1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mê hôn kế: Vợ trước theo anh đi! - Nhân Tử Sam (17.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 16 (P2)
      Editor: Rinn lùn


      Hôm nay, người tựa sát vào lồng ngực , cả hai như hòa quyện làm . Nhiệt độ nóng bỏng này khiến Johanne cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

      cách nào dò xét được suy nghĩ Quý Xuyên, chỉ thấy tim mình đập rộn lên, dần dần chìm đắm vào mùi hương và hơi thở ấm áp của .

      Johanne đứng đợi đổ cả mồ hôi rốt cuộc cũng tới lượt bọn họ.

      thuần thục chỉ những món thích, sau đó tính tiền rồi dắt ra khỏi đám người đông đúc.

      Ngồi trong xe, Johanne ăn trứng luộc trong nước trà và bánh ngọt trà xanh. ăn rất chậm, vẻ mặt có chút phức tạp, giống như dùng tâm thưởng thức mùi vị trong đó. Lần đầu tiên cảm thấy hương vị này giống với quá khứ, có vẻ… ngon hơn trước…

      Trực tiếp đưa tới trường học, lần này, Quý Xuyên cũng cùng .

      Đây là lần đầu, Quý Xuyên đưa cùng với tài xế. Trước kia, Quý Xuyên chẳng bao giờ chủ động đón . biết, thích, thậm chí là ghét.

      "Tôi đây!" Xe vững vàng dừng trước cửa trường học, Johanne quay đầu lại lời tạm biệt Quý Xuyên.

      Quý Xuyên nhàn nhạt gật đầu, dặn dò tiếng: "Chú ý an toàn."

      "Trong trường học an toàn cực kỳ."

      "Ừ."

      đẩy cửa ra, xuống xe, vẫy tay chào, sau đó nhanh chóng hòa vào dòng người.

      Quý sông khép tài liệu đùi lại, tầm mắt thâm thúy phức tạp dõi theo bóng dáng kia, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong dòng người, mới ra lệnh: "Lái xe đến công ty."

      ~~~~~~~~Tuyến phân cách~~~~~~~

      Liên tục chừng mấy ngày...

      Quan hệ giữa bọn họ, dường như có chút thay đổi.

      Mặc dù, bọn họ vẫn ôm nhau xem ti vi giống vợ chồng bình thường hay thỉnh thoảng trò chuyện như cũ, nhưng đối xử với Quý Xuyên, Johanne hề xem vô hình, đôi lúc còn có thể chủ động hỏi han ân cần.

      Cho dù chỉ là như thế, Quý Xuyên cũng rất thỏa mãn. . . . . .

      , luôn luôn thấy vừa lòng.

      Nhưng, tối nay, về nhà sớm như bình thường.

      "Ngài Quý, dì Ngô mới vừa gọi điện phu nhân còn chưa về nhà." Mạt Quang đẩy cửa phòng làm việc ra, vào báo cáo cho Quý Xuyên.

      Quý Xuyên cũng thấy bất ngờ quá nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

      Bảy giờ tối mà thôi…

      "Tôi biết. bảo mọi người đừng lo lắng, ấy có chừng mực." Hôm nay…là sinh nhật Dịch Nam…có thể tới…

      Phản ứng của Quý Xuyên rất bình thản, khiến Mạt Quang có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng thêm gì nữa, chỉ chuyển sang đề tài khác: "Hai em nhà ngài Lam hẹn gặp mặt ngài tại khách sạn Bách Thành phòng 5023, nội bộ Sơn Dã mới vừa họp cùng tổ chức Hòa Điền ở Nhật bản . Gần đây tổ chức Hòa Điền hoạt động trong nước tương đối thường xuyên, diệt vài nhóm hắc bang lớn , súng đạn và ma túy. Cấp là hi vọng tổ chức Sơn Dã chúng ta tới chủ trì công bằng."

      Động tác Quý sông dừng lại chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Mạt Quang: "Tất cả chuyện ma túy chúng ta bỏ qua."

      Mạt Quang biết Quý Xuyên ghét ma túy, liền gật đầu: "Ma túy chúng ta nhúng tay vào."

      Quý Xuyên trầm ngâm: " Lam Tiêu và Lam Kỳ chờ tôi ở khách sạn. lát sau tôi tới."

      ~~~~~~~~~~~~~~~

      Người phụ nữ ăn cháo đá bát – Johanne đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Cố.

      Căn phòng to như vậy, chỉ có chiếc đèn sáng lập lòe, trong màn đêm tĩnh lặng có vẻ cực kỳ tiêu điều.

      Lúc nhận nuôi Dịch Nam nhà học Cố cũng dư dả, ở tại căn nhà cũ trong ngõ hẻm giống nhà Johanne. Cho đến sau này, khi Dịch Nam có thực lực, biệt thự này là mua cho gia đình nhà họ Cố.

      Nhìn biệt thự trở nên tiêu điều, nghĩ về quá khứ, trái tim Johanne khỏi nổi lên cảm xúc cảnh còn người mất.

      Hốc mắt đỏ chút, đến gần cánh cổng, do dự, cuối cùng cũng nhấn vào chuông.

      Ra ngoài mở cửa là người giúp việc nhà họ Cố - dì Trần, dì ở trong nhà này cũng nhiều năm.

      Nhìn thấy Johanne đứng ngoài cửa, dì có quá nhiều ngạc nhiên. Hôm nay là ngày qua đời cũng là sinh nhật của thiếu gia, năm ngoái cũng tới.

      "Dì Trần, mợ và cậu Cố có ở đây ?" Vẻ mặt Johanne được tự nhiên, nắm chặt túi quà tay theo bản năng - đây là quà hôm nay và Lục Lục tỉ mỉ chọn lựa để tặng cho hai trưởng bối .

      "Ờ có." Nét mặt dì Trần hơi khó xử.

      Johanne cắn môi, lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt to khẩn cầu nhìn đối phương.

      như vậy, khiến dì Trần đành lòng từ chối, liền nghiêng người: "Kiều tiểu thư vào ngồi trước , lão gia và lão phu nhân ở lầu, để tôi họ tiếng."

      Lúc này Johanne mới thở phào nhõm, cười : "Cám ơn dì Trần."

      ~~~~~~~~~

      Vào nhà họ Cố, Johanne hít sâu hơi, muốn xua cảm xúc bất an trong lòng.

      Lần cuối tới đây, là ngày này năm trước.

      thể nào quên được ánh mắt căm hận của và cậu Cố.

      "Johanne, hai chúng ta rất thương !" Mợ Cố nhiều lời, tiến đến cho bạt tai.

      Cậu Cố tỉnh táo hơn, kéo mợ định đánh tiếp, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi: "Johanne, ! Chúng ta mới mất con trai, muốn nhìn đồ quên ơn phụ nghĩa như !"
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 17 (P1)
      Editor: Rinn lùn


      chìm đắm vào kí ức năm ngoái, bỗng nghe được tiếng quát lạnh lùng truyền đến từ lầu: " còn tới đây làm gì? Lần trước tôi cảnh cáo , nhà họ Cố chúng tôi hoan nghênh loại người như !"

      Trái tim Johanne run lên, quay đầu lại nhìn, ngay lập tức thấy mợ mặc chiếc áo ngủ bằng gấm đứng lầu, trừng mắt nhìn về phía mình.

      Ánh mắt mợ lộ ra vẻ uy nghiêm và tàn nhẫn, hệt như con dao sắt bén, đâm thẳng vào Johanne.

      liếm cánh môi khô khốc, khó khăn mở miệng: "Mợ, đây là…Con tặng quà cho mợ và cậu…"

      "Ai mà cần những thứ này?" Mợ giương cao lượng quát to tiếng, trong gian rộng lớn của biệt thự càng vang dội hơn bình thường, khiến Johanne khẽ kinh ngạc.

      "Dì Trần, vứt hết những thứ này cho tôi, chớ để trong nhà làm chướng mắt! Còn nữa... loại người như thế mà dì cũng cho phép vào? Vô tình vô nghĩa!" Mợ mắng to, liếc nhìn Johanne, gương mặt mợ vẻ căm hận, "Dịch Nam nhà chúng tôi thương như vậy vừa mất , hài cốt còn chưa tìm được, kịp chờ đợi mà gả cho kẻ thù của nó! là giỏi!"

      Cầu xin đừng để cho con trông thấy nhắc tới Dịch Nam, tới Quý Xuyên, trái tim Johanne run lên, mở miệng muốn giải thích gì đó, nhưng tất cả giống như xương mắc tại cổ họng, làm khó có thể thốt ra lời.

      Cuối cùng. . . . . .

      Johanne chỉ chột dạ cúi đầu, gì cả.

      "Dì Trần, đuổi ta , nhìn thấy là phiền lòng!" Thấy bộ dạng cúi đầu cam chịu, mợ càng cảm thấy nổi trận lôi đình, đứng lầu quơ tay múa chân.

      "Phu nhân, việc này. . . . . ." Tính tình dì Trần từ trước đến giờ rất mềm mỏng, khổ sở liếc mắt nhìn phu nhân, lại nhìn khuôn mặt đơn của Johanne, cuối cùng vẫn đành lòng.

      Mợ Cố thấy vậy, vừa thở hổn hển mắng, vừa sải bước xuống lầu: "Johanne, sao cứ thức thời như vậy? hay ? Hay cần tôi phải tới đuổi , đúng ?"

      Mợ xuống lầu vài bước, mất lý trí níu cánh tay Johanne lại.

      Sức lực của mợ cực lớn, Johanne chỉ cảm thấy cổ tay bị bóp đến hằn từng vết .

      "Mợ, hãy nghe con …"

      Muốn tránh thoát, nhưng căn bản địch được đối phương cậy mạnh, lập tức người bị hung hăng đẩy ra cửa, nặng nề ngã xuống đất, vết sẹo cánh tay trắng nõn mềm mịn trong nháy mắt bị rạch ra, máu tươi nhiễm đỏ cả áo.

      Còn kịp bò dậy, thấy mợ tức giận đùng đùng, ném đống quà tặng đổ ập xuống : " lấy lòng người chồng điên cuồng giết người của , Dịch Nam chúng tôi cần loại người giả vờ giả vịt như !"

      Mợ Cố xoay người muốn đóng cửa lại, Johanne bất chấp đau đớn, lập tức đứng lên, kéo cánh tay của mợ.

      “Mợ ơi, để con gặp Dịch Nam, có được hay ?" Johanne nghẹn ngào, vội vàng năn nỉ, giọng run rẩy: "Con bảo đảm làm cái gì, chỉ đứng xa nhìn ấy là tốt rồi. . . . . ."

      Phần mộ của Dịch Nam, bị nhà họ Cố phong tỏa vững chắc, cho phép Johanne đặt chân lên nửa bước.

      Chuyện này, vẫn khiến Johanne vô cùng đau đớn. Lúc trước nhớ nhung nhiều, làm ngay cả nơi gửi gắm vào vẫn chưa từng có. . . . . .

      " còn có mặt mũi thăm Dịch Nam chúng tôi? cho biết, Johanne, cả đời cũng đừng mơ tưởng!" Mợ Cố giận dữ đẩy ngã xuống đất.

      Đau đớn dữ dội, thế nhưng ngay cả xuýt xoa Johanne cũng rên tiếng.

      Nỗi đau này, so với trái tim tràn ngập chua xót, tính là gì đâu?
      . . . . . .

      luồng ánh sáng chói lóa theo tiếng phanh xe nhức óc đột nhiên phóng lại đây, phá vỡ bầu khí tối tăm.

      Johanne híp đôi mắt đầy lệ, nhìn về phía người nọ.

      " bé xử nữ, sao lại ở đây?" Người đàn ông ngồi xe, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Johanne, vừa xuống xe vừa hỏi.

      Bình thường chiếc Harley này vẫn là bảo bối, giờ phút này lại bị thương tiếc chút nào bỏ ven đường.

      " bị thương?" Nam Cung ngạc nhiên, vội vàng đỡ dậy .

      " thể tưởng tượng rằng vừa kết hôn năm, lại có người mới. Như vậy còn giả vờ giả vịt nhớ Dịch Nam chúng tôi làm gì?" Mợ ngừng bước lại, tiếp tục những lời chanh chua.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 17 (P2)
      Editor: Rinn lùn


      Thời gian trôi qua, dường như Johanne đau lòng muốn chết…

      Trước kia, mợ Cố coi như con ruột mà thương , cho rằng là vợ của Dịch Nam, mà , vẫn xấu hổ im lặng tiếp nhận tất cả.

      Nhưng ai cũng ngờ tới bây giờ chuyện phát triển đến bước này...

      Lúc trước bao nhiêu thương , tại bấy nhiêu căm hận. . . . . .

      " phải như thế, mợ!" Johanne vội vàng rút tay ra khỏi Nam Cung, chật vật đến trước mặt mợ Cố: "Mợ, phải như mợ nghĩ đâu… ấy chỉ là bạn con…"

      "Chuyện của tôi có hứng thú biết, chỉ cần đừng bao giờ xuất trước mặt tôi!" Mợ muốn nghe tiếp, lạnh lùng xoay người, quả quyết đóng cửa lại.

      "Mợ… mợ…Van xin mợ đừng đối xử với con như vậy..." Nhìn cánh cửa đóng chặt, giọng Johanne nghẹn ngào hơn, điên cuồng đập cửa: "Mợ… hơn năm con chưa từng thấy Dịch Nam rồi. . . . . . Van xin mợ, cho con được nhìn ấy hôm nay…Mợ, xin mợ…"

      từng, đồng ý Dịch Nam, sinh nhật lần nào… Mình cũng ở bên cạnh

      , cần phải nuốt lời nữa….

      ~~~~~~~~~~~~~~

      Năm đó, đêm trước sinh nhật Dịch Nam ….

      "Dịch Nam, lại cặp với khác?!" vất vả tránh bạn nữ ra, lại bắt gặp bình dấm chua chống nạnh nghiêm mặt chất vấn mình.

      " có mà, là bị họ giữ chặt lại." Dịch Nam cảm thấy hơi bất đắc dĩ, ngoan ngoãn nộp từng món quà tinh xảo của kia lên, chỉ cầu mong bạn có thể hết giận sớm chút.

      "Cái người này đúng là quá tốt, đáng ghét!" nên giống như Quý Xuyên, lạnh lùng từ chối tất cả mọi người.

      tức giận xoay người, chạy về nhà rồi khóa cửa phòng.

      đuổi theo, lại sống chết chịu ra ngoài.

      "An An, đừng nóng giận. bảo đảm về sau bao giờ nhận những món quà này nữa."

      ". . . . . ."

      "An An, An An ngoan, phải em rất rộng lượng sao?" vô cùng sợ, ão não vò đầu.

      Rộng lượng? Cho tới bây giờ luôn nổi tiếng keo kiệt mà? Nịnh hót cũng đúng! là đần!

      "An An, đừng tức giận, xấu đó, xin lỗi còn được sao?"

      "Dịch Nam, còn đập cửa nữa, cả đời em để ý đến !" Chẳng thế nhịn được nữa, rống to.

      ồn ào phiền mà! Làm chuẩn bị quà sinh nhật cũng yên được.

      Hơn nữa, rất đần! đâu có tức giận, nhận ra sao?

      ~~~

      Ngoài cửa, yên tĩnh, đập nữa, càng tranh cãi với .

      giương môi cười. Dịch Nam luôn biết điều.

      Ở trong phòng cả đêm, sáng sớm, vốn là bàn tay xinh đẹp trở nên vừa sưng vừa xấu xí, thế nhưng tâm trạng lại tốt vô cùng.

      Lúc kéo cửa, nhìn thấy bóng dáng co rúc bên ngoài, làm cả người cứng đờ lại.

      Lòng , mềm mại cách kì lạ. . . . . .

      " Dịch Nam..." ấy, chẳng lẽ ở ngoài cửa cả đêm? Bây giờ là mùa đông. . .

      Vẫn đứng cạnh người con trai run rẩy, khi ngẩng đầu thấy được , gương mặt tím bầm đông cứng lại vì lạnh ngay lập tức nở nụ cười rực rỡ: “An An, em còn giận chứ? thề, sau này bao giờ nhận những món quà đáng chết này nữa. Thư tình kiểu nào, chocolate loại gì cũng gặp quỷ hết !”

      Vành mắt Johanne hồng hồng, giọng nghẹn ngào, "... ở đây cả đêm?"

      "Ừ. may là mợ và cậu đều ra ngoài nghỉ dưỡng rồi, nếu thể nào cũng bị họ đuổi ." vò đầu cười, rồi cẩn thận đến nắm tay : "An An, đừng tức giận nữa, được em? Hôm nay là sinh nhật đó."

      Tay của , lạnh quá, giống như tảng băng...

      Mà lòng , lại ấm áp lạ kì...

      Nước mắt nóng hổi, lập tức tràn ra khỏi hốc mắt, ôm chặt lấy hông người con trai, đau lòng mắng : “Dịch Nam, sao lại đần như vậy! thà ở ngoài cả đêm, cũng thèm gọi em phải ?"

      Mãnh liệt, chùi hết nước mắt lên áo

      "Em còn ồn ào em để ý đến…” Người con trai giải thích cách đáng thương.

      đấm vào lồng ngực , thế giới tại sao lại có người đàn ông như vậy?

      "Em có tức giận, chẳng qua em chỉ chuẩn bị món quà đặc biệt . . . . ." cảm động khóc, lấy hạc giấy từ túi ra.

      Tràn ngập, như bầu trời đầy sao lấp lánh, rơi từ từ xuống mặt đất.

      Toàn bộ ngàn ba trăm mười bốn con, tốn tuần lễ của ...

      "Những con hạc này... là em tự tay gấp sao?" kích động đến khó có thể tin được, nhặt con hạc giấy nhìn qua nhìn lại, thích buông tay.

      Kĩ thuật cũng tốt, nhưng đây là món quà đẹp nhất từng thấy.

      "Đừng xem, rất xấu..." hơi xấu hổ, muốn giấu hạc giấy .

      giữ tay lại: "An An, cám ơn em!"

      vui vẻ đến mức khóe mắt lấp lánh nước mắt. luôn cho rằng, của mình, kích động, có kiên nhẫn, lại nguyện ý tự tay chuẩn bị quà vì

      "Có phải hơn nhiều so với chocolate hay ?" Bình dấm chua vẫn quên hỏi tội.

      "Dĩ nhiên!" Quả hơn ngàn lần! ôm chặt lấy , xúc động lẩm bẩm: "An An, sau nãy mỗi lần tới sinh nhật, em hãy ở bên cạnh , nhé em?"

      "Đó là chuyện đương nhiên, nếu còn muốn ai ở bên?"

      "Trừ Johanne ra, Dịch Nam cần ai!"

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :