



      “Hinh phu nhân cái gì, đừng dùng xưng hô mới lạ như vậy. Tsurara cũng giống như Rikuo gọi ta là bà nội là tốt rồi!”



      Nghe được lời của Kính Hinh, hai má Tsurara nháy mắt thấu đỏ, đỉnh đầu toát ra nhàn nhạt sương khói. Này này này...... ngài ấy là thừa nhận quan hệ của cùng Rikuo-sama sao?



      Setsura cực kì bất mãn rống to: “Kính Hinh!” Làm sao có thể để con mình gọi là bà nội được, chẳng phải là muốn so Kính Hinh tiểu đồng lứa.



      “Thôi thôi, Setsura cần tức giận thôi, bối phận cái gì......”



      Kính Hinh còn chưa có xong, nghe được thanh từ tính trầm thấp của Rihyon: “Tiểu Hinh, có người muốn gặp riêng nàng chút.”



      “Ai?” Kính Hinh theo phương hướng phu quân mình chỉ, xa xa thấy tường vây thượng có thiếu nữ tóc đen, ấy chính là ngồi đưa lưng về phía , làn váy trang phục thủy thủ màu đen ở trong gió nhàng lay động. Nàng hơi nghiêng đầu, sườn mặt kia xa lạ lại quen thuộc làm cho Kính Hinh ngớ ra, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Rihyon, sâu hút cùng nhau, cười khổ : “Nura phu quân, thiếp vừa mới quan sát chút. Nếu thiếp có sai, tại hẳn là bốn trăm năm sau.”



      Ánh mắt Rihyon ôn nhu nhìn Kính Hinh, nhàng gật đầu. Kính Hinh nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp ấy, thấp giọng : “Như vậy, Nura phu quân liền ngắn gọn, đem những chuyện phát sinh cùng đối tượng trọng yếu trong bốn trăm năm qua với thiếp .”



      Nhìn đến Rihyon gật đầu, ánh mắt Kính Hinh dừng ở bóng hình xinh đẹp ấy cùng người Wakana hơi dùng chút. Cái tên tiểu tử Rihan kia..... Quả nhiên bốn trăm năm trước giáo huấn tí đúng là sai đâu.



      Otome cùng Wakana đều là sinh mệnh trọng yếu của Rihan. Hai người con dâu này, Kính Hinh đều rất thích, đồng thời đối với các có lỗi cùng cảm kích. có lỗi là vì thằng con nhà có gánh vác hạnh phúc của các ấy tốt. Cảm kích các ấy nguyện ý dùng cả đời mình để đem lại hạnh phúc cho Rihan.





      Chương 29: trăm năm [Hạ]


      Kính Hinh biết được tin Rihan qua đời là do Rihyon cho biết nhưng hề lộ ra biểu cảm bi thương hoặc kinh ngạc. Sau khi qua đời luôn ngủ say ở trong mảnh hắc ám, lâu sau từng nghe đến thanh con nhà mình, là đến làm bạn với . Hơn nữa khi bị triệu hồi ra đây, có nhìn thấy thân ảnh của Rihan, như vậy suy đoán được đúng mấy phần.



      Kính Hinh vừa mới đến gần thân ảnh màu đen ấy. quay đầu nhìn về phía chính mình, đó là khuôn mặt quen thuộc nhưng lại lại vô cùng xa lạ. Cảm thấy quen thuộc là vì khuôn mặt ấy chính là Otome, người luôn vì làm mọi món ăn, xa lạ là vì biểu cảm của cực kì lạnh như băng, mi mày (ánh mắt) lộ ra cỗ cao ngạo ý. Nháy mắt nhìn thấy Kính Hinh, khuôn mặt nàng lạnh lùng lộ ra vẻ tươi cười, thanh mềm mại mà lạnh lùng: “YouHime a, ngờ qua bốn trăm năm, thiếp thân còn có thể tái kiến ngươi.”



      Bởi vì Rihyon vừa mới cho chân tướng Rihan chết cùng với Otome và Gitsune ở chung thân thể. Cho nên Kính Hinh cũng có biểu phản ứng kinh ngạc nào, khóe miệng Kính Hinh hơi giơ lên lộ ra tia châm chọc, nhưng tươi cười lại cực mỹ: “Mượn thân thể của con dâu ta, ngươi hẳn cũng nên gọi ta là ‘Mẫu thân’ . Bất quá lấy tuổi tác của ngươi ra đếm đếm lại, ta cảm thấy xưng hô như vậy cảm thấy rất là buồn nôn.”



      Đối mặt với vị đại nương dám ăn luôn gan của Rihyon, còn dám nguyền rủa luôn hậu đại của , hơn nữa còn dám bám vào người Otome, lợi dụng Otome giết chết Rihan, từ đáy lòng, Kính Hinh cảm thấy chán ghét, đại khái vĩnh viễn đối với bà ta sinh ra cảm giác tốt lành gì. Tuy rằng Rihyon bà ta giải trừ nguyền rủa gia tộc Nura nhưng chỉ vì nguyền rủa của bà ta mà tạo ra tấm bi kịch cho Rihan và Otome.



      Otome rời làm cho Rihan cảm nhận được đau đớn khi mất người mà mình thương nhất.















      Rihan tử vong là cho Otome cảm nhận được đau đớn, tuyệt vọng khi giết chết người bằng chính hai tay mình.











      Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện này chính là do bà ta tạo thành.



      Gitsune hơi nghiêng đầu, hiểu được cảm giác Kính Hinh đối với mình đại khái là phi thường chán ghét, cười : “YouHime, thiếp thân sống hơn ngàn năm. Nhìn đến ngươi, về sau lần đầu tiên ta cảm thấy sinh ra loại cảm giác tiếc hận, thân là nhân loại mà ngươi dám đối với thiếp thân ta hạ ra nguyền rủa theo thiếp thân đến suốt bốn trăm năm. Nếu ngươi là Ayakashi như lời , đại khái vị năm đó có thể cùng thiếp thân tranh nhau ngôi vị thống lĩnh màn đêm - chủ nhân của các linh hồn.”





      “Cho dù bây giờ ngươi có tâng bốc ta cũng cải biến được là ta ghét ngươi.” Kính Hinh nhún vai cực kì vô tình, nhàng vòng vo liếc mắt cái.



      “Cho dù trở thành Ayakashi sống lâu như vậy cũng rất phiền phức. Nhất là ngươi, ngươi là 'Ayakashi đầu thai'. chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, việc đó cứ lặp lặp lại mệt chết được. Về phần chủ nhân của các linh hồn, phu quân của ta có con, tôn tử đều là thống lĩnh màn đêm. Nhưng cho dù bọn họ có là thống lĩnh chăng nữa cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ta .” thế nhưng là nữ nhân ‘Đứng’ cả thống lĩnh Ayakashi nữa cơ.



      Gitsune đạm cười, giọng : “Ừ, ưu tú đâu, con cháu của ngươi.”



      Kính Hinh lườm liếc bà ta cái, trầm mặc lát, mỉm cười hỏi: “Ta muốn cùng ngươi nhiều lời, ta nghĩ muốn gặp Otome. Sau khi gặp được Otome, ta tự động giải lời nguyền cho ngươi.”



      Gitsune nhàng nhắm mắt lại, bên tai vọng lại lời những lời bốn trăm năm trước Kính Hinh nguyền rủa nàng: ‘Ngươi lại xuống địa ngục với trái tim tan nát cõi lòng. Vô luận trải qua bao nhiêu thời đại, ta cùng với con cháu của Nura đều đều phá hủy giấc mộng của các ngươi. Giấc mộng của các ngươi bao giờ thành thực!’



      Nháy mắt bị Seimei -- đứa con của mình đưa xuống địa ngục, quả xuống địa ngục với trái tim tan nát cõi lòng. tại Seimei bị Rikuo đả bại, coi như là giấc mộng bị bị hậu đại của ta bị phá hủy. Bà đem thân thể cùng ý thức giao cho Otome, Gitsune nghĩ, nguyền rủa của Kính Hinh càng thêm giống tiên đoán, là tiên đoán tương lai sau này.



      “Mẫu thân đại nhân......”



      Giọng nữ mềm mại mà ôn hòa lộ ra tia run run nghẹn ngào. Ánh mắt Kính Hinh hơi buồn bã, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Otome, nhàng lay động ánh mắt. nên đối với đứa này phải nên cái gì bây giờ......



      Kính Hinh hơi di chuyển người, tay xuyên qua thân thể Otome, tia hắc khí từ trong cơ thể Otome thoát ra. Sau khi Kính Hinh giải trừ nguyền rủa đối với Gitsune, mỉm cười: “ là vài trăm năm rồi nhìn thấy đâu......”



      “Con gánh vác được hạnh phúc của Rihan đại nhân, con tự tay giết chết chàng......”



      Trong mắt có nước mắt, nhưng Kính Hinh lại cảm nhận được tuyệt vọng trong mắt Otome. Kính Hinh lẳng lặng đứng ở bên người Otome, giọng : “Hài tử ngốc, cái gọi là gánh vác, phải chỉ có người mà là hai người cùng nhau gánh vác hạnh phúc của nhau.”



      Cả người Otome khẽ run lên, nghe được thanh trầm của Kính Hinh: “Đây là ta đưa cho con, con tiếp nhận nó rồi, liền thể trả lại nga!” Otome ngẩng đầu, Rihyon xuất tại bên người Kính Hinh, Kính Hinh từ trong tay Rihyon lấy lắc tay lưu ly đưa lại trước mặt .



      Hốc mắt Otome chậm rãi đỏ lên, bàn tay run nhè tiếp nhận lắc tay, thấp giọng : “Mẫu thân đại nhân, nếu có thể lại lần nữa phụng dưỡng ngài tốt rồi. Nếu ngài luôn luôn đều ở......”



      “Ta luôn luôn đều ở đây nga, ta tại phải xuất trước mặt con rồi sao?”



      Kính Hinh mỉm cười, nhìn đến trăm nhóm Ayakashi của Gitsune tiến đến nghênh đón , Kính Hinh cười tủm tỉm : “Nha, Gitsune, ngươi tại bám vào người Otome nhà ta. Nếu như ngươi dám khi dễ con bé, cho dù ta tại chính là linh thể, cũng đuổi ngươi tới chân trời góc biển, lại lần nữa nguyền rủa ngươi.”



      Nghe được lời của Kính Hinh, khóe miệng Otome giơ lên tươi cười cao ngạo, nhân cách chuyển biến thành Gitsune, bà thấp giọng : “Này đúng là lời uy hiếp khủng bố đâu, thiếp thân khắc ghi.”



      “Nhớ kỹ rồi nhanh chóng biến mất trước mặt ta .” Kính Hinh bĩu môi, biểu cảm ôn nhu vừa mới đối đãi với Otome hoàn toàn thấy.



      “Cứ như vậy mà rời .” Nếu là nhân cách của Otome, đại khái bỏ rơi ấy được.



      Gitsune sâu liếc mắt nhìn Kính Hinh. Cùng Otome xài chung thân thể, bà có thể cảm nhận được tình cảm mà ta dành cho Otome, ta thập phần kính cùng thích vị ‘Mẫu thân đại nhân’ này, Gitsune hơi cúi mâu, thấp giọng : “Thiếp thân cùng nàng đều chờ mong lần sau cùng ngươi gặp mặt.”



      Nghe được lời của Gitsune, Kính Hinh nhàng bĩu môi. Nhìn thấy Otome, cảm thấy cao hứng, nhưng là cũng nghĩ tới việc tái kiến Gitsune.



      “Nura phu quân, chàng từ đầu tới cuối đều chuyện đâu”



      Kính Hinh nhìn chăm chú vào Gitsune sau khi biến mất. Quay đầu nhìn về phía phu quân nhà mình, thanh ôn nhu lộ ra tia trêu tức: “Nghe Rikuo đến bốn trăm năm chàng biến thành vị lão nhân. Vì sao tới khi gặp riêng ta lại biến thành bộ dáng trẻ tuổi cơ chứ?”



      “Đây là điều đương nhiên.”



      Rihyon tươi cười cực kì mị: “Hidemoto đều là bộ dáng của bốn trăm năm trước. Ta tự nhiên cũng muốn phi thường soái khí xuất trước mặt nàng.”



      cần miễn cưỡng thân thể của chính mình. Nếu sử dụng khí nhiều quá tốt với cơ thể tại của chàng”



      Kính Hinh lo lắng nhìn thoáng qua Rihyon, mím môi cười: “Nura phu quân cho dù biến thành tiểu lão đầu, ta cũng vẫn như cũ thích chàng a.”



      Mâu quang Rihyon khẽ run lên, còn kịp mở miệng, chợt nghe đến thanh của Night Rikuo: “Tổ mẫu đại nhân.”



      “Nga, là Rikuo a!”



      Kính Hinh bay tới bên người đứa cháu của mình, Night Rikuo nhàng cười: “Vâng, nhà trưởng thứ mười ba Keikain gia , chờ thời điểm rạng sáng đêm sâu nhất, bà nội đại nhân có thể đụng chạm đến đồ vật này nọ. Còn có thể ăn được nữa, mẫu thân cùng Yuki-Onna Setsura hỏi bà nội muốn ăn cái gì?”



      Nghe được lời của Rikuo, khóe miệng Rihyon hơi vừa nhếch lên. Hidemoto, tên kia quả nhiên là cố ý trả thù về việc giấu thư ta gửi cho .



      “Ăn?”



      Nháy mắt hai mắt Kính Hinh sáng ngời: “Chỉ cần là ăn ngon, ta đều muốn ăn...... Ta đến phòng bếp nhìn xem, Hidemoto ta có thể ăn cái gì sao? Nha, Nura phu quân, thiếp......”



      Ánh mắt Rihyon ôn nhu nhìn Kính Hinh tươi cười, thấp giọng :“ thôi.”



      “Hidemoto, vì sao Nurarihyon ngươi là tình địch của ?”



      Nghe được lời Yura , Hidemoto đem tầm mắt từ thân ảnh Kính Hinh chuyển qua người Yura, Keikan Ryuuji mặt nhàn nhã chống má, đối với muội muội nhà mình : “Tình địch còn có thể là ý tứ gì nữa. Nhà trưởng thứ mười ba cũng theo đuổi người ta, nhưng bất quá thất bại hoàn toàn.”



      “Ôi...... Hidemoto từng theo đuổi bà nội của Nura đồng học sao?” Yura kinh ngạc trừng lớn mắt.



      Hidemoto hì hì cười: “Xem như là như vậy . Ta tỏ tình nhưng bị cự tuyệt.”



      vị mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cũng khó trách ngươi thích.” Nghe được lời Ryuuji , Hidemoto mỉm cười, có trả lời. A Hinh hấp dẫn phải là diện mạo của . cũng nghĩ đến việc giải thích gì, chính là che miệng cười: “Để A Hinh có thể được ăn, Nura gia nhất định chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon. Nura-chan cùng A Hinh từng ăn chực ở nhà Keikain rất nhiều lần. Hôm nay chúng ta cũng phải tới nhà bọn họ ăn chực .”



      Nhìn khuôn mặt Hidemoto tươi cười, Yura hơi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sau khi tổ mẩu của Rikuo được triệu hồi đến, Hidemoto cùng Nurarihyon, còn có trăm nhóm Ayakashi của Nura gia, mỗi người tựa hồ đều cao hứng. Tổng cảm giác tổ mẫu Rikuo là lợi hại đâu, có thể làm cho tất cả mọi người lộ ra tươi cười vui vẻ.



      “Đó là mẫu thân của Đệ nhị ?” Kubinashi nhìn về phía Kính Hinh: “Quả nhiên như lời Đệ nhị , mẫu thân trong trăm nhóm Ayakashi thế hệ đầu tiên có địa vị cực kì cao.”



      “Đệ nhị cực kì tôn kính mẫu thân .” Kurotabou hơi lấy tay nâng vành nón chút. Cho dù có những ngày Rihan đại nhân ưu sầu vì Otome rời nhưng mỗi khi về mẫu thân, trong mắt Rihan đại nhân toát ra quang mang nhàn nhạt.



      Aotabou vuốt đầu, ha ha cười: “Nha, vị mỹ nữ tuyệt sắc a. Ta nhìn đều đến nổi mê mẩn, ha ha!”



      “Nếu Rihan đại nhân còn tại đây như lời . Có thể được nhìn thấy mẫu thân, nhất định so với bất luận kẻ nào cũng đều cao hứng hơn.”



      Nghe được lời của Kubinashi, Kurotabou nhàng lắc đầu: “Rihan đại nhân cùng ta rồi. Nếu chính mình qua đời an táng ngài cùng với mẫu thân ở cùng nhau. Linh hồn cũng đồng thời cùng mẫu thân ngủ say, cho nên mấy năm nay Rihan đại nhân nhất định luôn bồi ở bên người mẫu thân.”



      “...... Là như thế này sao? Rihan đại nhân cùng ta , nếu thể sống lâu hơn Wakana-sama, như vậy linh hồn luôn bên cạnh bảo vệ Wakana-sama.” Kubinashi chút, bất đắc dĩ cười: “Xem ra, cho dù Rihan đại nhân qua đời cũng bận rộn a.”



      Nghe được lời Kubinashi , Kurotabou cũng mỉm cười. Là đâu, vô luận là mẫu thân vẫn là thê tử. Vị mà đại nhân muốn thủ hộ mà chính là người quan trọng nhất đối với .



      Kính Hinh cùng Rihyon cùng nhau đến đình viện, ở dưới tàng cây đào, Kính Hinh mỉm cười : “Nura phu quân, đến ngồi ở chỗ này . lâu rồi chúng ta có cùng nhau ngắm hoa đào.”



      Rihyon cười hỏi: “ muốn cùng Rikuo đến phòng bếp nhìn chút sao?”



      . Để sau khi có thể đụng chạm này nọ, thứ mà ta muốn đụng chạm đầu tiên nhất quả nhiên vẫn là Nura phu quân.” Kính Hinh mỉm cười trả lời, tươi cười so với đào ở phía sau càng thêm sáng lạn xinh đẹp.



      “Tiểu Hinh......”



      luôn nhớ kỹ tên của , thanh trầm thấp mà ôn nhu mang theo trăm năm tưởng niệm: “ ngờ linh hồn của nàng vẫn luôn luôn ngủ say ở nơi đó.”



      “Đó là đương nhiên. Tuy rằng luôn luôn ngủ say nhưng thiếp có thể cảm nhận được thủ hộ của Nura phu quân nga!”



      Kính Hinh cong khóe miệng lên: “Chàng còn ở ngay bên cạnh thiếp. Thiếp làm sao có thể biến mất đâu, đúng , Nura phu quân......”



      Kính Hinh vươn tay, lần này cánh tay có xuyên qua người Rihyon mà thân thể ôm chặt lấy cổ , thấp giọng : “Kiếp sau, thiếp nguyện ý trở thành Ayakashi, còn chàng làm nhân loại. Lúc đó thiếp nhất định tìm được chàng, sau đó cũng giống như vậy thủ hộ chàng đến trăm năm. Để rồi thiếp có thể cảm nhận được độc của chàng trong mấy trăm năm qua.”



      Cả người Rihyon khẽ run lên, thân thủ gắt gao đem ôm lâu trong lòng: “ độc? Ta cũng có cảm giác như vậy. Còn có con cháu chúng ta nhớ lại là việc vô cùng hạnh phúc. Nháy mắt được gặp Tiểu Hinh, ta chỉ biết cùng Tiểu Hinh ở cùng nhau cả đời. Cuộc đời ta, cả đời này luôn sống trong hạnh phúc.”



      Kính Hinh tựa đầu nhập cần cổ , buồn thanh hỏi: “ cảm thấy hạnh phúc sao?”



      “Ừ, Tiểu Hinh. Thói quen của ta chính là luôn muốn ở bên cạnh bảo vệ nàng.” Ngón tay chậm rãi phất qua tóc đen của .



      “Cho nên, hãy cho ta được tiếp tục bảo vệ nàng . Nếu kiếp sau chúng ta cẩn thận bỏ lỡ nhau sao. Cho nên nàng hãy chờ sau khi ta cách thế, ta đến bên cạnh nàng, linh hồn của hai chúng ta vĩnh viễn được ở bên cạnh nhau.”



      Nước mắt Kính Hinh mông lung che khuất tầm mắt. Sau khi xuyên đến đây, , luôn suy nghĩ, chính mình phải trải qua trận xuyên khoa học này, thậm chí còn cùng với linh hồn 'YouHime' dung hợp nữa, nhưng may mắn thay được gặp . Khi còn sống, luôn luôn hạnh phúc đều là vì tồn tại.



      Cho nên luôn lo lắng, có thể hay làm cho hạnh phúc. tại nghĩ đến, khi còn sống đều nỗ lực cố gắng làm cho càng ngày càng hạnh phúc: “Ta chờ chàng, cho nên Nura phu quân liền phải cố gắng bồi dưỡng thân thể khỏe mạnh, sống thêm vài trăm năm nữa .”



      “Tiểu Hinh... Tiểu Hinh... Tiểu Hinh...”



      luôn nhớ kỹ tên của , lần lại lần, trầm thấp mà ôn nhu, mang theo làm tâm người ta thấy thâm tình: “Tiểu Hinh... Ta nàng......” Cánh tay ôm chặt lại, tựa hồ muốn đem cánh tay của mình biến thành xiềng xích, cứ như vậy đem vĩnh viễn khóa trụ. luôn khắc sâu , chưa bao giờ thay đổi.



      là, Nura phu quân luôn mặt đổi sắc những lời buồn nôn, điểm này hoàn toàn có thay đổi đâu.”



      Kính Hinh cười , hơi nghiêng đầu đem đầu tiến đến bên tai , cả người thuần hắc nổi lên ôn nhu gợn sóng. tại cần phải cường điệu lời , liền hiểu được lời ngon tiếng ngọt này đều là tình cảm chân thành của .



      thanh mang theo mê hoặc lòng người mị, thấp giọng hỏi: “Sau đó sao, Tiểu Hinh cho ta câu trả lời sao?”



      Nghe được lời Rihyon , hai má Kính Hinh nổi lên tia đỏ ửng. thành hôn mấy trăm năm thế nhưng khi những lời buồn nôn này, đôi mắt vàng lấp lánh ấy lại tràn ngập mong chờ hồi đáp, Kính Hinh bất đắc dĩ cười, thấp giọng : “Nura phu quân, thiếp cũng chàng.”



      Miệng Rihyon huống về lỗ tai Kính Hinh thổi, bên môi tràn đầy ý cười: “Tiểu Hinh, ta còn muốn nghe nữa......” Hai má Kính Hinh đỏ bừng cả lên, nhéo lỗ tai.



      “Mẫu thân......” Tsurara có chút lo lắng nhìn về phía mẫu thân. Mẫu thân thích Đại thống lĩnh, như vậy khi nhìn thân ảnh hai người bọn họ bên nhau, trong lòng mẫu thân hẳn rất là khó chịu . Nhưng mà tổ mẫu của Rikuo-sama thoạt nhìn vị nữ tử vô cùng ôn nhu lại xinh đẹp.



      là, chút biến hóa cũng đều có đâu.” Setsura hơi nheo lại mắt, tựa hồ nhớ tới năm ấy, hai thân ảnh ấy cũng này dựa tựa vào nhau nhưng mà là dưới cây ăn quả. Quay đầu lại nhìn ánh mắt lo lắng của nữ nhi, quyến rũ cười: “Tsurara, con nhất định phải cướp cho bằng được nụ hôn của Rikuo, đây chính là tâm nguyện của ta.”



      “Mẫu thân......”



      Hai má Tsurara nổi lên đỏ ửng, vội vàng sang chuyện khác: “Tổ mẩu của Rikuo-sama thoạt nhìn là người vô cùng ôn nhu a.”



      “...... Ôn nhu ư? Nàng thế nhưng lại là người vô cùng ác liệt mới đúng chứ.”



      Setsura nhàng cười: “Nhưng nàng quả cũng là người vô cùng ưu tú.”



      “Sau khi nhìn thấy tổ mẩu của Rikuo-sama, mẫu thân thoạt nhìn cao hứng đâu.”



      “Hoàn hảo, bởi vì ta miễn cưỡng tán thành nàng là bằng hữu của ta.”



      Tầm mắt Setsura nhìn theo hai thân ảnh dưới tàng cây ôm nhau quay trở về, sờ đầu nữ nhi chút: “ thôi, phỏng chừng nàng ấy đến phòng bếp tìm đồ ăn. Chúng ta trước hết vào trong làm cơm trước .”



      “Ân.”



      Thời gian bình tĩnh mà trôi qua, mà cùng luôn trải qua sinh tử của tình . Dường như cùng thời gian có quan hệ gì, cho dù là trăm năm hay là ngàn năm. cùng vĩnh viễn cầm tay nhau làm bạn cả đời, chút biến hóa, bừng tỉnh vĩnh viễn hẳn đều là như thế.



      TOÀN VĂN HOÀN



      Di Di: Tung bông mọi người, bộ này cuối cùng cũng hoàn rồi. Yay... Yay. Mặc dù chỉ có hai mươi mấy chương mà mình nhay đến tận bây giờ, có lỗi với mọi người quá. Nhưng mình cũng cảm ơn mọi người cùng đồng hành với mình đến tận cuối truyện, cảm ơn mọi người rất nhiều!



      Mình cũng muốn cảm ơn uchihasaki, toyama93, Huyết Nữ và vài độc giả thầm kín theo dõi bộ truyện này nhảy vào đâ để ủng hộ mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều!



      Và mình cũng muốn gửi lời cảm ơn đến người rất đặc biệt, đó là Sói Tâm Thần, cảm ơn muội luôn đồng hành cùng tỷ từ đầu truyện đến cuối truyện, kể từ khi truyện còn chưa được lột tem. Muội chỉ nghe thông báo là tỷ dịch bộ đầu tay mà nhảy vào ủng hộ tỷ hết mình thế này, lúc đó muội còn chưa đọc hay coi nguyên tác của manga/anime này vậy mà muội vẫn ủng hộ tỷ hết mình, tỷ rất cảm động, và cũng cảm ơn muội luôn tốn tiền trải lá chuối để ngồi ngóng bộ truyện này. muội nhất luôn đó <3 <3 <3

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Trăm năm [Thượng]


      Trong đình viện Nura gia, dưới tàng cây đào tụ tập rất nhiều người, có cả cán bộ nhóm Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành) thế hệ đầu tiên của gia tộc Nura -- Gyuuki, Karasu Tengu, còn có người gần đây hành bí trở về gia tộc Nura - Setsura . Bọn họ đều đứng ở phía sau Rihyon - người dùng khí để khôi phục diện mạo bốn trăm trước.



      Rikuo đứng ở phía bên tay phải của ông nội, mà Wakana đứng ở bên người Rikuo dáng vẻ tựa hồ có vài phần khẩn trương. Phía sau Rikuo là hàng trăm nhóm Ayakashi, Tsurara, Kubinashi, phần đông nhóm Ayakashi.



      Đứng ở bên trái Rihyon là người biến thành thức thần ‘Hagun’ - Keikain Hidemoto, Keikan Ryuuji cùng Mamiru đứng ở phía sau Hidemoto.



      Trong đình viện nho này chật ních Ayakashi của gia tộc Nura, nhiều nhất là nhóm Ayakashi của Rihyon, biểu cảm của bọn chúng lộ ra chờ mong. Nhìn xem bởi vì thái dương rơi xuống mà dần dần ngầm hạ đến bầu trời, Hidemoto nghiêng đầu cười: “Thôi, Yura-chan có thể bắt đầu.”



      “Như vậy có vấn đề sao?” Đứng ở cái pháp trận, Keikain Yura cúi mâu xem ba đồ vật ở trong tay mình. Có hai lắc tay lưu ly giống hệt nhau, cái là năm đó Kính Hinh tặng cho Otome. Sau khi Otome rời ấy để lại lắc tay. Cái còn lại Kính Hinh để nó ở trong túi phúc khí đưa nó Rihan. Rihan đem túi phúc khí đó đưa cho Wakana. Cuối cùng là bùa hộ mệnh mà Kính Hinh làm vì Rikuo.



      “Xin nhờ ngươi, Keikain đồng học!”



      Cả người Rikuo sáng ngời tràn ngập chờ mong, Rihyon câu môi cười: “Cứ thử xem , thất bại cũng sao cả.”



      “Yên tâm , Yura-chan. Nếu linh hồn A Hinh chỉ ngủ say mà có biến mất như lời , nhất định có thể triệu hồi ra.” Hidemoto cười hì hì trả lời. Trong mắt cũng chớp động tia chờ mong. Sau khi rời khỏi Kyoto, cùng với đều có gặp mặt nhau nữa, chính là chỉ chuyện thông qua mấy phong thư mà thôi.



      “Ta biết, ta bắt đầu đây.”



      thanh Yura rơi xuống, nhất thời toàn bộ đình viện đều lặng im. Nhất là mọi người ở tổ Nura, ngay cả hô hấp đều cẩn thận, rất sợ quấy nhiễu đến nghi thức này. Bởi vì Yura muốn triệu hồi bà nội của Rikuo, thê tử của Đại thống lĩnh gia tộc Nura -- YouHime.



      Sau khi đả bại Abe no Seimei, Keikain gia cùng gia tộc Nura tổ chức yến tiệc náo nhiệt. Bừng tỉnh bốn trăm năm trước đả bại Gitsune, tổ chức kia tràng đầy náo nhiệt tụ hội, làm cho Setsura có chút hoảng thần : “Nếu nàng ở đây tốt rồi.” Lời Setsura vừa ra khỏi miệng, Rihyon cùng Hidemoto biết, ‘Nàng’ ở trong miệng Setsura chính là chỉ Kính Hinh - người qua đời cách đây bốn trăm năm.



      “A Hinh sao? chuẩn nàng đầu thai chuyển thế.” Hidemoto trêu ghẹo trả lời.



      “Nàng có biến mất, chỉ là ngủ say.” qua đời - Kính Hinh cùng Rihan đều được an táng ở làng bán , Rihyon hơi nheo mắt lại. Vô luận trải qua bao nhiêu lâu, mỗi khi về Kính Hinh, mi mày (ánh mắt) đều nổi lên nhàn nhạt ôn nhu.



      Mọi chuyện hết thảy đều liên quan đến Kính Hinh, Rihyon đều ràng nhớ được hết. từng với , nhất định luôn luôn thủ hộ . Khi đó cười trả lời: 'Ừm, chỉ cần linh hồn tthiếp còn có thể cảm nhận được thủ hộ của Nura phu quân, nhất định thiếp biến mất.'



      Cho nên, linh hồn của nhất định biến mất. Bởi vì luôn luôn ở bên cạnh thủ hộ .



      “Nếu như Nura-chan khẳng định linh hồn A Hinh có biến mất. Như vậy chúng ta đem nàng triệu hồi ra đến đây .”



      Sau khi Hidemoto ra những lời này, Rihyon đánh nghiêng ly rượu trong tay, nhịn được run run: “Có thể làm được sao?”



      “Ừ, A Hinh từng làm túi phúc khí. Mặt kia có linh lực nàng, hẳn là có thể thử xem, nhưng là qua trăm năm, chỉ sợ linh lực phai nhạt.”



      “Cần phải có linh lực của Tiểu Hinh gì đó sao? Ta có thể tìm được ba món đồ có linh lực của nàng.” Nghe được lời của Rihyon, Hidemoto khẽ gật đầu.



      “Ta đem phương thức triệu hồi cho Yura-chan. Ta tại chính là linh thể, cho nên việc triệu hồi A Hinh, chỉ có thể để Yura-chan làm.”



      Bởi vậy cho nên Nura gia hôm nay vô cùng náo nhiệt. Sở dĩ có nhiều người như vậy là vì sau khi mặt trời lặn hoàn toàn, liền chuẩn bị đem Kính Hinh linh hồn triệu hồi đến. Bởi vì khí ban đêm vô cùng nặng, là thời gian tốt nhất để triệu hồi người chết.



      Yura ngừng niệm chú ngữ, ba đồ vật mang theo linh lực của Kính Hinh tự động bay vào pháp trận. Pháp trận nổi lên màu đỏ nhạt quang mang, Yura vội vàng thối lui đến bên người Hidemoto, nhìn về phía hào quang ở trong pháp trận càng ngày càng mạnh.



      Pháp trận dần dần xuất bóng người mơ hồ, gần như là thân ảnh mơ hồ. Nhiêu đó cũng đủ làm cho hai tay Rihyon nắm chặt. Nếu làm như vậy khống chế được chạy về phía hình bóng kia.



      Hồng quang dần dần đạm nhạt, pháp trận trung gian xuất vị nữ tử mặc bộ kimônô thuần trắng. Nữ tử lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây đào, cánh hoa đào bay xuống xuyên qua thân thể của , dừng ở bên chân. chậm rãi mở to mắt, đôi mắt đen láy trong suốt mà tinh thuần, hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dài rối tung theo động tác nàng nhàng đong đưa. Dung nhan tuyệt mỹ so dưới trời đêm đào càng thêm xinh đẹp giống như huyễn, càng thêm rực rỡ.



      “Hinh phu nhân, hoan nghênh trở về!”



      thanh của trăm nhóm Ayakashi của thế hệ đầu tiên kích động hô to, đều cực kì cung kính cúi chào. Khi Kính Hinh còn ở sống, mỗi lần trong tổ Nura có Ayakashi bị thương đều vì bọn chúng mà trị liệu. Được Kính Hinh chiếu cố nhiều lần nên trăm nhóm Ayakashi vô cùng tôn kính nàng.



      Nghe được tiếng la của trăm nhóm Ayakashi, nữ tử hơi chút có chút hoàn hồn, bên môi nổi lên vẻ tươi cười. Tươi cười nhợt nhạt này làm cho dung nhan khuynh thành thêm chút sáng rọi đoạt lấy lòng người. cười , thanh lộ ra vài phần lười nhác: “...... là, vốn là rất buồn ngủ lại bị giọng của các ngươi đánh thức.”



      “Mẫu thân, vị này chính là bà nội của Rikuo-sama?” Hai tròng mắt Tsurara thẳng tắp nhìn chăm chú vào Kính Hinh đứng ở đào dưới tàng cây. nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhìn đến nàng tươi cười, tim chính mình có chút đập nhanh hơn.



      “Ừ, ngờ lại còn có thể nhìn thấy nàng lần nữa.” Setsura thấp giọng, dung nhan quyến rũ mà lãnh ngạo lộ ra nhàn nhạt nhu hòa.



      “...... Tiểu Hinh.”



      thanh nam tử từ tính mà trầm thấp, cực kỳ ôn nhu lại lộ ra cẩn thận. Rất sợ người nữ tử trước mắt là ảo giác, nếu bị quấy nhiễu cứ như vậy mà biến mất.



      “Nura phu quân?”



      Tiếng nữ tử mềm mại mà nhu hòa, làm cho cả người Rihyon khẽ run lên, chậm rãi đến bên người . Nàng mỉm cười, muốn đụng chạm gương mặt nhưng lại xuyên qua thân thể , sửng sốt, lập tức cười : “Có rất nhiều người nhìn đâu. là, chàng thế nào lại lộ ra biểu cảm muốn khóc cơ chứ.”



      Nhìn đến xuyên qua gương mặt , Rihyon ngớ ra, cả người hơi buồn bã, rất nhanh liền khôi phục tươi cười dã: “Tiểu Hinh, ta rất nhớ nàng.”



      Kính Hinh hơi cúi đầu, dùng tóc mái che khuất hốc mắt hơi đỏ. biết tiếng ‘Ta nhớ nàng’ này là tích góp từng tí trăm năm tưởng niệm, nàng thấp giọng : “Ừ, thiếp biết.”



      Hidemoto trung gian bay tới bên cạnh hai người, cười hì hì : “Nha nha, A Hinh cần nhìn ta thôi, là ta nghĩ đến biện pháp đem ngươi triệu hồi ra đến a.”



      “...... Hidemoto?” Kính Hinh kinh hỉ trừng lớn mắt, lập tức sắc mặt trầm xuống: “Ngươi thế nhưng còn dám xuất trước mặt ta. Ta viết cho ngươi rất nhiều thư như vậy, thế nhưng ngươi chỉ hồi cho ta có ba bức thôi!”



      “Hoan nghênh ngươi trở về.” Hidemoto chút để ý lườm Rihyon cái. Mặt mày cong cong : “A Hinh viết cho ta phong thư, ta đều hồi đến ba, bốn bức thư. Chỉ nhận được ba bức thư là sao kia chứ?”



      Nghe được lời của Hidemoto, ánh mắt Kính Hinh sắc bén nhìn về phía Rihyon. Rihyon nhún vai, mị cười, cực kì đúng lý hợp tình : “Hidemoto còn học theo làm cáo trạng nữa ư! Đề phòng tình địch phải là điều đương nhiên sao?”



      Nhìn đến phản ánh của Rihyon, Kính Hinh cùng Hidemoto quen biết cười rộ lên. Rihyon cũng hơi gợi khóe miệng lên. Cách đến bốn trăm năm, ba người lại tụ, tình nghĩa vẫn như cũ như trăm năm tiền loại, có bởi vì chia lìa cùng thời gian trôi qua mà thay đổi.



      “Tình địch......?” Nghe được lời của Rihyon, Yura hơi mở to hai mắt. Kính Hinh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Yura phát ra tiếng hô kinh ngạc, hai mắt sáng ngời: “ này là......?”



      Hidemoto vuốt đầu Yura, cười tủm tỉm : “A, giới thiệu với A Hinh chút. Vị này là Yura-chan. Ta và A Hinh đều là do bé triệu hồi ra.”



      “Truyền nhân của Hidemoto sao? Vất vả cho ngươi rồi, Yura-chan.” Kính Hinh đối Yura cười trong suốt. Yura có chút ngượng ngùng hơi gục đầu xuống, hai má nổi lên tia đỏ ửng. Kỳ cũng nghĩ đến việc đến đây, nhưng đều là do nhà trưởng thứ mười ba cùng Rikuo cầu xin , Yura dùng thanh mềm mại mang theo vùng Kyoto : “...... cần khách khí.”



      “Bà nội đại nhân......”



      Nghe được giọng nam từ tính mà ôn nhuận, Kính Hinh vội vàng xoay người, nhìn đến Night Rikuo ở phía sau, kích động qua ôm nhưng lại xuyên qua người . Kính Hinh bất mãn nhìn về phía Hidemoto: “Hidemoto, vì sao ngươi có thể sờ đầu Yura!? Ta lại thể ôm cháu trai cái cơ chứ!”



      “Bởi vì ta là thức thần, A Hinh chính là u linh bình thường thôi!” Hidemoto mặt mày hớn hở trả lời.



      “Hơn nữa, nếu A Hinh có thể va chạm vào người khác như lời . Phỏng chừng là ôm Nura-chan mãi buông tay!”



      “...... Hidemoto, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ngươi cố ý?!” Mắt vàng Rihyon nổi lên tia hàn quang.



      Hidemoto buông tay cười, con người đen như mực nhàng vừa chuyển, dung nhan tuấn tú lên cực kì mị hoặc lòng người. cười yếu ớt: “Bất quá chỉ là ‘Thư tín’ đáp lễ mà thôi, Nura-chan.”



      Khóe miệng Rihyon hơi trừu, nghiến răng nghiến lợi rống to: “Hidemoto, ngươi người này!! Lập tức biến mất cho ta!”



      Hidemoto mặt mày cong cong trả lời: “ cần, khó có được lại có thể nhìn thấy A Hinh.”



      Kính Hinh hơi thở dài, ràng còn có rất nhiều tiểu bối ở đây. Mà hai người này thế nhưng lại ầm ĩ cả lên, vừa mới muốn qua ngăn cản, lại phát nữ tử tóc nâu mặc bộ kimônô đạm hoàng xoay người nhặt túi phúc khí rơi ở đất, lắc tay lưu ly cùng với bùa hộ mệnh.



      Sau khi nhặt lên đem túi phúc khí treo ở bên hông, lắc tay lưu ly thập phần cẩn thận cầm ở trong tay. Đem bùa hộ mệnh đưa cho Night Rikuo, Night Rikuo tiếp nhận bùa hộ mệnh, giọng: “Thiếu chút nữa quên mất bùa hộ mệnh tổ mẫu đưa cho ta. Cảm ơn, mẹ.”



      Nghe được Rikuo xưng hô, hô hấp Kính Hinh cứng lại, chậm rãi bay tới bên người nữ tử, thanh tựa hồ có chút khẩn trương hỏi: “ là mẫu thân của Rikuo sao?”



      Nhìn nữ tử trước mắt có dung nhan tuyệt mỹ, Wakana hoảng loạn, hơi cúi đầu : “Lần đầu gặp mặt, con gọi Wakana...... Mẫu thân đại nhân.”



      “...... Wakana sao?” Kính Hinh nhìn túi phúc khí bên hông Wakana, ôn nhu cười, ngữ khí mềm : “Cám ơn con, Wakana.”



      Wakana có chút nghi hoặc nghiêng đầu, mắt nâu ấm áp mà sáng ngời đối diện con người thuần hắc Kính Hinh. Có chút ngượng ngùng cười cười, thấp giọng hỏi: “Mẫu thân đại nhân vì sao lại muốn cám ơn con?”



      Kính Hinh nhàng thở dài, con cho dù được nuôi dưỡng thành tính cách gì chăng nữa nàng cũng bó tay nhưng bất quá lại biết con người . Nhìn Wakana ôn nhu tươi cười sáng sủa, thấp giọng : “Cám ơn con nguyện ý gả cho Rihan, biết kia tiểu tử có cho con hạnh phúc hay , nhưng ta biết, mỗi ngày con đều ở bên cạnh làm bạn với , nhất định hạnh phúc .”



      “Chàng hạnh phúc.” Wakana trả lời cực nhanh, có gì do dự làm Kính Hinh ngớ ra.



      Wakana cười dịu dàng, cả người trong suốt mà sáng ngời : “Được gả cho Rihan tiên sinh, con cảm thấy hạnh phúc, chính là hơi chút có chút tiếc nuối vì được gặp mẫu thân của Rihan tiên sinh. Bởi vì chàng luôn nhắc đến người khi trò chuyện với con, chàng luôn mẫu thân thập phần ưu tú mà tốt đẹp. Có thể được gặp mặt người ta cảm thấy vui vẻ.”



      Nghe được lời củaWakana, Kính Hinh bất đắc dĩ cười: “...... Rihan, tiểu tử kia là hảo phúc khí a.”



      “Ngươi tiền sinh phải luôn liều mạng vì tích góp từng tí phúc khí sao, Rihan có phúc khí là đương nhiên .” Giọng nữ quyến rũ mà quen thuộc, Kính Hinh nghiêng đầu nhìn đến Setsura, hai mắt sáng ngời, mặt tươi cười liền nhàng qua. Nhìn đến Tsurara ở phía sau Setsura, hai mắt sáng lên : “ bé xinh đẹp, cùng Setsura rất giống đâu, là truyền nhân của Setsura thôi?!”



      “Ừ, là con của ta.”



      Setsura trả lời, Tsurara trộm ngắm Kính Hinh cái, phát ấy chính là cười khanh khách nhìn chính mình, hai má Tsurara đỏ lên, lắp bắp : “Hinh phu nhân... Lần đầu gặp mặt, cháu... gọi là Tsurara!”



      “Hinh phu nhân cái gì, đừng dùng xưng hô mới lạ như vậy. Tsurara cũng giống như Rikuo gọi ta là bà nội là tốt rồi!”



      Nghe được lời của Kính Hinh, hai má Tsurara nháy mắt thấu đỏ, đỉnh đầu toát ra nhàn nhạt sương khói. Này này này...... ngài ấy là thừa nhận quan hệ của cùng Rikuo-sama sao?



      Setsura cực kì bất mãn rống to: “Kính Hinh!” Làm sao có thể để con mình gọi là bà nội được, chẳng phải là muốn so Kính Hinh tiểu đồng lứa.



      “Thôi thôi, Setsura cần tức giận thôi, bối phận cái gì......”



      Kính Hinh còn chưa có xong, nghe được thanh từ tính trầm thấp của Rihyon: “Tiểu Hinh, có người muốn gặp riêng nàng chút.”



      “Ai?” Kính Hinh theo phương hướng phu quân mình chỉ, xa xa thấy tường vây thượng có thiếu nữ tóc đen, ấy chính là ngồi đưa lưng về phía , làn váy trang phục thủy thủ màu đen ở trong gió nhàng lay động. Nàng hơi nghiêng đầu, sườn mặt kia xa lạ lại quen thuộc làm cho Kính Hinh ngớ ra, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Rihyon, sâu hút cùng nhau, cười khổ : “Nura phu quân, thiếp vừa mới quan sát chút. Nếu thiếp có sai, tại hẳn là bốn trăm năm sau.”



      Ánh mắt Rihyon ôn nhu nhìn Kính Hinh, nhàng gật đầu. Kính Hinh nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp ấy, thấp giọng : “Như vậy, Nura phu quân liền ngắn gọn, đem những chuyện phát sinh cùng đối tượng trọng yếu trong bốn trăm năm qua với thiếp .”



      Nhìn đến Rihyon gật đầu, ánh mắt Kính Hinh dừng ở bóng hình xinh đẹp ấy cùng người Wakana hơi dùng chút. Cái tên tiểu tử Rihan kia..... Quả nhiên bốn trăm năm trước giáo huấn tí đúng là sai đâu.



      Otome cùng Wakana đều là sinh mệnh trọng yếu của Rihan. Hai người con dâu này, Kính Hinh đều rất thích, đồng thời đối với các có lỗi cùng cảm kích. có lỗi là vì thằng con nhà có gánh vác hạnh phúc của các ấy tốt. Cảm kích các ấy nguyện ý dùng cả đời mình để đem lại hạnh phúc cho Rihan.





      Chương 29: trăm năm [Hạ]


      Kính Hinh biết được tin Rihan qua đời là do Rihyon cho biết nhưng hề lộ ra biểu cảm bi thương hoặc kinh ngạc. Sau khi qua đời luôn ngủ say ở trong mảnh hắc ám, lâu sau từng nghe đến thanh con nhà mình, là đến làm bạn với . Hơn nữa khi bị triệu hồi ra đây, có nhìn thấy thân ảnh của Rihan, như vậy suy đoán được đúng mấy phần.



      Kính Hinh vừa mới đến gần thân ảnh màu đen ấy. quay đầu nhìn về phía chính mình, đó là khuôn mặt quen thuộc nhưng lại lại vô cùng xa lạ. Cảm thấy quen thuộc là vì khuôn mặt ấy chính là Otome, người luôn vì làm mọi món ăn, xa lạ là vì biểu cảm của cực kì lạnh như băng, mi mày (ánh mắt) lộ ra cỗ cao ngạo ý. Nháy mắt nhìn thấy Kính Hinh, khuôn mặt nàng lạnh lùng lộ ra vẻ tươi cười, thanh mềm mại mà lạnh lùng: “YouHime a, ngờ qua bốn trăm năm, thiếp thân còn có thể tái kiến ngươi.”



      Bởi vì Rihyon vừa mới cho chân tướng Rihan chết cùng với Otome và Gitsune ở chung thân thể. Cho nên Kính Hinh cũng có biểu phản ứng kinh ngạc nào, khóe miệng Kính Hinh hơi giơ lên lộ ra tia châm chọc, nhưng tươi cười lại cực mỹ: “Mượn thân thể của con dâu ta, ngươi hẳn cũng nên gọi ta là ‘Mẫu thân’ . Bất quá lấy tuổi tác của ngươi ra đếm đếm lại, ta cảm thấy xưng hô như vậy cảm thấy rất là buồn nôn.”



      Đối mặt với vị đại nương dám ăn luôn gan của Rihyon, còn dám nguyền rủa luôn hậu đại của , hơn nữa còn dám bám vào người Otome, lợi dụng Otome giết chết Rihan, từ đáy lòng, Kính Hinh cảm thấy chán ghét, đại khái vĩnh viễn đối với bà ta sinh ra cảm giác tốt lành gì. Tuy rằng Rihyon bà ta giải trừ nguyền rủa gia tộc Nura nhưng chỉ vì nguyền rủa của bà ta mà tạo ra tấm bi kịch cho Rihan và Otome.



      Otome rời làm cho Rihan cảm nhận được đau đớn khi mất người mà mình thương nhất.















      Rihan tử vong là cho Otome cảm nhận được đau đớn, tuyệt vọng khi giết chết người bằng chính hai tay mình.











      Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện này chính là do bà ta tạo thành.



      Gitsune hơi nghiêng đầu, hiểu được cảm giác Kính Hinh đối với mình đại khái là phi thường chán ghét, cười : “YouHime, thiếp thân sống hơn ngàn năm. Nhìn đến ngươi, về sau lần đầu tiên ta cảm thấy sinh ra loại cảm giác tiếc hận, thân là nhân loại mà ngươi dám đối với thiếp thân ta hạ ra nguyền rủa theo thiếp thân đến suốt bốn trăm năm. Nếu ngươi là Ayakashi như lời , đại khái vị năm đó có thể cùng thiếp thân tranh nhau ngôi vị thống lĩnh màn đêm - chủ nhân của các linh hồn.”





      “Cho dù bây giờ ngươi có tâng bốc ta cũng cải biến được là ta ghét ngươi.” Kính Hinh nhún vai cực kì vô tình, nhàng vòng vo liếc mắt cái.



      “Cho dù trở thành Ayakashi sống lâu như vậy cũng rất phiền phức. Nhất là ngươi, ngươi là 'Ayakashi đầu thai'. chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, việc đó cứ lặp lặp lại mệt chết được. Về phần chủ nhân của các linh hồn, phu quân của ta có con, tôn tử đều là thống lĩnh màn đêm. Nhưng cho dù bọn họ có là thống lĩnh chăng nữa cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ta .” thế nhưng là nữ nhân ‘Đứng’ cả thống lĩnh Ayakashi nữa cơ.



      Gitsune đạm cười, giọng : “Ừ, ưu tú đâu, con cháu của ngươi.”



      Kính Hinh lườm liếc bà ta cái, trầm mặc lát, mỉm cười hỏi: “Ta muốn cùng ngươi nhiều lời, ta nghĩ muốn gặp Otome. Sau khi gặp được Otome, ta tự động giải lời nguyền cho ngươi.”



      Gitsune nhàng nhắm mắt lại, bên tai vọng lại lời những lời bốn trăm năm trước Kính Hinh nguyền rủa nàng: ‘Ngươi lại xuống địa ngục với trái tim tan nát cõi lòng. Vô luận trải qua bao nhiêu thời đại, ta cùng với con cháu của Nura đều đều phá hủy giấc mộng của các ngươi. Giấc mộng của các ngươi bao giờ thành thực!’



      Nháy mắt bị Seimei -- đứa con của mình đưa xuống địa ngục, quả xuống địa ngục với trái tim tan nát cõi lòng. tại Seimei bị Rikuo đả bại, coi như là giấc mộng bị bị hậu đại của ta bị phá hủy. Bà đem thân thể cùng ý thức giao cho Otome, Gitsune nghĩ, nguyền rủa của Kính Hinh càng thêm giống tiên đoán, là tiên đoán tương lai sau này.



      “Mẫu thân đại nhân......”



      Giọng nữ mềm mại mà ôn hòa lộ ra tia run run nghẹn ngào. Ánh mắt Kính Hinh hơi buồn bã, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Otome, nhàng lay động ánh mắt. nên đối với đứa này phải nên cái gì bây giờ......



      Kính Hinh hơi di chuyển người, tay xuyên qua thân thể Otome, tia hắc khí từ trong cơ thể Otome thoát ra. Sau khi Kính Hinh giải trừ nguyền rủa đối với Gitsune, mỉm cười: “ là vài trăm năm rồi nhìn thấy đâu......”



      “Con gánh vác được hạnh phúc của Rihan đại nhân, con tự tay giết chết chàng......”



      Trong mắt có nước mắt, nhưng Kính Hinh lại cảm nhận được tuyệt vọng trong mắt Otome. Kính Hinh lẳng lặng đứng ở bên người Otome, giọng : “Hài tử ngốc, cái gọi là gánh vác, phải chỉ có người mà là hai người cùng nhau gánh vác hạnh phúc của nhau.”



      Cả người Otome khẽ run lên, nghe được thanh trầm của Kính Hinh: “Đây là ta đưa cho con, con tiếp nhận nó rồi, liền thể trả lại nga!” Otome ngẩng đầu, Rihyon xuất tại bên người Kính Hinh, Kính Hinh từ trong tay Rihyon lấy lắc tay lưu ly đưa lại trước mặt .



      Hốc mắt Otome chậm rãi đỏ lên, bàn tay run nhè tiếp nhận lắc tay, thấp giọng : “Mẫu thân đại nhân, nếu có thể lại lần nữa phụng dưỡng ngài tốt rồi. Nếu ngài luôn luôn đều ở......”



      “Ta luôn luôn đều ở đây nga, ta tại phải xuất trước mặt con rồi sao?”



      Kính Hinh mỉm cười, nhìn đến trăm nhóm Ayakashi của Gitsune tiến đến nghênh đón , Kính Hinh cười tủm tỉm : “Nha, Gitsune, ngươi tại bám vào người Otome nhà ta. Nếu như ngươi dám khi dễ con bé, cho dù ta tại chính là linh thể, cũng đuổi ngươi tới chân trời góc biển, lại lần nữa nguyền rủa ngươi.”



      Nghe được lời của Kính Hinh, khóe miệng Otome giơ lên tươi cười cao ngạo, nhân cách chuyển biến thành Gitsune, bà thấp giọng : “Này đúng là lời uy hiếp khủng bố đâu, thiếp thân khắc ghi.”



      “Nhớ kỹ rồi nhanh chóng biến mất trước mặt ta .” Kính Hinh bĩu môi, biểu cảm ôn nhu vừa mới đối đãi với Otome hoàn toàn thấy.



      “Cứ như vậy mà rời .” Nếu là nhân cách của Otome, đại khái bỏ rơi ấy được.



      Gitsune sâu liếc mắt nhìn Kính Hinh. Cùng Otome xài chung thân thể, bà có thể cảm nhận được tình cảm mà ta dành cho Otome, ta thập phần kính cùng thích vị ‘Mẫu thân đại nhân’ này, Gitsune hơi cúi mâu, thấp giọng : “Thiếp thân cùng nàng đều chờ mong lần sau cùng ngươi gặp mặt.”



      Nghe được lời của Gitsune, Kính Hinh nhàng bĩu môi. Nhìn thấy Otome, cảm thấy cao hứng, nhưng là cũng nghĩ tới việc tái kiến Gitsune.



      “Nura phu quân, chàng từ đầu tới cuối đều chuyện đâu”



      Kính Hinh nhìn chăm chú vào Gitsune sau khi biến mất. Quay đầu nhìn về phía phu quân nhà mình, thanh ôn nhu lộ ra tia trêu tức: “Nghe Rikuo đến bốn trăm năm chàng biến thành vị lão nhân. Vì sao tới khi gặp riêng ta lại biến thành bộ dáng trẻ tuổi cơ chứ?”



      “Đây là điều đương nhiên.”



      Rihyon tươi cười cực kì mị: “Hidemoto đều là bộ dáng của bốn trăm năm trước. Ta tự nhiên cũng muốn phi thường soái khí xuất trước mặt nàng.”



      cần miễn cưỡng thân thể của chính mình. Nếu sử dụng khí nhiều quá tốt với cơ thể tại của chàng”



      Kính Hinh lo lắng nhìn thoáng qua Rihyon, mím môi cười: “Nura phu quân cho dù biến thành tiểu lão đầu, ta cũng vẫn như cũ thích chàng a.”



      Mâu quang Rihyon khẽ run lên, còn kịp mở miệng, chợt nghe đến thanh của Night Rikuo: “Tổ mẫu đại nhân.”



      “Nga, là Rikuo a!”



      Kính Hinh bay tới bên người đứa cháu của mình, Night Rikuo nhàng cười: “Vâng, nhà trưởng thứ mười ba Keikain gia , chờ thời điểm rạng sáng đêm sâu nhất, bà nội đại nhân có thể đụng chạm đến đồ vật này nọ. Còn có thể ăn được nữa, mẫu thân cùng Yuki-Onna Setsura hỏi bà nội muốn ăn cái gì?”



      Nghe được lời của Rikuo, khóe miệng Rihyon hơi vừa nhếch lên. Hidemoto, tên kia quả nhiên là cố ý trả thù về việc giấu thư ta gửi cho .



      “Ăn?”



      Nháy mắt hai mắt Kính Hinh sáng ngời: “Chỉ cần là ăn ngon, ta đều muốn ăn...... Ta đến phòng bếp nhìn xem, Hidemoto ta có thể ăn cái gì sao? Nha, Nura phu quân, thiếp......”



      Ánh mắt Rihyon ôn nhu nhìn Kính Hinh tươi cười, thấp giọng :“ thôi.”



      “Hidemoto, vì sao Nurarihyon ngươi là tình địch của ?”



      Nghe được lời Yura , Hidemoto đem tầm mắt từ thân ảnh Kính Hinh chuyển qua người Yura, Keikan Ryuuji mặt nhàn nhã chống má, đối với muội muội nhà mình : “Tình địch còn có thể là ý tứ gì nữa. Nhà trưởng thứ mười ba cũng theo đuổi người ta, nhưng bất quá thất bại hoàn toàn.”



      “Ôi...... Hidemoto từng theo đuổi bà nội của Nura đồng học sao?” Yura kinh ngạc trừng lớn mắt.



      Hidemoto hì hì cười: “Xem như là như vậy . Ta tỏ tình nhưng bị cự tuyệt.”



      vị mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cũng khó trách ngươi thích.” Nghe được lời Ryuuji , Hidemoto mỉm cười, có trả lời. A Hinh hấp dẫn phải là diện mạo của . cũng nghĩ đến việc giải thích gì, chính là che miệng cười: “Để A Hinh có thể được ăn, Nura gia nhất định chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon. Nura-chan cùng A Hinh từng ăn chực ở nhà Keikain rất nhiều lần. Hôm nay chúng ta cũng phải tới nhà bọn họ ăn chực .”



      Nhìn khuôn mặt Hidemoto tươi cười, Yura hơi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sau khi tổ mẩu của Rikuo được triệu hồi đến, Hidemoto cùng Nurarihyon, còn có trăm nhóm Ayakashi của Nura gia, mỗi người tựa hồ đều cao hứng. Tổng cảm giác tổ mẫu Rikuo là lợi hại đâu, có thể làm cho tất cả mọi người lộ ra tươi cười vui vẻ.



      “Đó là mẫu thân của Đệ nhị ?” Kubinashi nhìn về phía Kính Hinh: “Quả nhiên như lời Đệ nhị , mẫu thân trong trăm nhóm Ayakashi thế hệ đầu tiên có địa vị cực kì cao.”



      “Đệ nhị cực kì tôn kính mẫu thân .” Kurotabou hơi lấy tay nâng vành nón chút. Cho dù có những ngày Rihan đại nhân ưu sầu vì Otome rời nhưng mỗi khi về mẫu thân, trong mắt Rihan đại nhân toát ra quang mang nhàn nhạt.



      Aotabou vuốt đầu, ha ha cười: “Nha, vị mỹ nữ tuyệt sắc a. Ta nhìn đều đến nổi mê mẩn, ha ha!”



      “Nếu Rihan đại nhân còn tại đây như lời . Có thể được nhìn thấy mẫu thân, nhất định so với bất luận kẻ nào cũng đều cao hứng hơn.”



      Nghe được lời của Kubinashi, Kurotabou nhàng lắc đầu: “Rihan đại nhân cùng ta rồi. Nếu chính mình qua đời an táng ngài cùng với mẫu thân ở cùng nhau. Linh hồn cũng đồng thời cùng mẫu thân ngủ say, cho nên mấy năm nay Rihan đại nhân nhất định luôn bồi ở bên người mẫu thân.”



      “...... Là như thế này sao? Rihan đại nhân cùng ta , nếu thể sống lâu hơn Wakana-sama, như vậy linh hồn luôn bên cạnh bảo vệ Wakana-sama.” Kubinashi chút, bất đắc dĩ cười: “Xem ra, cho dù Rihan đại nhân qua đời cũng bận rộn a.”



      Nghe được lời Kubinashi , Kurotabou cũng mỉm cười. Là đâu, vô luận là mẫu thân vẫn là thê tử. Vị mà đại nhân muốn thủ hộ mà chính là người quan trọng nhất đối với .



      Kính Hinh cùng Rihyon cùng nhau đến đình viện, ở dưới tàng cây đào, Kính Hinh mỉm cười : “Nura phu quân, đến ngồi ở chỗ này . lâu rồi chúng ta có cùng nhau ngắm hoa đào.”



      Rihyon cười hỏi: “ muốn cùng Rikuo đến phòng bếp nhìn chút sao?”



      . Để sau khi có thể đụng chạm này nọ, thứ mà ta muốn đụng chạm đầu tiên nhất quả nhiên vẫn là Nura phu quân.” Kính Hinh mỉm cười trả lời, tươi cười so với đào ở phía sau càng thêm sáng lạn xinh đẹp.



      “Tiểu Hinh......”



      luôn nhớ kỹ tên của , thanh trầm thấp mà ôn nhu mang theo trăm năm tưởng niệm: “ ngờ linh hồn của nàng vẫn luôn luôn ngủ say ở nơi đó.”



      “Đó là đương nhiên. Tuy rằng luôn luôn ngủ say nhưng thiếp có thể cảm nhận được thủ hộ của Nura phu quân nga!”



      Kính Hinh cong khóe miệng lên: “Chàng còn ở ngay bên cạnh thiếp. Thiếp làm sao có thể biến mất đâu, đúng , Nura phu quân......”



      Kính Hinh vươn tay, lần này cánh tay có xuyên qua người Rihyon mà thân thể ôm chặt lấy cổ , thấp giọng : “Kiếp sau, thiếp nguyện ý trở thành Ayakashi, còn chàng làm nhân loại. Lúc đó thiếp nhất định tìm được chàng, sau đó cũng giống như vậy thủ hộ chàng đến trăm năm. Để rồi thiếp có thể cảm nhận được độc của chàng trong mấy trăm năm qua.”



      Cả người Rihyon khẽ run lên, thân thủ gắt gao đem ôm lâu trong lòng: “ độc? Ta cũng có cảm giác như vậy. Còn có con cháu chúng ta nhớ lại là việc vô cùng hạnh phúc. Nháy mắt được gặp Tiểu Hinh, ta chỉ biết cùng Tiểu Hinh ở cùng nhau cả đời. Cuộc đời ta, cả đời này luôn sống trong hạnh phúc.”



      Kính Hinh tựa đầu nhập cần cổ , buồn thanh hỏi: “ cảm thấy hạnh phúc sao?”



      “Ừ, Tiểu Hinh. Thói quen của ta chính là luôn muốn ở bên cạnh bảo vệ nàng.” Ngón tay chậm rãi phất qua tóc đen của .



      “Cho nên, hãy cho ta được tiếp tục bảo vệ nàng . Nếu kiếp sau chúng ta cẩn thận bỏ lỡ nhau sao. Cho nên nàng hãy chờ sau khi ta cách thế, ta đến bên cạnh nàng, linh hồn của hai chúng ta vĩnh viễn được ở bên cạnh nhau.”



      Nước mắt Kính Hinh mông lung che khuất tầm mắt. Sau khi xuyên đến đây, , luôn suy nghĩ, chính mình phải trải qua trận xuyên khoa học này, thậm chí còn cùng với linh hồn 'YouHime' dung hợp nữa, nhưng may mắn thay được gặp . Khi còn sống, luôn luôn hạnh phúc đều là vì tồn tại.



      Cho nên luôn lo lắng, có thể hay làm cho hạnh phúc. tại nghĩ đến, khi còn sống đều nỗ lực cố gắng làm cho càng ngày càng hạnh phúc: “Ta chờ chàng, cho nên Nura phu quân liền phải cố gắng bồi dưỡng thân thể khỏe mạnh, sống thêm vài trăm năm nữa .”



      “Tiểu Hinh... Tiểu Hinh... Tiểu Hinh...”



      luôn nhớ kỹ tên của , lần lại lần, trầm thấp mà ôn nhu, mang theo làm tâm người ta thấy thâm tình: “Tiểu Hinh... Ta nàng......” Cánh tay ôm chặt lại, tựa hồ muốn đem cánh tay của mình biến thành xiềng xích, cứ như vậy đem vĩnh viễn khóa trụ. luôn khắc sâu , chưa bao giờ thay đổi.



      là, Nura phu quân luôn mặt đổi sắc những lời buồn nôn, điểm này hoàn toàn có thay đổi đâu.”



      Kính Hinh cười , hơi nghiêng đầu đem đầu tiến đến bên tai , cả người thuần hắc nổi lên ôn nhu gợn sóng. tại cần phải cường điệu lời , liền hiểu được lời ngon tiếng ngọt này đều là tình cảm chân thành của .



      thanh mang theo mê hoặc lòng người mị, thấp giọng hỏi: “Sau đó sao, Tiểu Hinh cho ta câu trả lời sao?”



      Nghe được lời Rihyon , hai má Kính Hinh nổi lên tia đỏ ửng. thành hôn mấy trăm năm thế nhưng khi những lời buồn nôn này, đôi mắt vàng lấp lánh ấy lại tràn ngập mong chờ hồi đáp, Kính Hinh bất đắc dĩ cười, thấp giọng : “Nura phu quân, thiếp cũng chàng.”



      Miệng Rihyon huống về lỗ tai Kính Hinh thổi, bên môi tràn đầy ý cười: “Tiểu Hinh, ta còn muốn nghe nữa......” Hai má Kính Hinh đỏ bừng cả lên, nhéo lỗ tai.



      “Mẫu thân......” Tsurara có chút lo lắng nhìn về phía mẫu thân. Mẫu thân thích Đại thống lĩnh, như vậy khi nhìn thân ảnh hai người bọn họ bên nhau, trong lòng mẫu thân hẳn rất là khó chịu . Nhưng mà tổ mẫu của Rikuo-sama thoạt nhìn vị nữ tử vô cùng ôn nhu lại xinh đẹp.



      là, chút biến hóa cũng đều có đâu.” Setsura hơi nheo lại mắt, tựa hồ nhớ tới năm ấy, hai thân ảnh ấy cũng này dựa tựa vào nhau nhưng mà là dưới cây ăn quả. Quay đầu lại nhìn ánh mắt lo lắng của nữ nhi, quyến rũ cười: “Tsurara, con nhất định phải cướp cho bằng được nụ hôn của Rikuo, đây chính là tâm nguyện của ta.”



      “Mẫu thân......”



      Hai má Tsurara nổi lên đỏ ửng, vội vàng sang chuyện khác: “Tổ mẩu của Rikuo-sama thoạt nhìn là người vô cùng ôn nhu a.”



      “...... Ôn nhu ư? Nàng thế nhưng lại là người vô cùng ác liệt mới đúng chứ.”



      Setsura nhàng cười: “Nhưng nàng quả cũng là người vô cùng ưu tú.”



      “Sau khi nhìn thấy tổ mẩu của Rikuo-sama, mẫu thân thoạt nhìn cao hứng đâu.”



      “Hoàn hảo, bởi vì ta miễn cưỡng tán thành nàng là bằng hữu của ta.”



      Tầm mắt Setsura nhìn theo hai thân ảnh dưới tàng cây ôm nhau quay trở về, sờ đầu nữ nhi chút: “ thôi, phỏng chừng nàng ấy đến phòng bếp tìm đồ ăn. Chúng ta trước hết vào trong làm cơm trước .”



      “Ân.”



      Thời gian bình tĩnh mà trôi qua, mà cùng luôn trải qua sinh tử của tình . Dường như cùng thời gian có quan hệ gì, cho dù là trăm năm hay là ngàn năm. cùng vĩnh viễn cầm tay nhau làm bạn cả đời, chút biến hóa, bừng tỉnh vĩnh viễn hẳn đều là như thế.



      TOÀN VĂN HOÀN



      Di Di: Tung bông mọi người, bộ này cuối cùng cũng hoàn rồi. Yay... Yay. Mặc dù chỉ có hai mươi mấy chương mà mình nhay đến tận bây giờ, có lỗi với mọi người quá. Nhưng mình cũng cảm ơn mọi người cùng đồng hành với mình đến tận cuối truyện, cảm ơn mọi người rất nhiều!



      Mình cũng muốn cảm ơn uchihasaki, toyama93, Huyết Nữ và vài độc giả thầm kín theo dõi bộ truyện này nhảy vào đâ để ủng hộ mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều!



      Và mình cũng muốn gửi lời cảm ơn đến người rất đặc biệt, đó là Sói Tâm Thần, cảm ơn muội luôn đồng hành cùng tỷ từ đầu truyện đến cuối truyện, kể từ khi truyện còn chưa được lột tem. Muội chỉ nghe thông báo là tỷ dịch bộ đầu tay mà nhảy vào ủng hộ tỷ hết mình thế này, lúc đó muội còn chưa đọc hay coi nguyên tác của manga/anime này vậy mà muội vẫn ủng hộ tỷ hết mình, tỷ rất cảm động, và cũng cảm ơn muội luôn tốn tiền trải lá chuối để ngồi ngóng bộ truyện này. muội nhất luôn đó <3 <3 <3

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :