1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mê hôn kế: Vợ trước theo anh đi! - Nhân Tử Sam (17.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 12 (P1)
      Editor: Rinn lùn


      Lúc Johanne ra, Quý Xuyên vén chăn chuẩn bị lên giường .

      Nghe được tiếng kéo cửa sau lưng, cũng quay đầu nhìn .

      “Chúng ta… phải ngủ cùng giường à?” khí lạnh như băng khiến Johanne có chút bất an.

      mím môi, lấy gối ra rồi mới quay đầu lại, mặt cảm xúc nhìn .

      “Nếu như tôi , tối nay chúng ta nhất định phải ở chung sao?” Lông mày và cả đôi mắt đều hai chữ hờ hững.

      như vậy, Johanne cảm thấy xa lạ…

      Bình thường, có lẽ ai cũng đối xử thế, chỉ có duy nhất mình

      được!” Theo bản năng lắc đầu từ chối, lùi về sau bước, cảnh giác nhìn : “Tôi… tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.”

      Chuẩn bị tâm lý?

      Quý Xuyên nhếch môi cười lạnh.

      năm trời, quan tâm dành thời gian để chuẩn bị.

      Nhưng mà, tới bây giờ, vẫn bài xích như cũ…

      Biểu ràng vậy, lại làm cho trái tim băng giá…

      sao, em muốn thời gian chuẩn bị bao lâu đều được.” nhếch môi, lạnh lùng nghiêng người tránh , cầm gối đầu tới ghế sa lon. Khi ngang qua người , lành lạnh bỏ lại câu: “Yên tâm, tôi chẳng đáng thương đến mức có phụ nữ nào theo mà phải cưỡng bức em đâu.”

      Cảm giác nặng nề làm rất khó chịu đựng.

      Nên nhịn được mà phát tiết ra ngoài…

      Nhưng như vậy có ý nghĩa gì chứ? Ai quan tâm sao? Có lẽ, đối với , đó chỉ là vở kịch ngu xuẩn mà thôi.

      Johanne ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

      Khi nào Quý Xuyên cư xử với mình giống những người khác vậy? Chỉ có lạnh nhạt và bén nhọn?

      muốn xin lỗi, nhưng vẫn nghẹn trong họng nên lời.

      lúc sau, cố gắng nặng ra nụ cười gượng, nhìn bóng lưng của ghế sa long, mạnh mẽ : “Như vậy là tốt nhất, chúng ta vẫn nên nước sông phạm nước giếng! việc tối hôm trước tôi hi vọng bao giờ xảy ra nữa!”

      nằm giường, tức giận kéo chăn che kín cả khuôn mặt .

      chú ý tới, bóng lưng ghế sa lon kia cứng đờ lại…

      Qua biết bao lâu, trong phòng truyền đến thanh nhấn nút tắt đèn.
      Từ trong chăn, Johanne mơ hồ lộ ra đôi mắt , lúc này cả căn phòng chìm vào bóng đêm.

      Xuyên qua ánh trăng mông lung, thoáng thấy bóng dáng cao lớn của đưa lưng về phía mình. Cho dù là trong bóng tối, cũng có thể nhìn ra vài phần lạnh nhạt.

      vui bĩu môi, bực tức nhìn chằm chằm.

      Hừ! Đùa giỡn cái gì chứ? Nếu ta thiếu phụ nữ, sao lại còn tự làm khổ mình nằm ghế sa lon chật hẹp? tại ta có thể ly hôn với rồi tìm những người phụ nữ khác mà! mới thèm quan tâm!

      Ngoài miệng vậy, nhưng mà..

      Tại sao vừa nghĩ tới hình ảnh ngủ cùng người khác, cảm thấy có chút… khó chịu?

      Rụt người lại, vùi vào trong chăn, phiền não xua tan ý nghĩ lung tung trong đầu. Nhưng luồng khí nóng rang lại dần dần bao lấy , đến mức ngoài chăn cũng tỏa ra nhiệt khí, tựa như từ cơ thể mà ra, lớn đến mức khiến bồn chồn bất an.

      Cảm giác là kỳ quái… Mình bị sao vậy?

      “Ưm…” trằn trọc trở mình, khó chịu đá văng chăn ra nhưng vẫn hóa giải cảm giác nóng rang như cũ.

      Nếu như có thể, Quý Xuyên rất muốn mặc kệ ..

      Nhưng tiếng rên đè thấp kia lại làm cho giận dỗi của hóa thành hư .

      nhanh chóng đứng dậy mở đèn, vén chăn lên.

      Dưới mềm, khuôn mặt nhắn nhăn tít lại, gò má tròn trịa của ửng hồng cả lên.

      Mắt khỏi sâu thẳm thêm vài phần, tựa đầu lên đùi mình:
      “Johanne, tỉnh dậy !”

      Bàn tay vỗ khuôn mặt của .

      Mặt , nóng đến kinh người..

      “Nóng quá…” híp mắt lại, trong mơ màng nhìn thấy Quý Xuyên, bàn tay bé vô lực kéo lấy áo , mềm nhũn người lẩm bẩm: “Quý Xuyên, tôi rất khó chịu…”

      Giống như cả người bị lửa đốt, toàn thân muốn bốc cháy lên…

      Nhưng mà… còn có cảm giác trống rỗng và lơ lửng…

      Loại cảm giác xa lạ này làm sợ hãi…

      mềm mại nằm đùi thở hổn hển.

      Mái tóc xoăn đen nhánh xỏa lung tung che nửa khuôn mặt nhắn của , lộ ra cằm dưới động lòng người. Dưới ánh đèn càng thêm mê người làm cho hít thở thông.

      người đàn ông bình thường đầy sức lực, khỏi nhanh chóng nổi lên phản ứng, nhưng…

      Đáng chết! Bây giờ chưa phải là thời cơ tốt.


      CHƯƠNG 12 (P2)
      Editor: Rinn lùn


      “Khát quá….” Khuôn mặt nhắn kiều mang theo lớp mồ hôi mỏng, bất an cọ cọ bắp đùi .

      Quả nhiên…

      Là canh bổ hải sản của ba nổi lên tác dụng.

      Nếu như phải vì dị ứng quá nặng, dám chắc bây giờ xảy ra chuyện gì nữa.

      Cả người căng cứng, cố tình lơ dụ hoặc của cùng với bầu khí mập mờ ngừng bành trướng mà nâng dậy: “Johanne, uống nước đá nhé!”

      thể phân thân, chỉ đành phải nghiêng người cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường lúc nãy mình còn chưa uống xong đưa cho .

      Cảm giác lành lạnh từ môi qua yết hầu thấm vào cơ thể Johanne, nhưng miệng đắng lưỡi khô cũng chẳng hóa giải được phần nào.

      Đầu nho vô lực tựa vào , hơi thở ngọt ngào mà rối loạn phả vào lồng ngực .

      Hơi thở Quý Xuyên cũng từ từ trở nên gấp gáp.

      bé này, chắc hẳn là khảo nghiệm sức chịu đựng của rồi! Xem ra tối nay người chịu hành hạ chỉ mình , mà còn có .

      Buông ra, xoay người vào phòng tắm, lấy chiếc khăn thấm nước rồi nhàng lau mồ hôi cho .

      bị dày vò hề

      Động tác của rất dịu dàng…

      muốn đứng dậy lần nữa, nhưng vì cử chỉ của mà cả người lại cứng đờ.

      Ngón tay mềm mại nhắn mang theo hơi ấm từ từ sờ lên lồng ngực để trần của .

      “Nóng quá…” Đầu ngón tay , mượt mà như lụa bị sức nóng làm run rẩy lơ đãng vuốt lồng ngực , mang theo mị hoặc khó cưỡng chế, khiến Quý Xuyên chỉ cảm thấy luồng khí nóng thẳng từ đầu xuống, trực tiếp bức lý trí .

      “Tôi… tôi… nước…” Johanne mơ hồ lẩm bẩm, khẽ nhếch đôi mắt mê ly đầy sương mù nhìn .

      khó chịu bò dậy, bờ môi mềm mại lơ đãng quét qua khóe môi lạnh lùng của .

      Cả người , ngay cả môi cũng cứng đờ.

      lại như tiểu tinh vô tội, tiếp tục mơn trớn . Mất thăng bằng, thân hình mảnh khảnh của ngã nhào lên người .

      mùi hương thơm ngát tràn tới đầu độc lý trí của , rốt cuộc tuyên bố đầu hàng…

      nâng đầu rồi nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của . Vừa cẩn thận vừa thâm tình lại mang theo chút kích động, cắn nuốt toàn bộ hơi thở .

      Nụ hôn của chuyên chú, nhập tâm và điên cuồng làm cho cảm thấy rất an toàn.

      Hai hàng lông mi dài khẽ run rẩy, từ từ… thoải mái than tiếng, hai mắt lại nhắm nghiền.

      Khó lòng kìm nổi, mở ra cái miệng nhắn, mặc cho công thành chiếm đất, triền miên hôn…

      Bàn tay kịp chờ đợi dò vào trong áo ngủ , đặt lên nơi mềm mại…

      Cảm xúc mềm mại như lụa ấy làm trầm mê thở dài.

      Động tác của ngày càng dịu dàng, giống như cầm món bảo bối tay.

      … cũng đúng là món quà vô giá của

      thể nhìn mình chịu khổ, chịu ủy khuất, càng muốn cưỡng ép

      Trừ việc ích kỷ muốn ở bên mình…

      thở gấp, nằm gọn vào trong ngực , mặc tướt đoạt. Bộ dáng nhu thuận như vậy rất chọc người mến.

      Hình ảnh như vậy, Quý Xuyên từng ảo tưởng vô số lần… Nghĩ đến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi…

      Bây giờ lại xuất trước mắt cách chân , làm có chút tin được.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 13
      Editor: Rinn lùn


      Quý Xuyên cuối đầu, thâm tình hôn từ tai xuống, đến chiếc cổ trắng nõn rồi xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng… nụ hôn rơi nơi mềm mại tròn trịa của .

      nhàng liếm mút thử dò xét…

      Johanne hãm sâu trong sương mù, tựa như ảo mộng, đôi tay mảnh khảnh bấu chặt vai .

      Tay của mang theo ma lực mạnh mẽ, từ từ trượt xuống, thăm dò đến nơi mềm mại nữ tính của

      “Ưm…” Cảm giác vừa mãnh liệt vừa xa lạ làm Johanne cách nào tiếp nhận mà rụt người lại, mãnh liệt như từng đợt sóng lớn đánh úp vào người

      Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống lần nữa ngăn lại tiếng kêu kiều của .

      hôn cách nồng nhiệt và vội vàng, dường như muốn bù đắp những đè nén mà phải chịu đựng nhiều năm qua.

      Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng lên…

      Áo ngủ của đều bị ném lung tung xuống đất.

      Dưới mền, bọn họ giao hòa chặt…

      Tất cả, chỉ chờ đến giây phút này…

      “An An, em có thể từ chối tôi…” Ôm lấy vô lực xụi lơ trong vòng tay mình, thương lẩm bẩm bên tai , trong mắt đầy dục vọng: “Nhưng tôi dừng lại…”

      còn kịp nữa rồi…

      nhìn mê ly, nghẹn ngào nức nở tiếng, ôm chặt lấy .

      từ chối, mà ngược lại… còn thả lỏng người chào đón

      Ngực Quý Xuyên tràn đầy cảm giác ấm áp, động tình cuối người xuống, muốn thương hoàn toàn…

      Nhưng chỉ vì câu tiếp theo của , cả người như hóa thạch.

      “Dịch Nam…” khẽ ngẩng đầu, híp mắt lại cười, khuôn mặt nhắn ửng hồng lộ vẻ ngượng ngùng và hạnh phúc…

      Giống như bị sét hung hăng đánh vào người, Quý Xuyên dùng sức chuẩn bị thương , khựng lại đầy châm chọc.

      Dịch Nam… Lại là Dịch Nam…

      Đến thời khắc này, vẫn… đáng chết coi thằng đàn ông khác!

      là quá châm chọc!

      Mình cẩn thận che chở như vậy, chỉ sợ phải chịu tổn thương dù chỉ là chút.

      Vậy mà, nằm dưới thân , lại ngâm nga tên kẻ khác…

      Ngực đau kịch liệt đến mức hít thở thông.

      Có lẽ nội tạng vỡ nát cũng chính là cảm giác này…

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Sáng hôm sau…

      Xúc cảm lạnh lẽo xâm nhập từ lòng bàn chân đến tận xương tủy rồi dần dần vây kín toàn thân

      Quý Xuyên lạnh lùng đẩy Johanne bị tình dục hành hạ qua bên, khoát áo ngủ vào người , mặt chút thay đổi bước xuống giường.

      Phía dưới của vẫn còn căng thẳng, nhưng trong ánh mắt lại có dục vọng dù chỉ chút, thay vào đó là rét lạnh đủ để làm cho căn phòng đóng băng.

      Johanne, em biến tôi khác nào như thằng ngốc!

      Kéo cánh cửa ngoài ban công, Quý Xuyên ra ngoài.

      Gió lạnh tấp vào mặt .

      Từng đợt như vậy, làm cảm giác trống rỗng trong càng nặng nề.

      Quý Xuyên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn bầu trời, trước mắt bỗng xuất gương mặt xấu hổ cười hạnh phúc của Johanne…

      Khổ tâm tìm kiếm nhưng rốt cuộc nụ cười ấy bao giờ có được.

      Vĩnh viễn… chỉ thuộc về người đàn ông kia…

      Cảm giác thất vọng từ từ tràn ngập tim .

      Nếu như đủ lý trí, có lẽ bây giờ buông tay…

      Nhưng tình dành cho quá sâu, làm cách nào để rời bỏ đây?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Sáng sớm, ánh nắng cuối thu chiếu vào căn phòng, đánh thức Johanne ngủ say.

      dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ làm mình thanh tĩnh chút, bỗng cánh cửa vang lên tiếng gõ.

      “Tiểu thư, tỉnh chưa?” Là dì Tinh đứng ở ngoài cửa.

      “Con tỉnh rồi! Dì Tinh, dì vào .” Johanne mơ hồ trả lời, vén chăn muốn xuống giường. Giây tiếp theo, trong phòng vọng ra tiếng kêu thảm thiết.

      Lúc dì Tinh mở cửa, nghe được tiếng kêu này, vội vàng xông tới: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”

      Hiển nhiên Johanne kinh sợ quá độ, vội dùng chăn che phủ mình như kén rồi núp ở giường.

      Đôi mắt kinh hoàng vẻ hoảng hốt.

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao sáng sớm tinh mơ, mình lại mặc gì cả?

      Còn nữa… Quý Xuyên đâu rồi?

      nhìn quanh phòng, quả nhiên thấy bóng dáng .

      Nhắm mắt lại, cố hồi tưởng về quá khứ…

      Hình ảnh nhiệt tình đêm qua nhất thời làm mặt Johanne đỏ bừng lên…

      nhớ…

      Mình nóng đến mức thể tưởng tượng nổi, sau đó. . . . uống nước xong, cùng ai đó hôn môi…

      Nửa sau đó, lại ra hình ảnh thân thể trần truồng mơ hồ?

      Như vậy, mình với Quý Xuyên chẳng phải

      Nhưng mà đúng!

      giường vẫn sạch bóng, chút vết máu cũng có.

      Huống chi, lần đầu tiên phải rất đau à? Tại sao chút cảm giác đau cũng có?

      “ Kết hôn lâu như vậy, còn xấu hổ ư?" Dì Tinh thương trêu ghẹo .
      Nhìn áo ngủ đất của Johanne , dì Tinh liền hiểu chuyện gì xảy ra: "Trước tiên tiểu thư thay quần áo , lát nữa tôi vào dọn dẹp”

      xong, dì Tinh đóng cửa lại, vừa cười vừa ra ngoài.

      Johanne mắc cỡ dám ngẩng đầu, ảo não sợ hãi.

      Nhất định phải tìm Quý Xuyên hỏi ràng!

      Nghĩ vậy, mè nheo nữa, vội vàng đứng dậy ăn mặc chỉnh tề.

      Rửa mặt xong, Johanne vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.

      "An An, mau ăn sáng con! Lát nữa chú Hạ chở con học.” Kiều Minh ngồi bàn ăn ngẩng đầu lên, ngoắc lại.

      "Ba, Quý Xuyên chưa?" Lầu dưới, vẫn có bóng dáng của .

      "Sáng sớm tìm chồng, con nhớ nó sao?” Kiều Minh trêu ghẹo , rất ăn ý liếc mắt nhìn dì Tinh.

      Xem ra chiêu đó của mình có hiệu quả khá tốt.

      Johanne vừa xấu hổ vừa vội, hiểu bọn họ nhất định hiểu lầm, nhưng lại chẳng biết giải thích thế nào.

      thể làm gì khác hơn là chạy tới ôm cổ ba làm nũng: "Ba, đừng chọc con nữa! con có việc rất gấp cần tìm ấy."

      Kiều Minh chịu nổi nhất chính là con làm nũng. Ông nghiêng người, chọc chọc lên trán : "Sáng sớm nó làm rồi, đâu giống như cái đồ lười này!”

      Johanne vểnh miệng lên: " ấy kì vậy? cũng đánh thức con!" Dầu gì cũng nên cho lời giải thích ràng chứ? Làm ở đây suy nghĩ lung tung!

      "Nó để cho con ngủ thêm lát." Kiều Minh giải thích thay con rể, kéo Johanne ngồi xuống: "Mau ăn sáng , đói bụng rồi đúng ? Có chuyện gì gấp ăn xong rồi tìm nó."

      "Vâng."

      Johanne ngoan ngoãn ngồi xuống, dùng bữa sáng nhưng lại được ngon miệng

      Tối hôm qua, mình và ta rốt cuộc có xảy ra chuyện gì nhỉ?

      Xe đưa đến đến cửa trường học.

      Johanne nhìn đồng hồ, thời gian vào lớp chỉ còn có năm phút, nhanh chóng móc điện thoại từ trong túi quần ra.

      Ở danh bạ, tìm lúc mới thấy số điện thoại của Quý Xuyên.

      Dãy số này mà , quá xa lạ đối với . năm vừa qua, số lần chủ động gọi chỉ đếm được đầu ngón tay.

      “Ừ.” Giọng bình thản đến lạ thường bình thản. mang theo bất kỳ tình cảm gì từ đầu kia truyền đến.

      "Là tôi." Johanne luôn chủ động, giờ phút này lại có chút lúng túng: "Tôi muốn hỏi vài chuyện."

      "Ừ." Phản ứng của , bình thản gần như xa cách mà lạnh nhạt.

      Nhưng lòng rối nùi, Johanne cũng chẳng để ý, vội vàng hỏi: "Tối hôm qua có làm gì tôi ?”

      cười lạnh tiếng, cất giọng trầm trầm hỏi : “Nếu có sao?”

      "Quý Xuyên, sao có thể hèn hạ như vậy? Thế nhưng lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" biết là vì tức giận chuyện ngày hôm qua hay là vì vừa mới xem thường mình, giọng lộ vẻ khinh thường.

      Johanne chỉ cảm thấy buồn bực cực kỳ, nhịn được lớn tiếng chất vấn : "Tối hôm qua là ai thề đụng vào tôi? tại là cái gì đây?"

      "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?" chế nhạo tiếng, giọng càng trầm thấp nguội lạnh giống như tảng băng: "Johanne, đừng quên đêm qua là em muốn diệt hỏa mà câu - dẫn tôi trước đấy!”

      cố ý nhấn mạng hai chữ “câu - dẫn”

      Nhiều lần bị thương làm đáp trả khó mà lại được.

      Rất buồn cười. . . . . .

      Quý Xuyên luôn luôn giữ được bình tĩnh, thế nhưng cũng nhịn được
      muốn phản kích lại khó chịu trong lòng.

      Cầu xin tình được đáp trả, quả nhiên chỉ có thể bức người phải nổi điên, ép chịu nổi.

      Lời của khiến Johanne sửng sốt ba giây.

      "Tôi. . . . . . Tôi làm sao có thể muốn diệt hỏa?" Ký ức lộn xộn làm có chút ấn tượng nhưng cũng rất mơ hồ nên khỏi cảm thấy chột dạ.

      Nhưng giây kế tiếp, nghĩ đến cái gì, lần nữa ưỡn thẳng sống lưng lên, mạnh mẽ lên án : "Nhất định là động tay động chân rồi!"

      ra theo ý , chính là người hèn hạ như vậy. Chỉ vì muốn chiếm đoạt có thể từ thủ đoạn...

      Quý Xuyên cảm thấy rất mệt mỏi. cãi cọ với nữa, quả quyết cúp điện thoại.

      Tim Johanne đập loạn nhịp. Nghe đầu kia truyền tới thanh tít tít, vẫn chưa kịp hồi thần.

      Quý Xuyên cúp điện thoại của ?!

      Tự dưng trong lòng cảm thấy như có gai đâm vào, làm cực kỳ khó chịu.

      Cất điện thoại, Johanne rũ vai như đưa đám vào trường.


      CHƯƠNG 14 (P1)
      Editor: Rinn lùn


      Lục Lục yên lặng nghe hết những lời lớn tiếng oán trách của , nhịn được thở dài: "An An, cậu xong rồi!"

      "Xong cái gì? Tớ còn chưa xong mà?!" Johanne vẫn giận dữ như cũ, bàn tay bé nắm thành quyền đấm lên mặt bàn: "Cúp điện thoại trước tớ so đo rồi, nhưng cậu xem ta lại dám dùng giọng điệu như thể tôi chẳng sai gì với tớ? Là ta chiếm tiện nghi của tớ, có được ??”

      Lục Lục dùng vẻ mặt mập mờ nhìn : "An An, thành khai ra, có phải cậu rốt cuộc chống cự nổi dụ hoặc của ta, hoàn toàn lún sâu vào rồi ?”

      "Haha…!" Giống như nghe truyện cười, Johanne ngửa mặt cười khan tiếng: "Cậu cho rằng tớ cũng có chút tiền đồ như mình à, động tí là luân hãm!"

      "Đừng gấp gáp phủ nhận." Lục Lục bỏ đồ ăn tay xuống, nghiêm nghị phân tích cho Johanne: "Cậu xem bây giờ cậu giận Quý Xuyên chuyện gì? Thứ nhất, ta muốn cậu nhưng sau đó lại khinh thường, làm cậu cảm thấy tổn thương, đúng ?”

      "Ừ." thành gật đầu.

      "Thứ hai, cậu giận ta để ý tâm trạng của mình mà quả quyết cúp điện thoại, phải hay ?"

      "Ừ" lại gật đầu lần nữa.

      "Cho nên. . . . . ." Lục Lục bình tĩnh buông tay, tổng kết lại: "Nếu như cậu động tâm với Quý Xuyên, chuyện cậu tức giận chắc chắn chẳng phải là những thứ này, mà là tại sao tối hôm qua ta lại chạm vào cậu! Nhưng, từ đầu đến cuối cậu cũng thèm quan tâm tới chuyện đó. phải, cậu mong đợi ngày này chứ?”

      Johanne ngơ ngác đứng sững sờ chỗ, cảm giác như bị sét đánh đến hỏng đầu.

      Lục Lục phân tích, đánh trúng tim đen của Johanne, lời sắc bén làm cách nào phản bác…

      Chẳng lẽ, như lời ấy , mình rung động với Quý Xuyên?

      Nếu quả là vậy, thế còn Dịch Nam làm sao bây giờ? lại có thể động tâm với kẻ hại chết Dịch Nam? đáng kinh tởm, ngay cả mình cũng tiếp nhận được!

      Nghĩ tới đây, có chút bối rối lắc đầu phủ nhận: " đâu, chắc chắn tớ tuyệt đối Quý Xuyên!! Là ta hại chết Dịch Nam!”

      Lời này, cho Lục Lục nghe, mà nhiều hơn là tự nhắc nhở bản thân…

      Lục Lục nhìn khuôn mặt tái nhợt của , khẽ thở dài.

      Trong lòng khỏi thoáng qua chút cảm thông.

      và Johanne lớn lên cùng nhau, vì vậy Johanne thích Dịch Nam, rất . Dịch Nam chính là ánh sáng lộng lẫy như cầu vồng trong đời Johanne, quan trọng đến mức ai có thể thay thế được.

      Khoảng thời gian Dịch Nam ra , nhìn Johanne tuyệt vọng tựa khoảng trời tăm tối chút ánh sáng, cũng buồn theo.

      Chết lặng, trống rỗng làm người khác nỡ nhìn.

      Nhưng bất kể như thế nào, quá khứ cũng chẳng thể quay lại…

      Nắm bàn tay lạnh như băng của Johanne, Lục Lục khích lệ : “Trốn tránh giải quyết được vấn đề. An An, bây giờ phải Quý Xuyên giam cầm cậu, mà chính cậu tự giam cầm mình. Cậu ngâm mình trong thù hận nên mới thấy những điểm tốt của Quý Xuyên. Cậu còn trẻ như vậy, nên mở lòng ra, nhìn thế giới bằng ánh mắt khác.”

      "Đừng nữa, tớ muốn nghe." Tâm trạng rối loạn như tơ vò, muốn tiếp tực tranh cãi vấn đề này, Johanne cắt đứt lời Lục Lục.

      Lục Lục thở dài tiếng, chẳng thể làm gì khác hơn là lãng sang chuyện khác.


      ~~~~~~~~~~~~~~~

      Đêm tối mịt mờ....

      Trong nhà, mọi người ngủ hết, chỉ có Quý Xuyên và Mạt Quang vẫn chưa về.

      Johanne mặc áo ngủ màu trắng như tuyết nằm giường, lăn qua lộn lại cũng cách nào ngủ được.

      Trong ấn tượng của , rất ít khi Quý Xuyên về nhà trễ…

      "Ai da, phiền chết tôi rồi!" nóng nảy vò rối tóc, đứng dậy, ôm gấu bông ngồi bậc cửa sổ.

      Ngoài cửa là khoảng gian tối mịt.

      Johanne tựa cằm vào gấu bông, tim đập loạn nhịp nhìn bóng đêm, đến khi hai luồng đèn vàng sáng trong đêm tối, cặp mắt linh động của mới khẽ lóe lên.

      Tâm cũng nhộn nhạo theo.

      Cảm giác nóng nảy dần dần dịu .

      Xe từ từ lái vào gara...

      Johanne chần chờ, bỏ lại gấu bông tay, nhảy xuống bậc cửa sổ rồi chạy ra phòng. Khóe môi hơi nhếch lên, ngay cả cũng phát .

      Bàn tay bé đặt lên phần tay nắm, vừa định xoáy mở, cửa lại bị lực bên ngoài đẩy ra….



      CHƯƠNG 14 (P2)
      Editor: Rinn lùn


      Bàn tay bé đặt lên phần tay nắm, vừa định xoáy mở, cửa lại bị lực bên ngoài đẩy ra….

      Johanne ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm.

      Nơi đó, chứa đựng những tình cảm phức tạp làm trái tim khỏi run rẩy.

      Môi Johanne hé ra, chưa kịp cánh tay rắn chắc vòng qua, dùng sức ôm chặt người .

      Mặt úp vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông…

      Nhịp tim trầm ổn của vang bên tai . khí xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính nhàn nhạt mang theo mùi rượu đỏ tinh khiết.

      Khí tức như vậy, đầu độc làm con người ta say mê, thậm chí ngay cả việc dãy dụa cũng quên

      Johanne chỉ kinh ngạc nằm cứng đờ trong ngực : “Quý Xuyên, uống rượu à?”

      ta làm sao vậy?

      Tối nay, Quý Xuyên được bình thường…

      dãy dụa, muốn ngẩng đầu xem chuyện gì xảy ra, lại bị dùng lực ôm chặt trong ngực.

      "Johanne, đừng nhúc nhích. . . . . ." Giọng trầm thấp trong đêm tối càng khiến lòng người sợ hãi: “Hãy để tôi ôm em lát”

      cầu của rất thấp…

      Cho dù chỉ là ôm thôi, nhưng cảm nhận được hơi ấm của , rất thỏa mãn…

      Quý Xuyên như vậy, bỏ ra bộ dạng kiêu căng và nguội lạnh thường ngày, nhiều thêm chút yếu ớt, thậm chí còn ăn khép nép.

      Johanne chưa từng thấy qua, lòng khỏi cảm thấy chua xót đau đớn.

      uống say rồi sao?” Cánh tay mảnh khảnh do dự dừng lại , cuối cùng… nhàng vỗ bờ vai .

      cảm nhận được lưng cứng đờ lại.

      "Ừ, có chút." Quý Xuyên trả lời, giọng của còn nặng nề như trước, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu .

      “Vậy để tôi lấy trà giải rượu, ngồi xuống nghỉ ngơi chút nhé!” khí kì dị và mập mờ này làm nhịp tim loạn lên, ngay cả lời cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.

      Trầm ngâm lát, buông lỏng tay ra.

      Rời khỏi ngực , cảm thấy khá lạnh vì chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh.

      Johanne nhìn , ánh mắt hai người hòa lẫn vào nhau.

      Tim , lại lỡ nhịp đập.

      Johanne vội vã xoay người ra ngoài.

      đóng cửa, tựa lưng vào tường hít hơi sâu.

      Johanne thấy mình điên rồi. Nếu , tại sao bây giờ lòng lại rối loạn như vậy?!

      Chỉnh cho hơi thở ổn định lại, mới bưng ly trà nóng vào phòng.

      Lúc đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng làm ngớ ngẩn.

      Quý Xuyên ngủ thiếp , đôi mắt khép lại, an tĩnh tựa vào ghế salon.

      Ánh đèn màu lam nhạt nhuộm lên thân hình cao to của , dáng vẻ thâm thúy thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ dạng cực kỳ bình thản.

      Lông mi dài an phận khép xuống, gương mặt chút phòng bị lộ ra vẻ mệt mỏi, nhìn qua rất giống trẻ .

      Quý Xuyên ngủ yên tĩnh vậy, lần đầu Johanne nhìn thấy, cảm thấy cực kỳ mới lạ.

      Khó có thể tưởng tượng, người lạnh lùng như cũng mặt khác.

      Johanne để trà qua bên, rón rén rút tấm chăn từ trong tủ, đắp lên người .

      Có lẽ khí tối nay quá nhu hòa, nên cách nào đánh thức để trở về phòng mình như bình thường.

      Johanne xoay người, muốn chỉnh nhiệt độ trong phòng ấm lên. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, dừng lại động tác.

      Cũng biết triệu chứng dị ứng của Quý Xuyên có khá lên ..

      Vén chăn lên, thận trọng cầm tay , nhìn cẩn thận lượt từ xuống dưới.

      Cánh tay rắn chắc vẫn còn nổi mẩn, nhưng so với tối hôm qua tốt hơn nhiều lắm, còn sưng đỏ như trước.

      Johanne hít sâu hơi, buông ra, đứng dậy chuẩn bị tắt đèn.

      Bỗng cổ tay mảnh khảnh của Johanne bị nắm lại, phản ứng kịp, hô tiếng rồi ngã nhào lên ngực Quý Xuyên.
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      CHƯƠNG 15 (P1)

      Editor: Rinn lùn


      Hơi thở người đàn ông đậm mùi rượu tựa như thiên la địa võng giăng đầy, quấn chặt lấy hô hấp của Johanne.

      kinh hoảng ngước đầu lên, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt híp lại của .

      Con ngươi nâu đậm phủ tầng sương mù, nhưng ánh mắt ấy lại có lực hút khó tả khiến Johanne vô lực tránh ra.

      quên, giờ phút này, đáng lẽ ra mình nên thoát khỏi vòng tay .

      Nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Johanne, ánh mắt Quý Xuyên dần dần thả lỏng.

      muốn hôn … Ý nghĩ ấy khó có thể đè nén…

      đợi Johanne phản ứng, Quý Xuyên lật người, dùng sức đè xuống ghế sa lon.

      Giây kế tiếp, cuồng dã hôn lên môi .

      Johanne bất ngờ, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.

      Bàn tay bé nắm thành quyền chống lên lồng ngực rắn chắc của muốn giãy dụa.

      Thế nhưng lại khẩn trương tách hàm răng ra, áp chặt vào môi cùng nhau triền miên.

      Đầu lưỡi linh hoạt còn vương mùi rượu làm người ta say mê, vừa dịu dàng vừa điên cuồng tham lam hút lấy mật ngọt của .

      Nhất thời Johanne cảm thấy sức lực bản thân bị rút cạn.

      Khi hôn xong, ngay lập tức cả người mềm nhũn, ý nghĩ muốn dãy dụa và kháng cự sớm bị quăng lên chín tầng mây.

      Bàn tay nắm chặt, dần dần buông lỏng, vô lực bấu víu vào áo sơ mi của ,

      đè nén và thống khổ tối hôm qua, theo nụ hôn của , tan thành mây khói.

      khí ấm áp và hạnh phúc bao phủ quanh Quý Xuyên.

      Cho dù hạnh phúc này chỉ giống như bọt biển, gió vừa thổi bị bể tan tành, nhưng cũng rất thỏa mãn… rất thỏa mãn…

      Hôn đến mức hơi thở hòa quyện vào nhau, miệng đắng lưỡi khô… Áo ngủ xốc xếch lộ ra bờ vai mảnh khảnh.

      Quý Xuyên nhẫn nhịn, ép môi mình được đặt xuống đó, quyến luyến rời khỏi người .

      thể tiếp tục nữa! Nếu , chẳng còn quan tâm điều gì mà toàn tâm muốn !

      muốn hù dọa

      Rời bờ môi mềm của Johanne, nhưng vẫn ôm chặt vào lòng.

      Chỉ có khoảng cách gần như vậy, mới có thể lừa gạt mình, ít ra giờ phút này chiếm được .

      Khuôn mặt nhắn của Johanne ửng hồng, úp lên ngực . thở hổn hển cùng , quấn quít chặt, tản vào khí.

      chẳng dám nghĩ đến, tại sao vừa rồi mình đẩy ra, ngược lại có chút tiền đồ mà lún sâu vào nụ hôn của .

      “Quý Xuyên, đứng dậy …” Thân thể nóng rực áp sát làm được tự nhiên mà đẩy ra.

      bất động, càng dùng sức ôm lấy , buồn buồn mở lời: “Tối hôm qua… hề đụng vào em…”

      Cho nên, em cần lạnh lùng đẩy tôi ra như vậy, chất vấn tôi, thậm chí còn chán ghét tôi.

      , cũng cảm thấy…. đau…

      “Tôi biết!” cũng ngốc. Mặc dù Quý Xuyên trả lời kiểu vậy, nhưng suy nghĩ lại vẫn đúng.

      chẳng hề cảm thấy đau đớn, có chuyện gì xảy ra mới là lạ.

      nghe thấy lên tiêng nữa, nhíu mày lại, có chút vui oán trách: “Nhưng mà, có biết hay ? Lúc trả lời tôi, thái độ rất hung dữ, giống như tôi thiếu nợ đó. Này, Quý Xuyên? Sao đột nhiên chẳng lời nào vậy?”

      nghe đáp lại, Johanne cảm thấy mình oán trách vậy nhạt nhẽo vô vị. nghiêng mặt nhìn , phát chôn đầu mình vào gáy ngủ thiếp từ lúc nào.

      Hô hấp đều đều, phản phất bên tai . Trong màn đêm yên tĩnh càng an bình, làm người ta đành lòng phá vỡ.

      định duy trì tư thế ngủ như vậy cả đêm?

      Johanne bị thân thể cao to của đè có chút thoải mái, thử nhúc nhích, thế nhưng lại nhíu mày, lật người sang bên.

      Cho dù trong lúc ngủ mơ, vẫn buông được, dùng sức khóa lại trong ngực.

      Sức lực Quý Xuyên rất lớn, khi ngủ thiếp , Johanne cũng cách nào tránh ra.

      Ý thức được thực tế, thở dài, nằm nghiêng người trong lòng , ngoan ngoãn cử động nữa.

      Nghe nhịp tim trầm ổn của , rất nhanh, Johanne cũng chìm sâu vào mộng đẹp.

      Từ sau khi Dịch Nam biến mất khỏi thế gian này, lần đầu tiên ngủ ngon như vậy.

      Cảm giác này, rất kỳ diệu. . . . . .

      Nhưng Johanne lại chẳng dám nghĩ nhiều. lo lắng, lời của Lục Lục trở thành .
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      CHƯƠNG 15 (P2)

      Editor: Rinn lùn


      Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.

      Johanne mở mắt ra phát mình nằm giường từ lúc nào, mà bên cạnh còn thấy bóng dáng Quý Xuyên đâu.

      Chỉ có gối đầu ghế salon hơi lõm xuống cùng mùi hương nam tính lưu lại, nhắc nhở rằng đêm qua Quý Xuyên quả ngủ tại phòng mình.

      Johanne vén chăn xuống giường rồi rửa mặt, thay bộ quần jean áo sơ mi trắng mới ra khỏi phòng.

      Mạt Quang ngáp dài từ lầu xuống, nhìn thấy Johanne, kinh ngạc hô: “Hôm nay mặt trời mọc lên từ hướng tây sao? Còn sớm như vậy phu nhân rời giường??”

      Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng mà thôi.

      Johanne để ý đến lời trêu ghẹo của Mạt Quang, tầm mắt quét vòng quanh đại sảnh.

      Sớm vậy, chẳng lẽ chạy bộ rồi?

      tìm ngài Quý?” Mạt Quang nhận ra ánh mắt , cười hì hì hỏi.

      Giống như sợ bị người khác nhìn thấu tâm tư, Johanne chột dạ rút tầm mắt về: “! Tôi tìm ta để làm gì?”

      vậy chứ phu nhân cũng cần tìm đâu. Cả đêm qua ngài Quý về nhà, có lẽ bây giờ ở công ty rồi.” Hiển nhiên Mạt Quang để ý đến lời phủ nhận của Johanne.

      dừng lại chút, quay đầu nhìn Mạt Quang: “ tối hôm qua Quý Xuyên về?”

      Mạt Quang nhún vai: “Cũng phải. Tối qua hình như ngài Quý uống rượu.”

      “Ừm…” Johanne gật đầu, tất nhiên chuyện tối qua cho Mạt Quang, chỉ hỏi: “Sao ấy lại uống rượu?”

      Hơn nữa, tâm trạng Quý Xuyên ràng rất kém.

      Đối với việc Johanne bỗng dưng quan tâm ngài Quý, quả Mạt Quang kinh ngạt dứt.

      nhìn Johanne cách kì quái, chỉ thấy vẫn tự nhiên khoát tay : “ thôi, đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn tôi!”

      Mạt Quang dở khóc dở cười, lúc này mới trả lời: “Đơn nhiên tâm trạng ngài Quý tốt nên uống rượu giải sầu. Hai ngày nay tính tình ngài ấy kém muốn chết, hôm qua còn mắng thư ký tả tơi, đây gọi là giận cá chém thớt. Có thể làm ngài Quý mất khống chế như vậy, đoán chừng cũng chỉ có phu nhân mà thôi!”

      “Tôi?” Johanne nhíu mày, nghiêng đầu nghĩ.

      Chẳng lẽ vì mình ta hèn hạ nên ta mới tức giận? đến nỗi hẹp hòi vậy chứ?

      “Ngài Quý? Ra là ngài ở nhà.” Đột nhiên Mạt Quang nhìn thấy Quý Xuyên xuống từ lầu, có chút ngoài ý muốn vội vàng nghênh đón.

      "Ừ." Quý sông chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi nhìn vào Johanne đứng trong phòng.

      Con ngươi màu nâu sẫm co rút lại.

      Tia nắng sớm xuyên qua cửa thủy tinh, chiếu lên thân hình mảnh khảnh của , càng tôn lên vẻ đẹp tinh khiết, cực kỳ giống thiên sứ .

      Johanne cũng ngẩng đầu nhìn , cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy, dám nhìn thẳng vào mắt , chỉ đành ngượng ngùng xoay người vào bếp, hét lớn: “Dì Ngô, sáng nay chúng ta ăn gì đây?”

      Nhìn bóng lưng , Quý Xuyên câu môi cười nhạt.

      Điều này làm cho Mạt Quang đứng đợi nãy giờ kinh ngạc.

      đúng là kỳ quái! Tối qua ngài Quý còn bừng bừng lửa giận, sáng sớm cư xử như có chuyện gì, tâm trạng nhìn qua cũng tệ lắm.

      ~~~~~~~~~

      Johanne chạy vào phòng bếp, dì Ngô bề bộn nướng bánh mì, nhìn thấy vội ngừng tay: "Khó thấy được hôm nay phu nhân lại dậy sớm thế, muốn ăn gì? Tôi làm.”

      cần đâu, để con tự làm.” Johanne vừa vừa mở tủ lạnh lấy sữa tươi ra.

      Dì Ngô nhìn vội vàng như vậy, cười : “Xem ra tâm trạng hôm nay của phu nhân tệ.”

      “Hả?… Có sao?" Thấy ánh mắt dì Ngô dò xét, lơ đãng nhìn ra ngoài, tìm lý do: “Có thể là bởi vì hôm nay thời tiết rất tốt! Mưa lâu như vậy, khó có được ngày trong lành như hôm nay!”

      Johanne vừa xong, đóng cửa tủ lạnh, xoay người lại, ngay lập tức rơi vào vòng tay ấm áp.

      Sữa tắm làm người Quý Xuyên tỏa ra mùi hương mát lạnh nhàn nhạt, xông vào mũi Johanne, kinh ngạc trừng mắt liền nghe được giọng của dì Ngô: “Ngài Quý, sao ngài cũng vào đây?”

      “Dì cần làm bữa sáng cho tôi và ấy.” trả lời mà lấy hộp sữa tươi trong tay Johanne ra, quay đầu lạnh nhạt sai bảo.

      “Vâng, được thôi!” Dì Ngô vội vàng gật đầu.

      Johanne lùi bước, rời khỏi ngực rồi tựa vào cửa tủ lạnh. ngửa mặt nhìn , quệt mồm lầm bầm: " ăn bữa ăn sáng tôi đói chết, tôi phải học cả buổi trưa mà!”

      cũng chẳng muốn mang bụng đói meo học, thể nào cũng vì mệt lả mà ngất .

      “Lát nữa mới tới giờ, chúng ta ra ngoài ăn trước !” Vẻ mặt Quý Xuyên vẫn lạnh nhạt, có bao nhiêu biểu tình, chẳng qua chỉ nhìn sâu, rồi ngay sau đó cuối người nắm tay Johanne ra khỏi phòng.

      Bàn tay bé có chút lạnh lẽo được bao phủ bởi hơi ấm của .

      Johanne mất tự nhiên co tay lại, nhưng vẫn để nắm, ngoan ngoãn theo sau ra cửa.

      ~~~~~~~~

      Ngồi ở ghế sau, Quý Xuyên nhìn thấy chỉ mang chiếc áo mỏng manh, nhàn nhạt bảo tài xế chỉnh nhiệt độ ấm lên.

      “Chúng ta đâu vậy?” Johanne ngồi bên cạnh nhưng giữa hai người vẫn có khoảng cách .

      Cách nhau quá lâu, nếu giờ đột nhiên lại gần, cảm thấy quen và lúng túng.

      Đêm qua thân mật như vậy là vì có bóng tối che phủ. Còn bây giờ ngay cả tâm tình cũng dấu được, cả hai đều ăn ý nhắc tới chuyện đó.

      “Đầu phố Bắc." Quý Xuyên trả lời , thuận tiện cho tài xế biết.

      “Ồ…” gật đầu trầm trồ nhìn : “Sao biết tôi thích ăn chỗ này?”

      nhìn , hời hợt : “Trong lúc vô tình biết thôi.”

      Thực ra là vì, Quý Xuyên luôn luôn dõi theo cuộc sống của Johanne.

      phải chỉ mỗi việc này…
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 16 (P1)
      Editor: Rinn lùn


      Lái xe khoảng hai mươi phút tới nơi.

      Johanne nhìn ra ngoài cửa sổ, rất dễ thấy tiệm ăn sáng, miệng há hốc thành chữ “o” tròn.

      “Sao mà đông người quá vậy?” Chỉ tính trước tiệm thôi có từng hàng bàn ghế xếp dài, ước chùng phải cả mười mét.

      Lúc trước mình và Dịch Nam đến đây cũng gặp tình cảnh như thế này.

      “Bây giờ ngày nào cũng nhiều người vậy sao?”

      "Ừ." gật đầu rồi đẩy cửa xe ra, với câu: “Chờ tôi ở đây!”

      chưa kịp trả lời, bước chân xuống xe rồi ra xa.

      Johanne sững sờ nhìn thân hình to lớn của đứng chen chúc trong đám đông.

      Quý Xuyên lạnh lùng thong dong và đám người xung quanh hoàn toàn hợp nhau.

      Chỉ lúc, đằng sau có vô số người đứng chen lấn kéo thành hàng dài…

      Dòng người tựa như thủy triều, chỉ có bóng dáng cao ngất của tỏa ra khí chất lạnh nhạt tự nhiên, hấp dẫn ánh mắt làm ai cũng ngoái lại nhìn.

      Trước kia từng chiếc bánh trà ăn, đều được mua như vậy?

      Quý Xuyên vốn cũng phải là người có kiên nhẫn, Hơn nữa, luôn thích những nơi đông người.

      Đột nhiên Johanne cảm thấy ngực mình có gì đó chua xót tràn vào rồi nhanh chóng lan ra cơ thể mình.

      đẩy cửa xe ra, cơ hồ là xông xuống xe, nhanh chóng chạy đến bên .

      “Quý Xuyên!!” Đoàn người quá đông, Johanne đứng phía sau gọi to tên .

      Quý Xuyên xoay người, nhìn thấy Johanne, nhăn mày lại: “Sao lại xuống xe?”

      “Tôi xếp hàng cùng .” cười rạng rỡ, chủ động chen vào dòng người, đứng bên cạnh .

      Khuôn mặt nhắn hồn nhiên tươi cười của , làm ngây ngẩn cả người.

      lúc sau, vẫn chưa phản ứng kịp…

      Dù sao, hơn năm nay, chưa từng cười với như vậy…

      Thân hình nhắn của Johanne chỉ cao đến vai .

      Mái tóc thơm mùi nhàn nhạt xông vào hơi thở Quý Xuyên. Lần đầu tiên cảm thấy, xếp hàng cũng phải là chuyện khô khan nhàm chán.

      Số lượng khách tới ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có vài người chen lấn vào.

      Mi tâm Quý Xuyên nhíu lại, thấy những người phía trước bởi vì tranh chấp mà xô đẩy lẫn nhau, cảnh giác che Johanne sau lưng mình.

      tiếng, mất thăng bằng ngã xuống.

      Theo bản năng, Quý Xuyên nâng tay đỡ , nhưng đoàn người quá đông làm cách nào đỡ được, ngược lại Johanne ngày càng cách xa hơn.

      Phía trước ngày càng hỗn loạn…

      Thỉnh thoảng truyền đến giọng người đàn ông thô lỗ tức giận mắng to làm vài người phụ nữ hoảng sợ hét chói tai, tựa hồ là vì chen ngang muốn mua trước.

      Johanne rất ít khi thấy tình cảnh như vậy, có chút sợ hãi. Nhưng có Quý Xuyên gần trong gang tấc lại làm cho cảm thấy an tâm đến lạ thường.

      vô thức lùi về sau vài bước, thân hình mảnh khảnh tựa vào lồng ngực .

      Quý Xuyên cuối đầu nhìn chăm chăm, ánh mắt sâu tựa như biển, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

      Johanne ngẩng đầu, nhìn thấy cằm dưới của , đường cong sắc cạnh giống như được điêu khắc vậy.

      Người đàn ông này, là chồng của

      Điều này làm Johanne nhớ lại, cũng cảm thấy có chút như cũ.

      Thậm chí…. rất ít khi cẩn thận nhìn như bây giờ.

      ngây ngô suy nghĩ, bỗng nghe giọng trầm trầm của Quý Xuyên: “Em lên xe trước .”

      Johanne hồi thần, ghé đầu nhìn đoàn người phía trước, lắc đầu trả lời: “Gần đến lượt chúng ta rồi!”

      “Chỗ này an toàn.” kiên trì.

      nhúc nhích mà vẫn đứng cạnh như cũ. Hiển nhiên, cũng kiên trì kém.

      Gió thu cuối mùa thổi qua, Johanne chỉ mặc chiếc sơ mi mỏng, lạnh tới mức co cứng người lại.

      Quý Xuyên nhìn bướng bỉnh như vậy, trong mắt lên vẻ bất đắc dĩ.

      Từ khi , vẫn luôn cưỡng lại được , cũng chẳng bao giờ phản bác được.

      Quý Xuyên cởi áo khoát ra, trầm ổn bao bọc ôm vào lồng ngực mình.

      Nhiệt độ ấm áp mang theo hơi thở đặc trưng của khiến Johanne ngẩn ra.

      Khuôn mặt nhắn kìm hãm được ửng hồng lên, xoay người, bối rỗi muốn đẩy ra: “Quý Xuyên, đừng như vậy…”

      Thân mật ở nơi công cộng thế này, nằm trong phạm vi chịu đựng được của .

      So sánh với lúng túng của , lại rất bình thản ung dung, vẻ mặt vẫn chẳng có quá nhiều cảm xúc như cũ. buông ra, chỉ : “Nếu tôi thả em ra, em phải ngoan ngoãn ở trong xe.”

      Mặc chiếc áo mỏng manh như vậy, còn đứng ngoài gió lạnh, chắc chắn bị cảm lạnh…

      Quý Xuyên cho hai lựa chọn, rất tự nhiên chọn vế trước.

      Johanne ngoan ngoãn cử động nữa, an tĩnh tựa vào ngực . Cánh tay rất rắn chắc, cho dù cách hai lớp áo, nhưng vẫn cảm nhận được sức lực mạnh mẽ ấy, có thể vì ngăn cản mọi mưa gió bão táp.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :