1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mê hôn kế: Vợ trước theo anh đi! - Nhân Tử Sam (17.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 8
      Editor: Rinn lùn


      người đàn ông tuấn nhàng khoan khoái bước xuống chiếc xe Motorcycles đẳng cấp. Mắt phượng hẹp dài đẹp như hoa đào, đôi môi mê người nhuộm đầy ý cười.

      Có chút quen mắt…

      Tựa hồ gặp qua ở đâu…

      Nhưng Johanne lại nhớ ra nổi.

      Cái này cũng chằng lạ gì, trí nhớ của với những khuôn mặt xa lạ luôn rất thấp, cho dù dáng dấp đối phương đẹp cỡ nào.

      Mấy người dây dưa với cũng ngẩn người.

      Vào lúc này, đột nhiên lực mạnh giữ cánh tay lại. Giây kế tiếp, ngã vào khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông.

      kinh ngạc ngước lên liền bắt gặp cặp mắt sáng chói đào hoa nghịch ngợm nháy mắt với mình.

      " bé xử nữ, lui về phía sau!" đợi có phản ứng, giang hai cánh tay, che chở ở phía sau.

      Johanne chưa kịp so đo kiểu xưng hô của ta thuận theo lui về sau mấy bước.

      “Rất..”

      Kẻ cầm đầu mới mở miệng, người đàn ông quả quyết cắt đứt: “Rất cái gì rất? Bộ tôi trông giống bà lớn lắm à?”

      Ngay sau đó, dùng khí thế sét đánh tung ra quyền.

      "A ——" Người nọ kịp tránh làm khuôn mặt bị thương nặng, cả người choáng váng lúc lại lung la lung lay đứng thẳng dậy, còn chưa sợ mà vung tay hét lên: “Xông lên, đừng đánh chết ta là được”

      Còn lại bốn người nặng nề bước đến.

      Johanne căng thẳng đến mức nên lời.

      Chẳng lẽ là gián điệp? "Này, cẩn thận chút .”

      “Vâng.” Johanne đáp ứng tiếng, nhìn thành thạo đá liên hoàn công kích đối phương, dáng người đẹp trai.

      “Aaaa”

      Tiếng kêu rên thê thảm vang lên, hiển nhiên phải từ chỗ ta.

      Từng người bị đánh bay ra ngoài, dễ dàng thoát khỏi vòng vây. ngẩng người nhìn bọn họ chuẩn bị xông lại chỗ mình.

      " , ngu ngốc!" đợi phản ứng, bàn tay dắt nàng chạy như điên.

      ta lưu loát lên xe, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: “Này, lên !”

      Lúc này mới sực tỉnh lại, thấy mấy người kia bò dậy sắp đuổi theo tới đây, vội vã xoay người nhảy lên xe.

      "Ầm" tiếng, chiếc xe lập tức vọt thẳng đường.

      Bóng dáng thở hổn hển đằng sau bị bỏ xa.

      Nguy hiểm ...

      May mà có ta đột nhiên xuất .

      vững vàng dừng xe ở cửa công viên.

      Hai cánh tay tựa sau đầu, miễn cưỡng nằm sân cỏ, liếc nhìn cười :

      bé xử nữ, tới đây ngồi nào!”

      đừng có mở miệng là xử nữ, xử nữ nữa!” Vừa thoát khỏi cảnh nguy hiểm, lại nghe được mấy từ này, Johanne quả muốn điên lên: “Hình như chúng ta đâu quen nhau?”

      Thế nhưng bộ dạng ta trông vô cùng quen thuộc.

      xác định biết tôi?” ngồi thẳng người nhìn .

      Trong mắt , tất cả chỉ là ánh nhìn xa lạ.

      đúng là làm cho người ta thương tâm á! Sớm biết vô tình vô nghĩa như vậy, tôi để cho bọn xấu xa kia bắt .” cố ý làm bộ dáng bị tổn thương sâu sắc, đáy mắt lại giấu được nét cười: “ bé xử nữ, chồng đánh tôi quyền, nên coi là tai nạn lao động chứ? Chúng ta phải nên tính toán chuyện này sao?”

      “Là ?!” Nhắc tới việc này, nhất thời Johanne bừng tỉnh hiểu ra.

      Gương mặt này…

      Nụ cười xấu xa này…

      Còn cả khối tím bầm khuôn mặt tuấn…

      Khó trách cảm thấy có chút quen thuộc.

      “Vết thương của sao rồi? có chuyện gì xảy ra chứ?” ngồi xổm người xuống, nhìn mặt tím bầm lo lắng hỏi.

      quan tâm tôi đấy à?” Đột nhiên, mặt phóng đại trước , chóp mũi thiếu chút nữa là đụng vào nhau.

      "A ——" kêu khẽ tiếng, bị dọa sợ đến mức phải lùi ra phía sau, ngã nhào thảm cỏ, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào : “…. làm gì mà đột ngột sáp lại gần tôi vậy?”

      Bộ dạng hoảng hốt của quá đáng , khó trách Quý Xuyên muốn buông tay.

      bé xử nữ, chuyện ly hôn vẫn chưa thành công à?”

      “Sao biết?” Nhắc tới việc này, Johanne lại xìu xuống.

      co dãn tay: “Tôi nghĩ, Quý Xuyên mà dễ dàng thay đổi ý định ban đầu, chắc chắn phải là Quý Xuyên.”

      biết ta?” nghiêng đầu, nheo mắt lại đề phòng nhìn : “Chẳng lẽ là gián điệp Quý Xuyên phái tới?”

      Mặt đầy vẻ nghiêm túc làm rất buồn cười.

      cánh tay vỗ lên trán : “Cái người này trong đầu nghĩ gì thế biết? Quý Xuyên - Tổng giám đốc tập đoàn Quý thị, đứng đầu cả thế lực, có ai mà biết chứ?”

      Johanne ngẩn người.

      Quý Xuyên đứng đầu thế lực là sai.

      Nhưng… chuyện này là bí mật mà?

      làm nghề gì vậy?” Đột nhiên nghĩ tới ngày đó mình vô tình bắt gặp ta trong quán rượu, vốn tưởng ta là người của khách sạn nên do dự dắt ta .

      “Vừa rồi đám người kia tới tìm sao?”

      “Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?” bật cười giống như đoán được suy nghĩ của :

      bé xử nữ, nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình sao?”

      phải là nghi ngờ, chẳng qua lúc nãy bọn họ đừng đánh chết nên tôi tò mò thôi.” giải thích, chặp sau khuôn mặt nhắn lại vẻ nghiêm nghị: “ mà kêu tôi xử nữ nữa, chết đó!”

      chẳng quản cái khỉ gió gì, ta là ân nhân cứu mạng sao chứ?

      buồn cười nhìn muốn phát điên, trấn định : “Tôi biết bọn họ. cũng nghe đấy, bọn họ chuyện mơ hồ , chắc là người nước ngoài rồi. Đúng rồi, tôi gọi là nhóc xử nữ, vậy gọi thế nào?”

      ta cố ý dấu diếm gì đó…

      phải Johanne biết, nhưng cũng chẳng muốn truy hỏi. Dù sao, những thứ này đều liên quan.

      “Gọi Johanne thôi!”

      "Johanne?" lẩm bẩm, nghịch ngợm nháy mắt: “Tôi gọi Tiểu Kiều nhé!”

      “Sao cũng được!” Chỉ cần phải là “ bé xử nữ”, tên nào cũng tốt cả: “ sao, tên là gì?”

      “Tôi?” ta nghiêng đầu suy nghĩ lát rồi trả lời: “Tiểu Kiều nếu ngại, có thể gọi tôi là Chu Du.”

      … Chu Du cái đầu !” Johanne giận đến dậm chân, căm tức đánh vào lồng ngực .

      Tên khốn này, lúc nào cũng quanh co lòng vòng sàm sỡ .

      "Ha ha…." cười to, bắt được quả đấm của : “ làm khó nữa, tôi tên là Nam Cung.”

      “Ai thèm biết tên chứ?” rút tay ra, quay lưng để ý đến .

      Chuyện gì rơi vào đầu ta cũng trở nên đứng đắn.

      "Tức giận rồi?" lấy cùi chỏ thọt lưng mảnh khảnh của : “Đừng giận nữa, cùng lắm là bữa sau tôi chọc là được rồi.”

      “Cái gì mà trêu chọc, tôi phải là cún con.” Mặc dù tức giận nhưng vẫn rất nể tình xoay người lại.

      Ai bảo người này mới vừa cứu mạng?!

      vui vẻ cười to, chuẩn bị muốn tiếp đột nhiên hồi nhạc chuông êm dịu vang lên.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 9 (P1)
      Editor: Rinn lùn


      “Em có điện thoại kìa.” ra dấu tay.

      lấy điện thoại từ trong túi ra, nghiêng người nghe máy.

      “Ba…. Dạ được ạ, đơn nhiên con có thời gian…Dạ, con với Quý Xuyên… Vâng lát nữa tụi con đến…”

      Mới nghe được hai phút, cúp điện thoại.

      "Tôi phải rồi." Cất điện thoại vào trong túi, chào tạm biệt .

      sửng sốt chút mới đứng lên, xác định lắm nhìn hỏi: “Chúng ta có thể gặp nhau nữa chứ?”

      Ngực nổi lên cảm giác mất mát nhàn nhạt làm thấy xa lạ…

      "Dĩ nhiên." hào phóng cười, khuôn mặt nhắn lại nghiêm túc cảnh cáo : “Nếu còn chọc tức tôi nữa đừng tới tìm tôi.”

      , có thể gặp lại lần nữa…

      Tâm trạng suy sụp ngay lập tức được nâng lên, cầm chìa khóa xe lắc lắc: “Rồi, tôi trêu nữa. thôi, tôi đưa về.”

      cũng chẳng từ chối, lần nữa ngồi sau .

      chiếc áo khoác được ném lên vai chút dịu dàng. kinh ngạc nhìn , chỉ thấy quay đầu lại mang mũ bảo hiểm.

      “Mang vào ! Bây giờ thời tiết tốt lắm, loại xe này lại sánh bằng xe hơi nhà .” Lời đùa của miễn cưỡng chui vào tai .

      nghĩ người bất cần đời như vậy cũng có thể ấm áp đến thế.

      Trong lòng có chút cảm động, ngoan ngoãn khoát áo vào, hai tay níu chặt lấy áo sơ mi , lẩm bẩm câu: “Tôi nghĩ cũng biết quan tâm người khác đấy.”

      “Chuyện nghĩ tới còn rất nhiều.” cười ha ha, chiếc xe băng nhanh con đường phồn hoa nhộn nhịp.

      Gió mát thổi qua tai, tóc đen như mực của cọ vào chóp mũi , mang theo mùi cỏ xanh nhàn nhạt.

      “Nam Cung, dừng lại !” được nửa đường, Johanne đột nhiên lên tiếng.
      Nam Cung thắng xe lại, còn chưa kịp hỏi gì thấy nhảy xuống xe.

      "Cẩn thận chút!"

      chưa từng thấy nào chút để ý hình tượng của mình như .

      quan tâm đến , chạy thẳng vào tiệm thuốc ven đường.

      Rất nhanh, lại chạy ra ngoài, cầm trong tay bịch thuốc.

      bị bệnh?”

      lắc đầu, ném thuốc cho : “Của đó!”

      Chỉ chỉ vào vết thương mặt , cố ý làm bộ dạng ghét bỏ: “ Nhớ về xử lý máu bầm . Xấu hổ chết rồi!”

      Nụ cười sáng chói của Nam Cung ngày càng mở rộng theo lời của .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Hôm nay, Johanne có thêm người bạn…

      Cho dù thân phận của đối phương là câu đố.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Johanne về đến nhà, thay áo lông trắng đơn giản cùng quần jean rồi ra ngoài, đúng lúc Quý Xuyên vừa trở lại.

      Nhìn như vậy, lông mày nhăn lại: “Có cần mang thêm áo lạnh nữa ?”

      cần đâu!” thích mang quá nhiều quần áo.

      cũng chẳng cưỡng cầu, chỉ : “ thôi.”

      ra cửa trước, Johanne theo sau .

      Lưng rất rộng và dày, màu gỉ sét của áo lạnh càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của .

      Đàn ông như vậy, đủ để che chắn gió mưa bão táp cho bất cứ người phụ nữ nào, chỉ tiếc…

      Johhane , từ đầu đến cuối cũng có phúc để hưởng thụ.

      Vì muốn diễn trò trước mặt ba, tối mỗi tuần bọn họ phải về nhà ăn cơm cùng ba lần.

      Buồng xe phía sau, vẫn chỉ có Johanne và Quý Xuyên như cũ.

      Ngồi cạnh , Johanne khỏi cảm thấy rất đè nén. Cả người giống như bức tường khổng lồ làm thở nổi.

      Mà bây giờ… cảm giác này lại mạnh hơn chút…

      Bởi vì tựa hồ vui…

      Gương mặt sắt cạnh lên vẻ căng thẳng. Đầu hơi lệch, tầm mắt nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ.

      Là mình chọc giận rồi? Chẳng lẽ vẫn còn so đo chuyện vượt tường? Hay là để ý lời của với Lam Kỳ?

      bĩu môi, lười phải phí tâm đoán. Huống chi, người nên tức giận so đo phải là mới đúng!

      Chỗ ngồi phía sau bao phủ bởi khí lạnh lẽo, lan tràn lên cả đầu xe.

      Ngồi ở vị trí tay lái phụ, Mạt Quang quét mắt lên kính chiếu hậu nhìn phía sau, biết ngài Quý so đo chuyện gì.

      Mới vừa về nhà, lại gặp người đàn ông xa lạ trước cửa, ai khác mà chính là kẻ ở khách sạn Trương Thành với phu nhân ngày đó.

      Lúc ấy, ánh mắt ngài Quý rất phức tạp, rất phức tạp…

      Lạnh như băng, ảm đạm, tàn khốc…

      Mặt dù ngài ấy ra lệnh đuổi theo, nhưng cảm xúc tồi tệ trong nháy mắt lừa được bất kì ai.

      , tại sao lại dày vò đến vậy?

      Mạt Quang lắc đầu cái, nhàn nhạt rút tầm mắt về.




      CHƯƠNG 9 (P2)

      Editor: Rinn lùn


      Xe dừng lại ở bãi đậu rộng rãi.

      căn biệt thự lớn xuất trước tầm mắt bọn họ.

      Quý Xuyên cuối đầu chào cha của Johanne – Kiều Minh ra từ căn phòng cũ kỹ lấy đồ như mọi khi.

      còn đặc biệt thuê nhiều người giúp việc để chăm sóc cuộc sống thường ngày của ông cụ.

      Quý Xuyên đẩy cửa xuống xe đầu tiên, Johanne cũng vội vàng theo sau.

      “Quý Xuyên” Thấy chuẩn bị bước vào cửa, Johanne vội vàng gọi .

      dừng lại nhưng quay đầu, giây kế tiếp…

      Khuỷu tay đột nhiên nóng lên.

      Cánh tay nhắn mềm mại nhàng khoác lên tay .

      Mỗi tuần lần đùa giỡn như vậy, biết chỉ diễn trò…

      Nhưng ngực lại như có dòng nước ấm chảy qua.

      “Cho dù tức giận nhưng tôi hi vọng có thể nhẫn nhịn xuống. Ba lớn tuổi, tôi muốn ông ấy phải lo lắng.”

      luôn cố gắng dựng lên màn “hôn nhân hạnh phúc” giả tạo này.

      Còn luôn phối hợp vô điều kiện.

      Bởi vì, điều này chỉ lừa được cha mà thỉnh thoảng cũng có thể an ủi tâm hồn sớm lạnh thấu của .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~

      Trong phòng khách lại truyền ra tiếng cười sang sảng của Kiều Minh: “Cái thằng này lại nhường ba rồi!”

      “Là kỳ nghệ của ba ngày càng tinh thôi.” khiêm tốn cười nhạt.

      “Haha, chuyện với con vui.” Lời của hiển nhiên làm ông cụ rất vừa lòng, càng thêm hăng hái: “Đến đây, chúng ta chơi thêm ván. Khó có được người cùng ba chơi cờ như vậy”

      Johanne ở trong phòng bếp với dì Tinh – người chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông cụ, nghe thấy tiếng cười, bĩu môi: “Chẳng hiểu sao ba lại vui vẻ như vậy?! Ban đầu con muốn gả cho Quý Xuyên người cũng phản đối, thế mà tại ba thích ta rồi.”

      Nhắc tới việc này, Johanne lại nhớ tới bạn thân của mình – Lục Lục, càng tức giận bất bình.

      ta quả nhiên là lão hồ ly, trong lúc vô tình mua chuộc toàn bộ những người quan trọng nhất quanh ! Như vậy, mình đấu với ta thêm nhiều khó khăn.

      Ngày nào đó và Quý Xuyên ly hôn , nghi ngờ chút nào ba lột da .

      "Đó là vì tiểu thư có mắt, tìm được người chồng tốt. Ừ, các loại trà từ xuống dưới đều là do gia tự mình mang tới, cũng chỉ vì câu thích uống trà của lão gia.”

      Nhìn từng loại trà ngăn nắp trong tủ, Johanne liền ngớ ngẩn.

      Ngực, có chút cảm giác kỳ dị dâng lên… Khó tả thành lời…

      biết nên con rể quá hợp tính hay con quá vô tâm, ngay cả ba mình thích uống trà lúc nào cũng biết, thế mà lại biết rất ràng.

      “Đừng nhìn gia luôn lạnh lùng như vậy, nhưng khi dụng tâm …”

      “Dì Tinh, tới giờ ăn cơm rồi. Để cháu gọi hai người họ.” Trong lòng rối loạn, Johanne muốn nghe, dì Tinh chưa xong vội xoay người chạy trối chết .

      Lão hồ ly Quý Xuyên! Chắc ta chỉ muốn mình vào khuôn khổ thôi, chứ làm gì lòng quan tâm đến người nhà mình như vậy? Việc đến mấy cũng có thể làm chu đáo?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      “Nếm thử canh hải sản . Đây chính là món mà lão gia tốn cả buổi chiều tự mình làm cho tiểu thư và gia đấy!” Khi mọi người ngồi hết vào bàn, dì Tinh vừa dọn món ăn ra vừa .

      Quý Xuyên đứng dậy, trầm ổn bưng canh từ tay dì Tinh rồi đặt lên bàn.

      “Bát canh này, các con phải ăn hết đó!” Kiều Minh tự tay múc hai chén cho con rể và con của mình.

      Nhìn chén canh nóng hổi, sắc mặt Quý Xuyên được tự nhiên lắm, nhưng giây kế tiếp lại khôi phục bình thường.

      “Ba, đây là canh hải sản gì?” Johanne nhìn chăm chú vẫn nhận ra được.

      “Tóm lại là canh tốt, các con chỉ cần ăn là được.” Kiều Minh ân cần , như sợ bọn họ nể mặt, ông tiếp: “ chút canh còn sót lại cũng được, ba hao tổn ít lực để làm canh này.”

      “Dạ, cảm ơn ba.” Quý Xuyên cầm muỗng uống đầu tiên.

      Johanne cũng chẳng nghĩ nhiều, từng ngụm uống vào.

      Nhưng bởi vì câu tiếp theo của ba, sặc đến mức cả khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên.
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      CHƯƠNG 10 (P1)

      Editor: Rinn lùn



      “Tối nay vợ chồng son các con hãy ngủ lại đây , ba chuẩn bị sẵn phòng cho các con rồi.”

      “Ba…”

      Johanne bất ngờ chỉ có thế làm nũng gọi ba.

      Khăn giấy sạch được đưa đến trước mặt , Quý Xuyên trầm mặt : “Lau miệng , uống canh chậm thôi.”

      So sánh với , có vẻ tỉnh táo rất nhiều.

      Johanne nhận lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa ngừng lén nháy mắt với .

      Quý Xuyên thể làm gì khác ngoài mở lời: “Ba, ngày mai Johanne còn phải học, nơi này cách trường hơi xa.”

      sao. Chẳng phải có xe à? Ngày mai con đưa ấy học là được rồi.” Lý do thứ nhất bị bác bỏ.

      “Ba, Quý Xuyên còn bận rộn nhiều việc, tối nay chắc ấy phải tăng ca nữa ạ.”
      Theo bản năng, Johanne bịa ra lý do khác, trông mong nhìn ba mình, lại cảm thấy ánh mắt của Quý Xuyên hướng về .

      Dầy cộm nặng nề, phức tạp, khó phân biệt. . . . . .

      khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

      dối như vậy, có phải hơi quá đáng ? Khiến Quý Xuyên cũng chẳng chịu nổi…

      “Công việc có nhiều chăng nữa cũng quan trọng bằng chiều nay, coi như bây giờ dành thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn.” Hiển nhiên Kiều Minh coi lời con mình là quan trọng, ông chọc chọc trán : “Con cũng làm vợ rồi, sao lại biết chăm sóc chồng mình chứ? Kiểu này mà ở nhà làm sao?”

      Johanne đau vì bị ba chọc trán, gương mặt vẻ ủy khuất và buồn bực.

      Trong cuộc hôn nhân này, Quý Xuyên là người mạnh mẽ ép buộc, lúc đầu ba ràng còn phản đối, nhưng vì sao bây giờ lại che chở ta?

      “Johanne, hôm nay cứ làm theo lời ba .” Quý Xuyên nhàn nhạt mở miệng.
      Ngón tay thon dài của nhàng vuốt trán , vẻ mặt tự nhiên giống như động tác này làm vô số lần.

      Thân thể Johanne cứng đờ.

      trán lưu lại nhiệt độ ấm áp của , giống như mang theo luồng điện kỳ dị từ từ tràn vào ngực .

      Loại cảm giác này quá kỳ quái, kỳ quái đến mức khiến muốn trốn tránh.

      mất tự nhiên quay mặt, tránh ra ngón tay . Đột nhiên lấy lại tinh thần, trừng to mắt với Quý Xuyên: “ vừa gì cơ?”

      Bờ môi mỏng lãnh ngạo nhàn nhạt cong lên, trấn định lặp lại: “Tối nay ở lại .”

      hận đến cắn răng.

      Chẳng lẽ ta biết ba có chủ ý gì à?

      ta biết rằng nếu ở lại, tối nay bọn họ phải ở chung phòng sao?

      "Tốt lắm, chuyện này cứ quyết định như vậy." Kiều Minh chốt lại câu, hoàn toàn nắm quyền định đoạt.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Trong căn phòng rộng rãi…

      Johanne bĩu môi mình núp ở ghế sa lon hờn dỗi.

      Hừ! mới thèm vào phòng này.

      Để cùng Quý Xuyên ở chung với nhau suốt đêm, quả có thể ép điên rồi!

      Ai biết ta có lại giống như bữa trước, đột nhiên nổi cơn lên với ?

      Nghĩ đến đó, nhịn được rùng mình, càng muốn ở trong căn phòng này.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      So sánh với đề phòng của , Quý Xuyên ngược lại luôn thủy chung lạnh nhạt

      bóng dáng nhàng khoan khoái từ trong phòng tắm ra. Quét mắt khắp căn phòng trống rỗng, ngơ ngẩn vì chẳng thấy đâu.

      Môi mỏng lại cong lên, tự cười giễu bản thân.

      Vợ rất bài xích, rất chán ghét .

      Loại cảm giác này tốt chút nào…

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      kéo cửa chuẩn bị ra khỏi phòng, điện thoại đặt đầu giường lại đột ngột vang lên.

      Trong đêm khuya tĩnh lặng như vậy, quả tiếng chuông có vẻ cực kỳ chói tai.

      màn hình điện thoại di động ngừng lóe lên số xa lạ, khiến mắt Quý Xuyên càng thêm lạnh lẽo.

      “Tôi đây” Cuối cùng vẫn nhận, giọng ôn hòa.

      "Quý Xuyên, là tôi!" Bên kia truyền đến giọng nam, hô hấp dồn dập mà thô trọng có vẻ rất khẩn trương.

      Quý Xuyên chỉ mím môi mỏng trầm mặc, chờ đối phương tiếp tục.

      ấy có khỏe ?” Chần chờ lát, đầu bên kia hỏi ra lời.

      Thân hình to lớn của Quý Xuyên cứng đờ, nhàng “Ừ” tiếng, coi như trả lời.

      "Vậy tốt, tôi tin tưởng thế giới này, ngoại trừ tôi ra chỉ có mới chăm sóc tốt An An được, giao ấy cho , tôi vẫn rất yên tâm.” Giọng đối phương thêm mấy phần vui mừng.

      Quý Xuyên lại chỉ cảm thấy ngực buồn bực thở thông, nhàn nhạt lãng sang chuyện khác: “Còn việc gì nữa ?”

      “Tôi muốn gặp mặt ấy.” Giọng đầu bên kia ảm đạm .

      thể nào! Tôi để cho ấy gặp nguy hiểm!” quả quyết từ chối, giọng mang theo nhiều phần bén nhọn.

      Trong điện thoại, an tĩnh mười giây…

      “Tôi cũng vậy, tôi mong mang đến phiền phức cho ấy.” Bên kia lên tiếng phá vỡ khí trầm mặc: “ có hình ấy ? Cho tôi nhìn vậy
      thôi cũng được…”

      Giọng phức tạp lộ vẻ bất đắc dĩ, thỏa hiệp và xám xịt…

      “Ba phút sau, tôi gửi cho .” từ chối nữa, mà … căn bản cũng chẳng có tư cách từ chối.

      Johanne, chỉ là đối phương tạm thời giao tay mình mà thôi. ngày nào đó, món bảo bối này về đúng vị trí của nó.
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 11
      Editor: Rinn lùn

      lúc sau, Johanne mới phục hồi tinh thần, ngực vẫn còn cảm giác nặng nề làm nhịn được tức giận quát: “ muốn làm cho ba tôi thất vọng? ta cho rằng mình là ai? Có cần thiết phải dùng toàn bộ tâm tư chăm sóc người khác vậy ?”

      Thậm chí ngay cả thân thể cũng để ý! ta coi mình là thần sao?

      Quý Xuyên, chính là tên ngốc!

      hiểu sao chóp mũi mình có chút ê ẩm, buồn bực ra ngoài.

      Mạt Quang vội vàng đuổi theo: “Phu nhân, trễ vậy rồi còn đâu? Có việc gì gấp sao?”

      “Tôi đến tiệm thuốc.” rầu rĩ trả lời, cuối đầu mang giày vào.

      “Tiệm thuốc? À…” Dừng hai giây, Mạt Quang mới bừng tỉnh, lập tức cười tươi : “Được, để tôi cùng .”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~

      Chiếc xe chạy băng băng trong đêm tối.

      ghế sau, Johanne ngập ngừng nhìn Mạt Quang.

      Cuối cùng mở miệng: “ ta… dị ứng nghiêm trọng lắm sao?”

      thế nào cũng được tự nhiên lắm. Dù sao, rất hiếm khi chủ động quan tâm .

      Thế nhưng Mạt Quang chỉ cười ranh mãnh: “Phu nhân đừng quá lo lắng. Nhiều năm như vậy, ngài Quý trải qua biết bao nhiêu khổ cực. chút hải sản dị ứng, đối với ngài ấy chẳng là gì cả.”

      Lo lắng?

      “Ai lo cho ta chứ?” Giống như nghe được chuyện cười, Johanne hừ lạnh: “Tôi chỉ muốn cho ba biết vì sợ ông để trong lòng thôi.”

      Dứt lời, cũng chẳng dám nhìn Mạt Quang, tựa hồ như sợ bị phát cảm xúc của mình.

      Mạt Quang chỉ cuối đầu cười.

      Ngài Quý thâm tình, lại gặp phải phu nhân mạnh miệng. Trận chiến tình này, có lẽ cuối cùng cả hai đều rơi vào tay giặc mà thôi…

      ~~~~~~~~~~~~~~~

      Mua xong thuốc, về đến nhà, Johanne còn đứng ở cửa mè nheo. Tầm mắt thỉnh thoảng liếc qua phòng ngủ của và Quý Xuyên tối nay, mi tâm nhíu chặt lại ra mâu thuẫn cùng giãy dụa.

      “Phu nhân, mau về phòng nghỉ ngơi . Sáng mai còn phải học nữa. Tôi ngủ trước đây!” Mạt Quang tạm biệt .

      “Này, khoan hãy .” ném bịch thuốc vào tay Mạt Quang, chép miệng: “ đưa cho ta .”

      “Tôi?” Mạt Quang hoài nghi nhìn đống thuốc tay mình.

      “Đừng là tôi mua.” đẩy : “ Nhanh mang cho ta .”

      Mạt Quang bất động, lát sau quay đầu nhìn : “Nhưng ràng là phu nhân mua mà?”

      “À, cứ , nhớ mua.” có chút phiền não dậm chân.

      Sao người này đần thế nhỉ?!

      Mạt Quang nhìn thấu tâm tư , vì vậy đặt thuốc lên bàn, chau mày cười : “Phu nhân nên tự đưa cho ngài Quý , bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi rồi.”

      để ý Johanne tức giận giơ chân phía sau, Mạt Quang mở cửa phòng mình. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn Johanne.

      “Tôi đưa thuốc, chỉ có thể trị bệnh ngoài thân. Còn nếu là phu nhân, cả tâm và thân thể của ngài ấy đều khỏe mạnh.”

      ~~~~~~~~~~~~

      Mạt Quang nghỉ.

      Căn phòng to như vậy, chốc lát chỉ còn lại mình Johanne.

      Nhìn thuốc tay, tim đập mạnh, chép miệng : “ giúp tôi tự đưa vậy.”

      nhắm mắt đẩy cửa ra.

      Trong phòng, ánh đèn nhu hòa chiếu xuống, thân Quý Xuyên mang áo choàng tắm nhàng ngồi ghế sa lon cuối đầu nhìn thứ gì.

      Vài sợi tóc đen lòa xòa càng tôn lên gương mặt lạnh lùng sắc cạnh của .

      Áo choàng tắm khẽ mở rộng có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc, tỏa ra hương vị đàn ông thành thục hấp dẫn và cường tráng.

      Chỉ liếc mắt cái, Johanne cảm thấy tim đập loạn nhịp, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, vội vàng dời ánh mắt ra khỏi người .

      là muốn điên mà!

      Khi nào biến thành hoa si rồi?

      Nếu Lục Lục thấy bộ dạng như vậy, cười nhạo mới là chuyện lạ!

      ảo não gõ đầu, thu lại suy nghĩ lung tung của mình.

      Quý Xuyên vừa ngước đầu lên thấy phiền não nghĩ ngợi, mi tâm lạnh lùng khỏi nhíu lại: “Sao vậy?”

      Đột nhiên giọng trầm ổn cất lên, trong màn đêm yên tĩnh càng tăng thêm sức hút.

      kinh ngạc ngẩng lên, vừa vặn đối mặt với đôi mắt thâm thúy của .

      “Có phải quá nhạy cảm hay vậy?” đến gần, híp mắt lại quan sát .

      ngẩn người, cơ hồ là theo bản năng dấu bàn tay nổi mẫn chằng chịt dưới quyển sách, rồi sau đó nhàn nhạt phủ nhận: “ có.”

      Tay sưng đỏ cả lên, nhìn rất khó coi.

      muốn hù sợ .

      “Còn có!” bỏ qua động tác của , đột nhiên tiến lên, lấy tay ra ngoài.

      Quả nhiên…

      Mu bàn tay đỏ tấy lên làm nhìn cũng phải hít sâu hơi.

      Người đàn ông này điên rồi sao? Ăn hải sản dị ứng thành như vậy rồi, vậy mà vẫn có thể điềm nhiên như có việc gì.

      Ngực khỏi nổi lên cảm giác áy náy.

      Trong cuộc hôn nhân này, mặc dù luôn bài xích nhưng mà cũng chẳng phải là hoàn toàn vô tâm.

      Nếu phải bởi vì quá quan tâm và người nhà của , cũng như vậy.

      “Để tôi rót cho ly nước, uống thuốc rồi, cảm thấy khá hơn chút.” Giọng được tự nhiên , trở nên nhu hòa hơn mọi khi.

      cảm thấy hơi buồn, cuối đầu lặng lẽ xoay người ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng mảnh khảnh biến mất, còn cảm thấy đơn như trước nữa.

      Lọ thuốc trong lòng bàn tay, vẫn còn mang theo hơi ấm của .

      ấm áp… ấm áp…

      Khóe môi Quý Xuyên nhịn được cong lên.

      ~~~~~~~~~~~~~~

      Cầm ly nước trở lại, rồi nhìn uống thuốc xong, Johanne mới chuẩn bị tắm.

      Vẻ mặt Quý Xuyên vẫn nhàn nhạt như cũ, cúi thấp đầu tiếp tục đọc sách.

      Johanne suy nghĩ chút, cuối cùng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn : “Quý Xuyên.”

      “Ừ?” khẽ giương mắt nhìn .

      ra cần phải như vậy.”

      Sắc mặt biến đổi thoáng qua, nhưng tầm mắt vẫn nhìn bình tĩnh như cũ.

      cần gì phải để ý cảm thụ của người nhà tôi chứ? tôi thấy cảm động chút nào, mà chỉ có mệt mỏi…” cắn môi, nghĩ đằng nẻo.

      Bây giờ, lòng vừa cảm thấy băn khoăn vừa hổ thẹn với

      Thậm chí, cái cảm giác khó hiểu này làm rất loạn, loạn đến mức cảm thấy sợ hãi.

      Giống như, phòng tuyến của dần sụp đổ.

      còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, để cho nghẹn cứng lại.

      Nhưng mà, như vậy có gì lạ đâu?

      Đây chính là Johanne – người vợ tàn nhẫn gần như máu lạnh của . Chẳng lẽ còn mong chờ giống như những người phụ nữ khác sao? Cũng phải đây là lần đầu tình của chỉ là gánh nặng…

      Có lẽ là vì triệu chứng dị ứng, tối nay, cảm thấy rất khó chịu…

      Đóng sách lại, cười trào phúng, con ngươi màu đen lạnh lại.

      Trong nháy mắt, căn phòng như giảm xuống mười mấy độ.

      Johanne khỏi rùng mình cái, đợi vội vọt vào phòng tắm. “Rầm” tiếng đóng chặc cửa lại, ngăn cách hoàn toàn .

      Tựa vào bức tường lạnh như băng, Johanne chỉ cảm thấy kinh ngạc chưa kịp hồi thần.

      Giống như… mình vừa làm thương tổn ta…

      Tại sao lòng lại cảm thấy khó chịu đến thế?

      nên có cảm giác này mới đúng! Tổn thương ta, để cho ta biết khó mà lui, đây mới chính là mục đích của mà!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :