1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit:  Quảng Hằng

      Chương 5.1

      Chính văn thứ năm chương

       *******************

      Hôm nay, Phó Quân Tú ai cũng tiếp.

      Bất luận đối phương là văn nhân danh nho, đại thương nhân hay là quyền quý, cho dù hoàng đế lão tử đến, nàng cũng tiếp, bởi vì nàng thân

      thể nàng tốt, trọng điểm là, trong tâm nàng bất an

      "Tiểu thư, ăn chút gì ." Tiểu Chiêu hảo tâm khuyên .

      " ăn ăn, đem !"

      "Tiểu thư cả ngày hôm nay cũng chưa ăn cơm, đói đến chết mất."



      "Ta cũng phải cái loại nữ tử tay trói gà chặt này, làm sao yếu đuối như vậy —— khụ! Khụ khụ!"



      "Này, vừa cãi vừa bướng, ràng nhiễm phong hàn, cái trán rất nóng." Thân thể nàng vốn cường mạnh, yếu đuối là diễn cho người khác xem, ai ngờ đêm qua cảm lạnh, tại cũng yếu đuối .



      Phó Quân Tú cả người ngã vào nhuyễn tháp, giờ phút này toàn thân nàng khó chịu chết mất, đầu vừa nặng . vừa mơ hồ, muốn ăn, uống thuốc, cũng muốn.



      " ăn thứ gì tiểu thư cũng nên uống chén thuốc."



      " uống."



      "Tiểu thư ~~"

      "Miệng ta đau, thể ăn uống!" Hai gò má nàng đau nhức, trải qua cả đêm, bây giờ  vừa đỏ vừa sưng xấu như vậy sao có thể ra ngoài gặp người.





      "Theo muội thấy, là đau lòng ." Chỉ Nhi .



      Phó Quân Tú ngoảnh sang Chỉ Nhi liếc mắt cái."Muội cái gì?"



      " phải sao? Nếu phải vì người nào đó đau lòng, như thế nào ngay cả ăn vô ngủ được? Chạy đến nóc nhà khóc cả đêm."



      " bậy! Ta mới vì họ Cảnh mà khóc!"



      "Di? Muội có là Cảnh đầu mục sao?"



      ". . . . . . Thối Chỉ Nhi, muội chán sống!" Bị trúng tâm , cho dù hai má sưng đỏ, bây giờ cũng biến đỏ.



      Chỉ Nhi mới sợ tiểu thư trách tội, nàng cùng Tiểu Chiêu hai người thuở cùng lớn lên với tiểu thư, là nha hoàn, cũng là người bạn tốt, đương khi tiểu thư tùy hứng xúc động, mềm lòng nhiệt tình đều là do Tiểu Chiêu an ủi tiểu thư, mà những lời khó nghe do nàng phụ trách.



      Cho dù tiểu thư tức giận đến mười ngày nửa tháng để ý tới nàng, nàng cũng phải tìm mọi cách cho tiểu thư ăn cái gì mới được.



      "Đói bụng chính là tiểu thư, thân thể suy yếu cũng là tiểu thư, đến, tiểu thư làm vậy có tác dụng ?"



      "Muội muội muội ——"



      "Muội có sai sao?"



      Phó Quân Tú tức giận đến cả người đỏ bừng, từng lời của Chỉ Nhi, tất cả đều như những mũi kim châm chết tiệt đâm thẳng vào ngực của nàng, trực tiếp nhắm vào chỗ đau của nàng.



      Tiểu Chiêu thấy đành lòng, vội hoà giải."Chỉ nhi, tiểu thư đủ khó chịu rồi, tỷ cũng đừng kích thích tiểu thư nữa!"



      "Tiểu thư tự tra tấn chính mình như vậy, mới là cùng chính mình qua được, tỷ chỉ là ăn ngay ."



      Phó Quân Tú sâu hít vào hơi, ra dáng như sắp sửa giết người, nhưng mới dâng lên đến tận cổ, lại nuốt trở ngược về trong bụng.



      "Các muội ra ngoài, ta muốn yên lặng mình chút."



      Nàng liên tục chải tóc, nổi giận, cũng cãi lại, cuối cùng, ràng ngay cả cũng lời nào, kế tiếp, mặc kệ bọn nha hoàn như thế nào vừa đấm vừa xoa, nàng chính là thờ ơ, trốn vào chăn bông, người buồn ngủ nhức đầu, đơn giản giả chết, bịt tai lại nghe nghe thấy.



      Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi có cách nào khác, đành phải ra khỏi cửa.



      "Làm sao bây giờ? Tiểu thư cứ như vậy nhất định làm thương tổn thân thể."



      " chỉ thương thân, còn thương tâm a."



      "Muội chưa từng gặp tiểu thư như thế này, tiểu thư tuy rằng hoạt bát hiếu động, tuy rằng  , nhưng thực phân phải trái."



      "Ngay cả phép khích tướng cũng dùng được , tiểu thư cũng từng như vậy."



      "Chỉ Nhi, tỷ là người nhiều mưu lược, mau tìm biện pháp, tiểu thư cứ như vậy, khẳng định bị bệnh dậy nổi." Chỉ Nhi thở dài lắc đầu.



      "Tiểu thư cần phải là thuốc trị bệnh phong hàn."



      "Tỷ là . . . . . ."



      "Tiểu thư bệnh chính là tâm, tâm bệnh còn phải tìm tâm dược."



      Tâm dược này, đương nhiên chính là ý trung nhân của tiểu thư Cảnh Vân Thiên. Tiểu thư ngoài mặt giận , nhưng trong lòng các nàng hiểu ràng bất quá, tiểu thư từ đầu đến cuối, trong lòng nhớ chỉ có nam nhân kia.



      "Bất luận tiểu thư cứ làm ra vẻ cần, miệng cứ hai người thể đội chung trời, đơn giản trong lòng chỉ thầm nghĩ làm cho nếm thử, bị chút mùi vị nhục nhã đích, nhưng tiểu thư vẫn là bỏ xuống được. Tiểu Chiêu muội suy nghĩ lại xem, phương pháp báo thù còn nhiều mà, vì sao tiểu thư cố tình bỏ ra năm thời gian, hướng chúng ta học đánh đàn vẽ tranh, ngâm nga thi từ, hướng Tôn đại nương tập lễ nghi, nghiên cứu khuê phòng bí kíp, ngay cả chuyện mà tiểu thư ghét nhất là thêu thùa, đều phá lệ kiên nhẫn học, mặc kệ bị kim đâm đau  mấy trăm lần, nàng vẫn như cũ bất khuất, so với thường nhân kiên nhẫn gấp trăm lần công phu học tập."



      Tiểu chiêu nghe xong hốc mắt đỏ hồng, nhịn được đau lòng."Tiểu thư huynh ấy."



      "Nhưng tiểu thư chịu thừa nhận, quật cường hết thảy chuyện này chỉ là vì trả thù , nhưng cuối cùng, còn phải tương tư cả người tiều tụy."



      "Kia tại nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu Chiêu sốt ruột hỏi.



      "Tỷ cũng biết."



      Hai người nghĩ muốn nổ tung đầu, chính là nghĩ ra biện pháp gì hay cả, tinh thần tiểu thư còn sa sút xuống như vậy, sớm hay muộn cũng làm thân thể nàng phá hư thôi.



      "Chỉ Nhi, Tiểu Chiêu."

      Qua khúc quanh, có nữ tữ diễm lệ tới, , tươi cười đầy mặt đến trước mặt hai người.



      "Xuân Hoa tỷ." Hai người phúc  phúc, gật đầu tiếp đón, Xuân Hoa tỷ này là con nuôi của Tôn đại nương, ngày thường đối với các nàng cũng phi thường chiếu cố.



      "Từ xa nhìn thấy hai người mặt mày cau có, làm sao vậy, có tâm ?"



      Tiểu Chiêu thở dài."Tiểu thư chịu ăn cơm."



      "Sao lại thế này?"



      Hai người bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu thư vì chuyện của Cảnh đầu mục, còn nổi nóng.



      Về nội tình chuyện Cảnh Vân Thiên hối hôn, Xuân Hoa cũng biết đến, vì làm cho Phó Quân Tú trở thành nữ nhân phong tình vạn chủng, cùng với danh tiếng lừng lẫy của hoa khôi nổi danh khắp thành, nàng cũng tổn hao ít sức lực.



      "Đừng buồn, đừng buồn, Xuân Hoa tỷ là riêng lại đây cho Quân Tú muội muội hai tin tức tốt, tin tưởng muội ấy nghe xong, nhất định cao hứng nhất định ăn được ba chén cơm chén cơm."



      Hai người tò mò hỏi: "Tin tức tốt gì?"



      "Cái tên ác ôn hái hoa đạo tặc Ngọc Hồ, bị tóm gọn.”

      Quả nhiên tin tức này làm người ta phấn chấn nha! Rất thích bênh vực kẻ yếu, còn , nếu như nàng gặp phải tên hái hoa tặc này, nhất định băm thành trăm mảnh, nếu tiểu thư nghe được việc này chắc chắn cao hứng.

      Tin tức thứ nhất lớn như vậy , làm cho người ta  liên tưởng đến tin tức thứ hai sinh ra tràn đầy đích chờ mong.



      "Tin tức tốt thứ hai là cái gì?"



      Xuân Hoa tỉ lại cười đến cười run rẩy hết cả người.



      "Cảnh Vân Thiên bị thương."



      Hai người ngây người."Bị thương?"



      "Đúng vậy, nghe lúc truy bắt ngọc hồ , vì cứu vị đồng nghiệp, thay bạn mình hứng lấy ám toán của Ngọc Hồ, tại nha, nằm ở giường, sinh tử chưa biết đâu!"



       "Việc này sao? !" Cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Quân Tú vén cao tú váy lao  nhanh   ra, đến trước mặt Xuân Hoa tỶ , nghiêm túc hỏi: "Tỷ Cảnh Vân Thiên bị thương? Thương tích nặng ?"




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit:  Quảng Hằng

      Chương 5.2

      Chính văn thứ năm chương(2)

      Chương này dành riêng cho Han Nami 'bé bỏng' của ta (chương này nó hơi dễ xương chút, nàng từ từ thưởng thức nha *cười nham hiểm*)

      *****************************

      Xuân Hoa thấy Phó Quân Tú  kích động hoảng sợ, bất quá nàng vẫn là tiếp tục : "Trong thành  mọi người bàn tán xôn xao, Cảnh Vân Thiên trúng độc của Ngọc Hồ, các đại phu suy nghĩ biện pháp giải độc cho  

      "Huynh ấy. . . . . . Trúng độc. . . . . ." Phó Quân Tú ngực nhịn được thở dồn dập. 

      Xuân Hoa đắc ý  dào dạt : "Nghe chết được , nhưng mà cũng nên để cho hứng chịu ít đau khổ là được, muội tử, cái này muội nên cao hứng  ? Cái này gọi là báo ứng, ai bảo lúc trước làm có lỗi với muội, là ông trời có mắt ——"

      Lúc sau Xuân Hoa cái gì, Phó Quân Tú chữ cũng để lọt vào tai.

       Nàng từng nghe vị lão tiền bối giang hồ qua, Ngọc Hồ chuyên dùng loại độc phấn làm người ta phát cuồng,chỉ có duy nhất giải dược độc môn ở Phỉ Thúy Sơn Trang, mới có thể giải độc này. 

      Nghĩ thông suốt, nàng lập tức làm quyết định.

      "Chỉ Nhi, Tiểu Chiêu, chúng ta !"

      "Di? Muội tử, muội định đâu?"

      "Muội có việc gấp."

      " đâu?" 

      "Cứu người."

      Bỏ lại Xuân Hoa tỷ há hốc mồm đích , Phó Quân Tú vén cao làn váy, giống như nam nhân bà cũng  như chạy như, phóng như điên mà .

       

      *********

       

      Cảnh Vân Thiên toàn thân giống như bị lửa đốt, mặt đỏ bừng, mồ hôi tuôn ngừng . 

      Thấy Cảnh đầu mục khó chịu như thế , Phủ Đài đại nhân cùng sư gia, Thường Đức Quang đám người, tất cả đều sốt ruột vô cùng. 

      "Thế nào? Cảnh đầu mục chịu nổi ?" Phủ đài đại nhân hỏi. 

      Thầy thuốc thần sắc ngưng trọng : "Bẩm đại nhân, Cảnh đầu mục ngoại thương có vấn đề, vấn đề là ởđộc  người  ngài ấy trúng , mặc dù nguy hiểm tới tính mạng, lão phu lại biết nên như thế nào giúp ngài ấy giải trừ độc tính." 

      Thương Đức Quang đứng bên nghe thấy , nhất sốt ruột. 

      "Ngươi tại sao lạikhông biết? Ngươi phải là đại phu y thuật cao siêu nhất thành sao?" 

      "Lão phu tinh thông chính là về ngoại thương, Cảnh đầu mục là trúng độc, cho dù y thuật cao siêu tới đâu , có giải dược, tôi cũng bó tay nha."

      "Như vậy sao được, tìm ngươi đến, chính là muốn ngươi nghĩ biện pháp giúp giải độc, ngươi nghĩ ra biện pháp là thể được!" Thường Đức Quang so với bất luận kẻ nào đều sốt ruột hơn gấp trăm lần, bởi vì Cảnh đầu mục sở dĩ trúng độc, tất cả đều là vì cứu .

      Lúc ấy, nếu nóng lòng lập công, nhất thời sơ ý, cũng để cho Ngọc Hồ có cơ hội ám toán; Cảnh đầu mục vì cứu ,   đẩy ra, làm cho huynh ấy hứng trọn độc phấn mà tên hái hoa tặc phóng tới.

      Vốn nên là đích khổ, nhìn thấy Cảnh đầu mục như thế khó chịu, trong lòng là áy náy cực kỳ.

      lúc mọi người biết nên như thế nào cho phải, gã nha dịch vội vàng chạy vào, hướng đại nhân chắp tay bẩm báo."Bẩm đại nhân,Quân Quân nương  ở Thiền Quyên Lâu xin cầu kiến."

      Mọi người sửng sốt, vạn lần cũng nghĩ đến,hoa khôi  Thiền Quyên Lâu lại đến phủ nha cầu kiến.

      "Nàng ta tới làm cái gì?"

      "Nàng bảo tiểu nhân bẩm báo đại nhân, nàng có giải dược, có thể giúp Cảnh đại nhân giải độc."

      Mọi người vừa nghe, càng kinh ngạc lớn hơn nữa , mọi người khó hiểu  Quân Quân nương này như thế nào có giải dược? Biết nàng cùng Cảnh Vân Thiên trong lúc đó vừa mới phát sinh vài vấn đề thoải mái , tuy rằng trong lòng kinh nghi, nhưng cứu người quan trọng hơn, cũng nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, Phủ Đài đại nhân đành hạ lệnh.

      "Mời nàng vào."

      "Tuân mệnh."

      Nha dịch tốc tốc thối lui, chỉ chốc lát sau, liền dẫn vị tiểu mỹ nhân  mềm mại tuyệt sắc  vào đến.

      Người tới quả nhiên là hoa khôi  Thiền Quyên Lâu Quân Quân nương, phía sau còn có hai  nha hoàn theo .

      "Dân nữ Quân Quân, bái kiến đại nhân." Phó Quân Tú nhàng thi lễ, chỉ giơ tay nhấc chân cũng phong tình vạn chủng.

      Tin đồn về hoa khôi Thiền Quyên Lâu, khuynh quốc khuynh thành, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, làm những người nhìn thấy đều nhịn được kinh diễm.

       Bất quá cứu người quan trọng hơn, Bây giờ phải là thời điểm chiêm ngưỡng dung nhan của mỹ nhân.

       " nương miễn lễ, nghe nương có giải dược, chính là thực?"

      "Đúng vậy, dân nữ đem theo giải dược, cấp cho Cảnh đại hiệp giải độc."

      Phủ đài đại nhân trong lòng nghi hoặc, nhìn nữ tử thanh lâu mềm mại như xương, như thế nào có giải dược?

       Hái hoa đạo tặc Ngọc Hồ, hoành hành lâu, sở dĩ khó có thể bắt về quy án, toàn bộ những người truy bắt đều bị sử dụng loại độc này.Tuy làm chết người, nhưng làm toàn thân người bị trúng độc như bị lửa thiêu đốt, khó chịu đến cực điểm.

      Cho dù có vây bắt chặt chẽ đến thế nào, đều chạy thoát.

      Phủ đài đại nhân muốn đặt câu hỏi về nghi vấn vì sao nàng có giải dược, là lúc giường Cảnh Vân Thiên đột nhiên hét lớn tiếng, nhảy dựng lên 

       Mọi người đều bị bộ dáng của Cảnh Vân Thiên làm cho hoảng sợ, sắc mặt ửng hồng, huyết mạch hướng não, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, rất dọa người.

      lúc mọi người đứng đơ ra như khúc gỗ, Phó Quân Tú lập tức mệnh lệnh. 

      "Nguy rồi, phát tác, Tiểu Chiêu, Chỉ Nhi, mau đưa giữ lại!"

      "Dạ, tiểu thư!"

      Hai nha hoàn xông lên phía trước, tả hữu, nắm lấy cánh tay của Cảnh Vân Thiên đích, đưa lôi trở về giường, ra tay mạch lạc, nghiêm túc.

      Mới đem người lôi trở về giường, độc tính quá mạnh làm Cảnh Vân Thiên, bạo rống tiếng, dùng lực mạnh vẫy hai người văng ra xa.

      "A!"

       Chỉ Nhi và Tiểu Chiêu áp chế được, té văng sang hai bên, cơ hồ là các nàng bị đẩy lui khắc là Phó Quân Tú phóng tới dùng chân đá văng thân thể khổng lồ khôi ngô của té văng về giường.( >”< Nam nhân bà…)

      Phó Quân Tú dùng chân kiềm trước ngực Cảnh Vân Thiên, ngăn cản đứng lên lần thứ hai, đồng thời lớn tiếng quát ra lệnh.

      Trói huynh ấy lại đến! "

      "Dạ!"

       Ba nữ nhân ba chân bốn cẳng, muốn dồn trụ Cảnh Vân Thiên điên cuồng giãy dụa, mà những nam nhân đứng bên cạnh đều ngây ra như phỗng, toàn bộ xem mắt choáng váng.

      Ở trước mặt bọn họ, nữ tử mềm mại xương kia, kiều nhuyễn vô lực là hoa khôi giai nhân, biến hóa nhanh chóng, thành nam nhân bà khí bừng bừng, chẳng những đem hai tay áo cuồn cuộn nổi lên, ngay cả làn váy vướng bận đều dũng cảm đích vén lên, khách khí đặt mông ngồi ở người Cảnh Vân Thiên, khí thế như hồng, nổi bật như nữ bá vương sơn trại.

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit:  Quảng Hằng

      Chương 5.3

      Chính văn thứ năm chương(3)

      Ở trước mặt bọn họ, nữ tử mềm mại xương kia, kiều nhuyễn vô lực là hoa khôi giai nhân, biến hóa nhanh chóng, thành nam nhân bà khí bừng bừng, chẳng những đem hai tay áo cuồn cuộn nổi lên, ngay cả làn váy vướng bận đều dũng cảm đích vén lên, khách khí đặt mông ngồi ở người Cảnh Vân Thiên, khí thế như hồng, nổi bật như nữ bá vương sơn trại.

      "Giữ tay huynh ấy lại!"

      "Dạ!"

      "Còn có chân!"

      "Dạ!"

      "Giữ chặt đầu huynh ấy!"

      "Tiểu thư, chúng ta đủ tay a!" Cặp mắt đẹp kia, bắn về phía đám nam nhân ngây ngốc đứng ngơ ngác hét lớn.

      "Các vị tại sao còn ngây ngốc đứng đó a? Mau tới hỗ trợ!"

      Các nam nhân đột nhiên bừng tỉnh, dưới tiếng hét inh tai của nàng, lúc này mới cuống quýt chạy lên.

      Có phụ trách bắt lấy tay , có phụ trách đè lại thân mình , mọi người, cũng tự chủ bị khí thế của nàng uy hiếp.

      Phó Quân Tú từ thắt lưng lấy ra cái bình sứ, đây là thuốc nàng mới lấy từ chỗ của trang chủ Phỉ Lãnh Nghệ của Phỉ Thúy sơn trang, giải dược duy nhất giải được độc phấn của Ngọc Hồ.

      Nàng trút ra viên viên thuốc màu đen ra lòng bàn tay, đứng lên định nhét vào miệng của Cảnh Vân Thiên.

      Cảnh Vân Thiên tuy rằng tạm thời bị mọi người áp chế, nhưng vẫn điên cuồng giãy dụa như cũ, độc tính phát tác, làm mất lý trí, toàn thân nổi  gân xanh, làm cho giống dã thú cuồng dại, làm kẻ khác đổ phen mồ hôi lạnh.

      "Mau, nuốt vào!" Nàng đưa tay bóp cái miệng của , vất vả tìm lắm mới đưa viên thuốc nhét vào trong miệng .

      "Phốc!"

      Viên thuốc màu đen bị phun ra, còn thuận tiện văng luôn nước bọt lên mặt nàng.

      Chung quanh truyền đến thanh hút khí, đôi mắt trợn to có, đôi mắt ngây ngốc có, nhìn chăm chăm vào gương mặt bị dính thuốc lẫn nước bọt của nàng.

      Sắc mặt Phó Quân Tú, thực trầm, thực trầm! Nàng chậm rãi lấy viên thuốc dính mũi nàng, khóe mắt co rúm .

      dám phun nước miếng nàng? Tốt! tốt! chịu nuốt, nàng làm cho nuốt vào là thể!

      "Huynh nuốt vào cho ta!" Nàng dùng sức vặn bung ra hàm răng của , đem viên thuốc nhét vào trong cổ họng , nhìn còn phun ra !

      giường giống như dã thú, phát ra gầm , mà nàng giống như người chinh phục, tuyệt lùi bước.

      Nàng kêu đau tiếng, thu hồi bàn tay, ngón tay trắng nõn kia rỉ máu, ngón tay nàng có dấu răng của .

      "Tiểu. . . . . . Tiểu thư." Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu, tất cả đều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lo lắng đích nhìn thấy tiểu thư.

      Phó Quân Tú nhịn xuống đau đớn, da thịt trắng nõn, bị cắn đến rướm máu, nàng vẫn như cũ cắn răng, chịu buông tha cho .

      nhẫn nại của nàng làm cho nam nhân khác trong lòng rung động.

      Nàng sợ đau, còn lo lắng thể đem viên thuốc nuốt vào, nếu còn như vậy xuống, chính là lãng phí thời gian.

      " lấy nước đến cho ta!" Đôi mắt đẹp phẫn nộ, hung hăng liếc sang bên.

      Phủ đài đại nhân ngây người, nhìn xem bên trái, sau đó nhìn cái bên phải, nghi hoặc chỉ vào chính mình."Ta?"

      "Vô nghĩa! Tất cả mọi người rảnh, chỉ mình ngài là nhàn rỗi! gọi ngài lấy, kêu ai!"

      lầm ? là phủ đài đại nhân da! Cư nhiên như vậy ra lệnh ? !

      bị mắng tới mặt đỏ tai hồng, mới muốn cãi lại, nhàn rỗi hồi nào? Lại ngạc nhiên phát , trường mỗi người đều các ti chức, phải ôm lấy đầu Cảnh Vân Thiên, cũng cầm trụ chân , ngay cả sư gia của cũng cố gắng chịu chân của Cảnh Vân Thiên, chỉ có là đứng bên hóng gió mát.

       Mọi người nhất trí nhìn thẳng , ánh mắt kia giống như —— đích xác ngài rảnh rỗi!

      Phủ đài đại nhân xấu hổ đích sờ sờ cái mũi. Được rồi được rồi, chuyện quá khẩn cấp, lấy nước lấy nước, nam tử hán đại trượng phu, . . . . . . cùng nữ nhân so đo.

      chén nước đưa lên, Phó Quân Tú cầm lấy, đem viên thuốc nhét vào miệng mình, cắn nát, uống xong ngụm nước, hòa tan thuốc vào nước.

      Kế tiếp, mọi người toàn bộ khiếp sợ xem, mắt choáng váng, bởi vì nàng hạ người xuống, đem miệng áp lên đôi môi của Cảnh Vân Thiên, nắm mũi , chính miệng uy uống.

      Chung quanh trận nín thở, trừng mắt nhìn đôi môi mê người kia, dán lên miệng Cảnh Vân Thiên, ngụm ngụm đem nước nhập vào trong miệng .

      Cái miệng đỏ bừng nhắn mê người kia, làm cho biết bao nam nhân mơ ước, lại có nhiều ít nam nhân vọng tưởng âu yếm, nhưng từ đầu đến cuối có cơ hội, nàng lại tự mình đem dâng cho lại ngụm tiếp ngụm, ngụm tiếp ngụm. . . . . .

      Hình ảnh hương diễm kích thích này, làm cho các nam nhân đám thấy huyết mạch sôi sục, tim đập nhanh hơn, còn có người thấy cẩn thận chảy nước miếng cũng tự biết.

      biết dù thế nào, đột nhiên cảm thấy được hảo hâm mộ, nếu tại giường nằm chính là chính mình, là có bao nhiêu tốt. . . . . .

      ( Hô hô…)

       

       

      Đôi môi mềm mại của nàng chậm rãi rời khỏi miệng , đôi mắt đẹp lo lắng yên, nhìn thần sắc , , muốn bảo đảm viên thuốc theo ôn dòng nước nhập vào trong bụng hay .

      từ từ bớt giãy dụa, ánh cuồng loạn trong mắt dần tan, hô hấp dần dần bình ổn, đây là dược hiệu phát tác kết quả.

      Trang chủ Phỉ Thúy sơn trang đúng vậy, chỉ cần cho uống xong thuốc, thuốc vừa vào dạ dày, liền lập tức có hiệu lực, đến khắc chung, có thể ức chế điên cuồng của .

      Rốt cục, nàng có thể nhả ra khí, thần kinh căng thẳng cũng nhõm hẳn.

      Như thế gây sức ép hạ, nàng sớm đổ mồ hôi đầm đìa, hơn nữa ngày chưa ăn cơm, lại bị nhiễm phong hàn, nàng cảm thấy chính mình như còn sức lực , 伹 vẫn là miễn cưỡng chống.

      " có việc gì , để cho hảo hảo ngủ giấc là ổn rồi." Nàng bò xuống giường, sửa sang lại dung nhan chính mình, lại khôi phục cử chỉ đoan trang hiền thục." thôi, chúng ta trở về."

      "Dạ, tiểu thư."

      Trước những ánh mắt ngây ngốc, Phó Quân Tú mang theo Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi rời , bỏ lại sau lưng những ánh lắt vừa kinh ngạc vừa bội phục, nhìn theo nàng rời .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit:  Quảng Hằng

      ']Chương 6.1

      Chính văn thứ sáu chương(1)



      Chính văn thứ sáu chương

      Nàng cứu ?

      Đương nghỉ ngơi qua ngày sau, độc tính trong cơ thể Cảnh Vân Thiên giải, người cũng khôi phục thần trí.

      chỉ nhớ lúc ấy vì cứu Thường Đức Quang, trúng ám toán của Ngọc Hồ, mà cũng đánh Ngọc Hồ chưởng, trực tiếp bị mất mạng, tiếp theo, toàn thân nóng nảy khó nhịn, lúc sau phát sinh chuyện gì, liền nhớ .

      Theo như Thường Đức Quang cho biết, báo cho biết mọi chuyện xảy ra, thể sợ hãi.

      Độc người , đúng là nàng giải.

      Trong lúc thần trí hôn mê cuồng dại, nàng vì làm cho nuốt vào giải dược, dùng hết  phương pháp, chi tiết trong đó Thường Đức Quang bỏ sót chữ toàn bộ cho nghe.

      Cũng vì lẽ đó, nên,sau khi khôi phục thần trí, liền lập tức vào Thiền Quyên Lâu.

      "Ta muốn gặp nàng."

      Cảnh Vân Thiên ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, lần này đến, là thành tâm đăng môn đến thăm.

      "Cảnh đầu mục bắt người a, ta van cầu ngài, nhóm đại nhân các ngài này đó ngồi ở chỗ này, chúng ta nơi này còn có thể buôn bán được sao?" Tôn đại nương tận tình khuyên bảo, chỉ kém rơi ra hai giọt nước mắt thôi.

      Đại sảnh tráng lệ của Thiền Quyên Lâu, tràn đầy ngồi đám nha sai mặc quan phục, mỗi người uy mãnh, thắt lưng đeo đại đao, hùng dũng khí thế, tọa trấn ở trong đại sảnh, có vài khách nhân vừa vào cửa, lại sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài.

       Kỳ đám bộ khoái này là theo Cảnh Vân Thiên tới, đương đầu mục bắt người muốn tới, bọn họ tất cả đều theo đến đây, bởi vì bọn họ rất tò mò, Cảnh đầu mục cùng Quân Quân nương trong lúc đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nhìn như hai người có cừu oán thâm sâu, lại trong lúc sinh tử, vì cứu đối phương mà liều lĩnh, quan hệ bí hiểm mờ ám, kẻ khác hiểu được ràng, làm người hiếu kỳ mới là lạ.

      Giang Nam tài tử Đường Thiệu cùng Cảnh Vân Thiên giao hảo lâu, cũng văn phong mà đến, nở nụ cười yếu ớt, phe phẩy cây quạt, ở bên xem diễn.

      "Tôn đại nương, Cảnh đại hiệp của chúng tôi muốn gặp Quân Quân nương, bà nên thanh toàn chút ."

      "Đường công tử, phải ta cho gặp nha, Quân Quân của chúng tôi , muốn gặp bất luận kẻ nào, ta cũng có biện pháp nha."

      "Ta đây chờ, đợi cho nàng bằng lòng gặp ta mới thôi."

      Tôn đại nương muốn phát hỏa, Tiểu Chiêu tiến lên giữ chặt Tôn đại nương, ở bên tai bà thấp giọng , sau đó quay sang Chỉ Nhi nháy mắt cái.

      Chỉ Nhi tiến lên, thái độ mặc dù nóng lạc, nhưng là là đúng mực đắn đo thích đáng.

      "Thỉnh giáo Cảnh đầu mục đại nhân, vì sao phải gặp tiểu thư nhà ta?"

      "Ta. . . . . ." Cảnh Vân Thiên muốn mở miệng, bỗng dưng nhìn thấy toàn bộ những ánh mắt đều nhìn chăm chú vào , tất cả đều là huynh đệ của lần này vì tò mò theo tới.

      Nhiều người nhiều miệng, hiểu biết phần đông, đứng lên, cùng Chỉ Nhi đến bên, mới đè thấp lượng : "Ta muốn gặp nàng, muốn giải thích những chuyện làm đối với nàng."

      Đôi mi thanh tú của Chỉ Nhi giương lên, mắt đẹp sáng ngời, cẩn thận đánh giá Cảnh Vân Thiên, xem bộ dáng hôm nay thành tâm, gống khí thế hùng hổ trước đây, nhịn được cảm thấy mừng thầm. Nàng sớm đoán trước, đến ba ngày, Cảnh Vân Thiên nhất định tìm đến tiểu thư, quả nhiên nha.

      Hơn nữa, tới đúng là thời điểm.

      "Ngài là thành tâm?"

      "Đúng vậy, thành tâm thành ý."

      Chỉ Nhi đánh giá vẻ mặt còn chân thành và vô cùng kiên quyết, gật đầu."Ngài đợi chút."

      Nàng hướng Tôn đại nương, ở bên tai chút.

      Tôn đại nương mặt gặp nạn mầu, bất quá nếu Chỉ Nhi nàng phụ trách, bà lại muốn việc buôn bán, lập tức gật đầu đáp ứng. Sau đó, Chỉ Nhi lại trở về trước mặt Cảnh Vân Thiên , nhàng phúc  phúc."Cảnh đại nhân, mời theo ta đến."

      Những bộ khoái khác vừa nghe, cũng lập tức đứng lên, nghênh ngang theo phía sau của Cảnh đầu mục, cũng muốn vào, nhưng lập tức bị Tiểu Chiêu cũng Chi Nhi bước đến ngăn cản.

      "Từ từ, các ngài thể vào."

      Thường Đức Quang trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân xinh đẹp này."Tại sao?"

      "Chúng ta lại chưa các ngài có thể gặp tiểu thư nhà ta."

      "Cảnh đầu mục có thể , vì sao chúng ta thể ?"

      "Ta thể, chính là thể, còn có a, nếu nơi này có người mà các ngài muốn bắt, xin mời rời ."

      Nha hoàn này cũng hung a, cư nhiên sợ thân phận bộ khoái của .

      Đôi mắt Thường Đức Quang nhìn chằm chằm nàng, phát gương mặt trái xoan này trương thanh tú lệ, miệng hoa khéo léo, da thịt trắng nõn nà cùng thắt lưng mảnh khảnh, hoàn toàn có khí chất nữ tử thanh lâu bình thường nhịn được nhìn ngây người.

      Tiểu Chiêu quay lại  liếc mắt cái."Nhìn cái gì!"

      "Ách. . . . . . Bọn đại gia muốn đến nơi này để uống rượu."

      Dung nhan mỹ lệ kia lập tức nở ra nụ cười vô cùng quyến rũ, giọng cũng chuyển sang mềm mại.

      "Đại nhân muốn uống rượu, đương nhiên là được rồi, nhưng mà trước khi uống rượu, mời các ngài hãy thanh toán trước tiền trà nước mà các ngài ngồi ở đây nửa ngày rồi hãy sau.”

       Thường Đức Quang sửng sốt."Tiền trà?"



      "Đúng vậy, tổng cộng trăm quan tiền, cám ơn."



      "Mới ngồi có chút như vậy lại tính trăm quan? Này phải hãm hại người sao?"



      " đưa phải ? đưa xin mời quay về."



      Trừng mắt Tiểu nương điêu ngoa này, cũng kỳ quái, nếu là người khác , Thường Đức Quang sớm nổi bão, nhưng có, vì muốn cho Tiểu nương này xem thường , liền lấy tiền đến.



      " trăm quan trăm quan."



      "A? Thường huynh, đưa?"



      "Đương nhiên!" để ý mặt các huynh đệ khác kinh ngạc, dũng cảm lấy bạc ra, hào phóng đưa cho nàng.



      Vốn nàng chính là cố ý làm khó dễ, nhưng ngờ đối phương lại đưa tiền, Tiểu Chiêu nhìn tiền, sau đó ngẩng lên nhìn cái người cao to kì quái này.



      người kỳ quái, muốn uống rượu, sao tửu lâu mà uống? trăm quan tiền có thể uống vài chung nha.



      Quên , nếu người ta nguyện ý đưa, nàng cũng vui vẻ nhận lấy, gương mặt vốn giận dử, lại đổi sang khuôn mặt tươi cười hé ra như hoa như ngọc."Đại gia, mời theo ta." Nhìn thân ảnh kia thướt tha thướt tha, Thường Đức Quang trong lòng nổi lên gợn sóng khác thường, ngơ ngẩn theo má lúm đồng tiền mà .



      *********


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit:  Quảng Hằng

      Chương 6.2

      Chính văn thứ sáu chương(2)

      *********



      Phó Quân Tú nằm ở nhuyễn tháp thượng, ngừng ho khan.

      Nàng vốn nhiễm chút phong hàn, sau khi cứu Cảnh Vân Thiên, bệnh tình càng thêm trọng , ba ngày nay, nàng chỉ đau đầu, toàn thân cũng khó chịu, thậm chí bắt đầu cảm thấy rét run.

      Ác, đáng giận! Nàng rất thoải mái, thích loại cảm giác toàn thân đau như thế này, cũng chán ghét chính mình bệnh hoạn nhu nhược, nhưng sao nàng ăn cái gì đều ăn vô.

      Lúc trước, nàng là giận Cảnh Vân Thiên, tức giận đến ăn vô.

      tại, là nàng hoàn toàn muốn ăn, cho nên ăn vô.

      Nàng là Phó Quân Tú, nữ tử dễ dàng bị đánh bại đâu, loại phong hàn tiểu bệnh này, mới làm khó được nàng.

      Vì muốn vực dậy thần, nàng miễn cưỡng đứng dậy, muốn hoạt động hoạt động gân cốt, đánh vài quyền, vận vận khí, định xua cái lạnh thấu xương bên trong cơ thể, nhưng mới vận công, hai chân liền mềm nhũn, ngã xuống đất, ngược lại ngã vào lồng ngực rộng lớn ấm áp.



      Nâng lên đôi mắt đẹp, bắt gặp đôi mắt đen nhánh nhìn mình, nàng ngạc nhiên trừng mắt nhìn gương mặt mà ngay cả trong mộng cũng ám ảnh nàng.

      xuất , làm cho tim nàng lại đập sai nhịp, nàng nghĩ tới đến, càng nghĩ đến, bao giờ xuất nữa.



      Cảnh Vân Thiên nhíu mày nhìn gương mặt tái nhợt của nàng."Nàng sinh bệnh ?"



      "Huynh, huynh vào bằng cách nào?" Nàng nghĩ muốn thối lui, lại phát thắt lưng của mình, bị vây ở cánh tay tráng kiện của .



      Sắc mặt nàng tái nhợt, làm nhíu mày, bàn tay to lớn sờ lên trán nàng.



      "Nàng phát sốt ?" Cái trán nóng hổi, làm cho đôi mày rậm càng nhíu lại sâu hơn.



      " liên quan đến huynh, buông! Khụ khụ ——"



      "Nàng bị phong hàn." Nàng nghĩ muốn đẩy ra, nhưng mới hơi vừa rời khỏi cánh tay của , trận choáng váng lại ập đến, đem nàng cuốn vào trong bóng tối, thân mình mềm nhũn lần thứ hai, lại ngã quay về trong ngực .



      Cảnh Vân Thiên tay ôm lấy nàng, nhanh bước vào trong phòng của nàng.



      "Huynh muốn làm gì —— Thả muội xuống dưới ——"



      "Người bị bệnh, phải nghỉ ngơi cho tốt."



      "Muội mới —— khụ, khụ khụ ——"



      "Có còn có, đừng mạnh miệng."



      đem nàng ôm trở về phòng, đặt ở chiếc giường mềm mại, cũng thuận thế ngồi ở mép giường.



      Từ lúc xuất , lòng của nàng lại nổi lên gợn sóng, vô cùng hỗn loạn, mà vẻ mặt đột nhiên đối với nàng ôn hoà như thế, càng làm cho nàng quen.



      "Ai cho huynh vào trong phòng ta, mau cút ra ngoài!"



      Mặc cho đôi mắt trợn to dọa người của nàng, thèm để ý." nương gia nên hung hãn như vậy."



      Người khác nàng hung hãn, nàng ngại, nhưng xuất ra từ trong miệng , nàng liền ấm ức, nhịn được trong ngực dâng lên cơn tức giận.



      "Ta vốn cũng rất hung hãn, được sao!"



      " phải được, là tốt."



      Nàng tức giận đến đánh ra quyền, dễ dàng bị bàn tay to của nắm giữ.



      "Mới nàng hung hãn, lại động quyền khởi cước đến, khó trách bị người là nam nhân bà."



      "Huynh, huynh dám mắng ta là nam nhân bà? !" "Ta phải mắng, là nhắc nhở nàng."



      vũ phu, chuyện quanh co lòng vòng, có cái gì cái đó, chú ý đến tâm của nữ nhân gia, cho rằng chính mình là hảo ý, nàng vì sao ngược lại còn giận hơn?



      Nhìn thức ăn còn nguyên bàn, chút chưa động; Chỉ Nhi , cả ngày hôm nay nàng ăn cơm, quả thế.



      Vì thế qua, đem thức ăn bưng tới trước mặt nàng, đặt ở bàn trà bên, nghiêm mặt : "Nàng ăn cơm, có sức đâu."



      " cần huynh làm gà mẹ!"



      "Ta là muốn tốt cho nàng, tại mặt nàng có chút máu, rất giống người chết."



      thẳng hề kiêng kị, giống mũi tên bắn lén, bắn trúng nàng.



      "Huynh. . . . . . Huynh ta giống người chết?"



      " tin, nàng có thể nhìn vào gương, bộ dáng của nàng nhục nhã." ( >”< trời!!!! Huynh an ủi, hay muốn giết người vậy…?)

       

      Lời của làm cho nàng hít hơi lạnh, khuôn mặt nháy mắt cứng ngắc.



      Nhục nhã!



      Nhục nhã!



      ! Nhìn! Được!



      Đây là lên án cỡ nào nghiêm trọng a, ba chữ này tựa như muối ăn, sát vào vết thương lòng rướm máu của nàng.



      Cái tên nam nhân đáng chết ngàn lần này, dùng người chết để hình dung nàng thôi , còn dám phê bình nàng nhục nhã? !



      ngọn lửa, ở trong cơ thể nàng mãnh liệt nổi lên.



      nghi hoặc đích nhìn thẳng mặt của nàng."Sao? sắc mặt của nàng trắng bệch giống người chết, nhưng tại sao bây giờ lại có điểm phiếm hồng?"



      Đương nhiên, đó là kết quả của máu dồn lên đến tận não!



      tiếng, nàng lại từ dưới giường, rút ra trường kiếm kia đem tự vệ.



      "Uy uy uy —— Nàng tại sao lại lấy kiếm muốn chém người a?"



      "Xem chiêu!" biết được quan hệ sâu xa của hai người, cho dù cùng với nàng từng đính ước nữa, cũng là đồng hương, đương nhiên đối đich cùng nàng.



      Mũi kiếm hướng mặt đâm tới, lên vẻ thoải mái."Nữ nhân gia đụng chút là múa đao động thương, tốt lắm."



      Trường kiếm lại chém về hướng , lại gọn gàng né tránh.



      "Nàng chính là rất dễ xúc động, mới có thể bị người ta là nam nhân bà."



      Nàng giận đến điên rồi, đối lại chếm, lại đâm, lại vung chưởng, chẳng những kiếm thức hỗn độn, cơ hồ là đánh đấm loạn xạ, mà lại vô cùng thoải mái đông trốn tây né, còn có công phu thuận tiện dạy dỗ cho nàng.



      "Nàng như vậy, cho dù đem nam nhân dọa chạy, cũng ít nhất dọa đến bay mất ba hồn bảy vía."



      "Chết tiệt ngươi ——" nàng căm giận giơ kiếm, tiếp tục tiếp theo ba thế công, nhưng lại trận choáng váng bất thình lình lại ập đến, làm đột nhiên trước mắt nàng tối sầm, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.



      Nhanh hơn, đôi song chưởng trước khi nàng rơi xuống đất, liền đem nàng đỡ lấy, ôm vào trong lồng ngực rộng ấm áp của .



      "Nhìn nàng kìa, ngay cả môi cũng trắng bệch."



      mặt khó nén loại tình cảm lo lắng này, chạy nhanh đem nàng ôm quay về giường.



      Kỳ ý tứ của sắc mặt nàng tốt, cũng có ý tứ xấu muốn phê bình nàng, nam tử hán đại trượng phu, làm sao lại hiểu rành tâm tư của nữ tử chứ tâm tư? Nữ nhân là tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ cho nam nhân phê bình dung mạo mình xấu xí, huống chi là từ nam nhân nàng ngưỡng mộ trong lòng lâu rồi.



      Trong mắt , nàng đẹp đến ngây người, chỉ là chưa ra thôi.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :