1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit: Quảng Hằng

      Chương 2.3

      Chính văn đệ nhị chương (3)

      font-size:small;']***********

      ']"A. . . . . ." 

      ']"Oa úc. . . . . ." 

      ']"Ông trời. . . . . . Sao lại thế này a. . . . . ." 

      ']"Ai nha. . . . . . Các nương gia đừng nhìn. . . . . ." 

      ']"Trời ơi. . . . . . bị đánh cướp sao . . . . . ."

      '] 

      ']"Ai làm vậy. . . . . ."

      '] 

      ']"Ngoan ngoãn. . . . . . là phụ ai nha. . . . . ."

      '] 

      ']Ầm ỹ tiếng người, giống như từ nơi rất xa phương truyền đến, quanh quẩn ở bên tai, làm nhiễu thanh tĩnh của , tiếng huyên náo làm dần dần tỉnh giấc cả đầu đau buốt.

      ']         Cảnh Vân Thiên giật giật mí mắt nặng như chì của mình, ý thức vẫn như cũ mơ hồ hôn mê,giống như đặt đặt mình trong năm dặm mù sương muốn lại được. 

      ']Người nào ồn như vậy? 

      ']Vì sao toàn thân đau nhức vô cùng? 

      '] vất vả mới mở mắt ra, trận ánh mặt trời chói mắt, làm khó chịu đầu cháng váng nặng nề, loáng thoáng nhìn thấy đám người quen biết chỉ trỏ .

      '] 

      ']Bọn họ chỉ cái gì? Vì sao đám mặt lộ vẻ kinh dị, ánh mắt trợn trừng to như thế?

      '] 

      ']Từ từ! ở đâu?

      '] 

      ']Hai chân , cũng có đạp mặt đất, mà là lơ lửng tại giữa trung, đưa mắt vừa nhìn, toàn thành đều ở trong mắt, đồng dạng, cũng trong mắt của mọi người toàn thành, liền ngay cả những con chó hoang ven đường cũng đến xem náo nhiệt.

      '] Giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh*,đưa từ trong cơn mơ hồ bỗng chốc  thanh  tỉnh, thanh tỉnh toàn bộ thanh tỉnh , khiếp sợ phát chính mình bị trói gô cao cao ở cửa thành. (* sét đánh)

      ']Hơn nữa, trần như nhộng.

      '] Gương mặt kia vốn kiên cường nháy mắt thay đổi, mặt vốn ngăm đen chuyển sang tái nhợt, sang hồng, mãi cho đến xanh mét, kinh sợ nảy ra, giận thể át!

      '] 

      ']Là ai làm ra chuyện này! Dám đem treo ở cửa thành, để cho toàn thành đều đến nhìn mà toàn thân cao thấp chỉ có thứ duy nhất che khuất hạ bộ trọng yếu ở giữa hai chân mảnh vải đơn bạc, mảnh vải viết ba chữ—— Kẻ phụ tình!

      '] 

      ']Tụ tập trong đám người, các các chị chỉ trỏ, châu đầu ghé tai.

      '] 

      ']"Người kia là ai vậy?"

      '] 

      ']" chắc chắn phụ lòng nương nhà ai rồi."

      '] 

      ']"Cũng phải là đương ? Bằng tại sao lại bị người ta cởi sạch quang treo ở đàng kia."

      '] 

      ']" lẽ lừa gạt trong trắng của nương nhà người ta?"

      '] 

      ']"Ôi ~~ chắc vậy rồi , nghiệp chướng ác ~~"

      '] 

      ']Nên. . . . . . Đáng chết!

      '] 

      '] cố gắng vận lực giãy dụa, nhưng hai cánh tay bị cột vào phía sau sợi dây thừng to chắc, mặc vùng vẫy kịch liệt như dã thú phát điên, cả người phát ra lửa giận, càng cố sức vùng vẫy hơn.

      ']Nhưng những sợi dây thừng thô dày kia càng vùng vẫy nó càng siết chặt lại suy suyển, nhưng mảnh vải ở giữa hai chân lung lay sắp rớt. ( aaaa ta che mắt lại nha, ta hem thấy gì hết a….)

      '] 

      ']Mắt thấy mảnh vải kia tùy thời đều có thể rớt xuống, làm các nữ nhân kinh hô cùng thanh hút khí. 

      ']Cảnh Vân Thiên hoảng hốt, dám tái động, ngay cả thở lớn cũng dám thở, chỉ sợ mảnh vải kia thực rớt xuống, nếu như thế chắc phải trốn lên cao nguyên Tây Tạng mất.

      ']Những vị nương chưa lấy chồng, dùng tú phiến che mắt lại, có người có lấy hoa tay áo che mặt, mỗi người mặt đỏ tim đập, lại nhịn được lặng lẽ lộ ra con mắt, rồi nhìn trộm thân thể cường tráng khí lực kiên quyết kiêu ngạo kia.

      ']Cảnh Vân Thiên mồ hôi đổ như mưa hạ, cảm thấy may mắn, nhờ những sợi tóc bị gió thổi bay rối tung mồ hôi nhễ nhại dính bệt vào mắt che khuất gương mặt của , cho nên ai nhận ra , xem may mắn trong bất hạnh a. . . . . .

      '] 

      ']"Tránh ra! Tránh ra!"

      ']  giọng ra lệnh uy nghiêm, đám bộ khoái thắt lưng mang kiếm, mặc quân y, nhanh tới trước cửa thành, đám đông lập tức dạt qua bên nhường ra cái thông đạo.

      '] 

      ']Bộ khoái cầm đầu, quát lớn: "Khư! Uống! Ta còn cho là đùa vui, nguyên lai là !"

      '] 

      ']Có người báo quan, có người bị cởi sạch quang treo ở trước cửa thành thượng mát mẻ, lớn tiếng như vậy thét to, phải tên xúc động thô mãng Thường Đức Quang kia, còn ai vào đây? 

      ']            Cảnh Vân Thiên câu, mí mắt thẳng khiêu, tổng cảm thấy được dự cảm hề tốt. 

      ']Thường Đức Quang ngẩng đầu hướng lên nhìn lên, gương mặt nguyên bản uy vũ, bỗng dưng cả kinh. 

      ']"Ai? Kia phải  là Thiết bộ Cảnh đầu mục sao!"

      '] 

      ']Giọng lớn như vậy, ràng, làm cho người ta nghe được nhất thanh nhị sở.

      '] 

      ']". . . . . ." Gương mặt ngăm đen tuấn lãng, chậm rãi run rẩy .

      '] 

      ']Mọi người lần thứ hai líu ríu, còn truyền đến ít thanh , ra đó là Thiết đầu mục tiếng tăm lừng lẫy Cảnh Vân Thiên? Những bộ khoái khác cũng là trận kinh ngạc.

      '] 

      ']Thường Đức Quang từ trước đến nay thẳng tính, lập tức lòng đầy căm phẫn lớn tiếng : "Là người nào vương bát đản nào dám làm chuyện này! Cảnh đầu mục ngài sao chứ?"

      ']Cho dù có việc gì, bây giờ cũng thành có việc , hơn nữa là việc rất, rất lớn.

      '] 

      ']"Cảnh đầu mục ngài chờ ta! Ta lập tức cứu ngài!"

      '] 

      ']Cảnh Vân Thiên giờ phút này thầm nghĩ bóp chết Thường Đức Quang, dùng vải nhét vào cái miệng rộng của lại.

      ']Ba két ——

      '] 

      '] tiếng thanh thúy vang lên, làm thân mình lắc lư tuột xuống.

      '] 

      ']Cảnh Vân Thiên nín thở, mông phát lạnh, thanh này có khi nào là . . . . .

      '] 

      ']Ba két ba két thanh càng lúc càng lớn, đó là thanh của dây thừng sắp đứt, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

      '] 

      ']Bởi vì vừa mới dùng sức, dây thừng sớm có vết rách, sắp chịu nổi sức nặng , tùy thời có thể đứt, kia mảnh vải che khuất vận mệnh tử của , cũng bấp bênh . . . . . .

      '] ( vận mệnh tử: ta đoán là “cái ấy” ai có ý gì hay hơn chỉ ta với.)

      ']Cảnh Vân Thiên đời này, mồ hôi lạnh chảy ra chưa từng nhiều như vậy.

      '] 

      ']Ba!

      '] 

      ']Dây thừng lên tiếng trả lời đứt đoạn, trong kinh hô của mọi người cùng tiếng thét chói tai của nữ nhân, trắng trợn, lạnh lẽo , cũng từ khoảng cách sáu trượng cao rơi xuống.

      '] Cái mảnh vải viết ba chữ kẻ phụ tình, cũng sớm theo gió bay xa.

      '] 

      '] 

      huyenhuyen123 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit: Văn văn

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 3.2

      Chính văn đệ tam chương

      ********************

      Chính văn đệ tam chương (2)

      Lại nhìn thấy nàng bên môi gợi ý cười giảo hoạt, đột nhiên tỉnh ngộ ——

      Nàng là cố ý!

      "Ngươi tự vận là giả." sắc mặt trầm xuống, ánh mắt trở nên lợi hại.

      Nàng chẳng những hoảng hốt, ngược lại cười càng thêm dụ dỗ.

      "Đại nhân mới là cố ý ăn đậu hủ của muội." thuận theo , nàng liếc mắt cái.

      "Cút ngay!"

      Nàng cút ngay, cũng sợ , đôi cánh tay ngẫu hứng càng tự động bò lên bờ ngực rộng lớn của , đầu lắc lắc."Muội muốn buông ra đâu, đại nhân."

      Cảnh Vân Thiên cằm căng thẳng, mắt lộ ra hung quang." buông ra, đừng trách ta đối với ngươi khách khí!

      "Ai nha, nguyên lai đại nhân thích thô lỗ, muội thực ngoài ý muốn a."

      Lời này chọc giận , dùng sức ngồi dậy, đem nàng đẩy qua bên.

      "A, đau quá!" Nàng thống khổ ôm tay, đôi mi thanh tú nhíu lại, làm như bóp nát cổ tay của nàng vậy, lập tức long lanh ánh lên hai giọt nước, treo ở trong  hốc mắt.

      Nhìn thấy gương mặt thống khổ u sầu kia, tâm tự dưng lại dao động.

      "Nàng!" muốn vươn tay, nhìn xem cổ tay nàng bị thương như thế nào? Ngay lúc này đám người tới, thấy được những hình ảnh khiến kẻ khác hút khí.

      Nữ tử nhu nhược trần như nhộng, người quấn duy nhất cái khăn tơ lụa, trốn ở mép giường, nước mắt đáng thương, mà tay khoát cánh tay nàng, tay kia còn lại cầm kiếm.

      Nhìn như thế nào cũng là khinh bạc người ta.

      đám bộ khoái cứng họng, mắt choáng váng.

      Thường Đức Quang chỉ vào tổng đầu mục bắt người, miệng run rẩy."Cảnh đầu mục! Huynh huynh huynh!"

      Cảnh Vân Thiên cũng sửng sốt, nhìn biểu tình ngây người đến kinh ngạc của bọn họ, lại nhìn đến dáng điệu của mình, trong phút chốc tỉnh ngộ, khỏi cảm thấy giật mình.

      Nguy rồi!

      "Ai nha! Này này này —— làm cái gì vậy?" Theo sau là Tôn đại nương, giống như bị bệnh tâm thần thét chói tai. Xông lên đẩy Cảnh Vân Thiên ra.

      "Đại nương ~~" Phó Quân Tú lập tức hướng đến Tôn đại nương ôm ấp, nước mắt rơi như mưa chôn ở  trong lòng nàng, ủy khuất khóc

      nhóm tỷ muội vừa mới tới thấy thế, ánh mắt đầy phẫn hận trừng tên đầu sỏ gây nên chuyện Cảnh Vân Thiên.

      "Tốt, ta đại nhân, nguyên lai là mượn cớ cường bạo Quân Quân nương của chúng ta."

      Cảnh Vân Thiên giận tái mặt. "Ngươi cái gì!"

      "Quân Quân tiểu thư của chúng ta dù sao cũng là khuê nữ nha, dù cho đại nhân muốn nàng, cũng phải chiếu đến quy củ, như thế nào có thể cường bạo?”

      " bậy! Cảnh mỗ ta sao lại là người như vậy!”

      "Mọi người đều nhìn thấy , đại nhân muốn bá vương ngạnh thượng cung phải sao?"

      "Ta có!"

      "Còn dám xạo, chỉ chúng ta nhìn thấy, Thường đầu mục bắt người, các ngươi cũng nhìn rành mạch?"

      "Này. . . . . ." Thường Đức mềm nhũn như mì ngâm nước, biết nên tiếp lời như thế nào.

      "Hoang đường! Ta Cảnh Vân Thiên đỉnh thiên lập địa, sao lại làm loại chuyện này!

      Tôn đại nương trấn an người trong lòng khóc sướt mướt." nương ngoan của ta, có chuyện gì?”

       Ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt vùi trong lòng Tôn đại nương lên, khóc thút thít : "Ta thay quần áo, . . . . . . đột nhiên xông tới. . . . . . Sau đó đè ta xuống. . . . . ." Lời còn chưa dứt, nước mắt ủy khuất lại rơi, lời , khiến người ta ngờ vực.

      Cảnh Vân Thiên giờ phút này sắc mặt xanh mét, thập phần dọa người.

      "Ngươi dám vu tội ta!" Lời này vừa ra, nàng sợ tới mức lại trốn vào trong lòng Tôn đại nương, đẩu đắc như gió thu trung đích lá rụng.

      "Đại nương ~~"

      "Đừng sợ đừng sợ! Có ta ở đây, ai dám khi dễ ngươi!"

      Những nương khác cũng đều chỉ trích.

      "Làm dám thừa nhận, còn uy hiếp sao."

      "Còn có thiên lý ?"

      "Chính là a, hơi quá đáng!"

      " ràng xem chúng ta là thanh lâu dễ ức hiếp!"

      nương thất chủy bát thiệt*??? Chỉ trích, làm cho Cảnh Vân Thiên thập phần chật vật, gương mặt vốn ngăm đen của , đen càng thêm càng thêm đen. ( * cái này gần giống như mồm năm miệng mười của VN)

      " Điêu phụ lớn mật, ý định vu oan! Đem ta hôn mê treo ở cửa thành thượng, tất nhiên là ngươi!"

      "Ngài có chứng cớ chứng minh là nàng làm?"Đúng rồi! Có chứng cớ gì!"

      Thường Đức Quang đứng ra, quát: "Tổng đầu mục bắt người ở chổ của các ngươi bất tỉnh nhân , thanh lâu các người nhất định có vấn đề.

      Tiểu Chiêu thở phì phì tiến lên, trừng mắt nhìn ."Cười chết người, nơi này của chúng ta là thanh lâu, ngươi cho là khách điếm a? Ở trong này nam nhân uống rượu uống đến bất tỉnh nhân đâu chỉ mình Cảnh đầu mục."

      "Đúng rồi đúng rồi ~~ con mắt nào của ngài thấy Quân Quân nương của chúng ta đem Cảnh đầu mục treo ở cửa thành?"

      "Đừng đến người nhu nhược tay trói gà chặt như Quân Quân nương, cho dù tìm nam nhân mạnh mẽ nhất nơi này cũng chưa chắc nâng nổi người to lớn như con ngựa của Tổng đầu mục, huống chi còn đem treo ở cửa thành, cũng phải ăn no có chuyện gì!" ( QH thề là câu so sánh này của tác giả >”<!)

      "Theo ta thấy, đây là lấy cớ, ngài ấy là muốn thừa cơ ăn đậu hủ của tiểu thư chúng ta!"

      Buổi chuyện làm cho các nam nhân chống đỡ chật vật, biết như thế nào cho phải, hai bên dáng vẻ cách nhau rất xa. bên là bộ khoái mặc hắc y buộc khố, phe bên kia là nữ tử thanh lâu diễm lệ vô cùng trong khoảng thời gian ngắn giằng co mãi chưa ngã ngũ.

      "Các ngươi đừng ồn ." Phó Quân Tú kéo tay áo lau lệ, giọng nhu ngữ ngăn cản hai phương nhân mã."Cảnh đại nhân luôn luôn là người chính trực, ta nghĩ trong chuyện này chắc có gì đó hiểu lầm."

      "Nhừng mà Quân Quân tỷ, xông vào khuê phòng lại vu khống ngươi, ràng là có ý tốt.”

      "Đúng vậy, chẳng lẽ như vậy liền bỏ qua cho ?”

      Phó Quân Tú xoa trán.”Đừng như vậy." giọng ngăn lại bọn nha hoàn, nhìn Cảnh Vân Thiên áy náy : "Bọn nha hoàn chuyện biết nặng , thỉnh Cảnh đại nhân thông cảm."

      Nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hướng Cảnh Vân Thiên bồi tội, bộ dáng kinh sợ, giống như là căn cứ vào sợ hãi dâm uy của thể thỏa hiệp.

      Dáng vẻ nghiêng người thi lễ của nàng, tuy rằng chỉ dùng chăn bao trùm lấy thân mình nhưng , mảy may giảm nửa điểm phong tình, ngược lại càng tăng thêm quyến rũ, đằng sau tấm chăn là đường cong lả lướt, càng làm cho người nhịn được sinh ra kiều diễm mơ màng, ngay cả bộ khoái, đều nhìn nàng chằm chằm đến mất hồn .

      Làm cho người ta cảm thấy nữ nhân như vậy rất khó khiến cho nam nhân khởi sắc tâm, chừng Cảnh đầu mục bắt người cũng là do nguyên nhân này.

      Thấy tư cách khiêm nhường nhã nhặn mà nàng cố ý bày ra, Cảnh Vân Thiên cắn chặt răng: nữ nhân này thái độ trước sau đồng nhất, ràng là cố ý vu oan cho !

      Như thế rất tốt, cho dù nhảy sông Hoàng Hà cũng khó rửa sạch tội, nếu tại bắt nàng về nha môn, chỉ sợ thể làm phục lòng người

      Cảnh Vân Thiên nắm tay nắm chặt, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng ra lệnh."Chúng ta !"

      "A?" Thường Đức Quang nhìn ."Chính là ——"

      Cảnh Vân Thiên dẫn đầu xoay người, nhanh chân bước ra ngoài, bọn bộ khoái cũng chỉ có thể vội vàng thu binh, rời khỏi mai viện.

      Nàng là ai? Vì sao phải hướng về phía đến? Mục đích là gì?

      Cảnh Vân Thiên nội tâm đo , hôm nay rơi vào bẫy của nàng có miệng mà nên lời, sao, bình tĩnh nhẫn nại, cũng thầm thề, sớm hay muộn điều tra đối phương từng chi tiết.

      Đến lúc đó, có thể biết được, nàng rốt cuộc là do kẻ nào phái tới!

      ************

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit: Văn văn

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 3.3

      Chính văn đệ tam chương (3)

      ***********

      Cái gọi là chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dậm.

      Cảnh Vân Thiên cả đời này diệt gian trừ ác vô số, ở Hàng Châu, người biết đến danh thiết đầu mục bắt người của , mà từ trước đến nay cũng lấy tiêu diệt kẻ ác phù trợ kẻ yếu làm chính.

      Nhưng mà, tại chuyện mọi người say sưa bàn tán nhất phải là việc phá án nhanh, hay mới bắt được người xấu.

      Phố lớn ngõ , tửu quán phòng sách, trà dư tửu hậu chuyện mọi người say sưa là thiết bộ đại hiệp chung quy cũng là nam nhân, tránh khỏi mị lực của hoa khôi Thiền Quyên Lâu cuối cùng mất lý trí, xông vào khuê phòng của người ta, ý đồ khinh bạc thiếu nữ.

      Chuyện bị trắng trợn treo ở cửa thành thượng này, sớm làm chấn động toàn thành, láng giềng dân chúng đều đoán, làm chuyện gì có lỗi với ai rồi?

      Thậm chí có người bắt đầu tin tưởng, khẳng định là bỏ bê con nhà người ta, đối người ta bội tình bạc nghĩa, mới có thể bị cởi sạch quần áo, còn dán lên ba chữ Kẻ phụ tình làm như trả thù.

      Đồn đãi huyên áo ồn ào làm cho Cảnh Vân Hiên uất ức, tại mặc kệ đến đâu cũng khó nhận được ánh mắt khác thường của mọi người.

      Có người cười trộm, có người khe khẽ , thậm chí còn có lão thái bà trừng , ánh mắt giống như chỉ trích , đến thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt nên lại còn hoành hành ngang ngược khi dễ người ta.

      Chuyện này, chỉ trở thành chủ đề bàn tán trong thành cũng lọt vào tai của Phủ đài đại nhân.

      "Thuộc hạ là bị hãm hại."

      Trong phòng, Cảnh Vân Thiên kiêu ngạo siểm nịnh, đứng thẳng người; sống phải đỉnh thiên lập địa, chết cũng thẹn lương tâm, thẳng thắng trả lời câu hỏi của phủ đài đại nhân.

      "Như vậy ngươi chạy đến phòng làm cái gì?"

      "Bắt người."

      "Ngươi bắt người, tại sao lại biến thành khinh bạc nương người ta?"

      "Vì ngăn cản nàng tự vận!

      "Như vậy, nàng vì sao phải tự vận?

      "Bởi vì thuộc hạ gặp được nàng thay quần áo.

      Phủ đài đại nhân sửng sốt."Ngươi nhìn thân thể nương nhà người ta?"

      "Đúng, nhưng đây là bẫy rập mà đối phương cố tình dựng lên." trả lời từng từ từng chữ nghiêm túc, hề chột dạ.

      Phủ đài đại nhân lắc đầu." như vậy, là chúng ta đuối lý trước a."

      "Thuộc hạ phải bắt người!"

      "Nhưng có bằng chứng, đem người bắt lại, chỉ sợ thể phục người, còn có lại mang thêm tiếng xấu, tại bị đối phương nắm cán, người ta còn định cáo trạng ngược lại ngươi a."

      Cảnh Vân Thiên ngậm chặt môi, từ.

      bên sư gia củng bắt tay vào làm."Đại nhân, Cảnh đầu mục bắt người luôn là người chính trực, tuyệt đối khi dễ người ta."

      "Bản quan đương nhiên hiểu được thái độ làm người của Cảnh đầu mục, nhưng miệng người đáng sợ nha, chuyện này muốn truyền khắp toàn thành, có chứng cớ chứng minh chúng ta chẳng những thể đem người ta bắt lại, còn thể quấy rầy người ta, bởi vì vị Quân Quân nương này được người người ái mộ, hề ít quan to quý nhân nha! Ban sáng bản quan còn nhận được thư của Thượng Thư đại nhân đưa tới, có thể hiểu được ngài muốn làm cho người ta khó xử, chỉ sợ chúng ta thể động đến nàng được."

      Cảnh Vân Thiên sắc mặt trầm, tựa như bao phủ tầng sương băng giá, lạnh đến dọa người.

      " phải bản quan giúp ngươi, mà là mệnh lệnh của cấp , có chứng cớ, bản quan cũng đành bất lực nha.”

      Cảnh Vân Thiên trầm mặc , nắm chặt hai nắm đấm, lộ ra cả gân xanh.

      Phủ đài đại nhân lắc đầu, trầm ngâm  lát, nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng."Ngươi nhớ nổi có từng đụng chạm đến nương nào?"

      "Thuộc hạ biết."

      "Này. . . . . . Có hay có thể, ngươi phụ ai, lại nghĩ ra. . . . . ."

      Con ngươi đen bắn ra tia nguy hiểm cùng lửa giận."Đại nhân!"

      Phủ đài đại nhân vội pha trò xua tay."Bản quan chính là tùy tiện , có việc gì có việc gì." Cảnh đầu mục bắt tính tình cứng rắn nóng nảy, ngay cả phủ đài đại nhân cũng phải nhường ba phần.

      "Khụ. . . . . . Tóm lại, ngươi ngàn vạn lần đừng chọc người ta nữa, đây là mệnh lệnh, cũng là vì tốt cho ngươi, biết ?"

      Cảnh Vân Thiên người trầm tản ra sát khí, làm cho phủ đài đại nhân cùng sư gia đều toát mồ hôi lạnh.

      May mắn, Cảnh đầu mục bắt người tuy rằng tính tình ương ngạnh nhưng lại là người trung thành và tận tâm.

      "Thuộc hạ tuân mệnh."

      Hướng đại nhân chắp tay vái chào, Cảnh Vân Thiên rời khỏi phòng. Đối với chuyện này tức giận mà dám gì cũng được lên tiếng sinh ra bụng lửa giận trong , giận ứ hơi nhưng phát ra được.

      Tất cả những chuyện này đều do nữ nhân kia làm hại, cấp lại bắt được động đến nàng?! là người dễ dàng bỏ qua như vậy hay sao?

      Thiết đầu mục bắt người danh chấn vang dội cũng phải là hư danh, Cảnh Vân Thiên, tuyệt đối cúi đầu trước bất kỳ ai hoặc quyền thế nào.

      HẾT CHƯƠNG 3


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit: Văn văn

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 4.2

      Chính văn đệ tứ chương (2)

      **********************

      Tên nam nhân này, luôn luôn ngu ngốc làm nàng tức giận, dễ dàng xem thường nàng, làm cho nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.

      Nàng dùng sức đâm kiếm, cũng phải lòng muốn giết , chẳng qua rất tức giận, ý đồ muốn giảm bớt nhuệ khí, nàng tình nguyện để đối với nàng tức giận, cũng tuyệt muốn dùng thái độ hèn hạ này đối với nàng.

      "Dừng tay!" cảnh cáo.                                

      Nàng nghe, càng muốn nàng dừng tay, nàng càng phải cùng đối nghịch, thanh kiếm hướng đánh tới.

      tức giận, nhịn nhục đến thể nhịn được nữa, mấy lần trước so chiêu, còn chừa lại đường sống cho đối phương, nhưng tại, tuyệt nghĩ lưu tình.

      Tốt lắm, đây là nàng tự tìm đến!

      Cảnh Vân Thiên tuốt vỏ đao, quay người lại đá cái, hướng mặt nàng đánh tới, nàng kịp tránh, liền bị đá văng ra, tiếng đao kiếm giao nhau làm kinh động Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu, hai người chạy như bay vào cửa, vừa vặn đỡ được chủ nhân.

      "Tiểu thư!"

      Chỉ Nhi giúp đỡ tiểu thư, Tiểu Chiêu cầm ánh nến, chiếu sáng căn phòng, nhìn thấy Cảnh Vân Thiên ở đó, hai người vô cùng kinh ngạc.

      Phó Quân Tú chật vật đứng dậy, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng biểu cảm, tay nhàng đưa lên khóe miệng, ngón tay trắng nõn còn dính tơ máu.

      nhìn đến hai má nóng rát đau đớn, nàng thất thần nhìn chằm chằm tơ máu tay.

      Nàng biết, chính mình phải đối thủ của , nàng vẫn đều biết .

      cước này, làm đau phải là mặt của nàng, mà là lòng của nàng.

      Lòng của nàng, rất đau!

      Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu phẫn hận chịu nổi, chủ tử của các nàng làm sao lại bị đánh nặng như vậy?

      "Ngươi dám khi dễ tiểu thư của chúng ta!" Bá địa tiếng rút ra trường kiếm, hai người nhắm về phía Cảnh Vân Thiên đánh tới.

      Ngay cả nha hoàn cũng có võ công, Cảnh Vân Thiên càng khẳng định nữ nhân này nhất định có vấn đề, tuyệt đối là cừu nhân phái tới đối phó với .

      phá huỷ sơn trại của thổ phỉ ba tháng trước?

      Hay là dư nghiệt của đám cường bạo bị tiêu diệt?

      chừng, cả Thiền Quyên Lâu đều có vấn đề.

      rút đao ra khỏi vỏ, đối phó tả hữu đưa kiếm đánh tới, tiếng đao kiếm giao nhau kích động, tạo thành bản nhạc leng keng.

      Địch nhân võ công kém, gương mặt càng trầm, mũi đao sắc bén ra tay lưu tình chút nào làm nhiều việc cùng lúc, đem thanh kiếm trong tay các nàng đánh bay, bắt kẻ trộm trước phải bắt kẻ cầm đầu, đao của nhắm thẳng hướng người xinh đẹp đánh tới.

      "!"

      Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi kinh hô la lên, tất cả đều bị dọa đến mặt trắng bệch.

      Phó Quân Tú tránh cũng trốn, chỉ đứng yên, nhìn thấy hướng đao của rất nhanh trúng mình, nhưng mặt đổi sắc, vẫn như củ đứng đó.

      Thanh đao lợi hại ở trước mắt của nàng đột nhiên dừng lại.

      trông thấy mạo hiểm, bởi vì đoán được nàng cư nhiên tránh trốn, dưới tình thế cấp bách thu hồi mũi đao, chỉ thiếu tấc nữa, hủy hoại khuôn mặt khuynh thành kia.

      Bất quá luồng khí sắc bén của đao kia vẫn mang ít tóc của nàng cắt , ngang nhiên rơi xuống. Nếu dừng tay đúng lúc, chỉ sợ lúc đó hủy phải là mấy sợi tóc mà là khuôn mặt của nàng.

      "Đáng chết! Ngươi muốn sống nữa hay sao!" lửa giận bừng bừng mắng, đối với phản ứng thờ ơ của nàng, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

      Nàng vẫn như cũ đứng lặng bất động nhìn thẳng , trả lời, cũng chửi, đôi mắt băng thanh ngọc triệt bỗng dưng đỏ, nước mắt liền như vậy tuôn như mưa xuống xuống khuôn mặt của nàng.

      ngây người, ngạc nhiên trừng mắt nhìn nàng.

      sợ ma quỷ quái, sợ quyền quý ác bá, tình huống càng mạo hiểm nguy cấp càng dũng cảm tiến tới, nhưng khi nhìn thấy nàng rơi nước mắt, theo bản năng lui bước, da căng thẳng.

      Đôi mắt đẹp chứa hàm oán kia, ngừng trào nước mắt, giọt lại giọt rơi xuống.

      Hồ ly quyến rũ lúc trước thấy đâu, bây giờ nàng như tiểu nương bị ức hiếp, đánh thắng, đành phải khóc, dùng ánh mắt hàm oán nhìn lên án.

      nhịn được đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nén giận kia, giống như lên án làm chuyện gì rất có lỗi với nàng, khiến biết từ đâu lại dâng lên nỗi chột dạ.

      đúng, có lý do chột dạ, từ trước đến nay thẳng ngồi ngay, huống chi, chuyện này là nàng tự tìm đến, cũng quên nữ nhân có tài diễn kịch, làm cho hai lần mang tiếng xấu.

      chừng lần này lại là nàng dùng khổ nhục kế, ý đồ làm cho người đồng tình, rồi từ từ hãm hại tốt.

      "Ngươi lại muốn đùa cái dạng gì? Đừng tưởng rằng làm mặt đáng thương, ta mắc mưu."

      bên đích Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu tức giận  mắng: "Ngươi có lương tâm hay a, đem tiểu thư của chúng ta đả thương, còn ở đây lời châm chọc khiêu khích!"

      "Đúng vậy, hơi quá đáng!"

      "Các ngươi lại nhiều lần hãm hại ta, đừng cho là ta dễ dàng tin tưởng trò ảo thuật của các ngươi."

      "Là ngươi làm chuyện có lỗi với tiểu thư của chúng ta trước!"

      Mày rậm vừa nhíu."Ta?"

      "Ngươi có biết hay ngươi đem tiểu thư của chúng ta làm hại thảm, nếu ngươi ——"

      "Tiểu Chiêu." Phó Quân Tú ra tiếng ngăn lại, cần nàng tiếp.

      Tiểu Chiêu gấp đến độ dậm chân."Tiểu thư, nếu thừa dịp tại cho , còn cho là chúng ta cố tình gây , căn bản hiểu được bởi vì chịu trách nhiệm, đem ngươi hại khổ ."

      " cần, ta cùng , tại có quan hệ, tương lai cũng có gì liên quan."

      "Chính là ——"

      "Đuổi !" Phó Quân Tú xoay người, hướng nội phòng đến.

      Tiểu Chiêu trừng mắt nhìn liếc mắt cái, liền vội vàng theo tiểu thư tiến nội phòng.

      "Đêm khuya, Thiết bộ đại nhân mời trở về ." Chỉ Nhi lạnh lùng .

      "Đây là có chuyện gì?" cảm giác được, tình cũng đơn thuần.

      "Đại nhân nghĩ ra được?"

      càng thêm nghi hoặc , nhưng vẫn như cũ toàn bộ tinh thần đề phòng, chỉ sợ đây lại là hồi quỷ kế."Có chuyện mau, cần thừa nước đục thả câu."

      "Hảo, đại nhân nghe rồi chứ, tiểu thư nhà ta họ Phó, khuê danh Quân Tú, tin tưởng đại nhân chắc hẳn nghe qua."

      đầu tiên là nghi hoặc, cảm thấy được tên này rất quen thuộc, chỉ chốc lát sau, cả người chấn động mãnh liệt.

      "Ngươi cái gì? Nàng. . . . . . Nàng phải . . . . ."

      " tại đại nhân minh bạch chưa! Đêm khuya, mời trở về ."

      Đem người đẩy ra ngoài cửa, Chỉ Nhi lưu tình chút nào đóng cửa lại, để lại Cảnh Vân Thiên mình, còn trong trạng thái khiếp sợ, lâu thần trí cũng quay về.

      *********

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit: Văn văn

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 4.3

      Chính văn đệ tứ chương (3)

      *********

      Là nàng!

      trăm triệu lần nghĩ tới, hoa khôi của Thiền Quyên Lâu Quân Quân nương, thế nhưng chính là Phó Quân Tú, là người con xuất giá thành thê tử của chưa bao giờ gặp mặt.

      Chuyện này , làm khiếp sợ thôi.

      Cứ nghe, Phó Quân Tú nổi danh là giống nam nhân, nàng hung hãn mạnh mẽ, chọc tới tính cách nam nhân của nàng, kết cục đều thực thảm, bị nàng đánh tới nâng tặng cho y sư làm thí nghiệm lại nhiều vô số kể.

      Bởi vì ngày đó tin đồn ngừng rơi vào tai , cho nên vẫn nghĩ đến, Phó Quân Tú đại khái ngày thường hung mi trợn mắt, cá tính kiêu căng ương ngạnh, nhưng thực tế, nàng lại diện mạo xinh đẹp, khí chất thanh linh, cùng với tưởng tượng của đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

      Đương nhiên rồi, thời điểm nàng nổi giận, cũng là cực kỳ mạnh mẽ, nhưng, lại vẫn có phần quyến rũ kiều diễm, cho dù trợn mắt cùng tức giận, cũng phải là mê người bình thường. . . . .

      Trong đầu, nhịn được lên dung mạo xinh đẹp mềm mại của nàng.

      Thân thể của nàng yểu điệu, tuyệt tráng kiện, thậm chí là mảnh khảnh, ôn nhu, cho dù lúc cùng đánh nhau, bộ dáng của nàng vẫn như cũ tuyệt mỹ, khiến người ta thần hồn điên đảo.

      "Cảnh huynh làm sao vậy? Có tâm ?"

      đám nha môn bộ khoái đứng thành khối, làm việc cả ngày, khi hoàng hôn xuống, mọi người ngồi lại uống rượu, chuyện trời đất, lại phát Cảnh đầu mục thủy chung trầm mặc.

      " có gì."

      Cảnh Vân Thiên vẻ mặt lạnh lẻo vẫn như cũ, lời nghiêm túc lạnh lùng.

       Các huynh đệ khác cùng nhau dùng ánh mắt nhìn người giao hảo cực tốt với Cảnh Vân Thiên_ Thường Đức Quang, vỗ vỗ bờ vai của .

      "Cảnh đầu mục, đừng vui, đến đến đến, đây là huynh đệ ta mua rượu riêng cho ngươi uống." Thường Đức Quang vì làm cho vị huynh đệ tốt vui vẻ, mua bầu rượu ngon đến an ủi .

      Mặt khác bọn bộ khoái cũng vỗ vỗ bả vai của hảo huynh đệ."Cảnh đầu mục, ngươi yên tâm, chúng ta huynh đệ lòng, nhất định tra ra tên xúc phạm đối với huynh, đem huynh cột vào cửa thành là ai."

      Bọn họ nghĩ đến, Cảnh đầu mục chắc là vì chuyện đó mà tâm tình tốt.

      "Phàm là người đối với Cảnh đầu mục bất kính, chính là cùng toàn bộ chúng ta đối nghịch, thể bắt được kẻ này!"

      "Người này nếu phải là người của Thiền Quyên Lâu, cũng khẳng định trốn ở Thiền Quyên Lâu!"

      "Chỉ cần tìm được chứng cớ, chúng ta nhất định phải đem trị tội."

      "Đúng! Đúng!"

      Mọi người cùng kêu lên thét to tỏ vẻ đồng ý, cùng chung mối thù, thề phải bắt được kẻ đầu sỏ đứng sau làm ra chuyện này.

      " cần."

      "Cảnh huynh?"

      "Chuyện này, cùng người của Thiền Quyên lâu liên quan."

      Mọi người đều kinh ngạc, lúc trước vẫn là thiết đầu mục cho rằng người hãm hại , tất nhiên là người của Thiền Quyên lâu, mà  người bị tình nghi nhiều nhất chính là vị Quân Quân nương kia.

      "Cảnh đầu mục, huynh phải ——"

      "Phạm nhân phải người của Thiền Quyên lâu, xác định đừng làm khó bọn họ, nhất là Quân Quân nương."

      Mọi người cực kỳ ngạc nhiên, trước kia còn kiên trì thủ phạm là hoa khôi Thiền Quyên lâu, tại lại khác.

      " phải người của Thiền Quyên lâu, vậy là ai?"

      Cảnh Vân Thiên trầm ngâm  lát, mới : "Là người con xuất giá thành thê tử của ta."

      Mọi người đều rất kinh ngạc. Cảnh đầu mục nguyên bản có lần điều động nội bộ lo việc hôn nhân, nhưng cuối cùng hủy bỏ, Cảnh đầu mục từ hôn, cũng vì  tránh né việc hôn nhân này, mà thỉnh cầu được điều tha hương, bọn họ biết đến.

      Mọi người cũng thực kinh ngạc, nghĩ tới chuyện này cư nhiên là do hôn thê của Cảnh đầu mục làm.

      Cứ nghe vị kia tiểu thư là cái cường nữ, hung hãn , giờ nghĩ đến chút cũng đúng vậy, cư nhiên hung hãn đem Cảnh đầu mục cột vào cửa thành, nhục nhã trước mặt mọi người.

      "Ách. . . . . . khi như vậy, vậy từ bỏ ."

      Loại tình này tính việc nhà, cũng là ân oán cá nhân, nếu đương muốn truy cứu, bọn họ người ngoài cuộc cũng thể làm gì.

      Mọi người vỗ vỗ vai .

      "May mắn ngươi từ chối hôn này, là việc làm sáng suốt."

      "Chưa cướivào cửa, còn hung hãn như thế này, nếu cưới vào nhà phải làm sao ."

      "Nhà có sư tử Hà Đông, tai họa ngàn năm nha!"

      Mọi người giúp vui mừng khôn xiết, bọn họ chỉ biết phụ nữ có chồng thực hung, lại ai nghĩ đến, thê tử của đúng là Quân Quân nương hoa khôi của Thiền Quyên lâu.

      Cảnh Vân Thiên còn nhớ Phó gia là nhà giàu có, Phó lão gia nổi danh là trà thương, tiểu thư nhà giàu như thế nào lưu lạc đến thanh lâu?

      Tư điểm, tâm tình của bao phủ  bóng ma, trở nên yên bất an.

      Từ khi biết được nàng chính là Phó Quân Tú, bao giờ ... trách việc nàng đưa cột vào cửa thành, dù sao chính mình đối nàng cũng có chút quý mến, ngược lại đối với chuyện nàng vì sao ở thanh lâu, từ đầu đến cuối thể tiêu tan.

      Tuy rằng hai người mất hôn ước, nhưng dù sao cũng từng đính ước, cảm thấy được đối với nàng cũng có phần trách nhiệm, thể ngồi xem nàng lưu lạc phong trần.

      phải bù đắp lại cho nàng!

      Hiểu trước sau, có định kiến, mặc kệ nàng có nguyện ý hay tha thứ, đều nên cho đối phương cái giải thích thành tâm.

      "Cảnh đầu mục! Cảnh đầu mục! Nguy ——" gã bộ khoái, vội vàng từ bên ngoài chạy vào, bộ dáng cấp tốc đáng thương, đầu đầy đổ mồ hôi.

      "Lão lục, ngươi làm gì gấp vậy, chẳng lẽ lão bà sinh đứa sao?" Thường Đức gọi lại, mọi người toàn bộ bật cười.

      "Chuyện này so với chuyện huynh còn lớn hơn, có tin tức của Ngọc Hồ!"

      Mọi người nghe vậy, nguyên bản uống rượu, chuyện phiếm, ngủ gà ngủ gật, tất cả đều đứng lên, mỗi người vẻ mặt lạnh thấu xương, Cảnh Vân Thiên cũng khôi phục bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt chuyển thành sắc bén.

      "Lão Lục, lời này sao?"

      "Đương nhiên là , Cảnh đầu mục, ta vừa nhận được tin tức, liền liều sống liều chết chạy đến bẩm báo cho ngài! Căn cứ tin tức đáng tin cậy, tên giảo hoạt Ngọc Hồ trốn ở ngôi miếu núi."

      Tin tức động trời này là tốt, làm cho tất cả bộ khoái phấn chấn!

      Ngọc Hồ nổi danh ở Giang Nam là hái hoa đạo tặc, biết làm bẩn bao nhiêu nương nhà đàng hoàng, các tỉnh quan phủ nơi nơi treo giải thưởng truy nã, nhưng vẫn bắt được.

      Tất cả bộ khoái đều đối với tên đê tiện hạ lưu này hận thấu xương, lại từ đầu đến cuối thể trừng trị , chỉ cần Ngọc Hồ ngày bắt được, dân chúng lương thiện ngỳ được an bình.

      "Còn chờ cái gì! Chúng ta phải phanh thay ngàn đao tên hồ ly thối kia!"

      "Đúng vậy! Ta phải lột da , nấu xương !" tất cả bộ khoái mỗi người hùng tâm tráng chí, chờ kịp phải lập tức hành động , chờ đầu mục của bọn họ ra lệnh tiếng.

      Cảnh Vân Thiên sắc mặt lãnh trầm, gật đầu ."Tốt, chúng ta lập tức xuất phát, đêm đến ngôi miếu núi, giết kịp trở."




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :